-
Chương 2061-2065
Chương 2061: Nhớ lại
“Người quen cũ rất gần gũi”. Diệp Thành đặt chén trà ngọc xuống, vừa dứt lời, mặt nạ cũng biến mất.
Nhìn thấy vẻ mặt thực sự của Diệp Thành, công chúa Khổng Tước khẽ run người, lúc này, có một cảm giác rung động từ sâu trong linh hồn, gương mặt đó khiến cô ta quen thuộc, quen thuộc đến mức tâm trí cũng hoảng hốt.
Chưa kịp đợi cô ta lên tiếng, một luồng tiên quang đã bay đến trước mặt, lập tức xuyên vào giữa trán cô ta.
Cảnh tưởng tiếp đó, chính là quá trình mà tất cả những người chuyển thế phải trải qua, mạnh như công chúa Khổng Tước cũng không ngăn nổi cơn đau do ký ức kiếp trước mang đến, chén ngọc rơi xuống, đau đớn mà than nhẹ.
Diệp Thành đứng dậy, nâng chén ngọc, đứng trước một nhành hoa, lẳng lặng thưởng thức đóa hoa kiều diễm, vẻ tuyệt sắc của nó giống như phồn hoa thế giới này vậy, ngắn ngủi và vội vã.
Hoa nở hoa tàn, sắc đẹp ngắn ngủi, con người chẳng phải cũng vậy sao, đều trải qua huy hoàng, nhưng cuối cùng không thẳng nổi lưỡi dao năm tháng, lúc kết thúc lại tối tăm không chút ánh sáng.
Gió thổi đến, lại lướt qua góc áo trắng của hắn, từng sợi tóc lướt qua gương mặt đầy tang thương của hắn, hắn mới hơn hai trăm tuổi, nhưng bất giác hắn cảm thấy bản thân già rồi, đi quá lâu, gặp nhiều người, nhuệ khí thời niên thiếu đã sớm chôn vùi theo năm tháng.
Trong lúc đóa hoa tung bay, công chúa Khổng Tước mở ra ký ức, chầm chậm đứng dậy, ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Diệp Thành, đôi mắt trong như nước đẫm nước mắt, tầm nhìn mơ hồ.
Cô ta đã nhớ ra tên của mình, cô ta tên Thiên Thương Nguyệt, tiên tử của Quảng Hàn Cung, con gái Nguyệt Đế, chuyện cũ kia bị che giấu, được khắc sâu từng chút một trong linh hồn.
Diệp Thành quay người, cười ấm áp với cô ta, giống như một cơn gió nhẹ quen thuộc, rất dịu dàng.
Thiên Thương Nguyệt vừa khóc vừa cười, chậm rãi, bình tĩnh đi đến trước mặt Diệp Thành, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt kia, trông đến say mê, cũng nhìn ngắm đến độ lệ rơi đầy mặt.
Diệp Thành không tránh, để mặc cô ta vuốt ve, biết cô ta không phải đang chạm Diệp Thành, mà là đang chạm vào Thần Huyền Phong.
Tuy đã bước qua kiếp trước kiếp này, đã qua hai trăm năm, nhưng vẫn nhớ rõ người cô ta không nên yêu kia, đó là sát thủ Thánh chủ Thần Triều, sát thần suýt nữa đã giết chết mẫu hậu của hắn.
Thần Huyền Phong là cái tên đã từ rất lâu, có gương mặt giống hệt Diệp Thành, kiếp trước chết trong lòng cô ta, đến bây giờ cô ta chưa kịp nói ra tình cảm kia.
Diệp Thành vẫn không nói gì, để cô ta có thời gian phản ứng, cũng cho cô ta thời gian đắm chìm trong chuyện cũ từ kiếp trước, đoạn tình duyên đau thương, mê ly này, hắn không dám phá vỡ.
“Hắn… Chuyển thế rồi”. Mọi âm thanh đều lắng động, cuối cùng công chúa Khổng Tước lên tiếng đánh vỡ, sau đó nước mắt tuôn rơi, mà hắn ở trong miệng cô ta chính là nói đến sát thần Thần Huyền Phong.
“Vẫn tìm thì sẽ tìm được”. Diệp Thành khẽ cười, cũng không dám cho cô ta đáp án chắc chắn, hắn cũng không biết Thần Huyền Phong có tư cách luân hồi chuyển thế không, hắn cần phải đi tìm đáp án.
“Đa tạ”. Thiên Thương Nguyệt lệ rơi như mưa, gương mặt đầy nước mắt rơi qua gò má.
“Mẫu hậu của cô, cũng đang ở thế gian này!”. Diệp Thành ngồi xuống, nói ra bí mật xa xưa.
“Mẫu… Mẫu hậu vẫn còn sống?”, Thiên Thương Nguyệt ngước mắt, như thể bản thân đang nghe nhầm.
“Đương nhiên là còn sống, Cửu hoàng Đại Sở đều còn sống”. Diệp Thành khẽ cười, vừa nói những chuyện xưa vừa lấy ra thiên ô, đó là thiên ô Phục Ma, chính là pháp khí của bản mệnh Nguyệt Hoàng, sau đại chiến trừ ma, thiên ô Phục ma được hắn tìm thấy, mang theo bên mình cũng hơn hai trăm năm nay.
Thiên Thương Nguyệt vui mừng bật khóc, so với tiến vào Thánh Nhân thì càng vui mừng hơn, so với luân hồi chuyển thế lại càng kích động hơn.
Sau đó, Diệp Thành lại nói rất nhiều, có nói đến Đại Sợ, có nói đến những chuyện trải qua hơn hai trăm năm nay, như một người lớn tuổi, đang giảng giải chuyện xưa cho hậu bối, giọng điệu từ đầu đến cuối đều bình tĩnh thản nhiên.
Bí mật liên quan đến Thần Huyền Phong, hắn sẽ không nói cho cô ta, đó là một sát thần chân chính, là Diệp Tinh Thần từ thời không tương lai đến thời không này, quên mất sứ mệnh của bản thân, như hồng trần, như lục đạo, như một cái xác không hồn, lang thang khắp nhân gian.
Người nói vô tâm, người nghe có ý, Thiên Thương Nguyệt nghe rồi khẽ cắn răng, thổn thức mộng cảo chuyển thế, mà cũng kinh ngạc về sự nghiệp hùng vĩ của Diệp Thành, hắn giết chết Đại Đế, đòi lại nợ máu cho Đại Sở.
Hai trăm năm như chớp mắt, đối với hắn mà nói, lại là khoảng thời gian rất dài, gương mặt nhuốm đầy vẻ tang thương vốn không nên có, trông mà khiến người ta đau lòng.
Nhưng hắn nói nhiều như vậy, chỉ duy nhất không nhắc đến Sở Huyên và Sở Linh, hắn một đường phong trần, mang theo niềm khao khát, từng bước đi đến hôm nay, khắp người đầy vết thương.
“Nói chuyện cả ngày còn lập kết giới, xem ta phá vỡ ngươi ra”. Thiên Thương Nguyệt im lặng chốc lát, bên ngoài rừng hoa vang lên tiếng mắng chửi, Tiểu Viên Hoàng kia đang gào thét, tiếp đó là một loạt tiếng động vang lên.
Rừng hoa chấn động, kết giới Diệp Thành tạo ra trước đó bị phá vỡ, Tiểu Viên Hoàng chống gậy đi vào, mặt mũi thì bầm dập, tóc tai lộn xộn, trông dáng vẻ như bị người ta đánh không hề nhẹ.
Diệp Thành liếc nhìn hắn ta, không cần hỏi cũng biết vì sao, chắc chắn là trộm bảo bối của người ta rồi bị tóm sống, hắn có thể tưởng tượng ra một đám lão già vây quanh hắn ta giày xéo.
“Hai người các ngươi trốn ở đây, không phải đang yêu đương vụng trộm đấy chứ!” Tiểu Viên Hoàng gõ gậy sắt xuống đất, không xem bản thân là người ngoài, tự mình hái quả đào trên câu, còn lựa trái lớn.
“Còn nói bậy bạ nữa, ta sẽ tiễn ngươi lên trời dạo”. Thiên Thương Nguyệt chậm rãi lên tiếng.
“Đừng làm loạn, ta vừa mới bị đánh rồi”. Tiểu Viên Hoàng ôm một đống đào, trong tay còn cầm một trái, không biết ngượng cắn một miếng nói: “Ta biết, nhà ngươi có khách quý đến”.
Chương 2062: Kim Ô
“Khách quý? Quý cỡ nào”. Thiên Thương Nguyệt cầm cốc rượu, nhìn hắn với vẻ khá thích thú.
“Thái tử tộc Kim Ô, đủ quý rồi chứ?”. Tiểu Viên Hoàng vừa nói vừa vứt quả đào đang ăn dở, sau đó bốc quả khác, cắn một miếng, rồi lại vứt đi.
“Đúng là cao quý”. Thiên Thương Nguyệt thờ ơ đáp, vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc dù cho thân phận của đối phương đặc biệt cao quý.
“Tộc Kim Ô”. Diệp Thành lẩm bẩm. Đấy là một chủng tộc cực kỳ cổ xưa, tự xưng là Thái Dương Điểu, tộc này từng có Đại Đế xuất hiện, là Đại Đế Kim Ô trong một trăm ba mươi Đại Đế của Huyền Hoang.
Tương truyền ngày xưa bầu trời có mười ông mặt trời, tất cả đều do Kim Ô biến thành, đốt cháy mặt đất khiến nhân dân lầm than, rất nhiều chủng tộc cổ đã vì lý do này mà bị diệt vong.
Đến khi hậu duệ Đại Vu của Vu tộc xuất hiện, bắn rơi chín mặt trời, chỉ có mỗi một Kim Ô sống sót, chạy đến vùng đất ngoài cùng hoang vắng của vũ trụ, cũng chính vì vậy mà tộc Kim Ô và Vu tộc mới trở thành kẻ thù không đội trời chung.
“Nhóc con, tình địch này không dễ nhằn đâu, đừng có hèn đấy”. Tiểu Viên Hoàng chọt nhẹ Diệp Thành.
“Ta biết không dễ chọc vào nhưng tình địch là thế nào?” Diệp Thành ngạc nhiên.
“Đích thân thái tử tộc Kim Ô đến, đương nhiên là có chuyện lớn”. Tiểu Viên Hoàng nhả hạt đào, nói tiếp: “Trước khi ta đến đã từng nghe nói, tên nhóc đó đến để dạm ngõ, muốn cưới tiểu khổng tước nhà ta”.
“Lanh quá nhỉ!”. Diệp Thành nói với vẻ đầy ẩn ý rồi nhìn sang Thiên Thương Nguyệt bằng ánh mắt xa xăm, nhưng cô ta rất thản nhiên, lặng lẽ uống trà, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi.
Về điểm này thì Diệp Thành hiểu rất rõ, tình cảm của cô ta đã trao cho Thần Huyền Phong từ kiếp trước, dù đàn ông trên thế giới có tài giỏi hơn cũng khó khiến cô động lòng.
Đây là một cô gái si tình, một khi đã yêu ai đó thì sẽ không bao giờ yêu kiều trước mặt người thứ hai, dù cho thời gian có lâu bao nhiêu đi nữa, dù biển lớn có biến thành đồng ruộng thì cô ta vẫn ở bên bờ này của bầu trời sao, âm thầm chờ đợi ông ta quay về và khoác lên mình chiếc áo cưới.
“May mà thái tử Kim Ô xuất quan muộn, nếu không thì chắc cũng sẽ đến di chỉ Viễn Cổ ở Trung Châu”. Tiểu Viên Hoàng đương nhiên không biết chuyện của Thiên Thương Nguyệt nên vẫn tiếp tục nói tiếp: “Lúc đó nếu có hắn ta thì sẽ càng náo nhiệt hơn, thời đại này có quá nhiều yêu nghiệt, ai nấy cũng đều bá đạo không thua ai”.
“Người ta nể là Nam Đế”. Diệp Thành không nhìn Thiên Thương Nguyệt nữa mà mỉm cười, nói: “Ở nam vực, Nam Đế là người có thể mạnh hơn đám yêu nghiệt các ngươi một bậc, thế mới là mạnh thật sự, ta từng đấu với hắn ta hai chiêu, chỉ tiếc đến giờ vẫn chưa biết rốt cuộc hắn ta thuộc bản thể nào”.
“Bản thể của hắn ta là một con Kỳ Lân, hiếm người biết lắm”. Thiên Thương Nguyệt cười khẽ: “Giống như việc Bắc Thánh là nữ cũng là bí mật lớn của cả Huyền Hoang, không cần phải hoài nghi về sức mạnh của hắn ta”.
“Kỳ Lân sao?”, Diệp Thành ngạc nhiên, vô cùng bất ngờ, hắn có tiên nhãn nhưng lại không thể nhìn ra được.
“Nam Đế bế quan rồi, đợi đến khi xuất quan, nhất định cũng sẽ thành Thánh Nhân”. Thiên Thương Nguyệt đặt ly ngọc xuống, chậm rãi nói: “Rất nhiều thần tử của Huyền Hoang cũng đã bế quan rồi, cuộc tranh hùng của thế hệ trẻ đã từ cấp Chuẩn Thánh vượt lên cấp Thánh Nhân, cuộc chiến tranh đế sẽ càng khắc nghiệt hơn.
“Dường như ta đã nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu đó, quá tàn khốc”. Diệp Thành mỉm cười, lắc đầu.
“Ta lượn thêm mấy ngày nữa, xong việc thì ta cũng sẽ bế quan”. Tiểu Viên Hoàng ngoáy tai, lẩm bẩm: “Mẹ nó, ai cũng tăng cấp lên Thánh Nhân, ta không thể tụt phía sau được”.
“Công chúa, thánh chủ gọi cô đến đại điện, có khách quý đến”. Lúc ba người họ đang nói chuyện thì có giọng nói già nua từ bên ngoài rừng hoa vọng vào, ma mị và ấm áp, người nói là một đại thánh.
“Phiền các lão báo với phụ hoàng, nói ta đã bế quan”. Thiên Thương Nguyệt chậm rãi đáp.
“Đừng bướng bỉnh, dù không muốn thì cứ gặp mặt thử cũng không có sao”.Giọng nói già nua đó lại vang lên, giọng điệu dịu dàng, hiền hòa: “Kim Ô là tộc lớn, xem trọng nhất là thể diện, mọi thứ không được lơ là đâu”.
“Hiểu”. Thiên Thương Nguyệt hít một hơi, mặc dù không muốn đi nhưng vẫn đứng dậy.
“Hay là để ta biến thành hình dạng của cô đến đó cho tên Kim Ô đó mửa luôn?”, Tiểu Viên Hoàng cười hehe, “Yên tâm, ta giải quyết gọn chuyện này cho cô, đảm bảo cô sẽ hài lòng”.
“Ăn đào của ngươi đi”. Thiên Thương Nguyệt khó chịu, đi ra khỏi rừng hoa.
“Xí!”. Tiểu Viên Hoàng không đồng tình, bám theo sau, có điều đi được nửa đường thì quay về lại, kéo theo Diệp Thành đang ngồi uống trà đi cùng.
“Muốn đi thì ngươi tự đi, ta không có thời gian”. Diệp Thành nói xong thì ngồi xuống uống trà tiếp.
“Đừng có làm mất hứng”. Tiểu Viên Hoàng, một hai phải kéo theo Diệp Thành ra ngoài cho bằng được. “Đến xem thử tên đó, nhớ kỹ khuôn mặt hắn ta, để sau này ngươi tăng cấp lên Thánh Nhân thì gặp hắn ta lần nào sẽ đánh lần đó”.
Diệp Thành giật nhẹ khóe miệng, muốn quay về nhưng lại bị Tiểu Viên Hoàng ép kéo ra khỏi rừng hoa, tên này chỉ sợ thiên hạ không loạn và cũng là một tên hiếu chiến, đến đó thế nào cũng làm loạn.
Lúc này, đại điện nhà Khổng Tước đã bày tiệc rượu, khách ngồi chật kín, không thấy Đại Minh Vương nhà Khổng Tước đâu nhưng lại thấy thánh chủ Khổng Tước và rất nhiều trưởng lão đều có mặt, số lượng rất nhiều, rất long trọng.
Ba người một ở một phía của buổi tiệc là tộc Kim Ô, hai ông già và một thanh niên mặc áo vàng kim.
Thanh niên mặc áo vàng kim là thái tử Kim Ô, đúng là rất xuất chúng, có khí thế lấn át thiên hạ, mặc dù ngồi ở đó nhưng lại như một mặt trời chói lóa, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Huyết mạch của hắn ta cực kỳ mạnh, có kèm theo dị tượng, đôi mắt vàng sáng chói, xa xăm nhưng sao trời, che phủ được trời đất, mái tóc vàng óng ả như thác đổ, sáng lấp lánh.
Chương 2063: Hắn thích
Thánh chủ nhà Khổng Tước tươi cười rạng rỡ, vô cùng hài lòng về con rể thái tử Kim Ô này, bất kể là huyết mạch, tu vi, tiềm lực, thiên phú hay là thế lực phía sau, tất cả đều môn đăng hộ đối với tộc Khổng Tước.
Không chỉ có hắn ta, tất cả trưởng lão của nhà Khổng Tước có mặt ở đó cũng vậy, vẻ mặt cực kỳ hài lòng.
Bên ngoài điện, Thiên Thương Nguyệt đã nhẹ nhàng bước vào khiến thái tử Kim Ô sáng rực hai mắt, dù là tu sĩ nhưng cũng yêu cái đẹp, huống hồ gì lại là đệ nhất mỹ nhân của nam vực, cô ta còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng.
Thiên Thương Nguyệt giả vờ làm ngơ ánh mắt của hắn ta, vẻ mặt lạnh lùng, không cảm xúc, cô ta đi thẳng về phía trước, chào thánh chủ Khổng Tước và các trưởng lão rồi đứng sang bên cạnh.
“Nhà Khổng Tước có cô công chúa thật xinh đẹp”. Đại Thánh tộc Kim Ô cười, nói, vô cùng hài lòng với Thiên Thương Nguyệt, rất hợp làm bạn đời của thái tử nhà ông ta, rõ ràng là trời sinh một cặp mà.
“Có được lời khen của đạo hữu tộc Kim Ô đúng là niềm vinh dự cho tộc Khổng Tước”. Thánh chủ Khổng Tước mỉm cười.
“Tiên tử Khổng Tước, lâu quá không gặp”. Thái tử Kim Ô đứng dậy, cười hiền hòa khiến người ta cảm giác như được tắm gió xuân, mái tóc vàng lấp lánh tự động tung bay, cử chỉ, bước đi đều toát lên nét vương giả.
“Lâu quá không gặp”. Thiên Thương Nguyệt lạnh lùng đáp, không một chút động lòng.
Sự lạnh nhạt của cô ta khiến thái tử Kim Ô thoáng vẻ không vui, hắn ta là thái tử Kim Ô cao cao tại thượng, đấy là thân phận thế nào chứ, cao quý đến mức nào, từ bao giờ lại bị xem thường đến vậy.
Có điều, Thiên Thương Nguyệt càng lạnh lùng thì ngược lại càng khiến hắn ta hứng thú, nếu Thiên Thương Nguyệt niềm nở với hắn ta thì trái lại hắn ta sẽ thấy mất hứng, hắn ta thích chinh phục, thích chinh phục những người phụ nữ cá tính.
“Nếu như công chúa đã đến, vậy thì hãy bàn chuyện hôn sự của hai nhà đi, chắc nhà Khổng Tước sẽ không phản đối chứ?”, Đại thánh Kim Ô vuốt râu, cười, nói: “Để chúng tôi còn về báo cáo nữa”.
“Đạo hữu tộc Kim Ô thứ lỗi, chuyện này còn phải chờ con gái nhà tôi…”
“Tại sao không cho bọn ta vào?”, Thánh chủ Khổng Tước chưa nói dứt lời thì bên ngoài điện đã có tiếng la ó um sùm, khiến những người trong điện ai cũng giật mình, hướng mắt nhìn ra ngoài điện.
Nhìn ra là một con vượn và một người đeo mặt nạ quỷ, trùm áo đen từ phía xa.
Không cần phải nói, hai tên đó chính là Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng, họ đã đi theo Thiên Thương Nguyệt đến đây, vốn dĩ muốn vào trong điện kiếm ly rượu uống nhưng lại bị hai trưởng lão nhà Khổng Tước chặn lại bên ngoài điện.
Diệp Thành thì không sao, mấy lần định bỏ đi nhưng đều bị Tiểu Viên Hoàng kéo lại, hơn nữa tên đó còn ngông cuồng, cầm cây gậy thép đứng đó bô lô bô la: “Ngươi biết ta là ai không? Còn dám cản đường ta nữa, các ngươi điên rồi sao? Muốn ép ta nổi giận đúng không?”
“Trọng địa của nhà Khổng Tước không cho phép ngươi ngông cuồng”. Hai trưởng lão Khổng Tước lạnh lùng hét lớn.
“Ta nói đừng có phá nữa được không?”, Diệp Thành tiến về trước, kéo Tiểu Viên Hoàng đang sắp phát điên về, nếu chọc giận nhà Khổng Tước khiến cả đám trưởng lão xông ra thì ăn đập là cái chắc.
“Ngươi đừng có nhiều chuyện, tạo phản à?”, Tiểu Viên Hoàng chửi bới nước miếng văng khắp nơi.
“Để họ vào đi”. Thánh chủ Khổng Tước lên tiếng rồi xoa nhẹ chân mày, không phải ông ta nể mặt Tiểu Viên Hoàng mà là ông ta sẽ đích thân nắm đầu hắn ta ra đánh cho một trận chết đi sống lại mới thôi.
“Nghe chưa, thánh chủ nhà các ông lên tiếng rồi đấy”. Tiểu Viên Hoàng vác cây gậy thép nghênh ngang đi vào trong, lúc đi ngang qua hai trưởng lão thì còn không quên ngoe nguẩy cái đuôi.
Diệp Thành muốn đi nhưng vừa quay đầu thì lại bị Tiểu Viên Hoàng kéo lại, lôi vào trong đại điện.
“Chà, ở đây hết à!”. Vào trong đại điện, Tiểu Viên Hoàng tỏ vẻ rất thân thuộc, nhiệt tình chào hỏi, nhưng ai nấy nhìn thấy cũng đều tối sầm mặt, mặt ai cũng như than cháy.
Các trưởng lão nhà Khổng Tước đều phùng mang trợn mắt, chưa thấy cái con khỉ này bao giờ, bọn này đang bàn chuyện hôn sự, ngươi lại từ đâu chui ra, muốn vào làm loạn sao?
Diệp Thành hơi bối rối, mấy ông già nhìn Tiểu Viên Hoàng chằm chằm, nhưng hắn cứ cảm thấy lạnh sống lưng, hắn muốn quay đầu bỏ đi nhưng bàn tay lông lá của Tiểu Viên Hoàng lại giữ hắn rất chặt.
“Chim lớn, ngươi lại đẹp trai hơn rồi”. Tiểu Viên Hoàng nhìn quanh một lượt rồi dừng lại ở thái tử tộc Kim Ô: “Ôi chao ôi, không ngờ lại lên Thánh Nhân rồi, thật bất ngờ”.
“Chắc không phải muốn ăn đòn đấy chứ?”. Thái tử Kim Ô cười nguy hiểm, hai mắt đầy vẻ giễu cợt.
“Đừng đùa nữa, nếu như cùng cấp thì chưa chắc ngươi đã đánh lại ta”. Tiểu Viên Hoàng bĩu môi: “Tại ngươi may mắn thôi, bắt kịp thời cơ, đợi ta cũng lên thánh thì người ta đánh đầu tiên sẽ là ngươi”.
“Ngươi còn kém lắm”. Thái tử Kim Ô nhích nhẹ, ánh mắt khinh bỉ hiện rõ.
“Được rồi”. Thánh chủ Khổng Tước tằng hắng, nhìn tên khỉ với vẻ khá thích thú “La hét ầm ĩ thế là vì việc gì? Nếu không nói được lý do thì đừng trách thúc phụ đây ra tay dạy dỗ”.
“Có việc chứ, đương nhiên là có việc rồi”. Tiểu Viên Hoàng vuốt lông “Bọn ta đến dạm hỏi”.
“Dạm hỏi?” Thánh chủ Khổng Tước bật cười “Sao kia? Ngươi cũng thích Khổng Tước nhà ta sao?”
“Không phải ta mà là hắn”. Tiểu Viên Hoàng ngoáy tai, ám chỉ thánh chủ Khổng Tước nhìn Diệp Thành đang đứng bên cạnh mình: “Hắn thích Khổng Tước nhà ông, muốn có được cô ấy”.
Chương 2064: Một cơ hội
“Bà ngoại ngươi”. Diệp Thành mắng to, một bàn tay đánh chưởng qua, đây là nơi nào, Thái tử Kim Ô người ta đang cầu hôn đấy? Ngươi thì hay rồi, một lời đẩy lão tử đến trước đầu sóng ngọn gió.
“Xem, còn không thừa nhận”. Tiểu Viên Hoàng rung đùi đắc ý, khuôn mặt đầy gợi đòn vô liêm sỉ: “Hôm qua ngươi đã nói rồi, nhìn trúng Tiểu Khổng Tước, muốn ôm cô ta ngủ”.
“Đủ rồi”. Thánh chủ Khổng Tước trầm giọng, gương mặt già nua tối sầm lại, quả thực là nghe không nổi nữa, trêu ghẹo con gái ông ta trước mặt tất cả mọi người trong điện, ông ta làm cha, sắc mặt có thể tốt mới là lạ.
Các trưởng lão của nhà Khổng Tước cũng đều ngứa tay, bọn họ xem như đã nhìn ra, hai tên này không phải đến uống rượu, mà là đến quấy rối, màn Song Hoàng này hát cũng thật vang dội, khiến người xem muốn nổi nóng.
Thiên Thương Nguyệt cau mày, vẫn là đã xem nhẹ tinh thần không biết xấu hổ của tên Tiểu Viên Hoàng kia.
Lại nhìn sang hai vị Đại Thánh của Kim Ô tộc, sắc mặt cũng cực kỳ âm trầm, công chúa nhà Khổng Tước chuẩn bị thành con dâu của Kim Ô tộc, mà lại bị đùa giỡn như vậy, bọn họ cũng nhịn được cơn tức này.
Sắc mặt thái tử Kim Ô tộc cũng không tốt hơn là bao, trong đôi mắt vàng đã loé lên ta lạnh lùng sắc bén, Tiểu Viên Hoàng nói lời lỗ mảng, đối tượng đùa giỡn là công chúa Khổng Tước, nhưng bị vả mặt lại là hắn ta.
Diệp Thành cảm nhận thấy bầu không khí không đúng, cười ha ha, xoay người liền đi, cũng không muốn bị đánh.
Song, hắn vừa mới bước ra một bước, liền thấy trước mặt có một bóng người quỷ quái hiện ra, chặn đường của hắn, nhìn cẩn thận lại, chính là Thái tử của Kim Ô tộc, mang theo sự uy nghiêm của Uy Nhiếp Cửu Thiên.
“Thái tử thứ lỗi, hiểu lầm thôi!”. Diệp Thành cười gượng, nói xong liền muốn lách qua Thái tử Kim Ô.
“Hiểu lầm?”. Thái tử Kim Ô bỗng nâng cánh tay lên, sự uy nghiêm trong nụ cười lạnh, lại tăng lên một phần: “Bổn vương đến cầu hôn, các ngươi lại đến quấy rối, thả ngươi đi như thế, còn đâu là uy nghiêm Kim Ô”.
“Quấy rối cái gì, chúng ta cũng là đến cầu hôn”. Tiểu Viên Hoàng khiêng gậy sắt Kim Ô, đứng sánh vai cùng Diệp Thành, đôi hoả nhãn kim tinh toả ra thần mang, khí thế không thua kém chút nào.
“Ta muốn xem xem, các ngươi có tư cách gì tranh với bổn vương”. Thái tử Kim Ô tay niết đại ấn, một chưởng bao trùm đến, tuy chỉ có cấp Thánh Nhân, nhưng khí thế còn mạnh hơn so với Chuẩn Thánh Vương.
“Hắc”. Tiểu Viên Hoàng mặc kệ, vung gậy ra, muốn tranh cao thấp với hắn ta.
“Ngươi thích tìm ngược à?”, Diệp Thành túm lấy Tiểu Viên Hoàng, mang theo hắn ta bước ra ngoài đại điện, thân pháp huyền diệu, không thấy chân thân, cực kỳ nguy hiểm tránh thoát khỏi một chưởng của thái tử Kim Ô.
“Chưa thấy người nào nhát gan như thế”. Tiểu Viên Hoàng mắng to, khí huyết bá khí mãnh liệt đã như liệt hỏa thiêu đốt, hoả nhãn kim tinh phát sáng rực rỡ, chiến ý dâng cao, một bộ dáng muốn đánh trả lại.
“Ngươi… con mẹ nó có cả một đống đạo lý nhỉ!”, Diệp Thành mắng lại một câu, hắn không phải sợ thái tử Kim Ô, mà là việc này đích thực là bọn họ sai trước, Thái tử Kim Ô ra tay giáo huấn để chứng minh uy nghiêm cũng là chuyện hợp tình có thể tha thứ, chủ yếu là, hắn không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này.
“Hôm nay không có lời giải thích rõ với bổn vương, thì đừng mong rời đi”. Thái tử Kim Ô cũng ra ngoài đại điện, hiện thân ở Hư Thiên, thật giống như một vầng thái dương, nở rộ thần quang chói mắt.
“Bớt hù doạ chúng ta, ta…”. Tiểu Viên Hoàng còn chưa nói dứt lời, đã bị Diệp Thành gạt sang một bên, nhìn Thái tử Kim Ô từ xa: “Hai chúng ta đã biết sai, mong rằng thái tử Kim Ô rộng lòng tha thứ”.
“Một câu biết sai rồi, liền muốn kết thúc việc này, không khỏi quá đơn giản đi”. Thái tử Kim Ô cười u ám.
“Vậy thái tử muốn như thế nào”. Diệp Thành bình thản nói: “Nhất quyết muốn cùng chúng ta không chết không thôi?” “Bổn vương cấp các ngươi một cơ hội”. Thái tử Kim Ô cười giễu cợt: “Hai người các ngươi có thể cùng lên, không nhiều, chỉ mười hiệp, sau mười chiêu, bất luận sống chết, việc này coi như xong”.
“Thiếu gia ta tiếp”. Không chờ Diệp Thành đáp lời, Tiểu Viên Hoàng đã vung gậy sắt xông lên, một gậy lăng thiên, vô cùng bá đạo, giống như có thể một đòn đập tan mười vạn giang sơn.
Thái tử Kim Ô mặt đầy khinh thường, trong lòng bàn tay có bí thuật biến đổi, một chưởng tuyệt thế đánh ra từ xa.
Một kích cứng rắn đối đầu, tiếng sấm bỗng vang lên, Tiểu Viên Hoàng hoàn toàn bại trận, bị đánh bay đi, khi rơi xuống lại đạp lùi về phía sau bảy tám bước, mỗi một bước lùi lại đều sẽ giẫm lún xuống một khoảng hư không.
Diệp Thành tiến lên, phất tay gỡ bỏ ám kình trong cơ thể Tiểu Viên Hoàng, lúc này mới khiến cho Tiểu Viên Hoàng giữ vững được cơ thể, khóe miệng còn có dòng máu tươi chảy ra, Ô Kim Thiết Bổng trong tay vẫn đang rung ù ù.
Tiểu Viên Hoàng khí huyết bốc lên, tuy là một kích toàn bại, nhưng chiến ý rất cao, mắt vàng phun lửa.
Chương 2065: Một chọi hai
Diệp Thành đứng kề vai cùng hắn ta, nhìn qua phía đối diện, trong ánh mắt có sự kiêng dè, huyết mạch của thái tử Kim Ô rất mạnh, không phải Thánh Nhân bình thường, nếu độc chiến, hắn cũng không phải là đối thủ của thái tử Kim Ô.
Nhưng mà, rất hiển nhiên hắn không phải chỉ có một mình, còn có Tiểu Viên Hoàng chiến lực có thể sánh ngang với hắn, hai người hợp lực, đỡ mười chiêu cũng không phải vấn đề, thánh thể và Đấu Chiến Thành Viên cũng không phải là khoác lác.
Phía dưới, mọi người trong điện đều đi ra ngoài, người nhà Khổng Tước cũng bị kinh động, từ khắp nơi, chòi nghỉ mát, cầu hình vòm, đỉnh núi, lầu các đều tụ tập đầy người, đều nhìn về phía này.
“Đó là thái tử Kim Ô sao? Quả là phong độ bất phàm”. Không ít nữ đệ tử nhà Khổng Tước đều nhìn về phía Thái tử Kim Ô, đôi tay ngọc ngà làm tư thế cầu nguyện, đầy si mê.
“Thái tử Kim Ô cấp Chuẩn Thánh lại có thực lực chiến đấu vượt cấp, càng không nói đến hiện giờ hắn ta là cấp Thánh Nhân”. Mấy ông lão sôi nổi vuốt râu: “Một chọi hai không phải vấn đề”.
“Tiểu Viên Hoàng sắp ngã rồi”. Rất nhiều người liếc nhìn Tiểu Viên Hoàng, đều là vẻ mặt tức giận: “Cũng nên để con khỉ này chịu chút đau khổ, dăm ba ngày lại chạy đến nhà của ta trộm bảo bối”.
“Ta tò mò chính là, người mặc áo đen đeo mặt nạ Quỷ Minh bên cạnh Tiểu Viên Hoàng có lai lịch như thế nào”. Có người không biết thân phận của Diệp Thành, vuốt cằm âm thầm phỏng đoán.
“Hai Chuẩn Thánh mà thôi”. Đại Thánh Kim Ô tộc đều cười lạnh, trong mắt đều là sự tự tin.
“Thánh chủ, có cưỡng chế ngăn lại không”. Trưởng lão nhà Khổng Tước truyền âm đến Thánh chủ Khổng Tước.
“Không cần”. Thánh chủ Khổng Tước truyền âm cười: “Giảm bớt nhuệ khí của Tiểu Viên Hoàng cũng tốt, huống hồ còn có Hoang Cổ Thánh Thể trợ chiến, hai người hợp lực, cũng chưa chắc không đỡ nổi mười hiệp”.
Thiên Thương Nguyệt cũng ở đây, nhưng không nói gì, không ai hiểu rõ về chiến lực của Diệp Thành hơn hắn ta, người từng giết hại Đại Đế, sát khí kia, cả Chư Thiên Vạn Vực không ai có thể có.
“Trên đường đến hoàng tuyền, chớ có trách ta ác độc”. Trong tiếng bàn tán, Thái tử Kim Ô đứng ở hư thiên hành động rồi, vẫn là một chưởng, dung hợp rất nhiều bí pháp, trong lòng chưởng còn có chữ triện lưu chuyển, chưởng ấn to lớn đến cả nghìn trượng, nặng như núi lớn, nghiền ép khiến hư thiên mờ mờ sụp đổ.
“Nói phét nhiều quá, cẩn thận mất ch*m”. Tiểu Viên Hoàng chửi tục, mở cấm pháp, ấn đường của hắn ta có khắc thần văn cổ xưa, chiến lực tăng lên, sau lưng hắn ta biến hoá ra một vượn khổng lồ hư ảo, to đến trăm trượng, khí tức bá tạo tàn phá bừa bãi, rung trời động địa.
Vượn khổng lồ hư ảo kia là dị tượng, cũng là thần thông thiên phú của dòng máu Đấu Chiến Thánh Viên, nhưng thấy vượn khổng lồ hư ảo rít gào, hai tay giơ lên trời, chống đỡ một chưởng lăng thiên của Thái tử Kim Ô.
Trong nháy mắt đó, Diệp Thành một bước lên trời, tay cầm Âm Dương Càn Khôn, biến đổi thành Thái Cực Vô Cực, chứa rất nhiều bí pháp dung hòa hỗn độn, cũng thêm vào đạo tắc hỗn độn, bát hoang một quyền nghịch thiên đánh lên.
Chưởng ấn như núi của Thái tử Kim Ô bị một quyền của hắn phá thủng, chấn động đến mức trời đất đều rung chuyển vì nó.
“Thật đúng là đã đánh thấp các ngươi rồi”. Chưởng ấn lăng thiên bị phá, Thái tử Kim Ô không chỉ không tức giận, ngược lại càng cười thích thú, nếu thắng quá nhẹ nhàng, ngược lại quá buồn tẻ vô vị rồi.
Dứt lời, ấn đường hắn ta có tiên quang nở rộ, một trận sấm chớp bắn ra, nhằm vào Diệp Thành, bí pháp nguyên thần, lạnh lẽo và chết chóc, muốn một kích chém chết chân thân của Diệp Thành.
Diệp Thành không nói, nhưng cũng dám dùng thân cứng rắn chống đỡ, Thái tử Kim Ô quá mạnh, đủ để có thể một kích phá vỡ phòng ngự của Phượng Hoàng Tiên Ngự, chín đạo Thần Thương của hắn trong nháy mặt hợp làm một, đối chọi gay gắt với hắn ta.
Thần quang Thần Thương và tiên quang Kim Ô cùng vỡ tan, Diệp Thành bỗng đánh một quyền ra, Thái tử Kim Ô cũng theo sau, một chưởng áp xuống chín tầng mây, đánh cho Diệp Thành thân thể lảo đảo, trong miệng có máu tràn ra.
Tiểu Viên Hoàng cũng không nhàn rỗi, thuấn thân giết tới, vung cao một gậy, đập về phía đầu Thái tử Kim Ô.
Thái tử Kim Ô khẽ nhếch khoé miệng, trở tay đánh một chưởng, đẩy lui Tiểu Viên Hoàng, rồi sau đó lại thuận thế bồi thêm một ngón tay, uy lực dễ như bẻ cành khô, cho dù Tiểu Viên Hoàng thân thể bá đạo, cũng bị xuyên thủng.
Diệp Thành tung hoành trên chín tầng mây, xông đến bên cạnh Tiểu Viên Hoàng, hai người hợp lực, cùng giết đến hư thiên.
Đại chiến mở ra, tiếng ầm vang đầy trời, chấn động đến mức tai của các đệ tử nhà họ Khổng Tước đều chảy cả máu.
Đại chiến hư thiên, trận thế to lớn, ba người một như tiên vương, một như chiến thần, một như vượn hoàng, đấu đến băng thiên liệt địa, đều là máu tươi màu vàng, văng đòn vút lên trời cao, ánh sáng rực rỡ đan xen.
Người phía dưới nhìn đến mắt sáng rạng rỡ, trong sự kinh ngạc trước Thái tử Kim Ô, cũng không quên chép miệng bởi chiến lực của Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng, đặc biệt là Diệp Thành, chiến lực mạnh mẽ của hắn quả thực làm cho người ta ngạc nhiên.
“Người quen cũ rất gần gũi”. Diệp Thành đặt chén trà ngọc xuống, vừa dứt lời, mặt nạ cũng biến mất.
Nhìn thấy vẻ mặt thực sự của Diệp Thành, công chúa Khổng Tước khẽ run người, lúc này, có một cảm giác rung động từ sâu trong linh hồn, gương mặt đó khiến cô ta quen thuộc, quen thuộc đến mức tâm trí cũng hoảng hốt.
Chưa kịp đợi cô ta lên tiếng, một luồng tiên quang đã bay đến trước mặt, lập tức xuyên vào giữa trán cô ta.
Cảnh tưởng tiếp đó, chính là quá trình mà tất cả những người chuyển thế phải trải qua, mạnh như công chúa Khổng Tước cũng không ngăn nổi cơn đau do ký ức kiếp trước mang đến, chén ngọc rơi xuống, đau đớn mà than nhẹ.
Diệp Thành đứng dậy, nâng chén ngọc, đứng trước một nhành hoa, lẳng lặng thưởng thức đóa hoa kiều diễm, vẻ tuyệt sắc của nó giống như phồn hoa thế giới này vậy, ngắn ngủi và vội vã.
Hoa nở hoa tàn, sắc đẹp ngắn ngủi, con người chẳng phải cũng vậy sao, đều trải qua huy hoàng, nhưng cuối cùng không thẳng nổi lưỡi dao năm tháng, lúc kết thúc lại tối tăm không chút ánh sáng.
Gió thổi đến, lại lướt qua góc áo trắng của hắn, từng sợi tóc lướt qua gương mặt đầy tang thương của hắn, hắn mới hơn hai trăm tuổi, nhưng bất giác hắn cảm thấy bản thân già rồi, đi quá lâu, gặp nhiều người, nhuệ khí thời niên thiếu đã sớm chôn vùi theo năm tháng.
Trong lúc đóa hoa tung bay, công chúa Khổng Tước mở ra ký ức, chầm chậm đứng dậy, ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Diệp Thành, đôi mắt trong như nước đẫm nước mắt, tầm nhìn mơ hồ.
Cô ta đã nhớ ra tên của mình, cô ta tên Thiên Thương Nguyệt, tiên tử của Quảng Hàn Cung, con gái Nguyệt Đế, chuyện cũ kia bị che giấu, được khắc sâu từng chút một trong linh hồn.
Diệp Thành quay người, cười ấm áp với cô ta, giống như một cơn gió nhẹ quen thuộc, rất dịu dàng.
Thiên Thương Nguyệt vừa khóc vừa cười, chậm rãi, bình tĩnh đi đến trước mặt Diệp Thành, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt kia, trông đến say mê, cũng nhìn ngắm đến độ lệ rơi đầy mặt.
Diệp Thành không tránh, để mặc cô ta vuốt ve, biết cô ta không phải đang chạm Diệp Thành, mà là đang chạm vào Thần Huyền Phong.
Tuy đã bước qua kiếp trước kiếp này, đã qua hai trăm năm, nhưng vẫn nhớ rõ người cô ta không nên yêu kia, đó là sát thủ Thánh chủ Thần Triều, sát thần suýt nữa đã giết chết mẫu hậu của hắn.
Thần Huyền Phong là cái tên đã từ rất lâu, có gương mặt giống hệt Diệp Thành, kiếp trước chết trong lòng cô ta, đến bây giờ cô ta chưa kịp nói ra tình cảm kia.
Diệp Thành vẫn không nói gì, để cô ta có thời gian phản ứng, cũng cho cô ta thời gian đắm chìm trong chuyện cũ từ kiếp trước, đoạn tình duyên đau thương, mê ly này, hắn không dám phá vỡ.
“Hắn… Chuyển thế rồi”. Mọi âm thanh đều lắng động, cuối cùng công chúa Khổng Tước lên tiếng đánh vỡ, sau đó nước mắt tuôn rơi, mà hắn ở trong miệng cô ta chính là nói đến sát thần Thần Huyền Phong.
“Vẫn tìm thì sẽ tìm được”. Diệp Thành khẽ cười, cũng không dám cho cô ta đáp án chắc chắn, hắn cũng không biết Thần Huyền Phong có tư cách luân hồi chuyển thế không, hắn cần phải đi tìm đáp án.
“Đa tạ”. Thiên Thương Nguyệt lệ rơi như mưa, gương mặt đầy nước mắt rơi qua gò má.
“Mẫu hậu của cô, cũng đang ở thế gian này!”. Diệp Thành ngồi xuống, nói ra bí mật xa xưa.
“Mẫu… Mẫu hậu vẫn còn sống?”, Thiên Thương Nguyệt ngước mắt, như thể bản thân đang nghe nhầm.
“Đương nhiên là còn sống, Cửu hoàng Đại Sở đều còn sống”. Diệp Thành khẽ cười, vừa nói những chuyện xưa vừa lấy ra thiên ô, đó là thiên ô Phục Ma, chính là pháp khí của bản mệnh Nguyệt Hoàng, sau đại chiến trừ ma, thiên ô Phục ma được hắn tìm thấy, mang theo bên mình cũng hơn hai trăm năm nay.
Thiên Thương Nguyệt vui mừng bật khóc, so với tiến vào Thánh Nhân thì càng vui mừng hơn, so với luân hồi chuyển thế lại càng kích động hơn.
Sau đó, Diệp Thành lại nói rất nhiều, có nói đến Đại Sợ, có nói đến những chuyện trải qua hơn hai trăm năm nay, như một người lớn tuổi, đang giảng giải chuyện xưa cho hậu bối, giọng điệu từ đầu đến cuối đều bình tĩnh thản nhiên.
Bí mật liên quan đến Thần Huyền Phong, hắn sẽ không nói cho cô ta, đó là một sát thần chân chính, là Diệp Tinh Thần từ thời không tương lai đến thời không này, quên mất sứ mệnh của bản thân, như hồng trần, như lục đạo, như một cái xác không hồn, lang thang khắp nhân gian.
Người nói vô tâm, người nghe có ý, Thiên Thương Nguyệt nghe rồi khẽ cắn răng, thổn thức mộng cảo chuyển thế, mà cũng kinh ngạc về sự nghiệp hùng vĩ của Diệp Thành, hắn giết chết Đại Đế, đòi lại nợ máu cho Đại Sở.
Hai trăm năm như chớp mắt, đối với hắn mà nói, lại là khoảng thời gian rất dài, gương mặt nhuốm đầy vẻ tang thương vốn không nên có, trông mà khiến người ta đau lòng.
Nhưng hắn nói nhiều như vậy, chỉ duy nhất không nhắc đến Sở Huyên và Sở Linh, hắn một đường phong trần, mang theo niềm khao khát, từng bước đi đến hôm nay, khắp người đầy vết thương.
“Nói chuyện cả ngày còn lập kết giới, xem ta phá vỡ ngươi ra”. Thiên Thương Nguyệt im lặng chốc lát, bên ngoài rừng hoa vang lên tiếng mắng chửi, Tiểu Viên Hoàng kia đang gào thét, tiếp đó là một loạt tiếng động vang lên.
Rừng hoa chấn động, kết giới Diệp Thành tạo ra trước đó bị phá vỡ, Tiểu Viên Hoàng chống gậy đi vào, mặt mũi thì bầm dập, tóc tai lộn xộn, trông dáng vẻ như bị người ta đánh không hề nhẹ.
Diệp Thành liếc nhìn hắn ta, không cần hỏi cũng biết vì sao, chắc chắn là trộm bảo bối của người ta rồi bị tóm sống, hắn có thể tưởng tượng ra một đám lão già vây quanh hắn ta giày xéo.
“Hai người các ngươi trốn ở đây, không phải đang yêu đương vụng trộm đấy chứ!” Tiểu Viên Hoàng gõ gậy sắt xuống đất, không xem bản thân là người ngoài, tự mình hái quả đào trên câu, còn lựa trái lớn.
“Còn nói bậy bạ nữa, ta sẽ tiễn ngươi lên trời dạo”. Thiên Thương Nguyệt chậm rãi lên tiếng.
“Đừng làm loạn, ta vừa mới bị đánh rồi”. Tiểu Viên Hoàng ôm một đống đào, trong tay còn cầm một trái, không biết ngượng cắn một miếng nói: “Ta biết, nhà ngươi có khách quý đến”.
Chương 2062: Kim Ô
“Khách quý? Quý cỡ nào”. Thiên Thương Nguyệt cầm cốc rượu, nhìn hắn với vẻ khá thích thú.
“Thái tử tộc Kim Ô, đủ quý rồi chứ?”. Tiểu Viên Hoàng vừa nói vừa vứt quả đào đang ăn dở, sau đó bốc quả khác, cắn một miếng, rồi lại vứt đi.
“Đúng là cao quý”. Thiên Thương Nguyệt thờ ơ đáp, vẻ mặt lạnh lùng không cảm xúc dù cho thân phận của đối phương đặc biệt cao quý.
“Tộc Kim Ô”. Diệp Thành lẩm bẩm. Đấy là một chủng tộc cực kỳ cổ xưa, tự xưng là Thái Dương Điểu, tộc này từng có Đại Đế xuất hiện, là Đại Đế Kim Ô trong một trăm ba mươi Đại Đế của Huyền Hoang.
Tương truyền ngày xưa bầu trời có mười ông mặt trời, tất cả đều do Kim Ô biến thành, đốt cháy mặt đất khiến nhân dân lầm than, rất nhiều chủng tộc cổ đã vì lý do này mà bị diệt vong.
Đến khi hậu duệ Đại Vu của Vu tộc xuất hiện, bắn rơi chín mặt trời, chỉ có mỗi một Kim Ô sống sót, chạy đến vùng đất ngoài cùng hoang vắng của vũ trụ, cũng chính vì vậy mà tộc Kim Ô và Vu tộc mới trở thành kẻ thù không đội trời chung.
“Nhóc con, tình địch này không dễ nhằn đâu, đừng có hèn đấy”. Tiểu Viên Hoàng chọt nhẹ Diệp Thành.
“Ta biết không dễ chọc vào nhưng tình địch là thế nào?” Diệp Thành ngạc nhiên.
“Đích thân thái tử tộc Kim Ô đến, đương nhiên là có chuyện lớn”. Tiểu Viên Hoàng nhả hạt đào, nói tiếp: “Trước khi ta đến đã từng nghe nói, tên nhóc đó đến để dạm ngõ, muốn cưới tiểu khổng tước nhà ta”.
“Lanh quá nhỉ!”. Diệp Thành nói với vẻ đầy ẩn ý rồi nhìn sang Thiên Thương Nguyệt bằng ánh mắt xa xăm, nhưng cô ta rất thản nhiên, lặng lẽ uống trà, vẻ mặt vẫn không có gì thay đổi.
Về điểm này thì Diệp Thành hiểu rất rõ, tình cảm của cô ta đã trao cho Thần Huyền Phong từ kiếp trước, dù đàn ông trên thế giới có tài giỏi hơn cũng khó khiến cô động lòng.
Đây là một cô gái si tình, một khi đã yêu ai đó thì sẽ không bao giờ yêu kiều trước mặt người thứ hai, dù cho thời gian có lâu bao nhiêu đi nữa, dù biển lớn có biến thành đồng ruộng thì cô ta vẫn ở bên bờ này của bầu trời sao, âm thầm chờ đợi ông ta quay về và khoác lên mình chiếc áo cưới.
“May mà thái tử Kim Ô xuất quan muộn, nếu không thì chắc cũng sẽ đến di chỉ Viễn Cổ ở Trung Châu”. Tiểu Viên Hoàng đương nhiên không biết chuyện của Thiên Thương Nguyệt nên vẫn tiếp tục nói tiếp: “Lúc đó nếu có hắn ta thì sẽ càng náo nhiệt hơn, thời đại này có quá nhiều yêu nghiệt, ai nấy cũng đều bá đạo không thua ai”.
“Người ta nể là Nam Đế”. Diệp Thành không nhìn Thiên Thương Nguyệt nữa mà mỉm cười, nói: “Ở nam vực, Nam Đế là người có thể mạnh hơn đám yêu nghiệt các ngươi một bậc, thế mới là mạnh thật sự, ta từng đấu với hắn ta hai chiêu, chỉ tiếc đến giờ vẫn chưa biết rốt cuộc hắn ta thuộc bản thể nào”.
“Bản thể của hắn ta là một con Kỳ Lân, hiếm người biết lắm”. Thiên Thương Nguyệt cười khẽ: “Giống như việc Bắc Thánh là nữ cũng là bí mật lớn của cả Huyền Hoang, không cần phải hoài nghi về sức mạnh của hắn ta”.
“Kỳ Lân sao?”, Diệp Thành ngạc nhiên, vô cùng bất ngờ, hắn có tiên nhãn nhưng lại không thể nhìn ra được.
“Nam Đế bế quan rồi, đợi đến khi xuất quan, nhất định cũng sẽ thành Thánh Nhân”. Thiên Thương Nguyệt đặt ly ngọc xuống, chậm rãi nói: “Rất nhiều thần tử của Huyền Hoang cũng đã bế quan rồi, cuộc tranh hùng của thế hệ trẻ đã từ cấp Chuẩn Thánh vượt lên cấp Thánh Nhân, cuộc chiến tranh đế sẽ càng khắc nghiệt hơn.
“Dường như ta đã nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu đó, quá tàn khốc”. Diệp Thành mỉm cười, lắc đầu.
“Ta lượn thêm mấy ngày nữa, xong việc thì ta cũng sẽ bế quan”. Tiểu Viên Hoàng ngoáy tai, lẩm bẩm: “Mẹ nó, ai cũng tăng cấp lên Thánh Nhân, ta không thể tụt phía sau được”.
“Công chúa, thánh chủ gọi cô đến đại điện, có khách quý đến”. Lúc ba người họ đang nói chuyện thì có giọng nói già nua từ bên ngoài rừng hoa vọng vào, ma mị và ấm áp, người nói là một đại thánh.
“Phiền các lão báo với phụ hoàng, nói ta đã bế quan”. Thiên Thương Nguyệt chậm rãi đáp.
“Đừng bướng bỉnh, dù không muốn thì cứ gặp mặt thử cũng không có sao”.Giọng nói già nua đó lại vang lên, giọng điệu dịu dàng, hiền hòa: “Kim Ô là tộc lớn, xem trọng nhất là thể diện, mọi thứ không được lơ là đâu”.
“Hiểu”. Thiên Thương Nguyệt hít một hơi, mặc dù không muốn đi nhưng vẫn đứng dậy.
“Hay là để ta biến thành hình dạng của cô đến đó cho tên Kim Ô đó mửa luôn?”, Tiểu Viên Hoàng cười hehe, “Yên tâm, ta giải quyết gọn chuyện này cho cô, đảm bảo cô sẽ hài lòng”.
“Ăn đào của ngươi đi”. Thiên Thương Nguyệt khó chịu, đi ra khỏi rừng hoa.
“Xí!”. Tiểu Viên Hoàng không đồng tình, bám theo sau, có điều đi được nửa đường thì quay về lại, kéo theo Diệp Thành đang ngồi uống trà đi cùng.
“Muốn đi thì ngươi tự đi, ta không có thời gian”. Diệp Thành nói xong thì ngồi xuống uống trà tiếp.
“Đừng có làm mất hứng”. Tiểu Viên Hoàng, một hai phải kéo theo Diệp Thành ra ngoài cho bằng được. “Đến xem thử tên đó, nhớ kỹ khuôn mặt hắn ta, để sau này ngươi tăng cấp lên Thánh Nhân thì gặp hắn ta lần nào sẽ đánh lần đó”.
Diệp Thành giật nhẹ khóe miệng, muốn quay về nhưng lại bị Tiểu Viên Hoàng ép kéo ra khỏi rừng hoa, tên này chỉ sợ thiên hạ không loạn và cũng là một tên hiếu chiến, đến đó thế nào cũng làm loạn.
Lúc này, đại điện nhà Khổng Tước đã bày tiệc rượu, khách ngồi chật kín, không thấy Đại Minh Vương nhà Khổng Tước đâu nhưng lại thấy thánh chủ Khổng Tước và rất nhiều trưởng lão đều có mặt, số lượng rất nhiều, rất long trọng.
Ba người một ở một phía của buổi tiệc là tộc Kim Ô, hai ông già và một thanh niên mặc áo vàng kim.
Thanh niên mặc áo vàng kim là thái tử Kim Ô, đúng là rất xuất chúng, có khí thế lấn át thiên hạ, mặc dù ngồi ở đó nhưng lại như một mặt trời chói lóa, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
Huyết mạch của hắn ta cực kỳ mạnh, có kèm theo dị tượng, đôi mắt vàng sáng chói, xa xăm nhưng sao trời, che phủ được trời đất, mái tóc vàng óng ả như thác đổ, sáng lấp lánh.
Chương 2063: Hắn thích
Thánh chủ nhà Khổng Tước tươi cười rạng rỡ, vô cùng hài lòng về con rể thái tử Kim Ô này, bất kể là huyết mạch, tu vi, tiềm lực, thiên phú hay là thế lực phía sau, tất cả đều môn đăng hộ đối với tộc Khổng Tước.
Không chỉ có hắn ta, tất cả trưởng lão của nhà Khổng Tước có mặt ở đó cũng vậy, vẻ mặt cực kỳ hài lòng.
Bên ngoài điện, Thiên Thương Nguyệt đã nhẹ nhàng bước vào khiến thái tử Kim Ô sáng rực hai mắt, dù là tu sĩ nhưng cũng yêu cái đẹp, huống hồ gì lại là đệ nhất mỹ nhân của nam vực, cô ta còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng.
Thiên Thương Nguyệt giả vờ làm ngơ ánh mắt của hắn ta, vẻ mặt lạnh lùng, không cảm xúc, cô ta đi thẳng về phía trước, chào thánh chủ Khổng Tước và các trưởng lão rồi đứng sang bên cạnh.
“Nhà Khổng Tước có cô công chúa thật xinh đẹp”. Đại Thánh tộc Kim Ô cười, nói, vô cùng hài lòng với Thiên Thương Nguyệt, rất hợp làm bạn đời của thái tử nhà ông ta, rõ ràng là trời sinh một cặp mà.
“Có được lời khen của đạo hữu tộc Kim Ô đúng là niềm vinh dự cho tộc Khổng Tước”. Thánh chủ Khổng Tước mỉm cười.
“Tiên tử Khổng Tước, lâu quá không gặp”. Thái tử Kim Ô đứng dậy, cười hiền hòa khiến người ta cảm giác như được tắm gió xuân, mái tóc vàng lấp lánh tự động tung bay, cử chỉ, bước đi đều toát lên nét vương giả.
“Lâu quá không gặp”. Thiên Thương Nguyệt lạnh lùng đáp, không một chút động lòng.
Sự lạnh nhạt của cô ta khiến thái tử Kim Ô thoáng vẻ không vui, hắn ta là thái tử Kim Ô cao cao tại thượng, đấy là thân phận thế nào chứ, cao quý đến mức nào, từ bao giờ lại bị xem thường đến vậy.
Có điều, Thiên Thương Nguyệt càng lạnh lùng thì ngược lại càng khiến hắn ta hứng thú, nếu Thiên Thương Nguyệt niềm nở với hắn ta thì trái lại hắn ta sẽ thấy mất hứng, hắn ta thích chinh phục, thích chinh phục những người phụ nữ cá tính.
“Nếu như công chúa đã đến, vậy thì hãy bàn chuyện hôn sự của hai nhà đi, chắc nhà Khổng Tước sẽ không phản đối chứ?”, Đại thánh Kim Ô vuốt râu, cười, nói: “Để chúng tôi còn về báo cáo nữa”.
“Đạo hữu tộc Kim Ô thứ lỗi, chuyện này còn phải chờ con gái nhà tôi…”
“Tại sao không cho bọn ta vào?”, Thánh chủ Khổng Tước chưa nói dứt lời thì bên ngoài điện đã có tiếng la ó um sùm, khiến những người trong điện ai cũng giật mình, hướng mắt nhìn ra ngoài điện.
Nhìn ra là một con vượn và một người đeo mặt nạ quỷ, trùm áo đen từ phía xa.
Không cần phải nói, hai tên đó chính là Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng, họ đã đi theo Thiên Thương Nguyệt đến đây, vốn dĩ muốn vào trong điện kiếm ly rượu uống nhưng lại bị hai trưởng lão nhà Khổng Tước chặn lại bên ngoài điện.
Diệp Thành thì không sao, mấy lần định bỏ đi nhưng đều bị Tiểu Viên Hoàng kéo lại, hơn nữa tên đó còn ngông cuồng, cầm cây gậy thép đứng đó bô lô bô la: “Ngươi biết ta là ai không? Còn dám cản đường ta nữa, các ngươi điên rồi sao? Muốn ép ta nổi giận đúng không?”
“Trọng địa của nhà Khổng Tước không cho phép ngươi ngông cuồng”. Hai trưởng lão Khổng Tước lạnh lùng hét lớn.
“Ta nói đừng có phá nữa được không?”, Diệp Thành tiến về trước, kéo Tiểu Viên Hoàng đang sắp phát điên về, nếu chọc giận nhà Khổng Tước khiến cả đám trưởng lão xông ra thì ăn đập là cái chắc.
“Ngươi đừng có nhiều chuyện, tạo phản à?”, Tiểu Viên Hoàng chửi bới nước miếng văng khắp nơi.
“Để họ vào đi”. Thánh chủ Khổng Tước lên tiếng rồi xoa nhẹ chân mày, không phải ông ta nể mặt Tiểu Viên Hoàng mà là ông ta sẽ đích thân nắm đầu hắn ta ra đánh cho một trận chết đi sống lại mới thôi.
“Nghe chưa, thánh chủ nhà các ông lên tiếng rồi đấy”. Tiểu Viên Hoàng vác cây gậy thép nghênh ngang đi vào trong, lúc đi ngang qua hai trưởng lão thì còn không quên ngoe nguẩy cái đuôi.
Diệp Thành muốn đi nhưng vừa quay đầu thì lại bị Tiểu Viên Hoàng kéo lại, lôi vào trong đại điện.
“Chà, ở đây hết à!”. Vào trong đại điện, Tiểu Viên Hoàng tỏ vẻ rất thân thuộc, nhiệt tình chào hỏi, nhưng ai nấy nhìn thấy cũng đều tối sầm mặt, mặt ai cũng như than cháy.
Các trưởng lão nhà Khổng Tước đều phùng mang trợn mắt, chưa thấy cái con khỉ này bao giờ, bọn này đang bàn chuyện hôn sự, ngươi lại từ đâu chui ra, muốn vào làm loạn sao?
Diệp Thành hơi bối rối, mấy ông già nhìn Tiểu Viên Hoàng chằm chằm, nhưng hắn cứ cảm thấy lạnh sống lưng, hắn muốn quay đầu bỏ đi nhưng bàn tay lông lá của Tiểu Viên Hoàng lại giữ hắn rất chặt.
“Chim lớn, ngươi lại đẹp trai hơn rồi”. Tiểu Viên Hoàng nhìn quanh một lượt rồi dừng lại ở thái tử tộc Kim Ô: “Ôi chao ôi, không ngờ lại lên Thánh Nhân rồi, thật bất ngờ”.
“Chắc không phải muốn ăn đòn đấy chứ?”. Thái tử Kim Ô cười nguy hiểm, hai mắt đầy vẻ giễu cợt.
“Đừng đùa nữa, nếu như cùng cấp thì chưa chắc ngươi đã đánh lại ta”. Tiểu Viên Hoàng bĩu môi: “Tại ngươi may mắn thôi, bắt kịp thời cơ, đợi ta cũng lên thánh thì người ta đánh đầu tiên sẽ là ngươi”.
“Ngươi còn kém lắm”. Thái tử Kim Ô nhích nhẹ, ánh mắt khinh bỉ hiện rõ.
“Được rồi”. Thánh chủ Khổng Tước tằng hắng, nhìn tên khỉ với vẻ khá thích thú “La hét ầm ĩ thế là vì việc gì? Nếu không nói được lý do thì đừng trách thúc phụ đây ra tay dạy dỗ”.
“Có việc chứ, đương nhiên là có việc rồi”. Tiểu Viên Hoàng vuốt lông “Bọn ta đến dạm hỏi”.
“Dạm hỏi?” Thánh chủ Khổng Tước bật cười “Sao kia? Ngươi cũng thích Khổng Tước nhà ta sao?”
“Không phải ta mà là hắn”. Tiểu Viên Hoàng ngoáy tai, ám chỉ thánh chủ Khổng Tước nhìn Diệp Thành đang đứng bên cạnh mình: “Hắn thích Khổng Tước nhà ông, muốn có được cô ấy”.
Chương 2064: Một cơ hội
“Bà ngoại ngươi”. Diệp Thành mắng to, một bàn tay đánh chưởng qua, đây là nơi nào, Thái tử Kim Ô người ta đang cầu hôn đấy? Ngươi thì hay rồi, một lời đẩy lão tử đến trước đầu sóng ngọn gió.
“Xem, còn không thừa nhận”. Tiểu Viên Hoàng rung đùi đắc ý, khuôn mặt đầy gợi đòn vô liêm sỉ: “Hôm qua ngươi đã nói rồi, nhìn trúng Tiểu Khổng Tước, muốn ôm cô ta ngủ”.
“Đủ rồi”. Thánh chủ Khổng Tước trầm giọng, gương mặt già nua tối sầm lại, quả thực là nghe không nổi nữa, trêu ghẹo con gái ông ta trước mặt tất cả mọi người trong điện, ông ta làm cha, sắc mặt có thể tốt mới là lạ.
Các trưởng lão của nhà Khổng Tước cũng đều ngứa tay, bọn họ xem như đã nhìn ra, hai tên này không phải đến uống rượu, mà là đến quấy rối, màn Song Hoàng này hát cũng thật vang dội, khiến người xem muốn nổi nóng.
Thiên Thương Nguyệt cau mày, vẫn là đã xem nhẹ tinh thần không biết xấu hổ của tên Tiểu Viên Hoàng kia.
Lại nhìn sang hai vị Đại Thánh của Kim Ô tộc, sắc mặt cũng cực kỳ âm trầm, công chúa nhà Khổng Tước chuẩn bị thành con dâu của Kim Ô tộc, mà lại bị đùa giỡn như vậy, bọn họ cũng nhịn được cơn tức này.
Sắc mặt thái tử Kim Ô tộc cũng không tốt hơn là bao, trong đôi mắt vàng đã loé lên ta lạnh lùng sắc bén, Tiểu Viên Hoàng nói lời lỗ mảng, đối tượng đùa giỡn là công chúa Khổng Tước, nhưng bị vả mặt lại là hắn ta.
Diệp Thành cảm nhận thấy bầu không khí không đúng, cười ha ha, xoay người liền đi, cũng không muốn bị đánh.
Song, hắn vừa mới bước ra một bước, liền thấy trước mặt có một bóng người quỷ quái hiện ra, chặn đường của hắn, nhìn cẩn thận lại, chính là Thái tử của Kim Ô tộc, mang theo sự uy nghiêm của Uy Nhiếp Cửu Thiên.
“Thái tử thứ lỗi, hiểu lầm thôi!”. Diệp Thành cười gượng, nói xong liền muốn lách qua Thái tử Kim Ô.
“Hiểu lầm?”. Thái tử Kim Ô bỗng nâng cánh tay lên, sự uy nghiêm trong nụ cười lạnh, lại tăng lên một phần: “Bổn vương đến cầu hôn, các ngươi lại đến quấy rối, thả ngươi đi như thế, còn đâu là uy nghiêm Kim Ô”.
“Quấy rối cái gì, chúng ta cũng là đến cầu hôn”. Tiểu Viên Hoàng khiêng gậy sắt Kim Ô, đứng sánh vai cùng Diệp Thành, đôi hoả nhãn kim tinh toả ra thần mang, khí thế không thua kém chút nào.
“Ta muốn xem xem, các ngươi có tư cách gì tranh với bổn vương”. Thái tử Kim Ô tay niết đại ấn, một chưởng bao trùm đến, tuy chỉ có cấp Thánh Nhân, nhưng khí thế còn mạnh hơn so với Chuẩn Thánh Vương.
“Hắc”. Tiểu Viên Hoàng mặc kệ, vung gậy ra, muốn tranh cao thấp với hắn ta.
“Ngươi thích tìm ngược à?”, Diệp Thành túm lấy Tiểu Viên Hoàng, mang theo hắn ta bước ra ngoài đại điện, thân pháp huyền diệu, không thấy chân thân, cực kỳ nguy hiểm tránh thoát khỏi một chưởng của thái tử Kim Ô.
“Chưa thấy người nào nhát gan như thế”. Tiểu Viên Hoàng mắng to, khí huyết bá khí mãnh liệt đã như liệt hỏa thiêu đốt, hoả nhãn kim tinh phát sáng rực rỡ, chiến ý dâng cao, một bộ dáng muốn đánh trả lại.
“Ngươi… con mẹ nó có cả một đống đạo lý nhỉ!”, Diệp Thành mắng lại một câu, hắn không phải sợ thái tử Kim Ô, mà là việc này đích thực là bọn họ sai trước, Thái tử Kim Ô ra tay giáo huấn để chứng minh uy nghiêm cũng là chuyện hợp tình có thể tha thứ, chủ yếu là, hắn không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này.
“Hôm nay không có lời giải thích rõ với bổn vương, thì đừng mong rời đi”. Thái tử Kim Ô cũng ra ngoài đại điện, hiện thân ở Hư Thiên, thật giống như một vầng thái dương, nở rộ thần quang chói mắt.
“Bớt hù doạ chúng ta, ta…”. Tiểu Viên Hoàng còn chưa nói dứt lời, đã bị Diệp Thành gạt sang một bên, nhìn Thái tử Kim Ô từ xa: “Hai chúng ta đã biết sai, mong rằng thái tử Kim Ô rộng lòng tha thứ”.
“Một câu biết sai rồi, liền muốn kết thúc việc này, không khỏi quá đơn giản đi”. Thái tử Kim Ô cười u ám.
“Vậy thái tử muốn như thế nào”. Diệp Thành bình thản nói: “Nhất quyết muốn cùng chúng ta không chết không thôi?” “Bổn vương cấp các ngươi một cơ hội”. Thái tử Kim Ô cười giễu cợt: “Hai người các ngươi có thể cùng lên, không nhiều, chỉ mười hiệp, sau mười chiêu, bất luận sống chết, việc này coi như xong”.
“Thiếu gia ta tiếp”. Không chờ Diệp Thành đáp lời, Tiểu Viên Hoàng đã vung gậy sắt xông lên, một gậy lăng thiên, vô cùng bá đạo, giống như có thể một đòn đập tan mười vạn giang sơn.
Thái tử Kim Ô mặt đầy khinh thường, trong lòng bàn tay có bí thuật biến đổi, một chưởng tuyệt thế đánh ra từ xa.
Một kích cứng rắn đối đầu, tiếng sấm bỗng vang lên, Tiểu Viên Hoàng hoàn toàn bại trận, bị đánh bay đi, khi rơi xuống lại đạp lùi về phía sau bảy tám bước, mỗi một bước lùi lại đều sẽ giẫm lún xuống một khoảng hư không.
Diệp Thành tiến lên, phất tay gỡ bỏ ám kình trong cơ thể Tiểu Viên Hoàng, lúc này mới khiến cho Tiểu Viên Hoàng giữ vững được cơ thể, khóe miệng còn có dòng máu tươi chảy ra, Ô Kim Thiết Bổng trong tay vẫn đang rung ù ù.
Tiểu Viên Hoàng khí huyết bốc lên, tuy là một kích toàn bại, nhưng chiến ý rất cao, mắt vàng phun lửa.
Chương 2065: Một chọi hai
Diệp Thành đứng kề vai cùng hắn ta, nhìn qua phía đối diện, trong ánh mắt có sự kiêng dè, huyết mạch của thái tử Kim Ô rất mạnh, không phải Thánh Nhân bình thường, nếu độc chiến, hắn cũng không phải là đối thủ của thái tử Kim Ô.
Nhưng mà, rất hiển nhiên hắn không phải chỉ có một mình, còn có Tiểu Viên Hoàng chiến lực có thể sánh ngang với hắn, hai người hợp lực, đỡ mười chiêu cũng không phải vấn đề, thánh thể và Đấu Chiến Thành Viên cũng không phải là khoác lác.
Phía dưới, mọi người trong điện đều đi ra ngoài, người nhà Khổng Tước cũng bị kinh động, từ khắp nơi, chòi nghỉ mát, cầu hình vòm, đỉnh núi, lầu các đều tụ tập đầy người, đều nhìn về phía này.
“Đó là thái tử Kim Ô sao? Quả là phong độ bất phàm”. Không ít nữ đệ tử nhà Khổng Tước đều nhìn về phía Thái tử Kim Ô, đôi tay ngọc ngà làm tư thế cầu nguyện, đầy si mê.
“Thái tử Kim Ô cấp Chuẩn Thánh lại có thực lực chiến đấu vượt cấp, càng không nói đến hiện giờ hắn ta là cấp Thánh Nhân”. Mấy ông lão sôi nổi vuốt râu: “Một chọi hai không phải vấn đề”.
“Tiểu Viên Hoàng sắp ngã rồi”. Rất nhiều người liếc nhìn Tiểu Viên Hoàng, đều là vẻ mặt tức giận: “Cũng nên để con khỉ này chịu chút đau khổ, dăm ba ngày lại chạy đến nhà của ta trộm bảo bối”.
“Ta tò mò chính là, người mặc áo đen đeo mặt nạ Quỷ Minh bên cạnh Tiểu Viên Hoàng có lai lịch như thế nào”. Có người không biết thân phận của Diệp Thành, vuốt cằm âm thầm phỏng đoán.
“Hai Chuẩn Thánh mà thôi”. Đại Thánh Kim Ô tộc đều cười lạnh, trong mắt đều là sự tự tin.
“Thánh chủ, có cưỡng chế ngăn lại không”. Trưởng lão nhà Khổng Tước truyền âm đến Thánh chủ Khổng Tước.
“Không cần”. Thánh chủ Khổng Tước truyền âm cười: “Giảm bớt nhuệ khí của Tiểu Viên Hoàng cũng tốt, huống hồ còn có Hoang Cổ Thánh Thể trợ chiến, hai người hợp lực, cũng chưa chắc không đỡ nổi mười hiệp”.
Thiên Thương Nguyệt cũng ở đây, nhưng không nói gì, không ai hiểu rõ về chiến lực của Diệp Thành hơn hắn ta, người từng giết hại Đại Đế, sát khí kia, cả Chư Thiên Vạn Vực không ai có thể có.
“Trên đường đến hoàng tuyền, chớ có trách ta ác độc”. Trong tiếng bàn tán, Thái tử Kim Ô đứng ở hư thiên hành động rồi, vẫn là một chưởng, dung hợp rất nhiều bí pháp, trong lòng chưởng còn có chữ triện lưu chuyển, chưởng ấn to lớn đến cả nghìn trượng, nặng như núi lớn, nghiền ép khiến hư thiên mờ mờ sụp đổ.
“Nói phét nhiều quá, cẩn thận mất ch*m”. Tiểu Viên Hoàng chửi tục, mở cấm pháp, ấn đường của hắn ta có khắc thần văn cổ xưa, chiến lực tăng lên, sau lưng hắn ta biến hoá ra một vượn khổng lồ hư ảo, to đến trăm trượng, khí tức bá tạo tàn phá bừa bãi, rung trời động địa.
Vượn khổng lồ hư ảo kia là dị tượng, cũng là thần thông thiên phú của dòng máu Đấu Chiến Thánh Viên, nhưng thấy vượn khổng lồ hư ảo rít gào, hai tay giơ lên trời, chống đỡ một chưởng lăng thiên của Thái tử Kim Ô.
Trong nháy mắt đó, Diệp Thành một bước lên trời, tay cầm Âm Dương Càn Khôn, biến đổi thành Thái Cực Vô Cực, chứa rất nhiều bí pháp dung hòa hỗn độn, cũng thêm vào đạo tắc hỗn độn, bát hoang một quyền nghịch thiên đánh lên.
Chưởng ấn như núi của Thái tử Kim Ô bị một quyền của hắn phá thủng, chấn động đến mức trời đất đều rung chuyển vì nó.
“Thật đúng là đã đánh thấp các ngươi rồi”. Chưởng ấn lăng thiên bị phá, Thái tử Kim Ô không chỉ không tức giận, ngược lại càng cười thích thú, nếu thắng quá nhẹ nhàng, ngược lại quá buồn tẻ vô vị rồi.
Dứt lời, ấn đường hắn ta có tiên quang nở rộ, một trận sấm chớp bắn ra, nhằm vào Diệp Thành, bí pháp nguyên thần, lạnh lẽo và chết chóc, muốn một kích chém chết chân thân của Diệp Thành.
Diệp Thành không nói, nhưng cũng dám dùng thân cứng rắn chống đỡ, Thái tử Kim Ô quá mạnh, đủ để có thể một kích phá vỡ phòng ngự của Phượng Hoàng Tiên Ngự, chín đạo Thần Thương của hắn trong nháy mặt hợp làm một, đối chọi gay gắt với hắn ta.
Thần quang Thần Thương và tiên quang Kim Ô cùng vỡ tan, Diệp Thành bỗng đánh một quyền ra, Thái tử Kim Ô cũng theo sau, một chưởng áp xuống chín tầng mây, đánh cho Diệp Thành thân thể lảo đảo, trong miệng có máu tràn ra.
Tiểu Viên Hoàng cũng không nhàn rỗi, thuấn thân giết tới, vung cao một gậy, đập về phía đầu Thái tử Kim Ô.
Thái tử Kim Ô khẽ nhếch khoé miệng, trở tay đánh một chưởng, đẩy lui Tiểu Viên Hoàng, rồi sau đó lại thuận thế bồi thêm một ngón tay, uy lực dễ như bẻ cành khô, cho dù Tiểu Viên Hoàng thân thể bá đạo, cũng bị xuyên thủng.
Diệp Thành tung hoành trên chín tầng mây, xông đến bên cạnh Tiểu Viên Hoàng, hai người hợp lực, cùng giết đến hư thiên.
Đại chiến mở ra, tiếng ầm vang đầy trời, chấn động đến mức tai của các đệ tử nhà họ Khổng Tước đều chảy cả máu.
Đại chiến hư thiên, trận thế to lớn, ba người một như tiên vương, một như chiến thần, một như vượn hoàng, đấu đến băng thiên liệt địa, đều là máu tươi màu vàng, văng đòn vút lên trời cao, ánh sáng rực rỡ đan xen.
Người phía dưới nhìn đến mắt sáng rạng rỡ, trong sự kinh ngạc trước Thái tử Kim Ô, cũng không quên chép miệng bởi chiến lực của Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng, đặc biệt là Diệp Thành, chiến lực mạnh mẽ của hắn quả thực làm cho người ta ngạc nhiên.
Bình luận facebook