• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiên võ đế vương (8 Viewers)

  • Chương 2236-2240

Chương 2236: Đạo hữu cứu ta (2)

Trong những người chạy theo có cả cấp Đại Thánh nhưng tất cả đều chỉ đứng xem, không ai dám đứng ra nói lý.

Có điều, có một số người lại không biết sợ, cứ muốn ra mặt làm màu, chẳng hạn như người hiện tại.

Đó là một ông già áo tím, là một Đại Thánh chân chính.

Ông ta không phải là tu sĩ sinh ra ở Trung Châu mà là người đến từ Đông Hoang xa xôi, trên đường đến Trung Châu trùng hợp gặp phải chuyện này.

“Đạo hữu cứu ta”. Trí Dương thấy ông già áo tím tiến về trước thì chạy xộc qua, dáng vẻ vô cùng thê thảm.

“Đạo hữu đừng sợ, ta giúp ngươi nói lý, chắc không thành vấn đề”. Ông già áo tím cười, nói, khí chất bình thản.

Ông ta vừa nói vừa nhìn về phía Diệp Thành, chắp tay chào.

Nhưng ông ta vẫn chưa kịp mở miệng thì Diệp Thành đã vung kiếm chém, thánh cốt cộng thêm kiếm uy Chuẩn Đế có sức mạnh hủy diệt.

Ông già áo tím tái mặt, định né nhưng đã muộn.

Máu tươi văng ra, một cái đầu rơi xuống, chỉ có nguyên thần chạy thoát được, kinh hoàng nói: “Không quan tâm nữa, ta không quan tâm nữa”.

Diệp Thành không trả lời, vung kiếm ra đòn tuyệt sát.

Ông già áo tím liền phải chịu thua, nguyên thần cũng bị diệt.

Ông ta cũng giống như ông già áo trắng, trước lúc chết ông ta cũng cực kỳ hối hận, vượt vạn dặm từ Đông Hoang xa xôi đến Trung Châu này, dạo chơi được rồi, còn tự cho mình cao sang.

Giờ thì hay rồi, khổ cực mấy ngàn năm, chỉ vì đi sai một bước mà phải xuống Hoàng Tuyền, còn tự đào mồ cho mình.

Đám người hóng hớt chạy qua, không ngừng thở dài, chỉ biết thương tiếc giùm.

Hai người họ lại tiếp tục kẻ đuổi người giết, đánh đến đâu là náo loạn, chết chóc đến đó.

Phía trước là một thành cổ, khí thế ngời ngời, Trí Dương Đạo Nhân bay qua, hét lớn: “Cứu ta”.

Thành cổ rung chuyển mạnh, Đại Thánh Uy truyền ra, tiếp đó là tiếng hét lạnh lùng: “Hậu bối, tha được cho người ta thì tha đi”.

Diệp Thành không nói gì, đuổi theo Trí Dương Đạo Nhân vào trong thành cổ.

Ông già áo đỏ đã dàn trận đứng chờ, khí huyết ngút trời, ông ta đã chạm đến trói buộc của cảnh giới Chuẩn Đế, tu vi ngang ngửa Trí Dương.

“Thành Hoa Dương không đến lượt ngươi làm loạn”. Ông già áo đỏ hừm lên lạnh lùng, bảo vật bình lơ lửng trên đầu, tiếng hét vang tận chín tầng mây.

Diệp Thành cầm huyết kiếm, tiếp tục tiến về trước, vung kiếm lên.

Ông già áo đỏ nổi giận, điều khiển bảo vật bình đối đầu với hắn.

Tiếp ngay đó, bảo vật bình của ông ta liền nứt vỡ, nó đã bị Diệp Thành chém nát, những mảnh vụn rơi xuống cũng biến thành tro bụi.

Pháp khí bản mệnh bị vỡ, ông ta cũng bị phản phệ, hộc máu tại chỗ, liên tục lùi về sau, sắc mặt thay đổi trong tích tắc.

“Ta không quản chuyện này nữa”. Ông già áo đỏ quay đầu bỏ chạy, mặt tái xanh, lòng hốt hoảng, toát mồ hôi lạnh.

Ông ta muốn chạy nhưng sao Diệp Thành thả cho ông ta chạy được.

Kiếm thứ hai lại đến, chém chết xác thịt của ông già áo đỏ.

Tiếp đến kiếm thứ ba thì nguyên thần của ông ta cũng bị diệt.

“Rồi, lại thêm một Đại Thánh nữa”. Những người theo xem lại xuýt xoa: “Không biết gì mà cũng chạy ra gây chuyện, tự chuốc lấy khổ”.

“Đã có ba Đại Thánh vì Trí Dương Đạo Nhân mà bị giết rồi, xem ra Trí Dương cũng là ngôi sao chổi hại người”.

“Cứu ta, cứu ta với”. Phía trước, Trí Dương Đạo Nhân vẫn tiếp tục gào thét, vừa chạy vừa hét, vừa kêu cứu.

Chỉ là vết xe đổ trước mắt, những minh chứng đầy máu me nối tiếp nhau diễn ra và đã được truyền khắp nơi, còn ai ngu ngốc chạy ra nói lý giúp ông ta nữa, trừ khi kẻ đó đầu óc có vấn đề.

Diệp Thành quá mạnh, hay nói cách khác, thánh cốt của thánh thể Đại Thành quá bá đạo, còn cả uy nghiêm, không ai dưới cấp Chuẩn Đế dám chiến đấu.

Người đến xem càng lúc càng đông, có cả khối người cấp Đại Thánh nhưng họ chỉ xem chứ không manh động.

Trí Dương Đạo Nhân tái mặt, sợ đến thất thần.

Hoạn nạn mới biết chân tình, lúc này ông ta đã thật sự hiểu.

Thường ngày huynh huynh đệ đệ, quan hệ tốt đến mức chỉ thiếu mỗi việc cho mượn vợ ngủ cùng, vậy mà giờ gặp chuyện thì chẳng ai lên tiếng.

“Tiền bối cứu ta!”. Bỗng nhiên, ông ta chạy vào một khu rừng hoang vắng, vừa vào trong thì hét lớn lên.

“Tiền bối?”. Những người theo xem chau mày, người được Trí Dương gọi là tiền bối lẽ nào là cấp Chuẩn Đế?

Mọi người nghĩ đến đây thì liền đuổi theo.

Tận trong rừng sâu có một hồ nước, bên hồ có một ông già gầy gò, khoác áo tơi, đội nón, ung dung câu cá.

“Đúng là Chuẩn Đế thật”. Những người theo xem thốt lên.

“Lần này có kịch hay xem rồi đây”. Rất nhiều người vò tay, mắt sáng rỡ: “Chắc không phải đến cả Chuẩn Đế cũng bị hắn giết đấy chứ?”

“Không biết đánh nhau với Chuẩn Đế thì bên nào mạnh hơn”.
Chương 2237: Né tránh

“Tiền bối cứu ta”, Trí Dương Đạo Nhân lảo đảo bay đến túm lấy cọng rơm cứu người, liều mạng cầu xin.

Thế nhưng ông cụ Chuẩn Đế đang câu cá đó như không nghe thấy lời cầu xin của ông ta, tự coi mình thành người điếc.

Diệp Thành giơ kiếm lên lao đến, vẻ mặt lạnh như băng, nhìn ông lão đó một cái rồi chém một nhát kiếm vào Trí Dương Đạo Nhân.

“Tiền bối thấy chết không cứu thật sao?”, Trí Dương gào lên.

Nhưng ông ta không nhận được câu trả lời từ ông lão, chỉ lo nghênh đón một nhát kiếm của Diệp Thành, cả người bị chém văng ra xa, tông vào mười mấy ngọn núi lớn mới rơi xuống, lại không nhìn thấy hình người lần nữa.

Diệp Thành ở trên không trung bước đến, tiếp tục đuổi giết ông ta, tà khí lạnh như băng.

Sau những người đứng xem đều không quên chắp tay chào lúc đi ngang qua chỗ ông lão, mặt ai nấy cũng đầy vẻ kính sợ.

“Ngay cả một cấp Chuẩn Đế cũng không dám lo chuyện bao đồng”, người đứng xem chậc lưỡi: “Diệp Thành khiến người ta sợ đến thế sao?”

“Mẹ nó, xấu hổ thật chứ”, sau khi mọi người đi rồi, ông lão Chuẩn Đế mới bĩu môi, xoa mi tâm.

Không phải ông ấy sợ Diệp Thành, mà là sợ Thiên Hư.

Đại Thánh đều có thể nhìn thấy trong người Diệp Thành có Thánh Cốt của Thần Chiến, ông ấy thân là Chuẩn Đế sao lại không nhìn ra bí mật này.

Thiên Hư cứu Diệp Thành, lại đưa Thánh Cốt Thần Chiến cho hắn, điều này đủ để chứng tỏ mọi thứ, chọc vào Diệp Thành không quan trọng, nếu chọc đến cấm khu thì có trời mới biết sẽ xảy ra việc gì.

“Cứu ta!”, tiếng gào thét của Trí Dương vang vọng khắp trời đất.

Nhưng không ai để tâm đến lời cầu cứu của ông ta.

Ba bậc Đại Thánh bị chém chết, một bậc Chuẩn Đế không dám nhúng tay vào chuyện này, còn ai dám bước lên góp vui chứ, trừ khi muốn chết.

Nhưng Trí Dương – người chỉ còn một bước nữa là cấp Chuẩn Đế, tốc độ cũng không phải tầm thường, chạy cực kỳ nhanh.

Diệp Thành một đường đuổi theo, e là cũng không thể làm gì được ông ta.

Thời gian lâu mọi chuyện đều sẽ thay đổi, Diệp Thành cũng đã liều mình, thiêu đốt tinh nguyên, tốc độ tăng lên, hắn cố chấp cũng đuổi kịp, vung kiếm lên chém.

Sau lưng Trí Dương Đạo Nhân bị chém trúng, để lộ ra xương bên trong, cả người văng ra xa hơn tám trăm trượng, suýt nữa là tận mạng.

“Ông đây liều mạng với ngươi”, ánh mắt Trí Dương Đạo Nhân đầy sự điên cuồng, lấy căn nguyên ra, sức chiến đấu lập tức tăng lên.

Ông ta lấy lò đồng ra, đây là pháp khí bản mệnh của ông ta.

Diệp Thành hừ một tiếng, mượn uy thế của Thánh Cốt rót vào kiếm Chuẩn Đế, chém một nhát khiến lò đồng lập tức vỡ nát.

Phụt!

Trí Dương Đạo Nhân phun ra máu, bị phản phệ, văng ra xa.

“Nợ máu trả máu!”, Diệp Thành lao đến, kiếm Chuẩn Đế kêu vang, nhát kiếm vô tình tiễn Trí Dương đến hoàng tuyền.

Thế nhưng ngay lúc này, một tia thần quang bỗng xuất hiện từ phía đằng xa, đánh trúng vào kiếm Chuẩn Đế.

Diệp Thành bị chấn động lảo đảo lùi về sau, nhìn chằm chằm phía xa đó.

Phía Đông có ba bóng người cùng nhau đi đến, hơn nữa còn là người hắn quen, chính là ba Đại Thánh của Thiên Phạt Thánh Địa.

Trên đỉnh đầu ba người treo một bảo ấn, là Chuẩn Đế Binh, thứ đánh bại Diệp Thành trước đó chính là bảo ấn Chuẩn Đế.

Trời đất chấn động, không chỉ có ba Đại Thành của Thiên Phạt.

Mây trời ở phía Tây cuồn cuộn, lại có ba bóng người bước đến, chính là ba lão tổ của Thương Linh Điện, khí thế ngút trời, trên đỉnh đầu treo một tấm gương thần, Chuẩn Đế Binh hàng thật giá thật.

Hư không phía Nam vang lên tiếng ầm ầm, có ba người bước đến, chính là ba lão tổ Vũ Hóa Thần Triều, đều là cấp Đại Thánh, trên đỉnh đầu có treo một cái mâu đen, toát ra uy lực cấp Chuẩn Đế.

Bầu trời phía Bắc rung chuyển, ba ông lão thúc chiến xa chạy đến, là ba vị lão tổ của thành Chí Tôn, trên đầu có treo một viên thần châu, pháp khí cấp Chuẩn Đế, có thể khiến cả thiên hạ sợ tái mặt.

Ở phía đông nam, sát khí ngút trời, vẫn là ba ông lão, ba vị lão tổ của cung Thái Thanh, cũng mang theo Chuẩn Đế Binh, là một sát kiếm đan xen với pháp tắc cấp Chuẩn Đế.

Tiên Hải ở phía tây nam cuồng bạo, ba lão tổ của cung Phiếu Miểu lao đến, họ đều là cấp Đại Thánh, trên đầu có treo một bình bảo cấp Chuẩn Đế, cũng là một pháp khí đáng sợ, hung tiếng vang dội.

“Đây… đây là bàn với nhau mà đến à!”, người đứng xem biến sắc, tu sĩ cấp Đại Thánh đều tụ lại thành nhóm chạy đến.

“Cung Thái Thanh, thành Chí Tôn, Phiếu Miểu, Thương Linh Điện, Vũ Hóa Thần Triều, Thiên Phạt Thánh Địa, cộng thêm Trí Dương Đạo Nhân, đến tận mười chín Đại Thánh”, có người ngạc nhiên nói.

“Còn có sáu Chuẩn Đế Binh, đều là hung binh”.

“Đến Chuẩn Đế cũng phải sợ thế trận này”.

“Lần này Diệp Thành chắc chắn phải đầu hàng thôi, dù sao cũng chỉ là mượn uy lực của người khác, dùng một phần thì ít đi một phần, khó ngăn được”.

“Tốt, tốt lắm!”, không trung vang lên tiếng cười của Trí Dương Đạo Nhân, ánh mắt đầy vẻ hung tợn, cực kỳ kiêu ngạo và tự tin, chưa từng nghĩ có cứu binh đến giúp mình.

Mười chín vị Đại Thánh, sáu Chuẩn Đế Binh, đây là thế trận cực kỳ đáng sợ, dù là cấp Chuẩn Đế đến cũng phải sợ.

“Mười tám vị Đại Thánh, các vị tiền bối đánh giá cao ta quá đấy”, Diệp Thành lạnh nhạt nhìn lên không trung, rất nhiều Đại Thánh đã đứng trong hư không, bao vây hắn ở giữa.

“Hôm nay cùng thanh toán hết ân oán ngày trước với ngươi”, các Đại Thánh đều hừ một tiếng, khí thế cuồn cuộn, đe dọa chư thiên, trời đất bỗng chốc như đông cứng lại.

“Nhờ vào uy lực Thánh Cốt, để xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!”, Đại Thánh Thiên Phạt cười nhạo, cong môi nở nụ cười đầy ý vị.

“Vậy thì đến đây”, Diệp Thành nói, sau đó lao đến.

“Không biết tự lượng sức”, mười chín vị Đại Thánh cùng hừ một tiếng, ra tay cùng một lúc, có người dùng ấn, có người dùng quyết, có người dùng kiếm, đều là đại sát kỹ, uy lực vô song.

“Giết!”, Trí Dương Đạo Nhân cũng đi theo, phất tay áo lên, lấy một trận đồ phá nát ra, bắn ra thần quang.

Diệp Thành lao tới, kiếm Chuẩn Đế thể hiện hết thần uy của mình, chém Đại Thánh Thiên Phạt máu chảy đầm đìa. Hắn trở tay đánh ra một chưởng xuống khiến Đại Thánh Thiên Phạt thứ hai nôn ra máu, đồng thời lùi về sau.

Vị Đại Thánh thứ ba, hắn sử dụng Bát Hoang Quyền, hơn nữa chín đạo hợp nhất, có Thánh Cốt cho mượn uy lực, khiến nửa người ông ta nổ tung, đường đường là Đại Thánh uy nghiêm nhưng bị đánh bại một cách gọn gàng, dứt khoát.
Chương 2238: Tắm máu

Vì thế hắn cũng bị thương nặng, bị một ngón tay của Đại Thánh của Thái Thanh đâm xuyên qua ngực, sau lưng bị trúng một nhát kiếm của Đại Thánh Chí Tôn.

Đại Thánh cung Phiếu Miểu đánh tàn nhẫn nhất, sử dụng Chuẩn Đế Binh chém vào một cánh tay của Diệp Thành, thánh huyết văng đầy trời.

“Chết đi!”, Trí Dương Đạo Nhân sử dụng trận đồ tàn phá, bắn thần quang Tịch Diệt ra, đâm xuyên qua hư vô Phiếu Miểu.

Diệp Thành dùng cả người chống đỡ, tung một nhát kiếm chém vào đầu Trí Dương.

Trí Dương lùi về sau, Nguyên Thần bị thương, vội vàng tạo ra một cái đầu mời, mặt mày hung tợn như ác quỷ.

“Phong ấn cho ta!”, một vị Đại Thành của Thiên Phạt mang theo sát khí ngút trời xông tới, lòng bàn tay ông ta có trận quang, là một đại trận cổ xưa, bao phủ lấy Diệp Thành từ trên không trung, định phong ấn hắn.

Diệp Thành không nói gì, ảo ảnh Hỗn Độn bỗng xuất hiện, đạo tắc Hỗn Độn bay nhảy phá vỡ phong ấn pháp trận, bay vào chín tầng mây.

Đại Thánh Thiên Phạt đó khuỵu gối xuống, bị một nhát kiếm của Diệp Thành đâm xuyên qua giữa trán, Nguyên Thần tiêu biến, rơi xuống từ trên không trung.

“Ngươi thật đáng chết!”, hai vị Đại Thánh còn lại của Thiên Phạt Thánh Địa tức giận gào lên, cầm lấy Chuẩn Đế Binh lao đến.

“Đều là do các ngươi tự tìm lấy”, Diệp Thành vung Phần Tịch lên, ép Chuẩn Đế Binh của Thiên Phạt lùi bước, san bằng trời đất, hai vị Đại Thánh Thiên Phạt bị chém văng ra xa.

Hai người bị thương, máu chảy đầm đìa, nhuộm đỏ cả bầu trời sao.

Diệp Thành không quan tâm đến xung quanh đang bao vây giết hắn mà chỉ nhìn chằm chằm hai người đó, hắn hiểu đạo lý nhân lúc khó khăn mà lấy mạng người khác.

Hai vị Đại Thánh Thiên Phạt hoàn hồn lại, thấy Diệp Thành lao đến, hai người biến sắc, siết chặt ấn trong tay.

Nhưng Diệp Thành nhanh hơn, một nhát kiếm nhanh chóng chém trúng một người, vạn kiếm quy về làm một, giết cả vị Đại Thánh còn lại.

Máu tươi cực kỳ chói mắt, những người đứng xem đều hãi hùng khiếp vía.

Ba vị Đại Thánh đấy! Thế mà lại bị giết hết, lúc này mười chín vị cấp Đại Thánh chỉ còn lại mười sáu.

Nhìn lại bảo ấn Chuẩn Đế Binh của Thiên Phạt Thánh Địa, cũng khó thoát khỏi bị trấn áp, cũng bị Diệp Thành đạp vỡ.

Năm xưa Thánh Thể Đại Thành dùng tay không trấn áp binh Cực Đạo Đế, bây giờ mặc dù Diệp Thành không bằng một phần vạn người đó nhưng vẫn bá đạo vô song, dùng chân không nghiền nát Chuẩn Đế Binh.

Bảo ấn cấp Chuẩn Đế vỡ nát, sau đó trút xuống bầu trời như một cơn mưa.

Hỗn Độn Đỉnh canh chuẩn xác cơ hội hút lấy sạch sẽ, người đứng xem sửng sốt, đỉnh này rất có tự giác.

Trong tiếng bàn tán đầy kinh ngạc, Diệp Thành đẫm máu, bị Chuẩn Đế Binh lướt qua liên tiếp, Thánh Thể cường đại của hắn cũng bị nứt ra.

“Giết!”, ba vị Đại Thánh Chí Tôn lao đến phía trước, một người một kiếm suýt nữa đã chém chết Diệp Thành.

Diệp Thành gầm lên một tiếng, khí huyết như bị thiêu đốt, hắn chịu đựng cơn đau sau lưng vì bị chém trúng để vung kiếm lên chém vào một vị Đại Thánh Chí Tôn, sau đó trở tay đánh một chưởng tiêu diệt vị Đại Thánh thứ hai.

Vị Đại Thánh thứ ba của thành Chí Tôn mang theo Chuẩn Đế Binh lùi về sau, thoát được một kiếp nhưng mặt mày lại hung tợn như ác quỷ.

“Đánh!”, Diệp Thành gào lên làm chấn động bầu trời, cả người đều bùng lên ngọn lửa, khí huyết vàng kim ngút trời cuồn cuộn.

Hắn như một vị chiến thần, ý chí chiến đấu vô địch, cố gắng phát huy hết sức mạnh của Thánh Cốt, mỗi một giọt máu, mỗi một khúc xương đều được uy lực Chuẩn Đế trợ sức, bá đạo vô song.

“Trấn áp cho ta”, Đại Thánh Vũ Hóa Thần Triều bước lên trời, sử dụng Chuẩn Đế Binh trấn áp lại.

“Cút!”, Diệp Thành tức giận gầm lên, nghịch thiên lao lên trời, chín đạo Bát Hoang hợp làm một khiến Chuẩn Đế Binh của Vũ Hóa chấn động đến nỗi nứt ra, Đại Thánh đó cũng nôn ra máu rồi văng ra ngoài.

Hắn lại thắng một trận nữa, nhưng lại bị Chuẩn Đế Binh của cung Thái Thanh chém trúng Thánh Thể, Thánh Cốt nứt ra, máu bắn ra.

Thần quang Chuẩn Đế Binh của Thương Linh Điện lướt qua, nửa đầu Thánh Thể của hắn bị nghiền nát, Nguyên Thần bị thương nặng.

Diệp Thành bước lên trời, tung hoành khắp trời, khí huyết vết thương trào ra, nhanh chóng lành lại, Thánh Thể như đúc vàng.

Sự cường đại của hắn khiến mọi người sợ hãi, đánh Đại Thánh Phiếu Miểu một chưởng rồi xoay người chém chết kẻ kia.

“Tế trận, phong ấn hắn”, ba vị Đại Thánh hợp lực, bày bố trận pháp, chính là chín mươi chín lá cờ chiến cổ.

Đó là một pháp trận cổ xưa, có rất nhiều phù văn lưu chuyển, chín mươi chín vòng liên tục, có phong ấn và thần uy tru diệt.

Diệp Thành bị vây khốn, khí huyết bị mờ nhạt đi không ít.

“Mở cho ta!”, Diệp Thành hét lên, chém đứt một khe hở, hắn thoát ra ngoài như một con giao long.

Nhưng hắn vừa chạy ra ngoài đã nhìn thấy năm Chuẩn Đế Binh cùng ầm ầm đè xuống.

Diệp Thành phun ra máu, Thánh Cốt vỡ nát, bị ép đến mức hai chân cong vẹo, như đang gồng gánh một ngọn núi tám ngàn trượng.

“Mở cho ta!”, hắn gào lên, khí huyết Hoàng kim cuồn cuộn đỡ uy lực của năm Chuẩn Đế Binh lên.

“Trấn áp”, Đại Thánh bao vây tấn công hắn cũng hét lên, đều tăng sức mạnh cho bí pháp, điên cuồng sử dụng Chuẩn Đế Binh.

Lúc này năm Chuẩn Đế Binh vừa được đỡ lên lại đè xuống, ép đến mức Diệp Thành không thể động đậy.

Thánh Thể lành lặn lại bị nứt ra, thánh huyết chảy ra từ khe hở, rất chói mắt.

“Thôi xong, lần này xong thật rồi, năm Chuẩn Đế Binh cùng hợp lực trấn áp, cho dù có là Thánh Cốt Đại Thành cũng phải chịu thua”, mọi người đều hít khí lạnh, cảm thấy lo lắng.

“Không phải do Diệp Thành quá yếu mà là người bao vây tấn công hắn quá nhiều và quá mạnh”, các tu sĩ lớn tuổi đều thở dài.

“Nếu một đánh một, có lẽ không ai dưới Chuẩn Đế có thể đánh bại hắn”.

“Chết đi! Chết đi!”, đám người Trí Dương Đạo Nhân cười gằn, ánh mắt đầy vẻ điên cuồng, đã thúc giục năm Chuẩn Đế Binh đè ép Diệp Thành bên dưới phải quỳ xuống.

“Sức mạnh, ai cho ta sức mạnh!”, Diệp Thành cắn chặt răng, cố gắng chống đỡ, hai mắt đỏ bừng, gân xanh trên trán lộ ra, trong lòng điên cuồng gào thét.

Hắn cần sức mạnh, cần một nguồn sức mạnh lớn hơn để phá vỡ sự áp chế khi năm Chuẩn Đế Binh hợp lực lại.

Tiên Luân bên phải của hắn bỗng chuyển động.

Sau đó một luồng sức mạnh vừa bí ẩn vừa cổ xưa thức tỉnh, không biết đến từ đâu, chỉ biết là rất mạnh.

“Tốt lắm!”, Diệp Thành bật cười, khí huyết như tung bay, dường như biết Tiên Luân bên trái đánh thức cái gì, cũng hiến tế cả tuổi thọ, chạm vào cấm thuật bá đạo.

“Tiên Luân Thiên Táng, mở!”
Chương 2239: Sức chiến đấu gấp mười

Sau khi Diệp Thành hét lên, trời đất cũng chấn động.

Nhưng mọi người lại thấy Thánh Thể của hắn được bao phủ toàn là sấm sét, từng tia chớp va chạm với Thánh Cốt, Thánh Huyết của hắn.

Chủ yếu là khí thế của hắn, thế mà lại tăng lên gấp mười lần, lay động như đang nhảy múa, nhuốm đầy ánh sáng.

Năm Chuẩn Đế Binh bị chấn động văng ra xa.

Các Đại Thánh đều phun máu, lảo đảo lùi về sau.

Nhìn sang Diệp Thành, hắn đã đứng dậy, Thánh Thể cao và sừng sững như núi, được bao phủ đầy ánh sáng vàng khiến cơ thể trông như được đúc vàng.

Hắn như chiến thần Bát Hoang, khí huyết ngút trời tựa mặt trời thiêu đốt làm hai mắt người nhìn cay xè không thể nhìn thẳng.

Đôi mắt hắn như không có tiêu cự, là hai Tiên Luân khiến người không dám nhìn trực diện, sợ bị hớp hồn.

Uy lực của Chuẩn Đế hồi phục, bao trùm xung quanh, trời đất như sụp đổ.

“Cấm thuật… thật bá đạo!”, những người đứng xem đều ngã xuống, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

“Mạnh gấp mười lần rồi, cấm pháp của Tiên Luân Nhãn sao?”

“Sao có thể chứ, không phải là người Tiên tộc mà lại đánh thức được Tiên Luân Thiên Táng!”, Trí Dương Đạo Nhân và các Đại Thánh đều trố mắt nhìn như biết đó là gì.

“Các ngươi phải cố chịu đựng cơn giận ngút trời của ta đi!”, Diệp Thành gào lên, giọng hắn như vang vọng từ vạn cổ, người đứng xem đều bị chấn động thành huyết hoa.

Thấy thế, những người chạy đến xem đều lùi về sau, dù là tu sĩ cấp Đại Thánh cũng không dám đến quá gần.

Diệp Thành có Thánh Cốt Đại Thành nên mở được Tiên Luân Thiên Táng, sức chiến đấu tăng lên gấp mười lần, nếu như hắn sơ ý đánh lệch thì có thể sẽ xảy ra chuyện vô nghĩa.

“Hợp lực, trấn áp hắn!”, một vị Đại Thánh còn lại của Chí Tôn Thành hét lên, lấy tinh nguyên ra rót vào Chuẩn Đế Binh, trấn áp Diệp Thành muốn giết hắn chỉ với một đòn tấn công.

“Giết!”, Diệp Thành gầm lên, cuốn lấy ác khí ngút trời lao đến, điên cuồng bộc phát sự hung bạo và khát máu, một quyền đánh xuyên chư thiên.

Ngay lập tức, Chuẩn Đế Binh Chí Tôn Thành nứt toạc.

Vị Đại Thánh còn lại của Chí Tôn Thành cũng bị phản phệ, cơ thể nổ tung, chỉ còn lại Nguyên Thần văng ra xa.

Diệp Thành tất nhiên sẽ không buông tha cho gã, chém một nhát kiếm đến, Đại Thánh Chí Tôn Thành đó hồn bay phách tán.

Hỗn Độn Đỉnh phát ra tiếng ầm ầm, hút hết Chuẩn Đế Binh đã bị nứt vỡ của Chí Tôn Thành, ngay cả sức mạnh Nguyên Thần còn sót lại cũng bị hút vào.

Đây cũng may tu vi của chủ nhân Chuẩn Đế Binh chỉ là cấp Chuẩn Đế, đã áp chế cấp bậc của nó, nếu không, nuốt chửng liên tục hai Chuẩn Đế Binh cũng đã đủ để giúp nó đột phá lên cấp Thánh Vương.

“Cùng lên đi!”, các Đại Thánh còn lại cùng hợp lực sử dụng bốn Chuẩn Đế Binh, ai cũng đều liều mạng hết sức.

Diệp Thành không né cũng không tránh, để Thánh Thể mạnh mẽ chống đỡ.

Thánh Thể bị đánh đến nứt ra, Thánh Huyết màu vàng bắn tung tóe khắp trời.

Nhưng ngay lúc này hắn bước lên hư không, chín Bát Hoang quyền hợp thành một, một quyền đánh cho Chuẩn Đế Binh của Thái Thanh Cung nổ tung, trở tay đánh ra một chưởng nghiền ép Chuẩn Đế Binh của Phiếu Miểu Cung.

Vẫn chưa xong, Chuẩn Đế Binh của Thương Linh Điện và Vũ Hóa Thần Triều cũng không thể tránh được tai họa, bị Diệp Thành đạp mỗi bên một cú khiến cho nổ tung.

Trên bầu trời cực kỳ náo nhiệt, từng bóng người văng ra xa, từng đóa huyết hoa nở rộ.

Các Đại Thánh đều bị phản phệ, cơ thể nứt toạc ra, máu bắn đầy trời, bầu trời là một màu đỏ máu, vô cùng hoa lệ.

“Cấp… cấp Chuẩn Đế cũng… cũng chỉ thế thôi à@”, tu sĩ xung quanh nuốt nước bọt, mặt đầy sợ hãi.

“Sức chiến đấu gấp mười lần, kết hợp với Thánh Cốt của Thánh Thể Đại Thành, Chuẩn Đế thật sự cũng chưa chắc là đối thủ của hắn”.

“Trong cấp Chuẩn Đế, từ trước đến nay chưa có ai có được chiến tích này!”, tiếng chậc chậc xì xào vang lên ở khắp nơi, tự hỏi nếu họ biết Diệp Thành cũng đã từng chém chết một vị Đại Đế, có phải đều sẽ bị dọa sợ tè ra quần luôn không.

“Tha mạng, tha mạng!”, Nguyên Thần của các Đại Thánh cố gắng khôi phục hình dạng, liều mạng chạy trốn, vừa chạy vừa hoảng sợ thét lên, họ đều đã sợ lắm rồi.

“Tha mạng?”, Diệp Thành cười nhạo, dịch lên một bước lao đến trước mặt Đại Thánh Thái Thanh Cung, chém một nhát kiếm vào gã.

Ba Đại Thánh Thái Thanh Cung tan biến thành mây khói.

Cảnh tượng sau đó vô cùng đẫm máu, mỗi nơi Diệp Thành đi đến đều sẽ có Đại Thành ngã xuống, không ai có thể ngăn hắn được.

Tiếng kêu thảm thiết, thê lương đều thốt ra từ các Đại Thánh, thế mà lại bị một Chuẩn Thánh chém chết.

Diệp Thành không hề thương tiếc một ai, sức mạnh vô song đã vượt qua cực hạn của hắn khiến hắn trở nên khát máu.

Chẳng biết trời đất trở nên tĩnh lặng từ bao giờ, trên bầu trời, ngoài Diệp Thành ra thì chẳng còn một ai khác, đều bị tiêu diệt hết sạch.

Trí Dương Đạo Nhân bị bắt lại, bị Diệp Thành xách giơ lên cao.

“Tha mạng, tha mạng!”, trong mắt Trí Dương Đạo Nhân hiện lên vẻ hoảng sợ, ông ta cũng đang cầu xin tha, cả người lạnh toát không có độ ấm.

Diệp Thành không nói gì, nhấc ông ta lên chạy thẳng về một hướng.
Chương 2240: Báo ứng

Phía sau là màn sương máu đầy trời, dưới đất nhuộm một màu đỏ, phạm vi chỉ có vạn trượng nhưng lại chôn vùi mười tám vị Đại Thánh.

Một hồi lâu sau những người đến vây xem cũng chưa thể động đậy, sắc mặt trắng bệch.

Vài giây sau, mọi người mới hoàn hồn lại, muốn đuổi theo Diệp Thành xem thử nhưng không đuổi kịp nữa rồi.

Họ chỉ đành giải tán trong sự bất lực, ai nấy cũng đều tỏ ra sợ hãi, miệng không ngừng tấm tắc chậc lưỡi.

“May mà vừa rồi không tùy tiện nhúng tay vào!”, ở một nơi nào đó một bóng người xuất hiện, là ông lão Chuẩn Đế câu cá trước đó, hai tay luồn vào trong tay áo.

Sức mạnh của Diệp Thành đã hơn hẳn những gì ông ta nghĩ, ngay cả cấp Chuẩn Đế như ông ta cũng không dám đối đầu trực diện với mười chín vị Đại Thánh và sáu pháp khí Chuẩn Đế Binh.

Nhưng Diệp Thành lại làm được, chỉ riêng điều này thôi, Diệp Thành đã mạnh hơn ông ta rồi, tùy tiện nhúng tay vào đa phần sẽ bị giết chết.

Chẳng mấy chốc tin tức ở đây đã truyền đi khắp bốn phương.

Trung Châu chấn động, Huyền Hoang nhốn nháo, mười tám vị Đại Thánh, chiến tích của Thánh Thể đã vượt qua cái thành tích lệnh truy nã của Vạn Tộc.

Màn đêm tối tăm, gió buốt lạnh, sự u tối bao trùm cả Trung Châu.

Diệp Thành xách theo Trí Dương chạy đến một dãy núi.

Sâu trong dãy núi là một kết giới được giấu kín, bao phủ một gia tộc lánh đời, nếu không có Tiên Nhãn chắc cũng không thể nhìn thấy.

Trí Dương đã biến sắc, mặt không còn chút máu.

Vì gia tộc lánh đời này là gia tộc của ông ta, mục đích Diệp Thành đến đây đã quá rõ ràng.

Sự thật cũng chứng minh Diệp Thành đến đây quả thật không phải để du sơn ngoạn thủy, hắn đã giơ kiếm chém về phía kết giới đó.

Có Thánh Thể trợ sức, sức chiến đấu của tấm bia đá, một nhát kiếm của hắn chém đứt cả kết giới, lộ ra một gia tộc trong đó.

“Ai đó?”, một tiếng quát vang lên, mười mấy bóng người lao ra từ bốn phía, đều là Thánh Vương.

Thế nhưng khi nhìn thấy Diệp Thành và Trí Dương bị Diệp Thành dẫn đến, họ lập tức biến sắc, sắc mặt trắng bệch.

Lúc này Diệp Thành vung kiếm lên, nhát kiếm vô song tuyệt thế, ba vị Thánh Vương lập tức tan thành tro bụi.

“Đều là lỗi của một mình ta, không liên quan đến họ!”, Trí Dương điên cuồng gào lên, giọng nói làm trời đất chấn động.

“Nếu đã không chết không ngừng thì ta cần gì phải để lại hậu họa chứ”, Diệp Thành lạnh nhạt nói, hắn ném Trí Dương xuống, thi triển bí pháp cấm chế để ghim ông ta trên hư không.

Lời nói của Diệp Thành lạnh băng, uy nghiêm vang vọng khắp trời.

Kiếm của hắn cũng lạnh như băng, những nơi hắn đi qua đều biến thành vũng máu, sinh mạng của từng người đều ngã xuống dưới kiếm của hắn.

Thế nhưng hắn không hề cảm thấy thương tiếc, dù phải mang trong người nợ máu chất chồng cũng chưa chắc đã nương tay, sau này những thứ này đều là mầm mống của hậu họa.

Lúc này hắn như một ác quỷ, một ác quỷ không có nhân tính, mất đi lý trí, chỉ biết tàn sát.

Quần áo hắn dính đầy máu như một Tu La bước ra từ địa ngục, vung kiếm lấy đi tính mạng của từng người một.

Vốn dĩ là tiên cảnh, nhưng bởi vì bị hắn tàn sát mà trở nên đẫm máu, trở thành địa ngục đầy máu.

“Diệp Thành…”, Trí Dương khàn giọng gào lên, điên cuồng vùng vẫy, hai mắt đầy tơ máu.

“Ngươi phải biết rằng người trong tộc của ngươi đều chết vì ngươi”.

“Lão tổ, đều là lỗi của ngươi, đều là lỗi của ngươi!”, khắp nơi đều là tiếng gào thét, đều là người trong tộc của Trí Dương, những tiếng hét thảm thiết trước khi chết.

“A…”, Trí Dương gầm lên, cơ thể nổ tung, hai mắt cũng nổ tung, ông ta không chịu được cú sốc này.

Những người đó đều là người trong tộc của ông ta, nhưng từng người một ngã vào vũng máu, đều chết vì ông ta.

Tiếng kêu thảm thiết biến mất, Diệp Thành mang theo sát kiếm trở lại, trên thân kiếm còn đang rỉ máu, nhỏ tí tách xuống đất.

Gia tộc Trí Dương đều bị tiêu diệt, không một ai còn sống.

Như hắn đã nói trước đó, thật sự là diệt cửu tộc.

Máu nhuộm đỏ cả một ngọn núi, núi xác biển máu, cảnh tượng này khiến người ta run sợ.

“Ngươi, đau lòng không?”, Diệp Thành lẳng lặng đứng trước mặt Trí Dương, đôi mắt màu máu bình tĩnh đến lạ.

A…!

Trí Dương gào lên, sau đó lại bật cười một cách điên cuồng.

Có thể thấy trong đôi mắt già nua của ông ta đầy máu và nước mắt.

Ông ta hối hận rồi, lẽ ra không nên khoe khoang mình cao siêu, năm lần bảy lượt khiêu khích chọc đến Diệp Thành, bây giờ mới thành ra như vậy, liên lụy đến gia tộc, bị diệt tộc.

Ông ta là tội đồ, cho dù có chết cũng không còn mặt mũi đối mặt với người trong tộc, đối mặt với liệt tổ liệt tông.

“Thật sự tiêu diệt cửu tộc!”, các tu sĩ nghe được động tĩnh chạy đến, liên tục thở dài.

“Trên đời này có luân hồi, ông trời sẽ không tha cho ai”.

“Đây là báo ứng, báo ứng đẫm máu!”, không ai thương xót cho ông ta cả, thảm họa đẫm máu như vậy đều là do Trí Dương gây ra, khiêu khích ai không được, lại đi khiêu khích với Diệp Thành.

Diệp Thành giơ tay lên, lại nhấc Trí Dương lên rồi biến mất trong màn đêm, một bước một dấu máu, rất là chói mắt.

“Phượng Tiên, đến lượt ngươi rồi!”, trong màn đêm tối tăm, lời này vang vọng ra xung quanh: “Cho dù ngươi đi đến cùng trời cuối đất, cũng không thoát khỏi huyết kiếp này đâu!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom