-
Chương 2091-2095
Chương 2091: Không khỏi quá đơn giản
Pháp khí bản mệnh bị phá, Bát Kỳ Đại Xà bị cắn nuốt, máu tươi phun dữ dội, thân rắn vỡ tan.
Nhưng thằng nhãi này đứng sừng sững rất ngoan cường, đầu rắn còn sót lại, há mở to mồm như chậu máu, hộc ra từng pháp khí khủng bố, tính ước chừng có khoảng hơn trăm chiếc.
Bát Kỳ Đại Xà liều hết mình, ngay cả căn nguyên và tuổi thọ, cố hết sức thúc dục hơn trăm pháp khí, từng chiếc pháp khí toả ra thần quang, xếp trên hư thiên, giống như từng ngôi sao sáng.
Diệp Thành đủ hung hãn, bàn tay to màu vàng đánh xuống, chữ Triện lưu chuyển trong lòng bàn tay, một chưởng nặng như núi nhạc, ép xuống khiến không gian sụp đổ, cũng nghiền nổ tung hơn trăm pháp khí.
Bát Kỳ Đại Xà lại bị thương lần nữa, thần khu vừa lành lại, lúc này lại phun máu tươi.
Diệp Thành bay lên trời, một kiếm huỷ diệt, chém sống Bát Kỳ Đại Xà, cắt thành một đống thịt.
Nguyên thần của Bát Kỳ Đại Xà bỏ chạy, giống như kinh sợ, sắc mặt gã trắng bệch, ánh mắt đầy sợ hãi, nguyên thần bay đi, lạnh buốt thấu xương, mặc dù vẫn chưa bị chém, lại giống như đã rơi vào Cửu U.
Hướng hắn chạy cũng là hướng phía Côn Bằng và Kim Ô, ánh mắt khao khát, hy vọng hai người ra tay cứu, bằng không hắn ta cũng sẽ theo bước Cửu Dực Thần Bằng kia, trở thành vong hồn dưới kiếm Diệp Thành.
Côn Bằng và Kim Ô cũng muốn cứu, nhưng gậy chiến mâu thứ hai của Diệp Thành đã đến, Bát Kỳ Đại Xà bị cắm ở hư thiên, sát khí huỷ diệt bay lượn quanh mâu, trực tiếp giết gã tan thành tro bụi.
Những người phía dưới lần nữa nuốt nước miếng, đó là Bát Kỳ Đại Xà! Huyết mạch mạnh mẽ và cổ xưa cỡ nào, đường đường là thái tử một tộc, Thánh Nhân hàng thật giá thật, vậy mà bị chém giết như vậy.
Diệp Thành biến mất, thân thể giống như ma quỷ, hiếm có ai có thể bắt được thân ảnh hắn, mỗi chỗ hắn đến, đều có một người bị trảm, những người đó đều là đối thủ của bọn Tiểu Viên Hoàng và Võ Hùng Đại Địa.
Những người đó đều là cấp Chuẩn Thánh, làm sao là đối thủ của Diệp Thành, vừa gặp mặt liền bị tuyệt sát.
Cảnh tượng lại đầy máu me, từng bóng người liên tiếp rơi xuống, hoặc là bị chém đầu, hoặc là bị chém thành hai nửa, hoặc là bị giẫm thành thịt nát, người này chết thảm hơn người kia.
Bọn Tiểu Viên Hoàng nhìn cảnh tượng này đều choáng ngợp, nhiều thái tử của các chủng tộc khủng bố như vậy, giờ phút này lại đều giống như quả dưa hấu, bị Diệp Thành bổ hết người này đến người khác.
Đợi đến khi Diệp Thành dừng lại, trên hư thiên, ngoại trừ đám Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng ra, không còn một người nào khác, đều đã bị Diệp Thành chém giết, vùng trời đất kia giống hệt một địa ngục màu máu.
“Đến các ngươi rồi”. Diệp Thành ngước mắt lên nhìn Côn Bằng và Kim Ô phía xa, sát khí tàn sát bừa bãi tràn ngập, lạnh lùng mà hung tàn, hắn đã giết đỏ cả mắt rồi, phải tiếp tục đại khai sát giới ở đại hội.
“Việc này bỏ qua, ân oán giữa ta và ngươi kết thúc”. Côn Bằng trầm giọng nói một câu, đột nhiên xoay người, dẫn theo đại công chúa Khổng Tước rời đi, chủ động phá giải pháp trận Phong Thiên ở đây, Diệp Thành quá mạnh, gã tự nhận thấy không địch lại được, cũng càng thêm không dám tham căn nguyên Thánh Thể nữa.
“Một câu bỏ qua, không khỏi quá đơn giản rồi”. Diệp Thành cười lạnh, ba năm cái súc địa thành thốn đuổi theo, không nói hai lời, liền vung kiếm chém, bổ ra một đạo ngân hà.
Côn Bằng hừ lạnh, cố định cơ thể, cũng vung kiếm, chém ra một tiên hà huỷ diệt.
Hai kiếm va chạm, Côn Bằng bị chém đạp lùi ra sau, mỗi bước lùi lại đều làm cho hư thiên phía sau sụp đổ, đợi khi hắn ta dừng lại, liền phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
“Này…”. Gương mặt xinh đẹp của đại công chúa cũng lập tức trắng bệch, nàng ta vẫn luôn tự tin tuyệt đối về phu quân của mình, cũng biết rõ chiến lực của Côn Bằng, nhưng ở trong tay Diệp Thành một chiêu đã bại hoàn toàn.
Nàng ta không thể chấp nhận sự thật này, ngay ngày hôm qua, Diệp Thành còn mới chỉ là một Chuẩn Thánh, nàng ta có đủ tư cách từ trên cao nhìn xuống hắn, nhưng một ngày sau, tình cảnh lại châm biếm như vậy.
“Ngươi thật sự muốn không chết không thôi?”, Côn Bằng gầm lên, khí thế khủng bố đột nhiên bùng nổ ra.
“Ngươi đây là nói lời thừa”. Diệp Thành ung dung nói, cuốn theo sát khí lạnh như băng, lập tức giết đến, vừa rồi còn muốn giết ta đoạt bản nguyên của ta, giờ phút này còn muốn chạy? Nghĩ hay quá đấy.
Côn Bằng tức giận, một bước đạp xé trời đêm, đánh giết đến, Thánh Thể mạnh, nhưng Côn Bằng hắn cũng không phải ăn chay, tại trạng thái đỉnh phong, hắn ta cũng có khả năng chém giết Diệp Thành.
Song, hắn ta vẫn là đánh giá quá cao chiến lực của mình, cũng quá xem thường sự cường đại của Thánh Thể, một chưởng đỉnh phong, không chỉ không thể làm Diệp Thành bị thương, lại bị một chưởng của Diệp Thành đánh bay ngược ra sau.
“Kim Ô, lúc này không ra tay, còn đợi đến khi nào”. Côn Bằng khàn giọng quát, biết một người không thể đánh lại Diệp Thành, lúc này mới tìm sự trợ giúp, mà nhìn một lượt đại hội, không ai thích hợp hơn Kim Ô.
Kim Ô vốn muốn bỏ chạy, nhưng nghe lời này, sau chốc lát do dự, cũng giết trở về.
Hắn ta cũng không cam tâm rời đi như vậy, hắn ta liên thủ cùng với Côn Bằng, có thực lực chém Thánh Vương, nếu như phối hợp ăn ý, có lẽ cũng có thể chém Diệp Thành, cho dù là trả giá bằng sự đau đớn thê thảm.
“Coi lão Ngưu ta là ăn chay à?”, Quỳ Ngưu mặc kệ, vung mạnh chiến phủ nhào đến, ngăn cản Kim Ô, mặc dù chiến lực không mạnh bằng Kim Ô, nhưng hãm chân hắn ta cũng không thành vấn đề.
“Đánh”. Mấy người đám Tiểu Viên Hoàng cũng bao vây đến, nhiều người lực lượng mạnh, có cái khiên thịt Quỳ Ngưu chắn ở trước, bọn họ chỉ cần đánh yểm trợ, ở bên ngoài liều mạng phóng đại chiêu.
Thái tử Kim Ô hừ lạnh, một chưởng đẩy lui Quỳ Ngưu, liền muốn thoát thân, trợ giúp Côn Bằng chiến đấu với Diệp Thành.
Đám Tiểu Viên Hoàng xông lên chắn, năm người hợp lực thúc dục một Binh Thánh Vương, cho dù là thái tử Kim Ô cũng không dám tuỳ tiện cứng rắn đối đầu, vừa mới giết xông ra, đã lại bị một kích đánh trở về.
Bên này, Diệp Thành cũng thi triển thần uy, một chưởng ném Côn Bằng đi, lục mạch nhất chỉ đâm cho hắn ta một lỗ máu, sau đó là Bát Hoang Chưởng, một chưởng đánh cho hắn máu xương tung toé.
“Chém giết cho ta”. Côn Bằng tức giận rung trời, giữa ấn đường loé ra tiên quang, một chiếc gương thần sáng chói bắn ra, chính là pháp khí bản mệnh của hắn ta, cũng một Vương Binh Chuẩn Thánh hàng thật giá thật.
Hỗn Độn Thần Đỉnh chạy đến, rất tự giác chống lại gương thần của Côn Bằng, tuy nó chỉ là Binh Thánh Nhân, nhưng uy lực lại bá đạo, cộng thêm rất nhiều thần vật trợ chiến, hoàn toàn áp chế gương thần.
Binh đối binh, tướng đối tướng, Diệp Thành đánh về phía Côn Bằng, phất tay ra một lồng giam Thái Hư Long Cấm.
Côn Bằng không phải chỉ có cái danh, đạo tắc thần tàng cùng rung lên, chán phá vỡ Thái Hư Long Cấm, nghịch thiên xông lên, mắt vàng tự biến đổi thành bí pháp, bắn ra hai đạo lôi đình, nhắm vào nguyên thần của Diệp Thành.
Diệp Thành từ trên cao đánh xuống, một chưởng vung xuống, quét sạch hai đạo lôi đình, đồng thời quét bay cả Côn Bằng, thần khu mạnh mẽ của Côn Bằng cũng không chịu nổi, vỡ ra lần nữa.
Thấy thế, đại công chúa Khổng Tước hừ lạnh một tiếng, một bước lên trời, thể hiện ra chiến lực đỉnh phong, vung kiếm trợ chiến, nhưng bị Thiên Thương Nguyệt đạp không đến chém một kiếm lùi mạnh về sau.
“Hắn ta là anh rể, cũng là đồng minh của nhà Khổng Tước, muội muốn hắn ta chết?”. Đại công chúa Khổng Tước gầm lên, hận đến nghiến răng, không ngờ đến người muội muội này của nàng ta lại nhảy ra làm loạn vào lúc này.
“Diệp Thành còn là em rể của ngươi đấy? Lúc trước cũng không thấy ngươi mềm lòng”. Thiên Thương Nguyệt cười lạnh một tiếng, ra chiêu không hề nể tình và nói, đã là kẻ thù của Diệp Thành, thì cũng là kẻ thù của nàng.
Đại công chúa Khổng Tước tức giận tím mặt, trực tiếp mở cấm pháp, ra tay đều là đại thuật sát sinh.
Thiên Thương Nguyệt đương nhiên cũng không ở thế yếu, tránh khỏi cấm pháp, khí thế của nàng còn mơ hồ áp chế hơn đại công chúa Khổng Tước một bậc, như nữ vương cái thế, phong hoa tuyệt đại, một kiếm chiếm thế thượng phong.
Một màn này cực kỳ mỉa mai, khiến người xem bên dưới muốn cười, trước sau cũng chưa đến mấy canh giờ, nhưng tình cảnh lại hoàn toàn tương phản, Diệp Thành phong thánh, trực tiếp xoay chuyển thế cục.
“Lúc trước nếu không nghe nhầm, Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành cũng là rể nhà Khổng Tước”. Có người sờ sờ cằm: “Hoang Cổ Thánh Thể, người đẹp nhất Nam Vực, quả thật xứng đôi”.
“Tỷ tỷ đối đầu muội muội, anh rể đối đầu em rể, đội hình này không ai hơn được”. Rất nhiều người đều thổn thức một tiếng, hai người con gái giỏi của nhà Khổng Tước, hai con rể cũng là người này mạnh hơn người kia.
Nhưng mà! Lại tỷ muội bất hòa, anh rể và em rể đối chọi, nếu Thánh chủ và lão tổ của nhà Khổng Tước ở đây, không biết sẽ khó xử đến mức nào, không biết sẽ đau khổ nhường nào.
Một bên là thái tử Côn Bằng, một bên là Hoang Cổ Thánh Thể tiềm lực vô hạn, thật khó lựa chọn.
Nếu là tỷ muội quan hệ hòa hợp, nếu là anh rể và em rể bắt tay nhau, thì tốt biết bao nhiêu, có tộc Côn Bằng làm thông gia, lại có Hoang Cổ Thánh Thể yêu nghiệt này, ai dám động vào tộc nhà Khổng Tước.
Chương 2092: Con quay nhỏ
Diệp Thành nuốt lấy Bát Hoang, đôi kim quyền vô cùng mạnh đánh bay Côn Bằng.
Côn Bằng thảm hại, bị ép trở nên điên cuồng, hy sinh thọ nguyên và căn nguyên của mình, liên tiếp mở ba cấm ấn, sức chiến đấu của gã trong bỗng chốc tăng lên một cấp, một đàn tế cổ bay ra khỏi người gã, muốn phong ấn Diệp Thành.
Đó là đàn tế có linh trí, luôn được tôi luyện trong người Côn Bằng, được khí huyết, tinh nguyên của gã nuôi dưỡng, có thể tạo ra sát trận để tiêu diệt đại địch, đó là bí pháp đáng sợ, thậm chí là siêu phàm.
Diệp Thành ra đòn rất hung hãn, một quyền đánh vào đàn tế nhưng chưa thể đánh sập được nó, ngược lại uy lực bị phá tan, dính đầy thánh huyết, uy năng của đàn tề được khôi phục, cả bầu trời nghiền ép đến mức người hắn lảo đảo.
Trận pháp hay đấy! Diệp Thành hừ một tiếng, hai tay chống lên trời đỡ lấy đàn tế, tiên quang toát ra từ giữa trán, chín Thần Thương hợp nhất bao vây chặt chẽ linh hồn trong đàn tế, một đòn đâm xuyên qua nó.
Linh hồn bị tiêu diệt, uy lực của đàn tế giảm xuống, bị Diệp Thành lao lên trời giẫm một cú.
Côn Bằng bị phản phệ, máu phun ra, một đồng tử màu vàng biến thành huyết nhãn, mặt mày lộ ra vẻ hung ác, hệt như ác thần chui ra từ Cửu U Địa Ngục, điên cuồng thi triển một loạt bí pháp cái thế.
Vì sự điên cuồng của gã, trời đất hoàn toàn bị tàn phá, bầu trời tràn ngập tiên quang rực rỡ, mỗi tia sáng đều là một bí kỹ, phác họa ra viễn cảnh kỳ lạ cổ xưa thần bí, cực kỳ lớn mạnh.
Diệp Thành cũng không đỡ đòn, hắn đã là Thánh Nhân, có năng lực đối đầu trực diện với Côn Bằng, bí pháp tuyệt thế, thần thông siêu phàm vô song, hết chiêu này hết chiêu khác.
Đây đúng là hai con “trâu” mà, vừa lên trời là ai nấy đều đứng ở một phương, một bên như Tiên Vương, một bên như chiến thần, thi triển bí thuật đánh nhau, đánh tới trời rung đất chuyển.
Người ở bên dưới đều đã đứng dậy lùi ra xung quanh, sợ bị trận chiến lan đến chỗ mình.
Côn Bằng vẫn thất bại, bị Diệp Thành chém vào một cánh tay, sống lưng cũng bị xé toạc ra một nửa.
Xung quanh đều vang lên thở dài, ai nhìn cũng kinh hãi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Côn Bằng bị đánh đến thê thảm như vậy, từ khi Diệp Thành thành Thánh thì gã luôn bị đánh đến mức này, sức chiến đấu của gã tựa như chỉ là một màn phô diễn.
“Thanh Long, giúp ta!”, Côn Bằng hét lên, lại cầu xin cứu viện lần nữa, mục tiêu là Thanh Long.
“Con quay nhỏ ngươi cũng được đấy, lấy ở đâu đấy?”, Thanh Long làm như không nghe thấy lời cầu cứu của Côn Bằng, mà y đứng đó xoa cằm, nhìn chằm chằm vào món đồ trong tay thái tử Huyền Vũ.
Thấy thế, Côn Bằng nôn ra một búng máu, không biết là bị thương hay là vì tức, nhưng thấy Thanh Long không có ý định giúp mình, gã lập tức chuyển mục tiêu: “Bạch Hổ, giúp ta”.
“Con quay nhỏ của ngươi trông hay thế, tặng ta đi”, Bạch Hổ rất biết đánh trống lảng, y cũng nhìn chằm chằm con quay nhỏ trong tay thái tử Huyền Vũ, không để ý đến lời kêu cứu của Côn Bằng.
“Khốn kiếp!”, Côn Bằng nổi giận, bị một chưởng của Diệp Thành đánh văng ra xa, rơi xuống đến lại nôn ra máu, cũng không nhìn Thanh Long và Bạch Hổ nữa, mà nhìn thẳng sang Chu Tước: “Chu Tước, giúp, giúp ta”.
“Con quay nhỏ của ngươi chơi vui nhỉ, cho ta mượn nghịch một lúc”, Chu Tước chớp mắt, cũng nhìn sang con quay nhỏ trong tay Huyền Vũ như Bạch Hổ và Thanh Long, làm như không nghe thấy lời cầu cứu.
Côn Bằng lại nôn ra máu, suýt nữa thì bị một chưởng của Diệp Thành chém trúng, nhưng gã rất kiên trì, không cầu cứu được Thanh Long, Bạch Hổ và Chu Tước thì lại nhìn sang Huyền Vũ, rít gào một tiếng: “Huyền Vũ, giúp ta”.
“Con quay nhỏ này của ta là bảo bối đấy!”, Huyền Vũ nắm chặt không buông, gương mặt lộ ra vẻ ý tứ sâu xa.
“Ta… Phụt!”, Côn Bằng suýt nữa tức giận đến mức ngất đi. Gã cực kỳ tức giận, sự thô bạo bộc phát, lúc này gã đang trong trận chiến, nếu không gã sẽ lao xuống dưới xem thử con quay nhỏ đó.
“Ta cũng thấy con quay nhỏ này thú vị”, không ít người xoa cằm nhìn Huyền Vũ, ai cũng ra vẻ thứ này thú vị: “Bất kể có phải là bảo bối hay không thì bây giờ nó cũng rất nổi rồi”.
“Ta bấm tay tính thì thái tử Huyền Vũ này có tài đóng kịch đấy”.
“Có vẻ hôm nay Côn Bằng sẽ thua bởi con quay này rồi”, có người thâm trầm nói.
Mọi người đều bật cười, không ngờ thái tử và công chúa Vương tộc lại có một mặt hài hước như vậy, không giúp cũng thôi đi, ngược lại còn châu đầu vào nhau nghiên cứu con quay nhỏ đó.
“Đều là chủng tộc ở Nam Vực, các ngươi cứ để mặc hắn tàn phá thế à!”, Côn Bằng nổi giận rống to, lần này gã không gọi đích danh ai để cầu cứu mà là gọi tất cả mọi người ở đây, muốn dùng cái gọi là đại nghĩa để tác động các anh hùng ở Nam Vực, hợp lực với gã để đã tiêu diệt Thánh Thể Diệp Thành.
Rất nhiều người vẫn dao động bởi lời nói của gã, nhưng không dám ra mặt, Diệp Thành là người có thù tất báo, nếu bị hắn nhắm vào, không dẫn theo vài Đại Thánh thì cũng không dám ra ngoài.
Đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là họ cảm thấy rất ngứa mắt Côn Bằng, bình thường khoe khoang, tự cao tự đại, kiêu ngạo, chẳng xem ai ra gì, bây giờ gặp rắc rối thì lại nhớ đến bọn họ, đùa à?
Côn Bằng gào lên, suýt nữa tức đến phát khóc. Mẹ nó chứ, cái thứ khốn nạn gì thế! Gã đã vứt bỏ thể diện cầu xin hết người này đến người khác, họ đều khoanh tay đứng nhìn, người thì nghịch con quay nhỏ, người thì chẳng quan tâm.
“Muốn khóc thì cứ khóc, không ai cười nhạo ngươi đâu”, Diệp Thành đánh tới, mang theo sát khí cuồn cuộn.
“Giết!”, Côn Bằng gầm lên, lại giơ cờ trống lên, vung tay lấy ra chín lá cờ chiến, phân bố bốn hướng, lập tức tạo ra sát trận và trận phong cấm, muốn phong ấn Diệp Thành, sau đó giết hắn.
Sắc mặt Diệp Thành lạnh như băng, một nhát kiếm chém đứt cờ chiến, hệt như một con giao long nhảy ra từ trong khe, lao thẳng lên trời, một nhát kiếm phóng lên tận trời, chém vào đôi chân của Côn Bằng khiến nó biến dạng.
Thực lực của Côn Bằng cũng rất mạnh, đỡ lấy nhát kiếm đó, miệng phun ra một cây thước vô lượng, dung hợp với Đạo tắc và thần tàng của gã, nghịch hướng chém vào Diệp Thành, đó là một đòn tuyệt sát đánh thẳng vào chân thân Nguyên Thần.
Nhưng Diệp Thành di chuyển rất nhanh, hắn không thể xê dịch được Côn Bằng, chỉ đành hoán đổi vị trí với cây thước vô tận.
Côn Bằng biến sắc, lập tức lui về sau, tức đến choáng váng, quên mất bí thuật này của Diệp Thành.
Gã lùi lại khá nhanh nhưng tốc độ của Diệp Thành còn nhanh hơn, không nói thêm một lời nào đã xông lên đánh, một chưởng làm cho mặt của Côn Bằng vặn vẹo, sau đó chém đứt một cánh tay của gã.
Cảnh tượng tiếp theo khiến người đứng xem cảm thấy hãi hùng, Côn Bằng bị Diệp Thành đè bẹp, đánh đến mức gã không thể ngẩng đầu lên, thần thể liên tục hồi phục, lại liên tục bị đánh cho nổ tung.
Máu vàng bắn tung tóe khắp trời, ẩn chứa tinh nguyên dồi dào, biến thành tinh khí, bị không ít người lấy ra thu vào bình ngọc, đây là đồ tốt, lấy về luyện hóa có hiệu quả hơn đan dược.
Ở một bên khác, đại công chúa Khổng Tước cũng bị đánh bại, vội vàng rút lui đến chỗ Côn Bằng.
Diệp Thành cầm kiếm bước đến, sát khí ngút trời, ánh mắt toát ra sát khí ngút trời, không định tha cho Côn Bằng.
Thấy thế, Côn Bằng lập tức chạy đi, hơn nữa còn tung ra một chưởng, đẩy đại công chúa Khổng Tước lên, muốn lấy cô ta làm bia đỡ đạn, đỡ nhát kiếm đó thay gã, còn gã thì trở lại chạy ra khỏi võ đài.
Sắc mặt đại công chúa Khổng Tước tái nhợt, không thể tin nổi việc chồng mình lại đẩy mình lên làm lá chắn để thoát thân, tâm cảnh của cô ta suy sụp hoàn toàn.
Diệp Thành nhíu mày, đòn tấn công này của hắn là chiêu tuyệt sát, vốn dĩ là nhằm vào Côn Bằng nhưng hắn lại không ngờ Côn Bằng lại đẩy đại công chúa Khổng Tước ra đỡ đòn thay gã.
Ngay giây phút cuối cùng đó, hắn vẫn dấy lên lòng từ bi, ép buộc thu lại chín phần sức mạnh của nhát kiếm đó.
Hắn quả thật rất hận đại công chúa Khổng Tước nhưng hắn không thể giết cô ta, dù sao cô ta cũng là công chúa của nhà Khổng Tước, ít nhất có quan hệ huyết thống với Thiên Thương Nguyệt, cũng cần nể mặt đại minh vương Khổng Tước.
Vì hắn ép buộc thu lại chín phần sức mạnh nên lưỡi kiếm xẹt qua vai đại công chúa Khổng Tước, kiếm khí lạnh như băng để lại một vết máu trên vai đại công chúa nhưng không đáng kể.
Diệp Thành không để tâm đến cô ta nữa, vẫn đuổi giết Côn Bằng nhưng tên đó đã bước vào trận đài truyền tống.
Di Thiên Hoán Địa được sử dụng, Diệp Thành hừ một tiếng, muốn đổi vị trí của Côn Bằng nhưng Côn Bằng đã có phòng bị từ trước, hắn không thành công, sau đó gã lập tức biến mất không còn tăm tích dưới sự chuyển động của tiểu trận đài.
“Diệp Thành, rồi sẽ có một ngày ta sẽ tự mình đến giết ngươi”, mặc dù Côn Bằng đã dịch chuyển đi rồi nhưng vẫn có một giọng nói lạnh lùng vang lên, trong giọng nói còn mang theo sát khí.
Diệp Thành im lặng không nói gì, mở tiên nhãn ra nhưng không có phát hiện bất kỳ dấu vết nào, đó là truyền tống vực đài, một khi truyền tống được kích hoạt thì dù là Chuẩn Đế cũng chưa chắc có thể tìm được tung tích của gã chứ đừng nói là hắn.
Chương 2093: Đánh hội đồng
Diệp Thành thấy Côn Bằng bỏ chạy, biết chắc là không thể đuổi kịp được nhưng vấn đề là cũng không biết gã chạy về hướng nào.
Hắn đột ngột quay đầu, nhằm thẳng về Kim Ô, lúc băng qua đại công chúa Khổng Tước cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Đại công chúa Khổng Tước ngã dài xuống đất, mặt mày trắng bệch, mắt đẫm lệ, như bị đả kích, hai mắt đờ đẫn, có chút điên dại, thần trí không ổn định, lúc khóc lúc cười.
Cô ta không chấp nhận được việc mình bị chồng bán đứng, dù có kiên cường thế nào cũng sẽ bị sụp đổ.
Những người xung quanh đều xuýt xoa, đúng với câu nói của người xưa: Người đáng thương ắt có chỗ đáng trách. Lúc này cô ta đáng thương nhưng trước đó không lâu, cô ta lại khiến cho người khác hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng giết cô ta, để lại cho ta, tối nay nhất định phải khuất phục cô ta”. Tiểu Viên Hoàng đang vây đánh Kim Ô lớn giọng hét, dâm dê đến không biết xấu hổ.
“Muốn ăn cũng phải để ta trước, đệ xếp phía sau đi”. Võ Hùng Đại Địa mắng.
“Chúng ta dùng chung, huynh trước ta sau hoặc ta trước huynh sau”. Tiểu Viên Hoàng cười.
“Còn nói nhảm nữa ta sẽ xé toạc mồm các ngươi ra”. Thiên Thương Nguyệt phóng lên trời, trừng mắt hai người đó, mặc dù đại công chúa Khổng Tước đáng hận nhưng dù gì cô ta cũng là đại công chúa của nhà Khổng Tước.
“Bọn… Bọn ta chỉ nói vui vậy thôi”. Võ Hùng Đại Địa và Tiểu Viên Hoàng cười gượng, cả hai rút vũ khí, tấn công thái tử Kim Ô, điên cuồng xuất tuyệt chiêu, dường như bất chấp mọi giá.
Côn Bằng đã bỏ chạy, thái tử Kim Ô làm gì còn tâm trạng đánh nhau, hắn ta chưởng lui Quỳ Ngưu rồi vung tay biến ra trận dịch chuyển, sau đó bước vào trong, truyền tinh nguyên vào và điên cuồng khôi phục trận pháp.
Còn muốn chạy sao? Tiểu Viên Hoàng hừ lạnh lùng, lập tức đâm gậy sắt Kim Ô vào hư không, gậy sắt rung mạnh, sấm sét gào thét trên thân gậy, khôi phục thần vân cổ, đảo lộn không gian ở đó.
Thái tử Kim Ô đã dịch chuyển đi mất, nhưng không gian ở đó đã hỗn loạn, làm gián đoạn lối đi, hắn ta dịch chuyển chưa được một trăm trượng thì rơi từ trong không gian xuống, máu me khắp người, vô cùng thê thảm.
Diệp Thành đánh đến, hắn cưỡi thánh hải Hoàng Kim, tay cầm tiên kiếm Xích Tiêu, đứng chặn ở bầu trời phía nam.
Quỳ Ngưu vung búa, nổi giận đùng đùng lao về từ bầu trời phía bắc, khí thế ngút trời.
Thiên Thương Nguyệt cũng tấn công đến, lấy pháp khí bản mệnh ra, trấn giữ bầu trời phía đông.
Năm người nhóm Tiểu Viên Hoàng đều lấy vũ khí ra, sát khí đằng đằng, trấn thủ bầu trời phía tây.
Bầu trời rung lên ầm ầm, thái tử Kim Ô bị vây chính giữa, đấy cũng là một việc đáng buồn cười, trước đó không lâu, bọn họ còn đánh hội đồng Diệp Thành, giờ thì hay rồi, người bị đánh hội đồng lại là hắn ta.
Vẻ mặt hắn ta hung dữ, hai mắt đỏ hoe, trong lòng thầm muốn tát cho mình hai bạt tai.
Trước đó hắn ta đã đi rồi, nhưng vì câu nói đó của Côn Bằng mà hắn ta đã quay lại mà không do dự.
Giờ thì hay rồi, Côn Bằng dùng chiêu kim thiền thoát xác, dựa vào trận pháp chạy mất rồi, còn hắn ta quay lại giúp đỡ thì lại bị vây đánh, muốn mượn trận pháp bỏ trốn nhưng không gian này đã hỗn loạn rồi.
“Muốn tính hết nợ với ta vậy à? Hôm nay ta sẽ cho ngươi cơ hội”. Diệp Thành lạnh lùng nói, ánh mắt đầy băng giá: “Đánh bạn cũ của ta bị thương thì ngươi phải trả giá bằng máu”.
“Vậy thì đến đây”. Kim Ô giận dữ hét lên, dùng bộ pháp thần kỳ nhưng lại tấn công về bầu trời phía tây nơi bọn Tiểu Viên Hoàng đang trấn thủ, so với ba hướng còn lại thì hướng này dễ phá vòng vây nhất.
Sao thế? Khinh thường bọn ta sao? Năm người Tiểu Viên Hoàng bất mãn, đồng loạt tấn công qua.
Cút! Kim Ô hét lớn, chưởng mạnh lên trời, đánh bay Võ Hùng Đại Địa và Tiểu Viên Hoàng, Tiên Vương Hạc, Xuyên Sơn Giáp và Bắc Minh Ngư tấn công sau đó cũng bị đánh bật ra xa.
Nhưng hắn ta vẫn chưa kịp bỏ chạy thì Quỳ Ngưu đã đến, chém một rìu từ phía xa, vô cùng bá đạo.
Kim Ô nghiến răng nghiến lợi, chém ra một dải ngân hà, mặc dù Quỳ Ngưu rất mạnh nhưng cũng bị đánh lui.
Trong thời gian ngắn ngủi đó, chiêu kiếm chí mạng của Thiên Thương Nguyệt đã đến, chém hắn ta bị thương chảy máu từ phía sau lưng, để lộ ra cả xương sườn trắng muốt, kiếm đó quá mạnh, suýt chút đã chém chết hắn ta.
Kim Ô bị thương, cầm đại ấn trong tay, đẩy Thiên Thương Nguyệt lùi về sau rồi tức tốc bỏ chạy, không dám dừng lại lâu.
Trong mắt hắn ta, dù là Quỳ Ngưu, Thiên Thương Nguyệt hay là bọn Tiểu Viên Hoàng thì cũng không bì được với thánh thể Hoang Cổ, đòn tấn công của hắn mới bá đạo, bất cứ lúc nào cũng có khả năng giết hắn.
Sự thật cũng chứng minh được sức mạnh của Diệp Thành, hắn vừa tiến đến thì đã đấm hắn ta văng ra xa, hắn ta vẫn chưa kịp đứng vững lại thì chỉ chí mạng lại đến, chọt thủng một lỗ sâu trên cơ thể hắn ta.
Kim Ô điên cuồng thiêu đốt tinh khí, những vết thương trên người hắn ta đều có tiên quang sáng chói bao phủ, mọc ra máu thịt mới, cơ thể lành lại, khả năng hồi phục cực kỳ bá đạo.
Khi mấy người Diệp Thành vây đánh, tất cả đều không nương tay, bí thuật thần thông, trận pháp tru sát, bí khí hung tàn đều được lấy ra dùng hết, không cho thái tử Kim Ô có cơ hội để thở, đánh đến bất chấp.
Chương 2094: Đánh không chết?
Kim Ô rất thê thảm, ít địch không lại nhiều, cơ thể hồi phục hết lần này đến lần khác nhưng lại bị đánh te tua hết lần này đến lần khác a, mặc dù khả năng hồi phục rất mạnh nhưng lại không theo kịp tốc độ bị thương, hắn ta bị đánh đến máu me be bét.
Đối với những đối tượng đáng sợ như hắn ta, tôn chỉ của bọn Diệp Thành là: Đánh cho thành tro bụi.
Những người đứng xem đều tái mặt, cuộc đại chiến ở tầm này thật quá thảm khốc, bọn Diệp Thành cũng quá tàn nhẫn, không hề có ý định chừa đường sống cho Kim Ô, không chết không dừng lại.
Mặt kia, Huyền Vũ tạm thời không xem nữa mà nhìn về phía sâu trong rừng hoang, dường như ông ta nhìn thấy đằng sau những cây cổ thụ có một ông già đang ngồi xếp bằng dưới gốc cây, ung dung khắc tượng gỗ.
Thân phận của ông già đó không đơn giản, ông ta chính là người chủ trì đại hội vạn tộc kỳ này, cũng là lão tổ tộc Huyền Vũ, một trong năm vương tộc lớn ở Nam Vực, được người ở đây xưng là Huyền Vũ Vương.
“Ông nội, ông cứ khoanh tay đứng nhìn như thế, nếu Kim Ô Hoàng đến thì liệu có gây rắc rối cho ông không?”, Huyền Vũ dùng bí thuật truyền âm: “Không chừng còn dấy lên cuộc chiến vạn tộc nữa, Nam Vực…”
“Chuyện của bọn trẻ để chúng tự giải quyết”. Huyền Vũ Vương tùy tiện đáp: “Không muốn quan tâm”.
“Vậy còn thánh thể thì sao? Sao lại lập địa thành thánh, chuyện này cũng thật đáng sợ”. Huyền Vũ thắc mắc: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cháu còn không biết có người thành thánh bằng cách vượt qua được Thiên Nhân Ngũ Suy”.
“Hắn ta là trường hợp đặc biệt”. Huyền Vũ Vương cười hiền hòa, tiếp tục khắc gỗ, chậm rãi từng dao một, đầy đạo lý sâu xa: “Ta nhìn ra được hắn ta có thể thành thánh từ lâu, chẳng qua là khống chế luồng sức mạnh đó, lần này thành thánh cũng là thành thánh một cách bị động, cũng xem như mở ra một con đường mới”.
Huyền Vũ chau mày, lại một lần nữa nhìn lên hư không, vừa kinh ngạc lại vừa kiêng dè Diệp Thành, sức chiến đấu của hắn đã đạt đến mức thiên tài, có tư cách để kiêu ngạo với thế giới.
Nhìn sang thái tử Kim Ô, hắn ta đã bị đánh mềm xương, không biết đã bị đánh tơi tả lần thứ mấy rồi, nhưng khả năng hồi phục bá đạo lại khiến đống thịt nhão đó rục rịch, khôi phục lại hình người dưới ánh tiên quang ngập tràn.
Hầy, Qùy Ngưu và Tiểu Viên Hoàng hết giận rồi nhưng, tiếp tục vung vũ khí đánh tiếp.
Diệp Thành cũng không rảnh tay, lôi hết mấy phép thần thông cái thế ra, thái tử Kim Ô cực kỳ khó giết.
Tên đó có thể sống lại hết lần này đến lần khác, tất cả đều nhờ có huyết mạch Kim Ô, chỉ cần hắn ta vẫn còn một giọt máu thì sẽ vẫn có thể tiếp tục sống lại, đối với loại như hắn ta thì chỉ có đánh cho tan thành tro mới được.
Lúc mọi người đang đánh hăng thì bỗng có âm thanh từ ngoài rừng rậm Hồng Hoang vang lên, khiến trời đất rung chuyển, tiếp đó là mây mù kéo đến cuồn cuộn ngút trời, xô ngã hàng loạt cây cổ thụ.
Diệp Thành liếc mắt, chau mày, có rất nhiều cao thủ đã đến rừng rậm Hồng Hoang.
“Không ngờ lại đến nhanh như thế”. Thiên Thương Nguyệt cũng chau mày vì biết người đang tấn công đến là ai.
Đại hội hôm nay có quá nhiều thái tử của các tộc bị giết, thân phận họ cao quý, nhất định có thẻ ngọc nguyên thần ở gia tộc mình, khi người chết đi thì thẻ ngọc sẽ vỡ, trưởng bối của gia tộc biết được, đương nhiên là phải đến rồi.
“Hai ngươi dám giết con ta?”. Tiếng hét giận dữ từ rất xa truyền đến, giống như tiếng sấm Vạn Cổ, chấn động cả bầu trời, đấy là Thánh chủ của tộc Phượng Điêu Thái Cổ, được người ở Nam Vực xưng là Phượng Điêu Hoàng.
“Ai giết con ta?”. Tiếng hét giận dữ nối tiếp nhau, cao thủ gia tộc của các thái tử nhạn đỏ Thượng Cổ, rầy nâu mắt bạc, đại bàng cánh vàng, Cửu Đầu Điểu, Bát Kỳ Đại Xà, Thần Bằng chín cánh đều đổ về, ai cũng là Đại Thánh, ai cũng sát khí đằng đằng.
“Rút”. Diệp Thành hét lớn, quay đầu, nhân lúc mấy Đại Thánh đó chưa đến bỏ chạy thì may ra họ còn có cơ hội sống sót. Nếu đợi họ đánh đến thì chắc chẳng có cơ hội chạy nữa.
Thiên Thương Nguyệt và Quỳ Ngưu bám theo sau, thân pháp đỉnh cao nhanh như một tia chớp, không dám dừng lại.
Nhưng tên Tiểu Viên Hoàng thì lại không quên đánh cho thái tử Kim Ô một gậy nữa trước khi bỏ chạy.
Không sai, Kim Ô vẫn chưa chết, lại biến thành một đống thịt nhão, nhưng đang rục rịch với tiên quang bao quanh, không ngừng khôi phục lại, mọc ra da thịt mới, chưa đến mười mấy giây đã thành lại hình người.
Đấy là điểm bá đạo của tộc Kim Ô, dù cho đánh đến chỉ còn sót lại một giọt máu vẫn có thể khôi phục lại hình người, tất cả những người trong tộc này đều là yêu nghiệt, vô cùng khó giết, người cùng cấp hiếm có ai giết được.
Có lẽ hắn ta may mắn, nếu không có đám Đại Thánh đó đánh đến, ép bọn Diệp Thành hết cách phải bỏ chạy thì hôm nay hắn ta chắc chắn khó thoát chết, vì hắn chỉ là hơi khó giết thôi chứ không phải không giết được.
“Ai giết con trai ta?”, Phượng Điêu Hoàng dẫn đầu tiến đến, mắt đỏ ngầu, hét lớn rung chuyển trời đất.
“Là do bọn họ giết”. Kim Ô vừa có được thần thức thì liền hét lên hung dữ, chỉ về bọn Diệp Thành đang bỏ chạy ở phía xa: “Đều là do bọn họ giết, các vị tiền bối đừng tha cho họ”.
Chương 2095: Bọn họ đều có phần
Nghe vậy, một đám Đại Thánh lập tức nổi giận, không tiếp tục hỏi xem là ai mà trực tiếp đánh sang.
Đám thái tử và công chúa tham gia thịnh hội đều không dám thở mạnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám Đại Thánh bay qua đỉnh đầu mình, đè ép tới mức họ suýt hộc máu.
Người tới không ít. Sau mấy Đại Thánh thì còn có Thánh Nhân, Chuẩn Thánh Vương, con số đồ sộ, đông nghìn nghịt, họ bay qua rừng rậm Hồng Hoang, cuồn cuộn nhằm về một hướng.
Thái tử Kim Ô cười, sau đó đuổi kịp. Hiện tại có nhiều cường giả đi theo, hắn ta đã có khí thế, cũng muốn xem đám Diệp Thành sẽ bị chết thảm thế nào.
Rất nhiều thái tử và công chúa cũng theo đuôi, bay lên trời cao mà vẫn không quên nhìn sang Huyền Vũ Vương nấp trong tối, ông thì sao nào? Nhiều trưởng bối nhúng tay vào như thế thì ông có quản hay không?
Huyền Vũ Vương thì hay rồi, vờ như không biết, chỉ lo điêu khắc, trước đó ông ta không quản, hiện tại tất nhiên sẽ không xen vào. Giờ nhúng tay vào thì tộc Huyền Vũ sẽ thành cái mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Trời đất rung chuyển, cổ thụ ngã như rạ, không gian hư vô sụp đổ thành từng mảng.
Phía trước, mấy người Diệp Thành thiêu đốt tinh huyết, không dám dừng lại. Đám người kia quá mạnh, họ không có năng lực phản kháng, một khi bị đuổi kịp thì mạng cũng chẳng giữ nổi.
“Mẹ nó, còn chút nữa thôi mà!”, Quỳ Ngưu tức giận mắng suốt dọc đường, cảm thấy không cam tâm: “Lại cho ông đây đánh thêm ba búa thì nhất định sẽ đập chết con chim Kim Ô kia, đúng là vô nghĩa mà”.
“Sống trước rồi tính!”, Diệp Thành truyền âm, muốn mở thiên đạo nhưng không thành công. Tuy hắn thăng cấp thành Thánh Nhân, cũng đã phá bỏ phong ấn của tiên nhãn nhưng không thể nào thi triển độn thân Tiên Luân Thiên Đạo.
“Ở lại đây đi!”, một tiếng quát lạnh vang vọng khắp chư thiên, Phượng Điêu Hoàng đánh tới, di chuyển cả một bước lớn, bàn tay bao trùm tám nghìn trượng trong hư không, mang theo uy áp cấp Đại Thánh, trời cao lập tức sụp xuống.
Đám người Diệp Thành hộc máu, không chịu được uy áp của Đại Thánh mà lần lượt rớt xuống.
Rất nhiều Đại Thánh, Chuẩn Thánh Vương và lão Thánh Nhân đánh tới, bao vây khắp bốn phương.
Đến lúc này, họ mới thấy rõ mục tiêu bị đuổi giết là ai: tiểu công chúa tộc Khổng Tước, thái tử tộc Quỳ Ngưu, Tiểu Viên Hoàng, Xuyên Sơn Giáp, Tiên Vương Hạc và Bắc Minh Ngư.
Họ biết mấy người này, khi nhìn thoáng qua Diệp Thành thì đôi mày nhíu lại: “Thánh Thể?”
Mấy người Diệp Thành đứng dậy nhưng vẫn bị chèn ép tới mức không thở nổi, hai chân run rẩy muốn quỳ xuống. Đây là sự áp chế tuyệt đối ở chênh lệch tu vi cảnh giới, dù họ đều là thiên kiêu thì cũng khó có thể chống cự.
“Là họ dụ bọn ta tới, còn định giết cả đám bọn ta nữa!”, Tiểu Viên Hoàng không khuất phục.
“Đều do một mình ta làm, họ không liên quan”, Diệp Thành lên tiếng. Hắn ôm hết tội vào người, chỉ cần mấy người Thiên Thương Nguyệt thoát hiểm thôi, hắn vẫn còn át chủ bài để phá giải tình cảnh nguy nan này.
Mà át chủ bài của hắn chính là thiên kiếp. Như lời Huyền Vũ Vương đã nói, hắn là ngoại tộc, tuy vượt qua thiên nhân ngũ suy nhưng vẫn có thiên kiếp khác.
Thiên kiếp này thì chỉ Hoang Cổ Thánh Thể có, khi tiến Thánh, hắn đã phong bế nó.
Không độ thiên kiếp, hắn không phải Thánh Nhân trọn vẹn, Chu Thiên Diễn Hóa cắn trả thì cũng phải chờ sau khi hắn độ thiên kiếp nhưng không biết là hắn có thể áp chế tới khi nào.
“Oan có đầu, nợ có chủ, không liên quan tới họ”. Diệp Thành ngẩng đầu, ngửa mắt nhìn lên trời.
“Bọn họ đều có phần!”, không đợi đám Đại Thánh mở miệng, một tiếng quát xe lẫn ý cười vang lên, là thái tử Kim Ô. Hắn ta bắt kịp, đang đứng nhìn mấy người Diệp Thành, nhe răng cười.
“Mẹ kiếp!”. Thấy là thái tử Kim Ô, Diệp Thành hận tới nghiến răng. Mẹ nó, chuyện nào cũng có mặt ngươi, nếu biết trước sẽ bị tóm, hắn đã đánh tên này thành tro sớm rồi.
“Các ngươi đều phải chôn theo con của ta!”, Phượng Điêu Hoàng hét lên, nỗi đau mất con làm ông ta mất luôn thần trí, ai cần biết ngươi có phần hay không, toàn bộ đều phải chết.
Nói xong, tên này giơ tay, lại là một chưởng che trời, phá trời hủy đất.
Thấy thế, mấy người Quỳ Ngưu, Thiên Thương Nguyệt và Tiểu Viên Hoàng tái mặt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay họ sẽ khó lòng thoát được, một chưởng của Đại Thánh, họ không có năng lực chống lại.
Diệp Thành cắn chặt hàm răng, trong mắt là sự điên cuồng, chuẩn bị mở phong ấn thiên kiếp, dùng nó phá vỡ hiểm cảnh.
Nhưng vào thời khắc nguy cơ, không gian bỗng bị một bàn tay lông lá màu vàng xé rách, một thân hình vĩ ngạn bước ra, là một con Đấu Chiến Thánh Viên với hỏa nhãn kim tinh, khí phách bá đạo.
Đấu Chiến Thánh Viên này cũng rất mạnh mẽ, vừa xuất hiện là vung mạnh gậy sắt Ô Kim, đánh vỡ chưởng ấn của Phượng Điêu Hoàng, dù là đạo hạnh Đại Thánh, Phượng Điêu Hoàng cũng bị chấn tới mức phun máu.
Bá dữ vậy! Diệp Thành nhìn mà nuốt nước bọt, khí huyết Thánh Viên này bá đạo, giống với Tiểu Viên Hoàng, lại là Đại Thánh chân chính, là Viên Hoàng của tộc vượn.
Đúng như Diệp Thành suy đoán, Tiểu Viên Hoàng vừa thấy người đến thì hai mắt sáng lên, gọi một tiếng: “Cha!”
Viên Hoàng tức giận liếc Tiểu Viên Hoàng một cái rồi nhìn sang Phượng Điêu Hoàng, mắt vàng phun lửa, trong sự bá đạo có thêm một phần bạo ngược: “Lão Phượng Điêu, gan phình to quá nhỉ, dám đụng vào con ta cơ đấy!”
Pháp khí bản mệnh bị phá, Bát Kỳ Đại Xà bị cắn nuốt, máu tươi phun dữ dội, thân rắn vỡ tan.
Nhưng thằng nhãi này đứng sừng sững rất ngoan cường, đầu rắn còn sót lại, há mở to mồm như chậu máu, hộc ra từng pháp khí khủng bố, tính ước chừng có khoảng hơn trăm chiếc.
Bát Kỳ Đại Xà liều hết mình, ngay cả căn nguyên và tuổi thọ, cố hết sức thúc dục hơn trăm pháp khí, từng chiếc pháp khí toả ra thần quang, xếp trên hư thiên, giống như từng ngôi sao sáng.
Diệp Thành đủ hung hãn, bàn tay to màu vàng đánh xuống, chữ Triện lưu chuyển trong lòng bàn tay, một chưởng nặng như núi nhạc, ép xuống khiến không gian sụp đổ, cũng nghiền nổ tung hơn trăm pháp khí.
Bát Kỳ Đại Xà lại bị thương lần nữa, thần khu vừa lành lại, lúc này lại phun máu tươi.
Diệp Thành bay lên trời, một kiếm huỷ diệt, chém sống Bát Kỳ Đại Xà, cắt thành một đống thịt.
Nguyên thần của Bát Kỳ Đại Xà bỏ chạy, giống như kinh sợ, sắc mặt gã trắng bệch, ánh mắt đầy sợ hãi, nguyên thần bay đi, lạnh buốt thấu xương, mặc dù vẫn chưa bị chém, lại giống như đã rơi vào Cửu U.
Hướng hắn chạy cũng là hướng phía Côn Bằng và Kim Ô, ánh mắt khao khát, hy vọng hai người ra tay cứu, bằng không hắn ta cũng sẽ theo bước Cửu Dực Thần Bằng kia, trở thành vong hồn dưới kiếm Diệp Thành.
Côn Bằng và Kim Ô cũng muốn cứu, nhưng gậy chiến mâu thứ hai của Diệp Thành đã đến, Bát Kỳ Đại Xà bị cắm ở hư thiên, sát khí huỷ diệt bay lượn quanh mâu, trực tiếp giết gã tan thành tro bụi.
Những người phía dưới lần nữa nuốt nước miếng, đó là Bát Kỳ Đại Xà! Huyết mạch mạnh mẽ và cổ xưa cỡ nào, đường đường là thái tử một tộc, Thánh Nhân hàng thật giá thật, vậy mà bị chém giết như vậy.
Diệp Thành biến mất, thân thể giống như ma quỷ, hiếm có ai có thể bắt được thân ảnh hắn, mỗi chỗ hắn đến, đều có một người bị trảm, những người đó đều là đối thủ của bọn Tiểu Viên Hoàng và Võ Hùng Đại Địa.
Những người đó đều là cấp Chuẩn Thánh, làm sao là đối thủ của Diệp Thành, vừa gặp mặt liền bị tuyệt sát.
Cảnh tượng lại đầy máu me, từng bóng người liên tiếp rơi xuống, hoặc là bị chém đầu, hoặc là bị chém thành hai nửa, hoặc là bị giẫm thành thịt nát, người này chết thảm hơn người kia.
Bọn Tiểu Viên Hoàng nhìn cảnh tượng này đều choáng ngợp, nhiều thái tử của các chủng tộc khủng bố như vậy, giờ phút này lại đều giống như quả dưa hấu, bị Diệp Thành bổ hết người này đến người khác.
Đợi đến khi Diệp Thành dừng lại, trên hư thiên, ngoại trừ đám Quỳ Ngưu và Tiểu Viên Hoàng ra, không còn một người nào khác, đều đã bị Diệp Thành chém giết, vùng trời đất kia giống hệt một địa ngục màu máu.
“Đến các ngươi rồi”. Diệp Thành ngước mắt lên nhìn Côn Bằng và Kim Ô phía xa, sát khí tàn sát bừa bãi tràn ngập, lạnh lùng mà hung tàn, hắn đã giết đỏ cả mắt rồi, phải tiếp tục đại khai sát giới ở đại hội.
“Việc này bỏ qua, ân oán giữa ta và ngươi kết thúc”. Côn Bằng trầm giọng nói một câu, đột nhiên xoay người, dẫn theo đại công chúa Khổng Tước rời đi, chủ động phá giải pháp trận Phong Thiên ở đây, Diệp Thành quá mạnh, gã tự nhận thấy không địch lại được, cũng càng thêm không dám tham căn nguyên Thánh Thể nữa.
“Một câu bỏ qua, không khỏi quá đơn giản rồi”. Diệp Thành cười lạnh, ba năm cái súc địa thành thốn đuổi theo, không nói hai lời, liền vung kiếm chém, bổ ra một đạo ngân hà.
Côn Bằng hừ lạnh, cố định cơ thể, cũng vung kiếm, chém ra một tiên hà huỷ diệt.
Hai kiếm va chạm, Côn Bằng bị chém đạp lùi ra sau, mỗi bước lùi lại đều làm cho hư thiên phía sau sụp đổ, đợi khi hắn ta dừng lại, liền phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
“Này…”. Gương mặt xinh đẹp của đại công chúa cũng lập tức trắng bệch, nàng ta vẫn luôn tự tin tuyệt đối về phu quân của mình, cũng biết rõ chiến lực của Côn Bằng, nhưng ở trong tay Diệp Thành một chiêu đã bại hoàn toàn.
Nàng ta không thể chấp nhận sự thật này, ngay ngày hôm qua, Diệp Thành còn mới chỉ là một Chuẩn Thánh, nàng ta có đủ tư cách từ trên cao nhìn xuống hắn, nhưng một ngày sau, tình cảnh lại châm biếm như vậy.
“Ngươi thật sự muốn không chết không thôi?”, Côn Bằng gầm lên, khí thế khủng bố đột nhiên bùng nổ ra.
“Ngươi đây là nói lời thừa”. Diệp Thành ung dung nói, cuốn theo sát khí lạnh như băng, lập tức giết đến, vừa rồi còn muốn giết ta đoạt bản nguyên của ta, giờ phút này còn muốn chạy? Nghĩ hay quá đấy.
Côn Bằng tức giận, một bước đạp xé trời đêm, đánh giết đến, Thánh Thể mạnh, nhưng Côn Bằng hắn cũng không phải ăn chay, tại trạng thái đỉnh phong, hắn ta cũng có khả năng chém giết Diệp Thành.
Song, hắn ta vẫn là đánh giá quá cao chiến lực của mình, cũng quá xem thường sự cường đại của Thánh Thể, một chưởng đỉnh phong, không chỉ không thể làm Diệp Thành bị thương, lại bị một chưởng của Diệp Thành đánh bay ngược ra sau.
“Kim Ô, lúc này không ra tay, còn đợi đến khi nào”. Côn Bằng khàn giọng quát, biết một người không thể đánh lại Diệp Thành, lúc này mới tìm sự trợ giúp, mà nhìn một lượt đại hội, không ai thích hợp hơn Kim Ô.
Kim Ô vốn muốn bỏ chạy, nhưng nghe lời này, sau chốc lát do dự, cũng giết trở về.
Hắn ta cũng không cam tâm rời đi như vậy, hắn ta liên thủ cùng với Côn Bằng, có thực lực chém Thánh Vương, nếu như phối hợp ăn ý, có lẽ cũng có thể chém Diệp Thành, cho dù là trả giá bằng sự đau đớn thê thảm.
“Coi lão Ngưu ta là ăn chay à?”, Quỳ Ngưu mặc kệ, vung mạnh chiến phủ nhào đến, ngăn cản Kim Ô, mặc dù chiến lực không mạnh bằng Kim Ô, nhưng hãm chân hắn ta cũng không thành vấn đề.
“Đánh”. Mấy người đám Tiểu Viên Hoàng cũng bao vây đến, nhiều người lực lượng mạnh, có cái khiên thịt Quỳ Ngưu chắn ở trước, bọn họ chỉ cần đánh yểm trợ, ở bên ngoài liều mạng phóng đại chiêu.
Thái tử Kim Ô hừ lạnh, một chưởng đẩy lui Quỳ Ngưu, liền muốn thoát thân, trợ giúp Côn Bằng chiến đấu với Diệp Thành.
Đám Tiểu Viên Hoàng xông lên chắn, năm người hợp lực thúc dục một Binh Thánh Vương, cho dù là thái tử Kim Ô cũng không dám tuỳ tiện cứng rắn đối đầu, vừa mới giết xông ra, đã lại bị một kích đánh trở về.
Bên này, Diệp Thành cũng thi triển thần uy, một chưởng ném Côn Bằng đi, lục mạch nhất chỉ đâm cho hắn ta một lỗ máu, sau đó là Bát Hoang Chưởng, một chưởng đánh cho hắn máu xương tung toé.
“Chém giết cho ta”. Côn Bằng tức giận rung trời, giữa ấn đường loé ra tiên quang, một chiếc gương thần sáng chói bắn ra, chính là pháp khí bản mệnh của hắn ta, cũng một Vương Binh Chuẩn Thánh hàng thật giá thật.
Hỗn Độn Thần Đỉnh chạy đến, rất tự giác chống lại gương thần của Côn Bằng, tuy nó chỉ là Binh Thánh Nhân, nhưng uy lực lại bá đạo, cộng thêm rất nhiều thần vật trợ chiến, hoàn toàn áp chế gương thần.
Binh đối binh, tướng đối tướng, Diệp Thành đánh về phía Côn Bằng, phất tay ra một lồng giam Thái Hư Long Cấm.
Côn Bằng không phải chỉ có cái danh, đạo tắc thần tàng cùng rung lên, chán phá vỡ Thái Hư Long Cấm, nghịch thiên xông lên, mắt vàng tự biến đổi thành bí pháp, bắn ra hai đạo lôi đình, nhắm vào nguyên thần của Diệp Thành.
Diệp Thành từ trên cao đánh xuống, một chưởng vung xuống, quét sạch hai đạo lôi đình, đồng thời quét bay cả Côn Bằng, thần khu mạnh mẽ của Côn Bằng cũng không chịu nổi, vỡ ra lần nữa.
Thấy thế, đại công chúa Khổng Tước hừ lạnh một tiếng, một bước lên trời, thể hiện ra chiến lực đỉnh phong, vung kiếm trợ chiến, nhưng bị Thiên Thương Nguyệt đạp không đến chém một kiếm lùi mạnh về sau.
“Hắn ta là anh rể, cũng là đồng minh của nhà Khổng Tước, muội muốn hắn ta chết?”. Đại công chúa Khổng Tước gầm lên, hận đến nghiến răng, không ngờ đến người muội muội này của nàng ta lại nhảy ra làm loạn vào lúc này.
“Diệp Thành còn là em rể của ngươi đấy? Lúc trước cũng không thấy ngươi mềm lòng”. Thiên Thương Nguyệt cười lạnh một tiếng, ra chiêu không hề nể tình và nói, đã là kẻ thù của Diệp Thành, thì cũng là kẻ thù của nàng.
Đại công chúa Khổng Tước tức giận tím mặt, trực tiếp mở cấm pháp, ra tay đều là đại thuật sát sinh.
Thiên Thương Nguyệt đương nhiên cũng không ở thế yếu, tránh khỏi cấm pháp, khí thế của nàng còn mơ hồ áp chế hơn đại công chúa Khổng Tước một bậc, như nữ vương cái thế, phong hoa tuyệt đại, một kiếm chiếm thế thượng phong.
Một màn này cực kỳ mỉa mai, khiến người xem bên dưới muốn cười, trước sau cũng chưa đến mấy canh giờ, nhưng tình cảnh lại hoàn toàn tương phản, Diệp Thành phong thánh, trực tiếp xoay chuyển thế cục.
“Lúc trước nếu không nghe nhầm, Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành cũng là rể nhà Khổng Tước”. Có người sờ sờ cằm: “Hoang Cổ Thánh Thể, người đẹp nhất Nam Vực, quả thật xứng đôi”.
“Tỷ tỷ đối đầu muội muội, anh rể đối đầu em rể, đội hình này không ai hơn được”. Rất nhiều người đều thổn thức một tiếng, hai người con gái giỏi của nhà Khổng Tước, hai con rể cũng là người này mạnh hơn người kia.
Nhưng mà! Lại tỷ muội bất hòa, anh rể và em rể đối chọi, nếu Thánh chủ và lão tổ của nhà Khổng Tước ở đây, không biết sẽ khó xử đến mức nào, không biết sẽ đau khổ nhường nào.
Một bên là thái tử Côn Bằng, một bên là Hoang Cổ Thánh Thể tiềm lực vô hạn, thật khó lựa chọn.
Nếu là tỷ muội quan hệ hòa hợp, nếu là anh rể và em rể bắt tay nhau, thì tốt biết bao nhiêu, có tộc Côn Bằng làm thông gia, lại có Hoang Cổ Thánh Thể yêu nghiệt này, ai dám động vào tộc nhà Khổng Tước.
Chương 2092: Con quay nhỏ
Diệp Thành nuốt lấy Bát Hoang, đôi kim quyền vô cùng mạnh đánh bay Côn Bằng.
Côn Bằng thảm hại, bị ép trở nên điên cuồng, hy sinh thọ nguyên và căn nguyên của mình, liên tiếp mở ba cấm ấn, sức chiến đấu của gã trong bỗng chốc tăng lên một cấp, một đàn tế cổ bay ra khỏi người gã, muốn phong ấn Diệp Thành.
Đó là đàn tế có linh trí, luôn được tôi luyện trong người Côn Bằng, được khí huyết, tinh nguyên của gã nuôi dưỡng, có thể tạo ra sát trận để tiêu diệt đại địch, đó là bí pháp đáng sợ, thậm chí là siêu phàm.
Diệp Thành ra đòn rất hung hãn, một quyền đánh vào đàn tế nhưng chưa thể đánh sập được nó, ngược lại uy lực bị phá tan, dính đầy thánh huyết, uy năng của đàn tề được khôi phục, cả bầu trời nghiền ép đến mức người hắn lảo đảo.
Trận pháp hay đấy! Diệp Thành hừ một tiếng, hai tay chống lên trời đỡ lấy đàn tế, tiên quang toát ra từ giữa trán, chín Thần Thương hợp nhất bao vây chặt chẽ linh hồn trong đàn tế, một đòn đâm xuyên qua nó.
Linh hồn bị tiêu diệt, uy lực của đàn tế giảm xuống, bị Diệp Thành lao lên trời giẫm một cú.
Côn Bằng bị phản phệ, máu phun ra, một đồng tử màu vàng biến thành huyết nhãn, mặt mày lộ ra vẻ hung ác, hệt như ác thần chui ra từ Cửu U Địa Ngục, điên cuồng thi triển một loạt bí pháp cái thế.
Vì sự điên cuồng của gã, trời đất hoàn toàn bị tàn phá, bầu trời tràn ngập tiên quang rực rỡ, mỗi tia sáng đều là một bí kỹ, phác họa ra viễn cảnh kỳ lạ cổ xưa thần bí, cực kỳ lớn mạnh.
Diệp Thành cũng không đỡ đòn, hắn đã là Thánh Nhân, có năng lực đối đầu trực diện với Côn Bằng, bí pháp tuyệt thế, thần thông siêu phàm vô song, hết chiêu này hết chiêu khác.
Đây đúng là hai con “trâu” mà, vừa lên trời là ai nấy đều đứng ở một phương, một bên như Tiên Vương, một bên như chiến thần, thi triển bí thuật đánh nhau, đánh tới trời rung đất chuyển.
Người ở bên dưới đều đã đứng dậy lùi ra xung quanh, sợ bị trận chiến lan đến chỗ mình.
Côn Bằng vẫn thất bại, bị Diệp Thành chém vào một cánh tay, sống lưng cũng bị xé toạc ra một nửa.
Xung quanh đều vang lên thở dài, ai nhìn cũng kinh hãi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Côn Bằng bị đánh đến thê thảm như vậy, từ khi Diệp Thành thành Thánh thì gã luôn bị đánh đến mức này, sức chiến đấu của gã tựa như chỉ là một màn phô diễn.
“Thanh Long, giúp ta!”, Côn Bằng hét lên, lại cầu xin cứu viện lần nữa, mục tiêu là Thanh Long.
“Con quay nhỏ ngươi cũng được đấy, lấy ở đâu đấy?”, Thanh Long làm như không nghe thấy lời cầu cứu của Côn Bằng, mà y đứng đó xoa cằm, nhìn chằm chằm vào món đồ trong tay thái tử Huyền Vũ.
Thấy thế, Côn Bằng nôn ra một búng máu, không biết là bị thương hay là vì tức, nhưng thấy Thanh Long không có ý định giúp mình, gã lập tức chuyển mục tiêu: “Bạch Hổ, giúp ta”.
“Con quay nhỏ của ngươi trông hay thế, tặng ta đi”, Bạch Hổ rất biết đánh trống lảng, y cũng nhìn chằm chằm con quay nhỏ trong tay thái tử Huyền Vũ, không để ý đến lời kêu cứu của Côn Bằng.
“Khốn kiếp!”, Côn Bằng nổi giận, bị một chưởng của Diệp Thành đánh văng ra xa, rơi xuống đến lại nôn ra máu, cũng không nhìn Thanh Long và Bạch Hổ nữa, mà nhìn thẳng sang Chu Tước: “Chu Tước, giúp, giúp ta”.
“Con quay nhỏ của ngươi chơi vui nhỉ, cho ta mượn nghịch một lúc”, Chu Tước chớp mắt, cũng nhìn sang con quay nhỏ trong tay Huyền Vũ như Bạch Hổ và Thanh Long, làm như không nghe thấy lời cầu cứu.
Côn Bằng lại nôn ra máu, suýt nữa thì bị một chưởng của Diệp Thành chém trúng, nhưng gã rất kiên trì, không cầu cứu được Thanh Long, Bạch Hổ và Chu Tước thì lại nhìn sang Huyền Vũ, rít gào một tiếng: “Huyền Vũ, giúp ta”.
“Con quay nhỏ này của ta là bảo bối đấy!”, Huyền Vũ nắm chặt không buông, gương mặt lộ ra vẻ ý tứ sâu xa.
“Ta… Phụt!”, Côn Bằng suýt nữa tức giận đến mức ngất đi. Gã cực kỳ tức giận, sự thô bạo bộc phát, lúc này gã đang trong trận chiến, nếu không gã sẽ lao xuống dưới xem thử con quay nhỏ đó.
“Ta cũng thấy con quay nhỏ này thú vị”, không ít người xoa cằm nhìn Huyền Vũ, ai cũng ra vẻ thứ này thú vị: “Bất kể có phải là bảo bối hay không thì bây giờ nó cũng rất nổi rồi”.
“Ta bấm tay tính thì thái tử Huyền Vũ này có tài đóng kịch đấy”.
“Có vẻ hôm nay Côn Bằng sẽ thua bởi con quay này rồi”, có người thâm trầm nói.
Mọi người đều bật cười, không ngờ thái tử và công chúa Vương tộc lại có một mặt hài hước như vậy, không giúp cũng thôi đi, ngược lại còn châu đầu vào nhau nghiên cứu con quay nhỏ đó.
“Đều là chủng tộc ở Nam Vực, các ngươi cứ để mặc hắn tàn phá thế à!”, Côn Bằng nổi giận rống to, lần này gã không gọi đích danh ai để cầu cứu mà là gọi tất cả mọi người ở đây, muốn dùng cái gọi là đại nghĩa để tác động các anh hùng ở Nam Vực, hợp lực với gã để đã tiêu diệt Thánh Thể Diệp Thành.
Rất nhiều người vẫn dao động bởi lời nói của gã, nhưng không dám ra mặt, Diệp Thành là người có thù tất báo, nếu bị hắn nhắm vào, không dẫn theo vài Đại Thánh thì cũng không dám ra ngoài.
Đây không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng nhất là họ cảm thấy rất ngứa mắt Côn Bằng, bình thường khoe khoang, tự cao tự đại, kiêu ngạo, chẳng xem ai ra gì, bây giờ gặp rắc rối thì lại nhớ đến bọn họ, đùa à?
Côn Bằng gào lên, suýt nữa tức đến phát khóc. Mẹ nó chứ, cái thứ khốn nạn gì thế! Gã đã vứt bỏ thể diện cầu xin hết người này đến người khác, họ đều khoanh tay đứng nhìn, người thì nghịch con quay nhỏ, người thì chẳng quan tâm.
“Muốn khóc thì cứ khóc, không ai cười nhạo ngươi đâu”, Diệp Thành đánh tới, mang theo sát khí cuồn cuộn.
“Giết!”, Côn Bằng gầm lên, lại giơ cờ trống lên, vung tay lấy ra chín lá cờ chiến, phân bố bốn hướng, lập tức tạo ra sát trận và trận phong cấm, muốn phong ấn Diệp Thành, sau đó giết hắn.
Sắc mặt Diệp Thành lạnh như băng, một nhát kiếm chém đứt cờ chiến, hệt như một con giao long nhảy ra từ trong khe, lao thẳng lên trời, một nhát kiếm phóng lên tận trời, chém vào đôi chân của Côn Bằng khiến nó biến dạng.
Thực lực của Côn Bằng cũng rất mạnh, đỡ lấy nhát kiếm đó, miệng phun ra một cây thước vô lượng, dung hợp với Đạo tắc và thần tàng của gã, nghịch hướng chém vào Diệp Thành, đó là một đòn tuyệt sát đánh thẳng vào chân thân Nguyên Thần.
Nhưng Diệp Thành di chuyển rất nhanh, hắn không thể xê dịch được Côn Bằng, chỉ đành hoán đổi vị trí với cây thước vô tận.
Côn Bằng biến sắc, lập tức lui về sau, tức đến choáng váng, quên mất bí thuật này của Diệp Thành.
Gã lùi lại khá nhanh nhưng tốc độ của Diệp Thành còn nhanh hơn, không nói thêm một lời nào đã xông lên đánh, một chưởng làm cho mặt của Côn Bằng vặn vẹo, sau đó chém đứt một cánh tay của gã.
Cảnh tượng tiếp theo khiến người đứng xem cảm thấy hãi hùng, Côn Bằng bị Diệp Thành đè bẹp, đánh đến mức gã không thể ngẩng đầu lên, thần thể liên tục hồi phục, lại liên tục bị đánh cho nổ tung.
Máu vàng bắn tung tóe khắp trời, ẩn chứa tinh nguyên dồi dào, biến thành tinh khí, bị không ít người lấy ra thu vào bình ngọc, đây là đồ tốt, lấy về luyện hóa có hiệu quả hơn đan dược.
Ở một bên khác, đại công chúa Khổng Tước cũng bị đánh bại, vội vàng rút lui đến chỗ Côn Bằng.
Diệp Thành cầm kiếm bước đến, sát khí ngút trời, ánh mắt toát ra sát khí ngút trời, không định tha cho Côn Bằng.
Thấy thế, Côn Bằng lập tức chạy đi, hơn nữa còn tung ra một chưởng, đẩy đại công chúa Khổng Tước lên, muốn lấy cô ta làm bia đỡ đạn, đỡ nhát kiếm đó thay gã, còn gã thì trở lại chạy ra khỏi võ đài.
Sắc mặt đại công chúa Khổng Tước tái nhợt, không thể tin nổi việc chồng mình lại đẩy mình lên làm lá chắn để thoát thân, tâm cảnh của cô ta suy sụp hoàn toàn.
Diệp Thành nhíu mày, đòn tấn công này của hắn là chiêu tuyệt sát, vốn dĩ là nhằm vào Côn Bằng nhưng hắn lại không ngờ Côn Bằng lại đẩy đại công chúa Khổng Tước ra đỡ đòn thay gã.
Ngay giây phút cuối cùng đó, hắn vẫn dấy lên lòng từ bi, ép buộc thu lại chín phần sức mạnh của nhát kiếm đó.
Hắn quả thật rất hận đại công chúa Khổng Tước nhưng hắn không thể giết cô ta, dù sao cô ta cũng là công chúa của nhà Khổng Tước, ít nhất có quan hệ huyết thống với Thiên Thương Nguyệt, cũng cần nể mặt đại minh vương Khổng Tước.
Vì hắn ép buộc thu lại chín phần sức mạnh nên lưỡi kiếm xẹt qua vai đại công chúa Khổng Tước, kiếm khí lạnh như băng để lại một vết máu trên vai đại công chúa nhưng không đáng kể.
Diệp Thành không để tâm đến cô ta nữa, vẫn đuổi giết Côn Bằng nhưng tên đó đã bước vào trận đài truyền tống.
Di Thiên Hoán Địa được sử dụng, Diệp Thành hừ một tiếng, muốn đổi vị trí của Côn Bằng nhưng Côn Bằng đã có phòng bị từ trước, hắn không thành công, sau đó gã lập tức biến mất không còn tăm tích dưới sự chuyển động của tiểu trận đài.
“Diệp Thành, rồi sẽ có một ngày ta sẽ tự mình đến giết ngươi”, mặc dù Côn Bằng đã dịch chuyển đi rồi nhưng vẫn có một giọng nói lạnh lùng vang lên, trong giọng nói còn mang theo sát khí.
Diệp Thành im lặng không nói gì, mở tiên nhãn ra nhưng không có phát hiện bất kỳ dấu vết nào, đó là truyền tống vực đài, một khi truyền tống được kích hoạt thì dù là Chuẩn Đế cũng chưa chắc có thể tìm được tung tích của gã chứ đừng nói là hắn.
Chương 2093: Đánh hội đồng
Diệp Thành thấy Côn Bằng bỏ chạy, biết chắc là không thể đuổi kịp được nhưng vấn đề là cũng không biết gã chạy về hướng nào.
Hắn đột ngột quay đầu, nhằm thẳng về Kim Ô, lúc băng qua đại công chúa Khổng Tước cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Đại công chúa Khổng Tước ngã dài xuống đất, mặt mày trắng bệch, mắt đẫm lệ, như bị đả kích, hai mắt đờ đẫn, có chút điên dại, thần trí không ổn định, lúc khóc lúc cười.
Cô ta không chấp nhận được việc mình bị chồng bán đứng, dù có kiên cường thế nào cũng sẽ bị sụp đổ.
Những người xung quanh đều xuýt xoa, đúng với câu nói của người xưa: Người đáng thương ắt có chỗ đáng trách. Lúc này cô ta đáng thương nhưng trước đó không lâu, cô ta lại khiến cho người khác hận đến nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng giết cô ta, để lại cho ta, tối nay nhất định phải khuất phục cô ta”. Tiểu Viên Hoàng đang vây đánh Kim Ô lớn giọng hét, dâm dê đến không biết xấu hổ.
“Muốn ăn cũng phải để ta trước, đệ xếp phía sau đi”. Võ Hùng Đại Địa mắng.
“Chúng ta dùng chung, huynh trước ta sau hoặc ta trước huynh sau”. Tiểu Viên Hoàng cười.
“Còn nói nhảm nữa ta sẽ xé toạc mồm các ngươi ra”. Thiên Thương Nguyệt phóng lên trời, trừng mắt hai người đó, mặc dù đại công chúa Khổng Tước đáng hận nhưng dù gì cô ta cũng là đại công chúa của nhà Khổng Tước.
“Bọn… Bọn ta chỉ nói vui vậy thôi”. Võ Hùng Đại Địa và Tiểu Viên Hoàng cười gượng, cả hai rút vũ khí, tấn công thái tử Kim Ô, điên cuồng xuất tuyệt chiêu, dường như bất chấp mọi giá.
Côn Bằng đã bỏ chạy, thái tử Kim Ô làm gì còn tâm trạng đánh nhau, hắn ta chưởng lui Quỳ Ngưu rồi vung tay biến ra trận dịch chuyển, sau đó bước vào trong, truyền tinh nguyên vào và điên cuồng khôi phục trận pháp.
Còn muốn chạy sao? Tiểu Viên Hoàng hừ lạnh lùng, lập tức đâm gậy sắt Kim Ô vào hư không, gậy sắt rung mạnh, sấm sét gào thét trên thân gậy, khôi phục thần vân cổ, đảo lộn không gian ở đó.
Thái tử Kim Ô đã dịch chuyển đi mất, nhưng không gian ở đó đã hỗn loạn, làm gián đoạn lối đi, hắn ta dịch chuyển chưa được một trăm trượng thì rơi từ trong không gian xuống, máu me khắp người, vô cùng thê thảm.
Diệp Thành đánh đến, hắn cưỡi thánh hải Hoàng Kim, tay cầm tiên kiếm Xích Tiêu, đứng chặn ở bầu trời phía nam.
Quỳ Ngưu vung búa, nổi giận đùng đùng lao về từ bầu trời phía bắc, khí thế ngút trời.
Thiên Thương Nguyệt cũng tấn công đến, lấy pháp khí bản mệnh ra, trấn giữ bầu trời phía đông.
Năm người nhóm Tiểu Viên Hoàng đều lấy vũ khí ra, sát khí đằng đằng, trấn thủ bầu trời phía tây.
Bầu trời rung lên ầm ầm, thái tử Kim Ô bị vây chính giữa, đấy cũng là một việc đáng buồn cười, trước đó không lâu, bọn họ còn đánh hội đồng Diệp Thành, giờ thì hay rồi, người bị đánh hội đồng lại là hắn ta.
Vẻ mặt hắn ta hung dữ, hai mắt đỏ hoe, trong lòng thầm muốn tát cho mình hai bạt tai.
Trước đó hắn ta đã đi rồi, nhưng vì câu nói đó của Côn Bằng mà hắn ta đã quay lại mà không do dự.
Giờ thì hay rồi, Côn Bằng dùng chiêu kim thiền thoát xác, dựa vào trận pháp chạy mất rồi, còn hắn ta quay lại giúp đỡ thì lại bị vây đánh, muốn mượn trận pháp bỏ trốn nhưng không gian này đã hỗn loạn rồi.
“Muốn tính hết nợ với ta vậy à? Hôm nay ta sẽ cho ngươi cơ hội”. Diệp Thành lạnh lùng nói, ánh mắt đầy băng giá: “Đánh bạn cũ của ta bị thương thì ngươi phải trả giá bằng máu”.
“Vậy thì đến đây”. Kim Ô giận dữ hét lên, dùng bộ pháp thần kỳ nhưng lại tấn công về bầu trời phía tây nơi bọn Tiểu Viên Hoàng đang trấn thủ, so với ba hướng còn lại thì hướng này dễ phá vòng vây nhất.
Sao thế? Khinh thường bọn ta sao? Năm người Tiểu Viên Hoàng bất mãn, đồng loạt tấn công qua.
Cút! Kim Ô hét lớn, chưởng mạnh lên trời, đánh bay Võ Hùng Đại Địa và Tiểu Viên Hoàng, Tiên Vương Hạc, Xuyên Sơn Giáp và Bắc Minh Ngư tấn công sau đó cũng bị đánh bật ra xa.
Nhưng hắn ta vẫn chưa kịp bỏ chạy thì Quỳ Ngưu đã đến, chém một rìu từ phía xa, vô cùng bá đạo.
Kim Ô nghiến răng nghiến lợi, chém ra một dải ngân hà, mặc dù Quỳ Ngưu rất mạnh nhưng cũng bị đánh lui.
Trong thời gian ngắn ngủi đó, chiêu kiếm chí mạng của Thiên Thương Nguyệt đã đến, chém hắn ta bị thương chảy máu từ phía sau lưng, để lộ ra cả xương sườn trắng muốt, kiếm đó quá mạnh, suýt chút đã chém chết hắn ta.
Kim Ô bị thương, cầm đại ấn trong tay, đẩy Thiên Thương Nguyệt lùi về sau rồi tức tốc bỏ chạy, không dám dừng lại lâu.
Trong mắt hắn ta, dù là Quỳ Ngưu, Thiên Thương Nguyệt hay là bọn Tiểu Viên Hoàng thì cũng không bì được với thánh thể Hoang Cổ, đòn tấn công của hắn mới bá đạo, bất cứ lúc nào cũng có khả năng giết hắn.
Sự thật cũng chứng minh được sức mạnh của Diệp Thành, hắn vừa tiến đến thì đã đấm hắn ta văng ra xa, hắn ta vẫn chưa kịp đứng vững lại thì chỉ chí mạng lại đến, chọt thủng một lỗ sâu trên cơ thể hắn ta.
Kim Ô điên cuồng thiêu đốt tinh khí, những vết thương trên người hắn ta đều có tiên quang sáng chói bao phủ, mọc ra máu thịt mới, cơ thể lành lại, khả năng hồi phục cực kỳ bá đạo.
Khi mấy người Diệp Thành vây đánh, tất cả đều không nương tay, bí thuật thần thông, trận pháp tru sát, bí khí hung tàn đều được lấy ra dùng hết, không cho thái tử Kim Ô có cơ hội để thở, đánh đến bất chấp.
Chương 2094: Đánh không chết?
Kim Ô rất thê thảm, ít địch không lại nhiều, cơ thể hồi phục hết lần này đến lần khác nhưng lại bị đánh te tua hết lần này đến lần khác a, mặc dù khả năng hồi phục rất mạnh nhưng lại không theo kịp tốc độ bị thương, hắn ta bị đánh đến máu me be bét.
Đối với những đối tượng đáng sợ như hắn ta, tôn chỉ của bọn Diệp Thành là: Đánh cho thành tro bụi.
Những người đứng xem đều tái mặt, cuộc đại chiến ở tầm này thật quá thảm khốc, bọn Diệp Thành cũng quá tàn nhẫn, không hề có ý định chừa đường sống cho Kim Ô, không chết không dừng lại.
Mặt kia, Huyền Vũ tạm thời không xem nữa mà nhìn về phía sâu trong rừng hoang, dường như ông ta nhìn thấy đằng sau những cây cổ thụ có một ông già đang ngồi xếp bằng dưới gốc cây, ung dung khắc tượng gỗ.
Thân phận của ông già đó không đơn giản, ông ta chính là người chủ trì đại hội vạn tộc kỳ này, cũng là lão tổ tộc Huyền Vũ, một trong năm vương tộc lớn ở Nam Vực, được người ở đây xưng là Huyền Vũ Vương.
“Ông nội, ông cứ khoanh tay đứng nhìn như thế, nếu Kim Ô Hoàng đến thì liệu có gây rắc rối cho ông không?”, Huyền Vũ dùng bí thuật truyền âm: “Không chừng còn dấy lên cuộc chiến vạn tộc nữa, Nam Vực…”
“Chuyện của bọn trẻ để chúng tự giải quyết”. Huyền Vũ Vương tùy tiện đáp: “Không muốn quan tâm”.
“Vậy còn thánh thể thì sao? Sao lại lập địa thành thánh, chuyện này cũng thật đáng sợ”. Huyền Vũ thắc mắc: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cháu còn không biết có người thành thánh bằng cách vượt qua được Thiên Nhân Ngũ Suy”.
“Hắn ta là trường hợp đặc biệt”. Huyền Vũ Vương cười hiền hòa, tiếp tục khắc gỗ, chậm rãi từng dao một, đầy đạo lý sâu xa: “Ta nhìn ra được hắn ta có thể thành thánh từ lâu, chẳng qua là khống chế luồng sức mạnh đó, lần này thành thánh cũng là thành thánh một cách bị động, cũng xem như mở ra một con đường mới”.
Huyền Vũ chau mày, lại một lần nữa nhìn lên hư không, vừa kinh ngạc lại vừa kiêng dè Diệp Thành, sức chiến đấu của hắn đã đạt đến mức thiên tài, có tư cách để kiêu ngạo với thế giới.
Nhìn sang thái tử Kim Ô, hắn ta đã bị đánh mềm xương, không biết đã bị đánh tơi tả lần thứ mấy rồi, nhưng khả năng hồi phục bá đạo lại khiến đống thịt nhão đó rục rịch, khôi phục lại hình người dưới ánh tiên quang ngập tràn.
Hầy, Qùy Ngưu và Tiểu Viên Hoàng hết giận rồi nhưng, tiếp tục vung vũ khí đánh tiếp.
Diệp Thành cũng không rảnh tay, lôi hết mấy phép thần thông cái thế ra, thái tử Kim Ô cực kỳ khó giết.
Tên đó có thể sống lại hết lần này đến lần khác, tất cả đều nhờ có huyết mạch Kim Ô, chỉ cần hắn ta vẫn còn một giọt máu thì sẽ vẫn có thể tiếp tục sống lại, đối với loại như hắn ta thì chỉ có đánh cho tan thành tro mới được.
Lúc mọi người đang đánh hăng thì bỗng có âm thanh từ ngoài rừng rậm Hồng Hoang vang lên, khiến trời đất rung chuyển, tiếp đó là mây mù kéo đến cuồn cuộn ngút trời, xô ngã hàng loạt cây cổ thụ.
Diệp Thành liếc mắt, chau mày, có rất nhiều cao thủ đã đến rừng rậm Hồng Hoang.
“Không ngờ lại đến nhanh như thế”. Thiên Thương Nguyệt cũng chau mày vì biết người đang tấn công đến là ai.
Đại hội hôm nay có quá nhiều thái tử của các tộc bị giết, thân phận họ cao quý, nhất định có thẻ ngọc nguyên thần ở gia tộc mình, khi người chết đi thì thẻ ngọc sẽ vỡ, trưởng bối của gia tộc biết được, đương nhiên là phải đến rồi.
“Hai ngươi dám giết con ta?”. Tiếng hét giận dữ từ rất xa truyền đến, giống như tiếng sấm Vạn Cổ, chấn động cả bầu trời, đấy là Thánh chủ của tộc Phượng Điêu Thái Cổ, được người ở Nam Vực xưng là Phượng Điêu Hoàng.
“Ai giết con ta?”. Tiếng hét giận dữ nối tiếp nhau, cao thủ gia tộc của các thái tử nhạn đỏ Thượng Cổ, rầy nâu mắt bạc, đại bàng cánh vàng, Cửu Đầu Điểu, Bát Kỳ Đại Xà, Thần Bằng chín cánh đều đổ về, ai cũng là Đại Thánh, ai cũng sát khí đằng đằng.
“Rút”. Diệp Thành hét lớn, quay đầu, nhân lúc mấy Đại Thánh đó chưa đến bỏ chạy thì may ra họ còn có cơ hội sống sót. Nếu đợi họ đánh đến thì chắc chẳng có cơ hội chạy nữa.
Thiên Thương Nguyệt và Quỳ Ngưu bám theo sau, thân pháp đỉnh cao nhanh như một tia chớp, không dám dừng lại.
Nhưng tên Tiểu Viên Hoàng thì lại không quên đánh cho thái tử Kim Ô một gậy nữa trước khi bỏ chạy.
Không sai, Kim Ô vẫn chưa chết, lại biến thành một đống thịt nhão, nhưng đang rục rịch với tiên quang bao quanh, không ngừng khôi phục lại, mọc ra da thịt mới, chưa đến mười mấy giây đã thành lại hình người.
Đấy là điểm bá đạo của tộc Kim Ô, dù cho đánh đến chỉ còn sót lại một giọt máu vẫn có thể khôi phục lại hình người, tất cả những người trong tộc này đều là yêu nghiệt, vô cùng khó giết, người cùng cấp hiếm có ai giết được.
Có lẽ hắn ta may mắn, nếu không có đám Đại Thánh đó đánh đến, ép bọn Diệp Thành hết cách phải bỏ chạy thì hôm nay hắn ta chắc chắn khó thoát chết, vì hắn chỉ là hơi khó giết thôi chứ không phải không giết được.
“Ai giết con trai ta?”, Phượng Điêu Hoàng dẫn đầu tiến đến, mắt đỏ ngầu, hét lớn rung chuyển trời đất.
“Là do bọn họ giết”. Kim Ô vừa có được thần thức thì liền hét lên hung dữ, chỉ về bọn Diệp Thành đang bỏ chạy ở phía xa: “Đều là do bọn họ giết, các vị tiền bối đừng tha cho họ”.
Chương 2095: Bọn họ đều có phần
Nghe vậy, một đám Đại Thánh lập tức nổi giận, không tiếp tục hỏi xem là ai mà trực tiếp đánh sang.
Đám thái tử và công chúa tham gia thịnh hội đều không dám thở mạnh, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám Đại Thánh bay qua đỉnh đầu mình, đè ép tới mức họ suýt hộc máu.
Người tới không ít. Sau mấy Đại Thánh thì còn có Thánh Nhân, Chuẩn Thánh Vương, con số đồ sộ, đông nghìn nghịt, họ bay qua rừng rậm Hồng Hoang, cuồn cuộn nhằm về một hướng.
Thái tử Kim Ô cười, sau đó đuổi kịp. Hiện tại có nhiều cường giả đi theo, hắn ta đã có khí thế, cũng muốn xem đám Diệp Thành sẽ bị chết thảm thế nào.
Rất nhiều thái tử và công chúa cũng theo đuôi, bay lên trời cao mà vẫn không quên nhìn sang Huyền Vũ Vương nấp trong tối, ông thì sao nào? Nhiều trưởng bối nhúng tay vào như thế thì ông có quản hay không?
Huyền Vũ Vương thì hay rồi, vờ như không biết, chỉ lo điêu khắc, trước đó ông ta không quản, hiện tại tất nhiên sẽ không xen vào. Giờ nhúng tay vào thì tộc Huyền Vũ sẽ thành cái mục tiêu chỉ trích của mọi người.
Trời đất rung chuyển, cổ thụ ngã như rạ, không gian hư vô sụp đổ thành từng mảng.
Phía trước, mấy người Diệp Thành thiêu đốt tinh huyết, không dám dừng lại. Đám người kia quá mạnh, họ không có năng lực phản kháng, một khi bị đuổi kịp thì mạng cũng chẳng giữ nổi.
“Mẹ nó, còn chút nữa thôi mà!”, Quỳ Ngưu tức giận mắng suốt dọc đường, cảm thấy không cam tâm: “Lại cho ông đây đánh thêm ba búa thì nhất định sẽ đập chết con chim Kim Ô kia, đúng là vô nghĩa mà”.
“Sống trước rồi tính!”, Diệp Thành truyền âm, muốn mở thiên đạo nhưng không thành công. Tuy hắn thăng cấp thành Thánh Nhân, cũng đã phá bỏ phong ấn của tiên nhãn nhưng không thể nào thi triển độn thân Tiên Luân Thiên Đạo.
“Ở lại đây đi!”, một tiếng quát lạnh vang vọng khắp chư thiên, Phượng Điêu Hoàng đánh tới, di chuyển cả một bước lớn, bàn tay bao trùm tám nghìn trượng trong hư không, mang theo uy áp cấp Đại Thánh, trời cao lập tức sụp xuống.
Đám người Diệp Thành hộc máu, không chịu được uy áp của Đại Thánh mà lần lượt rớt xuống.
Rất nhiều Đại Thánh, Chuẩn Thánh Vương và lão Thánh Nhân đánh tới, bao vây khắp bốn phương.
Đến lúc này, họ mới thấy rõ mục tiêu bị đuổi giết là ai: tiểu công chúa tộc Khổng Tước, thái tử tộc Quỳ Ngưu, Tiểu Viên Hoàng, Xuyên Sơn Giáp, Tiên Vương Hạc và Bắc Minh Ngư.
Họ biết mấy người này, khi nhìn thoáng qua Diệp Thành thì đôi mày nhíu lại: “Thánh Thể?”
Mấy người Diệp Thành đứng dậy nhưng vẫn bị chèn ép tới mức không thở nổi, hai chân run rẩy muốn quỳ xuống. Đây là sự áp chế tuyệt đối ở chênh lệch tu vi cảnh giới, dù họ đều là thiên kiêu thì cũng khó có thể chống cự.
“Là họ dụ bọn ta tới, còn định giết cả đám bọn ta nữa!”, Tiểu Viên Hoàng không khuất phục.
“Đều do một mình ta làm, họ không liên quan”, Diệp Thành lên tiếng. Hắn ôm hết tội vào người, chỉ cần mấy người Thiên Thương Nguyệt thoát hiểm thôi, hắn vẫn còn át chủ bài để phá giải tình cảnh nguy nan này.
Mà át chủ bài của hắn chính là thiên kiếp. Như lời Huyền Vũ Vương đã nói, hắn là ngoại tộc, tuy vượt qua thiên nhân ngũ suy nhưng vẫn có thiên kiếp khác.
Thiên kiếp này thì chỉ Hoang Cổ Thánh Thể có, khi tiến Thánh, hắn đã phong bế nó.
Không độ thiên kiếp, hắn không phải Thánh Nhân trọn vẹn, Chu Thiên Diễn Hóa cắn trả thì cũng phải chờ sau khi hắn độ thiên kiếp nhưng không biết là hắn có thể áp chế tới khi nào.
“Oan có đầu, nợ có chủ, không liên quan tới họ”. Diệp Thành ngẩng đầu, ngửa mắt nhìn lên trời.
“Bọn họ đều có phần!”, không đợi đám Đại Thánh mở miệng, một tiếng quát xe lẫn ý cười vang lên, là thái tử Kim Ô. Hắn ta bắt kịp, đang đứng nhìn mấy người Diệp Thành, nhe răng cười.
“Mẹ kiếp!”. Thấy là thái tử Kim Ô, Diệp Thành hận tới nghiến răng. Mẹ nó, chuyện nào cũng có mặt ngươi, nếu biết trước sẽ bị tóm, hắn đã đánh tên này thành tro sớm rồi.
“Các ngươi đều phải chôn theo con của ta!”, Phượng Điêu Hoàng hét lên, nỗi đau mất con làm ông ta mất luôn thần trí, ai cần biết ngươi có phần hay không, toàn bộ đều phải chết.
Nói xong, tên này giơ tay, lại là một chưởng che trời, phá trời hủy đất.
Thấy thế, mấy người Quỳ Ngưu, Thiên Thương Nguyệt và Tiểu Viên Hoàng tái mặt, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay họ sẽ khó lòng thoát được, một chưởng của Đại Thánh, họ không có năng lực chống lại.
Diệp Thành cắn chặt hàm răng, trong mắt là sự điên cuồng, chuẩn bị mở phong ấn thiên kiếp, dùng nó phá vỡ hiểm cảnh.
Nhưng vào thời khắc nguy cơ, không gian bỗng bị một bàn tay lông lá màu vàng xé rách, một thân hình vĩ ngạn bước ra, là một con Đấu Chiến Thánh Viên với hỏa nhãn kim tinh, khí phách bá đạo.
Đấu Chiến Thánh Viên này cũng rất mạnh mẽ, vừa xuất hiện là vung mạnh gậy sắt Ô Kim, đánh vỡ chưởng ấn của Phượng Điêu Hoàng, dù là đạo hạnh Đại Thánh, Phượng Điêu Hoàng cũng bị chấn tới mức phun máu.
Bá dữ vậy! Diệp Thành nhìn mà nuốt nước bọt, khí huyết Thánh Viên này bá đạo, giống với Tiểu Viên Hoàng, lại là Đại Thánh chân chính, là Viên Hoàng của tộc vượn.
Đúng như Diệp Thành suy đoán, Tiểu Viên Hoàng vừa thấy người đến thì hai mắt sáng lên, gọi một tiếng: “Cha!”
Viên Hoàng tức giận liếc Tiểu Viên Hoàng một cái rồi nhìn sang Phượng Điêu Hoàng, mắt vàng phun lửa, trong sự bá đạo có thêm một phần bạo ngược: “Lão Phượng Điêu, gan phình to quá nhỉ, dám đụng vào con ta cơ đấy!”
Bình luận facebook