-
Chương 2071-2075
Chương 2071: Học được gì
"Đã thấy!", Diệp Thành khẽ cười, khỏi cần Tiểu Viên Hoàng nhắc, hắn cũng sẽ không chọc vị đại công chúa của Khổng Tước Tộc kia. Hắn có thể nhận ra, nàng ta dữ hơn tiểu khổng tước rất nhiều.
"Chín ngày trước, đại công chúa đã kết thông gia với thái tử Côn Bằng Tộc. Nam Vực đều chấn động", Tiểu Viên Hoàng lại nói tiếp: "Lần này nàng ta trở về, chắc hẳn là về nhà thăm người thân".
"Côn Bằng", Diệp Thành lẩm bẩm, không khỏi thổn thức, lại là một chủng tộc vừa xa xưa lại mạnh mẽ. Nghe đồn, tổ tiên tộc này là nhóm sinh linh đầu tiên khi thiên địa vừa hình thành, huyết mạch của họ cực kỳ bá đạo.
"Các ngươi, lui ra đi!", đại công chúa hé mở môi mỏng, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang một vẻ uy nghiên khiến người ta không thể cãi lại. Câu đó của nàng ta là nói với đám người chuyển thế, giọng điệu tràn ngập sự ra lệnh.
Những người chuyển thế đều đứng dậy, quả thật không dám cãi lời. Tuy họ là người chuyển thế của Đại Sở, nhưng đời này lại là đệ tử của Khổng Tước Tộc. Có tầng thân phận ấy nên đành phải nghe theo lệnh công chúa.
Diệp Thành khẽ cau mày, rất là khó chịu với giọng điệu ấy của đại công chúa. Ngươi có biết người mà mình ra lệnh, ở hơn hai trăm năm trước từng vì bảo vệ vạn vực chúng sinh mà hy sinh không, ngươi nợ họ một mạng đấy.
Tiểu Viên Hoàng rùng mình một cái, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng. Ngay cả người hiếu chiến như hắn ta cũng sợ, giống như vô cùng kiêng kỵ đại công chúa. Nàng ta vừa đến, bầu không khí lập trở nên lạnh lẽo.
Sắc mặt Thiên Thương Nguyệt cũng không đẹp là bao, coi như đại công chúa là không khí, vẫn lẳng lặng uống trà. Hoặc cũng có thể nói, cô ta và người chị cùng cha khác mẹ này từ nhỏ đã ghét nhau như chó với mèo.
Đại công chúa Khổng Tước liếc Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng, bấy giờ mới nhìn về phía Thiên Thương Nguyệt, nhàn nhàn nói: "Ta vừa về nhà đã nghe nói muội chọc thái tử Kim Ô tức giận bỏ đi".
"Tỷ tỷ có chuyện gì cứ việc nói thẳng, cần gì phải vòng vo!", Thiên Thương Nguyệt cũng lạnh nhạt nói.
"Còn chưa biết sai à!", giọng nói của đại công chúa lại lạnh hơn, khí thế trên người cũng uy nghiêm hơn vài phần.
"Sao ta lại sai?", Thiên Thương Nguyệt lẳng lặng uống trà, từ nãy đến giờ vẫn chưa xoay người lại.
"Tộc Kim Ô có địa vị cỡ nào, muội có từng nghĩ vì sự gàn bướng của mình mà sẽ mang đến rắc rối như thế nào cho gia tộc mình chưa?", đại cũng chúa đanh giọng: "Sự lợi và hại trong chuyện này, muội có gánh nổi không".
"Xem ra, tỷ tỷ tới là để hạch tội", Thiên Thương Nguyệt đứng dậy, nhìn thẳng vào đại công chúa, khí thế không chút thua kém: "Ta không thích thái tử Kim Ô, chỉ đơn giản thế mà thôi".
"Đúng vậy! Tiểu khổng tước không thích, ta cũng không thích cái con chim lửa kia", Tiểu Viên Hoàng chen vào một câu, sau đó bèn trốn sau lưng Diệp Thành nói: "Chuyện này cũng không thể ép buộc được".
"Nơi này không đến lượt ngươi lên tiếng", đại công chúa gắt, lạnh lùng liếc Tiểu Viên Hoàng, dẫn đến Diệp Thành cũng bị ghét theo: "Nếu không phải hai người các ngươi phá đám thì sao đến nỗi như vậy".
"Chuyện này, cả hai chúng ta đã biết sai, cũng có lời hứa mười chiêu. Thái tử Kim Ô tự xin thua, đại công chúa còn muốn thế nào nữa", Diệp Thành nhàn nhạt nói, con ngươi tràn ngập hờ hững.
"Hoang Cổ Thánh Thể, khí thế quá nhỉ", đại công chúa cười lạnh: "Cho rằng vô địch cùng cấp là có thể hoành hành ngang ngược? Ngươi cũng để ý mình quá rồi, ở trong mắt bản công chúa, ngươi chẳng là cái thá gì hết. Còn dám mơ tưởng kết hôn với Khổng Tước Tộc ta thì không khỏi buồn cười quá đấy".
"Câu này, ta không muốn nghe thấy lần thứ hai. Nơi này không chào đón tỷ, mời tỷ rời khỏi đây", Thiên Thương Nguyệt lạnh lùng nói. Cô ta coi Diệp Thành như người thân, xấc láo với hắn là khiêu đường biên ngang của mình.
"Muội muội, ta đúng là có chút nghi ngờ ánh mắt của muội đó", đại công chúa cũng không giận, trái lại còn hài hước cười: "Chỉ vì một Thánh Thể Chuẩn Thánh mà từ bỏ thái tử Kim Ô. Còn vì hắn mà không tiếc chống lại tỷ tỷ. Hắn tính thứ gì vậy".
Đại công chúa vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng kiếm ngân, kiếm tiên lộng lẫy xuất hiện trong tay Thiên Thương Nguyệt, khí thế của cô ta lập tức kéo lên đỉnh chấn động cả vòm trời. Lấy Thiên Thương Nguyệt làm trung tâm, ngọn núi này thoáng chốc đóng băng từng tấc một.
"Sao, vì hắn mà định ra tay với ta à?", đại công chúa cười lạnh: "Đột phá lên Thánh Nhân, muội cũng láo lên đấy. Mấy năm nay, muội đều học cái gì vậy, gàn bướng sao?"
"Muội muội sẽ làm tỷ biết mấy năm nay mình đã học được những gì", Thiên Thương Nguyệt vung kiếm lên bổ ra một luồng tiên quang vừa lộng lẫy lại tràn ngập khí tức hủy diệt, dễ dàng xé rách hư không.
Chương 2072: Con gái ngoan
Ban đêm, núi Khổng Tước yên bình tĩnh lặng, nhưng bất chợt có tiếng nổ vang vọng.
Nhìn từ xa, đỉnh núi Khổng Tước lấp lánh ánh trời, những ráng mây huyền ảo đan xen, vẻ nên một bức tranh tuyệt sắc, buổi đêm tối đen, cũng càng thêm đậm nét, như muôn ngàn pháo hoa nở rộ trên trời.
Thiên Thương Nguyệt và đại công chúa Khổng Tước chiến đấu trên bầu trời, đều là cấp Thánh Nhân, giống Cửu Thiên Huyền Nữ, lại như Hồng Trần Trích Tiên, thần quang xán lạn, không che giấu được vẻ phong hoa tuyệt đại của bọn họ.
Động tĩnh lớn như vậy, người trong tộc Khổng Tước đều bị kinh động, ai ai cũng ngẩng đầu, nhìn hai bên chiến đấu đều là đại và tiểu công chúa gia tộc, lập tức ngây người: “Sao hai vị công chúa lại đánh nhau vậy”.
“Sử dụng bí thuật đã vượt qua phạm trù so đấu, đại công chúa và tiểu công chúa định không chết không nghỉ?” Tiếng kinh ngạc nổi lên khắp nơi: “Tuy bất hòa thì cũng không cần phải vậy chứ!”
“Không để cho lão phu bớt lo mà”. Thánh chủ Khổng Tước cũng đi ra, cũng thở dài, biết sớm hai cô con gái bất hòa, mấy năm nay oán giận tích lũy lại, cuối cùng cũng bùng nổ.
“Đúng là phản rồi”. Một cô gái xinh đẹp nhã nhặn xuất hiện, chính là mẫu thân của đại công chúa, vẻ ngoài tuyệt thế, nhưng gương mặt lại u ám: “Ngỗ nghịch với tỷ tỷ như vậy, quả là làm càn”.
“Theo như ngươi nói, tỷ tỷ đánh muội là đúng à!”. Âm thanh phụ nữ lại vang lên, một người phụ nữ áo trắng xuất hiện, chính mẫu thân của tiểu công chúa, giọng điệu dịu dàng, nhưng cũng có chút lạnh lẽo.
“Con gái ngoan do ngươi sinh đấy”. Mẫu thân đại công chúa hừ lạnh, vẻ mặt càng lạnh hơn.
“So với tỷ tỷ, muội muội vẫn còn kém hơn một chút”. Mẫu thân khẽ cười nhẹ.
“Đủ rồi? Các ngươi còn chê tình hình chưa đủ loạn sao?”, Thánh chủ Khổng Tước hừ lạnh, hung hăng nhíu mày, đại công chúa và tiểu công chúa bất hòa cũng không phải không có nguyên nhân, nếu trách thì chỉ trách năm đó ông ta quá đa tình, trêu chọc một người chưa đủ, cứ phải dính dáng tới hai người.
“Cách xa thế mà ta cũng có thể thấy gương mặt thánh chủ Khổng Tước”. Trên đỉnh Khổng Tước, Tiểu Viên Hoàng cầm theo Lang Nha bổng, cũng không phải xem trận chiến mà dùng hỏa nhãn kim tinh nhìn thánh chủ Khổng Tước, thấy gương mặt già nua rối rắm, ông ta nhìn rất vui, chỉ sợ thiên họa chưa đủ loạn.
“Đi cùng ngươi đến nhà Khổng Tước, đúng là không tệ”. Diệp Thành liếc nhìn Tiểu Viên Hoàng.
“Dù không có ta thì hai người họ cần đánh thì vẫn phải đánh thôi”. Tiểu Viên Hoàng nhếch miệng cười, hai mắt vẫn nhìn bên phía thánh chủ Khổng Tước:
“Thấy hai người vợ của thánh chủ Khổng Tước không, hai người họ từ khi đến nhà Khổng Tước, chưa từng ngừng nghỉ bao giờ, nhưng nói đi nói lại thì trông rất đẹp”.
Nói rồi, vẫn không quên đưa tay xuống đũng quần, khẽ xoa “cậu em” của mình đã cương cứng bên dưới: “Không biết thương lượng với thánh chủ Khổng Tước thử, hai cô vợ kia của hắn có thể cho ta mượn dùng một đêm không nhỉ, mượn một người cũng được, con người ta thành thật, không tham lam”.
Lời này vừa thốt ra, Diệp Thành theo bản năng nghiêng qua liếc nhìn Tiểu Viên Hoàng, ánh mắt nhìn chỗ đũng quần kia một giây, nơi đó dựng đứng như túp lều nhỏ vậy.
Bất giác, Diệp Thành rất tự nhiên dời sang bên cạnh, cách Tiểu Viên Hoàng một khoảng cách nhất định, nhìn tên kia cũng như thần vậy, mẹ nó đúng là sắc dục che trời! Nhìn người phụ nữ của người khác thì thôi vậy, ít nhất cũng cùng thế hệ đi, mẹ nó còn muốn cả mẹ của người ta?
Cũng may chỗ này chỉ có hai người họ, lời này của Tiểu Viên Hoàng nếu bị Thiên Thương Nguyệt và đại công chúa Khổng Tước nghe thấy, hơn phân nửa sẽ ngừng chiến, sau đó sẽ đem thằng nhãi này lên đến chín tầng mây, trực tiếp bóp chết.
Tiểu Viên Hoàng trực tiếp phớt lờ ánh mắt của Diệp Thành, đôi mắt vàng kim di chuyển, nhìn tới nhìn lui xung quanh, không thấy nói gì, nhưng lại thấy túp lều nhỏ thân dưới lại cao hơn.
Diệp Thành xoa cằm, không biết tại sao, nhìn thấy túp lều nhỏ dưới thân Tiểu Viên Hoàng, hắn lại có cảm giác kích động kỳ lạ, chính là lấy đao ra chém tiểu đệ kia ra.
“Ngươi từng lên giường với nữ tu chưa”. Tiểu Viên Hoàng kéo Diệp Thành, để lộ hai hàm răng trắng, cười xấu xa: “Làm tư thế thoải mái nào, hôm nào tôi cũng thử xem”.
“Thấy tảng đá lớn kia không”. Diệp Thành chỉ vào tảng đá lớn cách đó không xa, sau đó khẽ vỗ Tiểu Viên Hoàng, đẩy hắn ta qua: “Ra đó xả hai lần, cái gì ngươi cũng hiểu cả mà”.
“Đừng làm bậy, tôi đây là thứ quý giá đấy được không?”, Tiểu Viên Hoàng nói, đưa tay vào đũng quần, trong lúc thưởng thức trận đại chiến trên trời, vẫn không quên vuốt ve hai cái, càng sợ càng thích.
Diệp Thành lại dời sang bên cạnh hai bước, không muốn quan tâm đến tên này nữa, mà nhìn lên bầu trời.
Thiên Thương Nguyệt và đại công chúa đánh nhau rất hung, bí pháp bất thế đều dùng đến, đánh đến long trời vỡ đất.
Tu vi hai người ngang nhau, sức chiến đấu cũng ngang nhau, ai cũng không thể làm được gì ai, cũng vì như vậy, mà đại chiến của bọn họ mới có thể nó là vô cùng tinh diệu, các đệ tử Khổng Tước nhìn mà mắt sáng rỡ.
Diệp Thành thổn thức, ai nói con gái không như con trai, cho dù là cố hương Đại Sở hay là chư thiên vạn giới, hoặc là đại lục Huyền Hoang này, những cô gái hắn gặp ở đây đều mạnh tuyệt đỉnh.
Lúc hắn nhìn, Thiên Thương Nguyệt và đại công chúa đã chia bầu trời thành hai bên, tiên kiếm trong tay cũng rung chuyển.
Một bên, Thiên Thương Nguyệt cầm tiên kiếm đứng thẳng, hai ngón tay nàng ta khép lại, lướt qua thân kiếm, ký tự cổ xưa trên thân kiếm như sống lại, kiếm khí bùng nổ, cùng hòa với đạo tắc, sức mạnh tiêu diệt hội tụ.
Một bên, đại công chúa cầm tiên kiếm chắn ngang, ngón tay khép lại, lướt nhanh qua thân kiếm, trên kiếm cũng có những ký tự cổ xưa sống lại, kiếm mang tỏa ra khắp nơi, giao thoa cùng đạo tắc, bí pháp biến hóa.
Chương 2073: Đại Minh Vương tìm tới
Hai người thi triển hai bí thuật cực đoan, một ngang một dọc, nhưng đến từ cùng một nguồn, uy lực đan xem, đều mang tính hủy diệt, sức mạnh tiêu diệt sôi sục, có khả năng lấp núi dời biển.
Các lão bối Khổng Tước nhíu mày, biết được bí thuật kia, cũng biết uy lực bí thuật kia đáng sợ đến nhường nào, khi đối phó với người ngoại tộc thì mới dùng đến, không ngờ hai vị công chúa lại dùng đến phép thần thông này.
Ở bên dưới, thánh chủ Khổng Tước đã lên trời, đứng im giữa Thiên Thương Nguyệt và đại công chúa, đưa tay hóa giải bí thuật hai người thi triển đã lâu, ông ta là cấp Đại Thánh, có thực lực làm được như vậy.
Cuối cùng hai người cũng ngưng chiến, vẻ mặt Thiên Thương Nguyệt lạnh lùng, vẻ mặt đại công chúa cũng không phải lạnh lẽo bình thường, chưa hạ được Thiên Thương Nguyệt, rất không phục, hừ lạnh nói: “Ngươi kém xa”.
“Nếu tỷ tỷ không vui, vậy thì đánh tiếp”. Thiên Thương Nguyệt lạnh nhạt nói, vẻ mặt không đổi.
“Được rồi”. Thánh chủ Khổng Tước trầm giọng nói, uy thế chôn vùi ngọn lửa của của hai tỷ muội, nếu còn để mặc hai người họ đấu đã nửa thì cả tiên sơn của tộc Khổng Tước cũng sẽ hóa thành phế tích mất.
“Ai về chỗ nấy, chớ có làm loạn”. Lời này của thánh chủ Khổng Tước còn có chút uy lực của người cha, không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh, cũng phải có chút dáng vẻ cần có của thánh chủ.
Thiên Thương Nguyệt cũng nghe lời, cất tiên kiếm Khổng Tước, đi xuống dưới, nếu không phải thánh chủ Khổng Tước mạnh mẽ can dự vào, cô ta chắc chắn sẽ khiến đại công chúa trả giá đau đớn vì lời của cô ta.
Đại công chúa hừ lạnh một tiếng, cũng quay người đi xuống dưới, nhưng cơn giận vẫn chưa tan biến, trái lại càng lúc càng hừng hực, không thể dạy dỗ Thiên Thương Nguyệt, cô ta vẫn không phục.
Một trận chiến, cứ vậy hạ màn, người tộc Khổng Tước bị kinh động, cũng tự ai nấy về núi mình.
Thánh chủ Khổng Tước ở phía dưới, bị Đại Minh Vương Khổng Tước gọi đi nói chuyện, mấy ông lão cùng nhìn thánh chủ Khổng Tước với ánh mắt thương hại, lần này, khó mà không bị mắng rồi.
Bên này, Thiên Thương Nguyệt quay về đỉnh núi Khổng Tước, có thể nói là mồ hôi đầm đìa, có chút chật vật.
Tiểu Viên Hoàng rất biết điều, vui vẻ chạy đến, xoa xoa hai tay lông lá của mình, muốn bóp vai cho cô ta, lại bị Diệp Thành đạp một chân ra ngoài.
“Chuyện tối nay, khiến ngươi chê cười rồi”. Thiên Thương Nguyệt nhìn Diệp Thành, ánh mắt xin lỗi.
“Sao lại nói vậy?”. Diệp Thành rót một chén trà đầy cho Thiên Thương Nguyệt: “Con người ta da mặt dày, lời nào nên nghe, lời nào nên giữ trong lòng, ta vẫn biết rõ”.
“Tạm thời, chúng ta cứ lại đỉnh núi này trước, ngày mai cùng tham dự đại hội các tộc”. Thiên Thương Nguyệt khẽ cười: “Sau đó đường ai nấy đi, tìm kiếm người trong lòng mình của mỗi người”.
“Vậy tối nay ngủ cho ngon đi”. Diệp Thành khẽ cười, đứng dậy đi lên đỉnh núi, trên đó có một viên đá tuệ tâm, là một chỗ tốt để tĩnh tâm ngộ đạo.
Thiên Thương Nguyệt cũng đứng dậy, nhẹ nhàng bước đi, hóa thành một luồng tiên quang, vào động phủ của riêng mình.
Tiểu Viên Hoàng tự thấy mất vui, cầm gậy sắt Ô Kim của mình, nhảy lên một gốc cây, tìm một cành cây khá to lớn, dứt khoát nằm lên, chìm vào giấc ngủ say.
Mãi đến đêm khuya yên tĩnh, tên này mới nhảy dựng lên, đưa mắt nhìn bốn pía, rồi rón ra rón rén đi về phía động phủ Thiên Thương Nguyệt, đôi mắt hỏa nhãn kim tinh trong đêm tối bỗng sáng ngời.
Không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh, khiến không ít người đang ngủ say cũng bật dậy.
Diệp Thành trên đỉnh núi, đưa mắt nhìn xuống bên này, cách từ xa cũng có thể thấy Tiểu Viên Hoàng kia, bị Thiên Thương Nguyệt đánh đến thẫn thờ, trói lên một cái cây.
Diệp Thành nhìn mà buồn cười, tên Tiểu Viên Hoàng kia đúng là tên háo sắc, cứ phải chọn người cứng rắn, làm tới làm lui người đẹp còn chưa đụng đến, đã bị đánh rồi, không có tàn nhất, chỉ có tàn hơn.
Chậm rãi nghĩ sang chuyện khác, Diệp Thành mới khẽ nhắm mắt, tinh quang rơi vào thân thể hắn.
Đây là điểm huyền diệu của Cửu Tinh Thiên Thần Quyết, có thể hấp thụ sức mạnh của sao trời, năm đó lú chắn ở hoang mạc Đại Sở ngẫu nhiên gặp được pháp này, đến nay đã hơn hai trăm năm, chân lý này sớm đã được khai phá.
Gió nhẹ khẽ thổi, lay động y phục hắn, hắn mới nhắm mắt chưa được bao lâu đã chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt là một ông lão áo tím đứng trước người hắn, tiên phong đạo cốt, giản dị cổ xưa, tuy ở trước mắt, nhưng lại giống như xa xôi hơn cả trong mộng, chính là lão tổ nhà Khổng Tước: Đại Minh Vương.
Diệp Thành vội đứng dậy, chắp tay cúi người, hành lễ của tiểu bối: “Bái kiến Đại Minh Vương”.
“Đêm dài đằng đẵng, khó vào giấc nồng, tìm người trong lúc nhàn rỗi”. Đại Minh Vương Khổng Tước cười nhẹ nhàng, vẻ mặt hiền từ, cũng không có vẻ nghiêm khắc của một cao thủ, cũng không có dáng dấp của một lão tiền bối.
“Vãn bối thật sự vinh hạnh”. Diệp Thành cười một tiếng, cứ cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Ngươi và Lục Đạo, có quan hệ gì”. Đại Minh Vương Khổng Tước ngồi xuống, cười nhìn Diệp Thành.
“Đó là tổ tiên của ta”. Diệp Thành cũng thoải mái, hơn nữa không hề kinh ngạc khi Đại Minh Vương Khổng Tước hỏi vấn đề này, có vẻ như con đường này, cứ là Chuẩn Đế thì đều đã hỏi hắn vấn đề này, đúng như Xích Dương Tử nói ngày trước, Lục Đạo rất có tiếng ở Huyền Hoang, những người lớn tuổi đều biết.
“Vậy tiểu hữu có thể nói cho lão phu biết Nhược Hi là ai không, cũng là tổ tiên của ngươi?”, Đại Minh Vương Khổng Tước cười hiền hòa, giống như một ông lão hiền từ, không có chút sát khí nào.
Chương 2074: Giết hay không giết
“Tiền bối đã nghe thấy cái tên Nhược Hi này ở đâu?”, Diệp Thành chau mày nhìn Đại Minh Vương.
“Đương nhiên là từ miệng tiên tổ nhà ngươi rồi”. Đại Minh Vương Khổng Tước nhìn về bầu trời xa rồi kể lại chuyện xưa: “Tiên tổ nhà ngươi là Chuẩn Đế mạnh nhất mà ta gặp trong cuộc đời của mình, có thể sánh vai với chiến thần Hình Thiên, ta chưa từng nghe người lợi hại như thế nói chuyện, cái tên Nhược Hi chẳng qua cũng chỉ được ông ấy thốt ra lúc nói mớ, đến giờ ta vẫn còn nhớ như in”.
Diệp Thành ngạc nhiên, Lục Đạo cũng quên mất sứ mệnh khi đến thời không này, chỉ lúc thần trí không tỉnh táo mới bị ma sai quỷ khiến mà thốt ra cái tên đó, nhưng hắn vẫn không nhớ ra nỗi.
“Bất giác thốt ra cái tên đó, vậy nhất định Nhược Hi là người mà tiên tổ của ngươi nặng lòng nhất”. Đại Minh Vương Khổng Tước cười mỉm, lấy ra một túi chứa đồ và đưa qua cho Diệp Thành: “Đây là thứ mà năm xưa tiên tổ của ngươi làm rơi ở nhà Khổng Tước ta, giao lại cho người đời sau cũng xem như là nhân quả.
Đại Minh Khổng Tước nói xong thì quay đầu, bước ra rồi biến mất như một làn gió xuân.
Diệp Thành nhìn theo Đại Minh Vương một lúc rồi mới mở túi chứa đồ ra, bên trong chỉ có một thứ, đó là một viên ngọc, chỉ lớn tầm bàn tay với màu sắc rất tự nhiên.
Diệp Thành lật qua lật lại xem, nhưng không thấy viên ngọc có huyền cơ gì, cũng không có gì kỳ lạ, có điều hắn chắc chắn viên ngọc này là của Lục Đạo vì hắn cực kỳ nhạy cảm với khí tức của Lục Đạo.
Bỗng nhiên, hắn dùng tiên nhãn nhìn viên ngọc chằm chằm, nhìn xuyên qua lớp vỏ ngoài, nhằm thẳng vào bản nguyên của nó, hắn nhìn thấy một bia đá cổ, trên đó có khắc bốn chữ cổ không rõ nét.
Hắn cố hết sức, thấp thoáng nhìn ra ba chữ cuối trong bốn chữ đó là “Giết Nhược Hi”.
Hắn không hề bất ngờ với chuyện này, Lục Đạo và Hồng Trần, thậm chí cả Thần Huyền Phong cũng đều nghịch thiên cải đạo đến với thời không này, họ có cùng sứ mệnh là để giết Nhược Hi sao?
Nhưng trên tấm bia đá không phải chỉ có ba chữ mà là bốn chữ, hắn đã nhìn rõ được ba chữ sau, nhưng còn chữ đầu tiên thì lại mờ mờ ảo ảo, dù dùng tiên nhãn vẫn không nhìn thấy được.
Với trí tuệ của hắn, hắn đã đoán ra được bảy tám phần chữ đầu tiên trong bốn chữ đó là gì rồi, chắc là chữ “tru” trong “tru sát”, kết hợp với ba chữ phía sau thì thành: giết chết Nhược Hi!
Giết chết Nhược Hi vừa hay phù hợp với sứ mệnh của mấy người Lục Đạo, chuyện này không cần phải nghi ngờ nữa.
Nhưng khi hắn vén được lớp sương mù, nhìn ra được chữ đầu tiên thì hắn lại ngay lập tức ngây người ra, vì chữ đầu tiên không phải chữ “tru” như hắn đoán mà là chữ “không”.
“Không giết Nhược Hi!”. Hắn há mồm, ngơ người nhìn bốn chữ đó.
Bốn chữ “không giết Nhược Hi” có thể được hiểu với ý “bảo vệ Nhược Hi”.
Suy nghĩ của hắn rối bời, sứ mệnh của Hồng Trần và Thần Huyền Phong lại là bảo vệ Nhược Hi sao? Sao nghịch thiên cải đạo thì sứ mệnh lại hoàn toàn khác?
Gió nhẹ thổi qua, khóe mắt hắn rớm máu đen, tiếp đó, Thần Hải có âm thanh lớn vang lên, đầu như muốn nổ tung, như thể đã nhìn thấy thứ không nên nhìn nên đã bị phản phệ.
Dưới bầu trời sao, hắn đã hôn mê, mặt mày tái nhợt, tiên nhãn lại một lần nữa bị ép phải tự phong ấn.
Tâm trí của hắn chìm vào hư vô trong trạng thái bấn loạn, có một giọng nói già nua và xa xăm vang vọng bên tai hắn, lúc có lúc không nhưng lại có ma lực không thể nào cưỡng lại.
Đêm yên ả trôi qua, lặng thinh chờ đón bình minh đến.
Trời vẫn chưa sáng hẳn thì đã có một luồng tiên quan vút qua tiên sơn Khổng Tước, nhìn kỹ thì biết đấy là đại công chúa Khổng Tước muốn đến tộc Côn Bằng, cùng thái tử Côn Bằng đến tham dự đại hội vạn tộc.
Trước khi đi, cô ta còn không quên liếc núi Khổng Tước một cái, nhìn thấy Thiên Thương Nguyệt và Diệp Thành trên đỉnh núi, đôi mắt xinh đẹp của cô ta còn thoáng vẻ không vừa ý, sau đó thì cô ta biến mất khỏi bầu trời rộng lớn.
Trên núi Khổng Tước, Thiên Thương Nguyệt và Tiểu Viên Hoàng đã nối đuôi nhau lên đến đỉnh nhưng ai cũng hơi chau mày nhìn Diệp Thành trên đá Tuệ Tâm, một đêm trôi qua rồi mà hắn vẫn còn đang bất tỉnh.
Chương 2075: Cái gì cũng biết
“Gì vậy chứ, ngộ đạo thôi mà cũng tẩu hỏa nhập ma sao?”, Tiểu Viên Hoàng gãi đầu.
“Chắc là bị phản phệ gì rồi”. Thiên Thương Nguyệt lẩm bẩm, dường như cảm nhận được tiên nhãn của Diệp Thành đã tự phong ấn, năm xưa lúc ở Đại Sở, cô ta đã từng thấy tiên nhãn của Diệp Thành tự phong ấn rồi.
“Làm gì có nhiều phản phệ đến thế”. Tiểu Viên Hoàng cầm cây gậy thép, gõ nhẹ lên đáy quần Diệp Thành, tiếng “ton ton” vang lên như gõ phải kim loại. “Chà, tên này cũng cứng thật đấy, chắc là rạo rực quá không chịu nổi, tìm một cô gái để hạ hỏa thì còn hay hơn cả uống thuốc”.
Tên đó không chỉ nói mà còn nhìn sang Thiên Thương Nguyệt với ánh mắt thâm sâu: “Có một tư thế gọi là Quan Âm ngồi đài sen, không biết cô có từng nghe chưa? Cô cởi sạch quần áo, để hắn làm vài phát thì đảm bảo sẽ không sao, nếu tâm trạng cô tốt cũng có thể để ta làm vài phát, ta khá thích kiểu ông già đẩy xe”.
Tiểu Viên Hoàng vừa dứt lời thì liền bay ra khỏi đỉnh Khổng Tước, không biết hắn ta bay ra bao xa, chỉ biết mãi một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng một ngọn núi lớn đổ sập vì bị hắn ta đè nát.
Thiên Thương Nguyệt đánh bay Tiểu Viên Hoàng mới từ từ tiến về trước, chấm nhẹ lên trán của Diệp Thành, một luồng tiên quang theo ngón tay ngọc ngà của cô ta chạy vào trong thần hải của Diệp Thành, giúp hắn trấn áp phản phệ.
Lúc này Diệp Thành mới tỉnh lại, hai mắt lờ đờ, đặc biệt là mắt trái, tối tăm không chút ánh sáng, sắc mặt vẫn trắng bệch, lần phản phệ này kinh khủng hơn mọi lần trước đó.
“Nhìn phải thứ gì không nên nhìn sao?” Thiên Thương Nguyệt nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt lo lắng.
“Sai rồi, mọi thứ đều sai rồi”. Dương như Diệp Thành không hề nghe thấy những gì Thiên Thương Nguyệt nói, chỉ lẩm bẩm như người trúng tà: “Hồng Trần là ta của tương lai, Lục Đạo là tương lai của Hồng Trần, thời không điên đảo, vòng quay lịch sử đã bị lệch quỹ đạo”.
Giờ hắn lại nghĩ không thông rốt cuộc tương lai đã xảy ra biến cố gì mà cả ba người nghịch thiên cải đạo đều có liên quan đến Nhược Hi, nhưng sứ mệnh của họ lại hoàn toàn trái ngược, hai người giết, một người bảo vệ.
Có thể chắc chắn Thần Huyền Phong đến trước, sau đó đến Hồng Trần và cuối cùng mới đến Lục Đạo.
Thời không của Lục Đạo nằm sau Thần Huyền Phong và Hồng Trần, nhất định ông ta cũng nhìn thấu được bí mật động trời gì đó, giết chết Nhược Hi chẳng qua chỉ là một sai lầm, vì đi sai hướng nên mới nghịch thiên cải đạo, xuyên không một lần nữa, sứ mệnh của ông ta không phải là giết chết Nhược Hi mà là bảo vệ Nhược Hi.
Hắn trầm ngâm như một bức tượng đá, không hề động đậy, đắm chìm trong lớp lớp mơ hồ, không sao thoát ra được, trí tuệ của hắn bỗng chỉ như một trò đùa khi gặp phải những chuyện mơ hồ này.
Thiên Thương Nguyệt chau mày, bất giác đưa tay ra, giơ qua giơ lại trước mặt Diệp Thành và gọi: “Diệp Thành?”
Diệp Thành bị giật mình, từ từ ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn Thiên Thương Nguyệt, cô ta thật sự đã yêu nhầm người, Thần Huyền Phong của cô ta từ đầu chí cuối chỉ là một con cờ đáng thương, là người đáng thương nhất sau khi nghịch thiên cải đạo, quên mất sứ mệnh, đến chết vẫn còn mơ mơ hồ hồ.
Ông ta của tương lai dùng Diệp Tinh Thần tương lai để thử xem thời không có thể nghịch chuyển được không, khi Diệp Tinh Thần thành công thì mới tạo ra Thần Huyền Phong của thời không này.
Cũng chính vì Diệp Tinh Thần của tương lai thành công nghịch thiên cải đạo mới có được hắn nghịch chuyển thời không sau này, tạo nên Hồng Trần của thời không này, cũng như Hồng Trần của tương lai là Lục Đạo.
Mặc dù quan hệ của ba người họ phức tạp nhưng khi gom hết mọi đầu mối về chỗ Nhược Hi thì lại khoác thêm cho cô ta một tấm mạn che mặt thần bí, thân phận của cô ta sẽ là chìa khóa giải đáp mọi câu hỏi quan trọng.
Thiên Thương Nguyệt vẫn còn nhìn hắn, hai mắt nhắm chặt, cứ cảm thấy hôm nay Diệp Thành rất bất thường.
Diệp Thành mỉm cười, cố kìm nén lại cảm xúc, bước ra khỏi tiên sơn và nói: “Đến đại hội Vạn Tộc thôi”.
Thiên Thương Nguyệt bám theo và lo lắng hỏi: “Quan âm ngồi đài sen và ông già kéo xe là gì?”
Diệp Thành nghe cô ta hỏi thì suýt chút rơi từ trên trời xuống, hắn nhìn Thiên Thương Nguyệt bằng ánh mắt kỳ quái, dường như đang muốn nói: Bà cô này biết cũng không ít đâu.
“Khó trả lời lắm sao?”, Thiên Thương Nguyệt thấy ánh mắt Diệp Thành không bình thường thì hỏi với ý thăm dò.
“Cái này ấy à”. Diệp Thành tằng hắng: “Để hôm nào hỏi Thần Huyền Phong, ông ta cái gì cũng biết”.
"Đã thấy!", Diệp Thành khẽ cười, khỏi cần Tiểu Viên Hoàng nhắc, hắn cũng sẽ không chọc vị đại công chúa của Khổng Tước Tộc kia. Hắn có thể nhận ra, nàng ta dữ hơn tiểu khổng tước rất nhiều.
"Chín ngày trước, đại công chúa đã kết thông gia với thái tử Côn Bằng Tộc. Nam Vực đều chấn động", Tiểu Viên Hoàng lại nói tiếp: "Lần này nàng ta trở về, chắc hẳn là về nhà thăm người thân".
"Côn Bằng", Diệp Thành lẩm bẩm, không khỏi thổn thức, lại là một chủng tộc vừa xa xưa lại mạnh mẽ. Nghe đồn, tổ tiên tộc này là nhóm sinh linh đầu tiên khi thiên địa vừa hình thành, huyết mạch của họ cực kỳ bá đạo.
"Các ngươi, lui ra đi!", đại công chúa hé mở môi mỏng, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang một vẻ uy nghiên khiến người ta không thể cãi lại. Câu đó của nàng ta là nói với đám người chuyển thế, giọng điệu tràn ngập sự ra lệnh.
Những người chuyển thế đều đứng dậy, quả thật không dám cãi lời. Tuy họ là người chuyển thế của Đại Sở, nhưng đời này lại là đệ tử của Khổng Tước Tộc. Có tầng thân phận ấy nên đành phải nghe theo lệnh công chúa.
Diệp Thành khẽ cau mày, rất là khó chịu với giọng điệu ấy của đại công chúa. Ngươi có biết người mà mình ra lệnh, ở hơn hai trăm năm trước từng vì bảo vệ vạn vực chúng sinh mà hy sinh không, ngươi nợ họ một mạng đấy.
Tiểu Viên Hoàng rùng mình một cái, chỉ cảm thấy lạnh sống lưng. Ngay cả người hiếu chiến như hắn ta cũng sợ, giống như vô cùng kiêng kỵ đại công chúa. Nàng ta vừa đến, bầu không khí lập trở nên lạnh lẽo.
Sắc mặt Thiên Thương Nguyệt cũng không đẹp là bao, coi như đại công chúa là không khí, vẫn lẳng lặng uống trà. Hoặc cũng có thể nói, cô ta và người chị cùng cha khác mẹ này từ nhỏ đã ghét nhau như chó với mèo.
Đại công chúa Khổng Tước liếc Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng, bấy giờ mới nhìn về phía Thiên Thương Nguyệt, nhàn nhàn nói: "Ta vừa về nhà đã nghe nói muội chọc thái tử Kim Ô tức giận bỏ đi".
"Tỷ tỷ có chuyện gì cứ việc nói thẳng, cần gì phải vòng vo!", Thiên Thương Nguyệt cũng lạnh nhạt nói.
"Còn chưa biết sai à!", giọng nói của đại công chúa lại lạnh hơn, khí thế trên người cũng uy nghiêm hơn vài phần.
"Sao ta lại sai?", Thiên Thương Nguyệt lẳng lặng uống trà, từ nãy đến giờ vẫn chưa xoay người lại.
"Tộc Kim Ô có địa vị cỡ nào, muội có từng nghĩ vì sự gàn bướng của mình mà sẽ mang đến rắc rối như thế nào cho gia tộc mình chưa?", đại cũng chúa đanh giọng: "Sự lợi và hại trong chuyện này, muội có gánh nổi không".
"Xem ra, tỷ tỷ tới là để hạch tội", Thiên Thương Nguyệt đứng dậy, nhìn thẳng vào đại công chúa, khí thế không chút thua kém: "Ta không thích thái tử Kim Ô, chỉ đơn giản thế mà thôi".
"Đúng vậy! Tiểu khổng tước không thích, ta cũng không thích cái con chim lửa kia", Tiểu Viên Hoàng chen vào một câu, sau đó bèn trốn sau lưng Diệp Thành nói: "Chuyện này cũng không thể ép buộc được".
"Nơi này không đến lượt ngươi lên tiếng", đại công chúa gắt, lạnh lùng liếc Tiểu Viên Hoàng, dẫn đến Diệp Thành cũng bị ghét theo: "Nếu không phải hai người các ngươi phá đám thì sao đến nỗi như vậy".
"Chuyện này, cả hai chúng ta đã biết sai, cũng có lời hứa mười chiêu. Thái tử Kim Ô tự xin thua, đại công chúa còn muốn thế nào nữa", Diệp Thành nhàn nhạt nói, con ngươi tràn ngập hờ hững.
"Hoang Cổ Thánh Thể, khí thế quá nhỉ", đại công chúa cười lạnh: "Cho rằng vô địch cùng cấp là có thể hoành hành ngang ngược? Ngươi cũng để ý mình quá rồi, ở trong mắt bản công chúa, ngươi chẳng là cái thá gì hết. Còn dám mơ tưởng kết hôn với Khổng Tước Tộc ta thì không khỏi buồn cười quá đấy".
"Câu này, ta không muốn nghe thấy lần thứ hai. Nơi này không chào đón tỷ, mời tỷ rời khỏi đây", Thiên Thương Nguyệt lạnh lùng nói. Cô ta coi Diệp Thành như người thân, xấc láo với hắn là khiêu đường biên ngang của mình.
"Muội muội, ta đúng là có chút nghi ngờ ánh mắt của muội đó", đại công chúa cũng không giận, trái lại còn hài hước cười: "Chỉ vì một Thánh Thể Chuẩn Thánh mà từ bỏ thái tử Kim Ô. Còn vì hắn mà không tiếc chống lại tỷ tỷ. Hắn tính thứ gì vậy".
Đại công chúa vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng kiếm ngân, kiếm tiên lộng lẫy xuất hiện trong tay Thiên Thương Nguyệt, khí thế của cô ta lập tức kéo lên đỉnh chấn động cả vòm trời. Lấy Thiên Thương Nguyệt làm trung tâm, ngọn núi này thoáng chốc đóng băng từng tấc một.
"Sao, vì hắn mà định ra tay với ta à?", đại công chúa cười lạnh: "Đột phá lên Thánh Nhân, muội cũng láo lên đấy. Mấy năm nay, muội đều học cái gì vậy, gàn bướng sao?"
"Muội muội sẽ làm tỷ biết mấy năm nay mình đã học được những gì", Thiên Thương Nguyệt vung kiếm lên bổ ra một luồng tiên quang vừa lộng lẫy lại tràn ngập khí tức hủy diệt, dễ dàng xé rách hư không.
Chương 2072: Con gái ngoan
Ban đêm, núi Khổng Tước yên bình tĩnh lặng, nhưng bất chợt có tiếng nổ vang vọng.
Nhìn từ xa, đỉnh núi Khổng Tước lấp lánh ánh trời, những ráng mây huyền ảo đan xen, vẻ nên một bức tranh tuyệt sắc, buổi đêm tối đen, cũng càng thêm đậm nét, như muôn ngàn pháo hoa nở rộ trên trời.
Thiên Thương Nguyệt và đại công chúa Khổng Tước chiến đấu trên bầu trời, đều là cấp Thánh Nhân, giống Cửu Thiên Huyền Nữ, lại như Hồng Trần Trích Tiên, thần quang xán lạn, không che giấu được vẻ phong hoa tuyệt đại của bọn họ.
Động tĩnh lớn như vậy, người trong tộc Khổng Tước đều bị kinh động, ai ai cũng ngẩng đầu, nhìn hai bên chiến đấu đều là đại và tiểu công chúa gia tộc, lập tức ngây người: “Sao hai vị công chúa lại đánh nhau vậy”.
“Sử dụng bí thuật đã vượt qua phạm trù so đấu, đại công chúa và tiểu công chúa định không chết không nghỉ?” Tiếng kinh ngạc nổi lên khắp nơi: “Tuy bất hòa thì cũng không cần phải vậy chứ!”
“Không để cho lão phu bớt lo mà”. Thánh chủ Khổng Tước cũng đi ra, cũng thở dài, biết sớm hai cô con gái bất hòa, mấy năm nay oán giận tích lũy lại, cuối cùng cũng bùng nổ.
“Đúng là phản rồi”. Một cô gái xinh đẹp nhã nhặn xuất hiện, chính là mẫu thân của đại công chúa, vẻ ngoài tuyệt thế, nhưng gương mặt lại u ám: “Ngỗ nghịch với tỷ tỷ như vậy, quả là làm càn”.
“Theo như ngươi nói, tỷ tỷ đánh muội là đúng à!”. Âm thanh phụ nữ lại vang lên, một người phụ nữ áo trắng xuất hiện, chính mẫu thân của tiểu công chúa, giọng điệu dịu dàng, nhưng cũng có chút lạnh lẽo.
“Con gái ngoan do ngươi sinh đấy”. Mẫu thân đại công chúa hừ lạnh, vẻ mặt càng lạnh hơn.
“So với tỷ tỷ, muội muội vẫn còn kém hơn một chút”. Mẫu thân khẽ cười nhẹ.
“Đủ rồi? Các ngươi còn chê tình hình chưa đủ loạn sao?”, Thánh chủ Khổng Tước hừ lạnh, hung hăng nhíu mày, đại công chúa và tiểu công chúa bất hòa cũng không phải không có nguyên nhân, nếu trách thì chỉ trách năm đó ông ta quá đa tình, trêu chọc một người chưa đủ, cứ phải dính dáng tới hai người.
“Cách xa thế mà ta cũng có thể thấy gương mặt thánh chủ Khổng Tước”. Trên đỉnh Khổng Tước, Tiểu Viên Hoàng cầm theo Lang Nha bổng, cũng không phải xem trận chiến mà dùng hỏa nhãn kim tinh nhìn thánh chủ Khổng Tước, thấy gương mặt già nua rối rắm, ông ta nhìn rất vui, chỉ sợ thiên họa chưa đủ loạn.
“Đi cùng ngươi đến nhà Khổng Tước, đúng là không tệ”. Diệp Thành liếc nhìn Tiểu Viên Hoàng.
“Dù không có ta thì hai người họ cần đánh thì vẫn phải đánh thôi”. Tiểu Viên Hoàng nhếch miệng cười, hai mắt vẫn nhìn bên phía thánh chủ Khổng Tước:
“Thấy hai người vợ của thánh chủ Khổng Tước không, hai người họ từ khi đến nhà Khổng Tước, chưa từng ngừng nghỉ bao giờ, nhưng nói đi nói lại thì trông rất đẹp”.
Nói rồi, vẫn không quên đưa tay xuống đũng quần, khẽ xoa “cậu em” của mình đã cương cứng bên dưới: “Không biết thương lượng với thánh chủ Khổng Tước thử, hai cô vợ kia của hắn có thể cho ta mượn dùng một đêm không nhỉ, mượn một người cũng được, con người ta thành thật, không tham lam”.
Lời này vừa thốt ra, Diệp Thành theo bản năng nghiêng qua liếc nhìn Tiểu Viên Hoàng, ánh mắt nhìn chỗ đũng quần kia một giây, nơi đó dựng đứng như túp lều nhỏ vậy.
Bất giác, Diệp Thành rất tự nhiên dời sang bên cạnh, cách Tiểu Viên Hoàng một khoảng cách nhất định, nhìn tên kia cũng như thần vậy, mẹ nó đúng là sắc dục che trời! Nhìn người phụ nữ của người khác thì thôi vậy, ít nhất cũng cùng thế hệ đi, mẹ nó còn muốn cả mẹ của người ta?
Cũng may chỗ này chỉ có hai người họ, lời này của Tiểu Viên Hoàng nếu bị Thiên Thương Nguyệt và đại công chúa Khổng Tước nghe thấy, hơn phân nửa sẽ ngừng chiến, sau đó sẽ đem thằng nhãi này lên đến chín tầng mây, trực tiếp bóp chết.
Tiểu Viên Hoàng trực tiếp phớt lờ ánh mắt của Diệp Thành, đôi mắt vàng kim di chuyển, nhìn tới nhìn lui xung quanh, không thấy nói gì, nhưng lại thấy túp lều nhỏ thân dưới lại cao hơn.
Diệp Thành xoa cằm, không biết tại sao, nhìn thấy túp lều nhỏ dưới thân Tiểu Viên Hoàng, hắn lại có cảm giác kích động kỳ lạ, chính là lấy đao ra chém tiểu đệ kia ra.
“Ngươi từng lên giường với nữ tu chưa”. Tiểu Viên Hoàng kéo Diệp Thành, để lộ hai hàm răng trắng, cười xấu xa: “Làm tư thế thoải mái nào, hôm nào tôi cũng thử xem”.
“Thấy tảng đá lớn kia không”. Diệp Thành chỉ vào tảng đá lớn cách đó không xa, sau đó khẽ vỗ Tiểu Viên Hoàng, đẩy hắn ta qua: “Ra đó xả hai lần, cái gì ngươi cũng hiểu cả mà”.
“Đừng làm bậy, tôi đây là thứ quý giá đấy được không?”, Tiểu Viên Hoàng nói, đưa tay vào đũng quần, trong lúc thưởng thức trận đại chiến trên trời, vẫn không quên vuốt ve hai cái, càng sợ càng thích.
Diệp Thành lại dời sang bên cạnh hai bước, không muốn quan tâm đến tên này nữa, mà nhìn lên bầu trời.
Thiên Thương Nguyệt và đại công chúa đánh nhau rất hung, bí pháp bất thế đều dùng đến, đánh đến long trời vỡ đất.
Tu vi hai người ngang nhau, sức chiến đấu cũng ngang nhau, ai cũng không thể làm được gì ai, cũng vì như vậy, mà đại chiến của bọn họ mới có thể nó là vô cùng tinh diệu, các đệ tử Khổng Tước nhìn mà mắt sáng rỡ.
Diệp Thành thổn thức, ai nói con gái không như con trai, cho dù là cố hương Đại Sở hay là chư thiên vạn giới, hoặc là đại lục Huyền Hoang này, những cô gái hắn gặp ở đây đều mạnh tuyệt đỉnh.
Lúc hắn nhìn, Thiên Thương Nguyệt và đại công chúa đã chia bầu trời thành hai bên, tiên kiếm trong tay cũng rung chuyển.
Một bên, Thiên Thương Nguyệt cầm tiên kiếm đứng thẳng, hai ngón tay nàng ta khép lại, lướt qua thân kiếm, ký tự cổ xưa trên thân kiếm như sống lại, kiếm khí bùng nổ, cùng hòa với đạo tắc, sức mạnh tiêu diệt hội tụ.
Một bên, đại công chúa cầm tiên kiếm chắn ngang, ngón tay khép lại, lướt nhanh qua thân kiếm, trên kiếm cũng có những ký tự cổ xưa sống lại, kiếm mang tỏa ra khắp nơi, giao thoa cùng đạo tắc, bí pháp biến hóa.
Chương 2073: Đại Minh Vương tìm tới
Hai người thi triển hai bí thuật cực đoan, một ngang một dọc, nhưng đến từ cùng một nguồn, uy lực đan xem, đều mang tính hủy diệt, sức mạnh tiêu diệt sôi sục, có khả năng lấp núi dời biển.
Các lão bối Khổng Tước nhíu mày, biết được bí thuật kia, cũng biết uy lực bí thuật kia đáng sợ đến nhường nào, khi đối phó với người ngoại tộc thì mới dùng đến, không ngờ hai vị công chúa lại dùng đến phép thần thông này.
Ở bên dưới, thánh chủ Khổng Tước đã lên trời, đứng im giữa Thiên Thương Nguyệt và đại công chúa, đưa tay hóa giải bí thuật hai người thi triển đã lâu, ông ta là cấp Đại Thánh, có thực lực làm được như vậy.
Cuối cùng hai người cũng ngưng chiến, vẻ mặt Thiên Thương Nguyệt lạnh lùng, vẻ mặt đại công chúa cũng không phải lạnh lẽo bình thường, chưa hạ được Thiên Thương Nguyệt, rất không phục, hừ lạnh nói: “Ngươi kém xa”.
“Nếu tỷ tỷ không vui, vậy thì đánh tiếp”. Thiên Thương Nguyệt lạnh nhạt nói, vẻ mặt không đổi.
“Được rồi”. Thánh chủ Khổng Tước trầm giọng nói, uy thế chôn vùi ngọn lửa của của hai tỷ muội, nếu còn để mặc hai người họ đấu đã nửa thì cả tiên sơn của tộc Khổng Tước cũng sẽ hóa thành phế tích mất.
“Ai về chỗ nấy, chớ có làm loạn”. Lời này của thánh chủ Khổng Tước còn có chút uy lực của người cha, không phải thương lượng, mà là mệnh lệnh, cũng phải có chút dáng vẻ cần có của thánh chủ.
Thiên Thương Nguyệt cũng nghe lời, cất tiên kiếm Khổng Tước, đi xuống dưới, nếu không phải thánh chủ Khổng Tước mạnh mẽ can dự vào, cô ta chắc chắn sẽ khiến đại công chúa trả giá đau đớn vì lời của cô ta.
Đại công chúa hừ lạnh một tiếng, cũng quay người đi xuống dưới, nhưng cơn giận vẫn chưa tan biến, trái lại càng lúc càng hừng hực, không thể dạy dỗ Thiên Thương Nguyệt, cô ta vẫn không phục.
Một trận chiến, cứ vậy hạ màn, người tộc Khổng Tước bị kinh động, cũng tự ai nấy về núi mình.
Thánh chủ Khổng Tước ở phía dưới, bị Đại Minh Vương Khổng Tước gọi đi nói chuyện, mấy ông lão cùng nhìn thánh chủ Khổng Tước với ánh mắt thương hại, lần này, khó mà không bị mắng rồi.
Bên này, Thiên Thương Nguyệt quay về đỉnh núi Khổng Tước, có thể nói là mồ hôi đầm đìa, có chút chật vật.
Tiểu Viên Hoàng rất biết điều, vui vẻ chạy đến, xoa xoa hai tay lông lá của mình, muốn bóp vai cho cô ta, lại bị Diệp Thành đạp một chân ra ngoài.
“Chuyện tối nay, khiến ngươi chê cười rồi”. Thiên Thương Nguyệt nhìn Diệp Thành, ánh mắt xin lỗi.
“Sao lại nói vậy?”. Diệp Thành rót một chén trà đầy cho Thiên Thương Nguyệt: “Con người ta da mặt dày, lời nào nên nghe, lời nào nên giữ trong lòng, ta vẫn biết rõ”.
“Tạm thời, chúng ta cứ lại đỉnh núi này trước, ngày mai cùng tham dự đại hội các tộc”. Thiên Thương Nguyệt khẽ cười: “Sau đó đường ai nấy đi, tìm kiếm người trong lòng mình của mỗi người”.
“Vậy tối nay ngủ cho ngon đi”. Diệp Thành khẽ cười, đứng dậy đi lên đỉnh núi, trên đó có một viên đá tuệ tâm, là một chỗ tốt để tĩnh tâm ngộ đạo.
Thiên Thương Nguyệt cũng đứng dậy, nhẹ nhàng bước đi, hóa thành một luồng tiên quang, vào động phủ của riêng mình.
Tiểu Viên Hoàng tự thấy mất vui, cầm gậy sắt Ô Kim của mình, nhảy lên một gốc cây, tìm một cành cây khá to lớn, dứt khoát nằm lên, chìm vào giấc ngủ say.
Mãi đến đêm khuya yên tĩnh, tên này mới nhảy dựng lên, đưa mắt nhìn bốn pía, rồi rón ra rón rén đi về phía động phủ Thiên Thương Nguyệt, đôi mắt hỏa nhãn kim tinh trong đêm tối bỗng sáng ngời.
Không bao lâu sau đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh, khiến không ít người đang ngủ say cũng bật dậy.
Diệp Thành trên đỉnh núi, đưa mắt nhìn xuống bên này, cách từ xa cũng có thể thấy Tiểu Viên Hoàng kia, bị Thiên Thương Nguyệt đánh đến thẫn thờ, trói lên một cái cây.
Diệp Thành nhìn mà buồn cười, tên Tiểu Viên Hoàng kia đúng là tên háo sắc, cứ phải chọn người cứng rắn, làm tới làm lui người đẹp còn chưa đụng đến, đã bị đánh rồi, không có tàn nhất, chỉ có tàn hơn.
Chậm rãi nghĩ sang chuyện khác, Diệp Thành mới khẽ nhắm mắt, tinh quang rơi vào thân thể hắn.
Đây là điểm huyền diệu của Cửu Tinh Thiên Thần Quyết, có thể hấp thụ sức mạnh của sao trời, năm đó lú chắn ở hoang mạc Đại Sở ngẫu nhiên gặp được pháp này, đến nay đã hơn hai trăm năm, chân lý này sớm đã được khai phá.
Gió nhẹ khẽ thổi, lay động y phục hắn, hắn mới nhắm mắt chưa được bao lâu đã chậm rãi mở mắt.
Đập vào mắt là một ông lão áo tím đứng trước người hắn, tiên phong đạo cốt, giản dị cổ xưa, tuy ở trước mắt, nhưng lại giống như xa xôi hơn cả trong mộng, chính là lão tổ nhà Khổng Tước: Đại Minh Vương.
Diệp Thành vội đứng dậy, chắp tay cúi người, hành lễ của tiểu bối: “Bái kiến Đại Minh Vương”.
“Đêm dài đằng đẵng, khó vào giấc nồng, tìm người trong lúc nhàn rỗi”. Đại Minh Vương Khổng Tước cười nhẹ nhàng, vẻ mặt hiền từ, cũng không có vẻ nghiêm khắc của một cao thủ, cũng không có dáng dấp của một lão tiền bối.
“Vãn bối thật sự vinh hạnh”. Diệp Thành cười một tiếng, cứ cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Ngươi và Lục Đạo, có quan hệ gì”. Đại Minh Vương Khổng Tước ngồi xuống, cười nhìn Diệp Thành.
“Đó là tổ tiên của ta”. Diệp Thành cũng thoải mái, hơn nữa không hề kinh ngạc khi Đại Minh Vương Khổng Tước hỏi vấn đề này, có vẻ như con đường này, cứ là Chuẩn Đế thì đều đã hỏi hắn vấn đề này, đúng như Xích Dương Tử nói ngày trước, Lục Đạo rất có tiếng ở Huyền Hoang, những người lớn tuổi đều biết.
“Vậy tiểu hữu có thể nói cho lão phu biết Nhược Hi là ai không, cũng là tổ tiên của ngươi?”, Đại Minh Vương Khổng Tước cười hiền hòa, giống như một ông lão hiền từ, không có chút sát khí nào.
Chương 2074: Giết hay không giết
“Tiền bối đã nghe thấy cái tên Nhược Hi này ở đâu?”, Diệp Thành chau mày nhìn Đại Minh Vương.
“Đương nhiên là từ miệng tiên tổ nhà ngươi rồi”. Đại Minh Vương Khổng Tước nhìn về bầu trời xa rồi kể lại chuyện xưa: “Tiên tổ nhà ngươi là Chuẩn Đế mạnh nhất mà ta gặp trong cuộc đời của mình, có thể sánh vai với chiến thần Hình Thiên, ta chưa từng nghe người lợi hại như thế nói chuyện, cái tên Nhược Hi chẳng qua cũng chỉ được ông ấy thốt ra lúc nói mớ, đến giờ ta vẫn còn nhớ như in”.
Diệp Thành ngạc nhiên, Lục Đạo cũng quên mất sứ mệnh khi đến thời không này, chỉ lúc thần trí không tỉnh táo mới bị ma sai quỷ khiến mà thốt ra cái tên đó, nhưng hắn vẫn không nhớ ra nỗi.
“Bất giác thốt ra cái tên đó, vậy nhất định Nhược Hi là người mà tiên tổ của ngươi nặng lòng nhất”. Đại Minh Vương Khổng Tước cười mỉm, lấy ra một túi chứa đồ và đưa qua cho Diệp Thành: “Đây là thứ mà năm xưa tiên tổ của ngươi làm rơi ở nhà Khổng Tước ta, giao lại cho người đời sau cũng xem như là nhân quả.
Đại Minh Khổng Tước nói xong thì quay đầu, bước ra rồi biến mất như một làn gió xuân.
Diệp Thành nhìn theo Đại Minh Vương một lúc rồi mới mở túi chứa đồ ra, bên trong chỉ có một thứ, đó là một viên ngọc, chỉ lớn tầm bàn tay với màu sắc rất tự nhiên.
Diệp Thành lật qua lật lại xem, nhưng không thấy viên ngọc có huyền cơ gì, cũng không có gì kỳ lạ, có điều hắn chắc chắn viên ngọc này là của Lục Đạo vì hắn cực kỳ nhạy cảm với khí tức của Lục Đạo.
Bỗng nhiên, hắn dùng tiên nhãn nhìn viên ngọc chằm chằm, nhìn xuyên qua lớp vỏ ngoài, nhằm thẳng vào bản nguyên của nó, hắn nhìn thấy một bia đá cổ, trên đó có khắc bốn chữ cổ không rõ nét.
Hắn cố hết sức, thấp thoáng nhìn ra ba chữ cuối trong bốn chữ đó là “Giết Nhược Hi”.
Hắn không hề bất ngờ với chuyện này, Lục Đạo và Hồng Trần, thậm chí cả Thần Huyền Phong cũng đều nghịch thiên cải đạo đến với thời không này, họ có cùng sứ mệnh là để giết Nhược Hi sao?
Nhưng trên tấm bia đá không phải chỉ có ba chữ mà là bốn chữ, hắn đã nhìn rõ được ba chữ sau, nhưng còn chữ đầu tiên thì lại mờ mờ ảo ảo, dù dùng tiên nhãn vẫn không nhìn thấy được.
Với trí tuệ của hắn, hắn đã đoán ra được bảy tám phần chữ đầu tiên trong bốn chữ đó là gì rồi, chắc là chữ “tru” trong “tru sát”, kết hợp với ba chữ phía sau thì thành: giết chết Nhược Hi!
Giết chết Nhược Hi vừa hay phù hợp với sứ mệnh của mấy người Lục Đạo, chuyện này không cần phải nghi ngờ nữa.
Nhưng khi hắn vén được lớp sương mù, nhìn ra được chữ đầu tiên thì hắn lại ngay lập tức ngây người ra, vì chữ đầu tiên không phải chữ “tru” như hắn đoán mà là chữ “không”.
“Không giết Nhược Hi!”. Hắn há mồm, ngơ người nhìn bốn chữ đó.
Bốn chữ “không giết Nhược Hi” có thể được hiểu với ý “bảo vệ Nhược Hi”.
Suy nghĩ của hắn rối bời, sứ mệnh của Hồng Trần và Thần Huyền Phong lại là bảo vệ Nhược Hi sao? Sao nghịch thiên cải đạo thì sứ mệnh lại hoàn toàn khác?
Gió nhẹ thổi qua, khóe mắt hắn rớm máu đen, tiếp đó, Thần Hải có âm thanh lớn vang lên, đầu như muốn nổ tung, như thể đã nhìn thấy thứ không nên nhìn nên đã bị phản phệ.
Dưới bầu trời sao, hắn đã hôn mê, mặt mày tái nhợt, tiên nhãn lại một lần nữa bị ép phải tự phong ấn.
Tâm trí của hắn chìm vào hư vô trong trạng thái bấn loạn, có một giọng nói già nua và xa xăm vang vọng bên tai hắn, lúc có lúc không nhưng lại có ma lực không thể nào cưỡng lại.
Đêm yên ả trôi qua, lặng thinh chờ đón bình minh đến.
Trời vẫn chưa sáng hẳn thì đã có một luồng tiên quan vút qua tiên sơn Khổng Tước, nhìn kỹ thì biết đấy là đại công chúa Khổng Tước muốn đến tộc Côn Bằng, cùng thái tử Côn Bằng đến tham dự đại hội vạn tộc.
Trước khi đi, cô ta còn không quên liếc núi Khổng Tước một cái, nhìn thấy Thiên Thương Nguyệt và Diệp Thành trên đỉnh núi, đôi mắt xinh đẹp của cô ta còn thoáng vẻ không vừa ý, sau đó thì cô ta biến mất khỏi bầu trời rộng lớn.
Trên núi Khổng Tước, Thiên Thương Nguyệt và Tiểu Viên Hoàng đã nối đuôi nhau lên đến đỉnh nhưng ai cũng hơi chau mày nhìn Diệp Thành trên đá Tuệ Tâm, một đêm trôi qua rồi mà hắn vẫn còn đang bất tỉnh.
Chương 2075: Cái gì cũng biết
“Gì vậy chứ, ngộ đạo thôi mà cũng tẩu hỏa nhập ma sao?”, Tiểu Viên Hoàng gãi đầu.
“Chắc là bị phản phệ gì rồi”. Thiên Thương Nguyệt lẩm bẩm, dường như cảm nhận được tiên nhãn của Diệp Thành đã tự phong ấn, năm xưa lúc ở Đại Sở, cô ta đã từng thấy tiên nhãn của Diệp Thành tự phong ấn rồi.
“Làm gì có nhiều phản phệ đến thế”. Tiểu Viên Hoàng cầm cây gậy thép, gõ nhẹ lên đáy quần Diệp Thành, tiếng “ton ton” vang lên như gõ phải kim loại. “Chà, tên này cũng cứng thật đấy, chắc là rạo rực quá không chịu nổi, tìm một cô gái để hạ hỏa thì còn hay hơn cả uống thuốc”.
Tên đó không chỉ nói mà còn nhìn sang Thiên Thương Nguyệt với ánh mắt thâm sâu: “Có một tư thế gọi là Quan Âm ngồi đài sen, không biết cô có từng nghe chưa? Cô cởi sạch quần áo, để hắn làm vài phát thì đảm bảo sẽ không sao, nếu tâm trạng cô tốt cũng có thể để ta làm vài phát, ta khá thích kiểu ông già đẩy xe”.
Tiểu Viên Hoàng vừa dứt lời thì liền bay ra khỏi đỉnh Khổng Tước, không biết hắn ta bay ra bao xa, chỉ biết mãi một lúc lâu sau mới nghe thấy tiếng một ngọn núi lớn đổ sập vì bị hắn ta đè nát.
Thiên Thương Nguyệt đánh bay Tiểu Viên Hoàng mới từ từ tiến về trước, chấm nhẹ lên trán của Diệp Thành, một luồng tiên quang theo ngón tay ngọc ngà của cô ta chạy vào trong thần hải của Diệp Thành, giúp hắn trấn áp phản phệ.
Lúc này Diệp Thành mới tỉnh lại, hai mắt lờ đờ, đặc biệt là mắt trái, tối tăm không chút ánh sáng, sắc mặt vẫn trắng bệch, lần phản phệ này kinh khủng hơn mọi lần trước đó.
“Nhìn phải thứ gì không nên nhìn sao?” Thiên Thương Nguyệt nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt lo lắng.
“Sai rồi, mọi thứ đều sai rồi”. Dương như Diệp Thành không hề nghe thấy những gì Thiên Thương Nguyệt nói, chỉ lẩm bẩm như người trúng tà: “Hồng Trần là ta của tương lai, Lục Đạo là tương lai của Hồng Trần, thời không điên đảo, vòng quay lịch sử đã bị lệch quỹ đạo”.
Giờ hắn lại nghĩ không thông rốt cuộc tương lai đã xảy ra biến cố gì mà cả ba người nghịch thiên cải đạo đều có liên quan đến Nhược Hi, nhưng sứ mệnh của họ lại hoàn toàn trái ngược, hai người giết, một người bảo vệ.
Có thể chắc chắn Thần Huyền Phong đến trước, sau đó đến Hồng Trần và cuối cùng mới đến Lục Đạo.
Thời không của Lục Đạo nằm sau Thần Huyền Phong và Hồng Trần, nhất định ông ta cũng nhìn thấu được bí mật động trời gì đó, giết chết Nhược Hi chẳng qua chỉ là một sai lầm, vì đi sai hướng nên mới nghịch thiên cải đạo, xuyên không một lần nữa, sứ mệnh của ông ta không phải là giết chết Nhược Hi mà là bảo vệ Nhược Hi.
Hắn trầm ngâm như một bức tượng đá, không hề động đậy, đắm chìm trong lớp lớp mơ hồ, không sao thoát ra được, trí tuệ của hắn bỗng chỉ như một trò đùa khi gặp phải những chuyện mơ hồ này.
Thiên Thương Nguyệt chau mày, bất giác đưa tay ra, giơ qua giơ lại trước mặt Diệp Thành và gọi: “Diệp Thành?”
Diệp Thành bị giật mình, từ từ ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn Thiên Thương Nguyệt, cô ta thật sự đã yêu nhầm người, Thần Huyền Phong của cô ta từ đầu chí cuối chỉ là một con cờ đáng thương, là người đáng thương nhất sau khi nghịch thiên cải đạo, quên mất sứ mệnh, đến chết vẫn còn mơ mơ hồ hồ.
Ông ta của tương lai dùng Diệp Tinh Thần tương lai để thử xem thời không có thể nghịch chuyển được không, khi Diệp Tinh Thần thành công thì mới tạo ra Thần Huyền Phong của thời không này.
Cũng chính vì Diệp Tinh Thần của tương lai thành công nghịch thiên cải đạo mới có được hắn nghịch chuyển thời không sau này, tạo nên Hồng Trần của thời không này, cũng như Hồng Trần của tương lai là Lục Đạo.
Mặc dù quan hệ của ba người họ phức tạp nhưng khi gom hết mọi đầu mối về chỗ Nhược Hi thì lại khoác thêm cho cô ta một tấm mạn che mặt thần bí, thân phận của cô ta sẽ là chìa khóa giải đáp mọi câu hỏi quan trọng.
Thiên Thương Nguyệt vẫn còn nhìn hắn, hai mắt nhắm chặt, cứ cảm thấy hôm nay Diệp Thành rất bất thường.
Diệp Thành mỉm cười, cố kìm nén lại cảm xúc, bước ra khỏi tiên sơn và nói: “Đến đại hội Vạn Tộc thôi”.
Thiên Thương Nguyệt bám theo và lo lắng hỏi: “Quan âm ngồi đài sen và ông già kéo xe là gì?”
Diệp Thành nghe cô ta hỏi thì suýt chút rơi từ trên trời xuống, hắn nhìn Thiên Thương Nguyệt bằng ánh mắt kỳ quái, dường như đang muốn nói: Bà cô này biết cũng không ít đâu.
“Khó trả lời lắm sao?”, Thiên Thương Nguyệt thấy ánh mắt Diệp Thành không bình thường thì hỏi với ý thăm dò.
“Cái này ấy à”. Diệp Thành tằng hắng: “Để hôm nào hỏi Thần Huyền Phong, ông ta cái gì cũng biết”.
Bình luận facebook