• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiên võ đế vương (4 Viewers)

  • Chương 2046-2050

Chương 2046: Tà Ma

Vừa dứt lời, hai người bèn dừng lại, lạnh lùng nói một lời.

Ảo cảnh bị hóa giải, cảnh tượng trước mặt hai người chợi thay đổi, không phải Hồng Liên Nghiệp Hải mà là một thế giới mù mịt. Đập vào trước mặt là mây mù mờ mịt dày đặc và không thể nhìn thấy cuối.

Hai người đưa lưng về phía nhau, tay cầm kiếm, híp mắt liếc nhìn xung quanh. Họ cũng không biết ban nãy bị đẩy vào ảo cảnh khi nào, nhưng lại biết nó cực kỳ bá đạo, còn hơn cả nhất niệm hoa khai.

“Lục Đạo Tiên Nhãn của huynh có thấy gì không”, Cơ Tuyết Băng nhỏ giọng truyền âm cho Diệp Thành.

“Rất huyền bí, không thể nhìn xuyên!”, Diệp Thành nhàn nhạt nói: “Có một sức mạnh thần bí che giấu huyền cơ”.

“Hoan nghênh đi vào Thương Lan Giới!”, một giọng nữ mờ mịt chầm chậm vọng lại, giọng điệu mang chút quyến rũ, lại không giấu nổi vẻ thần bí và tang thương.

Theo giọng nữ du dương ấy vang lên, đám sương mù mờ mịt biến thành một bóng hình xinh đẹp, cơ thể y như nguyên thần và ảo ảnh trôi nổi ở đâu, không thấy rõ mặt mũi, chỉ biết là nữ.

Cô gái kia vô cùng quỷ dị, là tàn hồn, dù ở trước mặt nhưng trông còn xa xôi hơn cả mộng ảo. Nàng ta ôm một cây đàn tỳ bà, tuy chưa gảy song lại có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng đàn. Tiếng cười của nàng ta mê hoặc chúng sinh, đều mang một sức cuốn hút như tiếng tỳ bà kia.

Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng xoay người lại, từ dựa lưng vào nhau thành vai sóng vai, đồng loạt lùi lại một bước, nheo mắt nhìn chằm chằm cô gái mờ ảo kia. Tàn hồn này khiến hai người cảm thấy kiêng kỵ.

“Khi cách vô số năm tháng, không ngờ vẫn có thể gặp được Lục Đạo Tiên Nhãn của Thái Hư!”, cô gái hư ảo kia hiện ra chân thân lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc, lúm đồng tiền như hoa phảng phất tiên nữ trên trời.

“Rốt cuộc thì cô là ai?”, Diệp Thành cau mày, Xích Tiêu trong tay cũng ngân vang.

“Gọi ta Thương Lan là được, nhưng ta càng thích người đời gọi ta là Tà Ma”, đôi môi cô gái khẽ mở phát ra tiếng cười khuynh đạo tâm trí người đời: “Ý thức của ta được gọi là Thương Lan Giới, cực kỳ dễ nghe”.

“Tà Ma”, Diệp Thành khẽ lẩm bẩm, quả thật chưa nghe qua người này. Nhưng dám lấy Tà Ma làm tên thì dùng mông nghĩ cũng biết không phải kẻ chính nghĩa gì. Chưa biết chừng còn là một nữ ma đầu.

“Thương Lan không Giới, yêu ma tà quái, nàng ta là Đại Thần của tộc Yêu Quái”, Cơ Tuyết Băng truyền âm, xem như biết lai lịch của nàng ta: “Trong thần thoại thời đại Hồng Hoang, nổi tiếng cùng với Hồng Liên Nữ Đế”.

“Nổi tiếng cùng Nữ Đế”, Diệp Thành giật mình, không ngờ người đời lại đánh giá Tà Ma này cao như thế. Đại Đế thống trị vạn linh, có thể nói là đứng ở đỉnh, ai dám sóng vai.

“Cô nhóc này cũng biết nhiều đấy chứ!”, Tà Ma cười khẽ, lời nói vang lên cùng tiếng tỳ bà mang một sức mạnh khiến người khó có thể chống cự. Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng nghe mà hoảng hốt.

“Tiền bối là Đại Thần của một thế hệ Hồng Hoang, chắc hẳn sẽ không làm khó hai hậu sinh chúng ta nhỉ”, Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng đồng loạt lui ra sau nhằm tìm đường ra, không muốn ở trong nơi quỷ quái này nữa.

“Người đời gọi ta là Tà ma, trong cuộc đời ta cũng chưa từng làm chuyện chính nghĩa nào”, Tà Ma bay lơ lửng, ngả ngớn cười nói: “Hai tên bị trời phạt, cũng chẳng đáng để ý”.

“Tiền bối đây là ép vãn bối nổi điên đó!”, Diệp Thành dừng lại, mắt trái tỏa sáng lấp lánh.

“Khương Thái Hư cũng không phải đối thủ của ta, còn ngươi á, còn kém xa lắm”, Tà Ma cười nhạt, nghiêng đầu ngó Cơ Tuyết Băng: “Trái lại cô gái nhỏ này, đúng là rất giống Hồng Liên”.

“Tiền bối quá khen”, Cơ Tuyết Băng nhàn nhạt cười, biết cái nàng ta nói là tư chất chứ không phải vẻ ngoài.

“Ngươi kéo hai ta tiến vào, chắc không phải để tán dóc nhỉ!”, trong mắt Diệp Thành chợt lóe lên ánh sáng. Tuy Tà Ma mạnh thật đó, nhưng suy cho cùng vẫn là tàn hồn. Hắn và Cơ Tuyết Băng cũng không phải không có sức đánh một trận.

“Ta nào có rảnh như vậy”, Tà Ma cười ngả ngớn quyến rũ chết người, cuối cùng gảy tỳ bà nói: “Không biết hai người bị trời phạt sinh con ra sẽ thế nào”.

“Sinh em gái ngươi!”, Diệp Thành chửi ầm lên, Nhất Kiếm Phong Thần chém thẳng vào ấn đường của Tà Ma.
Chương 2047: Có biết xấu hổ không?

“Tìm hai người chúng ta sinh con, con nói không rảnh”, Cơ Tuyết Băng cũng rút kiếm, một trảm trí mạng.

Song, sát chiêu của hai người lại chém vào hư vô. Tà Ma kia còn xa xôi hơn cả hư ảo, hai nhát kiếm chí mạng lại chẳng thể chạm đến góc áo của nàng ta, quả thật là rất xấu hổ.

Chuyện kế tiếp càng xấu hổ hơn, họ tấn công nhưng không hề có hiệu quả, còn bị tiếng đàn của Tà Ma đẩy lùi.

Hai người vừa định hợp tác đánh tiếp, nhưng tiếng đàn tràn ngập ma mị kia lại vang lên. Âm thanh hư vô mờ mịt, còn làm lơ tất cả phòng ngự của họ, trực tiếp đánh thẳng vào nguyên thần.

Thoáng chốc, kiếm trong tay họ đều rớt xuống, cả hai ôm lấy đầu, đau đớn rên rỉ. Thần Hải kêu ong ong, nguyên thần rung chuyển, đứng cũng không vững, lảo đà lảo đảo.

Trạng thái của họ trở nên khá là xấu hổ, một người gương mặt đỏ bừng, người kia hai má ửng hồng. Người thì như ăn thuốc kích dục, người như ăn phải hợp hoan tán, đều đang xé rách quần áo của mình.

“Bà... mẹ nó!”, Diệp Thành gầm lên, con ngươi đỏ như máu, ý chí kiên định như hắn cũng bị tiếng đàn mê hoặc, đầu óc hỗn loạn. Diệp Thành chỉ cảm thấy cả người nóng rực, dục vọng sôi trào, con thú ham muốn nhất của đàn ông đang dần bị đánh thức.

Cơ Tuyết Băng cũng chẳng tốt hơn là bao, đầu óc mê muội, mơ mơ màng màng, đã không nhận rõ đâu là thật đâu là ảo. Con ngươi như nước dập dờn sóng nước, quần áo chảy xuống lộ ra làn da trắng nõn non mịn, mỗi một tấc đều tỏa sáng mê người. Một cơ thể hoàn mỹ chậm rãi xuất hiện.

Khoảnh khắc tâm trí bị cắn nuốt hết, ký ức của cô cuối cùng cũng hòa vào nguyên thần, đánh thức một đoạn ký ức vốn bị phong ấn khiên Cơ Tuyết Băng đau đớn rên rỉ.

Trong cơn mê loạn, cô nhớ lại kiếp trước, nhớ lại những chuyện cũ và tên của mình. Cô tên Cơ Tuyết Băng, chưởng giáp Chính Dương Tông, Huyền Linh Thể nghịch thiên, một thần thoại bất bại.

Còn chưa chờ cô nhớ lại hết, tâm trí đã bị tiếng đàn bao phủ, lại lần nữa không phân biệt được đâu là thật đâu là ảo.

Tà Ma cảm nhận được sự biến hóa của cô, híp đôi mắt xinh đẹp lại, trong con ngươi toát ra chút kinh ngạc.

Nhưng thoáng chốc, nàng ta lại cong môi cười, ngón tay nhỏ dài khẽ gảy đàn.

Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng khẽ rên, bí pháp bảo vệ tâm trí cũng không ngăn được tiếng đàn quỷ dị kia. Ý thức hoàn toàn bị đánh tan, quên mất mình là ai và đang làm gì.

Cùng phái đẩy nhau, khác phải hút nhau, Diệp Thành cuối cùng cũng xông tới y như một con sói đói điên cuồng xé rách quần áo của Cơ Tuyết Băng. Mùi hương của cô khiến hắn hoàn toàn nổi điên.

Thương Lan Giới mờ mịt tràn ngập sương mù chậm rãi che khuất cơ thể hai người.

Chỉ có tiếng đàn văng vẳng từ xa xưa, mê hoặc tâm hồn khiến người ta không thể chống cự.

Theo tiếng rên rỉ của cô gái, hoa anh đào nở rộ, cảnh tượng cũng trở nên nóng bỏng tràn ngập cảnh xuân. Bọn họ quấn quýt lấy nhau, thả bay mình trong cơn mê loạn, trút hết những khao khát nguyên thủy nhất.

Hai người đều bị Thiên Khiển và có một mối tình khó nói, dưới tiếng đàn xa xưa lại đánh tan Thiên Khiển, nối tiếp mối tình kiếp trước. Dù năm tháng có dài lâu nữa, cũng khó mà cắt đứt.

Có lẽ họ sẽ không thể nào tưởng tượng nổi mình lại dùng cách này kết hợp với nhau. May mắn là, không cần phải đối diện với nhau. Nơi này không có Diệp Thành và Cơ Tuyết Băng, mà chỉ có một người con trai và một người con gái.

Tà Ma đương nhiên sẽ không biết chuyện cũ trước kia của cả hai, nàng ta vẫn cười ngả ngớn, hoặc có thể nói là từ đầu đến cuối đều vẫn vậy. Cảnh tượng nóng bỏng, say mê lòng người khiến nàng ta càng xem càng thích thú bật cười.

Đúng là y như theo lời nàng ta nói ban nãy, cả đời này Tà Ma chưa từng làm chuyện gì chính nghĩa. Một Đại Thần ở thế hệ Hồng Hoang vậy mà lại cứ thế nhìn hai hậu bối quấn lấy nhau, còn chẳng thấy đỏ mặt.

Nếu Hồng Liên Nữ Đế còn sống thì không biết sẽ có vẻ mặt như thế nào. Tà Ma nối tiếng cùng thời với mình, cũng tài hoa hơn người, song, lại là đạo diễn của một màn kịch cực nóng bỏng.

Càng khó tin hơn là, nàng ta còn mở to mắt nhìn. Ngươi là Đại Thần Hồng Hoang, còn là con gái, vậy mà không biết rụt rè chút? Không biết cái gì gọi là xấu hổ hả?
Chương 2048: Cơn chấn động lớn

Ban đêm, ánh trăng sáng tỏ khiến vùng đất Trung Châu yên tĩnh khoác lên mình một tầng ánh sáng thánh khiết mông lung.

Nhưng mọi sự tĩnh lặng lại bị một tiếng nổ rung trời phá hủy, chấn cho mặt đất rung lắc dữ dội.

Mọi nơi đều giật mình, bất kể là tu sĩ đang chìm trong giấc ngủ hay lớp tiền bối đang bế quan thì cũng lập tức bị đánh thức, đồng loạt đứng dậy nhìn về Hồng Liên Nghiệp Hải ở di tích viễn cổ đằng xa.

Ở nơi đó, có hàng nghìn luồng thần quang và một cột sáng bắn thẳng lên cao khiến bầu trời xuất xuất hiện một cái lỗ thủng. Ngay sau đó, có một tia sáng bắn xuyên qua Hồng Liên Nghiệp Hải nhấc lên cột sóng cao ngàn trượng.

“Di tích viễn cổ có biến rồi, không ngờ lại gây ra động tĩnh lớn như vậy”, vô số lão già đã nhích người từ bốn phương bay đến: “Cả khu vực Trung Châu đều rung chuyển, chuyện này chắc không đơn giản”.

“Con ta, mong rằng đừng gặp chuyện không may”, rất nhiều con cái Thánh chủ của các giáo lớn đi nên thầm cầu nguyện. Thần tử nhà họ đều chạy đến di tích tìm kiếm cơ duyên, sơ xuất một cái là sẽ chết luôn trong đó.

Bóng đêm yên tĩnh bỗng không còn bình tĩnh, mọi nơi đều có bóng người bay về phía Hồng Liên Nghiệp Hải. Chẳng những Trung Châu mà người của Đông Hoang, Tây Mạc, Nam Vực, Bắc Nhạc cũng biết tin.

Dưới bầu trời, vô số thần quang lấp lánh bay vút qua, mỗi luồng là một người, số lượng không thể nào đếm hết. Đội hình cao thủ cũng mạnh hơn bao giờ hết, chuẩn Đế thôi đã không dưới trăm người

Đợi bọn họ chạy tới thì cũng chỉ thấy một Hồng Liên Nghiệp Hải hỗn loạn, từng đội người nối đuôi nhau chạy ra, ai cũng bị thương, mặt mày trắng bệch, trông vô cùng chật vật.

“Chuyện gì vậy?”, người có mặt đều bước lên đón, khó hiểu nhìn đám người bỏ chạy, chẳng phải tiến vào tìm kiếm cơ duyên sao? Thế nào lại y như mới đánh nhau trên chiến trường về vậy.

“Đừng hỏi nữa, toàn bộ di tích đều là tà linh”, có người vội vàng trả lời một câu rồi xoay người bỏ chạy mất dép. Trong số đó có cả Chuẩn Đế, họ đều bị đánh sợ trong di tích.

“Tà linh?”, tu sĩ khắp nơi thấy đám người kia vội vàng bỏ chạy thì giật mình nhìn nhau.

“Di tích viễn cổ sụp rồi”, không biết ai hét lên một tiếng, mọi người đồng loạt nhìn lại.

Di tích quả thật sụp đổ, tầng tầng vỡ vụn rồi hóa thành tro bụi chìm vào Hồng Liên Nghiệp Hải.

Cách rất xa mà vẫn có thể nghe thấy tiếng lệ quỷ gào thét, mơ hồ còn thấy được một con tà linh do ác niệm và tà niệm hóa thành đang oán hận rít gào khiến người nghe rùng mình.

Tu sĩ mọi nơi nhíu mày, chuyện hôm nay nghe mà rợn da gà. Không ngờ, trong di tích viễn cổ lại tràn ngập tà linh, người đời lại vẫn chẳng hay biết gì. Hiển nhiên, kia là một ngôi mộ khổng lồ.

Giờ đây, di tích viễn cổ sụp đổ, tà linh cũng chết trong Hồng Liên Nghiệp Hải. Từ đấy, nơi này cũng không còn di tích. Cái gọi là truyền thuyết cũng biến mất trong nước mắt của Nữ Đế.

Nhưng tất cả mọi người biết, thứ gọi là di tích viễn cổ cũng không có đơn giản như trong lời đồn. Toàn bộ di tích đều là tà linh, hiển nhiên đây là một ngôi mộ cực kỳ xa xưa.

Cũng có người cơ trí liên hệ ngôi mộ này và các vị thần Hồng Hoang với nhau, có lẽ Hồng Liên Nữ Đế đã thiêu chết chúng thần Bát Hoang và còn sót lại đến thời nay.

Tu sĩ mọi nơi quay đầu lại, lướt gió bay đi tìm kiếm đời sau và tiền bối của mình.

Có rất nhiều người chạy ra từ trong di tích, nhưng lại không bằng một phần chín số người. Hơn 90% đã chết bên trong hoặc là chết vì tranh giành bảo vật, cũng có thể là bị tà linh thôn phệ.

Cửu Tiêu Chân Nhân mắt thần như đuốc, chuẩn xác tìm được Tiểu Cửu Tiên, vươn tay hút cô đến, không nói không rằng mà dẫn cô ra khỏi Hồng Liên Nghiệp Hải, thoáng chốc đã biến mất.

“Ông nội, Diệp Thành còn sống”, Tiểu Cửu Tiên nuốt đan dược, mắt to chớp chớp cười nói.

“Ông biết lâu rồi”, Cửu Tiêu Chân Nhân cười, khẽ vươn tay truyền tinh nguyên cho cô: “Trước gác chuyện này sang một bên đã, nói ông nghe, tại sao trong di tích lại có nhiều tà linh đến vậy”.

“Ông nội đã biết thế sao không nói cho con nghe!”, Tiểu Cửu Tiên chu môi, nhưng vẫn kết hợp tất cả mọi chuyện vào thần thức rồi truyền cho Cửu Tiêu Chân Nhân.

Cửu Tiêu Chân Nhân xem xong, đôi mắt già nua cũng nhíu lại, vừa kinh ngạc, thổn thức, giật mình và cũng khó hiểu. Ông ta nghĩ tới nghĩ lui bèn kéo Tiểu Cửu Tiên chậm rãi rời khỏi Hồng Liên Nghiệp Hải.

Kế tiếp là một ông lão áo tím, cũng là Chuẩn Đế đến dẫn Trung Hoàng ra khỏi đám người.

Sau ông ta là hai ông lão, một đen một trắng, cũng lần lượt ra tay dẫn Nam Đế và Bắc Thánh đi. Song, cũng có một vị sư thầy khoác áo cà sa trông hết sức chói mắt dẫn Tây Tôn rời khỏi Hồng Liên Nghiệp Hải.
Chương 2049: Hời cho hắn

Có thể thấy, bất kể là Đế Cửu Tiên, Nam Đế, Bắc Thánh, Trung Hoàng hay Tây Tôn thì trước khi đi đều không quên quay đầu liếc nhìn di tích viễn cổ một cái, trong mắt toát ra vẻ kiêng kỵ.

Đến tận giờ, trong lòng mọi người vẫn còn sợ hãi không thôi. Toàn bộ di tích đều là tà linh, không thể đong đếm được. Hơn nữa, con nào cũng cực kỳ mạnh. Nếu không phải họ có vốn liếng vững chắc thì chắc đã chết trong đó rồi.

Bọn họ vừa đi, chín tộc viễn cổ đều có người đến và tìm được hậu bối nhà mình.

Thần tử và thần nữ của chín tộc viễn cổ vẫn còn sống, nhưng lại chỉ còn nửa cái mạng, được tiền bối nhà mình đưa đến bên cạnh. Người nào người nấy mặt mày trắng bệch, đều đi ngang qua âm phủ một lần.

“Đúng là xui tám đời mà”, thần tử Vu Tộc mắng to, máu tuôn như suối: “Chuyện tốt ngàn năm khó gặp như này mà ta cũng gặp được, bảo vật chẳng thấy đâu, suýt nữa thì mất mạng luôn rồi”.

“Con ta, nếu phụ hoàng không đoán sai thì trong tay con là cung thần của Hậu Nghệ đúng không!”, đại thần Vu Tộc đưa tinh nguyên vào trong người thần tử, con ngươi lại nhìn cung tên trong tay hắn ta.

“Đó đúng là cung thần của Hậu Nghệ”, thần tử Vu Tộc nhếch miệng cười, truyền thần thức có chứa mọi việc cho đại thần Vu Tộc khiến ông ta kinh ngạc lộ rõ trong ánh mắt.

“Đao Bá Long?”, ở một bên khác, Long Hoàng Long Tộc cũng kinh ngạc nhìn thanh đoản đao màu vàng trong tay thần tử Long Tộc. Nó chính là đồ của tiền bối Long Tộc, đã bị thất lạc không biết bao nhiêu năm.

“Tuy nguy hiểm, nhưng cũng không uổng công”, thần tử Long Tộc lột bỏ cái áo dính máu, sau đó còn không quên chà lau Đao Bá Long: “Long Đao này dùng mà tự tin tràn trề”.

“Suýt nữa thì mất mạng”, thần tử Man Tộc, thần nữ Cổ Tộc và Linh Tộc cũng đứng bên cạnh tiền bối nhà mình, dùng thần thức truyền âm kể lại những chuyện kỳ bí bên trong di tích.

“Cái gì? Thánh thể còn sống?”, so với bọn họ, thần tử Yêu Tộc và Thần Tộc lại ồn ào hơn rất nhiều. Lúc này, mấy đại thần đều không màng vết thương, ai cũng gào lên như kẻ điên. Tiền bối nhà họ cũng mặt mày lạnh lẽo, cả đám tràn ngập sát khí.

“Thánh thể còn sống?”, thoáng chốc, Hồng Liên Nghiệp Hải đều ồ lên: “Tin tức này quá đáng sợ! Ba năm trước, ngoài thành Đông Thái Cổ, chẳng phải Diệp Thành đã bị bốn phương giết chết rồi sao?”

“Hiển nhiên là Diệp Thành đã lừa gạt mọi người”, có người thổn thức.

“Lão phu bấm tay tính toán, lúc trước trong di tích chắc chắn là rất sôi động”, đám bô lão đều nghiền ngẫm vuốt râu, thấm thía nói.

“Lần này, không thấy Diệp Thành đi ra, 80% đã chết trong di tích rồi”, vô số người mở Thần Thông Nhãn liếc đám người chạy ra khỏi di tích, nhưng vẫn không thấy Diệp Thành đâu.

“Đúng là khốn kiếp mà”, ở một phía của Nghiệp Hải, Chuẩn Đế Tiên Tộc hừ lạnh, liên tục truyền tinh nguyên vào người thần tử Tiên Tộc để chữa thương, ánh mắt lại lóe lên vẻ lạnh lẽo: “Diệp Thành, ngươi đúng là to gan”.

“Chết trong di tích, đúng là hời cho hắn!”, một vị Chuẩn Đế khác của Tiên Tộc lạnh lùng nói.

Nghe thấy hai vị Chuẩn Đế nhà mình lạnh lùng nói, tuy thần tử Tiên Tộc cũng mặt lộ vẻ dữ tợn, nhưng vẫn chưa nói gì. Hắn ta biết Diệp Thành vẫn còn sống, có Lục Đạo Tiên Nhãn, hắn sẽ không chết dễ dàng như vậy.

Hắn ta cũng không có nói chuyện Diệp Thành vẫn còn sống ra ngoài, càng không nói Diệp Thành có Lục Đạo Tiên Nhãn.

Hắn ta có suy tính của mình, Lục Đạo Tiên Nhãn là báu vật nghịch thiên. Nếu bị Chuẩn Đế nhà mình biết, chắc chắn sẽ chẳng có phần của hắn ta. Muốn chiếm làm của riêng thì nhất định phải bảo vệ bí mật này.

Hồng Liên Nghiệp Hải to như vậy, vì không ngừng có người rời đi mà trở nên trống trải hơn nhiều.

Có điều, vẫn có rất nhiều người đang tìm kiếm hậu bối nhà mình, sắc mặt đều vô cùng khó coi. Chẳng hạn như Thiên Phạt Thánh Địa, Vũ Hóa Thần Tông hay Thương Linh Điện vẫn chưa tìm được.

Thần tử của ba nhà cũng không phải bị tà linh thôn phệ, mà là bị Diệp Thành giết. Chuyện này vẫn chưa có ai biết, nhưng cũng không khó đoán. Lúc trước, Diệp Thành có mặt trong di tích thì sao có thể không trả món nợ cũ được.

Ngoài họ ra, còn có Dao Trì Thánh Địa. Tiên Mẫu Dao Trì tự mình đến, nhưng vẫn chưa thấy thần nữ nhà mình đâu.

“Tiên Mẫu, thần nữ...”, đại thánh Dao Trì nhíu mày, nhìn về phía Tiên Mẫu Dao Trì.

“Ngọc bài nguyên thần vẫn chưa vỡ, nàng chắc hẳn là không sao”, Tiên Mẫu Dao Trì khẽ cười, chậm rãi xoay người rời khỏi Hồng Liên Nghiệp Hải: “Cứ đi về trước rồi từ từ tìm”.
Chương 2050: Nước Vong Xuyên

Đây là một đại dương bao la, vô biên vô tận, mặt nước phẳng lặng không gợn sóng.

Con sông lớn này không hề đơn giản, đó chính là dòng sông nổi danh khu cấm Vong Xuyên, nằm ở phía Tây Mạc Huyền Hoang, trải qua thời gian vô tận, nó đã chứng kiến sự thay đổi thăng trầm của vùng đất này.

Nó cổ xưa, lâu đời đến mức người ta khó lòng tưởng tượng, tương truyền rằng khi có Huyền Hoang thì đã có Vong Xuyên, hung danh này không hề kém gì với Luyện Ngục Đông Hoang, nhưng phàm là người đặt chân vào, thì trước giờ chưa từng sống sót trở ra.

Ban đêm, Vong Xuyên tĩnh mịch yên lặng, có năng lượng thần bí đan xen, biến hóa thành những bức tượng kỳ lạ cổ xưa, có thể thấy phượng hoàng múa trên trời, cũng có thể thấy thần long lượn quanh, rất phi thường.

Ánh trăng, ánh sao chiếu xuống, phủ một lớp áo ngoài sáng lạn, thêm một chút thần bí khó hiểu, nhưng ánh trăng kia không che lấp được vẻ cổ xưa của nó, ánh sao cũng không ngăn được vẻ tang thương.

Nhìn xuống Vong Xuyên, có lẽ có thể thấy được một người trên mặt nước, nói đúng hơn thì là một cô gái.

Đó chính là Cơ Tuyết Băng, lẳng lặng trôi, yên tĩnh ngủ sau, trôi theo dòng sông Vong Xuyên.

Một cơn gió mát thổi đến, cô chầm chậm mở mắt, đưa mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt mờ mịt.

Hai ba giây sau, cô mới vùng vẫy người, đôi mắt trong suốt đầy mơ màng, giống như tên của cô, dưới ánh trăng ngưng tụ thành sương, trong suốt đến mờ mịt, đẹp vô cùng.

Cô đã thức tỉnh ký ức kiếp trước, ký ức kiếp trước lẫn kiếp này, dung hợp hoàn hảo với nhau.

Cô rơi nước mắt, kích động không thôi, khó mà tưởng nổi thế gian này lại còn có luân hồi, cũng không dám tin còn có thể gặp lại Diệp Thành, sánh bước cùng hắn, nhảy một điệu múa vì hắn.

Kiếp trước và kiếp này giống như một giấc mộng, trước khi tỉnh mộng, cô vẫn còn lẳng lặng đứng trước đại điện Đan Phủ, vì bảo vệ hắn hoàn thành việc tu luyện mà huyết chiến Thiên Ma, ngã vào lòng hắn, bày tỏ tình cảm cuối cùng.

Sau khi tỉnh mộng, lại luân hồi từ kiếp trước sang kiếp này, đã qua hai trăm năm, sâu trong ký ức vẫn là bóng lưng kia, một mảnh tuyết trắng, trông mà bi ai.

“Trời cao thương hại ta sao?”, Cơ Tuyết Băng nghẹn ngào, mắt ngấn nước, lệ lăn dài trên má.

“Kiếp trước quá cực khổ, cá về nước quên đi chuyện trên bờ, cuối cùng ngươi cũng không chịu cho ta một mối duyên trọn đời”. Cô vẫn chưa quên kiếp trước, cũng nhớ rõ chuyện kiếp này, lời của Diệp Thành vẫn còn vang vọng bên tai, chuyện kiếp trước quá khổ, quên đi càng tốt, đây là chuyện mà hắn dặn dò cô đời này.

Bỗng nhiên, cô ngồi xuống, ôm hai gối, nhẹ nhàng vung tay áo, kinh ngạc nhìn cổ tay mình, trên cổ tay vốn có thủ cung sa, nhưng lúc này đã biến mất.

Cô khẽ cong môi, nụ cười tự giễu, đến trời cao cũng thương hại mình nhưng đó cũng là trêu đùa, cũng thật vô tình, trong lúc mê man lại xảy ra quan hệ, biến mối tình cô mong cầu ở trước thành một sai lầm.

Vong Xuyên tĩnh mịch, vô biên vô tận, cô như một pho tượng được tạc bằng băng, yên lặng bất động.

Gió khẽ thổi, lay động thân thể cô, gió không lạnh nhưng lại khiến cô cuộn tròn mình lại.

Lúc này, cô không còn là người chưởng giáo Chính Dương tung hoành thiên hạ, cũng không phải Đông Thần Dao Trì phong hoa tuyệt đại, cô càng giống một cô gái nhu nhược, bởi vì một câu nói của người kia mà buồn bã rơi lệ.

Không biết đến lúc nào, mới thấy cô khẽ nâng mắt, xuyên qua khe hở, nhìn thấy một tảng đá ngầm hiện lên mặt nước cách đó không xa, bên trên có khắc hai chữ cổ xưa: Vong Xuyên.

Vong Xuyên, cô thì thầm, không biết từ khi nào đã ở đây. Vong Xuyên nằm ở Tây Mạc Huyền Hoang, di tích cổ xưa kia nằm ở Trung Châu, cũng không biết cách nhau bao nhiêu năm tháng.

Nhưng, lòng cô không dao động quá nhiều, ngay cả khi lúc này pháp tắc thế gian đều sụp đổ, thì vẫn không thể che giấu được hồi ức mà đoạn tình duyên kia mang lại, nó như khắc sâu vào linh hồn vậy.

Ban đêm, vẫn yên tĩnh như vậy, giống như nước Vong Xuyên, tĩnh lặng không gợn sóng.

Cách nơi này không biết bao nhiêu vạn dặm, sâu trong dãy núi sừng sững, trên một thân cây hình thù kỳ lạ, thân cong vòng, có một người hôn mê bị treo ngược, cơ thể lắc lư trái phải theo gió.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom