• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 2041-2045

Chương 2041: Đông vui

Chuẩn Đế áo bào màu đen bị đánh đến mức không ngẩng đầu lên được, cùng cấp bậc đánh nhau, thực lực của ông ta kém xa thần nữ Linh tộc.

Nhưng một người đánh không lại không có nghĩa là hai người cũng không đánh lại, vẫn còn cấp Chuẩn Đế lao đến, là một Chuẩn Đế áo bào màu bạc, muốn hợp lực với Chuẩn Đế áo bào màu đen đánh thần nữ Linh tộc.

“Này!”, thần tử Vu tộc lớn tiếng gọi, nhấc chân bước lên không trung, Diệp Thành rất phối hợp đưa chiến mâu Vu Hoàng ra, bị tên này dùng như côn sắt, đập cho Chuẩn Đế áo bào màu bạc xác thịt tan nát.

“Các ngươi muốn chết”, lại có người đến góp vui, như một kỳ tích, vẫn là Chuẩn Đế, mặc áo bào màu vàng, không biết là cụ tổ truyền thừa bên đó, tỏa ra ánh sáng màu vàng, tấn công về phía thần tử Vu tộc.

“Ấy!”, thần nữ Cổ tộc chạy đến, người này còn hung hãn hơn thần nữ Linh tộc, tay cầm một cây roi thần, có đạo tắc quấn quanh, sặc sỡ chói mắt, Chuẩn Đế áo bào màu vàng bị một roi của cô ta đánh văng ra xa, cả người đâm xuyên qua mười mấy ngọn núi, sau đó mới dừng lại.

“Chắc chắn vẫn còn!”, thần tử Man tộc bên dưới rút chiến phủ ra, mắt to như chuông đồng nhìn lướt qua xung quanh: “Nếu có người đám đánh Tiểu Cổ nhà họ, ta sẽ đánh hắn”.

Thôi không nói nữa, quả thật có người không có mắt, mặc áo bào màu trắng, rất chói mắt, khí tức của ông ta không quá rõ ràng, là một Chuẩn Đế chân chính, tay cầm chùy vàng, đang chạy về phía thần nữ Cổ tộc.

“Nè!”, thần tử Man tộc dịch chuyển, lao thẳng lên hư không, Chuẩn Đế áo bào trắng giơ kiếm lên, còn chưa kịp chém xuống đã bị tên kia bổ một rìu.

“Đông vui thật, lúc này đúng là náo thiệt ghê!”, người bên dưới mở to mắt, ánh mắt sáng rực.

“Thần tử và thần nữ của chín tộc viễn cổ Cửu tộc, Tịch Diệt Thần Thể, Đông Thần, Cửu Tiên của Đế gia, thần tử Phượng Hoàng đều có tham chiến, thật không uổng công đi đến di tích viễn cổ này”, không ít người đều xắn tay áo lên, cũng muốn tham gia vào nhưng cũng chỉ nghĩ thôi, không dám hành động lỗ mãng.

“Không ngờ cuộc chiến giữa thần tử Tiên tộc thần tử và Hoang Cổ Thánh Thể lại kéo theo nhiều sự tồn tại đáng sợ”, các ông lão cảm khải: “Hậu bối thế hệ này đều mạnh vậy sao?”

“Nghe nói trận chiến giữa thần tử Tiên tộc thần tử và Hoang Cổ Thánh Thể cũng nên kết thúc rồi”, người ở xung quanh tranh thủ liếc nhìn sang bầu trời phía Đông: “Trận chiến này ít nhất đã hơn nghìn hiệp rồi”.

Trong mắt mọi người, hai tên điên Diệp Thành và thần tử Tiên tộc thật giống như hai con dã thú, không những không ngừng chiến mà ngược lại ngày càng hung hãn hơn, khiến tình hình trở nên không chết không tha.

Có thể thấy, thần tử Tiên tộc đang gặp bất lợi, kéo dài trận chiến lâu như thế, hắn ta không phải là đối thủ của Diệp Thành, thời hạn cấm pháp đã qua, sức chiến đấu của hắn ta giảm xuống rất nhanh, bị Diệp Thành chặn lại ở trên không trung đánh ngày dữ dội hơn.

Tên kia hét lên một tiếng vang trời, đầu tóc rối bù, mặt mày dữ tợn vặn vẹo, không cam lòng thất bại, điên cuồng tấn công rồi lại tấn công, nhưng cứ xông đến lần nào thì lại bị Diệp Thành đánh trả lần nấy.

Có một cường giả nấp trong bóng tối không chịu nổi nữa, khi sắp bay lên hư không, người đó mặc khoác một bộ áo bào màu đỏ, là một vị tu sĩ cấp Chuẩn Đế, hơn nữa cũng không phải là một vị Chuẩn Đế bình thường, lúc ra tay là đánh lén, sử dụng toàn chiêu tuyệt sát.

“Mạng của hắn là của ta!”, Bắc Thánh ra tay, trong nháy mắt bay lên trời, ngón tay mảnh khảnh chỉ về phía xa, Chuẩn Đế áo bào đỏ bị trúng chiêu, cả người bị xuyên thủng, lui về phía sau.

“Cùng lên đi!”, Chuẩn Đế áo bào màu đỏ cả giận, hô lên với một phía kêu gọi đồng bạn.

Người này vừa dứt lời, một Chuẩn Đế ba mắt xuất hiện, tướng mạo khá đáng sợ, không biết đã sống bao lâu mà da dẻ nhăn nheo, ba con mắt già đục ngầu, không nhìn thấy ánh mắt trong mắt.

Hắn ta còn mạnh hơn Chuẩn Đế áo bào màu đỏ, tay cầm một thanh hắc kiếm đã gãy, kiếm khí hủy diệt bao quanh, đứng cách xa tu sĩ bốn phía vẫn có thể ngửi được khí tức chết chóc, sắc mặt đều tái nhợt.

“Mạng sống người phụ nữ điên này là của ta!”, Nam Đế bay lên trời, tay cầm chiến qua màu vàng, trên người khoác một bộ áo giáp màu vàng hệt như chiến thần, đối đầu với Chuẩn Đế ba mắt.

Y có tâm tư giống Bắc Thánh, Bắc Thánh muốn giữ lại Diệp Thành để tính sổ, mà y không thể để Bắc Thánh chết, y mơ hồ bị Bắc Thánh đánh một trận, y cũng phải tính sổ với cô ta.

Cứ thế hư không thật sự rất náo nhiệt, chia thành mười trận chiến: Diệp Thánh đánh với thần tử Tiên tộc, Đế Cửu Tiên đánh với bốn Thần tử, Cơ Tuyết Băng đánh với Tịch Diệt Thần Thể, thần tử Long tộc đánh với Chuẩn Đế áo bào màu đen, thần nữ Linh tộc đánh với Chuẩn Đế áo bào màu tím, thần tử Vu tộc đánh với Chuẩn Đế áo bào màu bạc, thần nữ Cổ tộc đánh với Chuẩn Đế áo bào màu vàng, thần tử Man tộc đánh với Chuẩn Đế áo bào màu trắng, Bắc Thánh đánh với Chuẩn Đế áo bào màu đỏ, Nam Đế đánh với Chuẩn Đế ba mắt.

Đang là một trận chiến một đánh một lại dẫn đến một loạt cuộc đánh nhau, hơn nữa chọn ra một người nào trong đó đều là cao thủ cực kỳ lợi hại, ai trong số họ cũng đều có truyền thừa của cả một nhánh.
Chương 2042: Một đám yêu nghiệt

Đây vốn là một dãy núi nguy nga hùng vĩ, vì trận chiến ác liệt mà bị san thành bình địa. Bầu trời đổ mưa máu nhuộm đỏ đất đá, không ngừng có người máu me nhầy nhụa rơi xuống và cũng có vô số người xông lên trời.

Cảnh tượng quá khủng bố, các tu sĩ lần lượt lui lại sợ bị lan đến. Đó là một đám súc vật, một khu vực bình thường lại trực tiếp bị khuấy đảo loạn lạc, đất trời đảo điên.

Giờ phút này, nào còn ai có tâm trạng đi tìm bảo vật. Tình hình nơi này cực kỳ đặc sắc, có không ít tu sĩ lấy thủy tinh ký ức ra quay lại từng màn chiến đấu để đưa ra bên ngoài.

“Tây Tôn không định đi lên bộc lộ tài năng à?”, trong một phía của đám đông, Trung Hoàng nghiêng đầu cười nhìn Tây Tôn. Giờ đây, Đông Thần, Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh, Trung Hoàng thì chỉ còn lại hắn ta và Tây Tôn là vẫn đang xem cuộc chiến.

“Ngã Phật từ bi, không thích đánh đánh giết giết”, Tây Tôn chắp tay niệm Phật. Giờ phút này, giọng điệu y như một vị sư thầy không vướng bận hỗn loạn nơi trần thế, cũng không để ý đến những tranh đấu gì đó.

Trung Hoàng cười, cũng không nói thêm gì nữa, ngước mắt nhìn về đằng trước, lại có bóng người rơi xuống từ trên không.

Đó là Chuẩn Đế áo đen, bị thần tử Long tộc một đao đánh rớt xuống, máu thịt be bét đã tàn phế. Nguyên thần bị thương nặng, mất hết sức chiến đấu, thần quang cũng lụi tắt hầu như không còn.

Chuẩn Đế áo bạc cũng chẳng thể trụ vững được bao lâu, thần tử Vu tộc kia càng đánh càng hăng. Một cây chiến mâu Vu Hoàng lại bị hắn ta dùng như cây búa đập cho Chuẩn Đế áo bạc không ngóc đầu dậy nổi.

Kế tiếp là Chuẩn Đế áo đỏ và Chuẩn Đế ba mắt, cả hai đều không phải Chuẩn Đế bình thường, lại khó địch lại Nam Đế và Bắc Thánh, đồng loạt bị đánh rớt xuống. Khi rơi xuống đất lại thành một vũng máu.

Sau đó chính là Chuẩn Đế áo trắng, bị thần tử Man tộc dùng một búa bổ nát nửa người.

Chuẩn Đế áo tím và áo vàng cũng thành anh em cùng hội cùng thuyền, suýt nữa bị thần nữ Linh tộc và Cổ tộc giết chết. Vừa rơi xuống đất, mãi vẫn không đứng dậy nổi.

Đến tận đây, những Chuẩn Đế tham gia trận chiến đều bị thua. Các tu sĩ đang xem trận đấu nhìn mà nuốt nước miếng. Kia chính là Chuẩn Đế đó. Ở bên ngoài di tích, ai mà không phải lão tổ một tông, ông lớn hàng thật giá thật. Nhưng trong di tích cổ này, vẫn bị một đám thế hệ sau tổ chức thành đoàn đánh.

Một đám yêu nghiệt lại lần nữa dùng thực lực chứng minh: Mẹ nó đừng có mà ngông cuồng, ông đây mặc kệ ngươi là gì bên ngoài, đã tới di tích viễn cổ này thì phải ngoan ngoãn quỳ xuống cho ông.

Đám Chuẩn Đế đều ngoan ngoãn, không chỉ có thảm, chỉ có càng thảm. Đây là một cảnh tượng như thế nào nhỉ, Chuẩn Đế bị đánh hội đồng, muôn đời khó gặp, hôm nay lại xảy ra như một kỳ tích.

Các Chuẩn Đế bị đánh bại, song, tứ đại thần tử cũng bị đánh bại, lần lượt rớt xuống từ trên không.

Ngay cả khi thần tử Phượng Hoàng, Thần tộc, Ma tộc và Yêu tộc hợp tác thì vẫn Đế Cửu Tiên đánh cho không ra hình người, lộ cả xương, nhìn mà khiến người ta rét run.

Thảm nhất vẫn phải kể đến thần tử Thần tộc, trước ngực có một lỗ máu thấy được cả trái tim đang đập thình thịch. Cảnh tượng máu me đầm đìa ấy khiến người ta không dám nhìn thẳng. Hình ảnh đó thực sự rất đáng sợ.

Bốn thần tử gầm lên, muốn đứng dậy đánh tiếp, song lại có tâm nhưng không sức lực. Không ngừng thua, đạo tâm của họ lần lượt bị đánh nát, sự kiêu ngạo của họ cũng trở thành trò cười.

Lại ngó Tiểu Cửu Tiên, người này như thể việc không liên quan mình. Sức chiến đấu của cô có thể sánh bằng Đông Thần Dao Trì và cũng sánh vai được với Diệp Thành. Thánh Thể làm được thì cô cũng có thể làm được.

Ở một phía khác, Cơ Tuyết Băng cũng đã kết thúc trận chiến, ép Tịch Diệt Thần Thể bỏ chạy. Hôm nay, tiếng tăm lừng lẫy của dòng họ Tịch Diệt xem như đã bị thua sạch.

Có điều, điều này cũng không thể trách hắn ta. Bởi vì đối thủ hắn ta chọn quá mạnh, Đông Thần Dao Trì thật sự rất khủng bố. Dù là huyết mạch hay bí pháp thì hắn ta cũng không thể tìm ra được chút sơ hở nào.

Vòng chiến mười người đã có chín trận kết thúc, trận cuối cùng vẫn còn đang đánh nảy lửa.

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, sắc trời đã dần ửng sáng, có thể thấy được bóng dáng của Diệp Thành và thần tử Tiên tộc. Thời gian trận chiến này khiến mọi người khá bất ngờ, đỉnh phong gặp đỉnh phong, sức mạnh thật sự ngang sức ngang tài.

“Sao ngươi vẫn chưa chết?”, thần tử Tiên tộc hét lên, bị ép đến phát điên. Dốc hết bản lĩnh học được cả đời, thậm chí thi triển vô số cấm pháp mà đường đường thần tử Tiên tộc lại chẳng bắt nổi Diệp Thành.

Diệp Thành không đáp, lắc người xông đến, giơ kiếm bổ ra chín tầng trời, đánh bay thần tử Tiên tộc. Hắn vẫn để lại một tay, chưa dốc hết sức lực đều là vì Khương Thái Hư.

Hắn và thần tử Tiên tộc cũng không phải loại không chết không ngừng. Dù không nể mặt Tiên tộc, cũng phải chừa cho Khương Thái Hư chút mặt mũi. Mắt Thái Hư đã giúp hắn giàu lên nên Diệp Thành vẫn nhớ rõ chút ơn tình này.

Nhưng đời sau của Thái Hư lại không cần ơn tình ấy, chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng người ta, hận không thể giết chết Diệp Thành ngay lập tức.

Kết quả của trận chiến này cũng không ngoài mong đợi, thần tử Tiên tộc cả người đẫm máu rớt xuống, đập cho cát bụi văng tung tóe. Cơ thể thần tiên khủng bố cũng rách nát, nhuộm đỏ mặt đất.

“Ta là thần tử Tiên tộc, ta sẽ không thua”, thần tử Tiên tộc ngửa mặt lên trời hét lên, khuôn mặt be bét máu tràn ngập vẻ dữ tợn và độc ác, lấy ra mấy trăm cái pháp khí.

Diệp Thành hờ hững giơ tay bao phủ đất trời y như một ngọn núi che trời, mấy trăm pháp khí nghịch thiên bị ép cho không ngừng vỡ nát. Mảnh vụn bay đầy trời, sáng lạn như sao.

Thần tử Tiên tộc quỳ rạp trong đống đổ nát, miệng trào máu, nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.

Sự kiêu ngạo của hắn ta khiến thần tử Tiên tộc không cam lòng, vốn tưởng rằng có thể đánh bại Diệp Thành một cách thoải mái, lấy được Tiên Nhãn Tiên tộc. Nhưng sự thật lại vô cùng tàn khốc, sức chiến đấu hắn ta lấy làm tự hào lại chẳng thắng nổi Thánh Thể.

Giờ phút này, đất trời thoáng chốc im phăng phắc, trò hay kết thúc, vô số người còn chưa đã thèm. Trận chiến quả thật vô cùng đặc sắc và chẳng còn ai nghi ngờ thần thoại vô địch trong cùng một cấp bậc của Hoang Cổ Thánh Thể nữa.
Chương 2043: Bỗng nhiên tối sầm

Diệp Thành hạ xuống, cơ thể đẫm máu, sát khí ngùn ngụt, chậm rãi dừng lại bên cạnh thần tử Tiên tộc, nhàn nhạt nói: “Mắt của tiền bối, mai sau ta sẽ trả lại, mong thần tử đừng dây dưa nữa”.

“Giết, giết, giết!”, thần tử Tiên tộc nghiến răng nghiến lợi, mặt dữ tợn như ác ma.

Diệp Thành thấy mà chẳng hề để ý, dứt khoát xoay người, không có mối liên kết với Khương Thái Hư thì hắn đã chặt bỏ đầu thằng nhãi này rồi, cũng bớt để lại hiểm họa cho sau này.

Sự hờ hững của Diệp Thành khiến cho thần tử Tiên tộc càng điên tiết hơn, tức ngực khó thở phun ra một ngụm máu. Đường đường thần tử Tiên tộc, luôn luôn kiêu căng ngạo mạn, chưa từng bị làm lơ như vậy.

“Cảm ơn đan chín vân của muội!”, Diệp Thành đi tới trước mặt Cơ Tuyết băng, trong lòng biết ơn không thôi. Nếu không có nó thì có lẽ hắn đã bị giết, Tuy cô chưa mở ra phong ấn ký ức, nhưng lại không tiếc lấy ra một viên Cửu Vân Thần Đan giúp hắn. Ơn tình này thật sự cực kỳ to lớn.

“Nhớ trả ta!”, Cơ Tuyết Băng mỉm cười khiến mọi người có mặt ở đây thoáng chốc thảng thốt.

“Cái này à!”, Diệp Thành vội ho một tiếng, với bản lĩnh của hắn thì còn lâu mới luyện ra được đan chín vân. Tuy thuật luyện đan đến cấp bậc kia cũng khó mà tìm đủ tài liệu của Cửu Vân Thần Đan.

“Sao không cảm ơn ta?”, Tiểu Cửu Tiên sáp tới, chớp đôi mắt to tròn nhìn Diệp Thành.

“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn hết!”, Diệp Thành cười, cũng hết sức biết ơn nhìn về phía thần tử Long tộc và Vu tộc. Bọn họ cũng có giúp, tuy ban đầu họ cũng không phải là đang giúp hắn.

Song, nhìn một loạt bỗng dưng thoáng thấy một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành và một đôi mắt đào hoa. Kia chính là Bắc Thánh, đang xắn ống tay áo đi tới.

“Hiểu... hiểu lầm rồi!”, Diệp Thành cười khan, vừa gượng cười vừa lùi lại. Sau đó, hắn bèn xoay người bỏ chạy. Thánh Thể lắc mình bỏ trốn, cũng rất đẹp trai.

“Hiểu lầm, ta cho ngươi hiểu lầm nè!”, Bắc Thánh tức đến gò má ửng đỏ, con ngươi rực lửa, vội vàng đuổi theo. Sau đó, cô ta dứt khoát giơ chưởng quăng Diệp Thành ra ngoài.

“Mẹ nó, ai biết cô là nữ chứ!”, Diệp Thành mắng to, vội vàng đứng dậy tiếp tục bỏ chạy. Sau đó, hắn còn không quên trả túi trữ vật lại cho Bắc Thánh.

“Ngươi còn nói nữa à”, Bắc Thánh nổi điên, cất túi trữ vật đi, càng ra tay ác hơn.

“Nữ?”, quả thật là người nói không có ý gì, người nghe lại để ý. Những tu sĩ bên dưới quay mặt nhìn nhau, đều có thể đoán ra đêm đó đã xảy ra chuyện gì. Thánh Thể chắc chắn đã làm gì đó không biết xấu hổ rồi.

Đặc biệt Nam Đế, xoa xoa cờm, con ngươi đảo quanh một vòng rồi nhìn về phía Tây Tôn bên cạnh: “Đầu trọc, ngươi nói thật cho ta đi, Bắc Thánh có phải nữ không?”

“Nếu đã đoán được thì cần gì phải hỏi nữa”, Tây Tôn mỉm cười, một lời nói toạc bí mật.

“Đù!”, Nam Đế phát điên, nổi giận đùng đùng xông lên trời. Sự thật Bắc Thánh là nữ, mà lâu nay y vẫn luôn bối nồi giúp Diệp Thành.

Diệp Thành thấy Nam Đế cũng xông lên thì khóe miệng giật tăng tăng, vội vàng chạy nhanh hơn, lại bị một chưởng của Bắc Thánh đánh ngược về. Nam Đế canh đúng cơ hội, ngưng tụ vô số đóa hoa.

Đất trời vừa yên tĩnh một lát lại trở nên ầm ĩ, Nam Đế và Bắc Thánh trước sau tấn công, kẹp Diệp Thành ở giữa. Một người như ăn thuốc nổ, người còn lại như tiêm máu gà, quậy hăng say.

Diệp Thành lại thảm, vốn là chột dạ nên chỉ lo trốn. Dù có đánh cũng không đánh lại Nam Đế và Bắc Thánh.

Trên trời đánh cho khí thế ngất trời, bên dưới lại không ngừng thổn thức, nhìn Bắc Thánh với vẻ mặt phấn khích: “Không ngờ Bắc Thánh lại là nữ, bí mật này đúng là kinh khủng”.

“Nhìn cơn giận kia của Bắc Thánh thì đêm đó chắc chắn đã xảy ra rất nhiều chuyện”, nhiều thấy bói vuốt râu, vẻ mặt đầy nghiền ngẫm: “Trộm bảo vật người ta, còn lột quần áo người ta”.

“Hèn chi Nam Đế cũng đánh, bối nồi giúp, là ta thì ta cũng đánh hắn”, có tu sĩ trẻ tuổi xoa cằm, chậm rì rì nói: “Ta thích đoạn này rồi đó”.

“Ngươi đã biết trước Bắc Thánh là nữ!”, Tiểu Cửu Tiên cổ quái nhìn Cơ Tuyết Băng bên cạnh.

“Có thể nói vậy!”, Cơ Tuyết Băng nhàn nhạt đáp, đôi mắt xinh đẹp híp lại nhìn bầu trời. Vòm trời đang quay cuồng mây đen y như một tấm màn đen che khuất ánh sáng Mặt Trời.

Không chỉ một mình cô đang nhìn mà cả Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh, Trung Hoang cũng ngẩng đầu nhìn.

Và cả những Chuẩn Đế kia, tuy bị thương nặng nhưng vẫn có mắt nhìn. Họ nhìn chằm chằm vào không trung u ám, đang ban ngày ban mặt mà bầu trời đã bị mây đen che phủ, trở nên u ám.

“Ngừng lại!”, Diệp Thành vẫn đang chạy trốn trên trời bỗng quát lớn, ánh mắt như đuốc liếc xung quanh, mây đen dày đặc che trời lấp đất bao phủ vòm trời.

Không cần hắn nói, Nam Đế và Bắc Thánh cũng không quậy nữa. Cả hai đồng loạt ngửa đầu nhìn, nhăn mày. Với mắt nhìn của họ thì cũng có thể nhận ra chuyện này rất kỳ lạ, chắc chắn không đơn giản.

“Cái này... sao bầu trời bỗng tối sầm lại vậy?”, có tu sĩ bên dưới không hiểu ra sao hoảng sợ hô lên.

“Nói thật, sao ta cảm thấy lạnh sống lưng vậy nhỉ”, có người mở miệng và nhận được sự đồng cảm của nhiều người. Khu vực này bỗng nhiên nổi gió to, từng cơn lạnh lẽo đến xương khiến người ta rùng mình.

“Kia là gì?”, Diệp Thành đang đứng trên trời lại từ ngửa đầu biến thành cúi đầu, híp mắt nhìn chằm chằm mặt đất như có thể nhìn xuyên qua mặt đất thấy được dưới lòng đất.
Chương 2044: Mồ chôn

“Đi thôi”. Diệp Thành bỗng hét lớn, hắn có tiên nhãn nên nhìn rõ nhất, bên dưới mặt đất là một nấm mồ chôn rất nhiều người, hài cốt chất như núi, là chúng thần của thời kì Hồng Hoang.

Trước đây chiến tranh hỗn loạn, tắm máu vùng đất này, tà linh được tạo ra từ ác niệm và tà niệm nhuốm máu của chúng thần thời Hồng Hoang lúc còn sống đã đánh thức sát lục nguyên thủy nhất.

Hắn vừa dứt lời thì tiếng ù ù liền vang lên từ dưới mặt đất cũng những tiếng kêu ai oán, cứ như bên dưới mặt đất này là một địa ngục, ác linh đang gào thét dưới cửu u, muốn bò ra ngoài.

Cùng với những âm thanh vang rền là sự rung chuyển của trời đất, mặt đất đột ngột rạn nứt, những vết nứt nối tiếp nhau, trải dài vô tận về bốn phía, không ít tu sĩ không đứng vững bị rơi xuống dưới.

Tiếng hét thảm thiết vang lên, những tu sĩ rơi xuống vết nứt đều chưa kịp bò ra thì đã bị hút thành xác khô.

Khói đen lập tức bay ra từ những vết nứt, nhấn chìm cả trời đất, mang theo rất nhiều quái vật.

Hình thái của bọn chúng đều rất đáng sợ, toàn thân đen nhuốc, không phải người, nhưng lại có ba đầu sáu tay như con nít, những đôi mắt màu đỏ máu dữ dằn, hung tợn, đấy là những tà linh với số lượng cực kỳ nhiều, phủ khắp cả mặt đất khiến người ta phải nổi da gà.

“Đấy… Đấy là gì?”. Tất cả các tu sĩ đều tái mặt, bất giác lùi về sau, ngây ra một lúc lâu, nhiều người đã bị tà linh nhấn chìm, cơ thể bị hút thành xác khô, đến cả nguyên thần rời khỏi xác cũng không tránh khỏi việc bị âm khí nuốt chửng, trở thành thức ăn cho bọn tà linh.

Tu sĩ xung quanh kinh hãi, nối đuôi nhau chạy trốn tán loạn, đến cả thần tử tiên tộc và thần tử phượng hoàng bị đánh tàn phế cũng đều đứng dậy bỏ chạy, mặc dù bị thương nặng nhưng lại chạy rất nhanh.

Mấy Chuẩn Đế bị đánh tàn phế trước đó cũng vậy, mới vừa rồi là đuổi ruồi không bay đó, giờ nhìn thấy tà linh vây đến thì lập tức tỉnh táo, bỏ chạy đầy khí thế.

Bên này, Diệp Thành băng qua hư không, muốn thoát khỏi vùng đất này nhưng lại gặp phải tà linh.

Tà linh đó càng không có hình thái cố định, lúc thì một mắt lúc lại ba mắt, đầu rất to, miệng đầy máu, toàn thân đen nhuốc, khói đen vây quanh, nó đã bị bóp méo bởi ác niệm và tà niệm.

May mắn là tà linh trước mặt không mạnh như con quái vật trong rừng hoang trước đó.

Diệp Thành xuất chiêu, chưởng một chưởng khiến nó máu me đầm đìa, rồi dùng kiếm Xích Tiêu chém chết nó.

Hành động giết chóc của hắn thu hút càng nhiều tà linh vây đến hơn, chúng quy tụ lại từng đàn, số lượng nhiều đến mức khiến người ta phải nổi da gà, bộ dạng của chúng rất đáng sợ, ánh mắt đầu tăm tối và bạo tàn.

Diệp Thành mở ma đạo, lấy Hoàng Kim Thần Hải ra, sóng biển cuồn cuộn, nhấn chìm hết lớp này đến lớp khác.

Cũng giống như hắn, những tu sĩ khác cũng tấn công tà linh nhưng phần lớn những kẻ yếu đều bỏ mạng, cơ thể bị hút cạn, nguyên thần bị nuốt chửng, cảnh tượng đầy máu me, thiệt hại cực kỳ nghiêm trọng.

Máu tươi lại một lần nữa nhuốm đỏ nơi này, tiếng than khóc lúc trầm lúc bổng, đan xen cùng tiếng kêu ai oán của tà linh khiến mảnh đất này thật sự biến thành địa ngục.

Mặt đất của cả di chỉ đều rạn nứt, đập vào mắt là những vết nứt, bên dưới mặt đất là hài cốt, có âm khí lãng đãng, những con tà linh nối nhau bò ra từ trong đống hài cốt đó.

Đấy là một cảnh tượng đáng sợ, các tu sĩ già đều tái mặt, các tu sĩ trẻ thì khỏi cần phải nói, bọn họ chưa từng chứng kiến tà linh đáng sợ đến thế, nuốt người không nhả xương.

Lúc này, mạng như như cỏ rác, có không dưới mấy chục vạn người vào trong tìm báu vật nhưng lại bị kéo xuống Cửu Tuyền, cấp Chuẩn Đế cũng không ngoại lệ, vẫn bị tà linh nuốt chửng biến thành tro.

Ở bên kia bầu trời, Diệp Thành lại giết tà linh, hắn bước nhanh đến bên cạnh Cơ Tuyết Băng.

Hai người đứng bên cạnh nhau, Diệp Thành lấy thần đỉnh Hỗn Độn ra, Cơ Tuyết Băng thì triệu hồi tiên kiếm Dao Trì, thần đỉnh và tiên kiếm cộng hưởng, chém đám tà linh chết như ngả rạ.

Đằng sau, Nam Đế, Bắc Thánh, Tây Tôn, Trung Hoàng, Đế Cửu Tiên cũng như thần tử Long tộc cũng nối đuôi theo, lấy pháp khí, thần binh ra, thay Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đánh tà linh từ hai bên.

Nhiều tu sĩ thấy vậy cũng chạy đến, muốn bu bám những nhân vật lớn này, đi theo họ thì sẽ có cơ hội sống sót, di chỉ hạn chế tu vi nên người có thể đưa họ ra ngoài được cũng chỉ có những thiên tài này thôi.

“Bảo vệ nguyên thần”. Diệp Thành nhắc chung tất cả, hắn từng chiến đấu với tà linh nên biết rất rõ tà linh đáng sợ thế nào, một khi bị nó chiếm lấy nguyên thần thì sẽ bị kéo xuống vực sâu vạn trượng ngay.

Dù hắn đã nhắc nhở nhưng vẫn có rất nhiều người bỏ mạng, hàng loạt người bị tà linh nhấn chìm, cơ thể bị hút cạn khô, nguyên thần bị ác niệm tà niệm nuốt chửng trở thành hư vô.

Diệp Thành không dám dừng lại, hắn cũng hợp lực với Cơ Tuyết Băng, mở đường máu.

Hai người hợp tác rất ăn ý, dẫn theo mọi người liều mạng xông ra, nhóm Nam Đế, Bắc Thánh đằng sau họ cũng hợp lực, dù đánh bè nhưng cũng đánh rất hăng.

Cả nhóm thiên tài hợp lực tạo nên sức mạnh rất khủng khiếp, giống như một thanh đao nhọn sắc bén, không thể cản nổi, tà linh chết như ngả rạ, không thể cản được bước bọn họ, tiếng gào thét giận dữ kinh thiên động địa.

“Mẹ nó, chỗ này làm gì phải di chỉ gì, rõ ràng là mồ chôn mà”. Thần tử Long tộc nổi giận, cầm đao Bá Long bám sát theo sau bọn Diệp Thành, liên tục xuất đao.

“Đây chính là một ngôi mộ!”. Diệp Thành đáp, rồi nói ra bí mật cổ thời Hồng Hoang: “Vạn năm trước, Hồng Liên Nữ Đế đã thiêu chết các thần của Bát Hoang ở đây”.
Chương 2045: Diệp Thành, Cơ Tuyết Băng, cùng nhau hợp tác

“Chuyện này…”. Những người phía sau nghe vậy thì mặt ai cũng đều biến sắc, bí mật này thật động trời.

“Đừng nói nhảm nữa, đánh một mạch ra ngoài luôn”. Diệp Thành điều khiển thần đỉnh, liên tục tông ra ngoài.

Cơ Tuyết Băng cầm tiên kiếm Dao Trì trong tay, chiêu nào chiêu nấy cũng đều rất bình thường nhưng lại có uy lực vô biên, những người phía sau cũng không nương tình, thần thông cái thế, pháp khí đáng sợ, tất cả đều được đem ra hết, tiếp tục mở đường máu.

Trời không phụ người có lòng, họ đã đánh ra tới lối ra của di chỉ nhưng lại nhìn thấy một con quái vật khổng lồ chọc trời từ phía xa đang đứng chặn ở cửa, nó đang ngước đầu lên trời hú bằng giọng đầy phẫn nộ và oán hận.

Con quái vật khổng lồ đó quá khổng lồ, to như một ngọn núi, hơn nữa dáng vẻ còn rất đáng sợ, nó có chín cái đầu lớn, mắt đỏ như rượu, toàn thân đều là vảy, khí đen cuồn cuộn khắp người, mang theo ác niệm và tà niệm, mười tám bàn tay đều cầm thần binh cổ buốt lạnh.

“To con thế!”. Thần tử Man tộc nuốt nước bọt, hắn ta tự nhận mình cao to nhưng so với con quái vật ở cửa di chỉ đó thì hắn ta chỉ là một con châu chấu thôi.

“Tấn công nguyên thần của nó”. Diệp Thành xông lên trước, chín đạo Thần Thương liền hợp nhất.

“Tiên diệt!”. Cơ Tuyết Băng khẽ thốt lên, tiên vân xuất hiện giữa trán, một luồng sáng tiên sáng chói phóng ra, cũng là chín luồng hợp nhất, uy lực đáng sợ không kém gì Thần Thương của Thần tộc.

Quái vật khổng lồ bị đánh trúng nhưng nó lại ngay lập tức gào thét, vung cây giáo trong tay lên, tạo ra một luồng tiên hà tăm tối và đầy chết chóc, đánh bay Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng.

“Cho ngươi một vố lớn này”. Cửu Tiên của Đế gia xông qua, tiên kiếm trong tay quy tụ hàng vạn luồng tiên quang, chém ra từ cách đó tám trăm trượng với sức mạnh vô biên, chém đứt một cánh tay của con quái vật ngay tại chỗ.

“Thêm một đòn mạnh hơn nữa”. Thần tử Long tộc phóng lên trời cao, hai tay nắm chặt đao, giơ lên quá đầu, một luồng sáng dài ngàn trượng giáng từ trên trời xuống, chém vào giữa đầu con quái vật.

Nhưng khổ nỗi mặc dù chiêu đó của hắn ta rất bá đạo nhưng lại giống như chém lên sắt đá, chỉ tóe ra lửa trên đỉnh đầu con quái vật, còn hắn ta thì lại bị văng ngược ra xa.

“Ngươi tạo nét mà chẳng ra làm sao”. Thần tử Vu tộc rút cây giáo Ngô Hoàng ra và dùng như một cây gậy sắt, đập mạnh một cây lên đỉnh một cái đầu khác của con quái vật từ từ phía trên.

Nhưng hắn ta cũng sượng sùng y vậy, không những không làm quái vật bị thương mà còn bị văng ra xa, hơn nữa còn văng ra xa hơn cả thần tử Long tộc, tông sập rất nhiều không gian ảo.

“Ngươi cũng chẳng hơn gì”. Nam Đế xông lên, thần vân dịch chuyển trên cây giáo trong tay, cộng thêm sức mạnh của đạo tắc và rất nhiều bí pháp thần thông, cây giáo đâm thủng đầu con quái vật.

Sau đó là đến Bắc Thánh, Trung Hoàng và Tây Tôn, họ cầm thần binh trong tay, đánh cho quái vật khổng lồ trọng thương.

Thần tử Vu tộc và thần tử Long tộc thấy vậy thì đều tằng hắng, mặc dù họ đều là thần tử nhưng vẫn có sự cách biệt với bọn Nam Đế, khi xuất đòn tuyệt chiêu thì họ thua xa cả ngàn cây số.

Quái vật khổng lồ bị chọc giận, lớn tiếng gào thét, vung cánh tay, vô số người bị đánh bay, kể cả những nhân vật lớn như Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng cũng không ngoại lệ, những người khác thì càng không cần phải nói.

Cuộc chiến thảm khốc đầy máu me, nếu muốn xông ra thì phải tiêu diệt con quái vật chặn ở cửa.

Nếu một chọi một thì không ai ở đó là đối thủ của con quái vật khổng lồ này, nhưng bọn họ có rất nhiều người, hơn nữa ai cũng là thiên tài, nhóm này thất bại thì nhóm khác lại xông lên.

Các tu sĩ yếu đứng ở vòng ngoài, hợp lực thay nhóm thiên tài Diệp Thành chặn đám tà linh từ bốn phía ập đến, vậy cũng xem như giúp nhóm Diệp Thành có thêm thời gian tiêu diệt con quái vật khổng lồ.

Thần tử Tiên tộc và thần tử Phượng Hoàng cũng xông đến từ một phía khác, nhìn thấy Diệp Thành từ phía xa, mặc dù nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không thể không gia nhập cuộc chiến, muốn sống thì bắt buộc phải hợp tác.

Các thiên kiêu cái thế của Huyền Hoang lần đầu hợp tác với nhau tạo nên trận thế hào hùng chưa từng thấy, mỗi luồng sáng nguyên thần đều đại diện cho một mạch truyền thừa, không hề thua kém người khác.

Cao thủ hợp lực, ăn ý là điều tất nhiên, họ phối hợp đánh hội đồng gần như hoàn hảo.

Cảnh tượng đầy máu me, con quái vật khổng lồ bị bao vây bởi ba vòng trong ba vòng ngoài, những luồng sáng chói lóa nối đuôi nhau tạo nên những vết thương trên người nó, máu nhuốm đỏ cả bầu trời.

Con quái vật khổng lồ quỳ xuống, mặc dù nó vô cùng mạnh mẽ nhưng cũng không chống đỡ nổi số đông phía trước, hai cái đầu bị Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng lần lượt chém rơi, rồi vỡ vụn trong khi rơi xuống.

Bảy cái đầu còn lại cũng không tránh khỏi kiếp nạn, Trung Hoàng chém đứt một cái, Tứ Tôn chém một cái, Nam Đế, Bắc Thánh, Cửu Tiên của Đế gia, Tịch Diệt Thần Thể, thần tử Tiên tộc cũng đều chém rơi mỗi người một cái.

Chín cái đầu bị chém rơi, cơ thể khổng lồ của con quái vật cũng theo đó đột ngột đổ sập xuống đất, tà niệm quay về lại với thiên địa và một lần nữa in vào di chỉ, việc dung hợp lại chỉ là vấn đề thời gian.

Tên chặn đường đã bị tiêu diệt, Diệp Thành bước ra khỏi di chỉ, những người theo sau cũng xông ra theo, cả đoàn người đông nghịt nối đuôi nhau, cùng xuất hiện trên Hồng Liên Nghiệp Hải, đứng chật cả bầu trời.

“Suýt chút là ôm đủ rồi”. Diệp Thành lấy vò rượu ra, nhìn về di chỉ phía sau lưng.

Đúng là không thể tin được, Nam Đế, Bắc Thánh phía sau lưng đều biến thành những làn khói trước mắt hắn, hay nói cách khác, họ vốn chỉ là ảo ảnh.

Người duy nhất không biến mất bên cạnh hắn chỉ có Cơ Tuyết Băng, cô là người thật.

Diệp Thành bất giác chau mày, Cơ Tuyết Băng cũng chau mày, hai người nghiêng đầu nhìn vào mắt nhau “Ảo cảnh sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom