-
Chương 2066-2070
Chương 2066: Chơi ác
Trong tiếng ầm vang, Thái tử Kim Ô ra tay liên tiếp, đều là đại thuật sát sinh, không chừa đường sống.
Thánh chủ Khổng Tước nhíu mày, Thái tử Kim Ô chiêu nào cũng trí mạng, tuy lúc trước Tiểu Viên Hoàng càn quấy, làm giảm nhuệ khí là được, thật sự muốn hắn ta đền mạng? Đây không phải điều ông ta muốn nhìn thấy.
Trong lúc thầm cân nhắc, ông ta chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào, không nói đến Diệp Thành, chỉ riêng Tiểu Viên Hoàng, thân phận của hắn ta rất đặc biệt, sau lưng có tộc Đấu Chiến Thánh Viên, nếu Tiểu Viên Hoàng này xảy ra bất trắc tại nhà họ Khổng Tước, Viên Hoàng Tiêu rất đáng sợ, bộ tộc kia đều là kẻ điên.
Trong thời gian ông ta nghĩ thầm, hai bóng người rơi xuống khỏi hư thiên, đập xuống mặt đất không phân trước sau.
Hai bóng người kia không cần nói chính là Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng, đều đập ra cái hố to, đến khi đứng dậy, lại liên tục hộc máu, thân hình cực kỳ nhếch nhác, trên người cũng có không ít vết thương, máu tươi phun ra.
Đến tận đây đã bảy hiệp rồi, Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng đều bị thương, không phải là bọn họ quá yếu, mà là Thái tử Kim Ô quá mạnh, hơn nữa tu vi thấp hơn, chênh lệch bán bộ, cách biệt trời đất.
Lại nhìn Thái tử Kim Ô, đứng lặng im giữa hư thiên, như thái dương chiếu rọi thế gian, tản ra vạn đạo thần quang.
So với đám Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng, hắn ta bình tĩnh ung dung hơn nhiều, trên người hắn ta không có vết thương, hoặc là nói, từ lúc bắt đầu đánh đến giờ, Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng vẫn chưa thể làm hắn ta bị thương.
“Không thú vị”. Thái tử Kim Ô cười sâu xa, lời nói uy nghiêm, như có như không giữa trời đất, hắn ta lại nâng tay lên lần nữa, một chưởng bao trùm hư thiên, muốn dùng một chưởng, trấn áp hai người.
“Tên kia là súc sinh!”. Tiểu Viên Hoàng nhìn một chưởng lăng thiên nghìn ép đến, quát mắng.
“Thái tử của Kim Ô tộc, cấp bậc Thánh Nhân, không phải đùa đâu”. Diệp Thành hung hăng vặn cổ: “Còn có ba hiệp, hôm nay ca ca cũng để cho hắn ta được thoả chí”.
“Sớm như vậy không phải là xong rồi”. Tiểu Viên Hoàng bĩu môi, sử dụng bí pháp, làm lành vết thương toàn thân, khí huyết hội tụ, lại lần nữa bốc lên, như lửa thiêu đốt, khí bá đạo cuộn trào mãnh liệt.
Trước ánh mắt của mọi người, một chưởng của Thái tử Kim Ô đánh tới, chứa lực lượng huỷ thiên diệt địa.
Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng ngược lại, giống như cây giáo, chỉ đứng cắm ở đó, không đối kháng cũng không tránh né, chỉ ngẩng đầu, mở to đôi mắt nhìn, giống như không có việc gì vậy.
Những người nhìn có hơi ngạc nhiên, không biết hai người này làm cái gì, chẳng có lẽ bị dọa sợ rồi?
Song, ngay khi một chưởng kia chỉ còn cách bọn họ ba tấc, Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng lại đột nhiên biến mất, càng quỷ dị hơn là Thái tử Kim Ô lại xuất hiện ở chỗ mà bọn họ vừa đứng.
Di Thiên Hoán Địa? Rất nhiều ông lão ở đây đều híp mắt lại, dường như nhận ra bí pháp kia.
Bọn họ đã nhìn ra, Thái tử Kim Ô cũng nhìn ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi, muốn chạy trốn ra ngoài, nhưng đã muộn rồi, một chưởng lúc trước của hắn ta cũng không vì hai bên đổi vị trí mà dừng lại.
Khoảng cách ba tấc, cho dù là Thái tử Kim Ô cũng không kịp trốn, rất thành thật hứng chịu một chưởng, buồn cười là, một chưởng kia rõ ràng là hắn ta đánh ra, hơn nữa không định cho Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng cơ hội trở mình, trong đó dung hợp rất nhiều thần thông, là một chưởng cực kỳ bá đạo.
Khi các tu sĩ trẻ kinh ngạc, nhóm già che mắt lại một cách vô thức, không đành lòng nhìn tiếp.
Tiếng ầm ầm vang lên, trời đất rung chuyển, một dấu bàn tay khổng lồ in trên mặt đất.
Thái tử Kim Ô thảm rồi, trúng phải một chưởng của chính mình, cả người máu tươi đầm đìa, cực kỳ chật vật.
Tất cả đều chỉ trong nháy mắt, nhóm người gà nhìn đều hiểu rõ, những đệ tử trẻ của nhà Khổng Tước vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác, đều không biết đã xảy ta chuyện gì, thế nào mà đã bị đánh một chưởng rồi.
“Giết”. Thái tử Kim Ô rống giận, lên trời mà đến, đầu tóc rối tung, bộ mặt hung ác dữ tợn, giống như ác ma, hắn ta là thái tử Kim Ô tộc, cao cao tại thượng, đã bao giờ phải chịu thiệt lớn như vậy, sát khí đối với Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng đã đạt đến mức không thể kiềm chế.
“Thao tác này đúng ác”. Tiểu Viên Hoàng nhìn Thái tử Kim Ô điên cuồng, mặt đầy tình ý sâu xa, thâm trầm nói: “Ta cho là, hai chúng ta cần cho hắn ta xem một trận nữa”.
“Đừng nhiều lời, tiếp tục”. Diệp Thành lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết, cười rất đê tiện.
“Hiểu ngay”. Tiểu Viên Hoàng nhếch miệng cười, lập tức lui về phía sau, pháp lực cuồn cuộn đổ vào trong gậy sắt, lôi điện xé rách, ông ông rung động, thần văn cổ xưa trên đó cũng khôi phục lại.
Mà cùng lúc đó, Diệp Thành cũng đã một tay kết ấn, sức mạnh không gian tàn phá bừa bãi, vô cùng bá đạo.
Ha ô, theo tiếng gào to của Tiểu Viên Hoàng, hắn ta vung gậy sắt, nhưng không phải hướng về phía Thái tử Kim Ô phía dưới, mà là đánh về phía Diệp Thành, khiến cho rất nhiều người nhìn ngây người.
Thao tác này, những đệ tử trẻ tuổi của nhà Khổng Tước không nhìn ra, nhưng nhóm người già lại biết rõ.
Chương 2067: Liều mạng
Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng muốn dùng lại mánh khoé cũ sử dụng Di Thiên Hoán Địa, nếu trong giây tiếp theo, Diệp Thành và Thái tử Kim Ô đổi vị trí, vậy người chịu một gậy của Tiểu Viên Hoàng không phải là Diệp Thành, mà là Thái tử Kim Ô, nắm bắt thời cơ chuẩn xác, nhất định sẽ bị thương nặng.
Nhưng là, tưởng tượng thì đẹp, hiện thực lại tàn khốc, Diệp Thành đã dùng Di Thiên Hoán Địa, nhưng lại bị một sức mạnh thần bí trong cơ thể Thái tử Kim Ô tháo gỡ một cách dễ dàng.
Nói trắng ra là, lần Di Thiên Hoán Địa này không thành công, người giết lên vẫn là Thái tử Kim Ô, ở hư thiên mờ mờ vẫn là Diệp Thành, vị trí của hai người cũng không chút thay đổi nào.
Khuôn mặt của Diệp Thành rất đặc sắc, khóe miệng co giật, Thái tử Kim Ô kia thì lại cười dữ tợn, đã bị chịu thiệt một lần, ngươi thật sự cho là ta sẽ mắc bẫy lần thứ hai? Ngươi cũng quá xem thường ta rồi.
Mẹ nó? Tiểu Viên Hoàng sững người, một gậy đã nện xuống, lại thấy người dưới gậy vẫn là Diệp Thành.
Gậy đã đánh ra, đã không còn kịp thu hồi nữa, điều quan trọng nhất không phải những cái này, mà là một gậy này của hắn ta cực kỳ hung mãnh, từ lúc hắn ta sinh ra đến giờ, đây là gậy mạnh nhất.
Lại lần nữa trong lúc đệ tử trẻ nhà Khổng Tước còn ngơ ngác, rất nhiều ông lão lại che kín hai mắt, lần này ngay cả Thiên Thương Nguyệt cũng theo bản năng bịt mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp.
Vẫn là trước ánh mắt của mọi người, Diệp Thành bay ra ngoài, không gạt người, thật sự bay rất cao rất cao, bị một gậy bá khí mạnh mẽ của Tiểu Viên Hoàng trực tiếp đánh văng ra ngoài chín tầng mây.
Toàn hiện trường mặc niệm một giây, tất cả mọi người ngẩng đầu, trong đó có cả Tiểu Viên Hoàng, chính là nhìn tiễn Diệp Thành bay lên, khóe miệng giật giật không dưới mười lần trong một hơi thở.
Đây là cưỡng hiếp không thành ngược lại bị X trong truyền thuyết sao? Kế hoạch tốt vậy, thế nào vẫn có kinh hỉ, tên trộm kia để lại một chày gỗ, đánh cho đồng đội của mình bay lên trời ngay tại trận.
Thái tử Kim Ô giết đến, Tiểu Viên Hoàng vẫn đang ngẩng đầu nhìn trời, ngay lập tức bị đánh bay.
Tiểu Viên Hoàng cũng không tốt hơn Diệp Thành là bao, bay còn cao hơn Diệp Thành, làm cho những người ở dưới lại ngẩng lên, đặc biệt là các đệ tử trẻ, đều không biết hai cái người này đánh kiểu gì.
Thái tử Kim Ô điên cuồng rồi, thần quang liên tục bắn ra, Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng còn chưa rơi xuống đất, đã bị xuyên thủng cơ thể hết lần này đến lần khác, máu tươi như mưa, vẩy khắp trời đất.
Đợi đến khi hai người rơi xuống đất, đã là hai người máu phun phần phật, khiến người nhìn không nhịn được nuốt nước miếng.
“Con mẹ ngươi có thể đáng tin hơn chút không”. Tiểu Viên Hoàng bò dậy, mặt đen như than, mắng một câu, câu tiếp theo còn chưa nói ra, lại là một ngụm máu tươi phun ra rất xa.
Diệp Thành không nói chuyện, lảo đảo tại chỗ, mắt nổ đầy đom đóm, một gậy lúc trước của Tiểu Viên Hoàng không khỏi quá sảng khoái, đến tận giờ phút này, đầu hắn vẫn còn ong ong.
“Một hiệp cuối cùng, tiễn các ngươi lên đường”. Trên chín tầng mây, tiếng gầm lạnh như băng vang lên, Thái tử Kim Ô sử dụng bí pháp bất thế, bầu trời sáng, tức thì trở nên vô cùng u ám.
Phía trên trời cao, vô số tiên quang bay múa, đan dệt thành một vầng thái dương, toả ra thần quang rực rỡ, mỗi một thần quang đâm vào người đều khiến nguyên thần đau nhức, tâm thần đều hỗn loạn vì nó.
Thái dương hạ xuống, nghiền áp khiến không gian vỡ vụn, còn chưa thực sự hạ xuống, cây cối hoa cỏ phía dưới đã héo rũ, ngay cả nước suối róc rách và hồ băng dập dờn cũng khô cạn theo.
Trời đất mất đi màu sắc, chỉ còn lại vầng thái dương kia, tuy là nó chói mắt, nhưng cũng là sự diệt vong, tuy là vô cùng nóng, nhưng cũng lạnh như băng, giống như một bàn tay diệt thế vậy.
Các trưởng lão nhà Khổng Tước không khỏi cau mày, dường như có thể nhận ra đó là loại thần thông nào, lập tức mở kết giới bảo vệ, cứ tiếp tục như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu đệ tử nhà Khổng Tước gặp tai ương.
Tiểu Viên Hoàng và Diệp Thành ngước mắt lên, thân là đối thủ, bọn họ cũng phải thán phục, Thái tử Kim Ô không hổ là thái thử một tộc, thủ đoạn của hắn ta quả là nghịch thiên, khủng bố đến mức làm cho bọn họ đều run sợ.
“Sử dụng Di Thiên Hoán Địa, đổi vị trí với ngọn núi đối diện”. Tiểu Viên Hoàng truyền âm cho Diệp Thành: “Phép thần thông của tên kia quá mạnh, hợp sức của cả ngươi và ta, cũng không chắc có thể đỡ được”.
“Không gian vùng trời đất này đã bị vầng thái dương kia trấn áp niêm phong, Di Thiên Hoán Địa mất hiệu lực”. Diệp Thành thản nhiên nói một tiếng: “Đã chịu thiệt một lần, Thái tử Kim Ô sẽ không cho chúng ta cơ hội”.
“Con mẹ nó, ép lão tử liều mạng à!”, Tiểu Viên Hoàng thầm mắng, nắm chặt gậy sắt vàng đen, lần nữa mở ra Cự Viên Dị Tượng, chuẩn bị xông lên, một gậy đập tan thái dương kia.
“Vốn không muốn để bọn hắn biết ta chính là Thánh Thể, hiện giờ xem ra, sợ là không giấu nổi rồi”. Diệp Thành bất đắc dĩ lắc đầu, giải phong ấn bản nguyên, khí huyết màu hoàng kim trào ra mãnh liệt, áo bào đen trùm trên người dần dần tiêu tán, mặt nạ che mặt cũng tức thì hóa thành tro bụi.
Chương 2068: Hậu Nghệ bắn trời
“Hoang Cổ Thánh Thể?”. Mắt thấy khí huyết hoàng kim của Diệp Thành thiêu đốt như lửa, những người không biết thân phận thật sự của Diệp Thành đều sững sờ ngạc nhiên, không biết còn có chiêu này.
“Chẳng trách sức chiến đấu lại mạnh như vậy”. Một ông lão vuốt râu, xem như đã hiểu rõ tại sao Diệp Thành lại mạnh như vậy, Hoang Cổ Thánh Thể vô địch cùng cấp, không mạnh mới là kỳ lạ.
“Nghe đồn hắn đã chết ở di tích viễn cổ rồi mà, sao lại còn sống vậy chứ”. Không ít người đều vò đầu, Thánh thể còn sống là chuyện ngoài dự kiến, lại còn đến gia tộc Khổng Tước.
“Bổn vương sớm đã đoán được”. Thái tử Kim Ô trên bầu trời khẽ cười, đôi mắt vàng tỏa ra tinh quang rực lửa, lại vung tay, tăng thêm bí pháp vào thái dương nghiền nát kia, muốn tấn công, tiêu diệt thần thoại bất bại trong truyền thuyết kia.
Bởi vì hắn ta đã thêm bí pháp, ánh sáng từ thái dương vốn nóng bỏng chói mắt kia lại càng thêm rực rỡ, sức mạnh hủy diệt tấn công, thái dương như ngày tận thế, muốn hủy diệt tất thảy sinh linh thế gian.
“Tiểu Viên Hoàng, giúp ta”. Diệp Thành bình thản lên tiếng, đã gọi ra Tiên Hỏa và Thiên Lôi, Tiên Hỏa hóa thành cung thần, Thiên Lôi hóa thành tên thần, hắn giương cung tạo thành hình như một vầng trăng tròn, ngắm phía Tây Bắc, bắn thái dương.
“Nhắm kỹ!”. Tiểu Viên Hoàng bỗng chốc hóa thành một luồng tiên mang, xuyên vào trong tên thần sấm sét, hắn ta dùng hết sức trợ giúp, khiến sức mạnh hủy diệt của tên thần sấm sét có thêm một luồng năng lượng kinh người, năng lượng này khiến rất nhiều ông lão đều kinh ngạc, đó là một mũi tên có thể hủy diệt thế giới.
“Hậu Nghệ bắn mặt trời”. Hai Đại thánh của Kim Ô Tộc đều nheo mắt, vừa nhìn đã nhận ra Diệp Thành đang thi triển loại thần thông nào, đó là tiên pháp bất phàm của Vu Tộc - Vạn Cổ Tiền, đại thần Hậu Nghệ của Vu Tộc chính là dùng tiên thuật này mà bắn hạ tám đại thần của Kim Ô Tộc bọn họ.
“Chuyện hôm nay, e là không thể dễ dàng kết thúc rồi”. Thánh chủ Khổng Tước âm thầm suy tính trong lòng, có thể nắm rõ bí pháp đánh giết Đại thánh Kim Ô, Kim Ô Tộc và Vu Tộc từ xưa đã là tử địch, nhưng phàm dính vào Vu Tộc thì đều nằm trong phạm vi diệt trừ của bọn họ, cho dù là một tông bí pháp.
“Thần Hỏa Lôi Đình, nhất tiễn cách thế”. Một tiếng gào vang lên, tên thần mang theo khí lực của Tiểu Viên Hoàng, một đường xuyên qua không gian hư vô, nghịch thiên bắn về phía bầu trời nắng gắt kia.
Chớp mắt, mọi người đều ngưng thở, ngẩng đầu nhìn trời cao, vầng thái dương Kim Ô và tên sấm sét áp sát, hai bên đều mang theo uy lực hủy diệt, bên nào yếu bên nào mạnh, không ai biết rõ.
Trong tầm mắt cả vạn cả nghìn người, hai bên va chạm, luồng sáng vàng và sấm sét tiếp xúc tạo thành một vầng sáng, dùng điểm tiếp xúc làm trung tâm, lan ra rộng khắp nơi, những nơi đi qua, không gian sụp đổ từng tấc, ngay cả kết giới bảo vệ của gia tộc Khổng Tước cũng bị phá tan.
Tên thần sấm sét và thái dương Kim Ô giằng co, tiêu diệt lẫn nhau, ai cũng không thể làm gì được ai, lại có từng tầng sáng hủy diệt lan ra khắp nơi, không gian xung quanh chấn động, đất trời mù mịt.
Mọi người bên dưới đều biến sắc, trận chiến cấp bậc thế này, nghiễm nhiên đã trở thành Chuẩn Thánh và Thánh Nhân, bí thuật hai người biến hóa đỉnh cao như phác họa ra một bức tranh về thời kỳ hoàng kim của cả hai.
“Diệt cho ta”. Thái tử Kim Ô lạnh lùng thét lên, một tay ấn xuống, lại tăng thêm sức mạnh cho thái dương Kim Ô.
“Cửu thiên viên hóa, lập tức kình thiên”. Tiếng gầm vang vọng khắp đất trời, xuất phát từ trong tên thần sấm sét, đó là tiếng gầm của Tiểu Viên Hoàng, rồi lại bắn ra từ tên thần, hóa thành một con vượn khổng lồ cả trăm trượng, hay tay nâng trời, hơi thở hùng mạnh, đứng ngang bầu trời.
Sức mạnh hai bên ngang nhau, cuối cùng cũng có chút thay đổi rồi, Tiểu Viên Hoàng đã dùng thân thể ngăn lại ba phần uy lực từ thái dương Kim Ô, phản công giúp tên thần sấm sét đoạt lấy thời cơ quý báu.
Tên thần sấm sét quả không phụ sự hy vọng, sấm sét càn quét, một mũi tên bắn diệt thái dương Kim Ô.
Thoáng chốc, đất trời u ám, khi ánh sáng xuất hiện lại thì thái dương Kim Ô vỡ nát đã hóa thành mưa ánh sáng khắp trời, sáng rực khắp nơi, đổ xuống thế gian, tên thần sấm sét cũng mai một theo.
Thái tử Kim Ô phun ra máu, bị đáp trả, thân hình lảo đảo, suýt nữa đã rơi xuống từ trời cao.
Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng ho ra máu, cả hai bị phản phệ. Tiểu Viên Hoàng bị thương khá nặng nề, máu huyết đầm đìa, may mà tên thần sấm sét nghịch thiên phá trời, nếu không hơn phân nửa là hắn đã bỏ mình rồi.
Mười hiệp trôi qua, thái tử Kim Ô Tộc cường mạnh cũng chưa tiêu diệt được Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng, trận đấu này là một chọi hai, trong mười hiệp, xem như cũng kết thúc ở thế hòa.
“Xuất sắc, thực sự xuất sắc”. Bên dưới vang lên tiếng hô kinh ngạc: “Đấu Chiến Thánh Viên, Hoang Cổ Thánh Thể, thái tộc Kim Ô Tộc, trận chiến này so với tưởng tượng càng tuyệt vời hơn nhiều”.
“Nếu ba người đều là Chuẩn Thánh, hoặc là Thánh Nhân, thì càng náo nhiệt hơn”. Các đệ tử trẻ tuổi nhà Khổng Tước đều trông ngóng trong lòng: “Cùng cấp đấu nhau, cảnh tượng chắc chắn sẽ tuyệt thế”.
“Giết”. Lúc bên dưới kinh hô, thái tử Kim Ô trên trời cao lại từ trên trời lao xuống chém giết, gương mặt vẫn hung tợn như vậy, tay cầm đại thuật Sát Sinh, dùng lực chém giết Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng.
Trận chiến mười hiệp này, trông thì là hòa, nhưng tất cả mọi người đều biết, bên bại là hắn ta.
Phải biết rằng, hắn ta là cấp Thánh Nhân, còn Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng là Chuẩn Thánh, một đấu hai, trong mười hiệp cũng đủ thắng được, nhưng hắn ta lại vẫn chưa thể diệt được hai người.
Hắn ta kiêu căng ngạo mạn, sao chấp nhận nổi việc này, hơn nữa bắn hạ thái dương Kim Ô của hắn ta còn là bí pháp Hậu Nghệ bắn mặt trời của Vu Tộc, liên tưởng đến nỗi nhục xa xưa, sao hắn ta chịu hòa cho được.
Chương 2069: Thích hơn
Diệp Thành nhíu mày, Tiểu Viên Hoàng cũng nắm gậy sắt Ô Kim, không ngại tiếp tục chiến đấu.
Thiên Thương Nguyệt khẽ động, một bước lên trời, ngăn cản thái tử Kim Ô, cô ta lạnh nhạt nói: “Đã được mười hiệp, thái tử hung hăng hăm dọa như vậy, là không quan tâm đến tộc Khổng Tước ta sao?”
“Nói như vậy, tộc Khổng Tước muốn bao che cho hai người họ rồi”. Thái tử Kim Ô lạnh lùng nhìn Thiên Thương Nguyệt chằm chằm, đôi mắt vàng chợt lóe chút hung tàn, sát ý kinh người ngập tràn, không thể khống chế.
“Lời này thái tử nói nặng rồi”. Vẻ mặt Thiên Thương Nguyệt lạnh nhạt: “Trận này là do thái tử ước hẹn, đến lúc kết thúc, sao lại nói là bao che, nếu thái tử muốn đánh tiếp, ta sẽ theo”.
“Cô…” Thái tử Kim Ô thoáng chốc không nói nên lời, công chúa Khổng Tước quyết tâm bảo vệ Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng, hắn ta có thể làm gì, đại chiến với công chúa Khổng Tước? Rõ ràng là không thể, hắn ta là đến cầu hôn, đây là là gia tộc Khổng Tước, sẽ không cho hắn ta làm càn.
“Đạo hữu Khổng Tước, ngươi không định nói vài câu sao?”, Đại thánh Kim Ô Tộc nhìn Thánh chủ Khổng Tước, vẻ mặt cực kỳ u ám: “Tộc ta chỉ cần một câu của Thánh chủ Khổng Tước là đủ rồi”.
“Chuyện của hậu bối, lão bối chúng ta, không can dự là tốt nhất”. Thánh chủ Khổng Tước khẽ cười: “Đạ hữu Kim Ô chớ có làm khó lão phu, chuyện này cứ như vậy đi là được”.
“Được lắm”. Đại thánh Kim Ô Tộc còn chưa lên tiếng, đã bị một tiếng hừ lạnh của thái tử Kim Ô cắt ngang, hắn ta vung tay áo, quay người rời đi, một bước đạp ra khỏi tiên sơn.
Trước khi đi, vẫn không quên quay lại liếc nhìn Tiểu Viên Hoàng và Diệp Thành, hai mắt đỏ như máu, hàn quang lạnh lẽo, lần này đến nhà Khổng Tước, gia tộc Kim Ô hắn có thể nói là mất hết mặt mũi, không chém chết Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng thì thôi đi, mà đến cả tộc Khổng Tước còn che chở cho hai người họ.
“Vốn muốn kết thân với gia tộc Khổng Tước ngươi, nếu ngươi đã không có thành ý, vậy thì thôi vậy”. Đại thánh Kim Ô cũng hừ lạnh, cũng bước vào hư thiên, bay ra ngoài theo thái tử Kim Ô.
“Từ bỏ thì từ bỏ thôi, ai hiếm lạ gì các ngươi chứ”. Tiểu Viên Hoàng nhảy cao ba thước, đến giữa không trung thì nhảy xuống, người đã đi hết rồi, hắn ta vẫn còn mắng khắp đất trời.
“Đừng cản lão phu, hôm nay nhất định phải đánh chết hắn ta”. Một nhóm ông lão gia tộc Khổng Tước cũng lao đến, ai ai cũng vung tay áo, ai ai cũng đen mặt, ai ai cũng cầm trên tay một vật.
Diệp Thành bị đẩy sang một bên, còn Tiểu Viên Hoàng nhảy từ trên xuống, lại bị một đám ông lão vây quanh vòng trong vòng ngoài, cảnh tượng rất hùng vĩ.
“Làm gì, các ngươi làm gì!”, Tiểu Viên Hoàng tuy sợ hãi, nhưng rất kiêu căng, cứ hô to gọi nhỏ: “Không phải ta hù dọa các ngươi đâu, nhưng cha ta tính khí không tốt đâu”.
“Tính tình ai tốt chứ”. Một đám ông lão lớn tiếng mắng, cùng xông lên, mũi không phải mũi mặt không phải mặt cứ đánh đấm túi bụi, hơn nữa ra tay còn rất nặng.
“Cha à, có người đánh con”. Chẳng phải là Tiểu Viên Hoàng sao? Kêu la thảm thiết không còn ngông cuồng như bình thường, từ trong kẽ hở bò ra ngoài, nhưng chẳng mấy chốc đã bị kéo vào trong.
Thánh chủ Khổng Tước nhíu mày, rất nhiều đại thánh gia tộc Khổng Tước cũng đều nhíu mày, thái tử và công chúa, mối hôn sự đang tốt đẹp của hai tộc, lại bị phá rối cắt ngang.
“Hại nhà cô thêm rắc rối rồi”. Diệp Thành nhìn Thiên Thương Nguyệt, bất giác lại ho khan một tiếng.
“Rắc rối hay lắm”. Thiên Thương Nguyệt thản nhiên cười, vốn không muốn gặp mặt thái tử Kim Ô Tộc, Tiểu Viên Hoàng đưa Diệp Thành đến làm loạn một trận, vậy lại hay, cũng bớt lo hơn.
“Tuy là thế, nhưng ta cứ cảm giác lạnh sau lưng”. Diệp Thành cười khan một tiếng, nhướng mày nhìn Tiểu Viên Hoàng vẫn đang bị đánh gần đó, rồi lại liếc nhìn mấy ông lão kia, ai ai cũng trừng mắt nhìn, tư thế như muốn lao qua đánh hắn một trận vậy.
“Ngươi da dày thịt nhiều, đánh mấy cái cũng không sao”. Thiên Thương Nguyệt khẽ cười, kéo Diệp Thành đi về một phía: “Đến ngọn núi của ta, giải phong ấn cho người Đại Sở”.
Thấy vậy, mấy ông lão gia tộc Khổng Tước đều vuốt râu đầy thâm ý, trong ký ức bọn họ, công chúa của bọn họ lúc nào cũng lạnh lùng, nói rất ít, nhưng lúc này lại rất thân thiết kéo tay một nam tu, rõ ràng có chuyện mà!
“Mà này, công chúa nhà chúng ta và Thánh thể cũng rất xứng đấy”. Đa số mọi người đều sờ cằm ngẫm nghĩ.
“Một tên sấm sét kia của hắn, rất ngầu”. Đệ tử trẻ khẽ xoa tay, ánh mắt sáng rỡ: “So với thái tử Kim Ô kia, ta càng thích Hoang Cổ Thánh Thể hơn, vô địch cùng cấp đấy!”
“Thánh chủ, người nói đi!” Mấy ông lão quay qua, nhìn thánh chủ Khổng Tước.
“Nếu Tước Nhi chung tình, đương nhiên lão phu cũng không có ý kiến”. Thánh chủ Khổng Tước cười ấm áp.
Hoang Cổ Thánh Thể mười vạn năm mới có một, huyết mạch còn mạnh hơn cả thái tử Kim Ô, ngoài chuyện lai lịch kém hơn, tu vi yếu hơn chút, thì những thứ khác cũng không có vấn đề gì, để hắn làm con rể, cũng không tệ.
Nói đến tính cách, thì ông ta vẫn thấy Diệp Thành thuận mắt hơn, thái tử Kim Ô có huyết mạch vương giả, lại không có khí khái và trí tuệ của vương giả, chỉ một điểm này, tương lai hắn ta cũng sẽ không có thành tựu được như Diệp Thành.
Quan trọng nhất là, con gái ông ta thích, đây mới là điểm quan trọng, thái độ đối với thái tử Kim Ô và Diệp Thành, rõ ràng là như hai người khác biệt, đến tên ngốc cũng nhìn ra bên trong có chuyện gì rồi.
Chương 2070: Đại công chúa
Đại chiến kết thúc, Tiểu Viên Hoàng vẫn còn bị đánh, Thiên Thương Nguyệt thì đã dẫn Diệp Thành đi dạo xung quanh. Họ cứ đến một chỗ là lại có người bị mang đi. Họ là những người chuyển thế, nam nữ đều có.
Thành viên Khổng Tước Tộc kinh ngạc nhìn, nhưng đa số đều nhìn về phía Diệp Thành. Chọc tức một vị thái tử Kim Ô bỏ đi, song lại có một Hoang Cổ Thánh Thể cũng khá tốt, trông hai người quả thật rất đẹp đôi.
Dần dà, Thiên Thương Nguyệt đã dẫn Diệp Thành và nhiều người chuyển thế đến một ngọn núi. Nó tên là núi Khổng Tước, là ngọn núi tu luyện của Thiên Thương Nguyệt, chỉ thuộc về một mình công chúa.
Diệp Thành thi triển kết giới bao phủ toàn bộ ngọn núi, sau đó là từng luồng tiên quang.
Những người chuyển thể cả người run rẩy, mặt mày đau đớn ôm đầu rên rỉ, đầu óc hỗn loạn. Mà mà ngọn núi này đã bị kết giới bao phủ, nếu mà bị người người nhìn đến thì chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.
"Ta phải đi rồi", Diệp Thành ngó những người chuyển thế rồi thả ly trà xuống, tiện tay lấy ra một cái túi trữ vật: "Bên trong có rất nhiều ngọc giản phong ấn trí nhớ".
"Mai rồi đi cũng không muộn", Thiên Thương Nguyệt cười khẽ: "Ngày mai, Nam Vực sẽ có đại hội Vạn Tộc, các phái lớn sẽ cử người đến. Ngươi đi với ta, có lẽ trong đó sẽ có người chuyển thế".
"Đại hội Vạn Tộc à!", Diệp Thành xoa cằm, nghĩ bụng chắc cũng sẽ giống như đại hội Dao Trì.
"Cả đường mệt mỏi, cứ cho là nghỉ phép đi", Thiên Thương Nguyệt rót cho Diệp Thành ly trà nói: "Sau đại hội, ta cũng sẽ lên đường tìm ngươi vì cũng gánh vác sứ mệnh như ngươi".
"Vậy thì ngày mai rồi đi", Diệp Thành cười: "Chỉ mong rằng nó sẽ không khiến hai ta thất vọng".
Trong lúc hai người nói chuyện thì những người chuyển thế cũng lần lượt phá hủy phong ấn trí nhớ. Sau đó, cảnh tượng có chút bi thương. Ai cũng nước mắt đầy mặt, từng tiếng cảm thán, thổn thức, nghẹn ngào, nức nở không ngừng vang lên.
Sắc trời dần tối, kết giới cũng bị thu hồi mới thấy Tiểu Viên Hoàng vác gậy sắt khập khiễng lên núi. Mặt mũi thì bầm dập, tóc vàng như nghệ, lại còn xoăn tít.
Diệp Thành vừa thất lập tức vui vẻ, cái tên trước giờ y như con khổng tước lại vô cùng chật vật, cũng không biết bị đánh mấy bận. Hơn nữa, còn lần sau còn đau hơn lần trước, nhìn thú vị kinh khủng.
"Người đó, còn ở đó mà cười", Tiểu Viên Hoàng đen mặt: "Ta đang khó hiểu, hai người đến gây sự, mẹ nó vì cái gì chỉ đánh một mình ta? Ông đây lớn lên có gương mặt thiếu đánh hả?"
"Nói tới gây sự, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ", Diệp Thành mắng: "Là ngươi cố chấp kéo ta đi, hơn nữa, là ngươi phá đám, còn tiện thể lừa ta luôn một thể".
"Ta đó là giúp ngươi đối phó kẻ địch", Tiểu Viên Hoàng ho khan, móc một trái đào từ trong ngực ra nói: "Chờ đến ngày ngươi và tiểu khổng tước động phòng cũng đừng quên gọi ta, hai ta cùng nhau lên".
"Ăn, ăn nhiều một chút, ăn xong ta tiễn ngươi lên đường", Thiên Thương Nguyệt khẽ nhấp một ngụm nước trà, trong mắt lóe ra tia lửa, đã thấy miệng thối, nhưng chưa thấy ai thiếu đánh như vậy.
"Lại hù ta!", Tiểu Viên Hoàng mặt dày cắn quả đào: "Điều này cũng không thể trách ta hết được, ta nghe vừa nghe thấy tên Kim Ô kia là lại tức. Năm anh em kết nghĩa của ta, bị hắn ta làm cho phế bốn. Hắn ta mà còn dám đến cầu hôn thì ông đây dám đến phá đám".
"Hai người có thù oán, vậy mà lại kéo ta xuống nữa, rõ là gài ta còn gì!", Diệp Thành đen mặt, nếu không phải hắn cũng có chút bản lĩnh thì hôm nay chắc đã tiêu rồi, còn có thể ngồi đây uống trà chắc?
"Ta là anh em tốt", Tiểu Viên Hoàng nhếch miệng cười: "Anh em gặp nạn, tất nhiên phải giúp rồi".
"Cút, ta với ngươi không quen", Diệp Thành trực tiếp quay mông đi, cũng không muốn làm anh em với tên này. Chưa biết chừng, hôm nào lại bị hố thì biết tìm ai nói lý lẽ đây.
"Sao mà không quen cho được, ít nhất ta từng sóng vai với nhau đánh mấy trận còn gì!", Tiểu Viên Hoàng mặt dày mày dạn sáp tới: "Đại hội Vạn Tộc ngày mai, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp năm anh em kết nghĩa kia của mình".
Diệp Thành không để ý đến Tiểu Viên Hoàng, dù đi cũng phải cách xa tên này và năm anh em kết nghĩa của hắn ta. Khỏi nghĩ cũng biết chắc họ cũng y như tên đó, đều thuộc dạng không biết xấu hổ.
Trong lúc nói chuyện, có một bóng hình xinh đẹp lướt ngang bầu trời bay đến rồi hạ xuống đỉnh núi Khổng Tước. Kia là một cô gái áo tím, người khoác tiên y Loan Phượng, cả người tràn đầy rực rỡ, có thể nói là vô cùng xinh đẹp.
Cô gái này có vẻ ngoài nghiêng nước nghiêng thành, có đôi nét giống Thiên Thương Nguyệt, cũng vô cùng lạnh lùng, tu vi lại chẳng thấp hơn Thiên Thương Nguyệt là bao, trái lại còn mơ hồ mạnh hơn cô ta một chút.
Diệp Thành ngẩng đầu, trong mắt toát ra vẻ kiêng kỵ. Cô ta rất mạnh, có thể sánh vai với thái tử Kim Ô. Dám tùy tiện đặt chân lên núi Khổng Tước thì chắc hẳn cũng có thân phận cực kỳ cao quý trong Khổng Tước Tộc.
"Đây là đại công chúa Khổng Tước Tộc, cùng mẹ khác cha với tiểu khổng tước, hai người ghét nhau từ nhỏ", Tiểu Viên Hoàng kéo góc áo của Diệp Thành nói: "Ngươi kiềm chế chút, tuyệt đối đừng chọc nàng ta. Nàng ta không có dễ nói chuyện như tiểu khổng tước đâu. Lỡ mà chọc phải thì nàng ta sẽ vung kiếm chém người đó".
Trong tiếng ầm vang, Thái tử Kim Ô ra tay liên tiếp, đều là đại thuật sát sinh, không chừa đường sống.
Thánh chủ Khổng Tước nhíu mày, Thái tử Kim Ô chiêu nào cũng trí mạng, tuy lúc trước Tiểu Viên Hoàng càn quấy, làm giảm nhuệ khí là được, thật sự muốn hắn ta đền mạng? Đây không phải điều ông ta muốn nhìn thấy.
Trong lúc thầm cân nhắc, ông ta chuẩn bị ra tay bất kỳ lúc nào, không nói đến Diệp Thành, chỉ riêng Tiểu Viên Hoàng, thân phận của hắn ta rất đặc biệt, sau lưng có tộc Đấu Chiến Thánh Viên, nếu Tiểu Viên Hoàng này xảy ra bất trắc tại nhà họ Khổng Tước, Viên Hoàng Tiêu rất đáng sợ, bộ tộc kia đều là kẻ điên.
Trong thời gian ông ta nghĩ thầm, hai bóng người rơi xuống khỏi hư thiên, đập xuống mặt đất không phân trước sau.
Hai bóng người kia không cần nói chính là Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng, đều đập ra cái hố to, đến khi đứng dậy, lại liên tục hộc máu, thân hình cực kỳ nhếch nhác, trên người cũng có không ít vết thương, máu tươi phun ra.
Đến tận đây đã bảy hiệp rồi, Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng đều bị thương, không phải là bọn họ quá yếu, mà là Thái tử Kim Ô quá mạnh, hơn nữa tu vi thấp hơn, chênh lệch bán bộ, cách biệt trời đất.
Lại nhìn Thái tử Kim Ô, đứng lặng im giữa hư thiên, như thái dương chiếu rọi thế gian, tản ra vạn đạo thần quang.
So với đám Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng, hắn ta bình tĩnh ung dung hơn nhiều, trên người hắn ta không có vết thương, hoặc là nói, từ lúc bắt đầu đánh đến giờ, Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng vẫn chưa thể làm hắn ta bị thương.
“Không thú vị”. Thái tử Kim Ô cười sâu xa, lời nói uy nghiêm, như có như không giữa trời đất, hắn ta lại nâng tay lên lần nữa, một chưởng bao trùm hư thiên, muốn dùng một chưởng, trấn áp hai người.
“Tên kia là súc sinh!”. Tiểu Viên Hoàng nhìn một chưởng lăng thiên nghìn ép đến, quát mắng.
“Thái tử của Kim Ô tộc, cấp bậc Thánh Nhân, không phải đùa đâu”. Diệp Thành hung hăng vặn cổ: “Còn có ba hiệp, hôm nay ca ca cũng để cho hắn ta được thoả chí”.
“Sớm như vậy không phải là xong rồi”. Tiểu Viên Hoàng bĩu môi, sử dụng bí pháp, làm lành vết thương toàn thân, khí huyết hội tụ, lại lần nữa bốc lên, như lửa thiêu đốt, khí bá đạo cuộn trào mãnh liệt.
Trước ánh mắt của mọi người, một chưởng của Thái tử Kim Ô đánh tới, chứa lực lượng huỷ thiên diệt địa.
Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng ngược lại, giống như cây giáo, chỉ đứng cắm ở đó, không đối kháng cũng không tránh né, chỉ ngẩng đầu, mở to đôi mắt nhìn, giống như không có việc gì vậy.
Những người nhìn có hơi ngạc nhiên, không biết hai người này làm cái gì, chẳng có lẽ bị dọa sợ rồi?
Song, ngay khi một chưởng kia chỉ còn cách bọn họ ba tấc, Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng lại đột nhiên biến mất, càng quỷ dị hơn là Thái tử Kim Ô lại xuất hiện ở chỗ mà bọn họ vừa đứng.
Di Thiên Hoán Địa? Rất nhiều ông lão ở đây đều híp mắt lại, dường như nhận ra bí pháp kia.
Bọn họ đã nhìn ra, Thái tử Kim Ô cũng nhìn ra, sắc mặt đột nhiên thay đổi, muốn chạy trốn ra ngoài, nhưng đã muộn rồi, một chưởng lúc trước của hắn ta cũng không vì hai bên đổi vị trí mà dừng lại.
Khoảng cách ba tấc, cho dù là Thái tử Kim Ô cũng không kịp trốn, rất thành thật hứng chịu một chưởng, buồn cười là, một chưởng kia rõ ràng là hắn ta đánh ra, hơn nữa không định cho Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng cơ hội trở mình, trong đó dung hợp rất nhiều thần thông, là một chưởng cực kỳ bá đạo.
Khi các tu sĩ trẻ kinh ngạc, nhóm già che mắt lại một cách vô thức, không đành lòng nhìn tiếp.
Tiếng ầm ầm vang lên, trời đất rung chuyển, một dấu bàn tay khổng lồ in trên mặt đất.
Thái tử Kim Ô thảm rồi, trúng phải một chưởng của chính mình, cả người máu tươi đầm đìa, cực kỳ chật vật.
Tất cả đều chỉ trong nháy mắt, nhóm người gà nhìn đều hiểu rõ, những đệ tử trẻ của nhà Khổng Tước vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác, đều không biết đã xảy ta chuyện gì, thế nào mà đã bị đánh một chưởng rồi.
“Giết”. Thái tử Kim Ô rống giận, lên trời mà đến, đầu tóc rối tung, bộ mặt hung ác dữ tợn, giống như ác ma, hắn ta là thái tử Kim Ô tộc, cao cao tại thượng, đã bao giờ phải chịu thiệt lớn như vậy, sát khí đối với Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng đã đạt đến mức không thể kiềm chế.
“Thao tác này đúng ác”. Tiểu Viên Hoàng nhìn Thái tử Kim Ô điên cuồng, mặt đầy tình ý sâu xa, thâm trầm nói: “Ta cho là, hai chúng ta cần cho hắn ta xem một trận nữa”.
“Đừng nhiều lời, tiếp tục”. Diệp Thành lộ ra hai hàm răng trắng như tuyết, cười rất đê tiện.
“Hiểu ngay”. Tiểu Viên Hoàng nhếch miệng cười, lập tức lui về phía sau, pháp lực cuồn cuộn đổ vào trong gậy sắt, lôi điện xé rách, ông ông rung động, thần văn cổ xưa trên đó cũng khôi phục lại.
Mà cùng lúc đó, Diệp Thành cũng đã một tay kết ấn, sức mạnh không gian tàn phá bừa bãi, vô cùng bá đạo.
Ha ô, theo tiếng gào to của Tiểu Viên Hoàng, hắn ta vung gậy sắt, nhưng không phải hướng về phía Thái tử Kim Ô phía dưới, mà là đánh về phía Diệp Thành, khiến cho rất nhiều người nhìn ngây người.
Thao tác này, những đệ tử trẻ tuổi của nhà Khổng Tước không nhìn ra, nhưng nhóm người già lại biết rõ.
Chương 2067: Liều mạng
Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng muốn dùng lại mánh khoé cũ sử dụng Di Thiên Hoán Địa, nếu trong giây tiếp theo, Diệp Thành và Thái tử Kim Ô đổi vị trí, vậy người chịu một gậy của Tiểu Viên Hoàng không phải là Diệp Thành, mà là Thái tử Kim Ô, nắm bắt thời cơ chuẩn xác, nhất định sẽ bị thương nặng.
Nhưng là, tưởng tượng thì đẹp, hiện thực lại tàn khốc, Diệp Thành đã dùng Di Thiên Hoán Địa, nhưng lại bị một sức mạnh thần bí trong cơ thể Thái tử Kim Ô tháo gỡ một cách dễ dàng.
Nói trắng ra là, lần Di Thiên Hoán Địa này không thành công, người giết lên vẫn là Thái tử Kim Ô, ở hư thiên mờ mờ vẫn là Diệp Thành, vị trí của hai người cũng không chút thay đổi nào.
Khuôn mặt của Diệp Thành rất đặc sắc, khóe miệng co giật, Thái tử Kim Ô kia thì lại cười dữ tợn, đã bị chịu thiệt một lần, ngươi thật sự cho là ta sẽ mắc bẫy lần thứ hai? Ngươi cũng quá xem thường ta rồi.
Mẹ nó? Tiểu Viên Hoàng sững người, một gậy đã nện xuống, lại thấy người dưới gậy vẫn là Diệp Thành.
Gậy đã đánh ra, đã không còn kịp thu hồi nữa, điều quan trọng nhất không phải những cái này, mà là một gậy này của hắn ta cực kỳ hung mãnh, từ lúc hắn ta sinh ra đến giờ, đây là gậy mạnh nhất.
Lại lần nữa trong lúc đệ tử trẻ nhà Khổng Tước còn ngơ ngác, rất nhiều ông lão lại che kín hai mắt, lần này ngay cả Thiên Thương Nguyệt cũng theo bản năng bịt mắt lại, không đành lòng nhìn tiếp.
Vẫn là trước ánh mắt của mọi người, Diệp Thành bay ra ngoài, không gạt người, thật sự bay rất cao rất cao, bị một gậy bá khí mạnh mẽ của Tiểu Viên Hoàng trực tiếp đánh văng ra ngoài chín tầng mây.
Toàn hiện trường mặc niệm một giây, tất cả mọi người ngẩng đầu, trong đó có cả Tiểu Viên Hoàng, chính là nhìn tiễn Diệp Thành bay lên, khóe miệng giật giật không dưới mười lần trong một hơi thở.
Đây là cưỡng hiếp không thành ngược lại bị X trong truyền thuyết sao? Kế hoạch tốt vậy, thế nào vẫn có kinh hỉ, tên trộm kia để lại một chày gỗ, đánh cho đồng đội của mình bay lên trời ngay tại trận.
Thái tử Kim Ô giết đến, Tiểu Viên Hoàng vẫn đang ngẩng đầu nhìn trời, ngay lập tức bị đánh bay.
Tiểu Viên Hoàng cũng không tốt hơn Diệp Thành là bao, bay còn cao hơn Diệp Thành, làm cho những người ở dưới lại ngẩng lên, đặc biệt là các đệ tử trẻ, đều không biết hai cái người này đánh kiểu gì.
Thái tử Kim Ô điên cuồng rồi, thần quang liên tục bắn ra, Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng còn chưa rơi xuống đất, đã bị xuyên thủng cơ thể hết lần này đến lần khác, máu tươi như mưa, vẩy khắp trời đất.
Đợi đến khi hai người rơi xuống đất, đã là hai người máu phun phần phật, khiến người nhìn không nhịn được nuốt nước miếng.
“Con mẹ ngươi có thể đáng tin hơn chút không”. Tiểu Viên Hoàng bò dậy, mặt đen như than, mắng một câu, câu tiếp theo còn chưa nói ra, lại là một ngụm máu tươi phun ra rất xa.
Diệp Thành không nói chuyện, lảo đảo tại chỗ, mắt nổ đầy đom đóm, một gậy lúc trước của Tiểu Viên Hoàng không khỏi quá sảng khoái, đến tận giờ phút này, đầu hắn vẫn còn ong ong.
“Một hiệp cuối cùng, tiễn các ngươi lên đường”. Trên chín tầng mây, tiếng gầm lạnh như băng vang lên, Thái tử Kim Ô sử dụng bí pháp bất thế, bầu trời sáng, tức thì trở nên vô cùng u ám.
Phía trên trời cao, vô số tiên quang bay múa, đan dệt thành một vầng thái dương, toả ra thần quang rực rỡ, mỗi một thần quang đâm vào người đều khiến nguyên thần đau nhức, tâm thần đều hỗn loạn vì nó.
Thái dương hạ xuống, nghiền áp khiến không gian vỡ vụn, còn chưa thực sự hạ xuống, cây cối hoa cỏ phía dưới đã héo rũ, ngay cả nước suối róc rách và hồ băng dập dờn cũng khô cạn theo.
Trời đất mất đi màu sắc, chỉ còn lại vầng thái dương kia, tuy là nó chói mắt, nhưng cũng là sự diệt vong, tuy là vô cùng nóng, nhưng cũng lạnh như băng, giống như một bàn tay diệt thế vậy.
Các trưởng lão nhà Khổng Tước không khỏi cau mày, dường như có thể nhận ra đó là loại thần thông nào, lập tức mở kết giới bảo vệ, cứ tiếp tục như vậy, không biết sẽ có bao nhiêu đệ tử nhà Khổng Tước gặp tai ương.
Tiểu Viên Hoàng và Diệp Thành ngước mắt lên, thân là đối thủ, bọn họ cũng phải thán phục, Thái tử Kim Ô không hổ là thái thử một tộc, thủ đoạn của hắn ta quả là nghịch thiên, khủng bố đến mức làm cho bọn họ đều run sợ.
“Sử dụng Di Thiên Hoán Địa, đổi vị trí với ngọn núi đối diện”. Tiểu Viên Hoàng truyền âm cho Diệp Thành: “Phép thần thông của tên kia quá mạnh, hợp sức của cả ngươi và ta, cũng không chắc có thể đỡ được”.
“Không gian vùng trời đất này đã bị vầng thái dương kia trấn áp niêm phong, Di Thiên Hoán Địa mất hiệu lực”. Diệp Thành thản nhiên nói một tiếng: “Đã chịu thiệt một lần, Thái tử Kim Ô sẽ không cho chúng ta cơ hội”.
“Con mẹ nó, ép lão tử liều mạng à!”, Tiểu Viên Hoàng thầm mắng, nắm chặt gậy sắt vàng đen, lần nữa mở ra Cự Viên Dị Tượng, chuẩn bị xông lên, một gậy đập tan thái dương kia.
“Vốn không muốn để bọn hắn biết ta chính là Thánh Thể, hiện giờ xem ra, sợ là không giấu nổi rồi”. Diệp Thành bất đắc dĩ lắc đầu, giải phong ấn bản nguyên, khí huyết màu hoàng kim trào ra mãnh liệt, áo bào đen trùm trên người dần dần tiêu tán, mặt nạ che mặt cũng tức thì hóa thành tro bụi.
Chương 2068: Hậu Nghệ bắn trời
“Hoang Cổ Thánh Thể?”. Mắt thấy khí huyết hoàng kim của Diệp Thành thiêu đốt như lửa, những người không biết thân phận thật sự của Diệp Thành đều sững sờ ngạc nhiên, không biết còn có chiêu này.
“Chẳng trách sức chiến đấu lại mạnh như vậy”. Một ông lão vuốt râu, xem như đã hiểu rõ tại sao Diệp Thành lại mạnh như vậy, Hoang Cổ Thánh Thể vô địch cùng cấp, không mạnh mới là kỳ lạ.
“Nghe đồn hắn đã chết ở di tích viễn cổ rồi mà, sao lại còn sống vậy chứ”. Không ít người đều vò đầu, Thánh thể còn sống là chuyện ngoài dự kiến, lại còn đến gia tộc Khổng Tước.
“Bổn vương sớm đã đoán được”. Thái tử Kim Ô trên bầu trời khẽ cười, đôi mắt vàng tỏa ra tinh quang rực lửa, lại vung tay, tăng thêm bí pháp vào thái dương nghiền nát kia, muốn tấn công, tiêu diệt thần thoại bất bại trong truyền thuyết kia.
Bởi vì hắn ta đã thêm bí pháp, ánh sáng từ thái dương vốn nóng bỏng chói mắt kia lại càng thêm rực rỡ, sức mạnh hủy diệt tấn công, thái dương như ngày tận thế, muốn hủy diệt tất thảy sinh linh thế gian.
“Tiểu Viên Hoàng, giúp ta”. Diệp Thành bình thản lên tiếng, đã gọi ra Tiên Hỏa và Thiên Lôi, Tiên Hỏa hóa thành cung thần, Thiên Lôi hóa thành tên thần, hắn giương cung tạo thành hình như một vầng trăng tròn, ngắm phía Tây Bắc, bắn thái dương.
“Nhắm kỹ!”. Tiểu Viên Hoàng bỗng chốc hóa thành một luồng tiên mang, xuyên vào trong tên thần sấm sét, hắn ta dùng hết sức trợ giúp, khiến sức mạnh hủy diệt của tên thần sấm sét có thêm một luồng năng lượng kinh người, năng lượng này khiến rất nhiều ông lão đều kinh ngạc, đó là một mũi tên có thể hủy diệt thế giới.
“Hậu Nghệ bắn mặt trời”. Hai Đại thánh của Kim Ô Tộc đều nheo mắt, vừa nhìn đã nhận ra Diệp Thành đang thi triển loại thần thông nào, đó là tiên pháp bất phàm của Vu Tộc - Vạn Cổ Tiền, đại thần Hậu Nghệ của Vu Tộc chính là dùng tiên thuật này mà bắn hạ tám đại thần của Kim Ô Tộc bọn họ.
“Chuyện hôm nay, e là không thể dễ dàng kết thúc rồi”. Thánh chủ Khổng Tước âm thầm suy tính trong lòng, có thể nắm rõ bí pháp đánh giết Đại thánh Kim Ô, Kim Ô Tộc và Vu Tộc từ xưa đã là tử địch, nhưng phàm dính vào Vu Tộc thì đều nằm trong phạm vi diệt trừ của bọn họ, cho dù là một tông bí pháp.
“Thần Hỏa Lôi Đình, nhất tiễn cách thế”. Một tiếng gào vang lên, tên thần mang theo khí lực của Tiểu Viên Hoàng, một đường xuyên qua không gian hư vô, nghịch thiên bắn về phía bầu trời nắng gắt kia.
Chớp mắt, mọi người đều ngưng thở, ngẩng đầu nhìn trời cao, vầng thái dương Kim Ô và tên sấm sét áp sát, hai bên đều mang theo uy lực hủy diệt, bên nào yếu bên nào mạnh, không ai biết rõ.
Trong tầm mắt cả vạn cả nghìn người, hai bên va chạm, luồng sáng vàng và sấm sét tiếp xúc tạo thành một vầng sáng, dùng điểm tiếp xúc làm trung tâm, lan ra rộng khắp nơi, những nơi đi qua, không gian sụp đổ từng tấc, ngay cả kết giới bảo vệ của gia tộc Khổng Tước cũng bị phá tan.
Tên thần sấm sét và thái dương Kim Ô giằng co, tiêu diệt lẫn nhau, ai cũng không thể làm gì được ai, lại có từng tầng sáng hủy diệt lan ra khắp nơi, không gian xung quanh chấn động, đất trời mù mịt.
Mọi người bên dưới đều biến sắc, trận chiến cấp bậc thế này, nghiễm nhiên đã trở thành Chuẩn Thánh và Thánh Nhân, bí thuật hai người biến hóa đỉnh cao như phác họa ra một bức tranh về thời kỳ hoàng kim của cả hai.
“Diệt cho ta”. Thái tử Kim Ô lạnh lùng thét lên, một tay ấn xuống, lại tăng thêm sức mạnh cho thái dương Kim Ô.
“Cửu thiên viên hóa, lập tức kình thiên”. Tiếng gầm vang vọng khắp đất trời, xuất phát từ trong tên thần sấm sét, đó là tiếng gầm của Tiểu Viên Hoàng, rồi lại bắn ra từ tên thần, hóa thành một con vượn khổng lồ cả trăm trượng, hay tay nâng trời, hơi thở hùng mạnh, đứng ngang bầu trời.
Sức mạnh hai bên ngang nhau, cuối cùng cũng có chút thay đổi rồi, Tiểu Viên Hoàng đã dùng thân thể ngăn lại ba phần uy lực từ thái dương Kim Ô, phản công giúp tên thần sấm sét đoạt lấy thời cơ quý báu.
Tên thần sấm sét quả không phụ sự hy vọng, sấm sét càn quét, một mũi tên bắn diệt thái dương Kim Ô.
Thoáng chốc, đất trời u ám, khi ánh sáng xuất hiện lại thì thái dương Kim Ô vỡ nát đã hóa thành mưa ánh sáng khắp trời, sáng rực khắp nơi, đổ xuống thế gian, tên thần sấm sét cũng mai một theo.
Thái tử Kim Ô phun ra máu, bị đáp trả, thân hình lảo đảo, suýt nữa đã rơi xuống từ trời cao.
Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng ho ra máu, cả hai bị phản phệ. Tiểu Viên Hoàng bị thương khá nặng nề, máu huyết đầm đìa, may mà tên thần sấm sét nghịch thiên phá trời, nếu không hơn phân nửa là hắn đã bỏ mình rồi.
Mười hiệp trôi qua, thái tử Kim Ô Tộc cường mạnh cũng chưa tiêu diệt được Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng, trận đấu này là một chọi hai, trong mười hiệp, xem như cũng kết thúc ở thế hòa.
“Xuất sắc, thực sự xuất sắc”. Bên dưới vang lên tiếng hô kinh ngạc: “Đấu Chiến Thánh Viên, Hoang Cổ Thánh Thể, thái tộc Kim Ô Tộc, trận chiến này so với tưởng tượng càng tuyệt vời hơn nhiều”.
“Nếu ba người đều là Chuẩn Thánh, hoặc là Thánh Nhân, thì càng náo nhiệt hơn”. Các đệ tử trẻ tuổi nhà Khổng Tước đều trông ngóng trong lòng: “Cùng cấp đấu nhau, cảnh tượng chắc chắn sẽ tuyệt thế”.
“Giết”. Lúc bên dưới kinh hô, thái tử Kim Ô trên trời cao lại từ trên trời lao xuống chém giết, gương mặt vẫn hung tợn như vậy, tay cầm đại thuật Sát Sinh, dùng lực chém giết Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng.
Trận chiến mười hiệp này, trông thì là hòa, nhưng tất cả mọi người đều biết, bên bại là hắn ta.
Phải biết rằng, hắn ta là cấp Thánh Nhân, còn Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng là Chuẩn Thánh, một đấu hai, trong mười hiệp cũng đủ thắng được, nhưng hắn ta lại vẫn chưa thể diệt được hai người.
Hắn ta kiêu căng ngạo mạn, sao chấp nhận nổi việc này, hơn nữa bắn hạ thái dương Kim Ô của hắn ta còn là bí pháp Hậu Nghệ bắn mặt trời của Vu Tộc, liên tưởng đến nỗi nhục xa xưa, sao hắn ta chịu hòa cho được.
Chương 2069: Thích hơn
Diệp Thành nhíu mày, Tiểu Viên Hoàng cũng nắm gậy sắt Ô Kim, không ngại tiếp tục chiến đấu.
Thiên Thương Nguyệt khẽ động, một bước lên trời, ngăn cản thái tử Kim Ô, cô ta lạnh nhạt nói: “Đã được mười hiệp, thái tử hung hăng hăm dọa như vậy, là không quan tâm đến tộc Khổng Tước ta sao?”
“Nói như vậy, tộc Khổng Tước muốn bao che cho hai người họ rồi”. Thái tử Kim Ô lạnh lùng nhìn Thiên Thương Nguyệt chằm chằm, đôi mắt vàng chợt lóe chút hung tàn, sát ý kinh người ngập tràn, không thể khống chế.
“Lời này thái tử nói nặng rồi”. Vẻ mặt Thiên Thương Nguyệt lạnh nhạt: “Trận này là do thái tử ước hẹn, đến lúc kết thúc, sao lại nói là bao che, nếu thái tử muốn đánh tiếp, ta sẽ theo”.
“Cô…” Thái tử Kim Ô thoáng chốc không nói nên lời, công chúa Khổng Tước quyết tâm bảo vệ Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng, hắn ta có thể làm gì, đại chiến với công chúa Khổng Tước? Rõ ràng là không thể, hắn ta là đến cầu hôn, đây là là gia tộc Khổng Tước, sẽ không cho hắn ta làm càn.
“Đạo hữu Khổng Tước, ngươi không định nói vài câu sao?”, Đại thánh Kim Ô Tộc nhìn Thánh chủ Khổng Tước, vẻ mặt cực kỳ u ám: “Tộc ta chỉ cần một câu của Thánh chủ Khổng Tước là đủ rồi”.
“Chuyện của hậu bối, lão bối chúng ta, không can dự là tốt nhất”. Thánh chủ Khổng Tước khẽ cười: “Đạ hữu Kim Ô chớ có làm khó lão phu, chuyện này cứ như vậy đi là được”.
“Được lắm”. Đại thánh Kim Ô Tộc còn chưa lên tiếng, đã bị một tiếng hừ lạnh của thái tử Kim Ô cắt ngang, hắn ta vung tay áo, quay người rời đi, một bước đạp ra khỏi tiên sơn.
Trước khi đi, vẫn không quên quay lại liếc nhìn Tiểu Viên Hoàng và Diệp Thành, hai mắt đỏ như máu, hàn quang lạnh lẽo, lần này đến nhà Khổng Tước, gia tộc Kim Ô hắn có thể nói là mất hết mặt mũi, không chém chết Diệp Thành và Tiểu Viên Hoàng thì thôi đi, mà đến cả tộc Khổng Tước còn che chở cho hai người họ.
“Vốn muốn kết thân với gia tộc Khổng Tước ngươi, nếu ngươi đã không có thành ý, vậy thì thôi vậy”. Đại thánh Kim Ô cũng hừ lạnh, cũng bước vào hư thiên, bay ra ngoài theo thái tử Kim Ô.
“Từ bỏ thì từ bỏ thôi, ai hiếm lạ gì các ngươi chứ”. Tiểu Viên Hoàng nhảy cao ba thước, đến giữa không trung thì nhảy xuống, người đã đi hết rồi, hắn ta vẫn còn mắng khắp đất trời.
“Đừng cản lão phu, hôm nay nhất định phải đánh chết hắn ta”. Một nhóm ông lão gia tộc Khổng Tước cũng lao đến, ai ai cũng vung tay áo, ai ai cũng đen mặt, ai ai cũng cầm trên tay một vật.
Diệp Thành bị đẩy sang một bên, còn Tiểu Viên Hoàng nhảy từ trên xuống, lại bị một đám ông lão vây quanh vòng trong vòng ngoài, cảnh tượng rất hùng vĩ.
“Làm gì, các ngươi làm gì!”, Tiểu Viên Hoàng tuy sợ hãi, nhưng rất kiêu căng, cứ hô to gọi nhỏ: “Không phải ta hù dọa các ngươi đâu, nhưng cha ta tính khí không tốt đâu”.
“Tính tình ai tốt chứ”. Một đám ông lão lớn tiếng mắng, cùng xông lên, mũi không phải mũi mặt không phải mặt cứ đánh đấm túi bụi, hơn nữa ra tay còn rất nặng.
“Cha à, có người đánh con”. Chẳng phải là Tiểu Viên Hoàng sao? Kêu la thảm thiết không còn ngông cuồng như bình thường, từ trong kẽ hở bò ra ngoài, nhưng chẳng mấy chốc đã bị kéo vào trong.
Thánh chủ Khổng Tước nhíu mày, rất nhiều đại thánh gia tộc Khổng Tước cũng đều nhíu mày, thái tử và công chúa, mối hôn sự đang tốt đẹp của hai tộc, lại bị phá rối cắt ngang.
“Hại nhà cô thêm rắc rối rồi”. Diệp Thành nhìn Thiên Thương Nguyệt, bất giác lại ho khan một tiếng.
“Rắc rối hay lắm”. Thiên Thương Nguyệt thản nhiên cười, vốn không muốn gặp mặt thái tử Kim Ô Tộc, Tiểu Viên Hoàng đưa Diệp Thành đến làm loạn một trận, vậy lại hay, cũng bớt lo hơn.
“Tuy là thế, nhưng ta cứ cảm giác lạnh sau lưng”. Diệp Thành cười khan một tiếng, nhướng mày nhìn Tiểu Viên Hoàng vẫn đang bị đánh gần đó, rồi lại liếc nhìn mấy ông lão kia, ai ai cũng trừng mắt nhìn, tư thế như muốn lao qua đánh hắn một trận vậy.
“Ngươi da dày thịt nhiều, đánh mấy cái cũng không sao”. Thiên Thương Nguyệt khẽ cười, kéo Diệp Thành đi về một phía: “Đến ngọn núi của ta, giải phong ấn cho người Đại Sở”.
Thấy vậy, mấy ông lão gia tộc Khổng Tước đều vuốt râu đầy thâm ý, trong ký ức bọn họ, công chúa của bọn họ lúc nào cũng lạnh lùng, nói rất ít, nhưng lúc này lại rất thân thiết kéo tay một nam tu, rõ ràng có chuyện mà!
“Mà này, công chúa nhà chúng ta và Thánh thể cũng rất xứng đấy”. Đa số mọi người đều sờ cằm ngẫm nghĩ.
“Một tên sấm sét kia của hắn, rất ngầu”. Đệ tử trẻ khẽ xoa tay, ánh mắt sáng rỡ: “So với thái tử Kim Ô kia, ta càng thích Hoang Cổ Thánh Thể hơn, vô địch cùng cấp đấy!”
“Thánh chủ, người nói đi!” Mấy ông lão quay qua, nhìn thánh chủ Khổng Tước.
“Nếu Tước Nhi chung tình, đương nhiên lão phu cũng không có ý kiến”. Thánh chủ Khổng Tước cười ấm áp.
Hoang Cổ Thánh Thể mười vạn năm mới có một, huyết mạch còn mạnh hơn cả thái tử Kim Ô, ngoài chuyện lai lịch kém hơn, tu vi yếu hơn chút, thì những thứ khác cũng không có vấn đề gì, để hắn làm con rể, cũng không tệ.
Nói đến tính cách, thì ông ta vẫn thấy Diệp Thành thuận mắt hơn, thái tử Kim Ô có huyết mạch vương giả, lại không có khí khái và trí tuệ của vương giả, chỉ một điểm này, tương lai hắn ta cũng sẽ không có thành tựu được như Diệp Thành.
Quan trọng nhất là, con gái ông ta thích, đây mới là điểm quan trọng, thái độ đối với thái tử Kim Ô và Diệp Thành, rõ ràng là như hai người khác biệt, đến tên ngốc cũng nhìn ra bên trong có chuyện gì rồi.
Chương 2070: Đại công chúa
Đại chiến kết thúc, Tiểu Viên Hoàng vẫn còn bị đánh, Thiên Thương Nguyệt thì đã dẫn Diệp Thành đi dạo xung quanh. Họ cứ đến một chỗ là lại có người bị mang đi. Họ là những người chuyển thế, nam nữ đều có.
Thành viên Khổng Tước Tộc kinh ngạc nhìn, nhưng đa số đều nhìn về phía Diệp Thành. Chọc tức một vị thái tử Kim Ô bỏ đi, song lại có một Hoang Cổ Thánh Thể cũng khá tốt, trông hai người quả thật rất đẹp đôi.
Dần dà, Thiên Thương Nguyệt đã dẫn Diệp Thành và nhiều người chuyển thế đến một ngọn núi. Nó tên là núi Khổng Tước, là ngọn núi tu luyện của Thiên Thương Nguyệt, chỉ thuộc về một mình công chúa.
Diệp Thành thi triển kết giới bao phủ toàn bộ ngọn núi, sau đó là từng luồng tiên quang.
Những người chuyển thể cả người run rẩy, mặt mày đau đớn ôm đầu rên rỉ, đầu óc hỗn loạn. Mà mà ngọn núi này đã bị kết giới bao phủ, nếu mà bị người người nhìn đến thì chắc chắn sẽ vô cùng kinh ngạc.
"Ta phải đi rồi", Diệp Thành ngó những người chuyển thế rồi thả ly trà xuống, tiện tay lấy ra một cái túi trữ vật: "Bên trong có rất nhiều ngọc giản phong ấn trí nhớ".
"Mai rồi đi cũng không muộn", Thiên Thương Nguyệt cười khẽ: "Ngày mai, Nam Vực sẽ có đại hội Vạn Tộc, các phái lớn sẽ cử người đến. Ngươi đi với ta, có lẽ trong đó sẽ có người chuyển thế".
"Đại hội Vạn Tộc à!", Diệp Thành xoa cằm, nghĩ bụng chắc cũng sẽ giống như đại hội Dao Trì.
"Cả đường mệt mỏi, cứ cho là nghỉ phép đi", Thiên Thương Nguyệt rót cho Diệp Thành ly trà nói: "Sau đại hội, ta cũng sẽ lên đường tìm ngươi vì cũng gánh vác sứ mệnh như ngươi".
"Vậy thì ngày mai rồi đi", Diệp Thành cười: "Chỉ mong rằng nó sẽ không khiến hai ta thất vọng".
Trong lúc hai người nói chuyện thì những người chuyển thế cũng lần lượt phá hủy phong ấn trí nhớ. Sau đó, cảnh tượng có chút bi thương. Ai cũng nước mắt đầy mặt, từng tiếng cảm thán, thổn thức, nghẹn ngào, nức nở không ngừng vang lên.
Sắc trời dần tối, kết giới cũng bị thu hồi mới thấy Tiểu Viên Hoàng vác gậy sắt khập khiễng lên núi. Mặt mũi thì bầm dập, tóc vàng như nghệ, lại còn xoăn tít.
Diệp Thành vừa thất lập tức vui vẻ, cái tên trước giờ y như con khổng tước lại vô cùng chật vật, cũng không biết bị đánh mấy bận. Hơn nữa, còn lần sau còn đau hơn lần trước, nhìn thú vị kinh khủng.
"Người đó, còn ở đó mà cười", Tiểu Viên Hoàng đen mặt: "Ta đang khó hiểu, hai người đến gây sự, mẹ nó vì cái gì chỉ đánh một mình ta? Ông đây lớn lên có gương mặt thiếu đánh hả?"
"Nói tới gây sự, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ", Diệp Thành mắng: "Là ngươi cố chấp kéo ta đi, hơn nữa, là ngươi phá đám, còn tiện thể lừa ta luôn một thể".
"Ta đó là giúp ngươi đối phó kẻ địch", Tiểu Viên Hoàng ho khan, móc một trái đào từ trong ngực ra nói: "Chờ đến ngày ngươi và tiểu khổng tước động phòng cũng đừng quên gọi ta, hai ta cùng nhau lên".
"Ăn, ăn nhiều một chút, ăn xong ta tiễn ngươi lên đường", Thiên Thương Nguyệt khẽ nhấp một ngụm nước trà, trong mắt lóe ra tia lửa, đã thấy miệng thối, nhưng chưa thấy ai thiếu đánh như vậy.
"Lại hù ta!", Tiểu Viên Hoàng mặt dày cắn quả đào: "Điều này cũng không thể trách ta hết được, ta nghe vừa nghe thấy tên Kim Ô kia là lại tức. Năm anh em kết nghĩa của ta, bị hắn ta làm cho phế bốn. Hắn ta mà còn dám đến cầu hôn thì ông đây dám đến phá đám".
"Hai người có thù oán, vậy mà lại kéo ta xuống nữa, rõ là gài ta còn gì!", Diệp Thành đen mặt, nếu không phải hắn cũng có chút bản lĩnh thì hôm nay chắc đã tiêu rồi, còn có thể ngồi đây uống trà chắc?
"Ta là anh em tốt", Tiểu Viên Hoàng nhếch miệng cười: "Anh em gặp nạn, tất nhiên phải giúp rồi".
"Cút, ta với ngươi không quen", Diệp Thành trực tiếp quay mông đi, cũng không muốn làm anh em với tên này. Chưa biết chừng, hôm nào lại bị hố thì biết tìm ai nói lý lẽ đây.
"Sao mà không quen cho được, ít nhất ta từng sóng vai với nhau đánh mấy trận còn gì!", Tiểu Viên Hoàng mặt dày mày dạn sáp tới: "Đại hội Vạn Tộc ngày mai, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp năm anh em kết nghĩa kia của mình".
Diệp Thành không để ý đến Tiểu Viên Hoàng, dù đi cũng phải cách xa tên này và năm anh em kết nghĩa của hắn ta. Khỏi nghĩ cũng biết chắc họ cũng y như tên đó, đều thuộc dạng không biết xấu hổ.
Trong lúc nói chuyện, có một bóng hình xinh đẹp lướt ngang bầu trời bay đến rồi hạ xuống đỉnh núi Khổng Tước. Kia là một cô gái áo tím, người khoác tiên y Loan Phượng, cả người tràn đầy rực rỡ, có thể nói là vô cùng xinh đẹp.
Cô gái này có vẻ ngoài nghiêng nước nghiêng thành, có đôi nét giống Thiên Thương Nguyệt, cũng vô cùng lạnh lùng, tu vi lại chẳng thấp hơn Thiên Thương Nguyệt là bao, trái lại còn mơ hồ mạnh hơn cô ta một chút.
Diệp Thành ngẩng đầu, trong mắt toát ra vẻ kiêng kỵ. Cô ta rất mạnh, có thể sánh vai với thái tử Kim Ô. Dám tùy tiện đặt chân lên núi Khổng Tước thì chắc hẳn cũng có thân phận cực kỳ cao quý trong Khổng Tước Tộc.
"Đây là đại công chúa Khổng Tước Tộc, cùng mẹ khác cha với tiểu khổng tước, hai người ghét nhau từ nhỏ", Tiểu Viên Hoàng kéo góc áo của Diệp Thành nói: "Ngươi kiềm chế chút, tuyệt đối đừng chọc nàng ta. Nàng ta không có dễ nói chuyện như tiểu khổng tước đâu. Lỡ mà chọc phải thì nàng ta sẽ vung kiếm chém người đó".