6527.
Bella nhảy vào trong hồ bơi.
Tủm một tiếng.
Kết liễu cuộc đời này, cho xong mọi chuyện.
Bella ở trong hồ bơi như vẫn còn nghe thấy tiếng Dương Dương lạnh nhạt vang lên ----
- Cái Bi, ngươi bơi giỏi như vậy, nhảy hồ bơi có chết đuối được không?
ẳng ẳng gru gru, Bella kêu thảm một tiếng, ngày tháng như vậy không sống được ...
***
Nửa tiếng sau.
Vù vù vù vù, tiếng máy sấy vang ra từ trong phòng.
Bella giống như một đống sình nằm sải lai trên chiếc giường tatami.
Vẻ mặt lười nhác, hưởng thụ sự ấm áp từ máy sấy.
Dương Dương cầm máy sấy trên tay, đang sấy khô cơ thể cho nó.
Lúc nãy còn đang diễn vở kịch một cậu bé một chú chó một sống một chết ấy, bây giờ lại hòa nhã đến mức kỳ lạ.
Dương Dương vừa sấy, vừa sờ sờ lên cái mặt nhăn nhó của nó, nói,
- Cái bi, thì ra cái xấu của ngươi, đến phẫu thuật thẩm mỹ cũng không cách nào thay đổi được. Ta bây giờ tuyên bố, từ bỏ triệt để ý định cải tạo ngươi.
- Um hu
Bella kêu nhỏ một tiếng.
Tha thứ cho nó, dặn vặt biết bao lâu trong hồ bơi cũng dìm không chết, nó thật sự rất mệt rất mệt rồi, nên đến hoan hô mừng rỡ cũng không còn sức nữa.
- Nghe quản gia Vương nói, ba không thích những đứa trẻ không sạch sẽ, không thích những đứa trẻ không nghe lời, không thích những đứa trẻ học không giỏi ...
Dương Dương tự lẩm bẩm một mình,
- ‘Nàm’ sao đây, cái Bi, hình như ta vừa không sạch sẽ vừa không nghe lời vừa học không giỏi ... không ngờ lại trúng chiêu hết rồi ....
- Hưm ....
Đáng đời, Bella thoải mái đến mắt cũng không thèm mở.
Dương Dương chu chu môi, lại tiếp tục nói,
- Thực ra, ta nhớ mẹ lắm, nhưng ‘mờ’, ta thật sự rất muốn rất muốn nhìn thấy ba một lần ... tuy rằng, ông ta là ba của Trình Trình, không phải ba của ta, nhưng... ta và Trình Trình rất giống nhau, không phải sao? Vậy ba của ta và ba của Trình Trình chắc là cũng giống nhau mới phải, Cái Bi, ngươi nói có đúng không?
- Hưm ....
Ma mới biết đấy. Bella ngập ngập ngừng ngừng đối phó cho qua chuyện, thoải mái đến nỗi muốn ngủ luôn rồi.
- Cái Bi ngươi biết không, mẹ ta nói, lúc ta còn rất bé rất bé ba của ta, đã vỗ vỗ đít bay lên trời rồi, nói là cả đời này ta cũng không gặp lại ba nữa ... Cái Bi, ta không đau lòng đâu nhé .... nói cho ngươi biết, thực ra ta đã lén lút thử vỗ đít rất là nhiều lần, nhưng vẫn không bay lên được ... ta nghĩ ba của ta chắc chắn không phải là người, ông ta có thể là loài chim hóa thành ....
- Âu ...
Ba của cậu là người chim. Bella sắp chịu không được lời lèm bèm của Dương Dương rồi.
Cuối cùng, Dương Dương giống như đưa ra một quyết định lớn:
- Ừm! Ba người chim của ta chắc chắn giống ba của Trình Trình ... phải tận mắt nhìn thấy ông ấy mới được! Như vậy cho dù ta có rời khỏi đây cũng không có hối tiếc. Ừa, quyết định như vậy đi ....
- Hưm ...
Tiếng ngáy của Bella.
***
Tòa nhà Bắc Minh Thị.
Cố Hoan vừa nhai miếng bánh mì trên tay, vừa chen vào thang máy.
‘rau má’, tên Bắc Minh Mặc hành hạ cô suốt đêm không ngủ đã đành.
Cô vừa về đến nhà với con trai và mẹ, còn chưa kịp nằm xuống. Anh ta một cuộc điện thoại gọi đến, lạnh lùng nói câu, nếu đi làm trễ sẽ trừ lương của cô. Thế là, cô đầu tấp mặt tối bay đến công ty.
‘Ding’
Cửa thang máy mở ra từ từ.
Linda đã đứng chờ sẵn ở cửa thang máy.
Nhìn nhìn Cố Hoan đang muốn bước ra.
Đột nhiên, một gáo nước lạnh ập vào mặt, nhanh như chớp ---
Cố Hoan không nhịn được trợn mắt.
Sau đó, vội vàng lấy cây dù đã chuẩn bị sẵn trên tay, lạch phạch một tiếng, mở ra ...
Lộp bộp một tiếng, nước tạt lên cây dù.
Cố Hoan may mắn thoát nạn.
Thế nhưng, hành động ngu ngốc của Linda khiến cô cảm thấy tức giận!
Hừ! Vốn dĩ suốt đêm không ngủ, đã bực bội trong người rồi.
- Cố Hoan! Sao cô lại ...
Linda không tin được khi nhìn thấy Cố Hoan mở cây dù.
Lạnh lùng xem thường Linda, Cố Hoan chậm rãi thu xếp lại cây dù bị ướt nước.
- Linda, chiêu trò giống nhau, sao cô ngu đến sử dụng hai lần nhỉ, xem ra thủ đoạn cũng quá thấp kém rồi!
Nói xong, cô bước ra thang máy.
Đứng thẳng người, đi trực tiếp vào phòng làm việc của Bắc Minh Mặc.
Nhưng phát hiện, cửa văn phòng Tổng Tài luôn được đóng kín ấy, lại được mở hé ra ----
Cô hiếu kỳ đi chậm lại, dường như nghe thấy có tiếng cười khúc khích từ trong phòng vang ra ...
Cố Hoan cau mày lại.
Người đàn ông này đúng là kẻ gây họa đào hoa đích thực.
Bên kia Bùi Đại Nhi mới vì anh ta tự sát, bên này đã cười đùa dâm dãng với phụ nữ khác trong văn phòng.
Càng nghĩ cô càng thấy tức, mới sáng sớm đã hối cô như làm như hối hồn vậy, chỉ để xem anh ta ân ái với người phụ nữ khác ư?
Nghĩ lại mới mấy tiếng trước, anh ta còn ở bệnh viện nói câu không chấp nhận người mình không yêu làm vợ mình.
Làm cô thiếu chút đã cảm động rồi.
Xấc!
Khốn nạn đúng là khốn nạn!
Mắt không nhìn thấy cho lành.
Cố Hoan vừa định quay người đi, đột nhiên trong cửa vang lên một giọng nói trầm lặng ---
- Thư ký Cố, pha hai ly trà mang vào đây!
Tên Bắc Minh Mặc ấy như có một đôi mắt nhìn thấu vậy, cách cánh cửa mà cũng nhìn thấy cô!
Trong lòng Cố Hoan thầm mắng một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi pha trà.
Sau đó, giả vờ đoan trang đi vào phòng Tổng tài.
Mép miệng còn lộ lên một nụ cười gian.
- Tổng tài, trà của ngài ...
Vừa dứt lời, cô ngước mắt, cô gái đang ngồi đối diện Bắc Minh Mặc ấy, cũng cùng lúc nhìn lên.
Tay đang cầm ly trà của Cố Hoan liền run một cái.
Nước trà thiếu chút đổ ra ngoài.
Cô gái đó và Cố Hoan nhìn vào mắt nhau, sau đó, giống như không chuyện gì xảy ra, ngoảnh đầu đi, nhìn Bắc Minh Mặc và nở nụ cười quyến rủ, yêu kiều nói tiếp ---
- Hí hí, Bắc Minh đại ca giỏi thật đó, mười năm trước trong đại hội thiết kế kiến trúc Châu Âu, anh lập nên những kỷ lục đó, đến nay vẫn chưa ai vượt qua được. Cũng khó trách mẹ em cứ khen anh suốt, nói là có cơ hội, phải học hỏi theo anh ...
Sự ái mộ dưới ánh mắt của cô gái ấy, hiện rõ mồn một.
Cố Hoan dâng ly trà đến trước mặt hai người.
Đây cũng là lần đầu tiên cô nghe được những chuyện liên quan đến lúc trước của Bắc Minh Mặc.
Cô cứ cho rằng, anh ta là một nhị thế tổ không lo về miếng cơm manh áo.
Nhưng không ngờ, anh ta lại có thành tích huy hoàng như vậy trong lĩnh vực kiến trúc.
- Quá khen rồi.
Bắc Minh Mặc mím môi nhợt nhạt nói câu,
- Đó chỉ là những chuyện xưa đã qua.
Nhìn lướt qua ly trà Cố Hoan đưa tới.
Đôi mắt long lanh của Cố Hoan, chớp cũng không chớp nhìn anh chăm chăm.
Anh nghĩ cũng không nghĩ, nâng ly lên, tao nhã nếm một ngụm.
Con quỹ nhỏ gian ác trong nội tâm Cố Hoan bắt đầu tung tăng lên....
Sau đó, gương mặt tuấn tú trước giờ đều lạnh lùng của Bắc Minh Mặc, xuất hiện một nét cau có nhỏ , một vết nhăn vẽ qua đôi mày.
Mí mắt lợp xuống, nhìn xuống ly nước không có gì kỳ lạ ấy.
Trầm lạnh hỏi,
- Thư ký Cố, trà này là sao?
Cố Hoan lạnh nhạt trợn hai mắt, sau đó gượng một nụ cười ngây thơ vô hại, một chữ một tiếng nhẹ nhàng thốt ra ---
- À, quên mất nói với Tổng tài, đây là trà long tịnh vớ da mà tôi đã đặc biệt tận tâm pha chế cho Tổng tài đấy.
- Vớ da?
Bắc Minh Mặc nghiến răng, trên khuôn mặt tuấn tú không tì vết ấy bắt đầu xuất hiện những đường mạch máu xanh.
Cố Hoan cố gắng kiềm nén sự vui mừng trong lòng, thản nhiên đứng nghịch ngón tay ---
- Phải đó, lúc nãy trong phòng pha trà, cô quét dọn mới vừa đi vệ sinh xong, bị ướt đôi vớ, cổ cởi ra cho tôi mượn pha trà đấy. Sao thế, Tổng tài, mùi vị đó cũng được đấy chứ ?
Quả nhiên, cô nói ra những lời không dọa người không chịu thua!
Mặt của anh càng khó coi, thì trong lòng cô càng vui sướng, nụ cười càng tươi hơn.
Bắc Minh Mặc ngấm ngầm chịu đựng, trước khi gương mặt tuấn tú ấy tan vỡ ---
Vù một tiếng.
Dường như anh chạy với tốc độ ánh sáng xông thẳng vào phòng vệ sinh, ầm ~, cửa phòng đóng lại một cách mạnh bạo!
Theo sau, là tiếng cười lớn không còn ý tứ của Cố Hoan.
- Ha ha ha ha ....
Cố Hoan nhìn thấy cánh cửa đóng kín của phòng vệ sinh, đột nhiên thấy tâm trạng vui hẳn lên.
Bỗng dưng, bốp ~
Một bạt tai không báo trước tán vào mặt Cố Hoan.
Cô chỉ cảm thấy trên mặt bị đau!
- Cố Hoan, cô giỡn đủ chưa!
Cố Hoan sờ lấy cái má đau đớn, ánh mắt trong vắt ấy lườm qua cô gái thanh tú đứng trước mặt.
Cô đột nhiên cười lạnh lùng,
- Sao, cuối cùng cũng chịu hiện nguyên hình rồi hả?
Cô gái đó nhìn nhìn cánh cửa phòng vệ sinh, giống như sợ Bắc Minh Mặc sẽ bước ra mọi lúc vậy, cô gằng giọng nghiến răng,
- Trước mặt Bắc Minh đại ca cô còn dám láo xược như vậy! Cố Hoan cô không cần mặt mũi, nhưng tôi cần!
- Hơ....
Cố Hoan cười chế nhạo,
- Chuyện của tôi thì liên quan gì đến cô? Cái tát này tôi sẽ ghi nhớ lại.
Trong mắt cô gái đó lóa lên sự câm hờn,
- Chuyện của cô đương nhiên là không liên quan đến tôi! Nhưng cô họ Cố, trên người cô chảy dòng máu họ Cố nhà chúng tôi, cho dù tôi có không muốn nhìn nhận đứa con hoang như cô đi chăng nữa, cũng tuyệt đối không có nghĩa là cô có thể làm những chuyện ô nhục đến nhà họ Cố!
- Ô nhục nhà họ Cố?
Cố Hoan cười nhỏ, trong ánh mắt thoáng qua đau buồn,
- Tôi chỉ nhớ rất nhiều năm về trước, tôi và mẹ tôi một lần lại một lần nhận được sự sỉ vả và hãm hại của nhà họ Cố là như thế nào, sao đến hôm nay, lại trở thành tôi làm ô nhục nhà họ Cố rồi, Cố An kỳ?
Cố Hoan không ngờ rằng, cách bao nhiêu năm, lại trong hoàn cảnh như thế này, một lần nữa gặp lại đứa em gái kiêu ngạo ngang ngược cùng cha khác mẹ này.
Khi Cố An kỳ nhìn cô, trong mắt vẫn là sự ganh ghét và khinh bỉ đó, vẫn y như năm đó vậy.
Bỗng dưng, lòng Cố Hoan cảm thấy thắt lại.
Những ký ức đau buồn của rất nhiều năm về trước bỗng òa về trong lòng ----
Bình luận facebook