Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 73 TÔI LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG TỪNG NGỦ VỚI EM
CHƯƠNG 73: TÔI LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG TỪNG NGỦ VỚI EM
Nói thật, chuyện này coi như mượn chuyện công giải quyết việc riêng, cho nên tôi cũng không ôm bao nhiêu kỳ vọng, chỉ đơn thuần là thử vận may ở chỗ Từ Hùng mà thôi, không ngờ Từ Hùng lại thẳng thắn đồng ý. Bây giờ là lúc hỏi anh kết quả điều tra.
Giọng anh có vẻ nghiêm trọng: “Cô Lâm, tôi không hề điều tra được kết quả mà cô mong muốn.”
Tôi sửng sốt, người kia có quyền thế đến vậy sao? Cho dù một cảnh sát như Từ Hùng cũng không thể nào vận dụng quan hệ của mình để điều tra được ư?
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi vội hỏi.
“Là thế này, nửa năm trước bệnh viện số hai từng xảy ra một vụ trộm cắp, không kể đến bệnh viện bị tổn thất rất lớn về tiền của vật chất mà còn thiếu một phần tài liệu về bệnh án, mà bệnh án ghép tạng của mẹ cô cũng ở trong đó.”
Tôi rùng mình, tôi vừa định điều tra những người ghép tạng của mẹ tôi có ai thì bệnh án của người đó lập tức bị thất lạc. Chuyện này quá trùng hợp phải không?
Quả nhiên cái chết của mẹ tôi thật khó hiểu. Mà manh mối nằm ở những người được nhận nội tạng từ mẹ tôi.
“Chỉ mất mấy giấy tờ tài liệu thôi sao? Hệ thống máy tính cũng phải lưu chứ?”
“Tôi cũng kiểm tra rồi, nhưng kỳ quái chính là bệnh viện lại công bố mấy ngày trước hệ thống bệnh án của bệnh viện từng bị hacker đột nhập, các bệnh án của nửa năm gần đây đã bị virus ăn hết rồi...”
Tôi cau mày, cúi đầu trầm ngâm.
“Cô Lâm, tôi cảm thấy chuyện này rất lạ.”
Tôi khẽ cười: “Không có gì, chắc hẳn chỉ là trùng hợp thôi. Thật ra tôi không có mục đích gì, mẹ tôi hiến tặng nội tạng nên tôi chỉ muốn tìm lại những người này xem sinh mệnh của mẹ tôi tiếp diễn thế nào trên những bệnh nhân được tặng.”
Tôi không nói mục đích thật sự với Từ Hùng, Từ Hùng là một người rất thức thời, không hỏi cặn kẽ: “Được, sau này có gì cần tôi giúp đỡ cô cứ việc nói, đừng khách sáo với tôi.”
“Vâng, cảm ơn anh, chút nữa tôi mời anh ăn cơm.”
“Ăn thì không cần, chỉ cần cô đồng ý với tôi một yêu cầu nho nhỏ là được.”
Tôi hỏi Từ Hùng có yêu cầu gì, anh chỉ rầu rĩ nói: “Cô có thể đừng gọi tôi là cảnh sát Từ được không? Nghe cứ xa lạ thế nào ấy, cô cứ gọi tôi là anh Từ đi.”
Tôi cũng không quan trọng chuyện này, Từ Hùng làm việc trong ngành cảnh sát, e là sau này phải thường xuyên qua lại với anh ấy, có thể giúp quan hệ tốt hơn một chút là điều mà tôi cầu còn chẳng được.
“Vâng, anh Từ.” Tôi ngoan ngoãn làm theo.
“Ha ha, em đã gọi anh như vậy, anh cũng không thể gọi em là cô Lâm mãi được đúng không? Anh gọi em là Đông Mỹ nhé?”
Tôi không quan trọng hóa chuyện xưng hô lắm, vì vậy thoải mái đồng ý. Từ Hùng bên kia cũng đáp ứng tiếp tục nhờ người điều tra về những bệnh nhân nhận nội tạng của mẹ tôi.
Cuối tuần, tại khách sạn Anh Lâm ở Vũ Hán có một buổi tiệc xã giao, nói thẳng ra là những thương nhân nổi tiếng buôn bán lớn ở Vũ Hán tụ tập với nhau, cùng nhau so sánh ganh đua và nói khoác.
Tôi đến cửa hàng chuyên bán đồ dạ hội, chọn lấy một chiếc váy dài trễ vai. Tôi là một nhà thiết kế, đương nhiên mắt thẩm mỹ vô cùng tốt. Chiếc váy màu lam nhạt trễ vai tôn lên vóc dáng yêu kiều của tôi. Dây chuyền cũng chọn mẫu mới của Cartier để che chỗ trống nơi cổ.
Tôi chuẩn bị đầy đủ như vậy là bởi vì Bùi Minh và Lục Mạnh Chu, vợ chưa cưới của anh sẽ có mặt tại buổi tiệc này.
Hơn nữa tôi cũng đã gần nửa năm chưa gặp lại Bùi Minh rồi. Song tối nay, tôi không phải đi gặp người cũ mà đi đánh một cuộc chiến ác liệt.
Tôi vừa xuất hiện ở buổi tiệc, chỉ trong nháy mắt đã thu hút được vô số ánh mắt của đám đàn ông ở đây.
Tuy rằng tôi từng mang thai nhưng chăm sóc cơ thể rất tốt, hơn nữa chiếc váy dài bó này càng tôn thêm vòng eo mảnh mai của tôi. Chỗ cần lồi có lồi, chỗ cần nhỏ cũng nhỏ, có lẽ đây là ưu thế duy nhất của người phụ nữ lớn tuổi tôi đây so với mấy cô gái.
Tôi trông thấy Bùi Minh đứng phía xa xa. Anh cũng giống như những người đàn ông khác, lẳng lặng ngắm tôi.
Đã lâu không gặp, dường như Bùi Minh chẳng có gì thay đổi, nhưng lại giống như thay đổi rất nhiều. Anh mặc bộ vest lịch sự phẳng phiu khiến vóc người càng trở nên to cao. Mặt mũi anh trước sau vẫn yên lặng, chỉ là ánh mắt nhìn tôi mang vẻ lạnh lùng cao ngạo khó gần.
Bên cạnh anh là một cô gái. Vậy chắc cô ta là Lục Mạnh Chu rồi. So với dáng vẻ thường thấy trên ti vi, cô ta trang điểm đậm hơn một chút.
Lục Mạnh Chu phát giác Bùi Minh đang ngắm tôi, cô ta còn cố ý khoác tay Bùi Minh, nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích.
Tôi chỉ cười, như thể không thèm để mắt tới Bùi Minh và Lục Mạnh Chu.
Không ít đàn ông chủ động tiếp cận tôi, mà tôi cũng không tỏ thái độ xa lánh người ta. Bất kể ai tới gần, tôi đều lịch sự đáp lại. Có vài người đàn ông còn mạnh dạn chủ động mời tôi nhảy.
Tôi cũng coi như có kinh nghiệm trong hoàn cảnh này, như cá gặp nước. Tôi liếc nhìn Bùi Minh cách đấy không xa theo bản năng, chỉ thấy ánh mắt anh càng lạnh lùng hơn, trong con ngươi anh thoáng lóe lên vẻ lo lắng.
Tôi cười khẩy, chọn một người đàn ông có mặt mũi khá tuấn tú, mỉm cười giao bàn tay mình cho hắn.
Hắn hưng phấn như hăng máu gà, dưới ánh mắt hâm mộ của biết bao kẻ khác, hắn nắm tay tôi đi tới trung tâm sàn nhảy. Đối phương kích động ôm eo tôi và nhảy, khiến tôi hơi ghê tởm. Tuy nhiên chút khó chịu nho nhỏ này chẳng đáng gì so với mối thù sâu tựa biển kia.
Thời điểm đang nhảy, tôi cảm nhận được một ánh mắt dõi theo đằng sau lưng tôi như một mũi nhọn. Tôi giả vờ không hề phát hiện. Người đàn ông nhảy với tôi vẫn trong trạng thái hưng phấn, nhảy xong còn có chút chưa thỏa mãn, kích động kéo tay tôi.
“Cô có thể nể mặt cùng tôi ra ban công ngắm trăng, uống chén rượu vang không?”
Nhận ra sắc mặt đầy ham muốn của hắn, trong lòng tôi khinh thường tột độ. Liếc mắt sang gương mặt lạnh giá của Bùi Minh, tôi cười duyên dáng: “Được.”
Hắn đắc ý, dắt tôi ra ban công.
Ban công rất rộng rãi, có một bộ bàn ghế gỗ, đáng tiếc đêm nay nhiều mây nên không nhìn thấy ánh trăng. Dĩ nhiên, cho dù ánh trăng đẹp đến đâu tôi cũng không có tâm trạng thưởng thức.
Nhân viên phục vụ mang hai ly rượu vang tới xong bèn thức thời rời đi, trên ban công chỉ còn tôi và người đàn ông kia.
Hắn câu được câu chăng nói chuyện với tôi, mới đầu còn tốt, chẳng bao lâu sau bàn tay hắn đã mò đến bắp đùi tôi.
Tôi không buồn gạt tay hắn ra, bởi vì tôi biết con cá của tôi mắc câu rồi.
Không biết từ lúc nào Bùi Minh cũng đến ban công. Anh đứng bên cạnh, cả người phảng phất áp suất thấp, thâm trầm nhìn tôi: “Đi theo tôi.”
Người tên đàn ông kia nghe thấy tiếng người thì như chuột thấy mèo, vội vàng buông tay, lập tức giả bộ ngồi nghiêm túc.
Tôi chẳng thèm liếc Bùi Minh, cầm ly rượu trên bàn nhâm nhi, sóng mắt lướt qua người đàn ông thấp tha thấp thỏm phía đối diện.
“Nói tiếp đi, vừa rồi nói đến đâu rồi nhỉ?”
“Ồ...” Hắn liếc nhìn Bùi Minh, phát hiện không quen biết anh thì yên lòng phần nào, tiếp tục tán gẫu, khôi phục dáng vẻ chém gió vừa rồi.
Bùi Minh cười dài nhìn hắn, vẻ âm hiểm trong mắt càng rõ rệt. Anh đột ngột giật ly rượu trong tay tôi ra: “Đi theo tôi.” Từng câu từng chữ như thể bay từ hầm băng ra, vừa lạnh lùng vừa sắc bén, và vẫn phách lối như trước.
Người đàn ông kia dừng tán dóc, hơi tò mò nhìn tôi và Bùi Minh.
“Sao vậy? Hai người quen biết nhau à?”
“Không quen.” Tôi lười biếng tựa vào chiếc ghế mềm mại, vẻ mặt cực kỳ thờ ơ, “Ai biết hắn là ai đâu.”
“Đúng vậy, anh là ai thế? Người ta đã nói không quen anh thì đừng đeo bám nữa.” Hiển nhiên hắn ta không có bất kỳ hảo cảm nào với Bùi Minh tự dưng nhảy ra phá hỏng chuyện tốt của mình.
“Tôi là ai ư?” Bùi Minh cau mày, đôi mắt phượng mang vẻ giễu cợt lướt thoáng qua tôi, “Nhanh như vậy đã quên mất tôi rồi ư, phải để tôi nhắc nhở em sao?”
Tôi không đáp lời, vẫn giữ dáng vẻ bực dọc khó chịu.
Dường như tư thái ấy đã chọc giận Bùi Minh. Anh đi tới trước mặt tôi, lạnh băng quan sát tôi, gằn từng câu từng chữ: “Tôi là người đàn ông từng ngủ với em.”
“Ồ.” Tôi hờ hững ồ một tiếng, nhìn móng tay vừa đi làm nail về, cười nhạt: “Anh này, anh nói tiếp đi, Tôi cảm thấy anh khá thú vị đấy.”
Người đàn ông kia không ngờ đột nhiên bị tôi điểm danh, vẻ mặt ngờ ngệch trở nên kích động trong nháy mắt.
Hắn đứng lên, chỉ vào Bùi Minh: “Còn không mau cút đi, tôi ghét nhất loại đàn ông mặt dày như anh đấy. Không thấy cô Lâm không có ý tứ gì với anh sao?”
Bùi Minh lừ hắn. Tôi biết, từ lúc ra ngoài ban công đến giờ, Bùi Minh chưa từng để ý đến hắn.
“Hoàng Ân phải không?” Bùi Minh liếc biển trên trước ngực hắn.
Hắn ta ưỡn ngực, càng khiến biển tên của mình gần hơn: “Biết tôi là ai rồi chứ? Tôi là quản lý khách hàng lớn của công ty Hoành Đạt. Còn không mau cút đi.”
Bùi Minh thậm chí còn không nhìn mặt hắn đã rút điện thoại ra gọi cho thư ký Thôi Ân của mình.
“Cậu tới đây xử lý tên Hoàng Ân của Hoành Đạt này đi.” Bùi Minh nói ngắn gọn một câu bèn cúp máy.
“Mày xử lý tao á?” Hắn cười sằng sặc. Bởi vì Bùi Minh không đeo biển tên nên hắn không biết Bùi Minh là ai.
Tôi bỗng thương hại hắn, thương hại người đàn ông bị tôi coi là mồi câu. Tôi có thể tưởng tượng được kết cục của hắn đáng thương nhường nào.
Người có tiếng tăm không nhỏ như Bùi Minh thường không huênh hoang đeo biển tên trên người rêu rao khắp nơi.
Bùi Minh lười phản ứng, cứ vậy đứng lặng trước mặt tôi.
Tôi coi Bùi Minh như không khí, nhàn nhã thưởng thức bộ móng tay mới.
Chẳng mấy chốc một phụ nữ trung niên đi đến. Hoàng Ân vừa nhìn thấy cô ta giống như chuột bị mèo vồ, hoảng sợ giật thót!
Nói thật, chuyện này coi như mượn chuyện công giải quyết việc riêng, cho nên tôi cũng không ôm bao nhiêu kỳ vọng, chỉ đơn thuần là thử vận may ở chỗ Từ Hùng mà thôi, không ngờ Từ Hùng lại thẳng thắn đồng ý. Bây giờ là lúc hỏi anh kết quả điều tra.
Giọng anh có vẻ nghiêm trọng: “Cô Lâm, tôi không hề điều tra được kết quả mà cô mong muốn.”
Tôi sửng sốt, người kia có quyền thế đến vậy sao? Cho dù một cảnh sát như Từ Hùng cũng không thể nào vận dụng quan hệ của mình để điều tra được ư?
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tôi vội hỏi.
“Là thế này, nửa năm trước bệnh viện số hai từng xảy ra một vụ trộm cắp, không kể đến bệnh viện bị tổn thất rất lớn về tiền của vật chất mà còn thiếu một phần tài liệu về bệnh án, mà bệnh án ghép tạng của mẹ cô cũng ở trong đó.”
Tôi rùng mình, tôi vừa định điều tra những người ghép tạng của mẹ tôi có ai thì bệnh án của người đó lập tức bị thất lạc. Chuyện này quá trùng hợp phải không?
Quả nhiên cái chết của mẹ tôi thật khó hiểu. Mà manh mối nằm ở những người được nhận nội tạng từ mẹ tôi.
“Chỉ mất mấy giấy tờ tài liệu thôi sao? Hệ thống máy tính cũng phải lưu chứ?”
“Tôi cũng kiểm tra rồi, nhưng kỳ quái chính là bệnh viện lại công bố mấy ngày trước hệ thống bệnh án của bệnh viện từng bị hacker đột nhập, các bệnh án của nửa năm gần đây đã bị virus ăn hết rồi...”
Tôi cau mày, cúi đầu trầm ngâm.
“Cô Lâm, tôi cảm thấy chuyện này rất lạ.”
Tôi khẽ cười: “Không có gì, chắc hẳn chỉ là trùng hợp thôi. Thật ra tôi không có mục đích gì, mẹ tôi hiến tặng nội tạng nên tôi chỉ muốn tìm lại những người này xem sinh mệnh của mẹ tôi tiếp diễn thế nào trên những bệnh nhân được tặng.”
Tôi không nói mục đích thật sự với Từ Hùng, Từ Hùng là một người rất thức thời, không hỏi cặn kẽ: “Được, sau này có gì cần tôi giúp đỡ cô cứ việc nói, đừng khách sáo với tôi.”
“Vâng, cảm ơn anh, chút nữa tôi mời anh ăn cơm.”
“Ăn thì không cần, chỉ cần cô đồng ý với tôi một yêu cầu nho nhỏ là được.”
Tôi hỏi Từ Hùng có yêu cầu gì, anh chỉ rầu rĩ nói: “Cô có thể đừng gọi tôi là cảnh sát Từ được không? Nghe cứ xa lạ thế nào ấy, cô cứ gọi tôi là anh Từ đi.”
Tôi cũng không quan trọng chuyện này, Từ Hùng làm việc trong ngành cảnh sát, e là sau này phải thường xuyên qua lại với anh ấy, có thể giúp quan hệ tốt hơn một chút là điều mà tôi cầu còn chẳng được.
“Vâng, anh Từ.” Tôi ngoan ngoãn làm theo.
“Ha ha, em đã gọi anh như vậy, anh cũng không thể gọi em là cô Lâm mãi được đúng không? Anh gọi em là Đông Mỹ nhé?”
Tôi không quan trọng hóa chuyện xưng hô lắm, vì vậy thoải mái đồng ý. Từ Hùng bên kia cũng đáp ứng tiếp tục nhờ người điều tra về những bệnh nhân nhận nội tạng của mẹ tôi.
Cuối tuần, tại khách sạn Anh Lâm ở Vũ Hán có một buổi tiệc xã giao, nói thẳng ra là những thương nhân nổi tiếng buôn bán lớn ở Vũ Hán tụ tập với nhau, cùng nhau so sánh ganh đua và nói khoác.
Tôi đến cửa hàng chuyên bán đồ dạ hội, chọn lấy một chiếc váy dài trễ vai. Tôi là một nhà thiết kế, đương nhiên mắt thẩm mỹ vô cùng tốt. Chiếc váy màu lam nhạt trễ vai tôn lên vóc dáng yêu kiều của tôi. Dây chuyền cũng chọn mẫu mới của Cartier để che chỗ trống nơi cổ.
Tôi chuẩn bị đầy đủ như vậy là bởi vì Bùi Minh và Lục Mạnh Chu, vợ chưa cưới của anh sẽ có mặt tại buổi tiệc này.
Hơn nữa tôi cũng đã gần nửa năm chưa gặp lại Bùi Minh rồi. Song tối nay, tôi không phải đi gặp người cũ mà đi đánh một cuộc chiến ác liệt.
Tôi vừa xuất hiện ở buổi tiệc, chỉ trong nháy mắt đã thu hút được vô số ánh mắt của đám đàn ông ở đây.
Tuy rằng tôi từng mang thai nhưng chăm sóc cơ thể rất tốt, hơn nữa chiếc váy dài bó này càng tôn thêm vòng eo mảnh mai của tôi. Chỗ cần lồi có lồi, chỗ cần nhỏ cũng nhỏ, có lẽ đây là ưu thế duy nhất của người phụ nữ lớn tuổi tôi đây so với mấy cô gái.
Tôi trông thấy Bùi Minh đứng phía xa xa. Anh cũng giống như những người đàn ông khác, lẳng lặng ngắm tôi.
Đã lâu không gặp, dường như Bùi Minh chẳng có gì thay đổi, nhưng lại giống như thay đổi rất nhiều. Anh mặc bộ vest lịch sự phẳng phiu khiến vóc người càng trở nên to cao. Mặt mũi anh trước sau vẫn yên lặng, chỉ là ánh mắt nhìn tôi mang vẻ lạnh lùng cao ngạo khó gần.
Bên cạnh anh là một cô gái. Vậy chắc cô ta là Lục Mạnh Chu rồi. So với dáng vẻ thường thấy trên ti vi, cô ta trang điểm đậm hơn một chút.
Lục Mạnh Chu phát giác Bùi Minh đang ngắm tôi, cô ta còn cố ý khoác tay Bùi Minh, nhìn tôi với ánh mắt khiêu khích.
Tôi chỉ cười, như thể không thèm để mắt tới Bùi Minh và Lục Mạnh Chu.
Không ít đàn ông chủ động tiếp cận tôi, mà tôi cũng không tỏ thái độ xa lánh người ta. Bất kể ai tới gần, tôi đều lịch sự đáp lại. Có vài người đàn ông còn mạnh dạn chủ động mời tôi nhảy.
Tôi cũng coi như có kinh nghiệm trong hoàn cảnh này, như cá gặp nước. Tôi liếc nhìn Bùi Minh cách đấy không xa theo bản năng, chỉ thấy ánh mắt anh càng lạnh lùng hơn, trong con ngươi anh thoáng lóe lên vẻ lo lắng.
Tôi cười khẩy, chọn một người đàn ông có mặt mũi khá tuấn tú, mỉm cười giao bàn tay mình cho hắn.
Hắn hưng phấn như hăng máu gà, dưới ánh mắt hâm mộ của biết bao kẻ khác, hắn nắm tay tôi đi tới trung tâm sàn nhảy. Đối phương kích động ôm eo tôi và nhảy, khiến tôi hơi ghê tởm. Tuy nhiên chút khó chịu nho nhỏ này chẳng đáng gì so với mối thù sâu tựa biển kia.
Thời điểm đang nhảy, tôi cảm nhận được một ánh mắt dõi theo đằng sau lưng tôi như một mũi nhọn. Tôi giả vờ không hề phát hiện. Người đàn ông nhảy với tôi vẫn trong trạng thái hưng phấn, nhảy xong còn có chút chưa thỏa mãn, kích động kéo tay tôi.
“Cô có thể nể mặt cùng tôi ra ban công ngắm trăng, uống chén rượu vang không?”
Nhận ra sắc mặt đầy ham muốn của hắn, trong lòng tôi khinh thường tột độ. Liếc mắt sang gương mặt lạnh giá của Bùi Minh, tôi cười duyên dáng: “Được.”
Hắn đắc ý, dắt tôi ra ban công.
Ban công rất rộng rãi, có một bộ bàn ghế gỗ, đáng tiếc đêm nay nhiều mây nên không nhìn thấy ánh trăng. Dĩ nhiên, cho dù ánh trăng đẹp đến đâu tôi cũng không có tâm trạng thưởng thức.
Nhân viên phục vụ mang hai ly rượu vang tới xong bèn thức thời rời đi, trên ban công chỉ còn tôi và người đàn ông kia.
Hắn câu được câu chăng nói chuyện với tôi, mới đầu còn tốt, chẳng bao lâu sau bàn tay hắn đã mò đến bắp đùi tôi.
Tôi không buồn gạt tay hắn ra, bởi vì tôi biết con cá của tôi mắc câu rồi.
Không biết từ lúc nào Bùi Minh cũng đến ban công. Anh đứng bên cạnh, cả người phảng phất áp suất thấp, thâm trầm nhìn tôi: “Đi theo tôi.”
Người tên đàn ông kia nghe thấy tiếng người thì như chuột thấy mèo, vội vàng buông tay, lập tức giả bộ ngồi nghiêm túc.
Tôi chẳng thèm liếc Bùi Minh, cầm ly rượu trên bàn nhâm nhi, sóng mắt lướt qua người đàn ông thấp tha thấp thỏm phía đối diện.
“Nói tiếp đi, vừa rồi nói đến đâu rồi nhỉ?”
“Ồ...” Hắn liếc nhìn Bùi Minh, phát hiện không quen biết anh thì yên lòng phần nào, tiếp tục tán gẫu, khôi phục dáng vẻ chém gió vừa rồi.
Bùi Minh cười dài nhìn hắn, vẻ âm hiểm trong mắt càng rõ rệt. Anh đột ngột giật ly rượu trong tay tôi ra: “Đi theo tôi.” Từng câu từng chữ như thể bay từ hầm băng ra, vừa lạnh lùng vừa sắc bén, và vẫn phách lối như trước.
Người đàn ông kia dừng tán dóc, hơi tò mò nhìn tôi và Bùi Minh.
“Sao vậy? Hai người quen biết nhau à?”
“Không quen.” Tôi lười biếng tựa vào chiếc ghế mềm mại, vẻ mặt cực kỳ thờ ơ, “Ai biết hắn là ai đâu.”
“Đúng vậy, anh là ai thế? Người ta đã nói không quen anh thì đừng đeo bám nữa.” Hiển nhiên hắn ta không có bất kỳ hảo cảm nào với Bùi Minh tự dưng nhảy ra phá hỏng chuyện tốt của mình.
“Tôi là ai ư?” Bùi Minh cau mày, đôi mắt phượng mang vẻ giễu cợt lướt thoáng qua tôi, “Nhanh như vậy đã quên mất tôi rồi ư, phải để tôi nhắc nhở em sao?”
Tôi không đáp lời, vẫn giữ dáng vẻ bực dọc khó chịu.
Dường như tư thái ấy đã chọc giận Bùi Minh. Anh đi tới trước mặt tôi, lạnh băng quan sát tôi, gằn từng câu từng chữ: “Tôi là người đàn ông từng ngủ với em.”
“Ồ.” Tôi hờ hững ồ một tiếng, nhìn móng tay vừa đi làm nail về, cười nhạt: “Anh này, anh nói tiếp đi, Tôi cảm thấy anh khá thú vị đấy.”
Người đàn ông kia không ngờ đột nhiên bị tôi điểm danh, vẻ mặt ngờ ngệch trở nên kích động trong nháy mắt.
Hắn đứng lên, chỉ vào Bùi Minh: “Còn không mau cút đi, tôi ghét nhất loại đàn ông mặt dày như anh đấy. Không thấy cô Lâm không có ý tứ gì với anh sao?”
Bùi Minh lừ hắn. Tôi biết, từ lúc ra ngoài ban công đến giờ, Bùi Minh chưa từng để ý đến hắn.
“Hoàng Ân phải không?” Bùi Minh liếc biển trên trước ngực hắn.
Hắn ta ưỡn ngực, càng khiến biển tên của mình gần hơn: “Biết tôi là ai rồi chứ? Tôi là quản lý khách hàng lớn của công ty Hoành Đạt. Còn không mau cút đi.”
Bùi Minh thậm chí còn không nhìn mặt hắn đã rút điện thoại ra gọi cho thư ký Thôi Ân của mình.
“Cậu tới đây xử lý tên Hoàng Ân của Hoành Đạt này đi.” Bùi Minh nói ngắn gọn một câu bèn cúp máy.
“Mày xử lý tao á?” Hắn cười sằng sặc. Bởi vì Bùi Minh không đeo biển tên nên hắn không biết Bùi Minh là ai.
Tôi bỗng thương hại hắn, thương hại người đàn ông bị tôi coi là mồi câu. Tôi có thể tưởng tượng được kết cục của hắn đáng thương nhường nào.
Người có tiếng tăm không nhỏ như Bùi Minh thường không huênh hoang đeo biển tên trên người rêu rao khắp nơi.
Bùi Minh lười phản ứng, cứ vậy đứng lặng trước mặt tôi.
Tôi coi Bùi Minh như không khí, nhàn nhã thưởng thức bộ móng tay mới.
Chẳng mấy chốc một phụ nữ trung niên đi đến. Hoàng Ân vừa nhìn thấy cô ta giống như chuột bị mèo vồ, hoảng sợ giật thót!
Bình luận facebook