-
Chương 352: Bắt quỷ khẩu nghiệp
Dù sao cách nhau mấy tầng lớp, thậm chí có thể nói cách nhau mấy tầng “giai cấp” nên Chu Cử căn bản không biết đến sự tồn tại của nhà giàu nhất như nhà họ Tô, giống như bây giờ đột nhiên có người hỏi bạn người giàu nhất Trung Quốc là ai thì gần như 80% không ai trả lời được chứ nói gì là quen biết.
Chu Cử mỗi ngày chỉ biết ngắm gái đẹp nhảy múa, mở tin tức ra còn không làm thì sao có thể biết đến chuyện này?
Anh ta ghen ghét nói: “Ha, thật có tương lai nha, hóa ra cháu là cô chủ nhỏ của nhà có tiền, đến nơi nghèo nàn này của chúng tôi khiến cháu chịu uất ức rồi!”
Nói xong anh ta lập tức nhìn về phía Hoàng Đại Toàn: “Ôi chao, chú năm chú còn ngồi đó làm gì, mau lấy trà ngon nhất nhà chú ra đi chứ!”
Anh ta vừa nói vừa cầm lá trà trên bàn lên, ghét bỏ nói: “Trà này chú mua ở đâu vậy, nhìn chắc cũng chỉ mấy chục tệ thôi phải không, không thấy xấu hổ khi để cô chủ nhỏ nhà người ta uống thứ này sao? Khó trách ban nãy người ta lại đem đổ đi.”
Túc Bảo: “…”
Cậu út đổ ly trà đi vì không muốn uống trà chú rót mà?
Đứa nhỏ bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, người này thật đáng ghét.”
Kỷ Trường: “Người này sớm muộn gì cũng bị đánh chết.”
Túc Bảo vô cùng đồng ý, vô cùng vô cùng đồng ý.
Hoàng Đại Toàn đột nhiên có chút luống cuống, lúc gọi mời Tô Ý Thâm đến ăn cơm ông ta cũng không ngờ Tô Ý Thâm lại giàu có như vậy!
“Bác sĩ Tô, anh đợi chút, tôi đi lấy trà mới…”
Tô Ý Thâm giữ anh ta lại, nhẹ nhàng cười nói: “Không cần, trà này rất ngon, tôi chỉ không uống được trà chó rót mà thôi.”
Lời vừa dứt tất cả mọi người đều yên lặng, hơi xấu hổ, nhưng nói thế nào nhỉ… Bên trong sự xấu hổ đó còn có chút hả dạ.
Vì nể mặt là họ hàng với nhau nên bình thường bọn họ không dám nói Chu Cử như vậy.
Tô Ý Thâm đứng lên nói: “Đi thôi Túc Bảo, chúng ta đi xem có gì cần giúp không.”
Mọi người nghe xong vội vàng nói không cần, Tô Ý Thâm không muốn ngồi đây nên đành nói muốn mang Túc Bảo đi dạo một vòng.
Sau khi Tô Ý Thâm đưa Túc Bảo rời đi, tất cả mọi người đều không khỏi oán trách: “Chu Cử, anh bị bệnh tâm thần à? Đó là lời mà anh nên nói với khách đến chơi nhà sao?”
“Bình thường nói chuyện đắc tội với người khác thì thôi đi, đằng này người ta đến nhà chúng ta làm khách, anh nói những lời này không phải đang sỉ nhục người ta sao?”
“Nên để chị họ Tiểu Hồng khâu cái miệng này của anh lại mới đúng!”
Hoàng Đại Toàn nghiêm mặt trách mắng đến nửa tiếng, mắng đến mức Chu Cử không thể tiếp tục ở lại được nữa, anh ta đành phải nói mình ra ngoài chút rồi rời đi.
Tô Ý Thâm mang Túc Bảo đi đến bãi đất hoang bỏ trống phía sau, Túc Bảo nhặt đá chơi.
Đột nhiên bụi cỏ lung lay, một con mèo hoang thò đầu ra, cảnh giác nhìn Túc Bảo meo một tiếng.
Túc Bảo lập tức vô cùng vui vẻ: “Cậu út, là mèo kìa!”
Tô Ý Thâm dịu dàng cười, ngồi xổm xuống hỏi: “Túc Bảo thích mèo sao?”
Túc Bảo gật đầu: “Vâng, thích ạ!”
Tô Ý Thâm hỏi thêm: “Vậy cậu út mua cho con một con để nuôi nhé?”
Túc Bảo lắc đầu: “Không cần ạ, mèo thích bắt chim, con sợ Tiểu Ngũ bị mèo đuổi!”
Tô Ý Thâm thầm cảm thán, nhóc con rất tốt bụng, rất mềm mại.
Chỉ thấy con mèo hoang kia đột nhiên xù lông, trong cổ họng nó vang lên tiếng gừ gừ hung dữ rồi chạy biến đi không còn thấy bóng dáng.
Túc Bảo quay đầu, không biết Chu Cử đã đứng phía sau lưng họ từ khi nào.
Thấy cô bé nhìn mình, Chu Cử tủm tỉm cười nói: “Yo, công chúa nhỏ ở đây chơi đá sao, bẩn quá đấy! Chú dẫn cháu đến bờ sông chơi nhé!”
Chu Cử cười không khác biến thái là bao, Túc Bảo từ chối không cần suy nghĩ: “Không đi!”
Trong lòng Chu Cử cảm thấy khó chịu không nói thành lời, ít nhiều gì cũng cảm thấy hối hận.
Nếu từ đầu biết người ta giàu có thế này thì anh ta sao dám đùa cợt như vậy chứ?
Dù thế nào cũng phải nịnh nọt họ để tạo thêm mối quan hệ cho bản thân mình.
Bây giờ đã đắc tội với người ta rồi, người ta không để ý đến anh ta là xong chuyện, mỗi lần nhớ đến mấy trăm vạn của Túc Bảo…
Trong lòng anh ta lập tức cảm thấy không công bằng, không cam tâm.
Kỷ Trường nhìn chằm chằm ác quỷ trên đầu Chu Cử, cười lạnh nói: “Cặp sách nhỏ, đến lúc trình diễn rồi, bắt ác quỷ!”
Trong tay Túc Bảo vẫn còn cầm hòn đá, bé nhìn chằm chằm Chu Cử không chớp mắt.
Bắt bắt bắt, nhất định phải bắt!
Ác quỷ bị ánh mắt của Kỷ Trường và Túc Bảo làm cho dựng hết lông tóc.
Vì sao nó lại có cảm giác như đang bị Diêm Vương nhìn vậy?
“Đi mau!” Ác quỷ điều khiển Chu Cử, muốn cưỡng chế ép Chu Cử rời đi.
Chu Cử bỗng nhiên trở nên mơ mơ màng màng nhưng anh ta không nâng chân lên mà còn tiếp tục nói những lời khó nghe: “Ôi, có phải công chúa nhỏ xem thường chúng tôi không, cũng đúng, chúng tôi chỉ là dân đen ở một thành phố nhỏ, xem thường cũng là chuyện bình thường. Chú năm của tôi không hiểu chuyện, lúc này nên mời mấy người ra ngoài nhà hàng ăn cơm mới đúng, đồ ở nhà có ra cái gì đâu chứ, đều để cho lợn ăn…”
Không ngờ quỷ khẩu nghiệp đã muốn chạy rồi mà Chu Cử còn muốn đứng đây khẩu nghiệp.
Túc Bảo đột nhiên dùng sức ném cục đá trong tay đi.
Cộp một tiếng.
Cục đá đập mạnh vào miệng Chu Cử, một tiếng cộp vang lên, miệng anh ta ứa máu, răng cửa cũng rụng mất một chiếc.
Chu Cử kêu lên một tiếng thảm thiết, anh ta vội vàng che miệng, đau đến mức nước mắt không ngừng chảy xuống.
Kỷ Trường nói: “Túc Bảo, lên!”
Túc Bảo hung dữ hét một tiếng rồi lao lên!!!
Ác quỷ: “!!!”
Chu Cử mỗi ngày chỉ biết ngắm gái đẹp nhảy múa, mở tin tức ra còn không làm thì sao có thể biết đến chuyện này?
Anh ta ghen ghét nói: “Ha, thật có tương lai nha, hóa ra cháu là cô chủ nhỏ của nhà có tiền, đến nơi nghèo nàn này của chúng tôi khiến cháu chịu uất ức rồi!”
Nói xong anh ta lập tức nhìn về phía Hoàng Đại Toàn: “Ôi chao, chú năm chú còn ngồi đó làm gì, mau lấy trà ngon nhất nhà chú ra đi chứ!”
Anh ta vừa nói vừa cầm lá trà trên bàn lên, ghét bỏ nói: “Trà này chú mua ở đâu vậy, nhìn chắc cũng chỉ mấy chục tệ thôi phải không, không thấy xấu hổ khi để cô chủ nhỏ nhà người ta uống thứ này sao? Khó trách ban nãy người ta lại đem đổ đi.”
Túc Bảo: “…”
Cậu út đổ ly trà đi vì không muốn uống trà chú rót mà?
Đứa nhỏ bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, người này thật đáng ghét.”
Kỷ Trường: “Người này sớm muộn gì cũng bị đánh chết.”
Túc Bảo vô cùng đồng ý, vô cùng vô cùng đồng ý.
Hoàng Đại Toàn đột nhiên có chút luống cuống, lúc gọi mời Tô Ý Thâm đến ăn cơm ông ta cũng không ngờ Tô Ý Thâm lại giàu có như vậy!
“Bác sĩ Tô, anh đợi chút, tôi đi lấy trà mới…”
Tô Ý Thâm giữ anh ta lại, nhẹ nhàng cười nói: “Không cần, trà này rất ngon, tôi chỉ không uống được trà chó rót mà thôi.”
Lời vừa dứt tất cả mọi người đều yên lặng, hơi xấu hổ, nhưng nói thế nào nhỉ… Bên trong sự xấu hổ đó còn có chút hả dạ.
Vì nể mặt là họ hàng với nhau nên bình thường bọn họ không dám nói Chu Cử như vậy.
Tô Ý Thâm đứng lên nói: “Đi thôi Túc Bảo, chúng ta đi xem có gì cần giúp không.”
Mọi người nghe xong vội vàng nói không cần, Tô Ý Thâm không muốn ngồi đây nên đành nói muốn mang Túc Bảo đi dạo một vòng.
Sau khi Tô Ý Thâm đưa Túc Bảo rời đi, tất cả mọi người đều không khỏi oán trách: “Chu Cử, anh bị bệnh tâm thần à? Đó là lời mà anh nên nói với khách đến chơi nhà sao?”
“Bình thường nói chuyện đắc tội với người khác thì thôi đi, đằng này người ta đến nhà chúng ta làm khách, anh nói những lời này không phải đang sỉ nhục người ta sao?”
“Nên để chị họ Tiểu Hồng khâu cái miệng này của anh lại mới đúng!”
Hoàng Đại Toàn nghiêm mặt trách mắng đến nửa tiếng, mắng đến mức Chu Cử không thể tiếp tục ở lại được nữa, anh ta đành phải nói mình ra ngoài chút rồi rời đi.
Tô Ý Thâm mang Túc Bảo đi đến bãi đất hoang bỏ trống phía sau, Túc Bảo nhặt đá chơi.
Đột nhiên bụi cỏ lung lay, một con mèo hoang thò đầu ra, cảnh giác nhìn Túc Bảo meo một tiếng.
Túc Bảo lập tức vô cùng vui vẻ: “Cậu út, là mèo kìa!”
Tô Ý Thâm dịu dàng cười, ngồi xổm xuống hỏi: “Túc Bảo thích mèo sao?”
Túc Bảo gật đầu: “Vâng, thích ạ!”
Tô Ý Thâm hỏi thêm: “Vậy cậu út mua cho con một con để nuôi nhé?”
Túc Bảo lắc đầu: “Không cần ạ, mèo thích bắt chim, con sợ Tiểu Ngũ bị mèo đuổi!”
Tô Ý Thâm thầm cảm thán, nhóc con rất tốt bụng, rất mềm mại.
Chỉ thấy con mèo hoang kia đột nhiên xù lông, trong cổ họng nó vang lên tiếng gừ gừ hung dữ rồi chạy biến đi không còn thấy bóng dáng.
Túc Bảo quay đầu, không biết Chu Cử đã đứng phía sau lưng họ từ khi nào.
Thấy cô bé nhìn mình, Chu Cử tủm tỉm cười nói: “Yo, công chúa nhỏ ở đây chơi đá sao, bẩn quá đấy! Chú dẫn cháu đến bờ sông chơi nhé!”
Chu Cử cười không khác biến thái là bao, Túc Bảo từ chối không cần suy nghĩ: “Không đi!”
Trong lòng Chu Cử cảm thấy khó chịu không nói thành lời, ít nhiều gì cũng cảm thấy hối hận.
Nếu từ đầu biết người ta giàu có thế này thì anh ta sao dám đùa cợt như vậy chứ?
Dù thế nào cũng phải nịnh nọt họ để tạo thêm mối quan hệ cho bản thân mình.
Bây giờ đã đắc tội với người ta rồi, người ta không để ý đến anh ta là xong chuyện, mỗi lần nhớ đến mấy trăm vạn của Túc Bảo…
Trong lòng anh ta lập tức cảm thấy không công bằng, không cam tâm.
Kỷ Trường nhìn chằm chằm ác quỷ trên đầu Chu Cử, cười lạnh nói: “Cặp sách nhỏ, đến lúc trình diễn rồi, bắt ác quỷ!”
Trong tay Túc Bảo vẫn còn cầm hòn đá, bé nhìn chằm chằm Chu Cử không chớp mắt.
Bắt bắt bắt, nhất định phải bắt!
Ác quỷ bị ánh mắt của Kỷ Trường và Túc Bảo làm cho dựng hết lông tóc.
Vì sao nó lại có cảm giác như đang bị Diêm Vương nhìn vậy?
“Đi mau!” Ác quỷ điều khiển Chu Cử, muốn cưỡng chế ép Chu Cử rời đi.
Chu Cử bỗng nhiên trở nên mơ mơ màng màng nhưng anh ta không nâng chân lên mà còn tiếp tục nói những lời khó nghe: “Ôi, có phải công chúa nhỏ xem thường chúng tôi không, cũng đúng, chúng tôi chỉ là dân đen ở một thành phố nhỏ, xem thường cũng là chuyện bình thường. Chú năm của tôi không hiểu chuyện, lúc này nên mời mấy người ra ngoài nhà hàng ăn cơm mới đúng, đồ ở nhà có ra cái gì đâu chứ, đều để cho lợn ăn…”
Không ngờ quỷ khẩu nghiệp đã muốn chạy rồi mà Chu Cử còn muốn đứng đây khẩu nghiệp.
Túc Bảo đột nhiên dùng sức ném cục đá trong tay đi.
Cộp một tiếng.
Cục đá đập mạnh vào miệng Chu Cử, một tiếng cộp vang lên, miệng anh ta ứa máu, răng cửa cũng rụng mất một chiếc.
Chu Cử kêu lên một tiếng thảm thiết, anh ta vội vàng che miệng, đau đến mức nước mắt không ngừng chảy xuống.
Kỷ Trường nói: “Túc Bảo, lên!”
Túc Bảo hung dữ hét một tiếng rồi lao lên!!!
Ác quỷ: “!!!”
Bình luận facebook