6535.
Khuôn mặt cô có chút cứng đơ, hít một hơn thật sâu, dũng cảm nhìn thẳng vào mắt anh, kiêu ngạo nói,
- Đương nhiên, tôi tin anh sẽ không dùng những thủ đoạn dơ bẩn để ép tôi khuất phục, vì thế, tôi sẽ không thua!
Sự thật là, cô biết với sự kiêu ngạo của Bắc Minh Mặc, tuyệt đối không giống như Lý Đỉnh Thành, bỏ thuốc cô, bởi vì anh ta không thèm!
Ánh mắt Bắc Minh Mặc thoáng qua sự khen ngợi, mỉm mỉm đường cong môi hoàn mỹ, cười nhẹ một tiếng,
- Rất tốt, Cố Hoan, tôi đã bắt đầu mong chờ xem bộ dạng thua cược của cô rồi ...
Cố Hoan nhìn nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy, cô muốn biết người phụ nữ tối qua trên xe anh ta là ai, người đàn ông này không những không nhắc đến.
Trái lại, còn chơi cô một cú, không ngờ lại mặt dày vô sĩ muốn cô từ thư ký lên làm người tình!
Không biết tại sao, nhìn thấy vẻ mặt cười rạng rõ của anh ta, cô cảm thấy người đàn ông dưới vẻ ngoài tuyệt sắc này, dường như giấu bên trong là một quả tim rất đen rất đen rất đen ....
***
Sáng ngày hôm sau,
Đối với vụ cá cược của hai người họ, ngày đầu tiên chính thức bắt đầu.
Cố Hoan cho rằng, đây không đơn thuần chỉ là một vụ cá cược giữa thư ký và Boss đại nhân; mà còn là sự đọ sức giữa phụ nữ và đàn ông, cũng là sự tranh giành giữa một con thỏ trắng và một con chó hoang!
Nên, khi cô hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang in ấn ra chiến thư, hùng hùng hổ hổ chạy đến bệnh viện, thẩy lên người Bắc Minh Mặc, để anh ký tên thì ---
Người nam đó, khi nhìn thấy trên tờ giấy trắng A4, những dòng chữ đen mịt mịt mù mù trên đó, nét mặt liền tối sầm lại ----
Đây là thư chấp thuận cá cược do cô định ra, những dòng chữ khin khít mịt mù dài dòng văn vẻ trên trang giấy, tóm tắt lại, chỉ có 3 điểm chính:
Thứ nhất, trong vòng một tuần, Cố Hoan phải nhận được mức lương gấp 3 lần so với mức lương bình thường, xem như đó là sự bồi thường thiệt hại do áp lực tinh thần cao độ gây ra.
Thứ hai, trong vòng một tuần, Bắc Minh Mặc không được phép lạm dụng chức quyền ngang ngược quấy rối nhân thân Cố Hoan, đặc biệt là bộ phận trên cơ thể.
Thứ ba, trong vòng một tuần, Bắc Minh Mặc không được dùng thủ đoạn để thắng cược.
Bắc Minh Mặc dường như muốn nhồi nát tờ giấy đó, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chăm,
- Nên cô cảm thấy cô chắc chắn sẽ thắng cược ?
Cố Hoan nhếch mày, trên mặt nở nụ cười,
- Đương nhiên, không lẽ tổng tài không dám giấy trắng mực đen làm bằng cớ?
Nhếch nhếch môi, Bắc Minh Mặc cười lạnh lùng một tiếng, sau đó cầm viết soạc soạc mấy chữ, tiếp đấy vẻ mặt bất mãn quẳng lại cho Cố Hoan.
Cố Hoan nhặt tờ giấy nhăn nhún lên, mở ra coi, chỉ nhìn thấy những con chữ rồng tay phượng múa của anh lọt vào mắt ---
Điều kiện đính kèm : Cố Hoan trong vòng một tuần 168 tiếng đồng hồ, phải tuân theo mọi chỉ thị của Bắc Minh Mặc, không được rời khỏi phạm vi theo dõi của Bắc Minh Mặc.
Sau đó là chữ ký xác nhận.
Cô ngớ ngẩn trừng to hai mắt, thét cao giọng,
- Dựa vào đâu mà tôi phải ở bên cạnh anh suốt 7 ngày chứ? Còn phải nghe theo mọi chỉ thị của anh?
- Ừm hử.
Anh lạnh hức một tiếng trong mũi,
- Cô đồng ý điều kiện kèm theo này, tôi sẽ đồng ý với mọi điều kiện của cô,
Cố Hoan chăm chú nhìn tờ giấy A4, đọc rồi lại đọc, cũng không tìm thấy sơ hở nào. Trong lòng chỉ cảm thấy Bắc Minh Mặc không xả thủ đoạn, không ép bức cô, thì nhất định không thành vấn đề!
Cau cau mày, cô đồng ý nói,
- Chỉ cần anh chấp nhận tuân thủ điều kiện của tôi, tôi có thể miễn cưỡng đồng ý điều kiện của anh.
Đôi mắt sâu như biển cả ấy của Bắc Minh Mặc lóa lên tia ánh sáng.
Anh tựa trên giường bệnh, nhìn nhìn đồng hồ,
- Sáng 9 giờ, từ bây giờ bắt đầu tính thời gian, thời điểm này sau 7 ngày, sẽ là lúc quyết định thắng thua.
Cơ thể Cố Hoan rùng lên một cái.
- Cho dù .... 7 ngày sắp tới tôi phải ngủ dưới sàn ở đây với anh, tôi cũng phải lấy vài bộ quần áo để thay ....
- Không cần đâu.
Anh lạnh lùng ngắt lời cô,
- Những việc đó tôi sẽ gọi người chuẩn bị đồ mới cho cô, cô dọn người cô qua đây trước đã.
Dọn người qua đây?
Cảm giác như có một làn gió lạnh buốt thổi qua, khiến Cố Hoan nổi hết da gà, tại sao có cảm giác rơi vào hang sói vậy ta?
***
Trong điện thoại Cố Hoan nói với mẹ là phải đi công tác một tuần, sau khi dặn dò mẹ chăm sóc cho Dương Dương và bản thân thật tốt, lúc này mới cảm thấy an tâm.
Tiếp theo, cô giống như một đấu sĩ anh dũng vậy, oanh liệt ở lại trong phòng bệnh Vip của bênh viện trung tâm.
Tính ra Bắc Minh Mặc cũng không khó phụng sự như cô nghĩ.
Sau đó, cả ban ngày tiếp theo đấy, dường như anh đều phối hợp với bác sĩ bệnh viện, tích cực phục hồi.
Nhìn thấy bộ dạng anh bị gãy một chân, đến giường còn không dậy nổi, Cố Hoan lại không nhịn được cười.
Bộ dạng tàn tật này của anh, chắc có lẽ trở người cũng không xong, vậy mà còn dám khoác lác, cá cược với cô sẽ bò lên giường anh ta trong vòng một tuần!
Hức, cho dù cô có bò lên giường anh ta đi chăng nữa, bộ dạng này của anh, chỉ sợ lòng có thừa sức mà lực không đủ!
Nghĩ đến sau 7 ngày, có thể triệt để lấy lại được tự do, Cố Hoan không kiềm được nhếch môi cười, hưng phấn ngâm nga bài hát lạc tông....
***
Trong nháy mắt, trời đã sập tối.
Trong phòng bệnh ban ngày nhiều người qua lại ấy, giờ đây cuối cùng cũng yên tĩnh.
Cố Hoan giúp anh tiếp những vị khách đến thăm hỏi hết cả ngày trời, mệt mỏi rã rời tay chân.
Thế là, sau khi ăn tối xong, cô bèn rút người trên ghế sofa trong phòng bệnh, nằm xuống đấy.
Trên tay cầm một cái máy tính bảng, ngón tay chỉ chỉ trỏ trỏ trên đấy, chơi những trò chơi thiếu nhi, vui chết đi được.
Bắc Minh Mặc tựa lưng trên đầu giường, phê duyệt xong bộ hồ sơ cuối cùng. Ngước mắt lên, nhìn thấy cô gái đang ngồi trên ghế sofa đối diện.
Nghĩ lại khi cô ở trong phòng làm việc của anh, cũng như vậy. cô thật sự giống như một con mèo con lười nhác, đang chờ đợi chủ nhân đến nhận nuôi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt sâu thẳm của anh bỗng tối lại, khép lại máy tính xách tay, giọng nói đầy cuốn hút thanh nhàn vang lên.
- Cố Hoan, cô định 7 ngày tiếp theo đều trên đấy chơi trò chơi sao?
Cố Hoan không thèm ngước mắt nhìn, chỉ hức một tiếng phát ra từ mũi,
- Nói đi, lần này lại muốn gì nữa?
- Tôi khát rồi.
Tưởng chừng như vài từ đơn giản, nhưng yêu cầu đòi hỏi không ít chút nào.
Cố Hoan thở dài, tạm ngưng trò chơi, từ ghế sofa đứng thẳng người, vội vàng chạy qua đó, pha một ly trà không nóng không lạnh, không đắng không chát, không nhiều không ít cho Bắc Minh nhị thiếu gia vô cùng tôn quý này.
Tên tiểu tử nghiện sạch sẽ này cực kỳ đòi hỏi xem trọng dù chỉ đối với một ly trà!
Sau đó, cô dưng ly trà cung cung kính kính đưa cho anh,
- Tổng tài, mời dùng.
Anh sầm mặt, nhận lấy ly trà, tao nhã nếm nhẹ.
Một lúc sau, trong phòng trở lại sự yên ắng.
Cố Hoan ngồi trở lại lên ghế sofa, chơi trò chơi tiếp, lâu lâu phát ra tiếng cười khúc khích, vui cực kỳ.
Người nào đó không chịu được.
Lên tiếng,
- Trong phòng im lặng quá, nói vài câu chuyện hài nghe xem.
Cố Hoan ngước nhìn, không nhịn được trợn mắt. Trong lòng nghĩ tên này trước giờ đều lạnh lùng đến nỗi khiến người khác phải khiếp sợ, không ngờ lại còn không biết ngượng nói phòng im lặng quá?
Thế là, Cố cô nương lại phải bắt đầu vắt óc nghĩ những câu chuyện cười.
- Một vị giáo sư đang dạy học trò ở cánh đồng, ông nói với học sinh: ‘Nghiên cứu khoa học là không được sợ dơ’.
Nói xong, cô lườm mắt nhìn tên tiểu tử nghiện sạch sẽ ấy, tiếp tục kể,
- Sau đó giáo sư ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chọc chọc đống phân bò dưới đất, sau đó dùng ngón tay bỏ vào miệng liếm sạch sẽ ~~
Quả nhiên, trên khuôn mặt đẹp không tì vết ấy bắt đầu có những biểu hiện kinh tởm.
Trong lòng cô thầm vui,
- Một học sinh của giáo sư liền nói , ‘giáo sư, con không sợ dơ’. Sau dó người học sinh đó cũng dùng ngón tay chọc chọc đống phân bò dưới đất, bỏ vào miệng liếm sạch sẽ ....
- Cố , Hoan, Hoan !
Hiển nhiên, người đàn ông có chứng nghiện sạch sẽ đó đã chịu đựng đến nỗi hiện lên những mạch máu xanh trên trán.
Cô cố gắng nhịn cười, không sợ chết vẫn tiếp tục kể,
- Ai ngờ giáo sư lại nói: ‘ Nghiên cứu khoa học ngoài việc không sợ dơ, còn phải giỏi quan sát, lúc nãy tôi dùng ngón giữa chọc phân, nhưng lại ngậm ngón trỏ’ vừa dứt lời, người học sinh đó liền ói xanh mặt ....
Cố Hoan một hơi nói hết câu chuyện. Trong phòng thoáng qua một sự im lặng quái dị lạnh lẽo.
Một giây, hai giây, ba giây.
- Ha ha ha ha ......
Cố Hoan cười lớn.
Khuôn mặt lạnh lùng như đao phủ của Bắc Minh Mặc, tối sầm lại. Nhếch nhếch môi, đôi mày cau chặt lại, uy hiếp nói,
- Nói cái khác! Cô còn dám nói những thứ dơ bẩn kinh tởm đó nữa xem!
Sau đó, cô thở dài, lại bắt đầu nghĩ nghĩ nghĩ ....
- A, có rồi.
Cô cười híp mắt gật gật đầu,
- Phụ nữ hỏi đàn ông: anh nghĩ chúng tôi thích thứ gì của đàn ông mà nó to? Thứ gì thô? Thứ gì cứng hở ....
Giọng Cố Hoan có chút ngập ngừng, cố ý nhìn Bắc Minh Mặc với đôi mắt ái muội. Nhưng khi bắt được ánh mắt nóng bỏng của anh, trái tim nhỏ bé bỗng đập mạnh một nhịp!
Anh hơi híp mắt, hạ giọng nói, trêu đùa hỏi ngược cô một câu,
- Cô nói xem?
Cố Hoan bỗng mắc cỡ đỏ cả mặt.
Vội vàng thanh thanh giọng, như kiểu chống đối thét vào mặt anh:
- Dê sòm! Nói cho anh biết, là thích người đàn ông tài to, khí thô, bờ vai cứng!
Woo ~ lạnh quá. Chuyện hài chẳng buồn cười tí nào.
Người đàn ông đó nheo mắt lại, trong ánh mắt lý trí đó lóa qua một vệt sáng dục vọng ....
***
Cho đến khi Cố Hoan bị tên Bắc Minh Mặc biến thái nói đến N câu chuyện cười, nói đến miệng khô cổ khan, muốn sông cạn đá mòn luôn, cô mới hiểu ra, thời gian hành hạ người của tên này mới chỉ bắt đầu ....
Trong đêm.
Phòng bệnh tắt đèn.
Cố Hoan nằm trên ghế sofa.
Cơn buồn ngủ liền ập tới, chu công rất nhanh đã tìm đến cô đi đánh cờ, mang theo một tâm trạng nhất định sẽ thắng vụ cá cược, cô vui vẻ đi vào giấc ngủ ....
Không biết khoảng thời gian nào trong đêm khuya.
Trong cơn mơ mơ màng màng, dường như cô nghe thấy có một tiếng gọi bên tai ---
- Cố Hoan, đỡ tôi đi vệ sinh!
- Ư?
Cô ư a một tiếng, không đếm xỉa đến giọng nói quấy nhiễu ấy.
- Cố Hoan ---
Giọng nói có vẻ hơi bực bội,
- Cô còn giả chết thử xem! Tôi không ngại cho cô rửa răng thêm một lần!
Rửa răng ?!
Khi Cố Hoan nghe thấy hai từ đó, đột nhiên tỉnh giấc!
Lần trải nghiệm ấy bị anh ngang tàn hành hạ miệng cô trong phòng vệ sinh, vẫn còn như in trước mắt!
Cô vội vã bò dậy từ ghế sofa, dụi dụi đôi mắt còn đang buồn ngủ mơ màng, vừa mang dép vừa lèm bèm,
- Đã nói không được phép lạm dụng chức quyền ngang ngược quấy rối tôi mà!
Bình luận facebook