• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tình Yêu Thứ 3 Full dịch (1 Viewer)

  • Chương 29

6529.

Tiếp đấy, bị thân hình cao to của Bắc Minh Mặc ép sát vào góc.



Anh đứng đó, dây nịch còn mắc trên lưng.



Còn cô ngồi trên bồn cầu, trong miệng bị ép ngậm lấy của quý to lớn của anh!



Một mùi xạ hương nam tính ập vào mũi, khiến cô ngay tức khắc đỏ cả mặt.



Thật là tư thế vô cùng ngượng ngùng, vô cùng nhục nhã, vô cùng tức giận!



‘rau má’, tên biến thái này!



- Ưm ---



Cố Hoan mở miệng muốn dùng răng cắn vào ...



Nhưng bị anh ta dùng ngón tay bóp lấy cằm cô, đau đến cô nghiến răng chịu đựng, không thế khép miệng được.



Còn bị anh ta khống chế cơ thể.



Tiếp đó, lưng anh ta đẩy tới, đụng đến khoang miệng cô cảm thấy đau đớn.



Sức hung hãn của đàn ông ấy, nhanh chóng lăng tứ miệng răng của cô...



Cố Hoan bị động chịu đựng sự nhục mạ này.



Cuối cùng, anh dùng hết sức cuối cùng, đẩy thật mạnh vào sâu trong vòm họng của cô....



Đến khi vừa ý, anh mới rút ra.



- Khọe khọe khọe ....



Cố Hoan cuối cùng cũng đã được giải thoát, ho đến hai má ửng hồng.



Giọng nói bị nghẹn ứ không nói lên một lời.



Bắc Minh Mặc chậm rãi đứng thẳng người, tiện tay với lấy khăn giấy, chùi thật sạch cho bản thân.



Sau đó, kéo dây kéo lại ....



Động tác tao nhã có vẻ như kẻ cầm thú lúc nãy không phải là anh ta vậy!



Cố Hoan nghiến chặt răng trừng to mắt nhìn người đàn ông cao to tuấn tú,‘..ẹ’ nó, bề ngoài thì ra dáng người, bên trong lại là một tên cầm thú không hơn không kém!



Giọng nói khàn khàn, cô tức giận hét vào mặt anh,



- Bắc Minh Mặc, anh là tên khốn nạn ....



Bắc Minh Mặc lạnh lùng đến mắt cũng không chớp một cái.



Chỉnh trang lại ống tay áo vest, ánh mắt sâu thẳm của anh mới nhìn cô một cái.



Đột nhiên cười nham hiểm,



- Sao, nếm qua của quý của tôi rồi, thấy mùi vị thế nào?



Cố Hoan rùng mình, đôi má đỏ lên như khỉ đít đỏ vậy.



- Phệch! Khốn khiếp, anh khiến tôi cảm thấy buồn nôn ...



Cô vừa ấp úng, vừa làm động tác buồn nôn.



Bắc Minh Mặc cười lạnh lùng một tiếng, thấy vẻ mặt càng khó chịu của cô ta, anh càng có sự sung sướng khi trả thù.



Tùy ý chỉnh lại cổ áo, anh quay người lại, trước khi đi còn để lại một câu u ám---



- Cố Hoan, cảm ơn ly trà long tịnh vớ da của cô!



Sau đó, ầm.



Hình bóng cao to của anh biến mất khỏi tầm mắt của cô....



Cố Hoan ngớ cả người.



Rùng mình hít một hơi lạnh!



Tên này thì ra trả thù cô đã cho anh ta uống ly trà long tịnh vớ da!



Nghĩ đến đây, Cố Hoan ngón tay bấu vào tường.



Đúng thật là hối hận mà.



Mẹ nó, cái gì mà trà long tinh vớ da chứ, đều là cô bịa ra để ghẹo anh ta thôi!



Ly trà đó chỉ là cô có động tay, cho một ít nước chanh vào thôi mà!



Thật không ngờ, lại nhận được sự trả đũa điên cuống của tên này!



Thật hối hận!



Cô hối hận tại sao lúc đó không cởi vớ làm một ly trà cho hắn luôn di. A!



Khốn khiếp!



***



Liên quan đến sự việc xảy ra sau vụ phòng vệ sinh.



Cuối cùng Cố Hoan lấy lý do là không khỏe, xin nghỉ phép một ngày.



Cô lạnh mặt, nộp tờ đơn xin phép cho Linda.



Linda làm khó cô, hỏi cô lý do xin phép.



Sắc mặt của cô có chút khó coi, nói không nên lời.



Sau đó, cầm lấy túi xách, mặc kệ Linda có duyệt phép hay không, cô như chạy trốn vậy chạy ra khỏi tòa nhà Bắc Minh Thị.



***



Sau đó, giấy xin phép của Cố Hoan, trình đến văn phòng của Bắc Minh Mặc.



Những chữ nguệch ngoạc được viết trên giấy, mang theo chút khẩu khí nghiến răng, hiện vào mắt của anh ---



Lý do xin phép: rửa răng sát khuẩn!



Nhìn thấy bốn chữ to đơn giản ấy, nhưng lại mang theo khẩu khí chê bai.



Của quý mà biết bao nhiêu người phụ nữ thèm thuồng của Bắc Minh nhị thiếu gia đây, vào trong miệng của Cố Hoan lại bị chê bai đến nỗi phải đi sát khuẩn!



Xoạc ~ một tiếng.



Tờ đơn xin phép bị xé nát trong tích tắc.



Sau đó ---



Trên khuôn mặt hoàn mỹ tuấn tú không tì vết của Bắc Minh Mặc, cuối cùng, rạn nứt .....



***



Ngày hôm sau, buổi sáng 9 giờ.



Bắc Minh Mặc ngồi trong phòng làm việc rộng lớn.



Giống như mọi khi, trong phòng im lặng đến lạ kỳ.



10 giờ.



Trong phòng làm việc vẫn bầu không khí im lặng lạnh lẽo như cũ. Đôi mắt anh đang chăm chú theo dõi những số liệu của công ty trên màn hình vi tính, vẫn không tự chủ nhìn sang chiếc ghế sofa trống rỗng ấy.



11 giờ.



Phòng làm việc im lặng đến đáng sợ. Dường như đến hơi thở nhẹ của anh cũng nghe thấy được.



12 giờ.



Cuối cùng, anh quỷ xui ma khiến lấy điện thoại ra, bấm một dãy số không mấy quen thuộc ----



Cuộc gọi được kết nối.



Đầu dây bên kia vang lên giọng nói có sức không có hơi, giọng điệu lười nhác,



- Alo ....



Đôi mày rậm đen của anh không nhịn được cau chặt lại, mỉm môi thốt ra giọng nói thâm trầm:



- Tại sao vô cớ nghỉ không phép.



- .....



Đầu dây bên kia im lặng một hồi, sau đó dùng sức hít hít mũi,



- À, bị cảm.



Anh cầm điện thoại, giọng nói khựng lại, sau đó dùng giọng nói lạnh lẽo không chút nhiệt độ ấy thốt ra một câu:



- Cố Hoan, buổi chiều tôi còn không thấy cô đi làm, từ nay về sau không cần đến nữa. Ngoài ra, phía bên cha tôi, cô tự mà đi giải thích!



Tút tút --- một tiếng, dứt khoát ngắt máy.



***



Buổi trưa 1 giờ.



Cố Hoan vác cái thân đang sốt đến 39 độ, vô cùng lo lắng chạy đến Bắc Minh Thị.



Trên mặt không vết trang điểm ấy, vì đang hành sốt nên hai má đỏ ửng, thanh tú xinh xắn như một cô sinh viên.



Khiến cho những đồng nghiệp đi ngang qua, thiếu chút nữa không nhận ra cô.



Kể cả Linda hay cản đường cô, nhìn thấy vẻ mặt hoang mang không tỉnh táo đó của cô, cũng kinh ngạc đến quên cả phải làm khó cô.



Tiếp theo sau, ầm ---



Một tiếng.



Cô hùng hùng hổ hổ tông cánh cửa phòng làm việc Tổng tài.



Vác theo cái đầu bị sốt đến quay cuồng chóng mặt, mở miệng ra liền thét:



- Bắc Minh Mặc, anh khốn khiếp có phải muốn hành cho tôi chết mới cam tâm không!



Lời nói sắc bén của cô vừa dứt.



Liền nhìn thấy trên ghế sofa, ngoài tên khốn khiếp Bắc Minh Mặc ra, còn có một anh chàng đẹp trai tuấn tú ngồi đó.



Khuôn mặt đẹp trai của anh chàng đó không kém gì Bắc Minh Mặc, chỉ là so với sự lạnh lùng của tên Bắc Minh Mặc này, thì trên người anh chàng đó toát lên sự thân thiết thiện cảm nhiều hơn, dường như sự thân thiết đó sinh ra đã cuốn hút phụ nữ rồi.



Cố Hoan thật sự bất ngờ.



Cái miệng ngoắc to ngớ ngẩn nửa buổi vẫn không nói nên lời.



Cô nhận ra anh ấy!



Siêu sao thiên vương Anthony!



- Wow, Bắc Minh Nhị, đây chính là cô thư ký thân cận Cố Hoan trong lời đồn của anh sao? Quả nhiên nghe danh không bằng một thấy!



Một giọng nói giễu cợt vang lên.



Làm rung động trái tim bé nhỏ của Cố Hoan ... cô hồi hộp sắp muốn tắt thở luôn rồi.



Tại sao bên cạnh Bắc Minh Mặc luôn có thể nhìn thấy mọi thể loại tuyệt sắc mỹ nam chứ?



Úi trời, người thật Anthony này còn đẹp trai hơn cả trên ti vi nữa ...



Chính lúc Cố Hoan bị sắc đẹp của Anthony làm cho mê mẩn tâm hồn, thì bị giọng nói lạnh lùng của Bắc Minh Mặc tàn nhẫn kéo cô quay về với hiện thực:



- Cút ra ngoài, gõ cửa mới vào!



Đơn giản những từ ấy, đủ để khiến cho sự kích động đầy ấp trong lòng ấy đóng băng.



Cô mếu mếu miệng, nhìn anh trợn mắt, như đang kháng nghị.



Sau đó, vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài cửa, đưa ngón tay lên.



Cốc cốc cốc !



- Báo cáo, Tổng tài.



Mếu mếu cái môi nhỏ không bằng lòng ấy, trên khuôn mặt đỏ ửng vì phát sốt, ngũ quan đã cau lại với nhau.



Bắc Minh Mặc lạnh mặt nói,



- Vào đây.



- Ha ha ha .... Bắc Minh Nhị, ông già thật đúng là thông minh, không ngờ lại chọn cho anh người kỳ quặc như vậy!



Anthony bị cảnh tượng vừa rồi làm cho cười ngã ngửa.



Bắc Minh Mặc vẻ mặt nặng nề.



Một lúc sau, Anthony thu lại mặt cười, đi đến trước mặt Cố Hoan, đưa tay nắm lấy tay Cố Hoan, cười rạng rỡ.



- Chào cô, cô không ngại khi tôi gọi cô là Hoan chứ?



Giọng nói ấm áp của Anthony như muốn vắt ra nước, Cố Hoan cười đến ngớ ngẩn người, anh tiếp tục nói,



- Rất vui được gặp cô, Hoan. Tôi là Anthony, cũng là lão tam của nhà Bắc Minh, Bắc Minh Án.



Trên mặt đầy nụ cười của Cố Hoan bỗng đong cứng lại trong tích tắc.



Anthony không ngờ lại là, Bắc Minh ... Bắc Minh Tam ?



Đôi mắt chim ưng của Bắc Minh Mặc lạnh lùng nhìn qua Cố Hoan, đôi mày hơi cau lại,



- Lão tam, dẹp cái móng đào hoa của cậu lại, cô ta không thích hợp với cậu!



Giọng nói lạnh giá như một cây dao băng sắc bén.



Trên vẻ mặt đào hoa của Bắc Minh Án, lập tức tỏ ra vẻ tổn thương, bộ dạng tội nghiệp nói,



- Bắc Minh Nhị, đối với những người ăn quen bào ngư vi cá, lâu lâu đổi ăn cháo trắng thanh đạm mới là mỹ vị!



Câu nói này Cố Hoan nghe xong, đôi má càng đỏ hơn.



Nhưng, lần này không phải vì mắc cỡ, mà là tức giận!



Mạ nó nói ai là cháo trắng thanh đạm hả!



Ngay tức khắc, sự thiện cảm của cô đối với Anthony lập tức hạ xuống còn không.



Cho dù cô không phải bào ngư vi cá, nhưng ít nhiều cũng là đĩa thịt gà xào đậu phộng ngon lành chứ.



Cố Hoan bất ngờ rút tay ra khỏi móng vuốt của Bắc Minh Án, vừa phủi phủi cho sạch tay, vừa nhếch miệng nói,



- Thành thật xin lỗi, ngài Anthony, nếu anh muốn tìm cháo trắng thanh đạm vui lòng đi ra ngoài cửa quẹo trái rồi sang phải.



Bắc Minh Án ngớ người, thái độ đột nhiên lạnh nhạt của Cố Hoan khiến anh ta không hiểu gì cả,



- Tại sao?



Cố Hoan lạnh nhạt trợn mắt, nói,



- Bởi vì trong hộp cơm của cô tạp vụ là cháo trắng thanh đạm đó!



- ....



Trước giờ luôn khoe mẽ là tình nhân của mọi người, Bắc Minh Tam công tử luôn được lòng ái mộ của phụ nữ ấy, lần này ăn cám rồi.



Trên khuôn mặt vẫn lạnh lùng bình tĩnh của Bắc Minh Mặc, nhìn không thấy một chút biểu cảm nào, nhưng ánh mắt anh nhìn Bắc Minh Án, lại toát ra tín hiệu đáng đời ấy đã bán đứng tâm trạng của anh bây giờ.



Anh nhướng mày, dường như tâm trạng u ám cả buổi sáng hôm nay, lúc này bỗng trở nên thoải mái kỳ lạ.



- Cố Hoan, Ra ngoài chuẩn bị tài liệu cuộc họp, một lát nộp cho tôi.



Cố Hoan tức giận,



- Tổng tài, tôi đang bị cảm!



Anh khựng lại, ánh mắt lạnh lùng quanh sát gương mặt mộc của cô,



- Sắc mặt hồng hào, xem ra cũng ổn.



- Đó là do phát sốt nên mới hồng đó!



Heo. Cô kích động muốn bụp cho anh ta vài cái, ai kêu anh ta không có nhân tính!



Anh lại im lặng một hồi,



- Đi phòng y tế truyền bình nước biển.



Trong tòa cao ốc Bắc Minh Thị, có cả phòng y tế của công ty, tiện cho nhân viên ứng phó những trường hợp cấp bách.



Cố Hoan lúc này mới hả giận, suy nghĩ tên này cũng có chút lương tâm.



Thế là gật gật đầu, quay lưng đi ra ngoài cửa, một câu nói lạnh lẽo vang lên ---



- Vừa truyền vừa viết báo cáo.



Cố Hoan than dài với trời.



Khốn khiếp!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom