6517.
Nhìn nhìn Giang Huệ Tâm và Dương Dương, lo sợ bất an nói:
- Phu nhân, tiểu thiếu gia chào buổi sáng.
Giang Huệ Tâm lúc này mới thả ra, Dương Dương hít một hơn thật sâu, lấy lại ô-xi.
- Gâu gâu
Bella đứng trước cửa kích động một cách thất thường.
Con chó này rất ít khi sủa, nay vừa gặp Dương Dương liền hung hãn sủa như vậy.
Lớp da nhăn nhún ấy, hung hãn đầy mặt.
Khiến Dương Dương hoảng sợ rút vào lòng của bà nội.
- Bà nội, sợ ...
Hành động kỳ lạ của Dương Dương, khiến Giang Huệ Tâm và quản gia Vương bỡ ngỡ một lúc.
- Đứa cháu ngốc, nhìn thấy Bella con không thấy vui sao?
Quản gia Vương đồng tình gật gật đầu,
- Tiểu thiếu gia, cậu đừng sợ, phụ nhân biết Bella là thú cưng cậu yêu thương nhất, nên tôi không dám làm nó chết, cũng mong tiểu thiếu gia tha lỗi cho tôi...
Thì ra nó chính là Bella.
Dương Dương mếu mếu miệng, vô cùng chê bai nhìn lướt qua con chó.
Rốt cuộc Trình Trình đó là người như thế nào vậy ta?
Con chó Sharpei ngu ngốc này xấu đến phát gớm, lại là thú cưng được cậu ta yêu thương nhất?
Dương Dương ngước mắt nhìn nhìn bức ảnh treo trên tường.
Trong lòng nghĩ, được thôi, cậu tên Trình Trình, tuy cậu nhìn có vẻ có chút đẹp trai.
Đương nhiên so với mình có kém một chút xíu, nhưng khiếu thẩm mỹ của cậu cũng hơi bị tệ quá đấy ...
Bella?
Con chó ngu ngốc này cũng xứng đáng có tên như vây sao? Hả?
Thật sự ô nhục luôn từ Bella đấy.
Bella giống như đọc hiểu những tâm tư của Dương Dương vậy.
- Gâu gâu!
Lại hướng vào cậu sủa thêm hai tiếng, giống như đang kháng nghị điều gì đấy.
Lúc này Dương Dương mới bò ra từ trong lòng Giang Huệ Tâm, hung hãn trừng mắt nhìn Bella.
Dù gì thì cậu Cố Dương Dương đây cũng được lớn lên ở Mỹ, chó dữ kiểu nào chưa từng gặp chứ?
Ơ, nhưng chó xấu như vậy lại là lần đầu tiên!
Nên lúc nãy sự sợ hãi của cậu, hoàn toàn do bản mặt xấu của Bella làm hoảng sợ thôi!
Chứ không phải sợ nó sủa!
Nhếch mép miệng, một ý nghĩ xấu xa hiện trên trong đầu cậu.
Dương Dương mở cặp mắt vô cùng tội nghiệp lại vô cùng ngây thơ, nhìn Giang Huệ Tâm:
- Bà nội, cháu đổi tên cho Bella được không?
Ánh mắt này, khiến Giang Huệ Tâm vui mừng hớn hở.
Cháu trai ngoan của bà đang nhõng nhẽo với bà đây sao.
Nhõng nhẽo đấy!
- Được được được, chỉ cần Trình Trình thích, cháu muốn đổi thành tên gì cũng được!
Quản gia Vương nhìn thấy cảnh này, nhãn cầu muốn rớt ra luôn.
Dương Dương mỉm miệng, cười hì hì.
Vẻ mặt cười vô cùng ngây thơ,
- Từ nay gọi Bella là cái bi đi.
- Bi?
Giang Huệ Tâm có chút không hiểu.
Nhìn thấy nụ cười hoàn mỹ của cháu trai, bà muốn đắm chìm rồi.
Dương Dương cười cười lắc đầu,
- Không phải bi, là ‘cái bi’
- Cái bi?
Tại sao lại gọi ‘cái bi’? Giang Huệ Tâm càng thấy khó hiểu.
Quản gia Vương suy ngẫm một hồi, lát sau, sắc mặt trắng bệt.
Nhìn tiểu thiếu gia Trình Trình với ánh mắt khó tin.
Tiểu thiếu gia hoàn mỹ cao quý thế này, sao lại nói ra những câu thô tục ‘cái bi’ này chứ?
Ôi, ông trời ơi, hôm qua tiểu thiếu gia quả nhiên đã bị sốc nặng rồi ...
- Gâu gâu gâu!
Giống như nhận được sự sỉ nhục lớn trong cuộc đời này vậy, Bella kích động sủa lớn.
Hu hu hu, nó không chịu tên ‘cái bi’ đâu.
Cậu ấy không phải thiếu gia Trình Trình, u hu, rốt cuộc có ai nghe hiểu được nó nói gì không vậy?
Dương Dương nhìn Bella sủa như điên.
Sủa sủa sủa, sủa cái bi của ngươi đấy!
Trước sau gì cũng ăn ngươi luôn!
Mặt cậu bé càng cười càng tươi ...
***
Ánh nắng buổi sáng sớm ấm áp hơn hẳn.
Mặt đất bao la đã ngủ say một đêm, nay dưới ánh nắng lan tỏa sức sống.
- Mẹ, Dương Dương về nhà chưa?
- Chưa thấy ... Hoan Hoan, vẫn chưa tìm được Dương Dương sao ...
Những ngón tay đang nắm chặt điện thoại của Cố Hoan, run rẩy,
- Dạ
- Làm sao đây, mẹ sợ Dương Dương nó ...
Vu Phan lo lắng đến nổi bật khóc trong điện thoại.
Tiếng khóc ấy, khiến trong lòng vốn dĩ đã hoang mang của Cố Hoan, càng thêm bất an hơn.
- Mẹ, mẹ đừng khóc. Dương Dương sẽ không sao đâu!
Năm năm nay, dẫn theo con trai trải qua bao sóng gió, cô tin rằng con trai mình sẽ không sao!
- Hoan Hoan .... con đã tìm suốt đêm rồi, nếu còn không tìm ra hay báo cảnh sát.
Cố Hoan gượng cười, không đến 24 tiếng, cho dù có báo cảnh sát sợ người ta cũng sẽ không thụ lý.
- Mẹ, đừng lo lắng, mẹ cũng suốt đêm chưa được chợp mắt, con lo cho sức khỏe của mẹ. Mau nằm xuống nghỉ chút đi, một khi có tin con sẽ gọi điện lại ngay.
Ngắt điện thoại, Cố Hoan cố gắng kiềm nén mỗi khủng hoảng trong lòng.
Tiếp tục đi tiếp.
Cô sợ mình nhìn sót, sợ có ngõ ngách nào bị bỏ qua ...
Bình luận facebook