6515.
Không hiền hậu chút nào.
Mẹ thường hay dặn dò bên tai cậu, không được nói chuyện với người lạ mặt, bởi vì bất cứ người lạ mặt nào cũng có thể là kẻ buôn người.
Nhưng, kẻ buôn người là gì nhỉ?
Dương Dương ngước cái đầu nhỏ nhắn ngây thơ của cậu lên, không hiểu.
- Chú ơi, có phải chú là kẻ buôn người không?
Trên trán ông chú trung niên đó liền nhăn lại, ơ, chưa gì đã bị phát hiện rồi?
- Hơ hơ, sao chú lại là kẻ buôn người được? Chú là một người tốt rất yêu thương trẻ con.
Dương Dương vừa nghe, đôi vai nhỏ liền trề xuống.
Rõ chán.
Còn tưởng gặp được kẻ buôn người nữa chứ.
- À, vậy xin lỗi chú nhé, cháu không thích người tốt.
Nói xong, Dương Dương tiếp tục cúi thấp đầu đi tiếp.
Ông chú trung niên ngỡ ngàng.
Ngay lúc ông chú đấy chuẩn bị đưa móng vuốt đầy tội ác bắt Dương Dương thì ---
Đột nhiên, ‘két ----’
Một chiếc xe bảo mẫu màu đen xông thẳng đến.
Tiếng phanh xe chói tai vang vọng cả không gian.
Dừng lại sừng sững bên cạnh Dương Dương và ông chú trung niên.
Theo sau, trên xe bảo mẫu màu đen ấy bước xuống mấy người đàn ông cao to lực lưỡng.
Ông chú trung niên buôn người đó thấy tình thế không ổn, liền hai chân ba cẳng chạy vụt đi mất.
Quản gia Vương dường như khóc sướt mướt bước xuống xe.
- Tiểu thiếu gia .... tiểu thiếu gia ...
Ông chạy xổng đến trước mặt Dương Dương ôm lấy cậu bé, nước mắt ướt đẫm cả mặt mũi.
- cảm ơn trời đất, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi, tiểu thiếu gia Trình Trình ... đi, chúng ta về nhà thôi!
Dương Dương trố to cặp mắt tròn xoe, nhìn đám người lạ mặt này.
Mở to miệng, đột nhiên có chút ngớ ngẩn.
Tiểu thiếu gia Trình Trình?
Ơ, là ai thế?
***
Màn đêm bao trùm khắp mọi nơi.
Trong ngôi nhà lớn họ Bắc Minh.
Đèn sáng chói lòa.
- Rốt cuộc hôm nay có bao nhiêu người có phần bắt thú cưng của tiểu thiếu gia? Toàn bộ ra ngoài quỳ lên đá trứng ngỗng ngoài vườn hoa cho tôi!
Nữ chủ nhân nhà Bắc Minh, vợ của lão gia, phu nhân Bắc Minh – Giang Huệ Tâm, câu nói nghe như cơn gió nhẹ vừa được thốt ra.
Ngoài vườn hoa liền vang lên những tiếng rên rỉ.
Có thể nói là cực kỳ bi thảm.
Nghe nói những người giúp việc có phần trong vụ bắt Bella, đầu gối của họ đểu quỳ đến da thịt rã rời, rướm máu.
Đến cả những người giúp việc chỉ đứng nhìn Bella giằng co, không hề chạm vào một cọng lông của Bella, cũng không tránh khỏi bị trừng phạt.
Tuy rằng Giang Huệ Tâm đã đi vào ngưỡng 50, nhưng vẫn một vẻ quý phái tao nhã, hình dáng thướt tha.
- Phu nhân .... xin, xin lỗi ... là tôi vô dụng ... lúc đấy tình thế thật sự hỗn loạn ....
Quản gia Vương vẻ mặt hoảng sợ đứng bên cạnh, chân cũng sợ đến ê buốt.
Giang Huệ Tâm lườm mắt ông,
- Trình Trình ngủ rồi chứ?
- Vâng, phu nhân. Tiểu thiếu gia xem ra bị hoảng không nhẹ. Khi chúng tôi vừa tìm thấy cậu, tiểu thiếu gia nói cậu vừa gặp một người, người đấy nói ông ta không phải kẻ buôn người.
Quản gia Vương nhớ lại tình cảnh lúc đó, vẫn hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh:
- Tôi thấy những người đấy chắc chắn là kẻ buôn người. Nếu không tại sao lại cải trang tiểu thiếu gia thành cậu học sinh, làm vậy là để qua mắt người khác. Cũng may ông trời phù hộ cho tiểu thiếu gia bình an vô sự. Ắt hẳn tiểu thiếu gia đã hoảng sợ lắm.
Giang Huệ Tâm sắc mặt nghiêm trọng,
- Hèn gì thằng bé vừa về tới ngơ ngác nhìn tôi, thật là khổ cho thằng bé.
- Xin lỗi phu nhân, thiếu chút là tôi đã gây tội lớn, còn để tiểu thiếu gia bị hoảng sợ ...
Lịch bịch một tiếng, quản gia Vương hai đầu gối quỳ xuống, mặt rướm lệ.
Giang Huệ Tâm động tác tao nhã xoa xoa cái trán bị đau nhức.
- Cậu Mặc đâu?
- Nhị thiếu gia ra ngoài rồi.
- Đã làm cha rồi, mà suốt ngày vẫn cứ đi ngoài đường!
Giang Huệ Tâm nhíu đôi mày lại.
Nhìn nhìn quản gia Vương đang quỳ dưới đất, bà bất lực thở dài,
- Đứng dậy đi. Tôi biết chuyện không do ông. Chỉ là đứa con Mặc này quá cố chấp.
Quản gia Vương cảm động nức nở.
Cơ thể run rẩy bò dậy,
- Phu nhân, trước khi ra ngoài nhị thiếu gia có dặn dò, nhất định phải xử lý Bella của tiểu thiếu gia ...
- Đứa con này thật là ...
Giang Huệ Tâm nhíu mày,
- Bộ nó không sợ một khi Bella chết, Trình Trình suốt đời này sẽ không tha thứ nó sao?
- Dạ phải, nên đến nay tôi vẫn không dám động vào Bella, chỉ đợi chỉ thị của phu nhân.
Giang Huệ Tâm thở dài một tiếng,
- Nhốt Bella lại trước đi, đợi ngày mai Trình Trình thức dậy, dẫn Bella đến gặp thằng bé, để nó vui mừng.
- Dạ, phu nhân.
***
Sáng ngày hôm sau.
Ánh nắng ấm áp rọi xuyên vào tấm kính cửa sổ lớn.
Ánh sáng bao trùm lên khắp căn phòng.
Dương Dương nằm trên chiếc giường to mềm mại, đang lúc ngủ ngon.
Cảm thấy một bàn tay ấm áp, dịu dàng vuốt qua đầu cậu.
Cậu nhắm tịt mắt, vô ý thức nói lên một câu:
- Mẹ, con còn muốn ngủ mà ...
Giang Huệ Tâm ngồi bên giường vừa nghe, tay bỗng run một cái.
Thở dài nói,
- Trình Trình nhớ mẹ rồi sao?
Giọng nói hiền hậu nhẹ nhàng chui lọt vào tai của Dương Dương.
Hai chữ Trình Trình khiến cậu bé đột nhiên tỉnh giấc.
Bình luận facebook