-
Chương 366: Không thể tùy tiện cho người khác biết bát tự của mình
Sau khi nhảy xong điệu ‘Đại Thần’, bà cụ ngồi thở hổn hển một lúc.
Trên giường bệnh có một cậu bé, hình như cậu đã quen nhìn bà nội ‘nhảy múa’, yếu ớt nói: “Nội ơi, con khát nước quá.”
Bà cụ nhanh chóng đứng dậy, đi rót một cốc nước rồi đưa lên miệng cậu bé.
“Cháu trai ngoan, con chịu đựng thêm chút thời gian nha. Bác sĩ nói nếu tình trạng sức khỏe của con tốt thì hai ngày nữa con có thể xuất viện đấy!”
Cháu trai của bà cụ bị phát hiện có một khối u trong não, bà cụ không hiểu bác sĩ đang nói đến loại u ác tính nào, bà cụ chỉ biết rằng một căn bệnh nào đó đang bám lấy cháu trai bà, chỉ cần tiễn căn bệnh này đi, cháu trai của bà sẽ bình phục được.
Vì mục đích đó, bà cụ bắt thân với tất cả mọi người, hỏi dò tên họ cùng bát tự của đám trẻ con nhà họ, bà cụ sẽ không hại chết đám trẻ con kia, mà chỉ muốn bệnh tật trên người cháu trai mình chuyển bớt một phần sang người đám trẻ con đó là được…
Sau khi cho cháu trai uống nước, bà cụ bật điện thoại di động và đăng nhập vào một group tên là xx.
Tài khoản của bà cụ đã cài đặt lời nhắc đăng nhập, bà vừa vào group đã lập tức có nhắc nhở đặc biệt: Bà cụ Huyền Môn đã vào group.
Group tức thì bùng nổ.
[Ahhhh, bà cụ online rồi! Cụ ơi, hôm nay cụ có thể giúp tôi xem được không?]
[Cụ ơi, tôi tên xxx, sinh vào lúc 6 giờ sáng ngày 4 tháng 12 năm 1989, gần đây chồng tôi thường cãi nhau với tôi và không về nhà, chúng tôi sắp ly hôn rồi, xin hỏi tôi nên làm gì.
Bà ơi, cháu tên xx, sinh năm... Cháu muốn hỏi khi nào cháu mới phát tài?]
Bà cụ không biết gõ chữ trên điện thoại nên đã gửi tin nhắn thoại.
[Trong mối quan hệ của vợ chồng anh chị đã có một người thứ ba chen chân vào, vợ chồng anh chị không tin tưởng và nghi ngờ đối phương, cộng thêm một trưởng bối sống cùng vợ chồng anh chị luôn cố tình phá hoại chia rẽ tình cảm của hai người. Thế nên, hãy nghe theo trái tim mình và học cách cúi đầu. Bất cứ ai muốn tranh thắng thua trong chuyện tình cảm cũng sẽ là người thua cuộc mà thôi.]
[Dự án gần đây của cháu đã đến thời điểm mấu chốt. Ngàn vạn lần đừng để xảy ra sơ suất. Chỉ cần cháu thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn này, thành công sẽ chờ đợi cháu.]
Những lời này có thể được nói rất khéo léo tài tình.
Một khi người phụ nữ trong mối quan hệ hôn nhân học được cách cúi đầu nhân nhượng, sự bướng bỉnh của người đàn ông sẽ khiến anh ta lựa chọn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân——
Hầu hết đàn ông đều như vậy, vừa muốn những lá cờ sặc sỡ màu sắc tung bay, lại muốn lá cờ đỏ không rơi xuống, vì vậy, nếu vợ họ có thể chịu đựng được thì hầu hết đàn ông sẽ không ly hôn. Đây là một thực tế.
Còn đối với những người cầu tài... lời bà cụ nói có khác gì không nói đâu, gì mà ‘nếu thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn thì nhất định sẽ thành công’.
Đây chẳng phải nói thừa hay sao?
Nhưng hai người được xem quẻ kia lại đang kích động vô cùng.
[Cụ nói chuẩn quá!
Chồng tôi có tình nhân bên ngoài, mẹ chồng tôi thì bênh vực con trai bà ấy….. Cảm ơn cụ nhiều.]
[Cảm ơn cụ! Dự án gần đây quả thực đã đến thời điểm mấu chốt…]
Lúc này trong group có người yếu ớt hỏi:
[Tuy…. Nhưng, không rõ tại sao, lần trước cụ vừa xem quẻ cho cháu xong thì cháu đen đủi cực kỳ, ra đường thường vô duyên vô cớ vấp ngã, dừng xe trên đường cũng bị người khác đâm vào đít xe, không được hoàn tiền khi tính nhầm hóa đơn hai trăm tệ… điện thoại di động của cháu cũng vỡ màn hình….]
Bà cụ thản nhiên nói:
[Những chuyện đen đủi nhỏ kia chính là chuyện tôi làm để giúp cháu tiêu trừ tai họa lớn, chẳng qua là họa nhỏ linh nghiệm trước đó thôi, người tin tôi sẽ tránh được họa lớn, người không tin tôi thì tôi cũng không cưỡng cầu, xem cháu có duyên và có mệnh đó hay không.]
Người vừa nói ban nãy nhanh chóng bị cả group ném đá, thậm chí còn bị quản trị viên đuổi ra khỏi nhóm.
Bà cụ cười lạnh, sao có thể không đen đủi cho được?
Chỉ cần bát tự của người xem quẻ phù hợp thì bà có thể mượn may mắn của người đó.
Bà và cháu trai lần nào cũng xếp hàng để được nhập viện một cách suôn sẻ, công việc kinh doanh của con trai và con dâu bà cũng ngày một tốt hơn, đây đều là sự đóng góp của đám người xem quẻ có bát tự phù hợp kia.
Đổi lại, bản thân họ sẽ gặp xúi quẩy, tổn thất tài chính, thậm chí gặp tai nạn.
Bà cụ chỉ cần lên mạng, sẽ có vô số người tự nguyện đưa cho bà bát tự của họ.
Bà cụ chọn thêm vài người có ngày sinh và bát tự phù hợp, chép cẩn thận vào một tờ giấy màu vàng rồi tắt điện thoại di động.
Bà cụ làm những điều này mà gần như không sợ bị phát hiện.
Thông thường mọi người đều không biết không thể cho người khác bát tự của mình.
Thậm chí, rất nhiều cô gái trẻ còn thành thật nhập tên, ngày sinh của mình trên một số trang web đoán mệnh mà không hay biết rằng trang web chẳng những không đoán được mệnh mà các cô gái đó còn gặp phải xui xẻo.
Hơn nữa, đối với người xem quẻ trong group này, mỗi lần bà cụ chỉ mượn chút vận may của họ, một thời gian sau vận rủi của đối phương sẽ thuyên giảm, nên ít người phát hiện ra đây là kết quả của việc tùy tiện đưa bát tự cho bà cụ.
Nếu đạo hạnh của bà cụ đủ cao thâm, bà có thể mượn mạng sống của người có bát tự thích hợp….
Nghĩ tới đây, bà cụ sực nhớ ra Tô Tử Tích, cậu có mệnh đại phú đại quý, cả đời bình an vui vẻ, nếu có thể mượn mệnh của cậu cho cháu trai bà cụ thì tốt biết bao!
Bà cụ thong thả đi lên tầng mười một rồi dạo một vòng quanh phòng mổ.
Kết quả, lại trông thấy Túc Bảo.
Bà cụ nhìn chằm chằm Túc Bảo, mệnh của cô bé này còn tốt hơn thằng bé kia, dù không làm gì cũng sẽ đại phúc đại quý, được nuông chiều cả đời, khỏe mạnh, bình an, mọi sự như ý.
Nhưng mệnh của cô bé này thuộc loại số học gì, sao bà cụ không nhìn ra được?
Túc Bảo đang mở tờ giấy mà Tô Tử Tích đưa.
Chữ viết của Tô Tử Tích rất gọn, khác hẳn lối viết nguệch ngoạc tùy hứng hàng ngày của cậu, nhìn thôi cũng biết khi viết những dòng chữ này, Tô Tử Tích rất nghiêm túc.
“Anh ơi, cái này viết gì thế?” Túc Bảo hỏi.
Tô Tử Du sáp tới gần nhìn, lập tức ngẩn người.
“Di thư?” Cậu sửng sốt nói: “Uầy, em ấy đã tính đến chuyện chết rồi hả?”
Chỉ làm tiểu phẫu thôi mà, làm gì đến mức đó….
Chú út đã nói tỷ lệ thành công là 95%, Tô Tử Du không tin Tô Tử Tích lại đen đủi tới vậy, chỉ 5% mà cũng dính phải.
“Để lại năm mươi vạn tệ cho Túc Bảo... Tài khoản game trị giá mấy chục triệu tệ cũng để lại cho Túc Bảo... để lại hai quyển bài tập chưa làm xong cho Hân Hân….”
Đọc tới đây, Tô Tử Du không khỏi bật cười.
Ác thật, để lại bài tập cho Hân Hân.
Bà cụ Tô nhận lấy di thư, cau mày nói: “Phỉ nhổ, phỉ nhổ phỉ nhổ! Thằng bé viết cái quái gì vậy? Đúng là làm xằng.”
Bà muốn xé lá thư tuyệt mệnh, nhưng Tô Tử Du đã giật lại và nói: “Bà ơi, đừng làm vậy. Ít nhiều thì em ấy đã chân thành viết ra những dòng chữ này.”
Mọi người cho rằng Tô Tử Du đang bảo vệ Tô Tử Tích hả?
Nhầm to, cậu bé đang giữ lại chứng cứ để sau này có thứ cười nhạo Tô Tử Tích thôi.
Túc Bảo khẽ cau mày, nhìn ánh đèn sáng rực trong phòng mổ.
Anh Tử Tích sẽ không gặp chuyện gì chứ.
Kỷ Trường an ủi: “Yên tâm, mệnh của cậu bé dài mà.”
Túc Bảo đột nhiên hỏi: “Lỡ như mệnh dài nhưng sống như em Tuấn Tuấn thì sao….”
Ngay cả khi trở thành một kẻ ngốc và già đi, mệnh cũng dài đó thôi.
Kỷ Trường sửng sốt.
Đột nhiên hắn cảm thấy có ai đó đang nhìn về phía này, hắn lập tức nhìn xung quanh và trông thấy một bà cụ đang ngồi trên chiếc ghế cách đó không xa.
Gương mặt bà cụ hiền lành phúc hậu, nhưng ánh mắt hơi bất thường.
“Túc Bảo.” Kỷ Trường nói: “Nhìn bà cụ kia kìa.”
Túc Bảo quay đầu nhìn lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt của bà cụ.
Bà cụ cười toe toét vẫy tay với Túc Bảo: “Lại đây... lại đây…”
Nụ cười đó hơi quỷ dị và đáng sợ.
Lúc này tướng của bà cụ trở nên ác hơn, số mệnh của Túc Bảo quá tốt đã khiến bà cụ không thể kiềm chế được.
Sau khi nếm vị ngọt, hình như rất dễ bị nghiện, thấy vận mệnh tốt là lập tức muốn mượn.
Vì vậy, bất kể bà cụ Tô có mặt hay không, bà cụ xấu bụng vẫn muốn đến gần Túc Bảo.
Bà cụ hoàn toàn không hay, mình đã chọc vào ai….
Trên giường bệnh có một cậu bé, hình như cậu đã quen nhìn bà nội ‘nhảy múa’, yếu ớt nói: “Nội ơi, con khát nước quá.”
Bà cụ nhanh chóng đứng dậy, đi rót một cốc nước rồi đưa lên miệng cậu bé.
“Cháu trai ngoan, con chịu đựng thêm chút thời gian nha. Bác sĩ nói nếu tình trạng sức khỏe của con tốt thì hai ngày nữa con có thể xuất viện đấy!”
Cháu trai của bà cụ bị phát hiện có một khối u trong não, bà cụ không hiểu bác sĩ đang nói đến loại u ác tính nào, bà cụ chỉ biết rằng một căn bệnh nào đó đang bám lấy cháu trai bà, chỉ cần tiễn căn bệnh này đi, cháu trai của bà sẽ bình phục được.
Vì mục đích đó, bà cụ bắt thân với tất cả mọi người, hỏi dò tên họ cùng bát tự của đám trẻ con nhà họ, bà cụ sẽ không hại chết đám trẻ con kia, mà chỉ muốn bệnh tật trên người cháu trai mình chuyển bớt một phần sang người đám trẻ con đó là được…
Sau khi cho cháu trai uống nước, bà cụ bật điện thoại di động và đăng nhập vào một group tên là xx.
Tài khoản của bà cụ đã cài đặt lời nhắc đăng nhập, bà vừa vào group đã lập tức có nhắc nhở đặc biệt: Bà cụ Huyền Môn đã vào group.
Group tức thì bùng nổ.
[Ahhhh, bà cụ online rồi! Cụ ơi, hôm nay cụ có thể giúp tôi xem được không?]
[Cụ ơi, tôi tên xxx, sinh vào lúc 6 giờ sáng ngày 4 tháng 12 năm 1989, gần đây chồng tôi thường cãi nhau với tôi và không về nhà, chúng tôi sắp ly hôn rồi, xin hỏi tôi nên làm gì.
Bà ơi, cháu tên xx, sinh năm... Cháu muốn hỏi khi nào cháu mới phát tài?]
Bà cụ không biết gõ chữ trên điện thoại nên đã gửi tin nhắn thoại.
[Trong mối quan hệ của vợ chồng anh chị đã có một người thứ ba chen chân vào, vợ chồng anh chị không tin tưởng và nghi ngờ đối phương, cộng thêm một trưởng bối sống cùng vợ chồng anh chị luôn cố tình phá hoại chia rẽ tình cảm của hai người. Thế nên, hãy nghe theo trái tim mình và học cách cúi đầu. Bất cứ ai muốn tranh thắng thua trong chuyện tình cảm cũng sẽ là người thua cuộc mà thôi.]
[Dự án gần đây của cháu đã đến thời điểm mấu chốt. Ngàn vạn lần đừng để xảy ra sơ suất. Chỉ cần cháu thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn này, thành công sẽ chờ đợi cháu.]
Những lời này có thể được nói rất khéo léo tài tình.
Một khi người phụ nữ trong mối quan hệ hôn nhân học được cách cúi đầu nhân nhượng, sự bướng bỉnh của người đàn ông sẽ khiến anh ta lựa chọn tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân——
Hầu hết đàn ông đều như vậy, vừa muốn những lá cờ sặc sỡ màu sắc tung bay, lại muốn lá cờ đỏ không rơi xuống, vì vậy, nếu vợ họ có thể chịu đựng được thì hầu hết đàn ông sẽ không ly hôn. Đây là một thực tế.
Còn đối với những người cầu tài... lời bà cụ nói có khác gì không nói đâu, gì mà ‘nếu thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn thì nhất định sẽ thành công’.
Đây chẳng phải nói thừa hay sao?
Nhưng hai người được xem quẻ kia lại đang kích động vô cùng.
[Cụ nói chuẩn quá!
Chồng tôi có tình nhân bên ngoài, mẹ chồng tôi thì bênh vực con trai bà ấy….. Cảm ơn cụ nhiều.]
[Cảm ơn cụ! Dự án gần đây quả thực đã đến thời điểm mấu chốt…]
Lúc này trong group có người yếu ớt hỏi:
[Tuy…. Nhưng, không rõ tại sao, lần trước cụ vừa xem quẻ cho cháu xong thì cháu đen đủi cực kỳ, ra đường thường vô duyên vô cớ vấp ngã, dừng xe trên đường cũng bị người khác đâm vào đít xe, không được hoàn tiền khi tính nhầm hóa đơn hai trăm tệ… điện thoại di động của cháu cũng vỡ màn hình….]
Bà cụ thản nhiên nói:
[Những chuyện đen đủi nhỏ kia chính là chuyện tôi làm để giúp cháu tiêu trừ tai họa lớn, chẳng qua là họa nhỏ linh nghiệm trước đó thôi, người tin tôi sẽ tránh được họa lớn, người không tin tôi thì tôi cũng không cưỡng cầu, xem cháu có duyên và có mệnh đó hay không.]
Người vừa nói ban nãy nhanh chóng bị cả group ném đá, thậm chí còn bị quản trị viên đuổi ra khỏi nhóm.
Bà cụ cười lạnh, sao có thể không đen đủi cho được?
Chỉ cần bát tự của người xem quẻ phù hợp thì bà có thể mượn may mắn của người đó.
Bà và cháu trai lần nào cũng xếp hàng để được nhập viện một cách suôn sẻ, công việc kinh doanh của con trai và con dâu bà cũng ngày một tốt hơn, đây đều là sự đóng góp của đám người xem quẻ có bát tự phù hợp kia.
Đổi lại, bản thân họ sẽ gặp xúi quẩy, tổn thất tài chính, thậm chí gặp tai nạn.
Bà cụ chỉ cần lên mạng, sẽ có vô số người tự nguyện đưa cho bà bát tự của họ.
Bà cụ chọn thêm vài người có ngày sinh và bát tự phù hợp, chép cẩn thận vào một tờ giấy màu vàng rồi tắt điện thoại di động.
Bà cụ làm những điều này mà gần như không sợ bị phát hiện.
Thông thường mọi người đều không biết không thể cho người khác bát tự của mình.
Thậm chí, rất nhiều cô gái trẻ còn thành thật nhập tên, ngày sinh của mình trên một số trang web đoán mệnh mà không hay biết rằng trang web chẳng những không đoán được mệnh mà các cô gái đó còn gặp phải xui xẻo.
Hơn nữa, đối với người xem quẻ trong group này, mỗi lần bà cụ chỉ mượn chút vận may của họ, một thời gian sau vận rủi của đối phương sẽ thuyên giảm, nên ít người phát hiện ra đây là kết quả của việc tùy tiện đưa bát tự cho bà cụ.
Nếu đạo hạnh của bà cụ đủ cao thâm, bà có thể mượn mạng sống của người có bát tự thích hợp….
Nghĩ tới đây, bà cụ sực nhớ ra Tô Tử Tích, cậu có mệnh đại phú đại quý, cả đời bình an vui vẻ, nếu có thể mượn mệnh của cậu cho cháu trai bà cụ thì tốt biết bao!
Bà cụ thong thả đi lên tầng mười một rồi dạo một vòng quanh phòng mổ.
Kết quả, lại trông thấy Túc Bảo.
Bà cụ nhìn chằm chằm Túc Bảo, mệnh của cô bé này còn tốt hơn thằng bé kia, dù không làm gì cũng sẽ đại phúc đại quý, được nuông chiều cả đời, khỏe mạnh, bình an, mọi sự như ý.
Nhưng mệnh của cô bé này thuộc loại số học gì, sao bà cụ không nhìn ra được?
Túc Bảo đang mở tờ giấy mà Tô Tử Tích đưa.
Chữ viết của Tô Tử Tích rất gọn, khác hẳn lối viết nguệch ngoạc tùy hứng hàng ngày của cậu, nhìn thôi cũng biết khi viết những dòng chữ này, Tô Tử Tích rất nghiêm túc.
“Anh ơi, cái này viết gì thế?” Túc Bảo hỏi.
Tô Tử Du sáp tới gần nhìn, lập tức ngẩn người.
“Di thư?” Cậu sửng sốt nói: “Uầy, em ấy đã tính đến chuyện chết rồi hả?”
Chỉ làm tiểu phẫu thôi mà, làm gì đến mức đó….
Chú út đã nói tỷ lệ thành công là 95%, Tô Tử Du không tin Tô Tử Tích lại đen đủi tới vậy, chỉ 5% mà cũng dính phải.
“Để lại năm mươi vạn tệ cho Túc Bảo... Tài khoản game trị giá mấy chục triệu tệ cũng để lại cho Túc Bảo... để lại hai quyển bài tập chưa làm xong cho Hân Hân….”
Đọc tới đây, Tô Tử Du không khỏi bật cười.
Ác thật, để lại bài tập cho Hân Hân.
Bà cụ Tô nhận lấy di thư, cau mày nói: “Phỉ nhổ, phỉ nhổ phỉ nhổ! Thằng bé viết cái quái gì vậy? Đúng là làm xằng.”
Bà muốn xé lá thư tuyệt mệnh, nhưng Tô Tử Du đã giật lại và nói: “Bà ơi, đừng làm vậy. Ít nhiều thì em ấy đã chân thành viết ra những dòng chữ này.”
Mọi người cho rằng Tô Tử Du đang bảo vệ Tô Tử Tích hả?
Nhầm to, cậu bé đang giữ lại chứng cứ để sau này có thứ cười nhạo Tô Tử Tích thôi.
Túc Bảo khẽ cau mày, nhìn ánh đèn sáng rực trong phòng mổ.
Anh Tử Tích sẽ không gặp chuyện gì chứ.
Kỷ Trường an ủi: “Yên tâm, mệnh của cậu bé dài mà.”
Túc Bảo đột nhiên hỏi: “Lỡ như mệnh dài nhưng sống như em Tuấn Tuấn thì sao….”
Ngay cả khi trở thành một kẻ ngốc và già đi, mệnh cũng dài đó thôi.
Kỷ Trường sửng sốt.
Đột nhiên hắn cảm thấy có ai đó đang nhìn về phía này, hắn lập tức nhìn xung quanh và trông thấy một bà cụ đang ngồi trên chiếc ghế cách đó không xa.
Gương mặt bà cụ hiền lành phúc hậu, nhưng ánh mắt hơi bất thường.
“Túc Bảo.” Kỷ Trường nói: “Nhìn bà cụ kia kìa.”
Túc Bảo quay đầu nhìn lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt của bà cụ.
Bà cụ cười toe toét vẫy tay với Túc Bảo: “Lại đây... lại đây…”
Nụ cười đó hơi quỷ dị và đáng sợ.
Lúc này tướng của bà cụ trở nên ác hơn, số mệnh của Túc Bảo quá tốt đã khiến bà cụ không thể kiềm chế được.
Sau khi nếm vị ngọt, hình như rất dễ bị nghiện, thấy vận mệnh tốt là lập tức muốn mượn.
Vì vậy, bất kể bà cụ Tô có mặt hay không, bà cụ xấu bụng vẫn muốn đến gần Túc Bảo.
Bà cụ hoàn toàn không hay, mình đã chọc vào ai….
Bình luận facebook