-
Chương 2021-2025
Chương 2021: Đòn trí mạng
“Đế Gia Cửu Tiên, quả là danh bất hư truyền”. Trong không gian mờ mờ, tiếng cười u ám vang lên, không tìm ra nơi bắt nguồn của nó, hoặc là nói Tịch Diệt Thần Thể đang thông qua dấu ấn thời không không ngừng đi qua đi lại, không hề có quy luật và cách thức, ngay cả Diệp Thành, cũng khó có thể nắm bắt thân ảnh của nó.
“Cái bản lĩnh không biết xấu hổ của ngươi, cũng không phải chỉ là cái danh”. Tiểu Cửu Tiên bực tức bắt đầu mắng mỏ, lời nói chút che giấu, bị người đánh trộm, là việc mà ai cũng đều tức giận.
“Hôm nay, nhất định phải chém ngươi”. Tịch Diệt Thần Thể cười u ám, giống như âm hồn trong chớp mắt đã chém đến trước người Tiểu Cửu Tiên, trong tay cầm sát kiếm tối đen, vừa ra tay đã là một kiếm trí mạng, không chừa đường sống.
Tiểu Cửu Tiên cũng không phải ăn chay, cấm thiên địa, ép Tịch Diệt Thần Thể ra, nhưng vẫn chưa đợi cô đánh một chưởng ra, Tịch Diệt Thần Thể đã biến mất, nhưng giây tiếp theo đã lập tức hiện ra.
Tiểu Cửu Tiên dùng Nhất Bộ Na Di, tránh được đòn trí mạng trong gang tấc, một chưởng đánh về phía nơi này.
Nhưng mà, Tịch Diệt Thần Thể xuất quỷ nhập thần, sớm thông qua dấu ấn thời không xuyên ra ngoài rất xa.
Tiểu Cửu Tiên cũng rút kinh nghiệm, chân đạp Vô Vọng Bộ Pháp, chạy tán loạn khắp nơi, khắp trời đất đều là tàn ảnh của cô, để tránh đứng ở một chỗ bất động, trở thành bia ngắm sống của đối phương.
Chiêu này quả thật có tác dụng, Tịch Diệt Thần Thể lưu lại dấu ấn thời không trên người cô, lại không bắt được cô, hai người bay chạy tán loạn trên vùng trời đất này, Diệp Thành nhìn mà hoa cả mắt.
“Đường đường là Đế Gia Cửu Tiên, cũng chỉ biết trốn thôi sao?” Tịch Diệt Thần Thể cười lạnh, âm trầm đáng sợ.
“Đối với loại như ngươi, bà đây chưa mắng tổ tông nhà ngươi đã là không tồi rồi, đừng để ta bắt được ngươi”. Tiểu Cửu Tiên miệng thì mắng, chân lại Nhất Bộ Na Di, trong nháy mắt độn xa trăm trượng.
Cô vừa đi, chỗ cô đứng lúc trước đã bị Tịch Diệt Thần Thể một kiếm chém nứt, cùng lúc, cô cũng đột nhiên xoay người đánh một chưởng, còn chưa đánh tới, Tịch Diệt Thần Thể đã biến mất.
Hai người cứ đánh như vậy, Phi Lôi Thần Quyết của Tịch Diệt Thần Thể có một không hai từ xưa đến nay, Tiểu Cửu Tiên phản ứng cũng không chậm, liên tiếp tránh thoát được đòn trí mạng, còn có thể tranh thủ phản kích, coi như thành thạo.
“Cứ đánh tiếp như vậy, trời sáng cũng không đánh xong”. Diệp Thành quyết định ngồi xổm xuống, hai tròng mắt mở trừng đến chảy cả nước mắt, chuyển động theo cuộc chạy đuổi tán loạn của hai người, không nghĩ đến việc xông ra giúp đỡ, thực lực của Đế Cửu Tiên, mặc dù khó có thể giết Tịch Diệt Thần Thể, nhưng giữ mạng cũng không phải vấn đề.
Sự thật cũng đang như hắn dự đoán, Tịch Diệt Thần Thể như âm hồn, nhưng vẫn không thể chém trúng Đế Cửu Tiên.
Mà Tiểu Cửu Tiên cũng vậy, không ngừng dùng bí pháp thần thông, cũng không thể đánh trúng Tịch Diệt Thần Thể.
Song, sự cân bằng này lại bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của người thứ ba, người nọ chùm áo bào đen, hơi thở âm u lạnh lẽo, thân hình dị thường, tay cầm một dây xích sắt đầy thần văn.
Hắn ta vừa gia nhập, đã tế ra xích sắt, khóa chặt Tiểu Cửu Tiên, cắn nuốt nguyên thần của cô.
“Lại một tên không biết xấu hổ đến”. Tiểu Cửu Tiên mắng to, đánh văng xích sắt ra, tay nhỏ quét ra, một chưởng đánh cho người áo đen kia kêu rên hộc máu, rồi sau đó sử dụng bí pháp độn bay ra xa trăm trượng, bởi vì trong bóng tối vẫn có một Tịch Diệt Thần Thể, chỉ dừng lại thêm một giây, là có thể bị giết.
“Đánh giá thấp ngươi rồi”. Người áo đen liếm máu đỏ tươi, xích sắt trong tay bay ra, giống như một con rắn bơi đen nhánh, có lôi điện lạnh như băng quấn quanh, quấn về phía Tiểu Cửu Tiên.
“Người của Hồn Tộc, bà đây nhớ rồi”. Tiểu Cửu Tiên khua kiếm, xích sắt kia bị chém bay, mà trong chớp mắt ngắn ngủi này, tuyệt sát Phi Lôi Thần Quyết của Tịch Diệt Thần Thể cũng đến, một kiếm chém chết.
Tiểu Cửu Tiên bị thương, bờ vai ngọc ngà bị chém rách ra một vệt máu, đấu tay đôi, cô không sợ bất kỳ một người cùng thế hệ nào, nhưng vấn đề mà một chọi hai, trong đó còn có một Tịch Diệt Thần Thể đáng sợ.
Thấy Tiểu Cửu Tiên bị thương, người mặc áo đen của Hồn Tộc lộ ra ánh mắt lành lạnh, chín chiếc Toả Hồn Thần Liên cùng lúc tế ra, phủ kín không gian hư vô của vùng trời đất này, làm cho thân hình Tiểu Cửu Tiên bị kiềm hãm.
Trong một chốc lát ngắn ngủi, cho Tịch Diệt Thần Thể có cơ hội chém giết tới trước người Tiểu Cửu Tiên.
Nhưng, hắn ta còn chưa chém kiếm xuống, đã thấy một luồng thần mang màu vàng, mang theo lực xuyên thủng dễ như trở bàn tay, hơn nữa thứ nó nhắm vào là nguyên thần của hắn ta, còn là một đòn trí mạng.
Chương 2022: Thương tích đầy mình trở về
“Thần Thương?”, Tịch Diệt Thần Thể nhíu mày, lập tức thu kiếm lại, dùng ấn ký thời không xuyên ra ngoài, ánh mắt cô độc nhìn chằm chằm hang núi, thế mà lại không phát hiện ra còn một người ẩn nấp trong hang núi.
“Đông vui thế này, ta cũng đến chung vui một lát”, Diệp Thành bước ra xuất hiện bên cạnh Tiểu Cửu Tiên, lướt qua người Hồn tộc mặc đồ đen, Thần Thức nhìn chằm chằm Tịch Diệt Thần Thể.
“Hê hê, ta cũng đến giúp”, Tiểu Cửu Tiên khẽ cười, đối lưng lại với Diệp Thành, còn không quên tinh nghịch nói: “Này, ngươi là người của ai, ra ngoài mời ngươi uống rượu”.
“Không cần, ngủ với ta là được”, Diệp Thành trêu một câu, sau đó lập tức dịch ra ngoài, vừa rồi rời đi, một nhát kiếm tuyệt sát của Tịch Diệt Thần Thể đã đến chém không gian thành tịch diệt.
“Ngươi còn muốn ngủ với ta, ngươi to gan thật đấy”, Tiểu Cửu Tiên cũng trốn ra ngoài, trong lúc đó còn không quên đánh một chưởng vào người Hồn tộc đó, bàn tay nhỏ không lớn uy lực rất mạnh, người Hồn tộc lại nôn ra máu. Mặc dù sức chiến đấu của hắn ta không yếu nhưng đối mặt với Tiểu Cửu Tiên hung hãn, sự cách biệt cũng không nhỏ.
Bất đắc dĩ, hắn ta chỉ đành lui lại, trước khi đi còn không quên liếc mắt nhìn Diệp Thành, nếu không có hắn thì hắn ta và Tịch Diệt Thần Thể đã chém Tiểu Cửu Tiên rồi, lúc này không chừng đã giam cầm được Nguyên Thần của cô.
Ở một bên khác, Diệp Thành bước vào hư không, tung hoành chín tầng trời, không ở lại đó thêm một giây nào, vẫn thi triển thân pháp huyền bí loạn xa trên không trung giống Tiểu Cửu Tiên trước đó.
Hắn từng đánh với Tịch Diệt Thần Thể, cũng biết rõ nhược điểm của người đó, tuyệt sát tức thời của Tịch Diệt Thần Thể cần in ấn ký thời không trên người đối phương, nhưng không cho hắn ta ta cơ hội này thì khó tuyệt sát.
“Ngươi không phải là người Thần tộc”, Tịch Diệt Thần Thể lạnh nhạt nói, lại thêm một nhát kiếm tuyệt sát chém vào không trung.
“Không quan trọng!”, Diệp Thành khẽ cười tránh được chiêu tuyệt sát, trở tay tung ra một chưởng vào không trung nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ đòn chưởng đó của hắn không làm Tịch Diệt Thần Thể bị thương.
“Ngươi không phải là người vô danh”, Tịch Diệt Thần Thể cười xấu xa, giọng nói phiêu đãng vang lên từ Cửu U.
“Chuyện này cũng không quan trọng”, Diệp Thành vẫn ung dung, tốc độ lại cực kỳ nhanh, tàn ảnh bay khắp trời, trong lúc chạy trốn cũng không quên lau đi dấu ký thời không mà Tịch Diệt Thần Thể in lên hư không này.
“Đồng minh của ngươi đi rồi, còn muốn đánh tiếp không?”, Tiểu Cửu Tiên nhìn vào hư không: “Mặc dù Phi Lôi Thần Quyết bá đạo nhưng muốn chém chết ta thì còn chưa đủ sức mạnh đâu, chuyện lãng phí thời gian như vậy? Thú vị lắm sao?”
Tịch Diệt Thần Thể không đáp lại, xuyên qua không trung mấy lần rồi xoay người biến mất, lần đầu tiên Tịch Diệt Thần Thể quay về trong thất bại, có trách chỉ nên trách lần này hắn ta chọn lầm đối thủ rồi.
Thấy Tịch Diệt Thần Thể đi rồi, Tiểu Cửu Tiên mới bĩu môi: “Sớm muộn gì cũng sẽ cho ngươi đẹp mặt”.
“May mà có ngươi, nếu đổi thành người khác không biết đã chết bao nhiêu lần rồi”, Diệp Thành đáp xuống, chậc lưỡi nói: “Không thể phủ nhận là Tịch Diệt Thần Thể này đúng là khó đối phó”.
“Nghe ngươi nói thế, chắc hẳn ngươi biết ta”, Tiểu Cửu Tiên chớp mắt nhìn Diệp Thành từ trên xuống dưới, đôi lúc còn tiến đến ngửi Diệp Thành, muốn ngửi thử huyết mạch của Diệp Thành.
“Đừng ngửi nữa, chúng ta không quen”, nói rồi Diệp Thành lại che giấu một lớp bí pháp cho căn nguyên.
“Có thể năm lần bảy lượt tránh được đòn tuyệt sát của Tịch Diệt Thần Thể thì ngươi cũng không tầm thường”, Tiểu Cửu Tiên bắt đầu đi vòng quanh Diệp Thành: “Không phải Trung Hoàng, không phải Tây Tôn, không phải Nam Đế và Bắc Thánh, càng không phải Đông Thần, Huyền Hoang xuất hiện một anh hùng trẻ tuổi từ bao giờ thế?”
“Ta đã lớn tuổi rồi”, Diệp Thành lộ ra ý tứ hàm xúc: “Gọi một tiếng tiền bối là được”.
“Đừng có mà nghịch, ngươi chắc cũng chỉ mới hơn hai trăm tuổi, người của môn phái nào?”, Tiếu Cửu Tiên nhào đến, vừa định kéo đồ và mặt nạ của Diệp Thành xuống: “Còn ăn mặc bí ẩn như vậy”.
“Không lịch sự”, Diệp Thành đẩy tay Đế Cửu Tiên ra: “Giữ lại chút cảm giác bí ẩn cho ta đi”.
“Này!”, Tiểu Cửu Tiên không bỏ cuộc, lại nhào đến, lòng hiếu kỳ thôi thúc bảo cô nhất định phải nhìn xem dung nhan thật của Diệp Thành, dễ gì gặp được một người đánh giỏi như thế, ít nhất phải biết người này là ai chứ.
“Cô ở lại đây chơi đi, ta đi đây”, Diệp Thành xoay người đi, khiến Tiểu Cửu Tiên chỉ túm được không khí, hắn không muốn để lộ thân phận ở đây, nếu không sau này sẽ có rất nhiều rắc rối.
Tiểu Cửu Tiên đuổi theo, thấy Diệp Thành chạy đi rất nhanh thì sửng sốt, cô nghĩ tốc độ của mình đã là rất nhanh rồi nhưng không ngờ còn có một người chạy nhanh hơn.
Chương 2023: Đẹp không
Hai người, người này đuổi theo người kia rồi chạy đi, vượt qua mười mấy ngọn núi lớn, rồi lại đi qua mười mấy con sông.
Mãi cho đến một đỉnh núi, Diệp Thành mới dừng lại, Tiểu Cửu Tiên cũng dừng lại ở phía sau, thở hổn hển nhưng cô cũng không kéo đồ Diệp Thành nữa, mà cứ thế đứng ở đó nhìn trời đất ở đằng xa.
Ở nơi đó, từng dãy núi lần lượt sụp đổ, cây cổ thụ cao chót vót biến thành tro bụi, thế giới tựa hồ trở thành một vùng đất hỗn loạn, có người đánh nhau, động tĩnh không nhỏ.
Nhìn hai bên trong trận chiến đó, một người mặc đồ đen, một người mặc tiên y lộng lẫy, sức chiến đấu và thân pháp ngang nhau, thần thông bí thuật cũng không phân cao thấp, đánh đến mức trời đất gần như sụp xuống.
Người tìm bảo vật trong di tích lại từ khắp nơi tụ lại đây, cứ nghĩ lại có bí bảo xuất hiện nhưng chạy đến xem mới thấy có người đang đánh nhau, hơn nữa hai bên trong trận đại chiến còn rất hung hãn.
“Một trong số đó là Nam Đế, người phụ nữ đó là ai thế?”, Tiểu Cửu Tiên gãi đầu: “Cơ thể Tiên Linh, có huyết mạch giống hệt Bắc Thánh, cô ta ở đâu chui ra vậy?”
“Ta có thể nói cô ta là Bắc Thánh không?”, Diệp Thành ho khan một tiếng, mặt lộ ra vẻ kỳ quái, người đánh với Nam Đế đó chính là Bắc Thánh, ngay cả Tiểu Cửu Tiên cũng không biết cô ta là thân con gái, huống hồ gì những người khác, khả năng ẩn giấu của Bắc Thánh không phải dạng vừa.
“Nam Đế - Bắc Thánh, hai người này thế mà lại đánh nhau, tranh giành bảo bối à?”, Diệp Thành xoa cằm: “Hay là Bắc Thánh tức giận quá, không tìm được người trút giận nên gặp được ai thì đánh người đó nhỉ?”
“Dừng tay”, ngay khi Diệp Thành trầm ngâm, Nam Đế ở đằng xa hét lớn, lập tức dừng trận chiến, mặt mày sa sầm nhìn Bắc Thánh phía đối diện: “Nói thật đi, cô có phải là Bắc Thánh không?”
“Ngươi quản được ta à”, Bắc Thánh hừ một tiếng, bước lên trước, trên bầu trời là một ngọc ấn óng ánh.
“Mẹ kiếp, bị điên à? Ông đây chọc vào ngươi à?”, Nam Đế cũng nổi nóng, lớn tiếng chửi bới, đang đi tìm bảo bối thì lại bị đánh cho một cái khiến y choáng váng, cũng không biết vì sao mình bị đánh.
“Đã làm gì thì tự mình biết”, đôi mắt Bắc Thánh như phóng ra tia lửa, lại ra tay.
“Ông đây không biết”, Nam Đế mắng to, tất nhiên sẽ không đứng đó để bị đánh, tự dưng bị đánh một cái khiến cho choáng váng, trong lòng đã dâng lên lửa giận không có chỗ trút, thấy đối phương còn kiêu ngạo như thế, sao y có thể chịu được, y bèn đánh vào hư không, bí pháp trong tay liên tục được tung ra, không để mình rơi vào thế hạ phong.
“Ta biết”, Diệp Thành đứng trên đỉnh núi ho khan, xoa mi tâm, không cần hỏi hắn cũng biết tại sao, chắc có lẽ Bắc Thánh tưởng Nam Đế là hắn, nếu không cũng sẽ không phát điên như vậy.
Nghĩ lại cũng đúng, người ở trong di tích này mà có tốc độ hơn cô ta cũng chỉ có mấy người thôi, Bắc Thánh cứ thế loại trừ. Nam Đế đó là khả nghi nhất, thế chẳng phải đánh nhau rồi đó sao?
Nam Đế đáng thương ngơ ngơ ngác ngác, đến giờ vẫn không biết tại sao người phụ nữ điên này lại đánh y.
Điều khiến y khó hiểu nhất là người phụ nữ điên đó lại có huyết mạch giống hệt Bắc Thánh, ngay cả tiên pháp và bí thuật cũng giống, nếu không y sẽ không ép hỏi cô ta có phải Bắc Thánh không.
Nhưng Bắc Thánh rõ ràng là đàn ông, người ở cả Huyền Hoang này đều biết, bây giờ lại xuất hiện một người, không chỉ y thấy hoang mang mà tất cả những người biết Bắc Thánh cũng là đầy chấm dấu hỏi.
“Sao ta lại hoang mang thế nhỉ?”, Tiểu Cửu Tiên lại gãi đầu: “Chẳng lẽ là muội muội cùng huyết thống của Bắc Thánh. Sức chiến đấu, tu vi, thần thông, huyết mạch đều giống nhau, trùng hợp thật”.
“Ta cũng khá lờ mờ”, Diệp Thành diễn rất giống, cũng không biết xấu hổ giả vờ gãi đầu, thầm nghĩ ra ngoài nhất định phải mời Nam Đế một ly rượu, đàm đạo nhân sinh rồi nói chuyện về phụ nữ.
“Ơ?”, diễn một hồi, hắn lại nhướng mày, nhìn về phía đỉnh núi cách đó không xa, có một người mặc đồ đen đứng trên đó, tay cầm cuốn sách cổ, cũng đang nhìn trận chiến bên này.
“Cô ta cũng đến rồi”, Diệp Thành sửng sốt, đứng ở rất xa nhưng vẫn có thể biết được là ai, tay cầm Vô Tự Thiên Thư không phải Đông Thần Dao Trì, ừm, thì là Cơ Tuyết Băng.
“Bắc Thánh có đẹp không?”, Cơ Tuyết Băng chớp mắt: “Nhưng người ta từng cởi sạch cho kẻ khác xem rồi”.
Chương 2024: Bồ Đề
Diệp Thành nghe vậy ngẩn ra, vội vàng quay đi, nghĩ bụng cô đã sớm biết Bắc Thánh là nữ? Không biết có nhận ra mình không? Có biết mình cướp bóc Bắc Thánh không?
Điều đó trái lại khiến hắn bất ngờ, nơi đây chẳng ai biết Bắc Thánh là nữ, cũng chẳng ai biết người cướp bóc Bắc Thánh là hắn, càng không ai quen hắn. Thế nhưng, cô lại như cái gì cũng biết.
Hai ba giây sau, hắn mới nghiêng đầu nhìn Cơ Tuyết Băng. Cô đã ngồi xuống, đặt Vô Tự Thiên Thư lên đầu gối, chăm chỉ cúi đầu đọc sách trông như một con mọt sách.
Hắn vô cùng chắc chắn, tuy đã qua ba năm, nhưng cô vẫn chưa từng cởi bỏ phong ấn ký ức. Bởi vì Cơ Tuyết Băng chân chính sẽ không nháy mắt và cười với hắn như vậy.
“Chuyện cũ quá đau buồn, làm Dao Trì của muội đi, vậy lại tốt”, Diệp Thành rũ mắt, chậm rãi xoay người từng bước một biến mất khỏi đỉnh núi, cũng không để ý đến trận chiến giữa Nam Đế và Bắc Thánh.
Tiểu Cửu Tiên lại xem mê mẩn, nhưng quay đầu lại đã không thấy Diệp Thành đâu.
Diệp Thành tiếp tục đi vào chỗ sâu, bên trong vẫn có rất nhiều người, cũng không phải ai cũng xem Nam Đế và Bắc Thánh đánh nhau. Chẳng hạn như đám lão già kia, đã đi chỗ sâu hơn tìm kiếm cơ duyên.
Đến khuya, trận chiến giữa Nam Đế và Bắc Thánh mới kết thúc, ngang tài ngang sức, không phân thắng bại.
Di tích cũng yên ổn hơn, xem đánh nhau một hồi, các tu sĩ lại vẫn còn chưa tan đi, tiếp tục tản mạn trong di tích. Có người thì tìm kiếm cơ duyên, cũng có rất nhiều người đã chết.
Trăng tròn lên cao, Diệp Thành đi ngang qua một bãi biển, sâu trong biển lại tìm thấy một ngôi miếu.
Ngôi miếu ấy đã rất cũ nát và tồi tàn phủ đầy tro bụi, nơi nơi đều là cỏ dại. Bức tượng Phật đứng sừng sững bên trong giăng đầy mạng nhện, song vẫn lộ ra vẻ từ bi xót thương chúng sinh.
Diệp Thành đi vào sân sau ngôi miếu, ập vào trước mắt đã thấy một người đang ngồi khoanh chân niệm kinh dưới gốc cây cổ thụ. Hắn nhìn kỹ thì chẳng phải là Tây Tôn của Huyền Hoang sao?
Tây Tôn là Phật Đà, y như vị tăng ngồi thiền, ánh sáng Phật Đà bắn ra xung quanh, sau đầu còn có vầng sáng Phật quang. Ngay cả tràng hạt trong tay cũng lấp lánh sáng bóng, viên nào viên nấy đều tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Y là Tôn Giả của Tây Mạc Huyền Hoang, cùng nổi tiếng với đám Nam Đế và Bắc Thánh. Người được truyền thừa Phật giáo khiến người ta khó có thể nhìn thấu, chỉ biết trong miệng niệm kinh dung hợp vô số Phật pháp.
Bỗng nhiên, ánh mắt Diệp Thành từ trên người Tây Tôn chuyển đến cây cổ thụ đằng sau Tây Tôn.
Cái cây kia vô cùng bất phàm, cổ kính tự nhiên, xanh um tươi tốt, phiến lá không một hạt bụi thỉnh thoảng rơi xuống một hai cái theo làn gió đung đưa. Trong không trung, chúng lại hóa thành vô số Phật quang rồi tan biến trong vô hình.
“Cây bồ đề!”, Diệp Thành lẩm bẩm, lập tức nhận ra cây cổ thụ kia. Nghe đâu Phật Tổ đã chứng đạo thành Đế dưới cây bồ đồ thành Đại Nhật Như Lai, để lại truyền thừa bất hủ.
“Thí chủ cũng nhận ra cái cây này hả”, Tây Tôn mở mắt ra, đôi mắt sáng như sao, không chút vẩn đục.
“Có nghe nói”, Diệp Thành mỉm cười, liếc sang bên cạnh rồi ngồi xuống trên bục của một cái giếng cạn. Sau đó, hắn lấy ra một bình rượu: “Tây Tôn quả thật y như nghe đồn, đúng là không đơn giản”.
“Hoang Cổ Thánh Thể cũng vậy”, Tây Tôn cười khẽ, nhặt lấy một phiến lá, bắn một cái khiến nó hóa thành Phật quang rồi chui vào bên trong cây Bồ Đề. Cả cây Bồ Đề đều tràn ngập Phật pháp.
Diệp Thành không đáp, đôi mắt lại khẽ híp lại, khá bất ngờ khi Tây Tôn có thể nhận ra thân phận của hắn. Hơn nữa, trông cái vẻ lạnh nhạt kia thì chắc đã sớm biết mình là Hoang Cổ Thánh Thể.
Tây Tôn vẫn khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng như sao lẳng lặng nhìn Diệp Thành, ánh mắt cả hai không ngừng giao thoa.
Ngôi miếu rách nát chợt chìm trong tĩnh lặng, gió nhẹ phất phơ, một phiến lá Bồ Đề rơi xuống đầu vai của Diệp Thành và Tây Tôn. Cả hai vẫn đứng im không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn nhau.
Chẳng biết qua bao lâu, mới thấy cơ thể cả hai khẽ run, khóe miệng Diệp Thành trào ra một dòng máu tươi. Mà Tây Tôn cũng không khác là bao, khóe miệng tràn đầy máu, nhưng thoáng chốc lại hóa thành Phật quang.
Đúng vậy, ban nãy hai người đã dùng ý niệm để đấu pháp, kết quả lại không phân thắng bại. Tây Tôn và Diệp Thành đều chẳng thể làm gì được nhau, đạo tắc và Phật hiệu đều có sức mạnh ngang nhau.
Chương 2025: Đèn Kết Phách
Tây Tôn đứng dậy, tay cầm tràng hạt chậm rãi rời đi. Y vừa đi, cây Bồ Đề cũng biến mất theo: “Bồ Đề vốn không phải, gương chưa chắc đã là gương, vốn không phải vật, nào dính bụi trần”.
“Đúng là có nhã hứng”, Diệp Thành lau vệt máu nơi khóe miệng đi, đã có một sự hiểu biết mới về sự mạnh mẽ của Tây Tôn. Y cũng không yếu hơn Nam Đế và Bắc Thánh và có thể sánh vai với Đông Thần.
Hắn nói xong bèn uống nốt ngụm rượu cuối cùng rồi xoay người nhảy vào cái giếng cạn. Ngôi miếu này không chỉ có đồ nhà Phật như có cây Bồ Đề, còn có bảo vật khác ở trong cái giếng cạn này.
Lúc trước dùng ý niệm đấu với nhau, hai người đều tự hiểu trong lòng. Diệp Thành không có cướp cây Bồ Đề phía sau Tây Tôn và Tây Tôn cũng vậy. Y đã biết trong cái giếng cạn có bảo vật, chỉ vì ngộ đạo dưới cây Bồ Đề nên mới không rảnh đi lấy. Đã không phân thắng thua thì hai người bèn chia nhau mỗi người một vật.
Diệp Thành rơi xuống giếng, bên trong không có nước, chỉ là một tòa động phủ có diện tích khoảng ba mươi mét vuông, đặt một cái bàn đá kèm ghế đá và một ngọn đèn đá cổ xưa.
Động phủ không biết thuộc thời đại nào, cổ kính xa xưa, bụi trần che khuất hình dạng vốn có, che phủi tất cả, chỉ còn ngọn đèn đá là lúc này vẫn lay lắt chiếu sáng.
Diệp Thành bước tới, ngồi xuống ghế đá lẳng lặng nhìn ngọn đèn, nói chính xác hơn là nhìn bấc đèn của nó. Đó là một tàn hồn đã sớm mất đi thần trí, chỉ còn lại hồn lực.
Có lẽ là đã quá xa xôi, lúc này chút hồn lực còn sót lại thoáng chốc lay động rồi sau đó vụt tắt, chỉ còn lại ngọn đá đá mang phong cách cổ xưa kia.
Nhưng, Diệp Thành rõ ràng đã nghe thấy được một tiếng thở dài ngay khi ngọn lửa vụt tắt và nhìn thấy một hình ảnh xa xưa. Đó là một thanh niên đưa một linh hồn vào chiếc đèn đá, bốc lên ngọn minh hỏa. Y cứ ngồi ở đó canh giữ cho đến khi bạc đầu.
Đầu óc Diệp Thành chợt choáng váng, vô thức cầm lấy chiếc đèn đá cẩn thận quan sát.
Nhìn từ bên ngoài, ngọn đèn cũng chẳng có gì thần kỳ, nhưng mở tiên mắt ra xem lại thấy khí huyết vô cùng huyền ảo. Tảng đá đúc lên ngọn đèn ẩn chứa một sức mạnh thần bí, mà hắn lại chưa từng gặp qua nó.
“Đây là đèn Kết Phách trong truyền thuyết ư?”, Diệp Thành lập tức nhận ra chiếc đèn này là thứ gì.
Hắn đã nghe truyền thuyết về đèn Kết Phách từ Kiếm Thần Đạo Thân. Nó thần vật thượng cổ có thể giúp người ta sống lại, rót linh hồn vào đốt cháy hỏa hồn thì có thể nuôi dưỡng một linh hồn mới.
“Đúng là một bảo vật”, Diệp Thành cười khẽ, cất đèn Kết Phách vào trong người, so với cây Bồ Đề kia thì nó càng có giá trị hơn nhiều. Thứ trong truyền thuyết thì nhất định có thể cướp đoạt tạo hóa đất trời.
Bảo vật tới tay, hắn bèn xoay người rời khỏi động phủ và không quên dùng bí pháp phong ấn nó lại.
Diệp Thành biết ở trong động phủ này đã từng có một câu chuyện đau buồn, có người muốn dùng đèn Kết Phách khiến một người sống lại, nhưng cuối cùng lại không chờ được năm tháng dài dòng, đến chết cũng chẳng thể đợi được người nọ trở về.
Hắn nhìn thoáng qua động phủ lần cuối rồi lắc mình nhảy khỏi giếng, bước từng bước một ra khỏi ngôi miếu.
Ngôi miếu này đúng là một nơi mang đầy cơ duyên, có cây Bồ Đề rồi lại còn có đèn Kết Phách. May mắn là, cơ duyên này lại bị hắn tìm được, song Tây Tôn cũng cực kỳ may mắn.
Ngôi miếu cổ thì yên ắng nhưng bên ngoài lại vô cùng náo nhiệt, có người đang đánh nhau, tranh giành một tiểu tháp Linh Lung. Trận chiến rất lớn, chấn cho trời sụp đất nứt, khu vực đó trở thành một đống hỗn loạn.
Hơn nữa, hai bên cũng không phải dạng bình thường, ngang tài ngang sức, huyết mạch khủng bố. Quan trọng nhất là, Diệp Thành còn biết họ. Họ là thần tử Vu tộc và Yêu tộc.
“Nhóc con, ta tìm ngươi hơi bị lâu rồi đó”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi cầm gậy Lang Nha xông đến.
Thần tử Vu tộc và Yêu tộc đang đánh nhau túi bụi, không phân thắng bại, sàn sàn như nhau. Diệp Thành bỗng nhiên xông đến, thần tử Yêu tộc bị đánh trở tay không kịp, bị một gậy đánh bay.
Thần tử Yêu tộc trông hết sức chật vật, cơ thể không ngừng nứt toạc trên không, máu tươi bắn ra rất là ghê người. Đợi đến khi dừng lại, y lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Á đù!”, thần tử Vu tộc hoảng sợ văng tục, lập tức dừng tay, khó hiểu nhìn Diệp Thành. Có thể một gậy đánh cho cơ thể thần tử Yêu tộc nứt toạc thì thằng nhãi kia phải mạnh cỡ nào trời!
“Đế Gia Cửu Tiên, quả là danh bất hư truyền”. Trong không gian mờ mờ, tiếng cười u ám vang lên, không tìm ra nơi bắt nguồn của nó, hoặc là nói Tịch Diệt Thần Thể đang thông qua dấu ấn thời không không ngừng đi qua đi lại, không hề có quy luật và cách thức, ngay cả Diệp Thành, cũng khó có thể nắm bắt thân ảnh của nó.
“Cái bản lĩnh không biết xấu hổ của ngươi, cũng không phải chỉ là cái danh”. Tiểu Cửu Tiên bực tức bắt đầu mắng mỏ, lời nói chút che giấu, bị người đánh trộm, là việc mà ai cũng đều tức giận.
“Hôm nay, nhất định phải chém ngươi”. Tịch Diệt Thần Thể cười u ám, giống như âm hồn trong chớp mắt đã chém đến trước người Tiểu Cửu Tiên, trong tay cầm sát kiếm tối đen, vừa ra tay đã là một kiếm trí mạng, không chừa đường sống.
Tiểu Cửu Tiên cũng không phải ăn chay, cấm thiên địa, ép Tịch Diệt Thần Thể ra, nhưng vẫn chưa đợi cô đánh một chưởng ra, Tịch Diệt Thần Thể đã biến mất, nhưng giây tiếp theo đã lập tức hiện ra.
Tiểu Cửu Tiên dùng Nhất Bộ Na Di, tránh được đòn trí mạng trong gang tấc, một chưởng đánh về phía nơi này.
Nhưng mà, Tịch Diệt Thần Thể xuất quỷ nhập thần, sớm thông qua dấu ấn thời không xuyên ra ngoài rất xa.
Tiểu Cửu Tiên cũng rút kinh nghiệm, chân đạp Vô Vọng Bộ Pháp, chạy tán loạn khắp nơi, khắp trời đất đều là tàn ảnh của cô, để tránh đứng ở một chỗ bất động, trở thành bia ngắm sống của đối phương.
Chiêu này quả thật có tác dụng, Tịch Diệt Thần Thể lưu lại dấu ấn thời không trên người cô, lại không bắt được cô, hai người bay chạy tán loạn trên vùng trời đất này, Diệp Thành nhìn mà hoa cả mắt.
“Đường đường là Đế Gia Cửu Tiên, cũng chỉ biết trốn thôi sao?” Tịch Diệt Thần Thể cười lạnh, âm trầm đáng sợ.
“Đối với loại như ngươi, bà đây chưa mắng tổ tông nhà ngươi đã là không tồi rồi, đừng để ta bắt được ngươi”. Tiểu Cửu Tiên miệng thì mắng, chân lại Nhất Bộ Na Di, trong nháy mắt độn xa trăm trượng.
Cô vừa đi, chỗ cô đứng lúc trước đã bị Tịch Diệt Thần Thể một kiếm chém nứt, cùng lúc, cô cũng đột nhiên xoay người đánh một chưởng, còn chưa đánh tới, Tịch Diệt Thần Thể đã biến mất.
Hai người cứ đánh như vậy, Phi Lôi Thần Quyết của Tịch Diệt Thần Thể có một không hai từ xưa đến nay, Tiểu Cửu Tiên phản ứng cũng không chậm, liên tiếp tránh thoát được đòn trí mạng, còn có thể tranh thủ phản kích, coi như thành thạo.
“Cứ đánh tiếp như vậy, trời sáng cũng không đánh xong”. Diệp Thành quyết định ngồi xổm xuống, hai tròng mắt mở trừng đến chảy cả nước mắt, chuyển động theo cuộc chạy đuổi tán loạn của hai người, không nghĩ đến việc xông ra giúp đỡ, thực lực của Đế Cửu Tiên, mặc dù khó có thể giết Tịch Diệt Thần Thể, nhưng giữ mạng cũng không phải vấn đề.
Sự thật cũng đang như hắn dự đoán, Tịch Diệt Thần Thể như âm hồn, nhưng vẫn không thể chém trúng Đế Cửu Tiên.
Mà Tiểu Cửu Tiên cũng vậy, không ngừng dùng bí pháp thần thông, cũng không thể đánh trúng Tịch Diệt Thần Thể.
Song, sự cân bằng này lại bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của người thứ ba, người nọ chùm áo bào đen, hơi thở âm u lạnh lẽo, thân hình dị thường, tay cầm một dây xích sắt đầy thần văn.
Hắn ta vừa gia nhập, đã tế ra xích sắt, khóa chặt Tiểu Cửu Tiên, cắn nuốt nguyên thần của cô.
“Lại một tên không biết xấu hổ đến”. Tiểu Cửu Tiên mắng to, đánh văng xích sắt ra, tay nhỏ quét ra, một chưởng đánh cho người áo đen kia kêu rên hộc máu, rồi sau đó sử dụng bí pháp độn bay ra xa trăm trượng, bởi vì trong bóng tối vẫn có một Tịch Diệt Thần Thể, chỉ dừng lại thêm một giây, là có thể bị giết.
“Đánh giá thấp ngươi rồi”. Người áo đen liếm máu đỏ tươi, xích sắt trong tay bay ra, giống như một con rắn bơi đen nhánh, có lôi điện lạnh như băng quấn quanh, quấn về phía Tiểu Cửu Tiên.
“Người của Hồn Tộc, bà đây nhớ rồi”. Tiểu Cửu Tiên khua kiếm, xích sắt kia bị chém bay, mà trong chớp mắt ngắn ngủi này, tuyệt sát Phi Lôi Thần Quyết của Tịch Diệt Thần Thể cũng đến, một kiếm chém chết.
Tiểu Cửu Tiên bị thương, bờ vai ngọc ngà bị chém rách ra một vệt máu, đấu tay đôi, cô không sợ bất kỳ một người cùng thế hệ nào, nhưng vấn đề mà một chọi hai, trong đó còn có một Tịch Diệt Thần Thể đáng sợ.
Thấy Tiểu Cửu Tiên bị thương, người mặc áo đen của Hồn Tộc lộ ra ánh mắt lành lạnh, chín chiếc Toả Hồn Thần Liên cùng lúc tế ra, phủ kín không gian hư vô của vùng trời đất này, làm cho thân hình Tiểu Cửu Tiên bị kiềm hãm.
Trong một chốc lát ngắn ngủi, cho Tịch Diệt Thần Thể có cơ hội chém giết tới trước người Tiểu Cửu Tiên.
Nhưng, hắn ta còn chưa chém kiếm xuống, đã thấy một luồng thần mang màu vàng, mang theo lực xuyên thủng dễ như trở bàn tay, hơn nữa thứ nó nhắm vào là nguyên thần của hắn ta, còn là một đòn trí mạng.
Chương 2022: Thương tích đầy mình trở về
“Thần Thương?”, Tịch Diệt Thần Thể nhíu mày, lập tức thu kiếm lại, dùng ấn ký thời không xuyên ra ngoài, ánh mắt cô độc nhìn chằm chằm hang núi, thế mà lại không phát hiện ra còn một người ẩn nấp trong hang núi.
“Đông vui thế này, ta cũng đến chung vui một lát”, Diệp Thành bước ra xuất hiện bên cạnh Tiểu Cửu Tiên, lướt qua người Hồn tộc mặc đồ đen, Thần Thức nhìn chằm chằm Tịch Diệt Thần Thể.
“Hê hê, ta cũng đến giúp”, Tiểu Cửu Tiên khẽ cười, đối lưng lại với Diệp Thành, còn không quên tinh nghịch nói: “Này, ngươi là người của ai, ra ngoài mời ngươi uống rượu”.
“Không cần, ngủ với ta là được”, Diệp Thành trêu một câu, sau đó lập tức dịch ra ngoài, vừa rồi rời đi, một nhát kiếm tuyệt sát của Tịch Diệt Thần Thể đã đến chém không gian thành tịch diệt.
“Ngươi còn muốn ngủ với ta, ngươi to gan thật đấy”, Tiểu Cửu Tiên cũng trốn ra ngoài, trong lúc đó còn không quên đánh một chưởng vào người Hồn tộc đó, bàn tay nhỏ không lớn uy lực rất mạnh, người Hồn tộc lại nôn ra máu. Mặc dù sức chiến đấu của hắn ta không yếu nhưng đối mặt với Tiểu Cửu Tiên hung hãn, sự cách biệt cũng không nhỏ.
Bất đắc dĩ, hắn ta chỉ đành lui lại, trước khi đi còn không quên liếc mắt nhìn Diệp Thành, nếu không có hắn thì hắn ta và Tịch Diệt Thần Thể đã chém Tiểu Cửu Tiên rồi, lúc này không chừng đã giam cầm được Nguyên Thần của cô.
Ở một bên khác, Diệp Thành bước vào hư không, tung hoành chín tầng trời, không ở lại đó thêm một giây nào, vẫn thi triển thân pháp huyền bí loạn xa trên không trung giống Tiểu Cửu Tiên trước đó.
Hắn từng đánh với Tịch Diệt Thần Thể, cũng biết rõ nhược điểm của người đó, tuyệt sát tức thời của Tịch Diệt Thần Thể cần in ấn ký thời không trên người đối phương, nhưng không cho hắn ta ta cơ hội này thì khó tuyệt sát.
“Ngươi không phải là người Thần tộc”, Tịch Diệt Thần Thể lạnh nhạt nói, lại thêm một nhát kiếm tuyệt sát chém vào không trung.
“Không quan trọng!”, Diệp Thành khẽ cười tránh được chiêu tuyệt sát, trở tay tung ra một chưởng vào không trung nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ đòn chưởng đó của hắn không làm Tịch Diệt Thần Thể bị thương.
“Ngươi không phải là người vô danh”, Tịch Diệt Thần Thể cười xấu xa, giọng nói phiêu đãng vang lên từ Cửu U.
“Chuyện này cũng không quan trọng”, Diệp Thành vẫn ung dung, tốc độ lại cực kỳ nhanh, tàn ảnh bay khắp trời, trong lúc chạy trốn cũng không quên lau đi dấu ký thời không mà Tịch Diệt Thần Thể in lên hư không này.
“Đồng minh của ngươi đi rồi, còn muốn đánh tiếp không?”, Tiểu Cửu Tiên nhìn vào hư không: “Mặc dù Phi Lôi Thần Quyết bá đạo nhưng muốn chém chết ta thì còn chưa đủ sức mạnh đâu, chuyện lãng phí thời gian như vậy? Thú vị lắm sao?”
Tịch Diệt Thần Thể không đáp lại, xuyên qua không trung mấy lần rồi xoay người biến mất, lần đầu tiên Tịch Diệt Thần Thể quay về trong thất bại, có trách chỉ nên trách lần này hắn ta chọn lầm đối thủ rồi.
Thấy Tịch Diệt Thần Thể đi rồi, Tiểu Cửu Tiên mới bĩu môi: “Sớm muộn gì cũng sẽ cho ngươi đẹp mặt”.
“May mà có ngươi, nếu đổi thành người khác không biết đã chết bao nhiêu lần rồi”, Diệp Thành đáp xuống, chậc lưỡi nói: “Không thể phủ nhận là Tịch Diệt Thần Thể này đúng là khó đối phó”.
“Nghe ngươi nói thế, chắc hẳn ngươi biết ta”, Tiểu Cửu Tiên chớp mắt nhìn Diệp Thành từ trên xuống dưới, đôi lúc còn tiến đến ngửi Diệp Thành, muốn ngửi thử huyết mạch của Diệp Thành.
“Đừng ngửi nữa, chúng ta không quen”, nói rồi Diệp Thành lại che giấu một lớp bí pháp cho căn nguyên.
“Có thể năm lần bảy lượt tránh được đòn tuyệt sát của Tịch Diệt Thần Thể thì ngươi cũng không tầm thường”, Tiểu Cửu Tiên bắt đầu đi vòng quanh Diệp Thành: “Không phải Trung Hoàng, không phải Tây Tôn, không phải Nam Đế và Bắc Thánh, càng không phải Đông Thần, Huyền Hoang xuất hiện một anh hùng trẻ tuổi từ bao giờ thế?”
“Ta đã lớn tuổi rồi”, Diệp Thành lộ ra ý tứ hàm xúc: “Gọi một tiếng tiền bối là được”.
“Đừng có mà nghịch, ngươi chắc cũng chỉ mới hơn hai trăm tuổi, người của môn phái nào?”, Tiếu Cửu Tiên nhào đến, vừa định kéo đồ và mặt nạ của Diệp Thành xuống: “Còn ăn mặc bí ẩn như vậy”.
“Không lịch sự”, Diệp Thành đẩy tay Đế Cửu Tiên ra: “Giữ lại chút cảm giác bí ẩn cho ta đi”.
“Này!”, Tiểu Cửu Tiên không bỏ cuộc, lại nhào đến, lòng hiếu kỳ thôi thúc bảo cô nhất định phải nhìn xem dung nhan thật của Diệp Thành, dễ gì gặp được một người đánh giỏi như thế, ít nhất phải biết người này là ai chứ.
“Cô ở lại đây chơi đi, ta đi đây”, Diệp Thành xoay người đi, khiến Tiểu Cửu Tiên chỉ túm được không khí, hắn không muốn để lộ thân phận ở đây, nếu không sau này sẽ có rất nhiều rắc rối.
Tiểu Cửu Tiên đuổi theo, thấy Diệp Thành chạy đi rất nhanh thì sửng sốt, cô nghĩ tốc độ của mình đã là rất nhanh rồi nhưng không ngờ còn có một người chạy nhanh hơn.
Chương 2023: Đẹp không
Hai người, người này đuổi theo người kia rồi chạy đi, vượt qua mười mấy ngọn núi lớn, rồi lại đi qua mười mấy con sông.
Mãi cho đến một đỉnh núi, Diệp Thành mới dừng lại, Tiểu Cửu Tiên cũng dừng lại ở phía sau, thở hổn hển nhưng cô cũng không kéo đồ Diệp Thành nữa, mà cứ thế đứng ở đó nhìn trời đất ở đằng xa.
Ở nơi đó, từng dãy núi lần lượt sụp đổ, cây cổ thụ cao chót vót biến thành tro bụi, thế giới tựa hồ trở thành một vùng đất hỗn loạn, có người đánh nhau, động tĩnh không nhỏ.
Nhìn hai bên trong trận chiến đó, một người mặc đồ đen, một người mặc tiên y lộng lẫy, sức chiến đấu và thân pháp ngang nhau, thần thông bí thuật cũng không phân cao thấp, đánh đến mức trời đất gần như sụp xuống.
Người tìm bảo vật trong di tích lại từ khắp nơi tụ lại đây, cứ nghĩ lại có bí bảo xuất hiện nhưng chạy đến xem mới thấy có người đang đánh nhau, hơn nữa hai bên trong trận đại chiến còn rất hung hãn.
“Một trong số đó là Nam Đế, người phụ nữ đó là ai thế?”, Tiểu Cửu Tiên gãi đầu: “Cơ thể Tiên Linh, có huyết mạch giống hệt Bắc Thánh, cô ta ở đâu chui ra vậy?”
“Ta có thể nói cô ta là Bắc Thánh không?”, Diệp Thành ho khan một tiếng, mặt lộ ra vẻ kỳ quái, người đánh với Nam Đế đó chính là Bắc Thánh, ngay cả Tiểu Cửu Tiên cũng không biết cô ta là thân con gái, huống hồ gì những người khác, khả năng ẩn giấu của Bắc Thánh không phải dạng vừa.
“Nam Đế - Bắc Thánh, hai người này thế mà lại đánh nhau, tranh giành bảo bối à?”, Diệp Thành xoa cằm: “Hay là Bắc Thánh tức giận quá, không tìm được người trút giận nên gặp được ai thì đánh người đó nhỉ?”
“Dừng tay”, ngay khi Diệp Thành trầm ngâm, Nam Đế ở đằng xa hét lớn, lập tức dừng trận chiến, mặt mày sa sầm nhìn Bắc Thánh phía đối diện: “Nói thật đi, cô có phải là Bắc Thánh không?”
“Ngươi quản được ta à”, Bắc Thánh hừ một tiếng, bước lên trước, trên bầu trời là một ngọc ấn óng ánh.
“Mẹ kiếp, bị điên à? Ông đây chọc vào ngươi à?”, Nam Đế cũng nổi nóng, lớn tiếng chửi bới, đang đi tìm bảo bối thì lại bị đánh cho một cái khiến y choáng váng, cũng không biết vì sao mình bị đánh.
“Đã làm gì thì tự mình biết”, đôi mắt Bắc Thánh như phóng ra tia lửa, lại ra tay.
“Ông đây không biết”, Nam Đế mắng to, tất nhiên sẽ không đứng đó để bị đánh, tự dưng bị đánh một cái khiến cho choáng váng, trong lòng đã dâng lên lửa giận không có chỗ trút, thấy đối phương còn kiêu ngạo như thế, sao y có thể chịu được, y bèn đánh vào hư không, bí pháp trong tay liên tục được tung ra, không để mình rơi vào thế hạ phong.
“Ta biết”, Diệp Thành đứng trên đỉnh núi ho khan, xoa mi tâm, không cần hỏi hắn cũng biết tại sao, chắc có lẽ Bắc Thánh tưởng Nam Đế là hắn, nếu không cũng sẽ không phát điên như vậy.
Nghĩ lại cũng đúng, người ở trong di tích này mà có tốc độ hơn cô ta cũng chỉ có mấy người thôi, Bắc Thánh cứ thế loại trừ. Nam Đế đó là khả nghi nhất, thế chẳng phải đánh nhau rồi đó sao?
Nam Đế đáng thương ngơ ngơ ngác ngác, đến giờ vẫn không biết tại sao người phụ nữ điên này lại đánh y.
Điều khiến y khó hiểu nhất là người phụ nữ điên đó lại có huyết mạch giống hệt Bắc Thánh, ngay cả tiên pháp và bí thuật cũng giống, nếu không y sẽ không ép hỏi cô ta có phải Bắc Thánh không.
Nhưng Bắc Thánh rõ ràng là đàn ông, người ở cả Huyền Hoang này đều biết, bây giờ lại xuất hiện một người, không chỉ y thấy hoang mang mà tất cả những người biết Bắc Thánh cũng là đầy chấm dấu hỏi.
“Sao ta lại hoang mang thế nhỉ?”, Tiểu Cửu Tiên lại gãi đầu: “Chẳng lẽ là muội muội cùng huyết thống của Bắc Thánh. Sức chiến đấu, tu vi, thần thông, huyết mạch đều giống nhau, trùng hợp thật”.
“Ta cũng khá lờ mờ”, Diệp Thành diễn rất giống, cũng không biết xấu hổ giả vờ gãi đầu, thầm nghĩ ra ngoài nhất định phải mời Nam Đế một ly rượu, đàm đạo nhân sinh rồi nói chuyện về phụ nữ.
“Ơ?”, diễn một hồi, hắn lại nhướng mày, nhìn về phía đỉnh núi cách đó không xa, có một người mặc đồ đen đứng trên đó, tay cầm cuốn sách cổ, cũng đang nhìn trận chiến bên này.
“Cô ta cũng đến rồi”, Diệp Thành sửng sốt, đứng ở rất xa nhưng vẫn có thể biết được là ai, tay cầm Vô Tự Thiên Thư không phải Đông Thần Dao Trì, ừm, thì là Cơ Tuyết Băng.
“Bắc Thánh có đẹp không?”, Cơ Tuyết Băng chớp mắt: “Nhưng người ta từng cởi sạch cho kẻ khác xem rồi”.
Chương 2024: Bồ Đề
Diệp Thành nghe vậy ngẩn ra, vội vàng quay đi, nghĩ bụng cô đã sớm biết Bắc Thánh là nữ? Không biết có nhận ra mình không? Có biết mình cướp bóc Bắc Thánh không?
Điều đó trái lại khiến hắn bất ngờ, nơi đây chẳng ai biết Bắc Thánh là nữ, cũng chẳng ai biết người cướp bóc Bắc Thánh là hắn, càng không ai quen hắn. Thế nhưng, cô lại như cái gì cũng biết.
Hai ba giây sau, hắn mới nghiêng đầu nhìn Cơ Tuyết Băng. Cô đã ngồi xuống, đặt Vô Tự Thiên Thư lên đầu gối, chăm chỉ cúi đầu đọc sách trông như một con mọt sách.
Hắn vô cùng chắc chắn, tuy đã qua ba năm, nhưng cô vẫn chưa từng cởi bỏ phong ấn ký ức. Bởi vì Cơ Tuyết Băng chân chính sẽ không nháy mắt và cười với hắn như vậy.
“Chuyện cũ quá đau buồn, làm Dao Trì của muội đi, vậy lại tốt”, Diệp Thành rũ mắt, chậm rãi xoay người từng bước một biến mất khỏi đỉnh núi, cũng không để ý đến trận chiến giữa Nam Đế và Bắc Thánh.
Tiểu Cửu Tiên lại xem mê mẩn, nhưng quay đầu lại đã không thấy Diệp Thành đâu.
Diệp Thành tiếp tục đi vào chỗ sâu, bên trong vẫn có rất nhiều người, cũng không phải ai cũng xem Nam Đế và Bắc Thánh đánh nhau. Chẳng hạn như đám lão già kia, đã đi chỗ sâu hơn tìm kiếm cơ duyên.
Đến khuya, trận chiến giữa Nam Đế và Bắc Thánh mới kết thúc, ngang tài ngang sức, không phân thắng bại.
Di tích cũng yên ổn hơn, xem đánh nhau một hồi, các tu sĩ lại vẫn còn chưa tan đi, tiếp tục tản mạn trong di tích. Có người thì tìm kiếm cơ duyên, cũng có rất nhiều người đã chết.
Trăng tròn lên cao, Diệp Thành đi ngang qua một bãi biển, sâu trong biển lại tìm thấy một ngôi miếu.
Ngôi miếu ấy đã rất cũ nát và tồi tàn phủ đầy tro bụi, nơi nơi đều là cỏ dại. Bức tượng Phật đứng sừng sững bên trong giăng đầy mạng nhện, song vẫn lộ ra vẻ từ bi xót thương chúng sinh.
Diệp Thành đi vào sân sau ngôi miếu, ập vào trước mắt đã thấy một người đang ngồi khoanh chân niệm kinh dưới gốc cây cổ thụ. Hắn nhìn kỹ thì chẳng phải là Tây Tôn của Huyền Hoang sao?
Tây Tôn là Phật Đà, y như vị tăng ngồi thiền, ánh sáng Phật Đà bắn ra xung quanh, sau đầu còn có vầng sáng Phật quang. Ngay cả tràng hạt trong tay cũng lấp lánh sáng bóng, viên nào viên nấy đều tỏa ra ánh sáng nhu hòa.
Y là Tôn Giả của Tây Mạc Huyền Hoang, cùng nổi tiếng với đám Nam Đế và Bắc Thánh. Người được truyền thừa Phật giáo khiến người ta khó có thể nhìn thấu, chỉ biết trong miệng niệm kinh dung hợp vô số Phật pháp.
Bỗng nhiên, ánh mắt Diệp Thành từ trên người Tây Tôn chuyển đến cây cổ thụ đằng sau Tây Tôn.
Cái cây kia vô cùng bất phàm, cổ kính tự nhiên, xanh um tươi tốt, phiến lá không một hạt bụi thỉnh thoảng rơi xuống một hai cái theo làn gió đung đưa. Trong không trung, chúng lại hóa thành vô số Phật quang rồi tan biến trong vô hình.
“Cây bồ đề!”, Diệp Thành lẩm bẩm, lập tức nhận ra cây cổ thụ kia. Nghe đâu Phật Tổ đã chứng đạo thành Đế dưới cây bồ đồ thành Đại Nhật Như Lai, để lại truyền thừa bất hủ.
“Thí chủ cũng nhận ra cái cây này hả”, Tây Tôn mở mắt ra, đôi mắt sáng như sao, không chút vẩn đục.
“Có nghe nói”, Diệp Thành mỉm cười, liếc sang bên cạnh rồi ngồi xuống trên bục của một cái giếng cạn. Sau đó, hắn lấy ra một bình rượu: “Tây Tôn quả thật y như nghe đồn, đúng là không đơn giản”.
“Hoang Cổ Thánh Thể cũng vậy”, Tây Tôn cười khẽ, nhặt lấy một phiến lá, bắn một cái khiến nó hóa thành Phật quang rồi chui vào bên trong cây Bồ Đề. Cả cây Bồ Đề đều tràn ngập Phật pháp.
Diệp Thành không đáp, đôi mắt lại khẽ híp lại, khá bất ngờ khi Tây Tôn có thể nhận ra thân phận của hắn. Hơn nữa, trông cái vẻ lạnh nhạt kia thì chắc đã sớm biết mình là Hoang Cổ Thánh Thể.
Tây Tôn vẫn khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng như sao lẳng lặng nhìn Diệp Thành, ánh mắt cả hai không ngừng giao thoa.
Ngôi miếu rách nát chợt chìm trong tĩnh lặng, gió nhẹ phất phơ, một phiến lá Bồ Đề rơi xuống đầu vai của Diệp Thành và Tây Tôn. Cả hai vẫn đứng im không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng nhìn nhau.
Chẳng biết qua bao lâu, mới thấy cơ thể cả hai khẽ run, khóe miệng Diệp Thành trào ra một dòng máu tươi. Mà Tây Tôn cũng không khác là bao, khóe miệng tràn đầy máu, nhưng thoáng chốc lại hóa thành Phật quang.
Đúng vậy, ban nãy hai người đã dùng ý niệm để đấu pháp, kết quả lại không phân thắng bại. Tây Tôn và Diệp Thành đều chẳng thể làm gì được nhau, đạo tắc và Phật hiệu đều có sức mạnh ngang nhau.
Chương 2025: Đèn Kết Phách
Tây Tôn đứng dậy, tay cầm tràng hạt chậm rãi rời đi. Y vừa đi, cây Bồ Đề cũng biến mất theo: “Bồ Đề vốn không phải, gương chưa chắc đã là gương, vốn không phải vật, nào dính bụi trần”.
“Đúng là có nhã hứng”, Diệp Thành lau vệt máu nơi khóe miệng đi, đã có một sự hiểu biết mới về sự mạnh mẽ của Tây Tôn. Y cũng không yếu hơn Nam Đế và Bắc Thánh và có thể sánh vai với Đông Thần.
Hắn nói xong bèn uống nốt ngụm rượu cuối cùng rồi xoay người nhảy vào cái giếng cạn. Ngôi miếu này không chỉ có đồ nhà Phật như có cây Bồ Đề, còn có bảo vật khác ở trong cái giếng cạn này.
Lúc trước dùng ý niệm đấu với nhau, hai người đều tự hiểu trong lòng. Diệp Thành không có cướp cây Bồ Đề phía sau Tây Tôn và Tây Tôn cũng vậy. Y đã biết trong cái giếng cạn có bảo vật, chỉ vì ngộ đạo dưới cây Bồ Đề nên mới không rảnh đi lấy. Đã không phân thắng thua thì hai người bèn chia nhau mỗi người một vật.
Diệp Thành rơi xuống giếng, bên trong không có nước, chỉ là một tòa động phủ có diện tích khoảng ba mươi mét vuông, đặt một cái bàn đá kèm ghế đá và một ngọn đèn đá cổ xưa.
Động phủ không biết thuộc thời đại nào, cổ kính xa xưa, bụi trần che khuất hình dạng vốn có, che phủi tất cả, chỉ còn ngọn đèn đá là lúc này vẫn lay lắt chiếu sáng.
Diệp Thành bước tới, ngồi xuống ghế đá lẳng lặng nhìn ngọn đèn, nói chính xác hơn là nhìn bấc đèn của nó. Đó là một tàn hồn đã sớm mất đi thần trí, chỉ còn lại hồn lực.
Có lẽ là đã quá xa xôi, lúc này chút hồn lực còn sót lại thoáng chốc lay động rồi sau đó vụt tắt, chỉ còn lại ngọn đá đá mang phong cách cổ xưa kia.
Nhưng, Diệp Thành rõ ràng đã nghe thấy được một tiếng thở dài ngay khi ngọn lửa vụt tắt và nhìn thấy một hình ảnh xa xưa. Đó là một thanh niên đưa một linh hồn vào chiếc đèn đá, bốc lên ngọn minh hỏa. Y cứ ngồi ở đó canh giữ cho đến khi bạc đầu.
Đầu óc Diệp Thành chợt choáng váng, vô thức cầm lấy chiếc đèn đá cẩn thận quan sát.
Nhìn từ bên ngoài, ngọn đèn cũng chẳng có gì thần kỳ, nhưng mở tiên mắt ra xem lại thấy khí huyết vô cùng huyền ảo. Tảng đá đúc lên ngọn đèn ẩn chứa một sức mạnh thần bí, mà hắn lại chưa từng gặp qua nó.
“Đây là đèn Kết Phách trong truyền thuyết ư?”, Diệp Thành lập tức nhận ra chiếc đèn này là thứ gì.
Hắn đã nghe truyền thuyết về đèn Kết Phách từ Kiếm Thần Đạo Thân. Nó thần vật thượng cổ có thể giúp người ta sống lại, rót linh hồn vào đốt cháy hỏa hồn thì có thể nuôi dưỡng một linh hồn mới.
“Đúng là một bảo vật”, Diệp Thành cười khẽ, cất đèn Kết Phách vào trong người, so với cây Bồ Đề kia thì nó càng có giá trị hơn nhiều. Thứ trong truyền thuyết thì nhất định có thể cướp đoạt tạo hóa đất trời.
Bảo vật tới tay, hắn bèn xoay người rời khỏi động phủ và không quên dùng bí pháp phong ấn nó lại.
Diệp Thành biết ở trong động phủ này đã từng có một câu chuyện đau buồn, có người muốn dùng đèn Kết Phách khiến một người sống lại, nhưng cuối cùng lại không chờ được năm tháng dài dòng, đến chết cũng chẳng thể đợi được người nọ trở về.
Hắn nhìn thoáng qua động phủ lần cuối rồi lắc mình nhảy khỏi giếng, bước từng bước một ra khỏi ngôi miếu.
Ngôi miếu này đúng là một nơi mang đầy cơ duyên, có cây Bồ Đề rồi lại còn có đèn Kết Phách. May mắn là, cơ duyên này lại bị hắn tìm được, song Tây Tôn cũng cực kỳ may mắn.
Ngôi miếu cổ thì yên ắng nhưng bên ngoài lại vô cùng náo nhiệt, có người đang đánh nhau, tranh giành một tiểu tháp Linh Lung. Trận chiến rất lớn, chấn cho trời sụp đất nứt, khu vực đó trở thành một đống hỗn loạn.
Hơn nữa, hai bên cũng không phải dạng bình thường, ngang tài ngang sức, huyết mạch khủng bố. Quan trọng nhất là, Diệp Thành còn biết họ. Họ là thần tử Vu tộc và Yêu tộc.
“Nhóc con, ta tìm ngươi hơi bị lâu rồi đó”, Diệp Thành lẩm bẩm rồi cầm gậy Lang Nha xông đến.
Thần tử Vu tộc và Yêu tộc đang đánh nhau túi bụi, không phân thắng bại, sàn sàn như nhau. Diệp Thành bỗng nhiên xông đến, thần tử Yêu tộc bị đánh trở tay không kịp, bị một gậy đánh bay.
Thần tử Yêu tộc trông hết sức chật vật, cơ thể không ngừng nứt toạc trên không, máu tươi bắn ra rất là ghê người. Đợi đến khi dừng lại, y lại phun ra một ngụm máu tươi.
“Á đù!”, thần tử Vu tộc hoảng sợ văng tục, lập tức dừng tay, khó hiểu nhìn Diệp Thành. Có thể một gậy đánh cho cơ thể thần tử Yêu tộc nứt toạc thì thằng nhãi kia phải mạnh cỡ nào trời!
Bình luận facebook