-
Chương 370: Thân phận đầu tiên: Tô Tử Tích là ai?
Tô Tử Tích viết đến chữ thứ ba, khó khăn lắm cũng mới viết được nét “Nhật”, làm thế nào cũng không thể viết tiếp được.
Cậu không khống chế nổi tay mình, vừa dùng lực thì bút bị quăng sang bên cạnh.
Người kia nhíu mày, lấy một tờ giấy khác ra: “Viết lại đi.”
Tô Tử Tích lại bắt đầu viết, Tô Tử…
Không hiểu vì sao chữ Tích không thể viết được hoàn chỉnh.
Tô Tử Tích sốt ruột, không viết được có nghĩa sẽ không rời khỏi đây được sao?
Có nghĩa là cậu sẽ chết sao?
Cứ như vậy, Tô Tử Tích viết tên mình hết lần này đến lần khác trong bóng tối nhưng làm thế nào cũng dừng lại ở chữ cuối cùng.
Cậu cũng không biết tại sao mình có thể thấy người kia hay tờ giấy kia, cậu chỉ biết mình viết tên mình hết lần này đến lần khác, thời gian trôi qua cậu cũng không biết, chỉ máy móc viết tên mình.
Một tiếng ầm đột nhiên vang lên, bóng tối trước mắt vỡ tan, người kia cũng biến mất không dấu vết, Tô Tử Tích ngạc nhiên nhìn khoảng không trống rỗng trước mặt.
Phía xa có ánh sáng, cậu chạy về phía trước, không ngừng chạy về phía trước, cậu chạy qua một số nơi trông giống như những ngôi nhà bằng bùn ở nông thôn, rồi chạy qua một nơi trông giống như một khu chợ.
Kiến trúc những nơ này không có gì kì lạ, điều kì lạ duy nhất chính là không có ai.
Cuối cùng cậu cũng chạy đến cổng chính, cánh cổng kia rất cao, caod dến mức xuyên qua tầng mây.
Cậu dùng sức đẩy ra, trong cửa là một đại điện trống trải, Tô Tử Tích bước vào theo bản năng.
Hai bên đại điện có Hữu Thập Đại Âm Soái.
Đứng đầu là Đầu Trâu Mặt Ngựa, Hắc Bạch Vô Thường, bọn họ có diện mạo vô cùng đáng sợ, đôi mắt như đang chuyển động, cứ như vậy nhìn cậu chằm chằm.
Tô Tử Tích sợ hãi, cậu vội vàng đi tiếp vào bên trong, tiếp đó là pho tượng Quỷ Vương đại soái, Như Dạ Xoa tóc đỏ nanh trắng, tay cầm chuông trấn yêu.
Tô Tử Tích không hiểu vì sao mình lại thấy những thứ này, cậu lại vội vàng chạy đi… Dường như đã vào cánh cửa này rồi sẽ không thể nào quay lại, cậu không có suy nghĩ sẽ quay lại thoát ra.
Sau Ma Vương là tượng Thần Du Hành Ban Ngày và Thần Du Hành Ban Đêm, theo truyền thuyết, hai vị thần này lang thang khắp thế giới, theo dõi hành vi, thiện ác của mọi người.
Mọi người dưới dân gian cho rằng bọn họ là hai hung thần, nếu ai chạm phải họ sẽ bị ghi vào danh sách…
Tiếp theo đó chính là Báo Vĩ, Điểu Chủy, Ngư Tai, Hoàng Phong. Trong dân gian chúng đều là sứ giả câu hồn như Hắc Bạch Vô Thường và Đầu Trâu Mặt Ngựa.
Khác biệt chính là Hắc Bạch Vô Thường và Đầu Trâu Mặt Ngựa chuyên đi câu hồn người, Báo Vĩ thì câu hồn thú, Điểu Chuỷ câu hồn những loài chim bay trên trời, Ngư Tai câu hồn những loại thủy hải sản dưới sông dưới biển, Hoàng Phong chuyên câu hồn phách những loại côn trùng…
Tô Tử Tích chạy cả một đường thấy tất cả đều là những pho tượng không động đậy, chỉ có đôi mắt là giống như sống, không ngừng nhìn theo cậu.
Cuối cùng cậu cũng chạy đến điểm cuối, thấy rõ bảng hiệu treo phía trên… Diêm La điện.
Tô Tử Tích ngạc nhiên, Diêm La điện?
Cmn, cậu chết rồi?
Ghế của Diêm Vương rất lớn, cao bằng cả một tòa nhà bình thường, vô cùng uy nghiêm nhưng lại không có ai.
Tô Tử Tích mơ màng, lúc này cậu thấy phía trên chỗ ngồi to lớn đấy có người đang ngồi, người kia ngẩng đầu nhìn cậu.
Tô Tử Tích trợn trừng mắt: “Túc Bảo?”
Cậu vội vàng chạy đến, vừa chạy vừa kêu: “Túc Bảo!”
“Em gái, em gái!”
Túc Bảo đưa tay khiến cậu không thể nào chạy thêm dù chỉ là nửa bước, cô bé nói: “Mau quay về đi! Anh đến nơi này làm gì?”
Cô bé nâng tay lên, Tô Tử Tích lập tức cảm thấy mình đang bay.
Túc Bảo ở bên dưới đột nhiên nhặt lên thứ gì đó, cô bé ném mạnh về phía mặt Tô Tử Tích.
“Đúng rồi, nhớ mang theo não của anh!”
Tô Tử Tích: “???”
Cậu đang bay đó…
Đột nhiên có người nào đó dùng sức vỗ mạnh vào mặt cậu, mạnh đến nỗi vang lên tiếng bốp bốp bốp!
“Anh, anh!”
“Anh trai tỉnh lại đi, em ở đây nè!”
Tô Tử Tích đột nhiên mở mắt.
Thế giới ồn ào náo nhiệt lập tức tràn vào tai cậu, người thân của bệnh nhân đi tới đi lui ở bên ngoài, y tá đứng ở phía xa đang kiểm tra cho người bệnh, cũng không biết đứa nhỏ ở phòng bệnh nào khóc lên…
Tô Tử Tích ngơ ngác nói: “Anh không chết sao?”
Mặt có hơi đau một chút…
Tô Tử Tích vô thức nhếch miệng rồi hít một cái.
Túc Bảo chột dạ nhìn nửa mặt sưng đỏ của cậu, bé nhỏ giọng nói: “Anh, có Túc Bảo ở đây anh chắc chắn không chết được đâu!”
Tô Tử Tích đảo mắt nhìn quanh một vòng, cậu phát hiện mình đang ở phòng bệnh, ngoài cửa sổ hơi mờ tối khiến người ta có cảm giác không biết bây giờ là sáng sớm hay chiều tối.
Cậu mờ mịt hỏi: “Não anh vẫn còn chứ?”
Túc Bảo sờ đầu cậu: “Vẫn còn nha, anh, anh không cảm giác được sao?”
Tô Tử Tích cảm nhận được bàn tay mềm mại ấm áp của Túc Bảo, cảm giác trên đầu cũng quay về, cậu yếu ớt nói: “Cảm giác được, vẫn còn ở đó.”
Túc Bảo an ủi: “Yên tâm, đầu anh vẫn nguyên vẹn.”
Tô Tử Tích vô thức hỏi: “Không dẹp sao?”
Túc Bảo trả lời một cách khẳng định: “Không có dẹp, rất rất tròn, đầu vô cùng tròn.”
Tô Tử Tích: “Vậy thì tốt rồi.”
Mọi người nghe cuộc trò chuyện của họ thì không biết nói gì ngoài bật cười.
Tô Tử Du nói: “Anh hai, nếu đầu anh không ở đây thì sao anh có thể nằm ở đây được, lúc đấy anh phải nằm ở lò hỏa thiêu rồi!”
Bà cụ Tô nghiêm mặt dạy dỗ: “Nói nhăng nói cuội gì thế, đừng có nói gở!”
Túc Bảo lập tức tiếp lời: “Phì phì phì!”
Mỗi lần bà ngoại nói điềm xấu thì phía sau kiểu gì cũng sẽ có phì phì phì.
Quả nhiên lúc cô bé phì phì phì, bà cụ Tô cũng phì phì phì.
Mọi người không khỏi bậy cười, trong lòng đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tô Tử Tích nhìn xung quanh phòng, phát hiện mọi người đều ở đây, ba cậu, bác cả, chú ba, chú tư, chú năm, chú út, còn cả cả dượng của cậu nữa.
Phòng bệnh nho nhỏ có chút chen chúc.
Mộc Quy Phàm đứng dựa vào cửa phòng bệnh, ha một tiếng: “Nghe nói lấy được 1kg máu từ đầu của nó, lợi hại.”
Tô Ý Thâm nói: “Không sao, là khối máu tụ quá lâu nên lúc lấy ra mới chảy máu thôi.”
Tô Việt Phi mới từ nước ngoài bay về, bay hơn mấy tháng, lần này trở về nghỉ ngơi một thời gian, biết Tô Tử Tích nằm viện, máy bay vừa hạ cánh anh đã trực tiếp đến đây.
Anh dịu dàng nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, sắp khai giảng rồi, đến lúc đó chú xin nghỉ cho con.”
Tô Lạc nhìn đồng hồ: “Không có gì thì tốt, con về trước để quay phim.”
Tô Nhạc Phi: “Cháu trai lớn của chú muốn ăn gì? Đêm nay chú Năm làm cả một con bò cho con ăn!”
Hàm Hàm không cần làm bài tập nên rất vui vẻ, con nhóc là người đầu tiên hưởng ứng: “Bê thui nguyên con! Chú Năm con muốn ăn bê thui nguyên con!”
Tô Tử Chiến cầm hai quyển bài tập lên: “Nghe nói hai quyển bài tập này Hàm Hàm vẫn chưa làm gì?”
Nụ cười trên mặt Hàm Hàm vụt tắt.
Tô Tử Tích: “…”
Đi một vòng quỷ môn quan, đột nhiên cậu có… cảm giác trái tim nóng lên, cả người ấm áp.
“Con mơ thấy có người nói con viết tên mình. Con ngồi đó viết mãi viết mãi nhưng làm sao cũng không thể viết hết được chữ cuối cùng.” Tô Tử Tích nghẹn ngào: “Vẫn không thể viết hết…”
Thật ra cậu rất sợ, rất rất sợ…
Cậu không khống chế nổi tay mình, vừa dùng lực thì bút bị quăng sang bên cạnh.
Người kia nhíu mày, lấy một tờ giấy khác ra: “Viết lại đi.”
Tô Tử Tích lại bắt đầu viết, Tô Tử…
Không hiểu vì sao chữ Tích không thể viết được hoàn chỉnh.
Tô Tử Tích sốt ruột, không viết được có nghĩa sẽ không rời khỏi đây được sao?
Có nghĩa là cậu sẽ chết sao?
Cứ như vậy, Tô Tử Tích viết tên mình hết lần này đến lần khác trong bóng tối nhưng làm thế nào cũng dừng lại ở chữ cuối cùng.
Cậu cũng không biết tại sao mình có thể thấy người kia hay tờ giấy kia, cậu chỉ biết mình viết tên mình hết lần này đến lần khác, thời gian trôi qua cậu cũng không biết, chỉ máy móc viết tên mình.
Một tiếng ầm đột nhiên vang lên, bóng tối trước mắt vỡ tan, người kia cũng biến mất không dấu vết, Tô Tử Tích ngạc nhiên nhìn khoảng không trống rỗng trước mặt.
Phía xa có ánh sáng, cậu chạy về phía trước, không ngừng chạy về phía trước, cậu chạy qua một số nơi trông giống như những ngôi nhà bằng bùn ở nông thôn, rồi chạy qua một nơi trông giống như một khu chợ.
Kiến trúc những nơ này không có gì kì lạ, điều kì lạ duy nhất chính là không có ai.
Cuối cùng cậu cũng chạy đến cổng chính, cánh cổng kia rất cao, caod dến mức xuyên qua tầng mây.
Cậu dùng sức đẩy ra, trong cửa là một đại điện trống trải, Tô Tử Tích bước vào theo bản năng.
Hai bên đại điện có Hữu Thập Đại Âm Soái.
Đứng đầu là Đầu Trâu Mặt Ngựa, Hắc Bạch Vô Thường, bọn họ có diện mạo vô cùng đáng sợ, đôi mắt như đang chuyển động, cứ như vậy nhìn cậu chằm chằm.
Tô Tử Tích sợ hãi, cậu vội vàng đi tiếp vào bên trong, tiếp đó là pho tượng Quỷ Vương đại soái, Như Dạ Xoa tóc đỏ nanh trắng, tay cầm chuông trấn yêu.
Tô Tử Tích không hiểu vì sao mình lại thấy những thứ này, cậu lại vội vàng chạy đi… Dường như đã vào cánh cửa này rồi sẽ không thể nào quay lại, cậu không có suy nghĩ sẽ quay lại thoát ra.
Sau Ma Vương là tượng Thần Du Hành Ban Ngày và Thần Du Hành Ban Đêm, theo truyền thuyết, hai vị thần này lang thang khắp thế giới, theo dõi hành vi, thiện ác của mọi người.
Mọi người dưới dân gian cho rằng bọn họ là hai hung thần, nếu ai chạm phải họ sẽ bị ghi vào danh sách…
Tiếp theo đó chính là Báo Vĩ, Điểu Chủy, Ngư Tai, Hoàng Phong. Trong dân gian chúng đều là sứ giả câu hồn như Hắc Bạch Vô Thường và Đầu Trâu Mặt Ngựa.
Khác biệt chính là Hắc Bạch Vô Thường và Đầu Trâu Mặt Ngựa chuyên đi câu hồn người, Báo Vĩ thì câu hồn thú, Điểu Chuỷ câu hồn những loài chim bay trên trời, Ngư Tai câu hồn những loại thủy hải sản dưới sông dưới biển, Hoàng Phong chuyên câu hồn phách những loại côn trùng…
Tô Tử Tích chạy cả một đường thấy tất cả đều là những pho tượng không động đậy, chỉ có đôi mắt là giống như sống, không ngừng nhìn theo cậu.
Cuối cùng cậu cũng chạy đến điểm cuối, thấy rõ bảng hiệu treo phía trên… Diêm La điện.
Tô Tử Tích ngạc nhiên, Diêm La điện?
Cmn, cậu chết rồi?
Ghế của Diêm Vương rất lớn, cao bằng cả một tòa nhà bình thường, vô cùng uy nghiêm nhưng lại không có ai.
Tô Tử Tích mơ màng, lúc này cậu thấy phía trên chỗ ngồi to lớn đấy có người đang ngồi, người kia ngẩng đầu nhìn cậu.
Tô Tử Tích trợn trừng mắt: “Túc Bảo?”
Cậu vội vàng chạy đến, vừa chạy vừa kêu: “Túc Bảo!”
“Em gái, em gái!”
Túc Bảo đưa tay khiến cậu không thể nào chạy thêm dù chỉ là nửa bước, cô bé nói: “Mau quay về đi! Anh đến nơi này làm gì?”
Cô bé nâng tay lên, Tô Tử Tích lập tức cảm thấy mình đang bay.
Túc Bảo ở bên dưới đột nhiên nhặt lên thứ gì đó, cô bé ném mạnh về phía mặt Tô Tử Tích.
“Đúng rồi, nhớ mang theo não của anh!”
Tô Tử Tích: “???”
Cậu đang bay đó…
Đột nhiên có người nào đó dùng sức vỗ mạnh vào mặt cậu, mạnh đến nỗi vang lên tiếng bốp bốp bốp!
“Anh, anh!”
“Anh trai tỉnh lại đi, em ở đây nè!”
Tô Tử Tích đột nhiên mở mắt.
Thế giới ồn ào náo nhiệt lập tức tràn vào tai cậu, người thân của bệnh nhân đi tới đi lui ở bên ngoài, y tá đứng ở phía xa đang kiểm tra cho người bệnh, cũng không biết đứa nhỏ ở phòng bệnh nào khóc lên…
Tô Tử Tích ngơ ngác nói: “Anh không chết sao?”
Mặt có hơi đau một chút…
Tô Tử Tích vô thức nhếch miệng rồi hít một cái.
Túc Bảo chột dạ nhìn nửa mặt sưng đỏ của cậu, bé nhỏ giọng nói: “Anh, có Túc Bảo ở đây anh chắc chắn không chết được đâu!”
Tô Tử Tích đảo mắt nhìn quanh một vòng, cậu phát hiện mình đang ở phòng bệnh, ngoài cửa sổ hơi mờ tối khiến người ta có cảm giác không biết bây giờ là sáng sớm hay chiều tối.
Cậu mờ mịt hỏi: “Não anh vẫn còn chứ?”
Túc Bảo sờ đầu cậu: “Vẫn còn nha, anh, anh không cảm giác được sao?”
Tô Tử Tích cảm nhận được bàn tay mềm mại ấm áp của Túc Bảo, cảm giác trên đầu cũng quay về, cậu yếu ớt nói: “Cảm giác được, vẫn còn ở đó.”
Túc Bảo an ủi: “Yên tâm, đầu anh vẫn nguyên vẹn.”
Tô Tử Tích vô thức hỏi: “Không dẹp sao?”
Túc Bảo trả lời một cách khẳng định: “Không có dẹp, rất rất tròn, đầu vô cùng tròn.”
Tô Tử Tích: “Vậy thì tốt rồi.”
Mọi người nghe cuộc trò chuyện của họ thì không biết nói gì ngoài bật cười.
Tô Tử Du nói: “Anh hai, nếu đầu anh không ở đây thì sao anh có thể nằm ở đây được, lúc đấy anh phải nằm ở lò hỏa thiêu rồi!”
Bà cụ Tô nghiêm mặt dạy dỗ: “Nói nhăng nói cuội gì thế, đừng có nói gở!”
Túc Bảo lập tức tiếp lời: “Phì phì phì!”
Mỗi lần bà ngoại nói điềm xấu thì phía sau kiểu gì cũng sẽ có phì phì phì.
Quả nhiên lúc cô bé phì phì phì, bà cụ Tô cũng phì phì phì.
Mọi người không khỏi bậy cười, trong lòng đều thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Tô Tử Tích nhìn xung quanh phòng, phát hiện mọi người đều ở đây, ba cậu, bác cả, chú ba, chú tư, chú năm, chú út, còn cả cả dượng của cậu nữa.
Phòng bệnh nho nhỏ có chút chen chúc.
Mộc Quy Phàm đứng dựa vào cửa phòng bệnh, ha một tiếng: “Nghe nói lấy được 1kg máu từ đầu của nó, lợi hại.”
Tô Ý Thâm nói: “Không sao, là khối máu tụ quá lâu nên lúc lấy ra mới chảy máu thôi.”
Tô Việt Phi mới từ nước ngoài bay về, bay hơn mấy tháng, lần này trở về nghỉ ngơi một thời gian, biết Tô Tử Tích nằm viện, máy bay vừa hạ cánh anh đã trực tiếp đến đây.
Anh dịu dàng nói: “Nghỉ ngơi thật tốt, sắp khai giảng rồi, đến lúc đó chú xin nghỉ cho con.”
Tô Lạc nhìn đồng hồ: “Không có gì thì tốt, con về trước để quay phim.”
Tô Nhạc Phi: “Cháu trai lớn của chú muốn ăn gì? Đêm nay chú Năm làm cả một con bò cho con ăn!”
Hàm Hàm không cần làm bài tập nên rất vui vẻ, con nhóc là người đầu tiên hưởng ứng: “Bê thui nguyên con! Chú Năm con muốn ăn bê thui nguyên con!”
Tô Tử Chiến cầm hai quyển bài tập lên: “Nghe nói hai quyển bài tập này Hàm Hàm vẫn chưa làm gì?”
Nụ cười trên mặt Hàm Hàm vụt tắt.
Tô Tử Tích: “…”
Đi một vòng quỷ môn quan, đột nhiên cậu có… cảm giác trái tim nóng lên, cả người ấm áp.
“Con mơ thấy có người nói con viết tên mình. Con ngồi đó viết mãi viết mãi nhưng làm sao cũng không thể viết hết được chữ cuối cùng.” Tô Tử Tích nghẹn ngào: “Vẫn không thể viết hết…”
Thật ra cậu rất sợ, rất rất sợ…
Bình luận facebook