• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tình Yêu : Tha Thứ Ba Được Không? (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 70 ĐỨA BÉ RA ĐỜI

CHƯƠNG 70: ĐỨA BÉ RA ĐỜI

Tôi không dám tin Bùi Minh lại đính hôn với người phụ nữ khác.

Rõ ràng chúng tôi mới ly hôn chưa đầy 3 tháng, vậy mà anh lại muốn lấy một người phụ nữ khác!

Nhịp thở của tôi gấp gáp hẳn, tôi nhìn chằm chặp vào mẩu tin tức này hòng muốn tìm ra chân tướng sự thật.

Nhưng trên màn ảnh chỉ toàn những lời hay ý đẹp ca ngợi.

Cái gì tài tử giai nhân, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, ông trời tác hợp...

Những câu chữ tốt đẹp trên đó nhìn chướng mắt vô cùng.

Nếu như Bùi Minh và Lục Mạnh Chu là tài tử giai nhân, trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối, ông trời tác hợp... thì cuộc hôn nhân giữa tôi và anh trước đây tính là gì?

Trên màn hình còn có ảnh Bùi Minh đeo nhẫn vào ngón giữa cho Lục Mạnh Chu, dì và chú cũng xuất hiện trước ống kính, hiển nhiên bọn họ rất hài lòng với cuộc hôn nhân này, trên mặt luôn nở nụ cười rạng rỡ.

Bùi Minh trong ảnh mỉm cười thản nhiên, nhìn có vẻ rất vui.

Mà Lục Mạnh Chu đứng bên anh quả thật như một viên minh châu lấp lánh, cao quý vô cùng. Cho dù là cách màn hình tôi cũng có thể cảm nhận được xuất thân cao quý của người phụ nữ này.

Cách màn hình xa xôi nhưng tôi vẫn có một cảm giác tự ti sâu sắc.

Như thể vịt con xấu xí gặp thiên nga trắng, như gạch ngói đụng độ ngọc quý.

Tôi không tin, hay có thể nói là không cam lòng. Tôi còn chưa thoát ra khỏi cuộc hôn nhân này, vậy mà Bùi Minh đã có niềm vui mới.

Tôi lấy điện thoại ra lên mạng tìm kiếm.

Mỗi một tin tức tôi đều nhấn vào xem, ý đồ muốn tìm ra chứng cứ nói cho tôi biết tất cả chỉ là một lời nói dối, chỉ là trò đùa của truyền thông.

Nhưng kết quả lại đập nát hy vọng của tôi, hết lần này đến lần khác...

Tôi vô lực ngồi trên băng ghế dài ven đường.

Thì ra người cứ luẩn quẩn mãi trong cuộc hôn nhân đó không thoát ra được, chỉ có mình tôi mà thôi.

Đúng vậy, ngay từ đầu Bùi Minh đã nói với tôi, anh kết hôn với tôi không phải vì tình cảm.

Là tôi tự mình ảo tưởng, đơn phương mong muốn.

Mà cuối cùng là tự làm tự chịu.

Tôi thất hồn lạc phách đứng lên, đi về nhà.

Đầu tôi cứ mải miết nghĩ đến chuyện Bùi Minh kết hôn mà quên cả bắt xe. Bất tri bất giác tôi đã đi đến một con ngõ nhỏ.

Đột nhiên, một tiếng còi chói tai vang lên.

Ánh đèn chói mắt như tia laze chiếu thẳng lên mặt, tôi gần như không mở nổi mắt.

Xe đã nhanh chóng lao đến trước mặt tôi!

Tôi căn bản không kịp suy nghĩ, liều mạng chạy sang bên cạnh.

Người ta nói sức mạnh của người mẹ rất vĩ đại, lúc đó tôi chỉ một lòng nghĩ phải bảo vệ bé con, không biết đã lấy đâu ra sức mạnh, lại tránh được chiếc xe trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc!

Nhưng chân của tôi vẫn bị vướng vào, ngã xuống mặt đất.

Tôi cảm giác được một dòng máu nóng đang ào ào chảy ra dưới thân...

Tôi chưa bao giờ sợ hãi đến thế, vì đứa bé này tôi đã trả giá quá nhiều. Bé con trong bụng tôi cũng vậy, còn chưa được sinh ra nó đã phải chịu bao nhiêu khổ sở.

Nó không thể mất được...

“Cứu tôi...”

Tôi dùng hết sức lực toàn thân hô lên với người trong xe.

“Tôi đang mang thai, cầu xin anh, hãy cứu tôi...”

Cửa sổ xe hạ xuống, tôi thấy một người đàn ông thò đầu ra thậm thà thậm thụt nhìn ngó bốn phía, dường như đang xác định xem xung quanh có ai hay không.

“Cứu tôi với.” Hơi thở mong manh, tôi gắng sức vươn tay về phía gã đàn ông kia, “Tôi, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh, chỉ cầu xin anh cứu tôi...”

Gã ta liếc mắt nhìn tôi, tôi có thể nhìn thấy tia do dự xẹt qua mắt hắn, cuối cùng biến thành sự tàn nhẫn.

Gã vô tình kéo cửa sổ xe lên, cắt đứt tiếng kêu cứu của tôi ở bên ngoài, sau đó nhấn ga, chiếc xe lao vút vào con hẻm sâu hun hút.

Tôi nằm trên mặt đất, không thể nhúc nhích.

Máu dưới thân không ngừng chảy ra, tôi cảm thấy cơ thể càng ngày càng lạnh.

Bé con, con đã chịu bao nhiêu khổ cực, chỉ cần lát nữa là được gặp mặt mẹ rồi, con nhất định phải cố gắng...

Tôi không ngừng cổ vũ cho bé con, chỉ sợ nó không chịu đựng được.

Tôi với cánh tay sờ lấy chiếc điện thoại trong ba lô, muốn gọi xe cứu thương.

Tay tôi đã gãy xương, khớp xương lòi ra lồi lên thành một cục trên cánh tay.

Tôi cắn răng, mỗi sự cử động đều đau đến chết đi sống lại, đau đến mức tôi hận không thể chặt nó đi.

Quá trình lấy điện thoại đã giày vò tôi đến 10 phút, 10 phút này người tôi như thể bị lăng trì, khiến tôi đau đến không muốn sống, toàn thân toát mồ hôi đầm đìa.

Nhưng khoảnh khắc cầm lấy điện thoại trong tay, hy vọng duy nhất của tôi đã tan vỡ.

Điện thoại di động cũng bị xe đụng vào, đã tan tành.

Thượng Đế không cho tôi và bé con một con đường sống nào.

Đây là con ngõ nhỏ vắng người, cũng gần như không có xe.

Tôi nằm trên mặt đất bất lực khóc.

Tôi hận bản thân yếu đuối, hận sự bất lực của bản thân, từ khi tôi mang thai đến nay hết lần này đến lần khác để bé con phải đối mặt với nguy hiểm.

Tôi không muốn từ bỏ, tôi liều mạng cầu xin bố mẹ đã qua đời. Bố, mẹ, xin bố mẹ hãy phù hộ cho đứa cháu của hai người...

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ngõ nhỏ này như thể bị người ta quên lãng, không một chiếc xe nào chạy qua...

Tôi cảm giác cơ thể mình lạnh dần, môi tím đến gần như chỉ còn chút màu máu. Nhưng tôi không dám từ bỏ, cứ khẩn cầu như ma như quỷ...

Bỗng nhiên một ánh đèn chói mắt chiếu vào mặt tôi.

Nhưng tôi không hề cảm thấy nó chói mắt chút nào, tôi như người trải qua bóng đêm tăm tối, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng hy vọng.

Cách đó không xa, một chiếc xe đang đi đến chỗ tôi.

Tôi cũng không biết mình lấy sức lực ở đâu, vậy mà lại giơ cánh tay sắp gãy liều mạng mà vẫy chiếc xe kia.

Chiếc xe kia dường như cũng nhìn thấy tôi, lái đến trước mặt tôi rồi dừng lại.

Tôi kích động phát run.

Cửa xe mở, một người từ trên xe bước xuống.

Lúc nhìn thấy người kia, tôi ngây ngẩn cả người, một cảm giác sợ hãi từ đáy lòng như thể dây leo bò vào trong tim.

Người kia vậy mà lại là Đường Hương.

Đường Hương nhìn tôi với ánh mắt vừa như thương hại vừa như hả hê trước nỗi đau của người khác, lại dường như có cả nỗi hận thù. Cô ta đi đến trước mặt tôi, từ từ nâng cơ thể máu chảy không ngừng của tôi dậy.

“Đừng, đừng động vào tôi...” Tôi run rẩy, gắng sức đẩy Đường Hương ra.

Nhưng sức lực của Đường Hương quá lớn, tôi căn bản không thể nào đẩy cô ta ra được.

Cô ta dìu tôi lên xe, tôi huơ tay muốn mở cửa xe chạy trốn.

Đường Hương nhanh chóng khóa cửa xe lại, nhìn tôi bằng vẻ mặt giễu cợt.

“Lâm Đông Mỹ, đừng phí công vô ích.”

“Cô muốn làm gì? Thả tôi ra!” Tôi hoảng sợ bất an nhìn Đường Hương.

Nhưng Đường Hương lại chẳng ừ hử gì.

Cô ta lặng lẽ lên xe, phóng vọt đi với tốc độ cao vút.

Nỗi sợ hãi vô thức bao vây tôi, trước khi rời khỏi Vũ Hán thiếu chút nữa tôi đã bị người ta đưa đi phá thai, lần này tôi không biết sẽ phải trải qua sự viện đáng sợ nào nữa.

Trên đường tôi cứ luôn cầu khẩn Đường Hương, xin cô ta thả tôi ra. Tôi nói tôi đã rời khỏi nhà họ Bùi rồi, sau này có đánh chết tôi cũng không trở về đó, sẽ không tranh giành với cô ta nữa, xin cô ta tha cho tôi một con đường sống.

Khóe miệng Đường Hương nhếch lên một nụ cười gằn: “Ha, nhà họ Bùi là nơi cô muốn đi thì đi sao? Lâm Đông Mỹ, tôi cho cô biết, khoảnh khắc bước chân vào nhà họ Bùi thì cả đời này cũng không thoát ra được. Dựa vào đâu mà một mình cô có thể tự do tự tại. Tôi cho cô biết, tôi muốn cô cùng tôi biến nhà họ Bùi thành vũng bùn đen!”

Tôi không hiểu Đường Hương có ý gì, chỉ đành liều mạng cầu xin cô ta tha cho tôi.

Xe Đường Hương nhanh chóng phóng tới bệnh viện.

Khi nhìn thấy bệnh viện, tim tôi như rơi vào hầm băng.

Quả nhiên lại muốn bắt tôi phá thai ư?

Nhóm điều dưỡng đẩy giường bệnh ra, tôi như một con cá chờ làm thịt, bị các điều dưỡng đỡ lên giường bệnh đẩy vào.

Tôi nhìn bức tường màu trắng của bệnh viện mà lặng lẽ rơi nước mắt.

“Bé con, xin lỗi, mẹ thật vô dụng...”

“Đừng nản lòng, em bé vẫn còn có cơ may sống sót! Hãy kiên trì lên!” Điều dưỡng nghe giọng tôi thì lớn tiếng cổ vũ.

Tôi ngây ngẩn cả người.

“Cô nói cái gì? Tôi không phải làm phẫu thuật phá thai à?”

“Em bé vẫn còn sống, sau có thể làm phẫu thuật phá thai được? Cô phải kiên cường lên, chưa đến phút cuối tuyệt đối không thể từ bỏ được! Phải cố gắng cùng em bé!”

Lập tức nước mắt tôi tuôn trào, toàn thân run rẩy. Tôi không dám tin niềm hạnh phúc đột nhiên xuất hiện này, ông trời lại khoan dung với tôi như vậy, còn để tôi sinh bé con ra.

Tôi vô thức ngước mắt nhìn về phía Đường Hương.

Cô ta đi đến nắm chặt tay tôi: “Lâm Đông Mỹ, sinh đứa bé này ra vả vào mặt nhà họ Bùi.”

Tôi kích động rơi lệ, hận không thể dùng hết sức lực toàn thân mà gật đầu.

Tôi không biết tại sao Đường Hương lại phải giúp tôi, cũng không biết trong 3 tháng rời khỏi nhà họ Bùi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra mà khiến Đường Hương thay đổi như vậy.

Nhưng tôi biết, bé cưng của tôi được cứu rồi.

Vì điều này, tôi nguyện giảm thọ 10 năm.

Tôi bị đẩy tới phòng sinh, do sinh non nên vô cùng khó. Nhưng mỗi cơn đau đớn đều làm tôi có cảm giác hạnh phúc đến muốn rớt nước mắt.

Thậm chí tôi còn cảm tạ trời xanh, cảm tạ bố mẹ, do có bọn họ phù hộ tôi mới cơ hội trải qua cơn đau này.

Tôi đau đớn gần một ngày một đêm, mỗi một cơn đau đều làm cơ thể tôi như bị xé thành hai nửa. Tôi nghĩ tới mẹ mình, thì ra năm đó mẹ cũng trải qua đau đớn như vậy mới sinh được ra tôi.

Tôi cũng không biết mình đã tiếp tục chịu đựng như thế nào, có lẽ tất cả người mẹ trên đời này đều có nghị lực hơn hẳn người thường.

Mãi đến khi điều dưỡng vui mừng hô to: “Ra rồi! Ra rồi!” tôi mới yên tâm mà ngất đi.

Nhưng trước khi hôn mê trong lòng tôi mơ hồ có cảm giác bất an.

Vì sao tôi không nghe thấy tiếng em bé khóc?

Tôi tự an ủi bản thân, có lẽ là vì cục cưng của tôi bị sinh non, chỉ có hơn 7 tháng, căn bản không có sức mà khóc.

Tôi quá mệt mỏi, không biết hôn mê mất bao lâu.

Đến khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên mà tôi hỏi chính là: “Em bé đâu?”

Đường Hương, điều dưỡng và bác sĩ đều đứng quanh người tôi.

Điều dưỡng và bác sĩ đều không nói gì.

Đường Hương cũng im lặng, vẻ mặt có chút tối tăm.

Trong lòng tôi bỗng có một dự cảm chẳng lành...

“Làm sao vậy, sao các người đều bày ra vẻ mặt này.”

Sắc mặt bọn họ nặng nề khiến tôi sợ hãi.

“Có phải bé con... không khỏe lắm? Không đúng, hôm nay tôi đi kiểm tra bé con vẫn còn rất khỏe.”

Bác sĩ thở dài, dường như cảm thấy khó xử mà nhìn về phía Đường Hương.

Đường Hương gật đầu, vẻ mặt buồn rầu nhìn tôi: “Lâm Đông Mỹ, cô phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom