• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tình Yêu Thứ 3 Full dịch (1 Viewer)

  • Chương 24

6524.

- Câu trước!



Anh lạnh lùng ngắt lời cô.



- Bắc Minh Mặc, anh là tên khốn ...



Ưm ...



Cố Hoan chỉ cảm thấy cơ thể cô bị anh kéo một cái thật mạnh, cái chữ ‘nạn’ ấy chưa kịp nói ra đã bị anh ngang tàn nuốt chửng vào trong miệng.



Đôi môi mỏng lạnh giá ấy, kèm theo chút trừng phạt, công kích mạnh mẽ cướp đoạt sự ngọt ngào trong miệng cô ...



Anh không ngờ rằng, mùi vị trong miệng cô lại ngọt ngào đến thế, thậm chí hơn cả mùi vị của rượu.



- Ưm ....



Sự quấn quýt nóng bỏng giữa môi và môi, cô muốn chống cự lại, nhưng cơ thể bị anh giữ thật chặt trong lòng.



Chỉ có thể bị động tiếp nhận mùi thơm nồng nặc của rượu từ trong miệng anh, một lần lại một lần kích thích cảm quan nhạy cảm của cô.



Tim, giống như đang có hàng nghìn con nai con chạy ra, lung tung rối loạn hết trong lòng cô.



Khi cô chưa kịp đóng lại cánh cửa đang mở trong lòng cô, hương vị chỉ thuộc Bắc Minh Mặc, xông thẳng vào trong một cách bá đạo, ngang tàn ----



Khiến cô cảm thấy say sẩm.



Sở Vân Phong nhìn hai con người trước mặt anh, từ phản kháng, đến chống cự, đến cọ sát thân mật.



Anh từ bất ngờ, kinh hoàng, sau đó đến nghiền ngẫm, tâm trạng đó có thể hình dung giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc vậy.



Bắc Minh Mặc và Cố Hoan, chìm đắm trong nụ hôn của đối phương được bao lâu, thì Sở Vân Phong cũng xem được bấy lâu.



Cho đến, tiếng nhạc chuông điện thoại không biết điều trắng trợn phá hoại ấy reo lên -----



Lão hồ ly gọi kìa, Lão hồ ly gọi kìa ....



Bỗng dưng ngắt lại sự quấn quýt của hai người!



Cố Hoan đột nhiên tỉnh lại!



Dùng hết sức mình, đẩy Bắc Minh Mặc ra. Tay chân lúng túng cầm lấy điện thoại ----



Giọng nói hãi hùng của Bắc Minh Chính Thiên đập vào mặt ,



- Cố Hoan, rốt cuộc cô ...



- Tìm thấy rồi!



Không đợi Bắc Minh Chính Thiên hét xong, cô vội vàng ngắt lời ông, cắn răng,



- Nhị thiếu gia của ngài, tìm thấy rồi!



Ngước mắt, cô nhìn nhìn Bắc Minh Mặc, phát hiện tên này đã trở lại sự tĩnh lặng như mọi khi.



Dường như mọi chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra vậy, thậm chí anh sự bình tĩnh kiêu ngạo ấy không giống như người phàm!



- Kêu nó nghe điện thoại!



Bắc Minh lão gia ra lệnh, Cố Hoan không bằng lòng đưa điện thoại đến tai Bắc Minh Mặc, hạ thấp giọng xuống nói,



- Ông già anh!



Bắc Minh Mặc nhếch môi, cầm lấy điện thoại,



- Alo ....



Một lúc sau, Bắc Minh Mặc lạnh sầm cả khuôn mặt, cúp máy.



Đứng dậy, lấy áo khoác trên ghế sofa.



- Yo~ Bắc Minh Nhị, cuối cùng cậu cũng chịu đi rồi hả?



Sở Vân Phong suồng sã cười một tiếng, sau đó nhìn sang Cố Hoan,



- Nè, cô em, xem ra sức quyến rũ của cô lớn thiệt đó ...



Sở Vân Phong cố ý kéo dài cuối câu, bộ dạng nói ra có vẻ ái muội đáng đánh.



Cố Hoan lúc này mới để ý, phát hiện thì ra trong phòng còn có thêm một người khác!



Tiếp đấy, sau khi nhìn thấy gương mặt của Sở Vân Phong, cô lại lần nữa bất ngờ.



- Người này, anh là. ...



- Ha ha, tôi là Sở Vân Phong.



Sở Vân Phong cười cười đi đến trước mặt Cố Hoan, trước mặt Bắc Minh Mặc, cố ý ái muội nháy nháy mắt,



- Đến giờ vẫn độc thân, không có thói quen xấu, có nhà có xe có tiền, có muốn suy nghĩ theo tôi không, người đẹp?



Nghe giọng điệu vui tính của anh, Cố Hoan cười.



- Ha ha, tôi là Cố Hoan, rất vui được gặp anh!



Trước giờ cô là người có qua có lại.



Tính cách cởi mở của Sở Vân Phong lập tức nhận được thiện cảm từ cô.



Nếu như nói Bắc Minh Mặc là người đàn ông đẹp lạnh lùng như băng.



Thì Sở Vân Phong là thể loại ma mị cuốn hút, đôi mắt biết cười ấy, quả thật là một con yêu nghiệt!



Cố Hoan liền thở dài.



Sao thế gian này lại có những người đàn ông đẹp trai như Bắc Minh Mặc, Sở Vân Phong thế này chứ?



Quá đáng hơn là họ còn chơi chung với nhau nữa chứ!



Cảnh này lọt vào mắt Bắc Minh Mặc, đột nhiên cảm thấy chói mắt.



Anh lập tức thưởng cho Sở Vân Phong một cái trợn mắt.



Không nói một lời, kéo Cố Hoan đi ra ngoài.



- Hoan Hoan đi từ từ thôi nha, lần sau lại đến nhé ~



Sở Vân Phong thả cho Cố Hoan một cái nháy mắt, gọi tên Hoan Hoan ấy nghe sao ê buốt cả xương.



Bắc Minh Mặc nắm chặt tay Cố Hoan càng đi nhanh hơn.



- Đúng rồi, Bắc Minh Nhị, đừng quên cậu còn thiếu tôi một thùng rượu đó ...



Suốt đoạn đường Cố Hoan bị Bắc Minh Mặc dùng hết sức kéo ra ngoài, cô vừa đi vừa không bằng lòng trách móc:



- Bắc Minh Mặc anh kéo tôi làm gì chứ! Tìm thây anh, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành xong rồi! Tôi còn phải về nhà ngủ ....



Anh kéo cô ra đến cửa hộp đêm.



Bấm điều khiển mở cửa xe, tiếp theo sau nhét cơ thể cọ quậy như con sâu đóm của cô vào trong ghế lái xe ---



- Tôi uống rượu rồi, cô lái xe, đi bệnh viện trung tâm!



Tiếp đấy, anh ta ngồi vào trong ghế phụ bên cạnh, ầm một tiếng, đóng kín cửa xe.



Ngay tức thì, trong xe liền ngâp tràn mùi rượu, giống như xen lẫn mùi vị gì đó của tình cảm, xuyên giữa anh và cô, vun đầy lên kỳ lạ ...



***



Dường như chiếc xe vừa khập khiễng, vừa ma sát, vừa va chạm một đường lái đến bệnh viện trung tâm thành phố A.



- Đến rồi!



Cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.



Bắc Minh Mặc lạnh cả mặt, âm trầm như ma cà rồng vậy.



Im lặng một lúc, sau đó siết chặt cửa răng gằng giọng nói,



- Cố Hoan, cô đáng chết, rốt cuộc có bằng lái không!



- Ơ, có thì có, nhưng ....



Cô run rẩy rút rút vai, nhìn thấy đầu xe giống như đang bốc khói ấy, vẻ mặt xin lỗi gượng cười,



- Tôi chưa bao giờ chạy xe đường trường ....



Như có ba con quạ bay qua đỉnh đầu Bắc Minh Mặc.



- Cha nội cô!



Sự bình tĩnh trước giờ được anh tự hào ấy, giờ đây gần như đã rạn vỡ,



- Cô không biết lái xe sao không nói sớm! Đầu heo hay sao hả, chuyện này có thể giỡn mặt được sao ....



- Nè, anh vừa phải thôi nha!



Cố Hoan nén uất ức ngắt lời anh,



- Cha nội anh tôi đây cũng có lòng tự trọng đó! Lái xe cho anh mà còn chê này chê nọ, có hay thì uống rượu xong tự mà lái đi!



Một câu nói của cô liền chặn họng khiến anh tức chết. Đáng tiếc rượu đang ngấm, khiến đầu anh bây giờ đau nhức.



Thở dài một tiếng, lúc này Đại Nhi còn trong bệnh viện, anh không có tâm trạng cự với cô ta.



Lập tức lấy lại bình tĩnh, anh thản nhiên nói,



- Xuống xe, vào trong với tôi.



- Sao?



Cố Hoan không bằng lòng, ngồi trên ghế không chịu đứng dậy,



- Tôi đâu phải là người nhà của gia đình anh, tôi không vào trong! Tôi phải về nhà ngủ!



Bắc Minh Mặc xuống xe. Vòng qua bên này, mở cửa xe ra.



Ánh mắt sâu thẳm nhìn cô,



- Đây là mệnh lệnh, không được chất vấn! Cô không có quyền phủ quyết!



Nói xong, anh đưa tay nắm lấy eo cô.



Kéo cô ra khỏi xe.



Trên suốt đoạn đường giẫy giụa ‘tôi không muốn đi! Không muốn đi ...’ của cô, Bắc Minh Mặc đã kéo cô đến phòng bệnh....



***



Im lặng.



Trong phòng bệnh, một sự im lặng kỳ lạ.



Cố Hoan cực kỳ không bằng lòng đi phía sau Bắc Minh Mặc, rút người lại, không dám hó hé.



Bắc Minh Chính Thiên vừa nhìn thấy Bắc Minh Mặc, cơn giận vừa mới hạ lúc nãy, lập tức sôi sục lên.



- Khốn khiếp! Mày cuối cùng cũng chịu đến rồi hả? Mày nhìn xem Đại Nhi bị mày hành hạ thành bộ dạng gì!



Bắc Minh Chính Thiên chỉ chỉ phòng bệnh cách ly trong tấm kính cửa sổ, thét nói,



- Mày để tao giải thích thế nào với Thị trưởng Bùi? Thằng con trai không ra gì của tôi lại hại hôn thê của mình đến nổi tự sát!!



Cố Hoan nghe xong bất ngờ.



Lén lút nhìn vào tấm kính cửa sổ sau lưng Bắc Minh Mặc ---



Thì ra người đang nằm trên giường bệnh, mặt mài trắng bệt, khóe mắt đến giờ vẫn còn rướm lệ ấy, chính là thiên kim Bùi Đại Nhi của Thị trưởng sao?



Xem ra, lại là một cuộc tự sát vì tình rồi ~



Chậc chậc, vì tên khốn Bắc Minh Mặc này ư, có đáng không?



Không biết tại sao, khi nghe tin Bùi Đại Nhi là hôn thê của Bắc Minh Mặc, trong lòng Cố Hoan bỗng có chút khó chịu.



- Được rồi, Chính Thiên, con cũng đã đến rồi, ông để chúng nó tự giải quyết đi, đừng làm khổ nữa.



Giang Huệ Tâm dịu dàng nói một câu, đã thuyết phục cơn giận của Bắc Minh Chính Thiên.



Cố Hoan hiếu kỳ nhìn nhìn người phụ nữ bên cạnh Bắc Minh lão gia.



Khí chất quý phái, thần thái tao nhã, vừa nhìn là biết ngay là phu nhân của gia đình giàu có.



Không lẽ bà ấy, chính là mẹ của Bắc Minh Mặc?



Giang Huệ Tâm cũng nhìn nhìn Cố Hoan, lễ phép gật gật đầu với cô, tiếp sau nói với Bắc Minh Mặc rằng,



- Mặc, con vào trong xem Đại Nhi đi. Cô ấy mới vừa tỉnh lại, không chịu ngủ nữa, phải chờ cho bằng được con đến. Con vào khuyên cô ấy, đừng đả kích cô ấy nữa.



Bắc Minh Mặc nhìn Bùi Đại Nhi, đôi mày nhíu lại.



- Dì Linh, con biết phải làm gì rồi, dì và bố về nhà nghỉ ngơi đi.



Dì Linh?



Cố Hoan mở to mắt, người phụ nữ này không phải mẹ của Bắc Minh Mặc sao?



***



Trong phòng bệnh cách ly.



Bùi Đại Nhi yên tĩnh ngồi tựa trên giường, khuôn mặt xinh đẹp của ngày thường, nay trở nên trắng bệt đến tội nghiệp.



Khóe mắt rưng rưng nước mắt nhìn chăm chăm Bắc Minh Mặc cao to tuấn tú nhưng lạnh lùng đến tận xương ấy đang đứng bên giường.



- Mặc .... cuối cùng anh cũng chịu đến thăm em sao?



Bùi Đại Nhi vừa mở miệng nói, đã khóc thành người nước.



Bắc Minh Mặc đứng ở vị trí cách giường bệnh một mét.



Thân hình cao to cường tráng, giống như điêu khắc ra vậy, im lặng không có chút động tĩnh.



Độ vô tình băng giá của người đàn ông này, có thể nói là thẩm thấu qua từng tế bào trong cơ thể.



- Mặc ... anh bắt đầu ghét em rồi sao?



Bùi Đại Nhi chỉ biết khóc nức nở, đôi mắt buồn tủi ắm ức nhìn anh,



- Ghét đến mức cho dù nhận được điện thoại của em, cho dù biết em muốn cắt tay tự tử, anh cũng nhẫn tâm, không hỏi han đến em, không thèm đếm xỉa luôn sao ....



Những lời đó của Bùi Đại Nhi.



Khiến Cố Hoan đang rút người trong góc, thở dài.



Cố Hoan không hiểu Bắc Minh Mặc, cứ phải cố lôi cô vào đây, thâm chí kéo cô vào trong phòng bệnh cách ly, chỉ để cô được nhìn hai người này diễn cuộc tình sinh tử của mối tình bi thương sao?



Thì ra tối qua Bắc Minh Mặc nhận được điện thoại đó, chính là Bùi Đại Nhi nói cô ấy sẽ cắt tay tự tử!



Nhưng mà, người đàn ông này sau khi ngắt điện thoại, vẫn không có phản ứng gì cả.



Giống như Bùi Đại Nhi nói cô tự sát, đơn giản như báo cáo thời tiết mỗi ngày vậy!



Cô đột nhiên có chút đồng tình Bùi Đại Nhi, sinh ra là thiên kim Thị trưởng Thành phố A, Bùi Đại Nhi chỉ cần một nháy mắt, những đàn ông theo đuổi cô chắc có thể xếp hàng từ thành đông đến thành tây, xuyên qua thành nam thành bắc luôn!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom