-
Chương 2081-2085
Chương 2081: Tụ hội xưa và nay
"Ta nói, vạn tộc tụ họp đều phải lên đài biểu diễn?", Diệp Thành nhìn sang Thiên Thương Nguyệt.
"Về lý thuyết, quả thật là như thế”. Thiên Thương Nguyệt cười nói: “Đây là lễ nghi từ thời cổ truyền lại, năm tháng trôi qua, đã dần dần nhạt phai, toàn bộ dựa vào tự nguyện, không còn quá nhiều ràng buộc”.
"Việc tổ chức đại hội này có ý nghĩa gì, xem biểu diễn?", Diệp Thành không khỏi vò đầu, như này nếu vạn tộc dốc lực từng nhà một lên biểu diễn, vậy đại hội này đến ngày nào mới có thể kết thúc.
"Đương nhiên không phải”. Thiên Thương Nguyệt xắn tay áo: “Ngày xưa tới tham gia đều là lớp tiền bối, đại hội vạn tộc cũng như đại hội Dao Trì, phần nhiều là đàm kinh luận đạo, bởi vì năm tháng tang thương, nhiều người lớp tiền bối đã qua đời, không muốn nhìn vật nhớ người, liền đều phái lớp tiểu bối tới tham gia”.
"Chẳng trách không thấy lớp tiền bối”. Diệp Thành liếc mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt đều là người trẻ tuổi, có Huyền Vũ Vương cấp Chuẩn Đế, không biết trốn chỗ nào, không tìm thấy.
"Ý nghĩa của đại hội Vạn Tộc đã thay đổi, cái gọi là đàm kinh luận đạo cũng đã thành lịch sử”. Thiên Thương Nguyệt lắc đầu cười: “Đám hậu bối tề tụ, phần nhiều là tranh đấu, đây có lẽ không phải điều mà lớp tiền bối muốn nhìn thấy, nhưng lại là điều không thể tránh khỏi dưới thịnh thế hoàng kim”.
"Nhìn ra rồi”. Diệp Thành cười, hắn có thể cảm nhận rõ ràng những ý nghĩ lạnh lùng liên tục không ngừng, giữa vạn tộc các mối quan hệ rắc rối phức tạp, đối địch không ít, gặp mặt đều là đỏ mắt khó chịu.
"Sau đại hội Vạn Tộc lần này, hơn tám mươi phần trăm các chủng tộc ở Nam Vực Huyền Hoang đều sẽ tự phong bế”. Thiên Thương Nguyệt nhấp một ngụm rượu ngon: “Tộc Khổng Tước ta cũng vậy, sẽ tự phong bế rất lâu”.
"Đầu tiên là Đại La Chư Thiên, Côn Lôn Hư, Thần Điện và Cửu Hoang Thiên, sau là thành cổ Đông Hoàng, Phượng Hoàng Cốc và Đan Tôn Điện, xem ra làn sóng tự phong này sẽ cuốn qua toàn bộ Huyền Hoang”. Diệp Thành lời nói khoan thai: “Đại Sở mất đi, phạm vi liên luỵ lại rộng khắp như thế”.
"Không phải đều là do Đại Sở...”. Trong lời nói của Thiên Thương Nguyện đầy ý sâu xa: “Hơn chín phần mười thế lực Huyền Hoang đều không biết Đại Sở ở chỗ nào, phần đông thế lực tự phong bế, nguyên nhân phần nhiều là ngửi thấy mùi nguy hiểm, không phải đến từ Thiên Ma, mà là đến từ rất nhiều chủng tộc đáng sợ còn sót lại từ Hồng Hoang”.
"Rất nhiều chủng tộc đáng sợ?" Diệp Thành nhíu mày: “Trong đây còn có bí mật?"
"Thời kỳ Hồng Hoang, thần ma đại chiến, ngọn lửa chiến tranh thổi quét toàn bộ chư thiên vạn vực, cơ hồ tất cả chủng tộc đều tham chiến, không ít chủng tộc bị diệt sạch, cũng có nhiều tộc chạy trốn ra vùng hoang vu biên giới vũ trụ, Nhân tộc nổi dậy từ thời đó”. Thiên Thương Nguyệt chậm rãi kể lại bí mật cổ xưa: “Thế sự xoay vần, sau những năm tháng vô tận, những chủng tộc đáng sợ tự phong bế từ thời kỳ Hồng Hoang lại rục rịch, nghe đồn đã có người giải phong bế, sự lớn mạnh của bọn họ khủng bố đến mức chúng ta không cách nào tưởng tượng nổi”.
"Tự phong bế chính là tự bảo vệ mình”. Diệp Thành trầm ngâm: “Xem ra những nơi như Côn Lôn Hư lựa chọn tự bế, quả thật không phải hoàn toàn do Đại Sở, chủng tộc Hồng Hoang có thể giải phong bế, cường giả đỉnh phong lại đến Đại Sở, vì để tránh gặp tai hoạ lớn trong thời gian này, lựa chọn tự phong quả thực là biện pháp tốt nhất”.
"Trước khi đến đã có tin tức, Long tộc, Vu tộc, Linh tộc, Cổ tộc và Man tộc của chín tộc Viễn Cổ đã lần lượt tự phong bế, bọn họ truyền thừa đã lâu, hơn phân nửa đã cảm nhận thấy điều gì đó trước rồi”. Thiên Thương Nguyệt chậm rãi nói: “Rất nhiều thế lực chủng tộc noi theo, cũng không phải không có nguyên do”.
"Loạn trong giặc ngoài”. Diệp Thành không khỏi cau mày: “Đây thật là một sự châm chọc cực lớn, Thiên Ma Vực như hổ rình mồi, trong chư thiên vạn vực lại chiến loạn không thôi”.
"Thế đạo đã như thế, trật tự cường giả vi tôn, pháp tắc sắt”. Thiên Thương Nguyệt cũng thở dài một tiếng: “Có lẽ chỉ có đến ranh giới giữa sống và chết, vạn vực mới có thể thật sự đoàn kết lại”.
"Không biết có vũ điệu thoát y không”. Trong lúc hai người nói chuyện, Tiểu Viên Hoàng ở bên kéo quần ra, nhìn vào trong xem tiểu đệ của mình, rất là hùng tráng, thẳng tắp.
"Nếu không, ta đi lên nhảy cho ngươi xem một đoạn? Ta..”. Diệp Thành vốn muốn trêu Tiểu Viên Hoàng, nhưng còn chưa nói xong, đã đứng dậy, một đôi mắt vàng nhìn chằm chằm vân đài.
Nhưng thấy trên vân đài có một người máu chảy đầm đìa nằm đó, mới vừa bị vứt lên, máu chảy lênh láng cả một vùng, đã không ra hình người, hoặc là có thể nói, chỉ còn lại một hơi thở.
Vứt một người máu chảy đầm đìa lên, đây là có ý gì? Mọi người ở tứ phía đều nhìn đến sững người.
Diệp Thành đã bước lên đài, nâng người máu chảy đầm đìa kia vào lồng ngực, chân nguyên Thánh Thể cuồn cuộn, điên cuồng đổ vào trong cơ thể người kia, bảo vệ nguyên thần lênh đênh và tâm mạch yếu ớt của người kia.
Là người chuyển thế! Nói chính xác hơn là một người chuyển thế đã giải phong bế: Man Sơn.
Ba năm trước, bọn họ từ một thành nhỏ của biên cương Đông Hoang, tự bước lên con đường tìm kiếm người chuyển thế, lại không ngờ đến ba năm sau gặp lại, lại là trong trường hợp này.
Man Sơn bị thương rất nặng, người ra tay cực kỳ tàn nhẫn, đã chém đạo căn của lão ta thành bảy tám phần, nguyên thần bị phế đi không ít, huyết mạch lão ta cũng bị cắn nuốt không còn lại mấy.
Thiên Thương Nguyệt cũng lên đài, bóp nát rất nhiều đan dược, hoà vào trong cơ thể Man Sơn, Man Sơn là đại tướng thiên đình, cô ta tất nhiên đã từng gặp qua, dù rằng lão ta đã không rõ hình người, vẫn có thể nhận ra.
Sáu người đám Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng cũng lần lượt lên đài, mỗi người đều lấy ra thần dược trị liệu, mặc dù không biết Man Sơn là ai, nhưng thấy Diệp Thành kích động như vậy, không khó để đoán ra quan hệ giữa Man Sơn và Diệp Thành.
Chương 2082: Gây hấn
Đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua, sát khí lạnh lẽo xuất hiện, lấy Diệp Thành làm trung tâm, mỗi một tấc trời đất đều bị đóng băng thành băng với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Đám người Quỳ Ngưu đều nhíu mày, loại sát khí trần trụi này bắt nguồn từ linh hồn, lạnh băng đến mức khiến linh hồn người khác run lên, rất nhiều người biến sắc, không khỏi rùng mình.
Người mặc áo bào đen và đeo mặt nạ Quỷ Minh là ai? Tại sao lại để lộ sát khí như thế?
Người đẫm máu bị ném lên võ đài vừa rồi là ai? Là ai đã ném người đó lên võ đài?
Người xung quanh đều tỏ vẻ nghi hoặc, không biết Man Sơn là ai, không biết Diệp Thành là ai, càng không biết đã xảy ra chuyện này, chỉ trong thoáng chốc bầu không khí nhộn nhịp, sục sôi đã trở nên căng thẳng, áp lực.
Chiếc mặt nạ Quỷ Minh của Diệp Thành nứt ra, bị sát khí nghiền nát thành tro tàn, để lộ gương mặt của hắn. Người nhìn thấy đều đứng bật dậy: “Hoang… Hoang Cổ Thánh Thể?”
“Là Diệp Thành, hắn vẫn còn sống?”, nhiều người đều sững sờ, mặt lộ ra vẻ khó tin: “Nghe nói Thánh Thể đã bị chôn vùi trong di tích viễn cổ, sao hắn vẫn còn sống, chẳng lẽ là nhìn nhầm?”
“Mạng của Hoang Cổ Thánh Thể cứng đấy, bên ngoài thành cổ Đông Hoang, mấy mươi Đại Thánh đều không giết được hắn, xem ra lần này hắn lại thoát ra khỏi vỏ bọc của mình, lừa gạt người đời”, có người thở dài.
Trong tiếng bàn luận, Diệp Thành ngước mắt lên nhìn, bình tĩnh đến mức dọa người, ánh mắt nhìn chằm chằm thanh niên áo bào màu bạc, hắn nhìn thấy rõ người ném Man Sơn lên võ đài lúc nãy là thanh niên áo bào bạc đó.
Lúc Diệp Thành nhìn sang, thanh niên đó đang nằm nghiêng trên ghế, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón cái, khóe môi cong lên, cười thích thú nhìn vào mắt Diệp Thành: “Không cần nghi ngờ nữa, đây là kiệt tác của ta, ta rất nhân từ, giữ lại cho hắn một mạng”.
Diệp Thành không nói một lời, chậm rãi đứng dậy, giao Man Sơn đã bất tỉnh cho Thiên Thương Nguyệt, tà khí trào ra từ trong cơ thể đẩy Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng xuống khỏi vân đài.
Thanh niên áo bào bạc đứng lên, lộ ra hai hàng răng trắng trong ánh nhìn của hắn: “Ngươi thích món quà lớn lần này nhỉ, đây là cái giá đau đớn cho việc đã đắc tội với muội muội Phượng Tiên Nhi”.
“Phượng Tiên Nhi? Công chúa tộc Phượng Hoàng?”, thanh niên áo bào bạc nói thế, tiếng bàn luận lại vang lên.
“Cô ta cũng đến à? Xem ra tộc Phượng Hoàng không được mời tham gia đại hội Vạn Tộc!”, có người nhỏ giọng nói, vô thức liếc nhìn xung quanh, nhưng nhìn một vòng cũng không thấy Phượng Tiên Nhi của tộc Phượng Hoàng.
“Nếu là có liên quan đến Phượng Tiên Nhi thì đã rõ ràng quá rồi”, có người xoa cằm: “Thanh niên áo bào bạc đến từ tộc Cửu Đầu Điểu, có quan hệ mật thiết với tộc Phượng Hoàng, hắn muốn trút giận cho Phượng Tiên Nhi nên mới ra tay với bạn cũ của Diệp Thành, nguyên nhân của sự việc hẳn là như thế”.
“Giết gà há phải dùng đến dao mổ trâu!”, Thái tử Kim Ô ở một bên lạnh nhạt khẽ cười, khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt màu vàng kim hiện lên một tia giảo hoạt, hắn ta cũng nhúng tay vào chuyện này, cũng là người tham dự.
Chính hắn ta đã nói với Cửu Đầu Điểu… Diệp Thành đang ở Nam Vực, cũng chính hắn ta đã bắt Man Sơn, dường như hắn ta đã biết mối quan hệ của Diệp Thành và Man Sơn, cũng nghĩ rằng Diệp Thành sẽ đến tham gia đại hội Vạn Tộc này với Thiên Thương Nguyệt, tình hình đã đến mức này, chẳng không khác với những gì hắn ta nghĩ là bao.
“Nào, để ta xem thử Hoang Cổ Thánh Thể có phải vô địch ở cùng cấp bậc hay không!”, Cửu Đầu Điểu bật cười, một bước bay lên trời, giương đôi cánh phượng, khí thế che trời lấp biển.
Hắn ta là Chuẩn Thánh, nhưng có khí huyết dồi dào và huyết mạch bá đạo, mạnh hơn thần tử Phượng Hoàng, hơn nữa hắn ta còn tự cho rằng mình mạnh hơn thần tử Phượng Hoàng, nếu không hắn ta cũng sẽ không ngu ngốc đến mức đánh nhau với Hoang Cổ Thánh Thể.
“Ngươi cũng cần phải trả giá đau đớn cho hành động ngày hôm nay”, Diệp Thành tiến một bước phá tan tầng mây bước thẳng vào bầu trời, lời nói thanh tao, cực kỳ uy nghiêm và lạnh lùng, nhìn thế gian bằng “nửa con mắt”.
“Chỉ dựa vào ngươi?”, Cửu Đầu Điểu cười nhạo, sấm sét cuồng bạo, chém một chưởng xuống.
Ánh mắt Diệp Thành toát ra tia lạnh lùng, một bước lui về sau một tấc, thoáng chốc đã tránh khỏi một chưởng đó.
Cửu Đầu Điểu biến sắc, cho đến khi gặp được Thánh Thể mới cảm nhận được sự kỳ lạ của nó, chỉ riêng thân pháp này đã kinh người, với nhãn lực và đạo hạnh của hắn ta thì vẫn không bắt được hình bóng của Diệp Thành.
Đợi khi hắn ta phản ứng lại, mọi chuyện đã muộn rồi, chỉ trong tích tắc Diệp Thành đã vòng qua sau lưng hắn ta, một tay nắm lấy cánh của con phượng hoàng chín đầu, xé nát chúng, máu tuôn ra.
“Tên chết tiệt!”, Cửu Đầu Điểu tức giận quát, lập tức xoay người, tay nắm lấy thần thông đánh ra một chưởng.
Diệp Thành tung ra kim quyền đỡ đòn, chín đạo Bát Hoang lập tức hợp nhất làm một, một quyền áp đảo, nghiền nát, tay chân của Cửu Đầu Điểu nổ tung, cả cánh tay cũng đứt gãy, xương cốt máu thịt bay khắp trời.
Chương 2083: Đánh hội đồng
Cửu Đầu Điểu lảo đảo lùi về sau, vẻ mặt thay đổi, sức mạnh Hoang Cổ Thánh Thể khiến hắn ta kinh hãi.
Người bên dưới cũng chấn động, lần đầu nhìn thấy Thánh Thể ra tay, thế mà lại hung hãn như thế, trên người Cửu Đầu Điểu có huyết mạch bá đạo, sức chiến đấu không yếu mà lại thua trong một chiêu.
Diệp Thành lại tung ra thêm một quyền, so với trước càng thêm hung ác, kim quyền vô địch, đánh bay nửa cơ thể của Cửu Đầu Điểu, máu tươi bắn lên trời, giọt máu nào cũng cực kỳ chói mắt.
“Thái tử Kim Ô, cứu ta!”, Cửu Đầu Điểu khàn giọng gào lên một tiếng, kéo lê cơ thể đầy máu chạy trốn về phía hư không, vừa chạy trốn vừa kêu cứu, hắn ta sợ rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chém.
Thái tử Kim Ô khẽ cười nhưng không động đậy, nhưng bóng người bên cạnh hắn ta lại bay vào không trung.
Đó là một thanh niên đồ tím, bản thể là Thái Cổ Phượng Điêu, là huyết mạch được kết hợp giữa Phượng Hoàng và Xích Diệm Huyết Điêu, dung hòa tinh hoa huyết mạch của hai tộc, mặc dù cấp bậc là Chuẩn thánh nhưng lại vô cùng mạnh.
Nhìn thấy Thái Cổ Phượng Điêu đánh đến, Tiểu Viên Hoàng động đậy, vung gậy sắt Kim Ô lên đánh vào hư không, hỏa nhãn kim tinh phun ra lửa, khí thế bá đạo, chặn kẻ địch lại cho Diệp Thành.
Sau Tiểu Viên Hoàng, bên thái tử Kim Ô có bốn bóng người lần lượt bay vào bầu trời, đó là một đại bàng cánh vàng, một con nhạn đỏ thượng cổ, một rầy nâu mắt bạc và một chim đỏ viễn cổ, huyết mạch cổ xưa và lớn mạnh cùng hợp lực bao vây tấn công Diệp Thành, muốn tiêu diệt hắn.
Các huynh đệ của Diệp Thành là Võ Hùng Đại Địa, Tiên Vương Hạc, Xuyên Sơn Giáp và Bắc Minh Ngư đều liều mạng lao thẳng vào hư không, chặn bốn bóng người của chủng tộc cổ xưa.
Đại chiến xảy ra, trận thế sáu chọi sáu, đánh đến mức trời đất rạn nứt, không gian sụp đổ.
Nhưng vẫn Cửu Đầu Điểu vẫn chưa hết nguy hiểm, hắn ta kéo theo cơ thể đẫm máu liều mạng chạy trốn, Diệp Thành như hình đuổi theo bóng, một khi đuổi kịp thì sẽ dùng đến sát chiêu tấn công, đánh đến mức Cửu Đầu Điều suýt nữa bỏ mình.
“Bát Kỳ Đại Xà, đã đến lúc ngươi thể hiện thực lực của mình rồi”, thái tử Kim Ô thong thả uống trà, liếc mắt nhìn một thanh niên áo bào đỏ, đôi mắt người nọ âm trầm, hung bạo và khát máu, làm cho người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng vào y.
“Được”, Bát Kỳ Đại Xà khẽ cười, chậm rãi đứng dậy, một bước bay vào không trung, uy lực của Thánh Nhân trấn áp chín tầng mây, khí huyết cuồn cuộn nghiền ép khiến trời cao từng tấc đều vỡ nát.
“Rắn con, ngươi thật là uy phong đó!”, Quỳ Ngưu bỗng động đậy, bay vào hư không, giọng nói vang vọng xen lẫn sức mạnh sấm sét, hai cánh tay để trần, ngoài cơ thể bị tia chớp đánh, đôi mắt màu đen lóe lên tia hung tàn, khí thế của Thánh Nhân còn mạnh hơn thanh niên huyết bào.
“Quỳ Ngưu, không liên quan đến ngươi, cút!”, Bát Kỳ Đại Xà hừ một tiếng, giữa hai lông mày vẽ ra thần văn, một hình ảnh kỳ lạ cực lớn hiện ra sau lưng y, đó là một con rắn tám đầu, kích thước rất lớn, mỗi một đôi mắt đều toát ra sự nguy hiểm và khát máu, nếu nhìn thêm một cái, có lẽ thần trí sẽ không rõ ràng.
“Ngươi còn dám mắng ta, ta đây cảm thấy khó chịu”, Quỳ Ngưu hét lớn một tiếng, vung rìu chiến lên, cái rìu cuốn theo sấm sét bá đạo, chấn động trời đất, Bát Kỳ Đại Xà kêu rên một tiếng rồi lui về phía sau.
“Lần này, là bảy chọi bảy!”, người bên dưới đều ngẩng đầu nhìn lên, cứ cảm thấy có gì đó không đúng, đang là đại hội Vạn Tộc yên ổn tự dưng nói đánh là đánh, hơn nữa còn là đánh hội đồng như vậy, ai trong số họ cũng đều rất hung hãn và mạnh, chọn bừa ra một người cũng có thể là cái tên xếp hạng khá cao.
“Hình như không phải bảy đánh bảy”, có người hô lên ra hiệu cho mọi người nhìn sang một bên khác.
Lại có người xông lên, tất cả đều là chủng tộc có quan hệ tốt với tộc Kim Ô, tổng cộng có hơn chín người, đều là Chuẩn Thánh, đều có huyết mạch cổ xưa, đều có tiếng tăm lừng lẫy ở Nam Vực.
Khi chín người cùng xông lên, họ đều đánh thẳng đến chỗ Diệp Thành, cộng thêm Cửu Đầu Điều nửa sống nửa chết đang bị đuổi giết kia, mười vị Chuẩn Thánh cực mạnh bao vây lấy Diệp Thành, không có ý định để hắn sống sót.
Thái tử Kim Ô cầm ly rượu, cực kỳ hứng thú quan sát trận đại chiến trên hư không, trong lúc đó hắn ta cũng không quên nhìn sang Thiên Thương Nguyệt, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt âm trầm và hung ác.
Nhìn sang Thiên Thương Nguyệt, vẻ mặt lạnh lùng, cô ta cũng không tham gia vào trận chiến mà nối lại đạo căn giúp Man Sơn, chuyện này không nên chậm trễ, nếu có một chút sai sót, tu vi của Man Sơn sẽ mất hết, nguy hiểm đến tính mạng.
Còn trận chiến trên không kia, cô ta tin tưởng tuyệt đối vào Diệp Thành, trước kia hắn có thể một mình đánh với hai mươi bảy Chuẩn Thánh, hôm nay cũng có thể một mình đánh với mười Chuẩn Thánh, cho dù là thực lực của mười Chuẩn Thánh đó rất mạnh.
Hoang Cổ Thánh Thể luôn bất khả chiến bại ở cùng cấp độ, chỉ cần những người cùng cấp độ với thái tử Kim Ô và thái tử Côn Bằng không tham gia vào cuộc chiến, Diệp Thành sẽ không gặp nguy hiểm về tính mạng, sức chiến đấu của hắn không bị lấn át.
Chương 2084: Trốn không thoát
Rừng Hồng Hoang vang lên tiếng ầm ầm, bầu trời tựa như bị sấm sét tàn phá, trở nên hỗn loạn trong sự nứt toác và hợp lại.
Trận đại chiến hơi dữ dội, tất cả đều liều mạng lao vào đánh nhau, máu đủ màu tuôn trào như quang vũ đủ màu, đan dệt ra từng bức tranh đẹp, nhưng hình ảnh tuyệt đẹp đó lại đẫm máu..
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ di chuyển, mỗi người đều tự dùng ấn của mình hợp lực tạo ra kết giới, bảo vệ trời đất bên này, trận chiến giữa hai người gây ra chấn động quá lớn, để ngăn những người bên dưới bị ảnh hưởng.
“Có hơi đẫm máu đấy, Huyền Vũ Vương mặc kệ sao?”, có người thử nói.
“Chuyện của vãn bối, chỉ cần không có người lớn nhúng tay vào thì Huyền Vũ Vương ở Nam Vực sẽ không xen vào”, một con chuột tinh vuốt râu: “Năm nào cũng thế, người ta đã quen rồi”.
“Thôi xong, Cửu Đầu Điều sắp thua đến nơi rồi”, không biết là ai hô lên làm cho những người nhìn trái nhìn phải tìm bóng dáng Huyền Vũ Vương đều phải ngẩng đầu nhìn lên bầu trời huyền ảo.
Trên bầu trời hư không kia, trận chiến đang diễn ra rất quyết liệt, mười Chuẩn Thánh bao vây tấn công Diệp Thành, nhưng một mình Diệp Thành ra tay khiến ai cũng trở nên nhếch nhác, thảm nhất là Cửu Đầu Điều đó, cơ thể đã bị nứt toác.
Diệp Thành cực kỳ “chăm sóc” gã, mỗi lần hắn có tuyệt kỹ đều tấn công Cửu Đầu Điểu, hắn quyết tâm giết chết Cửu Đầu Điểu, chỉ vì tên đó đụng phải vảy ngược của hắn, gã nhất định phải chết.
“Cứu ta!”, Cửu Đầu Điều chỉ còn lại Nguyên Thần, thiêu đốt sức mạnh Nguyên Thần, nhếch nhác chạy trốn trong hư không, khiến gã điên cuồng hơn là Diệp Thành cứ nhắm vào gã, rảnh tay một chút là chạy đến đánh gã.
“Ngươi đi được sao?”, Diệp Thành hừ một tiếng, vượt qua bầu trời đuổi giết gã, đánh một chưởng lên trời, vô cùng bá đạo, tiêu diệt một nửa Nguyên Thần của gã, một tay đánh gã rơi xuống khỏi không trung.
“Kiếp sau không nên dây dưa với người không nên chọc vào!”, Diệp Thành lạnh lùng nói, tay cầm chiến mâu đen như mực đánh về phía Cửu Đầu Điều đang rơi xuống, chiến mâu đen nhánh mang theo sức mạnh cực lớn xuyên qua khoảng không, đó là một ngọn giáo tuyệt sát.
Cửu Đầu Điều hoảng sợ, chỉ biết liều mạng chạy trốn, Nguyên Thần còn lại chưa bị chiến mâu đâm xuyên qua đã hoàn toàn lạnh như băng, như thế đã bị kéo vào trong Cửu U, sắp bị tra tấn.
Gã thật sự ngửi được hơi thở chết chóc, kiêu ngạo gì đó chẳng có gì đáng nhắc đến khi đối mặt với cái chết cả.
Có lẽ đến lúc này gã mới không hiểu hối hận là gì, cứ tham gia đại hội là đủ rồi, tự dưng lại không biết tự lượng sức mình mà đi khiêu khích Hoang Cổ Thánh Thể nên mới rơi vào kết cục thê thảm như vậy.
Cứu ta, cứu ta! Khi đối mặt với cái chết, Cửu Đầu Điều nhìn thái tử Kim Ô, với sức chiến đấu của thái tử Kim Ô, chỉ cần giơ tay là có thể cứu hắn trong lúc nguy cấp.
Nhưng thái tử Kim Ô lại chỉ thích thú nhìn mọi chuyện đã diễn ra, môi cong lên mắng: “Vô dụng”.
Cửu Đầu Điểu oán hận và tức giận gào lên, mặt mày hung tợn, hai mắt đỏ ngầu.
Gã có kết cục như ngày hôm nay hơn một nửa có phần của thái tử Kim Ô, nếu không phải thái tử Kim Ô tiết lộ hành tung của Diệp Thành và bạn của hắn cho gã thì gã cũng sẽ không gây ra trận đại chiến này.
Nhưng lúc này có hối hận cũng đã muộn, vì chiến mâu đã đâm đến, ghim chặt gã vào giữa không trung, sát khí trên chiến mâu nghiền nát Nguyên Thần của gã khiến gã tan biến thành mây khói.
Sau đó máu bắn ra tung tóe, lại có người bị giết, bị Diệp Thành hủy diệt, đó cũng là một con chim, huyết mạch không yếu nhưng lại không biết là chủng tộc nào.
Diệp Thành cũng lười so đo đối phương là chủng tộc nào, cứ thẳng tay giết, nếu các ngươi đã nhất quyết muốn đối đầu với ta thì cứ chuẩn bị tinh thần đi chết là vừa, vẫn câu nói trước đó, ra ngoài quậy phá, cuối cùng cũng phải trả giá.
Hai trong mười Chuẩn Thánh đã bị tiêu diệt, tám Chuẩn Thánh còn lại không hề có ý định lùi bước, đều như bị tiêm thuốc kích thích, tung ra đủ thứ thần thông, pháp khí đáng sợ, không đánh chết sẽ không xong chuyện.
Diệp Thành sẽ không khách sáo với chúng, chân bước vào hư không, tung hoành chín tầng mây, dùng Hoang Cổ Thánh Thể chiến đấu, đối địch bằng thần thông bất thế, trận thế một đánh tám nhưng hắn lại chiếm thế thượng phong tuyệt đối.
Người bên dưới đều chậc lưỡi, ba năm trước họ đã nghe nói một mình Diệp Thành đánh với hai mươi bảy người ở thành cổ Đông Hoang, khi đó chỉ nghĩ là lời đồn, không ai tin cả nhưng hôm nay không còn ai nghi ngờ nữa.
Lúc họ đang nói chuyện thì lại có một người bị chém, chính là Thái Cổ Phượng Điêu - đối thủ của Tiểu Viên Hoàng, chết rất thảm, cơ thể bị Tiểu Viên Hoàng đập nát, Nguyên Thần muốn chạy trốn cũng không thoát được.
Chương 2085: Một đám chuột nhắt
Sau đó Võ Hùng Đại Địa cũng chém trúng vào nhạn đỏ thượng cổ, một chưởng đánh chết người ta, xác thịt và Nguyên Thần cùng bị tiêu diệt, đến khi rơi xuống đất chỉ còn lại một vũng máu.
Hai người hét lên, sau đó chạy thẳng đến chỗ Diệp Thành, cùng kề vai sát cánh chống lại kẻ địch.
Bên dưới vẫn còn có người lao lên trời, ai cũng đều lao đến chỗ Diệp Thành.
Có người đếm thử thì ngoài bảy người Diệp Thành, người tham chiến lại hơn hai mươi người, đối phương bỏ qua cấp Thánh Nhân là Bát Kỳ Đại Xà, những người còn lại đều là Chuẩn Thánh, rất mạnh.
“Một đám chuột nhắt!”, trong đám cấp Chuẩn Thánh chỉ có Diệp Thành là mạnh nhất, một mình đánh với một con quái điểu ba đầu, Nguyên Thần lập tức bị tiêu diệt, cả người rơi khỏi không trung biến thành tro tàn.
“Trấn áp cho ta!”, một Dực Điểu màu đỏ bay tới, sử dụng một cổ ấn màu đỏ, y là thái tử Dực tộc, cũng coi như có chút danh tiếng trong cấp Chuẩn Thánh.
Cổ ấn màu đỏ của y làm một vùng không gian bị sụp đổ nhưng không thể trấn áp được Diệp Thành, ngược lại bị Diệp Thành đánh một chưởng, Hỗn Độn Thần Đỉnh kêu vang, đập nó vỡ vụn.
Pháp bảo bổn mệnh bị thương, Dực Điểu đỏ cũng bị phản phệ, cơ thể nứt toác, máu tuôn ra, lảo đảo lui về phía sau, nhưng chưa kịp đứng vững thì Diệp Thành đã xông tới, xé nát hắn.
Vì thế sống lưng Diệp Thành cũng bị trúng một nhát kiếm, người ra tay là Phi Hoàng thượng cổ, ra tay rất tàn độc, thần thông tuyệt sát, nếu là Chuẩn Thánh bình thường chắc đã bị chém chết.
Diệp Thành bỗng xoay người lại, một chiêu Đại Suất Bi Thủ ném Phi Hoàng thượng cổ văng ra xa, sau đó chín thần quang Thần Thương hợp nhất đâm xuyên qua thần hải của Phi Hoàng thượng cổ, tiêu diệt hoàn toàn Nguyên Thần..
“Chết đi!”, lại có người lao đến, là một đòn đánh lén.
Thân phận của người này không đơn giản, hắn ta là Thần Điểu ba mắt, tổ tiên của hắn ta cũng được coi là người đứng đầu ở thời kỳ Hồng Hoang, căn nguyên huyết mạch của họ tương thích với Thần Tàng Tiên Thiên, cực kỳ bá đạo.
Nhưng huyết mạch có mạnh đi nữa, chỉ cần ngươi là cấp Chuẩn thánh thì đều chẳng là gì trước mặt Thánh Thể.
Diệp Thành đã lao về trước, không tránh cũng không né, không phòng thủ, để mặc một kiếm của Thần Điểu ba mắt thần đâm vào ngực mình, bàn tay hắn nâng lên đã biến thành Thần Đao, một chưởng chém chết hắn ta.
Ngay lúc này thái tử của ba chủng tộc lớn cùng lao đến, bản thể của chúng đều là vũ tộc, huyết mạch vừa cổ xưa vừa lớn mạnh, hợp lực sử dụng sát kiếm màu đen, chém vào không trung.
Sát kiếm đó là vương binh Chuẩn Thánh hàng thật giá thật, không biết đã hấp thụ máu của biết bao sinh linh, trói buộc rất nhiều oán hồn, được uy lực của kiếm thêm sức mạnh, một nhát kiếm có thể chém rời trời đất.
Diệp Thành bị thương, một cánh tay suýt nữa chém rời, chỉ còn chút da thịt vẫn dính vào vai.
Khả năng hồi phục của Thánh Thể rất mạnh, cánh tay lập tức đã bị nối liền, Diệp Thành một bước bay lên trời, Hỗn Độn Thần Đỉnh biến thành chiến mâu, hắn giơ lên cao rồi đánh xuống, một người trong đó bị đập nát, biến thành sương máu, cơ thể của người thứ hai bị xuyên thủng, người thứ ba là thê thảm nhất, Nguyên Thần bị chém chết.
Đám người Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu cũng đang chiến đấu với nhau cũng bật cười, Diệp Thành hung hãn như thế, họ cũng tràn đầy tinh thần chiến đấu, ngày đầu tiên kết nghĩa, bảy huynh đệ đã cùng nhau ra trận, “tắm” trong biển máu, đánh đến mức điên cuồng, giết đến mức đỏ mắt, vô cùng đẫm máu.
Máu lại đổ, thái tử của một tộc nào đó không tránh khỏi tai họa, bị một chưởng của Diệp Thành đánh thành vũng máu.
Cho giờ hắn đã liên tiếp giết được tám vị thái tử nhưng càng đánh càng hăng, tuy là bị đánh hội đồng nhưng là vẫn chiếm thế thượng phong, cũng không phải là đối phương bao vây tấn công đến hắn mà là hắn đuổi theo đối phương để đánh.
Hắn hệt như một vị thần chiến thần đẫm máu, chói mắt đến mức mọi người không thể nhìn thẳng vào hắn, hắn đi đến đâu thì chắc chắn chỗ đó sẽ có thảm họa đẫm máu, nơi nào hắn đi qua đều sẽ có thái tử một tộc sẽ bị chém, cảnh tượng hết sức đẫm máu.
Trời đất bị máu nhuộm đỏ, từng bóng người ngã xuống, không có một người sống sót, tất cả đều là thi thể, phần lớn đều là bị Diệp Thành giết chết, tà khí cuồn cuộn.
Những người bao vây tấn công hắn đều bị đánh cho khiếp sợ, không ai dám tiến lên một bước nào nữa, khắp người máu chảy ròng ròng, kéo lê nửa thân người nhếch nhác, còn đâu là uy nghiêm của thái tử một tộc chứ.
Người bên dưới nhìn mà chậc lưỡi, hít khí lạnh, các thái tử bình thường tràn đầy uy nghiêm, kiêu ngạo mà giờ lại cứ như một món đồ chơi trước mặt Hoang Cổ Thánh Thể, cả đám thái tử bị một kẻ đuổi đánh, chẳng những không đánh bại được Diệp Thành mà ngược lại còn bị đánh đến mức vứt bỏ áo giáp, đúng là nực cười thật.
“Một đám vô dụng!”, thái tử Kim Ô hừ một tiếng, đứng phắt dậy, tiến một bước bay lên trước.
"Ta nói, vạn tộc tụ họp đều phải lên đài biểu diễn?", Diệp Thành nhìn sang Thiên Thương Nguyệt.
"Về lý thuyết, quả thật là như thế”. Thiên Thương Nguyệt cười nói: “Đây là lễ nghi từ thời cổ truyền lại, năm tháng trôi qua, đã dần dần nhạt phai, toàn bộ dựa vào tự nguyện, không còn quá nhiều ràng buộc”.
"Việc tổ chức đại hội này có ý nghĩa gì, xem biểu diễn?", Diệp Thành không khỏi vò đầu, như này nếu vạn tộc dốc lực từng nhà một lên biểu diễn, vậy đại hội này đến ngày nào mới có thể kết thúc.
"Đương nhiên không phải”. Thiên Thương Nguyệt xắn tay áo: “Ngày xưa tới tham gia đều là lớp tiền bối, đại hội vạn tộc cũng như đại hội Dao Trì, phần nhiều là đàm kinh luận đạo, bởi vì năm tháng tang thương, nhiều người lớp tiền bối đã qua đời, không muốn nhìn vật nhớ người, liền đều phái lớp tiểu bối tới tham gia”.
"Chẳng trách không thấy lớp tiền bối”. Diệp Thành liếc mắt nhìn xung quanh, đập vào mắt đều là người trẻ tuổi, có Huyền Vũ Vương cấp Chuẩn Đế, không biết trốn chỗ nào, không tìm thấy.
"Ý nghĩa của đại hội Vạn Tộc đã thay đổi, cái gọi là đàm kinh luận đạo cũng đã thành lịch sử”. Thiên Thương Nguyệt lắc đầu cười: “Đám hậu bối tề tụ, phần nhiều là tranh đấu, đây có lẽ không phải điều mà lớp tiền bối muốn nhìn thấy, nhưng lại là điều không thể tránh khỏi dưới thịnh thế hoàng kim”.
"Nhìn ra rồi”. Diệp Thành cười, hắn có thể cảm nhận rõ ràng những ý nghĩ lạnh lùng liên tục không ngừng, giữa vạn tộc các mối quan hệ rắc rối phức tạp, đối địch không ít, gặp mặt đều là đỏ mắt khó chịu.
"Sau đại hội Vạn Tộc lần này, hơn tám mươi phần trăm các chủng tộc ở Nam Vực Huyền Hoang đều sẽ tự phong bế”. Thiên Thương Nguyệt nhấp một ngụm rượu ngon: “Tộc Khổng Tước ta cũng vậy, sẽ tự phong bế rất lâu”.
"Đầu tiên là Đại La Chư Thiên, Côn Lôn Hư, Thần Điện và Cửu Hoang Thiên, sau là thành cổ Đông Hoàng, Phượng Hoàng Cốc và Đan Tôn Điện, xem ra làn sóng tự phong này sẽ cuốn qua toàn bộ Huyền Hoang”. Diệp Thành lời nói khoan thai: “Đại Sở mất đi, phạm vi liên luỵ lại rộng khắp như thế”.
"Không phải đều là do Đại Sở...”. Trong lời nói của Thiên Thương Nguyện đầy ý sâu xa: “Hơn chín phần mười thế lực Huyền Hoang đều không biết Đại Sở ở chỗ nào, phần đông thế lực tự phong bế, nguyên nhân phần nhiều là ngửi thấy mùi nguy hiểm, không phải đến từ Thiên Ma, mà là đến từ rất nhiều chủng tộc đáng sợ còn sót lại từ Hồng Hoang”.
"Rất nhiều chủng tộc đáng sợ?" Diệp Thành nhíu mày: “Trong đây còn có bí mật?"
"Thời kỳ Hồng Hoang, thần ma đại chiến, ngọn lửa chiến tranh thổi quét toàn bộ chư thiên vạn vực, cơ hồ tất cả chủng tộc đều tham chiến, không ít chủng tộc bị diệt sạch, cũng có nhiều tộc chạy trốn ra vùng hoang vu biên giới vũ trụ, Nhân tộc nổi dậy từ thời đó”. Thiên Thương Nguyệt chậm rãi kể lại bí mật cổ xưa: “Thế sự xoay vần, sau những năm tháng vô tận, những chủng tộc đáng sợ tự phong bế từ thời kỳ Hồng Hoang lại rục rịch, nghe đồn đã có người giải phong bế, sự lớn mạnh của bọn họ khủng bố đến mức chúng ta không cách nào tưởng tượng nổi”.
"Tự phong bế chính là tự bảo vệ mình”. Diệp Thành trầm ngâm: “Xem ra những nơi như Côn Lôn Hư lựa chọn tự bế, quả thật không phải hoàn toàn do Đại Sở, chủng tộc Hồng Hoang có thể giải phong bế, cường giả đỉnh phong lại đến Đại Sở, vì để tránh gặp tai hoạ lớn trong thời gian này, lựa chọn tự phong quả thực là biện pháp tốt nhất”.
"Trước khi đến đã có tin tức, Long tộc, Vu tộc, Linh tộc, Cổ tộc và Man tộc của chín tộc Viễn Cổ đã lần lượt tự phong bế, bọn họ truyền thừa đã lâu, hơn phân nửa đã cảm nhận thấy điều gì đó trước rồi”. Thiên Thương Nguyệt chậm rãi nói: “Rất nhiều thế lực chủng tộc noi theo, cũng không phải không có nguyên do”.
"Loạn trong giặc ngoài”. Diệp Thành không khỏi cau mày: “Đây thật là một sự châm chọc cực lớn, Thiên Ma Vực như hổ rình mồi, trong chư thiên vạn vực lại chiến loạn không thôi”.
"Thế đạo đã như thế, trật tự cường giả vi tôn, pháp tắc sắt”. Thiên Thương Nguyệt cũng thở dài một tiếng: “Có lẽ chỉ có đến ranh giới giữa sống và chết, vạn vực mới có thể thật sự đoàn kết lại”.
"Không biết có vũ điệu thoát y không”. Trong lúc hai người nói chuyện, Tiểu Viên Hoàng ở bên kéo quần ra, nhìn vào trong xem tiểu đệ của mình, rất là hùng tráng, thẳng tắp.
"Nếu không, ta đi lên nhảy cho ngươi xem một đoạn? Ta..”. Diệp Thành vốn muốn trêu Tiểu Viên Hoàng, nhưng còn chưa nói xong, đã đứng dậy, một đôi mắt vàng nhìn chằm chằm vân đài.
Nhưng thấy trên vân đài có một người máu chảy đầm đìa nằm đó, mới vừa bị vứt lên, máu chảy lênh láng cả một vùng, đã không ra hình người, hoặc là có thể nói, chỉ còn lại một hơi thở.
Vứt một người máu chảy đầm đìa lên, đây là có ý gì? Mọi người ở tứ phía đều nhìn đến sững người.
Diệp Thành đã bước lên đài, nâng người máu chảy đầm đìa kia vào lồng ngực, chân nguyên Thánh Thể cuồn cuộn, điên cuồng đổ vào trong cơ thể người kia, bảo vệ nguyên thần lênh đênh và tâm mạch yếu ớt của người kia.
Là người chuyển thế! Nói chính xác hơn là một người chuyển thế đã giải phong bế: Man Sơn.
Ba năm trước, bọn họ từ một thành nhỏ của biên cương Đông Hoang, tự bước lên con đường tìm kiếm người chuyển thế, lại không ngờ đến ba năm sau gặp lại, lại là trong trường hợp này.
Man Sơn bị thương rất nặng, người ra tay cực kỳ tàn nhẫn, đã chém đạo căn của lão ta thành bảy tám phần, nguyên thần bị phế đi không ít, huyết mạch lão ta cũng bị cắn nuốt không còn lại mấy.
Thiên Thương Nguyệt cũng lên đài, bóp nát rất nhiều đan dược, hoà vào trong cơ thể Man Sơn, Man Sơn là đại tướng thiên đình, cô ta tất nhiên đã từng gặp qua, dù rằng lão ta đã không rõ hình người, vẫn có thể nhận ra.
Sáu người đám Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng cũng lần lượt lên đài, mỗi người đều lấy ra thần dược trị liệu, mặc dù không biết Man Sơn là ai, nhưng thấy Diệp Thành kích động như vậy, không khó để đoán ra quan hệ giữa Man Sơn và Diệp Thành.
Chương 2082: Gây hấn
Đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua, sát khí lạnh lẽo xuất hiện, lấy Diệp Thành làm trung tâm, mỗi một tấc trời đất đều bị đóng băng thành băng với tốc độ mắt thường có thể thấy.
Đám người Quỳ Ngưu đều nhíu mày, loại sát khí trần trụi này bắt nguồn từ linh hồn, lạnh băng đến mức khiến linh hồn người khác run lên, rất nhiều người biến sắc, không khỏi rùng mình.
Người mặc áo bào đen và đeo mặt nạ Quỷ Minh là ai? Tại sao lại để lộ sát khí như thế?
Người đẫm máu bị ném lên võ đài vừa rồi là ai? Là ai đã ném người đó lên võ đài?
Người xung quanh đều tỏ vẻ nghi hoặc, không biết Man Sơn là ai, không biết Diệp Thành là ai, càng không biết đã xảy ra chuyện này, chỉ trong thoáng chốc bầu không khí nhộn nhịp, sục sôi đã trở nên căng thẳng, áp lực.
Chiếc mặt nạ Quỷ Minh của Diệp Thành nứt ra, bị sát khí nghiền nát thành tro tàn, để lộ gương mặt của hắn. Người nhìn thấy đều đứng bật dậy: “Hoang… Hoang Cổ Thánh Thể?”
“Là Diệp Thành, hắn vẫn còn sống?”, nhiều người đều sững sờ, mặt lộ ra vẻ khó tin: “Nghe nói Thánh Thể đã bị chôn vùi trong di tích viễn cổ, sao hắn vẫn còn sống, chẳng lẽ là nhìn nhầm?”
“Mạng của Hoang Cổ Thánh Thể cứng đấy, bên ngoài thành cổ Đông Hoang, mấy mươi Đại Thánh đều không giết được hắn, xem ra lần này hắn lại thoát ra khỏi vỏ bọc của mình, lừa gạt người đời”, có người thở dài.
Trong tiếng bàn luận, Diệp Thành ngước mắt lên nhìn, bình tĩnh đến mức dọa người, ánh mắt nhìn chằm chằm thanh niên áo bào màu bạc, hắn nhìn thấy rõ người ném Man Sơn lên võ đài lúc nãy là thanh niên áo bào bạc đó.
Lúc Diệp Thành nhìn sang, thanh niên đó đang nằm nghiêng trên ghế, nhàn nhã xoay chiếc nhẫn trên ngón cái, khóe môi cong lên, cười thích thú nhìn vào mắt Diệp Thành: “Không cần nghi ngờ nữa, đây là kiệt tác của ta, ta rất nhân từ, giữ lại cho hắn một mạng”.
Diệp Thành không nói một lời, chậm rãi đứng dậy, giao Man Sơn đã bất tỉnh cho Thiên Thương Nguyệt, tà khí trào ra từ trong cơ thể đẩy Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng xuống khỏi vân đài.
Thanh niên áo bào bạc đứng lên, lộ ra hai hàng răng trắng trong ánh nhìn của hắn: “Ngươi thích món quà lớn lần này nhỉ, đây là cái giá đau đớn cho việc đã đắc tội với muội muội Phượng Tiên Nhi”.
“Phượng Tiên Nhi? Công chúa tộc Phượng Hoàng?”, thanh niên áo bào bạc nói thế, tiếng bàn luận lại vang lên.
“Cô ta cũng đến à? Xem ra tộc Phượng Hoàng không được mời tham gia đại hội Vạn Tộc!”, có người nhỏ giọng nói, vô thức liếc nhìn xung quanh, nhưng nhìn một vòng cũng không thấy Phượng Tiên Nhi của tộc Phượng Hoàng.
“Nếu là có liên quan đến Phượng Tiên Nhi thì đã rõ ràng quá rồi”, có người xoa cằm: “Thanh niên áo bào bạc đến từ tộc Cửu Đầu Điểu, có quan hệ mật thiết với tộc Phượng Hoàng, hắn muốn trút giận cho Phượng Tiên Nhi nên mới ra tay với bạn cũ của Diệp Thành, nguyên nhân của sự việc hẳn là như thế”.
“Giết gà há phải dùng đến dao mổ trâu!”, Thái tử Kim Ô ở một bên lạnh nhạt khẽ cười, khóe miệng hơi cong lên, đôi mắt màu vàng kim hiện lên một tia giảo hoạt, hắn ta cũng nhúng tay vào chuyện này, cũng là người tham dự.
Chính hắn ta đã nói với Cửu Đầu Điểu… Diệp Thành đang ở Nam Vực, cũng chính hắn ta đã bắt Man Sơn, dường như hắn ta đã biết mối quan hệ của Diệp Thành và Man Sơn, cũng nghĩ rằng Diệp Thành sẽ đến tham gia đại hội Vạn Tộc này với Thiên Thương Nguyệt, tình hình đã đến mức này, chẳng không khác với những gì hắn ta nghĩ là bao.
“Nào, để ta xem thử Hoang Cổ Thánh Thể có phải vô địch ở cùng cấp bậc hay không!”, Cửu Đầu Điểu bật cười, một bước bay lên trời, giương đôi cánh phượng, khí thế che trời lấp biển.
Hắn ta là Chuẩn Thánh, nhưng có khí huyết dồi dào và huyết mạch bá đạo, mạnh hơn thần tử Phượng Hoàng, hơn nữa hắn ta còn tự cho rằng mình mạnh hơn thần tử Phượng Hoàng, nếu không hắn ta cũng sẽ không ngu ngốc đến mức đánh nhau với Hoang Cổ Thánh Thể.
“Ngươi cũng cần phải trả giá đau đớn cho hành động ngày hôm nay”, Diệp Thành tiến một bước phá tan tầng mây bước thẳng vào bầu trời, lời nói thanh tao, cực kỳ uy nghiêm và lạnh lùng, nhìn thế gian bằng “nửa con mắt”.
“Chỉ dựa vào ngươi?”, Cửu Đầu Điểu cười nhạo, sấm sét cuồng bạo, chém một chưởng xuống.
Ánh mắt Diệp Thành toát ra tia lạnh lùng, một bước lui về sau một tấc, thoáng chốc đã tránh khỏi một chưởng đó.
Cửu Đầu Điểu biến sắc, cho đến khi gặp được Thánh Thể mới cảm nhận được sự kỳ lạ của nó, chỉ riêng thân pháp này đã kinh người, với nhãn lực và đạo hạnh của hắn ta thì vẫn không bắt được hình bóng của Diệp Thành.
Đợi khi hắn ta phản ứng lại, mọi chuyện đã muộn rồi, chỉ trong tích tắc Diệp Thành đã vòng qua sau lưng hắn ta, một tay nắm lấy cánh của con phượng hoàng chín đầu, xé nát chúng, máu tuôn ra.
“Tên chết tiệt!”, Cửu Đầu Điểu tức giận quát, lập tức xoay người, tay nắm lấy thần thông đánh ra một chưởng.
Diệp Thành tung ra kim quyền đỡ đòn, chín đạo Bát Hoang lập tức hợp nhất làm một, một quyền áp đảo, nghiền nát, tay chân của Cửu Đầu Điểu nổ tung, cả cánh tay cũng đứt gãy, xương cốt máu thịt bay khắp trời.
Chương 2083: Đánh hội đồng
Cửu Đầu Điểu lảo đảo lùi về sau, vẻ mặt thay đổi, sức mạnh Hoang Cổ Thánh Thể khiến hắn ta kinh hãi.
Người bên dưới cũng chấn động, lần đầu nhìn thấy Thánh Thể ra tay, thế mà lại hung hãn như thế, trên người Cửu Đầu Điểu có huyết mạch bá đạo, sức chiến đấu không yếu mà lại thua trong một chiêu.
Diệp Thành lại tung ra thêm một quyền, so với trước càng thêm hung ác, kim quyền vô địch, đánh bay nửa cơ thể của Cửu Đầu Điểu, máu tươi bắn lên trời, giọt máu nào cũng cực kỳ chói mắt.
“Thái tử Kim Ô, cứu ta!”, Cửu Đầu Điểu khàn giọng gào lên một tiếng, kéo lê cơ thể đầy máu chạy trốn về phía hư không, vừa chạy trốn vừa kêu cứu, hắn ta sợ rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể bị chém.
Thái tử Kim Ô khẽ cười nhưng không động đậy, nhưng bóng người bên cạnh hắn ta lại bay vào không trung.
Đó là một thanh niên đồ tím, bản thể là Thái Cổ Phượng Điêu, là huyết mạch được kết hợp giữa Phượng Hoàng và Xích Diệm Huyết Điêu, dung hòa tinh hoa huyết mạch của hai tộc, mặc dù cấp bậc là Chuẩn thánh nhưng lại vô cùng mạnh.
Nhìn thấy Thái Cổ Phượng Điêu đánh đến, Tiểu Viên Hoàng động đậy, vung gậy sắt Kim Ô lên đánh vào hư không, hỏa nhãn kim tinh phun ra lửa, khí thế bá đạo, chặn kẻ địch lại cho Diệp Thành.
Sau Tiểu Viên Hoàng, bên thái tử Kim Ô có bốn bóng người lần lượt bay vào bầu trời, đó là một đại bàng cánh vàng, một con nhạn đỏ thượng cổ, một rầy nâu mắt bạc và một chim đỏ viễn cổ, huyết mạch cổ xưa và lớn mạnh cùng hợp lực bao vây tấn công Diệp Thành, muốn tiêu diệt hắn.
Các huynh đệ của Diệp Thành là Võ Hùng Đại Địa, Tiên Vương Hạc, Xuyên Sơn Giáp và Bắc Minh Ngư đều liều mạng lao thẳng vào hư không, chặn bốn bóng người của chủng tộc cổ xưa.
Đại chiến xảy ra, trận thế sáu chọi sáu, đánh đến mức trời đất rạn nứt, không gian sụp đổ.
Nhưng vẫn Cửu Đầu Điểu vẫn chưa hết nguy hiểm, hắn ta kéo theo cơ thể đẫm máu liều mạng chạy trốn, Diệp Thành như hình đuổi theo bóng, một khi đuổi kịp thì sẽ dùng đến sát chiêu tấn công, đánh đến mức Cửu Đầu Điều suýt nữa bỏ mình.
“Bát Kỳ Đại Xà, đã đến lúc ngươi thể hiện thực lực của mình rồi”, thái tử Kim Ô thong thả uống trà, liếc mắt nhìn một thanh niên áo bào đỏ, đôi mắt người nọ âm trầm, hung bạo và khát máu, làm cho người ta sợ hãi không dám nhìn thẳng vào y.
“Được”, Bát Kỳ Đại Xà khẽ cười, chậm rãi đứng dậy, một bước bay vào không trung, uy lực của Thánh Nhân trấn áp chín tầng mây, khí huyết cuồn cuộn nghiền ép khiến trời cao từng tấc đều vỡ nát.
“Rắn con, ngươi thật là uy phong đó!”, Quỳ Ngưu bỗng động đậy, bay vào hư không, giọng nói vang vọng xen lẫn sức mạnh sấm sét, hai cánh tay để trần, ngoài cơ thể bị tia chớp đánh, đôi mắt màu đen lóe lên tia hung tàn, khí thế của Thánh Nhân còn mạnh hơn thanh niên huyết bào.
“Quỳ Ngưu, không liên quan đến ngươi, cút!”, Bát Kỳ Đại Xà hừ một tiếng, giữa hai lông mày vẽ ra thần văn, một hình ảnh kỳ lạ cực lớn hiện ra sau lưng y, đó là một con rắn tám đầu, kích thước rất lớn, mỗi một đôi mắt đều toát ra sự nguy hiểm và khát máu, nếu nhìn thêm một cái, có lẽ thần trí sẽ không rõ ràng.
“Ngươi còn dám mắng ta, ta đây cảm thấy khó chịu”, Quỳ Ngưu hét lớn một tiếng, vung rìu chiến lên, cái rìu cuốn theo sấm sét bá đạo, chấn động trời đất, Bát Kỳ Đại Xà kêu rên một tiếng rồi lui về phía sau.
“Lần này, là bảy chọi bảy!”, người bên dưới đều ngẩng đầu nhìn lên, cứ cảm thấy có gì đó không đúng, đang là đại hội Vạn Tộc yên ổn tự dưng nói đánh là đánh, hơn nữa còn là đánh hội đồng như vậy, ai trong số họ cũng đều rất hung hãn và mạnh, chọn bừa ra một người cũng có thể là cái tên xếp hạng khá cao.
“Hình như không phải bảy đánh bảy”, có người hô lên ra hiệu cho mọi người nhìn sang một bên khác.
Lại có người xông lên, tất cả đều là chủng tộc có quan hệ tốt với tộc Kim Ô, tổng cộng có hơn chín người, đều là Chuẩn Thánh, đều có huyết mạch cổ xưa, đều có tiếng tăm lừng lẫy ở Nam Vực.
Khi chín người cùng xông lên, họ đều đánh thẳng đến chỗ Diệp Thành, cộng thêm Cửu Đầu Điều nửa sống nửa chết đang bị đuổi giết kia, mười vị Chuẩn Thánh cực mạnh bao vây lấy Diệp Thành, không có ý định để hắn sống sót.
Thái tử Kim Ô cầm ly rượu, cực kỳ hứng thú quan sát trận đại chiến trên hư không, trong lúc đó hắn ta cũng không quên nhìn sang Thiên Thương Nguyệt, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt âm trầm và hung ác.
Nhìn sang Thiên Thương Nguyệt, vẻ mặt lạnh lùng, cô ta cũng không tham gia vào trận chiến mà nối lại đạo căn giúp Man Sơn, chuyện này không nên chậm trễ, nếu có một chút sai sót, tu vi của Man Sơn sẽ mất hết, nguy hiểm đến tính mạng.
Còn trận chiến trên không kia, cô ta tin tưởng tuyệt đối vào Diệp Thành, trước kia hắn có thể một mình đánh với hai mươi bảy Chuẩn Thánh, hôm nay cũng có thể một mình đánh với mười Chuẩn Thánh, cho dù là thực lực của mười Chuẩn Thánh đó rất mạnh.
Hoang Cổ Thánh Thể luôn bất khả chiến bại ở cùng cấp độ, chỉ cần những người cùng cấp độ với thái tử Kim Ô và thái tử Côn Bằng không tham gia vào cuộc chiến, Diệp Thành sẽ không gặp nguy hiểm về tính mạng, sức chiến đấu của hắn không bị lấn át.
Chương 2084: Trốn không thoát
Rừng Hồng Hoang vang lên tiếng ầm ầm, bầu trời tựa như bị sấm sét tàn phá, trở nên hỗn loạn trong sự nứt toác và hợp lại.
Trận đại chiến hơi dữ dội, tất cả đều liều mạng lao vào đánh nhau, máu đủ màu tuôn trào như quang vũ đủ màu, đan dệt ra từng bức tranh đẹp, nhưng hình ảnh tuyệt đẹp đó lại đẫm máu..
Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ di chuyển, mỗi người đều tự dùng ấn của mình hợp lực tạo ra kết giới, bảo vệ trời đất bên này, trận chiến giữa hai người gây ra chấn động quá lớn, để ngăn những người bên dưới bị ảnh hưởng.
“Có hơi đẫm máu đấy, Huyền Vũ Vương mặc kệ sao?”, có người thử nói.
“Chuyện của vãn bối, chỉ cần không có người lớn nhúng tay vào thì Huyền Vũ Vương ở Nam Vực sẽ không xen vào”, một con chuột tinh vuốt râu: “Năm nào cũng thế, người ta đã quen rồi”.
“Thôi xong, Cửu Đầu Điều sắp thua đến nơi rồi”, không biết là ai hô lên làm cho những người nhìn trái nhìn phải tìm bóng dáng Huyền Vũ Vương đều phải ngẩng đầu nhìn lên bầu trời huyền ảo.
Trên bầu trời hư không kia, trận chiến đang diễn ra rất quyết liệt, mười Chuẩn Thánh bao vây tấn công Diệp Thành, nhưng một mình Diệp Thành ra tay khiến ai cũng trở nên nhếch nhác, thảm nhất là Cửu Đầu Điều đó, cơ thể đã bị nứt toác.
Diệp Thành cực kỳ “chăm sóc” gã, mỗi lần hắn có tuyệt kỹ đều tấn công Cửu Đầu Điểu, hắn quyết tâm giết chết Cửu Đầu Điểu, chỉ vì tên đó đụng phải vảy ngược của hắn, gã nhất định phải chết.
“Cứu ta!”, Cửu Đầu Điều chỉ còn lại Nguyên Thần, thiêu đốt sức mạnh Nguyên Thần, nhếch nhác chạy trốn trong hư không, khiến gã điên cuồng hơn là Diệp Thành cứ nhắm vào gã, rảnh tay một chút là chạy đến đánh gã.
“Ngươi đi được sao?”, Diệp Thành hừ một tiếng, vượt qua bầu trời đuổi giết gã, đánh một chưởng lên trời, vô cùng bá đạo, tiêu diệt một nửa Nguyên Thần của gã, một tay đánh gã rơi xuống khỏi không trung.
“Kiếp sau không nên dây dưa với người không nên chọc vào!”, Diệp Thành lạnh lùng nói, tay cầm chiến mâu đen như mực đánh về phía Cửu Đầu Điều đang rơi xuống, chiến mâu đen nhánh mang theo sức mạnh cực lớn xuyên qua khoảng không, đó là một ngọn giáo tuyệt sát.
Cửu Đầu Điều hoảng sợ, chỉ biết liều mạng chạy trốn, Nguyên Thần còn lại chưa bị chiến mâu đâm xuyên qua đã hoàn toàn lạnh như băng, như thế đã bị kéo vào trong Cửu U, sắp bị tra tấn.
Gã thật sự ngửi được hơi thở chết chóc, kiêu ngạo gì đó chẳng có gì đáng nhắc đến khi đối mặt với cái chết cả.
Có lẽ đến lúc này gã mới không hiểu hối hận là gì, cứ tham gia đại hội là đủ rồi, tự dưng lại không biết tự lượng sức mình mà đi khiêu khích Hoang Cổ Thánh Thể nên mới rơi vào kết cục thê thảm như vậy.
Cứu ta, cứu ta! Khi đối mặt với cái chết, Cửu Đầu Điều nhìn thái tử Kim Ô, với sức chiến đấu của thái tử Kim Ô, chỉ cần giơ tay là có thể cứu hắn trong lúc nguy cấp.
Nhưng thái tử Kim Ô lại chỉ thích thú nhìn mọi chuyện đã diễn ra, môi cong lên mắng: “Vô dụng”.
Cửu Đầu Điểu oán hận và tức giận gào lên, mặt mày hung tợn, hai mắt đỏ ngầu.
Gã có kết cục như ngày hôm nay hơn một nửa có phần của thái tử Kim Ô, nếu không phải thái tử Kim Ô tiết lộ hành tung của Diệp Thành và bạn của hắn cho gã thì gã cũng sẽ không gây ra trận đại chiến này.
Nhưng lúc này có hối hận cũng đã muộn, vì chiến mâu đã đâm đến, ghim chặt gã vào giữa không trung, sát khí trên chiến mâu nghiền nát Nguyên Thần của gã khiến gã tan biến thành mây khói.
Sau đó máu bắn ra tung tóe, lại có người bị giết, bị Diệp Thành hủy diệt, đó cũng là một con chim, huyết mạch không yếu nhưng lại không biết là chủng tộc nào.
Diệp Thành cũng lười so đo đối phương là chủng tộc nào, cứ thẳng tay giết, nếu các ngươi đã nhất quyết muốn đối đầu với ta thì cứ chuẩn bị tinh thần đi chết là vừa, vẫn câu nói trước đó, ra ngoài quậy phá, cuối cùng cũng phải trả giá.
Hai trong mười Chuẩn Thánh đã bị tiêu diệt, tám Chuẩn Thánh còn lại không hề có ý định lùi bước, đều như bị tiêm thuốc kích thích, tung ra đủ thứ thần thông, pháp khí đáng sợ, không đánh chết sẽ không xong chuyện.
Diệp Thành sẽ không khách sáo với chúng, chân bước vào hư không, tung hoành chín tầng mây, dùng Hoang Cổ Thánh Thể chiến đấu, đối địch bằng thần thông bất thế, trận thế một đánh tám nhưng hắn lại chiếm thế thượng phong tuyệt đối.
Người bên dưới đều chậc lưỡi, ba năm trước họ đã nghe nói một mình Diệp Thành đánh với hai mươi bảy người ở thành cổ Đông Hoang, khi đó chỉ nghĩ là lời đồn, không ai tin cả nhưng hôm nay không còn ai nghi ngờ nữa.
Lúc họ đang nói chuyện thì lại có một người bị chém, chính là Thái Cổ Phượng Điêu - đối thủ của Tiểu Viên Hoàng, chết rất thảm, cơ thể bị Tiểu Viên Hoàng đập nát, Nguyên Thần muốn chạy trốn cũng không thoát được.
Chương 2085: Một đám chuột nhắt
Sau đó Võ Hùng Đại Địa cũng chém trúng vào nhạn đỏ thượng cổ, một chưởng đánh chết người ta, xác thịt và Nguyên Thần cùng bị tiêu diệt, đến khi rơi xuống đất chỉ còn lại một vũng máu.
Hai người hét lên, sau đó chạy thẳng đến chỗ Diệp Thành, cùng kề vai sát cánh chống lại kẻ địch.
Bên dưới vẫn còn có người lao lên trời, ai cũng đều lao đến chỗ Diệp Thành.
Có người đếm thử thì ngoài bảy người Diệp Thành, người tham chiến lại hơn hai mươi người, đối phương bỏ qua cấp Thánh Nhân là Bát Kỳ Đại Xà, những người còn lại đều là Chuẩn Thánh, rất mạnh.
“Một đám chuột nhắt!”, trong đám cấp Chuẩn Thánh chỉ có Diệp Thành là mạnh nhất, một mình đánh với một con quái điểu ba đầu, Nguyên Thần lập tức bị tiêu diệt, cả người rơi khỏi không trung biến thành tro tàn.
“Trấn áp cho ta!”, một Dực Điểu màu đỏ bay tới, sử dụng một cổ ấn màu đỏ, y là thái tử Dực tộc, cũng coi như có chút danh tiếng trong cấp Chuẩn Thánh.
Cổ ấn màu đỏ của y làm một vùng không gian bị sụp đổ nhưng không thể trấn áp được Diệp Thành, ngược lại bị Diệp Thành đánh một chưởng, Hỗn Độn Thần Đỉnh kêu vang, đập nó vỡ vụn.
Pháp bảo bổn mệnh bị thương, Dực Điểu đỏ cũng bị phản phệ, cơ thể nứt toác, máu tuôn ra, lảo đảo lui về phía sau, nhưng chưa kịp đứng vững thì Diệp Thành đã xông tới, xé nát hắn.
Vì thế sống lưng Diệp Thành cũng bị trúng một nhát kiếm, người ra tay là Phi Hoàng thượng cổ, ra tay rất tàn độc, thần thông tuyệt sát, nếu là Chuẩn Thánh bình thường chắc đã bị chém chết.
Diệp Thành bỗng xoay người lại, một chiêu Đại Suất Bi Thủ ném Phi Hoàng thượng cổ văng ra xa, sau đó chín thần quang Thần Thương hợp nhất đâm xuyên qua thần hải của Phi Hoàng thượng cổ, tiêu diệt hoàn toàn Nguyên Thần..
“Chết đi!”, lại có người lao đến, là một đòn đánh lén.
Thân phận của người này không đơn giản, hắn ta là Thần Điểu ba mắt, tổ tiên của hắn ta cũng được coi là người đứng đầu ở thời kỳ Hồng Hoang, căn nguyên huyết mạch của họ tương thích với Thần Tàng Tiên Thiên, cực kỳ bá đạo.
Nhưng huyết mạch có mạnh đi nữa, chỉ cần ngươi là cấp Chuẩn thánh thì đều chẳng là gì trước mặt Thánh Thể.
Diệp Thành đã lao về trước, không tránh cũng không né, không phòng thủ, để mặc một kiếm của Thần Điểu ba mắt thần đâm vào ngực mình, bàn tay hắn nâng lên đã biến thành Thần Đao, một chưởng chém chết hắn ta.
Ngay lúc này thái tử của ba chủng tộc lớn cùng lao đến, bản thể của chúng đều là vũ tộc, huyết mạch vừa cổ xưa vừa lớn mạnh, hợp lực sử dụng sát kiếm màu đen, chém vào không trung.
Sát kiếm đó là vương binh Chuẩn Thánh hàng thật giá thật, không biết đã hấp thụ máu của biết bao sinh linh, trói buộc rất nhiều oán hồn, được uy lực của kiếm thêm sức mạnh, một nhát kiếm có thể chém rời trời đất.
Diệp Thành bị thương, một cánh tay suýt nữa chém rời, chỉ còn chút da thịt vẫn dính vào vai.
Khả năng hồi phục của Thánh Thể rất mạnh, cánh tay lập tức đã bị nối liền, Diệp Thành một bước bay lên trời, Hỗn Độn Thần Đỉnh biến thành chiến mâu, hắn giơ lên cao rồi đánh xuống, một người trong đó bị đập nát, biến thành sương máu, cơ thể của người thứ hai bị xuyên thủng, người thứ ba là thê thảm nhất, Nguyên Thần bị chém chết.
Đám người Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu cũng đang chiến đấu với nhau cũng bật cười, Diệp Thành hung hãn như thế, họ cũng tràn đầy tinh thần chiến đấu, ngày đầu tiên kết nghĩa, bảy huynh đệ đã cùng nhau ra trận, “tắm” trong biển máu, đánh đến mức điên cuồng, giết đến mức đỏ mắt, vô cùng đẫm máu.
Máu lại đổ, thái tử của một tộc nào đó không tránh khỏi tai họa, bị một chưởng của Diệp Thành đánh thành vũng máu.
Cho giờ hắn đã liên tiếp giết được tám vị thái tử nhưng càng đánh càng hăng, tuy là bị đánh hội đồng nhưng là vẫn chiếm thế thượng phong, cũng không phải là đối phương bao vây tấn công đến hắn mà là hắn đuổi theo đối phương để đánh.
Hắn hệt như một vị thần chiến thần đẫm máu, chói mắt đến mức mọi người không thể nhìn thẳng vào hắn, hắn đi đến đâu thì chắc chắn chỗ đó sẽ có thảm họa đẫm máu, nơi nào hắn đi qua đều sẽ có thái tử một tộc sẽ bị chém, cảnh tượng hết sức đẫm máu.
Trời đất bị máu nhuộm đỏ, từng bóng người ngã xuống, không có một người sống sót, tất cả đều là thi thể, phần lớn đều là bị Diệp Thành giết chết, tà khí cuồn cuộn.
Những người bao vây tấn công hắn đều bị đánh cho khiếp sợ, không ai dám tiến lên một bước nào nữa, khắp người máu chảy ròng ròng, kéo lê nửa thân người nhếch nhác, còn đâu là uy nghiêm của thái tử một tộc chứ.
Người bên dưới nhìn mà chậc lưỡi, hít khí lạnh, các thái tử bình thường tràn đầy uy nghiêm, kiêu ngạo mà giờ lại cứ như một món đồ chơi trước mặt Hoang Cổ Thánh Thể, cả đám thái tử bị một kẻ đuổi đánh, chẳng những không đánh bại được Diệp Thành mà ngược lại còn bị đánh đến mức vứt bỏ áo giáp, đúng là nực cười thật.
“Một đám vô dụng!”, thái tử Kim Ô hừ một tiếng, đứng phắt dậy, tiến một bước bay lên trước.