Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 26
6526.
Vừa ra đến trước cổng bệnh viện trung tâm, xe của Hình Hỏa đã chạy đến.
- Ông chủ
Bắc Minh Mặc gật gật đầu, đôi mày có chút lạnh nhạt, chỉ đơn giản nói câu:
- Đưa cô ấy về.
Khi nói câu đó, cũng không thèm Cố Hoan, đơn giản như chỉ yêu cầu Hình Hỏa đưa một món hàng đi vậy.
Cố Hoan bỗng dưng có chút tức giận!
Người đàn ông lúc nãy còn ôm ấp hôn hít cô, giờ đây lại lạnh lùng đến mức khiến người khác cảm thấy nhói lòng.
Cô rất muốn hỏi, rốt cuộc anh ta được làm bằng thứ gì?
Lật mặt còn nhanh hơn cả lướt trang cảm ứng!
- Không cần đâu, tôi tự ngồi xe về được!
Cố Hoan mếu mếu miệng, từ khuya giờ cô đã cảm thấy mệt mỏi rồi, bây giờ không muốn đôi co với anh ta nữa.
Nếu như Cố Hoan cho rằng: Bắc Minh Mặc ít nhiều cũng lịch sự nói lời cảm ơn, cảm ơn tối qua cô đã hi sinh sắc đẹp giúp anh ta diễn một vở kịch, sau đó đền đáp cô, nên nhất quyết phải đưa cô về nhà ....
Thì đã sai lầm!
Lầm to luôn rồi!
Tên này luôn luôn sẽ khiến bạn bất ngờ với những điều ngoài sự tưởng tượng!
Sau đó, cô nhìn thấy Bắc Minh Mặc không nói một lời, thân hình oai nghiêm nhanh chóng ngồi vào trong xe.
Ầm ~
Cửa xe đóng lại.
Chiếc xe quý phái lập tức bỏ đi ...
Chỉ để lại hai dấu xe dài bên đường, thậm chí không để lại một lời nói, sạch sạch sẽ sẽ, triệt triệt để để biến mất khỏi tầm mắt của Cố Hoan ....
Thật lâu, thật lâu.
Để lại hình bóng đơn chiếc của Cố Hoan, ngớ ngẩn đứng đấy, hai tay nắm chặt, lâu thật lâu vẫn chưa bình phục.
Dường như cô giống một tờ giấy nháp bị anh sử dụng xong rồi bỏ đi, theo sau làn gió đuôi xe, bay bổng trong không khí, sau đó thảm hại rớt xuống đất.
Em nhà ngươi.
Khốn khiếp!
***
Lê cái thân xác sắp gục gã ấy, Cố Hoan về đến nhà.
Lúc này, Vu Phan và Trình Trình đã thức dậy.
Vừa mở cửa, Cố Hoan đã nhìn thấy ánh mắt như tràn đầy hy vọng của con trai, nhìn chăm chăm vào cô.
Cô mệt đến nằm oạch xuống ghế sofa.
Hướng về tên nhóc con, nguẩy ngón tay,
- Qua đây.
Trình Trình ngoan ngoãn đi tới, vẻ mặt yên tĩnh.
Cố Hoan trên trên dưới dưới, trái trái phải phải, trước trước sau sau, trong trong ngoài ngoài quan sát thật kỹ con trai. Đôi mày cau lại càng lúc càng chặt.
Hô hấp càng lúc càng khó khăn.
Làm sao bây giờ, bỗng dưng cô phát hiện con trai càng nhìn càng giống Bắc Minh Mặc ....
Đây nhất định là ác mộng!
- Dương Dương, qua đây, nói với mẹ, tại sao con lại nói dối mẹ, hả?
Trình Trình vẫn vẻ mặt chấn tỉnh đấy, không động đậy, chỉ là thản nhiên vô tư trả lời một câu,
- Mẹ, Dương Dương không có nói dối mẹ ạ.
- Không có sao? Số 189 đường Đông Hoàng Hậu rõ ràng không phải cửa hàng văn phòng phẩm, tại sao con lại nói dối? Còn nữa, đêm khuya khoắt như vậy kêu mẹ đi mua bút màu, lại là tại sao? Quan trọng nhất là ---- tại sao con lại biết ông chủ của mẹ đang ở đó?
Trong lòng Cố Hoan có quá nhiều câu hỏi không giải được, lẹp lẹp bẹp bẹp hỏi ra hết.
Cô ôm lấy con trai, muốn từ đôi mắt sáng long lanh của con trai, nhìn ra điều gì đấy.
Nhưng vẫn thất bại.
Thở dài một hơi, cô ôm cậu nhóc vào lòng,
- Dương Dương, nói với mẹ, có phải con có điều gì giấu mẹ không?
Trình Trình vẫn bình thản lắc lắc đầu,
- Mẹ nghe sao rồi, là cửa hàng văn phòng phẩm ở số 189 đường Đông Vương Hậu. Dương Dương thật sự là không có bút màu, nên mới nói mẹ đi mua ạ. Chỉ là ... Dương Dương không biết, thì ra đêm khuya cửa hàng lại không mở cửa ạ.
Lời nói của Trình Trình, hoàn toàn không có nghi vấn.
Sự thật là, cậu đã biết trước mẹ sẽ hỏi cậu như vậy.
Thật ra, cậu cũng không khẳng định, tối qua ba có ở đó không.
Chỉ là nhớ lại lúc còn nhỏ, có mấy lần, cậu một mực đòi chú Hình Hỏa dẫn đi tìm ba.
Đương nhiên, kết quả cuối cùng, là mỗi lần ba đều không đi xuống dưới, một cuộc điện thoại mắng Hình Hỏa đưa cậu về nhà.
Số 189 đường Đông Vương Hậu, thật sự là có một căn văn phòng phẩm ở đấy.
Đó là nơi sau này cậu vô tình phát hiện ra. Không biết tại sao, những lúc cậu muốn đi tìm ba, bèn yêu cầu tài xế đưa cậu đến cửa hàng văn phòng phẩm đó, sau đó dưới ánh mắt kỳ vọng của ông chủ cửa hàng, mua rất nhiều hộp bút chì màu mới cảm thấy vừa lòng.
Bây giờ, ở nhà cậu có cả một tủ chỉ dùng để để bút chì màu.
Mỗi lần mua, là khóa vào tủ.
Giống như khóa lại những tình cảm nhớ thương về ba vậy.
Những năm tháng có ba của Trình Trình cứ thế mà từng tí từng chút một tích lũy trong lòng cậu.
Không khổ, nhưng vẫn có chút chua chát.
Lúc Trình Trình nói ra câu đấy, vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời, không quậy phá ngang bướng, khiến Cố Hoan cảm thấy có lỗi.
- Ồ, thì ra là vậy!
Cố Hoan ôm chặt con trai hơn
- Xin lỗi bảo bối, mẹ không nên nghi ngờ con... con là con trai của mẹ mà, sao lại có thể nói dối với mẹ chứ? Tinh thần mẹ có hơi nhạy cảm chút, mẹ xin lỗi con nhé, được không?
Cô vừa dịu dàng vuốt ve đầu cậu, vừa xoa xoa cơ thể của cậu.
Một sự ấm áp, cứ thế mà chảy vào lòng Trình Trình.
Cậu cố gắng chớp chớp mắt, muốn chớp cho thứ gì đó ướt ướt trên khóe mắt ấy vào trong.
Bởi vì ông nội nói, con trai là không được khóc.
- Mẹ ...
Giọng nói Trình Trình khan khan, sợ bản thân thật sự không giữ được bình tĩnh, trước khi bật khóc, cậu rút đầu chui vào lòng ấm áp của Cố Hoan.
Lúc này Vu Phan từ trong bếp bước ra, tùy ý hỏi câu,
- Hoan Hoan, lúc sáng Trình Trình nói con đi ra ngoài tìm đồng nghiệp, có tìm được chưa?
- Tìm được rồi ạ. Thật đúng là cảnh tối lửa tắt đèn, hành hạ đến nỗi người ngã ngựa đổ. Có loại cấp trên như vậy đúng là xui xẻo tám kiếp ấy. Còn khó hầu hạ hơn cả hoàng đế cổ đại .... con bây giờ, là giống như một tiểu thái giám mặc cho người khác hành hạ, không chỉ quản lý chuyện chánh cung của anh ta, còn phải xử lý kèm theo những vụ hậu cung của anh ta nữa, đúng thật là phiên bản hiện đại của [ Chân Hoàn Truyện ] đó ....
Cố Hoan vừa nhắc đến Bắc Minh Mặc, thì một bụng tức không có chỗ xả.
Vu Phan nghe những lời đó, nín cười không nổi,
- Con phải vui thầm đấy, trong [Chân Hoàn Truyện] đều là những phi tầng nha hoàn vương gia gì gì đấy thê thảm thôi, con là thái giám có gì mà thê thảm chứ.
- Mẹ à, thái giám còn không thảm không, bị chặt đầu mọi lúc mọi nơi, đều là bị chủ tử đầu heo liên lụy thôi ...
- Hơ hơ hơ ....
***
Ngôi nhà lớn nhà Bắc Minh.
Ánh nắng ấm áp ló đầu ra, mặt đất cũng vừa lúc giãn gân cốt.
Trong khu vườn lớn của nhà Bắc Minh xa hoa, đã bắt đầu sinh động nhộn nhịp rồi.
- Gâu gâu gâu ....
Tiếng chó sủa vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh cả một đêm của bầu trời.
- Ẳng ẳng ... gâu gâu ... gâu
Tiếng chó sủa này, vừa kịch liệt, vừa thê lương.
Cây cối bắt đầu đung đưa dưới làn gió nhẹ ...
Tiếp đấy, một giọng nói trẻ thơ vang lên, hầu như là từ trong nhà vọng ra đến ngoài vườn ---
- Cái Bi, ngươi là đồ ngốc, đứng lại cho ta ...
- Ẳng ẳng ẳng ... gâu gâu ...
Bella tuột mạng chạy trốn lung lung, hu hu hu, rốt cuộc có ai nghe hiểu lời kêu cứu của nó không?
- Chạy cái bi nhà ngươi! Về đây cho ta!
Phía sau Bella, thân hình nhỏ của Dương Dương đang đuổi theo. Vừa đuổi lại vừa hét nó.
- Gâu gâu ...
Bella quay đầu lại nhìn Dương Dương, nhất là khi nhìn thấy món đồ trên tay Dương Dương cầm, Bella sợ đến hồn bay phách tán, ba chân bốn cẳng bỏ chạy càng nhanh.
Kết quả Bella vội quá, mới chạy được vài bước, đã va vào cột tường!
- Ẳng ẳng ----
Một tiếng kêu thảm thiết, hai mắt Bella liền bay ra những vì sao.
Cơ thể lảo đảo hai cái, loạng choạng nằm dài xuống đất.
Suốt quá trình, những người giúp việc đi ngang ai cũng len lén bịt miệng cười, nhưng không ai dám đứng ra vịn Bella.
Dương Dương thở hổn hển chạy đến, nhìn thấy Bella đụng cột đến choáng váng cả đầu.
Liền chê bai thở dài một tiếng, nói:
- Đã nói ngươi ngu rồi, ngươi còn không tin! Người ta nói chó gấp rồi cũng biết nhảy tường, còn ngươi thì tông thẳng lên luôn, ngươi đúng là cái bi vô dụng ! hài ....
- Hu hu ...
Bella rút lại trong góc tường, đầu óc quay cuồng đứng không vững.
Mở to hai con mắt, ngớ ngẩn ngước đầu nhìn Dương Dương.
Vẻ mặt tội nghiệp của nó như đang nói: tha cho tôi đi, bản thân là chó Sharpei, sinh ra xấu đẻ ra ngu cũng không phải do lỗi của tôi, tôi là vô tội mà ....
Dương Dương lại thở một hơi dài, trong tay nắm món đồ còn đang nóng hừng hực.
Ngồi xổm xuống, vừa đưa món đồ nóng hừng hực đó sát Bella, vừa lèm bèm nói như một ông cụ non ---
- Ngoan nha, cái Bi, bà nội nói ba không thích ngươi, chính vì ngươi xấu quá, quả thật là quán quân xấu xí nhất trong giới Sharpei luôn. Úi chà, vốn dĩ là một con chó chiến đấu, ngươi không được xấu đến mức không tiết tháo như vậy, biết không .... ba cũng chính vì ngươi xấu quá, nên thường xuyên không về nhà, làm cho ta đến bây giờ còn chưa một lần gặp được ba... đây, cái bi, ta sẽ nhẹ nhàng một tí ....
Bella trừng to mắt nhìn món đồ đáng sợ trên tay Dương Dương đang một tí một tí sát lại nó ----
Cơ thể nó run rẩy, cố gắng lui về sau từng chút từng chút, khi dịch chuyển đến sát góc tường mới phát hiện hoàn toàn không còn đường lui nữa.
- Ẳng ẳng ... gâu gâu gâu
Cứu với, giết chó kìa...
- Ngoan, cái bi ngoan ha ...
Dương Dương nhếch môi lên, cười với vẻ mặt ngây thơ trong sáng,
- Vì muốn nhìn thấy ba một lần, để ba không còn vì ngươi mà không về nhà nữa, ta chỉ còn cách ủi thẳng những nếp nhăn xấu xí trên da, ngươi, thôi! Ráng chịu chút nhé, mắt mở lên nhắm lại là không đau rồi ha ...
Nói xong, Dương Dương đưa cái bàn ủi nóng hừng hực trong tay lên ---
Cuối cùng, cũng úp lên lớp da nhăn nhó của Bella khiến cho người khác đứng tim, sởn ... gai óc cả lên ...
Xèo xèo xèo xèo, tiếng cháy đen của những cọng lông.
- A hu -----
Tiếng kêu thảm thiết của Bella vang vọng khắp ngôi nhà Bắc Minh.
Khiến những người giúp việc không nhịn được cười ....
Đây là ý tưởng kỳ quặc gì của tiểu thiếu gia Trình Trình thế?
Ủi thẳng Bella, sẽ đẹp hơn được sao?
Nếu đẹp hơn được, thì còn gọi là Bella sao?
Một lúc sau, tiếng kêu dừng lại.
Những người giúp việc chỉ nhìn thấy một con Bella bị trụi đi một nhúm lông, trên đấy còn đen một mảng lớn, giống như lúc nãy vừa trải ra một trận hỏa hoạn vậy.
Nó khập khiễng đứng dậy, kéo cái thân xác nhỏ mới bị hành hạ xong nhưng vẫn còn giữ lại chút lông ấy, tuyệt vọng đi xuyên qua đám người, tuyệt vọng chạy một mạch ra khỏi nhà, chạy thẳng về hướng hồ bơi ở sân trước ...
Giống như một thiếu nữ sau khi bị hãm hiếp, tuyệt vọng chạy về hướng hồ bơi ....
Trước khi Bella tự vẫn, còn kêu lớn một tiếng bi thảm, hu hu, vĩnh biệt Trình Trình .....