-
Chương 2141-2145
Chương 2141: Trợ huynh lên ngôi
Trưởng lão canh giữ cửa núi nhìn bóng dáng rời đi của Diệp Thành, không khỏi bĩu môi, không phải ỷ vào ngươi có người cha tốt, bằng không con mẹ nó ai biết ngươi là ai, lợi hại cái gì.
Diệp Thành đương nhiên không biết lời oán thầm của ông ta, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào một nơi, đó là một ngọn núi, trong một động tiên của ngọn núi, thái tử Côn Bằng ở trong đó, giờ phút này đang ngồi tu luyện.
Hắn có thể tìm được chỗ đế binh và Chuẩn Đế, tự nhiên cũng có thể tìm được thái tử Côn Bằng ở đâu, Tiên Nhãn phối hợp Chu Thiên, hết thảy đều không thể che giấu, đây là hai thứ lợi hại.
“Bái kiến Cửu hoàng tử!”. Dọc đường, Diệp Thành nghe được nhiều nhất chính là câu này, đa số là đệ tử của dòng thứ tộc Côn Bằng, ngay cả trưởng lão bình thường cũng cung kính hành lễ với hắn ta, hắn ta chính là hoàng tử.
“Ô! Ngươi còn sống cơ à?”. Đang đi, một giọng nói mỉa mai bỗng nhiên vang lên.
Lời còn chưa dứt, hắn đã thấy một người thanh niên áo vàng từ từ đi tới, tay cầm quạt giấy, khóe miệng hơi nhếch lên, cười giễu cợt, đức hạnh y hệt thái tử Côn Bằng, nhìn thấy liền muốn đập bẹp gã.
Diệp Thành vẫn chưa liếc nhìn sang, chỉ nghe âm thanh đã biết là ai, chính là Tam hoàng tử của tộc Côn Bằng, nhưng đều không phải là của vợ lẽ, mà là đích truyền, cùng một mẹ với thái tử Côn Bằng, cũng bởi vì như thế, thân phận của gã ta cao quý hơn các hoàng tử con vợ lẽ, chính là thiếu chút may mắn, không phải là thái tử.
Tộc Côn Bằng bề ngoài thì hòa thuận vui vẻ, nhưng lại sóng ngầm mãnh liệt, luôn luôn có một vài hoàng tử thủ tiêu thái tử Côn Bằng, ngồi lên vị trí thái tử, chỉ đợi năm nào đó kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Tam hoàng tử Côn Bằng này chính là một trong số đó, ám ảnh bởi lợi ích và quyền lực, làm cho gã ta xem thái tử Côn Bằng, người cùng một mẹ sinh ra với mình, như cái đinh trong mắt, luôn muốn thượng vị, nhưng lại luôn không tới phiên gã ta.
Nhắc tới Tam hoàng tử Côn Bằng này, so với thái tử Côn Bằng không chỉ kém một chút ít, mặc dù tu vi cũng là Thánh Nhân, nhưng thiên phú và huyết mạch vẫn kém hơn một chút, Diệp Thành vừa nhìn đã nhận ra, thằng nhãi này không có năng lực làm vua, dù có nhiều người ủng hộ, cũng không thể thượng vị.
“Hoàng huynh đúng là có nhã hứng!”, Diệp Thành ngoài cười nhưng trong không cười, trong ký ức của Cửu hoàng tử, Tam hoàng tử này không ít lần áp bức hắn ta, tất nhiên là không thể bày ra vẻ mặt hoà nhã với gã ta, cũng không có thể để lộ sơ hở.
“Nghe nói ngươi đi rèn luyện, vì sao không bị giết”. Tam hoàng tử cười, lời nói chút không thêm che dấu: “Thái tử nhiều kẻ thù như vậy, vì sao lại vẫn chưa ảnh hưởng đến ngươi”.
“Vốn định trợ giúp Tam Hoàng huynh thượng vị, không ngờ Tam Hoàng huynh lại muốn ta mau chết như vậy”. Diệp Thành than thở, diễn lại càng y như thật, diễn xuất này thành thạo hơn trước rất nhiều.
Một câu nói của hắn làm Tam hoàng tử nheo mắt lại: “Ngươi phải trợ giúp ta thượng vị?”
“Tam Hoàng huynh không muốn?”, Diệp Thành mỉm cười: “Thái tử phóng túng điên cuồng, hội trưởng lão sớm không vừa mắt, hiện giờ hắn ta rước lấy kẻ thù, làm cho tộc Côn Bằng ta tổn thất nghiêm trọng, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị phế truất, cơ hội tốt như thế, nếu Tam hoàng huynh không trân trọng, làm sao có thể lật đổ hắn ta”.
“Hôm nay ngươi có chút không giống với trước kia!”. Tam hoàng tử cười mang theo ý nghĩ sâu xa, trong mắt lại có ánh sáng rực lửa chợt lóe qua, lời nói của Diệp Thành thật sự đã kích động gã ta.
“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đay là một chân lý hoàng đệ ta đã học được trong lần đi trải nghiệm này”. Diệp Thành cười, liền nhấc chân rời đi, sau đó còn truyền lại một câu: “Tam Hoàng huynh suy nghĩ cho kỹ, nếu huynh muốn, hoàng đệ ta sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp huynh thượng vị”.
Tam hoàng tử vẫn chưa nói chuyện, ánh sáng trong mắt càng rực lên, bị lời nói của Diệp Thành làm cho đầu nóng ran.
Tuy là đưa lưng về nhau, Diệp Thành vẫn có thể cảm giác được ánh mắt rực lửa kia, trực tiếp bị hắn lừa, nếu không có trùng hợp đụng phải, có quỷ mới rảnh nói lung tung với ngươi, lão tử là tới giết người.
Nhưng mà, có lẽ Tam hoàng tử ngươi thật sự có thể thượng vị, bởi vì sau hôm nay, thái tử của tộc Côn Bằng sẽ trở thành một dúm tro bụi, vị trí thái tử sẽ thành không có chủ, mọi hoàng tử đều có thể.
Trong khi nói chuyện, hắn đã bước trên ngọn núi nơi thái tử Côn Bằng ở, đó là ngọn núi riêng của thái tử Côn Bằng, quả thật rất lộng lẫy, cũng rất xa xỉ, dọc đường chỉ toàn là kỳ hoa dị thảo.
Ánh mắt Diệp Thành sáng như tuyết, có vài cọng hoa cỏ chính là nguyên liệu quý giá không thể để thiếu luyện chế Đan Kim Đan tám vân, bên ngoài không thấy một gốc, mà lại có không ít tại ngọn núi này.
Nếu không phải trên người hắn có nhiệm vụ, không chừng sẽ càn quét một phen, đáng tiếc, lần này hắn không thời gian.
Chương 2142: Bị cản
Diệp Thành không thể càn quét kỳ trân dị thảo nhưng nhìn cho sướng mắt cũng được mà, suốt chặng đường, hắn cứ nhìn ngang nhìn dọc, chỉ số dược liệu ở hai bên cầu thang bằng đá thôi cũng đủ khiến hắn hâm mộ.
Diệp Thành đã nhìn thấy điểm cuối của cầu thang đá ở phía trước, lúc này hắn mới không nhìn nữa, tiến nhanh lên phía trước, chỉ cần bước qua nấc thang cuối cùng đó thì có thể nhìn thấy động phủ, cũng như Côn Bằng đang ở bên trong động phủ.
Nhưng ước mơ thì luôn đẹp còn thực tế lại rất tàn khốc, điểm cuối của cầu thang không phải không có người canh giữ, đó là thị vệ của thái tử Côn Bằng, hai trưởng lão của tộc Côn Bằng, cả hai đều là Thánh Vương.
Hai Thánh Vương Côn Bằng vốn đang nhắm mắt ngồi thiền, khi phát hiện có người lại gần thì liền mở mắt ra, nhận thấy là cửu hoàng tử của tộc mình thì mới bình thản nói: “Thái tử bế quan luyện hóa Kim Thiền, không được làm phiền”.
“Ta là Cửu hoàng tử của Côn Bằng, các ngươi không nhận ra ta là ai sao?”, Diệp Thành liền hét lên.
“Bọn ta chỉ biết có thái tử thôi”. Hai Thánh Vương Côn Bằng vẫn nói với giọng bình thản, không hề xem Diệp Thành ra gì, cũng không mắc lừa Diệp Thành, càng không có ý định để Diệp Thành vào đó.
“Hai ngươi cũng trung thành lắm”. Diệp Thành tối sầm mặt, ánh mắt thoáng vẻ băng lạnh.
“Chỉ là phục tùng mệnh lệnh mà thôi”. Vẻ mặt của hai Thánh Vương Côn Bằng lạnh lùng, đứng chặn ở cửa như hai môn thần, có vẻ như dù cho Côn Bằng Hoàng có đến thì họ vẫn cứ không nể mặt, vẫn cứ ngông như vậy.
“Ta có việc gấp, tránh ra!”. Diệp Thành hét lên lạnh lùng, định xông đại lên.
“Thái tử có lệnh, trước khi ngài ấy xuất quan, không ai được phép lên đó”. Hai Thánh Vương nói với giọng lạnh lùng hơn, còn để lộ cả uy áp Thánh Vương: “Cửu hoàng tử, đừng tự chuốc khổ”.
“Ta… thích hai ngươi rồi đấy”. Diệp Thành bị chặn lại suýt chút hộc máu, còn có thể làm thế này nữa sao?
“Lão Cửu, cho hoàng huynh chút thời gian, đợi một chút sẽ xong ngay thôi”. Tiếng cười nham hiểm vang lên từ phía đỉnh núi, cười với vẻ bỡn cợt, đó là giọng của thái tử Côn Bằng.
“Hoàng huynh, ta thật sự có việc, ta…”
“Bảo đệ đợi thì hãy đợi đi”. Diệp Thành vẫn chưa nói dứt câu thì đã bị thái tử Côn Bằng cắt ngang, giọng điệu có vẻ rất khó chịu, hay nói cách khác, đây là đang ra lệnh cho hắn.
Chỉ một câu nói đã khiến ánh mắt Diệp Thành thoáng qua sự băng giá, hắn bỗng muốn xông lên ngay lập tức.
Nhưng suy nghĩ đó lập tức biến mất, đây là sào huyệt của tộc Côn Bằng, có Chuẩn Đế và cả Cực Đạo Đế Binh trấn giữ, nếu tùy tiện hành động thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết ngay.
Hắn không nói thêm gì nữa mà quay đầu ngồi xuống thềm đá, càng ở thời điểm quan trọng thì càng phải bình tĩnh, không thể vì bốc đồng mà mất mạng vô cớ ở đây.
Hai Thánh Vương Côn Bằng cũng ngồi xuống, liếc Diệp Thành một cái rồi lại giả vờ ngủ say.
Hai người họ biết rất rõ, thái tử Côn Bằng là vua Côn Bằng tương lai, Cửu hoàng tử sao có thể bì lại được, trung thành với thái tử tức là trung thành với Côn Bằng Hoàng, đấy mới là chỗ dựa vững chắc.
Diệp Thành chẳng còn cách nào khác, đứng ngẩn ra ở đấy, hắn rất muốn chửi thề, vượt bao sóng gió đến nơi này nhưng lại bị bị lật thuyền ngay trong con mương nhỏ, sự cố này làm hắn đau trứng thật sự.
Lại nói về bên kia, chỗ Thái Sơn Nam Vực, nơi ấy vẫn đông nghịt người, trước sự chứng kiến của mọi người, phân thân của Diệp Thành vẫn rất chuyên nghiệp, nó đứng trên đỉnh núi bình thản đếm từng viên nguyên thạch.
Những người xung quanh cứ trơ mắt mà nhìn, từ xa xôi chạy đến chỉ để nhìn người ta đếm tiền thôi.
Sắc mặt của mấy người Côn Bằng Hoàng đều rất khó coi, nhưng họ cũng không thúc giục, ai cũng dùng bí pháp tìm kiếm bản gốc Diệp Thành, nhưng tìm tới tìm lui vẫn không có kết quả, giận đến run cả người.
“Lão phu đã đánh giá cao hậu bối của Côn Bằng rồi”. Lúc mọi người đang hết cách thì có một tiếng cười nham hiểm, ma mị vang lên, không biết bắt nguồn từ đâu, cũng không biết là do ai truyền âm đến.
“Ai?”, Côn Bằng Hoàng và rất nhiều Đại Thánh ngoảnh đầu lại, nheo mắt nhìn quanh bốn phía.
“Giúp các ngươi một lần, xem như là một món nợ ân tình, sau này phải trả lại”. Giọng nói ma mị, vẫn chưa nói hết câu thì đã có một luồng tiên quang thấp thoáng nhập vào trong cơ thể của Côn Bằng Hoàng.
Cơ thể Côn Bằng Hoàng run nhè nhẹ, đôi mắt xa xăm bỗng lóe lên ánh sáng huyền diệu, hay nói cách khác là một loại bí pháp bất thế, có thể giúp Côn Bằng Hoàng nhìn thấu tất cả mọi ảo ảnh.
Các Đại Thánh Côn Bằng nhận ra điều bất thường, liếc nhìn hai mắt của Côn Bằng Hoàng thì thấy bên trong có một luồng sáng sắc bén lóe lên, dường như không cần phải hỏi họ cũng biết được đó là bí pháp gì.
Côn Bằng Hoàng chẳng nói gì, làm như không có chuyện gì xảy ra, chỉ liếc nhìn lên bầu trời thật nhanh mà không ai phát giác, rồi chính xác tìm ra được một bóng người mặc áo đen giữa dòng người tấp nập.
Ông ta biết luồng sáng huyền diệu trước đó đến từ người áo đen kia, là một Chuẩn Đế chân chính, hay nói đúng hơn là một lão tổ của một tộc trong vạn tộc ở Nam Vực.
Chương 2143: Tìm ra
“Đừng quên ân tình này”. Chuẩn Đế áo đen cười nham hiểm rồi biến mất, trước khi đi còn không quên mỉm cười, liếc nhìn phân thân của Diệp Thành với ánh mắt đầy nguy hiểm.
“Đương nhiên là sẽ không quên”. Côn Bằng Hoàng bình thản đáp rồi quay đầu nhìn sang phân thân của Diệp Thành. Lần này, có bí pháp Bất Thế hỗ trợ nên có thể nhìn xuyên được lớp mây mù che mắt ngay lập tức, ông ta tìm ra được sợi dây liên kết giữa phân thân và bản gốc.
“Hoàng đã nhìn thấy rõ chưa?”. Rất nhiều Đại Thánh Côn Bằng truyền âm, muốn biết được thông tin chính xác.
“Ba người ở lại, những người khác đi theo bản vương”. Côn Bằng Hoàng nói xong thì quay đầu ra khỏi kết giới, theo sau ông ta còn có sáu người, tất cả đều là Đại Thánh, đội quân tu sĩ vẫn chưa hành động.
Phân thân đang đếm tiền của Diệp Thành liếc mắt rồi nhíu mày, không để ý cho lắm, Diệp Thành tự tin vì Chu Thiên, tin chắc rằng đám người này sẽ không cách nào nhìn thấu được huyền cơ bên trong.
Những người xung quanh cũng liếc sang một cái rồi tiếp tục nhìn lên đỉnh núi, nhìn phân thân đếm tiền.
Côn Bằng Hoàng di chuyển nhanh như một tia sáng vút qua bầu trời, đôi mắt sáng chói nhìn chằm chằm vào sợi dây liên kết giữa phân thân và bản gốc, dựa vào đó để tìm kiếm bản gốc.
Ông ta băng rừng vượt suối, di chuyển rất nhanh, vượt gần một trăm vạn dặm.
Côn Bằng Hoàng chau chặt mày, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cũng không ngờ được phân thân và bản gốc lại cách nhau xa đến thế, ông ta bay hết một trăm vạn dặm mà vẫn không nhìn thấy được điểm cuối của sợi dây liên kết.
Trên đỉnh núi của Thái Tử tộc Côn Bằng, hai thị vệ Thánh Vương đã lần lượt nhường đường.
Diệp Thành đứng dậy phủi bụi rồi tiến về trước, không quên liếc hai Thánh Vương đó một cái, hai lão già này đúng là trung thành, bị chặn đường lâu đến thế, Diệp Thành khá khó chịu.
Nhưng hắn đã có được mệnh lệnh, cho phép hắn lên gặp thái tử.
Chỉ cần gặp thái tử Côn Bằng thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng, hắn có thân xác Đại Thánh hỗ trợ, hạ đo ván thái tử Côn Bằng chỉ là chuyện trong tích tắc, tiếp đó sẽ đưa Côn Bằng đi.
Từ phía xa, hắn nhìn thấy một động phủ cổ kính được che lấp bởi một cánh cửa đá to và nặng, khi hắn tiến đến , cánh cửa đá rung lên và từ từ mở ra, hắn bước vào, không chút do dự.
Trong động phủ là một thế giới khác, với rừng trúc xanh ngút ngàn, linh khí tinh túy, tiên quang tràn ngập, tận sâu trong rừng trúc là một tiên trì lấp lánh, và thái tử Côn Bằng đang ngồi xếp bằng bên trên.
“Hoàng huynh, mấy ngày không gặp, tiểu đệ thấy nhớ huynh”. Diệp Thành tiến đến, tươi cười rạng rỡ.
“Đừng nói lời thừa thãi, đến tìm bản vương có việc gì?”. Thái tử Côn Bằng không đứng dậy, đến cả hai mắt cũng không thèm mở, dáng vẻ cao cao tại thượng, không xem Diệp Thành ra gì.
“Lần này hoàng đệ ra ngoài đã tìm được một bảo vật, không biết hoàng huynh có muốn xem thử không?”, Diệp Thành vừa nói vừa tiến lại gần thêm, rồi tiện tay lấy Hỗn Độn Đỉnh ra.
Đỉnh vừa được lấy ra thì thái tử Côn Bằng liền mở mắt, bước ra khỏi tiên trì, hai mắt sáng lên, nhìn vào Hỗn Độn Đỉnh chằm chằm, gã vừa nhìn thì đã biết đấy là gì.
“Đại đỉnh của Hoang Cổ Thánh Thể, chắc hoàng huynh cũng biết”. Diệp Thành bất giác cười.
“Từ đâu mà đệ có được chiếc đỉnh này?”, Thái tử Côn Bằng vừa nói vừa nhìn Hỗn Độn Đỉnh không rời mắt, với hiểu biết của gã, đương nhiên gã biết sự phi phàm của chiếc đỉnh này, đây là một báu vật.
“Đương nhiên là từ rừng rậm Hồng Hoang”. Diệp Thành mỉm cười: “Thiết nghĩ chắc hoàng huynh sẽ thích”.
“Thích, đương nhiên là thích rồi”. Thái tử côn bằng mỉm cười: “Chiếc đỉnh này thuộc về ta, đệ đem chiếc đỉnh này đến đây là đã có công rất lớn, hoàng huynh tự biết lựa lời hay ý đẹp nói với phụ hoàng”.
“Cái này thì không cần đâu”. Diệp Thành cười lộ hai hàm răng rồi lại lấy gậy răng sói từ trong túi chứa đồ ra, bên trên có bí pháp, đấy là bí pháp chuyên đánh nguyên thần.
Côn Bằng cảm nhận thấy sát ý, lập tức quay đầu, nhưng chưa kịp nói gì thì đã ăn một đòn vào đầu. Diệp Thành ra tay vừa đủ mạnh, suýt chút nữa là gõ vỡ sọ Côn Bằng khiến não văng tung tóe rồi.
“Muốn có được đỉnh của ta thì phải trả giá”. Diệp Thành cười lạnh lùng, lấy ra rất nhiều bí pháp phong ấn, lập tức phong ấn thái tử Côn Bằng, sau đó nhét ngay vào Hỗn Độn Đỉnh.
Mọi việc xong xuôi, hắn mới quay đầu ra khỏi động phủ, nhiệm vụ đã hoàn thành, chỉ cần rời khỏi đây thôi.
Nhưng hắn vừa mới ra khỏi động phủ thì nhận thấy tộc Côn Bằng có biến lớn, những trụ ánh sáng chọc trời mọc lên bốn phía, một kết giới lớn xuất hiện, bao trùm hết toàn bộ đỉnh núi Thái Tử.
Sau đó, người từ bốn phía vây đến, phần lớn là Thánh Vương, trong đó còn có cả Đại Thánh.
Chương 2144: Can đảm
Tộc Côn Bằng muốn làm cái gì! Diệp Thành nhíu mày, trong lòng tự nhiên sinh ra một loại dự cảm không lành.
Không nghĩ nhiều, hắn lập tức lên đường, đi thẳng đến lối ra Đỉnh núi của Thái tử, lại đập mặt ngay Côn Bằng Hoàng và rất nhiều Đại Thánh xông đến, uy áp của mỗi người đều rất mạnh, nghiền ép khiến hư thiên ầm vang.
Diệp Thành thấy Côn Bằng Hoàng liền biến sắc, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vẫn là bị bại lộ rồi.
“Dám lẻn vào tộc Côn Bằng, ngươi thật liều lĩnh”. Côn Bằng Hoàng hét to, nhìn chằm chằm Diệp Thành, cả một đường truy tìm bản gốc, cuối cùng lại đuổi đến nhà mình, điều này làm cho ông ta rất bất ngờ, cũng rất là khiếp sợ, ông ta cực kỳ chắc chắn, gã ở trước mặt chính là bản gốc của phân thân.
“Lẻn vào?”. Lời nói của Côn Bằng Hoàng khiến tất cả mọi người sửng sốt, mặt đầy kinh ngạc nhìn Diệp Thành, đây rõ ràng là Cửu hoàng tử, hoàng tử về nhà không phải chuyện đương nhiên, sao lại thành lẻn vào rồi.
“Hắn không phải là Cửu hoàng tử”. Đại trưởng lão Côn Bằng nói bằng giọng lạnh lùng, đã dùng thần thức truyền âm khắp nơi: “Người thu tiền chuộc là phân thân của hắn, dùng phân thân hãm chân, bản gốc lén vào nhà Côn Bằng”.
“Chuyện này…”. Mọi người có mặt ở đây đều biến sắc, bọn họ vậy mà không hề phát hiện ra, còn bị hắn lẻn vào núi thái tử, nếu không phải Côn Bằng Hoàng chạy về, bọn họ đến bây giờ vẫn chưa hay biết gì.
Đặc biệt hai Thánh Vương canh giữ nơi ở của Thái Tử, sống lưng lạnh cóng, bọn họ rốt cuộc thả một người như thế nào lên núi, nếu như Thái tử Côn Bằng xảy ra chuyện, bọn họ cũng khó tránh khỏi bị trừng phạt.
Cùng với sửng sốt, bọn họ càng là kinh ngạc, thế gian này vậy mà vẫn có kẻ điên không cần mạng sống như vậy, dám lẻn vào tộc Côn Bằng bắt người, nếu chỉ cần một chiêu không cẩn thận, sẽ bị giết trong chớp mắt.
“Ta đã đánh giá thấp các ngươi rồi”. Diệp Thành cười lạnh, phất tay thả Thái tử Côn Bằng bị đánh ngất ra, giờ đây cũng không cần nhiều lời, Côn Bằng Hoàng hơn phân nửa là đã nhận ra hắn, bằng không cũng sẽ không tìm về, tiếp tục che dấu cũng vô dụng, cũng may lúc trước hắn chưa giết chết Côn Bằng, lần này còn có thể lấy làm át chủ bài.
“Ngươi cho là, ngươi còn có thể thoát ra được sao?”, Côn Bằng Hoàng hừ lạnh: “Mau thả con trai ta ra”.
“Thả hắn, ta chết càng nhanh hơn!” Diệp Thành cầm kiếm kề ngang trên vai Thái tử Côn Bằng, còn dùng bí pháp nối liền sinh mệnh, cười nhìn Côn Bằng Hoàng: “Thả ta đi, bằng không ta sẽ đồng quy vu tận, có thái tử một tộc chết cùng, ta cũng không thiệt, Côn Bằng Hoàng nghĩ sao?”
“Bổn vương rất ghét bị ép buộc”. Hai mắt Côn Bằng Hoàng đỏ ngầu, sát kiếm trong tay đã vang rền.
“Vậy không còn cách nào, ta muốn mạng sống”. Diệp Thành nhún vai cười: “Ngươi nên biết, nếu bản gốc chết, phân thân cũng mất mạng, lão phu nắm trong tay không chỉ riêng một mình thái tử nhà ngươi, thả ta đi, mọi người bình an vô sự, Côn Bằng Hoàng chớ nên ép ta nổi điên”.
“Tốt lắm”. Không đợi Côn Bằng Hoàng mở miệng, một âm thanh lạnh như băng đã vang vọng Cửu Thiên.
Ở chỗ sâu trong, có một ông lão áo vàng chậm rãi đi ra, đạp hư vô, mái tóc dài màu vàng tung bay, ánh sáng vàng rực lóng lánh, khí huyết mãnh liệt, uy áp rung trời, đúng là Lão Tổ của tộc Côn Bằng.
Ông ta vốn đang ngủ say, lại bị làm bừng tỉnh, đập vào mắt là một màn vô pháp vô thiên này.
Diệp Thành nhìn thấy Côn Bằng Lão Tổ, bất giác lùi về sau một bước, đó là Chuẩn Đế hàng thật giá thật, một chút không để ý, có lẽ còn có thể tiến lên Đại Đế, có thực lực giết chết hắn trong nháy mắt.
Cực Đạo Đế Binh rung động, phong bế chư thiên bốn phía xung quanh, có đế uy mạnh mẽ sống lại, đó là một lực lượng huỷ thiên diệt địa, đủ để càn quét tất cả thế gian, vô cùng khủng bố.
Uy thế của Đế Binh, chính là nghịch thiên, có sự trấn áp của nó, Tiên Luân Thiên Đạo của Diệp Thành chỉ là đồ trang trí, tự động Thiên Đạo một cách xằng bậy, sẽ bị nghiền thành tro bụi trong nháy mắt, không thể nghi ngờ.
“Hoang Cổ Thánh Thể, lão phu thật sự đã đánh giá thấp ngươi”. Côn Bằng Lão Tổ hạ xuống, đôi mắt già cô quạnh lạnh như băng, ông ta là cấp Chuẩn Đế, liếc mắt đã nhìn thấu chân thân nguyên thần của Diệp Thành.
“Hoang... Hoang Cổ Thánh Thể?”. Mọi người ở đây đều kinh ngạc, bất luận là Côn Bằng Hoàng hay là cấp Thánh Vương, cũng đều khó có thể tin, liếc nhìn Côn Bằng Lão Tổ, rồi lại đều nhìn về phía Diệp Thành.
“Điều này sao có thể!”. Đầu óc của mọi người đều mê muội, Hoang Cổ Thánh Thể không phải đã tan thành tro bụi tại rừng Hồng Hoang rồi sao? Hắn vẫn còn sống? Chính là hắn đã dẫn người đến gây rối quặng mỏ tộc Côn Bằng? Chính là hắn đã bắt người của tộc Côn Bằng? Hắn có bản lĩnh thông thiên sao?
“Rõ ràng là cấp Thánh Nhân mà lại có uy áp cấp Đại Thánh hiện ra”. Rất nhiều Đại Thánh dán mắt vào Diệp Thành, cũng đã nhìn ra manh mối: “Vậy mà lại dám nhập vào thân thể Đại Thánh, thật can đảm”.
Chương 2145: Thành giao
“Tiền bối, vãn bối muốn sống, ý của người thế nào”. Diệp Thành không để ý những lời bàn tán, cười nhìn Côn Bằng Lão Tổ, nếu Côn Bằng Lão Tổ khăng khăng muốn giết hắn, vậy hắn lần này xác định tiêu đời.
“Hôm nay, ngươi khó trốn khỏi cái chết”. Côn Bằng Lão Tổ thản nhiên nói, giọng nói tuy nhỏ, lại như cửu tiêu lôi đình, uy áp kinh thế kia, trời đất đều mất đi màu sắc, nhật nguyệt cũng không có ánh sáng, đại thuật sát thần của Chuẩn Đế đã nổi lên, chuẩn bị bắn ra bất cứ lúc nào, một chiêu đã đủ giết trong nháy mắt.
Diệp Thành chỉ cảm thấy khắp mình lạnh thấu xương, Côn Bằng Lão Tổ đã khoá chặt hắn, chỉ cần một nháy mắt là sẽ bị giết sạch, với tu vi đạo hạnh của hắn, tuyệt đối không tránh khỏi, cũng không thể tránh khỏi.
“Ta cho ngươi một cơ hội”. Côn Bằng Lão Tổ nhìn Diệp Thành với ánh mắt coi thường: “Thả thái tử của tộc ta, lão phu cho ngươi nửa canh giờ chạy trốn, trong vòng nửa canh giờ, sẽ không có ai đuổi giết ngươi”.
“Thành giao”. Diệp Thành sảng khoái đồng ý: “Nhưng phải ra khỏi tiên sơn, ta mới có thể thả người”.
“Được”. Côn Bằng Lão Tổ nói một tiếng như có như không: “Chớ giở thủ đoạn, ta có thể giết ngươi bất kỳ lúc nào”.
“Tất nhiên là sẽ không”. Diệp Thành mỉm cười, mừng thầm, hắn chỉ cần ra khỏi Côn Bằng Tiên Sơn, Thiên Đạo liền sẽ không chịu áp chế bởi Đế Binh, cho dù là cấp Chuẩn Đế, cũng thể ngăn cản hắn.
Đám người đông nghìn nghịt, bởi vì một câu nói của Côn Bằng Lão Tổ, từ từ tránh ra nhường đường.
Diệp Thành vừa kiềm giữ Thái tử Côn Bằng làm con tin vừa rút lui, cảnh tượng này khiến người xem hãi hùng khiếp vía, bởi vì bất cứ lúc nào, hắn đều có thể bị giết trong nháy mắt, sinh mạng cũng không có gì bảo đảm.
Đúng vậy, trán Diệp Thành đã toát mồ hôi lạnh, nửa người đều đã giống như rơi vào âm phủ.
May mắn chính là, Côn Bằng Lão Tổ vẫn chưa ra tay, Diệp Thành lùi một bước, ông ta theo một bước.
Côn Bằng Hoàng và các Đại Thành cùng Thánh Vương cũng vậy, hận đến nghiến răng, trong một nháy mắt, đã không nhịn nổi muốn ra tay, nhưng đều áp chế lại, lo ngại cho an nguy của Thái tử Côn Bằng.
Diệp Thành chậm rãi rời khỏi Đỉnh núi của Thái tử, vẫn đang tiếp tục rút lui, các đệ tử nhà họ Côn Bằng và trưởng lão không hiểu rõ sự tình nhìn thấy đều ngạc nhiên, đây là sao, Cửu hoàng tử bắt thái tử làm con tin.
Đương nhiên không có người nào giải thích cho bọn họ, Diệp Thành không rảnh, đám người Côn Bằng Lão Tổ tự nhiên cũng không có tâm tư.
Điều đáng nói là, đám hoàng tử của tộc Côn Bằng ánh mắt đều nóng như lửa, không nhịn nổi kích động muốn xông lên, thay Diệp Thành kết liễu thái tử Côn Bằng, nếu thái tử Côn Bằng bị giết, bọn họ đều sẽ có cơ hội trở thành thái tử kế tiếp, đó là vận mệnh của cả đời.
Không biết, nếu như để Côn Bằng Hoàng biết được ý nghĩ này của đám con trai, liệu ông ta có phun máu tươi ngay tại chỗ không, ông đây đã sinh ra một đám gì thế này, đều là loại báo cha như vậy?
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, trong mỗi đôi mắt ngoài sự ngơ ngác còn có mong đợi, Diệp Thành rời khỏi Tiên Sơn, trong núi một đám người phần phật ra theo, lấp đầy không trung, làm cho trời đất cũng trở nên u ám.
“Thả cháu ta ra, tuỳ ngươi chạy trốn”. Côn Bằng Lão Tổ mở miệng, trong giọng nói mang theo sự uy nghiêm không thể chống lại, nếu Diệp Thành không thả, ông ta sẽ không chút do dự mà ra tay, cho dù là thái tử Côn Bằng có chết cùng, đường đường là tộc Côn Bằng, đã từng bao giờ bị người ngoài uy hiếp như vậy.
“Không biết tiền bối đã từng qua câu này chưa”. Diệp Thành vẫn chưa thả Thái tử Côn Bằng ra, mà là mỉm cười nhìn Côn Bằng Lão Tổ: “Tất cả nợ máu, cần dùng máu để trả, cháu ông giết người thân của ta, ta phải dùng đầu của hắn ta, tế linh hồn của bọn họ trên trời”.
“Xem ra, cơ hội sống duy nhất này, ngươi cũng không muốn quý trọng”. Côn Bằng Lão Tổ hừ lạnh, một chưởng đè xuống, Diệp Thành đã nói rất rõ ràng, hắn vốn đã không định thả thái tử Côn Bằng, nếu đều đã nói như vậy rồi, ông ta cũng không cần thiết phải nương tay, quyết nhẫn tâm.
“Ngày xưa ta có thể trốn thoát, hôm nay cũng vậy”. Diệp Thành nhếch khóe miệng, sử dụng Thiên Đạo, Côn Bằng Lão Tổ vừa xuất chưởng, vù một tiếng đã không thấy bóng dáng, biến mất không chút tin tức.
“Lục Đạo Tiên Nhãn?”. Côn Bằng Lão Tổ chợt biến sắc, ánh mắt khó có thể tin được, ông ta sẽ không nhìn lầm, đó là cấm pháp Lục Đạo Tiên Nhãn, có thể nối với hố đen, cách bỏ chạy có một không hai.
Lúc này, ông ta đã hoàn toàn hiểu ra, cũng thông suốt toàn bộ, hiểu ra ngày hôm đó Diệp Thành vì sao có thể trốn thoát, cũng nghĩ thông vì sao Diệp Thành có thể không sợ gì như vậy, đây là có át chủ bài - Tiên Luân Thiên Đạo!
Thất sách! Tính sai rồi! Đường đường cấp Chuẩn Đế, tu vi nghịch thiên, lại vẫn bị mắc mưu, ngàn tính vạn tính, lại không tính ra Diệp Thành có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của Tiên tộc trên người.w
Trưởng lão canh giữ cửa núi nhìn bóng dáng rời đi của Diệp Thành, không khỏi bĩu môi, không phải ỷ vào ngươi có người cha tốt, bằng không con mẹ nó ai biết ngươi là ai, lợi hại cái gì.
Diệp Thành đương nhiên không biết lời oán thầm của ông ta, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào một nơi, đó là một ngọn núi, trong một động tiên của ngọn núi, thái tử Côn Bằng ở trong đó, giờ phút này đang ngồi tu luyện.
Hắn có thể tìm được chỗ đế binh và Chuẩn Đế, tự nhiên cũng có thể tìm được thái tử Côn Bằng ở đâu, Tiên Nhãn phối hợp Chu Thiên, hết thảy đều không thể che giấu, đây là hai thứ lợi hại.
“Bái kiến Cửu hoàng tử!”. Dọc đường, Diệp Thành nghe được nhiều nhất chính là câu này, đa số là đệ tử của dòng thứ tộc Côn Bằng, ngay cả trưởng lão bình thường cũng cung kính hành lễ với hắn ta, hắn ta chính là hoàng tử.
“Ô! Ngươi còn sống cơ à?”. Đang đi, một giọng nói mỉa mai bỗng nhiên vang lên.
Lời còn chưa dứt, hắn đã thấy một người thanh niên áo vàng từ từ đi tới, tay cầm quạt giấy, khóe miệng hơi nhếch lên, cười giễu cợt, đức hạnh y hệt thái tử Côn Bằng, nhìn thấy liền muốn đập bẹp gã.
Diệp Thành vẫn chưa liếc nhìn sang, chỉ nghe âm thanh đã biết là ai, chính là Tam hoàng tử của tộc Côn Bằng, nhưng đều không phải là của vợ lẽ, mà là đích truyền, cùng một mẹ với thái tử Côn Bằng, cũng bởi vì như thế, thân phận của gã ta cao quý hơn các hoàng tử con vợ lẽ, chính là thiếu chút may mắn, không phải là thái tử.
Tộc Côn Bằng bề ngoài thì hòa thuận vui vẻ, nhưng lại sóng ngầm mãnh liệt, luôn luôn có một vài hoàng tử thủ tiêu thái tử Côn Bằng, ngồi lên vị trí thái tử, chỉ đợi năm nào đó kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Tam hoàng tử Côn Bằng này chính là một trong số đó, ám ảnh bởi lợi ích và quyền lực, làm cho gã ta xem thái tử Côn Bằng, người cùng một mẹ sinh ra với mình, như cái đinh trong mắt, luôn muốn thượng vị, nhưng lại luôn không tới phiên gã ta.
Nhắc tới Tam hoàng tử Côn Bằng này, so với thái tử Côn Bằng không chỉ kém một chút ít, mặc dù tu vi cũng là Thánh Nhân, nhưng thiên phú và huyết mạch vẫn kém hơn một chút, Diệp Thành vừa nhìn đã nhận ra, thằng nhãi này không có năng lực làm vua, dù có nhiều người ủng hộ, cũng không thể thượng vị.
“Hoàng huynh đúng là có nhã hứng!”, Diệp Thành ngoài cười nhưng trong không cười, trong ký ức của Cửu hoàng tử, Tam hoàng tử này không ít lần áp bức hắn ta, tất nhiên là không thể bày ra vẻ mặt hoà nhã với gã ta, cũng không có thể để lộ sơ hở.
“Nghe nói ngươi đi rèn luyện, vì sao không bị giết”. Tam hoàng tử cười, lời nói chút không thêm che dấu: “Thái tử nhiều kẻ thù như vậy, vì sao lại vẫn chưa ảnh hưởng đến ngươi”.
“Vốn định trợ giúp Tam Hoàng huynh thượng vị, không ngờ Tam Hoàng huynh lại muốn ta mau chết như vậy”. Diệp Thành than thở, diễn lại càng y như thật, diễn xuất này thành thạo hơn trước rất nhiều.
Một câu nói của hắn làm Tam hoàng tử nheo mắt lại: “Ngươi phải trợ giúp ta thượng vị?”
“Tam Hoàng huynh không muốn?”, Diệp Thành mỉm cười: “Thái tử phóng túng điên cuồng, hội trưởng lão sớm không vừa mắt, hiện giờ hắn ta rước lấy kẻ thù, làm cho tộc Côn Bằng ta tổn thất nghiêm trọng, bất kỳ lúc nào cũng có thể bị phế truất, cơ hội tốt như thế, nếu Tam hoàng huynh không trân trọng, làm sao có thể lật đổ hắn ta”.
“Hôm nay ngươi có chút không giống với trước kia!”. Tam hoàng tử cười mang theo ý nghĩ sâu xa, trong mắt lại có ánh sáng rực lửa chợt lóe qua, lời nói của Diệp Thành thật sự đã kích động gã ta.
“Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đay là một chân lý hoàng đệ ta đã học được trong lần đi trải nghiệm này”. Diệp Thành cười, liền nhấc chân rời đi, sau đó còn truyền lại một câu: “Tam Hoàng huynh suy nghĩ cho kỹ, nếu huynh muốn, hoàng đệ ta sẽ dốc hết toàn lực trợ giúp huynh thượng vị”.
Tam hoàng tử vẫn chưa nói chuyện, ánh sáng trong mắt càng rực lên, bị lời nói của Diệp Thành làm cho đầu nóng ran.
Tuy là đưa lưng về nhau, Diệp Thành vẫn có thể cảm giác được ánh mắt rực lửa kia, trực tiếp bị hắn lừa, nếu không có trùng hợp đụng phải, có quỷ mới rảnh nói lung tung với ngươi, lão tử là tới giết người.
Nhưng mà, có lẽ Tam hoàng tử ngươi thật sự có thể thượng vị, bởi vì sau hôm nay, thái tử của tộc Côn Bằng sẽ trở thành một dúm tro bụi, vị trí thái tử sẽ thành không có chủ, mọi hoàng tử đều có thể.
Trong khi nói chuyện, hắn đã bước trên ngọn núi nơi thái tử Côn Bằng ở, đó là ngọn núi riêng của thái tử Côn Bằng, quả thật rất lộng lẫy, cũng rất xa xỉ, dọc đường chỉ toàn là kỳ hoa dị thảo.
Ánh mắt Diệp Thành sáng như tuyết, có vài cọng hoa cỏ chính là nguyên liệu quý giá không thể để thiếu luyện chế Đan Kim Đan tám vân, bên ngoài không thấy một gốc, mà lại có không ít tại ngọn núi này.
Nếu không phải trên người hắn có nhiệm vụ, không chừng sẽ càn quét một phen, đáng tiếc, lần này hắn không thời gian.
Chương 2142: Bị cản
Diệp Thành không thể càn quét kỳ trân dị thảo nhưng nhìn cho sướng mắt cũng được mà, suốt chặng đường, hắn cứ nhìn ngang nhìn dọc, chỉ số dược liệu ở hai bên cầu thang bằng đá thôi cũng đủ khiến hắn hâm mộ.
Diệp Thành đã nhìn thấy điểm cuối của cầu thang đá ở phía trước, lúc này hắn mới không nhìn nữa, tiến nhanh lên phía trước, chỉ cần bước qua nấc thang cuối cùng đó thì có thể nhìn thấy động phủ, cũng như Côn Bằng đang ở bên trong động phủ.
Nhưng ước mơ thì luôn đẹp còn thực tế lại rất tàn khốc, điểm cuối của cầu thang không phải không có người canh giữ, đó là thị vệ của thái tử Côn Bằng, hai trưởng lão của tộc Côn Bằng, cả hai đều là Thánh Vương.
Hai Thánh Vương Côn Bằng vốn đang nhắm mắt ngồi thiền, khi phát hiện có người lại gần thì liền mở mắt ra, nhận thấy là cửu hoàng tử của tộc mình thì mới bình thản nói: “Thái tử bế quan luyện hóa Kim Thiền, không được làm phiền”.
“Ta là Cửu hoàng tử của Côn Bằng, các ngươi không nhận ra ta là ai sao?”, Diệp Thành liền hét lên.
“Bọn ta chỉ biết có thái tử thôi”. Hai Thánh Vương Côn Bằng vẫn nói với giọng bình thản, không hề xem Diệp Thành ra gì, cũng không mắc lừa Diệp Thành, càng không có ý định để Diệp Thành vào đó.
“Hai ngươi cũng trung thành lắm”. Diệp Thành tối sầm mặt, ánh mắt thoáng vẻ băng lạnh.
“Chỉ là phục tùng mệnh lệnh mà thôi”. Vẻ mặt của hai Thánh Vương Côn Bằng lạnh lùng, đứng chặn ở cửa như hai môn thần, có vẻ như dù cho Côn Bằng Hoàng có đến thì họ vẫn cứ không nể mặt, vẫn cứ ngông như vậy.
“Ta có việc gấp, tránh ra!”. Diệp Thành hét lên lạnh lùng, định xông đại lên.
“Thái tử có lệnh, trước khi ngài ấy xuất quan, không ai được phép lên đó”. Hai Thánh Vương nói với giọng lạnh lùng hơn, còn để lộ cả uy áp Thánh Vương: “Cửu hoàng tử, đừng tự chuốc khổ”.
“Ta… thích hai ngươi rồi đấy”. Diệp Thành bị chặn lại suýt chút hộc máu, còn có thể làm thế này nữa sao?
“Lão Cửu, cho hoàng huynh chút thời gian, đợi một chút sẽ xong ngay thôi”. Tiếng cười nham hiểm vang lên từ phía đỉnh núi, cười với vẻ bỡn cợt, đó là giọng của thái tử Côn Bằng.
“Hoàng huynh, ta thật sự có việc, ta…”
“Bảo đệ đợi thì hãy đợi đi”. Diệp Thành vẫn chưa nói dứt câu thì đã bị thái tử Côn Bằng cắt ngang, giọng điệu có vẻ rất khó chịu, hay nói cách khác, đây là đang ra lệnh cho hắn.
Chỉ một câu nói đã khiến ánh mắt Diệp Thành thoáng qua sự băng giá, hắn bỗng muốn xông lên ngay lập tức.
Nhưng suy nghĩ đó lập tức biến mất, đây là sào huyệt của tộc Côn Bằng, có Chuẩn Đế và cả Cực Đạo Đế Binh trấn giữ, nếu tùy tiện hành động thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị giết ngay.
Hắn không nói thêm gì nữa mà quay đầu ngồi xuống thềm đá, càng ở thời điểm quan trọng thì càng phải bình tĩnh, không thể vì bốc đồng mà mất mạng vô cớ ở đây.
Hai Thánh Vương Côn Bằng cũng ngồi xuống, liếc Diệp Thành một cái rồi lại giả vờ ngủ say.
Hai người họ biết rất rõ, thái tử Côn Bằng là vua Côn Bằng tương lai, Cửu hoàng tử sao có thể bì lại được, trung thành với thái tử tức là trung thành với Côn Bằng Hoàng, đấy mới là chỗ dựa vững chắc.
Diệp Thành chẳng còn cách nào khác, đứng ngẩn ra ở đấy, hắn rất muốn chửi thề, vượt bao sóng gió đến nơi này nhưng lại bị bị lật thuyền ngay trong con mương nhỏ, sự cố này làm hắn đau trứng thật sự.
Lại nói về bên kia, chỗ Thái Sơn Nam Vực, nơi ấy vẫn đông nghịt người, trước sự chứng kiến của mọi người, phân thân của Diệp Thành vẫn rất chuyên nghiệp, nó đứng trên đỉnh núi bình thản đếm từng viên nguyên thạch.
Những người xung quanh cứ trơ mắt mà nhìn, từ xa xôi chạy đến chỉ để nhìn người ta đếm tiền thôi.
Sắc mặt của mấy người Côn Bằng Hoàng đều rất khó coi, nhưng họ cũng không thúc giục, ai cũng dùng bí pháp tìm kiếm bản gốc Diệp Thành, nhưng tìm tới tìm lui vẫn không có kết quả, giận đến run cả người.
“Lão phu đã đánh giá cao hậu bối của Côn Bằng rồi”. Lúc mọi người đang hết cách thì có một tiếng cười nham hiểm, ma mị vang lên, không biết bắt nguồn từ đâu, cũng không biết là do ai truyền âm đến.
“Ai?”, Côn Bằng Hoàng và rất nhiều Đại Thánh ngoảnh đầu lại, nheo mắt nhìn quanh bốn phía.
“Giúp các ngươi một lần, xem như là một món nợ ân tình, sau này phải trả lại”. Giọng nói ma mị, vẫn chưa nói hết câu thì đã có một luồng tiên quang thấp thoáng nhập vào trong cơ thể của Côn Bằng Hoàng.
Cơ thể Côn Bằng Hoàng run nhè nhẹ, đôi mắt xa xăm bỗng lóe lên ánh sáng huyền diệu, hay nói cách khác là một loại bí pháp bất thế, có thể giúp Côn Bằng Hoàng nhìn thấu tất cả mọi ảo ảnh.
Các Đại Thánh Côn Bằng nhận ra điều bất thường, liếc nhìn hai mắt của Côn Bằng Hoàng thì thấy bên trong có một luồng sáng sắc bén lóe lên, dường như không cần phải hỏi họ cũng biết được đó là bí pháp gì.
Côn Bằng Hoàng chẳng nói gì, làm như không có chuyện gì xảy ra, chỉ liếc nhìn lên bầu trời thật nhanh mà không ai phát giác, rồi chính xác tìm ra được một bóng người mặc áo đen giữa dòng người tấp nập.
Ông ta biết luồng sáng huyền diệu trước đó đến từ người áo đen kia, là một Chuẩn Đế chân chính, hay nói đúng hơn là một lão tổ của một tộc trong vạn tộc ở Nam Vực.
Chương 2143: Tìm ra
“Đừng quên ân tình này”. Chuẩn Đế áo đen cười nham hiểm rồi biến mất, trước khi đi còn không quên mỉm cười, liếc nhìn phân thân của Diệp Thành với ánh mắt đầy nguy hiểm.
“Đương nhiên là sẽ không quên”. Côn Bằng Hoàng bình thản đáp rồi quay đầu nhìn sang phân thân của Diệp Thành. Lần này, có bí pháp Bất Thế hỗ trợ nên có thể nhìn xuyên được lớp mây mù che mắt ngay lập tức, ông ta tìm ra được sợi dây liên kết giữa phân thân và bản gốc.
“Hoàng đã nhìn thấy rõ chưa?”. Rất nhiều Đại Thánh Côn Bằng truyền âm, muốn biết được thông tin chính xác.
“Ba người ở lại, những người khác đi theo bản vương”. Côn Bằng Hoàng nói xong thì quay đầu ra khỏi kết giới, theo sau ông ta còn có sáu người, tất cả đều là Đại Thánh, đội quân tu sĩ vẫn chưa hành động.
Phân thân đang đếm tiền của Diệp Thành liếc mắt rồi nhíu mày, không để ý cho lắm, Diệp Thành tự tin vì Chu Thiên, tin chắc rằng đám người này sẽ không cách nào nhìn thấu được huyền cơ bên trong.
Những người xung quanh cũng liếc sang một cái rồi tiếp tục nhìn lên đỉnh núi, nhìn phân thân đếm tiền.
Côn Bằng Hoàng di chuyển nhanh như một tia sáng vút qua bầu trời, đôi mắt sáng chói nhìn chằm chằm vào sợi dây liên kết giữa phân thân và bản gốc, dựa vào đó để tìm kiếm bản gốc.
Ông ta băng rừng vượt suối, di chuyển rất nhanh, vượt gần một trăm vạn dặm.
Côn Bằng Hoàng chau chặt mày, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cũng không ngờ được phân thân và bản gốc lại cách nhau xa đến thế, ông ta bay hết một trăm vạn dặm mà vẫn không nhìn thấy được điểm cuối của sợi dây liên kết.
Trên đỉnh núi của Thái Tử tộc Côn Bằng, hai thị vệ Thánh Vương đã lần lượt nhường đường.
Diệp Thành đứng dậy phủi bụi rồi tiến về trước, không quên liếc hai Thánh Vương đó một cái, hai lão già này đúng là trung thành, bị chặn đường lâu đến thế, Diệp Thành khá khó chịu.
Nhưng hắn đã có được mệnh lệnh, cho phép hắn lên gặp thái tử.
Chỉ cần gặp thái tử Côn Bằng thì mọi chuyện đều trở nên dễ dàng, hắn có thân xác Đại Thánh hỗ trợ, hạ đo ván thái tử Côn Bằng chỉ là chuyện trong tích tắc, tiếp đó sẽ đưa Côn Bằng đi.
Từ phía xa, hắn nhìn thấy một động phủ cổ kính được che lấp bởi một cánh cửa đá to và nặng, khi hắn tiến đến , cánh cửa đá rung lên và từ từ mở ra, hắn bước vào, không chút do dự.
Trong động phủ là một thế giới khác, với rừng trúc xanh ngút ngàn, linh khí tinh túy, tiên quang tràn ngập, tận sâu trong rừng trúc là một tiên trì lấp lánh, và thái tử Côn Bằng đang ngồi xếp bằng bên trên.
“Hoàng huynh, mấy ngày không gặp, tiểu đệ thấy nhớ huynh”. Diệp Thành tiến đến, tươi cười rạng rỡ.
“Đừng nói lời thừa thãi, đến tìm bản vương có việc gì?”. Thái tử Côn Bằng không đứng dậy, đến cả hai mắt cũng không thèm mở, dáng vẻ cao cao tại thượng, không xem Diệp Thành ra gì.
“Lần này hoàng đệ ra ngoài đã tìm được một bảo vật, không biết hoàng huynh có muốn xem thử không?”, Diệp Thành vừa nói vừa tiến lại gần thêm, rồi tiện tay lấy Hỗn Độn Đỉnh ra.
Đỉnh vừa được lấy ra thì thái tử Côn Bằng liền mở mắt, bước ra khỏi tiên trì, hai mắt sáng lên, nhìn vào Hỗn Độn Đỉnh chằm chằm, gã vừa nhìn thì đã biết đấy là gì.
“Đại đỉnh của Hoang Cổ Thánh Thể, chắc hoàng huynh cũng biết”. Diệp Thành bất giác cười.
“Từ đâu mà đệ có được chiếc đỉnh này?”, Thái tử Côn Bằng vừa nói vừa nhìn Hỗn Độn Đỉnh không rời mắt, với hiểu biết của gã, đương nhiên gã biết sự phi phàm của chiếc đỉnh này, đây là một báu vật.
“Đương nhiên là từ rừng rậm Hồng Hoang”. Diệp Thành mỉm cười: “Thiết nghĩ chắc hoàng huynh sẽ thích”.
“Thích, đương nhiên là thích rồi”. Thái tử côn bằng mỉm cười: “Chiếc đỉnh này thuộc về ta, đệ đem chiếc đỉnh này đến đây là đã có công rất lớn, hoàng huynh tự biết lựa lời hay ý đẹp nói với phụ hoàng”.
“Cái này thì không cần đâu”. Diệp Thành cười lộ hai hàm răng rồi lại lấy gậy răng sói từ trong túi chứa đồ ra, bên trên có bí pháp, đấy là bí pháp chuyên đánh nguyên thần.
Côn Bằng cảm nhận thấy sát ý, lập tức quay đầu, nhưng chưa kịp nói gì thì đã ăn một đòn vào đầu. Diệp Thành ra tay vừa đủ mạnh, suýt chút nữa là gõ vỡ sọ Côn Bằng khiến não văng tung tóe rồi.
“Muốn có được đỉnh của ta thì phải trả giá”. Diệp Thành cười lạnh lùng, lấy ra rất nhiều bí pháp phong ấn, lập tức phong ấn thái tử Côn Bằng, sau đó nhét ngay vào Hỗn Độn Đỉnh.
Mọi việc xong xuôi, hắn mới quay đầu ra khỏi động phủ, nhiệm vụ đã hoàn thành, chỉ cần rời khỏi đây thôi.
Nhưng hắn vừa mới ra khỏi động phủ thì nhận thấy tộc Côn Bằng có biến lớn, những trụ ánh sáng chọc trời mọc lên bốn phía, một kết giới lớn xuất hiện, bao trùm hết toàn bộ đỉnh núi Thái Tử.
Sau đó, người từ bốn phía vây đến, phần lớn là Thánh Vương, trong đó còn có cả Đại Thánh.
Chương 2144: Can đảm
Tộc Côn Bằng muốn làm cái gì! Diệp Thành nhíu mày, trong lòng tự nhiên sinh ra một loại dự cảm không lành.
Không nghĩ nhiều, hắn lập tức lên đường, đi thẳng đến lối ra Đỉnh núi của Thái tử, lại đập mặt ngay Côn Bằng Hoàng và rất nhiều Đại Thánh xông đến, uy áp của mỗi người đều rất mạnh, nghiền ép khiến hư thiên ầm vang.
Diệp Thành thấy Côn Bằng Hoàng liền biến sắc, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vẫn là bị bại lộ rồi.
“Dám lẻn vào tộc Côn Bằng, ngươi thật liều lĩnh”. Côn Bằng Hoàng hét to, nhìn chằm chằm Diệp Thành, cả một đường truy tìm bản gốc, cuối cùng lại đuổi đến nhà mình, điều này làm cho ông ta rất bất ngờ, cũng rất là khiếp sợ, ông ta cực kỳ chắc chắn, gã ở trước mặt chính là bản gốc của phân thân.
“Lẻn vào?”. Lời nói của Côn Bằng Hoàng khiến tất cả mọi người sửng sốt, mặt đầy kinh ngạc nhìn Diệp Thành, đây rõ ràng là Cửu hoàng tử, hoàng tử về nhà không phải chuyện đương nhiên, sao lại thành lẻn vào rồi.
“Hắn không phải là Cửu hoàng tử”. Đại trưởng lão Côn Bằng nói bằng giọng lạnh lùng, đã dùng thần thức truyền âm khắp nơi: “Người thu tiền chuộc là phân thân của hắn, dùng phân thân hãm chân, bản gốc lén vào nhà Côn Bằng”.
“Chuyện này…”. Mọi người có mặt ở đây đều biến sắc, bọn họ vậy mà không hề phát hiện ra, còn bị hắn lẻn vào núi thái tử, nếu không phải Côn Bằng Hoàng chạy về, bọn họ đến bây giờ vẫn chưa hay biết gì.
Đặc biệt hai Thánh Vương canh giữ nơi ở của Thái Tử, sống lưng lạnh cóng, bọn họ rốt cuộc thả một người như thế nào lên núi, nếu như Thái tử Côn Bằng xảy ra chuyện, bọn họ cũng khó tránh khỏi bị trừng phạt.
Cùng với sửng sốt, bọn họ càng là kinh ngạc, thế gian này vậy mà vẫn có kẻ điên không cần mạng sống như vậy, dám lẻn vào tộc Côn Bằng bắt người, nếu chỉ cần một chiêu không cẩn thận, sẽ bị giết trong chớp mắt.
“Ta đã đánh giá thấp các ngươi rồi”. Diệp Thành cười lạnh, phất tay thả Thái tử Côn Bằng bị đánh ngất ra, giờ đây cũng không cần nhiều lời, Côn Bằng Hoàng hơn phân nửa là đã nhận ra hắn, bằng không cũng sẽ không tìm về, tiếp tục che dấu cũng vô dụng, cũng may lúc trước hắn chưa giết chết Côn Bằng, lần này còn có thể lấy làm át chủ bài.
“Ngươi cho là, ngươi còn có thể thoát ra được sao?”, Côn Bằng Hoàng hừ lạnh: “Mau thả con trai ta ra”.
“Thả hắn, ta chết càng nhanh hơn!” Diệp Thành cầm kiếm kề ngang trên vai Thái tử Côn Bằng, còn dùng bí pháp nối liền sinh mệnh, cười nhìn Côn Bằng Hoàng: “Thả ta đi, bằng không ta sẽ đồng quy vu tận, có thái tử một tộc chết cùng, ta cũng không thiệt, Côn Bằng Hoàng nghĩ sao?”
“Bổn vương rất ghét bị ép buộc”. Hai mắt Côn Bằng Hoàng đỏ ngầu, sát kiếm trong tay đã vang rền.
“Vậy không còn cách nào, ta muốn mạng sống”. Diệp Thành nhún vai cười: “Ngươi nên biết, nếu bản gốc chết, phân thân cũng mất mạng, lão phu nắm trong tay không chỉ riêng một mình thái tử nhà ngươi, thả ta đi, mọi người bình an vô sự, Côn Bằng Hoàng chớ nên ép ta nổi điên”.
“Tốt lắm”. Không đợi Côn Bằng Hoàng mở miệng, một âm thanh lạnh như băng đã vang vọng Cửu Thiên.
Ở chỗ sâu trong, có một ông lão áo vàng chậm rãi đi ra, đạp hư vô, mái tóc dài màu vàng tung bay, ánh sáng vàng rực lóng lánh, khí huyết mãnh liệt, uy áp rung trời, đúng là Lão Tổ của tộc Côn Bằng.
Ông ta vốn đang ngủ say, lại bị làm bừng tỉnh, đập vào mắt là một màn vô pháp vô thiên này.
Diệp Thành nhìn thấy Côn Bằng Lão Tổ, bất giác lùi về sau một bước, đó là Chuẩn Đế hàng thật giá thật, một chút không để ý, có lẽ còn có thể tiến lên Đại Đế, có thực lực giết chết hắn trong nháy mắt.
Cực Đạo Đế Binh rung động, phong bế chư thiên bốn phía xung quanh, có đế uy mạnh mẽ sống lại, đó là một lực lượng huỷ thiên diệt địa, đủ để càn quét tất cả thế gian, vô cùng khủng bố.
Uy thế của Đế Binh, chính là nghịch thiên, có sự trấn áp của nó, Tiên Luân Thiên Đạo của Diệp Thành chỉ là đồ trang trí, tự động Thiên Đạo một cách xằng bậy, sẽ bị nghiền thành tro bụi trong nháy mắt, không thể nghi ngờ.
“Hoang Cổ Thánh Thể, lão phu thật sự đã đánh giá thấp ngươi”. Côn Bằng Lão Tổ hạ xuống, đôi mắt già cô quạnh lạnh như băng, ông ta là cấp Chuẩn Đế, liếc mắt đã nhìn thấu chân thân nguyên thần của Diệp Thành.
“Hoang... Hoang Cổ Thánh Thể?”. Mọi người ở đây đều kinh ngạc, bất luận là Côn Bằng Hoàng hay là cấp Thánh Vương, cũng đều khó có thể tin, liếc nhìn Côn Bằng Lão Tổ, rồi lại đều nhìn về phía Diệp Thành.
“Điều này sao có thể!”. Đầu óc của mọi người đều mê muội, Hoang Cổ Thánh Thể không phải đã tan thành tro bụi tại rừng Hồng Hoang rồi sao? Hắn vẫn còn sống? Chính là hắn đã dẫn người đến gây rối quặng mỏ tộc Côn Bằng? Chính là hắn đã bắt người của tộc Côn Bằng? Hắn có bản lĩnh thông thiên sao?
“Rõ ràng là cấp Thánh Nhân mà lại có uy áp cấp Đại Thánh hiện ra”. Rất nhiều Đại Thánh dán mắt vào Diệp Thành, cũng đã nhìn ra manh mối: “Vậy mà lại dám nhập vào thân thể Đại Thánh, thật can đảm”.
Chương 2145: Thành giao
“Tiền bối, vãn bối muốn sống, ý của người thế nào”. Diệp Thành không để ý những lời bàn tán, cười nhìn Côn Bằng Lão Tổ, nếu Côn Bằng Lão Tổ khăng khăng muốn giết hắn, vậy hắn lần này xác định tiêu đời.
“Hôm nay, ngươi khó trốn khỏi cái chết”. Côn Bằng Lão Tổ thản nhiên nói, giọng nói tuy nhỏ, lại như cửu tiêu lôi đình, uy áp kinh thế kia, trời đất đều mất đi màu sắc, nhật nguyệt cũng không có ánh sáng, đại thuật sát thần của Chuẩn Đế đã nổi lên, chuẩn bị bắn ra bất cứ lúc nào, một chiêu đã đủ giết trong nháy mắt.
Diệp Thành chỉ cảm thấy khắp mình lạnh thấu xương, Côn Bằng Lão Tổ đã khoá chặt hắn, chỉ cần một nháy mắt là sẽ bị giết sạch, với tu vi đạo hạnh của hắn, tuyệt đối không tránh khỏi, cũng không thể tránh khỏi.
“Ta cho ngươi một cơ hội”. Côn Bằng Lão Tổ nhìn Diệp Thành với ánh mắt coi thường: “Thả thái tử của tộc ta, lão phu cho ngươi nửa canh giờ chạy trốn, trong vòng nửa canh giờ, sẽ không có ai đuổi giết ngươi”.
“Thành giao”. Diệp Thành sảng khoái đồng ý: “Nhưng phải ra khỏi tiên sơn, ta mới có thể thả người”.
“Được”. Côn Bằng Lão Tổ nói một tiếng như có như không: “Chớ giở thủ đoạn, ta có thể giết ngươi bất kỳ lúc nào”.
“Tất nhiên là sẽ không”. Diệp Thành mỉm cười, mừng thầm, hắn chỉ cần ra khỏi Côn Bằng Tiên Sơn, Thiên Đạo liền sẽ không chịu áp chế bởi Đế Binh, cho dù là cấp Chuẩn Đế, cũng thể ngăn cản hắn.
Đám người đông nghìn nghịt, bởi vì một câu nói của Côn Bằng Lão Tổ, từ từ tránh ra nhường đường.
Diệp Thành vừa kiềm giữ Thái tử Côn Bằng làm con tin vừa rút lui, cảnh tượng này khiến người xem hãi hùng khiếp vía, bởi vì bất cứ lúc nào, hắn đều có thể bị giết trong nháy mắt, sinh mạng cũng không có gì bảo đảm.
Đúng vậy, trán Diệp Thành đã toát mồ hôi lạnh, nửa người đều đã giống như rơi vào âm phủ.
May mắn chính là, Côn Bằng Lão Tổ vẫn chưa ra tay, Diệp Thành lùi một bước, ông ta theo một bước.
Côn Bằng Hoàng và các Đại Thành cùng Thánh Vương cũng vậy, hận đến nghiến răng, trong một nháy mắt, đã không nhịn nổi muốn ra tay, nhưng đều áp chế lại, lo ngại cho an nguy của Thái tử Côn Bằng.
Diệp Thành chậm rãi rời khỏi Đỉnh núi của Thái tử, vẫn đang tiếp tục rút lui, các đệ tử nhà họ Côn Bằng và trưởng lão không hiểu rõ sự tình nhìn thấy đều ngạc nhiên, đây là sao, Cửu hoàng tử bắt thái tử làm con tin.
Đương nhiên không có người nào giải thích cho bọn họ, Diệp Thành không rảnh, đám người Côn Bằng Lão Tổ tự nhiên cũng không có tâm tư.
Điều đáng nói là, đám hoàng tử của tộc Côn Bằng ánh mắt đều nóng như lửa, không nhịn nổi kích động muốn xông lên, thay Diệp Thành kết liễu thái tử Côn Bằng, nếu thái tử Côn Bằng bị giết, bọn họ đều sẽ có cơ hội trở thành thái tử kế tiếp, đó là vận mệnh của cả đời.
Không biết, nếu như để Côn Bằng Hoàng biết được ý nghĩ này của đám con trai, liệu ông ta có phun máu tươi ngay tại chỗ không, ông đây đã sinh ra một đám gì thế này, đều là loại báo cha như vậy?
Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, trong mỗi đôi mắt ngoài sự ngơ ngác còn có mong đợi, Diệp Thành rời khỏi Tiên Sơn, trong núi một đám người phần phật ra theo, lấp đầy không trung, làm cho trời đất cũng trở nên u ám.
“Thả cháu ta ra, tuỳ ngươi chạy trốn”. Côn Bằng Lão Tổ mở miệng, trong giọng nói mang theo sự uy nghiêm không thể chống lại, nếu Diệp Thành không thả, ông ta sẽ không chút do dự mà ra tay, cho dù là thái tử Côn Bằng có chết cùng, đường đường là tộc Côn Bằng, đã từng bao giờ bị người ngoài uy hiếp như vậy.
“Không biết tiền bối đã từng qua câu này chưa”. Diệp Thành vẫn chưa thả Thái tử Côn Bằng ra, mà là mỉm cười nhìn Côn Bằng Lão Tổ: “Tất cả nợ máu, cần dùng máu để trả, cháu ông giết người thân của ta, ta phải dùng đầu của hắn ta, tế linh hồn của bọn họ trên trời”.
“Xem ra, cơ hội sống duy nhất này, ngươi cũng không muốn quý trọng”. Côn Bằng Lão Tổ hừ lạnh, một chưởng đè xuống, Diệp Thành đã nói rất rõ ràng, hắn vốn đã không định thả thái tử Côn Bằng, nếu đều đã nói như vậy rồi, ông ta cũng không cần thiết phải nương tay, quyết nhẫn tâm.
“Ngày xưa ta có thể trốn thoát, hôm nay cũng vậy”. Diệp Thành nhếch khóe miệng, sử dụng Thiên Đạo, Côn Bằng Lão Tổ vừa xuất chưởng, vù một tiếng đã không thấy bóng dáng, biến mất không chút tin tức.
“Lục Đạo Tiên Nhãn?”. Côn Bằng Lão Tổ chợt biến sắc, ánh mắt khó có thể tin được, ông ta sẽ không nhìn lầm, đó là cấm pháp Lục Đạo Tiên Nhãn, có thể nối với hố đen, cách bỏ chạy có một không hai.
Lúc này, ông ta đã hoàn toàn hiểu ra, cũng thông suốt toàn bộ, hiểu ra ngày hôm đó Diệp Thành vì sao có thể trốn thoát, cũng nghĩ thông vì sao Diệp Thành có thể không sợ gì như vậy, đây là có át chủ bài - Tiên Luân Thiên Đạo!
Thất sách! Tính sai rồi! Đường đường cấp Chuẩn Đế, tu vi nghịch thiên, lại vẫn bị mắc mưu, ngàn tính vạn tính, lại không tính ra Diệp Thành có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn của Tiên tộc trên người.w