• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (2 Viewers)

  • Chương 431-433

Chương 431: Nghĩa là họ bị người ta vây xem như con khỉ suốt hai ngày?

Bạch San San hưng phấn chìm vào mơ mộng hão huyền, sau đó vội vàng giục sếp mau đi tìm Mộc Quy Phàm.

Vấn đề là chẳng ai thèm để ý tới cô ta cả, tức chết đi được.

Ngô Lương vừa nhớ tới người đàn ông kia, khẽ cau mày bảo: “Tên đó không dễ chọc đâu.”

Bạch San San không kể cho họ nghe chuyện xảy ra ở bệnh viện, thế nên ấn tượng của Ngô Lương về Mộc Quy Phàm vẫn còn dừng ở cái lần vô tình chạm mặt kia.

“Anh ta có một đứa con gái, ngỗ nghịch lắm, không chỉ đánh tôi, bắt tôi gọi nó là ba.” Ngô Lương nói tiếp: “Còn cầm cục đá đập vỡ răng của tôi nữa chứ.”

Ngô Lương sờ nhẹ răng cửa của mình, con nhóc thối kia báo hại gã phải đi trám răng, tốn hết mười nghìn tệ: “Tôi gọi cho người đàn ông kia, đòi anh ta bồi thường, anh ta còn giở thói lưu manh dọa đánh tôi.”

Trợ lý đáp: “Thế thì dễ quá, nếu bên đó đập vỡ răng cửa của sếp, vậy chúng ta có lý do chính đáng đi tìm anh ta rồi…”

Ngô Lương gật đầu: “Để tôi tìm thử xem có cách nào liên lạc được với anh ta rồi bàn chuyện hợp tác không. Một tháng phát cho anh ta một trăm nghìn, không cần anh ta tới chăm bệnh, chỉ cần thỉnh thoảng lộ mặt là được, những chuyện khác có thể dùng diễn viên đóng thế…”

Vốn họ làm gì có gan nghĩ tới chuyện này, nhưng ai bảo bây giờ Bạch San San lại biến thành bộ dạng như vầy chứ? Cơ hội kiếm mấy triệu một tháng đang ở ngay trước mắt, dù thế nào họ cũng phải cắn răng liều một phen.

Với cả, một trăm nghìn cũng xem như con số không nhỏ, cộng thêm chỉ cần thỉnh thoạng lộ mặt, tươi cười một chút, hẳn là người đàn ông kia sẽ không từ chối nổi đâu ha…?

“Tạm thời phát sóng trước đã.” Sau khi hạ quyết tâm, Ngô Lương quyết định nhân lúc Bạch San San mới tỉnh lại, lập tức phát sóng trực tiếp ngay.

Trợ lý thuần thực giơ điện thoại lên, hướng màn ảnh về phía Bạch San San đang nằm trên giường.

Trong lòng Bạch San San ra sức gào thét, trên mặt hiện rõ vẻ không vui.

Cô ta không muốn trực tiếp bây giờ đâu.

Hiện tại trông cô ta xấu xí thế này, há chẳng phải là cho cư dân mạng cơ hội nhìn thấy mặt mộc của cô ta hả?

Nếu Mộc Quy Phàm vô tình lướt trúng rồi ghét cô ta thì phải làm thế nào đây? Vậy thì sao cô ta còn khiến anh thấy mình đáng thương được nữa…?

Nhưng Bạch San San càng tuyệt vọng, biểu cảm càng thống khổ, Ngô Lương càng thêm hài lòng: “San San à, em cứ yên tâm, nhất định bọn tôi sẽ chăm sóc tốt cho em… từ giờ trở đi em không cần phải bận lòng về điều gì nữa, vì đã có tôi chăm lo cho em như em gái ruột của mình…”

Trợ lý gật đầu hùa theo: “Đúng vậy đó, cô thật sự quá đỗi thiện lành, luôn dốc lòng cứu trợ các bé mèo hoang, dù bản thân không có cơm ăn cũng muốn trích tiền ra cứu các bé… sau này đến lượt bọn tôi chăm sóc cho cô.”

Trong quá trình phát sóng, cư dân mạng ung dung nhìn họ diễn kịch, bình luận bay vèo vèo qua màn hình như tia chớp.

[Hu hu hu, cảm động quá trời, đúng là “Người tốt sẽ được bình an cả đời”!]

[Tốt quá đi, người vẫn chưa chết! Đúng là kết quả mỹ mãn!]

[Vất vả cho chủ thớt, hy vọng hai anh giai có thể “Người tốt sẽ được bình an cả đời”.]

[Mong mọi người sẽ không thay đổi, không để bọn tôi thất vọng.]

Thậm chí, có vài cư dân mạng còn ra sức gửi quà tặng cho họ để ăn mừng.

Ngô Lương lau nước mắt, đáp: “Xin mọi người cứ yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ mãi mãi như bây giờ, không thay đổi, hơn nữa cũng sẽ chăm sóc tốt cho San San…”

Gã âm thầm quét mắt nhìn số người đang xem phòng phát sóng trực tiệp, khi thấy đã gần chạm mốc năm trăm nghìn người xem thì hưng phấn tới độ suýt không kiểm soát được biểu cảm trên mặt.

Năm trăm nghìn người xem trực tiếp, thử hỏi có bao nhiêu người nổi tiếng làm được như vậy chứ?

Hot rồi, giỏi quá đi…

Nhưng dù sao thì phòng phát sóng trực tiếp cũng chỉ là phòng phát sóng trực tiếp, vì số lượng khán giả quá đông nên cuối cùng vẫn có vài người không kiềm được mà bật cười thành tiếng.

[Ha ha ha, buồn cười chết đi được, vở kịch này diễn hay thật đó.]

[Nhập vai cực kỳ sâu, ai không biết chắc còn tưởng người đang nằm trên giường bệnh là mẹ ruột của hai người họ, còn họ thì giả vờ làm hai đứa con hiếu thảo đó.]

[Qua phòng phát sóng kế bên xem thử đi, mẹ kiếp, một đám rác rưởi!]

Trợ lý và Ngô Lương bốn mắt nhìn nhau, không đúng, sao lại có vài bình luận lạ lùng quá vậy?

Họ bèn nhấn vào đường link trong khu bình luận, sau đó được chuyển tới trang chủ của một tài khoản có tên là Người Tu Tiên Khoa Học…

Không biết thì thôi, chứ vừa xem, mặt mày hai người lập tức tái mét.

Trên trang cá nhân của người này chỉ đăng mỗi hai đoạn video. Nhưng đó lại là hai đoạn video được quay lại vào cái ngày họ phát sóng trực tiếp đó.

Thế là toàn bộ ngôn hành cử chỉ, cả cuộc đối thoại lúc bàn bạc về chuyện bắt mèo, rút cạn máu nó của họ đã bị phơi bày ra ngoài ánh sáng hết rồi ư?!

Té ra công sức đóng kịch suốt hai ngày của họ chỉ là công cốc? Hơn nữa còn bị cư dân mạng vây xem như con khỉ tận hai ngày trời?

Mặt mày Ngô Lương tức khắc sa sầm.

Nhưng sếp thì vẫn là sếp.

Gã khẽ cau mày, bảo: “Bạn Tu Tiên Khoa Học này, đầu tiên, tôi không biết bọn tôi đã đắc tội gì với cậu… Nhưng chuyện bọn tôi cứu trợ mèo hoang là sự thật. Với cả hôm ấy bọn tôi chỉ đang bàn bạc xem nên làm thế nào mới có thể an toàn bắt được mèo li hoa, vì nó trông có vẻ rất dữ, bọn tôi sợ nếu làm như bình thường có thể sẽ khiến người qua đường bị thương mà thôi.

Tôi không biết bạn đã cắt ghép và biên tập kiểu gì mà ra được đoạn phim này, có vẻ như còn tìm người lồng tiếng luôn thì phải? Có điều, tôi tin hai mắt của cư dân mạng sáng tựa tuyết, chắc chắn có thể nhận ra vấn đề. Mọi người nghĩ thử đi, nếu bạn Tu Tiên Khoa Học này đứng núp đâu đó để quay lén bọn tôi thì sao có thể thu được âm thanh rõ ràng tới vậy chứ, đúng không?”

Trợ lý cũng hùa theo: “Đúng vậy, không sợ làm giả toàn bộ, chỉ sợ nửa thật nửa giả! Đầu tiên, chúng tôi thừa nhận người xuất hiện trong đoạn phim đúng là bọn tôi… nhưng giọng nói thì không, rõ ràng là có người lồng tiếng vào sau, tôi tin mọi người thông minh như vậy chắc chắn sẽ nhận ra được.”

Ngô Lương lại nói tiếp: “Tiện đây, tôi xin thừa nhận… hầy, vì cứu trợ mèo hoàng, trong túi bọn tôi quả thật không còn quá nhiều tiền, thế nên các bức ảnh được đăng tải đúng là đã có chỉnh sửa lại, nếu có cơ hội cũng sẽ cố hết sức nắm lấy… Thế nên tôi mới bảo San San giả vờ bất tỉnh, mục đích là nhận được càng nhiều tiền hơn để có kinh phí trang trải cho việc cứu trợ.”

Trợ lý gật đầu: “Đúng thế, không ngờ điều này lại biến thành cái cớ cho người xấu vịn vào để bôi nhọ, còn cố tình lồng tiếng, phối âm đổ vấy tội cho bọn tôi.”

Ngô Lương tức khắc phóng to màn ảnh, dí lại gần Bạch San San: “Mọi người nghĩ thử xem có ai vì diễn kịch mà đánh cược cả mạng sống của mình như thế này không? Bây giờ San San đã bị liệt, không còn khả năng nói chuyện, tôi thật sự rất muốn họi chủ tài khoản tên Tu Tiên Khoa Học gì đó một câu, rõ ràng là một người rất nổi tiếng, có tận gần ba triệu người theo dõi, còn bọn tôi chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, không chút tiếng tăm, tại sao lại tính kế chúng tôi? Tại sao lại bôi nhọ chúng tôi ác như vậy? San San đã thảm tới vậy rồi, chẳng lẽ lương tâm của bạn không thấy đau hả?”

Bạch San San cũng chảy nước mắt, í ới: “Nha nha nha.”

Khung cảnh thương tâm đầy cảm động này thật sự quá kinh thiên động địa, e là tới cả quỷ thần cũng phải khiếp sợ. Có thể nói là trình bày sinh động thảm trạng rằng họ rõ ràng toàn tâm toàn ý giúp đỡ mèo hoang, nhưng cuối cùng lại bị một blogger nổi tiếng bắt nạt, đẩy vào vực sâu…

Tới cả ác quỷ nằm sấp trên đầu Ngô Lương cũng phải để lộ biểu cảm chán chường, cảm giác như thể nó sắp hồn phi phách tán tới nơi rồi…
Chương 432: Túc Bảo giơ ống phóng tên lửa: Giơ tay lên!

Lúc này Mộc Quy Phàm đang dẫn theo Túc Bảo bước vào thang máy.

Phòng làm việc của Ngô Lương nằm trong tiểu khu này, dọc đường đi, Túc Bảo lúc nào cũng cầm khư khư điện thoại xem phát sóng trực tiếp, giờ vừa hay dừng lại ngay trước cửa phòng làm việc của Ngô Lương.

Nói là phòng làm việc cho sang, chứ thực ra nơi đó chỉ là một nhà kho đã được trang hoàng lại, hiện đang đóng kín cửa.

Mộc Quy Phàm nhìn lướt qua màn hình điện thoại, không ngờ đối phương lại vô liêm sỉ tới vậy, thế là trong phút bất cẩn đã bị họ cắn ngược.

Túc Bảo thở phì phì, tức giận hỏi: “Ba ơi, sao họ lại như thế?”

Rõ ràng là ác quỷ, vậy mà còn khóc lóc như thể mình đáng thương lắm.

Mộc Quy Phàm cười gằn, nhân cơ hội này dạy bảo con gái: “Vậy nên trước khi có đủ thực lực phản kháng, con phải học được cách nhẫn nại. Bởi đôi lúc, kẻ địch sẽ giả vờ đáng thương, thỉnh thoảng lại lật mặt trả đùa khiến ta trở tay không kịp, mà cũng có khi sẽ ra sức nhảy nhót khiêu khích con, khiến con giận đỏ cả mắt. Những lúc này thế này, chúng ta nhất định phải giữ vững được bình tĩnh.”

Dứt lời, Mộc Quy Phàm lập tức nhấc chân, đá bay cánh cửa trước mặt…

“Giơ tay lên, không được động đậy!”

Đội trưởng đội càn quét kiêm streamer chuyên phát sóng ngoài trời Mộc Quy Phàm khẽ đong đưa tờ giấy chứng nhận vô hình, đồng thời quát lớn.

Kỷ Trường đứng bên cạnh khẽ bĩu môi.

Ban nãy mới nói nhất định phải bình tĩnh, ngay giây sau đã tung cước đạp bay cửa.

Đúng là dù người khác có quái đản cỡ nào cũng không thể lạ lùng hơn anh được.

Còn dị hơn nữa đó là Túc Bảo bỗng ôm ống phóng tên lửa, hai mắt sáng như đèn pha xông thẳng vào, sau đó dẫm một chân lên ván cửa, hét theo anh: “Giơ tay lên, không được động đậy!”

Kỷ Trường: “...”

Người trong phòng: ???

Trong phòng làm việc của Ngô Lương, ngoại trừ Tiểu Triệu, Bạch San San, trợ lý và Ngô Lương ra còn có một nhân viên chuyên cắt ghép, biên tập video và một kế toán quản lý sổ sách thu chi.

Lúc này, nhân viên và kế toán sợ hoảng hồn, trong đầu còn nghĩ thầm sao cảnh sát lại quét tới chỗ họ rồi…

Mộc Quy Phàm nhìn về phía Túc Bảo, trong mắt ánh lên ý cười, đồng thời mở ống phóng tên lửa ra.

“Nào, bé ngoan, chúng ta cũng phát sóng trực tiếp đi.”

Cái ống phóng tên lửa này là hàng cao cấp, không chỉ kết nối được mạng, còn có thể phát sóng trực tiếp. Khuyết điểm duy nhất là có hơi nặng.

Nhưng Túc Bảo lại có thể giơ nó lên một cách dễ dàng. Bé đặt ống phóng tên lửa lên đầu, cất giọng non nớt: “Trực tiếp! Trực tiếp! Anh bạn siêu siêu đỉnh!”

Vừa thấy Tu Tiên Khoa Học phát trực tiếp, cư dân mạng lập tức ùa vào.

Họ đã đánh hơi được sắp có kịch hay để xem, thế là vô số người vội lấy ra hai cái điện thoại, một bên mở phòng phát sóng trực tiếp của Bạch San San, nhìn nhóm Ngô Lương đau khổ khiển trách blogger nổi tiếng ăn hiếp người khác; cái điện thoại còn lại thì nhấn vào phòng phát sóng của Tu Tiên Khoa Học, theo chân chủ thớt đi tìm chân tướng ẩn đằng sau.

Cư dân mạng vừa chui vào, bỗng nghe thấy một giọng nói trả con lớn tiếng hô hào: “Trực tiếp! Trực tiếp! Anh bạn siêu siêu đỉnh!”

Tức khắc chết chìm trong sự dễ thương!

Chà, còn là một bé con đáng yêu thi hành luật pháp nữa chứ!

Khoa Học Tu Tiên, dẫn bạn bước vào một thế giới không giống bình thường!

Ở tuốt bên trong phòng làm việc, Tiểu Triệu vừa bị Ngô Lương gọi về, trong tai còn nhét tai nghe không dây, vừa gọi điện vừa đích thân rút máu con mèo.

“… Bị xe tông, muốn 180 mi-li-lít lận hả…”

“Bên chỗ bọn tôi chỉ có đúng một con mèo mang nhóm máu đó thôi, nếu rút một lần tận một trăm tám thì nguy hiểm lắm, tôi cũng xót nữa…”

Dưới chân gã ta đang đạp một con mèo, miệng nói xót, tay lại không ngừng rút máu. Máu mèo bị hút liên tục vào ống tiêm, sau đó chảy xuống bịch máu đặt bên cạnh. Con mèo đã yếu đến kêu không nổi, chỉ có thể nhẹ nhàng vùng vẫy, nhưng gã ta còn chẳng thèm nhìn nó lấy một lần.

“Thế cũng được, mấy người cho thêm chút phí bồi bổ đi… Thú thật tôi cũng chẳng muốn rút đâu, 180 thật sự quá nhiều, mèo bọn tôi nuôi toàn là cục vàng cục bạc đấy… Hầy, tôi hiểu mà, thú cưng mình nuôi bao lâu bỗng rơi vào nguy hiểm, đành vậy, giúp được bao nhiêu thì giúp thôi…”

Sau khi cúp máy, Tiểu Triệu liếc nhìn con mèo dưới chân, 180 lận à, này là rút cạn máu luôn còn gì.

Mà thôi, không cần lo, tuy mèo thuộc nhóm màu này rất hiếm, nhưng đối phương cũng đồng ý trả rất nhiều tiền mà, chỉ mình con này đã thôi đã được mười nghìn rồi.

“Rút cạn thì rút cạn vậy! Cùng lắm hai ngày nữa, lúc ra ngoài cứu trợ mèo hoang lại bắt thêm vài con về bù vào.” Tiểu Triệu lẩm bẩm, vừa nói vừa đá con mèo dưới chân một cái: “Im lặng chút coi!”

Gã ta không hề nhận ra rẳng, chẳng biết từ lúc nào cửa phòng đã bị mở toang…

Bởi vì việc làm không tiện tiết lộ ra ngoài, thế nên căn phòng nhốt mèo này được bố trí nằm sâu tuốt bên trong, ngày thường, để đề phòng tiếng mèo kêu ầm ĩ lọt vào video, chúng đã cố tình trang bị cửa của căn phòng thành loại cách âm, chỉ cần đóng cửa lại là không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì bên ngoài nữa.

Thế nên Tiểu Triệu không hề biết rằng đội càn quét đã tới, càng không phát hiện chẳng biết từ nào nào mà cửa phòng đã được mở ra một cách kỳ lạ…

Thế nên gã ta vừa nghiêng đầu, đập vào mắt là một bóng người nhỏ bé đứng ngược sáng, trên tay còn cầm thứ gì đó giơ ngang đỉnh đầu. Hắn tức khắc bị dọa sợ, ngã ngửa ra đất, hoảng hốt hét lên: “Ai… ai đó?!”

Mộc Quy Phàm tựa người vào cửa, khoanh tay cười khẩy, đáp: “Cảnh sát đây, giơ tay lên!”

Tiểu Triệu vô thức giơ tay, nhưng sau vài giây suy nghĩ lại thấy không đúng, có cảnh sát nào đi bắt người mà lại dẫn theo một đứa bé chứ?

Vì bị việc này cắt ngang nên con mèo dưới chân gã ta cũng được thả, nó run rẩy cuộn tròn người nằm một bên, thoạt nhìn chẳng còn chút sức lực nào, không biết có thể chống cự được bao lâu nữa.

Túc Bảo cố nén cảm xúc chua xót trong lòng xuống, nhưng nước mắt vẫn không kiềm được mà đảo quanh.

Ban nãy sư phụ nói với bé, mệnh của con mèo này đã tận, nhất định sẽ chết.

Sư phụ còn bảo chuyện đã tới nước này, dù có thấy nó chết ngay trước mặt, bé cũng phải ráng nhịn.

Túc Bảo cảm thấy bản thân đã cố gắng hết sức rồi, nhưng cuối cùng vẫn không kiềm được mà rơi lệ.

Trong phòng chất đống bảy, tám lồng sắt. Bên trong mỗi lồng sắt nhốt tận vài con mèo. Hầu như con nào cũng lông tóc bù xù, hai mắt trống rỗng, run rẩy đứng lên, có vẻ là đói bụng nên muốn xin miếng cơm ăn lót dạ.

Với bọn nó mà nói, căn phòng nhỏ bé này chính là địa ngục tăm tối không có ánh mặt trời, mãi mãi cũng không tìm thấy đường ra…

Lúc này, cư dân mạng xem phát sóng trực tiếp bừng bừng lửa giận, phần lớn mọi người chưa bao giờ nghe nói tới loại dịch vụ này, thế nên không hề biết rằng trên đời còn có những nói như thế này.

Tuy có vài người biết máu mèo cũng mua bán được, nhưng chỉ thấy qua trên tin tức, mà hình ảnh chiếu trên đó cũng chẳng máu me như thế này.

Đám mèo bị ngược đãi tới gầy trơ xương, lông tóc lởm chởm, rồi còn kim tiêm rút máu, khay, thậm chí bên trong còn đặt vài con dao phẫu thuật, chẳng biết đã được dùng để làm gì mà loang lổ vết rỉ sét.

Dưới đất có đặt một cái thùng đá, trong đựng mấy bịch máu, có lẽ là vừa mới rút.

Cảnh tượng này liên tục kích thích não bộ của khán giả, có vài người không dám nhìn tiếp nữa, chỉ biết nhắm mắt lại.

[Trời ạ… đây thật sự là hành vi của một con người sao?]

[Súc sinh! Một đám súc sinh!]

[Tôi sắp không kiềm nổi nắm đấm của mình nữa rồi, chưa lúc nào muốn bạo lực mạng chết bọn chúng như bây giờ.]

Điều châm chọc hơn nữa là, ở bên phía phòng phát sóng trực tiếp của Bạch San San, Ngô Lương vẫn còn đang giả vờ đáng thương, luôn miệng nói có người đổ oan cho họ…

Cư dân mạng đang nổi trận lôi đình như tìm được con cá để trút giận, hùng hổ xông thẳng vào phòng phát sóng của Bạch San San.

Bấy giờ, Ngô Lương đã nói đến khô hết cả miệng, có điều cũng không hẳn là tốn công vô ích. Có vài phật online cực kỳ phối hợp với gã, gì mà…

[Tôi thấy mọi người đừng chửi họ nữa, chị chủ kênh đã liệt rồi, dù trước kia có làm sai chuyện gì thì cũng chỉ là lỗi lầm nhỏ, dù thế nào thì họ cũng có công cứu vớt mèo hoang mà.]

[Đúng vậy, tóm lại vẫn hơn mấy người chỉ biết ngồi đực ở đây chửi mắng người ta còn gì? Chí ít người ta cũng dám đứng lên hành động, dù cố tình quay trông thảm một chút thì cũng chỉ vì muốn có tiền cứu trợ tiếp thôi mà, có sao đâu chứ!”

[Người ta đã đáng thương vậy rồi, mọi người tích chút đức giùm đi!]

Ngô Lương thấy thế thì đắc ý lắm, nói khó nghe một chút thì hiện tại có rất nhiều người ngu, dễ bị nắm mũi dắt đi lắm.

Mọi chuyện bị phơi bày thì có sao đâu?

Chẳng phải chỉ là nhân lúc cứu giúp mèo hoang thì diễn hơi sâu chút thôi sao? Chỉ cần vụ rút máu mèo đem bán của gã vẫn chưa bại lộ, vậy có làm gì cũng chẳng đánh trúng bảy tấc của gã được đâu.

Ngô Lương lặng lẽ cong môi, ngay lúc định mở miệng nói tiếp thì bỗng phát hiện khu bình luận như bị bom oanh tạc, vô số bình luận bay ngang như sao xẹt.

Ngô Lương: “???”

Chuyện gì thế này?

Không phải ban nãy đã tẩy trắng thành công rồi sao?
Chương 433: Không chỗ trốn

Ngô Lương thấy trong phòng trực tiếp toàn là bình luận chửi bới thì bỗng cảm giác được có gì đó rất xấu sắp ập đến.

Gã vội nhấn vào tài khoản Tu Tiên Khoa Học, sau đó phát hiện trên hình ảnh đại diện của đối phương cũng hiện biểu tượng thông báo đang phát sóng.

Thế là gã lập tức dè bỉu: “Hay ghê ta, chắc là đang phát sóng trực tiếp nói bậy nói bạ về tôi nhỉ? Hầy… cư dân mạng bây giờ đúng là quá hiền lành, lơ là chút thôi là sẽ bị kẻ xấu lừa gạt ngay. Tôi thật lòng khuyên một vài blogger có tiếng là làm người thì phải có đạo đức, đừng hở ra là nói xấu người khác, trên đời này có quả báo đấy, người đang làm trời đang nhìn…”

Khán giả xem phát sóng cạn cmn lời, ông có biết mình đang nói gì không vậy?

Còn chưa vào phòng phát sóng xem thử đã hấp tấp cho rằng người khác đang nói xấu mình là sao?

Đúng là kẻ ác sẽ không biết xấu hổ là gì, có tự chửi mình cũng chẳng thấy nhột gì cả.

Ngô Lương vừa ra sức khuyên răn, vừa tiến vào phòng phát song của đối phương.

Khoảnh khắc thành công vào phòng, cái miệng của gã tức khắc câm nín.

Bởi vì đối phương không phải đang phát sóng nói xấu gã, mà là phát sóng… phòng làm việc của gã?!

Căn phòng toàn mèo trên màn hình, cả Tiểu Triệu đã bị tóm nữa…

Ngô Lương như rơi xuống hố băng, nghẹn họng không thốt nổi câu nào.

Vốn cứ tưởng đối phương đang phát sóng bóc phốt gã, nếu vậy gã sẽ có thể phản biện lại, đồng thời mắng ngược vài câu, lại ba hoa dắt mũi dư luận một chút, cuối cùng cư dân mạng sẽ tin ai thì khó mà đoán trước được lắm!

Nhưng giờ người ta lại phát sóng trực tiếp sào huyện mua bán máu mèo của gã, vầy còn biết ngụy biện kiểu gì…

Ngô Lương cố gắng giữ vững lý trí, cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì thế này? Đó là chỗ nào? Sao ai cũng mắng mỏ tôi vậy, có phải nhận lầm người rồi không…?”

Nhưng lúc như thết này, có chết cũng không được thừa nhận.

Bấy giờ, Mộc Quy Phàm cũng đang xem phòng phát sóng trực tiếp của gã, nghe vậy thì cười khẩy, nói: “Ồ? Bên kia không nhận hả? Nè, có phải ông quên mất đây là phòng làm việc của mình rồi không? Chỗ này còn có ảnh chụp thông tin cá nhân của ông nữa nè.”

Anh đứng phía sau, ôm lấy Túc Bảo, từ lúc phát sóng đến giờ, cả hai đều không lộ mặt lần nào.

Túc Bảo học theo dáng vẻ của ba bé hôm qua, điều chỉnh ống phóng tên lửa nhắm thẳng vào tờ giấy phép kinh doanh trên tường, trông cũng ra hình ra dạng phết.

Sau đó, bé cất giọng non nớt: “Căn cước công dân, họ và tên: Ngô Lương, giới tính: Nam; tuổi: 913…”

Túc Bảo nhìn chuỗi số dài ngoằng trên giấy phép kinh doanh, cảm thấy kỳ lạ ghê nơi, tuổi của ông chú xấu xa kia lớn tới vậy sao?

Lúc này, khán giả xem phát sóng tuy không nhìn thấy Túc Bảo, nhưng đã bị giọng nói trẻ con lại vô cùng nghiêm trang của bé dọa sững sờ.

Ha… rõ ràng bên trên viết là: Giấy phép kinh doanh, tên, ngành, nghề kinh doanh, người đại diện theo luật định…

[Nếu không phải tôi biết chữ, suýt nữa là tin rồi.]

[Ha ha, nói hươu nói vượn mà nghiêm túc ghê luôn á, chưa đầy tháng đã đi làm rồi sao? Cục cưng à, lấy được bằng tốt nghiệp đại học chữ to chưa thế?]

Dưới sự can thiệp của bé cưng dễ thương, lửa giận trong phòng phát sóng cũng tiêu tan không ít.

Mộc Quy Phàm kéo đề tài quay lại, cầm lấy ống phóng tên lửa, chĩa sang bên cạnh, hỏi: “Sếp của mấy người tên gì, căn cước công dân đâu? Lôi ra cho tôi xem.”

Kế toán cố gắng phản kháng, yếu ớt quát: “Các người là ai!? Dựa vào đâu mà tra xét căn cước công dân của bọn tôi, hành vi này của mấy người là phạm pháp đấy!”

Mộc Quy Phàm: “Ừ? Rồi sao?”

Kế toán: “…”

Túc Bảo đấm một quyền lên chiếc ghế kế cạnh, hung tợn nói theo: “Rồi sao!”

Hung tợn không thấy, chỉ toàn thấy đáng yêu.

Kỷ Trường bay bên cạnh đỡ trán.

Hắn thật sự nhìn không nổi nữa, vội vung tay áo lên, đủ các loại thông tin cá nhân và căn cước công dân đặt trên tập tài liệu tức khắc bị thổi rơi ra ngoài.

Kế toán chỉ thấy một cơn gió lạ không biết từ đâu thổi tới bất ngờ quét ngang tài liệu, văn kiện trên bàn, khiến chúng bị lật giở tan hoang, cuối cùng để lộ căn cước công dân mà cô ta vừa giấu đi.

Thoạt nhìn có vẻ như là tình cờ bị gió thổi rơi ra.

Nhưng trên đời làm gì có ngọn gió nào chuẩn xác tới vậy?

Trong chớp mắt, cô ta như nghĩ tới điều gì, vội ngậm chặt miệng, không dám hó hé. Chắc là làm nhiều chuyện xấu xa quá nên có tật giật mình, tưởng quỷ tới thăm đây mà.

Mộc Quy Phàm di chuyển máy quay, bàn tay với từng ngón thon dài, khớp xương rõ ràng xuất hiện, cầm lấy một tấm căn cước công dân lên, là căn cước của Ngô Lương.

“Ngô Lương, số căn cước… phòng làm việc của Ngô Lương, đúng là vô lương tâm. Bên kia còn ngụy biện gì nữa không?” Anh giễu cợt hỏi.

Cư dân mạng lập tức đua nhau trả lời giùm.

[Người ta bảo trùng tên trùng họ thôi, trông có vẻ giống nhưng không có nghĩa đó là người ta.]

[Người ta đang bóc phốt ngược lại kìa, nói là chủ thớt tự dàn dựng nên cảnh này, muốn hãm hại người ta á.]

Mộc Quy Phàm cười khẩy: “Hừ, đúng là không biết xấu hổ.”

Túc Bảo nghiêm trang học hỏi: “Hừ, đúng là không biết xấu hổ.”

Mộc Quy Phàm chỉ tay vào máy tính, nói với nhân viên cắt ghép: “Tới đây, mở tài khoản phát sóng của mấy người lên đi, cùng làm trong một studio, chắc chắn bên tổ hậu kỳ mấy người cũng biết mật khẩu tài khoản chứ nhỉ?”

Túc Bảo chỉ tay vào máy tính, vừa khiêng ống phóng tên lừa, vừa đấm bàn quát: “Mở nhanh, mở nhanh! Có bản lĩnh làm chuyện xấu thì phải có can đảm mở chứ!”

Mọi người: “…”

Họ không nhìn thấy cái gì, trên màn ảnh cũng chỉ hiện mỗi một bàn tay nhỏ bé siết lại thành nắm đấm, ra sức quơ qua quơ lại, chỗ khớp ở mu bàn tay có chút ửng hồng, thoạt nhìn cưng thấy sợ.

Không dữ chút nào, thậm chí còn dễ thương điên luôn.

Mộc Quy Phàm bỗng có cảm giác con gái mình tới để phá rối, nhưng trong mắt lại không giấu được ý cười rạng rỡ, bé đáng yêu như vậy, thích phá thì cứ việc phá.

Nhân viên đảo mắt, nói: “Cái máy này hư rồi…”

Vừa đáp, nhân viên vừa âm thầm lấy chân dẫm ổ điện, tính cắt đứt nguồn điện của máy tính.

Mộc Quy Phàm lườm tên nhân viên kia: “Tôi thấy là đầu cô bị hư mới đúng!”

Một người từng thật sự xông lên chiến trường, chém giết vô số kẻ thù, thì ánh mắt sẽ cực kỳ tàn nhẫn.

Cái lườm này của Mộc Quy Phàm khiến nhân viên như bị đóng đinh, cừng đỡ ngay tại chỗ, không dám làm ra hành động mờ ám gì nữa. Cô ta dám chắc chỉ cần bản thân nhúc nhích xíu thôi là đầu sẽ bị bẻ xuống khỏi cổ ngay…

Sau đó, máy tinh bên hậu kỳ được bật lên, hơn một trăm tài khoàn bị phơi bày, trong số đó, tài khoản có nhiều người theo dõi nhất, cũng là tài khoản quan trọng của phòng làm việc, chính là tài khoản của Bạch San San, ngoài ra, tài khoản chính của Ngô Lương cũng vô cùng dễ nhận biết.

Hơn nữa, tài khoản của Bạch San San còn đang hiện biểu tượng phát sóng, Mộc Quy Phàm nhấn vào, sau đó chọn “Đồng bộ phát sóng trực tiếp” thế là tài khoản đó sẽ lập tức được kết nối với bên hậu kỳ, bấy giờ, gương mặt của Ngô Lương tức khắc xuất hiện trên màn hình.

Lần này không còn đường chối nữa rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom