• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Tiên võ đế vương (5 Viewers)

  • Chương 2026-2030

Chương 2026: Tính nợ cũ

“Khốn nạn”. Thần tử Yêu tộc đột nhiên nổi giận, nhìn Diệp Thành hằm hằm, mắt yêu toát ra thần quang như muốn nhìn cho ra khuôn mặt thật của Diệp Thành nhưng lại không được như ý nguyện, đến cả huyết mạch cũng nhận không ra.

“Hôm nay tính nợ cũ luôn”. Diệp Thành cầm cây gậy lang nha, khởi động mạnh khớp cổ.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”. Thần tử yêu tộc hét lớn, hắn ta có quá nhiều kẻ thù nên không biết chắc là ai.

“Ngươi hãy cầm tháp Linh Lung của ngươi rồi chạy đi”. Diệp Thành liếc mắt nhìn sang thần tử Vu tộc rồi xông thẳng về phía thần tử Yêu tộc, đã đến lúc phải tính nợ cũ năm xưa rồi.

“Mặc dù không làm cũng có hưởng nhưng mà ngại lắm đấy biết không hả?”. Thần tử Vu tộc tằng hắng, nhưng hắn ta vẫn tự giác cất tháp nhỏ Linh Lung vào, bảo bối của mình mà, cớ gì lại không cần chứ.

Hắn ta đã bỏ chạy thật rồi, vừa chạy vừa nhìn về trận chiến ở phía xa, vừa xuýt xoa vừa chậc lưỡi.

Hắn ta không biết thân phận thật sự của Diệp Thành, nhưng lại biết hắn rất mạnh, không xem huyễn thuật của thần tử Yêu tộc ra gì, liên tục đánh cho thần tử Yêu tộc không ngất đầu lên nỗi, thân yêu cường tráng không ngừng rạn nứt.

Thần tử yêu tộc là người cảm nhận được rõ ràng nhất, dù có rất nhiều bí pháp bất thế nhưng gặp phải Diệp Thành thì chỉ như một tên bù nhìn, bất kể là chưởng ấn hay là kiếm ảnh thì cũng đều không chịu nổi một đòn của đối phương.

“Đáng chết”. Thần tử Yêu tộc nghiến chặt răng, biết mình đánh không lại Diệp Thành nên quay đầu định bỏ chạy.

“Chạy đi đâu”. Diệp Thành hét lên lạnh lùng, băng qua hư không, vung gậy đập xuống từ phía xa với sức nặng như núi khiến thần tử Yêu tộc loạng choạng, thân yêu vừa mới hồi phục lại rách ra lại.

“Ngươi chắc là không chết sẽ không chịu thôi đúng không?”, thần tử Yêu tộc hét lớn, khí huyết cuồn cuộn, đỡ cây gậy lang nha lên, rồi xuất chiêu cái thế, sau đó đốt cháy tinh nguyên và tiếp tục bỏ chạy.

Diệp Thành không buồn trả lời, đuổi theo đánh thêm một gậy nữa, thần tử Yêu tộc đáng thương bị đánh văng ra lần thứ hai, tông sập vô số không gian hư vô, máu me đầy người.

Thần tử Yêu tộc bị ép đến phát điên, hắn ta dùng đến cấm pháp, nhưng vẫn không quay lại đánh nhau với Diệp Thành mà tiếp tục bỏ chạy, sức mạnh của Diệp Thành đã vượt ngoài sức tưởng tượng, không phải đối tượng mà hắn ta có thể đối phó.

Diệp Thành cười lạnh lùng, không ngừng thi triển Súc Địa Thành Thốn vừa đuổi vừa đánh với tốc độ cực nhanh.

Thần tử Vu tộc vẫn chưa chạy xa, lại nhếch mép, sự đáng sợ của Diệp Thành lại mở ra một khái niệm mới về mức độ kinh hoàng trong lòng hắn ta, từ lúc bắt đầu đến giờ, Diệp Thành thậm chí còn chưa dùng đến món bí pháp nào.

“Chỉ có hơn hai trăm tuổi, vẫn thuộc thế hệ trẻ”. Thần tử Vu tộc vuốt cằm, lẩm bẩm: “Cũng chỉ có được mấy người có thực lực áp đảo được thần tử Yêu tộc, vậy thì có thể là ai được chứ?”

“Cái tên Vu to đầu này, sao lại trốn ta?”. Lúc hắn ta đang lẩm bẩm thì có giọng nói khó chịu vang lên từ phía sau, người đó mặc áo khoác đen, nhưng nhìn kỹ thì có thể nhận ra đấy là thần nữ Cổ tộc.

“Tào lao, ta không trốn cô”. Thần tử Vu tộc vừa nói vừa chuồn đi mất.

“Ngươi…”. Thần nữ Cổ tộc giẫm chân rồi đuổi theo, thần tử Vu tộc đi đến đâu là cô ta theo đến đó, cứ như cao chó, như thể cô ta vào di chỉ là để tìm vật báu.

Mặt khác, thần tử Yêu tộc vẫn còn đang bỏ chạy, những ngọn núi lớn nối tiếp nhau đổ sập.

Diệp Thành bám sát theo, một khi đuổi kịp là điên cuồng cho nổ, thần tử Yêu tộc thê thảm, mấy lần suýt chút bị nổ banh, đường đường là thần tử Yêu tộc mà lại chẳng có được cả dũng khí chiến đấu.

“Ai đang truy sát thần tử Yêu tộc thế?” Những người đi tìm báu vật đua nhau ngước mắt nhìn, họ dùng Thông Thiên nhãn để nhìn Diệp Thành nhưng tất cả đều bị bí pháp Chu Thiên che mắt, không nhìn ra được thân phận của Diệp Thần.

“Đông Thần, Tây Tôn, Nam Đế, Bắc Thánh, Trung Hoàng, chắc hẳn là một trong số họ”. Có người lẩm bẩm: “Sức chiến đấu của thần tử Yêu tộc mạnh cỡ nào chứ, cũng chỉ năm người có được thực lực đó thôi”.

“Vậy thì cũng chưa chắc”. Rất nhiều người lắc đầu “Đế gia cửu tiên, thần tử Tiên tộc, còn cả người đàn bà điên huyết mạch Tiên Linh đó nữa, có thể đánh bất phân thắng bại với Nam Đế thì cũng vẫn có được thực lực đó, Huyền Hoang rộng lớn chừng nào, đương nhiên cũng có không ít thanh niên mạnh hơn thần tử Yêu tộc”.

Trong tiếng bàn tán xôn xao, thần tử Yêu tộc chạy sâu vào trong, Diệp Thành cũng vô cùng hung dữ đuổi theo phía sau.

Không ai chạy theo hóng hớt, hai ngày này họ đã xem quá nhiều rồi, cứ hễ có người đánh nhau là lại đi xem vậy thì còn tìm báu vật cái gì nữa, ngươi đánh thì cứ đánh phần ngươi, bọn ta tiếp tục tìm phần bọn ta.

Một lúc sau, thần tử Yêu tộc chạy vào trong một vùng biển máu, loạng choạng với máu me đầy người, hắn ta thật sự đã bị đánh quá thê thảm, khí huyết giảm sút, yêu quang trên người cũng yếu đi.

“Chạy hả? Sao không chạy nữa đi?”, Diệp Thành cầm theo cây gậy lang nha dính máu đuổi theo sau.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”. Hai mắt thần tử Yêu tộc đỏ hoe, hắn ta bị Diệp Thành đuổi theo suốt chặng đường nhưng đến giờ vẫn chưa biết Diệp Thành là ai, dù có chết thì ít ra cũng phải chết một cách rõ ràng chứ.

“Ngươi đoán đi”. Diệp Thành cười nhàn nhã, xông thẳng qua, đập một gậy về phía thần tử Yêu tộc.
Chương 2027: Gặp được

Nhưng gậy đó của hắn vẫn chưa giáng xuống thì đã có một luồng ánh sáng thần bí với sức mạnh hủy diệt phóng đến.

Diệp Thành chau mày, lập tức dừng tay, lùi về sau, đưa gậy lang nha ra đỡ phía trước ngực.

Luồng sáng đáng sợ đó đánh thẳng lên thân gậy lang nha, tiếng kim loại va vào nhau vang lên cao vút và còn tóe lửa, gậy lang nha bị văng ra xa, Diệp Thành cũng văng ra xa.

Đến khi Diệp Thành đứng vững lại thì liền hộc máu, hai mắt hắn nheo lại, nhìn chằm chằm về phía biển máu, dường như có thể nhìn xuyên qua đó, nhìn đến nơi sâu thẳm nhất, đó là một ông già mặt huyết bào.

“Chuẩn Đế”. Diệp Thành lại chau mày, mặc dù lúc này tu vi của ông già mặc huyết bào đã bị đè xuống mức Chuẩn Thánh nhưng cảnh giới bên ngoài di chỉ vẫn là Chân Đế thật sự, vô cùng đáng sợ.

“Dù là Chuẩn Đế nhưng tu vi đã bị khống chế, không thể nào mạnh như thế”. Diệp Thành lẩm bẩm.

Ở Đại Sở, Chuẩn Thiên viên mãn như hắn đã có thể giết chết Đế, mà di chỉ Viễn Cổ này lại rất giống với Đại Sở, lại còn bị giới hạn cảnh giới, Chuẩn Đế thì đã sao, hắn vẫn có thể giết chết như thường, vậy mà ông già mặc huyết bào trong biển máu lại mạnh đến mức lạ thường như thế, có thể đánh hắn hộc máu chỉ với một đòn.

Nhưng cuối cùng hắn cũng phát hiện ra được vấn đề, đấy chính là vùng biển màu máu dưới chân.

Vùng biển máu này rất khác thường, dưới đáy biển có một trận pháp thượng cổ, hơn nữa, lúc này còn đang khởi động, tích tụ sức mạnh, còn ông già mặc huyết bào đó thì đang ngồi giữa trung tâm của trận pháp thượng cổ.

Hay nói cách khác ông già huyết bào có tu vi bị khống chế xuống mức Chuẩn Thánh lại có sức chiến đấu của cấp Thánh Vương.

Diệp Thành quyết định rút lui, nếu ở bên ngoài biển máu thì đương nhiên hắn sẽ không sợ đối phương, nhưng ông già huyết bào đã đến trước và ngồi vào vị trí trung tâm của trận pháp đó, cộng thêm sức mạnh thần bí nữa, đương nhiên là hắn không thể nào đấu lại.

“Sẽ có một này ta sẽ lột lớp mặt nạ của ngươi”. Thần tử Yêu tộc nhìn Diệp Thành rời đi thì cười nham hiểm, dường như hắn ta biết ông già mặc huyết bào đang ở giữa biển máu là ai, có người chống lưng thì Diệp Thành chắc chắn không thể giết được hắn, thực lực cấp Thánh Vương sao đối phương đánh lại nỗi.

“Sẽ có một ngày ta sẽ tận tay giết chết ngươi”. Diệp Thành hừm lên lạnh lùng rồi ra khỏi biển máu, trước khi đi còn không quên liếc ông già mặc huyết bào một cái, chắc chắn ông ta có dính dáng tới Yêu tộc.

Cách biển máu, Diệp Thành đã bồi hồi bên ngoài rất lâu, bị tổn thất nặng nề nên tất nhiên sẽ không dễ dàng rời đi, một khi thần tử Yêu tộc và ông già mặc huyết bào ra khỏi biển, hắn chắc chắn sẽ nhào lên.

Nhưng hắn đợi rất lâu cũng không thấy ông già kia đi ra, ngay cả thần tử Yêu tộc nữa, vừa vào biển là co đầu nấp bên trong không dám thò ra khiến Diệp Thành rất bất đắc dĩ, đành phải xoay người rời đi.

Rạng sáng, người trong di tích chẳng những không giảm bớt mà còn tăng thêm, Diệp Thành đi một đường thì gặp không dưới mười Chuẩn Đế, thế càng không nói tới cấp bậc Đại Thành.

Những người này vừa vào di tích, sau khi vào rồi thì bắt đầu gây ra không ít thảm án, có chiến lực mạnh mẽ nên hiển nhiên là hoành hành chẳng kiêng dè ai, không ít hậu bối gặp họa đổ máu.

Nhưng những người đó cũng không phải là vô địch, nên biết người dám vào di tích này có ai mà không mạnh mẽ, cướp cùng cấp thì đừng nói gì tới cảnh giới tu vi, không ít bậc lão bối đã bị giết ngược lại. Đáng sợ nhất là một người tu vi Chuẩn Đế, tự cho rằng chẳng ai bằng mình lại bị một đám ranh đánh tới tắt thở.

Diệp Thành cũng là một thành viên trong đám “ranh con” kia, một Chuẩn Đế bị hắn đuổi giết khắp di tích, dù cuối cùng vẫn thoát được nhưng việc này cũng làm đám Chuẩn Đế an phận hơn rất nhiều.

Một đám ranh con dùng thực lực để chứng minh là: Vào đây thì bớt ngôn đi! Ông đây không quan tâm ngươi là Chuẩn Đế hay Đại Thánh ở bên ngoài nhưng vào di tích viễn cổ này thì đều phải nằm bò, bớt gây sự!

Màn đêm là buông xuống, Diệp Thành đi xuyên qua rừng, đặt chân tới một vùng bao la rộng lớn.

Chỗ này đen kịt, ngay cả sông, núi cũng một màu đen nhánh, đất ma bao la không một ngọn cỏ, tỏa ra khí Hồng Hoang, cổ xưa mà nặng nề, tạo cho người ta cảm giác đè nén.

Diệp Thành đứng im nơi rìa của vùng đất khô cằn, mày nhíu chặt. Hắn khẳng định chắc chắn là mình từng thấy vùng đất ma này rồi, năm ma đỉnh đan vào nhau tạo thành hình ảnh giống nơi này như đúc.

Sự thật chứng mình là hắn không sai, năm ma đỉnh nhỏ trong túi chứa đồ đang rung lên một cách kịch liệt, ma quang sáng rực, phá bỏ phong ấn, chạy ra khỏi túi.

Năm ma đỉnh phá xong cấm chế thì bay ra như năm tia sáng ma sắc bén, xẹt qua bầu trời, lao tới sâu bên trong kia, tốc độ cực hạn.

Diệp Thành đuổi theo vào trong vùng đất ma rồi mới nghỉ chân, nơi ấy có một bàn thờ cổ xưa. Chung quanh bàn thờ có năm trụ đồng, năm ma đỉnh lại đang treo ở phía trên chúng, ma quang tỏa ra, kích hoạt ma văn trên trụ đồng.

Trên đàn tế kia có pháp trận cổ xưa hiện lên, nói là pháp trận chứ thực tế là một vòng xoáy đen kịt, lực hút đáng sợ, Diệp Thành vừa đáp xuống là đã bị kéo vào trong.
Chương 2028: Cơ mật Hồng Hoang

Diệp Thành xuất hiện lần nữa là khi hắn ở một địa cung tăm tối, tối đến mức đưa năm ngón tay ra nhìn cũng chẳng thấy đâu.

Dị không gian sao? Diệp Thành nhìn bóng đêm xung quanh, phát hiện ra huyền cơ, địa cung này nằm trong dị không gian, hơn nữa còn là không gian cực kỳ bí ẩn, không có trận pháp thì không thể vào được.

Những ngọn lửa bùng cháy lên giữa bóng đêm vô tận khi có sự xuất hiện của hắn, những ngọn đèn thần ở hai bên nối đuôi nhau bừng sáng, phải đến cả mấy trăm cây, thắp sáng bóng đêm cổ kính.

Hắn bất giác ngẩng đầu nhìn lên vì có những bậc thang dẫn lên phía trên, giống như một chiếc cầu thang dẫn lên trời, còn hắn thì đứng bên dưới, nhỏ như một con kiến.

Địa cung này quá to, vô cùng hoành tráng, những cây cột đồng dựng đứng chọc trời, khắc đầy những đường vân cổ xưa, toát ra khí tức Man Hoang, ép hắn không thở nổi.

Lúc này, hắn nhìn chằm chằm vào điểm cuối của chiếc cầu thang, ở đó có một cổ quan tài cổ bằng đồng xanh.

Nhìn lên phía trên của cổ quan tài đồng xanh thì thấy có một chiếc đỉnh khổng lồ cũng bằng to, nó không phải to bình thường mà cứ như một ngọn núi, trên miệng đỉnh còn có lốc xoáy lúc ẩn lúc hiện và đang nuốt chửng trời đất.

“Không ngờ là binh khí Chuẩn Đế”. Diệp Thành lẩm bẩm, sắc mặt vừa kinh ngạc vừa kính sợ, đều là đỉnh nhưng đứng trước đỉnh đồng khổng lồ, đỉnh Hỗn Độn của hắn chẳng qua chỉ là một món đồ chơi con nít.

Đấy mới là thần khí cái thế, chỉ nhìn không thôi cũng đã muốn quỳ rồi, sức nặng và sự to lớn của nó, mức độ cổ kính và già nua của nó, hơn hẳn cả trời xanh vạn cổ.

Năm ma đỉnh nhỏ bay lên, rung ù ù, bay tới bay lui quanh đỉnh đồng khổng lồ, như thể rất vui mừng, như thể đã xa cách từ rất lâu giờ mới tìm thấy lại.

Sau đó, chúng đều bay hết về phía trước, cùng hòa vào trong chiếc đỉnh đồng khổng lồ đó.

Diệp Thành nheo mắt, cảnh tượng đó khiến ta liên tưởng năm đỉnh nhỏ là một phần của đỉnh đồng xanh khổng lồ. Hèn gì sau khi năm chiếc đỉnh nhỏ này vào trong di chỉ thì cứ muốn phóng ra ngoài.

Nếu như ma đỉnh đã là một phần của đỉnh đồng xanh khổng lồ thì thân phận của người nằm trong cỗ quan tài bằng đồng xanh cũng được phơi bày, nhất định hắn ta là Ma Uyên trong lời của Khương Thái Hư năm xưa.

Hắn thầm nghĩ trong bụng rồi nhìn chằm chằm vào cổ quan tài đồng xanh đó. Mặc dù nó nằm lặng thinh ở đó nhưng lại khiến hắn phải nhức mắt, dù đã chết nhưng cũng không phải thứ mà hắn có thể nhìn thẳng được.

Lúc hắn nhìn thì năm ma đỉnh nhỏ đã hòa làm một với đỉnh đồng xanh, đỉnh khổng lồ rung lên, càng toát lên vẻ phi phàm, những luồng ma khí tràn xuống, nặng như núi, cổ đại và dào dạt, uy hiếp cả Bát Hoang.

Tiếp đó, ma quang chiếu khắp nơi, những luồng sáng từ trung tâm là đỉnh khổng lồ, chiếu ra tứ phía với uy áp khiến trời đất cũng phải khiếp sợ, tất cả không gian nơi nó đi ngang qua đều đổ sập hết.

Diệp Thành cũng bị ảnh hưởng, hộc máu ngay tại chỗ, uy áp với sức ép tuyệt đối, dù là bản nguyên thánh thể hay là đạo tắc Hỗn Độn hay là chân thể nguyên thần thì cũng đều bị đè nén đến mức muốn sụp đổ.

“Tiền bối, vãn bối vô tình đến làm phiền”. Diệp Thành nghiến răng, hai đầu gối run lên, mặt mày trắng bệch, cơ thể, xương cốt đều nứt gãy, máu thánh vàng kim bắn ra.

Cơ mà hắn vừa dứt lời thì uy áp đó cũng biến mất, hắn liền như bị vắt kiệt sức, cơ thể loạng choạng, uy áp quá mạnh, hắn cứ như vừa mới dạo một vòng ở quỷ môn quan về.

Đỉnh đồng xanh khổng lồ lặng thinh, nhẹ nhàng xoay tròn, ma khí tỏa ra, trút xuống cổ quan tài bằng đồng bên dưới, những dị tượng cổ nối tiếp nhau xuất hiện, đan xen tạo nên một ma thổ chân thực.

Diệp Thành ngồi xuống, giờ mới thấy sợ, nếu như uy áp đó kéo dài thêm vài phút nữa thì chắc hắn chỉ còn là một nắm tro tàn, thần khí cấp Chuẩn Đế không phải chuyện chơi.

“Nữ đế Hồng Liên còn sống không?”. Một giọng nói già nua cất lên từ trong chiếc đỉnh khổng lồ bằng đồng xanh.

“Khí linh?”, Diệp Thành thầm nghĩ, nếu như phát ra từ chiếc đỉnh khổng lồ thì phải là khí linh của đỉnh.

“Hãy trả lời ta, nữ đế Hồng Liên còn sống không?”. Giọng nói lại vang lên từ trong đỉnh đồng xanh.

“Thưa tiền bối, nữ đế Hồng Liên đã qua đời từ vạn năm trước”. Diệp Thành vội đáp, xong rồi còn không quên nói thêm: “Hiện giờ tất cả các khu vực đều không còn Đại Đế”.

“Vạn năm trước?”. Khí linh của đỉnh đồng khổng lồ cười nhạt: “Thời gian đã qua lâu vậy rồi sao?”

“Người ở thời nữ đế Hồng Liên là thời Hồng Hoang đấy”. Khí linh của đỉnh đồng khổng lồ cười đau buồn còn Diệp Thành thì lại bất ngờ đến đỉnh điểm, vậy thì phải đến bao nhiêu cái trăm vạn năm.

“Rõ ràng đây không phải là di chỉ viễn cổ mà là di chỉ còn sót lại của thời Hồng Hoang, người đời đều đã bị lừa hết rồi”. Hắn kinh ngạc, vuốt cằm rồi nói: “Mâu thuẫn, Khương Thái Hư tiền bối đã từng gặp Ma Uyên, thời đại của hai người họ lệch nhau đến mấy trăm vạn năm”.

“Ngươi đem năm ma đỉnh quay về đây là đã đem đến cho ta một tia hi vọng”. Khí linh đỉnh đồng khổng lồ trầm ngâm một lúc rồi nói “Ta cho ngươi một đặc quyền, có thể hỏi tất cả những gì ngươi muốn biết”.

“Người đang nằm trong cỗ quan tài đồng xanh có phải là Ma Uyên, chủ nhân của người không?”, Diệp Thành liền hỏi.

“Đúng vậy, ông ấy là Thôn Thiên Ma tôn, chủ nhân của ta”. Khí linh đỉnh đồng không che giấu.

“Ma Uyên là Thôn Thiên Ma tôn sao?”, Diệp Thành ngây ra, hắn không lấy làm lạ với Thôn Thiên Ma tôn, năm xưa lúc ở Đại Sở, hắn từng nghe Thái Hư Cổ Long nhắc đến, Thôn Thiên Ma Tôn dùng Thao Thiết tạo ra ma công Thôn Thiên nghịch thế, mà bí pháp đó hắn cũng có biết.

“Thật bất ngờ”. Sau khi ngây ra, Diệp Thành bất giác xuýt xoa, hắn chỉ biết Ma Uyên và Thôn Thiên Ma tôn nhưng lại không biết hai người họ là một, năm xưa Thái Hư Cổ Long cũng chưa từng nói rõ.
Chương 2029: Cơ mật Hồng Hoang (2)

“Người nuốt chửng Ma Tôn, vậy gọi ngươi là Thôn Thiên Ma Đỉnh”. Diệp Thành nhìn lên chiếc đỉnh đồng xanh khổng lồ: “Vạn năm trước, nữ đế Hồng Liên đốt cháy chúng thần của Bát Hoang, liệu có bao gồm chủ nhân Ma Uyên của người trong đó không?”

“Chủ nhân ta chết trước rồi nữ đế Hồng Liên mới đốt cháy chúng thần của Bát Hoang sau”. Khí linh ma đỉnh chậm rãi nói: “Hoặc cũng có thể nói vì thần thạch của chủ nhân nên nữ đế mới nổi giận đốt cháy chúng thần của Bát Hoang.

“Ta đã nói rồi mà, lời đồn trong nhân gian vẫn đáng tin hơn”. Diệp Thành chậc lưỡi, giọt nước mắt đó của nữ đế Hồng Liên không phải vì ân hận mà là vì Ma Uyên, đấy là tình yêu.

Không biết vì điều gì, khi biết được bí mật cổ đại này, hắn lại bất giác nhớ đến nữ đế Đông Hoa và thánh quân Đế Hoang, một người vì cô ta một mình chiến đấu với ngũ đế Thiên Ma, một người thì vì cô ta đốt chúng thần của Bát Hoang.

Ai bảo đế đạo vô tình, nữ đế cũng có nước mắt vậy, xinh đẹp khuynh thành nhưng cũng chỉ đẹp vì mỗi người ấy thôi, nhân duyên của họ có thể ca có thể khóc, nên được truyền ngàn đời, để cho người đời sau nghe.

“Còn có gì muốn hỏi nữa không?”. Khí linh ma đỉnh thản nhiên hỏi, không biết Diệp Thành đang lẩm bẩm cái gì.

“Còn, còn, còn chứ”. Diệp Thành vội điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục hỏi: “Có phải tiền bối đã từng gặp Khương Thái Hư không? Ừm, là Khương Thái Hư của tiên tộc, người đã khơi thông được sáu mắt tiên ấy”.

“Đương nhiên là đã từng gặp qua”. Khí linh ma đỉnh chậm rãi đáp. “Hắn ta là bạn cũ của chủ nhân Ma Uyên của ta”.

“Không thể nào”. Diệp Thành nhìn ma đỉnh với ánh mắt thăm dò “Hai người họ không cùng một thời đại”.

“Ai nói không cùng thời đại?”. Khí linh Ma đỉnh mỉm cười “Chủ nhân Ma Uyên của ta và Khương Thái Hư từng là nhân kiệt của thời đại Hồng Hoang, trước khi chủ nhân của ta chết, hắn ta đã chọn cách tự phong ấn mình”.

“Nếu là như vậy thì hợp lý rồi”. Diệp Thành hạ giọng: “Hèn gì Khương Thái Hư tiền bối lại nhận ra các ma đỉnh nhỏ, tự phong ấn từ thời đại Hồng Hoang đến giờ, thứ bậc của Khương Thái Hư mới là cao nhất trong thế giới hiện giờ, thế giới Đại Thiên đúng là không có chuyện ly kỳ nào không có”.

“Lần này phải cảm ơn ngươi”. Khí linh ma đỉnh cười hiền hòa, “Ngươi là người đầu tiên từ thời vạn cổ đến giờ tập hợp năm ma đỉnh nhỏ lại, có lẽ đấy là định mệnh”.

“Ý của tiền bối là ma tôn còn có thể phục sinh sao?”Diệp Thành kinh ngạc nhìn khí linh ma đỉnh.

“Năm ma đỉnh nhỏ có chứa linh hồn của chủ nhân, năm xưa đã được nữ đế Hồng Liên phong ấn lại”. Khí linh ma đỉnh chậm rãi nói: “Sở dĩ chia năm ma đỉnh nhỏ ra các phương hướng khác nhau là để nuôi dưỡng linh hồn trong nhân gian, đấy là một kiểu tiên pháp đế đạo, đến giờ vẫn còn tồn tại”.

“E là ma tôn không muốn tỉnh lại”. Diệp Thành cười, lắc đầu: “Dù có sống lại thì hồng nhan cũng đã không còn, giữa dòng chảy thời gian, họ đã bỏ lỡ nhau đến cả ngàn vạn năm rồi”.

“Đúng vậy, lỡ mất nhau quá lâu rồi”. Khí linh ma đỉnh cũng than thở thay cho chủ nhân “Thôi vậy, ta cũng mệt rồi, truyền bí pháp nghịch thiên cho ngươi thì ngươi có thể rời khỏi đây rồi”.

“Bí pháp nghịch thiên?”, Diệp Thành nghe đến bốn chữ này thì hai mắt sáng rỡ lên, vất vả tìm kiếm năm cái đỉnh, cuối cùng cũng được báo đáp, hắn đã chờ ngày này quá lâu rồi.

“Truyền cho ngươi Thôn Thiên Ma Công”. Ma đỉnh rung nhẹ, quy tụ bí pháp và truyền vào thần thức.

“Thốn… Thôn Thiên Ma Công?” Diệp Thành vừa nghe thì liền vội cắt lời: “Tiền bối, chi bằng đổi cái khác đi, ta biết bí pháp Thôn Thiên Ma Công rồi, là năm xưa Thái Hư Cổ Long truyền thụ cho ta”.

“Thái Hư Cổ Long sao hiểu được tinh túy của Thôn Thiên”. Khí linh ma đỉnh cười nhạt “Ta biết ngươi biết bí pháp Thôn Thiên, nhưng đấy chỉ là một phần rất nhỏ, vẫn chưa đạt đến đỉnh cao của Thôn Thiên”.

“Vậy được, vậy thì học cái này”. Diệp Thành cười, nếu nói đến ma công Thôn Thiên chính tông thì phải nói đến ma tôn Ma Uyên, bí pháp này được ông ta tạo ra, nếu không phải do ông ta đích thân truyền lại thì đương nhiên sẽ không phải tinh túy.

“Về từ từ lĩnh ngộ đi”. Khí linh ma đỉnh đưa thần thức ra, truyền vào trong thần hải của Diệp Thành.

“Đa tạ tiền bối”. Diệp Thành không lập tức lĩnh ngộ ngay mà phong ấn thần thức lại trước.

“Ta cũng cần tự phong ấn, dù là khí linh thì cũng khó thoát khỏi sự tàn phá của thời gian”. Khí linh ma đỉnh nói với giọng hiền hòa nhưng rất mệt mỏi “Nếu ngươi không có việc gì khác thì đừng ở lại lâu trong di chỉ này”.

“Tại sao?” Diệp Thành thắc mắc nhìn ma đỉnh “Trong di chỉ này có rất nhiều bảo bối”.

“Đây là di chỉ nhưng cũng là mồ chôn”. Khí linh ma đỉnh mỉm cười, nói “Nữ đế Hồng Liên đã đốt cháy chúng thần Bát Hoang ở đây, thời gian lâu khó tránh sản sinh ra những thứ đáng sợ như tà niệm, âm linh, oan hồn, ác hồn, một khi đắc tội với họ thì sẽ rất rắc rối”.

“Di chỉ viễn cổ là mồ chôn của chúng thần Bát Hoang”. Diệp Thành xuýt xoa “Bí mật này mới đáng sợ, nếu truyền ra ngoài thì các tu sĩ Huyền Hoang đều sẽ phải giật mình”.

“Đi đi!”. Khí linh ma đỉnh rung lên, một luồng sáng phóng ra, chiếu lên người Diệp Thành.

“Vãn bối cáo từ”. Diệp Thành chắp tay chào rồi được đưa ra ngoài địa cung.

Sau khi hắn đi, những ngọn đèn đồng ở hai bên cầu thang trong địa cung cũng lần lượt tắt, cung điện rộng lớn dưới mặt đất cũng dần chìm vào bóng tối.

Trong bóng đêm, giọng khí linh ma đỉnh vang lên đầy ẩn ý: “Không ngờ hậu thế vẫn còn huyết mạch bá đạo đến thế và cả sát khí đế đạo trên người hắn nữa, hắn từng chiến đấu với Đại Đế sao?”
Chương 2030: Cho ngươi mở rộng tầm mắt này

Sắc trời âm u, Diệp Thành đi ra khỏi địa cung, xuất hiện ở đất ma, quay lại nhìn dàn tế khổng lồ đằng sau.

Dàn tế đang chậm rãi biến mất, cũng có nghĩa là cửa vào khác của địa cung cũng đóng, chẳng ai có thể bước vào nữa. Bởi vì không thể tìm được lối vào, càng đừng nói là khí linh ma đỉnh muốn tự mình phong ấn.

Trong lòng hắn có một mong ước chính là Thôn Thiên Ma Tôn có thể xuất hiện lại trên đời, Khương Thái Hư cũng được sống lại. Hai nhân vật lừng lẫy thời Hồng Hoang này mà gặp nhau thì sẽ cảm khái thế nào.

Hắn liếc nhìn đất ma lần cuối, khi Diệp Thành xoay người lại thì thấy một người ngang trời bay đến rồi hạ xuống mảnh đất ma này, khoác áo choàng đỏ như máu, không để lộ ra khí tức, chỉ biết là vô cùng mạnh.

Diệp Thành nhướng mày, khóe miệng lập tức cong lên lộ ra một nụ cười lạnh vì hắn biết kẻ đó.

Lúc trước, hắn đuổi giết thần tử Yêu tộc tới một cái biển máu, bị Chuẩn Đế huyết bào dưới Biển máu đánh lui. Mà cái người vừa hạ xuống vùng đất ma lại chính là tên Chuẩn Đế kia. Ông ta đã rời khỏi biển máu.

“Ở Biển máu đó, có pháp trận thượng cổ nên không làm gì được ngươi. Giờ chính ngươi chạy đến, vậy tính sổ thôi nào”, Diệp Thành vặn cổ, vui vẻ cười.

Nếu câu đó bị người khác nghe được thì chắc chắn tim sẽ đập thình thịch, kia chính là một vị Chuẩn Đế hàng thật giá thật đó. Tuy tu vi bị đè xuống Chuẩn Thánh, nhưng cũng không phải người bình thường có thể chống lại được.

Trong lúc đó, Chuẩn Đế huyết bào kia chậm rãi bước đến, đôi con ngươi đỏ như máu ngó nghiêng xung quanh như đang tìm bảo vật. Khi ông ta thấy Diệp Thành thì không khỏi đánh giá hắn một lượt, song vẫn chưa nhận ra Diệp Thành.

Ông ta không nhận ra Diệp Thành, nhưng Diệp Thành lại nhận ra ông ta. Tuy ông ta có bí pháp trên người, che giấu tai mắt, nhưng dưới Lục Đạo Tiên Nhãn, cái gọi là che giấu ấy chỉ là bài trí mà thôi.

Điều khiến Diệp Thành tiếc nuối là chỉ có một mình Chuẩn Đế huyết bào chứ không có thần tử Yêu tộc. Nếu hắn ta cũng tới thì mới là hoàn hảo. Một đấu hai, Diệp Thành cũng có tự tin chiến thắng.

“Có thấy bảo vật!”, Chuẩn Đế huyết bào lạnh nhạt lên tiếng, kiêu ngạo liếc Diệp Thành, giọng điệu tràn đầy vẻ trịch thượng. Đây không phải đang hỏi Diệp Thành mà là giống như đang ra lệnh.

“Đúng là có thật, cho ngươi mở rộng tầm mắt này”, Diệp Thành vung tay lấy Hỗn Độn Đỉnh ra.

Vừa lấy đỉnh ra, lão Chuẩn Đế huyết bào lập tức sáng mắt, với mắt nhìn của ông ta thì lập tức nhận ra được sự phi phàm của nó. Nó cũng không phải là pháp khí bình thường có thể so sánh được.

“Không ngờ lại được đúc từ Đại La Thần Thiết”, Chuẩn Đế huyết bào vui vẻ cực kỳ. Khi trông thấy trong đỉnh còn trộn lẫn Hỗn Độn Khí và niệm lực của chúng sinh thì con ngươi càng sáng hơn: “Đúng là bảo vật”.

“Đương nhiên là bảo vật, nhưng nó là của ta”, Diệp Thành thảnh thơi cười lộ ra hàm răng trắng bóc, giữa trán lóe lên ánh sáng thần thánh, chín luồng Thần Thương thoáng chốc kết hợp kêu ong ong.

Chuẩn Đế hoàn hồn, xoay phắt người lại, song lại bị một luồng thần mang đánh thẳng trước mặt.

Phụt! Hay thật, đường đường Chuẩn Đế lại bị đánh không kịp trở tay. Thần mang chui vào trong Thần Hải khiến nguyền thần ông ta bị thương nặng, suýt nữa thì đầu nở hoa, thất khiếu đổ máu.

“Dám đánh lén ta, ngươi đáng chết”, Chuẩn Đế huyết bào tức giận vội vàng bỏ chạy. Bấy giờ, ông ta mới sực tỉnh, đối phương lấy đỉnh ra hiển nhiên là một cái bẫy, cố tình ông ta lại sập bẫy.

“Chạy đâu cho thoát”, Diệp Thành đuổi sát, một kiếm chém đôi người đối phương.

Chuẩn Đế huyết bào hét lên, không dám dừng lại, chín luồng Thần Thương cực kỳ bá đạo, nguyên thần của ông ta đã bị thương nặng, đầu óc rối bời, chẳng thể lấy ra sức chiến đấu, chỉ có thể bỏ chạy.

Khí huyết Diệp Thành thiêu đốt, Như Hình Với Bóng. Chuẩn Đế lui bước nào, hắn theo sát sau đó. Một khi bị hắn đuổi kịp thì chắc chắn sẽ dốc hết sức đánh chết ông ta mới thôi.

Chuẩn Đế huyết bào cực kỳ thảm, từ bị đánh lén đến một đường bị đuổi theo đánh. Cơ thể của Chuẩn Đế bị đánh cho máu me nhầy nhụa, nào còn chút hình người nào.

Diệp Thành cũng tàn nhẫn, hết nhát này đến nhát khác, nhát nào cũng chí mạng.

“Rốt cuộc thì ngươi là ai?”, Chuẩn Đế vừa trốn vừa quát, áp chế sát khí của Thần Thương rồi mở Thông Thiên Nhãn muốn thấy được Diệp Thành, nhưng sao có thể được như ước vọng.

“Hay là ngươi đã quên vùng Biển máu kia rồi”, Diệp Thành đanh giọng quát, lại chém ra một kiếm.

“Là ngươi”, Chuẩn Đế huyết bào tóc tai bù xù, mặt mày dữ tợn. Bấy giờ, ông ta mới biết Diệp Thành chính là người đuổi giết thần tử Yêu tộc. Lúc trước, đã bị ông ta ép lui khỏi Biển máu, nhưng lại đụng phải tại đây.

“Ra ngoài lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải trả lại!”, Diệp Thành tiếp tục theo sát, lấy Hỗn Độn Đỉnh ra, bỏ thêm bí pháp phong ấn và đạo tắc Hỗn Độn đánh cả người Chuẩn Đế rách tung tóe.

Chuẩn Đế không hề chần chờ dứt khoát nguyên thần xuất khiếu, từ bỏ cơ thể rách nát dùng nguyên thần bỏ chạy. Ông ta đốt cháy sức mạnh nguyên thần thi triển bí pháp y bắn thẳng lên trời như một ngôi sao thần thánh.

“Coi thường ngươi rồi”, Diệp Thành cũng xông lên trời y như một luồng thần mang màu vàng theo sát phía sau. Vất vả lắm mới khiến ép cho một Chuẩn Đế nguyên thần xuất khiếu, cơ hội tốt như vậy thì không thể bỏ lỡ được.

Hai người một trước một sau, kẻ bỏ chạy người đuổi theo, người như luồng tiên quang màu đỏ, người lại như luồng thần mang tạo nên đường cong tuyệt đẹp trên bầu trời đêm, quả thật là hết sức chói mắt.

Chuẩn Đế phát điên, đường đường là Chuẩn Đế, ở bên ngoài chính là ông lớn một vùng vậy mà lại như chó nhà có tang chạy trối chết trong di tích này. Cơ thể bị đánh thành thịt nát, nguyên thần bị ép xuất khiếu. Giờ phút này, còn bị đuổi giết. Hơn nữa, đối phương chỉ mới là Chuẩn Thánh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

TIÊN VÕ ĐẾ TÔN
  • Lục Giới Tam Đạo
Tiên Võ Truyền Kỳ convert
  • 4.80 star(s)
  • Lục Giới Tam Đạo
Link Dịch
Y Tiên
  • Một miếng ngói xanh

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom