-
Chương 2036-2040
Chương 2036: Quấy phá
“Thật đúng là đi đến đâu cũng có thể gặp cô”. Diệp Thành liếc nhìn Phượng Tiên Nhi, lúc ở Phượng Hoàng Cốc, cô ta đã thấy hắn lộ Tiên Nhãn, chắc chắn cũng là côt a đã tiết lộ thông tin về Tiên Nhãn cho thần tử Tiên tộc, mục đích của cô ta rất đơn giản, chính là mượn tay thần tử Tiên tộc, giết chết Diệp Thành hắn.
“Diệp Thành, ngươi còn muốn ngụy biện?”, Phượng Tiên Nhi cười chua ngoa, cùng với sự thù hằn.
“Ngày ấy nên đánh một chưởng bổ chết cô”. Diệp Thành nhàn nhạt nói, sự chán ghét đối với Phượng Tiên Nhi đã leo lên đến cực điểm, hồi đại hội Dao Trì, cũng chính bởi cô ta, hắn mới trở thành đối tượng bị các thần tử của giáo phái lớn vây đánh, hiện giờ lại là cô ta quấy phá, chỉ vì để báo mối thù ngày ấy.
“Ngươi không ngạc nhiên vì sao chúng ta có thể tìm được ngươi một cách chính xác như vậy à?”. Phượng Tiên Nhi ánh mắt đầy xảo quyệt, trên gương mặt xinh đẹp có thêm nụ cười ác độc: “Đúng vậy, là lúc trước đối đầu một chưởng với ngươi, ta đã để lại ấn ký trên người ngươi, thế nào, ngươi có thích phần đại lễ này không”.
“Thích, thích vô cùng”. Đôi mắt Diệp Thành toát ra tia lạnh lùng, không thể kìm nén ý định giết Phượng Tiên Nhi, năm lần bảy lượt tính kế hắn, đã thật sự chạm đến giới hạn của hắn.
“Xem ra ngươi là thừa nhận đã lấy đi Tiên Nhãn của Tiên tộc ta”. Không đợi Phượng Tiên Nhi mở miệng, thần tử Tiên tộc đã nở nụ cười thâm sâu, hai tròng mắt nóng ran, còn có đỏ thẫm. Vẻ tham lam không hề che đậy: “Trả Lục Đạo Tiên Luân Nhãn lại cho Tiên tộc ta, tối nay bổn thần tử có thể tha chết cho ngươi”.
“Thật xin lỗi, không thể cho ngươi”. Diệp Thành vặn cổ, lời nói bình thường thản nhiên: “Lục Đạo Tiên Luân Nhãn là của tiền bối Khương Thái Hư, nếu đưa cũng là đưa cho người nhà của ngươi”.
“Không cần phí lời với hắn”. Giọng nói này đến từ một bên khác, từ chỗ hư vô mờ mờ, người thứ ba chậm rãi đi ra, khí huyết bàng bạc như biển cả, khí lực lớn mạnh như núi, thần tử của Phượng Hoàng tộc.
“Cứ theo ước định lúc trước, ta lấy thánh khu và căn nguyên của hắn”. Thần tử Phượng Hoàng cười âm hiểm nhìn Diệp Thành: “Ngày ấy lừa dối trốn thoát được, hôm nay di tích này sẽ là mồ chôn của ngươi”.
“Thánh huyết thuộc về ta”. Sau thần tử Phượng Hoàng, người thứ tư đi ra, mặc một thân áo bào đen tử kim, tay cầm ma kiếm tử kim, lưng dựa đất ma vô vọng, chính là thần tử Ma tộc, sát khí ngập trời.
“Đỉnh của hắn thuộc về ta”. Thần tử Thần tộc cũng đến, vừa rồi nghỉ chân, trong cơ thể liền hóa ra hai luồng khói xanh, mở một trận hoá Tam Thanh, ba thần tử Thần Tộc cùng sóng vai chiến đấu.
“Không giành Tiên Nhãn với ngươi, ta muốn căn nguyên Thánh Thể của hắn”. Tiếp đó là thần tử Yêu tộc, khí huyết cuồn cuộn ngất trời quấn quanh, mạnh hơn nhiều so với lúc trước, nhất định là do ở trong huyết hải kia.
“Thế trận không nhỏ nha!”. Diệp Thành liếc mắt nhìn mấy người, lau máu tươi chảy ra nơi khoé miệng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người thần tử Tiên tộc, đám thần tử Phượng Hoàng không có gì đáng phải sợ, người hắn kiêng dè là thần tử Tiên tộc, đó mới là người hung hãn, chiến lực của hắn ta không thấp hơn Đông Thần.
“Các ngươi, không được nhúng tay vào”. Thần tử Tiên tộc cười nghiền ngẫm, một bước vượt qua hư thiên, bàn tay trắng nõn thon dài, giữa ngón tay có chữ Triện cổ xưa lưu chuyển, cách thiên đẩy ngang một chưởng đến, những nơi chưởng ấn đi qua, hư không sụp đổ từng tấc, hoá thành cát bụi trong sự hỗn loạn.
Diệp Thành đứng dậy không hề sợ hãi, khí huyết bốc lên, hoà cùng với đạo tắc, bá đạo đánh ra một quyền từ xa.
Quyền chưởng va chạm, tiếng đùng đoàng vang lên, khoảng không gian hư thiên kia đều bị lệch vị trí, một quầng sáng từ điểm quyền chưởng va chạm kia lan tràn ra vô tận, mười mấy ngọn núi lớn bị chặt đứt ngang.
Nắm đấm của Diệp Thành nứt toạc, xương máu đầm đìa, một đòn này khiến cho hắn lại lần nữa phun ra máu, không phải là chiến lực của hắn không bằng thần tử Tiên tộc, chỉ vì hắn đã bị thương quá nặng từ trước, căn bản là không trạng thái tốt nhất.
Trái lại thần tử Tiên tộc mặc dù bàn tay cũng bị thương, nhưng khả năng hồi phục lại bá đạo, máu tươi tràn ra liên tục chảy ngược lại, vết thương khép lại trong nháy mắt, khí huyết của hắn ta còn bao trùm lên phía trên Diệp Thành.
“Hoang Cổ Thánh Thể, thật đúng là trò cười”. Thần tử Tiên tộc cười giễu cợt, lại ra tay lần nữa.
“Ngươi rất giỏi làm ra vẻ”. Diệp Thành cười lạnh, nghịch thiên giết lên, tuy là bị thương, nhưng cũng cường thế bá đạo: “Nếu lão tử ở trạng thái đỉnh phong, một chưởng đánh chết ngươi”.
Đại chiến mở ra, vang trời nứt đất, trong phạm vi vạn trượng, đều bị chịu ảnh hưởng bởi chấn động hỗn loạn.
Diệp Thành và thần tử Tiên tộc đều thuộc hàng những người tài giỏi nhất của thế hệ trẻ, cũng đều có tư cách sánh vai cùng nhưng Đông Thần Tây Tôn Nam Đế Bắc Thánh, tư thế oai hùng của bọn họ chính là có một không hai.
Nhìn ra hư không, vòm trời đã bị chia làm hai phương, một phương là thần tử Tiên tộc, chân đạp Cửu Thiên Tinh Hà, lưng dựa Tiên Vực Tịnh Thổ, sáng chói như ánh mặt trời gay gắt, giống như một vị tiên vương tuyệt thế.
Một phương Diệp Thành, chân đạp Hoàng Kim Thần Hải, lưng dựa Hỗn Độn Đại Giới, thánh khu nhuộm thánh huyết, cơ thể như được đúc từ vàng, kim khí tràn đầy, xán lạn rực rỡ, như một vị chiến thần bát hoang.
Chương 2037: Thú vị
Song, trận quyết đấu này không hề công bằng, thần tử Tiên tộc trên người không bị thương, mà Diệp Thành lại không ở trạng thái tốt nhất, người thì mạnh lên người thì yếu đi, cho dù chiến ý của Diệp Thành mạnh, cũng liền bị áp chế ngay từ khi khai khiến.
Máu màu vàng chói mắt, nhuộm cả trời sao, đám người thần tử Phượng Hoàng nhìn thấy đều lộ ra nụ cười hung ác.
Bọn họ đích thực chưa từng tham dự, chỉ đứng xem cuộc chiến, chỉ chờ lấy chiến lợi phẩm, theo bọn họ thấy, Diệp Thành ở trạng thái đỉnh phong cũng chưa chắc đấu lại thần tử Tiên tộc, càng không nói đến trạng thái bị thương nặng.
Sự chấn động của đại chiến không nhỏ, làm cho tu sĩ tứ phương đều ghé mắt, Đông Thần Tây Tôn Nam Đế Bắc Thượng đến rồi, những thần tử thần nữ lớn còn lại của chín tộc viễn cổ cũng đến không phân trước sau.
Ngay cả mấy ông lão Chuẩn Đế trong di tích cũng chạy đến từ tứ phía, những người săn bảo vật khác cũng không tìm bảo vật nữa, chạy tới xem kịch hay, liên tục không ngừng có người gia nhập, đứng đầy xung quanh.
“Ba năm rồi, tất cả đều cho rằng thánh thể đã chết, lại không ngờ vẫn còn sống”. Không ít người thổn thức cảm thán: “Chiêu giấu trời qua biển này của Thánh Thể đã lừa người đời suốt cả ba năm!”
“Điều lão phu tò mò là, hắn làm thế nào mà còn sống sót được”. Mấy ông lão đều vuốt râu.
“Đều đã qua rồi, còn để ý tới nó làm gì”. Điều đại đa số càng quan tâm hơn là đại chiến hư thiên, mọi người đều nhìn với ánh mắt sáng rực: “Lần đầu tiên nhìn thấy thần uy khi đại chiến của thần tử Tiên tộc, quả là không đơn giản, ngay cả Hoang Cổ Thánh Thể cùng cấp bậc vô địch, mà cũng bị đánh thê thảm như vậy”.
“Ngươi biết cái gì”. Có người bĩu môi: “Nếu đỉnh phong đối đầu đỉnh phong, thì không biết thắng bại”.
“Là hắn”. Một phía hư thiên, Bắc Thánh nheo mắt, nhìn thẳng vào Diệp Thành, dường như đã nhận ra hơi thở của Diệp Thành, chính là Diệp Thành đã trộm bảo vật của cô ta, còn cởi hết quần áo của cô, khiến cô ta đuổi giết khắp di tích, vậy mà không biết người nọ chính là Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành.
“Tên tiểu tử, che dấu cũng thật kỹ!” Đôi mắt Bắc Thánh bùng nổ tia lửa, hai má ửng đỏ, nếu không phải Diệp Thành đang đại chiến, cô ta có lẽ đã xông lên bóp chết hắn rồi.
“Xem ra, ta thật sự là đã đánh nhầm người rồi”. Bắc Thánh thầm nghĩ trong lòng, ho khan nhìn liếc sang Nam Đế ở cách đó không xa, mấy ngày nay cô ta chỉ đánh với hắn ta, hơn nữa xuống tay không nhẹ không nặng, khuôn mặt của hắn ta vẫn còn sưng, có lẽ đến bây giờ vẫn không biết vì sao cô lại đánh hắn ta.
“Đi ra ngoài mời ngươi uống rượu”. Bắc Thánh day day ấn đường, có chút xấu hổ, không biết nếu Nam Đế biết được, có tức đến hộc máu không, mơ mơ hồ hồ bị đánh thành đầu heo.
“Như này không công bằng”. Một phương khác, Tiểu Cửu Tiên trực tiếp mắng, người cô mắng chính là thần tử Tiên tộc: “Ngươi còn là thần tử? Còn không biết xấu hổ, giậu đổ bìm leo thì có bản lĩnh gì”.
“Thế gian nào có công bằng thật sự”. Cơ Tuyết Băng ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Vả lại xem trước đã”.
Cô vừa nói xong, Diệp Thành bị rơi xuống từ hư thiên, rơi xuống đất đầy một vũng máu, tạo ra hố sâu.
Hắn đã cố hết sức rồi, nhưng thần tử Tiên tộc quá mạnh, muốn đấu với hắn ta, cần phải ở trạng thái đỉnh phong, hiện giờ hắn đang bị thương nặng, có thể kiên trì ba trăm hiệp không thua, hắn đã đủ kiêu ngạo rồi.
“Giao ra đây, tha chết cho ngươi”. Thần tử Tiên tộc quân lâm Cửu Thiên, ngữ khí mang theo sự uy nghiêm bễ nghễ thiên hạ, lời này của hắn ta không phải đang thương lượng, mà là mệnh lệnh.
“Nếu muốn, tự mình đến lấy”. Diệp Thành hừ lạnh, cưỡng ép ngưng tụ khí huyết, còn muốn chiến đấu lần nữa.
“Không biết tự lượng sức”. Thần tử Tiên tộc cười âm hiểm, lòng bàn tay có bí pháp lưu chuyển, uy lực mạnh mẽ.
“Muốn chiến thì đến đây”. Diệp Thành rống lên, vừa mới chuẩn bị huyết tế căn nguyên, một luồng tiên quang đã bay tới từ bên xiên, nhìn kỹ, chính là một viên đan dược, hơn nữa là... đan chín vân.
“Chín… đan chín vân?”. Hiện trường xôn xao, ngay cả đôi mắt của mấy ông lão cũng nóng hừng hực.
“Ai cho đan chín vân”. Âm thanh kinh ngạc vang lên từ bốn phía: “Sự quyết đoán này cũng quá táo bạo rồi!”
“Ta thấy là thật, có lẽ là Đông Thần Dao Trì cho”. Có người nhẹ giọng nói, khiến ánh mắt mọi người ở đây đều đổ dồn về phía Cơ Tuyết Băng, người tặng đan chín vân cho Diệp Thành trị thương, chính là cô.
“Dao Trì, cô điên rồi à!”. Bắc Thánh truyền âm, cũng bị kinh ngạc: “Cửu Chuyển Hồi Nguyên Đan chỉ có một viên này, cô vậy mà lấy ra tặng cho người ta, giúp hắn cũng không thể giúp như vậy!”
“Ta muốn xem một trận quyết đấu đặc sắc”. Cơ Tuyết Băng cười, nụ cười có hơi ngốc: “Đan chín vân có thể giúp thực lực khôi phục mức mạnh nhất, đỉnh phong đối đầu đỉnh phong, như vậy mới thú vị!”
“...”
Chương 2038: Thánh Thể và thần tử Tiên tộc
Khi muôn người kinh sợ, đan chín vân đã hòa vào trong cơ thể Diệp Thành, ẩn chứa sức mạnh vô tận.
Nó mới là thần dược trị thương cấp độ nghịch thiên thật sự, chỉ trong chớp mắt, vết thương toàn thân Diệp Thành phục hồi như cũ, sát khí trong cơ thể cũng bị đan chín vân loại trừ, thoáng chốc đã trợ giúp Diệp Thành trở về đỉnh phong.
Đan chín vân bá đạo như vậy đấy, cũng không phải là thứ mà Bát Văn Đan có thể sánh bằng, sức mạnh thần bí ẩn chứa trong nó bàng bạc như biển cả, thế gian chỉ có một viên, Đan Tôn cũng khó mà luyện ra viên thứ hai.
“Cảm ơn”. Diệp Thành mỉm cười, cũng không quay người lại, một câu cảm ơn này chính là nói với Cơ Tuyết Băng, cũng không ngờ cô chưa cởi bỏ phong ấn trí nhớ mà vẫn khẳng khái như vậy.
“Nếu như thua, vậy hãy trả ta đan chín vân”. Cơ Tuyết Băng nở nụ cười xinh đẹp, rất nhiều người nhìn thấy đều thất thần, mỹ nữ đệ nhất Đông Hoang, nụ cười của cô khiến tất cả mọi thứ trên thế gian đều phai mờ.
“Được thôi”. Diệp Thành vặn cổ, trong mắt lóe ra ánh sáng sắc bén, từng bước đi lên, xông thẳng lên trời, khí thế cũng dần dâng cao, khí huyết màu vàng như ngọn lửa hừng hực, từng luồng khí màu vàng tràn ra, nặng nề như núi lớn, đan xen vào nhau tạo thành rất nhiều dị tượng huyền ảo.
“Nào, tiếp tục!”. Trở lại bầu trời, Diệp Thành mỉm cười nhìn thần tử Tiên tộc, chân đạp lên biển cả vàng óng cuộn trào mãnh liệt, lưng tựa vào thế giới Hỗn Độn tái hiện sức sống, trên đầu lơ lửng Hỗn Độn Thần Đỉnh rung động vù vù, hắn giống như Thần Minh, hào quang của hắn còn rực rỡ hơn mặt trời, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Trở lại đỉnh phong thì như thế nào!”. Khóe miệng thần tử Tiên tộc hơi cong lên, nở nụ cười nghiền ngẫm, vẫn bễ nghễ nhìn Diệp Thành như trước: “Ở trong mắt của ta, từ đầu đến cuối ngươi chỉ là trò cười”.
“Trò cười, không cẩn thận sẽ thành thần thoại”. Diệp Thành đạp nát hư không, tay trái âm dương, tay phải càn khôn, âm dương hóa thái cực, càn khôn hóa vô cực, vô cực thái cực hòa vào hỗn độn.
Đây chính là chưởng mạnh nhất từ lúc hắn tu đạo đến nay, trông bình thường không có gì lạ, nhưng uy lực lại vô cùng vô tận.
Thần tử Tiên tộc hừ lạnh, cũng tung chưởng đón đỡ, dung hợp rất nhiều bí pháp, cách không đánh ra.
Một đòn mạnh mẽ, đất trời rung chuyển, nửa cái Hư Thiên đều sụp đổ, sức tàn phá tràn lan ngút trời.
Lại nhìn hai người đang đối chiến, Diệp Thành như núi lớn sừng sững không động, mà thần tử Tiên tộc tự xưng là cao xa vời vợi lại lùi về sau một bước, bàn tay trắng nõn nhuộm đầy tiên huyết sáng chói.
Thần tử Tiên tộc tức giận, trong nháy mắt vết thương phục hồi như cũ, khí huyết cuồn cuộn ngập tràn đất trời, nơi ấn đường có thêm một đường tiên văn cổ xưa, sức chiến đấu vốn đã mạnh mẽ, giờ phút này lại tăng thêm một bậc.
Diệp Thành cười khẩy, ngay sau đó mở Ma đạo, nơi mi tâm xuất hiện ma văn, sức chiến đấu của thần tử Tiên tộc tăng lên, khí thế của hắn cũng tăng theo, hơn nữa còn áp đảo đối thủ một bậc.
Chiến đấu hết sức căng thẳng, cùng là Tiên vương, cùng là chiến thần, đang tranh hùng với nhau trong vùng trời mênh mông này.
Giao chiến chưa được ba năm hiệp mà đã có máu tươi vẩy xuống, thần tử Tiên tộc và Diệp Thành đều tắm máu đối phương, tranh đấu vô cùng thảm thiết, người bên dưới nhìn mà hãi hùng khiếp vía.
“Đều là trạng thái đỉnh phong, quả là đặc sắc”. Các tu sĩ tiền bối thổn thức không thôi, đều cảm thấy vô cùng áp lực, nếu cho hai hậu bối này đủ thời gian, nhất định sẽ vượt qua bọn họ, áp đảo bọn họ.
“Hoang Cổ Thánh Thể, thần tử Tiên tộc, quyết đấu đỉnh phong trong thế hệ trẻ tuổi”. Các tu sĩ trẻ tuổi xem mà nhiệt huyết sôi trào, ngay cả đám Nam Đế Bắc Thánh cũng phải khiếp sợ, hai người kia quả thật rất mạnh.
“Ta cược thần tử Tiên tộc thắng”. Có ông lão vuốt chòm râu nói: “Ta rất coi trọng hắn ta”.
“Hoang Cổ Thánh Thể là vô địch trong cùng cấp, lão phu cược Diệp Thành thắng”. Không ít ông lão đánh giá cao Diệp Thành: “Tin chắc rằng bọn ta cược không sai, hắn có tín niệm mà thần tử Tiên tộc không có”.
“Trấn áp”. Trong tiếng bàn tán, bên trên hư không truyền đến tiếng hét lớn của thần tử Tiên tộc, phất tay áo lấy ra Cửu Phương Cổ Ấn, bên trên khắc đầy tiên văn, xếp thành chín hướng giữa Thương Khung, tạo thành đại trận phong cấm.
Đó là bí trận của Tiên tộc, chuyên về phong ấn, Cửu Phương Cổ Ấn đã là Thánh Binh, tiên văn trên đó chính là trận văn, tương truyền đại năng Tiên tộc từng dùng trận này phong ấn tiêu diệt một vị tu sĩ Chuẩn Đế.
Danh tiếng hung hãn của đại trận này vẫn truyền đến nay, các tu sĩ tiền bối đều nhận ra, biết rõ uy lực tuyệt thế vô song của nó.
Hư Thiên bị giam cầm, không khí đều ngưng lại, Diệp Thành tung hoành Cửu Tiêu cũng bị áp chế, hai chân đứng vững giữa không trung bị Cửu Phương Cổ Ấn này phong cấm cho không thể động đậy.
“Chết đi!”. Thần tử Tiên tộc hét to, rút kiếm bay đến, chém về phía nguyên thần Diệp Thành.
Chương 2039: Thánh Thể và thần tử (2)
“Chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng?”, Diệp Thành lạnh lùng quát lên, đạo tắc và bản nguyên Thánh Thể cùng nhau rung động, đan xen vào nhau tạo thành một thanh thần kiếm vô hình, chặt đứt trói buộc từ trong cõi sâu xa, hệt như một con rồng ngang ngược nhảy ra.
Hắn cứng rắn chịu một kiếm của thần tử Tiên tộc, sau đó bỗng nhiên vung tay đánh một chưởng quét ngang chín Cổ Ấn.
Thần tử Tiên tộc cũng bị đẩy lùi, sát kiếm kêu vang, nhuộm đầy thánh huyết, tí tách chảy xuống.
Lần này đổi lại thành Diệp Thành, một bước Súc Địa Thành Thốn, giết tới vùng Hư Thiên này, một chưởng đánh ra Thái Hư Long Cấm, thần tử Tiên tộc vừa định nhúc nhích đã lập tức bị Long Cấm phong ấn cơ thể.
Tên này cũng không phải ăn chay, sử dụng bí pháp bất thế, đánh vỡ phong cấm, thoát khỏi vây khốn, bởi vậy phải chịu một chiêu Bát Hoang Quyền của Diệp Thành, thân tiên mạnh mẽ cũng theo đó mà nứt vỡ.
“Ngươi quả thật nên chết”. Thần tử Tiên tộc gầm thét, ấn đường bắn ra sấm sét nhằm vào Nguyên Thần.
Diệp Thành không dám khinh thường, dùng chín Thần Thương đối kháng, Tiên tộc nổi danh về công kích, dù có Phượng Hoàng Tiên Ngự bảo vệ Thần Hải Nguyên Thần thì vẫn có khả năng cao bị ảnh hưởng, huống chi đối phương còn không phải người bình thường.
Sấm sét mà thần mang đối kháng, tiêu diệt lẫn nhau, cùng nhau sụp đổ, sức mạnh diệt vong ngập tràn khắp nơi.
Giết! Ánh mắt thần tử Tiên tộc đỏ ngầu, không ngừng phất tay đánh ra thần thông cái thế.
Tất nhiên Diệp Thành không dám lơ là, mạnh mẽ ra tay, liên tục đánh ra bí pháp thần thông, bá đạo vô song.
Hai người đều dùng bí pháp rầm rầm đối kháng với nhau trên Hư Thiên, đánh đến trời đất phai màu, tinh không mất đi ánh sáng, thật sự giống như Tiên vương và chiến thần giao chiến, không đánh đến trời đất diệt vong thì không dừng.
Diệp Thành liên tục bị thương, nhưng càng đánh càng hung hãn, chỉ tấn công không phòng thủ, giống như một kẻ điên, thân thánh mạnh mẽ, dùng thân thể cứng rắn chống đỡ, đánh ra Hoang Cổ Thánh Thể danh tiếng lẫy lừng.
Thần tử Tiên tộc cũng điên rồi, không biết đau đớn, bất kể giá nào, liên tục công kích, Diệp Thành đánh hắn ta một quyền, hắn ta chém trả lại một kiếm, ngay cả tiên huyết và thánh huyết cũng đang đấu đá lẫn nhau.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tu sĩ khắp nơi, hai người đánh không dưới năm trăm hiệp, nhưng vẫn chưa phân thắng bại.
Đến hiệp thứ sáu trăm, tình hình chiến đấu ngang sức ngang tài này mới có một chút thay đổi cực nhỏ.
Thần tử Tiên tộc lấy máu tế kiếm, một kiếm bẻ gãy nghiền nát, là đại thuật trong thần thông tuyệt sát.
Nhưng, đối mặt với một kiếm chết chóc này, Diệp Thành lại không phòng ngự, mặc cho một kiếm này xuyên thủng lồng ngực hắn, mà trong chớp mắt đó, hắn cũng chợt tung chưởng đánh cho thần tử Tiên tộc máu thịt be bét.
Thần tử Tiên tộc gào thét, máu tươi điên cuồng chảy ra, lảo đảo lùi về sau, giẫm sập từng vùng Hư Thiên.
Diệp Thành cũng hộc máu, lại không thèm để ý, sải bước truy sát, bí pháp thần thông không ngừng tuôn ra.
Thần tử Tiên tộc rơi vào thế yếu, bị Diệp Thành đánh từ phía tây Hư Thiên đến phía bắc Thương Khung, cho dù sức khôi phục của thần tử Tiên tộc rất bá đạo, nhưng cũng không theo kịp tốc độ bị thương.
“Giết”. Sắc mặt thần tử Tiên tộc dữ tợn, tóc tai bù xù như ác ma, nào còn dáng vẻ cao xa vời vợi như lúc trước, giờ phút này, kiêu ngạo của hắn ta dần dần bị tiêu diệt.
Tên này quả thật bị ép điên rồi, vậy mà lại huyết tế tuổi thọ, ấn đường có thêm một thần văn cổ xưa.
Hắn ta lại sử dụng cấm pháp, tăng sức chiến đấu, lưng tựa Tiên Vực, ngạo nghễ Cửu Tiêu, lóa mắt như mặt trời ban trưa, khiến người ta không mở nổi mắt, những sợi tiên khí ngập tràn giống như thác bạc Cửu Thiên.
Diệp Thành bị ép lùi về sau, bởi thần tử Tiên tộc sử dụng cấm pháp, nên hắn cũng cưỡng ép tăng cao sức chiến đấu bản thân, trong Hỗn Độn giới có thêm mấy quái vật khổng lồ kỳ lạ, Thần Long bay lượn, Phượng Hoàng hót vang, Bạch Hổ gầm thét, Huyền Vũ trải đường, còn có thánh thú Kỳ Lân đang gào thét với trời xanh.
Thần tử Tiên tộc đạp giữa hư không, một tay nâng trời, vẽ ra một Tiên Hà đổ dồn về phía Diệp Thành, trời sao mênh mông đều bị vạch ra, bị Tiên Hà kia chia thành hai vùng tinh không.
Đó là một loại bí pháp mà người thường không cách nào hiểu được, có thể nói là Đại Đế Tiên Kinh, truyền thừa của Tiên Vũ Đại Đế, Đế Đạo Tiên Pháp đó được hậu bối sử dụng, cũng coi như lĩnh ngộ được chút chân lý trong đó.
Diệp Thành tế đỉnh, nghịch thiên đâm đến, lại bị Tiên Hà này đánh bay ra ngoài.
Pháp khí bản mệnh bị thương, hắn cũng bị phản phệ, có máu tươi từ thân thánh tràn ra, vô cùng chói mắt.
Mà chỉ trong nháy mắt này, hắn cũng vung tay ra chém một kiếm vào Ngân Hà, đánh cho thần tử Tiên tộc lảo đảo, thân tiên vừa phục hồi lại bị chấn động tạo thành vô số vết nứt.
Chương 2040: Này!
Sau một hồi giao đấu, hai người đứng lên rồi đánh tiếp, trong mắt các tu sĩ bốn phương, đó không phải là cuộc đối đầu giữa Hoang Cổ Thánh Thể và thần tử Tiên tộc mà là cuộc chiến của hai kẻ điên đang tranh thế chủ động, đùa với tính mạng.
“Đánh gần sáu trăm hiệp mà hai tên điên này vẫn chưa muốn từ bỏ à!”, có người nói.
“Hai người họ có thù hằn lớn đến thế à? Nhất quyết phải như thế à”, không ít người gãi đầu.
“Khương Thái Hư của Tiên tộc là người đứng đầu trong Đông Hoa Thất Tử, tổ tiên của Đông Hoa Thất Tử là thần tướng dưới trướng của Đông Hoa Nữ Đế, cộng thêm mối quan hệ giữa Đông Hoa Nữ Đế và Thánh Quân Đế Hoang, thì Tiên tộc và Hoang Cổ Thánh Thế vẫn có chút quan hệ với nhau, không đến nỗi là kẻ thù sống chết chứ”, rất nhiều ông lão lớn tuổi rơi vào trầm tư.
“Đó đều là chuyện của năm xưa đó rồi”, rất nhiều người không cho là thế: “Đã quá lâu rồi, tình bạn từ mấy vạn năm trước đã phai nhạt theo thời gian, đỉnh phong đánh nhau sẽ không quan tâm điều này đâu”.
“Cũng phải, ta… ôi ôi? Làm gì thế, còn đánh hội đồng à?”, một ông lão còn chưa nói hết câu đã hô to gọi nhỏ, ánh mắt mọi người đều dời sang hư không Phiếu Miểu.
Nơi đó lại có thêm người gia nhập vào trận chiến, hơn nữa không chỉ một người mà đến tận bốn người, nhìn kỹ thì chính là thần tử Yêu tộc, thần tử Thần tộc, thần tử Ma tộc và thần tử Phượng Hoàng tộc.
Bốn người này đều hơi mất kiên nhẫn, Diệp Thành quá mạnh, nếu còn đánh thêm nữa, thần tử Tiên tộc cũng chưa chắc có thể đánh bại được Diệp Thành, để khỏi đêm dài lắm mộng, họ bật chế độ vô liêm sỉ.
“Này”, bên dưới có người không nhìn nổi nữa, là Tiểu Cửu Tiên một bước lên trời, đôi tay mềm mại nhưng vô cùng hung hãn, một chưởng đánh văng thần tử Yêu tộc ra xa mấy trăm trượng.
“Liên quan gì đến cô, cút!”, thần tử Thần tộc giận dữ, lao đến, thần tử Ma tộc cùng thần tử Phượng Hoàng tộc cũng tấn, thậm chí ngay cả thần tử Yêu tộc bị đánh văng ra xa cũng chạy đến.
“Vô liêm sỉ, quá mất mặt!”, Tiểu Cửu Tiên cực kỳ tức giận, một đánh năm cô không những không sợ mà ngược lại vô cùng hung hãn, người bên dưới đứng xem không khỏi chậc lưỡi.
Thế nhưng khi hai bên đang đánh nhau kịch liệt, đột nhiên có một thanh sát kiếm màu đen xuất hiện chém về phía Tiểu Cửu Tiên, người ra đòn là Tịch Diệt Thần Thể, hắn ta nhắm chuẩn thời cơ, muốn một nhát kiếm chém chết Cửu Tiên của Đế gia.
Nhưng mặc dù nhát kiếm này của hắn ta rất mạnh nhưng lại bị một bàn tay ngăn lại, đó là Cơ Tuyết Băng.
“Cô có biết hành động của cô có ý nghĩa thế nào không?”, Tịch Diệt Thần Thể đi qua đi lại trong ấn ký thời không, giọng nói lúc ẩn lúc hiện, không thấy nơi phát ra âm thành, xuất quỷ nhập thần như âm hồn.
“Ngươi đừng hù dọa ta!”, Cơ Tuyết Băng khẽ nói, cực kỳ chuẩn xác tìm được vị trí của Tịch Diệt Thần Thể, một bước đánh đến trước mặt hắn ta, đánh một chưởng khiến hắn ta văng ra xa.
Sắc mặt Tịch Diệt Thần Thể thay đổi, cũng không biết Cơ Tuyết Băng tìm được hắn ta thế nào, càng không biết cô ta xuất hiện ở trước mặt hắn ta như thế nào, thân pháp của cô ta rất quỷ dị, thậm chí còn hơn cả Phi Lôi Thần Quyết.
Trong thoáng chốc ngắn ngủi, Cơ Tuyết Băng lại đánh tới, Tịch Diệt Thần Thể còn chưa kịp xuyên qua bằng ấn ký thời không thì lại lần nữa bị đánh văng ra xa, vẫn còn không kịp định thần, Cơ Tuyết Băng lại đánh tới.
“Có hơi dọa người đấy”, nhìn Cơ Tuyết Băng hung hãn như thế, Nam Đế ho khan một tiếng.
“Với Tịch Diệt Thần Thể có bản lĩnh dịch chuyển tức thời vậy mà lại thua huyết mạch bình thường về mặt thân pháp”, Trung Hoàng hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ kiêng dè: “Đông Thần, quả nhiên là rất mạnh!”
“Ta cảm thấy thật hổ thẹn”, Tây Đế lắc đầu khẽ cười, có thể áp chế thân pháp của Tịch Diệt Thần Thể một cách hoàn toàn như thế, y quả thật không làm được, chỉ điểm này thôi, Tây Đế đã thua Đông Thần rồi.
“Có Chuẩn Đế ra tay”, khi ba người đang nói chuyện, không biết ai chen vào một câu.
Nhưng thấy trên hư không lại có người đánh đến, mục tiêu không phải là Diệp Thành và Cửu Tiên của Đế gia mà là Cơ Tuyết Băng, đó là một ông lão mặc áo bào tím, không thấy được dung mạo, là một Chuẩn Đế.
“Này!”, thần tử Long tộc không đánh nữa, một bước lên trời, đánh một quyền khiến Chuẩn Đế mặc áo bào màu tím đó lùi về sau: “Còn muốn đánh lén Dạo Trì nhà ta à, mẹ nó chứ, ông muốn nghịch thiên à”.
“Muốn chết”, Chuẩn Đế áo bào tím hừ một tiếng, sát kiếm xuất hiện trong tay, nhào đến.
“Cùng là Chuẩn Thánh, ai sợ ai!”, thần tử Long tộc trực tiếp đối đầu với ông ta, trong lúc đó còn nhận được một thanh Long Đao từ xa bay tới, đó là Bá Long Đoạn Đao, Diệp Thành đưa đến.
“Có Bá Long trong tay, ta có cả thiên hạ!”, thần tử Long tộc hét lên, chém ra một luồng đao quang màu vàng dài cả trăm trượng, Chuẩn Đế áo bào màu tím suýt nữa bị chém trúng.
“Ngông cuồng”, không để Chuẩn Đế áo bào màu tím phản công, lạnh lùng hừ một tiếng, một người áo bào màu đen chạy thẳng đến chỗ thần tử Long tộc, đó là một Chuẩn Đế, bị áp chế tu vi, lúc này là Chuẩn Thánh.
“Này!”, thần nữ Linh tộc nổi giận cũng lao đến, bước đến ngăn Chuẩn Đế áo bào màu đen, đúng là một đám điên cuồng, phát điên rồi thì không nhận ra người thân quen nữa, cứ thế rơi vào trạng thái bạo phát.
“Thật đúng là đi đến đâu cũng có thể gặp cô”. Diệp Thành liếc nhìn Phượng Tiên Nhi, lúc ở Phượng Hoàng Cốc, cô ta đã thấy hắn lộ Tiên Nhãn, chắc chắn cũng là côt a đã tiết lộ thông tin về Tiên Nhãn cho thần tử Tiên tộc, mục đích của cô ta rất đơn giản, chính là mượn tay thần tử Tiên tộc, giết chết Diệp Thành hắn.
“Diệp Thành, ngươi còn muốn ngụy biện?”, Phượng Tiên Nhi cười chua ngoa, cùng với sự thù hằn.
“Ngày ấy nên đánh một chưởng bổ chết cô”. Diệp Thành nhàn nhạt nói, sự chán ghét đối với Phượng Tiên Nhi đã leo lên đến cực điểm, hồi đại hội Dao Trì, cũng chính bởi cô ta, hắn mới trở thành đối tượng bị các thần tử của giáo phái lớn vây đánh, hiện giờ lại là cô ta quấy phá, chỉ vì để báo mối thù ngày ấy.
“Ngươi không ngạc nhiên vì sao chúng ta có thể tìm được ngươi một cách chính xác như vậy à?”. Phượng Tiên Nhi ánh mắt đầy xảo quyệt, trên gương mặt xinh đẹp có thêm nụ cười ác độc: “Đúng vậy, là lúc trước đối đầu một chưởng với ngươi, ta đã để lại ấn ký trên người ngươi, thế nào, ngươi có thích phần đại lễ này không”.
“Thích, thích vô cùng”. Đôi mắt Diệp Thành toát ra tia lạnh lùng, không thể kìm nén ý định giết Phượng Tiên Nhi, năm lần bảy lượt tính kế hắn, đã thật sự chạm đến giới hạn của hắn.
“Xem ra ngươi là thừa nhận đã lấy đi Tiên Nhãn của Tiên tộc ta”. Không đợi Phượng Tiên Nhi mở miệng, thần tử Tiên tộc đã nở nụ cười thâm sâu, hai tròng mắt nóng ran, còn có đỏ thẫm. Vẻ tham lam không hề che đậy: “Trả Lục Đạo Tiên Luân Nhãn lại cho Tiên tộc ta, tối nay bổn thần tử có thể tha chết cho ngươi”.
“Thật xin lỗi, không thể cho ngươi”. Diệp Thành vặn cổ, lời nói bình thường thản nhiên: “Lục Đạo Tiên Luân Nhãn là của tiền bối Khương Thái Hư, nếu đưa cũng là đưa cho người nhà của ngươi”.
“Không cần phí lời với hắn”. Giọng nói này đến từ một bên khác, từ chỗ hư vô mờ mờ, người thứ ba chậm rãi đi ra, khí huyết bàng bạc như biển cả, khí lực lớn mạnh như núi, thần tử của Phượng Hoàng tộc.
“Cứ theo ước định lúc trước, ta lấy thánh khu và căn nguyên của hắn”. Thần tử Phượng Hoàng cười âm hiểm nhìn Diệp Thành: “Ngày ấy lừa dối trốn thoát được, hôm nay di tích này sẽ là mồ chôn của ngươi”.
“Thánh huyết thuộc về ta”. Sau thần tử Phượng Hoàng, người thứ tư đi ra, mặc một thân áo bào đen tử kim, tay cầm ma kiếm tử kim, lưng dựa đất ma vô vọng, chính là thần tử Ma tộc, sát khí ngập trời.
“Đỉnh của hắn thuộc về ta”. Thần tử Thần tộc cũng đến, vừa rồi nghỉ chân, trong cơ thể liền hóa ra hai luồng khói xanh, mở một trận hoá Tam Thanh, ba thần tử Thần Tộc cùng sóng vai chiến đấu.
“Không giành Tiên Nhãn với ngươi, ta muốn căn nguyên Thánh Thể của hắn”. Tiếp đó là thần tử Yêu tộc, khí huyết cuồn cuộn ngất trời quấn quanh, mạnh hơn nhiều so với lúc trước, nhất định là do ở trong huyết hải kia.
“Thế trận không nhỏ nha!”. Diệp Thành liếc mắt nhìn mấy người, lau máu tươi chảy ra nơi khoé miệng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người thần tử Tiên tộc, đám thần tử Phượng Hoàng không có gì đáng phải sợ, người hắn kiêng dè là thần tử Tiên tộc, đó mới là người hung hãn, chiến lực của hắn ta không thấp hơn Đông Thần.
“Các ngươi, không được nhúng tay vào”. Thần tử Tiên tộc cười nghiền ngẫm, một bước vượt qua hư thiên, bàn tay trắng nõn thon dài, giữa ngón tay có chữ Triện cổ xưa lưu chuyển, cách thiên đẩy ngang một chưởng đến, những nơi chưởng ấn đi qua, hư không sụp đổ từng tấc, hoá thành cát bụi trong sự hỗn loạn.
Diệp Thành đứng dậy không hề sợ hãi, khí huyết bốc lên, hoà cùng với đạo tắc, bá đạo đánh ra một quyền từ xa.
Quyền chưởng va chạm, tiếng đùng đoàng vang lên, khoảng không gian hư thiên kia đều bị lệch vị trí, một quầng sáng từ điểm quyền chưởng va chạm kia lan tràn ra vô tận, mười mấy ngọn núi lớn bị chặt đứt ngang.
Nắm đấm của Diệp Thành nứt toạc, xương máu đầm đìa, một đòn này khiến cho hắn lại lần nữa phun ra máu, không phải là chiến lực của hắn không bằng thần tử Tiên tộc, chỉ vì hắn đã bị thương quá nặng từ trước, căn bản là không trạng thái tốt nhất.
Trái lại thần tử Tiên tộc mặc dù bàn tay cũng bị thương, nhưng khả năng hồi phục lại bá đạo, máu tươi tràn ra liên tục chảy ngược lại, vết thương khép lại trong nháy mắt, khí huyết của hắn ta còn bao trùm lên phía trên Diệp Thành.
“Hoang Cổ Thánh Thể, thật đúng là trò cười”. Thần tử Tiên tộc cười giễu cợt, lại ra tay lần nữa.
“Ngươi rất giỏi làm ra vẻ”. Diệp Thành cười lạnh, nghịch thiên giết lên, tuy là bị thương, nhưng cũng cường thế bá đạo: “Nếu lão tử ở trạng thái đỉnh phong, một chưởng đánh chết ngươi”.
Đại chiến mở ra, vang trời nứt đất, trong phạm vi vạn trượng, đều bị chịu ảnh hưởng bởi chấn động hỗn loạn.
Diệp Thành và thần tử Tiên tộc đều thuộc hàng những người tài giỏi nhất của thế hệ trẻ, cũng đều có tư cách sánh vai cùng nhưng Đông Thần Tây Tôn Nam Đế Bắc Thánh, tư thế oai hùng của bọn họ chính là có một không hai.
Nhìn ra hư không, vòm trời đã bị chia làm hai phương, một phương là thần tử Tiên tộc, chân đạp Cửu Thiên Tinh Hà, lưng dựa Tiên Vực Tịnh Thổ, sáng chói như ánh mặt trời gay gắt, giống như một vị tiên vương tuyệt thế.
Một phương Diệp Thành, chân đạp Hoàng Kim Thần Hải, lưng dựa Hỗn Độn Đại Giới, thánh khu nhuộm thánh huyết, cơ thể như được đúc từ vàng, kim khí tràn đầy, xán lạn rực rỡ, như một vị chiến thần bát hoang.
Chương 2037: Thú vị
Song, trận quyết đấu này không hề công bằng, thần tử Tiên tộc trên người không bị thương, mà Diệp Thành lại không ở trạng thái tốt nhất, người thì mạnh lên người thì yếu đi, cho dù chiến ý của Diệp Thành mạnh, cũng liền bị áp chế ngay từ khi khai khiến.
Máu màu vàng chói mắt, nhuộm cả trời sao, đám người thần tử Phượng Hoàng nhìn thấy đều lộ ra nụ cười hung ác.
Bọn họ đích thực chưa từng tham dự, chỉ đứng xem cuộc chiến, chỉ chờ lấy chiến lợi phẩm, theo bọn họ thấy, Diệp Thành ở trạng thái đỉnh phong cũng chưa chắc đấu lại thần tử Tiên tộc, càng không nói đến trạng thái bị thương nặng.
Sự chấn động của đại chiến không nhỏ, làm cho tu sĩ tứ phương đều ghé mắt, Đông Thần Tây Tôn Nam Đế Bắc Thượng đến rồi, những thần tử thần nữ lớn còn lại của chín tộc viễn cổ cũng đến không phân trước sau.
Ngay cả mấy ông lão Chuẩn Đế trong di tích cũng chạy đến từ tứ phía, những người săn bảo vật khác cũng không tìm bảo vật nữa, chạy tới xem kịch hay, liên tục không ngừng có người gia nhập, đứng đầy xung quanh.
“Ba năm rồi, tất cả đều cho rằng thánh thể đã chết, lại không ngờ vẫn còn sống”. Không ít người thổn thức cảm thán: “Chiêu giấu trời qua biển này của Thánh Thể đã lừa người đời suốt cả ba năm!”
“Điều lão phu tò mò là, hắn làm thế nào mà còn sống sót được”. Mấy ông lão đều vuốt râu.
“Đều đã qua rồi, còn để ý tới nó làm gì”. Điều đại đa số càng quan tâm hơn là đại chiến hư thiên, mọi người đều nhìn với ánh mắt sáng rực: “Lần đầu tiên nhìn thấy thần uy khi đại chiến của thần tử Tiên tộc, quả là không đơn giản, ngay cả Hoang Cổ Thánh Thể cùng cấp bậc vô địch, mà cũng bị đánh thê thảm như vậy”.
“Ngươi biết cái gì”. Có người bĩu môi: “Nếu đỉnh phong đối đầu đỉnh phong, thì không biết thắng bại”.
“Là hắn”. Một phía hư thiên, Bắc Thánh nheo mắt, nhìn thẳng vào Diệp Thành, dường như đã nhận ra hơi thở của Diệp Thành, chính là Diệp Thành đã trộm bảo vật của cô ta, còn cởi hết quần áo của cô, khiến cô ta đuổi giết khắp di tích, vậy mà không biết người nọ chính là Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành.
“Tên tiểu tử, che dấu cũng thật kỹ!” Đôi mắt Bắc Thánh bùng nổ tia lửa, hai má ửng đỏ, nếu không phải Diệp Thành đang đại chiến, cô ta có lẽ đã xông lên bóp chết hắn rồi.
“Xem ra, ta thật sự là đã đánh nhầm người rồi”. Bắc Thánh thầm nghĩ trong lòng, ho khan nhìn liếc sang Nam Đế ở cách đó không xa, mấy ngày nay cô ta chỉ đánh với hắn ta, hơn nữa xuống tay không nhẹ không nặng, khuôn mặt của hắn ta vẫn còn sưng, có lẽ đến bây giờ vẫn không biết vì sao cô lại đánh hắn ta.
“Đi ra ngoài mời ngươi uống rượu”. Bắc Thánh day day ấn đường, có chút xấu hổ, không biết nếu Nam Đế biết được, có tức đến hộc máu không, mơ mơ hồ hồ bị đánh thành đầu heo.
“Như này không công bằng”. Một phương khác, Tiểu Cửu Tiên trực tiếp mắng, người cô mắng chính là thần tử Tiên tộc: “Ngươi còn là thần tử? Còn không biết xấu hổ, giậu đổ bìm leo thì có bản lĩnh gì”.
“Thế gian nào có công bằng thật sự”. Cơ Tuyết Băng ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Vả lại xem trước đã”.
Cô vừa nói xong, Diệp Thành bị rơi xuống từ hư thiên, rơi xuống đất đầy một vũng máu, tạo ra hố sâu.
Hắn đã cố hết sức rồi, nhưng thần tử Tiên tộc quá mạnh, muốn đấu với hắn ta, cần phải ở trạng thái đỉnh phong, hiện giờ hắn đang bị thương nặng, có thể kiên trì ba trăm hiệp không thua, hắn đã đủ kiêu ngạo rồi.
“Giao ra đây, tha chết cho ngươi”. Thần tử Tiên tộc quân lâm Cửu Thiên, ngữ khí mang theo sự uy nghiêm bễ nghễ thiên hạ, lời này của hắn ta không phải đang thương lượng, mà là mệnh lệnh.
“Nếu muốn, tự mình đến lấy”. Diệp Thành hừ lạnh, cưỡng ép ngưng tụ khí huyết, còn muốn chiến đấu lần nữa.
“Không biết tự lượng sức”. Thần tử Tiên tộc cười âm hiểm, lòng bàn tay có bí pháp lưu chuyển, uy lực mạnh mẽ.
“Muốn chiến thì đến đây”. Diệp Thành rống lên, vừa mới chuẩn bị huyết tế căn nguyên, một luồng tiên quang đã bay tới từ bên xiên, nhìn kỹ, chính là một viên đan dược, hơn nữa là... đan chín vân.
“Chín… đan chín vân?”. Hiện trường xôn xao, ngay cả đôi mắt của mấy ông lão cũng nóng hừng hực.
“Ai cho đan chín vân”. Âm thanh kinh ngạc vang lên từ bốn phía: “Sự quyết đoán này cũng quá táo bạo rồi!”
“Ta thấy là thật, có lẽ là Đông Thần Dao Trì cho”. Có người nhẹ giọng nói, khiến ánh mắt mọi người ở đây đều đổ dồn về phía Cơ Tuyết Băng, người tặng đan chín vân cho Diệp Thành trị thương, chính là cô.
“Dao Trì, cô điên rồi à!”. Bắc Thánh truyền âm, cũng bị kinh ngạc: “Cửu Chuyển Hồi Nguyên Đan chỉ có một viên này, cô vậy mà lấy ra tặng cho người ta, giúp hắn cũng không thể giúp như vậy!”
“Ta muốn xem một trận quyết đấu đặc sắc”. Cơ Tuyết Băng cười, nụ cười có hơi ngốc: “Đan chín vân có thể giúp thực lực khôi phục mức mạnh nhất, đỉnh phong đối đầu đỉnh phong, như vậy mới thú vị!”
“...”
Chương 2038: Thánh Thể và thần tử Tiên tộc
Khi muôn người kinh sợ, đan chín vân đã hòa vào trong cơ thể Diệp Thành, ẩn chứa sức mạnh vô tận.
Nó mới là thần dược trị thương cấp độ nghịch thiên thật sự, chỉ trong chớp mắt, vết thương toàn thân Diệp Thành phục hồi như cũ, sát khí trong cơ thể cũng bị đan chín vân loại trừ, thoáng chốc đã trợ giúp Diệp Thành trở về đỉnh phong.
Đan chín vân bá đạo như vậy đấy, cũng không phải là thứ mà Bát Văn Đan có thể sánh bằng, sức mạnh thần bí ẩn chứa trong nó bàng bạc như biển cả, thế gian chỉ có một viên, Đan Tôn cũng khó mà luyện ra viên thứ hai.
“Cảm ơn”. Diệp Thành mỉm cười, cũng không quay người lại, một câu cảm ơn này chính là nói với Cơ Tuyết Băng, cũng không ngờ cô chưa cởi bỏ phong ấn trí nhớ mà vẫn khẳng khái như vậy.
“Nếu như thua, vậy hãy trả ta đan chín vân”. Cơ Tuyết Băng nở nụ cười xinh đẹp, rất nhiều người nhìn thấy đều thất thần, mỹ nữ đệ nhất Đông Hoang, nụ cười của cô khiến tất cả mọi thứ trên thế gian đều phai mờ.
“Được thôi”. Diệp Thành vặn cổ, trong mắt lóe ra ánh sáng sắc bén, từng bước đi lên, xông thẳng lên trời, khí thế cũng dần dâng cao, khí huyết màu vàng như ngọn lửa hừng hực, từng luồng khí màu vàng tràn ra, nặng nề như núi lớn, đan xen vào nhau tạo thành rất nhiều dị tượng huyền ảo.
“Nào, tiếp tục!”. Trở lại bầu trời, Diệp Thành mỉm cười nhìn thần tử Tiên tộc, chân đạp lên biển cả vàng óng cuộn trào mãnh liệt, lưng tựa vào thế giới Hỗn Độn tái hiện sức sống, trên đầu lơ lửng Hỗn Độn Thần Đỉnh rung động vù vù, hắn giống như Thần Minh, hào quang của hắn còn rực rỡ hơn mặt trời, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
“Trở lại đỉnh phong thì như thế nào!”. Khóe miệng thần tử Tiên tộc hơi cong lên, nở nụ cười nghiền ngẫm, vẫn bễ nghễ nhìn Diệp Thành như trước: “Ở trong mắt của ta, từ đầu đến cuối ngươi chỉ là trò cười”.
“Trò cười, không cẩn thận sẽ thành thần thoại”. Diệp Thành đạp nát hư không, tay trái âm dương, tay phải càn khôn, âm dương hóa thái cực, càn khôn hóa vô cực, vô cực thái cực hòa vào hỗn độn.
Đây chính là chưởng mạnh nhất từ lúc hắn tu đạo đến nay, trông bình thường không có gì lạ, nhưng uy lực lại vô cùng vô tận.
Thần tử Tiên tộc hừ lạnh, cũng tung chưởng đón đỡ, dung hợp rất nhiều bí pháp, cách không đánh ra.
Một đòn mạnh mẽ, đất trời rung chuyển, nửa cái Hư Thiên đều sụp đổ, sức tàn phá tràn lan ngút trời.
Lại nhìn hai người đang đối chiến, Diệp Thành như núi lớn sừng sững không động, mà thần tử Tiên tộc tự xưng là cao xa vời vợi lại lùi về sau một bước, bàn tay trắng nõn nhuộm đầy tiên huyết sáng chói.
Thần tử Tiên tộc tức giận, trong nháy mắt vết thương phục hồi như cũ, khí huyết cuồn cuộn ngập tràn đất trời, nơi ấn đường có thêm một đường tiên văn cổ xưa, sức chiến đấu vốn đã mạnh mẽ, giờ phút này lại tăng thêm một bậc.
Diệp Thành cười khẩy, ngay sau đó mở Ma đạo, nơi mi tâm xuất hiện ma văn, sức chiến đấu của thần tử Tiên tộc tăng lên, khí thế của hắn cũng tăng theo, hơn nữa còn áp đảo đối thủ một bậc.
Chiến đấu hết sức căng thẳng, cùng là Tiên vương, cùng là chiến thần, đang tranh hùng với nhau trong vùng trời mênh mông này.
Giao chiến chưa được ba năm hiệp mà đã có máu tươi vẩy xuống, thần tử Tiên tộc và Diệp Thành đều tắm máu đối phương, tranh đấu vô cùng thảm thiết, người bên dưới nhìn mà hãi hùng khiếp vía.
“Đều là trạng thái đỉnh phong, quả là đặc sắc”. Các tu sĩ tiền bối thổn thức không thôi, đều cảm thấy vô cùng áp lực, nếu cho hai hậu bối này đủ thời gian, nhất định sẽ vượt qua bọn họ, áp đảo bọn họ.
“Hoang Cổ Thánh Thể, thần tử Tiên tộc, quyết đấu đỉnh phong trong thế hệ trẻ tuổi”. Các tu sĩ trẻ tuổi xem mà nhiệt huyết sôi trào, ngay cả đám Nam Đế Bắc Thánh cũng phải khiếp sợ, hai người kia quả thật rất mạnh.
“Ta cược thần tử Tiên tộc thắng”. Có ông lão vuốt chòm râu nói: “Ta rất coi trọng hắn ta”.
“Hoang Cổ Thánh Thể là vô địch trong cùng cấp, lão phu cược Diệp Thành thắng”. Không ít ông lão đánh giá cao Diệp Thành: “Tin chắc rằng bọn ta cược không sai, hắn có tín niệm mà thần tử Tiên tộc không có”.
“Trấn áp”. Trong tiếng bàn tán, bên trên hư không truyền đến tiếng hét lớn của thần tử Tiên tộc, phất tay áo lấy ra Cửu Phương Cổ Ấn, bên trên khắc đầy tiên văn, xếp thành chín hướng giữa Thương Khung, tạo thành đại trận phong cấm.
Đó là bí trận của Tiên tộc, chuyên về phong ấn, Cửu Phương Cổ Ấn đã là Thánh Binh, tiên văn trên đó chính là trận văn, tương truyền đại năng Tiên tộc từng dùng trận này phong ấn tiêu diệt một vị tu sĩ Chuẩn Đế.
Danh tiếng hung hãn của đại trận này vẫn truyền đến nay, các tu sĩ tiền bối đều nhận ra, biết rõ uy lực tuyệt thế vô song của nó.
Hư Thiên bị giam cầm, không khí đều ngưng lại, Diệp Thành tung hoành Cửu Tiêu cũng bị áp chế, hai chân đứng vững giữa không trung bị Cửu Phương Cổ Ấn này phong cấm cho không thể động đậy.
“Chết đi!”. Thần tử Tiên tộc hét to, rút kiếm bay đến, chém về phía nguyên thần Diệp Thành.
Chương 2039: Thánh Thể và thần tử (2)
“Chỉ dựa vào ngươi mà cũng xứng?”, Diệp Thành lạnh lùng quát lên, đạo tắc và bản nguyên Thánh Thể cùng nhau rung động, đan xen vào nhau tạo thành một thanh thần kiếm vô hình, chặt đứt trói buộc từ trong cõi sâu xa, hệt như một con rồng ngang ngược nhảy ra.
Hắn cứng rắn chịu một kiếm của thần tử Tiên tộc, sau đó bỗng nhiên vung tay đánh một chưởng quét ngang chín Cổ Ấn.
Thần tử Tiên tộc cũng bị đẩy lùi, sát kiếm kêu vang, nhuộm đầy thánh huyết, tí tách chảy xuống.
Lần này đổi lại thành Diệp Thành, một bước Súc Địa Thành Thốn, giết tới vùng Hư Thiên này, một chưởng đánh ra Thái Hư Long Cấm, thần tử Tiên tộc vừa định nhúc nhích đã lập tức bị Long Cấm phong ấn cơ thể.
Tên này cũng không phải ăn chay, sử dụng bí pháp bất thế, đánh vỡ phong cấm, thoát khỏi vây khốn, bởi vậy phải chịu một chiêu Bát Hoang Quyền của Diệp Thành, thân tiên mạnh mẽ cũng theo đó mà nứt vỡ.
“Ngươi quả thật nên chết”. Thần tử Tiên tộc gầm thét, ấn đường bắn ra sấm sét nhằm vào Nguyên Thần.
Diệp Thành không dám khinh thường, dùng chín Thần Thương đối kháng, Tiên tộc nổi danh về công kích, dù có Phượng Hoàng Tiên Ngự bảo vệ Thần Hải Nguyên Thần thì vẫn có khả năng cao bị ảnh hưởng, huống chi đối phương còn không phải người bình thường.
Sấm sét mà thần mang đối kháng, tiêu diệt lẫn nhau, cùng nhau sụp đổ, sức mạnh diệt vong ngập tràn khắp nơi.
Giết! Ánh mắt thần tử Tiên tộc đỏ ngầu, không ngừng phất tay đánh ra thần thông cái thế.
Tất nhiên Diệp Thành không dám lơ là, mạnh mẽ ra tay, liên tục đánh ra bí pháp thần thông, bá đạo vô song.
Hai người đều dùng bí pháp rầm rầm đối kháng với nhau trên Hư Thiên, đánh đến trời đất phai màu, tinh không mất đi ánh sáng, thật sự giống như Tiên vương và chiến thần giao chiến, không đánh đến trời đất diệt vong thì không dừng.
Diệp Thành liên tục bị thương, nhưng càng đánh càng hung hãn, chỉ tấn công không phòng thủ, giống như một kẻ điên, thân thánh mạnh mẽ, dùng thân thể cứng rắn chống đỡ, đánh ra Hoang Cổ Thánh Thể danh tiếng lẫy lừng.
Thần tử Tiên tộc cũng điên rồi, không biết đau đớn, bất kể giá nào, liên tục công kích, Diệp Thành đánh hắn ta một quyền, hắn ta chém trả lại một kiếm, ngay cả tiên huyết và thánh huyết cũng đang đấu đá lẫn nhau.
Dưới ánh nhìn chăm chú của tu sĩ khắp nơi, hai người đánh không dưới năm trăm hiệp, nhưng vẫn chưa phân thắng bại.
Đến hiệp thứ sáu trăm, tình hình chiến đấu ngang sức ngang tài này mới có một chút thay đổi cực nhỏ.
Thần tử Tiên tộc lấy máu tế kiếm, một kiếm bẻ gãy nghiền nát, là đại thuật trong thần thông tuyệt sát.
Nhưng, đối mặt với một kiếm chết chóc này, Diệp Thành lại không phòng ngự, mặc cho một kiếm này xuyên thủng lồng ngực hắn, mà trong chớp mắt đó, hắn cũng chợt tung chưởng đánh cho thần tử Tiên tộc máu thịt be bét.
Thần tử Tiên tộc gào thét, máu tươi điên cuồng chảy ra, lảo đảo lùi về sau, giẫm sập từng vùng Hư Thiên.
Diệp Thành cũng hộc máu, lại không thèm để ý, sải bước truy sát, bí pháp thần thông không ngừng tuôn ra.
Thần tử Tiên tộc rơi vào thế yếu, bị Diệp Thành đánh từ phía tây Hư Thiên đến phía bắc Thương Khung, cho dù sức khôi phục của thần tử Tiên tộc rất bá đạo, nhưng cũng không theo kịp tốc độ bị thương.
“Giết”. Sắc mặt thần tử Tiên tộc dữ tợn, tóc tai bù xù như ác ma, nào còn dáng vẻ cao xa vời vợi như lúc trước, giờ phút này, kiêu ngạo của hắn ta dần dần bị tiêu diệt.
Tên này quả thật bị ép điên rồi, vậy mà lại huyết tế tuổi thọ, ấn đường có thêm một thần văn cổ xưa.
Hắn ta lại sử dụng cấm pháp, tăng sức chiến đấu, lưng tựa Tiên Vực, ngạo nghễ Cửu Tiêu, lóa mắt như mặt trời ban trưa, khiến người ta không mở nổi mắt, những sợi tiên khí ngập tràn giống như thác bạc Cửu Thiên.
Diệp Thành bị ép lùi về sau, bởi thần tử Tiên tộc sử dụng cấm pháp, nên hắn cũng cưỡng ép tăng cao sức chiến đấu bản thân, trong Hỗn Độn giới có thêm mấy quái vật khổng lồ kỳ lạ, Thần Long bay lượn, Phượng Hoàng hót vang, Bạch Hổ gầm thét, Huyền Vũ trải đường, còn có thánh thú Kỳ Lân đang gào thét với trời xanh.
Thần tử Tiên tộc đạp giữa hư không, một tay nâng trời, vẽ ra một Tiên Hà đổ dồn về phía Diệp Thành, trời sao mênh mông đều bị vạch ra, bị Tiên Hà kia chia thành hai vùng tinh không.
Đó là một loại bí pháp mà người thường không cách nào hiểu được, có thể nói là Đại Đế Tiên Kinh, truyền thừa của Tiên Vũ Đại Đế, Đế Đạo Tiên Pháp đó được hậu bối sử dụng, cũng coi như lĩnh ngộ được chút chân lý trong đó.
Diệp Thành tế đỉnh, nghịch thiên đâm đến, lại bị Tiên Hà này đánh bay ra ngoài.
Pháp khí bản mệnh bị thương, hắn cũng bị phản phệ, có máu tươi từ thân thánh tràn ra, vô cùng chói mắt.
Mà chỉ trong nháy mắt này, hắn cũng vung tay ra chém một kiếm vào Ngân Hà, đánh cho thần tử Tiên tộc lảo đảo, thân tiên vừa phục hồi lại bị chấn động tạo thành vô số vết nứt.
Chương 2040: Này!
Sau một hồi giao đấu, hai người đứng lên rồi đánh tiếp, trong mắt các tu sĩ bốn phương, đó không phải là cuộc đối đầu giữa Hoang Cổ Thánh Thể và thần tử Tiên tộc mà là cuộc chiến của hai kẻ điên đang tranh thế chủ động, đùa với tính mạng.
“Đánh gần sáu trăm hiệp mà hai tên điên này vẫn chưa muốn từ bỏ à!”, có người nói.
“Hai người họ có thù hằn lớn đến thế à? Nhất quyết phải như thế à”, không ít người gãi đầu.
“Khương Thái Hư của Tiên tộc là người đứng đầu trong Đông Hoa Thất Tử, tổ tiên của Đông Hoa Thất Tử là thần tướng dưới trướng của Đông Hoa Nữ Đế, cộng thêm mối quan hệ giữa Đông Hoa Nữ Đế và Thánh Quân Đế Hoang, thì Tiên tộc và Hoang Cổ Thánh Thế vẫn có chút quan hệ với nhau, không đến nỗi là kẻ thù sống chết chứ”, rất nhiều ông lão lớn tuổi rơi vào trầm tư.
“Đó đều là chuyện của năm xưa đó rồi”, rất nhiều người không cho là thế: “Đã quá lâu rồi, tình bạn từ mấy vạn năm trước đã phai nhạt theo thời gian, đỉnh phong đánh nhau sẽ không quan tâm điều này đâu”.
“Cũng phải, ta… ôi ôi? Làm gì thế, còn đánh hội đồng à?”, một ông lão còn chưa nói hết câu đã hô to gọi nhỏ, ánh mắt mọi người đều dời sang hư không Phiếu Miểu.
Nơi đó lại có thêm người gia nhập vào trận chiến, hơn nữa không chỉ một người mà đến tận bốn người, nhìn kỹ thì chính là thần tử Yêu tộc, thần tử Thần tộc, thần tử Ma tộc và thần tử Phượng Hoàng tộc.
Bốn người này đều hơi mất kiên nhẫn, Diệp Thành quá mạnh, nếu còn đánh thêm nữa, thần tử Tiên tộc cũng chưa chắc có thể đánh bại được Diệp Thành, để khỏi đêm dài lắm mộng, họ bật chế độ vô liêm sỉ.
“Này”, bên dưới có người không nhìn nổi nữa, là Tiểu Cửu Tiên một bước lên trời, đôi tay mềm mại nhưng vô cùng hung hãn, một chưởng đánh văng thần tử Yêu tộc ra xa mấy trăm trượng.
“Liên quan gì đến cô, cút!”, thần tử Thần tộc giận dữ, lao đến, thần tử Ma tộc cùng thần tử Phượng Hoàng tộc cũng tấn, thậm chí ngay cả thần tử Yêu tộc bị đánh văng ra xa cũng chạy đến.
“Vô liêm sỉ, quá mất mặt!”, Tiểu Cửu Tiên cực kỳ tức giận, một đánh năm cô không những không sợ mà ngược lại vô cùng hung hãn, người bên dưới đứng xem không khỏi chậc lưỡi.
Thế nhưng khi hai bên đang đánh nhau kịch liệt, đột nhiên có một thanh sát kiếm màu đen xuất hiện chém về phía Tiểu Cửu Tiên, người ra đòn là Tịch Diệt Thần Thể, hắn ta nhắm chuẩn thời cơ, muốn một nhát kiếm chém chết Cửu Tiên của Đế gia.
Nhưng mặc dù nhát kiếm này của hắn ta rất mạnh nhưng lại bị một bàn tay ngăn lại, đó là Cơ Tuyết Băng.
“Cô có biết hành động của cô có ý nghĩa thế nào không?”, Tịch Diệt Thần Thể đi qua đi lại trong ấn ký thời không, giọng nói lúc ẩn lúc hiện, không thấy nơi phát ra âm thành, xuất quỷ nhập thần như âm hồn.
“Ngươi đừng hù dọa ta!”, Cơ Tuyết Băng khẽ nói, cực kỳ chuẩn xác tìm được vị trí của Tịch Diệt Thần Thể, một bước đánh đến trước mặt hắn ta, đánh một chưởng khiến hắn ta văng ra xa.
Sắc mặt Tịch Diệt Thần Thể thay đổi, cũng không biết Cơ Tuyết Băng tìm được hắn ta thế nào, càng không biết cô ta xuất hiện ở trước mặt hắn ta như thế nào, thân pháp của cô ta rất quỷ dị, thậm chí còn hơn cả Phi Lôi Thần Quyết.
Trong thoáng chốc ngắn ngủi, Cơ Tuyết Băng lại đánh tới, Tịch Diệt Thần Thể còn chưa kịp xuyên qua bằng ấn ký thời không thì lại lần nữa bị đánh văng ra xa, vẫn còn không kịp định thần, Cơ Tuyết Băng lại đánh tới.
“Có hơi dọa người đấy”, nhìn Cơ Tuyết Băng hung hãn như thế, Nam Đế ho khan một tiếng.
“Với Tịch Diệt Thần Thể có bản lĩnh dịch chuyển tức thời vậy mà lại thua huyết mạch bình thường về mặt thân pháp”, Trung Hoàng hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ kiêng dè: “Đông Thần, quả nhiên là rất mạnh!”
“Ta cảm thấy thật hổ thẹn”, Tây Đế lắc đầu khẽ cười, có thể áp chế thân pháp của Tịch Diệt Thần Thể một cách hoàn toàn như thế, y quả thật không làm được, chỉ điểm này thôi, Tây Đế đã thua Đông Thần rồi.
“Có Chuẩn Đế ra tay”, khi ba người đang nói chuyện, không biết ai chen vào một câu.
Nhưng thấy trên hư không lại có người đánh đến, mục tiêu không phải là Diệp Thành và Cửu Tiên của Đế gia mà là Cơ Tuyết Băng, đó là một ông lão mặc áo bào tím, không thấy được dung mạo, là một Chuẩn Đế.
“Này!”, thần tử Long tộc không đánh nữa, một bước lên trời, đánh một quyền khiến Chuẩn Đế mặc áo bào màu tím đó lùi về sau: “Còn muốn đánh lén Dạo Trì nhà ta à, mẹ nó chứ, ông muốn nghịch thiên à”.
“Muốn chết”, Chuẩn Đế áo bào tím hừ một tiếng, sát kiếm xuất hiện trong tay, nhào đến.
“Cùng là Chuẩn Thánh, ai sợ ai!”, thần tử Long tộc trực tiếp đối đầu với ông ta, trong lúc đó còn nhận được một thanh Long Đao từ xa bay tới, đó là Bá Long Đoạn Đao, Diệp Thành đưa đến.
“Có Bá Long trong tay, ta có cả thiên hạ!”, thần tử Long tộc hét lên, chém ra một luồng đao quang màu vàng dài cả trăm trượng, Chuẩn Đế áo bào màu tím suýt nữa bị chém trúng.
“Ngông cuồng”, không để Chuẩn Đế áo bào màu tím phản công, lạnh lùng hừ một tiếng, một người áo bào màu đen chạy thẳng đến chỗ thần tử Long tộc, đó là một Chuẩn Đế, bị áp chế tu vi, lúc này là Chuẩn Thánh.
“Này!”, thần nữ Linh tộc nổi giận cũng lao đến, bước đến ngăn Chuẩn Đế áo bào màu đen, đúng là một đám điên cuồng, phát điên rồi thì không nhận ra người thân quen nữa, cứ thế rơi vào trạng thái bạo phát.