-
Chương 1996-2000
Chương 1996: Ta có tội
A…!
Tiếng kêu thảm thiết của thần tử Đan Tôn vang vọng khắp không gian, Nguyên Thần bị chém vỡ, cơ thể cũng khô cằn theo.
Hắn ta sợ rồi, lần này sợ thật rồi, còn chưa chết mà đã có cảm giác bị kéo vào địa ngục Cửu U, dù là tức giận cũng không thể che giấu được sợ sợ hãi, vì hắn ta đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan.
Mãi đến lúc này hắn ta mới hiểu tại sao lại hối hận, hối hận không nên gài bẫy với Diệp Thành, hối hận không nên chọc giận thần nữ của Đan Tôn Điện, đến nỗi gặp quả báo kết liễu đời mình.
Hồng Trần Tuyết không có vẻ gì là thương xót với tiếng kêu gào của hắn ta, cướp lấy chân hỏa của thần tử Đan Tôn.
Không thể trách bà ấy tàn nhẫn, có trách thì chỉ trách cách làm của thần tử Đan Tôn, không chỉ động đến giới hạn của Diệp Thành mà còn động đến giới hạn của bà ấy, nếu để người này sống chắc chắn sẽ là tai họa.
Thế nên bà ấy phải trở nên tàn ác vô tình giống Nhân Hoàng Thánh Chủ trước đây, chém giết quyết đoán, vì người dân ở quê nhà, bà ấy cũng không tiếc gánh tội giết thần tử nhà mình.
Không biết tiếng kêu thảm thiết đã dần biến mất vào lúc nào, đường đường là thần tử Đan Tôn mà cứ thế biến thành tro tàn bay theo gió.
Hắn ta chết rất bi thảm, nếu bị Diệp Thành giết cũng không sao, nhưng hắn ta lại chết ở trong tay thần nữ của nhà mình, có lẽ hắn ta không phải là thần tử tang thương nhất của Huyền Hoang, nhưng lại là thần tử chết vớ vẩn nhất.
“Ta có thể làm thay, tiền bối cần gì phải tự mình ra tay”, Diệp Thành thì thào truyền âm.
“Dù rằng giết hắn, ta cũng vẫn là thần nữ Đan Tôn Điện!”, Hồng Trần Tuyết cười đáp: “Trước khi sư tôn về, Đan Tôn Điện không dám làm gì ta, ngươi thì khác”.
“Đan Tôn về có phải sẽ đánh ta một chưởng không”, Diệp Thành ho khan nói.
“Ngươi nghĩ Đại Sở Cửu Hoàng ta ăn chay thật à”, Hồng Trần Tuyết khẽ cười, đi ra khỏi kết giới.
“Ngươi đúng là to gan”, bà ấy vừa bước ra, hai Đại Thành của Đan Tôn đã cấm chế bà ấy, tức giận đến mức mắt đỏ như máu: “Hắn là thần tử của Đan Tôn Điện, sao ngươi lại xuống tay với hắn?”
“Người đã chết rồi, hai vị trưởng lão muốn ta đền mạng sao?”, Hồng Trần Tuyết lạnh nhạt nói.
“Ta…”, hai Đại Thánh chỉ mấp máy môi nhưng cũng không biết nên nói gì, họ vẫn chưa to gan đến mức bảo Đan Tôn thần nữ, mặc dù thần nữ phạm tội tày trời nhưng bà ấy vẫn là thần nữ Đan Tôn Điện, ngoài Đan Tôn ra, không ai dám làm hại đến bà ấy.
“Ta có tội, ta nhận”, Hồng Trần Tuyết lạnh nhạt nói: “Nhưng hai vị trưởng lão cũng giống thế, chuyện đã đến mức này đều là do các ngươi quá nuông chiều thần tử, nếu gỡ bỏ cấm chế từ sớm thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay, đây là cái giá phải trả cho việc xem thường thần nữ là ta đây”.
“Ngươi…”, mặt già của hai Đại Thành đỏ bừng nhưng lại không nói nên lời, thần nữ nói không sai, là do họ nuông chiều thần tử quá mức, trước giờ vẫn cứ xem thần nữ như vật trang trí, họ đã quá xem thường thần nữ nhà mình, sự tàn nhẫn và lạnh lùng của bà ấy vượt xa sức tưởng tượng.
“Ta sẽ chịu trách nhiệm với tội của mình”, lúc nói câu này Hồng Trần Tuyết sử dụng truyền âm: “Chắc hẳn hai vị trưởng lão đều là người thức thời, thần tử đã chết, thân là thần nữ, ta là người duy nhất thừa kế y bát của Đan Tôn, tất nhiên hai người các ngươi cũng có thể giết ta, lấy mạng sống của ta để giải thích cho Đan Tôn”.
“Thần nữ tha tội, là hai người bọn ta lỗ mãng”, sắc mặt hai Đại Thánh thay đổi rất nhanh, sống mấy ngàn tuổi rồi nên họ vẫn phân biệt được bên nào lợi, bên nào hại, điều mà họ phải làm không phải là hỏi tội bà ấy mà là cố gắng bảo vệ bà ấy, chỉ vì sau này Đan Tôn Điện sẽ là thiên hạ của bà ấy.
“Về Đan Tôn Điện!”, sau khi cấm chế được giải trừ, Hồng Thần Tuyết bước lên hư không, trước khi rời đi còn không quên nhìn thoáng qua Diệp Thành, bà ấy biết bản lĩnh đào tẩu của Diệp Thành nên không cần lo lắng.
Hai Đại Thánh của Đan Tôn Điện vội đi theo, hơn nữa trong lòng bọn họ đã soạn sẵn lý do thoái thác, dù thế nào cũng phải bảo vệ thần nữ, đây là một cây đại thụ, tương lai sau này họ sẽ đi theo bà ấy.
Nhìn bóng lưng rời đi của ba người, lúc này đằng sau vang lên tiếng tặc lưỡi và xì xầm.
Nhất là các tu sĩ trẻ tuổi, thầm nghĩ khi trở về nhất định phải tạo mối quan hệ tốt đẹp với thần nữ nhà mình, chưa biết chừng ngày nào đó mấy người kia sẽ đâm họ một nhát, hôm nay là một ví dụ đẫm máu.
Người của Đan Tôn Điện rời đi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía kết giới, Diệp Thành chưa ra ngoài, vẫn còn ở trong kết giới, hắn lắc đầu như không có chuyện gì xảy ra.
Rất nhiều Đại Thánh đồng loạt lao tới vây quanh kết giới, nếu biết trước Đan Tôn thần tử không giết được Diệp Thành, họ đã không lãng phí nhiều thời gian như vậy.
“Thánh chủ, ngươi vẫn không nỡ thiên đạo thoát thân?”, thấy Diệp Thành bị nhìn chằm chằm, thanh niên tóc tím trong Hỗn Độn Thần Đỉnh và lão già đầu trọc vội vàng nói: “Chuyện này không đùa được”.
“Lúc này mà chạy thì không bao lâu sẽ có hàng trăm thế lực hợp sức lại cùng truy nã ta”, Diệp Thành nhàn nhã nói: “Ta không muốn lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng căng thẳng, lén lút cả”.
“Ý của Thánh chủ là… ngụy trang?”, hai người đều thăm dò nhìn Diệp Thành.
“Ta nghĩ chắc không có ai đi truy nã một người chết”, Diệp Thành cong môi cười, nhấc chân lên bước ra khỏi kết giới Cửu Tiêu, bại lộ hoàn toàn trong phạm vi tuyệt sát của rất nhiều Đại Thánh.
“Tự mình bước ra rõ là đâm đầu vào chỗ chết”, hành động này của Diệp Thành khiến mọi người đều náo động.
“Cho dù không đi ra thì hắn cũng khó mà sống sót”, các tu sĩ lớn tuổi đều xì xào: “Xem ra hôm nay Cửu Tiêu Chân Nhân cũng không bảo vệ được Thánh chủ rồi, chết sớm hay chết muộn cũng đều có kết cục như nhau thôi”.
“Giết!”, rất nhiều Đại Thánh từ bốn phía đã lao đến, có người tung chưởng ấn, có người tung kiếm quang, có người lại là sát trận hoặc dùng pháp khí, nghiền ép trời đất khiến hư không sụp đổ.
Chương 1997: Ta không biết
Diệp Thành ngước mắt lên nhìn bầu trời, ngay khi các đại thuật sát sinh sắp lao đến gần, hắn mở thiên đạo ra, chạy trốn vào hố đen không gian, tránh được sát kiếp vô hạn.
Thế nhưng, đòn tấn công phủ khắp bầu trời lại không tiên tán vì hắn biến mất, vẫn ép xuống từ trên cao, không gian đó vốn dĩ đã hư hỏng nghiêm trọng, vì đợt tấn công này mà sụp đổ hoàn toàn.
Đợi khi khói tan đi hết, khu vực đó chỉ còn lại sương máu, đã không còn thấy bóng dáng Diệp Thành nữa.
Thấy thế, khắp nơi đều vang lên tiếng thở dài, Hoang Cổ Thánh Thể mười vạn năm hiếm thấy, sự tồn tại vô địch, huyết mạch kề vai cùng Đế lại bị tiêu diệt như thế, quả thật là thê lương.
So với họ, mấy Đại Thánh đó lại cười khá dữ tợn, thần tử Phượng Hoàng càng cười không kiêng nể gì, nhìn Diệp Quân nhìn tiêu diệt, ai nấy cũng cảm thấy vui sướng.
“Diệp Thành”, Tiểu Cửu Tiên gọi với, giọng nói còn có sự uất ức, nước mắt rơi lã chã.
“Hắn còn mang theo sáu tiên nhã”, Cửu Tiêu Chân Nhân lẩm bẩm, một đám Đại Thánh không biết huyền cơ nhưng ông ta là Chuẩn Đế, sao lại không nhìn ra được chứ, ông ta biết bí mật của Diệp Thành.
“Đúng là mất trí rồi!”, Cửu Tiêu Chân Nhân lắc đầu khẽ cười, cất Tiên Kiếm đi, sau đó kéo Tiểu Cửu Tiên đi về phía đằng xa, bóng dáng mờ dần trong mắt người khác, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
“Kịch hay đã hạ màn”, những người đứng xem trận chiến đều lùi về sau, thở dài.
“Đi thôi!”, các Đại Thánh của tộc Phượng Hoàng, Thần tộc, Yêu tộc cũng xoay người đi, các thế lực khác cũng liên tục rời đi, biển người như thủy triều rời đi tứ phía, một lát sau đã không còn thấy ai.
Không gian rộng lớn xơ xác tiêu điều, sương máu dần rơi xuống nhưng không phải là sự tĩnh lặng bình thường.
Trong hố đen không gian, Diệp Thành đã cởi bỏ bộ đồ đẫm máu của mình, tắm rửa sạch sẽ rồi thay một bộ đồ mới, xong rồi còn không quên vuốt lại mái tóc: “Ta thông minh quá, lại thoát khỏi một tai họa rồi”.
“Mọi người đều nghĩ Thánh Thể đã chết, Thánh chủ, ngươi lại có thể đi khắp nơi rồi”, thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc lần lượt chạy ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh, nụ cười hơi thô bỉ.
“Ta rất thích cá tính của hai người”, Diệp Thành nhìn hai người kia, lấy ra khá nhiều túi trữ đồ, tất cả đều là chiến lợi phẩm từ trận chiến này, trước giờ hắn luôn có thói quen là có đánh nhau cũng không bao giờ quên thu thập bảo vật.
“Chung Tiêu tiền bối đâu? Chẳng lẽ bị Đan Tôn Điện tiêu diệt rồi sao?”, thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc khoanh tay ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Thành: “Giết thần tử nhà mình, tội danh không nhỏ đâu”.
“Đừng lo cho bà ấy, bà ấy không sao đâu”, Diệp Thành vừa lục lọi tìm bảo vật, vừa thản nhiên đáp: “Bà ấy là thần nữ Đan Tôn Điện, ngoài Đan Tôn ra, không ai dám động vào bà ấy đâu”.
“Thế thì bọn ta yên tâm rồi”, hai người thở phào, Diệp Thành nói không sao tức là không sao thật.
“Thích cái gì thì tự mình chọn đi”, Diệp Thành rất hào phóng, lấy bảo bối trong túi chứa đồ ra chất thành đống, pháp khí, bí quyên, trận đồ, nguyên thạch gì cũng có, hơn nữa còn rất nhiều.
“Sao không biết ngại thế được”, hai người ngoài miệng thì nói thế nhưng đều lấy ra một cái túi chứa đồ cỡ lớn hệt như cái bao tải lớn, còn thật sự thấy gì thì lấy cái đó, không hề khách sáo.
“Ta rất vui vẻ yên tâm”, Diệp Thành nhìn thoáng qua, sau đó chuyên tâm nghiên cứu ma đỉnh nhỏ được bán đấu giá kia, động vào tiên hỏa, luyện chế ra được một giọt máu ma trong đó.
Hấp thụ giọt máu ma đó, hắn lại vung tay lên, bốn ma đỉnh nhỏ khác cũng đều bị lấy ra.
Lúc năm ma đỉnh nhỏ gặp nhau, sau đó cùng phát ra tiếng xoay vòng quanh nhau tựa hồ đều rất vui mừng, phát ra ma quang, hơn nữa còn đan xen một loạt hình ảnh cổ xưa lúc ẩn lúc hiện.
Đó là một khu đất ma, cũng giống như thế giới chân thực, nơi đó có rất nhiều núi ma, sông lớn cuồn cuộn, vô tận vô biên, một bóng người cao ngất đứng sừng sững khiến người ta không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
“Đây là đâu?”, Diệp Thành nhìn đến mức hai mắt đều bị chói đau, trong mắt xuất hiện hai tơ máu.
Ngay cả hắn cũng như thế thì thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc ở một bên bị quấy rầy còn thê thảm hơn, chỉ liếc mắt nhìn thôi mà thất khiếu đã chảy máu, Thần Hải phát ra tiếng vù vù, hai người ôm lấy đầu gầm lên.
Diệp Thành lập tức nhắm mắt lại, giơ tay lên phong bế một ma đỉnh nhỏ trong đó vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Mất đi một ma đỉnh nhỏ, hình ảnh cổ xưa lúc ẩn lúc hiện lập tức biến mất, bốn ma đỉnh nhỏ còn lại đều mất đi ma quang, lần lượt rơi xuống, sau đó bị Diệp Thành phong ấn.
Lúc này, Diệp Thành mới mở mắt ra, một tay đặt lên vai thanh niên tóc tím, một tay đặt ở lên vai lão già đầu trọc, sử dụng sức mạnh căn nguyên để xoa dịu phản phệ cho họ.
Một lúc sau, hai người mới lần lượt tỉnh lại, vẻ mặt hoảng hốt, chỉ vì nhìn thấy thứ không nên thấy.
Diệp Thành rụt tay lại nhưng mày hơi cau lại, chỉ là bức tranh mà đã làm cho hắn bị phản phệ đến thế, hắn rất chắc chắn vực ma là một Chuẩn Đế, hơn nữa là Chuẩn Đế rất mạnh.
Còn đất ma đó thì nhất định phải có lai lịch gì đó rất lớn, hơn nữa cũng có liên hệ mật thiết với vực ma và năm ma đỉnh nhỏ này, chỉ là không biết rốt cuộc đất ma kia đại diện cho cái gì thôi.
“Thánh chủ, rốt cuộc đó là thứ gì vậy?”, thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc ngờ vực hỏi.
“Ta không biết”, Diệp Thành lắc đầu, sử dụng thiên đạo đưa hai người ra khỏi hố đen không gian.
Chương 1998: Ghen tị?
Sau khi ra khỏi hố đen, thanh niên tóc tím và ông lão hói đầu lập tức nhìn thoáng qua xung quanh rồi mới chắp tay cúi người chào Diệp Thành: "Thánh chủ, trời đất bao la, hẹn gặp lại".
"Bớt nói nhảm đi, cút!", hai tên này hiếm thấy nghiêm túc được lần thì lại bị Diệp Thành một cước đá bay: "Con mẹ nó lo giữ cái mạng lại cho ông đây, sau này còn cùng nhau quay về quê hương".
"Được rồi!", thanh niên tóc tím và ông lão hói đầu xua tay cười rồi xoay người rời đi.
"Cũng có chút buồn đấy", Diệp Thành khẽ lắc đầu rồi đi thẳng về phía trước.
Ba ngày sau, hắn mới hạ xuống trong một tòa thành cổ, đi vào một cửa hàng nhỏ không tên tuổi, tìm cái bàn gần cửa sổ, gọi một bình rượu, khó được dừng chân nghỉ ngơi một chút.
Tuy quán rượu không lớn, lại cực kỳ đông đúc, có một hai người đàn ông to con uống đỏ mặt tía tai để tay trần la hét: "Các ngươi không thấy chứ cảnh tượng ngoài thành cổ Đông Hoang, Thánh Thể một mình đấu hai mươi bảy thần tử, vậy mà lại tiêu diệt được mười tám người, quả thật là giết đỏ cả mắt. Ngay cả thần tử của Đan Tôn Điện cũng bị đánh bại".
"Tiếc là! Thánh Thể trăm nghìn năm khó gặp vẫn bị giết", vô số người thở dài: "Chỉ trách hắn chọc phải nhiều Thánh Địa quá, ngay cả Cửu Tiêu Chân Nhân cũng không bảo vệ nổi".
"Còn có thần nữ Đan Tôn kia nữa, cũng là một người tàn nhẫn", có người thổn thức: "Không ngờ lại giết chết thần tử của Đan Tôn Điện trước mặt mọi người, đúng là coi trời bằng vung. Giờ phút này, chắc hẳn đã bị xử phạt. Theo ta, thần tử Đan Tôn chính là ăn no rửng mỡ, đang không nhảy ra gây chuyện, xứng đáng bị giết".
"Nói đến Đan Tôn Điện, sao ta nghe nói họ đã tự đóng cửa", có kẻ say xỉn ợ một cái rồi nói: "Giống như thành cổ Đông Hoang, nguyên dãy tiên sơn đã hoàn toàn biến mất".
"Đan Tôn Điện cũng đóng cửa?", Diệp Thành ngồi trước bàn rượu cạnh cửa sổ không khỏi nheo mắt, trong lòng hơi lo lắng, lo chuyện này có liên quan đến Hồng Trần Tuyết giết thần tử.
Có lẽ là nghe đến mê mẩn nên hắn không phát hiện ra có người ngồi xuống đối diện mình. Là một thanh niên, dáng người nhỏ xinh trông như một người đọc sách, nhưng thực ra lại là một cô gái giả nam.
Diệp Thành ngẩng đầu lên theo bản năng thì lập tức sửng sốt, ngồi đối diện còn không phải là Hồng Trần Tuyết sao?
"Đúng là khiến ta phải cực khổ đi tìm!", Hồng Trần Tuyết vén tóc lên, xong rồi lấy một cái gương nhỏ ra ngắm nghía mình, dán hai chòm râu lên mép.
"Bà cầm tinh con chó à! Ta mà bà cũng nhận ra được?", Diệp Thành chậc lưỡi nói.
"Bớt nói nhảm đi, trên người ngươi có ấn ký mà lúc trước ta khắc lên", Hồng Trần Tuyết bĩu môi nói.
"Chẳng phải bà cũng là Thánh Chủ của Nhân Hoàng à?", Diệp Thành thổn thức, nâng bình rượu lên rót cho Hồng Trần Tuyết một ly: "Sao vậy, đám lão già ở Đan Tôn Điện còn có thể gây khó dễ cho bà à?"
"Bọn họ cũng muốn lắm nhưng không dám", Hồng Trần Tuyết cười nói: "Đợi sư phụ ta quyết định".
"Nghe nói Đan Tôn Điện cũng đóng cửa, chuyện gì thế?", Diệp Thành khó hiểu nhìn Hồng Trần Tuyết hỏi.
"Sư phụ để lại mệnh lệnh, đóng cửa thành cổ Đông Hoang nên Đan Tôn Điện cũng đóng luôn", Hồng Trần Tuyết khẽ thở dài: "Còn lý do thì ta cũng không biết, rốt cuộc đóng cửa bao lâu ta cũng chẳng biết được".
"Đều đóng cửa mà bà còn có thể chạy ra, đúng là khá bản lĩnh đấy", Diệp Thành cười.
"Sợ ngươi một mình tìm quá khổ nên đến giúp", Hồng Trần Tuyết uống một ngụm rượu nói.
"Lý do đó của bà đúng là kỳ lạ!", Diệp Thành lộ vẻ không cho là đúng: "Xa xôi cất công chạy đến lừa ta, muốn đi tìm Hồng Trần thi nói thẳng, toàn viện lý do lý trấu, suýt nữa làm ta cảm động".
"Sao, ghen tỵ hả?", Hồng Trần Tuyết đặt ly rượu xuống, cười nhìn Diệp Thành.
"Ta ghen gì chứ!", Diệp Thành bị chọc cười: "Loại như bà thì ta xin thua, chưa biết chừng ngày nào đó ngủ say bị bà bóp chết, ta tìm ai khóc đây".
"Nhắc tới ngủ, ta có chuyện muốn hỏi ngươi".
"Hỏi đi".
"Ngươi có nhiều người phụ nữ như vậy, lên giường với ai sướng nhất", Hồng Trần Tuyết nâng má, chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn Diệp Thành: "Sở Huyên, Sở Linh, Cơ Tuyết Băng hay là Thượng Quan Ngọc Nhi".
"Đừng nói bừa, ta chính là một người đàng hoàng đó", Diệp Thành thấm thía nói.
"Hừ!", Hồng Trần Tuyết đứng dậy, tung tăng đi ra cửa, đưa lưng về phía Diệp Thành xua tay, chỉ để lại một giọng nói dịu dàng: "Chúc ngươi sớm tìm được các cô ấy".
"Cũng chúc bà sớm tìm được Hồng Trần!", Diệp Thành đáp, nhưng cũng không có đứng dậy đưa tiễn.
Trong quán rượu vẫn ồn ào nhốn nháo, người ai người vào không ngừng, đều là những tu sĩ đi ngang qua dừng lại nghỉ ngơi.
Diệp Thành vẫn ngồi bên cạnh cửa sổ im lặng uống rượu, lẳng lặng nhìn con đường rộn ràng nhốn nháo bên ngoài nhuộm đẫm vẻ khói bụi trần gian. Là một người xem, hắn lại nhìn có chút ngây người.
Chẳng biết đến khi nào, hắn mới đứng dậy để lại một viên nguyên thạch rồi đi ra ngoài. Sau khi dừng lại nghỉ ngơi một chút, Diệp Thành lại phải bước lên hành trình mới, hơn nữa còn là một quãng đường vô cùng dài lâu.
Đi ngang qua con đường rộn ràng đông đúc, hắn đi vào trong trung tâm thành, định mượn truyền tống trận rời đi.
Tu sĩ đến mượn truyền tống trận cũng không nhiều, hắn xếp sau một thanh niên mặc trường bào màu trắng.
Nhắc đến thanh mặc trường bào màu trắng kia thì kể cũng lạ, hai tay nắm chặt lấy túi trữ vật, cơ thể lo lắng run rẩy, lâu lâu lại lau mồ hôi. Nhìn còn tưởng rằng là một tên trộm.
Diệp Thành đánh giá thanh niên ấy một lượt, tu vi không cao, chỉ có Thiên Cảnh, nhưng đối phương nôn nóng như vậy lại làm Diệp Thành cho rằng hắn ta đã làm chuyện xấu gì nên có tật giật mình.
Chương 1999: Chưa thành công
Trong khi nói chuyện, thanh niên áo trắng đã bước tới, có thể nhận ra hắn ta đã đổ mồ hôi như tắm.
"Đi đâu?", ông lão áo đen canh giữ truyền tống trận hỏi với giọng không mặn không nhạt.
"Thưa tiền bối, đến thành cổ Ngũ Nhạc", thanh niên áo trắng vội vàng giơ túi đựng đồ trong tay lên.
Ông lão áo đan nhận lấy, khẽ cau mày nói: "Không đủ, còn thiếu tám trăm nguyên thạch".
"Vãn bối chỉ có nhiêu đó, mong tiền bối giúp đỡ, ngày khác chắc chắn sẽ trả đủ", thanh niên áo trắng lật đật chắp tay khom lưng vái chào, nói với giọng tràn ngập cầu xin.
"Có thể lấy thứ khác gán nợ!", ông lão áo đen trầm giọng nói: "Không thì, không bàn nữa".
"Nói thật với tiền bối, vãn bối bị cướp nên không còn có bảo vật nào khác", thanh niên áo trắng lại lau mồ hôi, lấy ra một cái lệnh bài từ trong lòng: "Cả người chỉ còn sót mỗi thứ này".
Diệp Thành đứng sau thấy tấm lệnh bài đó thì không khỏi híp mắt, cũng chẳng phải nó quý giá gì, mà là ba chữ to bên trên: Hằng Nhạc Tông.
"Một tấm lệnh bài nát cũng không đủ để bù tám trăm nguyên thạch", ông lão áo đen thuận tay ném túi đựng đồ của thanh niên áo trắng xuống đất nói: "Muốn mượn truyền tống trận thì gom đủ nguyên thạch lại đến".
"Tiền bối..."
"Có thể nhanh lên không vậy", thanh niên áo trắng còn chưa nói xong đã bị người đằng sau ngắt lời.
"Còn không đi ra", sắc mặt ông lão sa sầm, cũng có hơi mất kiên nhẫn.
Thanh niên áo trắng nhặt túi đựng đồ lên, mặt mày tái nhợt đầy chua xót rồi đi ra khỏi hàng.
Diệp Thành bước tới kéo hắn ta bước vào truyền tống trận, sau đó ném cho ông lão áo đen kia một túi đựng đồ bảo: "Tiền của hắn ta, ta sẽ trả thay, mở trận đi, thành cổ Ngũ Nhạc".
Ông lão áng chừng cân nặng của túi đựng đồ rồi ngước mắt liếc Diệp Thành khoác áo choàng đen, song cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp đưa tọa độ vào rồi khởi động pháp trận không gian.
Trận pháp khởi động, Diệp Thành và thanh niên áo trắng vẫn chưa hiểu ra sao lập tức biến mất. Sau khi tiến vào con đường truyền tống, hắn ta mới hoàn hồn, vội vàng khom lưng vái: "Cảm ơn tiền bối".
Diệp Thành không đáp, lại vung tay lên hút lấy lệnh bài của hắn ta.
Hắn nhìn lệnh bài, mặt mày sững sờ, không ngờ còn có thể thấy ba chữ Hằng Nhạc Tông ở Huyền Hoang Đại Lục. Song, hắn cũng không ngờ ở nơi này lại có tông môn tên Hằng Nhạc Tông.
"Tiền... tiền bối?", thấy Diệp Thành nhìn ngây người, sắc mặt còn hơi kỳ lạ, thanh niên áo trắng thử gọi một tiếng, không hiểu tại sao Diệp Thành lại như vậy.
Diệp Thành bị ngắt dòng suy nghĩ bèn trả lệnh bài lại hỏi: "Tông môn của ngươi ở đâu?"
"Ở ven thành cổ Ngũ Nhạc", thanh niên áo trắng kính cẩn đáp: "Lần này, vãn bối đi theo trưởng lão trong môn phái ra ngoài rèn luyện, nhưng không ngờ lại gặp phải cướp, trưởng lão vì bảo vệ ta nên đã chết".
Diệp Thành lại im lặng, cũng coi như hiểu được tại sao ban nãy thanh niên áo trắng lại lo lắng như vậy.
thành cổ Ngũ Nhạc cách nơi này ít nhất bốn triệu dặm, với cảnh giới Thiên Cảnh của hắn ta thì không biết năm nào tháng nào mới bay về được. Với một Thiên Cảnh, tám trăm nguyên thạch cũng không phải một con số nhỏ.
Thanh niên áo trắng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh, sợ chọc giận Diệp Thành.
Nửa tiếng sau, hai người bước ra khỏi truyền tống trận, xuất hiện trong thành cổ Ngũ Nhạc.
Có lẽ là vùng xa xôi nên tòa thành này cũng nhỏ đi nhiều, liếc nhìn ra xa, tu sĩ Hoàng Cảnh cũng không mấy người. Điều khiến Diệp Thành tiếc nuối là cũng không có gặp người chuyển thế của Đại Sở.
"Đến Hằng Nhạc Tông của ngươi đi", Diệp Thành thần bí pháp, dẫn theo thanh niên áo trắng lên đường.
"Tiền bối, đi về phía Đông Nam", thanh niên áo trắng không dám dây dưa, lập tức chỉ đường.
Diệp Thành lập tức biến mất, một bước mấy chục ngàn mét, thanh niên áo trắng hoảng sợ mắt đăm đăm. Thân pháp ấy dù là lão tổ Hằng Nhạc Tông của hắn ta cũng không sánh bằng, thần thông của Diệp Thành khiến hắn ta hoảng sợ.
Chẳng mất bao lâu, hai người đã rơi xuống trước một dãy linh sơn. Dưới chân linh sơn dựng một tấm bia đá cao ba trượng, bên trên khắc ba chữ to đầy cứng cáp: Hằng Nhạc Tông.
Diệp Thành nhìn thoáng qua tấm bia đá rồi cười, dừng lại khoảng ba giây mới nhấc chân đi vào.
Giống như Hằng Nhạc Tông ở Đại Sở, Hằng Nhạc Tông ở nơi này cũng có một bậc thềm đá nối thẳng lên trên. Trên đường đi, hắn vô thức nghiêng đầu, bên cạnh cũng không có tiểu linh viên.
Hắn quay đầu lại rồi nhấc chân bước lên trên y như hồi đó, như lần đầu tiên đi lên Hằng Nhạc Tông ở Đại Sở. Mỗi một bước đều vững như bàn thạch.
Điều khác biệt là hồi đó hắn ôm một niềm khao khát với tương lai, mà giờ lại chìm trong ký ức, tự mình lừa mình tìm về chút an ủi nhỏ bé.
Lần này coi như luân hồi, khiến tâm trạng hắn lại lặng lẽ thăng hoa. Bỗng dưng, có một luồng uy áp khủng bố tản ra xung quanh, ép cho thanh niên áo trắng đi theo đằng sau hắn quỳ rạp xuống đất.
Uy áp Thánh Nhân kia vì tâm trạng hắn mà thăng hoa, tu vi Thánh Nhân chạm đến chướng ngại cũng bị một sức mạnh trong chốn u minh đánh sâu vào, giống như sắp thành Thánh.
Trong lòng Diệp Thành khẽ quát, lại lần nữa khép lại cơ hội đột phá. Hắn vẫn chưa thể thành Thánh được.
Chương 2000: Hằng Nhạc ở dị thế
Phong ấn cơ duyên xong, hắn đạp bước đi lên Hằng Nhạc Tông, không kịp chờ đợi ngắm nhìn xung quanh.
Hằng Nhạc Tông của nơi này giống với Hằng Nhạc Tông của Đại Sở tới năm phần, đều có mây mù lượn lờ, mờ mịt mông lung, đỉnh núi tươi đẹp, tiên hạc lượn bay, giống như tiên cảnh trần gian.
Nhìn thoáng chốc, cuối cùng hắn cũng chậm rãi thu hồi những suy nghĩ viển vông này, không lừa mình dối người nữa, dù sao đây cũng không phải Hằng Nhạc Tông của Đại Sở, không có Ngọc Nữ Phong, cũng không có Sở Huyên và Sở Linh.
Thanh niên áo bào trắng đi theo đằng sau, sắc mặt trắng bệch thở hồng hộc, không dám nhìn thẳng vào bóng lưng của Diệp Thành, một sợi uy áp Thánh Nhân trước đó suýt nữa khiến hắn ta bỏ mình.
“Hở? Lý Nguyên, ngươi trở về rồi”. Đệ tử Hằng Nhạc đi ngang qua nhìn thấy thanh niên áo bào trắng thì thi nhau xúm lại, tu vi mọi người không cao lắm, đều là Thiên Cảnh, nhưng ai nấy đều hào hoa phong nhã.
“Trở về rồi”. Thanh niên áo bào trắng tên là Lý Nguyên gượng cười một tiếng, trong nụ cười mang theo thê lương.
“Vị này là?”. Ánh mắt các đệ tử dời về phía Diệp Thành bên cạnh, thấy Diệp Thành mặc áo bào đen đeo mặt nạ Quỷ Minh thì đều hơi kinh ngạc, ăn mặc như vậy đi trong bóng tối trông rất quỷ dị.
Diệp Thành cười nhạt một tiếng rồi cất bước rời đi, bóng hình hệt như quỷ mị, không ngừng ẩn hiện trong núi.
Nơi này có người chuyển thế, hơn nữa còn không ít, hơn mấy chục người, cũng coi như một số lượng lớn.
Thoáng chốc, hắn đã mang mấy chục người chuyển thế với vẻ mặt mơ hồ lên một đỉnh núi.
Đập vào mắt hắn là hai ông lão áo bào trắng đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, đó là người chuyển thế, nói một cách chính xác là hai lão tổ của Hằng Nhạc Tông Đại Sở: Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân.
Có lẽ tất cả những điều này đã được định sẵn từ trong cõi sâu xa, kiếp trước là người của Hằng Nhạc Tông Đại Sở, kiếp này là người của Hằng Nhạc Tông Huyền Hoang Đại Lục, đáng tiếc hai Hằng Nhạc Tông này cũng không phải là cùng một Hằng Nhạc Tông.
Cảm nhận được có người sau lưng, Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân đã chuyển thế quay đầu nhìn, trông thấy Diệp Thành mặc áo bào đen và mấy chục người Hằng Nhạc Tông sau lưng Diệp Thành thì nhíu mày lại.
“Ngươi là người phương nào?”. Hai người lập tức đứng dậy, mắt khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm Diệp Thành.
“Đúng vậy! Ngươi từ đâu chui ra”. Mấy chục người chuyển thế cũng nhìn chằm chằm Diệp Thành, có mấy người còn sầm mặt lại, đang ngủ ngon lành thì chả hiểu ra sao bị kéo tới đây.
“Có vẻ như khó mà giải thích rõ được”. Diệp Thành mỉm cười, sau đó phất tay áo lấy kết giới ra, bao phủ toàn bộ đỉnh núi này, sau đó là mấy chục tia tiên quang ký ức lần lượt chui vào ấn đường người chuyển thế.
Cơ thể mấy chục người khẽ chấn động, đều ôm lấy đầu, đau đớn thét gào, tâm thần hỗn loạn.
Diệp Thành sử dụng Thánh Thể Bản Nguyên, Tiên Hỏa Thiên Lôi và rất nhiều đan dược, khi cởi bỏ phong ấn ký ức cho người chuyển thể, đồng thời cũng tẩy luyện huyết mạch, tôi luyện thân thể cho bọn họ, tu vi của bọn họ cũng thấp quá rồi.
Xong việc, hắn mới xách bầu rượu, ngồi trên đỉnh núi, quan sát Hằng Nhạc Tông này.
Đây là một môn phái nhỏ, thậm chí còn chẳng được coi là thế lực hạng chín, tu vi cao nhất mới là Chuẩn Thánh Cấp, hơn nữa chỉ có một người, bên dưới là Hoàng Cảnh đỉnh phong, cũng không có bao nhiêu.
Quan sát một lát, hắn khẽ ồ lên một tiếng, liếc nhìn ra ngoài núi, tựa như có thể xuyên qua dãy núi nhìn xuống chân núi, nơi đó có một thanh niên đang lẳng lặng đứng yên, lộ vẻ nhớ mong ngẩng đầu nhìn Linh Sơn này.
Chợt nhìn, người kia hơi quen mắt, lại nhìn kỹ hơn một chút, đó không phải là Liễu Dật sao? Cũng là lúc đang tìm người chuyển thế thì nghe nói tới nơi này, sau đó lập tức chạy tới xem một chút?
“Liễu Dật sư huynh, đến cũng đến rồi, lên đây ngồi một lát”. Diệp Thành không nhịn được cười nói.
“Diệp Thành sư đệ”. Ngoài núi, Liễu Dật sững sờ, nhấc chân bước vào Linh Sơn, tìm được đỉnh núi kia một cách chuẩn xác, nhưng sau khi nhìn thấy những người chuyển thế Hằng Nhạc Chân Nhân kia thì lại sững sờ.
“Như huynh nhìn thấy, đều là người chuyển thế”. Diệp Thành phất tay, đưa một bầu rượu tới: “Đệ cũng vừa đến không lâu, hẳn là sư huynh cũng nghe nói tới Hằng Nhạc Tông nên mới chạy tới”.
“Không đối gạt đệ, đúng là như vậy”. Liễu Dật cười nói: “Lần này, quả thật đã đến đúng rồi”.
“Kể từ lần chia tay trước, đến giờ cũng khá lâu, tìm được bao nhiêu rồi?”, Diệp Thành chờ mong nhìn Liễu Dật.
“Tất nhiên tìm thấy không ít người chuyển thế”. Liễu Dật mỉm cười ôn hòa, sau đó lại lắc đầu: “Nhưng chưa tìm được người thân quen với chúng ta, cũng chưa tìm được sư tỷ Nam Cung Nguyệt của đệ”.
“Đệ cũng giống vậy”. Diệp Thành lắc đầu cười: “Tìm được không ít, mà cũng gây ra không ít phiền phức”.
“Ta đã nghe nói chuyện ở đại hội Dao Trì và thành cổ Đông Hoang rồi”. Liễu Dật không nhịn được thổn thức: “Bây giờ uy danh của Hoang Cổ Thánh Thể đã truyền khắp Đông Hoang, thậm chí truyền khắp Huyền Hoang”.
“Sư huynh lại chê cười đệ rồi”. Diệp Thành cười nói: “Đúng thật là đệ đi đến nơi nào là nơi đó xảy ra chuyện”.
“Dật… Dật Nhi, Thành… Thành Nhi”. Khi hai người nói chuyện, Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân cởi bỏ được phong ấn ký ức đầu tiên, kinh ngạc nhìn hai người, nét mặt mang theo không thể tin nổi.
“Đệ tử tham kiến hai vị lão tổ”. Diệp Thành và Liễu Dật lập tức đứng dậy, chắp tay hành đại lễ.
“Đúng là các con!”. Thân thể già nua của Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân run rẩy dữ dội, bàn tay phủ chín vết chai cũng không nhịn được run rẩy, khuôn mặt tang thương, nước mắt tuôn rơi, đều kích động không thôi.
“Đây…”. Những người chuyển thế khác cũng cởi bỏ được phong ấn, vẻ mặt mờ mịt nhìn người bên cạnh, cuối cùng ánh mắt đều rơi lên người Diệp Thành và Liễu Dật: “Chuyển thế trùng sinh?”
Hình ảnh sau đó đong đầy tình cảm, tiếng nghẹn ngào, khóc lóc đau khổ vang vọng, tiếp theo chính là mùi rượu ngập tràn kèm theo tiếng cười sang sảng truyền khắp Hằng Nhạc Tông.
A…!
Tiếng kêu thảm thiết của thần tử Đan Tôn vang vọng khắp không gian, Nguyên Thần bị chém vỡ, cơ thể cũng khô cằn theo.
Hắn ta sợ rồi, lần này sợ thật rồi, còn chưa chết mà đã có cảm giác bị kéo vào địa ngục Cửu U, dù là tức giận cũng không thể che giấu được sợ sợ hãi, vì hắn ta đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan.
Mãi đến lúc này hắn ta mới hiểu tại sao lại hối hận, hối hận không nên gài bẫy với Diệp Thành, hối hận không nên chọc giận thần nữ của Đan Tôn Điện, đến nỗi gặp quả báo kết liễu đời mình.
Hồng Trần Tuyết không có vẻ gì là thương xót với tiếng kêu gào của hắn ta, cướp lấy chân hỏa của thần tử Đan Tôn.
Không thể trách bà ấy tàn nhẫn, có trách thì chỉ trách cách làm của thần tử Đan Tôn, không chỉ động đến giới hạn của Diệp Thành mà còn động đến giới hạn của bà ấy, nếu để người này sống chắc chắn sẽ là tai họa.
Thế nên bà ấy phải trở nên tàn ác vô tình giống Nhân Hoàng Thánh Chủ trước đây, chém giết quyết đoán, vì người dân ở quê nhà, bà ấy cũng không tiếc gánh tội giết thần tử nhà mình.
Không biết tiếng kêu thảm thiết đã dần biến mất vào lúc nào, đường đường là thần tử Đan Tôn mà cứ thế biến thành tro tàn bay theo gió.
Hắn ta chết rất bi thảm, nếu bị Diệp Thành giết cũng không sao, nhưng hắn ta lại chết ở trong tay thần nữ của nhà mình, có lẽ hắn ta không phải là thần tử tang thương nhất của Huyền Hoang, nhưng lại là thần tử chết vớ vẩn nhất.
“Ta có thể làm thay, tiền bối cần gì phải tự mình ra tay”, Diệp Thành thì thào truyền âm.
“Dù rằng giết hắn, ta cũng vẫn là thần nữ Đan Tôn Điện!”, Hồng Trần Tuyết cười đáp: “Trước khi sư tôn về, Đan Tôn Điện không dám làm gì ta, ngươi thì khác”.
“Đan Tôn về có phải sẽ đánh ta một chưởng không”, Diệp Thành ho khan nói.
“Ngươi nghĩ Đại Sở Cửu Hoàng ta ăn chay thật à”, Hồng Trần Tuyết khẽ cười, đi ra khỏi kết giới.
“Ngươi đúng là to gan”, bà ấy vừa bước ra, hai Đại Thành của Đan Tôn đã cấm chế bà ấy, tức giận đến mức mắt đỏ như máu: “Hắn là thần tử của Đan Tôn Điện, sao ngươi lại xuống tay với hắn?”
“Người đã chết rồi, hai vị trưởng lão muốn ta đền mạng sao?”, Hồng Trần Tuyết lạnh nhạt nói.
“Ta…”, hai Đại Thánh chỉ mấp máy môi nhưng cũng không biết nên nói gì, họ vẫn chưa to gan đến mức bảo Đan Tôn thần nữ, mặc dù thần nữ phạm tội tày trời nhưng bà ấy vẫn là thần nữ Đan Tôn Điện, ngoài Đan Tôn ra, không ai dám làm hại đến bà ấy.
“Ta có tội, ta nhận”, Hồng Trần Tuyết lạnh nhạt nói: “Nhưng hai vị trưởng lão cũng giống thế, chuyện đã đến mức này đều là do các ngươi quá nuông chiều thần tử, nếu gỡ bỏ cấm chế từ sớm thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay, đây là cái giá phải trả cho việc xem thường thần nữ là ta đây”.
“Ngươi…”, mặt già của hai Đại Thành đỏ bừng nhưng lại không nói nên lời, thần nữ nói không sai, là do họ nuông chiều thần tử quá mức, trước giờ vẫn cứ xem thần nữ như vật trang trí, họ đã quá xem thường thần nữ nhà mình, sự tàn nhẫn và lạnh lùng của bà ấy vượt xa sức tưởng tượng.
“Ta sẽ chịu trách nhiệm với tội của mình”, lúc nói câu này Hồng Trần Tuyết sử dụng truyền âm: “Chắc hẳn hai vị trưởng lão đều là người thức thời, thần tử đã chết, thân là thần nữ, ta là người duy nhất thừa kế y bát của Đan Tôn, tất nhiên hai người các ngươi cũng có thể giết ta, lấy mạng sống của ta để giải thích cho Đan Tôn”.
“Thần nữ tha tội, là hai người bọn ta lỗ mãng”, sắc mặt hai Đại Thánh thay đổi rất nhanh, sống mấy ngàn tuổi rồi nên họ vẫn phân biệt được bên nào lợi, bên nào hại, điều mà họ phải làm không phải là hỏi tội bà ấy mà là cố gắng bảo vệ bà ấy, chỉ vì sau này Đan Tôn Điện sẽ là thiên hạ của bà ấy.
“Về Đan Tôn Điện!”, sau khi cấm chế được giải trừ, Hồng Thần Tuyết bước lên hư không, trước khi rời đi còn không quên nhìn thoáng qua Diệp Thành, bà ấy biết bản lĩnh đào tẩu của Diệp Thành nên không cần lo lắng.
Hai Đại Thánh của Đan Tôn Điện vội đi theo, hơn nữa trong lòng bọn họ đã soạn sẵn lý do thoái thác, dù thế nào cũng phải bảo vệ thần nữ, đây là một cây đại thụ, tương lai sau này họ sẽ đi theo bà ấy.
Nhìn bóng lưng rời đi của ba người, lúc này đằng sau vang lên tiếng tặc lưỡi và xì xầm.
Nhất là các tu sĩ trẻ tuổi, thầm nghĩ khi trở về nhất định phải tạo mối quan hệ tốt đẹp với thần nữ nhà mình, chưa biết chừng ngày nào đó mấy người kia sẽ đâm họ một nhát, hôm nay là một ví dụ đẫm máu.
Người của Đan Tôn Điện rời đi, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía kết giới, Diệp Thành chưa ra ngoài, vẫn còn ở trong kết giới, hắn lắc đầu như không có chuyện gì xảy ra.
Rất nhiều Đại Thánh đồng loạt lao tới vây quanh kết giới, nếu biết trước Đan Tôn thần tử không giết được Diệp Thành, họ đã không lãng phí nhiều thời gian như vậy.
“Thánh chủ, ngươi vẫn không nỡ thiên đạo thoát thân?”, thấy Diệp Thành bị nhìn chằm chằm, thanh niên tóc tím trong Hỗn Độn Thần Đỉnh và lão già đầu trọc vội vàng nói: “Chuyện này không đùa được”.
“Lúc này mà chạy thì không bao lâu sẽ có hàng trăm thế lực hợp sức lại cùng truy nã ta”, Diệp Thành nhàn nhã nói: “Ta không muốn lúc nào cũng trong trạng thái lo lắng căng thẳng, lén lút cả”.
“Ý của Thánh chủ là… ngụy trang?”, hai người đều thăm dò nhìn Diệp Thành.
“Ta nghĩ chắc không có ai đi truy nã một người chết”, Diệp Thành cong môi cười, nhấc chân lên bước ra khỏi kết giới Cửu Tiêu, bại lộ hoàn toàn trong phạm vi tuyệt sát của rất nhiều Đại Thánh.
“Tự mình bước ra rõ là đâm đầu vào chỗ chết”, hành động này của Diệp Thành khiến mọi người đều náo động.
“Cho dù không đi ra thì hắn cũng khó mà sống sót”, các tu sĩ lớn tuổi đều xì xào: “Xem ra hôm nay Cửu Tiêu Chân Nhân cũng không bảo vệ được Thánh chủ rồi, chết sớm hay chết muộn cũng đều có kết cục như nhau thôi”.
“Giết!”, rất nhiều Đại Thánh từ bốn phía đã lao đến, có người tung chưởng ấn, có người tung kiếm quang, có người lại là sát trận hoặc dùng pháp khí, nghiền ép trời đất khiến hư không sụp đổ.
Chương 1997: Ta không biết
Diệp Thành ngước mắt lên nhìn bầu trời, ngay khi các đại thuật sát sinh sắp lao đến gần, hắn mở thiên đạo ra, chạy trốn vào hố đen không gian, tránh được sát kiếp vô hạn.
Thế nhưng, đòn tấn công phủ khắp bầu trời lại không tiên tán vì hắn biến mất, vẫn ép xuống từ trên cao, không gian đó vốn dĩ đã hư hỏng nghiêm trọng, vì đợt tấn công này mà sụp đổ hoàn toàn.
Đợi khi khói tan đi hết, khu vực đó chỉ còn lại sương máu, đã không còn thấy bóng dáng Diệp Thành nữa.
Thấy thế, khắp nơi đều vang lên tiếng thở dài, Hoang Cổ Thánh Thể mười vạn năm hiếm thấy, sự tồn tại vô địch, huyết mạch kề vai cùng Đế lại bị tiêu diệt như thế, quả thật là thê lương.
So với họ, mấy Đại Thánh đó lại cười khá dữ tợn, thần tử Phượng Hoàng càng cười không kiêng nể gì, nhìn Diệp Quân nhìn tiêu diệt, ai nấy cũng cảm thấy vui sướng.
“Diệp Thành”, Tiểu Cửu Tiên gọi với, giọng nói còn có sự uất ức, nước mắt rơi lã chã.
“Hắn còn mang theo sáu tiên nhã”, Cửu Tiêu Chân Nhân lẩm bẩm, một đám Đại Thánh không biết huyền cơ nhưng ông ta là Chuẩn Đế, sao lại không nhìn ra được chứ, ông ta biết bí mật của Diệp Thành.
“Đúng là mất trí rồi!”, Cửu Tiêu Chân Nhân lắc đầu khẽ cười, cất Tiên Kiếm đi, sau đó kéo Tiểu Cửu Tiên đi về phía đằng xa, bóng dáng mờ dần trong mắt người khác, cho đến khi biến mất hoàn toàn.
“Kịch hay đã hạ màn”, những người đứng xem trận chiến đều lùi về sau, thở dài.
“Đi thôi!”, các Đại Thánh của tộc Phượng Hoàng, Thần tộc, Yêu tộc cũng xoay người đi, các thế lực khác cũng liên tục rời đi, biển người như thủy triều rời đi tứ phía, một lát sau đã không còn thấy ai.
Không gian rộng lớn xơ xác tiêu điều, sương máu dần rơi xuống nhưng không phải là sự tĩnh lặng bình thường.
Trong hố đen không gian, Diệp Thành đã cởi bỏ bộ đồ đẫm máu của mình, tắm rửa sạch sẽ rồi thay một bộ đồ mới, xong rồi còn không quên vuốt lại mái tóc: “Ta thông minh quá, lại thoát khỏi một tai họa rồi”.
“Mọi người đều nghĩ Thánh Thể đã chết, Thánh chủ, ngươi lại có thể đi khắp nơi rồi”, thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc lần lượt chạy ra khỏi Hỗn Độn Thần Đỉnh, nụ cười hơi thô bỉ.
“Ta rất thích cá tính của hai người”, Diệp Thành nhìn hai người kia, lấy ra khá nhiều túi trữ đồ, tất cả đều là chiến lợi phẩm từ trận chiến này, trước giờ hắn luôn có thói quen là có đánh nhau cũng không bao giờ quên thu thập bảo vật.
“Chung Tiêu tiền bối đâu? Chẳng lẽ bị Đan Tôn Điện tiêu diệt rồi sao?”, thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc khoanh tay ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Thành: “Giết thần tử nhà mình, tội danh không nhỏ đâu”.
“Đừng lo cho bà ấy, bà ấy không sao đâu”, Diệp Thành vừa lục lọi tìm bảo vật, vừa thản nhiên đáp: “Bà ấy là thần nữ Đan Tôn Điện, ngoài Đan Tôn ra, không ai dám động vào bà ấy đâu”.
“Thế thì bọn ta yên tâm rồi”, hai người thở phào, Diệp Thành nói không sao tức là không sao thật.
“Thích cái gì thì tự mình chọn đi”, Diệp Thành rất hào phóng, lấy bảo bối trong túi chứa đồ ra chất thành đống, pháp khí, bí quyên, trận đồ, nguyên thạch gì cũng có, hơn nữa còn rất nhiều.
“Sao không biết ngại thế được”, hai người ngoài miệng thì nói thế nhưng đều lấy ra một cái túi chứa đồ cỡ lớn hệt như cái bao tải lớn, còn thật sự thấy gì thì lấy cái đó, không hề khách sáo.
“Ta rất vui vẻ yên tâm”, Diệp Thành nhìn thoáng qua, sau đó chuyên tâm nghiên cứu ma đỉnh nhỏ được bán đấu giá kia, động vào tiên hỏa, luyện chế ra được một giọt máu ma trong đó.
Hấp thụ giọt máu ma đó, hắn lại vung tay lên, bốn ma đỉnh nhỏ khác cũng đều bị lấy ra.
Lúc năm ma đỉnh nhỏ gặp nhau, sau đó cùng phát ra tiếng xoay vòng quanh nhau tựa hồ đều rất vui mừng, phát ra ma quang, hơn nữa còn đan xen một loạt hình ảnh cổ xưa lúc ẩn lúc hiện.
Đó là một khu đất ma, cũng giống như thế giới chân thực, nơi đó có rất nhiều núi ma, sông lớn cuồn cuộn, vô tận vô biên, một bóng người cao ngất đứng sừng sững khiến người ta không khỏi ngẩng đầu nhìn lên.
“Đây là đâu?”, Diệp Thành nhìn đến mức hai mắt đều bị chói đau, trong mắt xuất hiện hai tơ máu.
Ngay cả hắn cũng như thế thì thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc ở một bên bị quấy rầy còn thê thảm hơn, chỉ liếc mắt nhìn thôi mà thất khiếu đã chảy máu, Thần Hải phát ra tiếng vù vù, hai người ôm lấy đầu gầm lên.
Diệp Thành lập tức nhắm mắt lại, giơ tay lên phong bế một ma đỉnh nhỏ trong đó vào trong Hỗn Độn Thần Đỉnh.
Mất đi một ma đỉnh nhỏ, hình ảnh cổ xưa lúc ẩn lúc hiện lập tức biến mất, bốn ma đỉnh nhỏ còn lại đều mất đi ma quang, lần lượt rơi xuống, sau đó bị Diệp Thành phong ấn.
Lúc này, Diệp Thành mới mở mắt ra, một tay đặt lên vai thanh niên tóc tím, một tay đặt ở lên vai lão già đầu trọc, sử dụng sức mạnh căn nguyên để xoa dịu phản phệ cho họ.
Một lúc sau, hai người mới lần lượt tỉnh lại, vẻ mặt hoảng hốt, chỉ vì nhìn thấy thứ không nên thấy.
Diệp Thành rụt tay lại nhưng mày hơi cau lại, chỉ là bức tranh mà đã làm cho hắn bị phản phệ đến thế, hắn rất chắc chắn vực ma là một Chuẩn Đế, hơn nữa là Chuẩn Đế rất mạnh.
Còn đất ma đó thì nhất định phải có lai lịch gì đó rất lớn, hơn nữa cũng có liên hệ mật thiết với vực ma và năm ma đỉnh nhỏ này, chỉ là không biết rốt cuộc đất ma kia đại diện cho cái gì thôi.
“Thánh chủ, rốt cuộc đó là thứ gì vậy?”, thanh niên tóc tím và lão già đầu trọc ngờ vực hỏi.
“Ta không biết”, Diệp Thành lắc đầu, sử dụng thiên đạo đưa hai người ra khỏi hố đen không gian.
Chương 1998: Ghen tị?
Sau khi ra khỏi hố đen, thanh niên tóc tím và ông lão hói đầu lập tức nhìn thoáng qua xung quanh rồi mới chắp tay cúi người chào Diệp Thành: "Thánh chủ, trời đất bao la, hẹn gặp lại".
"Bớt nói nhảm đi, cút!", hai tên này hiếm thấy nghiêm túc được lần thì lại bị Diệp Thành một cước đá bay: "Con mẹ nó lo giữ cái mạng lại cho ông đây, sau này còn cùng nhau quay về quê hương".
"Được rồi!", thanh niên tóc tím và ông lão hói đầu xua tay cười rồi xoay người rời đi.
"Cũng có chút buồn đấy", Diệp Thành khẽ lắc đầu rồi đi thẳng về phía trước.
Ba ngày sau, hắn mới hạ xuống trong một tòa thành cổ, đi vào một cửa hàng nhỏ không tên tuổi, tìm cái bàn gần cửa sổ, gọi một bình rượu, khó được dừng chân nghỉ ngơi một chút.
Tuy quán rượu không lớn, lại cực kỳ đông đúc, có một hai người đàn ông to con uống đỏ mặt tía tai để tay trần la hét: "Các ngươi không thấy chứ cảnh tượng ngoài thành cổ Đông Hoang, Thánh Thể một mình đấu hai mươi bảy thần tử, vậy mà lại tiêu diệt được mười tám người, quả thật là giết đỏ cả mắt. Ngay cả thần tử của Đan Tôn Điện cũng bị đánh bại".
"Tiếc là! Thánh Thể trăm nghìn năm khó gặp vẫn bị giết", vô số người thở dài: "Chỉ trách hắn chọc phải nhiều Thánh Địa quá, ngay cả Cửu Tiêu Chân Nhân cũng không bảo vệ nổi".
"Còn có thần nữ Đan Tôn kia nữa, cũng là một người tàn nhẫn", có người thổn thức: "Không ngờ lại giết chết thần tử của Đan Tôn Điện trước mặt mọi người, đúng là coi trời bằng vung. Giờ phút này, chắc hẳn đã bị xử phạt. Theo ta, thần tử Đan Tôn chính là ăn no rửng mỡ, đang không nhảy ra gây chuyện, xứng đáng bị giết".
"Nói đến Đan Tôn Điện, sao ta nghe nói họ đã tự đóng cửa", có kẻ say xỉn ợ một cái rồi nói: "Giống như thành cổ Đông Hoang, nguyên dãy tiên sơn đã hoàn toàn biến mất".
"Đan Tôn Điện cũng đóng cửa?", Diệp Thành ngồi trước bàn rượu cạnh cửa sổ không khỏi nheo mắt, trong lòng hơi lo lắng, lo chuyện này có liên quan đến Hồng Trần Tuyết giết thần tử.
Có lẽ là nghe đến mê mẩn nên hắn không phát hiện ra có người ngồi xuống đối diện mình. Là một thanh niên, dáng người nhỏ xinh trông như một người đọc sách, nhưng thực ra lại là một cô gái giả nam.
Diệp Thành ngẩng đầu lên theo bản năng thì lập tức sửng sốt, ngồi đối diện còn không phải là Hồng Trần Tuyết sao?
"Đúng là khiến ta phải cực khổ đi tìm!", Hồng Trần Tuyết vén tóc lên, xong rồi lấy một cái gương nhỏ ra ngắm nghía mình, dán hai chòm râu lên mép.
"Bà cầm tinh con chó à! Ta mà bà cũng nhận ra được?", Diệp Thành chậc lưỡi nói.
"Bớt nói nhảm đi, trên người ngươi có ấn ký mà lúc trước ta khắc lên", Hồng Trần Tuyết bĩu môi nói.
"Chẳng phải bà cũng là Thánh Chủ của Nhân Hoàng à?", Diệp Thành thổn thức, nâng bình rượu lên rót cho Hồng Trần Tuyết một ly: "Sao vậy, đám lão già ở Đan Tôn Điện còn có thể gây khó dễ cho bà à?"
"Bọn họ cũng muốn lắm nhưng không dám", Hồng Trần Tuyết cười nói: "Đợi sư phụ ta quyết định".
"Nghe nói Đan Tôn Điện cũng đóng cửa, chuyện gì thế?", Diệp Thành khó hiểu nhìn Hồng Trần Tuyết hỏi.
"Sư phụ để lại mệnh lệnh, đóng cửa thành cổ Đông Hoang nên Đan Tôn Điện cũng đóng luôn", Hồng Trần Tuyết khẽ thở dài: "Còn lý do thì ta cũng không biết, rốt cuộc đóng cửa bao lâu ta cũng chẳng biết được".
"Đều đóng cửa mà bà còn có thể chạy ra, đúng là khá bản lĩnh đấy", Diệp Thành cười.
"Sợ ngươi một mình tìm quá khổ nên đến giúp", Hồng Trần Tuyết uống một ngụm rượu nói.
"Lý do đó của bà đúng là kỳ lạ!", Diệp Thành lộ vẻ không cho là đúng: "Xa xôi cất công chạy đến lừa ta, muốn đi tìm Hồng Trần thi nói thẳng, toàn viện lý do lý trấu, suýt nữa làm ta cảm động".
"Sao, ghen tỵ hả?", Hồng Trần Tuyết đặt ly rượu xuống, cười nhìn Diệp Thành.
"Ta ghen gì chứ!", Diệp Thành bị chọc cười: "Loại như bà thì ta xin thua, chưa biết chừng ngày nào đó ngủ say bị bà bóp chết, ta tìm ai khóc đây".
"Nhắc tới ngủ, ta có chuyện muốn hỏi ngươi".
"Hỏi đi".
"Ngươi có nhiều người phụ nữ như vậy, lên giường với ai sướng nhất", Hồng Trần Tuyết nâng má, chớp đôi mắt xinh đẹp nhìn Diệp Thành: "Sở Huyên, Sở Linh, Cơ Tuyết Băng hay là Thượng Quan Ngọc Nhi".
"Đừng nói bừa, ta chính là một người đàng hoàng đó", Diệp Thành thấm thía nói.
"Hừ!", Hồng Trần Tuyết đứng dậy, tung tăng đi ra cửa, đưa lưng về phía Diệp Thành xua tay, chỉ để lại một giọng nói dịu dàng: "Chúc ngươi sớm tìm được các cô ấy".
"Cũng chúc bà sớm tìm được Hồng Trần!", Diệp Thành đáp, nhưng cũng không có đứng dậy đưa tiễn.
Trong quán rượu vẫn ồn ào nhốn nháo, người ai người vào không ngừng, đều là những tu sĩ đi ngang qua dừng lại nghỉ ngơi.
Diệp Thành vẫn ngồi bên cạnh cửa sổ im lặng uống rượu, lẳng lặng nhìn con đường rộn ràng nhốn nháo bên ngoài nhuộm đẫm vẻ khói bụi trần gian. Là một người xem, hắn lại nhìn có chút ngây người.
Chẳng biết đến khi nào, hắn mới đứng dậy để lại một viên nguyên thạch rồi đi ra ngoài. Sau khi dừng lại nghỉ ngơi một chút, Diệp Thành lại phải bước lên hành trình mới, hơn nữa còn là một quãng đường vô cùng dài lâu.
Đi ngang qua con đường rộn ràng đông đúc, hắn đi vào trong trung tâm thành, định mượn truyền tống trận rời đi.
Tu sĩ đến mượn truyền tống trận cũng không nhiều, hắn xếp sau một thanh niên mặc trường bào màu trắng.
Nhắc đến thanh mặc trường bào màu trắng kia thì kể cũng lạ, hai tay nắm chặt lấy túi trữ vật, cơ thể lo lắng run rẩy, lâu lâu lại lau mồ hôi. Nhìn còn tưởng rằng là một tên trộm.
Diệp Thành đánh giá thanh niên ấy một lượt, tu vi không cao, chỉ có Thiên Cảnh, nhưng đối phương nôn nóng như vậy lại làm Diệp Thành cho rằng hắn ta đã làm chuyện xấu gì nên có tật giật mình.
Chương 1999: Chưa thành công
Trong khi nói chuyện, thanh niên áo trắng đã bước tới, có thể nhận ra hắn ta đã đổ mồ hôi như tắm.
"Đi đâu?", ông lão áo đen canh giữ truyền tống trận hỏi với giọng không mặn không nhạt.
"Thưa tiền bối, đến thành cổ Ngũ Nhạc", thanh niên áo trắng vội vàng giơ túi đựng đồ trong tay lên.
Ông lão áo đan nhận lấy, khẽ cau mày nói: "Không đủ, còn thiếu tám trăm nguyên thạch".
"Vãn bối chỉ có nhiêu đó, mong tiền bối giúp đỡ, ngày khác chắc chắn sẽ trả đủ", thanh niên áo trắng lật đật chắp tay khom lưng vái chào, nói với giọng tràn ngập cầu xin.
"Có thể lấy thứ khác gán nợ!", ông lão áo đen trầm giọng nói: "Không thì, không bàn nữa".
"Nói thật với tiền bối, vãn bối bị cướp nên không còn có bảo vật nào khác", thanh niên áo trắng lại lau mồ hôi, lấy ra một cái lệnh bài từ trong lòng: "Cả người chỉ còn sót mỗi thứ này".
Diệp Thành đứng sau thấy tấm lệnh bài đó thì không khỏi híp mắt, cũng chẳng phải nó quý giá gì, mà là ba chữ to bên trên: Hằng Nhạc Tông.
"Một tấm lệnh bài nát cũng không đủ để bù tám trăm nguyên thạch", ông lão áo đen thuận tay ném túi đựng đồ của thanh niên áo trắng xuống đất nói: "Muốn mượn truyền tống trận thì gom đủ nguyên thạch lại đến".
"Tiền bối..."
"Có thể nhanh lên không vậy", thanh niên áo trắng còn chưa nói xong đã bị người đằng sau ngắt lời.
"Còn không đi ra", sắc mặt ông lão sa sầm, cũng có hơi mất kiên nhẫn.
Thanh niên áo trắng nhặt túi đựng đồ lên, mặt mày tái nhợt đầy chua xót rồi đi ra khỏi hàng.
Diệp Thành bước tới kéo hắn ta bước vào truyền tống trận, sau đó ném cho ông lão áo đen kia một túi đựng đồ bảo: "Tiền của hắn ta, ta sẽ trả thay, mở trận đi, thành cổ Ngũ Nhạc".
Ông lão áng chừng cân nặng của túi đựng đồ rồi ngước mắt liếc Diệp Thành khoác áo choàng đen, song cũng không nói thêm gì nữa, trực tiếp đưa tọa độ vào rồi khởi động pháp trận không gian.
Trận pháp khởi động, Diệp Thành và thanh niên áo trắng vẫn chưa hiểu ra sao lập tức biến mất. Sau khi tiến vào con đường truyền tống, hắn ta mới hoàn hồn, vội vàng khom lưng vái: "Cảm ơn tiền bối".
Diệp Thành không đáp, lại vung tay lên hút lấy lệnh bài của hắn ta.
Hắn nhìn lệnh bài, mặt mày sững sờ, không ngờ còn có thể thấy ba chữ Hằng Nhạc Tông ở Huyền Hoang Đại Lục. Song, hắn cũng không ngờ ở nơi này lại có tông môn tên Hằng Nhạc Tông.
"Tiền... tiền bối?", thấy Diệp Thành nhìn ngây người, sắc mặt còn hơi kỳ lạ, thanh niên áo trắng thử gọi một tiếng, không hiểu tại sao Diệp Thành lại như vậy.
Diệp Thành bị ngắt dòng suy nghĩ bèn trả lệnh bài lại hỏi: "Tông môn của ngươi ở đâu?"
"Ở ven thành cổ Ngũ Nhạc", thanh niên áo trắng kính cẩn đáp: "Lần này, vãn bối đi theo trưởng lão trong môn phái ra ngoài rèn luyện, nhưng không ngờ lại gặp phải cướp, trưởng lão vì bảo vệ ta nên đã chết".
Diệp Thành lại im lặng, cũng coi như hiểu được tại sao ban nãy thanh niên áo trắng lại lo lắng như vậy.
thành cổ Ngũ Nhạc cách nơi này ít nhất bốn triệu dặm, với cảnh giới Thiên Cảnh của hắn ta thì không biết năm nào tháng nào mới bay về được. Với một Thiên Cảnh, tám trăm nguyên thạch cũng không phải một con số nhỏ.
Thanh niên áo trắng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh, sợ chọc giận Diệp Thành.
Nửa tiếng sau, hai người bước ra khỏi truyền tống trận, xuất hiện trong thành cổ Ngũ Nhạc.
Có lẽ là vùng xa xôi nên tòa thành này cũng nhỏ đi nhiều, liếc nhìn ra xa, tu sĩ Hoàng Cảnh cũng không mấy người. Điều khiến Diệp Thành tiếc nuối là cũng không có gặp người chuyển thế của Đại Sở.
"Đến Hằng Nhạc Tông của ngươi đi", Diệp Thành thần bí pháp, dẫn theo thanh niên áo trắng lên đường.
"Tiền bối, đi về phía Đông Nam", thanh niên áo trắng không dám dây dưa, lập tức chỉ đường.
Diệp Thành lập tức biến mất, một bước mấy chục ngàn mét, thanh niên áo trắng hoảng sợ mắt đăm đăm. Thân pháp ấy dù là lão tổ Hằng Nhạc Tông của hắn ta cũng không sánh bằng, thần thông của Diệp Thành khiến hắn ta hoảng sợ.
Chẳng mất bao lâu, hai người đã rơi xuống trước một dãy linh sơn. Dưới chân linh sơn dựng một tấm bia đá cao ba trượng, bên trên khắc ba chữ to đầy cứng cáp: Hằng Nhạc Tông.
Diệp Thành nhìn thoáng qua tấm bia đá rồi cười, dừng lại khoảng ba giây mới nhấc chân đi vào.
Giống như Hằng Nhạc Tông ở Đại Sở, Hằng Nhạc Tông ở nơi này cũng có một bậc thềm đá nối thẳng lên trên. Trên đường đi, hắn vô thức nghiêng đầu, bên cạnh cũng không có tiểu linh viên.
Hắn quay đầu lại rồi nhấc chân bước lên trên y như hồi đó, như lần đầu tiên đi lên Hằng Nhạc Tông ở Đại Sở. Mỗi một bước đều vững như bàn thạch.
Điều khác biệt là hồi đó hắn ôm một niềm khao khát với tương lai, mà giờ lại chìm trong ký ức, tự mình lừa mình tìm về chút an ủi nhỏ bé.
Lần này coi như luân hồi, khiến tâm trạng hắn lại lặng lẽ thăng hoa. Bỗng dưng, có một luồng uy áp khủng bố tản ra xung quanh, ép cho thanh niên áo trắng đi theo đằng sau hắn quỳ rạp xuống đất.
Uy áp Thánh Nhân kia vì tâm trạng hắn mà thăng hoa, tu vi Thánh Nhân chạm đến chướng ngại cũng bị một sức mạnh trong chốn u minh đánh sâu vào, giống như sắp thành Thánh.
Trong lòng Diệp Thành khẽ quát, lại lần nữa khép lại cơ hội đột phá. Hắn vẫn chưa thể thành Thánh được.
Chương 2000: Hằng Nhạc ở dị thế
Phong ấn cơ duyên xong, hắn đạp bước đi lên Hằng Nhạc Tông, không kịp chờ đợi ngắm nhìn xung quanh.
Hằng Nhạc Tông của nơi này giống với Hằng Nhạc Tông của Đại Sở tới năm phần, đều có mây mù lượn lờ, mờ mịt mông lung, đỉnh núi tươi đẹp, tiên hạc lượn bay, giống như tiên cảnh trần gian.
Nhìn thoáng chốc, cuối cùng hắn cũng chậm rãi thu hồi những suy nghĩ viển vông này, không lừa mình dối người nữa, dù sao đây cũng không phải Hằng Nhạc Tông của Đại Sở, không có Ngọc Nữ Phong, cũng không có Sở Huyên và Sở Linh.
Thanh niên áo bào trắng đi theo đằng sau, sắc mặt trắng bệch thở hồng hộc, không dám nhìn thẳng vào bóng lưng của Diệp Thành, một sợi uy áp Thánh Nhân trước đó suýt nữa khiến hắn ta bỏ mình.
“Hở? Lý Nguyên, ngươi trở về rồi”. Đệ tử Hằng Nhạc đi ngang qua nhìn thấy thanh niên áo bào trắng thì thi nhau xúm lại, tu vi mọi người không cao lắm, đều là Thiên Cảnh, nhưng ai nấy đều hào hoa phong nhã.
“Trở về rồi”. Thanh niên áo bào trắng tên là Lý Nguyên gượng cười một tiếng, trong nụ cười mang theo thê lương.
“Vị này là?”. Ánh mắt các đệ tử dời về phía Diệp Thành bên cạnh, thấy Diệp Thành mặc áo bào đen đeo mặt nạ Quỷ Minh thì đều hơi kinh ngạc, ăn mặc như vậy đi trong bóng tối trông rất quỷ dị.
Diệp Thành cười nhạt một tiếng rồi cất bước rời đi, bóng hình hệt như quỷ mị, không ngừng ẩn hiện trong núi.
Nơi này có người chuyển thế, hơn nữa còn không ít, hơn mấy chục người, cũng coi như một số lượng lớn.
Thoáng chốc, hắn đã mang mấy chục người chuyển thế với vẻ mặt mơ hồ lên một đỉnh núi.
Đập vào mắt hắn là hai ông lão áo bào trắng đang ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, đó là người chuyển thế, nói một cách chính xác là hai lão tổ của Hằng Nhạc Tông Đại Sở: Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân.
Có lẽ tất cả những điều này đã được định sẵn từ trong cõi sâu xa, kiếp trước là người của Hằng Nhạc Tông Đại Sở, kiếp này là người của Hằng Nhạc Tông Huyền Hoang Đại Lục, đáng tiếc hai Hằng Nhạc Tông này cũng không phải là cùng một Hằng Nhạc Tông.
Cảm nhận được có người sau lưng, Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân đã chuyển thế quay đầu nhìn, trông thấy Diệp Thành mặc áo bào đen và mấy chục người Hằng Nhạc Tông sau lưng Diệp Thành thì nhíu mày lại.
“Ngươi là người phương nào?”. Hai người lập tức đứng dậy, mắt khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm Diệp Thành.
“Đúng vậy! Ngươi từ đâu chui ra”. Mấy chục người chuyển thế cũng nhìn chằm chằm Diệp Thành, có mấy người còn sầm mặt lại, đang ngủ ngon lành thì chả hiểu ra sao bị kéo tới đây.
“Có vẻ như khó mà giải thích rõ được”. Diệp Thành mỉm cười, sau đó phất tay áo lấy kết giới ra, bao phủ toàn bộ đỉnh núi này, sau đó là mấy chục tia tiên quang ký ức lần lượt chui vào ấn đường người chuyển thế.
Cơ thể mấy chục người khẽ chấn động, đều ôm lấy đầu, đau đớn thét gào, tâm thần hỗn loạn.
Diệp Thành sử dụng Thánh Thể Bản Nguyên, Tiên Hỏa Thiên Lôi và rất nhiều đan dược, khi cởi bỏ phong ấn ký ức cho người chuyển thể, đồng thời cũng tẩy luyện huyết mạch, tôi luyện thân thể cho bọn họ, tu vi của bọn họ cũng thấp quá rồi.
Xong việc, hắn mới xách bầu rượu, ngồi trên đỉnh núi, quan sát Hằng Nhạc Tông này.
Đây là một môn phái nhỏ, thậm chí còn chẳng được coi là thế lực hạng chín, tu vi cao nhất mới là Chuẩn Thánh Cấp, hơn nữa chỉ có một người, bên dưới là Hoàng Cảnh đỉnh phong, cũng không có bao nhiêu.
Quan sát một lát, hắn khẽ ồ lên một tiếng, liếc nhìn ra ngoài núi, tựa như có thể xuyên qua dãy núi nhìn xuống chân núi, nơi đó có một thanh niên đang lẳng lặng đứng yên, lộ vẻ nhớ mong ngẩng đầu nhìn Linh Sơn này.
Chợt nhìn, người kia hơi quen mắt, lại nhìn kỹ hơn một chút, đó không phải là Liễu Dật sao? Cũng là lúc đang tìm người chuyển thế thì nghe nói tới nơi này, sau đó lập tức chạy tới xem một chút?
“Liễu Dật sư huynh, đến cũng đến rồi, lên đây ngồi một lát”. Diệp Thành không nhịn được cười nói.
“Diệp Thành sư đệ”. Ngoài núi, Liễu Dật sững sờ, nhấc chân bước vào Linh Sơn, tìm được đỉnh núi kia một cách chuẩn xác, nhưng sau khi nhìn thấy những người chuyển thế Hằng Nhạc Chân Nhân kia thì lại sững sờ.
“Như huynh nhìn thấy, đều là người chuyển thế”. Diệp Thành phất tay, đưa một bầu rượu tới: “Đệ cũng vừa đến không lâu, hẳn là sư huynh cũng nghe nói tới Hằng Nhạc Tông nên mới chạy tới”.
“Không đối gạt đệ, đúng là như vậy”. Liễu Dật cười nói: “Lần này, quả thật đã đến đúng rồi”.
“Kể từ lần chia tay trước, đến giờ cũng khá lâu, tìm được bao nhiêu rồi?”, Diệp Thành chờ mong nhìn Liễu Dật.
“Tất nhiên tìm thấy không ít người chuyển thế”. Liễu Dật mỉm cười ôn hòa, sau đó lại lắc đầu: “Nhưng chưa tìm được người thân quen với chúng ta, cũng chưa tìm được sư tỷ Nam Cung Nguyệt của đệ”.
“Đệ cũng giống vậy”. Diệp Thành lắc đầu cười: “Tìm được không ít, mà cũng gây ra không ít phiền phức”.
“Ta đã nghe nói chuyện ở đại hội Dao Trì và thành cổ Đông Hoang rồi”. Liễu Dật không nhịn được thổn thức: “Bây giờ uy danh của Hoang Cổ Thánh Thể đã truyền khắp Đông Hoang, thậm chí truyền khắp Huyền Hoang”.
“Sư huynh lại chê cười đệ rồi”. Diệp Thành cười nói: “Đúng thật là đệ đi đến nơi nào là nơi đó xảy ra chuyện”.
“Dật… Dật Nhi, Thành… Thành Nhi”. Khi hai người nói chuyện, Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân cởi bỏ được phong ấn ký ức đầu tiên, kinh ngạc nhìn hai người, nét mặt mang theo không thể tin nổi.
“Đệ tử tham kiến hai vị lão tổ”. Diệp Thành và Liễu Dật lập tức đứng dậy, chắp tay hành đại lễ.
“Đúng là các con!”. Thân thể già nua của Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân run rẩy dữ dội, bàn tay phủ chín vết chai cũng không nhịn được run rẩy, khuôn mặt tang thương, nước mắt tuôn rơi, đều kích động không thôi.
“Đây…”. Những người chuyển thế khác cũng cởi bỏ được phong ấn, vẻ mặt mờ mịt nhìn người bên cạnh, cuối cùng ánh mắt đều rơi lên người Diệp Thành và Liễu Dật: “Chuyển thế trùng sinh?”
Hình ảnh sau đó đong đầy tình cảm, tiếng nghẹn ngào, khóc lóc đau khổ vang vọng, tiếp theo chính là mùi rượu ngập tràn kèm theo tiếng cười sang sảng truyền khắp Hằng Nhạc Tông.
Bình luận facebook