Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 69 BÙI MINH TÁI HÔN
CHƯƠNG 69: BÙI MINH TÁI HÔN
Nếu là ngày thường tôi sẽ từ chối để một người đàn ông xa lạ đưa tiễn. Nhưng tôi lại nghĩ Từ Hùng là cảnh sát, anh ta đưa tôi đi chỉ xuất phát từ tinh thần trách nhiệm của cảnh sát mà thôi.
Quan trọng nhất màn bắt cóc kia ở sân bay đã dọa tôi sợ mất mật.
Nếu chuyện bất hạnh ấy lại xảy ra lần nữa thì tôi không biết mình có còn may mắn tìm được đường sống trong cõi chết như vậy nữa hay không.
“Vậy làm phiền cảnh sát Từ.” Tôi nói.
Hôm sau Từ Hùng đúng hẹn đến tiễn tôi.
Anh ta lái xe, không mặc đồng phục mà mặc quần áo bình thường, nhìn càng có vẻ hiền hòa thân thiện. Người anh ta như thể thu hút hết ánh sáng, tản ra sức hút lấp lánh.
Tôi là lần đầu thấy Từ Hùng mặc quần áo bình thường, bèn mở miệng khen thật lòng: “Anh mặc quần áo bình thường cũng rất đẹp trai.”
“Ha ha.” Từ Hùng cười lên trông vô cùng tươi sáng, hai chiếc răng khểnh càng làm nụ cười anh ta thêm rạng rỡ.
Từ Hùng lái xe đưa tôi đến sân bay, sau đó tiễn tôi vào trong.
Không biết có phải do ảo tưởng không mà dọc đường đi tôi cứ luôn cảm thấy có người theo dõi chúng tôi. Tôi liên tục quay đầu nhìn nhưng chẳng thấy gì cả.
Hôm trước chuyện bị người theo dõi chụp thuốc mê đã khiến tôi vô cùng nhạy cảm. Thế nhưng tôi cảm giác lần này không giống, người này hình như không có ác ý.
Từ Hùng cũng nhận ra tôi liên tục quay đầu: “Sao thế? Còn có gì luyến tiếc à?”
Tôi lắc đầu: “Tôi cứ cảm giác như có người đi theo chúng ta.”
“Ha ha, chắc chắn là ảo giác của cô thôi, tôi còn không thấy gì.”
“Thật sao?” Tôi nghi ngờ nhìn chằm chằm Từ Hùng.
Từ Hùng nhếch miệng cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh: “Đương nhiên là thật, tôi rất chuyên nghiệp đấy.”
Tôi nghĩ thầm, nếu Từ Hùng cũng không cảm nhận được thì chắc là do tôi suy nghĩ nhiều rồi.
Sau khi đưa tôi đến sân bay, Từ Hùng không thể tiễn tiếp được nữa.
Anh ta nhìn tôi đầy mong đợi: “Cô rời khỏi Vũ Hán đến bao giờ thì về?”
“Có lẽ sẽ không trở lại nữa.”
Từ Hùng ngây ra một chốc, vẻ mặt hơi buồn: “Lần này cô đi không biết bao giờ chúng ta mới gặp lại được?”
Tôi có cảm giác là lạ, cứ luôn cảm thấy quan hệ giữa Từ Hùng và tôi thân mật hơn bình thường. Người ta nói quân dân chung một nhà, lẽ nào tất cả cảnh sát nhân dân đều như vậy?
Tôi cười nhạt: “Làm gì có buổi tiệc nào không tàn.”
Câu nói này tôi đã trải nghiệm sâu sắc, bất kể là mối quan hệ thân thiết như thế nào cuối cùng cũng không chịu được khảo nghiệm của thời gian.
Từ Hùng dường như hơi xúc động, anh ta thở dài nói: “Được rồi, lần từ biệt này rất có thể sẽ là vĩnh biệt. Chúng ta ôm một cái làm kỉ niệm nhé?”
Nói thật tôi có hơi do dự, cứ cảm thấy không ổn. Nhưng nghĩ đến lúc Từ Hùng cứu tôi ngày đó cũng đã bế tôi. Tôi nhìn xung quanh, mọi người đều đang ôm nhau từ biệt.
Tôi không khỏi tự giễu, đúng là mình suy nghĩ nhiều quá. Vả lại tôi còn là phụ nữ có thai, Từ Hùng có ý đồ gì với tôi được chứ?
“Được.” Tôi đồng ý.
Tôi và Từ Hùng ôm nhau như một đôi bạn. Từ Hùng cũng rất lịch sự, chỉ ôm đơn thuần, giữ khoảng cách vừa phải, không có nhiều tiếp xúc cơ thể, cũng không làm cho người ta phản cảm.
Tôi thầm nghĩ, đúng là mình đa nghi quá rồi.
Lúc này phía sau đột nhiên vang lên tiếng “xoảng”.
Tôi chấn động, quay đầu nhìn về chỗ phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một cái ly thủy tinh không biết bị người nào ném xuống đất, nước trong ly bắn tung ra.
Cô lao công hùng hùng hổ hổ chỉ vào một bóng lưng chửi ầm lên: “Đúng là, nhìn người cũng ra dáng, không ngờ lại là kẻ bất lịch sự.”
Lúc nhìn thấy bóng lưng kia, tim tôi bỗng nhói lên.
Bóng lưng ấy cao, gầy gò, thẳng tắp, nhìn sao cũng vô cùng quen mắt.
Dường như vì bị cô lao công mắng mà bóng lưng ấy trông có hơi chật vật, nhưng rất nhanh đã biến mất trong biển người mênh mông.
Tôi thậm chí còn cũng không kịp xác nhận rốt cuộc bóng dáng đó có phải là Bùi Minh hay không?
Là anh sao?
“Cô nhìn gì vậy?” Từ Hùng đột nhiên hỏi.
Tôi lắc đầu, có chút hồn bay phách lạc: “Không có gì...”
“Đừng nhìn nữa, sắp tới giờ lên máy bay rồi, cô đừng để lỡ.”
Tôi chậm chạp gật đầu, cuối cùng lại quay đầu nhìn về phía biển người mênh mông kia, nào có bóng dáng Bùi Minh?
Môi tôi nhếch lên nụ cười trào phúng, tôi đúng là ngu xuẩn, Bùi Minh sao lại xuất hiện ở sân bay được chứ?
Chỉ sợ là anh đang hận chết tôi rồi đi? Dù sao cũng là tôi phản bội anh, dụ dỗ em trai anh, còn mang thai con của tên đàn ông khác...
Tôi lên máy bay, trái tim giống như bị móc rỗng, người mềm nhũn nhoài ra ghế.
Máy bay từ từ cất cánh, tôi nhìn về Vũ Hàn càng lúc càng xa bên ngoài cửa sổ, bỗng có một cảm giác không chân thực.
Tôi thực sự rời khỏi Vũ Hán rồi...
Ngày đó lúc ở trên xe taxi tôi còn có thể hăm hở bẻ gãy thẻ SIM, điên cuồng mà chửi bới nhà họ Bùi.
Song khi nhận ra mình thực sự đã rời xa Vũ Hán, trái tim tôi lại như bị người móc đi, chỉ còn lại cái vỏ rỗng hư vô tịch mịch, cái gì cũng không có...
Khoảng hơn hai tiếng sau tôi đến Thành Đô.
Thành Đô tháng 3 chính là thời kỳ xanh tươi mơn mởn. Như trong lời bài hát có viết, bên bờ liễu rủ, xanh mướt một màu, cảm giác vô cùng dễ chịu.
Tôi kìm lòng không đặng mà xoa bụng mình, bé con, con cũng rất thích quê hương của bà ngoại phải không?
Tôi thuê một căn chung cư tương đối khá ở Thành Đô, giá cả ở Thành Đô rẻ hơn so với Vũ Hán, tôi chẳng mất bao nhiêu tiền đã tìm được một căn chung cư tốt.
Chung cư cũng đầy đủ tiện nghi, tôi đang mang thai, cũng chẳng muốn phức tạp, cứ thế xách đồ vào ở.
Ngoài ra tôi còn liên lạc với người môi giới nhờ bọn họ tìm cho tôi một người giúp việc đáng tin.
Tôi không phải là dạng phụ nữ yếu ớt, bình thường việc nhà tôi đều làm hết. Chỉ là giờ tôi đang mang thai, khó tránh khỏi có nhiều chuyện không tiện làm, mời một người giúp việc cho cuộc sống thoải mái hơn chút.
Ngày nào tôi cũng ở nhà dưỡng thai, xem ti vi, đọc sách về sinh sản.
Ở Thành Đô tôi không cần suốt ngày thấp thỏm lo lắng bị người ta hại như ở Vũ Hán. Cuộc sống của tôi rất thanh thản, ngày qua ngày vô cùng thoải mái.
Bên môi giới tìm cho tôi một người giúp việc họ Hàn.
Dì Hàn vừa nấu canh cho tôi vừa nói: “Cô Lâm, gần đây tôi cứ thấy một người hay đi quanh khu dưới nhà chúng ta. Cô bảo có phải kẻ trộm đến thăm dò tình hình không?”
Tôi căng thẳng, vô thức nghĩ tới nhà họ Bùi.
Những trải nghiệm ở Vũ Hán lại nổi lên trong lòng.
Tôi cảm giác tay mình run run, cố gắng ép mình phải bình tĩnh lại, hỏi: “Người đó trông như thế nào?”
“Cao gầy, là một người đàn ông, đội mũ lưỡi trai. Tôi không nhìn rõ.” Dì Hàn nhớ lại rồi nói.
“Cao chừng nào?”
“Cao lắm. Đàn ông Thành Đô chúng ta đa phần đều lun, người cao như cậu ta rất bắt mắt.”
Anh chính là người cao gầy, đi đến đâu cũng như hạc giữa bầy gà.
Tôi lại bắt đầu thấy đắng ngắt. Có thể ư? Thật sự là Bùi Minh ư?”
Anh căn bản không biết tôi đến Thành Đô, cho dù biết anh cũng sẽ không đến tìm tôi.
Tôi ngây ngẩn hồi lâu, dì Hàn đã nấu xong canh cá bưng đến trước mặt tôi, kêu vài tiếng tôi mới phản ứng lại.
“Dì à, người kia thường xuất hiện lúc nào?”
“Thời gian không cố định lắm, có điều đa phần đều là lúc sẩm tối.”
Tôi thầm gật đầu, tối hôm đó tôi mặc một chiếc áo khoác len Cashmere đứng ở dưới lầu chờ người kia xuất hiện.
Mùa xuân ở Thành Đô khí hậu thay đổi thất thường, ban ngày thường nắng chiếu rọi khắp nơi, cảnh xuân tươi đẹp, nhưng đến tối lại nổi gió lạnh.
Lúc này gió đang thổi vù vù, một luồng khí lạnh xộc thẳng vào, tôi kéo áo khoác lên che kín người.
Môi tôi đã bắt đầu tím tái, đứng dưới lầu đợi gần một tiếng đồng hồ, eo và chân tôi đau nhức vô cùng.
Tôi đã định bỏ cuộc, có lẽ nay đúng hôm người kia không đến. Đúng lúc đang định trở về thì một người đàn ông cao gầy đi qua.
Người nọ vóc dáng rất cao, mặc một chiếc áo khoác gió màu xám đậm, đội mũ lưỡi trai, thân hình gầy gò đầy cô đơn...
Tôi giật mình, bước nhanh tới.
“Bùi Minh...” Tôi gọi tên anh khe khẽ, trong cổ họng như bị vật gì chặn lại, có trăm câu nghìn ý mà chỉ hóa thành hai chữ.
Người đàn ông kia ngẩng đầu lên.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt anh ta, trái tim tôi như một chú chim én đang bay lượn chợt rơi xuống mặt biển lạnh băng.
Không phải Bùi Minh.
Người này cũng cao gầy giống Bùi Minh, cũng có dáng vẻ cô tịch giống Bùi Minh, nhưng không phải anh.
Tướng mạo anh ta thậm chí cũng có chút giống Bùi Minh.
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông kia hồi lâu, như muốn đục hai cái lỗi trên mặt anh ta.
Người đàn ông bị tôi nhìn rất mất tự nhiên.
“Sao vậy? Có phải cô gọi đồ ăn ngoài không?”
“Ha ha.”
Tôi bật cười, tiếng cười càng lúc càng to, đến bụng cũng nhói lên vì cười, tôi thậm chí gập cả người, chỉ có thể vịn vào tường mới miễn cưỡng đỡ được cơ thể.
“Sao? Cô cười cái gì? Coi thường người giao hàng phải không?” Người đàn ông dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên mà nhìn tôi.
Tôi ngoảnh mặt làm ngơ với câu chất vấn của anh ta, chỉ ra sức mà cười, cười đến chảy nước mắt.
Tôi đột nhiên nhớ đến một câu hát: Chỉ có phụ nữ là dễ dàng chìm đắm trong biển tình, cứ luôn vì tình mà đau khổ, cuối cùng càng lún càng sâu.
Rõ ràng lần nào cũng thất vọng, lại vẫn cứ ôm hy vọng.
Nụ cười của tôi dần biến thành lạnh lùng.
Tôi lau giọt nước trên khóe mắt, không quay đầu lại mà đi thẳng.
Chỉ còn mỗi anh chàng giao hàng cứ chỉ vào bóng lưng tôi mà mắng tôi là người điên.
Thoáng chốc tôi đã ở Thành Đô 3 tháng, đứa bé trong bụng tôi cũng sắp 8 tháng rồi.
Tôi ưỡn bụng đi làm kiểm tra trước khi sinh.
Các bà bầu đi làm kiểm tra trước khi sinh hầu như đều có chồng đi cùng, các ông chồng coi bọn họ như bảo bối nâng trong tay, chỉ sợ bọn họ xảy ra chuyện gì.
Một mình tôi đi làm kiểm tra nhìn như kẻ khác người, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng người ta bàn tán về tôi, nói tôi là đứa chửa hoang.
Tôi đối với mấy chuyện này chỉ coi như gió thoảng bên tai, không hề để bụng.
May mắn là bé cưng của tôi luôn rất ngoan. Bác sĩ nói cho tôi biết em bé rất khỏe mạnh. phát triển tốt, về sau sinh ra 31nhất định sẽ là một đứa bé thông minh khỏe mạnh.
Tôi nghe xong rất vui, trong lòng vô cùng chờ mong ngày ra đời của cục cưng.
Lúc rời khỏi bệnh viên tôi đi ngang qua một quảng trường.
Trên màn hình LED giữa quảng trường có đôi khi sẽ phát một số tin tức nhàm chán nào đó. Tôi lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ cảm thấy tầm mắt tối sầm, ngực như bị trúng một đòn nặng.
Ông trùm bất động sản Vũ Hán - Bùi Minh cùng nghệ sĩ Lục Mạnh Chu đính hôn.
Nếu là ngày thường tôi sẽ từ chối để một người đàn ông xa lạ đưa tiễn. Nhưng tôi lại nghĩ Từ Hùng là cảnh sát, anh ta đưa tôi đi chỉ xuất phát từ tinh thần trách nhiệm của cảnh sát mà thôi.
Quan trọng nhất màn bắt cóc kia ở sân bay đã dọa tôi sợ mất mật.
Nếu chuyện bất hạnh ấy lại xảy ra lần nữa thì tôi không biết mình có còn may mắn tìm được đường sống trong cõi chết như vậy nữa hay không.
“Vậy làm phiền cảnh sát Từ.” Tôi nói.
Hôm sau Từ Hùng đúng hẹn đến tiễn tôi.
Anh ta lái xe, không mặc đồng phục mà mặc quần áo bình thường, nhìn càng có vẻ hiền hòa thân thiện. Người anh ta như thể thu hút hết ánh sáng, tản ra sức hút lấp lánh.
Tôi là lần đầu thấy Từ Hùng mặc quần áo bình thường, bèn mở miệng khen thật lòng: “Anh mặc quần áo bình thường cũng rất đẹp trai.”
“Ha ha.” Từ Hùng cười lên trông vô cùng tươi sáng, hai chiếc răng khểnh càng làm nụ cười anh ta thêm rạng rỡ.
Từ Hùng lái xe đưa tôi đến sân bay, sau đó tiễn tôi vào trong.
Không biết có phải do ảo tưởng không mà dọc đường đi tôi cứ luôn cảm thấy có người theo dõi chúng tôi. Tôi liên tục quay đầu nhìn nhưng chẳng thấy gì cả.
Hôm trước chuyện bị người theo dõi chụp thuốc mê đã khiến tôi vô cùng nhạy cảm. Thế nhưng tôi cảm giác lần này không giống, người này hình như không có ác ý.
Từ Hùng cũng nhận ra tôi liên tục quay đầu: “Sao thế? Còn có gì luyến tiếc à?”
Tôi lắc đầu: “Tôi cứ cảm giác như có người đi theo chúng ta.”
“Ha ha, chắc chắn là ảo giác của cô thôi, tôi còn không thấy gì.”
“Thật sao?” Tôi nghi ngờ nhìn chằm chằm Từ Hùng.
Từ Hùng nhếch miệng cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh: “Đương nhiên là thật, tôi rất chuyên nghiệp đấy.”
Tôi nghĩ thầm, nếu Từ Hùng cũng không cảm nhận được thì chắc là do tôi suy nghĩ nhiều rồi.
Sau khi đưa tôi đến sân bay, Từ Hùng không thể tiễn tiếp được nữa.
Anh ta nhìn tôi đầy mong đợi: “Cô rời khỏi Vũ Hán đến bao giờ thì về?”
“Có lẽ sẽ không trở lại nữa.”
Từ Hùng ngây ra một chốc, vẻ mặt hơi buồn: “Lần này cô đi không biết bao giờ chúng ta mới gặp lại được?”
Tôi có cảm giác là lạ, cứ luôn cảm thấy quan hệ giữa Từ Hùng và tôi thân mật hơn bình thường. Người ta nói quân dân chung một nhà, lẽ nào tất cả cảnh sát nhân dân đều như vậy?
Tôi cười nhạt: “Làm gì có buổi tiệc nào không tàn.”
Câu nói này tôi đã trải nghiệm sâu sắc, bất kể là mối quan hệ thân thiết như thế nào cuối cùng cũng không chịu được khảo nghiệm của thời gian.
Từ Hùng dường như hơi xúc động, anh ta thở dài nói: “Được rồi, lần từ biệt này rất có thể sẽ là vĩnh biệt. Chúng ta ôm một cái làm kỉ niệm nhé?”
Nói thật tôi có hơi do dự, cứ cảm thấy không ổn. Nhưng nghĩ đến lúc Từ Hùng cứu tôi ngày đó cũng đã bế tôi. Tôi nhìn xung quanh, mọi người đều đang ôm nhau từ biệt.
Tôi không khỏi tự giễu, đúng là mình suy nghĩ nhiều quá. Vả lại tôi còn là phụ nữ có thai, Từ Hùng có ý đồ gì với tôi được chứ?
“Được.” Tôi đồng ý.
Tôi và Từ Hùng ôm nhau như một đôi bạn. Từ Hùng cũng rất lịch sự, chỉ ôm đơn thuần, giữ khoảng cách vừa phải, không có nhiều tiếp xúc cơ thể, cũng không làm cho người ta phản cảm.
Tôi thầm nghĩ, đúng là mình đa nghi quá rồi.
Lúc này phía sau đột nhiên vang lên tiếng “xoảng”.
Tôi chấn động, quay đầu nhìn về chỗ phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một cái ly thủy tinh không biết bị người nào ném xuống đất, nước trong ly bắn tung ra.
Cô lao công hùng hùng hổ hổ chỉ vào một bóng lưng chửi ầm lên: “Đúng là, nhìn người cũng ra dáng, không ngờ lại là kẻ bất lịch sự.”
Lúc nhìn thấy bóng lưng kia, tim tôi bỗng nhói lên.
Bóng lưng ấy cao, gầy gò, thẳng tắp, nhìn sao cũng vô cùng quen mắt.
Dường như vì bị cô lao công mắng mà bóng lưng ấy trông có hơi chật vật, nhưng rất nhanh đã biến mất trong biển người mênh mông.
Tôi thậm chí còn cũng không kịp xác nhận rốt cuộc bóng dáng đó có phải là Bùi Minh hay không?
Là anh sao?
“Cô nhìn gì vậy?” Từ Hùng đột nhiên hỏi.
Tôi lắc đầu, có chút hồn bay phách lạc: “Không có gì...”
“Đừng nhìn nữa, sắp tới giờ lên máy bay rồi, cô đừng để lỡ.”
Tôi chậm chạp gật đầu, cuối cùng lại quay đầu nhìn về phía biển người mênh mông kia, nào có bóng dáng Bùi Minh?
Môi tôi nhếch lên nụ cười trào phúng, tôi đúng là ngu xuẩn, Bùi Minh sao lại xuất hiện ở sân bay được chứ?
Chỉ sợ là anh đang hận chết tôi rồi đi? Dù sao cũng là tôi phản bội anh, dụ dỗ em trai anh, còn mang thai con của tên đàn ông khác...
Tôi lên máy bay, trái tim giống như bị móc rỗng, người mềm nhũn nhoài ra ghế.
Máy bay từ từ cất cánh, tôi nhìn về Vũ Hàn càng lúc càng xa bên ngoài cửa sổ, bỗng có một cảm giác không chân thực.
Tôi thực sự rời khỏi Vũ Hán rồi...
Ngày đó lúc ở trên xe taxi tôi còn có thể hăm hở bẻ gãy thẻ SIM, điên cuồng mà chửi bới nhà họ Bùi.
Song khi nhận ra mình thực sự đã rời xa Vũ Hán, trái tim tôi lại như bị người móc đi, chỉ còn lại cái vỏ rỗng hư vô tịch mịch, cái gì cũng không có...
Khoảng hơn hai tiếng sau tôi đến Thành Đô.
Thành Đô tháng 3 chính là thời kỳ xanh tươi mơn mởn. Như trong lời bài hát có viết, bên bờ liễu rủ, xanh mướt một màu, cảm giác vô cùng dễ chịu.
Tôi kìm lòng không đặng mà xoa bụng mình, bé con, con cũng rất thích quê hương của bà ngoại phải không?
Tôi thuê một căn chung cư tương đối khá ở Thành Đô, giá cả ở Thành Đô rẻ hơn so với Vũ Hán, tôi chẳng mất bao nhiêu tiền đã tìm được một căn chung cư tốt.
Chung cư cũng đầy đủ tiện nghi, tôi đang mang thai, cũng chẳng muốn phức tạp, cứ thế xách đồ vào ở.
Ngoài ra tôi còn liên lạc với người môi giới nhờ bọn họ tìm cho tôi một người giúp việc đáng tin.
Tôi không phải là dạng phụ nữ yếu ớt, bình thường việc nhà tôi đều làm hết. Chỉ là giờ tôi đang mang thai, khó tránh khỏi có nhiều chuyện không tiện làm, mời một người giúp việc cho cuộc sống thoải mái hơn chút.
Ngày nào tôi cũng ở nhà dưỡng thai, xem ti vi, đọc sách về sinh sản.
Ở Thành Đô tôi không cần suốt ngày thấp thỏm lo lắng bị người ta hại như ở Vũ Hán. Cuộc sống của tôi rất thanh thản, ngày qua ngày vô cùng thoải mái.
Bên môi giới tìm cho tôi một người giúp việc họ Hàn.
Dì Hàn vừa nấu canh cho tôi vừa nói: “Cô Lâm, gần đây tôi cứ thấy một người hay đi quanh khu dưới nhà chúng ta. Cô bảo có phải kẻ trộm đến thăm dò tình hình không?”
Tôi căng thẳng, vô thức nghĩ tới nhà họ Bùi.
Những trải nghiệm ở Vũ Hán lại nổi lên trong lòng.
Tôi cảm giác tay mình run run, cố gắng ép mình phải bình tĩnh lại, hỏi: “Người đó trông như thế nào?”
“Cao gầy, là một người đàn ông, đội mũ lưỡi trai. Tôi không nhìn rõ.” Dì Hàn nhớ lại rồi nói.
“Cao chừng nào?”
“Cao lắm. Đàn ông Thành Đô chúng ta đa phần đều lun, người cao như cậu ta rất bắt mắt.”
Anh chính là người cao gầy, đi đến đâu cũng như hạc giữa bầy gà.
Tôi lại bắt đầu thấy đắng ngắt. Có thể ư? Thật sự là Bùi Minh ư?”
Anh căn bản không biết tôi đến Thành Đô, cho dù biết anh cũng sẽ không đến tìm tôi.
Tôi ngây ngẩn hồi lâu, dì Hàn đã nấu xong canh cá bưng đến trước mặt tôi, kêu vài tiếng tôi mới phản ứng lại.
“Dì à, người kia thường xuất hiện lúc nào?”
“Thời gian không cố định lắm, có điều đa phần đều là lúc sẩm tối.”
Tôi thầm gật đầu, tối hôm đó tôi mặc một chiếc áo khoác len Cashmere đứng ở dưới lầu chờ người kia xuất hiện.
Mùa xuân ở Thành Đô khí hậu thay đổi thất thường, ban ngày thường nắng chiếu rọi khắp nơi, cảnh xuân tươi đẹp, nhưng đến tối lại nổi gió lạnh.
Lúc này gió đang thổi vù vù, một luồng khí lạnh xộc thẳng vào, tôi kéo áo khoác lên che kín người.
Môi tôi đã bắt đầu tím tái, đứng dưới lầu đợi gần một tiếng đồng hồ, eo và chân tôi đau nhức vô cùng.
Tôi đã định bỏ cuộc, có lẽ nay đúng hôm người kia không đến. Đúng lúc đang định trở về thì một người đàn ông cao gầy đi qua.
Người nọ vóc dáng rất cao, mặc một chiếc áo khoác gió màu xám đậm, đội mũ lưỡi trai, thân hình gầy gò đầy cô đơn...
Tôi giật mình, bước nhanh tới.
“Bùi Minh...” Tôi gọi tên anh khe khẽ, trong cổ họng như bị vật gì chặn lại, có trăm câu nghìn ý mà chỉ hóa thành hai chữ.
Người đàn ông kia ngẩng đầu lên.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt anh ta, trái tim tôi như một chú chim én đang bay lượn chợt rơi xuống mặt biển lạnh băng.
Không phải Bùi Minh.
Người này cũng cao gầy giống Bùi Minh, cũng có dáng vẻ cô tịch giống Bùi Minh, nhưng không phải anh.
Tướng mạo anh ta thậm chí cũng có chút giống Bùi Minh.
Tôi nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông kia hồi lâu, như muốn đục hai cái lỗi trên mặt anh ta.
Người đàn ông bị tôi nhìn rất mất tự nhiên.
“Sao vậy? Có phải cô gọi đồ ăn ngoài không?”
“Ha ha.”
Tôi bật cười, tiếng cười càng lúc càng to, đến bụng cũng nhói lên vì cười, tôi thậm chí gập cả người, chỉ có thể vịn vào tường mới miễn cưỡng đỡ được cơ thể.
“Sao? Cô cười cái gì? Coi thường người giao hàng phải không?” Người đàn ông dùng ánh mắt như nhìn kẻ điên mà nhìn tôi.
Tôi ngoảnh mặt làm ngơ với câu chất vấn của anh ta, chỉ ra sức mà cười, cười đến chảy nước mắt.
Tôi đột nhiên nhớ đến một câu hát: Chỉ có phụ nữ là dễ dàng chìm đắm trong biển tình, cứ luôn vì tình mà đau khổ, cuối cùng càng lún càng sâu.
Rõ ràng lần nào cũng thất vọng, lại vẫn cứ ôm hy vọng.
Nụ cười của tôi dần biến thành lạnh lùng.
Tôi lau giọt nước trên khóe mắt, không quay đầu lại mà đi thẳng.
Chỉ còn mỗi anh chàng giao hàng cứ chỉ vào bóng lưng tôi mà mắng tôi là người điên.
Thoáng chốc tôi đã ở Thành Đô 3 tháng, đứa bé trong bụng tôi cũng sắp 8 tháng rồi.
Tôi ưỡn bụng đi làm kiểm tra trước khi sinh.
Các bà bầu đi làm kiểm tra trước khi sinh hầu như đều có chồng đi cùng, các ông chồng coi bọn họ như bảo bối nâng trong tay, chỉ sợ bọn họ xảy ra chuyện gì.
Một mình tôi đi làm kiểm tra nhìn như kẻ khác người, tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng người ta bàn tán về tôi, nói tôi là đứa chửa hoang.
Tôi đối với mấy chuyện này chỉ coi như gió thoảng bên tai, không hề để bụng.
May mắn là bé cưng của tôi luôn rất ngoan. Bác sĩ nói cho tôi biết em bé rất khỏe mạnh. phát triển tốt, về sau sinh ra 31nhất định sẽ là một đứa bé thông minh khỏe mạnh.
Tôi nghe xong rất vui, trong lòng vô cùng chờ mong ngày ra đời của cục cưng.
Lúc rời khỏi bệnh viên tôi đi ngang qua một quảng trường.
Trên màn hình LED giữa quảng trường có đôi khi sẽ phát một số tin tức nhàm chán nào đó. Tôi lơ đãng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ cảm thấy tầm mắt tối sầm, ngực như bị trúng một đòn nặng.
Ông trùm bất động sản Vũ Hán - Bùi Minh cùng nghệ sĩ Lục Mạnh Chu đính hôn.
Bình luận facebook