• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiên võ đế vương (1 Viewer)

  • Chương 2076-2080

Chương 2076: Sở thú

Đáp án của Diệp Thành khiến Thiên Thương Nguyệt không biết phải nói gì, vấn đề này thật sự khó trả lời vậy sao?

Diệp Thành cười gượng rồi lập tức tăng tốc, lúc ngang qua một vùng núi, hắn đã nhìn thấy một bóng người nhếch nhác bò ra từ trong đống đá đổ nát, nhìn kỹ lại mới biết là Tiểu Viên Hoàng.

Hắn ta thật sự rất thê thảm, sau khi bò ra thì liên tục lắc đầu, không biết bị ai đánh mà đến lúc này đầu óc vẫn còn choáng váng, hai mắt chỉ thấy sao.

Diệp Thành nhích nhẹ mày, liếc nhìn qua Tiểu Viên Hoàng rồi lại nhìn sang Thiên Thương Nguyệt ở bên cạnh.

Hắn thông minh nên dễ dàng đoán ra được đã có chuyện gì xảy ra, chắc Tiểu Tinh Hoàng lại nói bậy nên mới bị tát bay từ tiên sơn Khổng Tước đến đây, hơn nữa còn đè sập cả một ngọn núi lớn.

Rõ ràng người đánh Tiểu Viên Hoàng đến đây là Thiên Thương Nguyệt, hơn nữa không cần nghĩ cũng biết cô ta đã nghe mấy thứ Quan Âm ngồi đài sen và ông lão đẩy xe đó từ chỗ Tiểu Viên Hoàng nên mới hỏi mà không suy nghĩ gì.

“Ra tay cũng nặng đấy”. Diệp Thành xuýt xoa, chỗ này cách nhà Khổng Tước ít nhất cũng đến tám vạn trượng, bị tát một bạt tai mà bay xa đến thế thì hắn cũng tưởng tượng ra được lúc đó vẻ mặt tuyệt vọng lúc đó của Tiểu Viên Hoàng.

“Chạy nhanh thế, chờ ta với”. Tiểu Viên Hoàng bám theo, tự giác đứng bên trái của Diệp Thành, giữ khoảng cách với Thiên Thương Nguyệt, sợ lại bị lôi ra đánh nữa.

Diệp Thành thấy buồn cười nhưng không nói gì, lướt nhanh qua bầu trời như một tia sáng.

Thiên Thương Nguyệt cũng hiểu ý, giữ im lặng, chỉ có tên Tiểu Viên Hoàng đó là lẩm bẩm suốt dọc đường, trước giờ hắn ta luôn rất ngông cuồng, đây là lần đầu tiên hắn ta hèn như thế, hèn đến mức cụp cả đuôi.

Suốt dọc đường cả ba đều không nói gì, cứ thế băng qua núi cao, sông dài và những bầu trời rộng lớn.

Không biết đến lúc nào ba người họ mới đáp xuống, dừng chân trước một khu rừng hoang vu.

Khu rừng dài bất tận với những cây cổ thụ chọc trời mọc um tùm giống như một vùng biển màu xanh lá, chưa vào trong mà đã ngửi thấy hơi hướng vắng vẻ, cổ kính và thâm sâu, dồi dào và mạnh mẽ.

“Đây là rừng rậm Hồng Hoang”. Thiên Thương Nguyệt khẽ cười và nói: “Tương truyền nó đã có từ thời kỳ Hồng Hoang, không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, đại hội Vạn Tộc được tổ chức ở sâu bên trong”.

“Đúng là đã rất lâu đời”. Diệp Thành mỉm cười, bước vào trong, tò mò nhìn quanh bốn phía.

Vào bên trong rừng hoang thì không còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa, chỉ trách chỗ này có quá nhiều cổ thụ chọc trời.

Cây nào cây nấy cũng xanh tốt um tùm, vươn lên đến tận mây, cao to tráng lệ, tán cây chồng lên nhau, cành cây đan vào nhau, dày khin khít, che lấp ánh mặt trời tạo nên sự tăm tối và cũng thần bí.

Tiếp tục đi vào bên trong, băng qua những con đường quanh co thì thấy ở tận bên trong tiên quang tỏa ra xung quanh với rất nhiều cây cổ thụ với hình thù kỳ quái, cành cây cong vẹo um tùm với đầy những dấu vết của thời gian, toát lên dáng vẻ đầy cổ kính.

Đây là một vùng đất có không gian cực kỳ rộng lớn, mọi người tập trung đông đúc với rất nhiều điều đặc biệt, tất cả đều là kiệt tác của thiên nhiên, trên những cành cây đan vào nhau là những chiếc bàn được đan từ dây leo, tất cả đều được bày đầy hoa quả và rượu ngon, đây chính là nơi tổ chức đại hội Vạn Tộc của Nam Vực.

“Tiểu Viên Hoàng giá đáo, có ai muốn dựa dẫm vào không?”. Ba người họ vừa đến thì Tiểu Viên Hoàng đã hét lớn khiến lỗ tai Diệp Thành ù cả lên, tất cả mọi người ở đó cũng bị một phen giật mình.

Phải nói giọng của hắn ta rất hữu dụng, rất nhiều người chạy đến, tất cả đều là nam tu, ai cũng phong độ ngời ngời, họ không phải chạy đến vì Tiểu Viên Hoàng mà chạy đến vì Thiên Thương Nguyệt, ai cũng yêu thích cái đẹp, huống hồ gì là đệ nhất mỹ nhân được Nam Vực công nhận.

Tiểu Viên Hoàng xấu hổ, hắn ta bị đẩy sang một bên nên mặt tối sầm, có vẻ như hắn ta chẳng được chào đón lắm, ai ở đó cũng nhìn hắn ta với ánh mắt hằn hộc, có người còn đem cả hàng nóng ra.

Mặc dù Diệp Thành muốn cười nhưng cũng thấy bối rối khi mình cũng bị đám đông đẩy sang một bên.

Thiên Thương Nguyệt lạnh lùng, chỉ cười xã giao rồi cũng Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng tìm một cây cổ thụ, ngồi xuống ở chiếc bàn bên trên đó khiến các nam tu đó cũng rất ngượng ngùng.

“Đợi ông tăng cấp thì sẽ xử lý các ngươi từng người một”. Tiểu Viên Hoàng ngồi xuống, bốc một quả đào từ trong mâm ngọc, cắn một miếng thật mạnh rồi chửi lầm bầm trong miệng.

“Đúng là đại hội Vạn Tộc”. Diệp Thành cầm ly rượu, không ngưng xuýt xoa, hắn nhìn xung quanh, dường như ngoài hắn là con người ra thì tất cả những người xung quanh đều là động vật hết: gián tinh, rắn yêu, bọ cạp tinh, dơi tinh, nhện tinh, rết tinh, cóc tinh…

“Có người chuyển thế không?”, Thiên Thương Nguyệt khẽ truyền âm hỏi và quan sát xung quanh.

“Có”. Diệp Thành trả lời rất chắc chắn, hắn không ngừng đưa tay chỉ về phía xa “Con thỏ ngọc ở đối diện đó là đệ tử Thanh Vân Tông, con báo tuyết gần bên cạnh cô ta là trưởng lão nhà Tư Đồ Tây Thục, còn có con sói lửa phía trước hơi chếch một xíu nữa, đó là tiền bối nhà họ Ngưu của Bàn Long Hải Vực…”

“Xem ra đã đến đúng chỗ rồi”. Thiên Thương Nguyệt cười rạng rỡ, mặc dù cô ta chưa gặp qua phần lớn những người trong số đó nhưng sau khi nghe Diệp Thành nói thì cảm thấy vô cùng thân thiết, đó đều là đồng hương của cô ta.

“Nhớ cho kỹ tất cả, sau đại hội, nhờ cô giúp họ phải phong ấn”. Diệp Thành đưa cho Thiên Thương Nguyệt một túi chứa đồ, bên trong có rất nhiều thẻ ngọc, tất cả đều chứa tiên quan ký ức.

“Yên tâm, cứ giao cho ta”. Thiên Thương Nguyệt nhận lấy, truyền âm và cười: “Nam vực có nhiều yêu nghiệt, ngươi cứ từ từ, ở cấp chuẩn thánh ngươi không có đối thủ nhưng cấp thánh nhân lại có rất nhiều người mạnh hơn ngươi”.
Chương 2077: Sở thú (2)

“Hiểu rồi”. Diệp Thành mỉm cười, không cần Thiên Thương Nguyệt nói thì hắn cũng biết, những người có mặt ở đó không phải thần tử thần nữ của đại giáo thì cũng là thái tử công chúa của tộc lớn, ai cũng có huyết mạch bá đạo, có vài người mặc dù che giấu rất kĩ nhưng vẫn khiến hắn thấy căng thẳng.

“Người mặc áo đen, đeo mặt nạ đó thuộc nhà nào thế? Không ngờ lại có thể ngồi chung bàn với công chúa Khổng Tước”. Lúc hai người họ đang nói chuyện thì xung quanh bắt đầu bàn tán xôn xao, phần lớn đều đan đồn đoán về Diệp Thành “Không nhìn rõ được khuôn mặt, cũng không nhìn ra được huyết mạch, thần thần bí bí, thật ra là có lai lịch thế nào?”

“Nhìn gì thế?”, Tiểu Viên Hoàng nổi giận, phun miếng đào đang nhai nát trong miệng ra khắp mặt đất.

“Có nhìn ngươi đâu, hống hách gì chứ?”. Một nam tu là cóc tinh không kiềm được, hét lớn.

“Hừ, ta điên lên rồi đây!”. Tiểu Viên Hoàng nhảy lên, rút gậy ra.

“Sao hả, sợ ngươi chắc!”. Cóc tinh lạnh lùng hét lên, tiên quang toát ra khắp người, thần vân xuất hiện giữa trán, khí thế hùng hồn, đằng sau hắn ta còn có dị tượng cóc khổng lồ xuất hiện.

“Không được ngông cuồng”. Hai người họ chưa kịp đánh nhau thì đã có một giọng nói trầm thấp vang lên, vừa nghiêm nghị vừa xa xăm, rất có tính uy hiếp, Tiểu Viên Hoàng và cóc tinh lập tức dừng lại.

“Chuẩn Đế!”. Diệp Thành lẩm bẩm, dù là hắn thì cũng không biết được giọng nói ma mị đó xuất phát từ đâu.

“Đấy là Huyền Vũ Vương, lão tổ của tộc Huyền Vũ, là chuẩn đế đúng nghĩa”. Thiên Thương Nguyệt truyền âm “Đại hội Vạn Tộc được tổ chức sáu mươi năm một lần, do năm vương tộc lớn của Nam Vực thay phiên chủ trì, lần này người chủ trì đại hội Vạn Tộc là Huyền Vũ Vương của tộc Huyền Vũ”.

“Bốn vương tộc lớn?”, Diệp Thành liếc mắt, nhìn Thiên Thương Nguyệt với vẻ tò mò: “Bốn tộc nào?”

“Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Kỳ Lân”. Thiên Thương Nguyệt mỉm cười, giải thích.

“Bốn thần thú, một thánh thú à?”, Diệp Thành ngồi thẳng lưng, liên tục xuýt xoa chậc lưỡi.

“Họ không thể đại diện cho thần thú và thánh thú”. Thiên Thương Nguyệt cười, nói: “Chỉ có Long Tổ Hồng Hoang, Bạch Hổ Hồng Hoang, Nguyên Phượng Hồng Hoang, Huyền Vũ Hồng Hoang và Kỳ Lân Hồng Hoang của thời sơ khai mới có tư cách tự xưng là thần thú và thánh thú, thời gian qua đi thì chỉ còn lại truyền thuyết và thần thoại”.

“Ra là vậy à”. Diệp Thành vuốt cằm, hỏi tiếp: “Vậy Long tộc trong cửu tộc viễn cổ và Thanh Long tộc của Nam Vực thì tộc là mới là Long Tổ chính thống?”

“Đều không phải chính thống, phân theo huyết mạch, long tộc của cửu tộc viễn cổ là tộc Thương Long”. Thiên Thương Nguyệt mỉm cười: “Thương Long và Thanh Long cũng như Chúc Long của Huyền Hoang Bắc Nhạc, xa hơn nữa là Cổ Long Thái Hư, bạo Long, Bá Vương Long, chúng đến là đời sau của Long Tổ Hồng Hoang. Từ thời Hồng Hoang đến giờ, Long tộc đã liên hôn với bên ngoài rất nhiều, cộng thêm chiến tranh loạn lạc, huyết mạch Long Tổ đã có rất nhiều phân chi, đời này qua đời khác, rất nhiều chi lụi tàn và cũng có rất nhiều chi trỗi dậy, như Thái Hư Cổ Long từng hùng bá Thái Cổ mấy trăm vạn năm hay như Huyết Long đã diệt vong từ rất lâu rồi”.

“Nói như vậy thì tộc Phượng Hoàng, tộc Kỳ Lân cũng giống như Long tộc, cũng có rất nhiều phân chi như Long tộc, không phải Hồng Hoang chính thống nữa ?” Diệp Thành hạ giọng nói “Trong khoảng thời gian đó đã có rất nhiều thế hệ kế thừa”.

“Đúng vậy, huyết mạch đời sau kém xa so với các bậc tiền bối của mình”. Thiên Thương Nguyệt mỉm cười, nói: “Huyết mạch của nhóm sinh linh đầu tiên ở thời thiên địa sơ khai mới là bá đạo”.

“Sinh linh càng cách xa thời này thì càng đáng sợ, câu nói đó không phải là vô căn cứ”. Diệp Thành mỉm cười, lắc đầu: “Không biết nếu thánh thể Hoang Cổ sinh ra ở thời Hồng Hoang thì có bị hành hạ chết không”.

“Chuyện gì mà tám nhiều thế, nào, giới thiệu với ngươi người anh em kết nghĩa của ta”. Tiểu Viên Hoàng kéo Diệp Thành đứng dậy: “Đại hội kết thúc thì chúng ta tìm chỗ kết nghĩa đi”.

“Cút, không rảnh!”. Diệp Thành mắng xong, đang định ngồi xuống thì bỗng cảm thấy có một luồng khí hùng hậu ập đến, khiến hắn bất giác liếc ngang, nhìn về phía người đang tiến đến.

Đấy là một tên mập, rất săn chắc, bản thể là một con gấu với huyết mạch dũng mãnh: Võ Hùng Đại Địa.

Bên cạnh hắn ta còn có ba tu sĩ không phải người, một người là Tiên Vương Hạc, một người là Xuyên Sơn Giáp, một người là Bắc Minh Ngư, huyết mạch của ai cũng dũng mãnh, cùng sánh vai với Võ Hùng Đại Địa, tất cả đều rất ngang tàn, ai không biết đó là thái tử thì còn tưởng là cường đạo nữa.

Diệp Thành nhìn xa xăm, bốn người đó là anh em kết nghĩa với Tiểu Viên Hoàng, kẻ bay trên trời người chạy dưới đất, người bơi dưới nước người chui dưới đất, tất cả đều có đủ.

“Viên Phi, đệ cũng nhanh chân thật đấy”. Võ Hùng Đại Địa tiến đến, giống như lời đồn, hắn ta cao to vạm vỡ, cơ thể cực kỳ nặng nề, mỗi bước đi đều khiến mặt đất rung lên thình thịch.

“Đương nhiên rồi”. Tiểu Viên Hoàng cười “Cơ thể của nhị ca vẫn vạm vỡ như ngày nào”.

“Đừng nói mấy lời vô nghĩa, trả búa Thiên Vương lại đây!”. Võ Hùng Đại Địa giơ bàn tay to bự ra, khuôn mặt tròn trĩnh tối sầm.

“Kiếm Tiên Vũ của ta!”. Tiên Vương Hạc cũng đưa tay ra “Mẹ nó, mượn rồi không trả nữa hả?”

“Khoan Kim Tôn của ta cũng chưa trả”. Xuyên Sơn Giáp chỉnh lại tóc “Đừng có chơi xấu”.

“Còn Bắc Minh Châu của ta nữa, chơi cũng đủ lâu rồi đấy”. Bắc Minh Ngư cũng lên tiếng.

“Thật không hổ là anh em kết nghĩa”. Diệp Thành buồn cười, nhóm này thú vị thật, hắn thật sự nghi ngờ năm người này chỉ vừa mới nhập nhóm, trông sao cũng giống chỉ đang giỡn chơi thôi.
Chương 2078: Lão thất

“Không cần quan tâm tới những tiểu tiết kia”, Tiểu Viên Hoàng mặt dày mày dạn túm Diệp Thành lên trước: “Tên này sẽ là lão thất của chúng ta, nhớ che chở một chút”.

“Cái gì mà lão thất nhà ngươi hả!”, Diệp Thành không chịu: “Ngươi đang trêu chọc ta à!”

“Hắn là gì thế?”, một câu của Tiểu Viên Hoàng khiến mấy anh em kết nghĩa vây quanh Diệp Thành, ngó trái ngó phải quan sát mà cũng không nhìn ra được bản thể của Diệp Thành, chân dung hay huyết mạch cũng không.

“Ta là... nhân loại!”, Diệp Thành đáp rồi quay người rời đi, hắn cũng không muốn gia nhập vào đám trộm cướp.

”Đi đâu đó?”, Tiểu Viên Hoàng ở phía sau níu hắn lại, cũng không màng Diệp Thành có bằng lòng hay không mà trực tiếp giới thiệu: “Đây là nhị ca, bản thể là Võ Hùng Đại Địa, gọi hắn ta là Hùng Bưu, lão tam là ta, đây là tứ ca của người, bản thể là Tiên Vương Hạc...”

Tên này cũng khá chuyên nghiệp, giới thiệu cặn kẽ từng người từ tu vi, cảnh giới, huyết mạch, bản thể, thậm chí mười tám đời tổ tiên người ta cũng bị hắn ta kể ra vanh vách.

Tiểu Viên Hoàng nói rất tỉ mỉ nhưng Diệp Thành chẳng nghe lọt tai câu nào, chỉ muốn tìm thời cơ chạy trốn, một Tiểu Viên Hoàng đã làm hắn thê thảm lắm rồi, giờ thêm mấy tên nữa, chắc hắn khóc thét luôn.

“Nào, để ta nghiêm túc giới thiệu về lão thất của chúng ta!”, Tiểu Viên Hoàng hắng giọng. Sau đó hắn ta không quên vung tay áo nói: “Hắn, chính là Hoang Cổ Thánh Thể trong lời đồn”.

“Hoang Cổ Thánh Thể?”, bốn người Hùng Bưu vừa nghe tới mấy chữ này thì hai mắt tỏa sáng rực rỡ.

“Ngươi đừng nói linh tinh được không hả!”, Diệp Thành che miệng Tiểu Viên Hoàng, hắn tới tìm người chuyển thế, không muốn bại lộ thân phận, bằng không thịnh hội hôm nay ầm ĩ vô cùng.

“Ta cho rằng chúng ta vẫn nên tìm chỗ uống máu ăn thề đi!”, Hùng Bưu nói một câu.

“Ta rất thích thất đệ này, thánh huyết chắc sẽ có màu vàng rực nhỉ!”, Tiên Vương Hạc, Xuyên Sơn Giáp và Bắc Minh Ngư đều gật đầu, vẻ mặt thâm sâu khó lường.

Diệp Thành giật khóe môi, đúng là năm vị ca ca tốt, gì mà uống máu ăn thề, hóa ra là muốn nhanh chóng lấy máu của hắn, dáng vẻ còn mừng rỡ như thế nữa, tính chơi hắn à?

“Nào, nhìn xem, trùm cuối tới rồi!”, Tiểu Viên Hoàng kéo giật tay áo Diệp Thành ra hiệu cho hắn nhìn ra cửa, bàn tay lông lá chỉ về phương xa, cuối cùng chĩa thẳng vào một người.

Diệp Thành vô thức liếc sang, ngắm một cách chính xác vào người được chỉ, hai mắt híp lại.

Đó là một người cường tráng, thân hình vạm vỡ, thể phách tráng kiện, thân trên trần trụi, cơ bắp như rồng, có sét quấn quanh, tràn ngập năng lượng, trên cánh tay có vẽ thần văn.

Khí huyết như sông lớn, bá đạo mà bàng bạc, đôi mắt to đen ngòm mang theo uy nghiêm, chứa đựng cả đất trời. Có lẽ vì quá vạm vỡ nên khi đi, hắn ta làm cả không gian bị vặn vẹo, đất bằng rung chuyển.

Quỳ Ngưu! Diệp Thành lẩm bẩm, lập tức nhìn ra bản thể của đối phương, là một con trâu.

Đó là một huyết mạch cổ xưa, cùng tồn tại song song với những huyết mạch viễn cổ như Kim Ô và Côn Bằng, cơ thể mạnh mẽ tới mức gần như đứng đầu, thậm chí còn có thể đè ép cả thánh thể, đáng sợ vô cùng.

Chủng tộc này từng sinh ra Đại Đế, là Quỳ Ngưu Đại Đế trong một trăm ba mươi vị Đế thời Huyền Hoang. Ở thời đại cổ xưa đó, họ đã từng vô địch vạn vực, từng thống ngự vạn linh, lừng lẫy xưa nay.

Khác với mấy người Tiểu Viên Hoàng, Quỳ Ngưu cũng không phải Chuẩn Thánh mà chỉ là một Thánh Nhân, nhưng khí tức hung hãn của hắn ta còn mạnh hơn thái tử Kim Ô hôm qua một tầng, chiến lực cực kỳ kinh khủng.

“Hay là chúng ta cứ tìm chỗ uống máu ăn thề đi!”, Diệp Thành tự giác sửa lại quần áo.

“Trước đó còn không chịu, giờ lại trở mặt như lật bánh tráng thế”, Tiểu Viên Hoàng liếc xéo Diệp Thành.

“Ta rất yêu thích đại gia đình của chúng ta!”, Diệp Thành thâm trầm nói một câu, ngữ điệu sâu xa, vẻ mặt cũng đầy ẩn ý: “Theo đại ca tung hoành giang hồ, chắc chắn tương lai sẽ rất xán lạn”.

“Hứ!”, một đám bĩu môi, dùng vẻ mặt chê bai nhìn Diệp Thành. Vừa rồi còn tỏ ra ẩm ương, giờ gọi đại ca thân thiết dữ, họ nhìn ra rồi, tên này cũng là một kẻ hèn!

“Đứng hết ở đây làm gì thế!”, Quỳ Ngưu đi tới, giọng lớn như tiếng sấm khiến màng nhĩ mọi người cứ ong ong, quan trọng nhất là tên này còn mang theo khí thế làm mấy người Tiểu Viên Hoàng suýt đứng không vững.

“Đang đợi đại ca dẫn chúng ta đi tạo nét, giúp chúng ta nở mày nở mặt!”, năm người mặt dày nặn ra một nụ cười.

“Lần này xuất quan, thấy tính nết các đệ vẫn không đổi, ta cảm thấy rất yên lòng”, Quỳ Ngưu lên tiếng.

“Sao sánh bằng đại ca được!”, năm người nhếch môi, sau đó đẩy Diệp Thành lên: “Đây là lão thất của chúng ta, mới kết nạp, sau này sẽ theo chúng ta tung hoành giang hồ”.

“Hử?”, Quỳ Ngưu nhướng mày nhìn Diệp Thành, đôi mắt trâu ngăm đen lóe lên tia sáng, nhìn một hồi rồi híp mắt nói: “Đúng là Hoang Cổ Thánh Thể!”

“Vậy mà cũng nhìn ra được sao?”, Diệp Thành giật mình. Hắn đã phong ấn căn nguyên, ngay cả thái tử Kim Ô đánh với hắn chín chiêu cũng không nhìn ra được huyết mạch của hắn, giờ lại bị Quỳ Ngưu phát hiện dễ dàng như vậy.

“Người anh em này, ta nhận!”, Quỳ Ngưu cảm thấy tâm trạng khá vui vẻ, cánh tay như trâu khoác lên vai Diệp Thành: “Lần này tới đây, ta cũng nghe nói những đồn đãi về ngươi, rất đỉnh đó! Nhóm thần tử bị ngươi đánh cho tàn phế còn đang dưỡng bệnh trên giường kìa”.

“Không thể không nói là hôm đó ta cũng có hơi nóng nảy!”, Diệp Thành hít sâu một hơi. Câu này đã giúp hắn tạo nét thành công.
Chương 2079: Lão thất (2)

“Tốt, tính cách như thế, ông đây thích, mau đọc khẩu hiệu cho lão thất của chúng ta nghe đi!”

“Nam thì đánh cho phục tùng, nữ thì ngủ cho chịu phục!”, Quỳ Ngưu vừa mới nói xong thì Tiểu Viên Hoàng, Võ Hùng Đại Địa, Tiên Vương Hạc, Xuyên Sơn Giáp và Bắc Minh Ngư đều đồng loạt mở to miệng hét lên.

Tiếng hét làm đám đông chung quanh giật mình nhìn sang, đám này là ai? Thổ phỉ hả? Ở nơi đông người mà la hét mấy câu này, không thấy xấu hổ à?

Môi Diệp Thành lại giật vài cái, hắn cũng nhìn ra rồi, hắn thật sự vào ổ cướp!

Cách đó không xa, Thiên Thương Nguyệt đang uống rượu thì vô thức xoa ấn đường, cô ta cũng đã hiểu biết về đám người Quỳ Ngưu, với cách sống “hoạt bát” và thêm bản tính trời sinh này, Diệp Thành đúng là biết tìm “đồng đội”.

Quỳ Ngưu la hét xong thì sáu huynh đệ, à, không phải, giờ là bảy huynh đệ kề vai sát cánh đi sang một bên, chọn bàn dây leo bên cạnh Thiên Thương Nguyệt.

“Úi chà!”, vừa ngồi xuống, Diệp Thành đã than nhẹ một tiếng, liếc về phía cửa thịnh hội.

Một cô gái mặc váy nghê thường bảy màu từ từ tiến vào, vải sa tanh mỏng màu trắng che mặt, chỉ lộ đôi mắt trong suốt, sạch sẽ tới mức không nhiễm bụi trần.

Diệp Thành có thể nhìn thấu gương mặt của nàng ta, một khuôn mặt lạ lẫm nhưng nàng ta cũng là người chuyển thế. Kiếp trước nàng ta là đệ tử Chính Dương Tông, xét vai vế thì là cùng thế hệ với Cơ Tuyết Băng, tên Lý Thi Mạn.

Năm đó, khi vẫn là đệ tử Chính Dương Tông, hắn cũng hiểu biết kha khá về Lý Thi Mạn, hắn là đệ tử được phái ra ngoài của Tình Báo Các, nàng ta là đệ tử nội tông của Tình Báo Các, cũng vì nguyên nhân này nên hai người từng liên lạc qua lại rất nhiều.

Trong đại hội thi đấu của ba tông môn, Cơ Tuyết Băng từng phái nàng ta tới Nguyệt Phong tìm một người tên là Trần Dạ. Nàng ta không tìm được Trần Dạ nhưng gặp được Diệp Thành, tình huống năm đó cũng có chút xấu hổ.

“Bản thể là bươm bướm, là công chúa tộc Tiên Điệp”, biết Diệp Thành đang nhìn ai, Thiên Thương Nguyệt truyền âm giới thiệu, sau đó cười nói: “Ngươi nhìn nàng ta như thế thì chắc nàng ta là người chuyển thế rồi. Kiếp này đầu thai tốt đấy nhưng kiếp trước, khi ở Đại Sở, ta chưa từng gặp nàng ta nhỉ!”

“Là đệ tử của Chính Dương Tông!”, Diệp Thành cười: “Phong ấn của nàng ta giao cho cô nhé!”

Sau Lý Thi Mạn thì còn rất nhiều người khác, thân phận đều không đơn giản, toàn là hậu bối xuất sắc của các thế lực, trong đó có không ít người chuyển thế, ai cũng bị Diệp Thành chỉ ra khi tiến vào.

Người tới ngày càng nhiều, ở nơi này, đâu đâu cũng có người ngồi xếp bằng.

Diệp Thành đếm sơ thì số lượng đã khoảng mười nghìn, như thế cũng có nghĩa những thế lực và chủng tộc có danh tiếng ở Nam Vực cũng đã đạt tới hàng chục nghìn, số lượng này đủ để chứng tỏ sự lớn mạnh của Nam Vực.

“Con chim lông tạp kia đến rồi!”, Diệp Thành đang thổn thức, Tiểu Viên Hoàng lại gào một tiếng. Ở trên bầu trời xa xa, một bóng người đang bay tới, là thái tử Kim Ô.

Lúc họ đang nói chuyện, thái tử Kim Ô đã đáp xuống khiến những nữ tu tại đó chú ý. Dựa vào thái dương rực rỡ, hắn ta đi tới đâu là sáng chói tới đó, đôi mắt vàng tỏa ra hào quang.

Thái tử Kim Ô không màng đến những nhan sắc tầm thường, chỉ nhìn thẳng về phía Thiên Thương Nguyệt bên này.

Nhưng vừa nhìn sang là trong mắt hắn ta lóe tia sáng lạnh, hôm qua đến tộc Khổng Tước một chuyến, hắn ta mất hết thể diện, hắn ta lại là kẻ thù dai, trong lòng còn ấp ủ suy nghĩ tà ác.

Sắc mặt Thiên Thương Nguyệt lạnh lùng, cô ta lẳng lặng ngồi đó, dù biết thái tử Kim Ô đang nhìn mình nhưng vẫn chẳng để ý.

Thái tử Kim Ô cười lạnh, liếc sang Diệp Thành thì môi cong lên, trong con ngươi màu vàng hiện lên tia giảo hoạt. Dù đôi mắt hắn ta cực nóng nhưng giây phút ấy lại làm cho người ta có cảm giác âm trầm.

“Được lắm, hôm nay phải đánh hắn ta một trận”, Diệp Thành không nói gì, Quỳ Ngưu lại hừ lạnh. Hắn ta bế quan, đám huynh đệ kết nghĩa bị đánh sấp mặt, thân là đại ca, hắn ta không thể nhẫn nhịn chuyện này, nếu không phải thịnh hội đã bắt đầu thì chắc hắn ta đánh qua đó rồi.

“Đánh hắn, phải xử hắn!”, mấy người Tiểu Viên Hoàng hăng như mới được tiêm máu gà, ngày xưa không có Quỳ Ngưu, họ đánh không lại Kim Ô, nay thời thế đã khác, có Quỳ Ngưu rồi, họ sợ gì con chim kia nữa.

“Côn Bằng tới!”, Thiên Thương Nguyệt nhẹ giọng nhắc, vẫn là truyền âm, cô ta đang nói với Diệp Thành.

“Thấy rồi”, Diệp Thành nhìn chằm chằm vào hư không, một thanh niên mặc áo bào màu tím, tóc đen như mực, mắt sáng như sao đang tiến tới. Đôi mắt màu tím lóe ra tia sáng khiếp người, khí huyết bàng bạc như biển, tiên quang quấn quanh người, mỗi luồng đều sáng chói.

Tên này đúng là mạnh hơn Kim Ô, vừa đáp xuống là khiến đông đảo nữ tu si mê.

Nhưng các cô gái cũng bị một đôi mắt lạnh lẽo cảnh cáo, đó là đại công chúa Khổng Tước đứng bên cạnh Côn Bằng, cô ta là vương phi danh chính ngôn thuận của Côn Bằng, sao có thể để kẻ khác ngấp nghe phu quân nhà mình.

Côn Bằng lướt quanh một vòng, ngừng ở chỗ Diệp Thành một giây, ánh mắt sắc bén hơn, dù đã biết Diệp Thành là Hoang Cổ Thánh Thể nhưng trong mắt gã, Hoang Cổ Thái Thể chẳng là cái thá gì!

Đại công chúa Khổng Tước đang nhìn chằm chằm Thiên Thương Nguyệt, ánh mắt lạnh như băng. Tuy đã qua một đêm nhưng cô ta vẫn canh cánh chuyện hôm qua trong lòng, người chị gái này đúng là nhỏ nhen.

Diệp Thành bình thản, Thiên Thương Nguyệt ung dung như không có chuyện gì. Họ chỉ để ý tới người chuyển thế, không có hơi sức đâu mà quan tâm những ân oán kia, cũng không để bụng chúng.
Chương 2080: Nói với ca ca

Sau Thái tử Côn Bằng, có bốn người cùng đến, mọi ánh mắt đều bị thu hút bởi sự kiện lớn như vậy.

Khí thế của bốn người kia cực kỳ cường đại, cấp bậc tương đương, đều là tu vi Thánh Nhân, khí huyết cuồn cuộn như biển cả, có lẽ là huyết mạch quá mạnh, khi bước đi đều có dị tượng cổ xưa kèm theo, không thể nhìn thấu sự huyền ảo.

Diệp Thành tự có thể nhìn ra lai lịch của bốn người kia: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ.

Ngũ đại Vương tộc của Nam Vực, bọn họ đại diện cho bốn tộc trong số đó, ba Thái tử, một Công chúa, đội hình này quả thật là khổng lồ, đều là cấp bậc yêu nghiệt, không hề yếu hơn so với Côn Bằng Kim Ô.

Những người trong đại hội đều đã đứng dậy, chắp tay hàn huyên, bầu không khí đại hội cũng trở nên náo nhiệt.

"Nhiều yêu nghiệt như vậy, thân là Thánh Thể, có áp lực không”. Thiên Thương Nguyệt liếc nhìn sang cười.

"Đâu chỉ là áp lực, tưởng chừng như không thở nổi”. Diệp Thành cười lắc đầu: “Nam Vực nhiều yêu nghiệt, thật đúng là không phải nói dối, Nam Đế có thể áp chế được bọn họ, y mới là yêu nghiệt nhất”.

"Nhìn thấu Nam Vực, liền biết Huyền Hoang”. Thiên Thương Nguyệt cười yếu ớt: "Đông Hoang, Tây Mạc, Bắc Nhạc, Trung Châu cũng đều như Nam Vực, những thứ ngươi nhìn thấy chưa chắc là thật, bất luận là nơi nào, đều ngọa hổ tàng long, thế gian này không thiếu yêu nghiệt, đương nhiên cũng không thiếu những yêu nghiệt nghiền áp yêu nghiệt, tựa như Đông Thần, Tây Tôn, Bắc Thánh, Trung Hoàng, có thể đứng đầu một vực, sự lớn mạnh của bọn họ không phải người thường có thể tưởng tượng được”.

"Ta sớm đã giác ngộ ra điều này”. Diệp Thành mỉm cười, không nói người khác, chỉ nói riêng Đông Thần, cùng cấp bậc, hắn không nắm chắc có thể đánh thắng cô, cùng cấp bậc vô địch, cũng có đối thủ mạnh mẽ.

Nói đến Đông Thần, hắn lại bất giác nhớ lại chuyện ở Thương Lan giới, cảnh tượng ướt át giống như tràn ngập ma lực, vừa không để ý liền hiện thân trong Thần Hải, không cẩn thận liền nhìn thấy thứ không nên nhìn.

"Cũng không có tin tức của nàng ấy”. Thiên Thương Nguyệt như biết Diệp Thành đang nghĩ cái gì, ung dung nói một câu: “Giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy, không có ai gặp qua tung tích của nàng ấy, cũng không biết ở nơi nào”.

"Rồi sẽ tìm được thôi”. Diệp Thành ho khan một tiếng, thu hồi suy nghĩ, lại liếc về phía cửa đại hội, tốp năm tốp ba vẫn có người tiến vào, nhưng lại rất ít người chuyển thế, điều này làm cho hắn có hơi thất vọng.

Hắn vẫn chưa nhìn thấy Nam Đế, cũng chính là Thái tử của tộc Kỳ Lân, lúc trước từng nghe Thiên Thương Nguyệt nói qua, Nam Đế đã bế quan, muốn đập vỡ cổ chai, khi lần nữa xuất quan, nhất định là Thánh Nhân.

Đại hội bắt đầu, tiếng đàn du dương vang lên, mười mấy tiên tử của tộc Hồ Điệp đã đi lên vân đài ở giữa đại hội, mỗi người mặc áo nghê thường bảy màu, đắm chìm trong tiên hà mạn vũ lộng lẫy.

Tộc Hồ Điệp giỏi nhảy múa, thân ảnh nhẹ nhàng, tuy là hình người, lại giống như một con bướm tung bay, điệu múa vừa bắt đầu đã làm cho khắp bốn phía trầm trồ khen ngợi, ánh mắt của các nam tu đều rất nồng nhiệt.

"Người ở giữa xinh đẹp nhất, ta thích, đừng ai tranh với ta”. Chéo bên cạnh, Tiểu Viên Hoàng nhếch miệng cười cười, đôi hoả nhãn kim mâu nhìn chằm chằm vào một tiên tử Hồ Điệp ở trên vân đài.

"Ba người bên trái là của ta”. Võ Hùng Đại Địa quệt tay lau rượu ở khoé miệng, xong việc còn vuốt vuốt ống tay áo, có hơi uống say rồi, lớn tiếng gào lên: “Tối nay ngủ phục các nàng”.

"Ba người bên phải là của Hạc gia ta”. Tiên Vương Hạc nấc cụt, cũng uống say rồi.

"Ta thích đầy đặn, ba người phía sau đều là của ta”. Xuyên Sơn Giáp nhếch miệng cười.

"Ba người phía sau thuộc về ta, xinh xắn lả lướt, kiểu ta thích nhất”. Bắc Minh Ngư đập bàn, uống đến đỏ mặt tía tai, nấc liên tục mấy cái, đều con mẹ nó có bong bóng.

"Thật đúng là một ổ súc sinh!”. Diệp Thành ý vị thâm trường vuốt cằm, đánh nhau ai nấy cũng đều dũng mãnh, lên giường với người ta cũng không hề thua kém.

"Lão Thất, nhìn trúng người nào, nói với ca ca!”. Quỳ Ngưu khoác tay lên vai Diệp Thành, hai mắt trâu có hơi đỏ, rượu mạnh này vừa nhìn đã thấy uống không ít, cười không bình thường, rất dung tục.

Diệp Thành rủ mắt xuống uống rượu, đối với câu hỏi của Quỳ Ngưu, chỉ tuỳ tiện nâng tay, chỉ bừa một người.

Quỳ Ngưu nhìn theo hướng tay Diệp Thành chỉ, ngồi đối diện bọn họ chính là là đại công chúa Khổng Tước, lúc này cô ta cũng đang thưởng thức điệu nhảy, gương mặt lạnh lùng không chút gợn sóng.

Quỳ Ngưu giật khóe miệng, trước tiên liếc nhìn Thiên Thương Nguyệt ở bên cạnh Diệp Thành, sau đó mới liếc về phía Diệp Thành: “Ngươi thích đại công chúa nhà Khổng Tước? Không thể nào! Người mà Côn Bằng từng ngủ qua ngươi cũng muốn?"

Diệp Thành liếc nhìn một cái, hắn là tuỳ tiện chỉ, cũng không biết chỉ trúng ai, nhưng khi thấy là đại công chúa, hắn lại rất tự giác nói thêm một câu: “Không phải cô ta, vị bên cạnh cô ta”.

"Vị bên cạnh kia...”. Quỳ Ngưu nhếch mày, nghiêng mắt nhìn vị ngồi bên cạnh đại công chúa Khổng Tước, đó là thái tử Côn Bằng, đàn ông hàng thật giá thật.

"Đến đây, ngươi ngồi cạnh hắn”. Quỳ Ngưu giả vờ như không có việc gì mà đứng dậy, một cước đá Tiểu Viên Hoàng đến ngồi cạnh Diệp Thành, xong việc còn không quên dùng rượu rửa tay.

"Cơ trí như ta, lại dọa chạy được một người”. Diệp Thành khoanh tay, làm cho Thiên Thương Nguyệt không khỏi giơ ngón tay cái lên với hắn, bản lĩnh làm trò cổ quái này, lại lên một tầng nữa.

Trên vân đài, tiên tử tộc Hồ Điệp đã cúi người, nhảy xong một điệu múa, có một bóng hình mặc áo trắng xinh đẹp hạ xuống đài, trong lòng ôm một cây tố cầm, chính là tiên tử của tộc Ngọc Thố - Nam Vực.

Tiếng đàn vang lên, ngân nga kéo dài, khiến người nghe mơ màng, đều bị tiếng đàn kia hấp dẫn.

Nhưng không phải tất cả mọi người đang nghe tiếng đàn, cũng có không ít người đang nhìn chằm chằm tiên tử Ngọc Thố, phần nhiều là nam tu, ví như vị ngồi bên cạnh Diệp Thành, đũng quần đã dựng lên một chiếc lều nhỏ rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom