Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 32 LỪA KẾT HÔN
CHƯƠNG 32: LỪA KẾT HÔN
Nụ cười của Đường Hương mang theo niềm vui sướng hả hê, giống như đang vui vẻ thưởng thức khuôn mặt thẫn thờ của tôi.
Tôi chỉ cảm thấy lùng bùng bên tai, trong đầu là một mảng trống rỗng.
Tôi chỉ là người thế thân cho Đường Hương.
Bùi Minh nói với tôi, anh ta muốn yên ổn chỉ là lừa bịp tôi?
Tôi tự nói với bản thân mình, đây chỉ là lời nói dối mà Đường Hương cố ý bịa đặt ra để chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và Bùi Minh mà thôi. Nhưng dung mạo Đường Hương càng nhìn càng thấy giống lại cho tôi biết được rằng, chuyện Đường Hương nói là sự thật...
Trong đầu tôi cứ suy nghĩ không thôi, không biết bản thân đã trở về nhà như thế nào.
Bùi Minh đang bê một đĩa thức ăn vừa từ trong bếp đi ra.
Anh mặc bộ quần áo ở nhà, trên dáng người cao gầy còn quấn một chiếc tạp dề, lộ ra vẻ quyến rũ rất khác ngày thường.
“Em về đúng lúc lắm,vừa hay thức ăn cũng vừa chín, ngồi xuống ăn cơm thôi.” Bùi Minh đặt đĩa thức ăn xuống bàn, tiện tay cởi tạp dề ra treo lên móc.
Tôi nhìn thức ăn thịnh soạn trên bàn, trong lòng bỗng dâng lên cơn ghen khó mà dập tắt .
Tôi đã ở chỗ Bùi Minh vài ngày, bình thường công việc của anh rất bận, thường hay đi sớm về muộn, từ trước tới giờ luôn là tôi nấu cơm, đây là lần đầu tiên anh xuống bếp.
Nếu đổi lại là ngày thường, tất nhiên tôi sẽ vui mừng mà nhảy cẫng lên.
Tôi lại nghĩ đến Đường Hương - người vừa bước ra từ đây...
Bữa cơm này có phải vốn dĩ là nấu cho Đường Hương?
Vừa nghĩ đến khả năng này, trong lòng tôi liền vô cùng khó chịu.
“Còn ngây ra đó làm gì, mau ngồi xuống đi.” Bùi Minh vẫy tay về phía tôi.
Tôi thẫn thờ bước về phía bàn ăn, nhìn thức ăn đầy trên bàn, tôi miễn cưỡng kéo khóe môi mỉm cười: “Sao nấu nhiều món thế? Hôm nay có ai đến à?”
Trên khóe miệng Bùi Minh vốn còn đang nở một nụ cười nhàn nhạt, nghe tôi nói xong câu này, nét cười đông cứng lại trên môi.
Anh lạnh nhạt nhìn tôi một lúc, nói: “Lúc em về nhìn thấy Đường Hương?”
“Ừm.” Tôi trả lời, im lặng một lúc rồi lại nói: “Cô ta đến tìm anh làm gì?”
“Không có gì.” Bùi Minh trả lời qua loa rồi chuyển chủ đề, anh gắp một miếng đùi gà vào bát tôi, “Ăn nhiều một chút. Dạo này em gầy đi nhiều rồi đấy.”
Tôi nhìn miếng đùi gà trong bát, chỉ cảm thấy cổ họng như mắc xương, không hề muốn ăn một chút nào.
“Cô ta đến tìm anh ôn lại chuyện cũ?”
Nét mặt Bùi Minh dừng lại một chút, anh đặt đũa xuống, nhìn tôi không hề chớp mắt: “Rốt cuộc em muốn nói gì?”
“Em muốn nói... trái tim anh nhiều ngăn thật đấy, người yêu cũ trở thành em dâu, anh cũng đã cưới vợ, vậy mà vẫn điềm nhiên như không mở tiệc riêng với vợ của em trai.”
Tôi thật sự không muốn nói những lời khó nghe đến vậy, tôi chỉ muốn hỏi Bùi Minh, Đường Hương đến đây làm gì, chỉ muốn nghe anh giải thích một chút.
Vậy mà lời ra đến miệng, không biết tại sao lại cay nghiệt đến thế, câu nói nhuốm đầy ghen tuông nghe vô cùng chói tai.
“Cái gì mà tiệc riêng?” Nét mặt của Bùi Minh tối sầm lại.
Tôi cười lạnh: “Đây không gọi là tiệc riêng thì gọi là gì, cùng với người yêu cũ, bây giờ là em dâu cô nam quả nữ ở trong một phòng. Còn nữa, có chuyện gì không thể nói ở nhà họ Bùi được mà nhất định phải đến chung cư lén lén lút lút nói?”
Mỗi câu mỗi chữ người yêu, em dâu mà tôi nói ra như càng chọc giận Bùi Minh hơn, người đàn ông trước nay vui buồn đều không thay đổi sắc mặt bỗng khuôn mặt hiện lên vẻ tức giận.
“Lâm Đông Mỹ, em có thể ăn nói cho cẩn thận được không? Lúc ở cùng với anh, không được nhắc đến người phụ nữ khác!”
Nhìn thấy con ngươi Bùi Minh đầy vẻ giận dữ, trong lòng tôi dâng lên một luồng chua xót cuồn cuộn như sóng trào. Chính vì tôi nhắc đến người yêu cũ của anh, chọc vào vết thương chưa lành của anh nên anh mới nổi cáu với tôi ư?
Người đàn ông này quả nhiên vẫn còn để ý Đường Hương.
Tôi lại nhớ đến những lời mà hôm nay bà ta đã nói với tôi.
Tôi vẫn luôn kiên quyết níu giữ cuộc hôn nhân này, chỉ là vì những mơ tưởng hão huyền trong lòng tôi đối với Bùi Minh, nhưng bây giờ, người đàn ông mà tôi thích, lại đi thích người phụ nữ khác, vậy tôi cứ kiên quyết níu giữ còn có ý nghĩa gì chứ?
Huống hồ, sự kiên quyết của tôi còn hại bệnh cũ của Bùi Đặng Hưng tái phát phải nhập viện.
Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi mở mắt.
“Bùi Minh, chúng ta li hôn đi.”
Mắt Bùi Minh giật mạnh, anh trừng mắt nhìn tôi, trong con ngươi đen kịt tràn ngập những tia máu đỏ ngầu khiến người khác phải sợ hãi: “Em nói lại một lần nữa xem.”
“Chúng ta li hôn đi.” Tôi cố ý dùng giọng điệu bình tĩnh lặp lại từng chữ.
Nhưng chỉ có một mình tôi biết, mỗi chữ bật ra, trong lòng tôi cũng theo đó mà đau đớn, nỗi đau càng ngày càng lớn hơn.
“Keng”
Tôi vừa dứt lời, đôi đũa trong tay Bùi Minh rơi xuống, đập mạnh xuống nền nhà.
Đôi đũa bằng sứ tinh xảo rơi xuống đất gãy thành hai đoạn, tôi cũng theo âm thanh đó mà nổi điên lên, quyết định chiến tranh lạnh.
“Lâm Đông Mỹ, em đang chơi tôi có phải không?” Bùi Minh nhìn vào mắt tôi, để lộ ra một tia nhìn lạnh lẽo.
“Tôi không biết anh đang nói gì...”
Tôi lắc đầu, không dám đối mặt với Bùi Minh, sợ bản thân chỉ cần nhìn thêm một giây nữa thôi là sẽ nghẹt thở.
“Hôm nay cũng không còn sớm nữa, tôi về chỗ Molly đây...”
Tôi quay người, định bước đi, thì đột nhiên cánh tay bị Bùi Minh kéo lại, tôi bị anh đẩy mạnh vào tường, người đập phải cạnh bàn đau đến mức mặt tôi nhăn nhó lại.
Bùi Minh nắm chặt vai tôi, tôi cảm thấy vai mình sắp bị anh bóp vỡ đến nơi rồi.
“Bùi Minh, anh làm gì thế? Làm tôi đau đấy, thả tôi ra.”
“Lâm Đông Mỹ, em đang chơi tôi có phải không?”
Bả vai tôi đau đến mức hận không thể tháo ra, chỗ ở lưng vừa nãy va phải góc bàn cũng đang đau nhức, lại nghĩ đến khuôn mặt có mấy phần giống tôi của Đường Hương, trong lòng tôi vừa chua vừa xót, phẫn nộ nói: “Tôi chơi anh lúc nào? Câu này phải là tôi nói mới phải, rốt cuộc là ai đang chơi ai?”
“Ha, tôi chơi em?” Bùi Minh cười lạnh, tia lạnh lẽo trong con ngươi như muốn đông cứng tôi lại, “Lúc đầu kết hôn, là ai nói với tôi, không được hối hận? Bây giờ mới kết hôn được mấy ngày, em đã muốn li hôn với tôi? Em xem Bùi Minh tôi đây là cái gì hả? Một gã bạn tình để em chơi đùa à?”
Anh không nói đến kết hôn còn tạm, vừa nói đến kết hôn tôi lại nhớ đến nguyên nhân thực sự lúc đó Bùi Minh muốn kết hôn với tôi.
Cái gì mà dị ứng với những người phụ nữ khác, chỉ không bị dị ứng với tôi chứ. Hừ, anh ta qua lại với Đường Hương lâu thế rồi, tôi không tin hai người họ chưa từng tiếp xúc thân thể với nhau.
Cái gì mà muốn yên ổn chứ... Ha ha, chắc lúc đó não tôi bị ngấm nước rồi nên mới tin lời đó là thật.
Nếu như không nhìn thấy khuôn mặt đó của Đường Hương, e là tôi vẫn còn tin tưởng không chút nghi ngờ.
Lúc đầu trong tang lễ của bố tôi, Bùi Minh đặt ra yêu cầu muốn trao đổi. Lúc đó tôi có chút ngạc nhiên, với điều kiện của Bùi Minh, muốn tìm loại phụ nữ nào mà chẳng được, tại sao lại nhất định phải là tôi chứ.
Bây giờ xem ra tôi cũng hiểu rồi, bởi vì tôi có vài phần giống người yêu cũ của anh ta.
Nếu đã không cưới được người yêu thì tìm tôi làm vật thay thế vậy.
Tôi càng nghĩ càng tức, mặt cũng vì tức giận mà đỏ bừng lên, tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Bùi Minh, rốt cuộc là ai chơi ai, anh phải rõ hơn tôi chứ. Tôi chỉ hận không thể chưa từng kết hôn với anh.”
Bùi Minh nhìn tôi một lúc lâu, đột nhiên bật lên tiếng cười châm biếm: “Đúng là loại đàn bà không thành thật.”
“Anh có ý gì?” Tôi cảm thấy trong lời anh ta nói còn có ý khác.
“Kết hôn với tôi không phải từ sớm cô đã tính toán hết cả rồi hay sao?” Bùi Minh nhìn tôi cười châm biếm, trong ánh mắt có sự khinh miệt không nói ra được, “Đầu tiên là giả vờ có thai để lừa tôi, uy hiếp tôi không kết hôn sẽ bỏ đứa bé đi...”
“Cái gì mà giả vờ có thai để kết hôn?” Tôi kích động cắt ngang lời Bùi Minh, “Lúc đó tôi không biết mình bị kinh nguyệt không đều, hơn nữa lúc đó chính miệng anh nói là tin tưởng tôi.”
“Đúng.” Khóe môi Bùi Minh như đông lại tia lạnh đến thấu xương, “Bởi vì lúc đó tôi nghĩ, sẽ không có người nào bày ra một trò lừa bịp vụng về đến thế. Dù cho có phải lừa gạt để kết hôn, cũng phải có bụng thật sự, lấy một cái bụng giả ra để lừa thì tính gì, một chiêu xét nghiệm là biết ngay. Nhưng sau này tôi mới phát hiện, Lâm Đông Mỹ, tôi thực sự đã đánh giá thấp cô rồi, vì tiền, cô còn đóng giả phát điên phát rồ như thật, bởi vì mục đích của cô, từ trước tới nay không phải là gả vào nhà họ Bùi, cô chỉ là muốn kiếm một khoản tiền mà thôi.”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Tôi càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, căn bản không hề biết Bùi Minh đang nói gì.
“Còn giả ngốc.” Bùi Minh liếc tôi một cái cười lạnh, buông tôi ra, từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm ảnh, ném về phía trước mặt tôi.
“Tự bản thân cô xem cho rõ đi.”
Tôi luống cuống nhặt tấm hình lên, là tấm hình chụp tôi và dì uống trà sáng nay.
Trong ảnh, tôi nhìn thấy ánh mắt tôi nhìn bà ta vô cùng cung kính, thậm chí có thể nói như đang nịnh nọt vậy, bức ảnh cuối cùng là chụp lúc bà ta đưa chi phiếu cho tôi.
Tôi càng xem càng hốt hoảng, đây mới là chuyện sáng nay thôi, sao bức ảnh có thể nằm trong tay Bùi Minh nhanh đến thế?
Những bức ảnh này, làm cách nào mà đến tay Bùi Minh được?
“Mục đích của cô, không phải là gả vào nhà họ Bùi, do đó, cũng không cần một cái bụng thật, chỉ cần một cái bụng giả, sau khi lừa kết hôn xong, sẽ chấp nhận thỏa thuận li hôn của bố mẹ tôi, cầm một khoản tiền lớn sau đó sẽ li hôn với tôi là được.” Bùi Minh lạnh lùng nói.
“Lúc đó thật sự là dì đã đưa tiền cho tôi, nhưng tôi không hề nhận.”
Vì ghen tuông mà tôi giận dữ mất lý trí, nhưng giờ tôi đã dần bình tĩnh lại , trong chuyện này dường như có ai đó đang giở trò.
Bùi Minh nhàn nhạt nhếch miệng, nhưng tôi luôn cảm thấy nụ cười lạnh lẽo này có chút chua xót.
“Lúc nhìn thấy bức ảnh này, tôi cũng không tin cô sẽ nhận tiền của Lương Bích Nhược. Nhưng vừa rồi tôi đã kiểm tra tài khoản của cô, trong thẻ ngân hàng của cô có thêm 340 triệu.”
Bùi Minh ném hóa đơn xuống trước mặt tôi, tôi vội vàng nhặt lên xem, quả nhiên, chính vào một tiếng sau khi tôi gặp dì, trong tài khoản của tôi có thêm 340 triệu, là bà ta đã chuyển tiền cho tôi.
Tôi dần phát hiện tôi đang rơi vào bẫy của một ai đó...nhưng ai đang giăng bẫy tôi chứ?
“Cô còn gì muốn nói không?” Bùi Minh lạnh giọng hỏi.
“Tôi không biết chuyện số tiền này là thế nào, lúc đó tôi không hề nhận tiền, tôi cũng không nghĩ đến dì sẽ chuyển tiền vào tài khoản của tôi, Bùi Minh, đây là một sự hiểu nhầm.” Tôi vội vàng giải thích.
Dù cho người đang giăng bẫy tôi là ai, mục đích của hắn nhất định là muốn tôi với Bùi Minh li hôn.
Tôi nghĩ lại chuyện trước đó Đường Hương có đến đây, chẳng lẽ những bức ảnh này là do Đường Hương đưa cho Bùi Minh?
“Ha, cô còn phủ nhận à. Lúc Đường Hương đưa ảnh cho tôi xem, tôi cũng không muốn tin cô là kẻ lừa bịp cao tay đến thế, cũng không để chuyện này trong lòng. Nhưng thật không ngờ, cô vừa quay trở về liền chủ động muốn li hôn với tôi, Lâm Đông Mỹ, cô đúng là chuyên nghiệp, tiền vừa đến tay là vội vã ôm tiền bỏ chạy”
Nụ cười của Đường Hương mang theo niềm vui sướng hả hê, giống như đang vui vẻ thưởng thức khuôn mặt thẫn thờ của tôi.
Tôi chỉ cảm thấy lùng bùng bên tai, trong đầu là một mảng trống rỗng.
Tôi chỉ là người thế thân cho Đường Hương.
Bùi Minh nói với tôi, anh ta muốn yên ổn chỉ là lừa bịp tôi?
Tôi tự nói với bản thân mình, đây chỉ là lời nói dối mà Đường Hương cố ý bịa đặt ra để chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và Bùi Minh mà thôi. Nhưng dung mạo Đường Hương càng nhìn càng thấy giống lại cho tôi biết được rằng, chuyện Đường Hương nói là sự thật...
Trong đầu tôi cứ suy nghĩ không thôi, không biết bản thân đã trở về nhà như thế nào.
Bùi Minh đang bê một đĩa thức ăn vừa từ trong bếp đi ra.
Anh mặc bộ quần áo ở nhà, trên dáng người cao gầy còn quấn một chiếc tạp dề, lộ ra vẻ quyến rũ rất khác ngày thường.
“Em về đúng lúc lắm,vừa hay thức ăn cũng vừa chín, ngồi xuống ăn cơm thôi.” Bùi Minh đặt đĩa thức ăn xuống bàn, tiện tay cởi tạp dề ra treo lên móc.
Tôi nhìn thức ăn thịnh soạn trên bàn, trong lòng bỗng dâng lên cơn ghen khó mà dập tắt .
Tôi đã ở chỗ Bùi Minh vài ngày, bình thường công việc của anh rất bận, thường hay đi sớm về muộn, từ trước tới giờ luôn là tôi nấu cơm, đây là lần đầu tiên anh xuống bếp.
Nếu đổi lại là ngày thường, tất nhiên tôi sẽ vui mừng mà nhảy cẫng lên.
Tôi lại nghĩ đến Đường Hương - người vừa bước ra từ đây...
Bữa cơm này có phải vốn dĩ là nấu cho Đường Hương?
Vừa nghĩ đến khả năng này, trong lòng tôi liền vô cùng khó chịu.
“Còn ngây ra đó làm gì, mau ngồi xuống đi.” Bùi Minh vẫy tay về phía tôi.
Tôi thẫn thờ bước về phía bàn ăn, nhìn thức ăn đầy trên bàn, tôi miễn cưỡng kéo khóe môi mỉm cười: “Sao nấu nhiều món thế? Hôm nay có ai đến à?”
Trên khóe miệng Bùi Minh vốn còn đang nở một nụ cười nhàn nhạt, nghe tôi nói xong câu này, nét cười đông cứng lại trên môi.
Anh lạnh nhạt nhìn tôi một lúc, nói: “Lúc em về nhìn thấy Đường Hương?”
“Ừm.” Tôi trả lời, im lặng một lúc rồi lại nói: “Cô ta đến tìm anh làm gì?”
“Không có gì.” Bùi Minh trả lời qua loa rồi chuyển chủ đề, anh gắp một miếng đùi gà vào bát tôi, “Ăn nhiều một chút. Dạo này em gầy đi nhiều rồi đấy.”
Tôi nhìn miếng đùi gà trong bát, chỉ cảm thấy cổ họng như mắc xương, không hề muốn ăn một chút nào.
“Cô ta đến tìm anh ôn lại chuyện cũ?”
Nét mặt Bùi Minh dừng lại một chút, anh đặt đũa xuống, nhìn tôi không hề chớp mắt: “Rốt cuộc em muốn nói gì?”
“Em muốn nói... trái tim anh nhiều ngăn thật đấy, người yêu cũ trở thành em dâu, anh cũng đã cưới vợ, vậy mà vẫn điềm nhiên như không mở tiệc riêng với vợ của em trai.”
Tôi thật sự không muốn nói những lời khó nghe đến vậy, tôi chỉ muốn hỏi Bùi Minh, Đường Hương đến đây làm gì, chỉ muốn nghe anh giải thích một chút.
Vậy mà lời ra đến miệng, không biết tại sao lại cay nghiệt đến thế, câu nói nhuốm đầy ghen tuông nghe vô cùng chói tai.
“Cái gì mà tiệc riêng?” Nét mặt của Bùi Minh tối sầm lại.
Tôi cười lạnh: “Đây không gọi là tiệc riêng thì gọi là gì, cùng với người yêu cũ, bây giờ là em dâu cô nam quả nữ ở trong một phòng. Còn nữa, có chuyện gì không thể nói ở nhà họ Bùi được mà nhất định phải đến chung cư lén lén lút lút nói?”
Mỗi câu mỗi chữ người yêu, em dâu mà tôi nói ra như càng chọc giận Bùi Minh hơn, người đàn ông trước nay vui buồn đều không thay đổi sắc mặt bỗng khuôn mặt hiện lên vẻ tức giận.
“Lâm Đông Mỹ, em có thể ăn nói cho cẩn thận được không? Lúc ở cùng với anh, không được nhắc đến người phụ nữ khác!”
Nhìn thấy con ngươi Bùi Minh đầy vẻ giận dữ, trong lòng tôi dâng lên một luồng chua xót cuồn cuộn như sóng trào. Chính vì tôi nhắc đến người yêu cũ của anh, chọc vào vết thương chưa lành của anh nên anh mới nổi cáu với tôi ư?
Người đàn ông này quả nhiên vẫn còn để ý Đường Hương.
Tôi lại nhớ đến những lời mà hôm nay bà ta đã nói với tôi.
Tôi vẫn luôn kiên quyết níu giữ cuộc hôn nhân này, chỉ là vì những mơ tưởng hão huyền trong lòng tôi đối với Bùi Minh, nhưng bây giờ, người đàn ông mà tôi thích, lại đi thích người phụ nữ khác, vậy tôi cứ kiên quyết níu giữ còn có ý nghĩa gì chứ?
Huống hồ, sự kiên quyết của tôi còn hại bệnh cũ của Bùi Đặng Hưng tái phát phải nhập viện.
Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi mở mắt.
“Bùi Minh, chúng ta li hôn đi.”
Mắt Bùi Minh giật mạnh, anh trừng mắt nhìn tôi, trong con ngươi đen kịt tràn ngập những tia máu đỏ ngầu khiến người khác phải sợ hãi: “Em nói lại một lần nữa xem.”
“Chúng ta li hôn đi.” Tôi cố ý dùng giọng điệu bình tĩnh lặp lại từng chữ.
Nhưng chỉ có một mình tôi biết, mỗi chữ bật ra, trong lòng tôi cũng theo đó mà đau đớn, nỗi đau càng ngày càng lớn hơn.
“Keng”
Tôi vừa dứt lời, đôi đũa trong tay Bùi Minh rơi xuống, đập mạnh xuống nền nhà.
Đôi đũa bằng sứ tinh xảo rơi xuống đất gãy thành hai đoạn, tôi cũng theo âm thanh đó mà nổi điên lên, quyết định chiến tranh lạnh.
“Lâm Đông Mỹ, em đang chơi tôi có phải không?” Bùi Minh nhìn vào mắt tôi, để lộ ra một tia nhìn lạnh lẽo.
“Tôi không biết anh đang nói gì...”
Tôi lắc đầu, không dám đối mặt với Bùi Minh, sợ bản thân chỉ cần nhìn thêm một giây nữa thôi là sẽ nghẹt thở.
“Hôm nay cũng không còn sớm nữa, tôi về chỗ Molly đây...”
Tôi quay người, định bước đi, thì đột nhiên cánh tay bị Bùi Minh kéo lại, tôi bị anh đẩy mạnh vào tường, người đập phải cạnh bàn đau đến mức mặt tôi nhăn nhó lại.
Bùi Minh nắm chặt vai tôi, tôi cảm thấy vai mình sắp bị anh bóp vỡ đến nơi rồi.
“Bùi Minh, anh làm gì thế? Làm tôi đau đấy, thả tôi ra.”
“Lâm Đông Mỹ, em đang chơi tôi có phải không?”
Bả vai tôi đau đến mức hận không thể tháo ra, chỗ ở lưng vừa nãy va phải góc bàn cũng đang đau nhức, lại nghĩ đến khuôn mặt có mấy phần giống tôi của Đường Hương, trong lòng tôi vừa chua vừa xót, phẫn nộ nói: “Tôi chơi anh lúc nào? Câu này phải là tôi nói mới phải, rốt cuộc là ai đang chơi ai?”
“Ha, tôi chơi em?” Bùi Minh cười lạnh, tia lạnh lẽo trong con ngươi như muốn đông cứng tôi lại, “Lúc đầu kết hôn, là ai nói với tôi, không được hối hận? Bây giờ mới kết hôn được mấy ngày, em đã muốn li hôn với tôi? Em xem Bùi Minh tôi đây là cái gì hả? Một gã bạn tình để em chơi đùa à?”
Anh không nói đến kết hôn còn tạm, vừa nói đến kết hôn tôi lại nhớ đến nguyên nhân thực sự lúc đó Bùi Minh muốn kết hôn với tôi.
Cái gì mà dị ứng với những người phụ nữ khác, chỉ không bị dị ứng với tôi chứ. Hừ, anh ta qua lại với Đường Hương lâu thế rồi, tôi không tin hai người họ chưa từng tiếp xúc thân thể với nhau.
Cái gì mà muốn yên ổn chứ... Ha ha, chắc lúc đó não tôi bị ngấm nước rồi nên mới tin lời đó là thật.
Nếu như không nhìn thấy khuôn mặt đó của Đường Hương, e là tôi vẫn còn tin tưởng không chút nghi ngờ.
Lúc đầu trong tang lễ của bố tôi, Bùi Minh đặt ra yêu cầu muốn trao đổi. Lúc đó tôi có chút ngạc nhiên, với điều kiện của Bùi Minh, muốn tìm loại phụ nữ nào mà chẳng được, tại sao lại nhất định phải là tôi chứ.
Bây giờ xem ra tôi cũng hiểu rồi, bởi vì tôi có vài phần giống người yêu cũ của anh ta.
Nếu đã không cưới được người yêu thì tìm tôi làm vật thay thế vậy.
Tôi càng nghĩ càng tức, mặt cũng vì tức giận mà đỏ bừng lên, tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Bùi Minh, rốt cuộc là ai chơi ai, anh phải rõ hơn tôi chứ. Tôi chỉ hận không thể chưa từng kết hôn với anh.”
Bùi Minh nhìn tôi một lúc lâu, đột nhiên bật lên tiếng cười châm biếm: “Đúng là loại đàn bà không thành thật.”
“Anh có ý gì?” Tôi cảm thấy trong lời anh ta nói còn có ý khác.
“Kết hôn với tôi không phải từ sớm cô đã tính toán hết cả rồi hay sao?” Bùi Minh nhìn tôi cười châm biếm, trong ánh mắt có sự khinh miệt không nói ra được, “Đầu tiên là giả vờ có thai để lừa tôi, uy hiếp tôi không kết hôn sẽ bỏ đứa bé đi...”
“Cái gì mà giả vờ có thai để kết hôn?” Tôi kích động cắt ngang lời Bùi Minh, “Lúc đó tôi không biết mình bị kinh nguyệt không đều, hơn nữa lúc đó chính miệng anh nói là tin tưởng tôi.”
“Đúng.” Khóe môi Bùi Minh như đông lại tia lạnh đến thấu xương, “Bởi vì lúc đó tôi nghĩ, sẽ không có người nào bày ra một trò lừa bịp vụng về đến thế. Dù cho có phải lừa gạt để kết hôn, cũng phải có bụng thật sự, lấy một cái bụng giả ra để lừa thì tính gì, một chiêu xét nghiệm là biết ngay. Nhưng sau này tôi mới phát hiện, Lâm Đông Mỹ, tôi thực sự đã đánh giá thấp cô rồi, vì tiền, cô còn đóng giả phát điên phát rồ như thật, bởi vì mục đích của cô, từ trước tới nay không phải là gả vào nhà họ Bùi, cô chỉ là muốn kiếm một khoản tiền mà thôi.”
“Rốt cuộc anh muốn nói gì?” Tôi càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, căn bản không hề biết Bùi Minh đang nói gì.
“Còn giả ngốc.” Bùi Minh liếc tôi một cái cười lạnh, buông tôi ra, từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm ảnh, ném về phía trước mặt tôi.
“Tự bản thân cô xem cho rõ đi.”
Tôi luống cuống nhặt tấm hình lên, là tấm hình chụp tôi và dì uống trà sáng nay.
Trong ảnh, tôi nhìn thấy ánh mắt tôi nhìn bà ta vô cùng cung kính, thậm chí có thể nói như đang nịnh nọt vậy, bức ảnh cuối cùng là chụp lúc bà ta đưa chi phiếu cho tôi.
Tôi càng xem càng hốt hoảng, đây mới là chuyện sáng nay thôi, sao bức ảnh có thể nằm trong tay Bùi Minh nhanh đến thế?
Những bức ảnh này, làm cách nào mà đến tay Bùi Minh được?
“Mục đích của cô, không phải là gả vào nhà họ Bùi, do đó, cũng không cần một cái bụng thật, chỉ cần một cái bụng giả, sau khi lừa kết hôn xong, sẽ chấp nhận thỏa thuận li hôn của bố mẹ tôi, cầm một khoản tiền lớn sau đó sẽ li hôn với tôi là được.” Bùi Minh lạnh lùng nói.
“Lúc đó thật sự là dì đã đưa tiền cho tôi, nhưng tôi không hề nhận.”
Vì ghen tuông mà tôi giận dữ mất lý trí, nhưng giờ tôi đã dần bình tĩnh lại , trong chuyện này dường như có ai đó đang giở trò.
Bùi Minh nhàn nhạt nhếch miệng, nhưng tôi luôn cảm thấy nụ cười lạnh lẽo này có chút chua xót.
“Lúc nhìn thấy bức ảnh này, tôi cũng không tin cô sẽ nhận tiền của Lương Bích Nhược. Nhưng vừa rồi tôi đã kiểm tra tài khoản của cô, trong thẻ ngân hàng của cô có thêm 340 triệu.”
Bùi Minh ném hóa đơn xuống trước mặt tôi, tôi vội vàng nhặt lên xem, quả nhiên, chính vào một tiếng sau khi tôi gặp dì, trong tài khoản của tôi có thêm 340 triệu, là bà ta đã chuyển tiền cho tôi.
Tôi dần phát hiện tôi đang rơi vào bẫy của một ai đó...nhưng ai đang giăng bẫy tôi chứ?
“Cô còn gì muốn nói không?” Bùi Minh lạnh giọng hỏi.
“Tôi không biết chuyện số tiền này là thế nào, lúc đó tôi không hề nhận tiền, tôi cũng không nghĩ đến dì sẽ chuyển tiền vào tài khoản của tôi, Bùi Minh, đây là một sự hiểu nhầm.” Tôi vội vàng giải thích.
Dù cho người đang giăng bẫy tôi là ai, mục đích của hắn nhất định là muốn tôi với Bùi Minh li hôn.
Tôi nghĩ lại chuyện trước đó Đường Hương có đến đây, chẳng lẽ những bức ảnh này là do Đường Hương đưa cho Bùi Minh?
“Ha, cô còn phủ nhận à. Lúc Đường Hương đưa ảnh cho tôi xem, tôi cũng không muốn tin cô là kẻ lừa bịp cao tay đến thế, cũng không để chuyện này trong lòng. Nhưng thật không ngờ, cô vừa quay trở về liền chủ động muốn li hôn với tôi, Lâm Đông Mỹ, cô đúng là chuyên nghiệp, tiền vừa đến tay là vội vã ôm tiền bỏ chạy”
Bình luận facebook