-
Chương 2226-2230
Chương 2226: Từng người một
Vừa dứt lời đã thấy Diệp Thành kéo áo bào đen ra che cả người lại, mặt nạ Quỷ Minh cũng được lấy ra để đeo lên mặt.
Cả đường đi không nói lời nào, bước ra khỏi Thiên Hư đi vào vùng trời mới.
“Trời… trời ạ! Thế mà lại có người bước ra từ vùng cấm”, Diệp Thành chân trước vừa chạm đất đã nghe thấy có người kinh ngạc thốt lên.
Đó là bên ngoài Thiên Hư, vài ba người tụm lại thành nhóm, đa phần đều chạy đến nhìn xem chân dung của các tu sĩ Thiên Hư.
Như Vong Xuyên ngày trước, các tu sĩ ở ngoài đến luôn muốn đến xem vùng cấm danh tiếng lẫy lừng nên mới tụ thành nhóm mà đến.
Thật là trùng hợp, họ đang nhìn thì Diệp Thành bước ra, khiến các tu sĩ xung quanh sợ hãi lùi về sau.
“Thật là kinh ngạc, có người sống bước ra từ vùng cấm”, xung quanh vang lên những tiếng ngạc nhiên.
“Là sự tồn tại vô thượng ở vùng cấm sao? Thế mà lại ra ngoài”.
“Cả người đều áo bào màu đen, còn đeo mặt nạ không nhìn thấy rõ dung mạo”, đã có không ít các tu sĩ biến mất.
Có trách cũng chỉ trách Diệp Thành là người bước ra từ vùng cấm, quanh người còn có vòng sáng bí ẩn khiến người khác không dám ở lại.
Còn có uy lực của hắn, mạnh đến mức họ cảm thấy run sợ.
Diệp Thành xem như không nghe thấy tiếng bàn luận xung quanh, bước vào không trung chạy thẳng về một hướng, tốc độ cực kỳ nhanh.
Thế nhưng tin tức có người đi ra từ vùng cấm lại như mọc cánh bay đến tận Trung Châu.
“Có người xuất hiện ở bên trong vùng cấm? Thật à?”, Trung Châu chấn động, ai nghe thấy cũng đều cảm thấy hãi hùng.
Đó là Thiên Hư, nổi danh hung ác, vào được nhưng không ra được, vùng cấm đó vào mười người thì đều chết hết, là ác mộng của tu sĩ.
“Năm xưa, Đông Hoa Thất Tử tấn công vào đó gần như mất hết cả quân đội, đến nay câu chuyện đó vẫn khiến người khác sợ hãi”.
“Năm tháng vô tận, chưa từng thấy có ai chủ động bước ra từ vùng cấm, lẽ nào là một điềm báo đáng sợ?”
Màn đêm tĩnh mịch trở nên nhốn nháo, một lớp khói mù bao phủ, u ám hơn cả màn đêm khiến người ta không thể nào ngủ được.
Dưới chân núi Chư Thiên, Diệp Thành dừng lại, giống như một bức tượng đá, mặc cho cơn cuồng phong tàn sát, hắn vẫn bất động.
Mặc dù đã qua chín ngày nhưng khung trời này vẫn phủ đầy lớp sương máu, trong tiếng gió rít gào còn văng vẳng tiếng than khóc thê lương.
Cảnh tượng mấy trăm người chuyển thế chết thảm hiện ra sống động trước mắt, từng đóa hoa máu nở rộ hệt như những con dao sắc bén đang moi tim và khắc lên xương của hắn.
Mắt Diệp Thành ngân ngấn nước, tầm mắt trở nên mơ hồ.
Trong làn sương, hắn như có thể nhìn thấy mấy người Hằng Nhạc Chân Nhân, trước khi lên đường còn vẫy tay, mỉm cười với hắn.
Họ đi rồi, đến Hoàng Tuyền, không phải trở về quê hương.
“Đi đường bình an”, Diệp Thành lấy một vò rượu ra rồi rưới xuống đất, giọng nói hơi khàn mà cũng tang thương.
Hắn cũng đi rồi, dần dà biến mất trong bóng đêm.
Không lâu sau, hắn xuất hiện trong thành cổ Côn Luân.
Thành cổ Côn Luân vào ban đêm còn sầm uất hơn cả ban ngày.
Có không ít tiếng bàn luận, đa phần là ở trong các quán rượu, quán trà, hễ là những nơi có người thì sẽ có chuyện để đàm tiếu.
Những chuyện họ nói đều là chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, thảm họa đầy máu ở núi Chư Thiên, Hoang Cổ Thánh Thể bị tiêu diệt…
Diệp Thành đi ngang qua, lúc đi qua quán rượu tổ chức yến tiệc Côn Luân ngày trước, hắn còn không quên liếc nhìn vào trong một cái, có không ít thiên kiêu ngày đó đã bị hắn tiêu diệt.
Thu lại tầm nhìn, hắn xoay người đi vào một con phố, sau đó tìm được một cửa hàng tạp hóa ở trong góc.
Đây là một Tình Báo Các, chuyên mua bán thông tin.
Chủ nhân của cửa tiệm này là một thanh niên mặt mày thanh tú, tu vi cấp Chuẩn Đế đang ngồi đó đọc sách.
Thấy Diệp Thành bước vào, y lập tức bỏ cuốn sách cổ xuống, ôn hòa cười nói: “Đạo hữu muốn mua gì?”, “Ngươi có biết chuyện xảy ra ở dưới núi Chư Thiên chín ngày trước không?”, Diệp Thành lạnh nhạt nói, giọng hơi khàn và già nua.
“Đương nhiên là biết chứ”, thanh niên cười nói.
“Đám người bao vây tấn công Thánh Thể, thân phận của chúng thuộc thế lực, gia tộc nào, ta cần những thông tin này”, Diệp Thành uy nghiêm nói.
Nghe thế, thanh niên nhướng mày, vô thức nhìn Diệp Thành, thầm nói: “Người này muốn làm gì thế?”
“Ta rất bận, nhanh lên!”, Diệp Thành hừ một tiếng.
“Đạo hữu đợi một lát!”, thanh niên mỉm cười, vội vàng đi vào trong lấy những thông tin này ra.
Hiệu suất làm việc của y vẫn rất cao, chưa đến hai ba phút đã cầm một túi chứa đồ bước ra.
“Một ngàn năm trăm vạn nguyên thạch, ở đây không được trả giá”.
Diệp Thành không nói gì, phất tay một cái, túi chứa đồ bay ra, sau đó vươn tay lấy thông tin trong tay thanh niên đi.
Hắn lại đi rồi, đến vội vàng mà đi cũng vội vàng.
Thanh niên phía sau vô thức lau mồ hôi lạnh: “Uy áp của người này mạnh quá”.
Diệp Thành mở túi chứa đồ ra, bên trong là các thẻ ngọc, trên thẻ ngọc đều là các thông tin được phong ấn.
Hắn bóp nát thẻ ngọc, thông tin được hiện lên trong Thần Hải.
Thông tin của Tình Báo Các trước giờ luôn rất chuẩn xác và chi tiết.
Các tu sĩ bao vây giết hắn hôm đó có đến gần một vạn người.
Trong thông tin này, có một danh sách cho từng người trong số họ, bao gồm thân phận, tu vi và thế lực của chúng.
Dĩ nhiên cũng có cả những người đã bị hắn giết, chẳng hạn như thần tử Ma tộc và thần tử Thần tộc.
Cũng may mà Ma tộc và Thần tộc tự phong bế quay về Cổ Địa, nếu biết thái tử nhà mình bị giết chắc chắn sẽ có một lệnh truy bắt Vạn Tộc nữa, trận thế sẽ rất lớn.
“Đừng sốt ruột, sẽ đến lượt từng người thôi!”, Diệp Thành lạnh lùng nói, trong Thần Hải hiện lên rất nhiều bóng người, Phượng Tiên, thần tử Tiên tộc, Tịch Diệt Thần Thể, thần tử Táng Thiên, Thiên Tàn và Chí Dương Đạo Nhân.
Nói rồi hắn lặng lẽ xoay người đi vào một thanh lâu. Trong thanh lâu này có kẻ bao vây giết hắn ngày hôm đó.
Chương 2227: Báo thù bắt đầu
“Ôi này, sao đại gia giờ mới đến!”, vừa bước vào đã thấy tú bà thanh lâu phất một mảnh lụa tiến đến gần hắn, nở nụ cười nịnh nọt.
Diệp Thành không đáp lời, đi thẳng lên tầng ba, chuẩn xác tìm được một căn phòng riêng, sau đó đạp cửa.
Trong phòng có một nam một nữ đang làm chuyện điên loan đảo phượng, cả người trần như nhộng, ánh mắt người đàn ông đầy vẻ tà mị.
“Khốn kiếp, ai cho ngươi vào đây?”, nam tu tức giận quát, chuyện tốt bị quấy phá nên hắn rất tức giận, vung sát kiếm lên.
Diệp Thành lập tức bước đến, một ngón tay phế đi Đan Hải của gã.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến nữ tu hoảng sợ vội vàng lấy chăn che cơ thể lại, hốt hoảng nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành không nhìn cô ta, hay có thể nói từ đầu đến cuối vẫn chưa nói câu nào, xách người đàn ông đó lên rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Hắn không giết người này vì hắn muốn nam tu này quỳ chết dưới chân núi Chư Thiên, lấy máu hiến tế cho những người chuyển thế.
Ở ngoài cửa, một ông lão áo bào tím chặn đường đi của Diệp Thành, là hộ vệ của thanh lâu, tu vi là cấp Thánh Vương.
“Đạo hữu, làm loạn ở đây thì phải cho lão phu một lời giải thích chứ”, ông lão áo bào tím hừ một tiếng, đôi mắt già nua hiện lên vẻ lạnh lùng.
Diệp Thành vẫn không dừng bước, ánh mắt không có một tia dao động cảm xúc nào.
“Ngông cuồng!”, ông lão áo bào tím quát lên, đánh một chưởng vào hắn.
Diệp Thành không thèm liếc mắt nhìn, tùy ý tung ra một chưởng.
Ông lão áo bào tím cấp Thánh Vương văng ra xa, đồng thời trong lúc đó cơ thể nổ tung, đâm vào một quán rượu đối diện khiến nó sụp đổ, cảnh tượng máu me đầm đìa.
Ực!
Người trong thanh lâu dù là khách uống rượu, người đến vui đùa đều gian nan nuốt nước bọt.
Cấp Thánh Vương, đó là cấp Thánh Vương đấy! Thế mà lại bị người ta tùy ý đánh bại chỉ một chưởng, người ra tay là cấp Chuẩn Đế sao?
Diệp Thành bước ra khỏi thanh lâu trong ánh nhìn chăm chú và kính sợ của mọi người, trong tay vẫn xách theo nam tu cả người đầy máu đó.
“Đạo hữu, thành Côn Luân cấm đánh nhau!”, vừa ra khỏi thanh lâu, một giọng nói vừa già nua vừa mơ hồ vang lên.
“Cút!”, Diệp Thành lạnh nhạt nói, mượn uy thế của Thánh Cốt, mặc dù giọng nói rất khẽ nhưng lại như sấm rền nhắm vào người đó, trong lời nói còn có sự uy nghiêm.
Lúc này không có âm thanh nào nữa, giọng nói già nua đó dần biến mất.
Cho đến khi Diệp Thành ra khỏi thành cổ Côn Luân mới nhìn thấy một ông lão tóc bạc trong cung điện trong thành đang lau mồ hôi lạnh: “Gặp quỷ rồi, cao thủ cấp Chuẩn Đế ở đâu đến vậy”.
Ra khỏi thành Côn Luân, Diệp Thành bước lên không trung chạy về một hướng.
Không lâu sau, hắn mới dừng chân trước Tiên Sơn.
Đây là gia tộc của một trong số những người bao vây giết hắn ngày hôm đó, ở Huyền Hoang Đại Lục, ngay cả thế lực hạng ba cũng không thể sánh được.
Tiên Sơn có kết giới, hắn trực tiếp bỏ qua, đứng lơ lửng trên không trung.
“Ai đó?”, lúc này một giọng nói vang lên, hai bóng người từ trong không trung đi đến, hai ông lão một đen một trắng, tu vi đều là cấp Thánh Nhân, một trong hai người đã chạm đến đỉnh cao.
“Bảo hắn ra đây!”, Diệp Thành bình thản nói, trong tay là một bức họa, trên đó là thanh niên tóc tím, khuôn mặt trắng nõn, khóe miệng cong lên lộ ra ý cười.
“Hỗn láo!”, ông lão áo đen lạnh lùng nói, sau đó bỗng lao đến, tay tung ra đại ấn đánh về phía Diệp Thành.
Diệp Thành vẫn rất bình tĩnh, mặt không cảm xúc, chỉ giơ tay lên, hắn thậm chí còn không nhìn ông lão áo đen đó.
Ngay sau đó ông lão áo đen biến thành một đóa hoa máu, cho dù là cơ thể hay Nguyên Thần đều bị tiêu diệt.
“Đây…”, ông lão áo trắng biến sắc, lùi về sau một bước, trố mắt nhìn, sắc mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Không chỉ ông ta mà tất cả người của Tiên Sơn đều sợ hãi.
Vừa nhấc tay lên là đã giết Thánh Nhân, sức chiến đấu đó mạnh đến cỡ nào thế, hắn đang ở tu vi gì, họ không đoán được, cũng không dám đoán.
“Tiền bối thứ tội, là Vương gia ta chọc vào người rồi sao?”, ông lão áo trắng quỳ xuống, cơ thể run rẩy.
“Bảo hắn ra đây!”, Diệp Thành vẫn nói câu trước đó.
“Được được!”, ông lão áo trắng vội đứng lên đi đến một đỉnh núi, dẫn thanh niên tóc tím đó đến.
Diệp Thành giơ tay lên phóng ra thần quang, tước bỏ tu vi của hắn ta.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, thanh niên đó hoàn toàn trở thành phế nhân.
Ông lão áo trắng và những người Vương gia đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch, không ai dám bước lên.
Đây là thế giới của kẻ mạnh, trơ mắt nhìn người nhà của mình bị tiêu diệt nhưng lại không có can đảm lên tiếng.
Diệp Thành lại xoay người đi, hắn hệt như ma quỷ, bỗng chốc đã biến mất.
Sau khi hắn đi, Tiên Sơn phía sau tĩnh lặng đến mức đáng sợ, ai nấy cũng đều mềm nhũn cả người, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả áo.
“Lão… lão tổ!”, mọi người đều nhìn ông lão áo trắng.
“Chắc là thằng yêu nghiệt đó đã chọc vào người kia!”, ông lão áo trắng nói: “Nó đáng chết”.
Diệp Thành đáp xuống một thành cổ, đi vào một phủ đệ.
“Là ai gây náo loạn?”, tiếng quát vang lên, ba Chuẩn Thánh Vương nhảy ra bao vây Diệp Thành.
Lần này Diệp Thành cũng lười nói chuyện, chạy thẳng vào một biệt viện trong phủ đệ, người hắn muốn tìm đang ở đó.
“Muốn chết?”, một Chuẩn Thánh Vương nổi giận quát, bước đến ngăn lại, trên đầu treo một cái lò đồng, khí thế bá đạo.
Diệp Thành vung tay lên, một chưởng đánh bay Chuẩn Thánh Vương đó.
Chuẩn Thánh Vương đó cực kỳ thê thảm, cơ thể biến thành sương máu, Nguyên Thần tiêu tán, cái lò đồng trên đỉnh đầu cũng nổ tung.
“Đây…”, hai Chuẩn Thánh Vương còn lại cũng sợ hãi cả người run rẩy, đứng sừng sững bất động giữa không trung.
Không chỉ chúng không dám động đậy mà người trong cả phủ đệ cũng không dám nhúc nhích, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi không dám nhìn thẳng vào Diệp Thành.
A!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ biệt viện sâu trong phủ đệ, đó là thanh niên Nhất Huyết, bị đánh thành người tàn phế.
Một tay Diệp Thành xách gã lên rồi đi ra ngoài,.
Cả phủ đệ không ai dám lên tiếng, đã có người vì quá sợ hãi là quỳ rạp dưới đất, sợ bị vạ lây.
Chương 2228: Chốn Đào Nguyên
Ban đêm u tối, rất không yên ổn, gió lạnh gào thét lạnh thấu xương.
Quan sát trời đất, rất nhiều nơi trên Trung Châu Đại Địa đều có huyết kiếp.
Diệp Thành giống như u linh, xuất quỷ nhập thần, hiện thân ở hết nơi này đến nơi khác: cổ thành, tửu lâu và tiên sơn.
Mỗi một nơi hắn đến đều có huyết kiếp, mỗi nơi đều có ít nhất một người bị mang đi, trực tiếp bị đánh tàn phế.
Những người đó đều là người tham gia vây giết hắn chín ngày trước, tất cả đều bị bắt, tất cả đều bị phế.
Cũng có một hai gia tộc rất cương liệt, cũng có một vài thế lực rất nhiệt huyết, bảo vệ hậu bối nhà mình.
Diệp Thành lạnh lùng vô tình, người nào phản kháng, trực tiếp diệt cửu tộc.
Huyết kiếp càng sâu, bao phủ một tấm màn đẫm máu lên đêm đen tối mịt.
Nhưng hắn vẫn chưa dừng lại, vẫn xuất quỷ nhập thần như trước.
Trời vừa sáng, Trung Châu nhốn nháo, những nơi tu sĩ tụ tập như cổ thành, tửu lâu, trà quán, đều có tiếng kêu sửng sốt.
“Đây là có chuyện gì, trong một đêm, nhiều nơi như vậy đều gặp phải họa diệt vong, các thần tử của không ít thế lực bị bắt đi”.
“Nhà họ Diệp và họ Tiết ở phía Đông bị diệt cả tộc”.
“Ta đã xem hình ảnh thuỷ tinh ký ức truyền về, quả thực là hài cốt chất thành núi máu chảy thành sông! Quá tàn nhẫn”.
“Rốt cuộc ai đã động thủ, lại giết chóc một cách trắng trợn như vậy”.
“Chẳng lẽ... Là vị đi ra từ khu vực cấm địa kia?”. Lời này vừa nói ra, khắp nơi đều không nhịn được đánh rùng mình.
Diệp Thành cả một đường phong trần, lại bước vào một căn tửu lầu lớn.
Rất nhanh, nhã gian trên tầng ba tửu lầu trực tiếp nổ tung.
Người trong tửu lầu kinh ngạc, ngay cả người trên đường cũng ngẩng đầu nhìn lên: “Có chuyện gì vậy, lại đánh nhau?”
Dưới cái nhìn của mọi người, Diệp Thành từ tầng ba của tửu lầu bay lên trời, trong tay còn túm theo một người đầy máu bị phế tu vi.
Hắn tiếp tục hành trình, ẩn hiện ở từng ngóc ngách.
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã nửa tháng.
Nửa tháng qua, áo bào đen của hắn đã bị nhuốm đầy máu tươi.
Hắn ngày đêm không ngừng, đi khắp nơi bắt người, khắp nơi đều chịu huyết kiếp của hắn, khiến cho khắp Trung Châu nhốn nháo.
Lại là một đêm yên tĩnh, hắn bước vào một chốn đào nguyên.
Nơi này vắng vẻ mà yên tĩnh, có núi có sông có rừng cây, không có sự hối hả nhộn nhịp của trần thế, tất cả đều thanh tịnh như vậy.
Sâu trong chốn đào nguyên chính là một hồ nước.
Trước hồ nước có một cô gái áo trắng đang ở vẽ tranh, người cô gái vẽ chính là một người Diệp Thành vô cùng quen thuộc.
Cô ấy là một người phàm, hơi thở không có linh khí, nhưng tắm mình dưới ánh trăng, lại sáng tỏ không rảnh, như một vị tiên giáng trần.
Cô gái áo trắng cảm giác được có người đến, từ từ xoay người, đôi mắt trong như nước, không có một chút vẩn đục trần thế.
“Không cần để ý tới ta, cứ tiếp tục vẽ tranh”. Diệp Thành thản nhiên nói, lấy bầu rượu ra, ngồi ở dưới tàng cây.
“Ta có thể nhìn ra, ngươi là tiên nhân”. Cô gái áo trắng hé miệng.
“Sau đó thì sao?”. Diệp Thành uống một ngụm rượu.
“Là hắn ta... đã chọc giận ngươi sao?”, cô gái áo trắng khẽ nói.
“Không tìm được hắn ta, chỉ có thể đến đây đợi hắn ta thôi”. Diệp Thành nói một cách bình thản, sắc mặt không vui không buồn.
“Cầu xin ngươi, bỏ qua cho hắn ta!”. Cô gái áo trắng lập tức quỳ xuống, đôi mắt ngấn lệ, sắc mặt cũng tái nhợt, không ngừng van xin: “Cầu xin ngươi, bỏ qua cho hắn ta”.
“Ta bỏ qua cho hắn ta, ai bỏ qua cho người thân của ta”.
“Muốn giết thì giết ta”.
“Cầu xin ta vô dụng”. Diệp Thành nâng tay bắn ra một tia tiên quang, biến mất vào trong cơ thể cô gái áo trắng, khiến cô ta ngủ say.
Chốn đào nguyên chìm vào yên lặng, chỉ có Diệp Thành lẳng lặng uống rượu, và cả phiến lá rụng đung đưa theo gió.
Rất nhanh, liền có một bóng người bay vút đến từ phía chân trời.
Người nọ một đầu đầy máu, tiên bào hừng hực, khí lực hùng vĩ, khí huyết dồi dào, một đôi mắt thần, chứa cả trời đất.
Người này, nhìn kỹ một chút, chính là Thiên Tàn kia sao?
“Ngươi là người nào?”. Thiên Tàn hạ xuống, liền nhìn thấy Diệp Thành, cùng với cô gái áo trắng nằm yên trên đám mây.
“Đường đường là thần tử Thiên Tàn mà lại yêu một cô gái người phàm, thật thú vị”. Diệp Thành nhàn nhạt nói.
Chương 2229: Cái giá phải trả
“Ngươi là ai, ngươi rốt cuộc là người nào?”. Thiên Tàn rống giận, đôi mắt thần hiện lên đầy những vệt máu, hàn mang bắn ra bốn phía, gương mặt cũng trở nên dữ tợn.
“Ngươi nói xem?”. Diệp Thành tháo mặt nạ Quỷ Minh, hé lộ ra gương mặt già nua, râu rất dài.
“Diệp Thành”. Thiên Tàn giật mình lùi về phía sau một bước, hai mắt trợn tròn, đồng tử co lại, khó có thể tin: “Ngươi vẫn còn sống, không thể nào, điều này không thể nào!”
“Không có gì không thể”. Giọng nói của Diệp Thành lạnh như băng, đứng lặng trước người cô gái áo trắng, hàn mang quấn quanh đầu ngón tay.
“Đây là ân oán giữa ta và ngươi, giết bạn của ngươi là ta, không liên quan gì đến cô ấy, buông tha cho cô ấy!”. Thiên Tàn rống giận.
“Ngươi cảm thấy, cảnh tượng hiện giờ rất quen thuộc sao?”. Diệp Thành cười nhìn Thiên Tàn: “Ngày xưa ta cũng từng nói câu đó, cũng tim như bị đao cắt giống như người”.
“Cô ấy chỉ là một người phàm”.
“Người phàm thì sao, bạn của ta cũng là những sinh mạng đang sống sờ sờ”.
“Ngươi...”
“Giao huyết mạch, căn nguyên, pháp khí bản mệnh, túi đựng đồ của ngươi ra, ta sẽ thả cô ta!”, Diệp Thành cười nói.
“Đừng hòng!”, Thiên Tàn nghiến răng nghiến lợi.
“Tốt lắm!”. Diệp Thành khẽ nhếch khoé miệng, một kiếm đâm vào bụng dưới cô gái áo trắng, máu tươi chảy ra, nhuốm đỏ quần áo cô ta.
“Diệp Thành...”
“Kiếm tiếp theo, sẽ là cổ của cô ta”.
“Giao, ta giao!”. Thiên Tàn cúi cái đầu kiêu ngạo xuống.
Dứt lời, ấn đường hắn ta lóe ra tiên quang, một sát kiếm màu máu bay ra, chính là pháp khí bản mệnh, tiếp đó là túi trữ đồ, kế tiếp là huyết mạch và căn nguyên cùng bay ra.
Khí thế của hắn ta tức thì rớt xuống ngàn trượng, bước chân lảo đảo, miệng phun máu, cũng không còn dáng vẻ cao cao tại thượng.
“Thật làm cho người ta cảm động”. Diệp Thành nhận lấy những thần vật của Thiên Tàn, tiếng cười u ám như có như không: “Ai mà ngờ đến, thần tử Thiên Tàn tôn quý, lại có thể vì cô gái người phàm mà giao ra tất cả, cô gái của ngươi hẳn là rất hạnh phúc”.
“Ta đã giao rồi, thả người”. Thiên Tàn hai mắt đỏ bừng.
“Thả người?” Diệp Thành cười, trong nụ cười mang chút tà mị và khát máu, hắn của hiện giờ càng giống ma quỷ.
Hắn vung kiếm, một kiếm chặt đứt tâm mạch của cô gái áo trắng.
“Diệp Thành, ta giết ngươi”. Thiên Tàn thét gào, một bước đạp vỡ đại địa, lăng thiên đánh một chưởng bổ về phía Diệp Thành.
Diệp Thành mặt lạnh như băng, nhẹ nâng tay lên, ngăn cấm hư thiên bốn phương.
Thiên Tàn ở giữa không trung lập tức bị giam cầm, vẫn còn đang giữ tư thế lăng thiên bổ chưởng, không thể động đậy.
Một đạo thần quang bay ra từ đầu ngón tay Diệp Thành, xuyên thủng Đan Hải của Thiên Tàn, tu vi của hắn ta bị phế hoàn toàn.
A...!
Thiên Tàn rống giận, rít gào một cách cuồng loạn, mặt đầy huyết lệ, cực kỳ bi ai.
“Đau lòng sao?”. Diệp Thành hứng thú nhìn Thiên Tàn: “Dưới núi Chư Thiên, ta cũng đã đau đớn giống như ngươi”.
A...!
Thiên Tàn vẫn rít gào, giống như kẻ điên.
Hắn ta hối hận rồi, hối hận không nên chọc vào Diệp Thành, hắn ta và Diệp Thành vốn không có thù oán, mà lại muốn tham gia vào cuộc vây giết kia, cứ thế rơi vào kết cục như hiện nay, còn làm liên luỵ đến người hắn ta yêu nhất.
Hắn ta hối hận, hắn ta đau lòng, điên cuồng đến mất đi lý trí.
Diệp Thành không nói, phất tay đánh Thiên Tàn hôn mê.
Hắn vẫn chưa giết Thiên Tàn, hắn muốn để Thiên Tàn quỳ dưới núi Chư Thiên, lấy đầu của hắn ta, tế hồn thiêng của những người chuyển thế.
Chốn đào nguyên lập tức chìm vào sự yên lặng.
Gió nhẹ thổi đến, cô gái áo trắng nằm trên đám mây run rẩy thân mình, lóe ra tiên quang, hóa thành một tảng đá.
Đó vốn không phải cô gái áo trắng thật, mà là dùng một tảng đá biến thành.
Hắn ngưng tạo cảnh tượng cô ta bị giết, cũng chỉ là muốn khiến cho Thiên Tàn cảm nhận nỗi đau thật sự, đó là cái giá mà hắn ta phải trả.
Mà cô gái áo trắng thật, giờ phút này đã được Diệp Thành thả ra, nằm ngủ yên, không hề biết cảnh tượng đẫm máu lúc trước.
Hắn không giết cô ta, oan có đầu, nợ có chủ!
Chương 2230: Lấy thân dụ địch
Diệp Thành lại đi, rời khỏi chốn đào nguyên không chút bụi trần.
Trái tim hắn đã hoàn toàn buốt giá, bị bao phủ bởi lòng thù hận, vì thế không tiếc lấy người con gái người khác yêu ra đe dọa.
Hắn đã điên rồi, những người chuyển thế chết khiến Diệp Thành không kiềm được tàn sát bừa bãi, trở thành ma trong giết chóc.
Con ngươi Diệp Thành càng trở nên bình tĩnh, không chút cảm xúc.
Ai hiểu hắn cũng biết Diệp Thành càng bình tĩnh lại càng đáng sợ, y như một con thú dữ Hồng Hoang sắp tỉnh dậy.
Người chuyển thế còn chưa tìm được hết, kẻ thù cũng chưa tìm ra đủ.
Chẳng hạn như Phượng Tiên, thần tử Tiên tộc, thần tử Táng Thiên, Trí Dương Đạo Nhân và Tịch Diệt Thần Thể. Khoảng thời gian này, họ giống như bốc hơi khỏi thế gian, ngay cả Tình Báo Các cũng không tìm được tin tức của họ.
Gần sáng, hắn lại đi đến Côn Luân Thành.
Thành cổ Côn Luân vô sùng sầm uất, có thể coi là một biểu tượng của Trung Châu. Hễ ai đến Trung Châu đều sẽ đến đây tham quan.
Nó như một con rồng khổng lồ nằm chễm chệ rũ mắt nhìn bát hoang tứ hải.
Trời ửng sáng, tu sĩ xung quanh thành cũng đông đúc hơn, người ra người vào có đủ mọi cao thủ.
Diệp Thành vẫn chưa vào thành mà chỉ đứng lặng trên không bên ngoài.
Những tu sĩ đi ngang qua sẽ ngó hắn với vẻ mặt kỳ lạ, mới sáng tinh mơ đứng ngơ ngác ở đó làm gì.
Diệp Thành không nói gì, cởi áo khoác đen ra, cất mặt nạ quỷ đi, bộ râu dài cũng được hắn cạo đi lộ ra gương mặt vốn có.
Ngoài ra, hắn còn cố ý lộ ra khí huyết Thánh Thể của mình.
Mục đích hành động lần này của hắn rất đơn giản, nếu không tìm được kẻ thù, vậy tự mình xuất hiện dụ họ ra.
Thử nghĩ mà xem, nếu đám Phượng Tiên biết hắn còn sống thì chắc chắn sẽ tụ tập tu sĩ mọi nơi đến vây giết mình.
"Trời ơi, ta có nhìn lộn không?", ngoài cổ thành Côn Luân vang một tiếng la đầy kinh ngạc, mọi ánh mắt đều đổ dồn tới, đương nhiên là nhận ra gương mặt và khí huyết của Thánh Thể.
"Cái này... không thể nào", tu sĩ ra vô lập tức xúm lại, trên mặt tràn ngập vẻ phấn khích.
"Dưới đòn sát thủ của Đại Thánh mà hắn vẫn còn sống?", người trong thành cũng kéo ra ồ ạt như nước.
"Rõ ràng lão phu đã thấy nguyên thần của hắn tan biến!", mọi người mặt mày trắng bệch, vô số tiếng hoảng sợ vang lên xung quanh.
"Ta cũng không hiểu nổi, sao tên này giết kiểu gì cũng không chết vậy!", Có người hung hăng vò đầu, thật sự không nghĩ ra nguyên nhân.
Ngày càng có nhiều tu sĩ chạy đến đứng kín bầu trời, ai cũng kinh ngạc nhìn Diệp Thành như nhìn một con khỉ.
Diệp Thành lẳng lặng đứng im như một bức tượng không chút sứt mẻ.
Nhưng sự xuất hiện của hắn lại nhấc lên một cơn sóng lớn.
Chuẩn Thánh lại có thể còn sống dưới một chỉ khủng bố của Đại Thánh và hắn cũng là người thứ nhất làm được điều đó. Vậy thì sao có thể không khiến người ta kinh ngạc cho được.
Thoáng chốc, tin tức hắn còn sống đã lấy thành cổ Côn Luân làm trung tâm nhanh chóng truyền khắp mọi nơi.
Trung Châu lập tức nổ tung, sau đó lan ra Đông Hoang ở phía Đông, Nam Vực ở phía Nam, Tây Mạc ở phía Tây, Bắc Nhạc ở phía Bắc.
Cả Huyền Hoang đều chấn động, kết bè kết nhóm chạy tới xem.
"Ngươi thế mà vẫn còn sống!", có một bóng người xông ra khỏi một ngọn núi hẻo lánh, ráng đỏ bay mua, nhìn kỹ lại chính là kẻ thù của hắn - thần tử Táng Thiên.
"Bổn vương không tin!", trong một vùng biển mênh mông vô bờ, thần tử Tiên tộc lao ra khỏi mặt biển hét lên chấn động cả vòm trời. Hèn gì Diệp Thành không tìm được hắn ta, vậy mà lại trốn ở đây.
"Lần này, ta chắc chắn sẽ giết ngươi", ở một tòa thành cổ xa xôi chợt truyền ra một giọng nói vang vọng bầu trời, không thấy người chỉ nghe thấy tiếng, chính là Tịch Diệt Thần Thể xuất quỷ nhập thần.
"Được, giỏi lắm!", Phượng Tiên bay ra từ trong một khu rừng hoang vắng, khuôn mặt xinh đẹp hết sức dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn thịt người, trông chẳng giống tiên nữ mà lại y như một ác ma.
Bốn người ngùn ngụt sát khí, đều gọi tùy tùng của mình đến. Đội hình lần này còn lớn hơn, chắc phải hơn mấy trăm ngàn người.
Ngoài thành Côn Luân, đám đông đã đông nghẹt như kiến.
"Đã sống sót thì sao lại chạy đến đây!", xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ Diệp Thành, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Nhiều kẻ thù vậy, đây chẳng phải là tự đâm đầu vào đường chết à?"
"Lẽ nào chết một lần rồi nên đầu óc cũng chập mạch?", không ít lão tu sĩ vuốt râu kết luận.
"Rõ ràng là muốn dụ đám Phượng Tiên đến, chết nhiều bạn như vậy thì đương nhiên phải trả thù lại rồi".
Trong tiếng bàn tán của mọi người, bầu trời bỗng rung chuyển ầm ầm.
Phía Đông, mây mù quay cuồng như có một đội quân hùng hậu đang xông tới. Song, lại chỉ có thần tử Táng Thiên cưỡi một con sư tử Xích Diễm, khí thế bàng bạc đi đến.
Vòm trời phía Tây ầm một tiếng, sát khí ngùn ngụt điên cuồng xoay vần, Tịch Diệt Thần Thể đạp phi kiếm bay tới, đằng sau còn có mười mấy ngàn người đi theo, ai nấy đều mặt mày hung ác như quỷ dữ.
Vừa dứt lời đã thấy Diệp Thành kéo áo bào đen ra che cả người lại, mặt nạ Quỷ Minh cũng được lấy ra để đeo lên mặt.
Cả đường đi không nói lời nào, bước ra khỏi Thiên Hư đi vào vùng trời mới.
“Trời… trời ạ! Thế mà lại có người bước ra từ vùng cấm”, Diệp Thành chân trước vừa chạm đất đã nghe thấy có người kinh ngạc thốt lên.
Đó là bên ngoài Thiên Hư, vài ba người tụm lại thành nhóm, đa phần đều chạy đến nhìn xem chân dung của các tu sĩ Thiên Hư.
Như Vong Xuyên ngày trước, các tu sĩ ở ngoài đến luôn muốn đến xem vùng cấm danh tiếng lẫy lừng nên mới tụ thành nhóm mà đến.
Thật là trùng hợp, họ đang nhìn thì Diệp Thành bước ra, khiến các tu sĩ xung quanh sợ hãi lùi về sau.
“Thật là kinh ngạc, có người sống bước ra từ vùng cấm”, xung quanh vang lên những tiếng ngạc nhiên.
“Là sự tồn tại vô thượng ở vùng cấm sao? Thế mà lại ra ngoài”.
“Cả người đều áo bào màu đen, còn đeo mặt nạ không nhìn thấy rõ dung mạo”, đã có không ít các tu sĩ biến mất.
Có trách cũng chỉ trách Diệp Thành là người bước ra từ vùng cấm, quanh người còn có vòng sáng bí ẩn khiến người khác không dám ở lại.
Còn có uy lực của hắn, mạnh đến mức họ cảm thấy run sợ.
Diệp Thành xem như không nghe thấy tiếng bàn luận xung quanh, bước vào không trung chạy thẳng về một hướng, tốc độ cực kỳ nhanh.
Thế nhưng tin tức có người đi ra từ vùng cấm lại như mọc cánh bay đến tận Trung Châu.
“Có người xuất hiện ở bên trong vùng cấm? Thật à?”, Trung Châu chấn động, ai nghe thấy cũng đều cảm thấy hãi hùng.
Đó là Thiên Hư, nổi danh hung ác, vào được nhưng không ra được, vùng cấm đó vào mười người thì đều chết hết, là ác mộng của tu sĩ.
“Năm xưa, Đông Hoa Thất Tử tấn công vào đó gần như mất hết cả quân đội, đến nay câu chuyện đó vẫn khiến người khác sợ hãi”.
“Năm tháng vô tận, chưa từng thấy có ai chủ động bước ra từ vùng cấm, lẽ nào là một điềm báo đáng sợ?”
Màn đêm tĩnh mịch trở nên nhốn nháo, một lớp khói mù bao phủ, u ám hơn cả màn đêm khiến người ta không thể nào ngủ được.
Dưới chân núi Chư Thiên, Diệp Thành dừng lại, giống như một bức tượng đá, mặc cho cơn cuồng phong tàn sát, hắn vẫn bất động.
Mặc dù đã qua chín ngày nhưng khung trời này vẫn phủ đầy lớp sương máu, trong tiếng gió rít gào còn văng vẳng tiếng than khóc thê lương.
Cảnh tượng mấy trăm người chuyển thế chết thảm hiện ra sống động trước mắt, từng đóa hoa máu nở rộ hệt như những con dao sắc bén đang moi tim và khắc lên xương của hắn.
Mắt Diệp Thành ngân ngấn nước, tầm mắt trở nên mơ hồ.
Trong làn sương, hắn như có thể nhìn thấy mấy người Hằng Nhạc Chân Nhân, trước khi lên đường còn vẫy tay, mỉm cười với hắn.
Họ đi rồi, đến Hoàng Tuyền, không phải trở về quê hương.
“Đi đường bình an”, Diệp Thành lấy một vò rượu ra rồi rưới xuống đất, giọng nói hơi khàn mà cũng tang thương.
Hắn cũng đi rồi, dần dà biến mất trong bóng đêm.
Không lâu sau, hắn xuất hiện trong thành cổ Côn Luân.
Thành cổ Côn Luân vào ban đêm còn sầm uất hơn cả ban ngày.
Có không ít tiếng bàn luận, đa phần là ở trong các quán rượu, quán trà, hễ là những nơi có người thì sẽ có chuyện để đàm tiếu.
Những chuyện họ nói đều là chuyện xảy ra trong mấy ngày nay, thảm họa đầy máu ở núi Chư Thiên, Hoang Cổ Thánh Thể bị tiêu diệt…
Diệp Thành đi ngang qua, lúc đi qua quán rượu tổ chức yến tiệc Côn Luân ngày trước, hắn còn không quên liếc nhìn vào trong một cái, có không ít thiên kiêu ngày đó đã bị hắn tiêu diệt.
Thu lại tầm nhìn, hắn xoay người đi vào một con phố, sau đó tìm được một cửa hàng tạp hóa ở trong góc.
Đây là một Tình Báo Các, chuyên mua bán thông tin.
Chủ nhân của cửa tiệm này là một thanh niên mặt mày thanh tú, tu vi cấp Chuẩn Đế đang ngồi đó đọc sách.
Thấy Diệp Thành bước vào, y lập tức bỏ cuốn sách cổ xuống, ôn hòa cười nói: “Đạo hữu muốn mua gì?”, “Ngươi có biết chuyện xảy ra ở dưới núi Chư Thiên chín ngày trước không?”, Diệp Thành lạnh nhạt nói, giọng hơi khàn và già nua.
“Đương nhiên là biết chứ”, thanh niên cười nói.
“Đám người bao vây tấn công Thánh Thể, thân phận của chúng thuộc thế lực, gia tộc nào, ta cần những thông tin này”, Diệp Thành uy nghiêm nói.
Nghe thế, thanh niên nhướng mày, vô thức nhìn Diệp Thành, thầm nói: “Người này muốn làm gì thế?”
“Ta rất bận, nhanh lên!”, Diệp Thành hừ một tiếng.
“Đạo hữu đợi một lát!”, thanh niên mỉm cười, vội vàng đi vào trong lấy những thông tin này ra.
Hiệu suất làm việc của y vẫn rất cao, chưa đến hai ba phút đã cầm một túi chứa đồ bước ra.
“Một ngàn năm trăm vạn nguyên thạch, ở đây không được trả giá”.
Diệp Thành không nói gì, phất tay một cái, túi chứa đồ bay ra, sau đó vươn tay lấy thông tin trong tay thanh niên đi.
Hắn lại đi rồi, đến vội vàng mà đi cũng vội vàng.
Thanh niên phía sau vô thức lau mồ hôi lạnh: “Uy áp của người này mạnh quá”.
Diệp Thành mở túi chứa đồ ra, bên trong là các thẻ ngọc, trên thẻ ngọc đều là các thông tin được phong ấn.
Hắn bóp nát thẻ ngọc, thông tin được hiện lên trong Thần Hải.
Thông tin của Tình Báo Các trước giờ luôn rất chuẩn xác và chi tiết.
Các tu sĩ bao vây giết hắn hôm đó có đến gần một vạn người.
Trong thông tin này, có một danh sách cho từng người trong số họ, bao gồm thân phận, tu vi và thế lực của chúng.
Dĩ nhiên cũng có cả những người đã bị hắn giết, chẳng hạn như thần tử Ma tộc và thần tử Thần tộc.
Cũng may mà Ma tộc và Thần tộc tự phong bế quay về Cổ Địa, nếu biết thái tử nhà mình bị giết chắc chắn sẽ có một lệnh truy bắt Vạn Tộc nữa, trận thế sẽ rất lớn.
“Đừng sốt ruột, sẽ đến lượt từng người thôi!”, Diệp Thành lạnh lùng nói, trong Thần Hải hiện lên rất nhiều bóng người, Phượng Tiên, thần tử Tiên tộc, Tịch Diệt Thần Thể, thần tử Táng Thiên, Thiên Tàn và Chí Dương Đạo Nhân.
Nói rồi hắn lặng lẽ xoay người đi vào một thanh lâu. Trong thanh lâu này có kẻ bao vây giết hắn ngày hôm đó.
Chương 2227: Báo thù bắt đầu
“Ôi này, sao đại gia giờ mới đến!”, vừa bước vào đã thấy tú bà thanh lâu phất một mảnh lụa tiến đến gần hắn, nở nụ cười nịnh nọt.
Diệp Thành không đáp lời, đi thẳng lên tầng ba, chuẩn xác tìm được một căn phòng riêng, sau đó đạp cửa.
Trong phòng có một nam một nữ đang làm chuyện điên loan đảo phượng, cả người trần như nhộng, ánh mắt người đàn ông đầy vẻ tà mị.
“Khốn kiếp, ai cho ngươi vào đây?”, nam tu tức giận quát, chuyện tốt bị quấy phá nên hắn rất tức giận, vung sát kiếm lên.
Diệp Thành lập tức bước đến, một ngón tay phế đi Đan Hải của gã.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến nữ tu hoảng sợ vội vàng lấy chăn che cơ thể lại, hốt hoảng nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành không nhìn cô ta, hay có thể nói từ đầu đến cuối vẫn chưa nói câu nào, xách người đàn ông đó lên rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Hắn không giết người này vì hắn muốn nam tu này quỳ chết dưới chân núi Chư Thiên, lấy máu hiến tế cho những người chuyển thế.
Ở ngoài cửa, một ông lão áo bào tím chặn đường đi của Diệp Thành, là hộ vệ của thanh lâu, tu vi là cấp Thánh Vương.
“Đạo hữu, làm loạn ở đây thì phải cho lão phu một lời giải thích chứ”, ông lão áo bào tím hừ một tiếng, đôi mắt già nua hiện lên vẻ lạnh lùng.
Diệp Thành vẫn không dừng bước, ánh mắt không có một tia dao động cảm xúc nào.
“Ngông cuồng!”, ông lão áo bào tím quát lên, đánh một chưởng vào hắn.
Diệp Thành không thèm liếc mắt nhìn, tùy ý tung ra một chưởng.
Ông lão áo bào tím cấp Thánh Vương văng ra xa, đồng thời trong lúc đó cơ thể nổ tung, đâm vào một quán rượu đối diện khiến nó sụp đổ, cảnh tượng máu me đầm đìa.
Ực!
Người trong thanh lâu dù là khách uống rượu, người đến vui đùa đều gian nan nuốt nước bọt.
Cấp Thánh Vương, đó là cấp Thánh Vương đấy! Thế mà lại bị người ta tùy ý đánh bại chỉ một chưởng, người ra tay là cấp Chuẩn Đế sao?
Diệp Thành bước ra khỏi thanh lâu trong ánh nhìn chăm chú và kính sợ của mọi người, trong tay vẫn xách theo nam tu cả người đầy máu đó.
“Đạo hữu, thành Côn Luân cấm đánh nhau!”, vừa ra khỏi thanh lâu, một giọng nói vừa già nua vừa mơ hồ vang lên.
“Cút!”, Diệp Thành lạnh nhạt nói, mượn uy thế của Thánh Cốt, mặc dù giọng nói rất khẽ nhưng lại như sấm rền nhắm vào người đó, trong lời nói còn có sự uy nghiêm.
Lúc này không có âm thanh nào nữa, giọng nói già nua đó dần biến mất.
Cho đến khi Diệp Thành ra khỏi thành cổ Côn Luân mới nhìn thấy một ông lão tóc bạc trong cung điện trong thành đang lau mồ hôi lạnh: “Gặp quỷ rồi, cao thủ cấp Chuẩn Đế ở đâu đến vậy”.
Ra khỏi thành Côn Luân, Diệp Thành bước lên không trung chạy về một hướng.
Không lâu sau, hắn mới dừng chân trước Tiên Sơn.
Đây là gia tộc của một trong số những người bao vây giết hắn ngày hôm đó, ở Huyền Hoang Đại Lục, ngay cả thế lực hạng ba cũng không thể sánh được.
Tiên Sơn có kết giới, hắn trực tiếp bỏ qua, đứng lơ lửng trên không trung.
“Ai đó?”, lúc này một giọng nói vang lên, hai bóng người từ trong không trung đi đến, hai ông lão một đen một trắng, tu vi đều là cấp Thánh Nhân, một trong hai người đã chạm đến đỉnh cao.
“Bảo hắn ra đây!”, Diệp Thành bình thản nói, trong tay là một bức họa, trên đó là thanh niên tóc tím, khuôn mặt trắng nõn, khóe miệng cong lên lộ ra ý cười.
“Hỗn láo!”, ông lão áo đen lạnh lùng nói, sau đó bỗng lao đến, tay tung ra đại ấn đánh về phía Diệp Thành.
Diệp Thành vẫn rất bình tĩnh, mặt không cảm xúc, chỉ giơ tay lên, hắn thậm chí còn không nhìn ông lão áo đen đó.
Ngay sau đó ông lão áo đen biến thành một đóa hoa máu, cho dù là cơ thể hay Nguyên Thần đều bị tiêu diệt.
“Đây…”, ông lão áo trắng biến sắc, lùi về sau một bước, trố mắt nhìn, sắc mặt đầy vẻ hoảng sợ.
Không chỉ ông ta mà tất cả người của Tiên Sơn đều sợ hãi.
Vừa nhấc tay lên là đã giết Thánh Nhân, sức chiến đấu đó mạnh đến cỡ nào thế, hắn đang ở tu vi gì, họ không đoán được, cũng không dám đoán.
“Tiền bối thứ tội, là Vương gia ta chọc vào người rồi sao?”, ông lão áo trắng quỳ xuống, cơ thể run rẩy.
“Bảo hắn ra đây!”, Diệp Thành vẫn nói câu trước đó.
“Được được!”, ông lão áo trắng vội đứng lên đi đến một đỉnh núi, dẫn thanh niên tóc tím đó đến.
Diệp Thành giơ tay lên phóng ra thần quang, tước bỏ tu vi của hắn ta.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, thanh niên đó hoàn toàn trở thành phế nhân.
Ông lão áo trắng và những người Vương gia đều run rẩy, sắc mặt trắng bệch, không ai dám bước lên.
Đây là thế giới của kẻ mạnh, trơ mắt nhìn người nhà của mình bị tiêu diệt nhưng lại không có can đảm lên tiếng.
Diệp Thành lại xoay người đi, hắn hệt như ma quỷ, bỗng chốc đã biến mất.
Sau khi hắn đi, Tiên Sơn phía sau tĩnh lặng đến mức đáng sợ, ai nấy cũng đều mềm nhũn cả người, mồ hôi lạnh ướt đẫm cả áo.
“Lão… lão tổ!”, mọi người đều nhìn ông lão áo trắng.
“Chắc là thằng yêu nghiệt đó đã chọc vào người kia!”, ông lão áo trắng nói: “Nó đáng chết”.
Diệp Thành đáp xuống một thành cổ, đi vào một phủ đệ.
“Là ai gây náo loạn?”, tiếng quát vang lên, ba Chuẩn Thánh Vương nhảy ra bao vây Diệp Thành.
Lần này Diệp Thành cũng lười nói chuyện, chạy thẳng vào một biệt viện trong phủ đệ, người hắn muốn tìm đang ở đó.
“Muốn chết?”, một Chuẩn Thánh Vương nổi giận quát, bước đến ngăn lại, trên đầu treo một cái lò đồng, khí thế bá đạo.
Diệp Thành vung tay lên, một chưởng đánh bay Chuẩn Thánh Vương đó.
Chuẩn Thánh Vương đó cực kỳ thê thảm, cơ thể biến thành sương máu, Nguyên Thần tiêu tán, cái lò đồng trên đỉnh đầu cũng nổ tung.
“Đây…”, hai Chuẩn Thánh Vương còn lại cũng sợ hãi cả người run rẩy, đứng sừng sững bất động giữa không trung.
Không chỉ chúng không dám động đậy mà người trong cả phủ đệ cũng không dám nhúc nhích, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi không dám nhìn thẳng vào Diệp Thành.
A!
Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ biệt viện sâu trong phủ đệ, đó là thanh niên Nhất Huyết, bị đánh thành người tàn phế.
Một tay Diệp Thành xách gã lên rồi đi ra ngoài,.
Cả phủ đệ không ai dám lên tiếng, đã có người vì quá sợ hãi là quỳ rạp dưới đất, sợ bị vạ lây.
Chương 2228: Chốn Đào Nguyên
Ban đêm u tối, rất không yên ổn, gió lạnh gào thét lạnh thấu xương.
Quan sát trời đất, rất nhiều nơi trên Trung Châu Đại Địa đều có huyết kiếp.
Diệp Thành giống như u linh, xuất quỷ nhập thần, hiện thân ở hết nơi này đến nơi khác: cổ thành, tửu lâu và tiên sơn.
Mỗi một nơi hắn đến đều có huyết kiếp, mỗi nơi đều có ít nhất một người bị mang đi, trực tiếp bị đánh tàn phế.
Những người đó đều là người tham gia vây giết hắn chín ngày trước, tất cả đều bị bắt, tất cả đều bị phế.
Cũng có một hai gia tộc rất cương liệt, cũng có một vài thế lực rất nhiệt huyết, bảo vệ hậu bối nhà mình.
Diệp Thành lạnh lùng vô tình, người nào phản kháng, trực tiếp diệt cửu tộc.
Huyết kiếp càng sâu, bao phủ một tấm màn đẫm máu lên đêm đen tối mịt.
Nhưng hắn vẫn chưa dừng lại, vẫn xuất quỷ nhập thần như trước.
Trời vừa sáng, Trung Châu nhốn nháo, những nơi tu sĩ tụ tập như cổ thành, tửu lâu, trà quán, đều có tiếng kêu sửng sốt.
“Đây là có chuyện gì, trong một đêm, nhiều nơi như vậy đều gặp phải họa diệt vong, các thần tử của không ít thế lực bị bắt đi”.
“Nhà họ Diệp và họ Tiết ở phía Đông bị diệt cả tộc”.
“Ta đã xem hình ảnh thuỷ tinh ký ức truyền về, quả thực là hài cốt chất thành núi máu chảy thành sông! Quá tàn nhẫn”.
“Rốt cuộc ai đã động thủ, lại giết chóc một cách trắng trợn như vậy”.
“Chẳng lẽ... Là vị đi ra từ khu vực cấm địa kia?”. Lời này vừa nói ra, khắp nơi đều không nhịn được đánh rùng mình.
Diệp Thành cả một đường phong trần, lại bước vào một căn tửu lầu lớn.
Rất nhanh, nhã gian trên tầng ba tửu lầu trực tiếp nổ tung.
Người trong tửu lầu kinh ngạc, ngay cả người trên đường cũng ngẩng đầu nhìn lên: “Có chuyện gì vậy, lại đánh nhau?”
Dưới cái nhìn của mọi người, Diệp Thành từ tầng ba của tửu lầu bay lên trời, trong tay còn túm theo một người đầy máu bị phế tu vi.
Hắn tiếp tục hành trình, ẩn hiện ở từng ngóc ngách.
Thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã nửa tháng.
Nửa tháng qua, áo bào đen của hắn đã bị nhuốm đầy máu tươi.
Hắn ngày đêm không ngừng, đi khắp nơi bắt người, khắp nơi đều chịu huyết kiếp của hắn, khiến cho khắp Trung Châu nhốn nháo.
Lại là một đêm yên tĩnh, hắn bước vào một chốn đào nguyên.
Nơi này vắng vẻ mà yên tĩnh, có núi có sông có rừng cây, không có sự hối hả nhộn nhịp của trần thế, tất cả đều thanh tịnh như vậy.
Sâu trong chốn đào nguyên chính là một hồ nước.
Trước hồ nước có một cô gái áo trắng đang ở vẽ tranh, người cô gái vẽ chính là một người Diệp Thành vô cùng quen thuộc.
Cô ấy là một người phàm, hơi thở không có linh khí, nhưng tắm mình dưới ánh trăng, lại sáng tỏ không rảnh, như một vị tiên giáng trần.
Cô gái áo trắng cảm giác được có người đến, từ từ xoay người, đôi mắt trong như nước, không có một chút vẩn đục trần thế.
“Không cần để ý tới ta, cứ tiếp tục vẽ tranh”. Diệp Thành thản nhiên nói, lấy bầu rượu ra, ngồi ở dưới tàng cây.
“Ta có thể nhìn ra, ngươi là tiên nhân”. Cô gái áo trắng hé miệng.
“Sau đó thì sao?”. Diệp Thành uống một ngụm rượu.
“Là hắn ta... đã chọc giận ngươi sao?”, cô gái áo trắng khẽ nói.
“Không tìm được hắn ta, chỉ có thể đến đây đợi hắn ta thôi”. Diệp Thành nói một cách bình thản, sắc mặt không vui không buồn.
“Cầu xin ngươi, bỏ qua cho hắn ta!”. Cô gái áo trắng lập tức quỳ xuống, đôi mắt ngấn lệ, sắc mặt cũng tái nhợt, không ngừng van xin: “Cầu xin ngươi, bỏ qua cho hắn ta”.
“Ta bỏ qua cho hắn ta, ai bỏ qua cho người thân của ta”.
“Muốn giết thì giết ta”.
“Cầu xin ta vô dụng”. Diệp Thành nâng tay bắn ra một tia tiên quang, biến mất vào trong cơ thể cô gái áo trắng, khiến cô ta ngủ say.
Chốn đào nguyên chìm vào yên lặng, chỉ có Diệp Thành lẳng lặng uống rượu, và cả phiến lá rụng đung đưa theo gió.
Rất nhanh, liền có một bóng người bay vút đến từ phía chân trời.
Người nọ một đầu đầy máu, tiên bào hừng hực, khí lực hùng vĩ, khí huyết dồi dào, một đôi mắt thần, chứa cả trời đất.
Người này, nhìn kỹ một chút, chính là Thiên Tàn kia sao?
“Ngươi là người nào?”. Thiên Tàn hạ xuống, liền nhìn thấy Diệp Thành, cùng với cô gái áo trắng nằm yên trên đám mây.
“Đường đường là thần tử Thiên Tàn mà lại yêu một cô gái người phàm, thật thú vị”. Diệp Thành nhàn nhạt nói.
Chương 2229: Cái giá phải trả
“Ngươi là ai, ngươi rốt cuộc là người nào?”. Thiên Tàn rống giận, đôi mắt thần hiện lên đầy những vệt máu, hàn mang bắn ra bốn phía, gương mặt cũng trở nên dữ tợn.
“Ngươi nói xem?”. Diệp Thành tháo mặt nạ Quỷ Minh, hé lộ ra gương mặt già nua, râu rất dài.
“Diệp Thành”. Thiên Tàn giật mình lùi về phía sau một bước, hai mắt trợn tròn, đồng tử co lại, khó có thể tin: “Ngươi vẫn còn sống, không thể nào, điều này không thể nào!”
“Không có gì không thể”. Giọng nói của Diệp Thành lạnh như băng, đứng lặng trước người cô gái áo trắng, hàn mang quấn quanh đầu ngón tay.
“Đây là ân oán giữa ta và ngươi, giết bạn của ngươi là ta, không liên quan gì đến cô ấy, buông tha cho cô ấy!”. Thiên Tàn rống giận.
“Ngươi cảm thấy, cảnh tượng hiện giờ rất quen thuộc sao?”. Diệp Thành cười nhìn Thiên Tàn: “Ngày xưa ta cũng từng nói câu đó, cũng tim như bị đao cắt giống như người”.
“Cô ấy chỉ là một người phàm”.
“Người phàm thì sao, bạn của ta cũng là những sinh mạng đang sống sờ sờ”.
“Ngươi...”
“Giao huyết mạch, căn nguyên, pháp khí bản mệnh, túi đựng đồ của ngươi ra, ta sẽ thả cô ta!”, Diệp Thành cười nói.
“Đừng hòng!”, Thiên Tàn nghiến răng nghiến lợi.
“Tốt lắm!”. Diệp Thành khẽ nhếch khoé miệng, một kiếm đâm vào bụng dưới cô gái áo trắng, máu tươi chảy ra, nhuốm đỏ quần áo cô ta.
“Diệp Thành...”
“Kiếm tiếp theo, sẽ là cổ của cô ta”.
“Giao, ta giao!”. Thiên Tàn cúi cái đầu kiêu ngạo xuống.
Dứt lời, ấn đường hắn ta lóe ra tiên quang, một sát kiếm màu máu bay ra, chính là pháp khí bản mệnh, tiếp đó là túi trữ đồ, kế tiếp là huyết mạch và căn nguyên cùng bay ra.
Khí thế của hắn ta tức thì rớt xuống ngàn trượng, bước chân lảo đảo, miệng phun máu, cũng không còn dáng vẻ cao cao tại thượng.
“Thật làm cho người ta cảm động”. Diệp Thành nhận lấy những thần vật của Thiên Tàn, tiếng cười u ám như có như không: “Ai mà ngờ đến, thần tử Thiên Tàn tôn quý, lại có thể vì cô gái người phàm mà giao ra tất cả, cô gái của ngươi hẳn là rất hạnh phúc”.
“Ta đã giao rồi, thả người”. Thiên Tàn hai mắt đỏ bừng.
“Thả người?” Diệp Thành cười, trong nụ cười mang chút tà mị và khát máu, hắn của hiện giờ càng giống ma quỷ.
Hắn vung kiếm, một kiếm chặt đứt tâm mạch của cô gái áo trắng.
“Diệp Thành, ta giết ngươi”. Thiên Tàn thét gào, một bước đạp vỡ đại địa, lăng thiên đánh một chưởng bổ về phía Diệp Thành.
Diệp Thành mặt lạnh như băng, nhẹ nâng tay lên, ngăn cấm hư thiên bốn phương.
Thiên Tàn ở giữa không trung lập tức bị giam cầm, vẫn còn đang giữ tư thế lăng thiên bổ chưởng, không thể động đậy.
Một đạo thần quang bay ra từ đầu ngón tay Diệp Thành, xuyên thủng Đan Hải của Thiên Tàn, tu vi của hắn ta bị phế hoàn toàn.
A...!
Thiên Tàn rống giận, rít gào một cách cuồng loạn, mặt đầy huyết lệ, cực kỳ bi ai.
“Đau lòng sao?”. Diệp Thành hứng thú nhìn Thiên Tàn: “Dưới núi Chư Thiên, ta cũng đã đau đớn giống như ngươi”.
A...!
Thiên Tàn vẫn rít gào, giống như kẻ điên.
Hắn ta hối hận rồi, hối hận không nên chọc vào Diệp Thành, hắn ta và Diệp Thành vốn không có thù oán, mà lại muốn tham gia vào cuộc vây giết kia, cứ thế rơi vào kết cục như hiện nay, còn làm liên luỵ đến người hắn ta yêu nhất.
Hắn ta hối hận, hắn ta đau lòng, điên cuồng đến mất đi lý trí.
Diệp Thành không nói, phất tay đánh Thiên Tàn hôn mê.
Hắn vẫn chưa giết Thiên Tàn, hắn muốn để Thiên Tàn quỳ dưới núi Chư Thiên, lấy đầu của hắn ta, tế hồn thiêng của những người chuyển thế.
Chốn đào nguyên lập tức chìm vào sự yên lặng.
Gió nhẹ thổi đến, cô gái áo trắng nằm trên đám mây run rẩy thân mình, lóe ra tiên quang, hóa thành một tảng đá.
Đó vốn không phải cô gái áo trắng thật, mà là dùng một tảng đá biến thành.
Hắn ngưng tạo cảnh tượng cô ta bị giết, cũng chỉ là muốn khiến cho Thiên Tàn cảm nhận nỗi đau thật sự, đó là cái giá mà hắn ta phải trả.
Mà cô gái áo trắng thật, giờ phút này đã được Diệp Thành thả ra, nằm ngủ yên, không hề biết cảnh tượng đẫm máu lúc trước.
Hắn không giết cô ta, oan có đầu, nợ có chủ!
Chương 2230: Lấy thân dụ địch
Diệp Thành lại đi, rời khỏi chốn đào nguyên không chút bụi trần.
Trái tim hắn đã hoàn toàn buốt giá, bị bao phủ bởi lòng thù hận, vì thế không tiếc lấy người con gái người khác yêu ra đe dọa.
Hắn đã điên rồi, những người chuyển thế chết khiến Diệp Thành không kiềm được tàn sát bừa bãi, trở thành ma trong giết chóc.
Con ngươi Diệp Thành càng trở nên bình tĩnh, không chút cảm xúc.
Ai hiểu hắn cũng biết Diệp Thành càng bình tĩnh lại càng đáng sợ, y như một con thú dữ Hồng Hoang sắp tỉnh dậy.
Người chuyển thế còn chưa tìm được hết, kẻ thù cũng chưa tìm ra đủ.
Chẳng hạn như Phượng Tiên, thần tử Tiên tộc, thần tử Táng Thiên, Trí Dương Đạo Nhân và Tịch Diệt Thần Thể. Khoảng thời gian này, họ giống như bốc hơi khỏi thế gian, ngay cả Tình Báo Các cũng không tìm được tin tức của họ.
Gần sáng, hắn lại đi đến Côn Luân Thành.
Thành cổ Côn Luân vô sùng sầm uất, có thể coi là một biểu tượng của Trung Châu. Hễ ai đến Trung Châu đều sẽ đến đây tham quan.
Nó như một con rồng khổng lồ nằm chễm chệ rũ mắt nhìn bát hoang tứ hải.
Trời ửng sáng, tu sĩ xung quanh thành cũng đông đúc hơn, người ra người vào có đủ mọi cao thủ.
Diệp Thành vẫn chưa vào thành mà chỉ đứng lặng trên không bên ngoài.
Những tu sĩ đi ngang qua sẽ ngó hắn với vẻ mặt kỳ lạ, mới sáng tinh mơ đứng ngơ ngác ở đó làm gì.
Diệp Thành không nói gì, cởi áo khoác đen ra, cất mặt nạ quỷ đi, bộ râu dài cũng được hắn cạo đi lộ ra gương mặt vốn có.
Ngoài ra, hắn còn cố ý lộ ra khí huyết Thánh Thể của mình.
Mục đích hành động lần này của hắn rất đơn giản, nếu không tìm được kẻ thù, vậy tự mình xuất hiện dụ họ ra.
Thử nghĩ mà xem, nếu đám Phượng Tiên biết hắn còn sống thì chắc chắn sẽ tụ tập tu sĩ mọi nơi đến vây giết mình.
"Trời ơi, ta có nhìn lộn không?", ngoài cổ thành Côn Luân vang một tiếng la đầy kinh ngạc, mọi ánh mắt đều đổ dồn tới, đương nhiên là nhận ra gương mặt và khí huyết của Thánh Thể.
"Cái này... không thể nào", tu sĩ ra vô lập tức xúm lại, trên mặt tràn ngập vẻ phấn khích.
"Dưới đòn sát thủ của Đại Thánh mà hắn vẫn còn sống?", người trong thành cũng kéo ra ồ ạt như nước.
"Rõ ràng lão phu đã thấy nguyên thần của hắn tan biến!", mọi người mặt mày trắng bệch, vô số tiếng hoảng sợ vang lên xung quanh.
"Ta cũng không hiểu nổi, sao tên này giết kiểu gì cũng không chết vậy!", Có người hung hăng vò đầu, thật sự không nghĩ ra nguyên nhân.
Ngày càng có nhiều tu sĩ chạy đến đứng kín bầu trời, ai cũng kinh ngạc nhìn Diệp Thành như nhìn một con khỉ.
Diệp Thành lẳng lặng đứng im như một bức tượng không chút sứt mẻ.
Nhưng sự xuất hiện của hắn lại nhấc lên một cơn sóng lớn.
Chuẩn Thánh lại có thể còn sống dưới một chỉ khủng bố của Đại Thánh và hắn cũng là người thứ nhất làm được điều đó. Vậy thì sao có thể không khiến người ta kinh ngạc cho được.
Thoáng chốc, tin tức hắn còn sống đã lấy thành cổ Côn Luân làm trung tâm nhanh chóng truyền khắp mọi nơi.
Trung Châu lập tức nổ tung, sau đó lan ra Đông Hoang ở phía Đông, Nam Vực ở phía Nam, Tây Mạc ở phía Tây, Bắc Nhạc ở phía Bắc.
Cả Huyền Hoang đều chấn động, kết bè kết nhóm chạy tới xem.
"Ngươi thế mà vẫn còn sống!", có một bóng người xông ra khỏi một ngọn núi hẻo lánh, ráng đỏ bay mua, nhìn kỹ lại chính là kẻ thù của hắn - thần tử Táng Thiên.
"Bổn vương không tin!", trong một vùng biển mênh mông vô bờ, thần tử Tiên tộc lao ra khỏi mặt biển hét lên chấn động cả vòm trời. Hèn gì Diệp Thành không tìm được hắn ta, vậy mà lại trốn ở đây.
"Lần này, ta chắc chắn sẽ giết ngươi", ở một tòa thành cổ xa xôi chợt truyền ra một giọng nói vang vọng bầu trời, không thấy người chỉ nghe thấy tiếng, chính là Tịch Diệt Thần Thể xuất quỷ nhập thần.
"Được, giỏi lắm!", Phượng Tiên bay ra từ trong một khu rừng hoang vắng, khuôn mặt xinh đẹp hết sức dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn thịt người, trông chẳng giống tiên nữ mà lại y như một ác ma.
Bốn người ngùn ngụt sát khí, đều gọi tùy tùng của mình đến. Đội hình lần này còn lớn hơn, chắc phải hơn mấy trăm ngàn người.
Ngoài thành Côn Luân, đám đông đã đông nghẹt như kiến.
"Đã sống sót thì sao lại chạy đến đây!", xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ Diệp Thành, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
"Nhiều kẻ thù vậy, đây chẳng phải là tự đâm đầu vào đường chết à?"
"Lẽ nào chết một lần rồi nên đầu óc cũng chập mạch?", không ít lão tu sĩ vuốt râu kết luận.
"Rõ ràng là muốn dụ đám Phượng Tiên đến, chết nhiều bạn như vậy thì đương nhiên phải trả thù lại rồi".
Trong tiếng bàn tán của mọi người, bầu trời bỗng rung chuyển ầm ầm.
Phía Đông, mây mù quay cuồng như có một đội quân hùng hậu đang xông tới. Song, lại chỉ có thần tử Táng Thiên cưỡi một con sư tử Xích Diễm, khí thế bàng bạc đi đến.
Vòm trời phía Tây ầm một tiếng, sát khí ngùn ngụt điên cuồng xoay vần, Tịch Diệt Thần Thể đạp phi kiếm bay tới, đằng sau còn có mười mấy ngàn người đi theo, ai nấy đều mặt mày hung ác như quỷ dữ.