6519.
Chỉ là, tại sao cô từ đầu đến giờ luôn miệng gọi cậu là Dương Dương?
- Dương Dương?
Cố Hoan nhìn vẻ mặt bình tĩnh của con trai, không khóc cũng không quấy, yên lặng đến có chút thất thường.
Trong lòng cô dâng lên nỗi sợ hãi.
Vội vàng nắm lấy cơ thể của con trai, kéo áo lên, kiểm tra qua lại.
Đến khi xác định không một vết thương nào cả, mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng, vẫn có gì đó kỳ lạ ...
- Dương Dương, mau nói mẹ nghe, tối qua con có gặp phải chuyện gì đáng sợ không? Đồng phục của con đâu? Cặp sách của con đâu?
Trong đầu Cố Hoan nhớ lại những tin tức liên quan đến hành hạ trẻ con.
Càng nghĩ càng sợ.
Trình Trình nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của cô.
Trong lòng dâng lên một sự ấm áp.
Nhưng, đồng phục gì? Cặp sách gi?
Cậu không biết phải trả lời như thế nào cả.
Sau đó, mắt nhắm lại ...
- A, Dương Dương, Dương Dương ....
Cậu ngất xỉu trong vòng tay Cố Hoan.
Được rồi, cậu không phải trốn tránh.
Cậu chỉ là đói đến xỉu thôi.
Thì ra, lòng của mẹ là thế này.
Thì là ...
Um, ấm áp.
***
Trong phòng.
Một người già một phụ nữ một đứa trẻ.
Ba người ngồi chung chiếc bàn ăn nhỏ.
Hòa đồng vui vẻ.
Đương nhiên, vui vẻ là Cố Hoan tìm lại được đứa con đi lạc
Còn Vu Phan thì nước mắt ướt át trên mặt.
Cơ bản là Trình Trình vẫn giữ nguyên tư thế tao nhã trước giờ của cậu.
Ngồi ngay ngắn trước bàn ăn.
Im im lặng lặng ăn từng muỗng cơm một, dường như bạn không thể nghe được tiếng ăn cơm của cậu bé.
- Dương Dương, đây, ăn thử món thịt xào cá mặn của bà ngoại làm, con thích ăn nhất.
Vu Phan cứ liên tục gắp thức ăn vào chén Dương Dương.
Từ chiều qua đến nay, chỉ rời xa Dương Dương trong vài mươi tiếng đồng hồ ngắn ngủi, mà bà đã cảm thấy giống như đã rời xa cả thế kỷ.
Trình Trình nhẹ nhàng gật đầu.
Ánh mắt có chút thẹn thùng, nhưng chỉ thoáng qua.
Từ khi người phụ nữ gọi là ‘ mẹ’ này ôm lấy cậu ở bãi biển, đến khi cậu bước và căn nhà của ‘Dương Dương’ này, nhìn thấy ảnh của ‘Dương Dương’
Sau đó, Trình Trình thông minh cơ bản đã hiểu rõ đầu đuôi của sự việc.
Rõ ràng, họ đã nhận nhầm cậu chính là cậu bé cười giả tạo trong tấm ảnh.
Dương Dương?
Đã sai thì cho sai luôn đi.
Dù sao nhà Bắc Minh, cậu cũng không muốn quay về đó nữa.
Người ba ‘mặt người chết’ đó, cậu không muốn gặp lại nữa!
Hức!
Trình Trình hơi nhướng mày, trong ánh mắt sâu thẳm, thoáng qua một nụ cười nhẹ.
Kỹ xảo thâm tàng bất lộ này được thừa kế từ ba, Vu Phan và Cố Hoan không có thị lực tốt đến nỗi phát hiện được.
***
Một bữa cơm kết thúc trong sự quái dị và hài hòa.
Cố Hoan vừa dọn dẹp bát đĩa, vừa lo lắng nhìn con trai.
- Dương Dương, hôm nay mẹ xin phép cô giáo rồi. Con ở nhà nghỉ ngơi với bà ngoại, biết không?
Đứa con này không hề nhắc đến chuyện tối qua, cô không muốn ép cậu bé. Chỉ sợ cậu không vui lại bỏ nhà đi nữa, cô không chịu được sự mất mát đó.
- Dạ.
Trình Trình nhẹ nhàng trả lời.
Tối qua sau khi chạy ra khỏi nhà Bắc Minh, cậu đã đi một quãng đường rất xa rất xa.
Dường như là đã đi suốt đêm, vừa đói vừa mệt.
Cố Hoan đột nhiên xông thẳng vào cuộc sống không chút thú vị của cậu, kỳ lạ nhất là cậu hoàn toàn không bài xích.
Ngược lại chấp nhận mọi chuyện một cách dễ dàng.
Cố Hoan thở dài, đắn đo nhìn con trai.
Đặt bát đĩa trên tay xuống, đi đến trước mặt con, ngồi xổm xuống.
Ngón tay ấm áp, sờ lên mặt con trai.
- Đừng giận mẹ nữa nhé. Mẹ đã nói rồi, từ nay không ép con học hành nữa. Cho dù con thi kết quả như thế nào, mẹ hứa là sẽ không la mắng con nữa. Nên, hứa với mẹ, không được không về nhà nữa, được không?
Cô không yên tâm lại lặp lại thêm lần nữa, chỉ sợ con trai lại vì chuyện thành tích mà uất ức trong lòng.
Trình Trình nhìn thật kỹ Cố Hoan.
Cảm nhận thân nhiệt ấm áp từ những ngón tay.
Trái tim bé bỏng trở nên loạn nhịp.
- Dạ, con hứa với ... mẹ.
Giọng của cậu hơi cứng, cuối cùng thốt ra lời hứa.
Thì ra tiếng gọi ‘mẹ’, sẽ khiến ta bị nghiện.
Trình Trình cảm thấy, cảm giác này cũng không tệ.
Lúc này Cố Hoan mới thở phào nhẹ nhõm, cười cười.
- Ngoan, đúng là con trai tốt của mẹ!
Đỡ lấy mặt con trai, chụp ~ hôn lên một cái.
Trái tim bị treo lơ lửng của cô, bây giờ cũng yên tâm rồi.
Vu Phan nhìn thấy cũng cười theo.
Thật tốt, thằng bé cuối cùng cũng bình an về nhà.
Có thứ gì, hạnh phúc hơn ấm lòng hơn khi cả nhà được đoàn tụ chứ?
Chỉ là, ai có thể nhận ra, dưới sự bình tĩnh được cậu che giấu hoàn hảo ấy,
Chưa từng được thân mật với ai như cậu, khi được Cố Hoan hôn cú mạnh như vậy, hai gò má lại len lén đỏ ửng lên?
Cố Hoan đợi sau khi mẹ và con trai vào nghỉ ngơi.
Lấy túi xách, ra cửa.
Trên đường nghĩ lại những sự việc, đã xảy ra trong những ngày này.
Từ tối hôm đắc tội với Bắc Minh Mặc, đến sự đe dọa của Lý Đỉnh Thành.
Đến sự nhục mạ của người cha trong tù, đến việc Dương Dương đi lạc ...
Từng chút từng chút, giống như đang chiếu phim vậy.
Khiến cô cảm thấy ngạt thở.
Đang suy nghĩ thì nghe tiếng điện thoại reo lên.
Vừa nối máy.
Liền nghe tiếng cười láo toét kinh tởm của Lý Đỉnh Thành.
- Cố Hoan, suy nghĩ thế nào rồi hả?
Những đốt tay run rẩy giữ chặt lấy điện thoại,
- Lý Đỉnh Thành, tôi sẽ đến công ty cho ông biết đáp án ngay!
- Tốt lắm, Cố Hoan! Tôi chờ xem.
Lý Đỉnh Thành cười nham hiểm.
***
Công ty Đỉnh Thành, phòng Tổng Giám Đốc
Lý Đỉnh Thành nhìn Cố Hoan đang ngồi trước bàn làm việc, sắc mặt trắng toát trừng mắt nhìn hắn.
Liền nhếch miệng cười.
Nhìn khuôn mặt có vẻ lịch thiệp, nhưng lại đầy nham hiểm toan tính.
- Cố Hoan, không lẽ ghét tôi đến nổi ly trà cũng không dám uống sao?
- sao Lý Tổng lại cho rằng, sau khi đã uống ly rượu sâm banh của ông, tôi sẽ tiếp tục uống những đồ uống khác do ông đưa?
Cố Hoan một câu chế nhạo .
Nhìn thấy khuôn mặt thư sinh của Lý Đỉnh Thành, đột nhiên cảm thấy bản thân vô cùng ngu ngốc, tại sao lại không nhận ra tên này sói đeo mặt người chứ?
- Ha ha ha, Cố Hoan, chúng ta không quanh co nữa, hôm nay nói rõ mồn một luôn đi!
Lý Đỉnh Thành không nói vòng co nữa.
Bộp ~
Một xấp tài liệu dày quẳng ra trước mặt Cố Hoan.
- Trong này, là tư liệu của Tập đoan Bắc Minh Thị, cô mang về học thuộc.
Cố Hoan nhìn xấp tài liệu dày thật dày, nhíu mày,
- Ý ông vậy là sao?
- Không có sao, chỉ là vì sự liên lụy của Cô Cố, Bắc Minh Tổng hủy tư cách tham dự của công ty Đỉnh Thành. Tôi bây giờ đang tìm cách cứu vãn thôi.
Cố Hoan cười lạnh lùng một tiếng.
Rõ ràng cô là người bị hại, bây giờ bị hắn nói thành hắn là người bị hại.
Rốt cuộc thì cô cũng hiểu, những người vô sỉ trên đời này, mãi mãi không có giới hạn.
Lý Đỉnh Thành chẳng quan tâm nhún nhún vai,
- Cô gặp may đấy, tôi tìm được người liên hệ. Cũng may tôi có mấy người trưởng bối còn được chút mặt mũi trước mặt Bắc Minh lão gia. Ông ta nói, chỉ cần cô chịu làm cho ông ta một việc, ông ta sẽ tìm cách thuyết phục Bắc Minh Tổng, lấy lại tư cách tham dự cho công ty Đỉnh Thành.
Trong lòng Cố Hoan siết lại.
Cô hơi nhíu mày,
- Bắc Minh lão gia biết tôi sao?
- Ha ha ha, trong buổi tiệc tối đó, Bắc Minh Tổng trước ánh mắt của công chúng, đích thân cởi áo khoác ra anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cũng tối đó đá cô xuống giường, cô tưởng chuyện này có thể không truyền tới tai Bắc Minh lão gia sao?
Sắc mặt Cố Hoan trắng đỏ lẫn lộn.
Ai lại ngờ rằng hành động ‘anh hùng cứu mỹ nhân’ của Bắc Minh Mặc ngày hôm đó, chỉ là nhân cơ hội sỉ nhục cô thôi!
Và người phụ nữ bị đá xuống giường như cô, sợ là đã thành trò cười rồi.
Hít một hơi thật sâu, cô ép bản thân bình tĩnh.
-Vậy, Bắc Minh lão gia muốn tôi làm gì?
- Cái này, cô phải tự đi hỏi ông ấy.
***
Quán cà phê Dio, trong phòng riêng.
Một sự im lặng đáng sợ bao trùm lấy không gian.
Lão gia nhà Bắc Minh – Bắc Minh Chính Thiên, tuy đã qua tuổi sáu mươi, mái tóc vẫn chưa trắng hoàn toàn, nhưng vẫn lưng thẳng uy nghiêm ngồi trên ghế sofa màu đen.
Khuôn mặt tuy có vết nhăn, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự khôi ngô tuấn tú khi còn trẻ.
Trải qua nhiều năm cuộc sống quân đội, khiến mỗi hành động của lão gia cũng toát lên khí phách cứng cáp oai nghiêm.
Cố Hoan đã từng nghe qua, trước giờ con trai thuộc gia tộc Bắc Minh Thị, không làm quan to chính trị, thì cũng là tướng to trong quân đội.
Những vinh dự nhiều đến mức có thể ghi nào sách lịch sử.
Và Tập đoàn Bắc Minh Thị, nghe nói đều do phu nhân của mỗi đời nắm quyền.
Cho đến đời của Bắc Minh Mặc, mới từ bỏ quân sự bắt đầu dấng chân vào kinh doanh.
Anh ta nổi tiếng là thủ đoạn dứt khoát, mặt khác bối cảnh gia tộc hùng hậu, nên chỉ trong ngắn ngủi vài năm tập đoàn Bắc Minh Thị đã trở thành doanh nghiệp đi đầu của Thành phố A.
Tính ra, Bắc Minh Mặc cũng được xem là có gốc rễ của đời quan thứ N, gia tộc nổi tiếng đời thứ N.
Ông trời thật sự đối đãi quá tốt với anh ta.
Có thể nói anh ta là người đứng đầu Thành phố A.
Cố Hoan ngồi ở chiếc ghế đối diện với Bắc Minh Chính Thiên.
Im lặng thin thít.
Ông không hành động, cô không hàng động.
Cô biết đôi mắt sắc bén của Bắc Minh lão gia không hề dời khỏi người cô.
Nhưng cô vẫn bình lặng thản nhiên.
Bình luận facebook