-
Chương 351: Chu Cử nhiều chuyện
Anh rể họ của Tiểu Hồng họ Chu, tên Chu Cử.
Chu Cử thấy Tô Ý Thâm ngồi ở bên trong, tất cả mọi người đều bưng trà nói chuyện với anh.
Trước khi vào cửa, ánh mắt Chu Cử còn liếc thấy chiếc xe dừng bên vệ đường, nhà bên cạnh nhà Tiểu Hồng bỏ hoang, chiếc xe kia dừng ở khu vực để hoang, không nhìn kĩ sẽ không phát hiện.
Đó là một chiếc xe rất sang trọng, một chiếc xe sang có giá trên dưới một trăm vạn!
Chu Cử không cần đoán cũng biết đây là xe của Tô Ý Thâm, xe một trăm vạn đó, vậy mà cứ như vậy dừng ở chỗ đất hoang cỏ dại mọc đầy lên như vậy, chiếc xe hai mươi vạn anh ta còn không nỡ đâu, lúc đậu còn đậu trong sân nhà hàng xóm phía đối diện.
Vậy mà Tô Ý Thâm lại đậu trên cỏ dại… Chu Cử lập tức cảm thấy đau lòng.
Anh ta nhiệt tình cười tươi, tự ý ngồi xuống bên cạnh Tô Ý Thâm, nâng bình trà lên rót cho anh, vừa làm vừa cười hì hì: “Bác sĩ Tô, xe bên kia là của anh sao?”
Thấy Tô Ý Thâm nghiêng đầu, anh ta lại nói tiếp: “Chậc chậc, xe sang đó, chắc phải hơn một trăm vạn nhỉ? Người làm bác sĩ thật có tiền!”
Tô Ý Thâm không nói lời nào, chiếc xe này đương nhiên không phải mua bằng tiền lương của anh.
Chút tiền lương của bệnh viện công lập… không đủ để anh mua một chiếc ốc cho bánh xe nữa.
Tô Nhất Trần là người phụ trách tập đoàn nhà họ Tô, anh đối đãi với em trai rất tốt, chiếc xe này là Tô Nhất Trần tặng Tô Ý Thâm vào ngày sinh nhật.
Làm bác sĩ chỉ là sự yêu thích và trách nhiệm của bản thân anh mà thôi.
Tô Ý Thâm đương nhiên sẽ không nói những lời này với Chu Cử.
Không ngờ Chu Cử lại xích lại gần, ra vẻ thần bí nói: “Bác sĩ Tô, nghe nói nghề của anh còn có thêm nguồn thu nhập ngoài nữa à? Tôi nghe nói làm một cuộc phẫu thuật sẽ nhận được một phong bì lớn của người nhà… Anh nói cho chúng tôi nghe thử đi, phong bì nhiều nhất là bao nhiêu tiền vậy?”
Vẻ mặt anh ta tràn đầy hứng thú và tò mò, cũng không để ý đến chuyện câu hỏi của mình có phù hợp với hoàn cảnh hiện tại hay không.
Tô Ý Thâm nâng chén trà lên, mặt không thay đổi nâng chén trà Chu Cử rót cho mình lên đổ sang một bên, lạnh nhạt nói: “Tôi chưa từng nhận qua, thứ lỗi cho tôi không thể nào trả lời được câu hỏi này của anh!”
Sắc mặt Hoàng Đại Toàn lập tức trở nên khó coi, ông ta ở viện của Tô Ý Thâm một tháng, Tô Ý Thâm là người thế nào Hoàng Đại Toàn là người hiểu rõ nhất.
Căn bản không phải là loại người mà Chu Cử nói đến!
Họ hàng nhà họ Hoàng cũng im lặng, ồn ào chỉ trích Chu Cử nói năng lung tung.
Chưa nói đến chuyện bác sĩ Tô có thu nhập ngoài luồng hay không, cho dù có thì anh hỏi vấn đề khó nói đồng thời sẽ có khả năng hại chết người ta như thế này không phải là xúc phạm người ta rồi sao?
Chị họ Tiểu Hồng nâng chân đá Chu Cử một cái, hung dữ mắng: “Nói lung tung cái gì vậy?”
Chu Cử không để ý, cười ha ha một tiếng: “Nói đùa, nói đùa mà thôi! Ôi chao, mọi người đừng như vậy, thật không thú vị chút nào! Chỉ là tôi thấy chiếc xe kia của bác sĩ Tô có giá trị đến hơn trăm vạn nên mới tò mò thôi!”
Chị họ Tiểu Hồng không ngừng thu dọn bãi chiến trường mà Chu Cử bày ra: “Bác sĩ Tô, thật xin lỗi, chồng tôi hơi nhiều chuyện nhưng là người tốt… Chính là kiểu người nói năng khó nghe nhưng lòng lại mềm yếu.”
Tô Ý Thâm không phản ứng, câu nói này đúng là sỉ nhục nói năng khó nghe nhưng lòng lại mềm yếu.
Kỷ Trường khoanh tay, từ tốn nói: “Có đôi khi lời nói ra khó nghe vì lòng cũng không được tốt.”
Hắn nhìn chằm chằm ác quỷ trên đầu Chu Cử.
Ác quỷ trên đầu Chu Cử cũng nhìn Kỷ Trường.
Ác quỷ sợ run lên một cái, nó luôn có dự cảm xấu… Nhưng nó lại đột nhiên phát hiện mình không thể nào rời đi được!
Túc Bảo cắn hạt dưa tanh tách, lắc đầu nói: “Chú này, chú chưa từng thấy qua việc đời à?”
Câu nói của cô bé khiến tất cả những người đang chỉ trích Chu Cử ngây người.
Trong lòng Chu Cử có chút không thoải mái nhưng ngoài mặt vẫn cười hì hì nói: “Cháu có ý gì vậy, trước kia chú vào Nam ra Bắc, đã thấy rất nhiều!”
Bác sĩ bình thường chắc chắn không có tiền để mua chiếc xe trị giá hơn trăm vạn, Tô Ý Thâm chắc chắn là nhận phong bì của bệnh nhân mà không dám thừa nhận.
Loại lang băm giả vờ thanh cao này anh ta đã thấy rất nhiều rồi!
Túc Bảo thở dài: “Vậy chắc chắn chú không gặp đủ nhiều rồi, anh cả cháu có câu gọi là… À, ếch xanh nhìn trời…”
Tô Ý Thâm chỉnh sửa: “Là ếch ngồi đáy giếng.”
Túc Bảo gật đầu: “Chú gọi là ếch ngồi đáy giếng mới đúng, ai nói xe của chú út phải là do chính mình mua chứ, không thể là người khác tặng được sao?”
Chu Cử sững sờ.
Cmn, xe một trăm vạn đó!
Ai sẽ tặng người khác một chiếc xe hơn trăm vạn chứ? Nghĩ một trăm vạn là tiền giấy đấy à.
Chu Cử nhanh chóng hết ngẩn người, làm ra vẻ đã hiểu, ánh mắt lộ ra mấy chữ “tôi đã hiểu” đầy hèn mọn.
“Hiểu rồi, hiểu rồi! Hóa ra bác sĩ Tô còn có bạn gái là phú bà nha! Chậc chậc, bội phục bội phục! Nhưng cũng đúng, bác sĩ Tô vừa trắng trẻo lại còn đẹp trai nữa!”
Tô Ý Thâm: “…” Nói anh được bao nuôi đấy à?
Túc Bảo: “…” Chẳng lẽ đầu óc của ông chú này có vấn đề sao?
Đứa nhỏ nói thầm: “Nói chú là ếch xanh cũng không đúng, chú là con của ếch xanh mới đúng…”
Tô Ý Thâm lạnh lùng nói: “Tôi không có bạn gái.”
Chu Cử cười hì hì nói: “Không sao không sao, tôi hiểu, anh em đều hiểu!”
Túc Bảo không nhịn được nữa, mặc dù cô bé còn chưa hiểu ông chú này đang nói gì nhưng vẻ mặt của anh ta khiến người khác rất không thoải mái.
Giống như chú út đang làm việc gì đó không thể để lộ vậy.
Túc Bảo lớn tiếng nói: “Chiếc xe này là cậu cả tặng cho cậu út cháu!”
“Chú có biết cậu cả của cháu không?”
“Cậu cả của cháu rất rất rất nhiều tiền, nhà cháu đều do cậu cả nuôi, cậu cả vô cùng lợi hại, xe này cậu cả cháu có thể mua một lúc mười cái đấy. Chú, out!”
Chu Cử: “…” Im lặng.
Mười chiếc xe một trăm vạn chính là một ngàn vạn, cho dù người có tiền cũng không thể chi nhiều như thế được!
Anh ta cười ha ha: “Chú không tin! Trừ khi cháu cho chú xem tiền tiết kiệm của cháu.”
Trò đùa ác ý của anh ta như cố ý nhằm vào Túc Bảo.
Túc Bảo lập tức lấy chiếc điện thoại trẻ em của mình ra.
Tô Ý Thâm cười nói: “Túc Bảo, không cần.”
Túc Bảo lắc đầu: “Cần. Cậu út của con không thể thua được!”
Tô Ý Thâm ngẩn người, đáy lòng cảm thấy ấm áp.
Từ ngữ của cô nhóc ngày càng nhiều, không ngờ cô bé lại dùng một câu nói mang ý bảo vệ như vậy với anh.
Tô Ý Thâm chảy nước mắt vui mừng của cha già, anh cũng không ngăn Túc Bảo nữa.
Dù sao cũng chỉ là mấy trăm vạn tiền lẻ mà thôi, vậy cũng không tính là đang… tỏ vẻ giàu có.
Túc Bảo mở điện thoại, điện thoại di động của cô bé là điện thoại thiết kế riêng cho trẻ em, một chiếc di động nho nhỏ màu hồng, giống như điện thoại đồ chơi vậy.
Nhưng bên trong lại được lập trình để cô bé dễ dàng gọi video cho các cậu mình.
Chu Cử còn đang cười nhạo cô bé chiếc điện thoại di động này có phải mượn của ai không, có phải không bật lên được không.
Không ngờ Túc Bảo lại giơ điện thoại ra trước mặt anh ta: “Cho chú xem.”
Chu Cử không thèm quan tâm mà nhận lấy, sau đó thấy rõ số dư còn lại trên màn hình… Là mấy trăm vạn.
Ha ha, trông cũng như thật đấy.
Bây giờ đồ chơi của con nít đều thật thế sao?
Chu Cử nhìn mặt sau của điện thoại di động rồi ngây người.
Đây thật sự là điện thoại sao?
Sao cái logo này nhìn quen quá vậy… Vẻ mặt Chu Cử vô cùng nghi ngờ, anh ta vội vàng nhìn lại số dư của Túc Bảo, không đành lòng bấm quay về.
Quay lại giao diện trò chuyện, đúng lúc có người tên “bà ngoại” gửi voice chat đến.
Chu Cử theo bản năng muốn mở.
Túc Bảo lập tức lấy điện thoại về: “Tự ý đọc tin nhắn của người khác là không lịch sự, chú, chú từng tuổi này rồi nên quên hết lời mẹ dạy khi nhỏ rồi sao?”
Chu Cử: “…”
Đáy lòng anh ta cảm thấy thật khó chịu.
Một đứa bé mà số dư tài khoản lại có mấy trăm vạn?
Chu Cử vừa hỏi “Tại sao cháu có nhiều tiền vậy” vừa vụng trộm tìm kiếm điện thoại của Túc Bảo…
Sau khi thấy kết quả tìm kiếm, cằm của anh ta muốn rơi xuống đất.
Chiếc điện thoại nhìn giống đồ chơi trong tay Túc Bảo lại có giá hơn trăm vạn!
Chu Cử hoàn toàn ngây ngốc.
Đúng lúc Túc Bảo nói số tiền này là do các anh chị cô bé cho để dỗ mình.
Xe một trăm vạn, điện thoại một trăm vạn, một đứa bé có số dư mấy trăm vạn…
Chu Cử cảm thấy ghen tị chết đi được.
Mẹ nó, kẻ có tiền đúng là chẳng ra gì!
Một đứa bé cũng có mấy trăm vạn, con nít thì hiểu cái gì chứ, sao mấy trăm vạn này không phải của anh ta?
Chu Cử thấy Tô Ý Thâm ngồi ở bên trong, tất cả mọi người đều bưng trà nói chuyện với anh.
Trước khi vào cửa, ánh mắt Chu Cử còn liếc thấy chiếc xe dừng bên vệ đường, nhà bên cạnh nhà Tiểu Hồng bỏ hoang, chiếc xe kia dừng ở khu vực để hoang, không nhìn kĩ sẽ không phát hiện.
Đó là một chiếc xe rất sang trọng, một chiếc xe sang có giá trên dưới một trăm vạn!
Chu Cử không cần đoán cũng biết đây là xe của Tô Ý Thâm, xe một trăm vạn đó, vậy mà cứ như vậy dừng ở chỗ đất hoang cỏ dại mọc đầy lên như vậy, chiếc xe hai mươi vạn anh ta còn không nỡ đâu, lúc đậu còn đậu trong sân nhà hàng xóm phía đối diện.
Vậy mà Tô Ý Thâm lại đậu trên cỏ dại… Chu Cử lập tức cảm thấy đau lòng.
Anh ta nhiệt tình cười tươi, tự ý ngồi xuống bên cạnh Tô Ý Thâm, nâng bình trà lên rót cho anh, vừa làm vừa cười hì hì: “Bác sĩ Tô, xe bên kia là của anh sao?”
Thấy Tô Ý Thâm nghiêng đầu, anh ta lại nói tiếp: “Chậc chậc, xe sang đó, chắc phải hơn một trăm vạn nhỉ? Người làm bác sĩ thật có tiền!”
Tô Ý Thâm không nói lời nào, chiếc xe này đương nhiên không phải mua bằng tiền lương của anh.
Chút tiền lương của bệnh viện công lập… không đủ để anh mua một chiếc ốc cho bánh xe nữa.
Tô Nhất Trần là người phụ trách tập đoàn nhà họ Tô, anh đối đãi với em trai rất tốt, chiếc xe này là Tô Nhất Trần tặng Tô Ý Thâm vào ngày sinh nhật.
Làm bác sĩ chỉ là sự yêu thích và trách nhiệm của bản thân anh mà thôi.
Tô Ý Thâm đương nhiên sẽ không nói những lời này với Chu Cử.
Không ngờ Chu Cử lại xích lại gần, ra vẻ thần bí nói: “Bác sĩ Tô, nghe nói nghề của anh còn có thêm nguồn thu nhập ngoài nữa à? Tôi nghe nói làm một cuộc phẫu thuật sẽ nhận được một phong bì lớn của người nhà… Anh nói cho chúng tôi nghe thử đi, phong bì nhiều nhất là bao nhiêu tiền vậy?”
Vẻ mặt anh ta tràn đầy hứng thú và tò mò, cũng không để ý đến chuyện câu hỏi của mình có phù hợp với hoàn cảnh hiện tại hay không.
Tô Ý Thâm nâng chén trà lên, mặt không thay đổi nâng chén trà Chu Cử rót cho mình lên đổ sang một bên, lạnh nhạt nói: “Tôi chưa từng nhận qua, thứ lỗi cho tôi không thể nào trả lời được câu hỏi này của anh!”
Sắc mặt Hoàng Đại Toàn lập tức trở nên khó coi, ông ta ở viện của Tô Ý Thâm một tháng, Tô Ý Thâm là người thế nào Hoàng Đại Toàn là người hiểu rõ nhất.
Căn bản không phải là loại người mà Chu Cử nói đến!
Họ hàng nhà họ Hoàng cũng im lặng, ồn ào chỉ trích Chu Cử nói năng lung tung.
Chưa nói đến chuyện bác sĩ Tô có thu nhập ngoài luồng hay không, cho dù có thì anh hỏi vấn đề khó nói đồng thời sẽ có khả năng hại chết người ta như thế này không phải là xúc phạm người ta rồi sao?
Chị họ Tiểu Hồng nâng chân đá Chu Cử một cái, hung dữ mắng: “Nói lung tung cái gì vậy?”
Chu Cử không để ý, cười ha ha một tiếng: “Nói đùa, nói đùa mà thôi! Ôi chao, mọi người đừng như vậy, thật không thú vị chút nào! Chỉ là tôi thấy chiếc xe kia của bác sĩ Tô có giá trị đến hơn trăm vạn nên mới tò mò thôi!”
Chị họ Tiểu Hồng không ngừng thu dọn bãi chiến trường mà Chu Cử bày ra: “Bác sĩ Tô, thật xin lỗi, chồng tôi hơi nhiều chuyện nhưng là người tốt… Chính là kiểu người nói năng khó nghe nhưng lòng lại mềm yếu.”
Tô Ý Thâm không phản ứng, câu nói này đúng là sỉ nhục nói năng khó nghe nhưng lòng lại mềm yếu.
Kỷ Trường khoanh tay, từ tốn nói: “Có đôi khi lời nói ra khó nghe vì lòng cũng không được tốt.”
Hắn nhìn chằm chằm ác quỷ trên đầu Chu Cử.
Ác quỷ trên đầu Chu Cử cũng nhìn Kỷ Trường.
Ác quỷ sợ run lên một cái, nó luôn có dự cảm xấu… Nhưng nó lại đột nhiên phát hiện mình không thể nào rời đi được!
Túc Bảo cắn hạt dưa tanh tách, lắc đầu nói: “Chú này, chú chưa từng thấy qua việc đời à?”
Câu nói của cô bé khiến tất cả những người đang chỉ trích Chu Cử ngây người.
Trong lòng Chu Cử có chút không thoải mái nhưng ngoài mặt vẫn cười hì hì nói: “Cháu có ý gì vậy, trước kia chú vào Nam ra Bắc, đã thấy rất nhiều!”
Bác sĩ bình thường chắc chắn không có tiền để mua chiếc xe trị giá hơn trăm vạn, Tô Ý Thâm chắc chắn là nhận phong bì của bệnh nhân mà không dám thừa nhận.
Loại lang băm giả vờ thanh cao này anh ta đã thấy rất nhiều rồi!
Túc Bảo thở dài: “Vậy chắc chắn chú không gặp đủ nhiều rồi, anh cả cháu có câu gọi là… À, ếch xanh nhìn trời…”
Tô Ý Thâm chỉnh sửa: “Là ếch ngồi đáy giếng.”
Túc Bảo gật đầu: “Chú gọi là ếch ngồi đáy giếng mới đúng, ai nói xe của chú út phải là do chính mình mua chứ, không thể là người khác tặng được sao?”
Chu Cử sững sờ.
Cmn, xe một trăm vạn đó!
Ai sẽ tặng người khác một chiếc xe hơn trăm vạn chứ? Nghĩ một trăm vạn là tiền giấy đấy à.
Chu Cử nhanh chóng hết ngẩn người, làm ra vẻ đã hiểu, ánh mắt lộ ra mấy chữ “tôi đã hiểu” đầy hèn mọn.
“Hiểu rồi, hiểu rồi! Hóa ra bác sĩ Tô còn có bạn gái là phú bà nha! Chậc chậc, bội phục bội phục! Nhưng cũng đúng, bác sĩ Tô vừa trắng trẻo lại còn đẹp trai nữa!”
Tô Ý Thâm: “…” Nói anh được bao nuôi đấy à?
Túc Bảo: “…” Chẳng lẽ đầu óc của ông chú này có vấn đề sao?
Đứa nhỏ nói thầm: “Nói chú là ếch xanh cũng không đúng, chú là con của ếch xanh mới đúng…”
Tô Ý Thâm lạnh lùng nói: “Tôi không có bạn gái.”
Chu Cử cười hì hì nói: “Không sao không sao, tôi hiểu, anh em đều hiểu!”
Túc Bảo không nhịn được nữa, mặc dù cô bé còn chưa hiểu ông chú này đang nói gì nhưng vẻ mặt của anh ta khiến người khác rất không thoải mái.
Giống như chú út đang làm việc gì đó không thể để lộ vậy.
Túc Bảo lớn tiếng nói: “Chiếc xe này là cậu cả tặng cho cậu út cháu!”
“Chú có biết cậu cả của cháu không?”
“Cậu cả của cháu rất rất rất nhiều tiền, nhà cháu đều do cậu cả nuôi, cậu cả vô cùng lợi hại, xe này cậu cả cháu có thể mua một lúc mười cái đấy. Chú, out!”
Chu Cử: “…” Im lặng.
Mười chiếc xe một trăm vạn chính là một ngàn vạn, cho dù người có tiền cũng không thể chi nhiều như thế được!
Anh ta cười ha ha: “Chú không tin! Trừ khi cháu cho chú xem tiền tiết kiệm của cháu.”
Trò đùa ác ý của anh ta như cố ý nhằm vào Túc Bảo.
Túc Bảo lập tức lấy chiếc điện thoại trẻ em của mình ra.
Tô Ý Thâm cười nói: “Túc Bảo, không cần.”
Túc Bảo lắc đầu: “Cần. Cậu út của con không thể thua được!”
Tô Ý Thâm ngẩn người, đáy lòng cảm thấy ấm áp.
Từ ngữ của cô nhóc ngày càng nhiều, không ngờ cô bé lại dùng một câu nói mang ý bảo vệ như vậy với anh.
Tô Ý Thâm chảy nước mắt vui mừng của cha già, anh cũng không ngăn Túc Bảo nữa.
Dù sao cũng chỉ là mấy trăm vạn tiền lẻ mà thôi, vậy cũng không tính là đang… tỏ vẻ giàu có.
Túc Bảo mở điện thoại, điện thoại di động của cô bé là điện thoại thiết kế riêng cho trẻ em, một chiếc di động nho nhỏ màu hồng, giống như điện thoại đồ chơi vậy.
Nhưng bên trong lại được lập trình để cô bé dễ dàng gọi video cho các cậu mình.
Chu Cử còn đang cười nhạo cô bé chiếc điện thoại di động này có phải mượn của ai không, có phải không bật lên được không.
Không ngờ Túc Bảo lại giơ điện thoại ra trước mặt anh ta: “Cho chú xem.”
Chu Cử không thèm quan tâm mà nhận lấy, sau đó thấy rõ số dư còn lại trên màn hình… Là mấy trăm vạn.
Ha ha, trông cũng như thật đấy.
Bây giờ đồ chơi của con nít đều thật thế sao?
Chu Cử nhìn mặt sau của điện thoại di động rồi ngây người.
Đây thật sự là điện thoại sao?
Sao cái logo này nhìn quen quá vậy… Vẻ mặt Chu Cử vô cùng nghi ngờ, anh ta vội vàng nhìn lại số dư của Túc Bảo, không đành lòng bấm quay về.
Quay lại giao diện trò chuyện, đúng lúc có người tên “bà ngoại” gửi voice chat đến.
Chu Cử theo bản năng muốn mở.
Túc Bảo lập tức lấy điện thoại về: “Tự ý đọc tin nhắn của người khác là không lịch sự, chú, chú từng tuổi này rồi nên quên hết lời mẹ dạy khi nhỏ rồi sao?”
Chu Cử: “…”
Đáy lòng anh ta cảm thấy thật khó chịu.
Một đứa bé mà số dư tài khoản lại có mấy trăm vạn?
Chu Cử vừa hỏi “Tại sao cháu có nhiều tiền vậy” vừa vụng trộm tìm kiếm điện thoại của Túc Bảo…
Sau khi thấy kết quả tìm kiếm, cằm của anh ta muốn rơi xuống đất.
Chiếc điện thoại nhìn giống đồ chơi trong tay Túc Bảo lại có giá hơn trăm vạn!
Chu Cử hoàn toàn ngây ngốc.
Đúng lúc Túc Bảo nói số tiền này là do các anh chị cô bé cho để dỗ mình.
Xe một trăm vạn, điện thoại một trăm vạn, một đứa bé có số dư mấy trăm vạn…
Chu Cử cảm thấy ghen tị chết đi được.
Mẹ nó, kẻ có tiền đúng là chẳng ra gì!
Một đứa bé cũng có mấy trăm vạn, con nít thì hiểu cái gì chứ, sao mấy trăm vạn này không phải của anh ta?
Bình luận facebook