• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tình Yêu : Tha Thứ Ba Được Không? (4 Viewers)

  • CHƯƠNG 33 LY HÔN

CHƯƠNG 33: LY HÔN

Thật không ngờ, hóa ra trong mắt Bùi Minh, tôi ly hôn với anh ta chỉ vì muốn “kiếm một khoản tiền.”

“Đường Hương nói gì anh cũng tin?” Tôi cười lạnh, giọng đầy ghen tuông nói, “Anh lại đi tin tưởng một người phụ nữ đã từng phản bội anh?”

Tại sao anh lại không đem một lòng tin tưởng đối với Đường Hương chia cho tôi một chút chứ?

“Tôi chỉ tin những gì tôi nhìn thấy.”

Lời của Bùi Minh, hoàn toàn khiến trái tim tôi đóng băng.

Dù cho đây có phải là kế ly gián của Đường Hương hay không, trên thực tế, giữa tôi và Bùi Minh có vấn đề rất lớn.

Nếu như giữa hai vợ chồng đã không còn bất cứ sự tin tưởng nào để nói nữa, một cuộc hôn nhân như vậy có phải quá thảm hại không?

“Đúng.” Tôi giận dữ cười đáp trả, giận đến mức không thèm phủ nhận nữa, “Bùi Minh, anh vẫn rất thông minh, anh đoán không sai, lúc đầu tôi đồng ý khế ước kết hôn với anh là vì tiền, sau này vì tiền lại dùng cái bụng giả đến để lừa anh kết hôn. Bây giờ bị vạch trần rồi cũng chẳng còn cách nào nữa, tôi đã mất cả tiền lẫn người rồi, chỉ có thể cuốn gói cút đi thôi. Vừa hay ngày mai là thứ hai, tòa án cũng làm việc, chúng ta đi li hôn.”

Tôi nói một hơi, thừa nhận hết những gì Bùi Minh đã tố cáo.

Đôi mắt cong dài của Bùi Minh nheo lại, cả người nồng nặc hơi thở nguy hiểm đáng sợ.

Nét cười trên mặt tôi càng đậm , tôi nghĩ nụ cười tôi bây giờ nhất định là vô cùng độc ác, bởi vì mỗi lời mà tôi nói ra đều nhuốm đầy sự xấu xa, những lời ấy như đâm chảy máu tim tôi

“Bây giờ xem ra anh cũng biết tôi là loại người có phẩm hạnh như thế nào rồi, thứ bẩn thủi dơ dáy như tôi không nên ở đây làm chướng mắt anh nữa, tạm biệt.”

Nói xong, tôi không thèm nhìn Bùi Minh, bước qua người anh đi vào trong phòng, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Vào khoảnh khắc khi cửa vừa được khép lại, tôi cảm thấy tất cả những lớp ngụy trang của bản thân cũng theo đó mà sụp đổ hết.

Tôi giống như một con nhím, thu mình lại trước của, vùi mặt vào trong đầu gối mà khóc trong câm lặng.

Tôi nghĩ, tôi thật sự đã thích Bùi Minh thật rồi, nếu không tại sao trái tim của tôi lại đau đến thế này?

Khoảnh khắc này, tôi cảm thấy bản thân mình vô cùng cô đơn, tôi rất muốn nghe Bùi Minh giải thích vài câu, nhưng những gì nghe được từ miệng anh chỉ là những lời tố cáo tôi là kẻ lừa bịp.

Tôi khóc mệt rồi thì đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Nơi này chỉ cần ở lại thêm một giây thôi là tôi cũng thấy khó chịu.

Đồ đạc của tôi không nhiều, chưa qua bao lâu đã thu dọn xong. Tôi xách va li, quay đầu nhìn căn phòng của tôi và Bùi Minh.

Cảnh tôi và Bùi Minh ngọt ngào quấn quýt với nhau dường như mới chỉ như ngày hôm qua thôi.

Tôi cười tự giễu một tiếng, cảm thấy lồng ngực dâng lên một một cảm giác khó chịu đến nghẹt thở.

Bây giờ nghĩ lại, trong hồi ức ít ỏi đến đáng thương giữa tôi và Bùi Minh ấy, ngoài sex ra thì chẳng có gì hết.

Tôi đẩy cửa, suýt chút nữa thì nhào vào vòng tay của Bùi Minh.

Bùi Minh đứng ngay trước cửa, một tay kẹp điếu thuốc, không hề hút. Khói thuốc mờ mịt vấn vít trên khuôn mặt anh, đúng là một bộ dạng lạnh nhạt vô tình.

Tôi cười cười, nụ cười mang theo chút bi thương: “Anh Bùi, xin tránh đường.”

Khói thuốc thoang thoảng trên gương mặt Bùi Minh tan biến, tôi nhìn thấy mắt anh lạnh lùng giống như tuyết bên ngoài của sổ, vô tình, không có một chút hơi ấm.

“Thưa anh, đừng như vậy nữa, chúng ta chia tay trong vui vẻ đi. Anh nói tôi lừa anh kết hôn... Tôi không cần tiền của anh nữa vẫn chưa được sao?” Nhìn thấy Bùi Minh không có ý muốn tránh đường, nụ cười trên mặt tôi dần tắt.

Tôi cứ đứng thẳng như vậy nhìn Bùi Minh. Đối diện với đôi mắt lạnh lẽo tối tăm của anh. Tôi cảm thấy trên người anh có một khí thế áp người, nhưng vẫn không muốn nhìn đi chỗ khác.

Màn đấu mắt này, tôi bướng bỉnh nhất định không chịu nhận thua.

Tôi không muốn người đàn ông này phát hiện ra, trái tim tôi đau đớn, tổn thương, khó chịu đến mức nào.

Tôi thà rằng để anh nghĩ tôi là một kẻ lừa bịp nhẫn tâm.

Tôi và Bùi Minh đấu mắt một hồi lâu, lâu đến mức mắt tôi bắt đầu cảm thấy hơi đau, nước mắt theo đó mà tràn lên vành mắt.

Người phá vỡ sự trầm mặc là Bùi Minh. Con ngươi anh khẽ động, anh dùng giọng nói trầm thấp nơi cổ họng, nói rành rọt từng chữ: “Tôi sẽ không để cô đi đâu.”

Tôi cảm thấy nơi vành mắt đã không còn chịu được sức nặng của nước mắt được nữa, nước mắt được đà lăn theo hai gò má mà lặng lẽ rơi xuống.

Bùi Minh nhìn thấy những giọt nước mắt trên mặt tôi thì thoáng giật mình, trong mắt có một tia xúc động. Anh nhấc tay lên, muốn lau đi những giọt nước mắt trên mặt tôi.

Nhưng tôi lại quay đầu đi, tránh bàn tay của Bùi Minh.

Bàn tay của Bùi Minh đông cứng lại giữa không trung.

Con ngươi của Bùi Minh dường như được bao phủ bởi một lớp băng, vô cùng ma mị.

“Bùi Minh, anh rốt cuộc còn muốn bắt nạt người khác đến bước nào nữa?”

Từ lần đầu gặp nhau, Bùi Minh đã coi thường tôi, anh cho rẳng tôi là vì tiền nên mới tiếp cận anh.

Trong mắt anh, tôi chính là hạng người hèn hạ như thế. Anh cố ý trêu chọc tôi chỉ là vì anh ta không bị dị ứng với tôi mà thôi.

Giữa chúng tôi, ngoài sex ra, thì còn lại gì nữa?

“Rõ ràng anh biết tôi ở bên anh chỉ là bì muốn lừa gạt để kết hôn, vậy mà anh còn không đồng ý li hôn. Đối với anh mà nói, tôi là cái gì? Tôi chỉ là công cụ để anh phát tiết dục vọng phải không?”

Lông mày Bùi Minh lập tức cau lại, trong con ngươi nổi lên một cơn thịnh nộ, dường như muốn thiêu đốt tôi.

“Cô nói lại lần nữa xem?”

Tôi hừ lạnh một tiếng, không nói lại, chỉ dùng giọng vô cùng lạnh nhạt nói: “Thưa anh, xin anh vui lòng tránh đường, tôi không có thời gian chơi đùa với anh đâu. Anh đi mà chơi với em dâu của anh...”

Lời này của tôi còn chưa dứt liền cảm thấy bả vai truyền đến một cơn đau đớn.

Bùi Minh đẩy mạnh tôi vào cánh cửa, một tay bóp chặt cằm tôi.

Không giống như lúc trước ở trong xe, tuy có bá đạo nhưng vẫn mang theo chút dịu dàng, Bùi Minh của lúc này, trong con ngươi nhuốm đầy tia máu đỏ ngầu, tàn nhẫn độc ác giống như dã thú nguy hiểm trong đêm tối.

Nụ hôn của anh, giống như cơn trừng phạt thịnh nộ, hung hăng đáp xuống môi tôi.

Tôi cố hết sức đẩy Bùi Minh ra, đấm thật mạnh vào ngực anh nhưng vẫn không thể rung chuyển được người đàn ông này nửa phân.

Tôi chỉ có thể ngậm chặt miệng lại, không để lưỡi của Bùi Minh tiến vào. Song, Bùi Minh lại tăng sức ở bàn tay đang bóp chặt cằm tôi, tôi đau đớn, bật ra một tiếng kêu, đầu lưỡi của Bùi Minh cứ thế mà hung hăng xông vào.

Nụ hôn này, quá vô tình, quá bá đạo, tôi không hề cảm thấy được một chút dịu dàng nào.

Tôi cắn mạnh vào đầu lưỡi của Bùi Minh, anh đau đẩy mạnh tôi ra, lạnh lẽo nhìn tôi chằm chằm.

Trên khóe miệng của anh vẫn còn đọng lại một vệt máu, trông vô cùng dữ tợn.

Tôi che lại đôi môi đã tê rần, vẫn còn hãi hùng khiếp vía vì nụ hôn hung ác vừa nãy, vậy mà tôi lại nhìn thấy trên mặt Bùi Minh nở một nụ cười vui vẻ.

Tôi giật mình, vẫn chưa kịp cảm nhận được hàm ý trong nụ cười của Bùi Minh thì đôi môi anh lại ấn xuống.

“Bùi Minh, anh điên rồi! Ưm...ưm...”

Tôi giãy dụa, muốn giở lại mánh cũ, cắn đầu lưỡi của Bùi Minh thêm lần nữa, sau đó, trên môi truyền đến một cơn đau bởi một vật sắc nhọn.

Bùi Minh cắn tôi!

Tôi đau đến mức đầu tê rần, còn Bùi Minh lại nhân lúc tôi đang đau không để ý mà điên cuồng quấn lấy môi và lưỡi tôi.

Nụ hôn này nồng nặc mùi máu tanh.

Lúc Bùi Minh buông tôi ra, môi của tôi dường như đã mất hết cảm giác, tê dại đến mức không còn cảm nhận được sự đau đớn nữa.

“Như vậy rồi, cô còn muốn đi à?” Trong mắt Bùi Minh mang đầy tia chọc ghẹo, khóe môi lạnh lẽo đến chướng mắt.

Tôi ngây người ta, không hiểu Bùi Minh đang nói gì.

Đối diện chỗ tôi đứng treo một chiếc gương lớn, tôi bất giác ngẩng đầu, thoáng nhìn thấy bản thân mình trong gương.

Hai gò má diễm lệ đỏ ửng tựa như ráng chiều chiếu rọi, chỗ bắt mắt nhất chính lá đôi môi, sưng húp lên như hai chiếc lạp xưởng. Khóe môi còn bị rách một miếng nhỏ.

Người có mắt tinh đời chỉ cần nhìn môi của tôi là biết ngay vừa nãy tôi đã làm chuyện gì.

Nghĩ lại hành vi cầm thú lúc nãy của Bùi Minh, tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi...

Đây căn bản không phải là hôn mà là cắn.

Nếu như tôi cứ phơi đôi môi này mà trở về, không phải là khiến người đi đường cười cho thối mũi à?

“Bùi Minh, anh....” Tôi muốn chửi anh ta mấy câu, nhưng lại thấy bí từ, thật sự không tìm được từ nào có thể biểu đạt được cảm xúc lúc này của tôi.

“Nếu như cô không để bụng thì có thể rời đi.” Bùi Minh cười lạnh.

Tôi không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, nhưng da mặt tôi cũng mỏng, không dám cứ như vậy ra ngoài cho người ta bàn tán. Chỉ có thể tức giận giậm chân: “Bùi Minh, anh là tên khốn nạn.”

“Ồ? Thế này đã gọi là khốn nạn ư? Tôi còn có thể làm chuyện khốn nạn hơn nữa cơ.” Anh lành lạnh nói.

Vừa nghe thấy câu này của Bùi Minh, tôi thật sự cảm thấy sợ.

Trước đây tôi cho rằng ở một vài phương diện nào đó, Bùi Minh chính là cầm thú, bây giờ tôi mới phát hiện, ở một số phương diện, anh đúng là còn không bằng loài cầm thú.

Tôi thật sự sợ Bùi Minh sẽ làm ra chuyện quá đáng hơn, không dám tiếp tục chọc giận anh nữa.

Trong lòng tôi nghĩ, thật ra cũng không có gì, ngày mai Bùi Minh chắc chắn sẽ không thể ở nhà cả ngày được. Nhân lúc anh ta đi làm, tôi rời đi không phải là được rồi hay sao?

Hà tất phải phân cao thấp với anh chứ?

Nếu tôi không nhắc đến chuyện ly hôn nữa, Bùi Minh cũng sẽ không động vào tôi.

Bùi Minh nhìn tôi lặng lẽ đặt va li xuống, nói: “Hôm nay cô ngủ trong phòng ngủ, tôi ra phòng đọc sách ngủ.”

Tối nay ngủ riêng, đề nghị này vốn dĩ tôi muốn tự mình đưa ra, không ngờ lại bật ra từ miệng Bùi Minh, lại khiến tôi tiu ngỉu một phen.

Phụ nữ chính là sinh vật kỳ lạ như vậy đấy!

Buổi tối, tôi nằm một mình trên giường, cứ cảm thấy giường trống vắng, lăn qua lăn lại mãi mà vẫn không ngủ được.

Trước đây, tôi và Bùi Minh cùng ngủ trên chiếc giường này không hề phát hiện ra nó lại rộng đến thế.

Trong lòng tôi dường như cũng theo đó mà trống đi một chỗ.

Không ngủ được, tôi nghĩ lại chuyện của hôm nay một lượt.

Sao lại có thể trùng hợp đến thế, lúc tôi uống trà cùng dì thì liền bị chụp lại? Hơn nữa trong một quãng thời gian ngắn như thế, còn đưa ảnh đến tận tay Bùi Minh?

Tôi nhớ lại lần trước tôi và Bùi Minh ở bãi đỗ xe nhìn thấy ánh mắt của Đường Hương. Không lẽ là Đường Hương cho người theo dõi tôi?

Còn dì nữa...

Lúc đó rõ ràng tôi đã từ chối không nhận tiền rồi, tại sao sau này vẫn chuyển tiền cho tôi? Trùng hợp lại còn đúng vào lúc mấu chốt này, thời cơ này có phải là quá khéo không?

Tôi lắc đầu, vẫn không dám tin, một người dịu dàng hiền từ như bà sao có thể giăng bẫy tôi chứ?

Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi...

Tôi trằn trọc đến hơn nửa đêm, lúc tỉnh lại đã là buổi trưa hôm sau rồi.

Tôi rửa mặt sau đó xách va li chuẩn bị rời đi, đến phòng khách lại phát hiện ra trên Bùi Minh đã làm sẵn đồ ăn sáng.

Trên bàn còn dán một mảnh giấy nhớ, bên trên là nét bút sắc bén của Bùi Minh.

“Nếu như nguội rồi thì để vào trong lò vi sóng hâm lên cho nóng.”

Một dòng chữ rất bình thường nhưng lại khiến trái tim tôi đập loạn.

Tôi cũng là một người phụ nữ rất bình thường, cũng biết làm giá và có trái tim mong manh dễ vỡ. Tôi sẽ để bụng một chuyện nhỏ xíu, cũng sẽ vì một vài chuyện cỏn con mà cảm động tới trái tim.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom