• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (10 Viewers)

  • Chương 427-428

Chương 427: Mộc -streamer nghiệp dư- Quy Phàm

Khe nứt nằm ở tầng 4 của tòa nhà.

Mộc Quy Phàm cầm súng ba-dô-ca, dựa vào cửa sổ, chụp rõ khuôn mặt và giọng nói của những người bên dưới.

Livestream chứ gì? Ai mà chẳng biết làm!

Mộc - streamer nghiệp dư -Quy Phàm nói giọng trầm thấp êm tai: “Các anh em, bấm đúp vào 666, streamer sẽ dẫn các bạn bước gần tới chân tướng sự thật.”

Anh còn đính kèm đường link phòng livestream của Bạch San San, chỉ dẫn vô cùng chi tiết!

Ngoài ra, Mộc Quy Phàm chi thêm một ít tiền để thu hút lưu lượng truy cập - dù sao anh cũng chẳng thiếu tiền.

Túc Bảo chắp tay bắt chước ba bé: "Các anh em, bấm đúp vào 666~"

Giọng nói dễ thương của bé khiến phòng livestream lập tức trở nên sôi động.

Trong khe nứt ở tầng dưới.

Cái Chuông đứng trước mặt Bạch San San, lạnh lùng nhìn cô ta.

Bạch San San đau đớn rơi nước mắt, đầu ong ong, cô ta ôm đầu quỳ trên mặt đất kêu lên: "A -- đau quá!"

Cô ta ngước mắt và nhìn thấy con mèo hoa trước mặt, trong lòng vô cùng khó chịu.

Con mèo chết tiệt chui từ xó xỉnh nào ra không biết!

Hại cô ta bị đập mạnh vào đầu... Bạch San San run rẩy chạm vào vết thương, trời ơi, máu ướt đẫm cả tay!

Cô ta vừa khóc vừa nói: “Anh Lương, em bị thương rồi, đầu óc choáng váng quá…”

Ngô Lương giơ điện thoại lên, quay cận cảnh Bạch San San bị thương.

Quần áo của Bạch San San có một vết rách, người cô ta bẩn thỉu và ướt át, điểm nhức mắt nhất là hai bàn tay cô ta dính đầy máu.

Phía sau đầu, cổ và quần áo của cô ta cũng nhuốm máu.

Giỏi lắm, cú va đập này mạnh thật nha!

"Cô không sao chứ?" Ngô Lương vội vàng hỏi: "Mau lên đi, mau lên đi!"

Anh ta lo lắng nói, nhưng ánh mắt ra hiệu cho Bạch San San hãy kiên trì thêm một chút.

Lúc này, Bạch San San đã choáng váng, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của ông chủ, cô ta lập tức nói: "Tôi... không sao cả, đều do tôi khiến đám mèo con hoảng sợ... Tôi phải giải cứu chúng..."

Cư dân mạng trong phòng livestream cảm động không thôi.

[Streamer, lên đi! Ôi trời, máu nhiều quá, đến bệnh viện nhanh lên!]

[Rớt nước mắt mất thôi, cô ấy đã bị vậy rồi mà vẫn còn tâm trạng quan tâm tới đám mèo con. Một người phải tốt bụng và mềm yếu đến mức nào mới có thể làm được điều này…]

[Nếu không có cách nào cứu mèo con thì hãy gọi cho bên cứu hỏa!]

[‘Vân Đạm Phong Khinh’ thưởng cho streamer một lễ hội hóa trang!]

[XX thưởng cho Streamer một quả tên lửa!]

[‘Cầu vồng sau cơn mưa’ thưởng cho Streamer một chiếc du thuyền!]

Trong chốc lát, vô số âm thanh mua quà vang lên!

Lòng Bạch San San rạo rực như nở hoa!

"Mọi người yên tâm, tôi nhất định sẽ giải cứu được mèo con..."

Vừa nói cô ta vừa bò về phía vũng nước...

Cái Chuông đứng trước mặt cô ta và đàn mèo dứt khoát cào cô ta một phát!

Bạch San San sợ hãi vội vàng né sang một bên... Đáng tiếc, cô ta quên mất mình đang ở trong một khe nứt, sau lưng và hai bên đều là bờ tường.

Lần này cô ta né được móng vuốt của Cái Chuông nhưng lại đập mạnh vào tường.

Thái dương bị va đụng, cô ta rên rỉ, ôm đầu ngã xuống, cuộn tròn thành quả bóng và la hét.

Cái Chuông khinh thường liếc Bạch San San một cái, bước vào trong vũng nước ngậm một bé mèo con vào miệng rồi nhanh chóng nhảy lên trên.

Mèo mẹ toan đuổi theo Cái Chuông nhưng lại lo lắng cho đám mèo con còn lại nên chỉ biết liên tục kêu meo meo.

Cái Chuông đặt mèo con vào một góc trong bụi rậm, sau đó lập tức quay xuống khe nứt, liếc nhìn mèo mẹ một cái, sau đó ngậm bé mèo con khác vào miệng rồi tiếp tục nhảy lên trên.

Mèo mẹ có vẻ hiểu ý, nhanh chóng ngậm một nhóc mèo con khác rồi nhảy lên trên canh chừng.

Sau vài lượt, cả năm chú mèo con đã được đưa lên, mèo mẹ nhìn Cái Chuông đầy cảm kích, cuối cùng bỏ chạy cùng đàn con của nó.

Giải cứu chú mèo con đầu tiên đến chú mèo con cuối cùng, thực tế chỉ mất chưa đầy ba phút...

Phòng livestream trở nên yên tĩnh đến quỷ dị trong giây lát.

Một con mèo đã cứu được năm chú mèo con trong vòng chưa đầy ba phút... nhưng streamer lại livestream hơn nửa giờ... Haha, thật mỉa mai!

[Ban nãy tôi đã nói rồi mà, streamer này miệng thì nói muốn giải cứu mèo con nhưng tay chân có chịu hành động đâu, rõ là nói cho cư dân mạng sốt ruột thêm!]

[Không làm thế sao mà thu hút được cộng đồng mạng? Tất cả đều có kịch bản, ho ho.]

[Dù sao thì streamer cũng chỉ là người thường, sao vượt nóc băng tường được...Mèo di chuyển linh hoạt lại khéo léo nên giải cứu đàn mèo con nhanh như vậy cũng là điều bình thường mà!]

[Đúng vậy, một lũ chuyên bắt bẻ người khác, có bản lĩnh thì tự mình xuống cứu đi! Nhìn thôi cũng thấy khe nứt quá nhỏ, người muốn luồn vào khe nứt là chuyện vô cùng khó khăn. Hơn nữa, streamer bị thương thế rồi còn gì, các người cứ mắng streamer diễn kịch, thử hỏi có ai diễn đến độ đập đầu chảy máu không hả?]

[Haha, đề nghị các anh em sang phòng livestream bên cạnh để xem nhé! Đường link….]——

Ngô Lương không để ý tới bình luận sôi nổi trong phòng livestream.

Lúc này lũ mèo đều đã bỏ chạy, không còn gì để diễn kịch, Bạch San San vẫn ôm đầu và nằm cuộn tròn.

Ngô Lương hơi lo lắng, hỏi: “San San, cô không sao chứ?”

Bạch San San vẫn im lặng.

Người trợ lý bên cạnh nói: “Hỏng rồi, máu nhiều quá, chẳng lẽ ngất rồi sao?”

Người phụ trách bắt mèo và lấy máu vờ vịt bồi thêm một câu: "Ôi, San San thật tốt bụng. Trước đây cô ấy cũng đã bị thương nhiều lần khi cố cứu mèo con!"

Ngô Lương nói: “Mau đi xuống nhìn xem.”

Một người cầm điện thoại di động, hai người còn lại đi xuống khe nứt, phát hiện ra đầu Bạch San San đang chảy máu rất nhiều.

Dưới người cô ta có vết máu, Ngô Lương nhìn thấy mà giật thót.

Họ nhanh chóng nhấc Bạch San San lên, vũng máu bên dưới vô cùng đáng sợ.

Thế là, ngoài những người nói mỉa trong phòng livestream của Bạch San San, rất nhiều cư dân mạng khác quan tâm đến cô ta, vũng máu quá lớn và chân thật khiến mọi người khó lòng hoài nghi cô ta đóng kịch.

[Chắc hẳn ai đó thấy Bạch San San bỗng chốc nổi tiếng nên ghen tị và cố tình livestream để làm mất uy tín của cô ấy đây mà.]

Ngô Lương không có thời gian đọc kỹ chi tiết phần bình luận, nhìn thoáng qua chỉ thấy mọi người đang tranh cãi xem vết thương của Bạch San San là dựa theo kịch bản hay là thật.

Anh ta không quan tâm, dù sao livestream cũng thường có nhiều bình luận trái chiều, Bạch San San bị thương thật như này thì vừa hay sau này phòng làm việc của anh ta sẽ có đề tài sôi nổi thu hút cư dân mạng.

"Mọi người, tạm thời dừng ở đây nhé. Streamer đã bị thương và bất tỉnh. Chúng tôi phải nhanh chóng đưa cô ấy đến bệnh viện."

Sau đó màn hình lại bắt đầu rung, vài người lo lắng hét lên: "Mau gọi 120, gọi 120!"

"San San, San San! Đừng dọa chúng tôi, cố lên!"

Sau đó buổi phát sóng trực tiếp kết thúc.

Đám người Ngô Lương ngừng chạy, dừng lại hỏi: “Phát sóng trực tiếp đã tắt chưa?”

Trợ lý: "Tắt rồi."

Bạch San San mở mắt ra, cố chịu đựng đau đớn hỏi: "Ông chủ, buổi livestream này có bao nhiêu người?"

Ngô Lương hưng phấn nhìn số liệu: "Tổng số lượt xem vượt quá ba triệu! Tổng phần thưởng là hơn 100 ngàn!"

Bạch San San lập tức cảm thấy đầu không còn đau nữa, một trăm ngàn!

Cô ta phát tài rồi!

Bạch San San hưng phấn đến mức đau đớn kêu lên: "A... mẹ nó chứ, không biết con mèo chết tiệt đó chui từ xó xỉnh nào tới, mẹ kiếp, hại tôi đập đầu đau quá!"

Nhân viên phụ trách bắt mèo ngoảnh đầu, bất ngờ phát hiện con mèo hoa vẫn còn ở đó.

"Nó vẫn còn ở đó! Ông chủ, anh có định bắt nó không?"

Ngô Lương cười lạnh nói: "Bắt nó đi! Nó hại San San thảm vậy thì chúng ta nhất định phải bắt nó. Con mèo này trông rất khỏe mạnh, chắc chắn hút được nhiều máu. Máu của nó sẽ chi trả chi phí chữa bệnh cho San San."

Trợ lý cười nói: "Phải cảm ơn nó ấy chứ, nếu không có nó thì phòng livestream sẽ không nổi tiếng như vậy."

Bạch San San hừ lạnh một tiếng, càng nhìn mèo hoa càng khó chịu!

Nếu không có nó, liệu cô ta có bị đập đầu không? Cô ta đau muốn chết!

Bạch San San tưởng đầu đau do va chạm mạnh nên cũng không để ý nhiều, chỉ hung ác nói: "Bắt nó lại, rút cạn máu! Hừ, cho chừa cái tội bắt nạt tôi."

Những người này không biết rằng mọi hành động và lời nói của mình đều đã bị quay chụp rõ ràng...
Chương 428: Gieo gió gặt bão

Đám người Ngô Lương nhặt dụng cụ bắt mèo lên, cười khẩy rồi bao vây Cái Chuông.

Bạch San San thực sự khó chịu, đầu bắt đầu choáng váng, cô ta liền ngồi sang một bên xem kịch hay.

"Ông chủ, nhanh lên... Tôi thật sự hơi chóng mặt." Bạch San San nói.

Người trợ lý nói: "Đừng lo lắng, chúng tôi có thừa kinh nghiệm bắt mèo, tất cả đều dùng dụng cụ, không con nào trốn thoát được đâu!"

Dụng cụ của họ bao gồm lưới mèo, bẫy chuột và thậm chí cả dùi cui gây choáng.

Bắt được thì bắt, không bắt được thì làm choáng, dù sao cũng không cần lo lắng liệu dòng điện có làm tổn thương mèo hay không - Chỉ cần mèo có thể sống sót và hút máu là được.

Cái Chuông nhìn đám người tụ tập xung quanh nó bằng ánh mắt lạnh lùng và khinh bỉ.

Là một con mèo biết ăn vạ... Không, bỏ cái từ ăn vạ này đi... Là một con mèo có chỉ số IQ rất cao, đám người này cho rằng dùng dụng cụ thì có thể bắt được nó sao?

Cái Chuông gặp nguy không chờn, nhưng Túc Bảo đứng trên lầu vẫn lo lắng.

Nhìn thấy bốn người vây quanh Cái Chuông, bé liền lôi hết ác quỷ trong hồ lô ra, vừa nhìn thấy quỷ xui xẻo, bé không buồn suy nghĩ mà ném nó ra ngoài.

Quỷ xui xẻo: "???"

Đợi đã, sao lần nào nó cũng là quỷ hồn phải làm việc?

Vốn dĩ, quỷ đào hoa và những quỷ hồn khác đang chơi trò người sói trong hồ lô linh hồn.

Quỷ xui xẻo đột nhiên bị bắt ra ngoài, sau giây lát sửng sốt, nó nhanh chóng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Lúc này, Cái Chuông đang bị bốn tên côn đồ vây quanh, chúng cầm mùng mèo và dùi cui điện do chúng tự cải tiến.

"Đáng chết, bày trận như này là muốn giết Cái Chuông sao?"

“Nào, nhào lên đi quỷ xui xẻo, khiến đám người kia tự giật điện chính họ đi!”

Quỷ xui xẻo phấn khích vô cùng, trò này còn vui hơn trò người sói trong hồ lô!

"Nhìn ta này!"

Nó lập tức nhập thân vào người bắt mèo đang cầm một chiếc dùi cui điện dài.

Nhân viên phụ trách bắt mèo bật công tắc dùi cui điện, đâm nhanh và chính xác về phía mèo hoa.

Loại dùi cui điện này là do anh ta cải tiến, phía trước có một cái lưới, tất cả các lưới đều nhiễm điện.

Và dòng điện không yếu như lưới điện bắt cá, dư sức để đánh ngất một con mèo.

Không ngờ, chân anh ta bỗng nhiên bị trượt!

"Ối!"

Anh ta ngã xuống, chiếc dùi cui điện dài trong tay bị văng ra ngoài.

Người đứng gần nhất là Ngô Lương. Thấy dùi cui điện bay về phía mình, đôi đồng tử của anh ta co lại, nhưng anh ta hoàn toàn không tránh kịp...

Chỉ nghe Ngô Lương rít lên một tiếng, sau đó hét lên thảm thiết.

Ngô Lương ngã xuống đất co giật, suýt ngất xỉu vì điện giật.

Nhân viên phụ trách bắt mèo hoảng sợ, nhanh chóng tiến tới đỡ Ngô Lương: "Ông chủ, anh không sao chứ."

Người trợ lý cầm dùi cui điện ngắn cũng lao tới, không ngờ Cái Chuông đột nhiên nhảy lên, anh ta lập tức ngã xuống, dùi cui điện đâm thẳng vào người Ngô Lương.

Xẹt xẹt.

"Á--"

Bạch San San sửng sốt, đầu cô ta hơi choáng nên hồ nghi cảnh tượng trước mắt có phải ảo giác hay không, nếu không thì tại sao ông chủ, trợ lý và cao thủ bắt mèo có thể điện giật lẫn nhau như vậy?

Nửa phút sau, cả ba người đều ngã xuống đất, co giật không nói được lời nào.

Cái Chuông giẫm lên cỏ dại, từng bước một tới gần, lạnh lùng cúi đầu nhìn ba người đàn ông!

Ngô Lương đột nhiên run lên, không biết vì sao, con mèo này khiến anh ta có dự cảm chẳng lành, dường như sắp xảy ra chuyện xấu…

Quả nhiên, giây tiếp theo, Cái Chuông lao vào bọn họ, cào mặt và cơ thể bọn họ cho đến khi toàn thân họ chảy máu, sau đó nó bỏ chạy.

Ngô Lương và hai người kia đều bị bầm tím, vết thương sâu nhất thậm chí còn bị xé toạc, bọn họ tức muốn chết, không rõ con mèo ban nãy lên cơn dại hay bị chập dây thần kinh gì!

Nó có thù với họ hả?

"Ông chủ, anh không sao chứ..." Trợ lý đỡ Ngô Lương dậy, ba người đàn ông nhăn mặt đau đớn.

Nhân viên phụ trách bắt mèo đau đớn bò dậy, nhìn thấy người Ngô Lương đầy máu, anh ta nhanh chóng nói: "Ông chủ, tôi đưa anh đến bệnh viện trước nhé? Mẹ kiếp, con mèo này nhất định là mèo điên, chúng ta nhanh chóng đi tiêm vắc xin phòng dại thôi.”

Lúc này mũi Bạch San San chảy ra một dòng máu, cô ta vô thức lau đi, hoảng sợ nói: "Ông chủ, đưa tôi đến bệnh viện trước. Tôi... chóng mặt quá..."

Nói xong cô ta ngã rầm xuống đất.

Mọi người nhốn nháo hỗn loạn.

Ngô Lương đau muốn chết, lẽ ra không có thời gian quan tâm tới Bạch San San. Nhưng bây giờ cô ta đã hôn mê, mũi chảy máu, Ngô Lương nhìn mà giật thót.

Ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, Bạch San San là nhân viên của anh ta, nếu cô ta có mệnh hệ gì thì anh ta lại phải đền đến táng gia bại sản mất thôi!

"Mau đưa cô ấy đến bệnh viện!"

Đám người hoảng sợ bỏ chạy.

Thấy vậy, Mộc Quy Phàm quay cổ và nói: "Chà, buổi phát sóng trực tiếp hôm nay đến đây thôi. Tạm biệt."

Túc Bảo lập tức hét lớn: "Nhấn đúp 666 nha các anh em!"

Cư dân mạng trong phòng livestream đang xem rất hởi lòng hởi dạ.

Còn gì thỏa mãn hơn khi chứng kiến kẻ xấu tự chuốc họa vào người?

Ai ngờ cư dân mạng chưa kịp tặng quà gì thì Mộc Quy Phàm đã tắt luôn buổi livestream.

Túc Bảo nói: "Ba, cứ vậy mà thả đám người kia đi ạ?"

Mặc dù những kẻ ác này bị thương rất thảm, nhưng cũng tại họ tự chuốc khổ vào người thôi.

Túc Bảo chỉ nghĩ nếu không bắt đám người đó lại thì sau này họ vẫn sẽ làm điều xấu.

Mộc Quy Phàm xoa đầu Túc Bảo, thầm thở dài.

"Bảo bối ngoan, đôi khi không phải người xấu nào cũng nhận được hình phạt thích đáng."

Đó là lý do tại sao trên thế giới này lại có một nơi gọi là địa ngục…

Việc ngược đãi chó mèo rất khó phán tội từ góc độ pháp lý và chỉ có thể bị lên án từ góc độ đạo đức.

Anh có thể phá phòng làm việc của Ngô Lương, thậm chí còn có thể cho họ một bài học nhớ đời, để họ luôn có bóng tối tâm lý mỗi khi nhìn thấy chó mèo.

Nhưng trên Internet, Ngô Lương không phải là studio duy nhất!

Anh có thể giết được một Ngô Lương, nhưng có thể giết được hàng ngàn Ngô Lương không?

Mộc Quy Phàm tin rằng mình chưa có bản lĩnh đó, anh không thể ỷ vào thân phận của mình để vượt trên cả pháp luật.

"Đi nào!"

Mộc Quy Phàm dẫn Túc Bảo rời đi.

Túc Bảo cau mày, nét mặt nghiêm nghị.

Không, vấn đề này còn lâu mới kết thúc.

Nếu luật của thế giới con người không có hiệu lực, thì... luật của thế giới âm có thể, nhỉ?

Túc Bảo đảo tròng mắt, không biết đang nghĩ gì...

Trong bệnh viện.

Ngô Lương đã khử trùng và băng bó xong.

Bạch San San vào phòng cấp cứu...

Bác sĩ đưa giấy báo bệnh tình nguy kịch ra, nghiêm túc nói: “Người nhà Bạch San San là ai?”

Ngô Lương vội vàng nói: “Tôi là ông chủ của cô ấy, có chuyện gì vậy?”

Bác sĩ nói: “Bệnh nhân bị đánh vào sau đầu và thái dương, đây là hai vị trí rất quan trọng, ngoài ra do bệnh nhân không được đưa đến bệnh viện kịp thời… Các anh phải chuẩn bị tinh thần!”

"Có lẽ sẽ không cứu được người, cũng có thể là liệt nửa người..."

Ngô Lương thấy lòng lạnh buốt.

Ban đầu khi Bạch San San lập tài khoản trên mạng, anh ta còn nghĩ cô ta sẽ là gà đẻ trứng vàng!

Nếu cô ta bị liệt nửa người thì anh ta sẽ phải đền đến táng gia bại sản, hơn nữa cứ liệt như vậy thì tiền đền bù sẽ không bao giờ chấm dứt!

Tốt nhất là, cô ta nên chết đi...

Trợ lý đứng bên cạnh sửng sốt: "Chỉ là va chạm thôi. Làm sao có thể nghiêm trọng như vậy??"

Một cơn gió lạnh thổi qua, không biết vì sao, trợ lý đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.

Lúc này, trợ lý cảm giác như có người đang theo dõi mình, anh ta quay phắt đầu lại.

Ở cầu thang phía sau, có một đôi mắt...

Da đầu trợ lý tê dại vì sợ hãi, anh ta nhảy dựng lên và hét to.

Ngô Lương quay đầu nhìn trợ lý, cau mày nói: "Anh sao thế hả!"

Trợ lý nhìn chằm chằm cầu thang, run rẩy nói: "Không, không có gì..."

Có phải vừa rồi anh ta bị ảo giác không…?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom