Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 31 CÔ CHỈ LÀ VẬT THAY THẾ CỦA TÔI MÀ THÔI
CHƯƠNG 31: CÔ CHỈ LÀ VẬT THAY THẾ CỦA TÔI MÀ THÔI
“Vậy anh còn muốn thế nào nữa?” Tôi nhìn Bùi Minh với bộ mặt vô tội giả vờ không hiểu ý anh.
Bùi Minh cười lạnh nhạt: “Đừng dụ dỗ anh.”
Tôi nhếch khóe miệng cười cười không nói, ánh mắt nhìn anh ấy ngày càng nóng bỏng. Ánh mắt Bùi Minh tối sầm lại, yết hầu lên xuống chuyển động không ngừng, anh thấp giọng chửi tục một tiếng rồi túm lấy người tôi ép lên bức tường trong ga-ra.
Anh cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt đã bị ngọn lửa như thiêu đốt kia xâm chiếm, khiến tôi có chút run rẩy sợ hãi.
Nếu như khi nãy tôi còn to gan, thì lúc này đây lại như một con thỏ bé nhỏ khép nép trong lồng ngực anh, vừa sợ hãi, lại như có một một chút mong chờ.
Định mệnh, đã lớn từng tuổi này rồi mà vẫn còn được trải nghiệm cảm giác bị ép vào tường thế này.
“Em có biết không? Đàn ông chính là một ngọn lửa.” Ngón tay của Bùi Minh mang theo hơi lành lạnh, vuốt ve xương quai xanh tôi, “Không đùa được đâu.”
“Nghe mắc ói!”
Tôi thầm rủa, bàn tay chầm chậm đặt lên lưng Bùi Minh. Tuy Bùi Minh tuy gầy nhưng rất thường xuyên rèn luyện thân thể, nên khi mặc quần áo trông anh gầy nhưng cởi quần áo ra lại rất có cơ bắp.
Mấy lần trước đó, tôi còn cố giữ thể diện, không quan sát kỹ. Chỉ liếc sơ thôi mà đã suýt chút nữa chảy máu mũi.
“Nhưng em thích, không phải sao?” Bùi Minh dường như rất thích tôi như thế, những đường cong sau lưng bị kéo căng đến hết mức.
“Em quyến rũ quá.” Giọng nói của Bùi Minh đã trở nên khàn đặc, anh cúi đầu xuống hôn lên môi tôi.
Tôi cũng đáp trả lại nụ hôn cháy bỏng của anh một cách nồng nhiệt, chủ động quấn quýt lấy Bùi Minh.
Có lẽ là do tôi lớn tuổi, lại đã từng kết hôn nên không ngượng ngùng như những cô gái trẻ nữa. Tôi thích người đàn ông này, tôi rất vui sướng, tôi cũng muốn người đàn ông này cảm nhận được niềm vui như thế.
Bùi Minh bế tôi lên, rồi mở cửa xe ném tôi xuống ghế.
Vì bị ngã nên đầu tôi hơi choáng váng, ngước đầu lên đang định phản đối hành động thô lỗ này của anh thì tôi bỗng nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông trước mắt đã vằn lên những tia đỏ ké, ánh nhìn xuyên thấu như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Trong lòng tôi bỗng chột dạ, hỏng rồi, không phải mình đã quá tay rồi đấy chứ?
Không hề có bất cứ một tiếng nói nào cả, chỉ có tiếng chiếm giữ điên cuồng thô bạo của anh.
Chính vào lúc quan trọng, đầu óc đang mụ mị của tôi bỗng trở nên tỉnh táo.
“Bùi Minh, áo mưa!” Tôi la lên.
Tôi cảm nhận được cơ thể Bùi Minh đột nhiên khựng lại, sau đó tôi nghe thấy tiếng trầm khàn của anh: “Trong xe không có.”
Lòng tôi trở nên hốt hoảng, tính toán bao nhiêu cuối cùng lại không tính đến bước này.
Hiện tôi chưa hề chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để có con, đầu lắc như trống bỏi: “Vậy thì đừng làm nữa, anh ra đi, ra ngoài đi.”
Tôi thấy sắc mặt Bùi Minh trở nên khó coi, vẻ mặt u ám nhìn tôi nói rành rọt từng chữ: “Muộn rồi.”
“Không được, không được.” Tôi kéo cao giọng hét lên, “Không có áo mưa không được làm, em không làm! Ra đi....A....”
Tôi đau đến toát mồ hôi lạnh.
Định mệnh, Bùi Minh không màng gì nữa mà phóng toàn bộ vào trong cơ thể tôi, cứ như vậy...
“Em không đồng ý, em không bằng lòng, anh ra ngoài cho em! Anh có biết không hả, anh là gã bạo lực gia đình...”
“Bùi Minh, em không cho phéo anh động vào em!”
“Bùi Minh, anh là tên khốn nạn!”
Lúc mới bắt đầu tôi còn có sức lực hùng hổ mắng chửi, nhưng tôi càng mắng, anh càng hung hăng hơn, cuối cùng chỉ còn sót lại vài từ rời rạc không thành câu.
Sau khi kết thúc, tôi cảm thấy vô cùng hối hận.
Không nói đến những vết tích bầm tím của tên cầm thú kia để lại, lần mây mưa này khiến toàn thân tôi như người sắp chết.
Tôi căm hận đến mức không thể khoét mắt của Bùi Minh ra, nhưng lại không dám ho he cử động, sợ tên cầm thú này lại tiếp tục có những hành động xấu xa.
Có điều hôm nay không phải trong thời kỳ rụng trứng, chắc sẽ không có chuyện gì đâu...
“Bùi Minh!” Tôi bỗng nhiên cất tiếng.
“Hửm?” Giọng Bùi Minh sau khi được thỏa mãn mang theo âm mũi khàn khàn. Anh kéo cơ thể xụi lơ không một mảnh vải của tôi vào lòng, để tôi gối lên ngực anh, như có như không hôn lên tóc tôi.
“Cửa sổ xe....chưa đóng.” Cánh tay tôi run rẩy chỉ vào cửa sổ xe vẫn còn mở to.
Trời ạ, vừa nãy tôi và Bùi Minh quấn lấy nhau trong xe, sẽ không có ai nhìn thấy đấy chứ?
“Ồ.” Bùi Minh chỉ hờ hững liếc nhìn một cái, rồi lại bắt đầu nghịch tóc tôi, “Đây là bãi đỗ xe riêng của nhà tôi, sẽ không có ai đến đây đâu.”
Tôi yên tâm hơn một chút, đột nhiên lại nhớ đến nhà họ Bùi nhiều người như thế, nói không chừng có khi bố mẹ chồng cũng sẽ vào đây...
Tim tôi đột nhiên lại nhảy dựng lên, không nhịn được nhìn ra ngoài cửa xe.
Tôi nhìn thấy Đường Hương đang đứng ở cửa bãi đỗ xe nhìn về phía chúng tôi. Ánh mắt cô ta lạnh lẽo đến thấu xương khiến tôi bất giác run lên.
“Có người...” Tôi giống như bị tạt một gáo nước lạnh, cả người lạnh cóng như rơi xuống hầm băng.
Cũng không biết là vì màn dây dưa ban nãy bị người khác nhìn thấy hay là vì ánh mắt lạnh lẽo như băng đến đáng sợ của Đường Hương.
Tôi kéo kéo cánh tay Bùi Minh, tỏ ý bảo anh nhìn.
“Làm gì có ai chứ?” Bùi Minh ngẩng đầu, nhìn theo hướng ánh mắt của tôi, chỉ nhìn thấy cửa bãi đỗ xe vắng vẻ, không một bóng người.
“Em nhìn nhầm rồi, có lẽ là do quá căng thẳng.” Giọng Bùi Minh dịu dàng an ủi.
Nhưng tim tôi cứ không ngừng đập nhanh, tâm trạng đầy bất an.
Tôi dám khẳng định, tuyệt đối không phải là do tôi nhìn nhầm.
Bởi vì ánh mắt của Đường Hương thật sự quá đáng sợ, đen thăm thẳm giống như một cái hố sâu không đáy, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo tôi vào trong đó.
Tôi có một tia dự cảm không lành.
Tôi ở nhà Bùi Minh mấy ngày, hôm đó, Lương Bích Nhược đột nhiên hẹn tôi ra ngoài uống trà.
Tôi thấp thỏm lo sợ quấy cà phê trong cốc.
Bà ta vẫn thân mật như trước đây: “Tiểu Lâm à, dì thấy con cũng là một đứa trẻ ngoan, lần đầu tiên nhìn thấy con là dì đã thích con rồi. Chỉ là, ông Bùi nhà ta dạo gần đây sức khỏe không được tốt, bác sĩ nói không được để ông ấy phải chịu thêm kích động nữa, chuyện của con và A Minh, thật sự khiến ông ấy rất giận, hôm qua bệnh cũ của ông ấy lại tái phát, vừa mới đưa đi bệnh viện...”
Trong lòng tôi thấy hổ thẹn, thấp giọng nói: “Ông ấy không sao chứ ạ?”
“Bây giờ ông ấy đỡ hơn nhiều rồi, có điều bác sĩ nói trong thời gian tới không được để ông ấy bị kích động nữa, nhưng chuyện giữa cháu và A Minh...” Ánh mắt dì dịu dàng nhìn tôi, khiến trong lòng tôi như trào dâng một loại cảm giác tội lỗi vô hình. Lúc này, tôi thật muốn dì giống như những bà mẹ chồng độc địa, gian xảo trong mấy bộ phim truyền hình, như vậy có lẽ tôi còn có dũng khí đối mặt với bà.
“Chuyện giữa con và A Minh, con nghĩ thế nào?”
Tôi cúi đầu không nói lời nào, dì lại thở dài: “Tiểu Lâm à, nhà họ Bùi chúng ta tuy không phải là hạng nghèo hèn nhưng cũng không đến nỗi mắt cao quá đầu mà coi thường nhà người khác. Nhưng, chuyện hôn nhân đại sự phức tạp lắm, không thể nói hai người trẻ thích nhau là có thể ở bên nhau được. Từ nhỏ hoàn cảnh sốngvà cả quan niệm sống của con và A Minh đều không giống nhau. Con nói xem để người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau sống bên nhau có thể chung tiếng nói được không?”
“Tiểu Lâm à, dì nói những lời này không phải là coi thường con, mà là nghĩ cho con trên cương vị là người đi trước. Bên cạnh A Minh không hề thiếu phụ nữ, nếu như sau này cuộc sống hôn nhân của các con có vấn đề gì, A Minh muốn tìm một người phụ nữ khác là chuyện quá dễ dàng. Nhưng mà Tiểu Lâm con thì sao? Trải qua hai cuộc hôn nhân, tuổi cũng không còn trẻ nữa, cuộc hôn nhân này nhất định là một phen đánh cược, nếu như con thua thì đời đời kiếp kiếp cũng không quay lại được nữa.”
Tuy bà ta đang khuyên tôi li hôn với Bùi Minh, nhưng lời nào cũng có tình có lý, đứng trên vị trí của tôi, suy nghĩ cho tôi.
Lúc đầu tôi đồng ý kết hôn với Bùi Minh với nguyên nhân lớn nhất là vì đứa con. Nhưng sau đó đã chứng minh được, chuyện đứa con chỉ là một trò cười, tôi và Bùi Minh ở bên nhau là do bản thân tôi tự hi vọng hão huyền.
Tôi đã thích Bùi Minh mất rồi.
Nhưng những lời mà bà ta nói khiến tôi không thể không tỉnh mộng, đối diện với hiện thực tàn khốc.
“Tiểu Lâm à, nghe dì khuyên một câu này thôi, buông tha cho bản thân và buông tha cho nhà họ Bùi đi.”
Bà ta ngồi phía đối diện vẫn luôn mang ánh mắt hòa nhã, hiền từ không có lấy một tia trách cứ, tôi cảm thấy một loại cảm giác tội lỗi xen lẫn hổ thẹn cứ đặc quánh lại trong lòng, không ngẩng được đầu lên.
Chính là vì chuyện của tôi mà bố Bùi Minh phải nhập viện, nhưng bà lại không một câu trách móc mà còn suy nghĩ thấu đáo cho tôi.
Tôi nghĩ đến Bùi Minh, đúng vậy, nếu đổi lại tôi là bố mẹ của người ta, tôi cũng không hi vọng con của mình lại lấy một người đã li hôn.
Tôi cúi đầu hớp một ngụm cà phê, thầm lau đi giọt nước mắt vừa trào ra nơi khóe mi.
“Dì à, dì yên tâm, chuyện này...con sẽ bàn bạc với Bùi Minh.”
“Con ngoan.” Bà ta thương xót thở dài một hơi, lấy từ trong túi ra một tấm chi phiếu.
“Đây là 170 triệu, dì nghe nói mẹ con đang nằm viện, tình hình kinh tế của con không được tốt cho lắm. Số tiền này con cứ cầm lấy mà dùng.”
Tôi sững sờ, vội vàng xua tay.
Bà đã tốt như vậy rồi sao tôi còn dám nhận tiền của bà nữa chứ?
“Con ngốc, con còn khách sáo gì với dì chứ?” Bà quở trách, kiên quyết nhét tiền vào tay tôi.
Tôi vội vàng đẩy ra, luống cuống đứng dậy không dám ở lại lâu nữa, tôi nói với bà câu tạm biệt rồi rời đi như bỏ chạy.
Về đến chung cư, tôi nhìn thấy Đường Hương bước ra từ căn hộ của Bùi Minh.
Trên mặt Đường Hương là một lớp trang điểm xinh đẹp, cả người vẫn luôn toát ra ánh hào quang sáng chói như thế.
Cô ta lạnh lẽo liếc tôi một cái: “Lâm Đông Mỹ, cô đừng có mơ tưởng gả vào nhà họ Bùi, muốn trèo cao trở thành phượng hoàng à, cũng không tự xem sức mình có bao nhiêu.”
“Câu này tôi trả lại cho cô y nguyên đấy.” Tôi bình tĩnh nhìn Đường Hương.
Nét mặt Đường Hương u ám như sắp khóc đến nơi, đột nhiên, trên mặt cô ta lại nở ra một nụ cười lạnh lẽo.
“Lâm Đông Mỹ, cô có biết tại sao Bùi Minh lại muốn lấy cô không?”
Bùi Minh đã từng nói, anh bị dị ứng với hầu hết nữ giới, đây là lí do lúc đầu anh tiếp cận tôi, chọn kết hôn với tôi là do anh đã có ý muốn yên bề gia thất.
“Lâm Đông Mỹ, không phải cô vẫn nghĩ cô rất đặc biệt đấy chứ?” Thấy tôi vẫn không nói gì, Đường Hương nhìn tôi với ánh mắt châm biếm, “Bởi vì anh ấy muốn trả thù tôi, bởi vì người anh ấy yêu thực sự là tôi.”
Tôi cũng cất tiếng bật cười: “Đường Hương, có phải cô mắc chứng ảo tưởng không? Hay là cô thật sự đã quá đề cao bản thân rồi?”
Đường Hương cười lạnh lùng: “Cô không phát hiện cô và tôi có vài phần giống nhau à?”
Tôi đang muốn nói không, nhưng khi ánh mắt của tôi dừng lại trên khuôn mặt Đường Hương, tôi liền phát hiện lông mày của chúng tôi đúng là có hai ba phần giống nhau.
Bởi vì lúc trước gặp Đường Hương, cô ta đều trang điểm rất đậm, dường như không nhìn ra được dung mạo thật nên tôi mới không để ý đến.
Nhìn tướng mạo của Đường Hương và tôi có hai ba phần giống nhau, trái tim tôi như rơi xuống hầm băng, cả người như bị cơn lạnh lẽo xâm chiếm.
“Đừng có mơ tưởng hão huyền nữa Lâm Đông Mỹ à. Bùi Minh không hề có tình cảm thực sự với cô, chỉ vì anh ta không có được tôi nên mới tìm cô làm vật thay thế thôi.”
“Vậy anh còn muốn thế nào nữa?” Tôi nhìn Bùi Minh với bộ mặt vô tội giả vờ không hiểu ý anh.
Bùi Minh cười lạnh nhạt: “Đừng dụ dỗ anh.”
Tôi nhếch khóe miệng cười cười không nói, ánh mắt nhìn anh ấy ngày càng nóng bỏng. Ánh mắt Bùi Minh tối sầm lại, yết hầu lên xuống chuyển động không ngừng, anh thấp giọng chửi tục một tiếng rồi túm lấy người tôi ép lên bức tường trong ga-ra.
Anh cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt đã bị ngọn lửa như thiêu đốt kia xâm chiếm, khiến tôi có chút run rẩy sợ hãi.
Nếu như khi nãy tôi còn to gan, thì lúc này đây lại như một con thỏ bé nhỏ khép nép trong lồng ngực anh, vừa sợ hãi, lại như có một một chút mong chờ.
Định mệnh, đã lớn từng tuổi này rồi mà vẫn còn được trải nghiệm cảm giác bị ép vào tường thế này.
“Em có biết không? Đàn ông chính là một ngọn lửa.” Ngón tay của Bùi Minh mang theo hơi lành lạnh, vuốt ve xương quai xanh tôi, “Không đùa được đâu.”
“Nghe mắc ói!”
Tôi thầm rủa, bàn tay chầm chậm đặt lên lưng Bùi Minh. Tuy Bùi Minh tuy gầy nhưng rất thường xuyên rèn luyện thân thể, nên khi mặc quần áo trông anh gầy nhưng cởi quần áo ra lại rất có cơ bắp.
Mấy lần trước đó, tôi còn cố giữ thể diện, không quan sát kỹ. Chỉ liếc sơ thôi mà đã suýt chút nữa chảy máu mũi.
“Nhưng em thích, không phải sao?” Bùi Minh dường như rất thích tôi như thế, những đường cong sau lưng bị kéo căng đến hết mức.
“Em quyến rũ quá.” Giọng nói của Bùi Minh đã trở nên khàn đặc, anh cúi đầu xuống hôn lên môi tôi.
Tôi cũng đáp trả lại nụ hôn cháy bỏng của anh một cách nồng nhiệt, chủ động quấn quýt lấy Bùi Minh.
Có lẽ là do tôi lớn tuổi, lại đã từng kết hôn nên không ngượng ngùng như những cô gái trẻ nữa. Tôi thích người đàn ông này, tôi rất vui sướng, tôi cũng muốn người đàn ông này cảm nhận được niềm vui như thế.
Bùi Minh bế tôi lên, rồi mở cửa xe ném tôi xuống ghế.
Vì bị ngã nên đầu tôi hơi choáng váng, ngước đầu lên đang định phản đối hành động thô lỗ này của anh thì tôi bỗng nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông trước mắt đã vằn lên những tia đỏ ké, ánh nhìn xuyên thấu như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.
Trong lòng tôi bỗng chột dạ, hỏng rồi, không phải mình đã quá tay rồi đấy chứ?
Không hề có bất cứ một tiếng nói nào cả, chỉ có tiếng chiếm giữ điên cuồng thô bạo của anh.
Chính vào lúc quan trọng, đầu óc đang mụ mị của tôi bỗng trở nên tỉnh táo.
“Bùi Minh, áo mưa!” Tôi la lên.
Tôi cảm nhận được cơ thể Bùi Minh đột nhiên khựng lại, sau đó tôi nghe thấy tiếng trầm khàn của anh: “Trong xe không có.”
Lòng tôi trở nên hốt hoảng, tính toán bao nhiêu cuối cùng lại không tính đến bước này.
Hiện tôi chưa hề chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để có con, đầu lắc như trống bỏi: “Vậy thì đừng làm nữa, anh ra đi, ra ngoài đi.”
Tôi thấy sắc mặt Bùi Minh trở nên khó coi, vẻ mặt u ám nhìn tôi nói rành rọt từng chữ: “Muộn rồi.”
“Không được, không được.” Tôi kéo cao giọng hét lên, “Không có áo mưa không được làm, em không làm! Ra đi....A....”
Tôi đau đến toát mồ hôi lạnh.
Định mệnh, Bùi Minh không màng gì nữa mà phóng toàn bộ vào trong cơ thể tôi, cứ như vậy...
“Em không đồng ý, em không bằng lòng, anh ra ngoài cho em! Anh có biết không hả, anh là gã bạo lực gia đình...”
“Bùi Minh, em không cho phéo anh động vào em!”
“Bùi Minh, anh là tên khốn nạn!”
Lúc mới bắt đầu tôi còn có sức lực hùng hổ mắng chửi, nhưng tôi càng mắng, anh càng hung hăng hơn, cuối cùng chỉ còn sót lại vài từ rời rạc không thành câu.
Sau khi kết thúc, tôi cảm thấy vô cùng hối hận.
Không nói đến những vết tích bầm tím của tên cầm thú kia để lại, lần mây mưa này khiến toàn thân tôi như người sắp chết.
Tôi căm hận đến mức không thể khoét mắt của Bùi Minh ra, nhưng lại không dám ho he cử động, sợ tên cầm thú này lại tiếp tục có những hành động xấu xa.
Có điều hôm nay không phải trong thời kỳ rụng trứng, chắc sẽ không có chuyện gì đâu...
“Bùi Minh!” Tôi bỗng nhiên cất tiếng.
“Hửm?” Giọng Bùi Minh sau khi được thỏa mãn mang theo âm mũi khàn khàn. Anh kéo cơ thể xụi lơ không một mảnh vải của tôi vào lòng, để tôi gối lên ngực anh, như có như không hôn lên tóc tôi.
“Cửa sổ xe....chưa đóng.” Cánh tay tôi run rẩy chỉ vào cửa sổ xe vẫn còn mở to.
Trời ạ, vừa nãy tôi và Bùi Minh quấn lấy nhau trong xe, sẽ không có ai nhìn thấy đấy chứ?
“Ồ.” Bùi Minh chỉ hờ hững liếc nhìn một cái, rồi lại bắt đầu nghịch tóc tôi, “Đây là bãi đỗ xe riêng của nhà tôi, sẽ không có ai đến đây đâu.”
Tôi yên tâm hơn một chút, đột nhiên lại nhớ đến nhà họ Bùi nhiều người như thế, nói không chừng có khi bố mẹ chồng cũng sẽ vào đây...
Tim tôi đột nhiên lại nhảy dựng lên, không nhịn được nhìn ra ngoài cửa xe.
Tôi nhìn thấy Đường Hương đang đứng ở cửa bãi đỗ xe nhìn về phía chúng tôi. Ánh mắt cô ta lạnh lẽo đến thấu xương khiến tôi bất giác run lên.
“Có người...” Tôi giống như bị tạt một gáo nước lạnh, cả người lạnh cóng như rơi xuống hầm băng.
Cũng không biết là vì màn dây dưa ban nãy bị người khác nhìn thấy hay là vì ánh mắt lạnh lẽo như băng đến đáng sợ của Đường Hương.
Tôi kéo kéo cánh tay Bùi Minh, tỏ ý bảo anh nhìn.
“Làm gì có ai chứ?” Bùi Minh ngẩng đầu, nhìn theo hướng ánh mắt của tôi, chỉ nhìn thấy cửa bãi đỗ xe vắng vẻ, không một bóng người.
“Em nhìn nhầm rồi, có lẽ là do quá căng thẳng.” Giọng Bùi Minh dịu dàng an ủi.
Nhưng tim tôi cứ không ngừng đập nhanh, tâm trạng đầy bất an.
Tôi dám khẳng định, tuyệt đối không phải là do tôi nhìn nhầm.
Bởi vì ánh mắt của Đường Hương thật sự quá đáng sợ, đen thăm thẳm giống như một cái hố sâu không đáy, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo tôi vào trong đó.
Tôi có một tia dự cảm không lành.
Tôi ở nhà Bùi Minh mấy ngày, hôm đó, Lương Bích Nhược đột nhiên hẹn tôi ra ngoài uống trà.
Tôi thấp thỏm lo sợ quấy cà phê trong cốc.
Bà ta vẫn thân mật như trước đây: “Tiểu Lâm à, dì thấy con cũng là một đứa trẻ ngoan, lần đầu tiên nhìn thấy con là dì đã thích con rồi. Chỉ là, ông Bùi nhà ta dạo gần đây sức khỏe không được tốt, bác sĩ nói không được để ông ấy phải chịu thêm kích động nữa, chuyện của con và A Minh, thật sự khiến ông ấy rất giận, hôm qua bệnh cũ của ông ấy lại tái phát, vừa mới đưa đi bệnh viện...”
Trong lòng tôi thấy hổ thẹn, thấp giọng nói: “Ông ấy không sao chứ ạ?”
“Bây giờ ông ấy đỡ hơn nhiều rồi, có điều bác sĩ nói trong thời gian tới không được để ông ấy bị kích động nữa, nhưng chuyện giữa cháu và A Minh...” Ánh mắt dì dịu dàng nhìn tôi, khiến trong lòng tôi như trào dâng một loại cảm giác tội lỗi vô hình. Lúc này, tôi thật muốn dì giống như những bà mẹ chồng độc địa, gian xảo trong mấy bộ phim truyền hình, như vậy có lẽ tôi còn có dũng khí đối mặt với bà.
“Chuyện giữa con và A Minh, con nghĩ thế nào?”
Tôi cúi đầu không nói lời nào, dì lại thở dài: “Tiểu Lâm à, nhà họ Bùi chúng ta tuy không phải là hạng nghèo hèn nhưng cũng không đến nỗi mắt cao quá đầu mà coi thường nhà người khác. Nhưng, chuyện hôn nhân đại sự phức tạp lắm, không thể nói hai người trẻ thích nhau là có thể ở bên nhau được. Từ nhỏ hoàn cảnh sốngvà cả quan niệm sống của con và A Minh đều không giống nhau. Con nói xem để người của hai thế giới hoàn toàn khác nhau sống bên nhau có thể chung tiếng nói được không?”
“Tiểu Lâm à, dì nói những lời này không phải là coi thường con, mà là nghĩ cho con trên cương vị là người đi trước. Bên cạnh A Minh không hề thiếu phụ nữ, nếu như sau này cuộc sống hôn nhân của các con có vấn đề gì, A Minh muốn tìm một người phụ nữ khác là chuyện quá dễ dàng. Nhưng mà Tiểu Lâm con thì sao? Trải qua hai cuộc hôn nhân, tuổi cũng không còn trẻ nữa, cuộc hôn nhân này nhất định là một phen đánh cược, nếu như con thua thì đời đời kiếp kiếp cũng không quay lại được nữa.”
Tuy bà ta đang khuyên tôi li hôn với Bùi Minh, nhưng lời nào cũng có tình có lý, đứng trên vị trí của tôi, suy nghĩ cho tôi.
Lúc đầu tôi đồng ý kết hôn với Bùi Minh với nguyên nhân lớn nhất là vì đứa con. Nhưng sau đó đã chứng minh được, chuyện đứa con chỉ là một trò cười, tôi và Bùi Minh ở bên nhau là do bản thân tôi tự hi vọng hão huyền.
Tôi đã thích Bùi Minh mất rồi.
Nhưng những lời mà bà ta nói khiến tôi không thể không tỉnh mộng, đối diện với hiện thực tàn khốc.
“Tiểu Lâm à, nghe dì khuyên một câu này thôi, buông tha cho bản thân và buông tha cho nhà họ Bùi đi.”
Bà ta ngồi phía đối diện vẫn luôn mang ánh mắt hòa nhã, hiền từ không có lấy một tia trách cứ, tôi cảm thấy một loại cảm giác tội lỗi xen lẫn hổ thẹn cứ đặc quánh lại trong lòng, không ngẩng được đầu lên.
Chính là vì chuyện của tôi mà bố Bùi Minh phải nhập viện, nhưng bà lại không một câu trách móc mà còn suy nghĩ thấu đáo cho tôi.
Tôi nghĩ đến Bùi Minh, đúng vậy, nếu đổi lại tôi là bố mẹ của người ta, tôi cũng không hi vọng con của mình lại lấy một người đã li hôn.
Tôi cúi đầu hớp một ngụm cà phê, thầm lau đi giọt nước mắt vừa trào ra nơi khóe mi.
“Dì à, dì yên tâm, chuyện này...con sẽ bàn bạc với Bùi Minh.”
“Con ngoan.” Bà ta thương xót thở dài một hơi, lấy từ trong túi ra một tấm chi phiếu.
“Đây là 170 triệu, dì nghe nói mẹ con đang nằm viện, tình hình kinh tế của con không được tốt cho lắm. Số tiền này con cứ cầm lấy mà dùng.”
Tôi sững sờ, vội vàng xua tay.
Bà đã tốt như vậy rồi sao tôi còn dám nhận tiền của bà nữa chứ?
“Con ngốc, con còn khách sáo gì với dì chứ?” Bà quở trách, kiên quyết nhét tiền vào tay tôi.
Tôi vội vàng đẩy ra, luống cuống đứng dậy không dám ở lại lâu nữa, tôi nói với bà câu tạm biệt rồi rời đi như bỏ chạy.
Về đến chung cư, tôi nhìn thấy Đường Hương bước ra từ căn hộ của Bùi Minh.
Trên mặt Đường Hương là một lớp trang điểm xinh đẹp, cả người vẫn luôn toát ra ánh hào quang sáng chói như thế.
Cô ta lạnh lẽo liếc tôi một cái: “Lâm Đông Mỹ, cô đừng có mơ tưởng gả vào nhà họ Bùi, muốn trèo cao trở thành phượng hoàng à, cũng không tự xem sức mình có bao nhiêu.”
“Câu này tôi trả lại cho cô y nguyên đấy.” Tôi bình tĩnh nhìn Đường Hương.
Nét mặt Đường Hương u ám như sắp khóc đến nơi, đột nhiên, trên mặt cô ta lại nở ra một nụ cười lạnh lẽo.
“Lâm Đông Mỹ, cô có biết tại sao Bùi Minh lại muốn lấy cô không?”
Bùi Minh đã từng nói, anh bị dị ứng với hầu hết nữ giới, đây là lí do lúc đầu anh tiếp cận tôi, chọn kết hôn với tôi là do anh đã có ý muốn yên bề gia thất.
“Lâm Đông Mỹ, không phải cô vẫn nghĩ cô rất đặc biệt đấy chứ?” Thấy tôi vẫn không nói gì, Đường Hương nhìn tôi với ánh mắt châm biếm, “Bởi vì anh ấy muốn trả thù tôi, bởi vì người anh ấy yêu thực sự là tôi.”
Tôi cũng cất tiếng bật cười: “Đường Hương, có phải cô mắc chứng ảo tưởng không? Hay là cô thật sự đã quá đề cao bản thân rồi?”
Đường Hương cười lạnh lùng: “Cô không phát hiện cô và tôi có vài phần giống nhau à?”
Tôi đang muốn nói không, nhưng khi ánh mắt của tôi dừng lại trên khuôn mặt Đường Hương, tôi liền phát hiện lông mày của chúng tôi đúng là có hai ba phần giống nhau.
Bởi vì lúc trước gặp Đường Hương, cô ta đều trang điểm rất đậm, dường như không nhìn ra được dung mạo thật nên tôi mới không để ý đến.
Nhìn tướng mạo của Đường Hương và tôi có hai ba phần giống nhau, trái tim tôi như rơi xuống hầm băng, cả người như bị cơn lạnh lẽo xâm chiếm.
“Đừng có mơ tưởng hão huyền nữa Lâm Đông Mỹ à. Bùi Minh không hề có tình cảm thực sự với cô, chỉ vì anh ta không có được tôi nên mới tìm cô làm vật thay thế thôi.”
Bình luận facebook