Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 71 CÔ CHẾT RỒI THÌ SẼ VĨNH VIỄN KHÔNG BIẾT AI LÀ HUNG THỦ
CHƯƠNG 71: CÔ CHẾT RỒI THÌ SẼ VĨNH VIỄN KHÔNG BIẾT AI LÀ HUNG THỦ
“Cái gì mà chuẩn bị tâm lý cho tốt, con tôi rất khỏe mạnh, đừng đùa giỡn với tôi.”
Đường Hương liếc tôi một cái: “Đứa bé bị thương ở trong bụng, lúc sinh ra vô cùng yếu, không lâu sau đã mất rồi.”
“Tôi không tin! Các người nói dối! Sáng nay lúc tôi đi kiểm tra bé con vẫn còn khỏe mạnh như vậy!” Tôi cuồng loạn gào thét.
Bác sĩ thở dài, cẩn thận hỏi: “Cô Lâm, cô có muốn đi xem di thể của bé không?”
Tôi như một quả bóng xì hơi, đột nhiên trở nên lúng túng sợ hãi.
“Tôi không tin...” Tôi lẩm bẩm một mình.
Bác sĩ gật đầu với điều dưỡng, cô ấy rời khỏi phòng bệnh chốc lát rồi trở lại, trong tay ôm một đứa trẻ sơ sinh.
Đứa bé kia nhăn nhăn nhúm nhúm, nhỏ thó đến đáng thương. Nó chỉ lớn bằng hai bàn tay, mắt nhắm nghiền, vẻ mặt phủ đầy không khí chết chóc.
Tôi như nổi điên mà thét chói tai: Không, tôi không tin!”
Điều dưỡng thương hại nhìn tôi: “Cô Lâm, cô bớt đau buồn.”
Tôi run rẩy đôi môi: “Cho tôi ôm đứa bé.”
Điều dưỡng có chút khó xử khó xử nhìn cánh tay của tôi, tay tôi vừa bị xe đụng gãy, khớp xương còn chưa kịp nối.
Tôi dường như mất cảm giác đau, cứng nhắc giơ tay lên, cẩn thận ôm đứa bé vào lòng.
Là một bé gái, nó nhỏ như vậy, nhẹ như vậy, cứ như một chiếc lông vũ nho nhỏ chẳng có chút trọng lượng nào.
Tim tôi đang rỉ máu, hai mắt bé nhắm chặt, có lẽ là vì sinh non nên da dẻ gần như trong suốt, có thể nhìn thấy mạch máu dưới lớp da.
“Cục cưng, con mở mắt ra nhìn mẹ có được không...”
“Mẹ thiết kế cho con rất nhiều quần áo đẹp, con còn chưa mặc cho mẹ xem nữa...”
“Con mở mắt ra đi, dù chỉ nhìn mẹ một cái thôi cũng được...”
Nhưng mặc cho tôi kêu gọi thế nào, hai mắt bé vẫn nhắm chặt, không hề mở ra.
Điều dưỡng vô cùng không đành lòng, đón lấy đứa bé trong tay tôi: “Cô Lâm, cô vừa mới sinh xong, cơ thể còn yếu. Em bé cứ giao cho bệnh viện chúng tôi xử lý, cô nghỉ ngơi cho khỏe.”
Nhìn điều dưỡng ôm con đi, tôi lại không kìm được thất thanh kêu rống, cơ thể bỗng tuôn ra một dòng nhiệt nóng, nhuộm đỏ ga giường.
Tôi nghe thấy tiếng điều dưỡng hoảng sợ la lên: “Mau tới đây, sản phụ xuất huyết rồi!”
Bác sĩ điều trị chính chỉ huy người đẩy tôi vào phòng phẫu thuật, tầm mắt tôi tối sầm, lại làn nữa ngất đi.
Trong mộng là một thế giới nhi đồng vô cùng ấm áp, hoa thơm cỏ lạ tràn đầy hương vị sô cô la. Cục cưng ngủ trong phòng trẻ con, phòng là do tôi tự thiết kế, mang màu xanh da trời mộng mơ, rất thích hợp cho bé gái.
Tôi ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ ngọt ngào của bé, nhìn bé thi thoảng lại thổi bong bóng, mút ngón tay, cảm thấy hạnh phúc khôn cùng.
Tôi thật muốn cứ nhìn bé mãi như thế, cảm thấy có nhìn cả đời cũng không ngán. Nếu như đây là giấc mơ, tôi thà rằng không bao giờ tỉnh lại.
Tôi nghe thấy có người hô gọi tên mình, trong lòng cảm thấy buồn bực, gọi to như vậy, lỡ đánh thức cục cưng thì làm sao?
Tôi có chút cự tuyệt, chỉ muốn vĩnh viễn ở nơi này, nhưng tiếng gọi càng lúc càng lớn, thậm chí không thể nào bỏ qua cho được.
Tôi thấy gương mặt bé con bỗng biến thành màu đỏ tím, vẻ mặt trở nên vặn vẹo, bé con gắng sức huơ đôi tay bé bỏng cầu cứu tôi, nhưng tôi lại không thể động đậy, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt bé một lần nữa biến thành xám ngoét.
“Không...”
Tôi sợ hãi kêu, khóc lóc mở mắt ra, liền nhìn thấy mình đang nằm trên bàn mổ.
Bác sĩ thấy tôi tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm: “Sản phụ đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm rồi.”
Bác sĩ mệt mỏi tháo khẩu trang xuống.
Tôi thẫn thờ nhìn xung quanh, khóe mắt còn mang theo ngấn nước. Một điều dưỡng đi đến nói với tôi: “Cô Lâm, vừa rồi cô bị xuất huyết, giờ đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm. Trong thời gian hồi phục mong cô đừng để áp lực quá lớn, bằng không sẽ có hại cho sức khỏe của cô.”
Tôi đờ người nhìn chằm chằm chiếc đèn phẫu thuật chói mắt trên đầu.
Có lẽ tôi chính là con đàn bà xui xẻo.
Đầu tiên là làm bố mình tức chết, sau đó lại không bảo vệ mẹ cho tốt, hiện giờ ngay cả cục cưng cũng bỏ tôi mà đi...
Tôi trở nên trầm lặng.
Mỗi ngày đều truyền dịch, cánh tay tôi cũng bị bó bột.
Điều dưỡng sẽ an ủi tôi, khuyên răn tôi. Tôi lẳng lặng nghe, không nói một lời.
Điều dưỡng dường như cảm thấy tâm trạng tôi đã dần ổn định nên cũng yên tâm hơn.
Một buổi tối, sau khi điều dưỡng đi, tôi từ từ đứng dậy, chân trần đi tới bên cửa sổ.
Sau khi sinh xong, cơ thể tôi vô cùng suy yếu, tôi đi chân trần giẫm lên sàn nhà, cái lạnh thấm vào khớp xương, nhưng tôi chẳng để ý chút nào.
Tôi đi tới bên cửa sổ, tốn sức mở cửa ra.
Gió lạnh mang theo hơi ẩm tràn vào trong phòng.
Cơ thể vừa sinh xong của tôi rất nhạy cảm với cái lạnh, tôi cảm giác xương cốt như băng giá, thân thể run rẩy không ngừng.
Tôi dùng đôi chân trần đạp lên bệ cửa sổ.
Giây phút đó gió đêm thổi xuyên qua xác thịt tôi. Tôi cảm giác mình như một phiến lông vũ bay bổng lên, dường như một khắc sau là có thể mọc cánh thành tiên.
Tôi rất yêu thích cái cảm giác này, tự do tự tại, không còn gì trói buộc.
Chỉ cần tôi nhảy khỏi bậc cửa sổ này là có thể hoàn toàn giải thoát rồi.
Tôi nghĩ tới bố mẹ, còn cả bé con vừa chào đời mà tôi còn chưa kịp gặp mặt...
Tôi nhớ đến Bùi Minh, bây giờ chắc hẳn anh đang dùng bờ vai đã từng ôm tôi đi ôm một người phụ nữ khác mây mưa trên giường.
Có lẽ chẳng bao lâu anh sẽ có một đứa con khác thuộc về mình.
Cuộc đời tôi thật sự cái gì cũng tệ, chẳng còn gì quyến luyến.
Tôi nhếch môi tự giễu, hạ quyết tâm, chân đang muốn bước ra thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói lạnh băng của Đường Hương: “Lâm Đông Mỹ, tôi thật sự đã đánh giá cô quá cao rồi.”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy là Đường Hương.
Cô ta khoanh tay lạnh lùng tựa ở cửa, vẻ mặt coi thường nhìn tôi.
Tôi rất bình thản, có thể nói chuyện đến nước này tôi đã không còn để tâm đến ân oán hận thù với Đường Hương nữa rồi.
“Đường Hương, cô còn gì muốn nói với tôi nữa?” Tôi nghĩ đây có lẽ là lần đầu tiên tôi bình tĩnh nói với Đường Hương như vậy.
Đường Hương nghe ra ý tuyệt vọng trong giọng nói của tôi, ánh mắt càng thêm trào phúng.
“Lâm Đông Mỹ, tôi cho cô biết, cô muốn chết tôi tuyệt đối không ngăn cản. Nhưng cô phải biết, giờ cô chết thì nhất định sẽ hối hận cả đời!”
“Đời này của tôi đã tệ hại lắm rồi, không còn gì có thể khiến tôi hối hận nữa.”
Bởi vì tôi đã mất đi tất cả.
Trên đời này đã không còn ai để tôi mong nhớ, cũng không còn ai nhớ mong tôi nữa.
“Ha, cô không nghĩ đến vì sao mẹ mình chết đúng lúc như vậy ư?”
Tôi rùng mình, nhìn Đường Hương chằm chặp: “Cô nói cái gì?”
“Cô có từng nghĩ vì sao mẹ cô hôm trước còn khỏe mà hôm sau lại đột nhiên chết nào không? Cô không nghĩ đến ngày đó giác mạc và thận của mẹ cô được quyên cho ai sao?”
“Đường Hương, rốt cuộc cô biết những gì?”
“Cô có từng nghĩ con ngõ nhỏ cô đi kia bình thường rất ít xe qua lại, nhưng vì sao lại trùng hợp xuất hiện một chiếc xe đụng vào cô hay không?”
“...”
“Cô có từng nghĩ vì sao sau khi cô mang thai lại có người năm lần bảy lượt muốn hại cô không?”
“...”
“Tôi nói cho cô biết, Lâm Đông Mỹ, nếu chết đi rồi cô sẽ vĩnh viễn không biết sự thật. Rốt cuộc là kẻ nào hại chết mẹ cô, kẻ nào lấy đi bộ phận cơ thể mẹ cô, kẻ nào hại chết con cô!”
Tôi như một kẻ điên, hai mắt đỏ quạch, như một con sói cái đang phát cuồng nhào đến trước mặt Đường Hương, tóm chặt cánh tay cô ta.
“Nói cho tôi biết đi, là ai!”
“Dựa vào đâu mà tôi phải cho cô biết?” Đường Hương trào phúng, như thể tôi là kẻ nực cười nhất trên đời này.
“Nói cho tôi!” Tôi gào lên.
“Không thể!” Đường Hương cũng phát điên mà hét lớn, vẻ mặt vặn vẹo, “Cô có bản lĩnh thì tự đi mà tra xét. Tôi muốn nhìn cô sống, đau khổ cũng phải sống, phải giống tôi, chìm trong vũng bùn đen của nhà họ Bùi!”
Tôi gần như đánh mất lý trí, hai tay bóp chặt cổ Đường Hương như thể muốn bẻ gãy cổ cô ta ra!
“Nói mau! Rốt cuộc ai là hung thủ! Nếu không tao sẽ giết mày!”
Giây phút đó tôi gần như đã coi Đường Hương là hung thủ giết mẹ và con mình, hai mắt tôi đỏ ngầu, chỉ muốn giết chết cô ta.
Đường Hương bị tôi siết đến mức mặt đỏ bừng, liên tục ho khan, tròng mắt như muốn lồi ra, gần như chỉ chốc lát nữa thôi là đầu óc sẽ nổ toác luôn vậy.
“Tôi... không... biết...”
“Nói mau!!”
Tôi điên cuồng bóp cổ Đường Hương, cô ta đã bắt đầu trợn trắng mắt, má sung huyết gần như sắp nổ tung.
“Tôi... tôi thật sự không biết...”
Đường Hương liều mạng giãy giụa, cánh tay tôi vừa bị gãy, mới rồi cũng không biết là dùng sức ở đâu mà bóp cổ Đường Hương.
Lúc Đường Hương giãy giụa không cẩn thận đụng phải chỗ gãy xương của tôi, tôi bị đau, trên tay lập tức thả lỏng.
Đường Hương đẩy mạnh tôi ra, như một con cá mắc cạn tham lam hít thở.
Trên cái cổ trắng ngần của cô ta có dấu ngón tay đáng sợ hằn lên.
Cơ thể sau sinh của tôi vốn đang suy yếu, vừa rồi điên cuồng bộc phát chỉ là đã dùng hết sức lực, giờ lại như đống bùn nhão bị rút hết xương cốt, nằm trên mặt đất mà thở phì phò.
Nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, lại nhào tới định bóp cổ Đường Hương. Đường Hương giáng cho tôi một cái tát bên má trái.
Tôi cảm giác tai trái ù lên, trong nháy mắt như mất cảm giác.
“Lâm Đông Mỹ, khụ khụ... Cô đừng nổi điên nữa! Tôi nói cho cô biết, tôi... khụ khụ, tôi cũng không biết!” Đường Hương nói vài câu lại ho khan, giọng cô ta cũng khản đặc, vừa rồi hình như cú bóp cổ của tôi đã làm tổn thương đến yết hầu cô ta.
“Mày nói láo!” Mắt tôi đỏ ngầu, hận không thể xông lên cắn Đường Hương một miếng: “Mày với kẻ kia là cùng một giuộc!”
Tôi đã sớm có suy đoán, tôi năm lần bảy lượt bị hãm hại, cho dù không phải do Đường Hương ra tay thì chắc chắn cô ta cũng biết chuyện.
“Cái gì mà chuẩn bị tâm lý cho tốt, con tôi rất khỏe mạnh, đừng đùa giỡn với tôi.”
Đường Hương liếc tôi một cái: “Đứa bé bị thương ở trong bụng, lúc sinh ra vô cùng yếu, không lâu sau đã mất rồi.”
“Tôi không tin! Các người nói dối! Sáng nay lúc tôi đi kiểm tra bé con vẫn còn khỏe mạnh như vậy!” Tôi cuồng loạn gào thét.
Bác sĩ thở dài, cẩn thận hỏi: “Cô Lâm, cô có muốn đi xem di thể của bé không?”
Tôi như một quả bóng xì hơi, đột nhiên trở nên lúng túng sợ hãi.
“Tôi không tin...” Tôi lẩm bẩm một mình.
Bác sĩ gật đầu với điều dưỡng, cô ấy rời khỏi phòng bệnh chốc lát rồi trở lại, trong tay ôm một đứa trẻ sơ sinh.
Đứa bé kia nhăn nhăn nhúm nhúm, nhỏ thó đến đáng thương. Nó chỉ lớn bằng hai bàn tay, mắt nhắm nghiền, vẻ mặt phủ đầy không khí chết chóc.
Tôi như nổi điên mà thét chói tai: Không, tôi không tin!”
Điều dưỡng thương hại nhìn tôi: “Cô Lâm, cô bớt đau buồn.”
Tôi run rẩy đôi môi: “Cho tôi ôm đứa bé.”
Điều dưỡng có chút khó xử khó xử nhìn cánh tay của tôi, tay tôi vừa bị xe đụng gãy, khớp xương còn chưa kịp nối.
Tôi dường như mất cảm giác đau, cứng nhắc giơ tay lên, cẩn thận ôm đứa bé vào lòng.
Là một bé gái, nó nhỏ như vậy, nhẹ như vậy, cứ như một chiếc lông vũ nho nhỏ chẳng có chút trọng lượng nào.
Tim tôi đang rỉ máu, hai mắt bé nhắm chặt, có lẽ là vì sinh non nên da dẻ gần như trong suốt, có thể nhìn thấy mạch máu dưới lớp da.
“Cục cưng, con mở mắt ra nhìn mẹ có được không...”
“Mẹ thiết kế cho con rất nhiều quần áo đẹp, con còn chưa mặc cho mẹ xem nữa...”
“Con mở mắt ra đi, dù chỉ nhìn mẹ một cái thôi cũng được...”
Nhưng mặc cho tôi kêu gọi thế nào, hai mắt bé vẫn nhắm chặt, không hề mở ra.
Điều dưỡng vô cùng không đành lòng, đón lấy đứa bé trong tay tôi: “Cô Lâm, cô vừa mới sinh xong, cơ thể còn yếu. Em bé cứ giao cho bệnh viện chúng tôi xử lý, cô nghỉ ngơi cho khỏe.”
Nhìn điều dưỡng ôm con đi, tôi lại không kìm được thất thanh kêu rống, cơ thể bỗng tuôn ra một dòng nhiệt nóng, nhuộm đỏ ga giường.
Tôi nghe thấy tiếng điều dưỡng hoảng sợ la lên: “Mau tới đây, sản phụ xuất huyết rồi!”
Bác sĩ điều trị chính chỉ huy người đẩy tôi vào phòng phẫu thuật, tầm mắt tôi tối sầm, lại làn nữa ngất đi.
Trong mộng là một thế giới nhi đồng vô cùng ấm áp, hoa thơm cỏ lạ tràn đầy hương vị sô cô la. Cục cưng ngủ trong phòng trẻ con, phòng là do tôi tự thiết kế, mang màu xanh da trời mộng mơ, rất thích hợp cho bé gái.
Tôi ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ ngọt ngào của bé, nhìn bé thi thoảng lại thổi bong bóng, mút ngón tay, cảm thấy hạnh phúc khôn cùng.
Tôi thật muốn cứ nhìn bé mãi như thế, cảm thấy có nhìn cả đời cũng không ngán. Nếu như đây là giấc mơ, tôi thà rằng không bao giờ tỉnh lại.
Tôi nghe thấy có người hô gọi tên mình, trong lòng cảm thấy buồn bực, gọi to như vậy, lỡ đánh thức cục cưng thì làm sao?
Tôi có chút cự tuyệt, chỉ muốn vĩnh viễn ở nơi này, nhưng tiếng gọi càng lúc càng lớn, thậm chí không thể nào bỏ qua cho được.
Tôi thấy gương mặt bé con bỗng biến thành màu đỏ tím, vẻ mặt trở nên vặn vẹo, bé con gắng sức huơ đôi tay bé bỏng cầu cứu tôi, nhưng tôi lại không thể động đậy, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt bé một lần nữa biến thành xám ngoét.
“Không...”
Tôi sợ hãi kêu, khóc lóc mở mắt ra, liền nhìn thấy mình đang nằm trên bàn mổ.
Bác sĩ thấy tôi tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm: “Sản phụ đã thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm rồi.”
Bác sĩ mệt mỏi tháo khẩu trang xuống.
Tôi thẫn thờ nhìn xung quanh, khóe mắt còn mang theo ngấn nước. Một điều dưỡng đi đến nói với tôi: “Cô Lâm, vừa rồi cô bị xuất huyết, giờ đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm. Trong thời gian hồi phục mong cô đừng để áp lực quá lớn, bằng không sẽ có hại cho sức khỏe của cô.”
Tôi đờ người nhìn chằm chằm chiếc đèn phẫu thuật chói mắt trên đầu.
Có lẽ tôi chính là con đàn bà xui xẻo.
Đầu tiên là làm bố mình tức chết, sau đó lại không bảo vệ mẹ cho tốt, hiện giờ ngay cả cục cưng cũng bỏ tôi mà đi...
Tôi trở nên trầm lặng.
Mỗi ngày đều truyền dịch, cánh tay tôi cũng bị bó bột.
Điều dưỡng sẽ an ủi tôi, khuyên răn tôi. Tôi lẳng lặng nghe, không nói một lời.
Điều dưỡng dường như cảm thấy tâm trạng tôi đã dần ổn định nên cũng yên tâm hơn.
Một buổi tối, sau khi điều dưỡng đi, tôi từ từ đứng dậy, chân trần đi tới bên cửa sổ.
Sau khi sinh xong, cơ thể tôi vô cùng suy yếu, tôi đi chân trần giẫm lên sàn nhà, cái lạnh thấm vào khớp xương, nhưng tôi chẳng để ý chút nào.
Tôi đi tới bên cửa sổ, tốn sức mở cửa ra.
Gió lạnh mang theo hơi ẩm tràn vào trong phòng.
Cơ thể vừa sinh xong của tôi rất nhạy cảm với cái lạnh, tôi cảm giác xương cốt như băng giá, thân thể run rẩy không ngừng.
Tôi dùng đôi chân trần đạp lên bệ cửa sổ.
Giây phút đó gió đêm thổi xuyên qua xác thịt tôi. Tôi cảm giác mình như một phiến lông vũ bay bổng lên, dường như một khắc sau là có thể mọc cánh thành tiên.
Tôi rất yêu thích cái cảm giác này, tự do tự tại, không còn gì trói buộc.
Chỉ cần tôi nhảy khỏi bậc cửa sổ này là có thể hoàn toàn giải thoát rồi.
Tôi nghĩ tới bố mẹ, còn cả bé con vừa chào đời mà tôi còn chưa kịp gặp mặt...
Tôi nhớ đến Bùi Minh, bây giờ chắc hẳn anh đang dùng bờ vai đã từng ôm tôi đi ôm một người phụ nữ khác mây mưa trên giường.
Có lẽ chẳng bao lâu anh sẽ có một đứa con khác thuộc về mình.
Cuộc đời tôi thật sự cái gì cũng tệ, chẳng còn gì quyến luyến.
Tôi nhếch môi tự giễu, hạ quyết tâm, chân đang muốn bước ra thì phía sau đột nhiên vang lên giọng nói lạnh băng của Đường Hương: “Lâm Đông Mỹ, tôi thật sự đã đánh giá cô quá cao rồi.”
Tôi quay đầu lại, nhìn thấy là Đường Hương.
Cô ta khoanh tay lạnh lùng tựa ở cửa, vẻ mặt coi thường nhìn tôi.
Tôi rất bình thản, có thể nói chuyện đến nước này tôi đã không còn để tâm đến ân oán hận thù với Đường Hương nữa rồi.
“Đường Hương, cô còn gì muốn nói với tôi nữa?” Tôi nghĩ đây có lẽ là lần đầu tiên tôi bình tĩnh nói với Đường Hương như vậy.
Đường Hương nghe ra ý tuyệt vọng trong giọng nói của tôi, ánh mắt càng thêm trào phúng.
“Lâm Đông Mỹ, tôi cho cô biết, cô muốn chết tôi tuyệt đối không ngăn cản. Nhưng cô phải biết, giờ cô chết thì nhất định sẽ hối hận cả đời!”
“Đời này của tôi đã tệ hại lắm rồi, không còn gì có thể khiến tôi hối hận nữa.”
Bởi vì tôi đã mất đi tất cả.
Trên đời này đã không còn ai để tôi mong nhớ, cũng không còn ai nhớ mong tôi nữa.
“Ha, cô không nghĩ đến vì sao mẹ mình chết đúng lúc như vậy ư?”
Tôi rùng mình, nhìn Đường Hương chằm chặp: “Cô nói cái gì?”
“Cô có từng nghĩ vì sao mẹ cô hôm trước còn khỏe mà hôm sau lại đột nhiên chết nào không? Cô không nghĩ đến ngày đó giác mạc và thận của mẹ cô được quyên cho ai sao?”
“Đường Hương, rốt cuộc cô biết những gì?”
“Cô có từng nghĩ con ngõ nhỏ cô đi kia bình thường rất ít xe qua lại, nhưng vì sao lại trùng hợp xuất hiện một chiếc xe đụng vào cô hay không?”
“...”
“Cô có từng nghĩ vì sao sau khi cô mang thai lại có người năm lần bảy lượt muốn hại cô không?”
“...”
“Tôi nói cho cô biết, Lâm Đông Mỹ, nếu chết đi rồi cô sẽ vĩnh viễn không biết sự thật. Rốt cuộc là kẻ nào hại chết mẹ cô, kẻ nào lấy đi bộ phận cơ thể mẹ cô, kẻ nào hại chết con cô!”
Tôi như một kẻ điên, hai mắt đỏ quạch, như một con sói cái đang phát cuồng nhào đến trước mặt Đường Hương, tóm chặt cánh tay cô ta.
“Nói cho tôi biết đi, là ai!”
“Dựa vào đâu mà tôi phải cho cô biết?” Đường Hương trào phúng, như thể tôi là kẻ nực cười nhất trên đời này.
“Nói cho tôi!” Tôi gào lên.
“Không thể!” Đường Hương cũng phát điên mà hét lớn, vẻ mặt vặn vẹo, “Cô có bản lĩnh thì tự đi mà tra xét. Tôi muốn nhìn cô sống, đau khổ cũng phải sống, phải giống tôi, chìm trong vũng bùn đen của nhà họ Bùi!”
Tôi gần như đánh mất lý trí, hai tay bóp chặt cổ Đường Hương như thể muốn bẻ gãy cổ cô ta ra!
“Nói mau! Rốt cuộc ai là hung thủ! Nếu không tao sẽ giết mày!”
Giây phút đó tôi gần như đã coi Đường Hương là hung thủ giết mẹ và con mình, hai mắt tôi đỏ ngầu, chỉ muốn giết chết cô ta.
Đường Hương bị tôi siết đến mức mặt đỏ bừng, liên tục ho khan, tròng mắt như muốn lồi ra, gần như chỉ chốc lát nữa thôi là đầu óc sẽ nổ toác luôn vậy.
“Tôi... không... biết...”
“Nói mau!!”
Tôi điên cuồng bóp cổ Đường Hương, cô ta đã bắt đầu trợn trắng mắt, má sung huyết gần như sắp nổ tung.
“Tôi... tôi thật sự không biết...”
Đường Hương liều mạng giãy giụa, cánh tay tôi vừa bị gãy, mới rồi cũng không biết là dùng sức ở đâu mà bóp cổ Đường Hương.
Lúc Đường Hương giãy giụa không cẩn thận đụng phải chỗ gãy xương của tôi, tôi bị đau, trên tay lập tức thả lỏng.
Đường Hương đẩy mạnh tôi ra, như một con cá mắc cạn tham lam hít thở.
Trên cái cổ trắng ngần của cô ta có dấu ngón tay đáng sợ hằn lên.
Cơ thể sau sinh của tôi vốn đang suy yếu, vừa rồi điên cuồng bộc phát chỉ là đã dùng hết sức lực, giờ lại như đống bùn nhão bị rút hết xương cốt, nằm trên mặt đất mà thở phì phò.
Nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, lại nhào tới định bóp cổ Đường Hương. Đường Hương giáng cho tôi một cái tát bên má trái.
Tôi cảm giác tai trái ù lên, trong nháy mắt như mất cảm giác.
“Lâm Đông Mỹ, khụ khụ... Cô đừng nổi điên nữa! Tôi nói cho cô biết, tôi... khụ khụ, tôi cũng không biết!” Đường Hương nói vài câu lại ho khan, giọng cô ta cũng khản đặc, vừa rồi hình như cú bóp cổ của tôi đã làm tổn thương đến yết hầu cô ta.
“Mày nói láo!” Mắt tôi đỏ ngầu, hận không thể xông lên cắn Đường Hương một miếng: “Mày với kẻ kia là cùng một giuộc!”
Tôi đã sớm có suy đoán, tôi năm lần bảy lượt bị hãm hại, cho dù không phải do Đường Hương ra tay thì chắc chắn cô ta cũng biết chuyện.