-
Chương 1986-1990
Chương 1986: Tự giải quyết
“Lời này của thần tử phải nói từ đâu đây?”, Diệp Thành tiến lên trước, hứng thú nhìn thần tử Thần tộc, cười bảo: “Tại hạ là người hiền lành, thành thật, tự nhận mình không động đến Thần tộc”.
“Vậy sao?”, thần tử Thần tộc nhếch miệng: “Ngươi đã quên chuyện ngươi giành tiểu đỉnh với ta trong buổi đấu giá rồi à? Thần thông che giấu của ngươi đúng là cao minh, nhưng khó có thể che giấu được ta”.
“Sợ rằng thần tử nhận nhầm rồi”, Diệp Thành cười nhạt: “Người giành tiểu đỉnh với ngươi không phải ta”.
“Làm cũng đã làm rồi mà còn không thừa nhận?”, không đợi thần tử Thần tộc lên tiếng, một tiếng cười giễu cợt đã vang lên, chính là thần tử Đan Tôn Điện, hắn ta đang phong độ phất nhẹ quạt gấp.
“Huynh nói linh tinh gì đấy?”, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng quát, không ngờ thần tử Đan Tôn Điện lại chơi chiêu này, sự chán ghét và ghê tởm đối với hắn ta lập tức tăng lên đến đỉnh điểm.
“Sư muội đừng trách ta, những gì ta nói đều là sự thật”, thần tử Đan Tôn Điện cười ý tứ: “Ta tận mắt nhìn thấy hắn bước ra khỏi nhã gian của Đan Tôn Điện, cũng tận mắt nhìn thấy hắn trốn vào trong góc hội trường sau khi cải trang, cũng chính hắn là người đã giành tiểu đỉnh cùng thần tử Thần tộc, hắn đã làm thì phải nhận, nếu không đạo hữu của Thần tộc sẽ hiểu lầm là Đan Tôn Điện ta xúi giục”.
“Huynh…”, ánh mắt Hồng Trần Tuyết trở nên lạnh lẽo, bà rất muốn giơ tay một chưởng giết chết tên khốn nạn này.
“Tiểu tử, ngươi biết nhiều đấy”, Diệp Thành quay đầu cười nhìn thần tử Đan Tôn Điện, trong đôi mắt sâu thẳm còn loé lên tia sáng lạnh lẽo, hắn không ngờ tên này lại đâm sau lưng mình, mục đích của thần tử Đan Tôn Điện rất đơn giản, đó là mượn tay thần tử Thần tộc giết hắn.
“Đạo hữu quá khen, ta chỉ có sao nói vậy thôi”, thần tử Đan Tôn Điện cũng cười để lộ hai hàm răng trắng, hắn ta đợi bao nhiêu lâu chính là để chờ thời khắc này, xua tan đi mối hận thù trong lòng.
“Thần tử của Đan Tôn Điện nói có lý”, thần tử Thần tộc mỉm cười, lại nhìn Diệp Thành: “Ta nói rồi, kẻ nào động đến Thần tộc ta thì đều phải trả cái giá đắt”.
“Người giành tiểu đỉnh với thần tử Thần tộc chính là hắn”, xung quanh vang lên tiếng bàn tán, mọi người đều nhìn Diệp Thành: “Khả năng che giấu của tiểu tử này cao thật, lão phu cũng không nhìn ra”.
“Lần này bị nhận ra rồi, đương nhiên thần tử Thần tộc sẽ không có ý tốt”, không ít người nhìn Diệp Thành với vẻ thương hại: “Ta biết tính của thần tử Thần tộc, hắn ta cực kỳ tàn nhẫn”.
“Được, ta thừa nhận”, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, cuối cùng Diệp Thành cũng thừa nhận, thừa nhận hay không, không quan trọng, thần tử Thần tộc đã để mắt tới hắn, hôm nay hắn ta nhất định sẽ lấy hắn ra để trút giận.
“Rồi sao?”, thần tử Thần tộc càng cười tôi độc hơn, trong mắt còn hiện lên vẻ dữ tợn.
“Rồi sao cái gì?”, Diệp Thành xoè tay nhún vai: “Cạnh tranh trong buổi đấu giá, ai ra giá cao hơn thì người đó được, thần tử Thần tộc không lấy còn không cho ta lấy à? Ngươi làm vậy, có còn Vương pháp không?”
“Vương pháp?”, thần tử Thần tộc cười, cười một lúc tiếng cười chợt dừng lại, hắn ta tiến lên phía trước, tung ra một chưởng: “Để ta nói cho ngươi biết, ta chính là Vương pháp”.
“Ức hiếp người quá đáng”, Hồng Trần Tuyết hành động, vừa định tiến lên đã bị hai Đại Thánh của Đan Tôn Điện phía sau ngăn lại, phong cấm mạnh mẽ gia trì khiến bà bị phong ấn tại chỗ.
“Giải trừ phong cấm cho ta”, giọng Hồng Trần Tuyết lạnh lẽo, mang theo uy nghiêm vô thượng của thần nữ.
“Thần nữ, đây là chuyện của bọn họ, đừng nhúng tay vào thì hơn”, hai lão già hắc bạch đều vuốt râu, không hề có ý giải trừ phong cấm cho bà: “Yên lặng quan sát tình hình đi”.
“Hai vị các lão nói đúng, đừng vì người ngoài mà ảnh hưởng đến tình cảm với Thần tộc”, thần tử Đan Tôn Điện cười bông đùa: “Nếu không khi sư tôn về nhất định sẽ trách tội đấy”.
“Đồ tiểu nhân”, sát khí của Hồng Trần Tuyết lan ra ngút trời, bà đã từ ghê tởm thần tử Đan Tôn Điện chuyển thành sát khí, muốn thoát khỏi phong cấm nhưng lại bị trói chặt.
Ở nơi khác, một chưởng của Diệp Thành và một chưởng của thần tử Thần tộc đã va vào nhau, cả hai đều bị đẩy lùi.
“Ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi”, thấy sức chiến đấu của Diệp Thành không yếu, thần tử Thần tộc chẳng những không tức giận mà ngược lại còn cười hưng phấn hơn: “Cứ tưởng nhàm chán, nhưng bây giờ xem ra thú vị hơn nhiều rồi”.
“Thần tử muốn thế nào, chúng ta nói rõ luôn đi”, Diệp Thành xoay cổ: “Đấu một trận kết thúc ân oán giữa ngươi và ta, hay là muốn chiến đấu đến chết”.
“Muốn khiến ngươi sống không bằng chết”, thần tử Thần tộc liếm môi, xẹt qua bầu trời, bí thuật diễn hoá trong lòng bàn tay, một chưởng đẩy ra Nhật Nguyệt Càn Khôn, nghiền ép khiến không gian sụp đổ từng tấc.
Diệp Thành cũng dùng bí pháp, một chưởng bình thường nhưng lại đảo lộn càn khôn, hoá giải đòn công kích của thần tử Thần tộc, sau đó giọng nói hư ảo vang vọng khắp chư thiên: “Cửu Tiêu tiền bối, vãn bối biết người đang ở đây, mong người làm chứng cho vãn bối, trận đấu này sinh tử thành bại đều do tự nguyện”.
“Cửu Tiêu? Cửu Tiêu Chân Nhân?”, lời nói của Diệp Thành khiến mọi người tứ phương run lên, không ít người đều nhìn xung quanh dường như đang tìm kiếm bóng dáng ai đó, đó là Chuẩn Đế trẻ tuổi nhất Huyền Hoang.
“Nếu đã coi trọng lão hủ như vậy thì ta làm chứng cũng được”, giữa tiếng xôn xao ở bốn hướng, một tiếng cười ôn hoà và nhẹ nhang vang lên từ trên trời, sau đó một thần kiếm màu tím hiện ra trên hư thiên, tràn ra Đế uy của Chuẩn Đế, trấn áp vùng thiên địa đó, cực kỳ đáng sợ.
“Cửu Tiêu Tiên Kiếm”, những người xem chiến nhìn thấy nó đều run lên, họ đều biết sự bá đạo của tiên kiếm ấy.
“Lão hủ không hỏi thành bại, không hỏi sống chết”, lời nói mờ ảo của Cửu Tiêu Chân Nhân lại vang lên: “Tranh chấp giữa hậu bối do hậu bối tự dẹp yên, nếu có lão bối nào đặt chân vào vùng thiên địa đó sẽ bị sấm sét từ Cửu Tiêu Tiên Kiếm tiêu diệt, các vị đạo hữu tự giải quyết ổn thoả”.
Chương 1987: Đánh lén
Lời nói của Cửu Tiêu Chân Nhân vang vọng khắp thiên địa, mang theo uy nghiêm của bậc Chuẩn Đế.
Ông ta đã có lời rồi thì các lão bối đương nhiên không dám trái lời, huống hổ Cửu Tiêu Chân Nhân lại không thiên vị bên nào, ân oán của các hậu bối do các hậu bối tự giải quyết, làm vậy có thể coi là công bằng.
Cửu Tiêu Tiên Kiếm lơ lửng giữa hư thiên, vang vọng bên tai, trấn áp thiên địa cả hàng chục nghìn trượng xung quanh khiến các lão bối vô thức lùi về sau, chỉ sợ bị người phía sau hãm hại đạp vào trong.
Bọn họ có lí do tin rằng một khi bước chân vào thiên địa này thì sẽ gặp phải lôi chớp của Cửu Tiêu Tiên Kiếm, pháp khí của Chuẩn Đế một khi ra chiêu thì đủ khiến cả Đại Thánh cũng phải thiệt mạng.
Lời nói của Cửu Tiêu Chân Nhân rất rõ ràng, hậu bối đấu đá nhau các lão bối chỉ cần đứng một bên.
Lại nhìn sang Đại Thánh của Thần tộc, mặc dù không lên tiếng nhưng người nào người nấy đều nhếch miệng cười tôi độc, bọn họ rất tự tin với khả năng chiến đấu của Thần Tử, Cửu Tiêu Chân Nhân ra mặt thì đối với bọn họ chẳng có gì phải e ngại.
Hồng Trần Tuyết bị phong cấm thở phào một hơi, bà thầm nhủ Diệp Thành thật thận trọng kéo cả Cửu Tiêu Chân Nhân vào, chỉ cần các lão bối không can dự thì Thần Tử Thần Tộc sẽ không thể là đối thủ của hắn được.
Ở bên cạnh bà ta, Thần Tử của Đan Tôn Điện mỉm cười tôi độc, mặc dù các lão bối không tham chiến, chỉ dựa vào một mình Thần Tử Thần Tộc nhưng đều có thể diệt Diệp Thành, đây chính là cái bẫy mà bọn họ bày bố sẵn.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành và Thần Tử Thần Tộc lại tung chiêu không phân cao thấp.
“Được, được lắm”, Thần Tử Thần Tộc bật cười không hề kiêng dè, Diệp Thành không hề đơn giản như hắn nghĩ khiến hắn muốn phát điên.
“Buồn cười lắm sao?”, Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn, hắn nhanh chóng sát phạt đến cách đó trăm trượng, không nói thêm lời nào, một chưởng bát hoang tung ra xuyên qua không gian, uy lực mạnh mẽ.
“Ngươi sẽ chết rất thảm”, Thần Tử Thần Tộc cười tôi độc, một chưởng tung ra dẹp bằng không gian hỗn độn.
Quyền chưởng va vào nhau, máu tươi bắt vọt hư thiên, có điều, điều khiến tứ phương phải bất ngờ đó là người bị thương lại là Thần Tử Thần Tộc, bàn tay hắn bị đánh lìa, lộ cả xương cốt ra ngoài.
“Mạnh...mạnh vậy sao?”, tứ phương kinh ngạc, người ta có phần thẫn thờ, đó là Thần Tử Thần Tộc đấy, khả năng chiến đấu có thể sánh ngang với Đông Thần, một đòn mạnh mẽ nhưng lại ở thế yếu.
“Tên tiểu tử Chuẩn Thánh đeo mặt nạ kia không hề đơn giản”, các lão tu sĩ vô thức thở dài.
“Đương nhiên không đơn giản rồi, hắn là Hoang Cổ Thánh Thể”, các lão tu sĩ nhìn với ánh mắt cay độc như thể nhìn thấu được thân phận của Diệp Thành thông qua khí tức, chính là thánh thể Diệp Thành.
“Hắn? Thánh thể?”, một câu nói của người này mà khiến hiện trường bùng nổ, không ngờ lại là Hoang Cổ Thánh Thể, thật khiến người ta bất ngờ.
“Chẳng trách, chẳng trách mà lại mạnh như vậy”, không ít người xoa cằm, bọn họ cũng không cảm thấy khác thường như trước nữa, đã là Hoang Cổ Thánh Thể thì có sức mạnh bá đạo cũng không có gì là lạ.
“Ở đại hội Dao Trì cũng chưa từng thấy uy nghiêm của thánh thể, hôm nay được tận mắt chứng kiến rồi”, tất cả mọi người đều choáng ngợp, Hoang Cổ Thánh Thể cùng cấp vô địch, thần thái của hắn nhất định là tuyệt thế.
“Không ngờ là Hoang Cổ Thánh Thể, đúng là khiến ta phải bất ngờ”, Thần Tử của Đan Tôn Điện lại bật cười, nói rồi không quên liếc nhìn Thần Tử Phượng Hoàng và Thần Tử Yêu tộc, đã là Hoang Cổ Thánh Thể thì hai ngươi nhất định cũng ngồi không yên, chắc chắn không thể quên nỗi sỉ nhục khi ở đại hội Dao Trì.
“Hôm nay đến rồi thì không cần phải đi nữa”, Thần Tử Phượng Hoàng tộc và Thần Tử Yêu tộc trong đám người, đến cả phía Thần Tử Thiên Phạt cũng bật cười, chuẩn bị sát phạt vào trong.
“Diệp Thành, ta đã dự trước là ngươi rồi”, Thần Tử Thần Tộc cũng nhận ra thân phận của Diệp Thành, nụ cười cũng trở nên tôi độc hơn, hắn vẫn còn nhớ như in thất bại của mình trong đại hội Dao Trì.
“Giờ biết rồi thì vẫn chưa muộn”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, sau câu nói đó, lớp áo bào đen và mặt nạ của hắn cũng được tháo ra, để lộ chân dung.
“Giết”, Thần Tử Thần Tộc dùng tới khả năng chiến đấu đỉnh phong, hắn đã không thể nào kiềm chế nổi sát khí, hắn như con sư tử hung hãn, cứ thế sử dụng bí pháp nhất khí hoá tam thanh, một Thần Tử hoá thành ba Thần Tử, hắn muốn dùng ba địch một để đấu với Diệp Thành.
“Hôm đó ngươi chẳng ra sao, hôm nay cũng thế”, Diệp Thành vẫn tỏ ra mạnh mẽ, một chân đạp tan hư thiên, vẫn là bát hoang quyền bá đạo, một quyền tung ra khiến đạo thân của tên Thần Tử Thần Tộc kia suýt chút nữa thì tan biến ngay tức khắc, hắn lật tay tung ra một chưởng khiến hai đạo thân còn lại cũng bay khỏi hư thiên.
“Giết”, bản tôn của Thần Tử Thần Tộc lúc này sát phạt đến, phần trán có thần mang loé sáng, đó chính là bí thuật thần thương, chín đạo hợp làm một khoá chặt mục tiêu là chân thân nguyên thần của Diệp Thành như muốn tung một đòn trảm diệt Diệp Thành.
“Ngươi mà cũng xứng sao?”, Diệp Thành hắng giọng không ngừng né tránh, hắn tung chưởng, một chưởng này khiến tên kia bay đi, còn thần mang thần thương của Thần Tử Thần Tộc lại không thể công phá phượng hoàng tiên ngự.
Thần Tử Thần Tộc phẫn nộ, thần thương cũng chính là chỗ dựa của hắn nhưng lại vô tác dụng với Diệp Thành, mọi thứ vì phượng hoàng tiên ngự của Phượng Hoàng tộc, đó là sự phòng ngự tuyệt đối của nguyên thần, chín đạo thần thương cũng khó phá.
Trong lúc này, Diệp Thành đã sát phạt đến, một chưởng tung ra vô cùng bá đạo khiến cho hai đạo thân của Thần Tử Thần Tộc bay đi, sau đó một đạo thái hư long cấm trấn áp về phái bản thể của Thần Tử Thần Tộc.
Thần Tử Thần Tộc tái mặt, phần trán có thần kiếm bắn ra, một kiếm trảm ra thái hư long cấm.
Có điều, mặc dù hắn phá được thái hư long cấm nhưng khó có thể chặn lại được một chưởng rợp trời của Diệp Thành, hắn lập tức bị trấn áp đến mức lảo đảo, toàn thân nứt lìa, máu tươi bắn vọt.
Thế nhưng đúng lúc Diệp Thành định ra tay trấn áp hắn thì chợt thấy sau lưng ớn lạnh.
Đó là một đạo thần mang chói lọi, dung hợp với nhiều bí pháp thần thông, uy lực lạnh lẽo mà u tịch, đó chính là đánh lén, cũng là một đòn tuyệt sát, không hề cho Diệp Thành đường lui.
Trong chớp loáng, Diệp Thành lập tức quay người, hắn tế ra lục mạch thần thông, đánh tan thần mang kia.
Trong lúc này, ở một bên còn có lôi chớp, uy lực bá đạo, cứ thế ép về phía chân thân nguyên thần của Diệp Thành, đó là một đòn tuyệt sát bay đến, khiến không gian nứt lìa.
Diệp Thành lại lần nữa ra tay, sức mạnh long hồn trỗi dậy, hắn thi triển thái hư động.
Cho tới lúc này hắn mới nhìn rõ ai đánh mình, đó chính là Thần Tử Yêu tộc và Thần Tử Phượng Hoàng, hai tên này đánh từ hai phía đông và nam, phần trán có thần vân khắc hoạ, chúng sử dụng sức chiến đấu đỉnh phong.
“Đường đường là thần tử mà lại đánh lén, hôm nay ta đúng là được mở mang tầm mắt”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng nhìn Thần Tử Phượng Hoàng và Thần Tử Yêu tộc, “cách làm của các ngươi đã sỉ nhục uy danh của tiền bối”.
“Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả”, Thần Tử Phượng Hoàng và Thần Tử Yêu tộc bật cười u ám, “chỉ cần ngươi biết hôm nay ngươi phải chết là được rồi”.
“Giết”, tiếng hắng giọng lạnh lùng vang lên, Thần Tử Thần Tộc và hai đạo thân sát phạt lại từ phía tây, bản thể thần tộc cũng sát phạt tới chặn ở phía Bắc, mặt mày tôi độc, sát khí ngút trời.
“Hừ!”, tiểu Cửu Tiên trong đám người tỏ ra khó chịu định giúp đỡ nhưng lại bị Cửu Tiêu Chân Nhân ngăn lại, ông ta không muốn cháu gái mình tham gia vào việc này, nếu không sẽ khiến sự việc thêm hỗn loạn.
“Ông, rõ ràng bọn họ ức hiếp người”, tiểu Cửu Tiên bĩu môi nhìn sang bên.
“Thế giới của kẻ mạnh nào có công bằng”, Cửu Tiêu Chân Nhân lắc đầu bất lực, “cháu cần phải hiểu chỗ khó xử của ông, những gì ông có thể làm chỉ có thể là ngăn các lão bối lại thôi”.
“Đây là một đấu năm mà”, khi hai người đang nói chuyện thì tu sĩ tứ phương đã xôn xao.
“Cửu Tiêu Chân Nhân không quan tâm sao?”, có người vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Cửu Tiêu Tiên Kiếm trên cao, mẹ kiếp, hai người sát phạt vào trong rồi mà còn không thấy có phản ứng gì.
“Ngươi bị điếc hay đầu úng nước vậy?”, có người lên tiếng mắng chửi, “Cửu Tiêu Chân Nhân đã nói trước rất rõ ràng là lão bối không được tham chiến, có nói tiểu bối không được tham chiến đâu”.
“Giải phong cấm cho ta”, Hồng Trần Tuyết phẫn nộ, bà ta lạnh lùng nhìn hai lão già hắc bạch, giọng lạnh thấu xương, trận dung một đấu năm, cho dù là Diệp Thành thì cũng sẽ phải bại.
“Thần nữ đừng nóng vội”, hai lão già trầm giọng, “vì một thánh thể Chuẩn Thánh mà để Đan Tôn Điện phải đối đầu với Thần tộc, Yêu tộc và Phượng Hoàng tộc sao?”
“Sư muội, ta cũng là vì muốn tốt cho muội thôi”, Thần Tử Đan Tôn Điện nhếch miệng nhìn Hồng Trần Tuyết, “đường đường là thần nữ của Đan Tôn Điện, không thể vì chuyện cá nhân mà không mang đại cục được”.
“Đừng giả tạo nữa, nhìn đã thấy khó chịu”, Hồng Trần Tuyết nói thẳng.
“Muội...”, Thần Tử Đan Tôn điện mặt mày tối sầm, trong đôi mắt rõ hung quang, nếu không phải hai Đại Thánh của Đan Tôn điện đang ở đây thì hắn đã sỉ nhục Hồng Trần Tuyết rồi.
Chương 1988: Một mình xoay chuyển
Trên hư thiên, trận đại chiến đã nổ ra, tiếng động ầm vang vang vọng khắp cửu tiêu, thiên địa rung chuyển.
Một mình Diệp Thành địch lại với năm người, ba bản thể Thần Tử, hai đại thân Thần Tử trấn áp hắn trên hư thiên, không một ai nương tay, chỉ cần xuất chiêu thì đều là đại thuật sát sinh không chết không nghỉ.
Diệp Thành dành sự chăm sóc đặc biệt cho Thần Tử Thần Tộc, thần thông bá đạo đánh về hắn, bản thể bị thương thì kéo theo đạo thân nhất khí hoá tam thanh cũng bị thương, đánh mình hắn bị thương thì có nghĩa là khiến ba người bị thương.
Thần Tử Thần Tộc phẫn nộ gào thét như con chó điên, người của Thần tộc với khả năng hồi phục bá đạo chính là cách đánh khiến địch thương mười thì mình bị thương tám, máu tươi chói mắt.
So về độ ngông cuồng, hắn còn kém Diệp Thành một chút, sức hồi phục của Hoang Cổ Thánh Thể cũng không kém cạnh, lại thêm luân hồi chiến đấu bá đạo cho hắn đủ tư cách để đối đầu với Thần Tử Thần Tộc và đạo thân.
“Giết”, Thần Tử Thần Tộc sát khí ngút trời, tay cầm thần kiếm, một kiếm chém ra cả ngân hà, khiến thiên địa nứt lìa, sức mạnh tịch diệt khiến thiên địa hoá thành mớ hỗn độn.
“Ngươi còn kém xa”, Diệp Thành hắng giọng, hắn xáo trộn cửu tiêu, né tránh qua ngân hà tịch diệt kia, thân hình dị thường, sát phạt đến phía trước Thần Tử Thần Tộc, chín đạo thần thương hợp lại lành một, mạnh mẽ bá đạo.
Thần Tử Thần Tộc lập tức trúng chiêu, máu tươi bắn vọt, cảnh tượng choán mắt, đường đường là Thần Tử Thần Tộc mà lại bị cấm pháp nguyên thần truyền đời của nhà mình làm trọng thương, suýt chút nữa thì tịch diệt chân thân.
Vì hắn bị thương nên kéo theo đạo thân nhất khí hoá tam thanh bị thương, hai đạo thân vừa sát phạt đến, còn chưa kịp thi triển thần thông công phá hướng về Diệp Thành thì đã bị hoá thành làn khói xanh.
Lúc này, trận dung một đấu năm biến thành một đấu ba, vả lại Thần Tử Thần Tộc còn bị trọng thương, rơi vào trạng thái yếu ớt, thất khiếu chảy máu, hắn gào thét giữa hư thiên.
“Diệt”, Thần Tử Yêu Tộc bước trên tinh hải, cuốn theo tiên hải như muốn nuốt chửng Diệp Thành.
“Mở”, hai tay Diệp Thành chống trời, diễn hoá bí pháp, cứ thế trảm phá tiên hải của Thần Tử Phượng Hoạng, đến cả Thần Tử Yêu Tộc cũng gặp phản phệ, hắn bị đánh bay đi, trấn áp cả không gian.
“Chết đi”, Thần Tử Phượng Hoàng đã tung đòn công kích đến, tay cầm tiên kiếm trảm ra một con phượng hoàng.
“Ngươi cũng còn kém xa lắm”, Diệp Thành nhanh chóng né tránh, hắn tung chưởng tiêu diệt con phượng hoàng kia, rồi lật tay đánh vào thương không, Thần Tử Phượng Hoàng liên tục bị đánh ra khỏi đó cả nghìn trượng.
“Thật...thật là mạnh”, tu sĩ tứ phương nhìn mà rợn người, sắc mặt ai nấy tỏ ra kinh ngạc, “lần lượt tiêu diệt hai đạo thân của Thần Tử Thần Tộc, đến cả ba Thần Tử cũng liên tiếp thất bại”.
“Không phải chứ?”, có người gãi đầu, “nghe nói khi ở đại hội Dao Trì một mình Thần Tử Thần Tộc đánh thánh thể bán sống bán chết, nhưng trận dung một đấu ba này thì Diệp Thành lại chiếm ưu thế”.
“Sao đột nhiên lại mạnh thế này?”, Đại Thánh của Thần tộc, Yêu tộc và Phượng Hoàng tộc tỏ ra khó hiểu, bọn họ đã từng tới đại hội Dao Trì, lúc đó Diệp Thành không hề mạnh như vậy.
“Ông, hắn còn mạnh hơn ông nói đó”, ở một hướng khác, tiểu Cửu Tiên nhìn Cửu Tiêu Chân Nhân, “ông chắc chắn khi ở đại hội Dao Trì Thần Tử Thần Tộc không hề kém hắn là bao sao?”
“Quả thực lúc này hắn mạnh hơn so với khi ở đại hội”, Cửu Tiêu Chân Nhân mỉm cười ôn hoà, “mấy ngày nay hắn nhất định đã lại thoát biến nên khả năng chiến đấu tăng vọt, có đủ bản lĩnh một đấu ba”.
“Giết”, khi hai người nói chuyện thì lại có người sát phạt vào vòng chiến đấu, vả lại còn không phải một người mà là ba người, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Thần Tử Thiên Phạt, Thương Linh Thần Tử và Vũ Hoá Thần Thử.
“Lũ chuột bọ”, Diệp Thành hắng giọng, hắn tung chưởng đánh lùi Thần Tử Thần Tộc, một chưởng đánh bay Thần Tử Phượng Hoàng và lại vung tay đâm nhát kiếm trảm bay Thần Tử Yêu Tộc, sau đó hắn địnhh quay người hoá ra bàn tay màu vàng kim khiến Thần Tử Thiên Phạt đang sát phạt tới bị trấn áp đến mức phun ra máu.
“Nhận của ta một kiếm”, một tên thanh niên tóc trắng sát phạt vào trong, tên này không phải hạng vừa, cơ thể rắn rỏi, sát khí ngút trời, vừa sát phạt vào đã tung ra nhát kiếm tuyệt sát lạnh lùng mà u tịch.
Diệp Thành lập tức trúng chiêu, phần lưng bị rạch tạo thành vết thương sâu trào máu, thánh cốt lộ ra ngoài.
Chưa hết, không đợi hắn đứng vững thì trên trời đã lại có một bàn chân to dẫm xuống.
Đó là bí pháp đạp thiên, người ra tay chính là một tên thanh niên tóc đỏ, một đạp nặng tựa núi non, hắn dẫm đạp khiến Diệp Thành lảo đảo, thánh cốt mạnh mẽ nứt ra.
Chương 1989: Người dẫn đầu
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Diệp Thành đã lấy lại được sức, hắn lấy ra vu hoàng chiến mâu, coi cây mâu như côn đánh đến mức khiến tên thanh niên tóc trắng kia máu me be bét. Diệp Thành lại lật tay đánh lùi tên thanh niên tóc đỏ.
“Đền tội đi”, lại có người xông lên, đó chính là tên thanh niên mặc áo bào tím, đó là một Chuẩn Thánh không phải là một Chuẩn Thánh bình thường, chỉ vào phía xa, phong cấm một vùng hư thiên khiến thân hình Diệp Thành cứng đơ.
“Phá”, Diệp Thành hắng giọng, khí huyết sục sôi phá tan cấm cố nhưng lại thấy phần sống lưng lạnh toát. Hắn định quay người thì thấy một cây sát tiễn màu đen mang theo sức đâm xuyên mạnh mẽ, đó là một kẻ đánh lén, kẻ ra tay là một tên thanh niên mặc áo bào đen, sát khí ngút trời.
Diệp Thành giơ tay lên nắm chặt sát tiễn kia một cách chuẩn xác, ngay sau đó thì phóng vút đi, sát tiễn như thần mang đâm xuyên tên thanh niên mặc áo bào đen, khiến máu đen bắn vọt.
“Giết”, Thần Tử Phượng Hoàng, Thần Tử Thần Tộc, Thần Tử Yêu Tộc lại lần nữa sát phạt đến, mặt mày tôi độc.
“Giết”, Thần Tử Thiên Phạt, Thương Linh Thần Tử, Vũ Hoá Thần Tử cũng vây tới, hung quang lộ rõ.
“Giết”, tên thanh niên tóc trắng, tên thanh niên áo tím, áo đen và tên thanh niên tóc đỏ đều xông tới.
Đúng mười tên Thần Tử bao vây lấy Diệp Thành, trận dung thế này khiến lão tu sĩ tứ phương ngỡ ngàng, bọn họ đâu phải là hạng tầm thường, đều nổi danh khắp Đông Hoang.
Thế nhưng mọi thứ còn chưa hết, còn có không ít người xông vào vòng chiến đấu, đều là tu sĩ trẻ tuổi, tu vi đều là bậc Chuẩn Thánh, huyết mạch bất phàm, đều là thần tử một phương.
Vỗn dĩ bọn họ đều là người xem trận chiến nhưng vì Diệp Thành quá mạnh khiến họ thấy một mối uy hiếp và nguy cơ lớn, nếu thánh thể vẫn ở trạng thái đỉnh phong thì đó là một trở ngại lớn.
Cho nên bọn họ đã liên thủ lại với nhau cùng phía Thần Tử Phượng Hoàng trấn áp Hoang Cổ Thánh Thể, cơ hội ngàn năm có một, lại không bị thánh thể trấn áp, con đường thành đế của bọn họ sẽ thong thả hơn nhiều.
Diệp Thành mở ma đạo,ma khí và khí huyết vàng kim đan xen, căn nguyên huyết mạch và đạo tắc cùng hoà với nhau, tiên luân thiên sinh với sức chiến đấu luân hồi, khả năng hồi phục bá đạo, khả năng chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong.
Hắn giống như vị chiến thần bát hoang, toàn thân khoác chiến giáp, chân bước trên biển hoàng kim, đầu lơ lửng Hỗn Độn Thần Đỉnh, tay trái cầm bá long đao, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu, một mình hắn khiêu chiến với quá nhiều Thần Tử đại giáo.
Hư thiên sáng bừng, hai mươi tám bóng hình đều như những vì sao, có thể coi là sáng chói khắp bầu trời.
Trận đại chiến hết sức khốc liệt, máu đỏ nhuốm khắp hư thiên, thấm đẫm trên mặt đất, liên tiếp có người đổ máu khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
Thiên địa kia đã trở thành vùng đất hỗn loạn, bị tàn phá tan nát, thương không xơ xác, chấn động đến mức khiến Cửu Tiêu Tiên Kiếm rung lên.
“Hai mươi bảy Thần Tử, trận dung thật lớn”, các lão tu sĩ nhìn mà tặc lưỡi.
“Tên Diệp Thành đó thật là nghịch thiên, một mình đấu với hai mươi bảy người, Hoang Cổ Thánh Thể cùng cấp vô định quả không vừa”, có người cảm khái và đã lấy kí ức tinh thạch ra ghi lại cảnh tượng này.
“Cho dù là thắng hay bại thì trận chiến ngày hôm nay thánh thể nhất định uy danh Đông Hoang”, có lão tu sĩ hít vào một hơi thật sâu, “ta chưa từng thấy một hậu bối nào mạnh đến vậy”.
“Tiên Nhi, giờ con có biết vì sao mà núi cao còn có núi cao hơn chưa?”, Cửu Tiêu Chân Nhân mỉm cười nhìn Đế Cửu Tiên ở bên, “hắn là người sẽ dẫn đầu trên con đường tranh hùng thành đế này”.
“Hắn thật lợi hại”, tiểu Cửu Tiên bĩu môi, nếu đổi lại là cô thì chắc chắn không thể đủ sức địch lại với hay mươi bảy người rồi, luận về khả năng thiên bẩm thì Diệp Thành không bằng cô nhưng luận về khả năng chiến đấu thì cô còn kém hắn xa, đúng như người ông của cô nói, thánh thể sẽ dẫn đầu thời đại này”.
“Giải phong ấn cho ta”, thấy Diệp Thành khó khăn chống lại, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng nhìn hai lão già hắc bạch ở bên: “Các người đừng ép ta nổi điên”.
“Thần nữ, ta cũng là vì nghĩ tốt cho Đan Tôn Điện thôi, mong thần nữ đừng làm khó chúng ta”.
“Muội cho rằng hôm nay hắn thoát được sao, thật nực cười”, hai lão già còn chưa dứt lời thì đã bị Thần Tử của Đan Tôn Điện ngắt lời, hắn ta bật cười u ám nhìn Hồng Trần Tuyết.
“Ta thề ngươi sẽ chết rất thảm”, Hồng Trần Tuyết lãnh đạm nói, sắc mặt càng thản nhiên hơn, người hiểu bà sẽ biết khi bà càng bình tĩnh thì lại càng đáng sợ.
“Ta thừa nhận hắn rất mạnh”, Thần Tử Đan Tôn Điện khẽ phất quạt nhếch miệng, trong ánh mắt rõ vẻ giảo hoạt, “nhưng cho dù hắn thắng được hai mươi bảy Thần Tử thì hãy còn có ta, ta còn chu đáo chuẩn bị cho hắn một cái bẫy khác, không biết hắn có thoát được không”.
Chương 1990: Giết liên tục
“Hèn hạ”, Hồng Trần Tuyết lạnh giọng nói, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh lùng, bà đã hiểu quá rõ người sư huynh này của mình, từ nhỏ hắn ta đã luôn làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình, bà có lý do để tin rằng kẻ tiểu nhân này vẫn còn có kế hoạch khác, mà đó cũng là thế thua được bày ra để nhằm vào Diệp Thành.
“Là hắn gây sự với ta trước”, thần tử Đan Tôn Điện cười bỡn cợt, vẻ mặt nham hiểm, xảo quyệt.
“Haiz!”, thấy thần nữ và thần tử nhà mình thù địch nhau như vậy, hai lão hắc bạch của Đan Tôn Điện đều thở dài, bọn họ như vậy, sớm muộn gì cũng khiến Đan Tôn Điện sụp đổ, tan rã.
“Thần tử của Dương Đỉnh Thiên Tông bị chém đầu rồi”, khi hai người thở dài thì có người hét lên.
Nghe vậy, dù là Hồng Trần Tuyết, thần tử Đan Tôn hay hai lão hắc bạch đều ngước mắt lên nhìn.
Chỉ thấy có một bóng người toàn thân đẫm máu rơi xuống khỏi hư thiên, đầu đã bị chém rơi, nguyên thần cũng khó thoát khỏi kiếp bị huỷ diệt, đó chính là thần tử của Dương Đỉnh Thiên Tông, tướng chết của hắn ta cực kỳ thê thảm.
“Khốn kiếp”, Đại Thánh của Dương Đỉnh Thiên Tông nổi trận lôi đình, tiến lên một bước đặt chân vào trong vòng chiến.
Nhưng ông ta còn chưa ra tay giết Diệp Thành thì Cửu Tiêu Tiên Kiếm đang lơ lửng trên bầu trời cao đã rung lên, quét ra một đạo tiên mang khoáng thế, một người cấp bậc Đại Thánh lập tức bị chém thành tro bụi ngay tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh này, tu sĩ bốn phương đều hít vào một hơi khí lạnh, vô thức nhìn về hướng Cửu Tiêu Chân Nhân, lời nói lúc trước của ông ta không phải nói đùa, mà là làm thật!
Phụt!
Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thì máu tươi đã văng khắp thương khung, nhuộm đỏ trời cao, lại có người đổ máu trên hư không.
Người đó là thần tử của Ngân Nguyệt Thánh Tông, huyết mạch không yếu, sức chiến đấu cũng không yếu nhưng chẳng thể địch lại thần uy của Thánh thể, bị một đao của Diệp Thành chém chết, nguyên thần chạy trốn cũng bị kiếm Xích Tiêu tiêu diệt.
Đại Thánh của Ngân Nguyệt Thánh Tông cũng nổi giận, muốn xông vào tiêu diệt Diệp Thành nhưng không dám đặt chân vào đó, Đại Thánh của Dương Đỉnh Thiên Tông là một ví dụ đẫm máu, bước vào là sẽ bị giết chết ngay.
“Giết cho ta”, trên hư thiên vang lên tiếng rống ầm trời, thần tử Phượng Hoàng xung phong đi đầu, lao lên phía trước, trong tay là thần thông khoáng thế, đó là một con phượng hoàng lửa, biển lửa thiêu đốt thiên địa, muốn nuốt chửng Diệp Thành.
“Mở”, Diệp Thành giẫm nát con phượng hoàng lửa ấy, sau đó dùng kiếm phá tan biển lửa, thần tử Phượng Hoàng bị đẩy lùi, hứng chịu phản phệ dữ dội, Thần thể bị thương, máu phượng hoàng chói lọi.
“Giết”, thần tử Thần tộc xông lên, trên đầu hắn ta lơ lửng một chiếc gương thần, bắn ra thần mang huỷ diệt.
“Phá”, Diệp Thành hét lên, khí huyết ngút trời rót vào trong kiếm, phá huỷ thần mang đó, hắn trở tay chém ra một đao khiến thần tử Thần tộc máu xương lẫn lộn, bay thẳng ra ngoài.
“Chết đi!”, thần tử Yêu tộc bay lên trời, ôm sơn ấn khổng lồ lăng thiên đè xuống.
“Cút”, Diệp Thành mạnh mẽ bá đạo, Thánh thể va mạnh, phá vỡ sơn ấn khổng lồ ấy, cơ thể cường đại của hắn cũng khiến cơ thể của thần tử Yêu tộc nổ tung, rơi xuống khỏi hư thiên, tạo thành một cái hố lớn.
“Bao vây lấy hắn”, bốn đại thần tử bao vây từ bốn hướng, mỗi người ném ra một chiếc cờ chiến, tập hợp thành pháp trận cấm chế, phong ấn bốn phương, bao vây Diệp Thành ở trong muốn giết chết hắn.
Diệp Thành không nói lời nào, liên tiếp chém đứt từng chiếc cờ chiến, hắn tựa như giao long bay ra từ khe hở, nhất kiếm Phong Thần đâm xuyên qua đầu mày của thần tử hướng đó, chém cả nguyên thần của hắn ta.
Ba thần tử còn lại biến sắc, lập tức lùi về sau chạy trốn nhưng đã muộn, Diệp Thành như một bóng ma, bay tới sau lưng một người, không nói một lời đã vung đao chém, thân thể và nguyên thần của thần tử đó cùng bị tiêu diệt, hai thần tử còn lại cũng không thoát khỏi kiếp nạn, hoá thành tro bụi trên hư thiên.
Vì điều này, Diệp Thành cũng phải trả cái giá đắt, sống lưng hắn bị một thần tử mặc áo đen chém rách tạo thành một khe rãnh, hắn còn chưa đứng vững đã bị một sát tiễn màu đen bắn xuyên qua ngực.
Đối phương quá đông người, chỉ trong tích tắc, đòn tấn công từ bốn hướng đã lại tới, giăng khắp bầu trời, đến Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo vô song cũng bị tấn công tàn tạ, ngâm trong máu tươi, máu văng khắp đất trời.
Tách
Những người xem chiến nhìn mà sợ hết hồn hết vía, một mình đấu với hai mươi bảy người mà hắn vẫn giết được sáu thần tử.
Nhưng trận chiến không vì sáu thần tử bị giết mà dừng lại, Diệp Thành điên rồi, hai mươi mốt thần tử còn lại cũng điên rồi, liều mạng chiến đấu, dáng vẻ như không giết được Diệp Thành thì không chịu dừng lại.
“Giết”, hai mươi mốt thần tử đều mang vẻ mặt dữ tợn, bọn chúng sử dụng cấm pháp, pháp khí khủng bố, thần thông mạnh mẽ, sát trận huỷ diệt giăng ra khắp trời, chiến đấu trời long đất lở.
“Chiến”, Tiên Luân Thiên Sinh hoạt động, Thánh thể hồi phục, Diệp Thành đứng dậy chiến tiếp với khí huyết ngút ngàn, hắn như hồng hoang giao long mang theo khí thế nuốt chửng bát hoang, Thánh hải màu vàng kim lập tức nhấn chìm một người.
Hắn thật sự quá mạnh, khí huyết dường như không bao giờ cạn, càng chiến càng hăng, một mình chiến đấu với rất nhiều thần tử nhưng vẫn mạnh mẽ bá đạo, hết lần này đến lần khác bị nhấn chìm rồi lại hết lần này đến lần khác thoát ra được, có ý chí chiến đấu ta là vô địch, ngạo nghễ liếc nhìn bốn phía, hắn chiến đấu khiến đất trời cũng phải bay màu.
Rất nhiều thần tử đã bị dồn ép phát điên, sức sống của Diệp Thành quá bền bỉ khiến mọi người muốn điên lên.
Cảnh tượng đẫm máu lại xuất hiện, từng thần tử đổ máu, thân thể và nguyên thần đều bị phá huỷ, chẳng những không giết được Diệp Thành mà còn bị hắn giết lại, hai mươi bảy người bị giết sạch chỉ còn lại chưa tới mười người.
Những người còn lại đều sợ hãi, một số đã kéo lê thân thể đẫm máu rút lui khỏi vòng chiến đấu, nếu đánh tiếp thì bọn hắn cũng sẽ bị chém, Thánh thể quá mạnh, mạnh đến mức khiến người ta hãi hùng.
Tuy nhiên, dù có người bỏ chạy nhưng vẫn còn người chiến đấu, trong vòng chiến vẫn còn bốn người, một người là Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành, ba người còn lại là thần tử Phượng Hoàng, thần tử Thần tộc và thần tử Yêu tộc.
Ba tên này có nghị lực kiên định, hai mươi bảy thần tử đã bị chém hết mười tám, sáu tên bỏ chạy, nhưng bọn chúng vẫn liều chết chiến đấu như chó điên, thật sự là không chết không dừng lại.
“Ta không tin”, trên hư thiên, thần tử Phượng Hoàng quỳ xuống, bị một chưởng của Diệp Thành hất văng khỏi hư thiên, hắn ta bò ra khỏi cái hố sâu dưới đất, máu phượng hoàng tung toé khắp vùng trời.
“Vậy ta sẽ đánh tới khi ngươi tin”, Diệp Thành bay xuống tung ra một chưởng lăng thiên, thần tử Phượng Hoàng vừa bay lên đã bị một chưởng của hắn hất xuống, Thần thể nứt ra, có thể nói là máu xương tung bay.
“Nếu không vì Phượng Hoàng tiền bối có ơn với ta thì ta đã giết chết ngươi bằng một chưởng rồi”, Diệp Thành lạnh giọng quát, bàn tay che trời hất thần tử Phượng Hoàng ra khỏi vòng chiến, hắn ta văng ra nghiền nát một ngọn núi ở nơi xa.
“Thần tử”, Đại Thánh của Phượng Hoàng tộc xông lên, bay thẳng về hướng thần tử Phượng Hoàng.
“Ngươi chán sống rồi”, một Đại Thánh khác của Phượng Hoàng tộc nổi cơn tam bành, đặt chân vào vùng thiên địa đó, sức mạnh hủy diệt trong lòng bàn tay dâng trào, lạnh lẽo mà đáng sợ, ông ta muốn một chưởng giết chết Diệp Thành.
Nhưng ông ta còn chưa ra tay, Cửu Tiêu Tiên Kiếm lơ lửng trên trời cao đã ngân vang, nhất kiếm chém ra một đạo tiên mang, chém văng Đại Thánh của Phượng Hoàng tộc ra xa, suýt chút nữa khiến ông ta tử vong.
“Cửu Tiêu, ngươi thật sự muốn đối đầu với Phượng Hoàng tộc của ta sao?”, Đại Thánh đó tức giận hét lên rung chuyển đất trời, ông ta không phải Đại Thánh bình thường, mà đã đạt đến điểm khó đột phá của Chuẩn Đế, nếu không ông ta đã bị Cửu Tiêu Tiên Kiếm đó chém chết từ lâu rồi.
“Lão hủ đã nói trước rồi, các ngươi cũng không phản đối, bây giờ kêu gào như vậy thì có lý gì?”, Cửu Tiêu Chân Nhân nhàn nhạt nói: “Đường đường là Phượng Hoàng tộc, ngươi không thua nổi à?”
“Ngươi…”, Phượng Hoàng Đại Thánh bị lời này làm cho ói máu, khí huyết lập tức giảm xuống đến cực điểm.
“Được, được lắm”, Đại Thánh đi cứu thần tử Phượng Hoàng đã trở về, còn đưa thần tử Phượng Hoàng đã ngất xỉu, toàn thân máu me đầm đìa về, nghe thấy lời này của Cửu Tiêu Chân Nhân, ông ta tức quá hoá cười.
“Thua là thua, trẻ không được thì già lên, các ngươi đúng là sỉ nhục uy danh của tiền bối”, Cửu Tiêu Chân Nhân hừ lạnh: “Còn nữa, đừng lấy Phượng Hoàng tộc ra để hù doạ lão phu”.
“Ta muốn xem ngươi có thể bảo vệ hắn được đến lúc nào”, Phượng Hoàng tộc Đại Thánh quay đầu lại, nhìn tu sĩ trẻ tuổi tứ phía: “Kẻ nào giết được Diệp Thành, Phượng Hoàng tộc ta sẽ thưởng cho một Đại Thánh Binh, ba Thánh Vương Binh, chín Thánh Nhân Binh, lời nói này mãi mãi có hiệu lực, ai lấy được đầu hắn thì sẽ có thưởng”.
“Phượng Hoàng tộc điên rồi à?”, Phượng Hoàng tộc Đại Thánh vừa dứt lời đã khiến vùng thiên địa trở nên xôn xao.
“Lão bối tu sĩ không được tham chiến, Phượng Hoàng tộc Đại Thánh lại triệu tập những tu sĩ trẻ có mặt ở đây cùng giết Diệp Thành!”, có người thở dài: “Nói thẳng ra là đánh hội đồng”.
Chỉ là, tuy Phượng Hoàng tộc hào phóng, nhưng các tu sĩ trẻ chẳng ai dám đặt chân vào vùng thiên địa đó, đó là vùng đất chết, có một vị sát thần mạnh mẽ, vào được nhưng không ra được.
“Lời này của thần tử phải nói từ đâu đây?”, Diệp Thành tiến lên trước, hứng thú nhìn thần tử Thần tộc, cười bảo: “Tại hạ là người hiền lành, thành thật, tự nhận mình không động đến Thần tộc”.
“Vậy sao?”, thần tử Thần tộc nhếch miệng: “Ngươi đã quên chuyện ngươi giành tiểu đỉnh với ta trong buổi đấu giá rồi à? Thần thông che giấu của ngươi đúng là cao minh, nhưng khó có thể che giấu được ta”.
“Sợ rằng thần tử nhận nhầm rồi”, Diệp Thành cười nhạt: “Người giành tiểu đỉnh với ngươi không phải ta”.
“Làm cũng đã làm rồi mà còn không thừa nhận?”, không đợi thần tử Thần tộc lên tiếng, một tiếng cười giễu cợt đã vang lên, chính là thần tử Đan Tôn Điện, hắn ta đang phong độ phất nhẹ quạt gấp.
“Huynh nói linh tinh gì đấy?”, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng quát, không ngờ thần tử Đan Tôn Điện lại chơi chiêu này, sự chán ghét và ghê tởm đối với hắn ta lập tức tăng lên đến đỉnh điểm.
“Sư muội đừng trách ta, những gì ta nói đều là sự thật”, thần tử Đan Tôn Điện cười ý tứ: “Ta tận mắt nhìn thấy hắn bước ra khỏi nhã gian của Đan Tôn Điện, cũng tận mắt nhìn thấy hắn trốn vào trong góc hội trường sau khi cải trang, cũng chính hắn là người đã giành tiểu đỉnh cùng thần tử Thần tộc, hắn đã làm thì phải nhận, nếu không đạo hữu của Thần tộc sẽ hiểu lầm là Đan Tôn Điện ta xúi giục”.
“Huynh…”, ánh mắt Hồng Trần Tuyết trở nên lạnh lẽo, bà rất muốn giơ tay một chưởng giết chết tên khốn nạn này.
“Tiểu tử, ngươi biết nhiều đấy”, Diệp Thành quay đầu cười nhìn thần tử Đan Tôn Điện, trong đôi mắt sâu thẳm còn loé lên tia sáng lạnh lẽo, hắn không ngờ tên này lại đâm sau lưng mình, mục đích của thần tử Đan Tôn Điện rất đơn giản, đó là mượn tay thần tử Thần tộc giết hắn.
“Đạo hữu quá khen, ta chỉ có sao nói vậy thôi”, thần tử Đan Tôn Điện cũng cười để lộ hai hàm răng trắng, hắn ta đợi bao nhiêu lâu chính là để chờ thời khắc này, xua tan đi mối hận thù trong lòng.
“Thần tử của Đan Tôn Điện nói có lý”, thần tử Thần tộc mỉm cười, lại nhìn Diệp Thành: “Ta nói rồi, kẻ nào động đến Thần tộc ta thì đều phải trả cái giá đắt”.
“Người giành tiểu đỉnh với thần tử Thần tộc chính là hắn”, xung quanh vang lên tiếng bàn tán, mọi người đều nhìn Diệp Thành: “Khả năng che giấu của tiểu tử này cao thật, lão phu cũng không nhìn ra”.
“Lần này bị nhận ra rồi, đương nhiên thần tử Thần tộc sẽ không có ý tốt”, không ít người nhìn Diệp Thành với vẻ thương hại: “Ta biết tính của thần tử Thần tộc, hắn ta cực kỳ tàn nhẫn”.
“Được, ta thừa nhận”, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, cuối cùng Diệp Thành cũng thừa nhận, thừa nhận hay không, không quan trọng, thần tử Thần tộc đã để mắt tới hắn, hôm nay hắn ta nhất định sẽ lấy hắn ra để trút giận.
“Rồi sao?”, thần tử Thần tộc càng cười tôi độc hơn, trong mắt còn hiện lên vẻ dữ tợn.
“Rồi sao cái gì?”, Diệp Thành xoè tay nhún vai: “Cạnh tranh trong buổi đấu giá, ai ra giá cao hơn thì người đó được, thần tử Thần tộc không lấy còn không cho ta lấy à? Ngươi làm vậy, có còn Vương pháp không?”
“Vương pháp?”, thần tử Thần tộc cười, cười một lúc tiếng cười chợt dừng lại, hắn ta tiến lên phía trước, tung ra một chưởng: “Để ta nói cho ngươi biết, ta chính là Vương pháp”.
“Ức hiếp người quá đáng”, Hồng Trần Tuyết hành động, vừa định tiến lên đã bị hai Đại Thánh của Đan Tôn Điện phía sau ngăn lại, phong cấm mạnh mẽ gia trì khiến bà bị phong ấn tại chỗ.
“Giải trừ phong cấm cho ta”, giọng Hồng Trần Tuyết lạnh lẽo, mang theo uy nghiêm vô thượng của thần nữ.
“Thần nữ, đây là chuyện của bọn họ, đừng nhúng tay vào thì hơn”, hai lão già hắc bạch đều vuốt râu, không hề có ý giải trừ phong cấm cho bà: “Yên lặng quan sát tình hình đi”.
“Hai vị các lão nói đúng, đừng vì người ngoài mà ảnh hưởng đến tình cảm với Thần tộc”, thần tử Đan Tôn Điện cười bông đùa: “Nếu không khi sư tôn về nhất định sẽ trách tội đấy”.
“Đồ tiểu nhân”, sát khí của Hồng Trần Tuyết lan ra ngút trời, bà đã từ ghê tởm thần tử Đan Tôn Điện chuyển thành sát khí, muốn thoát khỏi phong cấm nhưng lại bị trói chặt.
Ở nơi khác, một chưởng của Diệp Thành và một chưởng của thần tử Thần tộc đã va vào nhau, cả hai đều bị đẩy lùi.
“Ta thật sự đã đánh giá thấp ngươi”, thấy sức chiến đấu của Diệp Thành không yếu, thần tử Thần tộc chẳng những không tức giận mà ngược lại còn cười hưng phấn hơn: “Cứ tưởng nhàm chán, nhưng bây giờ xem ra thú vị hơn nhiều rồi”.
“Thần tử muốn thế nào, chúng ta nói rõ luôn đi”, Diệp Thành xoay cổ: “Đấu một trận kết thúc ân oán giữa ngươi và ta, hay là muốn chiến đấu đến chết”.
“Muốn khiến ngươi sống không bằng chết”, thần tử Thần tộc liếm môi, xẹt qua bầu trời, bí thuật diễn hoá trong lòng bàn tay, một chưởng đẩy ra Nhật Nguyệt Càn Khôn, nghiền ép khiến không gian sụp đổ từng tấc.
Diệp Thành cũng dùng bí pháp, một chưởng bình thường nhưng lại đảo lộn càn khôn, hoá giải đòn công kích của thần tử Thần tộc, sau đó giọng nói hư ảo vang vọng khắp chư thiên: “Cửu Tiêu tiền bối, vãn bối biết người đang ở đây, mong người làm chứng cho vãn bối, trận đấu này sinh tử thành bại đều do tự nguyện”.
“Cửu Tiêu? Cửu Tiêu Chân Nhân?”, lời nói của Diệp Thành khiến mọi người tứ phương run lên, không ít người đều nhìn xung quanh dường như đang tìm kiếm bóng dáng ai đó, đó là Chuẩn Đế trẻ tuổi nhất Huyền Hoang.
“Nếu đã coi trọng lão hủ như vậy thì ta làm chứng cũng được”, giữa tiếng xôn xao ở bốn hướng, một tiếng cười ôn hoà và nhẹ nhang vang lên từ trên trời, sau đó một thần kiếm màu tím hiện ra trên hư thiên, tràn ra Đế uy của Chuẩn Đế, trấn áp vùng thiên địa đó, cực kỳ đáng sợ.
“Cửu Tiêu Tiên Kiếm”, những người xem chiến nhìn thấy nó đều run lên, họ đều biết sự bá đạo của tiên kiếm ấy.
“Lão hủ không hỏi thành bại, không hỏi sống chết”, lời nói mờ ảo của Cửu Tiêu Chân Nhân lại vang lên: “Tranh chấp giữa hậu bối do hậu bối tự dẹp yên, nếu có lão bối nào đặt chân vào vùng thiên địa đó sẽ bị sấm sét từ Cửu Tiêu Tiên Kiếm tiêu diệt, các vị đạo hữu tự giải quyết ổn thoả”.
Chương 1987: Đánh lén
Lời nói của Cửu Tiêu Chân Nhân vang vọng khắp thiên địa, mang theo uy nghiêm của bậc Chuẩn Đế.
Ông ta đã có lời rồi thì các lão bối đương nhiên không dám trái lời, huống hổ Cửu Tiêu Chân Nhân lại không thiên vị bên nào, ân oán của các hậu bối do các hậu bối tự giải quyết, làm vậy có thể coi là công bằng.
Cửu Tiêu Tiên Kiếm lơ lửng giữa hư thiên, vang vọng bên tai, trấn áp thiên địa cả hàng chục nghìn trượng xung quanh khiến các lão bối vô thức lùi về sau, chỉ sợ bị người phía sau hãm hại đạp vào trong.
Bọn họ có lí do tin rằng một khi bước chân vào thiên địa này thì sẽ gặp phải lôi chớp của Cửu Tiêu Tiên Kiếm, pháp khí của Chuẩn Đế một khi ra chiêu thì đủ khiến cả Đại Thánh cũng phải thiệt mạng.
Lời nói của Cửu Tiêu Chân Nhân rất rõ ràng, hậu bối đấu đá nhau các lão bối chỉ cần đứng một bên.
Lại nhìn sang Đại Thánh của Thần tộc, mặc dù không lên tiếng nhưng người nào người nấy đều nhếch miệng cười tôi độc, bọn họ rất tự tin với khả năng chiến đấu của Thần Tử, Cửu Tiêu Chân Nhân ra mặt thì đối với bọn họ chẳng có gì phải e ngại.
Hồng Trần Tuyết bị phong cấm thở phào một hơi, bà thầm nhủ Diệp Thành thật thận trọng kéo cả Cửu Tiêu Chân Nhân vào, chỉ cần các lão bối không can dự thì Thần Tử Thần Tộc sẽ không thể là đối thủ của hắn được.
Ở bên cạnh bà ta, Thần Tử của Đan Tôn Điện mỉm cười tôi độc, mặc dù các lão bối không tham chiến, chỉ dựa vào một mình Thần Tử Thần Tộc nhưng đều có thể diệt Diệp Thành, đây chính là cái bẫy mà bọn họ bày bố sẵn.
Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, Diệp Thành và Thần Tử Thần Tộc lại tung chiêu không phân cao thấp.
“Được, được lắm”, Thần Tử Thần Tộc bật cười không hề kiêng dè, Diệp Thành không hề đơn giản như hắn nghĩ khiến hắn muốn phát điên.
“Buồn cười lắm sao?”, Diệp Thành thi triển Thúc Địa Thành Thốn, hắn nhanh chóng sát phạt đến cách đó trăm trượng, không nói thêm lời nào, một chưởng bát hoang tung ra xuyên qua không gian, uy lực mạnh mẽ.
“Ngươi sẽ chết rất thảm”, Thần Tử Thần Tộc cười tôi độc, một chưởng tung ra dẹp bằng không gian hỗn độn.
Quyền chưởng va vào nhau, máu tươi bắt vọt hư thiên, có điều, điều khiến tứ phương phải bất ngờ đó là người bị thương lại là Thần Tử Thần Tộc, bàn tay hắn bị đánh lìa, lộ cả xương cốt ra ngoài.
“Mạnh...mạnh vậy sao?”, tứ phương kinh ngạc, người ta có phần thẫn thờ, đó là Thần Tử Thần Tộc đấy, khả năng chiến đấu có thể sánh ngang với Đông Thần, một đòn mạnh mẽ nhưng lại ở thế yếu.
“Tên tiểu tử Chuẩn Thánh đeo mặt nạ kia không hề đơn giản”, các lão tu sĩ vô thức thở dài.
“Đương nhiên không đơn giản rồi, hắn là Hoang Cổ Thánh Thể”, các lão tu sĩ nhìn với ánh mắt cay độc như thể nhìn thấu được thân phận của Diệp Thành thông qua khí tức, chính là thánh thể Diệp Thành.
“Hắn? Thánh thể?”, một câu nói của người này mà khiến hiện trường bùng nổ, không ngờ lại là Hoang Cổ Thánh Thể, thật khiến người ta bất ngờ.
“Chẳng trách, chẳng trách mà lại mạnh như vậy”, không ít người xoa cằm, bọn họ cũng không cảm thấy khác thường như trước nữa, đã là Hoang Cổ Thánh Thể thì có sức mạnh bá đạo cũng không có gì là lạ.
“Ở đại hội Dao Trì cũng chưa từng thấy uy nghiêm của thánh thể, hôm nay được tận mắt chứng kiến rồi”, tất cả mọi người đều choáng ngợp, Hoang Cổ Thánh Thể cùng cấp vô địch, thần thái của hắn nhất định là tuyệt thế.
“Không ngờ là Hoang Cổ Thánh Thể, đúng là khiến ta phải bất ngờ”, Thần Tử của Đan Tôn Điện lại bật cười, nói rồi không quên liếc nhìn Thần Tử Phượng Hoàng và Thần Tử Yêu tộc, đã là Hoang Cổ Thánh Thể thì hai ngươi nhất định cũng ngồi không yên, chắc chắn không thể quên nỗi sỉ nhục khi ở đại hội Dao Trì.
“Hôm nay đến rồi thì không cần phải đi nữa”, Thần Tử Phượng Hoàng tộc và Thần Tử Yêu tộc trong đám người, đến cả phía Thần Tử Thiên Phạt cũng bật cười, chuẩn bị sát phạt vào trong.
“Diệp Thành, ta đã dự trước là ngươi rồi”, Thần Tử Thần Tộc cũng nhận ra thân phận của Diệp Thành, nụ cười cũng trở nên tôi độc hơn, hắn vẫn còn nhớ như in thất bại của mình trong đại hội Dao Trì.
“Giờ biết rồi thì vẫn chưa muộn”, Diệp Thành lãnh đạm lên tiếng, sau câu nói đó, lớp áo bào đen và mặt nạ của hắn cũng được tháo ra, để lộ chân dung.
“Giết”, Thần Tử Thần Tộc dùng tới khả năng chiến đấu đỉnh phong, hắn đã không thể nào kiềm chế nổi sát khí, hắn như con sư tử hung hãn, cứ thế sử dụng bí pháp nhất khí hoá tam thanh, một Thần Tử hoá thành ba Thần Tử, hắn muốn dùng ba địch một để đấu với Diệp Thành.
“Hôm đó ngươi chẳng ra sao, hôm nay cũng thế”, Diệp Thành vẫn tỏ ra mạnh mẽ, một chân đạp tan hư thiên, vẫn là bát hoang quyền bá đạo, một quyền tung ra khiến đạo thân của tên Thần Tử Thần Tộc kia suýt chút nữa thì tan biến ngay tức khắc, hắn lật tay tung ra một chưởng khiến hai đạo thân còn lại cũng bay khỏi hư thiên.
“Giết”, bản tôn của Thần Tử Thần Tộc lúc này sát phạt đến, phần trán có thần mang loé sáng, đó chính là bí thuật thần thương, chín đạo hợp làm một khoá chặt mục tiêu là chân thân nguyên thần của Diệp Thành như muốn tung một đòn trảm diệt Diệp Thành.
“Ngươi mà cũng xứng sao?”, Diệp Thành hắng giọng không ngừng né tránh, hắn tung chưởng, một chưởng này khiến tên kia bay đi, còn thần mang thần thương của Thần Tử Thần Tộc lại không thể công phá phượng hoàng tiên ngự.
Thần Tử Thần Tộc phẫn nộ, thần thương cũng chính là chỗ dựa của hắn nhưng lại vô tác dụng với Diệp Thành, mọi thứ vì phượng hoàng tiên ngự của Phượng Hoàng tộc, đó là sự phòng ngự tuyệt đối của nguyên thần, chín đạo thần thương cũng khó phá.
Trong lúc này, Diệp Thành đã sát phạt đến, một chưởng tung ra vô cùng bá đạo khiến cho hai đạo thân của Thần Tử Thần Tộc bay đi, sau đó một đạo thái hư long cấm trấn áp về phái bản thể của Thần Tử Thần Tộc.
Thần Tử Thần Tộc tái mặt, phần trán có thần kiếm bắn ra, một kiếm trảm ra thái hư long cấm.
Có điều, mặc dù hắn phá được thái hư long cấm nhưng khó có thể chặn lại được một chưởng rợp trời của Diệp Thành, hắn lập tức bị trấn áp đến mức lảo đảo, toàn thân nứt lìa, máu tươi bắn vọt.
Thế nhưng đúng lúc Diệp Thành định ra tay trấn áp hắn thì chợt thấy sau lưng ớn lạnh.
Đó là một đạo thần mang chói lọi, dung hợp với nhiều bí pháp thần thông, uy lực lạnh lẽo mà u tịch, đó chính là đánh lén, cũng là một đòn tuyệt sát, không hề cho Diệp Thành đường lui.
Trong chớp loáng, Diệp Thành lập tức quay người, hắn tế ra lục mạch thần thông, đánh tan thần mang kia.
Trong lúc này, ở một bên còn có lôi chớp, uy lực bá đạo, cứ thế ép về phía chân thân nguyên thần của Diệp Thành, đó là một đòn tuyệt sát bay đến, khiến không gian nứt lìa.
Diệp Thành lại lần nữa ra tay, sức mạnh long hồn trỗi dậy, hắn thi triển thái hư động.
Cho tới lúc này hắn mới nhìn rõ ai đánh mình, đó chính là Thần Tử Yêu tộc và Thần Tử Phượng Hoàng, hai tên này đánh từ hai phía đông và nam, phần trán có thần vân khắc hoạ, chúng sử dụng sức chiến đấu đỉnh phong.
“Đường đường là thần tử mà lại đánh lén, hôm nay ta đúng là được mở mang tầm mắt”, Diệp Thành bật cười lạnh lùng nhìn Thần Tử Phượng Hoàng và Thần Tử Yêu tộc, “cách làm của các ngươi đã sỉ nhục uy danh của tiền bối”.
“Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả”, Thần Tử Phượng Hoàng và Thần Tử Yêu tộc bật cười u ám, “chỉ cần ngươi biết hôm nay ngươi phải chết là được rồi”.
“Giết”, tiếng hắng giọng lạnh lùng vang lên, Thần Tử Thần Tộc và hai đạo thân sát phạt lại từ phía tây, bản thể thần tộc cũng sát phạt tới chặn ở phía Bắc, mặt mày tôi độc, sát khí ngút trời.
“Hừ!”, tiểu Cửu Tiên trong đám người tỏ ra khó chịu định giúp đỡ nhưng lại bị Cửu Tiêu Chân Nhân ngăn lại, ông ta không muốn cháu gái mình tham gia vào việc này, nếu không sẽ khiến sự việc thêm hỗn loạn.
“Ông, rõ ràng bọn họ ức hiếp người”, tiểu Cửu Tiên bĩu môi nhìn sang bên.
“Thế giới của kẻ mạnh nào có công bằng”, Cửu Tiêu Chân Nhân lắc đầu bất lực, “cháu cần phải hiểu chỗ khó xử của ông, những gì ông có thể làm chỉ có thể là ngăn các lão bối lại thôi”.
“Đây là một đấu năm mà”, khi hai người đang nói chuyện thì tu sĩ tứ phương đã xôn xao.
“Cửu Tiêu Chân Nhân không quan tâm sao?”, có người vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Cửu Tiêu Tiên Kiếm trên cao, mẹ kiếp, hai người sát phạt vào trong rồi mà còn không thấy có phản ứng gì.
“Ngươi bị điếc hay đầu úng nước vậy?”, có người lên tiếng mắng chửi, “Cửu Tiêu Chân Nhân đã nói trước rất rõ ràng là lão bối không được tham chiến, có nói tiểu bối không được tham chiến đâu”.
“Giải phong cấm cho ta”, Hồng Trần Tuyết phẫn nộ, bà ta lạnh lùng nhìn hai lão già hắc bạch, giọng lạnh thấu xương, trận dung một đấu năm, cho dù là Diệp Thành thì cũng sẽ phải bại.
“Thần nữ đừng nóng vội”, hai lão già trầm giọng, “vì một thánh thể Chuẩn Thánh mà để Đan Tôn Điện phải đối đầu với Thần tộc, Yêu tộc và Phượng Hoàng tộc sao?”
“Sư muội, ta cũng là vì muốn tốt cho muội thôi”, Thần Tử Đan Tôn Điện nhếch miệng nhìn Hồng Trần Tuyết, “đường đường là thần nữ của Đan Tôn Điện, không thể vì chuyện cá nhân mà không mang đại cục được”.
“Đừng giả tạo nữa, nhìn đã thấy khó chịu”, Hồng Trần Tuyết nói thẳng.
“Muội...”, Thần Tử Đan Tôn điện mặt mày tối sầm, trong đôi mắt rõ hung quang, nếu không phải hai Đại Thánh của Đan Tôn điện đang ở đây thì hắn đã sỉ nhục Hồng Trần Tuyết rồi.
Chương 1988: Một mình xoay chuyển
Trên hư thiên, trận đại chiến đã nổ ra, tiếng động ầm vang vang vọng khắp cửu tiêu, thiên địa rung chuyển.
Một mình Diệp Thành địch lại với năm người, ba bản thể Thần Tử, hai đại thân Thần Tử trấn áp hắn trên hư thiên, không một ai nương tay, chỉ cần xuất chiêu thì đều là đại thuật sát sinh không chết không nghỉ.
Diệp Thành dành sự chăm sóc đặc biệt cho Thần Tử Thần Tộc, thần thông bá đạo đánh về hắn, bản thể bị thương thì kéo theo đạo thân nhất khí hoá tam thanh cũng bị thương, đánh mình hắn bị thương thì có nghĩa là khiến ba người bị thương.
Thần Tử Thần Tộc phẫn nộ gào thét như con chó điên, người của Thần tộc với khả năng hồi phục bá đạo chính là cách đánh khiến địch thương mười thì mình bị thương tám, máu tươi chói mắt.
So về độ ngông cuồng, hắn còn kém Diệp Thành một chút, sức hồi phục của Hoang Cổ Thánh Thể cũng không kém cạnh, lại thêm luân hồi chiến đấu bá đạo cho hắn đủ tư cách để đối đầu với Thần Tử Thần Tộc và đạo thân.
“Giết”, Thần Tử Thần Tộc sát khí ngút trời, tay cầm thần kiếm, một kiếm chém ra cả ngân hà, khiến thiên địa nứt lìa, sức mạnh tịch diệt khiến thiên địa hoá thành mớ hỗn độn.
“Ngươi còn kém xa”, Diệp Thành hắng giọng, hắn xáo trộn cửu tiêu, né tránh qua ngân hà tịch diệt kia, thân hình dị thường, sát phạt đến phía trước Thần Tử Thần Tộc, chín đạo thần thương hợp lại lành một, mạnh mẽ bá đạo.
Thần Tử Thần Tộc lập tức trúng chiêu, máu tươi bắn vọt, cảnh tượng choán mắt, đường đường là Thần Tử Thần Tộc mà lại bị cấm pháp nguyên thần truyền đời của nhà mình làm trọng thương, suýt chút nữa thì tịch diệt chân thân.
Vì hắn bị thương nên kéo theo đạo thân nhất khí hoá tam thanh bị thương, hai đạo thân vừa sát phạt đến, còn chưa kịp thi triển thần thông công phá hướng về Diệp Thành thì đã bị hoá thành làn khói xanh.
Lúc này, trận dung một đấu năm biến thành một đấu ba, vả lại Thần Tử Thần Tộc còn bị trọng thương, rơi vào trạng thái yếu ớt, thất khiếu chảy máu, hắn gào thét giữa hư thiên.
“Diệt”, Thần Tử Yêu Tộc bước trên tinh hải, cuốn theo tiên hải như muốn nuốt chửng Diệp Thành.
“Mở”, hai tay Diệp Thành chống trời, diễn hoá bí pháp, cứ thế trảm phá tiên hải của Thần Tử Phượng Hoạng, đến cả Thần Tử Yêu Tộc cũng gặp phản phệ, hắn bị đánh bay đi, trấn áp cả không gian.
“Chết đi”, Thần Tử Phượng Hoàng đã tung đòn công kích đến, tay cầm tiên kiếm trảm ra một con phượng hoàng.
“Ngươi cũng còn kém xa lắm”, Diệp Thành nhanh chóng né tránh, hắn tung chưởng tiêu diệt con phượng hoàng kia, rồi lật tay đánh vào thương không, Thần Tử Phượng Hoàng liên tục bị đánh ra khỏi đó cả nghìn trượng.
“Thật...thật là mạnh”, tu sĩ tứ phương nhìn mà rợn người, sắc mặt ai nấy tỏ ra kinh ngạc, “lần lượt tiêu diệt hai đạo thân của Thần Tử Thần Tộc, đến cả ba Thần Tử cũng liên tiếp thất bại”.
“Không phải chứ?”, có người gãi đầu, “nghe nói khi ở đại hội Dao Trì một mình Thần Tử Thần Tộc đánh thánh thể bán sống bán chết, nhưng trận dung một đấu ba này thì Diệp Thành lại chiếm ưu thế”.
“Sao đột nhiên lại mạnh thế này?”, Đại Thánh của Thần tộc, Yêu tộc và Phượng Hoàng tộc tỏ ra khó hiểu, bọn họ đã từng tới đại hội Dao Trì, lúc đó Diệp Thành không hề mạnh như vậy.
“Ông, hắn còn mạnh hơn ông nói đó”, ở một hướng khác, tiểu Cửu Tiên nhìn Cửu Tiêu Chân Nhân, “ông chắc chắn khi ở đại hội Dao Trì Thần Tử Thần Tộc không hề kém hắn là bao sao?”
“Quả thực lúc này hắn mạnh hơn so với khi ở đại hội”, Cửu Tiêu Chân Nhân mỉm cười ôn hoà, “mấy ngày nay hắn nhất định đã lại thoát biến nên khả năng chiến đấu tăng vọt, có đủ bản lĩnh một đấu ba”.
“Giết”, khi hai người nói chuyện thì lại có người sát phạt vào vòng chiến đấu, vả lại còn không phải một người mà là ba người, nếu nhìn kĩ thì đó chính là Thần Tử Thiên Phạt, Thương Linh Thần Tử và Vũ Hoá Thần Thử.
“Lũ chuột bọ”, Diệp Thành hắng giọng, hắn tung chưởng đánh lùi Thần Tử Thần Tộc, một chưởng đánh bay Thần Tử Phượng Hoàng và lại vung tay đâm nhát kiếm trảm bay Thần Tử Yêu Tộc, sau đó hắn địnhh quay người hoá ra bàn tay màu vàng kim khiến Thần Tử Thiên Phạt đang sát phạt tới bị trấn áp đến mức phun ra máu.
“Nhận của ta một kiếm”, một tên thanh niên tóc trắng sát phạt vào trong, tên này không phải hạng vừa, cơ thể rắn rỏi, sát khí ngút trời, vừa sát phạt vào đã tung ra nhát kiếm tuyệt sát lạnh lùng mà u tịch.
Diệp Thành lập tức trúng chiêu, phần lưng bị rạch tạo thành vết thương sâu trào máu, thánh cốt lộ ra ngoài.
Chưa hết, không đợi hắn đứng vững thì trên trời đã lại có một bàn chân to dẫm xuống.
Đó là bí pháp đạp thiên, người ra tay chính là một tên thanh niên tóc đỏ, một đạp nặng tựa núi non, hắn dẫm đạp khiến Diệp Thành lảo đảo, thánh cốt mạnh mẽ nứt ra.
Chương 1989: Người dẫn đầu
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Diệp Thành đã lấy lại được sức, hắn lấy ra vu hoàng chiến mâu, coi cây mâu như côn đánh đến mức khiến tên thanh niên tóc trắng kia máu me be bét. Diệp Thành lại lật tay đánh lùi tên thanh niên tóc đỏ.
“Đền tội đi”, lại có người xông lên, đó chính là tên thanh niên mặc áo bào tím, đó là một Chuẩn Thánh không phải là một Chuẩn Thánh bình thường, chỉ vào phía xa, phong cấm một vùng hư thiên khiến thân hình Diệp Thành cứng đơ.
“Phá”, Diệp Thành hắng giọng, khí huyết sục sôi phá tan cấm cố nhưng lại thấy phần sống lưng lạnh toát. Hắn định quay người thì thấy một cây sát tiễn màu đen mang theo sức đâm xuyên mạnh mẽ, đó là một kẻ đánh lén, kẻ ra tay là một tên thanh niên mặc áo bào đen, sát khí ngút trời.
Diệp Thành giơ tay lên nắm chặt sát tiễn kia một cách chuẩn xác, ngay sau đó thì phóng vút đi, sát tiễn như thần mang đâm xuyên tên thanh niên mặc áo bào đen, khiến máu đen bắn vọt.
“Giết”, Thần Tử Phượng Hoàng, Thần Tử Thần Tộc, Thần Tử Yêu Tộc lại lần nữa sát phạt đến, mặt mày tôi độc.
“Giết”, Thần Tử Thiên Phạt, Thương Linh Thần Tử, Vũ Hoá Thần Tử cũng vây tới, hung quang lộ rõ.
“Giết”, tên thanh niên tóc trắng, tên thanh niên áo tím, áo đen và tên thanh niên tóc đỏ đều xông tới.
Đúng mười tên Thần Tử bao vây lấy Diệp Thành, trận dung thế này khiến lão tu sĩ tứ phương ngỡ ngàng, bọn họ đâu phải là hạng tầm thường, đều nổi danh khắp Đông Hoang.
Thế nhưng mọi thứ còn chưa hết, còn có không ít người xông vào vòng chiến đấu, đều là tu sĩ trẻ tuổi, tu vi đều là bậc Chuẩn Thánh, huyết mạch bất phàm, đều là thần tử một phương.
Vỗn dĩ bọn họ đều là người xem trận chiến nhưng vì Diệp Thành quá mạnh khiến họ thấy một mối uy hiếp và nguy cơ lớn, nếu thánh thể vẫn ở trạng thái đỉnh phong thì đó là một trở ngại lớn.
Cho nên bọn họ đã liên thủ lại với nhau cùng phía Thần Tử Phượng Hoàng trấn áp Hoang Cổ Thánh Thể, cơ hội ngàn năm có một, lại không bị thánh thể trấn áp, con đường thành đế của bọn họ sẽ thong thả hơn nhiều.
Diệp Thành mở ma đạo,ma khí và khí huyết vàng kim đan xen, căn nguyên huyết mạch và đạo tắc cùng hoà với nhau, tiên luân thiên sinh với sức chiến đấu luân hồi, khả năng hồi phục bá đạo, khả năng chiến đấu ở trạng thái đỉnh phong.
Hắn giống như vị chiến thần bát hoang, toàn thân khoác chiến giáp, chân bước trên biển hoàng kim, đầu lơ lửng Hỗn Độn Thần Đỉnh, tay trái cầm bá long đao, tay phải cầm kiếm Xích Tiêu, một mình hắn khiêu chiến với quá nhiều Thần Tử đại giáo.
Hư thiên sáng bừng, hai mươi tám bóng hình đều như những vì sao, có thể coi là sáng chói khắp bầu trời.
Trận đại chiến hết sức khốc liệt, máu đỏ nhuốm khắp hư thiên, thấm đẫm trên mặt đất, liên tiếp có người đổ máu khiến người ta nhìn mà kinh hãi.
Thiên địa kia đã trở thành vùng đất hỗn loạn, bị tàn phá tan nát, thương không xơ xác, chấn động đến mức khiến Cửu Tiêu Tiên Kiếm rung lên.
“Hai mươi bảy Thần Tử, trận dung thật lớn”, các lão tu sĩ nhìn mà tặc lưỡi.
“Tên Diệp Thành đó thật là nghịch thiên, một mình đấu với hai mươi bảy người, Hoang Cổ Thánh Thể cùng cấp vô định quả không vừa”, có người cảm khái và đã lấy kí ức tinh thạch ra ghi lại cảnh tượng này.
“Cho dù là thắng hay bại thì trận chiến ngày hôm nay thánh thể nhất định uy danh Đông Hoang”, có lão tu sĩ hít vào một hơi thật sâu, “ta chưa từng thấy một hậu bối nào mạnh đến vậy”.
“Tiên Nhi, giờ con có biết vì sao mà núi cao còn có núi cao hơn chưa?”, Cửu Tiêu Chân Nhân mỉm cười nhìn Đế Cửu Tiên ở bên, “hắn là người sẽ dẫn đầu trên con đường tranh hùng thành đế này”.
“Hắn thật lợi hại”, tiểu Cửu Tiên bĩu môi, nếu đổi lại là cô thì chắc chắn không thể đủ sức địch lại với hay mươi bảy người rồi, luận về khả năng thiên bẩm thì Diệp Thành không bằng cô nhưng luận về khả năng chiến đấu thì cô còn kém hắn xa, đúng như người ông của cô nói, thánh thể sẽ dẫn đầu thời đại này”.
“Giải phong ấn cho ta”, thấy Diệp Thành khó khăn chống lại, Hồng Trần Tuyết lạnh lùng nhìn hai lão già hắc bạch ở bên: “Các người đừng ép ta nổi điên”.
“Thần nữ, ta cũng là vì nghĩ tốt cho Đan Tôn Điện thôi, mong thần nữ đừng làm khó chúng ta”.
“Muội cho rằng hôm nay hắn thoát được sao, thật nực cười”, hai lão già còn chưa dứt lời thì đã bị Thần Tử của Đan Tôn Điện ngắt lời, hắn ta bật cười u ám nhìn Hồng Trần Tuyết.
“Ta thề ngươi sẽ chết rất thảm”, Hồng Trần Tuyết lãnh đạm nói, sắc mặt càng thản nhiên hơn, người hiểu bà sẽ biết khi bà càng bình tĩnh thì lại càng đáng sợ.
“Ta thừa nhận hắn rất mạnh”, Thần Tử Đan Tôn Điện khẽ phất quạt nhếch miệng, trong ánh mắt rõ vẻ giảo hoạt, “nhưng cho dù hắn thắng được hai mươi bảy Thần Tử thì hãy còn có ta, ta còn chu đáo chuẩn bị cho hắn một cái bẫy khác, không biết hắn có thoát được không”.
Chương 1990: Giết liên tục
“Hèn hạ”, Hồng Trần Tuyết lạnh giọng nói, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh lùng, bà đã hiểu quá rõ người sư huynh này của mình, từ nhỏ hắn ta đã luôn làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình, bà có lý do để tin rằng kẻ tiểu nhân này vẫn còn có kế hoạch khác, mà đó cũng là thế thua được bày ra để nhằm vào Diệp Thành.
“Là hắn gây sự với ta trước”, thần tử Đan Tôn Điện cười bỡn cợt, vẻ mặt nham hiểm, xảo quyệt.
“Haiz!”, thấy thần nữ và thần tử nhà mình thù địch nhau như vậy, hai lão hắc bạch của Đan Tôn Điện đều thở dài, bọn họ như vậy, sớm muộn gì cũng khiến Đan Tôn Điện sụp đổ, tan rã.
“Thần tử của Dương Đỉnh Thiên Tông bị chém đầu rồi”, khi hai người thở dài thì có người hét lên.
Nghe vậy, dù là Hồng Trần Tuyết, thần tử Đan Tôn hay hai lão hắc bạch đều ngước mắt lên nhìn.
Chỉ thấy có một bóng người toàn thân đẫm máu rơi xuống khỏi hư thiên, đầu đã bị chém rơi, nguyên thần cũng khó thoát khỏi kiếp bị huỷ diệt, đó chính là thần tử của Dương Đỉnh Thiên Tông, tướng chết của hắn ta cực kỳ thê thảm.
“Khốn kiếp”, Đại Thánh của Dương Đỉnh Thiên Tông nổi trận lôi đình, tiến lên một bước đặt chân vào trong vòng chiến.
Nhưng ông ta còn chưa ra tay giết Diệp Thành thì Cửu Tiêu Tiên Kiếm đang lơ lửng trên bầu trời cao đã rung lên, quét ra một đạo tiên mang khoáng thế, một người cấp bậc Đại Thánh lập tức bị chém thành tro bụi ngay tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh này, tu sĩ bốn phương đều hít vào một hơi khí lạnh, vô thức nhìn về hướng Cửu Tiêu Chân Nhân, lời nói lúc trước của ông ta không phải nói đùa, mà là làm thật!
Phụt!
Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thì máu tươi đã văng khắp thương khung, nhuộm đỏ trời cao, lại có người đổ máu trên hư không.
Người đó là thần tử của Ngân Nguyệt Thánh Tông, huyết mạch không yếu, sức chiến đấu cũng không yếu nhưng chẳng thể địch lại thần uy của Thánh thể, bị một đao của Diệp Thành chém chết, nguyên thần chạy trốn cũng bị kiếm Xích Tiêu tiêu diệt.
Đại Thánh của Ngân Nguyệt Thánh Tông cũng nổi giận, muốn xông vào tiêu diệt Diệp Thành nhưng không dám đặt chân vào đó, Đại Thánh của Dương Đỉnh Thiên Tông là một ví dụ đẫm máu, bước vào là sẽ bị giết chết ngay.
“Giết cho ta”, trên hư thiên vang lên tiếng rống ầm trời, thần tử Phượng Hoàng xung phong đi đầu, lao lên phía trước, trong tay là thần thông khoáng thế, đó là một con phượng hoàng lửa, biển lửa thiêu đốt thiên địa, muốn nuốt chửng Diệp Thành.
“Mở”, Diệp Thành giẫm nát con phượng hoàng lửa ấy, sau đó dùng kiếm phá tan biển lửa, thần tử Phượng Hoàng bị đẩy lùi, hứng chịu phản phệ dữ dội, Thần thể bị thương, máu phượng hoàng chói lọi.
“Giết”, thần tử Thần tộc xông lên, trên đầu hắn ta lơ lửng một chiếc gương thần, bắn ra thần mang huỷ diệt.
“Phá”, Diệp Thành hét lên, khí huyết ngút trời rót vào trong kiếm, phá huỷ thần mang đó, hắn trở tay chém ra một đao khiến thần tử Thần tộc máu xương lẫn lộn, bay thẳng ra ngoài.
“Chết đi!”, thần tử Yêu tộc bay lên trời, ôm sơn ấn khổng lồ lăng thiên đè xuống.
“Cút”, Diệp Thành mạnh mẽ bá đạo, Thánh thể va mạnh, phá vỡ sơn ấn khổng lồ ấy, cơ thể cường đại của hắn cũng khiến cơ thể của thần tử Yêu tộc nổ tung, rơi xuống khỏi hư thiên, tạo thành một cái hố lớn.
“Bao vây lấy hắn”, bốn đại thần tử bao vây từ bốn hướng, mỗi người ném ra một chiếc cờ chiến, tập hợp thành pháp trận cấm chế, phong ấn bốn phương, bao vây Diệp Thành ở trong muốn giết chết hắn.
Diệp Thành không nói lời nào, liên tiếp chém đứt từng chiếc cờ chiến, hắn tựa như giao long bay ra từ khe hở, nhất kiếm Phong Thần đâm xuyên qua đầu mày của thần tử hướng đó, chém cả nguyên thần của hắn ta.
Ba thần tử còn lại biến sắc, lập tức lùi về sau chạy trốn nhưng đã muộn, Diệp Thành như một bóng ma, bay tới sau lưng một người, không nói một lời đã vung đao chém, thân thể và nguyên thần của thần tử đó cùng bị tiêu diệt, hai thần tử còn lại cũng không thoát khỏi kiếp nạn, hoá thành tro bụi trên hư thiên.
Vì điều này, Diệp Thành cũng phải trả cái giá đắt, sống lưng hắn bị một thần tử mặc áo đen chém rách tạo thành một khe rãnh, hắn còn chưa đứng vững đã bị một sát tiễn màu đen bắn xuyên qua ngực.
Đối phương quá đông người, chỉ trong tích tắc, đòn tấn công từ bốn hướng đã lại tới, giăng khắp bầu trời, đến Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo vô song cũng bị tấn công tàn tạ, ngâm trong máu tươi, máu văng khắp đất trời.
Tách
Những người xem chiến nhìn mà sợ hết hồn hết vía, một mình đấu với hai mươi bảy người mà hắn vẫn giết được sáu thần tử.
Nhưng trận chiến không vì sáu thần tử bị giết mà dừng lại, Diệp Thành điên rồi, hai mươi mốt thần tử còn lại cũng điên rồi, liều mạng chiến đấu, dáng vẻ như không giết được Diệp Thành thì không chịu dừng lại.
“Giết”, hai mươi mốt thần tử đều mang vẻ mặt dữ tợn, bọn chúng sử dụng cấm pháp, pháp khí khủng bố, thần thông mạnh mẽ, sát trận huỷ diệt giăng ra khắp trời, chiến đấu trời long đất lở.
“Chiến”, Tiên Luân Thiên Sinh hoạt động, Thánh thể hồi phục, Diệp Thành đứng dậy chiến tiếp với khí huyết ngút ngàn, hắn như hồng hoang giao long mang theo khí thế nuốt chửng bát hoang, Thánh hải màu vàng kim lập tức nhấn chìm một người.
Hắn thật sự quá mạnh, khí huyết dường như không bao giờ cạn, càng chiến càng hăng, một mình chiến đấu với rất nhiều thần tử nhưng vẫn mạnh mẽ bá đạo, hết lần này đến lần khác bị nhấn chìm rồi lại hết lần này đến lần khác thoát ra được, có ý chí chiến đấu ta là vô địch, ngạo nghễ liếc nhìn bốn phía, hắn chiến đấu khiến đất trời cũng phải bay màu.
Rất nhiều thần tử đã bị dồn ép phát điên, sức sống của Diệp Thành quá bền bỉ khiến mọi người muốn điên lên.
Cảnh tượng đẫm máu lại xuất hiện, từng thần tử đổ máu, thân thể và nguyên thần đều bị phá huỷ, chẳng những không giết được Diệp Thành mà còn bị hắn giết lại, hai mươi bảy người bị giết sạch chỉ còn lại chưa tới mười người.
Những người còn lại đều sợ hãi, một số đã kéo lê thân thể đẫm máu rút lui khỏi vòng chiến đấu, nếu đánh tiếp thì bọn hắn cũng sẽ bị chém, Thánh thể quá mạnh, mạnh đến mức khiến người ta hãi hùng.
Tuy nhiên, dù có người bỏ chạy nhưng vẫn còn người chiến đấu, trong vòng chiến vẫn còn bốn người, một người là Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành, ba người còn lại là thần tử Phượng Hoàng, thần tử Thần tộc và thần tử Yêu tộc.
Ba tên này có nghị lực kiên định, hai mươi bảy thần tử đã bị chém hết mười tám, sáu tên bỏ chạy, nhưng bọn chúng vẫn liều chết chiến đấu như chó điên, thật sự là không chết không dừng lại.
“Ta không tin”, trên hư thiên, thần tử Phượng Hoàng quỳ xuống, bị một chưởng của Diệp Thành hất văng khỏi hư thiên, hắn ta bò ra khỏi cái hố sâu dưới đất, máu phượng hoàng tung toé khắp vùng trời.
“Vậy ta sẽ đánh tới khi ngươi tin”, Diệp Thành bay xuống tung ra một chưởng lăng thiên, thần tử Phượng Hoàng vừa bay lên đã bị một chưởng của hắn hất xuống, Thần thể nứt ra, có thể nói là máu xương tung bay.
“Nếu không vì Phượng Hoàng tiền bối có ơn với ta thì ta đã giết chết ngươi bằng một chưởng rồi”, Diệp Thành lạnh giọng quát, bàn tay che trời hất thần tử Phượng Hoàng ra khỏi vòng chiến, hắn ta văng ra nghiền nát một ngọn núi ở nơi xa.
“Thần tử”, Đại Thánh của Phượng Hoàng tộc xông lên, bay thẳng về hướng thần tử Phượng Hoàng.
“Ngươi chán sống rồi”, một Đại Thánh khác của Phượng Hoàng tộc nổi cơn tam bành, đặt chân vào vùng thiên địa đó, sức mạnh hủy diệt trong lòng bàn tay dâng trào, lạnh lẽo mà đáng sợ, ông ta muốn một chưởng giết chết Diệp Thành.
Nhưng ông ta còn chưa ra tay, Cửu Tiêu Tiên Kiếm lơ lửng trên trời cao đã ngân vang, nhất kiếm chém ra một đạo tiên mang, chém văng Đại Thánh của Phượng Hoàng tộc ra xa, suýt chút nữa khiến ông ta tử vong.
“Cửu Tiêu, ngươi thật sự muốn đối đầu với Phượng Hoàng tộc của ta sao?”, Đại Thánh đó tức giận hét lên rung chuyển đất trời, ông ta không phải Đại Thánh bình thường, mà đã đạt đến điểm khó đột phá của Chuẩn Đế, nếu không ông ta đã bị Cửu Tiêu Tiên Kiếm đó chém chết từ lâu rồi.
“Lão hủ đã nói trước rồi, các ngươi cũng không phản đối, bây giờ kêu gào như vậy thì có lý gì?”, Cửu Tiêu Chân Nhân nhàn nhạt nói: “Đường đường là Phượng Hoàng tộc, ngươi không thua nổi à?”
“Ngươi…”, Phượng Hoàng Đại Thánh bị lời này làm cho ói máu, khí huyết lập tức giảm xuống đến cực điểm.
“Được, được lắm”, Đại Thánh đi cứu thần tử Phượng Hoàng đã trở về, còn đưa thần tử Phượng Hoàng đã ngất xỉu, toàn thân máu me đầm đìa về, nghe thấy lời này của Cửu Tiêu Chân Nhân, ông ta tức quá hoá cười.
“Thua là thua, trẻ không được thì già lên, các ngươi đúng là sỉ nhục uy danh của tiền bối”, Cửu Tiêu Chân Nhân hừ lạnh: “Còn nữa, đừng lấy Phượng Hoàng tộc ra để hù doạ lão phu”.
“Ta muốn xem ngươi có thể bảo vệ hắn được đến lúc nào”, Phượng Hoàng tộc Đại Thánh quay đầu lại, nhìn tu sĩ trẻ tuổi tứ phía: “Kẻ nào giết được Diệp Thành, Phượng Hoàng tộc ta sẽ thưởng cho một Đại Thánh Binh, ba Thánh Vương Binh, chín Thánh Nhân Binh, lời nói này mãi mãi có hiệu lực, ai lấy được đầu hắn thì sẽ có thưởng”.
“Phượng Hoàng tộc điên rồi à?”, Phượng Hoàng tộc Đại Thánh vừa dứt lời đã khiến vùng thiên địa trở nên xôn xao.
“Lão bối tu sĩ không được tham chiến, Phượng Hoàng tộc Đại Thánh lại triệu tập những tu sĩ trẻ có mặt ở đây cùng giết Diệp Thành!”, có người thở dài: “Nói thẳng ra là đánh hội đồng”.
Chỉ là, tuy Phượng Hoàng tộc hào phóng, nhưng các tu sĩ trẻ chẳng ai dám đặt chân vào vùng thiên địa đó, đó là vùng đất chết, có một vị sát thần mạnh mẽ, vào được nhưng không ra được.
Bình luận facebook