Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 79 ANH TIN TƯỞNG EM
CHƯƠNG 79: ANH TIN TƯỞNG EM
Tôi không trả lời.
“Anh thừa nhận anh không bảo vệ tốt cho em, lúc em ở cùng anh phải chịu nhiều khổ cực. Nhưng em... cũng làm chuyện có lỗi với anh. Chuyện đã qua rồi thì hãy để nó qua, chúng ta đừng so đo nữa.”
Khóe môi tôi nở nụ cười lạnh. Đúng vậy, Bùi Minh đã hy sinh rất nhiều, rõ ràng Bùi Minh có tính ưa sạch sẽ kia mà.
“Ồ? Không phải anh thích sạch sẽ sao? Sau khi biết tôi gian díu với người đàn ông khác, anh còn sẵn lòng ở với tôi à?”
“Đừng nhắc lại chuyện cũ nữa. Hãy quên hết đi.” Bùi Minh dừng chốc lát, dường như nhận ra thái độ của tôi dịu đi, vẻ mặt anh cũng hòa nhã hơn, đưa tay xoa đỉnh đầu tôi.
Tôi nghiêng đầu sang bên, tránh né tay Bùi Minh.
“Anh Bùi, anh không cần phải hy sinh như vậy, thật đấy!” Tôi cười mỉa mai.
Phát hiện giọng tôi đầy châm chọc, vẻ mặt Bùi Minh cứng đờ, lạnh lùng nhìn tôi.
“Bùi Minh, anh vĩnh viễn không biết vì sao tôi hận anh đâu.” Mắt tôi đỏ như hạt châu, căm hận trừng Bùi Minh, “Bởi vì anh không bao giờ đáng để tôi tha thứ.”
Ánh mắt Bùi Minh gần như muốn đóng băng tôi lại, anh chậm rãi buông tay tôi ra. Nơi cổ tay đã bị anh nắm chặt đến nỗi hằn vết đỏ.
Tôi không buồn nhìn Bùi Minh, cứ thế xoay người dứt khoát rời đi.
Về đến nhà, cả thể xác và tinh thần tôi đều mệt mỏi. Một là bởi vì việc sinh con trước đó đã vét cạn năng lượng trong người, hai là mỗi lần gặp chuyện liên quan đến nhà họ Bùi, tôi đều dốc toàn lực ứng phó, xong chuyện mới cảm thấy cực kỳ hao tâm tổn sức.
Tôi ngắm mình trong gương, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, toàn thân toát lên sự u tối. Nói thật, ngay cả bản thân tôi cũng phải sợ sệt.
Tôi uống vài viên thuốc mới đỡ. Trong đêm tối, một mình nằm suy nghĩ, ngẫm đi ngẫm lại từng chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Từ Hùng.
“Đông Mỹ, là em à. Xin lỗi, chuyện em nhờ anh điều tra vẫn chưa có kết quả. Tài liệu có liên quan cứ như bốc hơi khỏi thế giới này, biến mất sạch sẽ rồi.” Từ Hùng hơi áy náy.
Điều này đã nằm trong dự liệu của tôi. Tôi đã được chứng kiến thủ đoạn của bọn người đó, bất kể là vụ bắt cóc hay lái xe đâm người đều xử lý gọn ghẽ.
“Chúng ta thay đổi phương hướng đi. Anh thử giúp em điều tra thêm về nhà họ Bùi, hay nói cách khác là những người có quan hệ đối lập với nhà họ Bùi, xem nửa năm qua có ai từng phẫu thuật cấy ghép nội tạng không.”
Tôi vừa nghĩ ra, nhất định cái chết của mẹ tôi có liên quan đến nhà họ Bùi. Nếu không thể ra tay theo hướng chính diện thì tôi sẽ sử dụng phương pháp ngược lại, bắt đầu từ phía người nhà họ Bùi.
“Nhà họ Bùi ư?” Từ Hùng ở đầu dây bên kia sửng sốt, “Đó không phải nhà chồng cũ em sao? Điều tra nhà chồng cũ em phải không?”
“Anh Từ, em tin tưởng với khả năng nhạy bén của anh, anh đã nhận ra mục đích em điều tra chuyện này không hề đơn giản. Có rất nhiều chuyện em không tiện nói ra. Có điều anh Từ à, em coi anh như một người bạn, nếu anh khó lòng giúp đỡ thì em sẽ không làm phiền anh nữa.”
Dù sao Từ Hùng cũng là cảnh sát đặc nhiệm, nếu cứ tiếp tục nhờ anh ấy giúp đỡ điều tra có vẻ sẽ gây thêm phiền phức. Nếu tôi đã có phương hướng, vậy sau này hoàn toàn có thể giao cho thám tử tư.
“Đông Mỹ, em nói vậy là có ý gì? Em đang coi anh là người ngoài phải không?” Từ Hùng mất hứng, “Anh là loại người không có nghĩa khí thế sao? Anh sợ em chọc phải tổ kiến lửa thôi.”
Tôi khẽ cười, rất cảm kích Từ Hùng: “Nếu sợ phiền toái thì em đã không về Vũ Hán rồi. Tóm lại, làm phiền anh điều tra về nhà họ Bùi nhé.”
Sau khi cúp máy, tôi rửa mặt qua loa rồi ngủ một giấc thật say.
Vài ngày sau, tôi nhận được điện thoại của Đường Hương.
“Lâm Đông Mỹ, đồ vô dụng nhà cô! Rốt cuộc cô quay lại đây làm gì? Đã lâu như vậy sao chẳng hề có động tĩnh nào thế? Cô có biết tối qua Lục Mạnh Chu đã ngủ cùng Bùi Minh rồi không?” Đường Hương hổn hển mắng.
Tôi tự có quyết định của mình, không muốn bị Đường Hương sai khiến, vì vậy không trả lời câu chất vấn của Đường Hương. Có điều nghe cô ta nói Lục Mạnh Chu và Bùi Minh đã ngủ với nhau, trong lòng tôi toát lên một cảm xúc kỳ lạ.
“Làm sao cô biết họ ngủ với nhau?”
“Hình như tối qua Bùi Minh uống chút rượu, mơ mơ màng màng ngủ với Lục Mạnh Chu rồi. Nửa đêm Bùi Minh tỉnh lại, liền phát hiện Lục Mạnh Chu trần truồng nằm bên anh ta, cô nói xem còn xảy ra chuyện gì được nữa? Lúc ấy Bùi Minh có vẻ rất tức giận, hơn nửa đêm còn sập cửa bỏ đi.”
“Bùi Minh chỉ tức giận thôi sao?” Tôi thắc mắc.
“Lâm Đông Mỹ! Tôi còn tưởng cô trải qua nhiều việc như vậy sẽ phải thay đổi! Nào ngờ cô vẫn hèn nhát như xưa! Nếu tôi biết cô vô dụng như thế ngay từ đầu tôi tuyệt đối không cứu cô! Từ lúc cô trở về đến giờ chẳng những không làm được chuyện gì mà ngược lại còn để Lương Bích Nhược và Lục Mạnh Chu được như ý, lần này Bùi Minh và Lục Mạnh Chu kết hôn là cái chắc rồi.”
Tôi cảm thấy đáng buồn thay Đường Hương. Có lẽ Đường Hương quá quỵ lụy Bùi Minh nên cô ta mới lợi dụng tôi hòng ngăn cản cuộc hôn nhân của Bùi Minh và Lục Mạnh Chu mà thôi. Cô ta yêu Bùi Minh, nhưng lại gả cho em trai của Bùi Minh.
“Cô yên tâm đi, Bùi Minh sẽ không cưới Lục Mạnh Chu đâu.” Tôi thản nhiên nói.
“Sao cô chắc chắn thế?” Đường Hương có vẻ nghi hoặc.
Tôi không đáp lại. Hôm ấy tôi tận mắt chứng kiến bệnh chướng ngại tiếp xúc với phái nữ của Bùi Minh nghiêm trọng đến cỡ nào, cho dù có dùng thuốc dị ứng anh cũng tuyệt đối không có khả năng làm gì Lục Mạnh Chu.
Người đàn ông như Bùi Minh làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho Lục Mạnh Chu gài bẫy mình thế được? Càng không có khả năng đổ vỏ cho Lục Mạnh Chu.
Xem ra cô bạn gái cũ Đường Hương này cũng không biết chuyện Bùi Minh bị trở ngại tiếp xúc với phụ nữ.
“Cứ chờ xem.” Tôi lập tức cúp điện thoại.
Tôi đang tính chờ xem cuộc vui thì không ngờ lòng người lại xấu xa như vậy, có vài kẻ đã sốt sắng muốn dồn tôi vào chỗ chết.
Hôm ấy, tôi đang cùng Molly dạo phố thì tình cờ gặp Lục Mạnh Chu. Tôi vốn định vờ như không thấy, ai ngờ Lục Mạnh Chu bỗng tháo kính ra đi về phía tôi.
Cô ta là ngôi sao lớn, chỉ mới bỏ kính ra đã có rất nhiều người nhận ra. Ai nấy đều rối rít lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cô ta.
“Lâm Đông Mỹ, con hồ ly tinh không biết xấu hổ này, mày dám quyến rũ chồng người khác à!”
Tôi nghe được những người xung quanh đang xôn xao bàn tán về mình, họ chỉ trỏ và buông những lời tục tĩu mắng chửi tôi. Nói thật, nếu là trước kia, có khả năng tôi rất để ý những cái chỉ trỏ này, nhưng bây giờ nó chẳng là cái đinh rỉ gì với tôi cả.
Molly định xông lên ra mặt thay tôi nhưng tôi đã kịp thời kéo tay cô ấy lại, không muốn để ý nhiều tới Lục Mạnh Chu, cứ thế quay đầu bỏ đi.
Vậy mà Lục Mạnh Chu vẫn bám dai như đỉa, hùng hùng hổ hổ tỏ thái độ với tôi. Bởi vì cô ta là ngôi sao lớn nên càng lúc xung quanh càng nhiều người vây xem, đường chật kín đến nỗi nước chảy cũng chẳng lọt.
Tôi phát cáu, xoay người định tranh cãi với ả Lục Mạnh Chu kia thì đúng lúc này, ai đó đẩy tôi từ đằng sau.
Tôi đột nhiên ngả người về phía trước rồi lao đi vài bước, đúng đúng va vào Lục Mạnh Chu.
Lục Mạnh Chu đi giày cao gót, hơn nữa nền nhà là loại đá trơn, về cơ bản không vững, cho nên tôi vừa va chạm, cô ta hô to rồi té ngã xuống mặt đất.
Phía dưới người Lục Mạnh Chu có dòng máu không ngừng chảy ra, cô ta hét lên chói tai, lớn tiếng hô: “Ai cứu tôi với, con của tôi... con của tôi...”
Thấy dòng máu đỏ sẫm chói mắt kia, tôi như thể nhớ lại tình cảnh của mình nửa năm trước. Vào một ngày đông giá rét, tôi nằm trong con hẻm nhỏ đen tối, cảm nhận máu dưới người mình tuôn trào, sinh mệnh của đứa bé dần dần biến mất...
Lòng tôi đau đớn kịch liệt tựa như bị dao cắt. Tôi đau đến không thở nổi, dùng sức ôm ghì, siết chặt bụng, nhưng vẫn đau đến mất kiểm soát.
“Đông Mỹ, cậu làm sao vậy? Sao người cậu lạnh thế?”
Molly đã nhận ra tôi khác thường, vội vàng đỡ lấy tôi.
Bàn tay tôi run run, chỉ vào túi áo mình, quát lên một tiếng “thuốc”. Molly phản ứng rất nhanh, lập tức lấy lọ thuốc trong túi áo của tôi ra, dốc một viên cho tôi uống. Bấy giờ tôi mới cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Xe cấp cứu và cảnh sát nhanh chóng chạy đến. Lục Mạnh Chu được nâng lên xe cứu thương, còn tôi thì bị cảnh sát giữ lại.
Lục Mạnh Chu ở trong xe vẫn nhìn tôi với vẻ oán hận, lớn tiếng dọa dẫm: “Lâm Đông Mỹ, nếu đứa con của tao không giữ lại được, tao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày! Mày chính là hung thủ giết người!”
Tôi chỉ hờ hững nhìn Lục Mạnh Chu nổi điên, tiếng gào của cô ta đầy nỗi thê lương, nhưng tôi càng nghe càng buồn cười. Có người muốn đánh đổi cả tính mạng để giữ bằng được đứa bé, song cũng có người lại không biết quý trọng.
Tôi gần như có thể tưởng tượng ra được tin tức tôi đẩy ngã Lục Mạnh Chu khiến cô ta sảy thai sẽ chiếm vị trí đầu bảng bao nhiêu ngày. Đồng thời tôi cũng mường tượng ra các anh hùng bàn phím sẽ dùng ngòi bút làm vũ khí châm chích tôi ra sao.
Tôi bị đưa đến đồn cảnh sát, tuy nhiên tinh thần của tôi vẫn rất hoảng hốt, bất kể cảnh sát hỏi gì tôi đều như thể không nghe thấy.
Molly rất lo lắng cho tôi, sốt ruột đến độ xoay mòng mòng. Tôi khẽ an ủi cô ấy: “Cậu về trước đi, mấy ngày nữa tớ sẽ bình yên vô sự quay lại thôi.”
Lúc này, nữ cảnh sát ngồi bên nghe tôi nói vậy không dằn được hừ khẩy.
“Cô cố ý làm tổn thương đến người khác! Cô có biết bởi vì hành động bồng bột của mình mà một thai phụ đã mất đi đứa con của mình không?” Cô ta có vẻ rất tức giận.
Lục Mạnh Chu đã sảy thai sao?
Tôi thầm hừ lạnh, cô ta hành động rất nhanh. Tôi khuyên Molly rời đi, chẳng ngờ rằng Bùi Minh lại đến chỗ tôi.
Hai chúng tôi ngồi đối mặt trong phòng thẩm vấn. Ánh mắt anh tập trung lên người tôi, anh cứ thế lẳng lặng nhìn tôi mà không nói gì cả. Tôi nghi ngờ không biết có phải anh đang khoan hai cái lỗ trên người tôi không.
Tôi không thích không khí im ắng thế này, bèn chủ động lên tiếng: “Sao vậy tổng giám đốc Bùi. Anh không đến xem vợ sắp cưới của mình sảy thai thế nào mà ngược lại còn chạy đến nhìn hung thủ là tôi đây à?”
“Anh biết không phải do em làm.” Giọng Bùi Minh thờ ơ và bình thản, giống như đang kể về một chuyện mà mình biết chắc vậy.
Tôi sững sờ, không ngờ Bùi Minh tin tưởng tôi đến vậy.
“Thật sao?” Tôi hờ hững ngồi tựa vào ghế, liếc nhìn Bùi Minh: “Vậy tổng giám đốc Bùi đến đây làm gì? Đến cười nhạo tôi sa cơ thất thế hay là đến cứu tôi?”
“Em không sao cả. Cùng lắm là ba ngày nữa em sẽ bình an vô sự, trong sạch rời khỏi nơi đây.”
Tôi không trả lời.
“Anh thừa nhận anh không bảo vệ tốt cho em, lúc em ở cùng anh phải chịu nhiều khổ cực. Nhưng em... cũng làm chuyện có lỗi với anh. Chuyện đã qua rồi thì hãy để nó qua, chúng ta đừng so đo nữa.”
Khóe môi tôi nở nụ cười lạnh. Đúng vậy, Bùi Minh đã hy sinh rất nhiều, rõ ràng Bùi Minh có tính ưa sạch sẽ kia mà.
“Ồ? Không phải anh thích sạch sẽ sao? Sau khi biết tôi gian díu với người đàn ông khác, anh còn sẵn lòng ở với tôi à?”
“Đừng nhắc lại chuyện cũ nữa. Hãy quên hết đi.” Bùi Minh dừng chốc lát, dường như nhận ra thái độ của tôi dịu đi, vẻ mặt anh cũng hòa nhã hơn, đưa tay xoa đỉnh đầu tôi.
Tôi nghiêng đầu sang bên, tránh né tay Bùi Minh.
“Anh Bùi, anh không cần phải hy sinh như vậy, thật đấy!” Tôi cười mỉa mai.
Phát hiện giọng tôi đầy châm chọc, vẻ mặt Bùi Minh cứng đờ, lạnh lùng nhìn tôi.
“Bùi Minh, anh vĩnh viễn không biết vì sao tôi hận anh đâu.” Mắt tôi đỏ như hạt châu, căm hận trừng Bùi Minh, “Bởi vì anh không bao giờ đáng để tôi tha thứ.”
Ánh mắt Bùi Minh gần như muốn đóng băng tôi lại, anh chậm rãi buông tay tôi ra. Nơi cổ tay đã bị anh nắm chặt đến nỗi hằn vết đỏ.
Tôi không buồn nhìn Bùi Minh, cứ thế xoay người dứt khoát rời đi.
Về đến nhà, cả thể xác và tinh thần tôi đều mệt mỏi. Một là bởi vì việc sinh con trước đó đã vét cạn năng lượng trong người, hai là mỗi lần gặp chuyện liên quan đến nhà họ Bùi, tôi đều dốc toàn lực ứng phó, xong chuyện mới cảm thấy cực kỳ hao tâm tổn sức.
Tôi ngắm mình trong gương, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, toàn thân toát lên sự u tối. Nói thật, ngay cả bản thân tôi cũng phải sợ sệt.
Tôi uống vài viên thuốc mới đỡ. Trong đêm tối, một mình nằm suy nghĩ, ngẫm đi ngẫm lại từng chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Từ Hùng.
“Đông Mỹ, là em à. Xin lỗi, chuyện em nhờ anh điều tra vẫn chưa có kết quả. Tài liệu có liên quan cứ như bốc hơi khỏi thế giới này, biến mất sạch sẽ rồi.” Từ Hùng hơi áy náy.
Điều này đã nằm trong dự liệu của tôi. Tôi đã được chứng kiến thủ đoạn của bọn người đó, bất kể là vụ bắt cóc hay lái xe đâm người đều xử lý gọn ghẽ.
“Chúng ta thay đổi phương hướng đi. Anh thử giúp em điều tra thêm về nhà họ Bùi, hay nói cách khác là những người có quan hệ đối lập với nhà họ Bùi, xem nửa năm qua có ai từng phẫu thuật cấy ghép nội tạng không.”
Tôi vừa nghĩ ra, nhất định cái chết của mẹ tôi có liên quan đến nhà họ Bùi. Nếu không thể ra tay theo hướng chính diện thì tôi sẽ sử dụng phương pháp ngược lại, bắt đầu từ phía người nhà họ Bùi.
“Nhà họ Bùi ư?” Từ Hùng ở đầu dây bên kia sửng sốt, “Đó không phải nhà chồng cũ em sao? Điều tra nhà chồng cũ em phải không?”
“Anh Từ, em tin tưởng với khả năng nhạy bén của anh, anh đã nhận ra mục đích em điều tra chuyện này không hề đơn giản. Có rất nhiều chuyện em không tiện nói ra. Có điều anh Từ à, em coi anh như một người bạn, nếu anh khó lòng giúp đỡ thì em sẽ không làm phiền anh nữa.”
Dù sao Từ Hùng cũng là cảnh sát đặc nhiệm, nếu cứ tiếp tục nhờ anh ấy giúp đỡ điều tra có vẻ sẽ gây thêm phiền phức. Nếu tôi đã có phương hướng, vậy sau này hoàn toàn có thể giao cho thám tử tư.
“Đông Mỹ, em nói vậy là có ý gì? Em đang coi anh là người ngoài phải không?” Từ Hùng mất hứng, “Anh là loại người không có nghĩa khí thế sao? Anh sợ em chọc phải tổ kiến lửa thôi.”
Tôi khẽ cười, rất cảm kích Từ Hùng: “Nếu sợ phiền toái thì em đã không về Vũ Hán rồi. Tóm lại, làm phiền anh điều tra về nhà họ Bùi nhé.”
Sau khi cúp máy, tôi rửa mặt qua loa rồi ngủ một giấc thật say.
Vài ngày sau, tôi nhận được điện thoại của Đường Hương.
“Lâm Đông Mỹ, đồ vô dụng nhà cô! Rốt cuộc cô quay lại đây làm gì? Đã lâu như vậy sao chẳng hề có động tĩnh nào thế? Cô có biết tối qua Lục Mạnh Chu đã ngủ cùng Bùi Minh rồi không?” Đường Hương hổn hển mắng.
Tôi tự có quyết định của mình, không muốn bị Đường Hương sai khiến, vì vậy không trả lời câu chất vấn của Đường Hương. Có điều nghe cô ta nói Lục Mạnh Chu và Bùi Minh đã ngủ với nhau, trong lòng tôi toát lên một cảm xúc kỳ lạ.
“Làm sao cô biết họ ngủ với nhau?”
“Hình như tối qua Bùi Minh uống chút rượu, mơ mơ màng màng ngủ với Lục Mạnh Chu rồi. Nửa đêm Bùi Minh tỉnh lại, liền phát hiện Lục Mạnh Chu trần truồng nằm bên anh ta, cô nói xem còn xảy ra chuyện gì được nữa? Lúc ấy Bùi Minh có vẻ rất tức giận, hơn nửa đêm còn sập cửa bỏ đi.”
“Bùi Minh chỉ tức giận thôi sao?” Tôi thắc mắc.
“Lâm Đông Mỹ! Tôi còn tưởng cô trải qua nhiều việc như vậy sẽ phải thay đổi! Nào ngờ cô vẫn hèn nhát như xưa! Nếu tôi biết cô vô dụng như thế ngay từ đầu tôi tuyệt đối không cứu cô! Từ lúc cô trở về đến giờ chẳng những không làm được chuyện gì mà ngược lại còn để Lương Bích Nhược và Lục Mạnh Chu được như ý, lần này Bùi Minh và Lục Mạnh Chu kết hôn là cái chắc rồi.”
Tôi cảm thấy đáng buồn thay Đường Hương. Có lẽ Đường Hương quá quỵ lụy Bùi Minh nên cô ta mới lợi dụng tôi hòng ngăn cản cuộc hôn nhân của Bùi Minh và Lục Mạnh Chu mà thôi. Cô ta yêu Bùi Minh, nhưng lại gả cho em trai của Bùi Minh.
“Cô yên tâm đi, Bùi Minh sẽ không cưới Lục Mạnh Chu đâu.” Tôi thản nhiên nói.
“Sao cô chắc chắn thế?” Đường Hương có vẻ nghi hoặc.
Tôi không đáp lại. Hôm ấy tôi tận mắt chứng kiến bệnh chướng ngại tiếp xúc với phái nữ của Bùi Minh nghiêm trọng đến cỡ nào, cho dù có dùng thuốc dị ứng anh cũng tuyệt đối không có khả năng làm gì Lục Mạnh Chu.
Người đàn ông như Bùi Minh làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho Lục Mạnh Chu gài bẫy mình thế được? Càng không có khả năng đổ vỏ cho Lục Mạnh Chu.
Xem ra cô bạn gái cũ Đường Hương này cũng không biết chuyện Bùi Minh bị trở ngại tiếp xúc với phụ nữ.
“Cứ chờ xem.” Tôi lập tức cúp điện thoại.
Tôi đang tính chờ xem cuộc vui thì không ngờ lòng người lại xấu xa như vậy, có vài kẻ đã sốt sắng muốn dồn tôi vào chỗ chết.
Hôm ấy, tôi đang cùng Molly dạo phố thì tình cờ gặp Lục Mạnh Chu. Tôi vốn định vờ như không thấy, ai ngờ Lục Mạnh Chu bỗng tháo kính ra đi về phía tôi.
Cô ta là ngôi sao lớn, chỉ mới bỏ kính ra đã có rất nhiều người nhận ra. Ai nấy đều rối rít lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cô ta.
“Lâm Đông Mỹ, con hồ ly tinh không biết xấu hổ này, mày dám quyến rũ chồng người khác à!”
Tôi nghe được những người xung quanh đang xôn xao bàn tán về mình, họ chỉ trỏ và buông những lời tục tĩu mắng chửi tôi. Nói thật, nếu là trước kia, có khả năng tôi rất để ý những cái chỉ trỏ này, nhưng bây giờ nó chẳng là cái đinh rỉ gì với tôi cả.
Molly định xông lên ra mặt thay tôi nhưng tôi đã kịp thời kéo tay cô ấy lại, không muốn để ý nhiều tới Lục Mạnh Chu, cứ thế quay đầu bỏ đi.
Vậy mà Lục Mạnh Chu vẫn bám dai như đỉa, hùng hùng hổ hổ tỏ thái độ với tôi. Bởi vì cô ta là ngôi sao lớn nên càng lúc xung quanh càng nhiều người vây xem, đường chật kín đến nỗi nước chảy cũng chẳng lọt.
Tôi phát cáu, xoay người định tranh cãi với ả Lục Mạnh Chu kia thì đúng lúc này, ai đó đẩy tôi từ đằng sau.
Tôi đột nhiên ngả người về phía trước rồi lao đi vài bước, đúng đúng va vào Lục Mạnh Chu.
Lục Mạnh Chu đi giày cao gót, hơn nữa nền nhà là loại đá trơn, về cơ bản không vững, cho nên tôi vừa va chạm, cô ta hô to rồi té ngã xuống mặt đất.
Phía dưới người Lục Mạnh Chu có dòng máu không ngừng chảy ra, cô ta hét lên chói tai, lớn tiếng hô: “Ai cứu tôi với, con của tôi... con của tôi...”
Thấy dòng máu đỏ sẫm chói mắt kia, tôi như thể nhớ lại tình cảnh của mình nửa năm trước. Vào một ngày đông giá rét, tôi nằm trong con hẻm nhỏ đen tối, cảm nhận máu dưới người mình tuôn trào, sinh mệnh của đứa bé dần dần biến mất...
Lòng tôi đau đớn kịch liệt tựa như bị dao cắt. Tôi đau đến không thở nổi, dùng sức ôm ghì, siết chặt bụng, nhưng vẫn đau đến mất kiểm soát.
“Đông Mỹ, cậu làm sao vậy? Sao người cậu lạnh thế?”
Molly đã nhận ra tôi khác thường, vội vàng đỡ lấy tôi.
Bàn tay tôi run run, chỉ vào túi áo mình, quát lên một tiếng “thuốc”. Molly phản ứng rất nhanh, lập tức lấy lọ thuốc trong túi áo của tôi ra, dốc một viên cho tôi uống. Bấy giờ tôi mới cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Xe cấp cứu và cảnh sát nhanh chóng chạy đến. Lục Mạnh Chu được nâng lên xe cứu thương, còn tôi thì bị cảnh sát giữ lại.
Lục Mạnh Chu ở trong xe vẫn nhìn tôi với vẻ oán hận, lớn tiếng dọa dẫm: “Lâm Đông Mỹ, nếu đứa con của tao không giữ lại được, tao chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mày! Mày chính là hung thủ giết người!”
Tôi chỉ hờ hững nhìn Lục Mạnh Chu nổi điên, tiếng gào của cô ta đầy nỗi thê lương, nhưng tôi càng nghe càng buồn cười. Có người muốn đánh đổi cả tính mạng để giữ bằng được đứa bé, song cũng có người lại không biết quý trọng.
Tôi gần như có thể tưởng tượng ra được tin tức tôi đẩy ngã Lục Mạnh Chu khiến cô ta sảy thai sẽ chiếm vị trí đầu bảng bao nhiêu ngày. Đồng thời tôi cũng mường tượng ra các anh hùng bàn phím sẽ dùng ngòi bút làm vũ khí châm chích tôi ra sao.
Tôi bị đưa đến đồn cảnh sát, tuy nhiên tinh thần của tôi vẫn rất hoảng hốt, bất kể cảnh sát hỏi gì tôi đều như thể không nghe thấy.
Molly rất lo lắng cho tôi, sốt ruột đến độ xoay mòng mòng. Tôi khẽ an ủi cô ấy: “Cậu về trước đi, mấy ngày nữa tớ sẽ bình yên vô sự quay lại thôi.”
Lúc này, nữ cảnh sát ngồi bên nghe tôi nói vậy không dằn được hừ khẩy.
“Cô cố ý làm tổn thương đến người khác! Cô có biết bởi vì hành động bồng bột của mình mà một thai phụ đã mất đi đứa con của mình không?” Cô ta có vẻ rất tức giận.
Lục Mạnh Chu đã sảy thai sao?
Tôi thầm hừ lạnh, cô ta hành động rất nhanh. Tôi khuyên Molly rời đi, chẳng ngờ rằng Bùi Minh lại đến chỗ tôi.
Hai chúng tôi ngồi đối mặt trong phòng thẩm vấn. Ánh mắt anh tập trung lên người tôi, anh cứ thế lẳng lặng nhìn tôi mà không nói gì cả. Tôi nghi ngờ không biết có phải anh đang khoan hai cái lỗ trên người tôi không.
Tôi không thích không khí im ắng thế này, bèn chủ động lên tiếng: “Sao vậy tổng giám đốc Bùi. Anh không đến xem vợ sắp cưới của mình sảy thai thế nào mà ngược lại còn chạy đến nhìn hung thủ là tôi đây à?”
“Anh biết không phải do em làm.” Giọng Bùi Minh thờ ơ và bình thản, giống như đang kể về một chuyện mà mình biết chắc vậy.
Tôi sững sờ, không ngờ Bùi Minh tin tưởng tôi đến vậy.
“Thật sao?” Tôi hờ hững ngồi tựa vào ghế, liếc nhìn Bùi Minh: “Vậy tổng giám đốc Bùi đến đây làm gì? Đến cười nhạo tôi sa cơ thất thế hay là đến cứu tôi?”
“Em không sao cả. Cùng lắm là ba ngày nữa em sẽ bình an vô sự, trong sạch rời khỏi nơi đây.”