-
Chương 441-445
Chương 441: Ép Diệp Thành
“Là ta”, nghe tiếng gằn của Viên Thương, Diệp Thành bất giác cười để lộ hàm răng trắng loá.
“Sao có thể? Rõ ràng chúng ta đã khiến ngươi…”, nghe chính miệng Diệp Thành thừa nhận, không chỉ Viên Thương mà ngay cả Viên Hồng và Viên Trí cũng tỏ vẻ khó tin vì tối qua bọn họ rõ ràng đã diệt Diệp Thành, thế nhưng Diệp Thành hiện giờ lại đang làm loạn ở đây, điều này khiến bọn họ khó có thể chấp nhận nổi.
“Sao vậy? Mọi người quen nhau sao?”, nghe cuộc nói chuyện giữa hai bên, Thương Minh Thượng Nhân liếc nhìn cả ba người phía Viên Thương.
“Đương nhiên quen rồi”, Viên Thương nghiến răng nhìn Diệp Thành: “Hắn chính là Tần Vũ, hôm qua hắn khiến cháu trai của ta bị thương, còn đại náo cả phân điện thứ ba nhà họ Viên và trộm cướp số tài sản không thể tính toán nổi của nhà họ Viên, dù hắn có hoá thành hạt bụi ta cũng nhận ra”.
Lời này của ông ta khiến cho những người tới đây đều giật mình.
“Một tên ở cảnh giới Chân Dương mà đại náo cả nhà họ Viên được sao?”
“Cái này thì ngươi không biết rồi, hôm qua mấy người phía Viên Hồng đuổi theo tên tiểu tử này nhưng để tên này chạy thoát nên hắn mới lẻn vào Thương Lang Cổ Thành đại náo cả nhà họ Viên.
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Thương Minh Thượng Nhân nghe rõ mồn một sự tình, đôi mắt như con bò cạp lạnh lùng nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, thả Hạo Nhi ra thì ta cho ngươi toàn thây”.
“Ông cho rằng tôi sẽ sợ sao?”, Diệp Thành gãi tai: “Nói thực, ta đã dùng bí pháp liên kết ta và sinh mệnh của Viên Hạo với nhau, nếu ta chết thì hắn cũng không sống nổi cho nên chư vị tiền bối à, chư vị thông thái một chút đi, ta không cần nhiều, một triệu linh thạch là được, việc này dễ mà”.
“Xem ta diệt ngươi…”, Viên Trí tức tối hằm hằm, ông ta lập tức xông lên, mẹ kiếp, hắn cướp của nhà họ Viên bao nhiêu bảo bối như vậy, còn muốn đòi tiền nữa sao?
“Lùi xuống”, Viên Thương lên giọng ngăn Viên Trí lại.
Viên Thương không phải sợ Diệp Thành giở trò gì, ông ta sợ rằng ở hiện trường có kẻ nào âm mưu ra tay. Cái mạng của Diệp Thành và Viên Hạo đã liên quan đến nhau, nếu như ra tay diệt Diệp Thành thì cháu ông ta là Viên Hạo lập tức mất mạng.
Cho nên Diệp Thành rất thông minh còn Viên Thương cũng chẳng phải kẻ ngốc, ông ta hiểu rõ dụng ý của Diệp Thành, hiện giờ bọn họ không những không thể ra tay với Diệp Thành mà ngược lại còn phải bảo toàn tính mạng cho Diệp Thành vì Diệp Thành không vấn đề gì thì Viên Hạo mới có thể bình an vô sự.
Viên Thương nhìn ra dụng ý của Diệp Thành thì Thương Minh Thượng Nhân sao có thể không nhìn ra chứ.
Áp lực mạnh mẽ từ phía ông ta bao trùm một phương, khí thế sục sôi, ông ta không quên liếc nhìn những người đang quan sát ở tứ phương, ánh mắt ông ta như nói rõ: Ai dám ngang nhiên ra tay thì ta sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào.
“Rốt cục có đưa hay không? Nếu không đưa thì ta lôi hắn về hầm canh đấy”, Diệp Thành liếc nhìn đám người, nói rồi hắn phủi phủi vai áo vốn chẳng có chút bụi nào.
“Tiền nhà họ Viên ta có”, mặc dù tức muốn nổ phổi nhưng Viên Thương vẫn cố gắng kiềm chế cơn tức giận, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thành, hỏi: “Đã đến chuộc người thì nhà họ Viên ta đương nhiên phải xem xem người có bình an vô sự không đã”.
“Hắn rất tốt”, Diệp Thành nắm một sợi dây thừng trong tay, một đầu dây buộc vào người Viên Hạo, nghe Viên Thương nói muốn kiểm tra xem Viên Hạo thế nào, hắn liền giật dây thừng lôi Viên Hạo về phía trước.
Hu, hu…
Viên Hạo bị kéo lại, hắn chỉ có thể ấm ớ, muốn nói gì đó nhưng ngặt nỗi miệng lại bị bịt bởi cái tất thối nên đành ú ớ trơ mắt nhìn thúc tổ và sư phụ của mình.
Nhìn thấy Viên Hạo bị đánh tái mặt, đặc biệt là khi trông thấy miệng hắn bị nhét cái tất thối, Viên Thương chỉ muốn giết người nhưng ông ta buộc phải kiềm chế cơn giận.
“Những người khác của nhà họ Viên đâu?”, Viên Hồng bên cạnh Viên Thương nạt nộ.
“Những…những người khác?”, nghe vậy, Diệp Thành sững người: “Cái gì mà những người khác, ta chỉ trói một tên thôi mà”.
“Khốn khiếp”, Viên Trí ở bên lửa giận đùng đùng: “Cháu trai Viên Diểu và cháu gái Viên Sương của ta đâu?”
Nghe câu này, Diệp Thành chợt thẫn thờ.
Trời đất chứng dám lão tử chỉ trói một tên, cái gì mà Viên Sương Viên Diểu lão tử không hề biết.
“Lẽ nào sau khi ta đi còn có kẻ khác đột nhập vào nhà họ Viên, mượn gió bẻ măng bắt Viên Diểu và Viên Sương?”, Diệp Thành gãi đầu. Theo như hắn thấy thì chỉ có thể là như vậy.
Vút!
Đương lúc Diệp Thành còn vò đầu bứt tai thì một đạo trường kiếm lạnh băng đâm xuyên vào không trung cứ thế chĩa về phía trán Diệp Thành.
“Ôi trời, ra tay thật rồi kìa?”, rõ ràng không ngờ đột nhiên có người ra tay nên Diệp Thành không kịp trở tay, trong lúc cuống quá, hắn tung một đạp đạp bay Viên Hạo.
Người ra tay chính là Thương Minh Thượng Nhân, thấy Diệp Thành lấy Viên Hạo làm bia đỡ đạn, ông ta lập tức thu lại sát kiếm.
Ở một bên, mấy người phía Viên Thương nhanh chóng bay tới cứu lấy Viên Hạo.
“Một đạo phân thân mà cũng dám bắt nạt ta?”, Thương Minh Thượng Nhân tiến lên trước, một người có tu vi cao siêu và tầm nhìn phi thường như ông ta đã nhìn ra được sơ hở ngay khi Diệp Thành thẫn thờ. Quan trọng hơn cả đó là ông ta thông qua bí pháp nhìn ra được Diệp Thành và Viên Hạo căn bản không hề có bí thuật tương liên về sinh mệnh.
Do vậy ông ta chẳng phải kiêng dè gì, điều ông ta quan tâm duy nhất chính là Viên Hạo, còn cái gì mà Viên Sương hay Viên Diểu sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến ông ta. Cũng chính vì vậy ông ta mới ngắm chuẩn cơ hội ra tay, cũng vì vậy ông ta mới khiến Diệp Thành trở tay không kịp.
Mấy người phía Viên Thương ở bên cũng nhận được truyền âm ở giây phút trước đó nên lập tức bay tới với sát khí ngút trời.
Ha ha ha…
“Hiểu nhầm, tất cả đều là hiểu nhầm cả thôi”, thấy tất cả vây tới, Diệp Thành bật cười, hắn vô thức lùi về sau, không có Viên Hạo trong tay, hắn không có bùa hộ mệnh nên hậu quả rất khó có thể tưởng tượng.
Diệp Thành vừa dứt lời, chỉ thấy Thương Minh Thượng Nhân vung tay sát phạt tới.
Phụt!
Ngay lập tức, Diệp Thành hoá thành làn khói xám.
“Ở ngọn núi phía đối diện, đuổi theo”, sau khi diệt phần phân thân của Diệp Thành, Thương Minh Thượng Nhân bay vào hư không, cứ thế lao về ngọn núi nhỏ ở phía đối diện như biết được bản thể của Diệp Thành ở đâu thông qua phần phân thân của hắn.
“Nhất định phải khiến hắn hồn bay phách tán”, người của nhà họ Viên phẫn nộ ngút trời, bọn họ xông tới ngọn núi ở phía đối diện.
“Mẹ kiếp, bị lật lại rồi sao?”, trên ngọn núi ở phía đối diện, thấy hành tung bá đạo kia, Diệp Thành lập tức bỏ chạy.
Không sai, vì bảo toàn tính mạng, hắn đương nhiên không thể dùng bản thể ra tay mà phái một phần đạo thân tiến lên trước còn mình thì vơ vét tiền chuộc bỏ chạy.
Nào ngờ phía sau còn có bao nhiêu chuyện rắc rối, vả lại hắn đã đánh giá quá thấp sư phụ Thương Minh Thượng Nhân của Viên Hạo.
Quả nhiên, Thị Huyết Điện độc bá phía Bắc của Đại Sở không phải không có lý do, đến một trưởng lão cũng không phải vừa, cũng chẳng trách mà có thể xưng hùng xưng bá, tạo áp lực cho cả Chính Dương Tông, Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông.
“Mẹ kiếp, là đứa tiện nhân nào trói Viên Sương và Viên Diểu?”, vừa chạy thục mạng, Diệp Thành vừa điên tiết mắng chửi, nếu không phải là đứa tiện nhân đó thì nói không chừng hiện giờ hắn đã thu về được món hời lớn mà bỏ trốn rồi cũng nên.
Chương 442: Náo nhiệt
Rầm!
Diệp Thành vừa rời đi, ngọn núi nhỏ mà trước đó Diệp Thành đứng đã bị Thương Minh Thượng Nhân đánh sập bằng một chưởng.
Thấy ngọn núi nhỏ bị đánh sập, Diệp Thành thót tim.
“Đứng lại”, phía sau, tiếng nạt nộ vang lên, Thương Minh Thượng Nhân vung tay chỉ ra một đạo chỉ mang đâm xuyên vào hư không, uy lực khủng khiếp.
Cảm nhận được cơn ớn lạnh từ phía sau, Diệp Thành lật tay lấy ra thanh Thiên Khuyết chắn trước người.
Bang!
Đạo chỉ mang kia đánh vào thanh kiếm, mặc dù nó có uy lực khủng khiếp nhưng lại không thể đánh tan thanh Thiên Khuyết, cho dù là vậy thì Diệp Thành cũng bị thương, hắn phun ra cả miệng máu.
“Mạnh quá”, Diệp Thành lảo đảo, hắn cố gắng đứng vững, không nghĩ gì nhiều, cứ thế cắm đầu cắm cổ bỏ chạy, hiện giờ Thương Minh Thượng Nhân không hề kém cạnh so với Đan Hồn ngày hôm đó, kể cả là hắn sau khi tiến giới thì cũng khó có thể địch lại, chỉ trách tu vi của bọn họ ngang nhau mà thôi.
“Ta xem ngươi có thể chạy tới bao giờ?”, Thương Minh Thượng Nhân lạnh giọng, di chuyển như một đạo thần hồng với tốc độ nhanh như điện, khí thế cuồn cuộn ngút trời.
“Lần này cho dù thế nào cũng không được để hắn tẩu thoát”, phía sau, Thương Minh Thượng Nhân và mấy người nhà họ Viên cùng những kẻ mạnh được bọn họ mời đến cũng xông tới, hư không như nổ tung.
Cảnh này khiến cho những người trên đỉnh núi Tử Sơn đều tặc lưỡi, vì để bắt một tên ở cảnh giới Chân Dương mà trận thế phải lớn tới mức này. Hơn ba mươi người ở cảnh giới Không Minh, trong đó còn có cả một trưởng lão của Thị Huyết Điện.
Rầm! Đùng! Đoàng.
Trời đất vang lên tiếng nổ dữ dội, Diệp Thành thảm hại vài lần suýt nữa bị bắt gọn.
Mặc dù phía sau hắn có không ít tu sĩ ở cảnh giới Không Minh nhưng cũng may hắn có bí pháp Thái Hư Thần Hành Thuật vả lại còn chạy trước nên mới không bị chặn lại.
Có điều sự việc tiếp theo lại khiến hắn chỉ muốn tự sát.
Từ tứ phương tám hướng khí tức của kẻ mạnh sục sôi, sau khi Viên Sinh Thái của nhà họ Viên biết chuyện, ông ta phái một lượng lớn kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh thêm phía Thương Minh Thượng Nhân, tổng cộng hơn ba mươi người truy đuổi Diệp Thành.
Vả lại thế lực khủng khiếp của nhà họ Viên còn chặn tất cả mọi Truyền Tống Trận của cổ thành tránh Diệp Thành nhân cơ hội tẩu thoát.
Vì nhà họ Viên làm lớn khi đuổi bắt Diệp Thành nên cả Bắc Chấn Thương Nguyên đều như bùng nổ.
Cái gì? Có nhiều tu sĩ cảnh giới Không Minh như vậy đuổi theo một tên ở cảnh giới Chân Dương sao?
Cái gì? Bắt được rồi?
Cái gì? Lại chạy rồi?
Trong cổ thành phồn hoa, các tu sĩ tụ tập trong tửu lâu bàn tán xôn xao tạo thành làn sóng.
“Chơi lớn rồi, chơi lớn rồi”, Diệp Thành thầm cảm thấy hối hận, hắn hối hận vì đã trói tên Viên Hạo kia, hối hận vì đã đòi tiền chuộc từ nhà họ Viên khiến bản thân mình rơi vào cái bẫy này.
“Sớm biết thì đã không làm như vậy rồi”, Diệp Thành lại lần nữa không nhịn nổi mà bạt cho mình hai cái, sau khi cướp sạch ở nhà họ Viên phải tìm một Truyền Tống Trận chuồn đi mới phải.
“Tiểu tử, ngươi nổi tiếng rồi đấy”, trong đầu Diệp Thành chợt vang lên giọng nói ồm ồm của Thái Hư Cổ Long, vả lại giọng nói đó còn mang vẻ vui mừng, không biết vì sao, thấy Diệp Thành chịu khổ mà nó lại cảm thây sung sướng.
Mặc dù rất muốn chửi bới nhưng Diệp Thành đâu còn tâm trạng chứ. Phía trước một đạo thần hồng màu tím rẽ trời bay tới, mục tiêu chính là hắn, đương nhiên đó là hắn, rõ ràng là kẻ mạnh của nhà họ Viên.
“Đi đâu?”, lão già mặc độ tím của nhà họ Viên khi còn cách Diệp Thành rất xa đã tế gọi ra sát kiếm.
“Cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất mà tự hào thế sao?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn bước ra Thái Hư Thần Hành Thuật, cơ thể nghiêng đi khiến sát kiếm của lão già kia bay qua bên mạn người hắn.
Sau khi né qua được sát kiếm, Diệp Thành sát phạt tới trước mặt lão ta, hắn không nói lời nào, lập tức lấy ra roi Đả Thần Thiên, cứ thế quật mạnh vào đầu lão ta.
A!!!
Sự bá đạo của Đả Thần Tiên khiến lão già mặc đồ tím không thể ngờ tới, lão lập tức phải chịu thiệt, đầu óc bê bết máu.
Mặc dù chỉ trong thời gian ngắn nhưng Thương Minh Thượng Nhân ở phía sau đã nhanh chóng kéo gần khoảng cách, một đạo trường kiếm lạnh băng bay về phía này.
Phụt!
Vai Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên, hắn vừa đứng vững thì đạo chỉ mang kia đã bay tới, đâm thủng phần ngực hắn khiến ngực hắn trào máu.
Phụt! Phụt!
Sự công kích của Viên Hồng và Viên Trí cũng hết sức mạnh mẽ, người nào người nấy tế gọi ra kiếm tuyệt sát vung từ trên xuống, suýt nữa chém chết Diệp Thành.
“Mẹ kiếp”, Diệp Thành mắng chửi, hắn cố gắng trụ vững rồi đứng dậy.
“Đi đâu?”, phía trước lại có người sát phạt tới, vả lại tu vi cũng không hề kém hơn Viên Hồng.
“Ông giỏi”, Diệp Thành vội xoay người chuồn về hướng khác. Hắn không sợ tu sĩ cảnh giới Không Minh ở phía đối diện nhưng hiện giờ phía sau hắn còn có một đám người hung tợn khác, bị chặn lại dù chỉ ba giây cũng có khả năng bị vây lại, hậu quả thật sự không dám nghĩ đến.
“Vây quanh hắn”, phía sau, Thương Minh Thượng Nhân hô lên, mặt mày khó coi tới cực độ.
Ông ta là ai, là trưởng lão của Thị Huyết Điện, kết hợp với bao nhiêu tu sĩ ở cảnh giới Không Minh như vậy mà không thể bắt được một tên mới ở cảnh giới Chân Dương, đây là một sự sỉ nhục lớn. Hôm nay bắt được Diệp Thành còn đỡ, không bắt được hắn thì không đơn giản chỉ là mất thể diện thôi đâu.
Thương Minh Thượng Nhân tức giận rồi, người nhà họ Viên cũng tức giận rồi, bọn họ hết lần này tới lần khác để Diệp Thành tẩu thoát, mặt bọn họ đều nóng ran hơn bao giờ hết.
Ngay sau đó, một đại võng nhằm để bắt Diệp Thành được tung ra. Phía đông có linh thú gào thét.
Phía tây sát kiếm tung ra, trên mỗi một thanh phi kiếm đều có một kẻ mạnh.
Phía nam, thần hồng bay qua liên tục, nếu nhìn kĩ thì đây chính là từng đạo thần quang mà kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh điều khiển, người nào người nấy sát khí ngút trời.
Phía Bắc, Thương Minh Thượng Nhân, mấy người phía Viên Hồng cũng đã vây tới, người nào người nấy sát khí ngút trời, khí thế lạnh lùng sục sôi khiến bầu không khí cũng phải kết băng.
“Mẹ kiếp”, Diệp Thành bị dồn tới mức phát điên, hắn mở túi đựng đồ nhét từng viên linh đan vào miệng.
Ngoài ra hắn còn có linh dịch, linh thảo, linh quả có tác dụng tăng tu vi cho tu sĩ, chỉ cần là những đồ có tinh nguyên dồi dào đều được hắn ăn uống điên cuồng, vả lại chín phần phân thân ở Chính Dương Tông cũng không ngừng truyền tinh nguyên đại địa cho hắn.
Sau khi tinh nguyên dồi dào được luyện hoá, linh lực cứ thế len lỏi vào vùng đan hải của hắn.
“Nên như thế này sớm mới tốt”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, nó nói bằng giọng không mấy dễ chịu như thể nhìn ra được nguyên nhân khiến Diệp Thành như vậy, đây chẳng phải là hắn đang muốn đột phá tới cảnh giới Không Minh để dẫn tới thiên khiếp giúp mình trốn thoát sao?
Diệp Thành không nói gì, hắn điên cuồng luyện hoá những linh dược trút vào trong người.
Không sai, hắn thông qua việc tích tụ rất nhiều linh dược khiến tu vi của mình lên tới cảnh giới Không Minh như vậy sẽ kéo được thiên kiếp tới.
Sau khi linh lực dồi dào len lỏi vào vùng đan hải, linh lực trong vùng đan hải của hắn cuộn trào, từng mảng màu vàng kim chói mắt, khí tức của hắn cũng theo đó mà lên cao.
Ấy?
Có người nhìn lên trời, phát hiện bầu trời trong xanh đột nhiên có mây đen kéo tới, vả lại mây đen hết sức dày khiến cho cả bầu trời tối đen hẳn lại.
“Trời….sao lại tối rồi?”, có người ngỡ ngàng lên tiếng.
Chương 443: Thiên kiếp cuồng nộ
Hự!
Một âm thanh vang lên trong hư không, tu vi của Diệp Thành đột nhiên đột phá lên cảnh giới Linh Hư.
Rầm! Đùng!
Sau khi tu vi của Diệp Thành tiến giới, bầu hư không đột nhiên vang lên liên tiếp tiếng sấm sét.
Tiếp đó, mây đen cuồn cuộn kéo tới, dày đặc vô cùng khiến cả bầu trời như bị che lấp, như muốn đè bẹp cả mặt đất. Trong mây đen, từng đạo lôi điện như con rắn trườn qua bầu trời, một sự uy nghiêm không cho phép xâm phạm cứ thế hiển hiện.
“Chuyện…chuyện gì đây?”, những kẻ mạnh từ tứ phương xuất hiện chuẩn bị diệt Diệp Thành đột nhiên khựng lại, bọn họ vô thức nhìn vào hư không, đặc biệt là khi cảm nhận được áp lực mạnh mẽ kia, bọn họ bất giác rùng mình.
“Thiên lôi mạnh quá”, lúc này, đến cả lão tổ của nhà họ Viên cũng thẫn thờ nhìn vào hư không, mặt mày tái nhợt.
“Là thiên kiếp”, Thương Minh Thượng Nhân hiểu sâu biết rộng cũng lên tiếng, sắc mặt ông ta thay đổi rõ rệt, theo như hiểu biết của ông ta thì đương nhiên nhận ra dấu hiệu trước khi thiên kiếp ập đến.
“Thiên…thiên kiếp?”, tứ phương xôn xao, cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy. Mặc dù bọn họ có tu vi không hề yếu nhưng khả năng còn kém xa, tu đạo vài trăm năm, bọn họ chưa bao giờ thấy thiên kiếp, có người thậm chí còn chưa từng thấy hình dạng của thiên kiếp thế nào.
“Là ai đang độ kiếp?”, trong tiếng ngỡ ngàng, đây là câu hỏi mà người ta quan tâm nhất vào giờ phút này.
“Là gia gia ta đây”, và câu hỏi của tứ phương cũng có hồi đáp. Tiếng hô của Diệp Thành kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người. Có lẽ vì phải độ kiếp nên trong tiếng hô của hắn còn có cả tiếng roẹt roẹt của lôi điện, khiến kẻ mạnh tứ phương run rẩy.
Lúc này, hắn đứng trong hư không, toàn thân chói loá, cơ thể đứng thẳng sừng sững giữa không gian. Trời đấp tối đen còn hắn lại hiện lên như vì sao sáng chói.
“Là thiên kiếp của hắn, cái này…”
“Hắn tiến giới tới cảnh giới Linh Hư, chẳng trách…”
“Sao…sao có thể?”, lúc này, kể cả là Thương Minh Thượng Nhân cũng phải biến sắc, một tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương tiến giới tới cảnh giới Linh Hư mà dẫn ra được thiên kiếp khiến ông ta cảm thấy khó tin.
Rầm!
Tiếng nổ ầm vang làm ngắt mạch suy nghĩ của ông ta. Trong hư không đã có từng tia sét đánh xuống.
Phá!
Diệp Thành bay lên trời tung ra một chưởng đánh tan đạo lôi điện kia.
Rầm! Roẹt!
Hành động của Diệp Thành như khiến trời cao phẫn nộ, sấm sét mạnh mẽ liên tục giáng xuống.
Thấy vậy, Diệp Thành vội quay người, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, cứ thế tiến về phía Thương Minh Thượng Nhân. Thiên kiếp bắt đầu rồi, hắn đương nhiên phải chăm sóc thật kĩ mấy người này, trước đó không lâu, hắn đã phải chịu thiệt không ít lần trong tay Thương Minh Thượng Nhân.
Thấy Diệp Thành di chuyển về phía mình, Thương Minh Thượng Nhân tái mặt, vội lùi về sau.
Thương Minh Thượng Nhân sao có thể không nhìn ra được âm mưu của Diệp Thành chứ. Nếu hắn lôi ông ta cùng độ kiếp thì một người chưa từng độ kiếp như ông ta không biết có bị thiên kiếp đánh chết hay không.
“Chạy gì chứ?”, thấy Thương Minh Thượng Nhân nhanh chóng lùi về sau, Diệp Thành như một đạo thần mang bay tới.
Sau bước di chuyển của hắn, biển thiên lôi rợp trời kia cũng di chuyển theo. Hắn đi tới đâu, biển thiên lôi theo tới đó, đương nhiên, tất cả những người trong phạm vi mà thiên lôi bao trùm sẽ bị kéo đi ứng kiếp.
Không cần Viên Thương nhắc nhở, kẻ mạnh ở tứ phương đã phải tự giác lùi về sau.
Chỉ có điều Thương Minh Thượng Nhân phía này có phần bi thảm. Ông ta là đối tượng được Diệp Thành chú ý chăm sóc nhất, ông ta chạy một tấc, Diệp Thành đuổi theo một tấc, biển thiên lôi khổng lồ kia cũng nhanh chóng đưa Thương Minh Thượng Nhân vào phạm vi lôi kiếp.
Phụt!
Sau một đạo lôi kiếp giáng xuống, cơ thể của Thương Minh Thượng Nhân lập tức bị đánh cho rách toạc da thịt, ông ta còn chưa kịp đứng vững thì đạo lôi kiếp thứ hai giáng xuống, cơ thể cứ thế bị đánh cho máu me đầm đìa.
“Hộ thể”, Thương Minh Thượng Nhân biến sắc, vừa lùi về sau vừa tế gọi ra lư đồng là binh khí bản mệnh của mình.
“Đi đâu?”, Diệp Thành như con súc sinh, hắn lập tức lao lên, biển thiên lôi kia cũng theo đó mà nhanh chóng di chuyển. Hiện giờ hoả khí của hắn không vừa, đặc biệt là nhằm vào Thương Minh Thượng Nhân. Nếu không phải vì ông ta thì hắn cũng sẽ không bị phát hiện, cũng có lẽ vì vậy nên hắn mới chú ý chăm sóc kĩ lưỡng cho ông ta một chút.
“Ngươi đáng chết”, Thương Minh Thượng Nhân với bộ dạng thảm hại tức tối đến mức nội thương toàn thân, ông ta muốn sát phạt lên phía trước nhưng lại sợ biển thiên lôi kia nên chỉ có thể nhanh chóng lùi về sau và bị Diệp Thành đuổi chạy toán loạn.
“Uy lực của thiên kiếp này quá mạnh”, sắc mặt của mấy người phía Viên Thương cũng tái mét, đến cả Thương Minh Thượng Nhân mà còn không dám đối kháng, nếu là bọn họ thì đương nhiên sẽ nghĩ đến việc chạy đầu tiên.
Và thực tế thì Thương Minh Thượng Nhân cứ thế bỏ chạy rồi chạy tới phía bọn họ. Diệp Thành phía sau ông ta cũng đuổi theo. Hắn đã tới rồi, biển thiên kiếp kia đương nhiên cũng tới theo.
Ôi trời!
Thấy Thương Minh Thượng Nhân chạy về phía này, mấy người phía Viên Thương hằn học. Bao nhiêu nơi để chạy không chạy, ông chạy về phía chúng tôi làm gì, ông tốt bụng thật đấy.
Ngay sau đó, mấy người phía Viên Thương không nói lời nào, quay đầu bỏ chạy thục mạng.
Rầm! Đùng! Đoàng!
Phía sau, biển thiên kiếp kia vẫn không ngừng di chuyển, mỗi nơi nó đi qua, núi non sụp đổ, mặt đất nứt lìa, nơi nào cũng để lại dấu tích của sự đổ nát và hoang tàn.
“Động tĩnh lớn thế này là vì lý do gì chứ?”, ở cách đó vài trăm dặm, gần như tất cả tu sĩ đều nhìn về hướng này, vẻ mặt ngỡ ngàng: “Rõ ràng là ban ngày mà sao trời bên đó lại tối đen như vậy?”
“Sao ta lại nghe có tiếng sấm sét nhỉ? Hay là ta nghe nhầm?”
“Thiên kiếp, bên đó vừa truyền tin về có người độ kiếp”, trong đám người vang lên tiếng xôn xao.
“Thiên…thiên kiếp?”
“Mau, mau xem, từ khi sinh ra đến giờ ta chưa bao giờ từng thấy thiên kiếp”.
Ngay sau đó, bóng người di chuyển đổ xô về phía một toà cổ thành gần nhất, điều quan trọng hơn cả là bọn họ chạy tới đây thông qua Truyền Tống Trận.
Trên con đường phồn hoa của cổ thành, vì bóng người nhốn nháo nên một nữ tử mặc bộ đồ Tiên Nghê Thường bảy màu tò mò tới xem, cô khẽ né người vào bên một con đường tĩnh lặng quan sát đám người.
“Mau, mau, phía Bắc Chấn Thương Nguyên có người độ kiếp”.
“Thiên kiếp, tới đó xem xem”.
“Thiên kiếp”, trong biển người, nữ tử mặc bộ Tiên Nghê Thường lẩm bẩm, có lẽ hai từ “thiên kiếp” có sức hút với cô nên trong ánh mắt ảm đạm kia chợt hiện lên ánh sáng.
Khuôn mặt cô tiều tuỵ mang theo vẻ mỏi mệt, trên khuôn mặt tuyệt sắc còn có vẻ bệnh tật, cơ thể gầy yếu trông có phần cô độc, cô giống như đoá liên hoa màu trắng không vướng chút bụi trần.
Người này, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là ngọc nữ của Hằng Nhạc Tông, sư phụ của Diệp Thành - Sở Huyên sao?
“Diệp Thành, nếu như con còn sống…”, nhìn bóng người nhốn nháo, Sở Huyên lại lần nữa lẩm bẩm.
Chương 444: Cảnh giới Linh Hư
Rầm! Đùng! Đoàng!
Trời đất không yên bình, tiếng thiên lôi vang lên liên tiếp, những nơi mà biển thiên lôi kia đi qua, núi non sông ngòi đều bị tàn phá.
Phía trước, mấy người phía Viên Hồng đang tháo chạy, bọn họ không dám ngưng nghỉ một giây phút nào, bị Diệp Thành đuổi tới mức chạy bạt mạng, hiện giờ có rất nhiều người ứng kiếp, bị thiên lôi giáng đến mức máu me nhơ nhuốc.
Lúc này, lại không có ai dám tới bắt Diệp Thành nữa, không phải bọn họ sợ Diệp Thành mà sợ thiên kiếp mà Diệp Thành dẫn tới.
Từ tứ phương, những người tới nghe ngóng tình hình cũng đã lại gần.
Khi trông thấy Thương Minh Thượng Nhân và mấy người phía Viên Hồng ở cảnh giới Không Minh đang bị biển thiên kiếp kia đuổi theo thì tất cả mọi người đều giật mình, còn khi nhìn thấy người độ kiếp là Diệp Thành thì ánh mắt bọn họ đều tỏ vẻ ngỡ ngàng.
“Đây…đây không phải là tên tiểu tử tối qua làm loạn cả nhà họ Viên sao? Trước đó không lâu còn đòi tiền chuộc của nhà họ Viên trên đỉnh Tử Sơn mà?”
“Thiên kiếp của tên tiểu tử này cũng thật bá đạo. Lão tử chưa giờ từng thấy thiên kiếp”.
“Thế nhưng tên tiểu tử này cũng thật là ác, mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư mà đã đuổi cả nhóm tu sĩ ở cảnh giới Không Minh chạy tán loạn, trước kia chưa từng có và có lẽ sau này cũng sẽ không có”.
A…A….A…
Khi tứ phương xôn xao bàn tán thì tiếng gào thét của Diệp Thành không ngừng vang lên.
Tên này đúng là không vừa, có thiên lôi trợ uy, vả lại còn không kiêng dè gì, cả một đám tu sĩ ở cảnh giới Không Minh bị hắn đuổi từ nam tới bắc, từ tây tới đông, cảnh tượng này đúng là vô thiên vô pháp.
“Tiểu tử, thú vị đấy”, khi Diệp Thành triển khai thần uy, Thái Hư Cổ Long lên tiếng với giọng không mấy dễ chịu, “thiên kiếp chỉ cần qua đi, ngươi không bị đánh cho đến chết thì cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, lại bị người khác bao vây, ngươi còn muốn chạy nữa sao?”
“Ta quên mất”, Diệp Thành dừng chân, hắn vội khom người quay đầu bỏ chạy, biển thiên kiếp khổng lồ kia cũng theo hắn di chuyển đi.
“Thiên kiếp đó độ xong rồi thì hắn nhất định ở trạng thái yếu đuối, đuổi theo”, đám người phía Thương Minh Thượng Nhân máu me đầm đìa lập tức đuổi theo, từng khuôn mặt nhơ nhuốc máu trông như ác ma.
“Nếu ngươi nói thế thì ta phải chơi thêm một chút”, nào ngờ Diệp Thành vừa chạy đi chưa được bao xa thì đã quay phắt lại sát phạt tới khiến Thương Minh Thượng Nhân đang đuổi tới lại lần nữa bị biển thiên lôi kia bao trùm.
Phụt! Phụt!
Chỉ thấy phần xương nhuốm máu bay đi, Thương Minh Thượng Nhân bị thiên lôi giáng đến mức không phân biệt đông tây nam bắc nữa.
Diệp Thành tức tối tiến lên trước, hắn tung ra một đạp rồi nín thở, như một đạo thần mang rẽ vào bầu trời, cứ thế chuồn mất.
“Đuổi theo, đuổi theo cho ta”, trong hư không, Thương Minh Thượng Nhân vừa đứng vững, đầu tóc rối xù trông như con chó điên đang gào thét, có lẽ từ khi xuất đạo tới giờ, ông ta chưa bao giờ thảm hại thế này.
Có điều, những người trước giờ vẫn coi ông ta như lão đại lúc này kẻ nào kẻ nấy lại như bị câm, cứ thế đung đưa giữa hư không mà không đuổi theo.
Đuổi theo? Đuổi theo cái con khỉ? Tên tiểu tử đó mà quay lại sát phạt lần nữa thì có trời mới biết bọn họ có bị đánh cho tan tành không.
Bọn họ sợ thật rồi. Một người mạnh như Thương Minh Thượng Nhân còn bị đánh đến mức máu me đầm đìa, nếu không cẩn thận bị kéo vào đó một lần nữa thì hậu quả khôn lường.
“Khốn khiếp”, thấy mấy người phía Viên Thương ngây ngốc đứng một chỗ, Thương Minh Thượng Nhân nổi cơn tam bành, một mình ông ta sát phạt.
Thấy vậy, phía Viên Thương cũng đành miễn cưỡng đi theo, chẳng còn cách nào khác, Thương Minh Thượng Nhân là người của Thị Huyết Điện, không lâu trước đó cũng đã thu nhận Viên Hạo làm đồ đệ, mối quan hệ này bọn họ phải giữ gìn.
Có điều, đợi tới khi bọn họ sát phạt tới, thì chỉ thấy từng ngọn núi sụp đổ, mặt đất hoang tàn còn Diệp Thành lúc này đã chuồn vào một cổ trấn không phải quá to cũng không phải quá nhỏ. Mặc dù hắn mặc hắc bào nhưng cơ thể bên dưới lớp áo bào cũng đẫm máu.
Hắn thuê lại một tiểu viên rồi khoanh chân ngồi trong gian phòng, sau đó, hắn cởi bộ hắc bào ra, để lộ cơ thể đẫm máu. Không cần Diệp Thành hấp thu, linh khí của đất trời tự động ngưng tụ về phía hắn, còn chín phần phân thân ở Chính Dương Tông cũng đang nhanh chóng truyền tinh nguyên đại địa cho hắn.
Mặc dù tiến giới tới cảnh giới Linh Hư, mặc dù chống lại thiên kiếp nhưng Diệp Thành cũng được tinh nguyên dồi dào bù đắp lại.
Rắc! Rắc!
Ngay sau đó, trong cơ thể Diệp Thành vang lên từng âm thanh này, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy mỗi một đường kinh mạch đều được lôi điện bao quanh, nhờ có sự tôi luyện của lôi điện mà kinh mạch của hắn không ngừng dẻo dai, vì tiến giới tới cảnh giới Không Minh nên vùng đan hải của hắn cũng rộng lớn lên gấp ba lần.
Lần này, Diệp Thành đúng là trong cái rủi gặp cái may. Nếu không phải bị vây bắt và buộc phải cố gắng tiến giới thì có lẽ cũng phải mất vài ngày nữa hắn mới có thể tiến giới tới cảnh giới Không Minh.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.
Sáng sớm, khi ánh bình minh đầu tiên ló rạng, Diệp Thành bước ra khỏi phòng với khuôn mặt tỉnh táo, khí huyết mạnh mẽ tràn đầy cơ thể, sức mạnh bá đạo tạo cho hắn sự tự tin tuyệt đối.
“Cảm giác này thật tốt”, Diệp Thành vươn vai, hắn lại lần nữa khoác bộ hắc bào lên người, đeo lớp mặt nạ sau đó sải bước ra ngoài.
Cổ chấn này có lẽ cũng lâu đời rồi, nơi nào cũng thấy có dấu vết của thời gian. Diệp Thành cứ thế đi lượn vài vòng tới trung tâm của cổ trấn. Nơi này có một tế đàn, trên tế đàn có một Truyền Tống Cổ Trận bé hơn Truyền Tống Trận ở Thương Lang Cổ Thành một chút.
Chương 445: Thái Ất Chân Nhân
Phía trước có người xếp hàng lên Truyền Tống Trận. Diệp Thành đưa mắt nhìn, hắn tự giác đứng vào cuối cùng.
“Nghe nói gì chưa? Hôm qua có người dẫn tới thiên kiếp, hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới không Minh bị đánh chạy toán toạn”.
“Nghe nói thì nghe nói rồi nhưng ta không kịp tới, ta từ Phong Nguyệt Cổ Trấn truyền tống tới thì đã muộn rồi”
“Thật đáng tiếc”.
Phía trước cũng có những người đang xếp hàng lên Truyền Tống Trận nhàn rỗi nói chuyện khiến Diệp Thành đứng sau gại gãi mũi. Nếu như để bọn họ biết người làm loạn cả Bắc Chấn Thương Nguyên tối qua chính là người cuối cùng trong cùng hàng với bọn họ thì khong biết bọn họ sẽ có vẻ mặt thế nào.
“Tiểu tử, ngươi đi đâu?”, thế rồi cũng tới lượt Diệp Thành.
Người trấn thủ Truyền Tống Trận là một lão già tóc bạc, giọng nói ôn hoà giống như một lão gia gia hiền lành, so với Viên Trí tối qua thì ông ta mạnh hơn rất nhiều.
“Phong Nguyệt Cổ Thành ạ”, lão già ôn hoà nên Diệp Thành rất lễ phép đáp lời.
Còn Phong Nguyệt Cổ Thành là nơi mà trước đó Diệp Thành đã từng tìm hiểu, cách nơi này không xa vả lại còn ở phía nam, quan trọng hơn cả đó là Phong Nguyệt Cổ Thành có Truyền Tống Trận loại to, và đây mới chính là mục đích của hắn.
“Một trăm nghìn linh thạch”, lão già lại mỉm cười ôn hoà, nói.
“Rẻ hơn Thương Lang Cổ Thành nhiều”, Diệp Thành khẽ lẩm bẩm, hắn mỉm cười đưa túi đựng đồ, sau khi giao tiền xong, hắn liền bước vào Truyền Tống Trận nhưng bị lão già chặn lại.
“Tiểu hữu, xin đợi một chút, Phong Nguyệt Cổ Thành có người muốn Truyền Tống tới đây”, lão già khẽ xua tay.
Diệp Thành mỉm cười đứng yên một bên.
Mặc dù hắn không hiểu lắm về Truyền Tống Trận nhưng có một điểm hắn biết rất rõ, chỉ cần là Truyền Tống Trận trong cổ thành thì đều có hai hướng, có thể truyền tống đi và truyền tống lại, và nếu phía đối diện có người muốn truyền tống lại thì phía này nhất định phải đợi, hai bên cùng truyền tống rất có khả năng dẫn tới thông đạo không gian nứt vỡ.
“Nhà họ Viên mang sẵn linh thạch, lên đỉnh Tử Sơn chuộc người của mình về”, khi Diệp Thành đang đứng đợi, một giọng nói hùng hồn từ phía xa truyền tới có vẻ như dùng bí pháp truyền âm mạnh mẽ để truyền âm.
“Ôi trời, lão tử đang đau đầu vì không tìm được ngươi đây”, Diệp Thành trên tế đàn nghe vậy thì lập tức lên tiếng mắng chửi, hắn nhảy khỏi tế đàn.
Cũng vì đêm hôm trước, ngoài Diệp Thành ra còn có kẻ khác trói người nhà họ Viên nên mới khiến hắn bị vạ lây thêm tội, đến mức tiền không lấy được mà còn bị cả đám tu sĩ ở cảnh giới Không Minh truy sát.
Hiện giờ biết được kẻ đó lộ diện, Diệp Thành đương nhiên phải lôi tên đó ra ánh sáng.
“Tiểu hữu, linh thạch của tiểu hữu”, thấy Diệp Thành đã bước lên kiếm bay lên trời, lão già trên tế đàn bất giác hô gọi.
“Người cứ ghi lại”.
“Tiểu tử liều lĩnh”, lão già cười bất lực.
Lúc này, Truyền Tống Trận sáng lên, một bóng hình mơ hồ dần dần xuất hiện, và bước ra từ phía sau, đó là một nữ tử mặc bộ Tiên Nghê Thường với mái tóc bạc, vẻ mặt tiều tuỵ.
Không biết nếu như Diệp Thành đi muộn một chút và nhìn thấy người này thì hắn có thẫn thờ đứng tại chỗ không nữa.
Đỉnh Tử Sơn, vẫn là đỉnh Tử Sơn.
Người nhà họ Viên còn chưa tới, trên đỉnh Tử Sơn đã tụ tập rất nhiều người, không cần nói cũng biết bọn họ đều là những người nhàn rỗi đến xem kịch.
“Hai ngày nay nhà họ Viên làm sao thế, liên tục có người tới gây rắc rối”.
“Đều do họ tự chuốc lấy thôi, ai bảo hung hăng phách lối quá làm gì! Nhìn xem, báo ứng đó!”
“Nhưng mà lôi kiếp hôm qua thật sự quá đã”.
Giữa những tiếng xì xào, Diệp Thành đã leo lên được đỉnh Tử Sơn, trốn vào trong đám đông, nhìn lão già thô bỉ đang ngồi vắt chéo chân phía xa.
Lão ta ăn mặc như kẻ ăn mày, đầu tóc bù xù như tổ gà, thân dưới mặc một chiếc quần đùi, hai chân vắt lên nhau đung đưa nhịp nhàng, lão vừa hút tẩu thuốc vừa nhả khói với vẻ mặt thâm trầm.
Khốn kiếp!
Nhìn thấy lão già này, Diệp Thành thầm chửi trong lòng.
Diệp Thành nhìn lướt qua lão già kia rồi mới nhìn thấy bên cạnh lão còn có hai người đang bị trói bằng dây thừng tiên. Một nam một nữ, nữ khoảng hai mươi tuổi, nam thì lớn tuổi , khoảng chừng bốn mươi, hai người này có vẻ ngoài hơi giống nhau.
Hai người họ chính là Viên Sương và Viên Diểu của nhà họ Viên.
“Sao nhìn lão già này ta lại muốn đánh người nhỉ?”, trong đám đông, nhìn thấy dáng vẻ thô tục của lão già, không ít người nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Ngươi cũng có cảm giác này à?”
“Là anh hùng thì sẽ thấy giống nhau, hay là sau khi xong việc chúng ta làm vài chén đi?”
Bên này, Diệp Thành nghe rất nhiều lời bàn tán, hắn xoa cằm nhìn lão già kia, bất giác nheo mắt rồi thầm nói: “Kia chỉ là phân thân thôi! Xem ra lão già này cũng không ngốc!”
Trong lòng nghĩ vậy, Diệp Thành đã âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, nếu đã biết lão già kia là phân thân, vậy hắn nhất định phải tìm ra nơi bản thể của lão.
Chẳng mấy chốc, Diệp Thành thu hồi ánh mắt.
“Rất biết tìm chỗ đấy”, Diệp Thành lườm phân thân lão già kia rồi nhẹ nhàng rút lui khỏi đám người.
Sau khi xuống khỏi đỉnh Tử Sơn, Diệp Thành bước lên phi kiếm bay thẳng về hướng Nam, vì hắn đã tìm ra nơi ở của bản thể kia thông qua phân thân của lão.
Diệp Thành vừa đi thì người của nhà họ Viên liền tới, từng tiếng rống giận vang lên, khuôn mặt nào cũng u ám đen sì.
Chỉ có điều chẳng liên quan gì đến Diệp Thành, hắn đã điều khiển phi kiếm bay đi rất xa, bay qua ngọn núi, vượt qua sông lớn rồi đáp xuống một đỉnh núi nhỏ nơi chim chóc còn không đậu.
Từ xa hắn đã thấy một ngôi đền đổ nát, dường như hắn có thể nhìn thấy người đang ăn thịt nướng ở đó xuyên qua ngôi đền.
Đúng thế, chỉnh là bản thể của lão già kia.
Diệp Thành không nói lời nào, lấy roi Đả Thần Tiên ra, xông vào ngôi đền đổ nát.
Ruỳnh! Cheng!
Sau khi Diệp Thành xông vào, trong ngôi đền đổ nát liền phát ra âm thanh như vậy.
Bùm!
Giây tiếp theo, toàn bộ ngôi đền sụp đổ, lão già kia lảo đảo nhảy ra ngoài, lăn một vòng rồi bay về một phía.
Diệp Thành cầm roi đuổi theo phía sau.
“Ngươi bị điên à?”, thấy Diệp Thành sầm mặt đuổi theo sau, lão già thô tục kia không khỏi quay lại chửi lớn.
Vừa rồi lão đang chăm chú gặm má đùi, đang ăn ngon lành thì cửa ngôi đền bị đá bay, hắn xông vào không nói lời nào đã quất cho lão một roi! Thật sự rất rát! Đến giờ đầu lão ta vẫn còn ong ong, chóng mặt!
“Ta bắt cóc, ông cũng bắt cóc, ông còn bắt những hai người, hại ta đây bị truy sát khắp nơi. Đồ khốn nhà ông còn gặm má đùi, gặm tiếp đi này…”, Diệp Thành ở phía sau chửi mắng liên mồm, rượt đuổi sát sao, hắn toàn ra đại chiêu, quyết định phải giết được lão già này.
“Lão tử gặm má đùi liên quan gì đến ngươi?”, lão ta ở phía trước chạy đi rất nhanh, mặc dù bị truy sát nhưng thỉnh thoảng lão ta vẫn quay đầu lại hô to.
“Ta đây nhìn ông thấy khó chịu, muốn đánh ông”.
“Được rồi tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta, chờ ta hết choáng đầu rồi sẽ giết ngươi”, lão già phía trước xoa cái đầu vẫn còn hơi choáng, lao vào trong rặng núi như một viên đạn đại bác, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Phía sau, Diệp Thành cũng lao vào khoảng không như một cơn gió.
Ầm! Đùng đoàng!
Chẳng mấy chốc, trong rặng núi vọng lại những tiếng nổ vang, từng ngọn núi lớn sụp đổ.
Ngay sau đó, một bóng người chật vật chạy ra, nhưng không phải lão già thô tục mà là Diệp Thành.
Được rồi! Từ sau khi vào núi đánh nhau một trận, lão già kia như sống lại, một chưởng đã khiến Diệp Thành mắt nổ đom đóm, sau ba đến năm hiệp, hắn quay đầu bỏ chạy.
Lão già kia đuổi theo phía sau, trong tay còn có thêm một thứ khác.
Nhìn kỹ lại thì thấy là một cây phù trần, tuy không còn mấy cọng lông nhưng lại là thứ binh khí đáng sợ, có thể xoay chuyển càn khôn, nghịch chuyển âm dương, vừa nãy Diệp Thành đã bị nó đánh thê thảm.
“Lão tử không ra uy thì ngươi lại coi là chuột nhắt!”, lần này đổi lại là lão già đuổi theo Diệp Thành chửi mắng.
“Lão già đáng chết, có bản lĩnh thì đừng dùng phù trần nữa”.
“Thằng nhãi ngươi có bản lĩnh thì đừng dùng roi sắt nữa”.
Tiếng mắng chửi của hai người không ngừng vang lên, đến nỗi những tu sĩ lên đỉnh Tử Sơn xem kịch đi được nửa đường nhìn thấy hai kẻ ngốc chạy qua chạy lại trong hư không cũng bất giác dừng lại.
Cứ thế, hai người một người đuổi một người chạy, không biết đã chạy tới chỗ nào.
Cho đến đêm, một tiếng nổ truyền ra từ trong khe núi vắng vẻ, khi đi ra lần nữa người bị đánh đã đổi thành lão già, vì phía sau lão ta có những hai Diệp Thành đuổi theo.
“Chạy à, chạy nữa đi!”, hai Diệp Thành một người cầm roi, một người cầm gậy răng sói, vừa đuổi theo vừa chửi bới.
“Ngươi… chơi xấu”, lão già thô bỉ bị đánh mặt mũi sưng vù, lăn lộn trong hư không. Vừa nãy đang đánh nhau, bỗng nhiên Diệp Thành biến thành hai người, thế là lão bị đánh một trận tơi bời! Khuôn mặt già nua bị đánh biến dạng.
Một lúc sau, phe chạy trốn lại trở thành Diệp Thành, vì bí thuật Nhất Khí Hoá Tam Thanh giới hạn thời gian nên lão già đang bị đuổi kia lập tức như bị hắt máu gà, đổi lại thành người truy đuổi Diệp Thành.
Ban đêm, bên đống lửa trại.
Một người cầm má đùi, một người cầm đùi gà, cả hai đang gặm một cách ngon lành.
Điều đáng nói là vẻ ngoài của hai người! Mặt mũi bầm dập, mắt đen như gấu trúc, quần áo rách tơi tả, ai không biết còn tưởng họ bị chó dại cắn!
Có câu “không đánh không quen biết”.
Hai người đánh nhau cả ngày trời, sau đó… thân thiết như hai huynh đệ.
“Hôm qua người dẫn thiên kiếp tới thật sự là ngươi?”, lão ta đã hỏi câu này không biết bao nhiêu lần.
“Khiêm tốn, phải khiêm tốn”.
“Điều này không khoa học!”, lão ta lau dầu mỡ trên miệng rồi nhìn Diệp Thành: “Sư phụ ngươi là ai?”
“Ta đến từ thâm sơn cùng cốc”, Diệp Thành vừa gặm đùi gà vừa trả lời một câu rất tuỳ ý.
Xuỳ!
Lão già không tin, biết Diệp Thành đang lừa mình, nếu không tại sao đến giờ vẫn hắn không gỡ mặt nạ Quỷ Minh xuống, lúc ăn cũng vẫn đeo.
Nhưng trong lòng lão ta vẫn khá kinh hãi, một người ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất mà thực lực lại có thể không phân cao thấp với lão, hơn nữa còn có nhiều bí pháp như thế, ngày hôm nay lão đã nếm không ít khổ sở.
“Tiểu tử mới ở tuổi này mà đã có tu vi, thực lực và thiên phú này, sau này chắc chắn sẽ thành nhân vật tầm cỡ”, Diệp Thành đang tập trung gặm đùi gà, mà lão già bên cạnh lại vắt chân, sờ cằm, đôi mắt thô tục đảo qua đảo lại.
Khụ khụ!
Cuối cùng lão ta nói: “Người ta thường nói ‘không đánh không quen biết’, hôm nay gia sẽ tặng ngươi một thứ”.
Nói xong lão ta lấy một tấm ngọc bài từ trong ngực ra, ngọc bài hiện lên ánh sáng rực rỡ, bên trên còn quanh quẩn hai luồng khí màu xanh và màu tím, trông rất bất phàm.
Thấy vậy, Diệp Thành thản nhiên ném đùi gà sang một bên, lau dầu mỡ trên tay vào người rồi cầm lấy tấm ngọc bài, đập vào mắt hắn là bốn chữ rất lớn.
“Thái 2 Chân Nhân”, Diệp Thành đọc từng chữ lên.
“Đây là chữ Ất trong Thái Ất, giống 2 lắm à?” (*), khuôn mặt già nua của lão ta thoáng chốc trở nên đen sì.
(*) Chữ Ất trong tiếng Trung nhìn giống số 2 nên Diệp Thành tưởng là số 2.
“Nhầm chút thôi mà”, Diệp Thành ho khan, vẻ mặt ngượng ngùng: “Ta đến từ thâm sơn cùng cốc mà, là Thái Ất Chân Nhân, ha ha…”
“Đây là ngọc bài thân phận của ta, không dễ dàng tặng cho người khác đâu”, Thái Ất Chân Nhân nhẹ nhàng vuốt râu: “Mặc dù ở Bắc Chấn Thương Nguyên ngọc bài này không hữu dụng lắm, nhưng đến Tây Lăng U Cốc thì vẫn có chút lực đe doạ”.
“Tây Lăng U Cốc?”, Diệp Thành sờ cằm.
Phía Nam của Đại Sở chia thành mấy tông lớn, Đông Nhạc, Tây Thục, Bắc Nguyên, Nam Cương. Phía Bắc Đại Sở do Thị Huyết Điện độc bá, nhưng cũng có Đông Lăng Cổ Uyên, Tây Lăng U Cốc, Bắc Chấn Thương Nguyên, Nam Yến Đại Trạch.
Sở dĩ Diệp Thành biết sự phân chia chi tiết như vậy là do đọc được trong sách cổ trộm ở Tàng Thư Các của nhà họ Viên. Đông Lăng, Tây Lăng, Bắc Chấn, Nam Yên giống Đông Nhạc, Tây Thục, Bắc Nguyên và Nam Cương ở phía Nam Đại Sở, đều có thế gia tu luyện, hơn nữa thế lực rắc rối phức tạp, rất khó phân loại.
“Ông đến từ Tây Lăng U Cốc?”, Diệp Thành bất giác nhìn Thái Ất Chân Nhân.
“Đương nhiên”.
“Ta cảm ơn nhé”, đương nhiên Diệp Thành sẽ không khách sáo. Không thể cứ vậy không nhận được, hắn cũng biết ý đồ của Thái Ất Chân Nhân, tiềm lực sau này của hắn rất lớn, bây giờ cho hắn ngọc bài coi như tạo mối quan hệ tốt, đây chắc chắn là một sự lựa chọn rất đúng đắn.
“Ông ăn tiếp đi, ta đi trước”, Diệp Thành cất ngọc bài rồi định đi luôn.
“Chờ đã!”, Thái Ất Chân Nhân vội vàng kéo Diệp Thành lại.
“Ông còn chuyện gì nữa?”
“Đương nhiên là có việc rồi”, Thái Ất Chân Nhân kéo Diệp Thành về lại vị trí cũ, sau đó nháy mắt hỏi hắn: “Tiểu tử, ngươi đã nghe nói đến quả linh sâm năm màu chưa?”
Quả linh sâm năm màu?
Năm chữ này như chứa đầy ma lực, lập tức khiến hai mắt Diệp Thành sáng ngời, đây là linh dược kéo dài tuổi thọ có thể thấy chứ không thể cầu, tương truyền một quả có thể kéo dài được năm mươi năm tuổi thọ.
Trong lòng nghĩ vậy, Diệp Thành đã bất giác liếm môi, phải nói rằng quả linh sâm năm màu này còn lợi hại hơn Tục Mệnh Đan nhiều.
“Ta biết ở đâu có linh sâm năm màu, ngươi đi cùng không?”, khi Diệp Thành nghĩ đến đây, Thái Ất Chân Nhân đã chọc vào người hắn, lão nháy mắt cười rất xấu xa, cái răng vàng khè kia rất chói mắt.
“Là ta”, nghe tiếng gằn của Viên Thương, Diệp Thành bất giác cười để lộ hàm răng trắng loá.
“Sao có thể? Rõ ràng chúng ta đã khiến ngươi…”, nghe chính miệng Diệp Thành thừa nhận, không chỉ Viên Thương mà ngay cả Viên Hồng và Viên Trí cũng tỏ vẻ khó tin vì tối qua bọn họ rõ ràng đã diệt Diệp Thành, thế nhưng Diệp Thành hiện giờ lại đang làm loạn ở đây, điều này khiến bọn họ khó có thể chấp nhận nổi.
“Sao vậy? Mọi người quen nhau sao?”, nghe cuộc nói chuyện giữa hai bên, Thương Minh Thượng Nhân liếc nhìn cả ba người phía Viên Thương.
“Đương nhiên quen rồi”, Viên Thương nghiến răng nhìn Diệp Thành: “Hắn chính là Tần Vũ, hôm qua hắn khiến cháu trai của ta bị thương, còn đại náo cả phân điện thứ ba nhà họ Viên và trộm cướp số tài sản không thể tính toán nổi của nhà họ Viên, dù hắn có hoá thành hạt bụi ta cũng nhận ra”.
Lời này của ông ta khiến cho những người tới đây đều giật mình.
“Một tên ở cảnh giới Chân Dương mà đại náo cả nhà họ Viên được sao?”
“Cái này thì ngươi không biết rồi, hôm qua mấy người phía Viên Hồng đuổi theo tên tiểu tử này nhưng để tên này chạy thoát nên hắn mới lẻn vào Thương Lang Cổ Thành đại náo cả nhà họ Viên.
Trong tiếng bàn tán xôn xao, Thương Minh Thượng Nhân nghe rõ mồn một sự tình, đôi mắt như con bò cạp lạnh lùng nhìn Diệp Thành: “Tiểu tử, thả Hạo Nhi ra thì ta cho ngươi toàn thây”.
“Ông cho rằng tôi sẽ sợ sao?”, Diệp Thành gãi tai: “Nói thực, ta đã dùng bí pháp liên kết ta và sinh mệnh của Viên Hạo với nhau, nếu ta chết thì hắn cũng không sống nổi cho nên chư vị tiền bối à, chư vị thông thái một chút đi, ta không cần nhiều, một triệu linh thạch là được, việc này dễ mà”.
“Xem ta diệt ngươi…”, Viên Trí tức tối hằm hằm, ông ta lập tức xông lên, mẹ kiếp, hắn cướp của nhà họ Viên bao nhiêu bảo bối như vậy, còn muốn đòi tiền nữa sao?
“Lùi xuống”, Viên Thương lên giọng ngăn Viên Trí lại.
Viên Thương không phải sợ Diệp Thành giở trò gì, ông ta sợ rằng ở hiện trường có kẻ nào âm mưu ra tay. Cái mạng của Diệp Thành và Viên Hạo đã liên quan đến nhau, nếu như ra tay diệt Diệp Thành thì cháu ông ta là Viên Hạo lập tức mất mạng.
Cho nên Diệp Thành rất thông minh còn Viên Thương cũng chẳng phải kẻ ngốc, ông ta hiểu rõ dụng ý của Diệp Thành, hiện giờ bọn họ không những không thể ra tay với Diệp Thành mà ngược lại còn phải bảo toàn tính mạng cho Diệp Thành vì Diệp Thành không vấn đề gì thì Viên Hạo mới có thể bình an vô sự.
Viên Thương nhìn ra dụng ý của Diệp Thành thì Thương Minh Thượng Nhân sao có thể không nhìn ra chứ.
Áp lực mạnh mẽ từ phía ông ta bao trùm một phương, khí thế sục sôi, ông ta không quên liếc nhìn những người đang quan sát ở tứ phương, ánh mắt ông ta như nói rõ: Ai dám ngang nhiên ra tay thì ta sẽ không tha cho bất cứ kẻ nào.
“Rốt cục có đưa hay không? Nếu không đưa thì ta lôi hắn về hầm canh đấy”, Diệp Thành liếc nhìn đám người, nói rồi hắn phủi phủi vai áo vốn chẳng có chút bụi nào.
“Tiền nhà họ Viên ta có”, mặc dù tức muốn nổ phổi nhưng Viên Thương vẫn cố gắng kiềm chế cơn tức giận, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Thành, hỏi: “Đã đến chuộc người thì nhà họ Viên ta đương nhiên phải xem xem người có bình an vô sự không đã”.
“Hắn rất tốt”, Diệp Thành nắm một sợi dây thừng trong tay, một đầu dây buộc vào người Viên Hạo, nghe Viên Thương nói muốn kiểm tra xem Viên Hạo thế nào, hắn liền giật dây thừng lôi Viên Hạo về phía trước.
Hu, hu…
Viên Hạo bị kéo lại, hắn chỉ có thể ấm ớ, muốn nói gì đó nhưng ngặt nỗi miệng lại bị bịt bởi cái tất thối nên đành ú ớ trơ mắt nhìn thúc tổ và sư phụ của mình.
Nhìn thấy Viên Hạo bị đánh tái mặt, đặc biệt là khi trông thấy miệng hắn bị nhét cái tất thối, Viên Thương chỉ muốn giết người nhưng ông ta buộc phải kiềm chế cơn giận.
“Những người khác của nhà họ Viên đâu?”, Viên Hồng bên cạnh Viên Thương nạt nộ.
“Những…những người khác?”, nghe vậy, Diệp Thành sững người: “Cái gì mà những người khác, ta chỉ trói một tên thôi mà”.
“Khốn khiếp”, Viên Trí ở bên lửa giận đùng đùng: “Cháu trai Viên Diểu và cháu gái Viên Sương của ta đâu?”
Nghe câu này, Diệp Thành chợt thẫn thờ.
Trời đất chứng dám lão tử chỉ trói một tên, cái gì mà Viên Sương Viên Diểu lão tử không hề biết.
“Lẽ nào sau khi ta đi còn có kẻ khác đột nhập vào nhà họ Viên, mượn gió bẻ măng bắt Viên Diểu và Viên Sương?”, Diệp Thành gãi đầu. Theo như hắn thấy thì chỉ có thể là như vậy.
Vút!
Đương lúc Diệp Thành còn vò đầu bứt tai thì một đạo trường kiếm lạnh băng đâm xuyên vào không trung cứ thế chĩa về phía trán Diệp Thành.
“Ôi trời, ra tay thật rồi kìa?”, rõ ràng không ngờ đột nhiên có người ra tay nên Diệp Thành không kịp trở tay, trong lúc cuống quá, hắn tung một đạp đạp bay Viên Hạo.
Người ra tay chính là Thương Minh Thượng Nhân, thấy Diệp Thành lấy Viên Hạo làm bia đỡ đạn, ông ta lập tức thu lại sát kiếm.
Ở một bên, mấy người phía Viên Thương nhanh chóng bay tới cứu lấy Viên Hạo.
“Một đạo phân thân mà cũng dám bắt nạt ta?”, Thương Minh Thượng Nhân tiến lên trước, một người có tu vi cao siêu và tầm nhìn phi thường như ông ta đã nhìn ra được sơ hở ngay khi Diệp Thành thẫn thờ. Quan trọng hơn cả đó là ông ta thông qua bí pháp nhìn ra được Diệp Thành và Viên Hạo căn bản không hề có bí thuật tương liên về sinh mệnh.
Do vậy ông ta chẳng phải kiêng dè gì, điều ông ta quan tâm duy nhất chính là Viên Hạo, còn cái gì mà Viên Sương hay Viên Diểu sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến ông ta. Cũng chính vì vậy ông ta mới ngắm chuẩn cơ hội ra tay, cũng vì vậy ông ta mới khiến Diệp Thành trở tay không kịp.
Mấy người phía Viên Thương ở bên cũng nhận được truyền âm ở giây phút trước đó nên lập tức bay tới với sát khí ngút trời.
Ha ha ha…
“Hiểu nhầm, tất cả đều là hiểu nhầm cả thôi”, thấy tất cả vây tới, Diệp Thành bật cười, hắn vô thức lùi về sau, không có Viên Hạo trong tay, hắn không có bùa hộ mệnh nên hậu quả rất khó có thể tưởng tượng.
Diệp Thành vừa dứt lời, chỉ thấy Thương Minh Thượng Nhân vung tay sát phạt tới.
Phụt!
Ngay lập tức, Diệp Thành hoá thành làn khói xám.
“Ở ngọn núi phía đối diện, đuổi theo”, sau khi diệt phần phân thân của Diệp Thành, Thương Minh Thượng Nhân bay vào hư không, cứ thế lao về ngọn núi nhỏ ở phía đối diện như biết được bản thể của Diệp Thành ở đâu thông qua phần phân thân của hắn.
“Nhất định phải khiến hắn hồn bay phách tán”, người của nhà họ Viên phẫn nộ ngút trời, bọn họ xông tới ngọn núi ở phía đối diện.
“Mẹ kiếp, bị lật lại rồi sao?”, trên ngọn núi ở phía đối diện, thấy hành tung bá đạo kia, Diệp Thành lập tức bỏ chạy.
Không sai, vì bảo toàn tính mạng, hắn đương nhiên không thể dùng bản thể ra tay mà phái một phần đạo thân tiến lên trước còn mình thì vơ vét tiền chuộc bỏ chạy.
Nào ngờ phía sau còn có bao nhiêu chuyện rắc rối, vả lại hắn đã đánh giá quá thấp sư phụ Thương Minh Thượng Nhân của Viên Hạo.
Quả nhiên, Thị Huyết Điện độc bá phía Bắc của Đại Sở không phải không có lý do, đến một trưởng lão cũng không phải vừa, cũng chẳng trách mà có thể xưng hùng xưng bá, tạo áp lực cho cả Chính Dương Tông, Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông.
“Mẹ kiếp, là đứa tiện nhân nào trói Viên Sương và Viên Diểu?”, vừa chạy thục mạng, Diệp Thành vừa điên tiết mắng chửi, nếu không phải là đứa tiện nhân đó thì nói không chừng hiện giờ hắn đã thu về được món hời lớn mà bỏ trốn rồi cũng nên.
Chương 442: Náo nhiệt
Rầm!
Diệp Thành vừa rời đi, ngọn núi nhỏ mà trước đó Diệp Thành đứng đã bị Thương Minh Thượng Nhân đánh sập bằng một chưởng.
Thấy ngọn núi nhỏ bị đánh sập, Diệp Thành thót tim.
“Đứng lại”, phía sau, tiếng nạt nộ vang lên, Thương Minh Thượng Nhân vung tay chỉ ra một đạo chỉ mang đâm xuyên vào hư không, uy lực khủng khiếp.
Cảm nhận được cơn ớn lạnh từ phía sau, Diệp Thành lật tay lấy ra thanh Thiên Khuyết chắn trước người.
Bang!
Đạo chỉ mang kia đánh vào thanh kiếm, mặc dù nó có uy lực khủng khiếp nhưng lại không thể đánh tan thanh Thiên Khuyết, cho dù là vậy thì Diệp Thành cũng bị thương, hắn phun ra cả miệng máu.
“Mạnh quá”, Diệp Thành lảo đảo, hắn cố gắng đứng vững, không nghĩ gì nhiều, cứ thế cắm đầu cắm cổ bỏ chạy, hiện giờ Thương Minh Thượng Nhân không hề kém cạnh so với Đan Hồn ngày hôm đó, kể cả là hắn sau khi tiến giới thì cũng khó có thể địch lại, chỉ trách tu vi của bọn họ ngang nhau mà thôi.
“Ta xem ngươi có thể chạy tới bao giờ?”, Thương Minh Thượng Nhân lạnh giọng, di chuyển như một đạo thần hồng với tốc độ nhanh như điện, khí thế cuồn cuộn ngút trời.
“Lần này cho dù thế nào cũng không được để hắn tẩu thoát”, phía sau, Thương Minh Thượng Nhân và mấy người nhà họ Viên cùng những kẻ mạnh được bọn họ mời đến cũng xông tới, hư không như nổ tung.
Cảnh này khiến cho những người trên đỉnh núi Tử Sơn đều tặc lưỡi, vì để bắt một tên ở cảnh giới Chân Dương mà trận thế phải lớn tới mức này. Hơn ba mươi người ở cảnh giới Không Minh, trong đó còn có cả một trưởng lão của Thị Huyết Điện.
Rầm! Đùng! Đoàng.
Trời đất vang lên tiếng nổ dữ dội, Diệp Thành thảm hại vài lần suýt nữa bị bắt gọn.
Mặc dù phía sau hắn có không ít tu sĩ ở cảnh giới Không Minh nhưng cũng may hắn có bí pháp Thái Hư Thần Hành Thuật vả lại còn chạy trước nên mới không bị chặn lại.
Có điều sự việc tiếp theo lại khiến hắn chỉ muốn tự sát.
Từ tứ phương tám hướng khí tức của kẻ mạnh sục sôi, sau khi Viên Sinh Thái của nhà họ Viên biết chuyện, ông ta phái một lượng lớn kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh thêm phía Thương Minh Thượng Nhân, tổng cộng hơn ba mươi người truy đuổi Diệp Thành.
Vả lại thế lực khủng khiếp của nhà họ Viên còn chặn tất cả mọi Truyền Tống Trận của cổ thành tránh Diệp Thành nhân cơ hội tẩu thoát.
Vì nhà họ Viên làm lớn khi đuổi bắt Diệp Thành nên cả Bắc Chấn Thương Nguyên đều như bùng nổ.
Cái gì? Có nhiều tu sĩ cảnh giới Không Minh như vậy đuổi theo một tên ở cảnh giới Chân Dương sao?
Cái gì? Bắt được rồi?
Cái gì? Lại chạy rồi?
Trong cổ thành phồn hoa, các tu sĩ tụ tập trong tửu lâu bàn tán xôn xao tạo thành làn sóng.
“Chơi lớn rồi, chơi lớn rồi”, Diệp Thành thầm cảm thấy hối hận, hắn hối hận vì đã trói tên Viên Hạo kia, hối hận vì đã đòi tiền chuộc từ nhà họ Viên khiến bản thân mình rơi vào cái bẫy này.
“Sớm biết thì đã không làm như vậy rồi”, Diệp Thành lại lần nữa không nhịn nổi mà bạt cho mình hai cái, sau khi cướp sạch ở nhà họ Viên phải tìm một Truyền Tống Trận chuồn đi mới phải.
“Tiểu tử, ngươi nổi tiếng rồi đấy”, trong đầu Diệp Thành chợt vang lên giọng nói ồm ồm của Thái Hư Cổ Long, vả lại giọng nói đó còn mang vẻ vui mừng, không biết vì sao, thấy Diệp Thành chịu khổ mà nó lại cảm thây sung sướng.
Mặc dù rất muốn chửi bới nhưng Diệp Thành đâu còn tâm trạng chứ. Phía trước một đạo thần hồng màu tím rẽ trời bay tới, mục tiêu chính là hắn, đương nhiên đó là hắn, rõ ràng là kẻ mạnh của nhà họ Viên.
“Đi đâu?”, lão già mặc độ tím của nhà họ Viên khi còn cách Diệp Thành rất xa đã tế gọi ra sát kiếm.
“Cảnh giới Không Minh tầng thứ nhất mà tự hào thế sao?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, hắn bước ra Thái Hư Thần Hành Thuật, cơ thể nghiêng đi khiến sát kiếm của lão già kia bay qua bên mạn người hắn.
Sau khi né qua được sát kiếm, Diệp Thành sát phạt tới trước mặt lão ta, hắn không nói lời nào, lập tức lấy ra roi Đả Thần Thiên, cứ thế quật mạnh vào đầu lão ta.
A!!!
Sự bá đạo của Đả Thần Tiên khiến lão già mặc đồ tím không thể ngờ tới, lão lập tức phải chịu thiệt, đầu óc bê bết máu.
Mặc dù chỉ trong thời gian ngắn nhưng Thương Minh Thượng Nhân ở phía sau đã nhanh chóng kéo gần khoảng cách, một đạo trường kiếm lạnh băng bay về phía này.
Phụt!
Vai Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên, hắn vừa đứng vững thì đạo chỉ mang kia đã bay tới, đâm thủng phần ngực hắn khiến ngực hắn trào máu.
Phụt! Phụt!
Sự công kích của Viên Hồng và Viên Trí cũng hết sức mạnh mẽ, người nào người nấy tế gọi ra kiếm tuyệt sát vung từ trên xuống, suýt nữa chém chết Diệp Thành.
“Mẹ kiếp”, Diệp Thành mắng chửi, hắn cố gắng trụ vững rồi đứng dậy.
“Đi đâu?”, phía trước lại có người sát phạt tới, vả lại tu vi cũng không hề kém hơn Viên Hồng.
“Ông giỏi”, Diệp Thành vội xoay người chuồn về hướng khác. Hắn không sợ tu sĩ cảnh giới Không Minh ở phía đối diện nhưng hiện giờ phía sau hắn còn có một đám người hung tợn khác, bị chặn lại dù chỉ ba giây cũng có khả năng bị vây lại, hậu quả thật sự không dám nghĩ đến.
“Vây quanh hắn”, phía sau, Thương Minh Thượng Nhân hô lên, mặt mày khó coi tới cực độ.
Ông ta là ai, là trưởng lão của Thị Huyết Điện, kết hợp với bao nhiêu tu sĩ ở cảnh giới Không Minh như vậy mà không thể bắt được một tên mới ở cảnh giới Chân Dương, đây là một sự sỉ nhục lớn. Hôm nay bắt được Diệp Thành còn đỡ, không bắt được hắn thì không đơn giản chỉ là mất thể diện thôi đâu.
Thương Minh Thượng Nhân tức giận rồi, người nhà họ Viên cũng tức giận rồi, bọn họ hết lần này tới lần khác để Diệp Thành tẩu thoát, mặt bọn họ đều nóng ran hơn bao giờ hết.
Ngay sau đó, một đại võng nhằm để bắt Diệp Thành được tung ra. Phía đông có linh thú gào thét.
Phía tây sát kiếm tung ra, trên mỗi một thanh phi kiếm đều có một kẻ mạnh.
Phía nam, thần hồng bay qua liên tục, nếu nhìn kĩ thì đây chính là từng đạo thần quang mà kẻ mạnh ở cảnh giới Không Minh điều khiển, người nào người nấy sát khí ngút trời.
Phía Bắc, Thương Minh Thượng Nhân, mấy người phía Viên Hồng cũng đã vây tới, người nào người nấy sát khí ngút trời, khí thế lạnh lùng sục sôi khiến bầu không khí cũng phải kết băng.
“Mẹ kiếp”, Diệp Thành bị dồn tới mức phát điên, hắn mở túi đựng đồ nhét từng viên linh đan vào miệng.
Ngoài ra hắn còn có linh dịch, linh thảo, linh quả có tác dụng tăng tu vi cho tu sĩ, chỉ cần là những đồ có tinh nguyên dồi dào đều được hắn ăn uống điên cuồng, vả lại chín phần phân thân ở Chính Dương Tông cũng không ngừng truyền tinh nguyên đại địa cho hắn.
Sau khi tinh nguyên dồi dào được luyện hoá, linh lực cứ thế len lỏi vào vùng đan hải của hắn.
“Nên như thế này sớm mới tốt”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phần phân thân của Diệp Thành, nó nói bằng giọng không mấy dễ chịu như thể nhìn ra được nguyên nhân khiến Diệp Thành như vậy, đây chẳng phải là hắn đang muốn đột phá tới cảnh giới Không Minh để dẫn tới thiên khiếp giúp mình trốn thoát sao?
Diệp Thành không nói gì, hắn điên cuồng luyện hoá những linh dược trút vào trong người.
Không sai, hắn thông qua việc tích tụ rất nhiều linh dược khiến tu vi của mình lên tới cảnh giới Không Minh như vậy sẽ kéo được thiên kiếp tới.
Sau khi linh lực dồi dào len lỏi vào vùng đan hải, linh lực trong vùng đan hải của hắn cuộn trào, từng mảng màu vàng kim chói mắt, khí tức của hắn cũng theo đó mà lên cao.
Ấy?
Có người nhìn lên trời, phát hiện bầu trời trong xanh đột nhiên có mây đen kéo tới, vả lại mây đen hết sức dày khiến cho cả bầu trời tối đen hẳn lại.
“Trời….sao lại tối rồi?”, có người ngỡ ngàng lên tiếng.
Chương 443: Thiên kiếp cuồng nộ
Hự!
Một âm thanh vang lên trong hư không, tu vi của Diệp Thành đột nhiên đột phá lên cảnh giới Linh Hư.
Rầm! Đùng!
Sau khi tu vi của Diệp Thành tiến giới, bầu hư không đột nhiên vang lên liên tiếp tiếng sấm sét.
Tiếp đó, mây đen cuồn cuộn kéo tới, dày đặc vô cùng khiến cả bầu trời như bị che lấp, như muốn đè bẹp cả mặt đất. Trong mây đen, từng đạo lôi điện như con rắn trườn qua bầu trời, một sự uy nghiêm không cho phép xâm phạm cứ thế hiển hiện.
“Chuyện…chuyện gì đây?”, những kẻ mạnh từ tứ phương xuất hiện chuẩn bị diệt Diệp Thành đột nhiên khựng lại, bọn họ vô thức nhìn vào hư không, đặc biệt là khi cảm nhận được áp lực mạnh mẽ kia, bọn họ bất giác rùng mình.
“Thiên lôi mạnh quá”, lúc này, đến cả lão tổ của nhà họ Viên cũng thẫn thờ nhìn vào hư không, mặt mày tái nhợt.
“Là thiên kiếp”, Thương Minh Thượng Nhân hiểu sâu biết rộng cũng lên tiếng, sắc mặt ông ta thay đổi rõ rệt, theo như hiểu biết của ông ta thì đương nhiên nhận ra dấu hiệu trước khi thiên kiếp ập đến.
“Thiên…thiên kiếp?”, tứ phương xôn xao, cũng chẳng thể trách bọn họ như vậy. Mặc dù bọn họ có tu vi không hề yếu nhưng khả năng còn kém xa, tu đạo vài trăm năm, bọn họ chưa bao giờ thấy thiên kiếp, có người thậm chí còn chưa từng thấy hình dạng của thiên kiếp thế nào.
“Là ai đang độ kiếp?”, trong tiếng ngỡ ngàng, đây là câu hỏi mà người ta quan tâm nhất vào giờ phút này.
“Là gia gia ta đây”, và câu hỏi của tứ phương cũng có hồi đáp. Tiếng hô của Diệp Thành kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người. Có lẽ vì phải độ kiếp nên trong tiếng hô của hắn còn có cả tiếng roẹt roẹt của lôi điện, khiến kẻ mạnh tứ phương run rẩy.
Lúc này, hắn đứng trong hư không, toàn thân chói loá, cơ thể đứng thẳng sừng sững giữa không gian. Trời đấp tối đen còn hắn lại hiện lên như vì sao sáng chói.
“Là thiên kiếp của hắn, cái này…”
“Hắn tiến giới tới cảnh giới Linh Hư, chẳng trách…”
“Sao…sao có thể?”, lúc này, kể cả là Thương Minh Thượng Nhân cũng phải biến sắc, một tu sĩ ở cảnh giới Chân Dương tiến giới tới cảnh giới Linh Hư mà dẫn ra được thiên kiếp khiến ông ta cảm thấy khó tin.
Rầm!
Tiếng nổ ầm vang làm ngắt mạch suy nghĩ của ông ta. Trong hư không đã có từng tia sét đánh xuống.
Phá!
Diệp Thành bay lên trời tung ra một chưởng đánh tan đạo lôi điện kia.
Rầm! Roẹt!
Hành động của Diệp Thành như khiến trời cao phẫn nộ, sấm sét mạnh mẽ liên tục giáng xuống.
Thấy vậy, Diệp Thành vội quay người, hắn đảo mắt nhìn xung quanh, cứ thế tiến về phía Thương Minh Thượng Nhân. Thiên kiếp bắt đầu rồi, hắn đương nhiên phải chăm sóc thật kĩ mấy người này, trước đó không lâu, hắn đã phải chịu thiệt không ít lần trong tay Thương Minh Thượng Nhân.
Thấy Diệp Thành di chuyển về phía mình, Thương Minh Thượng Nhân tái mặt, vội lùi về sau.
Thương Minh Thượng Nhân sao có thể không nhìn ra được âm mưu của Diệp Thành chứ. Nếu hắn lôi ông ta cùng độ kiếp thì một người chưa từng độ kiếp như ông ta không biết có bị thiên kiếp đánh chết hay không.
“Chạy gì chứ?”, thấy Thương Minh Thượng Nhân nhanh chóng lùi về sau, Diệp Thành như một đạo thần mang bay tới.
Sau bước di chuyển của hắn, biển thiên lôi rợp trời kia cũng di chuyển theo. Hắn đi tới đâu, biển thiên lôi theo tới đó, đương nhiên, tất cả những người trong phạm vi mà thiên lôi bao trùm sẽ bị kéo đi ứng kiếp.
Không cần Viên Thương nhắc nhở, kẻ mạnh ở tứ phương đã phải tự giác lùi về sau.
Chỉ có điều Thương Minh Thượng Nhân phía này có phần bi thảm. Ông ta là đối tượng được Diệp Thành chú ý chăm sóc nhất, ông ta chạy một tấc, Diệp Thành đuổi theo một tấc, biển thiên lôi khổng lồ kia cũng nhanh chóng đưa Thương Minh Thượng Nhân vào phạm vi lôi kiếp.
Phụt!
Sau một đạo lôi kiếp giáng xuống, cơ thể của Thương Minh Thượng Nhân lập tức bị đánh cho rách toạc da thịt, ông ta còn chưa kịp đứng vững thì đạo lôi kiếp thứ hai giáng xuống, cơ thể cứ thế bị đánh cho máu me đầm đìa.
“Hộ thể”, Thương Minh Thượng Nhân biến sắc, vừa lùi về sau vừa tế gọi ra lư đồng là binh khí bản mệnh của mình.
“Đi đâu?”, Diệp Thành như con súc sinh, hắn lập tức lao lên, biển thiên lôi kia cũng theo đó mà nhanh chóng di chuyển. Hiện giờ hoả khí của hắn không vừa, đặc biệt là nhằm vào Thương Minh Thượng Nhân. Nếu không phải vì ông ta thì hắn cũng sẽ không bị phát hiện, cũng có lẽ vì vậy nên hắn mới chú ý chăm sóc kĩ lưỡng cho ông ta một chút.
“Ngươi đáng chết”, Thương Minh Thượng Nhân với bộ dạng thảm hại tức tối đến mức nội thương toàn thân, ông ta muốn sát phạt lên phía trước nhưng lại sợ biển thiên lôi kia nên chỉ có thể nhanh chóng lùi về sau và bị Diệp Thành đuổi chạy toán loạn.
“Uy lực của thiên kiếp này quá mạnh”, sắc mặt của mấy người phía Viên Thương cũng tái mét, đến cả Thương Minh Thượng Nhân mà còn không dám đối kháng, nếu là bọn họ thì đương nhiên sẽ nghĩ đến việc chạy đầu tiên.
Và thực tế thì Thương Minh Thượng Nhân cứ thế bỏ chạy rồi chạy tới phía bọn họ. Diệp Thành phía sau ông ta cũng đuổi theo. Hắn đã tới rồi, biển thiên kiếp kia đương nhiên cũng tới theo.
Ôi trời!
Thấy Thương Minh Thượng Nhân chạy về phía này, mấy người phía Viên Thương hằn học. Bao nhiêu nơi để chạy không chạy, ông chạy về phía chúng tôi làm gì, ông tốt bụng thật đấy.
Ngay sau đó, mấy người phía Viên Thương không nói lời nào, quay đầu bỏ chạy thục mạng.
Rầm! Đùng! Đoàng!
Phía sau, biển thiên kiếp kia vẫn không ngừng di chuyển, mỗi nơi nó đi qua, núi non sụp đổ, mặt đất nứt lìa, nơi nào cũng để lại dấu tích của sự đổ nát và hoang tàn.
“Động tĩnh lớn thế này là vì lý do gì chứ?”, ở cách đó vài trăm dặm, gần như tất cả tu sĩ đều nhìn về hướng này, vẻ mặt ngỡ ngàng: “Rõ ràng là ban ngày mà sao trời bên đó lại tối đen như vậy?”
“Sao ta lại nghe có tiếng sấm sét nhỉ? Hay là ta nghe nhầm?”
“Thiên kiếp, bên đó vừa truyền tin về có người độ kiếp”, trong đám người vang lên tiếng xôn xao.
“Thiên…thiên kiếp?”
“Mau, mau xem, từ khi sinh ra đến giờ ta chưa bao giờ từng thấy thiên kiếp”.
Ngay sau đó, bóng người di chuyển đổ xô về phía một toà cổ thành gần nhất, điều quan trọng hơn cả là bọn họ chạy tới đây thông qua Truyền Tống Trận.
Trên con đường phồn hoa của cổ thành, vì bóng người nhốn nháo nên một nữ tử mặc bộ đồ Tiên Nghê Thường bảy màu tò mò tới xem, cô khẽ né người vào bên một con đường tĩnh lặng quan sát đám người.
“Mau, mau, phía Bắc Chấn Thương Nguyên có người độ kiếp”.
“Thiên kiếp, tới đó xem xem”.
“Thiên kiếp”, trong biển người, nữ tử mặc bộ Tiên Nghê Thường lẩm bẩm, có lẽ hai từ “thiên kiếp” có sức hút với cô nên trong ánh mắt ảm đạm kia chợt hiện lên ánh sáng.
Khuôn mặt cô tiều tuỵ mang theo vẻ mỏi mệt, trên khuôn mặt tuyệt sắc còn có vẻ bệnh tật, cơ thể gầy yếu trông có phần cô độc, cô giống như đoá liên hoa màu trắng không vướng chút bụi trần.
Người này, nếu nhìn kĩ thì chẳng phải là ngọc nữ của Hằng Nhạc Tông, sư phụ của Diệp Thành - Sở Huyên sao?
“Diệp Thành, nếu như con còn sống…”, nhìn bóng người nhốn nháo, Sở Huyên lại lần nữa lẩm bẩm.
Chương 444: Cảnh giới Linh Hư
Rầm! Đùng! Đoàng!
Trời đất không yên bình, tiếng thiên lôi vang lên liên tiếp, những nơi mà biển thiên lôi kia đi qua, núi non sông ngòi đều bị tàn phá.
Phía trước, mấy người phía Viên Hồng đang tháo chạy, bọn họ không dám ngưng nghỉ một giây phút nào, bị Diệp Thành đuổi tới mức chạy bạt mạng, hiện giờ có rất nhiều người ứng kiếp, bị thiên lôi giáng đến mức máu me nhơ nhuốc.
Lúc này, lại không có ai dám tới bắt Diệp Thành nữa, không phải bọn họ sợ Diệp Thành mà sợ thiên kiếp mà Diệp Thành dẫn tới.
Từ tứ phương, những người tới nghe ngóng tình hình cũng đã lại gần.
Khi trông thấy Thương Minh Thượng Nhân và mấy người phía Viên Hồng ở cảnh giới Không Minh đang bị biển thiên kiếp kia đuổi theo thì tất cả mọi người đều giật mình, còn khi nhìn thấy người độ kiếp là Diệp Thành thì ánh mắt bọn họ đều tỏ vẻ ngỡ ngàng.
“Đây…đây không phải là tên tiểu tử tối qua làm loạn cả nhà họ Viên sao? Trước đó không lâu còn đòi tiền chuộc của nhà họ Viên trên đỉnh Tử Sơn mà?”
“Thiên kiếp của tên tiểu tử này cũng thật bá đạo. Lão tử chưa giờ từng thấy thiên kiếp”.
“Thế nhưng tên tiểu tử này cũng thật là ác, mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư mà đã đuổi cả nhóm tu sĩ ở cảnh giới Không Minh chạy tán loạn, trước kia chưa từng có và có lẽ sau này cũng sẽ không có”.
A…A….A…
Khi tứ phương xôn xao bàn tán thì tiếng gào thét của Diệp Thành không ngừng vang lên.
Tên này đúng là không vừa, có thiên lôi trợ uy, vả lại còn không kiêng dè gì, cả một đám tu sĩ ở cảnh giới Không Minh bị hắn đuổi từ nam tới bắc, từ tây tới đông, cảnh tượng này đúng là vô thiên vô pháp.
“Tiểu tử, thú vị đấy”, khi Diệp Thành triển khai thần uy, Thái Hư Cổ Long lên tiếng với giọng không mấy dễ chịu, “thiên kiếp chỉ cần qua đi, ngươi không bị đánh cho đến chết thì cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, lại bị người khác bao vây, ngươi còn muốn chạy nữa sao?”
“Ta quên mất”, Diệp Thành dừng chân, hắn vội khom người quay đầu bỏ chạy, biển thiên kiếp khổng lồ kia cũng theo hắn di chuyển đi.
“Thiên kiếp đó độ xong rồi thì hắn nhất định ở trạng thái yếu đuối, đuổi theo”, đám người phía Thương Minh Thượng Nhân máu me đầm đìa lập tức đuổi theo, từng khuôn mặt nhơ nhuốc máu trông như ác ma.
“Nếu ngươi nói thế thì ta phải chơi thêm một chút”, nào ngờ Diệp Thành vừa chạy đi chưa được bao xa thì đã quay phắt lại sát phạt tới khiến Thương Minh Thượng Nhân đang đuổi tới lại lần nữa bị biển thiên lôi kia bao trùm.
Phụt! Phụt!
Chỉ thấy phần xương nhuốm máu bay đi, Thương Minh Thượng Nhân bị thiên lôi giáng đến mức không phân biệt đông tây nam bắc nữa.
Diệp Thành tức tối tiến lên trước, hắn tung ra một đạp rồi nín thở, như một đạo thần mang rẽ vào bầu trời, cứ thế chuồn mất.
“Đuổi theo, đuổi theo cho ta”, trong hư không, Thương Minh Thượng Nhân vừa đứng vững, đầu tóc rối xù trông như con chó điên đang gào thét, có lẽ từ khi xuất đạo tới giờ, ông ta chưa bao giờ thảm hại thế này.
Có điều, những người trước giờ vẫn coi ông ta như lão đại lúc này kẻ nào kẻ nấy lại như bị câm, cứ thế đung đưa giữa hư không mà không đuổi theo.
Đuổi theo? Đuổi theo cái con khỉ? Tên tiểu tử đó mà quay lại sát phạt lần nữa thì có trời mới biết bọn họ có bị đánh cho tan tành không.
Bọn họ sợ thật rồi. Một người mạnh như Thương Minh Thượng Nhân còn bị đánh đến mức máu me đầm đìa, nếu không cẩn thận bị kéo vào đó một lần nữa thì hậu quả khôn lường.
“Khốn khiếp”, thấy mấy người phía Viên Thương ngây ngốc đứng một chỗ, Thương Minh Thượng Nhân nổi cơn tam bành, một mình ông ta sát phạt.
Thấy vậy, phía Viên Thương cũng đành miễn cưỡng đi theo, chẳng còn cách nào khác, Thương Minh Thượng Nhân là người của Thị Huyết Điện, không lâu trước đó cũng đã thu nhận Viên Hạo làm đồ đệ, mối quan hệ này bọn họ phải giữ gìn.
Có điều, đợi tới khi bọn họ sát phạt tới, thì chỉ thấy từng ngọn núi sụp đổ, mặt đất hoang tàn còn Diệp Thành lúc này đã chuồn vào một cổ trấn không phải quá to cũng không phải quá nhỏ. Mặc dù hắn mặc hắc bào nhưng cơ thể bên dưới lớp áo bào cũng đẫm máu.
Hắn thuê lại một tiểu viên rồi khoanh chân ngồi trong gian phòng, sau đó, hắn cởi bộ hắc bào ra, để lộ cơ thể đẫm máu. Không cần Diệp Thành hấp thu, linh khí của đất trời tự động ngưng tụ về phía hắn, còn chín phần phân thân ở Chính Dương Tông cũng đang nhanh chóng truyền tinh nguyên đại địa cho hắn.
Mặc dù tiến giới tới cảnh giới Linh Hư, mặc dù chống lại thiên kiếp nhưng Diệp Thành cũng được tinh nguyên dồi dào bù đắp lại.
Rắc! Rắc!
Ngay sau đó, trong cơ thể Diệp Thành vang lên từng âm thanh này, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy mỗi một đường kinh mạch đều được lôi điện bao quanh, nhờ có sự tôi luyện của lôi điện mà kinh mạch của hắn không ngừng dẻo dai, vì tiến giới tới cảnh giới Không Minh nên vùng đan hải của hắn cũng rộng lớn lên gấp ba lần.
Lần này, Diệp Thành đúng là trong cái rủi gặp cái may. Nếu không phải bị vây bắt và buộc phải cố gắng tiến giới thì có lẽ cũng phải mất vài ngày nữa hắn mới có thể tiến giới tới cảnh giới Không Minh.
Một đêm yên tĩnh, chớp mắt đã tới sáng.
Sáng sớm, khi ánh bình minh đầu tiên ló rạng, Diệp Thành bước ra khỏi phòng với khuôn mặt tỉnh táo, khí huyết mạnh mẽ tràn đầy cơ thể, sức mạnh bá đạo tạo cho hắn sự tự tin tuyệt đối.
“Cảm giác này thật tốt”, Diệp Thành vươn vai, hắn lại lần nữa khoác bộ hắc bào lên người, đeo lớp mặt nạ sau đó sải bước ra ngoài.
Cổ chấn này có lẽ cũng lâu đời rồi, nơi nào cũng thấy có dấu vết của thời gian. Diệp Thành cứ thế đi lượn vài vòng tới trung tâm của cổ trấn. Nơi này có một tế đàn, trên tế đàn có một Truyền Tống Cổ Trận bé hơn Truyền Tống Trận ở Thương Lang Cổ Thành một chút.
Chương 445: Thái Ất Chân Nhân
Phía trước có người xếp hàng lên Truyền Tống Trận. Diệp Thành đưa mắt nhìn, hắn tự giác đứng vào cuối cùng.
“Nghe nói gì chưa? Hôm qua có người dẫn tới thiên kiếp, hơn ba mươi tu sĩ ở cảnh giới không Minh bị đánh chạy toán toạn”.
“Nghe nói thì nghe nói rồi nhưng ta không kịp tới, ta từ Phong Nguyệt Cổ Trấn truyền tống tới thì đã muộn rồi”
“Thật đáng tiếc”.
Phía trước cũng có những người đang xếp hàng lên Truyền Tống Trận nhàn rỗi nói chuyện khiến Diệp Thành đứng sau gại gãi mũi. Nếu như để bọn họ biết người làm loạn cả Bắc Chấn Thương Nguyên tối qua chính là người cuối cùng trong cùng hàng với bọn họ thì khong biết bọn họ sẽ có vẻ mặt thế nào.
“Tiểu tử, ngươi đi đâu?”, thế rồi cũng tới lượt Diệp Thành.
Người trấn thủ Truyền Tống Trận là một lão già tóc bạc, giọng nói ôn hoà giống như một lão gia gia hiền lành, so với Viên Trí tối qua thì ông ta mạnh hơn rất nhiều.
“Phong Nguyệt Cổ Thành ạ”, lão già ôn hoà nên Diệp Thành rất lễ phép đáp lời.
Còn Phong Nguyệt Cổ Thành là nơi mà trước đó Diệp Thành đã từng tìm hiểu, cách nơi này không xa vả lại còn ở phía nam, quan trọng hơn cả đó là Phong Nguyệt Cổ Thành có Truyền Tống Trận loại to, và đây mới chính là mục đích của hắn.
“Một trăm nghìn linh thạch”, lão già lại mỉm cười ôn hoà, nói.
“Rẻ hơn Thương Lang Cổ Thành nhiều”, Diệp Thành khẽ lẩm bẩm, hắn mỉm cười đưa túi đựng đồ, sau khi giao tiền xong, hắn liền bước vào Truyền Tống Trận nhưng bị lão già chặn lại.
“Tiểu hữu, xin đợi một chút, Phong Nguyệt Cổ Thành có người muốn Truyền Tống tới đây”, lão già khẽ xua tay.
Diệp Thành mỉm cười đứng yên một bên.
Mặc dù hắn không hiểu lắm về Truyền Tống Trận nhưng có một điểm hắn biết rất rõ, chỉ cần là Truyền Tống Trận trong cổ thành thì đều có hai hướng, có thể truyền tống đi và truyền tống lại, và nếu phía đối diện có người muốn truyền tống lại thì phía này nhất định phải đợi, hai bên cùng truyền tống rất có khả năng dẫn tới thông đạo không gian nứt vỡ.
“Nhà họ Viên mang sẵn linh thạch, lên đỉnh Tử Sơn chuộc người của mình về”, khi Diệp Thành đang đứng đợi, một giọng nói hùng hồn từ phía xa truyền tới có vẻ như dùng bí pháp truyền âm mạnh mẽ để truyền âm.
“Ôi trời, lão tử đang đau đầu vì không tìm được ngươi đây”, Diệp Thành trên tế đàn nghe vậy thì lập tức lên tiếng mắng chửi, hắn nhảy khỏi tế đàn.
Cũng vì đêm hôm trước, ngoài Diệp Thành ra còn có kẻ khác trói người nhà họ Viên nên mới khiến hắn bị vạ lây thêm tội, đến mức tiền không lấy được mà còn bị cả đám tu sĩ ở cảnh giới Không Minh truy sát.
Hiện giờ biết được kẻ đó lộ diện, Diệp Thành đương nhiên phải lôi tên đó ra ánh sáng.
“Tiểu hữu, linh thạch của tiểu hữu”, thấy Diệp Thành đã bước lên kiếm bay lên trời, lão già trên tế đàn bất giác hô gọi.
“Người cứ ghi lại”.
“Tiểu tử liều lĩnh”, lão già cười bất lực.
Lúc này, Truyền Tống Trận sáng lên, một bóng hình mơ hồ dần dần xuất hiện, và bước ra từ phía sau, đó là một nữ tử mặc bộ Tiên Nghê Thường với mái tóc bạc, vẻ mặt tiều tuỵ.
Không biết nếu như Diệp Thành đi muộn một chút và nhìn thấy người này thì hắn có thẫn thờ đứng tại chỗ không nữa.
Đỉnh Tử Sơn, vẫn là đỉnh Tử Sơn.
Người nhà họ Viên còn chưa tới, trên đỉnh Tử Sơn đã tụ tập rất nhiều người, không cần nói cũng biết bọn họ đều là những người nhàn rỗi đến xem kịch.
“Hai ngày nay nhà họ Viên làm sao thế, liên tục có người tới gây rắc rối”.
“Đều do họ tự chuốc lấy thôi, ai bảo hung hăng phách lối quá làm gì! Nhìn xem, báo ứng đó!”
“Nhưng mà lôi kiếp hôm qua thật sự quá đã”.
Giữa những tiếng xì xào, Diệp Thành đã leo lên được đỉnh Tử Sơn, trốn vào trong đám đông, nhìn lão già thô bỉ đang ngồi vắt chéo chân phía xa.
Lão ta ăn mặc như kẻ ăn mày, đầu tóc bù xù như tổ gà, thân dưới mặc một chiếc quần đùi, hai chân vắt lên nhau đung đưa nhịp nhàng, lão vừa hút tẩu thuốc vừa nhả khói với vẻ mặt thâm trầm.
Khốn kiếp!
Nhìn thấy lão già này, Diệp Thành thầm chửi trong lòng.
Diệp Thành nhìn lướt qua lão già kia rồi mới nhìn thấy bên cạnh lão còn có hai người đang bị trói bằng dây thừng tiên. Một nam một nữ, nữ khoảng hai mươi tuổi, nam thì lớn tuổi , khoảng chừng bốn mươi, hai người này có vẻ ngoài hơi giống nhau.
Hai người họ chính là Viên Sương và Viên Diểu của nhà họ Viên.
“Sao nhìn lão già này ta lại muốn đánh người nhỉ?”, trong đám đông, nhìn thấy dáng vẻ thô tục của lão già, không ít người nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Ngươi cũng có cảm giác này à?”
“Là anh hùng thì sẽ thấy giống nhau, hay là sau khi xong việc chúng ta làm vài chén đi?”
Bên này, Diệp Thành nghe rất nhiều lời bàn tán, hắn xoa cằm nhìn lão già kia, bất giác nheo mắt rồi thầm nói: “Kia chỉ là phân thân thôi! Xem ra lão già này cũng không ngốc!”
Trong lòng nghĩ vậy, Diệp Thành đã âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, nếu đã biết lão già kia là phân thân, vậy hắn nhất định phải tìm ra nơi bản thể của lão.
Chẳng mấy chốc, Diệp Thành thu hồi ánh mắt.
“Rất biết tìm chỗ đấy”, Diệp Thành lườm phân thân lão già kia rồi nhẹ nhàng rút lui khỏi đám người.
Sau khi xuống khỏi đỉnh Tử Sơn, Diệp Thành bước lên phi kiếm bay thẳng về hướng Nam, vì hắn đã tìm ra nơi ở của bản thể kia thông qua phân thân của lão.
Diệp Thành vừa đi thì người của nhà họ Viên liền tới, từng tiếng rống giận vang lên, khuôn mặt nào cũng u ám đen sì.
Chỉ có điều chẳng liên quan gì đến Diệp Thành, hắn đã điều khiển phi kiếm bay đi rất xa, bay qua ngọn núi, vượt qua sông lớn rồi đáp xuống một đỉnh núi nhỏ nơi chim chóc còn không đậu.
Từ xa hắn đã thấy một ngôi đền đổ nát, dường như hắn có thể nhìn thấy người đang ăn thịt nướng ở đó xuyên qua ngôi đền.
Đúng thế, chỉnh là bản thể của lão già kia.
Diệp Thành không nói lời nào, lấy roi Đả Thần Tiên ra, xông vào ngôi đền đổ nát.
Ruỳnh! Cheng!
Sau khi Diệp Thành xông vào, trong ngôi đền đổ nát liền phát ra âm thanh như vậy.
Bùm!
Giây tiếp theo, toàn bộ ngôi đền sụp đổ, lão già kia lảo đảo nhảy ra ngoài, lăn một vòng rồi bay về một phía.
Diệp Thành cầm roi đuổi theo phía sau.
“Ngươi bị điên à?”, thấy Diệp Thành sầm mặt đuổi theo sau, lão già thô tục kia không khỏi quay lại chửi lớn.
Vừa rồi lão đang chăm chú gặm má đùi, đang ăn ngon lành thì cửa ngôi đền bị đá bay, hắn xông vào không nói lời nào đã quất cho lão một roi! Thật sự rất rát! Đến giờ đầu lão ta vẫn còn ong ong, chóng mặt!
“Ta bắt cóc, ông cũng bắt cóc, ông còn bắt những hai người, hại ta đây bị truy sát khắp nơi. Đồ khốn nhà ông còn gặm má đùi, gặm tiếp đi này…”, Diệp Thành ở phía sau chửi mắng liên mồm, rượt đuổi sát sao, hắn toàn ra đại chiêu, quyết định phải giết được lão già này.
“Lão tử gặm má đùi liên quan gì đến ngươi?”, lão ta ở phía trước chạy đi rất nhanh, mặc dù bị truy sát nhưng thỉnh thoảng lão ta vẫn quay đầu lại hô to.
“Ta đây nhìn ông thấy khó chịu, muốn đánh ông”.
“Được rồi tiểu tử, ngươi chờ đó cho ta, chờ ta hết choáng đầu rồi sẽ giết ngươi”, lão già phía trước xoa cái đầu vẫn còn hơi choáng, lao vào trong rặng núi như một viên đạn đại bác, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Phía sau, Diệp Thành cũng lao vào khoảng không như một cơn gió.
Ầm! Đùng đoàng!
Chẳng mấy chốc, trong rặng núi vọng lại những tiếng nổ vang, từng ngọn núi lớn sụp đổ.
Ngay sau đó, một bóng người chật vật chạy ra, nhưng không phải lão già thô tục mà là Diệp Thành.
Được rồi! Từ sau khi vào núi đánh nhau một trận, lão già kia như sống lại, một chưởng đã khiến Diệp Thành mắt nổ đom đóm, sau ba đến năm hiệp, hắn quay đầu bỏ chạy.
Lão già kia đuổi theo phía sau, trong tay còn có thêm một thứ khác.
Nhìn kỹ lại thì thấy là một cây phù trần, tuy không còn mấy cọng lông nhưng lại là thứ binh khí đáng sợ, có thể xoay chuyển càn khôn, nghịch chuyển âm dương, vừa nãy Diệp Thành đã bị nó đánh thê thảm.
“Lão tử không ra uy thì ngươi lại coi là chuột nhắt!”, lần này đổi lại là lão già đuổi theo Diệp Thành chửi mắng.
“Lão già đáng chết, có bản lĩnh thì đừng dùng phù trần nữa”.
“Thằng nhãi ngươi có bản lĩnh thì đừng dùng roi sắt nữa”.
Tiếng mắng chửi của hai người không ngừng vang lên, đến nỗi những tu sĩ lên đỉnh Tử Sơn xem kịch đi được nửa đường nhìn thấy hai kẻ ngốc chạy qua chạy lại trong hư không cũng bất giác dừng lại.
Cứ thế, hai người một người đuổi một người chạy, không biết đã chạy tới chỗ nào.
Cho đến đêm, một tiếng nổ truyền ra từ trong khe núi vắng vẻ, khi đi ra lần nữa người bị đánh đã đổi thành lão già, vì phía sau lão ta có những hai Diệp Thành đuổi theo.
“Chạy à, chạy nữa đi!”, hai Diệp Thành một người cầm roi, một người cầm gậy răng sói, vừa đuổi theo vừa chửi bới.
“Ngươi… chơi xấu”, lão già thô bỉ bị đánh mặt mũi sưng vù, lăn lộn trong hư không. Vừa nãy đang đánh nhau, bỗng nhiên Diệp Thành biến thành hai người, thế là lão bị đánh một trận tơi bời! Khuôn mặt già nua bị đánh biến dạng.
Một lúc sau, phe chạy trốn lại trở thành Diệp Thành, vì bí thuật Nhất Khí Hoá Tam Thanh giới hạn thời gian nên lão già đang bị đuổi kia lập tức như bị hắt máu gà, đổi lại thành người truy đuổi Diệp Thành.
Ban đêm, bên đống lửa trại.
Một người cầm má đùi, một người cầm đùi gà, cả hai đang gặm một cách ngon lành.
Điều đáng nói là vẻ ngoài của hai người! Mặt mũi bầm dập, mắt đen như gấu trúc, quần áo rách tơi tả, ai không biết còn tưởng họ bị chó dại cắn!
Có câu “không đánh không quen biết”.
Hai người đánh nhau cả ngày trời, sau đó… thân thiết như hai huynh đệ.
“Hôm qua người dẫn thiên kiếp tới thật sự là ngươi?”, lão ta đã hỏi câu này không biết bao nhiêu lần.
“Khiêm tốn, phải khiêm tốn”.
“Điều này không khoa học!”, lão ta lau dầu mỡ trên miệng rồi nhìn Diệp Thành: “Sư phụ ngươi là ai?”
“Ta đến từ thâm sơn cùng cốc”, Diệp Thành vừa gặm đùi gà vừa trả lời một câu rất tuỳ ý.
Xuỳ!
Lão già không tin, biết Diệp Thành đang lừa mình, nếu không tại sao đến giờ vẫn hắn không gỡ mặt nạ Quỷ Minh xuống, lúc ăn cũng vẫn đeo.
Nhưng trong lòng lão ta vẫn khá kinh hãi, một người ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất mà thực lực lại có thể không phân cao thấp với lão, hơn nữa còn có nhiều bí pháp như thế, ngày hôm nay lão đã nếm không ít khổ sở.
“Tiểu tử mới ở tuổi này mà đã có tu vi, thực lực và thiên phú này, sau này chắc chắn sẽ thành nhân vật tầm cỡ”, Diệp Thành đang tập trung gặm đùi gà, mà lão già bên cạnh lại vắt chân, sờ cằm, đôi mắt thô tục đảo qua đảo lại.
Khụ khụ!
Cuối cùng lão ta nói: “Người ta thường nói ‘không đánh không quen biết’, hôm nay gia sẽ tặng ngươi một thứ”.
Nói xong lão ta lấy một tấm ngọc bài từ trong ngực ra, ngọc bài hiện lên ánh sáng rực rỡ, bên trên còn quanh quẩn hai luồng khí màu xanh và màu tím, trông rất bất phàm.
Thấy vậy, Diệp Thành thản nhiên ném đùi gà sang một bên, lau dầu mỡ trên tay vào người rồi cầm lấy tấm ngọc bài, đập vào mắt hắn là bốn chữ rất lớn.
“Thái 2 Chân Nhân”, Diệp Thành đọc từng chữ lên.
“Đây là chữ Ất trong Thái Ất, giống 2 lắm à?” (*), khuôn mặt già nua của lão ta thoáng chốc trở nên đen sì.
(*) Chữ Ất trong tiếng Trung nhìn giống số 2 nên Diệp Thành tưởng là số 2.
“Nhầm chút thôi mà”, Diệp Thành ho khan, vẻ mặt ngượng ngùng: “Ta đến từ thâm sơn cùng cốc mà, là Thái Ất Chân Nhân, ha ha…”
“Đây là ngọc bài thân phận của ta, không dễ dàng tặng cho người khác đâu”, Thái Ất Chân Nhân nhẹ nhàng vuốt râu: “Mặc dù ở Bắc Chấn Thương Nguyên ngọc bài này không hữu dụng lắm, nhưng đến Tây Lăng U Cốc thì vẫn có chút lực đe doạ”.
“Tây Lăng U Cốc?”, Diệp Thành sờ cằm.
Phía Nam của Đại Sở chia thành mấy tông lớn, Đông Nhạc, Tây Thục, Bắc Nguyên, Nam Cương. Phía Bắc Đại Sở do Thị Huyết Điện độc bá, nhưng cũng có Đông Lăng Cổ Uyên, Tây Lăng U Cốc, Bắc Chấn Thương Nguyên, Nam Yến Đại Trạch.
Sở dĩ Diệp Thành biết sự phân chia chi tiết như vậy là do đọc được trong sách cổ trộm ở Tàng Thư Các của nhà họ Viên. Đông Lăng, Tây Lăng, Bắc Chấn, Nam Yên giống Đông Nhạc, Tây Thục, Bắc Nguyên và Nam Cương ở phía Nam Đại Sở, đều có thế gia tu luyện, hơn nữa thế lực rắc rối phức tạp, rất khó phân loại.
“Ông đến từ Tây Lăng U Cốc?”, Diệp Thành bất giác nhìn Thái Ất Chân Nhân.
“Đương nhiên”.
“Ta cảm ơn nhé”, đương nhiên Diệp Thành sẽ không khách sáo. Không thể cứ vậy không nhận được, hắn cũng biết ý đồ của Thái Ất Chân Nhân, tiềm lực sau này của hắn rất lớn, bây giờ cho hắn ngọc bài coi như tạo mối quan hệ tốt, đây chắc chắn là một sự lựa chọn rất đúng đắn.
“Ông ăn tiếp đi, ta đi trước”, Diệp Thành cất ngọc bài rồi định đi luôn.
“Chờ đã!”, Thái Ất Chân Nhân vội vàng kéo Diệp Thành lại.
“Ông còn chuyện gì nữa?”
“Đương nhiên là có việc rồi”, Thái Ất Chân Nhân kéo Diệp Thành về lại vị trí cũ, sau đó nháy mắt hỏi hắn: “Tiểu tử, ngươi đã nghe nói đến quả linh sâm năm màu chưa?”
Quả linh sâm năm màu?
Năm chữ này như chứa đầy ma lực, lập tức khiến hai mắt Diệp Thành sáng ngời, đây là linh dược kéo dài tuổi thọ có thể thấy chứ không thể cầu, tương truyền một quả có thể kéo dài được năm mươi năm tuổi thọ.
Trong lòng nghĩ vậy, Diệp Thành đã bất giác liếm môi, phải nói rằng quả linh sâm năm màu này còn lợi hại hơn Tục Mệnh Đan nhiều.
“Ta biết ở đâu có linh sâm năm màu, ngươi đi cùng không?”, khi Diệp Thành nghĩ đến đây, Thái Ất Chân Nhân đã chọc vào người hắn, lão nháy mắt cười rất xấu xa, cái răng vàng khè kia rất chói mắt.