• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm (26 Viewers)

  • Chương 371: Thuộc hạ của Diêm Vương

Tô Tử Tích sợ rằng cậu chẳng thể gặp lại Túc Bảo, ba, các anh trai, ông bà nội, các chú và bác trai….

Lúc này cậu mới thấy không nỡ rời xa mọi người, thậm chí quyến luyến cả những hàng cây trong nhà họ Tô, con vẹt ồn ào và Cái Chuông mới đến kia.

Nhìn thấy Tô Tử Tích khóc thảm thiết, Túc Bảo dỗ dành: “Không sao đâu, chẳng phải đã trở lại rồi ư?”

Kỷ Trường đứng bên cạnh bỗng nhiên hỏi: “Người kêu cậu viết tên là ai? Cậu có nhìn rõ ngoại hình của người đó như thế nào không?”

Tô Tử Tích chẳng thể ngờ bên cạnh cậu có một quỷ hồn đang bay lơ lửng!

Đồng tử của cậu co rút lại vì sợ hãi, nhịp tim trên màn hình đột nhiên tăng vọt lên 120.

Máy đo nhịp tim vang lên âm thanh báo động...

Tô Tử Du sửng sốt hỏi: “Tử Tích, em sao thế?”

Thấy quỷ hả?

Y tá nhanh chóng đến kiểm tra màn hình rồi giục mọi người rời đi: “Bệnh nhân vừa mới phẫu thuật nên cần nghỉ ngơi. Mời người nhà ra ngoài!:

Tô Nhất Trần và những người khác gật đầu, nói đôi câu với bà cụ Tô rồi lần lượt rời đi.

Bà cụ Tô và Tô Tử Lâm ở lại bệnh viện túc trực một ngày lẫn đêm, những người khác vẫn đi làm. Cuối cùng, chú Nhiếp, Tô Dĩnh Nhạc đang được nghỉ phép cùng Túc Bảo ở lại bệnh viện để trông Tô Tử Tích.

Tô Dĩnh Nhạc đưa mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn Túc Bảo và Kỷ Trường.

Túc Bảo giới thiệu: “Anh ơi, đây là sư phụ của em!”

Tô Tử Tích: “...”

Cậu nhớ ra rồi, Túc Bảo từng nói về sư phụ của bé, những lúc Túc Bảo lầm bầm lầu bầu chính là lúc bé đang nói chuyện với sư phụ của bé.

Trên thực tế, Kỷ Trường rất tuấn tú, đôi mắt dài và hẹp, sống mũi cao, gương mặt cực kỳ hoàn mỹ... Đáng tiếc, những ưu điểm này đều không tồn tại trong mắt Tô Tử Tích, cậu chỉ nhìn thấy bốn chữ 'hắn là quỷ hồn’.

Đặc biệt, sự tương phản rõ rệt giữa nước da trắng bệch và đôi môi đỏ mọng của Kỷ Trường càng khiến Tô Tử Tích hoảng sợ.

Kỷ Trường tiếp tục hỏi: “Cậu còn nhớ người kêu cậu viết tên không?”

Tô Tử Tích khẽ lắc đầu, nói: “Con không nhớ.”

Kỷ Trường hỏi: “Không nhớ người đó cao hay thấp, béo hay gầy, nam hay nữ sao?”

Tô Tử Tích chỉ ừm một tiếng.

Kỷ Trường cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng, dù hồn phách con người tách khỏi cơ thể rồi lang thang đến địa ngục cũng không thể có người canh giữ nơi ngã tư, yêu cầu hồn phách kia ghi tên họ- Hầu như tất cả tình huống viết tên dưới địa ngục đều chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.

Rốt cuộc người đó là ai?

Kỷ Trường lại hỏi: “Còn nhìn thấy gì nữa?”

Tô Tử Tích ngẫm nghĩ một chốc rồi yếu ớt nói: “Con còn nhìn thấy Túc Bảo…”

Túc Bảo sửng sốt nói: “Em cũng xuống địa ngục ư?”

Tô Tử Tích lắc đầu nói: “Anh cũng không biết, anh bước vào một đại điện, nhìn thấy trong đại điện bày đầy tượng điêu khắc.”

“Có Đầu Trâu Mặt Ngựa, Hắc Bạch Vô Thường… còn có Quỷ Vương Đại Soái, Báo Vĩ, Điểu Chủy, Ngư Tai, Hoàng Phong.”

Kỷ Trường kinh ngạc: “Cậu nhận ra bọn họ ư?”

Tô Tử Tích khó hiểu hỏi: “Con cũng không biết tại sao mình lại nhận ra…”

Cậu muốn nói có lẽ vì chơi game quá nhiều nên những thứ này đã lặng lẽ lưu giữ trong tiềm thức cậu!

Nhưng nếu nghĩ kỹ thì cậu chưa bao giờ chơi một trò chơi nào có nhân vật tương tự.

Sắc mặt Kỷ Trường càng ngày càng nghiêm trọng: “Tiếp tục.”

Tô Tử Tích ngẫm nghĩ rồi trầm giọng nói tiếp: “Sau đó con đến trước sảnh chính và nhìn thấy dòng chữ ‘Điện Diêm La’. Có một chiếc bàn rất lớn và ngai vàng của Diêm Vương ... Túc Bảo đang ngồi trên ngai vàng đó.”

“Em ấy nói con không thể đến đây, sau đó em ấy vung tay tát con bay đi, cuối cùng con tỉnh dậy.”

Túc Bảo kinh ngạc, chẳng ngờ bé lại ngồi trên ngai vàng của Diêm Vương?

Cô bé con nào biết bé chính là Diêm Vương, bé chỉ cảm thấy quá lợi hại.

Kỷ Trường trầm tư nói: “Nghe cậu miêu tả thì chắc chắn cậu đã đi xuống địa ngục rồi, thật kỳ quái.”

Thông thường, hồn phách của con người chỉ có thể lang thang trong thế giới loài người vài vòng, khi người đó thức dậy thì hồn phách đã nhập về cơ thể của họ, đây cũng là lúc họ hoàn hồn.

Gần như không có hồn phách nào có thể quay trở lại sau khi ghé thăm địa ngục, nhưng Tô Tử Tích đã đến Địa ngục.

Địa ngục có mười cung điện của Diêm Vương, mỗi cung điện cai quản một khu vực trời và đất, Diêm Vương quản lý sinh tử và là vị thần đứng đầu trong mười cung điện đó.

Sau khi Túc Bảo lên chức Diêm Vương, 'công việc' của điện Diêm La đã được phân phối cho các điện khác, chỉ có một số thuộc hạ thực hiện công việc ‘bảo vệ hàng ngày' - Ví dụ như Kỷ Trường, hắn thường đến các điện khác nhau để họp hành.

Hiện tại điện Diêm Vương tràn ngập các tác phẩm điêu khắc.

Tô Tử Tích hỏi: “Vậy hồn phách của con đi đến địa ngục thì được xem là gì?”

Kỷ Trường nói: “Dưới Diêm Vương có mười đại m Soái, đó là Hắc Bạch Vô Thường, Đầu Trâu Mặt Ngựa, Quỷ Vương Đại Soái, Nhật Du Thần, Dạ Du Thần, Báo Vĩ, Điểu Chủy, Ngư Tai, Hoàng Phong. Những gì cậu nhìn thấy đều là tác phẩm điêu khắc ở sảnh chính.

Túc Bảo xòe tay ra đếm, dòng suy nghĩ chợt lệch hướng: “Sao mấy cái tên này lạ quá... Báo Vĩ, Điểu Chủy là gì? Địa phủ có Ngư Tai và Hoàng Phong ư?"

Kỷ Trường giải thích từng cái một.

Túc Bảo nghe xong, lại hỏi: “Không, tổng cộng là mười một mà.”

Tô Tử Tích cũng hồ nghi như Túc Bảo, Hắc Bạch Vô Thường, Đầu Trâu Mặt Ngựa đã bao gồm bốn đại soái, nếu chỉ tính là hai thì tổng cộng chỉ có chín đại soái.

Kỷ Trường nói: “Hắc Bạch Vô Thường là một vị soái.”

Tô Tử Tích và Túc Bảo ngơ ngác nhìn nhau.

Kỳ lạ quá, tại sao vậy nhỉ?

“Sao không tính Đầu Trâu Mặt Ngựa là một vị soái thôi?” Em bé thích tò mò - Túc Bảo hỏi tiếp: “Không công bằng xíu nào. sao Đầu Trâu Mặt Ngựa tính thành hai còn Hắc Bạch Vô Thường chỉ tính là một?”

“Sao không gọi là chính hoặc mười một đại m Soái.”

Kỷ Trường: “...”

Khóe miệng hắn khẽ giật.

Hắn cũng không biết, đi mà hỏi Diêm Vương.

Kỷ Trường liếc nhìn Túc Bảo, phớt lờ câu hỏi của bé, tiếp tục nói: “ Thuộc hạ của Diêm Vương đâu chỉ có nhiêu đây, còn có tứ đại thẩm phán, Mạnh Bà, Thành Hoàng cùng vô số âm binh và quỷ tướng.”

Túc Bảo: “Ồ….”

Tô Tử Tích lại thu nhặt được thêm chút kiến thức.

Kỷ Trường: “Cho nên, Tô Tử Tích, cậu là ai?”

Kỷ Trường nói xong, nhìn chằm chằm Tô Tử Tích.

Cậu bé vẫn không biết bất kỳ chi tiết nào.

Tất cả những gì Kỷ Trường biết là: Sự gặp gỡ giữa hắn và Túc Bảo cũng là tình cờ, nhưng hắn nhất định phải cầm cuốn sổ này.

Tô Tử Tích ngơ ngác, cái gì với cái gì thế hả, sao cậu chẳng hiểu gì vậy?

Túc Bảo cũng cảm thấy choáng váng: “Sư phụ, người đang nói gì vậy?”

Thấy Tô Tử Tích chẳng có phản ứng gì từ câu chuyện của hắn, Kỷ Trường thầm nghĩ có lẽ hắn cả nghĩ rồi.

Tứ đại thẩm phán, Hắc Bạch Vô Thường và Đầu Trâu Mặt Ngựa đều đang đi làm mà!

Các thuộc hạ còn lại, Mạnh Bà - Cố Tiểu Bát đều đã xuất hiện rồi.

Du Tinh - Nhật Du Thần và Dạ Du Thần thì vẫn chưa rõ tung tích trên trần gian.

Quỷ Vương, không chắc.

Thành Hoàng…. Thành Hoàng của tất cả địa điểm đều có mặt đầy đủ, âm binh quỷ tướng cũng đang canh giữ bên dưới.

Báo Vĩ, Điểu Chủy, Ngư Tai… Kỷ Trường bỗng nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng khẽ giật.

“Quên đi.” Kỷ Trường ấn vào ấn đường: “Dù sao bây giờ ta nói hai nhóc cũng không hiểu.”

Túc Bảo trợn trắng mắt.

Đấy đấy, lại là câu nói này.

Câu này có gì khác gì câu ‘Trẻ con không nên hỏi nhiều’ đâu cơ chứ.

Tô Tử Tích phản ứng lại, đột nhiên nói: “Ý chú là, con… con là một trong những thuộc hạ của Diêm Vương??

Đôi mắt cậu mở to.

Uầy! Lợi hại à nha!

666!

Trò chơi dưới địa phủ chẳng phải thú vị hơn trò chơi trên di động hay sao?

Không phải lo lắng về việc bị các cô gái khác ‘hẹn hò trực tuyến’ nữa! …

“Con nhất định là Quỷ Vương Đại Soái!” Tô Tử Tích đắc ý nói, cảm giác da đầu không còn đau nhức nữa.

Cậu thường nghĩ về mục đích đến thế giới này và sứ mệnh mà cậu phải hoàn thành trong đêm khuya.

Bây giờ chẳng phải đã rõ rồi ư?

Mặt Kỷ Trường đen kịt: “Này, này…”

Tô Tử Tích vui vẻ nói: “Em gái, chắc chắn anh là Quỷ Vương Đại Soái rồi, nếu sau em chết xuống địa ngục, anh sẽ bảo vệ em.”

Túc Bảo vui vẻ nói: “Dạ dạ!”

Kỷ Trường nói: “Này này…”

Hai mắt Tô Tử Tích sáng lấp lánh: “Sau này em đợi anh xuống địa ngục trước, sau đó anh sẽ mở cửa sau ở phủ Diêm Vương cho em, tìm cho em một chức quan, sau đó em hãy chết nha.”

Túc Bảo vui vẻ nói: “Dạ dạ.”

Kỷ Trường: “....”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom