-
Chương 2051-2055
Chương 2051: Nối lại duyên kiếp trước
Đó là Diệp Thành, không biết tại sao hắn lại rơi vào đây, cũng không biết tại sao lại bị treo trên cây.
Ánh trăng chiếu xuống, thánh thể hắn run rẩy, trong đan hải có hai luồng tiên khí tuôn ra, hóa thành một hình bóng xinh đẹp: áo trắng như tuyết, không vương bụi trần, quanh người còn có phượng hoàng bay múa nhẹ nhàng.
Cô gái này chính là Huyền Nữ chuyển thế, bản thể chính là một cây Phượng Hoàng Linh Lung, năm đó được Diệp Thành tìm được, vẫn chưa hóa thành hình người, vẫn luôn được Diệp Thành nuôi dưỡng, lần này mới hóa thành hình người.
Huyền Nữ ra tay, đưa Diệp Thành đang treo trên cây xuống, đặt lên đám mây.
Màn đêm yên tĩnh, cô ta cười yếu ớt nhìn Diệp Thành, nhẹ nhàng gạt ra sợi tóc bạc trắng của Diệp Thành, vuốt ve khuôn mặt đầy tang thương, đôi mắt mơ màng, như si như mê.
Cô ta ở đan hải của Diệp Thành ba năm, sớm đã có tâm trí, cũng biết mình chuyển thế, cô ta cũng không khiếp sợ như trong tưởng tượng, nhưng nhìn Diệp Thành, cô ta bất giác nhớ lại chuyện kiếp trước.
Cô ta là Đan Chi Huyền Nữ, cao cao tại thượng, bị Diệp Thành đánh bại ở đại hội đấu đan tại Đan Thành, cũng bị hắn cướp mất trái tim thiếu nữ, năm đó, cô ta và Lạc Hi tiến vào lò đan, giúp hắn thăng cấp thành công.
Diệp Thành tỉnh lại, nhẹ nhàng ngồi dậy, đôi mắt dao động nhìn trái nhìn phải xung quanh, đây không phải di tích cổ xưa, cảnh tượng trông rất xa lạ, hắn chắc chắn là chưa từng đến đây.
“Huynh tỉnh rồi”. Huyền Nữ khẽ cười, giọng điệu dịu dàng, có chút ngượng ngùng và đỏ mặt.
“Ba năm rồi, cuối cùng cô cũng hóa thành hình người rồi, vẫn xinh đẹp như vậy”. Diệp Thành dời mắt, nhưng lại khẽ nhíu mày: “Cô đợi một lát, đầu óc có chút mơ hồ, để ta bình tĩnh lại”.
Huyền Nữ cũng nghe lời, ngồi dưới gốc cây cổ thụ, lấy một cái gương nhỏ, chỉnh trang trước gương, thi thoảng cũng nghiêng mắt, cười mỉm nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành quả thực có chút mơ hồ, ký ức có chút hỗn loạn, hắn nhớ ở di tích cổ xưa, có rất nhiều tà linh, mọi người hợp lực cùng giết, cuối cùng lại cảm thấy như bị đẩy vào ảo cảnh.
Nghĩ tới nghĩ lui, ngẫm qua ngẫm lại, vẻ mặt hắn cũng tỉnh táo hơn, giật mình ngẩng đầu, nhìn quần áo bản thân hỗn loạn, xong việc vẫn không quên kéo quần, nhìn “cậu em” bên trong quần của mình, tên kia vẫn hùng tráng như vậy, đứng thẳng đầy phấn chấn.
Bất giác, hắn khẽ nhếch miệng, theo bản năng nhìn sang Huyền Nữ đang ngồi kế bên, khàn giọng nói: “Cô ở trong đan hải ta, vậy chuyện xảy ra ở Thương Lan Giới, cô có biết không?”
“Biết…. Biết chứ!”. Huyền Nữ đỏ mặt, sao cô ta không biết được, hay nói cách khác là cô ta thấy từ đầu tới cuối, hình ảnh ướt át kia thật sự càng nghĩ càng xấu hổ, quá nóng bỏng!
“Ta với nàng ấy thật sự đã làm chuyện gạo nấu thành cơm rồi à?”, Diệp Thành trợn tròn mắt, thăm dò nhìn Huyền Nữ.
“Da dẻ nàng ấy trắng nõn mềm mịn, vóc dáng cũng hoàn mỹ tinh tế, hơn nữa, rên lên rất dễ nghe”. Huyền Nữ khẽ cười, đôi mắt khẽ cong như vầng trăng: “Câu trả lời này, đủ ý nghĩa rồi chứ”.
“Đủ rồi”. Diệp Thành che trán: “Lúc gặp lại, có khi nào nàng ấy bóp chết ta không đây”.
“Đừng nói, thật sự còn có khả năng này đấy”. Huyền Nữ che miệng khẽ cười: “Huynh tự mình cầu phúc đi!”
“Mẹ nó đúng là Tà Ma, còn dám gây ra chuyện như vậy”. Diệp Thành mắng mỏ, mạnh bạo gãi đầu.
“Chuyện này cũng không thể trách huynh”. Huyền Nữ mỉm cười nói: “Huynh ở trong trạng thái mất ý thức, nói chuyện rõ ràng với Đông Thần, nàng ấy sẽ hiểu thôi, có khi nàng ấy sẽ tha thứ cho huynh”.
“Vậy thì cũng phải tìm nàng ấy trước rồi nói tiếp”. Diệp Thành lật người nhảy xuống đám mây: “Tà Ma chưa giết chết ta, đương nhiên sẽ không giết nàng ấy, chẳng lẽ hiện tại nàng ấy đang tìm ta khắp Huyền Hoang sao?”
“Huynh có từng nghĩ đến khả năng…”, Huyền Nữ nhìn Diệp Thành, lời nói đầy thâm ý: “Nếu năm đó nàng ấy thực sự mở được phong ấn ký ức thì liệu huynh và nàng ấy có thể nối lại mối duyên kiếp trước hay không”.
Chương 2052: Tìm kiếm
“Chuyện … Chuyện này”. Diệp Thành tằng hắng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
“Huynh từng hứa với nàng ấy sẽ yêu nàng ấy một đời đấy”. Huyền Nữ liếc mắt.
“Đừng có đùa, ta chưa từng nói”. Diệp Thành chỉnh lại áo còn nhích nhẹ “cậu nhỏ”.
“Linh hồn của ta nằm trong cơ thể huynh, ta nhớ như in những gì nàng ấy nói trước khi chết cách đây hơn hai trăm năm trước, rõ ràng huynh đã vì nàng ấy mà rơi nước mắt”. Huyền Nữ cười mỉm, đưa tay choàng qua ngực Diệp Thành, để lộ ra một luồng tiên quang, đấy là linh hồn của cô ta, năm xưa đã hòa vào trong Thiên Tịch Đan.
“Để tìm thấy rồi hẵng nói”. Diệp Thành gãi đầu, bước về trước rồi bay vào hư không.
Huyền Nữ cười theo sau, trong lòng thầm hi vọng người ở Thương Lang giới không phải là Cơ Tuyết Băng mà là mình, dù cho lúc đó Diệp Thành đang trong tình trạng mất tỉnh táo.
Hai người họ vút ngang qua bầu trời đêm hiền hòa và yên ả như hai luồng tiên quang.
Diệp Thành khoác áo đen, đeo mặt nạ quỷ, một lần nữa dùng Chu Thiên che khuất huyền cơ.
Còn Huyền Nữ thì cũng dứt khoát giả dạng đàn ông, vô cùng điển trai.
Diệp Thành liếc mắt, ánh mắt rất kỳ lạ, con gái Đại Sở làm sao thế nhỉ? Ai cũng thích giả đàn ông sao? Cơ Tuyết Băng thích, Hồng Trần Tuyết thích, đến cả Huyền Nữ cũng vậy.
Hắn lắc đầu, vung tay, Chu Thiên liền biến thành một luồng tiên quang, chạy vào trong cơ thể Huyền Nữ, giúp hắn che giấu huyền cơ. Thế giới này quá hỗn loạn, có thêm một lớp bảo vệ cũng không phải chuyện xấu.
Đến gần sáng họ mới đáp xuống trước một thành trì cổ chưa nghe tên bao giờ.
Niên đại của tòa thành cổ đó cũng không nhỏ, phủ đầy bởi bụi thời gian, chắc đã từng trải qua thời chiến, trên tường thành vẫn còn dấu vết dao kiếm chém vào để lại, dấu vết nào cũng cổ xưa.
“Vạn Cổ Thành”. Diệp Thành liếc nhìn tấm bia đá dựng trước thành cổ rồi lấy bản đồ ra tra, hắn đã tìm ra được ngôi thành này nhưng vẻ mặt lại thay đổi rất phức tạp.
“Sao lại có biểu cảm như thế?”, Huyền Nữ thắc mắc, nhìn Diệp Thành với vẻ hơi bất ngờ.
“Hơi thốn, tự xem đi”. Diệp Thành không giải thích mà đẩy bản đồ qua cho Huyền Nữ.
Huyền Nữ nhận lấy, nhìn sơ qua và chính xác tìm ra vị trí của Vạn Cổ Thành, nhưng sắc mặt cũng thay đổi theo “Không… Không phải Trung Châu sao? Sao lại đến Nam Vực thế này?”
“Tà Ma không hổ là đại thần của thời đại Hồng Hoang, quả nhiên thần thông quảng đại”. Diệp Thành tặc lưỡi xuýt xoa “Trung Châu cách chỗ này không biết bao nhiêu vạn dặm, vậy mà cũng có thể đưa đến đây được, ngầu thật”.
Hắn vừa nói vừa bước chân vào thành cổ, trong lòng thầm nghĩ, Tà Ma đưa hắn đến Nam Vực, vậy không biết sẽ đưa Cơ Tuyết Băng đến đâu, không chừng sẽ để lạc mất nàng ấy.
“Có nghe nói di tích cổ của Trung Châu đã sụp đổ rồi không?”. Lúc hắn đang im lặng thì có tiếng bàn tán xôn xao vang lên hai bên đường: “Nghe nói hơn chín mươi phần trăm người vào đó đều đã chết”.
“Di tích Viễn Cổ sụp đổ rồi?”, Diệp Thành giật chân mày, dừng chân bên một quán trà, tìm kiếm chỗ ngồi rồi gọi một ấm trà ngon, nơi này là chỗ mọi người bàn tán xôn xao nhất.
“Ta biết chuyện di chỉ bị sụp đổ”. Một người đàn ông râu ria ở bàn kế bên xắn tay áo, nói chuyện nước bọt văng khắp nơi “Nghe nói bên trong di chỉ toàn là tà linh, người vào trong tìm báu vật đều bị nó nuốt chửng, Hồng Liên Nghiệp Hải đã bị nhuốm máu toàn bộ”.
“Những người có thể thoát ra được đều là những người rất ghê gớm, Cửu Tiên Đế Gia, thần tử, thần nữ của chín tộc Viễn Cổ, Trung Hoàng, Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh, còn có cả thần tử của tộc Phượng Hoàng”. Một ông già luộm thộm cũng không chịu đứng ngoài cuộc, thở dài: “Tiếc là không thấy Thánh Thể và Đông Thần ở đâu”.
“Thánh Thể mới thật sự là thiên tài”. Ai nấy đều thi nhau nói “Ba năm trước, ngoài thành cổ Đông Hoang, người đời cứ tưởng hắn đã chết, không ngờ lại vẫn còn sống trên thế giới này, hơn nữa còn làm loạn khắp nơi trong di chỉ, còn đánh bại thần tử của Tiên tộc, đm bất ngờ thật”.
“Lão phu có cảm giác Thánh Thể vẫn còn sống”. Vẫn là lão già gầy gò xấu xí đó, vừa vuốt râu vừa nói với vẻ đầy cảm xúc: “Mạng của hắn dai lắm”.
“Xem ra tối qua đã xảy ra rất nhiều chuyện”. Giữa tiếng bàn tán, Diệp Thần húp một ngụm trà, nói: “Không ngờ di tích Viễn Cổ đã đổ sập, đấy cũng là kiệt tác của Tà Ma đấy sao?”
“Sắp tới định thế nào?”, Huyền Nữ vừa nói vừa rót đầy cốc trà cho Diệp Thành.
“Không đi đâu cả, cần ở lại vài ngày”. Diệp Thành vừa dứt lời thì khóe miệng liền rớm máu đen, trong máu còn có lôi điện yếu, sắc mặt của hắn cũng lập tức tái nhợt.
“Lại là Trời phạt sao?”, Huyền Nữ lo lắng, dường như cô ta đã biết được tình hình của Diệp Thành lúc này.
“Không sao”. Diệp Thành lau máu tươi, chau nhẹ mày, hắn vẫn còn nhớ rõ lời của Tà Ma, sở dĩ để cho hắn và Cơ Tuyết Băng giao hợp là vì họ cùng gặp Trời phạt như nhau.
Sau khi tự tỉnh lại, hắn đã cảm thấy uy lực của Trời phạt yếu đi nhiều, hoàn toàn nằm trong khả năng chịu đựng của hắn.
Hắn biết rõ nhất định chuyện này có liên quan đến việc hắn và Cơ Tuyết Băng giao hợp, Trời phạt của họ đã làm suy giảm lẫn nhau trong quá trình giao hợp, hắn có thể chắc chắn nhất định Trời phạt của Cơ Tuyết Băng cũng yếu đi rất nhiều.
Nói vậy thì Tà Ma đã giúp họ, nhưng hắn không nghĩ mục đích của Tà Ma lại đơn giản như thế, cô ta là tà ma quỷ quái, chưa từng làm chuyện gì bình thường cả, nhất định là còn có ẩn ý gì thâm sâu hơn.
Hắn cần phải bế quan một lần để khống chế hoàn toàn Trời phạt và cả ma công Thốn Thiên mà khí linh Ma Đỉnh truyền thụ cho hắn cũng cần có thời gian để lĩnh ngộ, đấy là tiên pháp nghịch thiên, tinh túy của nó bao la như biển cả.
Chương 2053: Tinh túy
“Mặc dù rất muốn bầu bạn với huynh hết chặng đường nhưng ta biết ta cũng có sứ mệnh trên mình”. Huyền Nữ thấy Diệp Thành trầm ngâm thì nở nụ cười hiền dịu “Giao ấn linh hồn cho ta đi”.
“Thế đạo hỗn loạn, mọi việc đều phải cẩn thận”. Diệp Thành đưa túi đựng đồ qua, bên trong có chứa rất nhiều thẻ ngọc có tiên quang ký ức bị phong ấn cũng như rất nhiều pháp khí thần thông và nguyên thạch, đan dược.
“Biết rồi”. Huyền Nữ nhận lấy túi, từ từ đứng dậy rồi từ từ khom người từ phía kia của bàn trà, giữ lấy khuôn mặt Diệp Thành, hôn lên chiếc mặt nạ quỷ của hắn rồi nhẹ nhàng thì thầm: “Hi vọng sau này gặp lại, huynh đã con cháu đề huề”.
Mọi người trong quán trà đều ngước nhìn, đặc biệt là ông già gầy gò và gã đàn ông râu ria đó, nhìn không chớp mắt, như muốn đứng dậy lớn tiếng hét: “Ở bên nhau đi”.
Đường phố náo nhiệt, Huyền Nữ biến mất trong đám đông, chỉ còn lại nụ hôn và những lời thì thầm ban nãy, là hi vọng và cũng là lời chúc phúc, lần này ra đi chắc phải rất lâu nữa mới gặp lại.
Diệp Thành mỉm cười, uống hết chén trà, để lại một viên nguyên thạch rồi cũng biến mất không thấy đâu, hắn phải tìm một nơi yên tĩnh để bế quan trong thời gian ngắn, xem như kiếm chỗ nghỉ chân.
“Nam tu hôn nam tu, đúng là đặc biệt”. Những người trong quán trà nhìn theo bóng lưng của Diệp Thành và tặc lưỡi: “Ta cũng không hiểu hai thằng đàn ông ở bên nhau thì có thể làm được gì”.
“Gì là nam hôn nam, người đó chắc chắn là nữ giả nam”. Có một ông già vuốt râu nói: “Đến cả Bắc Thánh còn là nữ thì thế giới còn có chuyện gì không thể xảy ra?”
“Nói Bắc Thánh mới nhớ, không ngờ lại là nữ”. mọi người không nhìn theo nữa mà tiếp tục buôn dưa lê: “Thế giới rộng lớn đúng là không có chuyện kỳ lạ nào không có, đang thịnh hành nữ giả nam sao?”
Bên này bàn tán xôn xao, bên kia Diệp Thành đã tìm được một ngôi nhà nhỏ, tốn hết một trăm nguyên thạch để thuê.
Hắn vào trong nhà thì liền lập kết giới che mắt, ngăn cách hoàn toàn nó với thế giới bên ngoài, ngoài ra còn có rất nhiều trận pháp bảo vệ huyền diệu để tránh lúc bế quan bị bên ngoài quấy rối.
Hắn chuẩn bị xong thì mới ngồi xếp bằng dưới một cây cổ thụ trong sân, từ từ nhắm mắt, thả hồn vào hư không.
Trên người hắn có rất nhiều tia chớp đang giằng xé, Trời phạt đang hủy hoại hắn, mặc dù tấn công rất mạnh nhưng lại bị hắn khống chế, Trời phạt bị suy yếu rất nhiều, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Hắn ngồi liền một mạch ba ngày, giống như mấy hòa thượng già ngồi thiền, trong thời gian đó không hề động đậy.
Mãi đến đêm ngày thứ tư hắn mới từ từ mở mắt ra, hai luồng ánh sáng thần phóng ra cứ như vật chất thật, vừa sáng chói vừa sắc bén, xuyên thủng không gian hư không với uy lực đáng sợ.
Đến giờ hắn mới bóp nát ma công Thôn Thiên mà Khí Linh Ma Đỉnh truyền thụ, tịnh tâm lĩnh ngộ.
Đấy là một ý cảnh rộng lớn, từ khi Ma tôn sáng tạo ra ma công đến khi ma công đạt đến viên mãn, tất cả đều được ghi chép rất rõ, khác hẳn với những gì mà Thái Hư Cổ Long truyền cho hắn.
Hắn tập trung tuyệt đối, dưới những chiếc lá rơi, chân mày hắn lúc thì chau nhẹ khi lại giãn ra, lúc lại có vẻ không hiểu, khi lại nở nụ cười, hắn đang tìm kiếm cơ duyên giữa những điều chưa biết.
Bí thuật thần thông cũng là đạo, rộng lớn như biển, thâm sâu khôn cùng, mặc dù là ma công nhưng cũng là tiên pháp, Ma tôn Thôn Thiên đã đi theo một hướng khác, ngay từ đầu đã biến tiên pháp này đạt đến trạng thái tốt nhất.
Diệp Thành bỗng nhiên nhận ra, ma công Thôn Thiên không phải là nuốt chửng trời đất mà là nuốt chửng bản thân, không phải nuốt vật khác mà là nuốt chính mình, đấy là điểm tinh túy của nó.
Cách chín ngày, Diệp Thành lại mở mắt, lĩnh ngộ được nhiều chân lý của phép này.
Gió nhẹ thổi qua, hắn từ từ đưa hai tay, trên hai lòng bàn tay đều xuất hiện xoáy Thôn Thiên.
Hắn chéo hai tay lại thành chữ thập, hai xoáy Thôn Thiên cũng hợp vào nhau, hấp thụ tinh hoa và chân nguyên của nhau, nuốt hết sức mạnh trên người hắn, sau đó lại trả về lại cho hắn.
Trong quá trình hấp thụ và trả ngược lại, hình thành nên một vòng tuần hoàn khó miêu tả rõ được trong cơ thể hắn, hơn nữa còn âm thầm hoàn thiện một sức mạnh khác trong lúc tuần hoàn, đó là Luân Hồi.
“Thì ra là vậy”. Diệp Thành mỉm cười, ánh mắt như ngộ ra: “Bên ngoài hấp thụ trời đất, bên trong luân hồi, đấy mới là tinh túy của Thôn Thiên, ma công Thôn Thiên đúng là tạo hóa hiếm có”.
“Cảm ơn tiền bối đã ban tặng”. Diệp Thành mỉm cười nhìn hai tay, trong lòng đầy cảm giác thăng hoa.
Ma công này giúp hắn nhìn thấy được một vùng đất mới, Thiên Đạo luân hồi, vạn vật cũng phải tuân theo quy luật đó, âm và dương, càn và khôn, nhân và quả, sinh và tử, đúng và sai.
Bất kể là thật hay giả, tất cả đều có quy luật, hai thứ đối lập cũng không thoát khỏi được luật luân hồi.
Lúc thật sự nhận ra được tinh túy của phép này, hắn mới hiểu được năm xưa tại sao Hồng Liên Nữ Đế lại chia năm ma đỉnh nhỏ ra nhiều chỗ, cô ta cũng tuân thủ theo quy luật tuần hoàn, là luân hồi giữa đến và đi.
Nhất định Nữ Đế cũng biết ma công Thôn Thiên, cũng hiểu được chân lý của nó nên mới kết hợp phép này với Đế Đạo Tiên Thuật, hi vọng có thể khiến ma tôn sống dậy, đấy là hành động nghịch thiên.
Đến giờ ma đỉnh nhỏ quay về, cũng xem như đã hoàn thành quy luật, đúng là đã mang lại hi vọng phục sinh cho ma tôn Thôn Thiên, nhưng thời gian vòng luân hồi này thật sự quá lâu, lâu đến mức khiến cả Nữ Đế cũng không đợi nổi, sự nuối tiếc bởi luân hồi là do sự vô tình của thời gian.
Chương 2054: Tiểu Thánh Viên
Đêm đã khuya, Diệp Thành mới ngồi dậy vươn vai, lại là một tạo hóa hiếm thấy.
Hắn cũng không đi lĩnh hội ma công Thôn Thiên nữa, hắn lấy rất nhiều túi chứa đồ ra, tất cả đều phồng lên, đều là chiến lợi phẩm trong di tích viễn cổ, đến tận hôm nay hắn mới có thời gian kiểm đếm.
Bảo vật chất thành núi, pháp khí nguyên thạch, đan dược bí cuộn, cái gì cũng có, hơn nữa số lượng cực lớn, tất cả đều tỏa ra tiên quang rực rỡ, chiếu sáng cả khu vườn nhỏ.
Cũng may Diệp Thành đã ngăn cách khu vườn nhỏ bằng kết giới, nếu không thành cổ này sẽ trở nên náo nhiệt.
Bận rộn một hồi, đếm từng cái, phân loại từng cái, hắn cười càng thêm “thô tục”.
Chuyến đi đến di tích viễn cổ lần này thu hoạch được rất nhiều thứ, bảo vật mà hắn cướp lấy đủ để trang bị cho một đội quân tu sĩ, đó là một số tiền khổng lồ, đều phải phân chia cho người chuyển thế.
Đếm xong, hắn mới tiến đến nhìn vào trong cái đỉnh, có một thanh tiên kiếm màu đỏ được treo bên trong.
Thanh kiếm này tên là Phần Tịch, được làm bằng sắt thần đặc biệt, đó là Chuẩn Đế Binh Bổn Mệnh của Chuẩn Đế áo bào màu đỏ, Chuẩn Đế áo bào màu trắng đó đã bị hắn giết ở khu rừng hoang vắng trong di tích, kiếm này cũng bị hắn trấn áp.
Đây là hung khí đáng sợ cấp Chuẩn Đế Binh, dù đã bị phong ấn, dù chủ nhân đã chết nhưng vẫn động đậy, kiếm khí xung quanh đều ẩn chứa sự hủy diệt.
Lúc Diệp Thành nhìn, kiếm Phần Tịch đó còn đang kêu gào muốn được thoát khỏi đó nhưng lại bị phong ấn.
Dù là Chuẩn Đế Binh nhưng dù sao cũng chỉ là một pháp khí, không có chủ nhân sử dụng cũng khó mà thoát ra được, càng khó chống cự được áp chế, huống gì vẫn còn bị nhốt trong đỉnh được làm ra bằng sắt thần Đại La.
“Bởi vì nó có giá trị, nên đừng nuốt nó”, Diệp Thành vỗ đại đỉnh của mình.
Hỗn Độn Thần Đỉnh kêu ong ong như thể muốn nuốt chửng Phần Tịch nhưng lại không làm được, chỉ vì cách biệt về cấp bậc của cả hai quá lớn, hơn nữa khí linh của Phần Tịch cực kỳ mạnh, không thể luyện hóa được trong một sớm một chiều.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu nó thực sự nuốt chửng Phần Tịch, nhất định sẽ tăng cấp, lúc đó nó sẽ ép vị chủ nhân là Diệp Thành cũng tăng cấp, nếu như thế Diệp Thành mới cảm thấy đau đớn thật.
“Nhớ đấy, đừng có nuốt chửng nó!”, có lẽ không yên tâm nên Diệp Thành không quên dặn dò lại lần nữa.
Xong việc, hắn phất tay cất đại đỉnh vào, thu hồi kết giới và pháp trận, đi thẳng ra khỏi khu vườn.
Thành cổ trong màn đêm lại không hề yên tĩnh, vẫn ổn ào, sầm uất như ban ngày.
Thoáng nhìn, những chiếc đèn lồng đỏ treo trên cao, đường phố tấp nập người qua kẻ lại, tiếng hò hét nối đuôi nhau, có rất nhiều đôi trai gái đang nói chuyện yêu đương trên cầu vòm, thưởng trăng uống rượu trên thuyền hoa.
Nhưng mọi thứ đều chỉ là mây bay với Diệp Thành mà thôi, không có người chuyển thế, nơi này chỉ là một cái trạm dừng, hắn là du khách đến từ nơi phương xa, xác định cả một đường phong trần.
Nhìn lại thành cổ lần cuối, hắn bước vào truyền tống trận đi tìm người chuyển thế và Cơ Tuyết Băng.
Nghĩ đến Cơ Tuyết Băng, hắn không khỏi ho khan một tiếng, hình ảnh xinh đẹp đó cứ hiện hữu trong đầu hắn, khi đó đầu óc mê mang, nhưng bây giờ đã tỉnh táo, nghĩ lại hắn cảm giác đó chỉ là một giấc mộng.
Nếu mấy người Hùng Nhị ở đây, chắc chắn sẽ vây quanh hắn ba vòng để hỏi: “Dáng người của cô ta có đẹp không? Da cô ta có mềm không, hai cái bánh bao có trắng hay không? Các ngươi đã làm tư thế nào? Chơi có thoải tích không, cô ta có phóng túng không?”
Nghĩ đến đây, Diệp Thành không khỏi xoa mi tâm, không biết cô ta đang ở đâu, càng không biết lúc này tâm trạng của cô ta thế nào, không chừng lúc này đang tìm hắn khắp nơi, sau đó bóp chết hắn.
Những điều này đều không phải là điều hắn xoắn xuýt mà chuyện hắn quan tâm là chuyện sau khi cô giải phóng ký ức.
Con đường dịch chuyển chỉ cách nhau sáu dặm, chỉ có một mình hắn đứng ở đó, à không đúng, hẳn là ngồi xổm ở đó, không biết hắn đang nghĩ về chuyện của mình hay nhớ lại tư thế đã quan hệ của bọn họ.
Đang miên man suy nghĩ, hắn bỗng nhìn thấy một tia sáng xẹt qua trước mặt, nhìn kỹ lại thì thấy đó là một người, chính xác hơn là một con rết tinh, bản thể vốn dĩ là một con rết, giờ hóa thành hình người.
Con rết tinh đó cũng sử dụng truyền tống trận, có lẽ là bị truy sát, chạy thẳng vào một lối ra khác, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh, chạy rất nhanh giống như một luồng lưu quang xoẹt qua.
“Huyền Hoang thật không hổ là thánh địa tu sĩ, ngay cả con rết tinh cũng lợi hại như vậy”, Diệp Thành trầm trồ, có thể nhìn ra được con rết tinh đó rất mạnh, huyết mạch của nó rất cổ xưa, truyền thừa cũng là thứ đã rất lâu.
“Chạy, chạy mau đi, lần này nếu để cho ngươi chạy thoát, ông đây sẽ lấy họ của ngươi”, khi Diệp Thành trầm trồ, phía sau vang lên tiếng mắng chửi, giọng nói này đầy nội lực, chấn động đến mức cả con đường này đều vang lên tiếng ầm ầm.
Diệp Thành vô thức quay đầu lại, cảm nhận được một luồng khí tức đang lao đến chỗ mình khiến thánh huyết của hắn sôi trào, khi hắn định thần lại mới nhìn thấy đó là một con khỉ, ừm, chắc là một con vượn.
Đó là một con vượn nhỏ, vác một cây gậy sắt màu đen, có bộ lông vàng óng, cứng như kim sắt, một đôi hỏa nhãn kim tinh, toát ra thần quang hệt như có tia lửa bắn ra khiến người ta kinh hãi.
“Đấu Chiến Thánh Viên”, Diệp Thành híp mắt, nhận ra huyết mạch của con vượn đó, là huyết mạch Đấu Chiến cực kỳ bá đạo, khí tức của nó hung hãn rất giống với khí tức của Đấu Chiến Thánh Hoàng.
“Cuối cùng cũng bắt được một con còn sống”, Diệp Thành nhìn lướt một lượt từ trên xuống, đầu óc nhất thời ngẩn ngơ, nhìn này Tiểu Thánh Viên này cứ như đang nhìn Hổ Oa, tiếc là không phải Hổ Oa chuyển thế.
“Ngươi nhìn cái gì?”, Tiểu Thánh Viên đi ngang qua, thấy Diệp Thành nhìn nó, gừ một tiếng.
“Tò mò thôi!”, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Chưa từng nhìn thấy ai kiêu ngạo giống ngươi”.
Chương 2055: Bầu bạn
“Này!”, Tiểu Thánh Viên không đuổi theo nữa, nổi nóng, trở nên cáu kỉnh, vừa định dùng gậy sắt đánh Diệp Thanh nhưng khi nhìn thấy con rết tinh đã đi xa, bèn vội vã đuổi theo.
So với con rết tinh đó, tốc độ của Tiểu Thánh Viên mới được gọi là siêu nhanh, như thể một tia sáng vàng chói lóa.
Rất nhanh, hướng mà Tiểu Thánh Viên đuổi theo vang lên tiếng nổ ầm ầm, giao lộ không gian cũng chấn động, liên tục có tiếng mắng chửi: “Này nhóc, chạy đi, sao không chạy nữa”.
“Nhất mạch Đấu Chiến đều mạnh thế sao?”, Diệp Thành nhìn đến nhếch môi, hắn tận mắt nhìn thấy Tiểu Thánh Viên đuổi theo, cũng tận mắt nhìn thấy Tiểu Thánh Viên đánh chết con rết tinh chỉ bằng một gậy.
Huyết mạch của con rết tinh đó cũng rất mạnh, sức chiến đấu càng siêu phàm, không yếu hơn thần tử Thiên Phạt nhưng đã bị Tiểu Thánh Viên đập chết ngay lần chạm trán đầu tiên, lúc này cơ thể gần như nát vụn.
“Quan sát bằng mắt thì thấy sức chiến đấu có thể so được với Cửu Tiên Đế cùng cấp”, Diệp Thành sờ cằm, nếu Tiểu Thánh Viên cùng cấp với Tiểu Cửu Tiên, có lẽ Tiểu Cửu Tiên sẽ không thể đánh bại được Thánh Viên, nó rất hung dữ.
“Đúng là đi đâu cũng gặp được sự tồn tại yêu nghiệt như vậy”, Diệp Thành ngẫm nghĩ một lúc rồi lại trầm trồ: “Xem ra Nam Đế ở Nam Vực cũng không phải không có đối thủ, hơn nữa cũng không ít”.
“Lẩm bẩm cái gì đấy? Qua đây”, Tiểu Thánh Viên quay lại, trong tay còn xách theo con rết tinh.
“Nói thật nhé, tính tình ta không tốt!”, Diệp Thành lắc đầu, rất không đứng đắn.
“Phải coi là với ai!”, Tiểu Thánh Viên đặt con rết tinh xuống, lấy gậy đập nó sang.
Diệp Thành cũng từ bỏ, không động đến binh khí, tay không đánh trả lại.
Tiếng nổ tung vang lên, giao lộ không gian lại vang lên tiếng ầm ầm lần nữa, lại nhìn hai người họ, Diệp Thanh hết vung tay lên rồi lại tung ra chưởng đấu trực diện với một đòn của cây gậy sắt đen đó, khiến cho lòng bàn tay của hắn có cảm giác đau.
Tiểu Thánh Viên cũng không khá hơn là bao, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, cây gậy sắt màu đen chấn động vang lên tiếng ong ong: “Ngươi từ đâu đến, quyền chưởng cũng mạnh đấy, sao ta chưa từng gặp ngươi?”
“Người ngươi chưa từng gặp còn nhiều lắm”, Diệp Thành mắng lại một câu, đến giờ lòng bàn tay vẫn còn tê.
“Còn đeo mặt nạ à, gỡ xuống cho ngươi này!”, Tiểu Thánh Viên lại xông đến, cây gậy sắt màu đen tỏa ra ánh sáng vàng, sấm sét bao quanh, vang lên tiếng ầm ầm, khí tức dữ dội, uy lực áp đảo.
Diệp Thành cũng không đứng yên chịu đánh, hắn di chuyển một bước thoáng chốc tránh được đòn tấn công, hắn bỗng dưng giơ lên lòng bàn tay, trong lòng bàn tay có bí thuật và thần thông tự mình tiến hóa, một Đại Suất Bi Thủ lao đến.
Lại là một cú va chạm của chưởng và gậy, giao lộ không gian rung chuyển, suýt nữa bị sụp xuống.
Một hiệp không phân thắng bại, hai người đứng dậy bắt đầu đánh tiếp, Tiểu Thánh Viên vung gậy lên, ra đòn vừa dứt khoát vừa sắc bén. Diệp Thành cũng không yếu thế, tay không đánh với nó, bí pháp và thần thông lần lượt xuất hiện.
Cả hai đều ho ra máu, đều bị chấn động, đây còn là lúc cả hai đều chưa phát huy hết sức mạnh của mình, nếu cả hai đều mở ra sức chiến đấu đỉnh cao của mình, giao lộ không gian sẽ sụp đổ trong tích tắc.
Diệp Thành càng đánh càng cảm thấy ngạc nhiên, Tiểu Thánh Viên không hung hãn bình thường, cây gậy sắt thậm chí còn mạnh hơn, khí thế hung tàn, ý chí chiến đấu bất khả chiến bại, điều này khơi dậy sức mạnh bá tuyệt ẩn chứa trong người.
Tiểu Thánh Viên cũng càng đánh càng ngạc nhiên, ở Nam Vực của Huyền Hoang này, người trẻ tuổi có thể đánh lại nó cũng chỉ có mấy người, nhưng Diệp Thành không phải một trong số đó.
Điều này khiến nó cực kỳ tò mò với thân phận của Diệp Thành, muốn dùng hỏa nhãn kim tinh đều nhìn thấu gương mặt thật và huyết mạch của Diệp Thành nhưng lại bị bí pháp huyền bí trên người Diệp Thành che mất, không thể nhìn thấu được.
Đánh được một lúc, hai người lập tức đình chiến, nghiêng người nhìn về phía con đường.
Ở đó có một người đàn ông cường tráng đi đến, cả thân tràn đầy sát khí và máu tươi, là hai ông lão một đen một trắng, khí thế uy nghiêm lẫm liệt, là Thánh Vương hàng thật giá thật, không phải tu sĩ loài người, bản thể là một con rết.
Thấy vậy, Diệp Thành nhướng mày, liếc nhìn hai vị Thánh Vương rết tinh, rồi lại nhìn con rết tinh bị Tiểu Thánh Viên đánh chết, lúc này lại hứng thú nhìn Tiểu Thánh Viên.
Tiểu Thánh Viên đó lại rất nhanh nhẹn, vừa nhìn thấy hai Thánh Vương rết tinh thì lập tức quay đầu bỏ chạy.
“Tiểu Viên kia, đi đâu”, hai Thánh Vương rết tinh hét lên, sải bước đuổi theo.
“Mẹ nó, có gan thì một đối một”, Tiểu Thánh Viên ở đằng xa mắng một tiếng nhưng hai Thánh Vương rết tinh đó hoàn toàn không để tâm đến nó, không nói nhiều chạy đến bắt nó.
Khi Diệp Thành nhìn thấy Tiểu Thánh Viên lần nữa thì nó đã bị Thánh Vương rết tinh đồ trắng xách về, hai tay hai chân nó điên cuồng vùng vẫy, nhưng không thể nào thoát khỏi xiềng xích của Thánh Vương rết tinh.
Diệp Thành làm như không thấy, đánh nhau với Tiểu Thánh Viên còn được nhưng đánh với hai Thánh Vương thì còn kém xa.
Nhưng mặc dù hắn làm như không thấy làm như không thấy, nhưng làm như không thấy cũng không bỏ qua cho hắn, khi bị xách đi ngang qua, Tiểu Thánh Viên đột nhiên gào lên: “Còn hắn nữa, hắn cũng đánh con rết tinh kia”.
“Hửm?”, hai Thánh Vương rết tinh vốn định đi thì bỗng dừng bước, đều nhìn Diệp Thành.
“Ta đậu xanh nhà ngươi!”, Diệp Thành mắng, sau đó xoay người bỏ chạy, trán nổi lên ba đường hắc tuyến, hối hận tại sao trước đó không sử dụng sức chiến đấu đỉnh phong, nếu làm lại lần nữa hắn sẽ đá chết Tiểu Thánh Viên.
“Ngươi chạy đi đâu?”, Thánh Vương rết tinh áo đen hét lên, bước đến đuổi theo.
“Ha ha, ta thật thông minh”, Tiểu Thánh Viên nhếch miệng cười, mặc dù bị Thánh Vương rết tinh áo trắng xách đi nhưng vẫn là cười đến cực kỳ vui vẻ: “Bây giờ ta có người bầu bạn rồi”.
Đó là Diệp Thành, không biết tại sao hắn lại rơi vào đây, cũng không biết tại sao lại bị treo trên cây.
Ánh trăng chiếu xuống, thánh thể hắn run rẩy, trong đan hải có hai luồng tiên khí tuôn ra, hóa thành một hình bóng xinh đẹp: áo trắng như tuyết, không vương bụi trần, quanh người còn có phượng hoàng bay múa nhẹ nhàng.
Cô gái này chính là Huyền Nữ chuyển thế, bản thể chính là một cây Phượng Hoàng Linh Lung, năm đó được Diệp Thành tìm được, vẫn chưa hóa thành hình người, vẫn luôn được Diệp Thành nuôi dưỡng, lần này mới hóa thành hình người.
Huyền Nữ ra tay, đưa Diệp Thành đang treo trên cây xuống, đặt lên đám mây.
Màn đêm yên tĩnh, cô ta cười yếu ớt nhìn Diệp Thành, nhẹ nhàng gạt ra sợi tóc bạc trắng của Diệp Thành, vuốt ve khuôn mặt đầy tang thương, đôi mắt mơ màng, như si như mê.
Cô ta ở đan hải của Diệp Thành ba năm, sớm đã có tâm trí, cũng biết mình chuyển thế, cô ta cũng không khiếp sợ như trong tưởng tượng, nhưng nhìn Diệp Thành, cô ta bất giác nhớ lại chuyện kiếp trước.
Cô ta là Đan Chi Huyền Nữ, cao cao tại thượng, bị Diệp Thành đánh bại ở đại hội đấu đan tại Đan Thành, cũng bị hắn cướp mất trái tim thiếu nữ, năm đó, cô ta và Lạc Hi tiến vào lò đan, giúp hắn thăng cấp thành công.
Diệp Thành tỉnh lại, nhẹ nhàng ngồi dậy, đôi mắt dao động nhìn trái nhìn phải xung quanh, đây không phải di tích cổ xưa, cảnh tượng trông rất xa lạ, hắn chắc chắn là chưa từng đến đây.
“Huynh tỉnh rồi”. Huyền Nữ khẽ cười, giọng điệu dịu dàng, có chút ngượng ngùng và đỏ mặt.
“Ba năm rồi, cuối cùng cô cũng hóa thành hình người rồi, vẫn xinh đẹp như vậy”. Diệp Thành dời mắt, nhưng lại khẽ nhíu mày: “Cô đợi một lát, đầu óc có chút mơ hồ, để ta bình tĩnh lại”.
Huyền Nữ cũng nghe lời, ngồi dưới gốc cây cổ thụ, lấy một cái gương nhỏ, chỉnh trang trước gương, thi thoảng cũng nghiêng mắt, cười mỉm nhìn Diệp Thành.
Diệp Thành quả thực có chút mơ hồ, ký ức có chút hỗn loạn, hắn nhớ ở di tích cổ xưa, có rất nhiều tà linh, mọi người hợp lực cùng giết, cuối cùng lại cảm thấy như bị đẩy vào ảo cảnh.
Nghĩ tới nghĩ lui, ngẫm qua ngẫm lại, vẻ mặt hắn cũng tỉnh táo hơn, giật mình ngẩng đầu, nhìn quần áo bản thân hỗn loạn, xong việc vẫn không quên kéo quần, nhìn “cậu em” bên trong quần của mình, tên kia vẫn hùng tráng như vậy, đứng thẳng đầy phấn chấn.
Bất giác, hắn khẽ nhếch miệng, theo bản năng nhìn sang Huyền Nữ đang ngồi kế bên, khàn giọng nói: “Cô ở trong đan hải ta, vậy chuyện xảy ra ở Thương Lan Giới, cô có biết không?”
“Biết…. Biết chứ!”. Huyền Nữ đỏ mặt, sao cô ta không biết được, hay nói cách khác là cô ta thấy từ đầu tới cuối, hình ảnh ướt át kia thật sự càng nghĩ càng xấu hổ, quá nóng bỏng!
“Ta với nàng ấy thật sự đã làm chuyện gạo nấu thành cơm rồi à?”, Diệp Thành trợn tròn mắt, thăm dò nhìn Huyền Nữ.
“Da dẻ nàng ấy trắng nõn mềm mịn, vóc dáng cũng hoàn mỹ tinh tế, hơn nữa, rên lên rất dễ nghe”. Huyền Nữ khẽ cười, đôi mắt khẽ cong như vầng trăng: “Câu trả lời này, đủ ý nghĩa rồi chứ”.
“Đủ rồi”. Diệp Thành che trán: “Lúc gặp lại, có khi nào nàng ấy bóp chết ta không đây”.
“Đừng nói, thật sự còn có khả năng này đấy”. Huyền Nữ che miệng khẽ cười: “Huynh tự mình cầu phúc đi!”
“Mẹ nó đúng là Tà Ma, còn dám gây ra chuyện như vậy”. Diệp Thành mắng mỏ, mạnh bạo gãi đầu.
“Chuyện này cũng không thể trách huynh”. Huyền Nữ mỉm cười nói: “Huynh ở trong trạng thái mất ý thức, nói chuyện rõ ràng với Đông Thần, nàng ấy sẽ hiểu thôi, có khi nàng ấy sẽ tha thứ cho huynh”.
“Vậy thì cũng phải tìm nàng ấy trước rồi nói tiếp”. Diệp Thành lật người nhảy xuống đám mây: “Tà Ma chưa giết chết ta, đương nhiên sẽ không giết nàng ấy, chẳng lẽ hiện tại nàng ấy đang tìm ta khắp Huyền Hoang sao?”
“Huynh có từng nghĩ đến khả năng…”, Huyền Nữ nhìn Diệp Thành, lời nói đầy thâm ý: “Nếu năm đó nàng ấy thực sự mở được phong ấn ký ức thì liệu huynh và nàng ấy có thể nối lại mối duyên kiếp trước hay không”.
Chương 2052: Tìm kiếm
“Chuyện … Chuyện này”. Diệp Thành tằng hắng, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
“Huynh từng hứa với nàng ấy sẽ yêu nàng ấy một đời đấy”. Huyền Nữ liếc mắt.
“Đừng có đùa, ta chưa từng nói”. Diệp Thành chỉnh lại áo còn nhích nhẹ “cậu nhỏ”.
“Linh hồn của ta nằm trong cơ thể huynh, ta nhớ như in những gì nàng ấy nói trước khi chết cách đây hơn hai trăm năm trước, rõ ràng huynh đã vì nàng ấy mà rơi nước mắt”. Huyền Nữ cười mỉm, đưa tay choàng qua ngực Diệp Thành, để lộ ra một luồng tiên quang, đấy là linh hồn của cô ta, năm xưa đã hòa vào trong Thiên Tịch Đan.
“Để tìm thấy rồi hẵng nói”. Diệp Thành gãi đầu, bước về trước rồi bay vào hư không.
Huyền Nữ cười theo sau, trong lòng thầm hi vọng người ở Thương Lang giới không phải là Cơ Tuyết Băng mà là mình, dù cho lúc đó Diệp Thành đang trong tình trạng mất tỉnh táo.
Hai người họ vút ngang qua bầu trời đêm hiền hòa và yên ả như hai luồng tiên quang.
Diệp Thành khoác áo đen, đeo mặt nạ quỷ, một lần nữa dùng Chu Thiên che khuất huyền cơ.
Còn Huyền Nữ thì cũng dứt khoát giả dạng đàn ông, vô cùng điển trai.
Diệp Thành liếc mắt, ánh mắt rất kỳ lạ, con gái Đại Sở làm sao thế nhỉ? Ai cũng thích giả đàn ông sao? Cơ Tuyết Băng thích, Hồng Trần Tuyết thích, đến cả Huyền Nữ cũng vậy.
Hắn lắc đầu, vung tay, Chu Thiên liền biến thành một luồng tiên quang, chạy vào trong cơ thể Huyền Nữ, giúp hắn che giấu huyền cơ. Thế giới này quá hỗn loạn, có thêm một lớp bảo vệ cũng không phải chuyện xấu.
Đến gần sáng họ mới đáp xuống trước một thành trì cổ chưa nghe tên bao giờ.
Niên đại của tòa thành cổ đó cũng không nhỏ, phủ đầy bởi bụi thời gian, chắc đã từng trải qua thời chiến, trên tường thành vẫn còn dấu vết dao kiếm chém vào để lại, dấu vết nào cũng cổ xưa.
“Vạn Cổ Thành”. Diệp Thành liếc nhìn tấm bia đá dựng trước thành cổ rồi lấy bản đồ ra tra, hắn đã tìm ra được ngôi thành này nhưng vẻ mặt lại thay đổi rất phức tạp.
“Sao lại có biểu cảm như thế?”, Huyền Nữ thắc mắc, nhìn Diệp Thành với vẻ hơi bất ngờ.
“Hơi thốn, tự xem đi”. Diệp Thành không giải thích mà đẩy bản đồ qua cho Huyền Nữ.
Huyền Nữ nhận lấy, nhìn sơ qua và chính xác tìm ra vị trí của Vạn Cổ Thành, nhưng sắc mặt cũng thay đổi theo “Không… Không phải Trung Châu sao? Sao lại đến Nam Vực thế này?”
“Tà Ma không hổ là đại thần của thời đại Hồng Hoang, quả nhiên thần thông quảng đại”. Diệp Thành tặc lưỡi xuýt xoa “Trung Châu cách chỗ này không biết bao nhiêu vạn dặm, vậy mà cũng có thể đưa đến đây được, ngầu thật”.
Hắn vừa nói vừa bước chân vào thành cổ, trong lòng thầm nghĩ, Tà Ma đưa hắn đến Nam Vực, vậy không biết sẽ đưa Cơ Tuyết Băng đến đâu, không chừng sẽ để lạc mất nàng ấy.
“Có nghe nói di tích cổ của Trung Châu đã sụp đổ rồi không?”. Lúc hắn đang im lặng thì có tiếng bàn tán xôn xao vang lên hai bên đường: “Nghe nói hơn chín mươi phần trăm người vào đó đều đã chết”.
“Di tích Viễn Cổ sụp đổ rồi?”, Diệp Thành giật chân mày, dừng chân bên một quán trà, tìm kiếm chỗ ngồi rồi gọi một ấm trà ngon, nơi này là chỗ mọi người bàn tán xôn xao nhất.
“Ta biết chuyện di chỉ bị sụp đổ”. Một người đàn ông râu ria ở bàn kế bên xắn tay áo, nói chuyện nước bọt văng khắp nơi “Nghe nói bên trong di chỉ toàn là tà linh, người vào trong tìm báu vật đều bị nó nuốt chửng, Hồng Liên Nghiệp Hải đã bị nhuốm máu toàn bộ”.
“Những người có thể thoát ra được đều là những người rất ghê gớm, Cửu Tiên Đế Gia, thần tử, thần nữ của chín tộc Viễn Cổ, Trung Hoàng, Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh, còn có cả thần tử của tộc Phượng Hoàng”. Một ông già luộm thộm cũng không chịu đứng ngoài cuộc, thở dài: “Tiếc là không thấy Thánh Thể và Đông Thần ở đâu”.
“Thánh Thể mới thật sự là thiên tài”. Ai nấy đều thi nhau nói “Ba năm trước, ngoài thành cổ Đông Hoang, người đời cứ tưởng hắn đã chết, không ngờ lại vẫn còn sống trên thế giới này, hơn nữa còn làm loạn khắp nơi trong di chỉ, còn đánh bại thần tử của Tiên tộc, đm bất ngờ thật”.
“Lão phu có cảm giác Thánh Thể vẫn còn sống”. Vẫn là lão già gầy gò xấu xí đó, vừa vuốt râu vừa nói với vẻ đầy cảm xúc: “Mạng của hắn dai lắm”.
“Xem ra tối qua đã xảy ra rất nhiều chuyện”. Giữa tiếng bàn tán, Diệp Thần húp một ngụm trà, nói: “Không ngờ di tích Viễn Cổ đã đổ sập, đấy cũng là kiệt tác của Tà Ma đấy sao?”
“Sắp tới định thế nào?”, Huyền Nữ vừa nói vừa rót đầy cốc trà cho Diệp Thành.
“Không đi đâu cả, cần ở lại vài ngày”. Diệp Thành vừa dứt lời thì khóe miệng liền rớm máu đen, trong máu còn có lôi điện yếu, sắc mặt của hắn cũng lập tức tái nhợt.
“Lại là Trời phạt sao?”, Huyền Nữ lo lắng, dường như cô ta đã biết được tình hình của Diệp Thành lúc này.
“Không sao”. Diệp Thành lau máu tươi, chau nhẹ mày, hắn vẫn còn nhớ rõ lời của Tà Ma, sở dĩ để cho hắn và Cơ Tuyết Băng giao hợp là vì họ cùng gặp Trời phạt như nhau.
Sau khi tự tỉnh lại, hắn đã cảm thấy uy lực của Trời phạt yếu đi nhiều, hoàn toàn nằm trong khả năng chịu đựng của hắn.
Hắn biết rõ nhất định chuyện này có liên quan đến việc hắn và Cơ Tuyết Băng giao hợp, Trời phạt của họ đã làm suy giảm lẫn nhau trong quá trình giao hợp, hắn có thể chắc chắn nhất định Trời phạt của Cơ Tuyết Băng cũng yếu đi rất nhiều.
Nói vậy thì Tà Ma đã giúp họ, nhưng hắn không nghĩ mục đích của Tà Ma lại đơn giản như thế, cô ta là tà ma quỷ quái, chưa từng làm chuyện gì bình thường cả, nhất định là còn có ẩn ý gì thâm sâu hơn.
Hắn cần phải bế quan một lần để khống chế hoàn toàn Trời phạt và cả ma công Thốn Thiên mà khí linh Ma Đỉnh truyền thụ cho hắn cũng cần có thời gian để lĩnh ngộ, đấy là tiên pháp nghịch thiên, tinh túy của nó bao la như biển cả.
Chương 2053: Tinh túy
“Mặc dù rất muốn bầu bạn với huynh hết chặng đường nhưng ta biết ta cũng có sứ mệnh trên mình”. Huyền Nữ thấy Diệp Thành trầm ngâm thì nở nụ cười hiền dịu “Giao ấn linh hồn cho ta đi”.
“Thế đạo hỗn loạn, mọi việc đều phải cẩn thận”. Diệp Thành đưa túi đựng đồ qua, bên trong có chứa rất nhiều thẻ ngọc có tiên quang ký ức bị phong ấn cũng như rất nhiều pháp khí thần thông và nguyên thạch, đan dược.
“Biết rồi”. Huyền Nữ nhận lấy túi, từ từ đứng dậy rồi từ từ khom người từ phía kia của bàn trà, giữ lấy khuôn mặt Diệp Thành, hôn lên chiếc mặt nạ quỷ của hắn rồi nhẹ nhàng thì thầm: “Hi vọng sau này gặp lại, huynh đã con cháu đề huề”.
Mọi người trong quán trà đều ngước nhìn, đặc biệt là ông già gầy gò và gã đàn ông râu ria đó, nhìn không chớp mắt, như muốn đứng dậy lớn tiếng hét: “Ở bên nhau đi”.
Đường phố náo nhiệt, Huyền Nữ biến mất trong đám đông, chỉ còn lại nụ hôn và những lời thì thầm ban nãy, là hi vọng và cũng là lời chúc phúc, lần này ra đi chắc phải rất lâu nữa mới gặp lại.
Diệp Thành mỉm cười, uống hết chén trà, để lại một viên nguyên thạch rồi cũng biến mất không thấy đâu, hắn phải tìm một nơi yên tĩnh để bế quan trong thời gian ngắn, xem như kiếm chỗ nghỉ chân.
“Nam tu hôn nam tu, đúng là đặc biệt”. Những người trong quán trà nhìn theo bóng lưng của Diệp Thành và tặc lưỡi: “Ta cũng không hiểu hai thằng đàn ông ở bên nhau thì có thể làm được gì”.
“Gì là nam hôn nam, người đó chắc chắn là nữ giả nam”. Có một ông già vuốt râu nói: “Đến cả Bắc Thánh còn là nữ thì thế giới còn có chuyện gì không thể xảy ra?”
“Nói Bắc Thánh mới nhớ, không ngờ lại là nữ”. mọi người không nhìn theo nữa mà tiếp tục buôn dưa lê: “Thế giới rộng lớn đúng là không có chuyện kỳ lạ nào không có, đang thịnh hành nữ giả nam sao?”
Bên này bàn tán xôn xao, bên kia Diệp Thành đã tìm được một ngôi nhà nhỏ, tốn hết một trăm nguyên thạch để thuê.
Hắn vào trong nhà thì liền lập kết giới che mắt, ngăn cách hoàn toàn nó với thế giới bên ngoài, ngoài ra còn có rất nhiều trận pháp bảo vệ huyền diệu để tránh lúc bế quan bị bên ngoài quấy rối.
Hắn chuẩn bị xong thì mới ngồi xếp bằng dưới một cây cổ thụ trong sân, từ từ nhắm mắt, thả hồn vào hư không.
Trên người hắn có rất nhiều tia chớp đang giằng xé, Trời phạt đang hủy hoại hắn, mặc dù tấn công rất mạnh nhưng lại bị hắn khống chế, Trời phạt bị suy yếu rất nhiều, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Hắn ngồi liền một mạch ba ngày, giống như mấy hòa thượng già ngồi thiền, trong thời gian đó không hề động đậy.
Mãi đến đêm ngày thứ tư hắn mới từ từ mở mắt ra, hai luồng ánh sáng thần phóng ra cứ như vật chất thật, vừa sáng chói vừa sắc bén, xuyên thủng không gian hư không với uy lực đáng sợ.
Đến giờ hắn mới bóp nát ma công Thôn Thiên mà Khí Linh Ma Đỉnh truyền thụ, tịnh tâm lĩnh ngộ.
Đấy là một ý cảnh rộng lớn, từ khi Ma tôn sáng tạo ra ma công đến khi ma công đạt đến viên mãn, tất cả đều được ghi chép rất rõ, khác hẳn với những gì mà Thái Hư Cổ Long truyền cho hắn.
Hắn tập trung tuyệt đối, dưới những chiếc lá rơi, chân mày hắn lúc thì chau nhẹ khi lại giãn ra, lúc lại có vẻ không hiểu, khi lại nở nụ cười, hắn đang tìm kiếm cơ duyên giữa những điều chưa biết.
Bí thuật thần thông cũng là đạo, rộng lớn như biển, thâm sâu khôn cùng, mặc dù là ma công nhưng cũng là tiên pháp, Ma tôn Thôn Thiên đã đi theo một hướng khác, ngay từ đầu đã biến tiên pháp này đạt đến trạng thái tốt nhất.
Diệp Thành bỗng nhiên nhận ra, ma công Thôn Thiên không phải là nuốt chửng trời đất mà là nuốt chửng bản thân, không phải nuốt vật khác mà là nuốt chính mình, đấy là điểm tinh túy của nó.
Cách chín ngày, Diệp Thành lại mở mắt, lĩnh ngộ được nhiều chân lý của phép này.
Gió nhẹ thổi qua, hắn từ từ đưa hai tay, trên hai lòng bàn tay đều xuất hiện xoáy Thôn Thiên.
Hắn chéo hai tay lại thành chữ thập, hai xoáy Thôn Thiên cũng hợp vào nhau, hấp thụ tinh hoa và chân nguyên của nhau, nuốt hết sức mạnh trên người hắn, sau đó lại trả về lại cho hắn.
Trong quá trình hấp thụ và trả ngược lại, hình thành nên một vòng tuần hoàn khó miêu tả rõ được trong cơ thể hắn, hơn nữa còn âm thầm hoàn thiện một sức mạnh khác trong lúc tuần hoàn, đó là Luân Hồi.
“Thì ra là vậy”. Diệp Thành mỉm cười, ánh mắt như ngộ ra: “Bên ngoài hấp thụ trời đất, bên trong luân hồi, đấy mới là tinh túy của Thôn Thiên, ma công Thôn Thiên đúng là tạo hóa hiếm có”.
“Cảm ơn tiền bối đã ban tặng”. Diệp Thành mỉm cười nhìn hai tay, trong lòng đầy cảm giác thăng hoa.
Ma công này giúp hắn nhìn thấy được một vùng đất mới, Thiên Đạo luân hồi, vạn vật cũng phải tuân theo quy luật đó, âm và dương, càn và khôn, nhân và quả, sinh và tử, đúng và sai.
Bất kể là thật hay giả, tất cả đều có quy luật, hai thứ đối lập cũng không thoát khỏi được luật luân hồi.
Lúc thật sự nhận ra được tinh túy của phép này, hắn mới hiểu được năm xưa tại sao Hồng Liên Nữ Đế lại chia năm ma đỉnh nhỏ ra nhiều chỗ, cô ta cũng tuân thủ theo quy luật tuần hoàn, là luân hồi giữa đến và đi.
Nhất định Nữ Đế cũng biết ma công Thôn Thiên, cũng hiểu được chân lý của nó nên mới kết hợp phép này với Đế Đạo Tiên Thuật, hi vọng có thể khiến ma tôn sống dậy, đấy là hành động nghịch thiên.
Đến giờ ma đỉnh nhỏ quay về, cũng xem như đã hoàn thành quy luật, đúng là đã mang lại hi vọng phục sinh cho ma tôn Thôn Thiên, nhưng thời gian vòng luân hồi này thật sự quá lâu, lâu đến mức khiến cả Nữ Đế cũng không đợi nổi, sự nuối tiếc bởi luân hồi là do sự vô tình của thời gian.
Chương 2054: Tiểu Thánh Viên
Đêm đã khuya, Diệp Thành mới ngồi dậy vươn vai, lại là một tạo hóa hiếm thấy.
Hắn cũng không đi lĩnh hội ma công Thôn Thiên nữa, hắn lấy rất nhiều túi chứa đồ ra, tất cả đều phồng lên, đều là chiến lợi phẩm trong di tích viễn cổ, đến tận hôm nay hắn mới có thời gian kiểm đếm.
Bảo vật chất thành núi, pháp khí nguyên thạch, đan dược bí cuộn, cái gì cũng có, hơn nữa số lượng cực lớn, tất cả đều tỏa ra tiên quang rực rỡ, chiếu sáng cả khu vườn nhỏ.
Cũng may Diệp Thành đã ngăn cách khu vườn nhỏ bằng kết giới, nếu không thành cổ này sẽ trở nên náo nhiệt.
Bận rộn một hồi, đếm từng cái, phân loại từng cái, hắn cười càng thêm “thô tục”.
Chuyến đi đến di tích viễn cổ lần này thu hoạch được rất nhiều thứ, bảo vật mà hắn cướp lấy đủ để trang bị cho một đội quân tu sĩ, đó là một số tiền khổng lồ, đều phải phân chia cho người chuyển thế.
Đếm xong, hắn mới tiến đến nhìn vào trong cái đỉnh, có một thanh tiên kiếm màu đỏ được treo bên trong.
Thanh kiếm này tên là Phần Tịch, được làm bằng sắt thần đặc biệt, đó là Chuẩn Đế Binh Bổn Mệnh của Chuẩn Đế áo bào màu đỏ, Chuẩn Đế áo bào màu trắng đó đã bị hắn giết ở khu rừng hoang vắng trong di tích, kiếm này cũng bị hắn trấn áp.
Đây là hung khí đáng sợ cấp Chuẩn Đế Binh, dù đã bị phong ấn, dù chủ nhân đã chết nhưng vẫn động đậy, kiếm khí xung quanh đều ẩn chứa sự hủy diệt.
Lúc Diệp Thành nhìn, kiếm Phần Tịch đó còn đang kêu gào muốn được thoát khỏi đó nhưng lại bị phong ấn.
Dù là Chuẩn Đế Binh nhưng dù sao cũng chỉ là một pháp khí, không có chủ nhân sử dụng cũng khó mà thoát ra được, càng khó chống cự được áp chế, huống gì vẫn còn bị nhốt trong đỉnh được làm ra bằng sắt thần Đại La.
“Bởi vì nó có giá trị, nên đừng nuốt nó”, Diệp Thành vỗ đại đỉnh của mình.
Hỗn Độn Thần Đỉnh kêu ong ong như thể muốn nuốt chửng Phần Tịch nhưng lại không làm được, chỉ vì cách biệt về cấp bậc của cả hai quá lớn, hơn nữa khí linh của Phần Tịch cực kỳ mạnh, không thể luyện hóa được trong một sớm một chiều.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu nó thực sự nuốt chửng Phần Tịch, nhất định sẽ tăng cấp, lúc đó nó sẽ ép vị chủ nhân là Diệp Thành cũng tăng cấp, nếu như thế Diệp Thành mới cảm thấy đau đớn thật.
“Nhớ đấy, đừng có nuốt chửng nó!”, có lẽ không yên tâm nên Diệp Thành không quên dặn dò lại lần nữa.
Xong việc, hắn phất tay cất đại đỉnh vào, thu hồi kết giới và pháp trận, đi thẳng ra khỏi khu vườn.
Thành cổ trong màn đêm lại không hề yên tĩnh, vẫn ổn ào, sầm uất như ban ngày.
Thoáng nhìn, những chiếc đèn lồng đỏ treo trên cao, đường phố tấp nập người qua kẻ lại, tiếng hò hét nối đuôi nhau, có rất nhiều đôi trai gái đang nói chuyện yêu đương trên cầu vòm, thưởng trăng uống rượu trên thuyền hoa.
Nhưng mọi thứ đều chỉ là mây bay với Diệp Thành mà thôi, không có người chuyển thế, nơi này chỉ là một cái trạm dừng, hắn là du khách đến từ nơi phương xa, xác định cả một đường phong trần.
Nhìn lại thành cổ lần cuối, hắn bước vào truyền tống trận đi tìm người chuyển thế và Cơ Tuyết Băng.
Nghĩ đến Cơ Tuyết Băng, hắn không khỏi ho khan một tiếng, hình ảnh xinh đẹp đó cứ hiện hữu trong đầu hắn, khi đó đầu óc mê mang, nhưng bây giờ đã tỉnh táo, nghĩ lại hắn cảm giác đó chỉ là một giấc mộng.
Nếu mấy người Hùng Nhị ở đây, chắc chắn sẽ vây quanh hắn ba vòng để hỏi: “Dáng người của cô ta có đẹp không? Da cô ta có mềm không, hai cái bánh bao có trắng hay không? Các ngươi đã làm tư thế nào? Chơi có thoải tích không, cô ta có phóng túng không?”
Nghĩ đến đây, Diệp Thành không khỏi xoa mi tâm, không biết cô ta đang ở đâu, càng không biết lúc này tâm trạng của cô ta thế nào, không chừng lúc này đang tìm hắn khắp nơi, sau đó bóp chết hắn.
Những điều này đều không phải là điều hắn xoắn xuýt mà chuyện hắn quan tâm là chuyện sau khi cô giải phóng ký ức.
Con đường dịch chuyển chỉ cách nhau sáu dặm, chỉ có một mình hắn đứng ở đó, à không đúng, hẳn là ngồi xổm ở đó, không biết hắn đang nghĩ về chuyện của mình hay nhớ lại tư thế đã quan hệ của bọn họ.
Đang miên man suy nghĩ, hắn bỗng nhìn thấy một tia sáng xẹt qua trước mặt, nhìn kỹ lại thì thấy đó là một người, chính xác hơn là một con rết tinh, bản thể vốn dĩ là một con rết, giờ hóa thành hình người.
Con rết tinh đó cũng sử dụng truyền tống trận, có lẽ là bị truy sát, chạy thẳng vào một lối ra khác, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh, chạy rất nhanh giống như một luồng lưu quang xoẹt qua.
“Huyền Hoang thật không hổ là thánh địa tu sĩ, ngay cả con rết tinh cũng lợi hại như vậy”, Diệp Thành trầm trồ, có thể nhìn ra được con rết tinh đó rất mạnh, huyết mạch của nó rất cổ xưa, truyền thừa cũng là thứ đã rất lâu.
“Chạy, chạy mau đi, lần này nếu để cho ngươi chạy thoát, ông đây sẽ lấy họ của ngươi”, khi Diệp Thành trầm trồ, phía sau vang lên tiếng mắng chửi, giọng nói này đầy nội lực, chấn động đến mức cả con đường này đều vang lên tiếng ầm ầm.
Diệp Thành vô thức quay đầu lại, cảm nhận được một luồng khí tức đang lao đến chỗ mình khiến thánh huyết của hắn sôi trào, khi hắn định thần lại mới nhìn thấy đó là một con khỉ, ừm, chắc là một con vượn.
Đó là một con vượn nhỏ, vác một cây gậy sắt màu đen, có bộ lông vàng óng, cứng như kim sắt, một đôi hỏa nhãn kim tinh, toát ra thần quang hệt như có tia lửa bắn ra khiến người ta kinh hãi.
“Đấu Chiến Thánh Viên”, Diệp Thành híp mắt, nhận ra huyết mạch của con vượn đó, là huyết mạch Đấu Chiến cực kỳ bá đạo, khí tức của nó hung hãn rất giống với khí tức của Đấu Chiến Thánh Hoàng.
“Cuối cùng cũng bắt được một con còn sống”, Diệp Thành nhìn lướt một lượt từ trên xuống, đầu óc nhất thời ngẩn ngơ, nhìn này Tiểu Thánh Viên này cứ như đang nhìn Hổ Oa, tiếc là không phải Hổ Oa chuyển thế.
“Ngươi nhìn cái gì?”, Tiểu Thánh Viên đi ngang qua, thấy Diệp Thành nhìn nó, gừ một tiếng.
“Tò mò thôi!”, Diệp Thành ho khan một tiếng: “Chưa từng nhìn thấy ai kiêu ngạo giống ngươi”.
Chương 2055: Bầu bạn
“Này!”, Tiểu Thánh Viên không đuổi theo nữa, nổi nóng, trở nên cáu kỉnh, vừa định dùng gậy sắt đánh Diệp Thanh nhưng khi nhìn thấy con rết tinh đã đi xa, bèn vội vã đuổi theo.
So với con rết tinh đó, tốc độ của Tiểu Thánh Viên mới được gọi là siêu nhanh, như thể một tia sáng vàng chói lóa.
Rất nhanh, hướng mà Tiểu Thánh Viên đuổi theo vang lên tiếng nổ ầm ầm, giao lộ không gian cũng chấn động, liên tục có tiếng mắng chửi: “Này nhóc, chạy đi, sao không chạy nữa”.
“Nhất mạch Đấu Chiến đều mạnh thế sao?”, Diệp Thành nhìn đến nhếch môi, hắn tận mắt nhìn thấy Tiểu Thánh Viên đuổi theo, cũng tận mắt nhìn thấy Tiểu Thánh Viên đánh chết con rết tinh chỉ bằng một gậy.
Huyết mạch của con rết tinh đó cũng rất mạnh, sức chiến đấu càng siêu phàm, không yếu hơn thần tử Thiên Phạt nhưng đã bị Tiểu Thánh Viên đập chết ngay lần chạm trán đầu tiên, lúc này cơ thể gần như nát vụn.
“Quan sát bằng mắt thì thấy sức chiến đấu có thể so được với Cửu Tiên Đế cùng cấp”, Diệp Thành sờ cằm, nếu Tiểu Thánh Viên cùng cấp với Tiểu Cửu Tiên, có lẽ Tiểu Cửu Tiên sẽ không thể đánh bại được Thánh Viên, nó rất hung dữ.
“Đúng là đi đâu cũng gặp được sự tồn tại yêu nghiệt như vậy”, Diệp Thành ngẫm nghĩ một lúc rồi lại trầm trồ: “Xem ra Nam Đế ở Nam Vực cũng không phải không có đối thủ, hơn nữa cũng không ít”.
“Lẩm bẩm cái gì đấy? Qua đây”, Tiểu Thánh Viên quay lại, trong tay còn xách theo con rết tinh.
“Nói thật nhé, tính tình ta không tốt!”, Diệp Thành lắc đầu, rất không đứng đắn.
“Phải coi là với ai!”, Tiểu Thánh Viên đặt con rết tinh xuống, lấy gậy đập nó sang.
Diệp Thành cũng từ bỏ, không động đến binh khí, tay không đánh trả lại.
Tiếng nổ tung vang lên, giao lộ không gian lại vang lên tiếng ầm ầm lần nữa, lại nhìn hai người họ, Diệp Thanh hết vung tay lên rồi lại tung ra chưởng đấu trực diện với một đòn của cây gậy sắt đen đó, khiến cho lòng bàn tay của hắn có cảm giác đau.
Tiểu Thánh Viên cũng không khá hơn là bao, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, cây gậy sắt màu đen chấn động vang lên tiếng ong ong: “Ngươi từ đâu đến, quyền chưởng cũng mạnh đấy, sao ta chưa từng gặp ngươi?”
“Người ngươi chưa từng gặp còn nhiều lắm”, Diệp Thành mắng lại một câu, đến giờ lòng bàn tay vẫn còn tê.
“Còn đeo mặt nạ à, gỡ xuống cho ngươi này!”, Tiểu Thánh Viên lại xông đến, cây gậy sắt màu đen tỏa ra ánh sáng vàng, sấm sét bao quanh, vang lên tiếng ầm ầm, khí tức dữ dội, uy lực áp đảo.
Diệp Thành cũng không đứng yên chịu đánh, hắn di chuyển một bước thoáng chốc tránh được đòn tấn công, hắn bỗng dưng giơ lên lòng bàn tay, trong lòng bàn tay có bí thuật và thần thông tự mình tiến hóa, một Đại Suất Bi Thủ lao đến.
Lại là một cú va chạm của chưởng và gậy, giao lộ không gian rung chuyển, suýt nữa bị sụp xuống.
Một hiệp không phân thắng bại, hai người đứng dậy bắt đầu đánh tiếp, Tiểu Thánh Viên vung gậy lên, ra đòn vừa dứt khoát vừa sắc bén. Diệp Thành cũng không yếu thế, tay không đánh với nó, bí pháp và thần thông lần lượt xuất hiện.
Cả hai đều ho ra máu, đều bị chấn động, đây còn là lúc cả hai đều chưa phát huy hết sức mạnh của mình, nếu cả hai đều mở ra sức chiến đấu đỉnh cao của mình, giao lộ không gian sẽ sụp đổ trong tích tắc.
Diệp Thành càng đánh càng cảm thấy ngạc nhiên, Tiểu Thánh Viên không hung hãn bình thường, cây gậy sắt thậm chí còn mạnh hơn, khí thế hung tàn, ý chí chiến đấu bất khả chiến bại, điều này khơi dậy sức mạnh bá tuyệt ẩn chứa trong người.
Tiểu Thánh Viên cũng càng đánh càng ngạc nhiên, ở Nam Vực của Huyền Hoang này, người trẻ tuổi có thể đánh lại nó cũng chỉ có mấy người, nhưng Diệp Thành không phải một trong số đó.
Điều này khiến nó cực kỳ tò mò với thân phận của Diệp Thành, muốn dùng hỏa nhãn kim tinh đều nhìn thấu gương mặt thật và huyết mạch của Diệp Thành nhưng lại bị bí pháp huyền bí trên người Diệp Thành che mất, không thể nhìn thấu được.
Đánh được một lúc, hai người lập tức đình chiến, nghiêng người nhìn về phía con đường.
Ở đó có một người đàn ông cường tráng đi đến, cả thân tràn đầy sát khí và máu tươi, là hai ông lão một đen một trắng, khí thế uy nghiêm lẫm liệt, là Thánh Vương hàng thật giá thật, không phải tu sĩ loài người, bản thể là một con rết.
Thấy vậy, Diệp Thành nhướng mày, liếc nhìn hai vị Thánh Vương rết tinh, rồi lại nhìn con rết tinh bị Tiểu Thánh Viên đánh chết, lúc này lại hứng thú nhìn Tiểu Thánh Viên.
Tiểu Thánh Viên đó lại rất nhanh nhẹn, vừa nhìn thấy hai Thánh Vương rết tinh thì lập tức quay đầu bỏ chạy.
“Tiểu Viên kia, đi đâu”, hai Thánh Vương rết tinh hét lên, sải bước đuổi theo.
“Mẹ nó, có gan thì một đối một”, Tiểu Thánh Viên ở đằng xa mắng một tiếng nhưng hai Thánh Vương rết tinh đó hoàn toàn không để tâm đến nó, không nói nhiều chạy đến bắt nó.
Khi Diệp Thành nhìn thấy Tiểu Thánh Viên lần nữa thì nó đã bị Thánh Vương rết tinh đồ trắng xách về, hai tay hai chân nó điên cuồng vùng vẫy, nhưng không thể nào thoát khỏi xiềng xích của Thánh Vương rết tinh.
Diệp Thành làm như không thấy, đánh nhau với Tiểu Thánh Viên còn được nhưng đánh với hai Thánh Vương thì còn kém xa.
Nhưng mặc dù hắn làm như không thấy làm như không thấy, nhưng làm như không thấy cũng không bỏ qua cho hắn, khi bị xách đi ngang qua, Tiểu Thánh Viên đột nhiên gào lên: “Còn hắn nữa, hắn cũng đánh con rết tinh kia”.
“Hửm?”, hai Thánh Vương rết tinh vốn định đi thì bỗng dừng bước, đều nhìn Diệp Thành.
“Ta đậu xanh nhà ngươi!”, Diệp Thành mắng, sau đó xoay người bỏ chạy, trán nổi lên ba đường hắc tuyến, hối hận tại sao trước đó không sử dụng sức chiến đấu đỉnh phong, nếu làm lại lần nữa hắn sẽ đá chết Tiểu Thánh Viên.
“Ngươi chạy đi đâu?”, Thánh Vương rết tinh áo đen hét lên, bước đến đuổi theo.
“Ha ha, ta thật thông minh”, Tiểu Thánh Viên nhếch miệng cười, mặc dù bị Thánh Vương rết tinh áo trắng xách đi nhưng vẫn là cười đến cực kỳ vui vẻ: “Bây giờ ta có người bầu bạn rồi”.