-
Chương 2001-2005
Chương 2001: Như bổ dưa
Dưới chân núi, các đệ tử và trưởng lão đi ngang qua đều kinh ngạc, ngẩng mặt lên nhìn, lúc thì khóc lúc thì cười, cũng không biết trên núi đang làm cái gì, muốn vào xem, lại bị kết giới ngăn cản.
Đêm dần khuya, đám Diệp Thành vẫn ngồi trên đỉnh núi, ngẩng mặt nhìn sao trời, sắc mặt mỗi người đều tang thương, giống như đang nhìn về cố hương, hai trăm năm quá lâu, kiếp trước kiếp này, cũng làm già nua năm tháng.
Diệp Thành lần đầu tiên phóng túng, uống đến say khướt, rúc dưới tảng nham thạch, chìm vào giấc ngủ.
Mọi người nhìn hắn, lộ ra nụ cười mãn nguyện, nhìn thấy những sợi tóc bạc của hắn, thì đều đau lòng, chỉ mới hơn hai trăm tuổi, lại trông tang thương như một ông lão tuổi xế chiều, cực kỳ mỏi mệt.
Sáng sớm, tia sáng mặt trời rải khắp Hằng Nhạc Tông, phủ lên mảnh linh sơn này một chiếc áo bình yên.
Trời còn chưa sáng hẳn, đã thấy các đệ tử chăm chỉ ra bên ngoài động tiên ngồi thiền, hấp thu tinh hoa trời đất, tuy chỉ là một tông môn nhỏ, cũng có chí tiến thủ mạnh mẽ, tất cả đều tiến hành một cách rành mạch có trật tự.
Nhưng, hình ảnh đẹp đẽ điềm nhiên này, cuối cùng bị một tiếng quát uy nghiêm như có như không từ hư thiên phá vỡ: “Thánh chủ có lệnh, Hằng Nhạc Tông lập tức phái một nghìn nữ đệ tử tiến đến Huyết Nguyệt Tông”.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong Hằng Nhạc Tông, đặc biệt là các nữ đệ tử, sắc mặt đều tái nhợt, cơ thể mềm mại không nhịn được mà run rẩy, mắt ngấn lệ, tựa như đã biết kết cục bi thảm của minh.
Diệp Thành bị bừng tỉnh, liếc mắt nhìn hư thiên, mới thấy đó là ba ông lão, đều là cấp Chuẩn Thánh, khí thế ba người nối liền, nghiền ép khiến hư thiên ầm vang, giống như sấm sét.
“Ta đã nói mà! Đi đến đâu ở đó có chuyện”. Diệp Thành đứng lên, mạnh mẽ vươn vai.
“Sư tổ, Hằng Nhạc Tông là tông môn lệ thuộc của Huyết Nguyệt Tông?”, Liễu Dật nhìn về phía Hằng Nhạc Chân Nhân.
“Từ lâu đã là vậy rồi”. Hằng Nhạc Chân Nhân nhẹ nhàng gật đầu: “Thân ở loạn thế, không thể không dựa vào giáo phái lớn, cũng không muốn quanh năm bị Huyết Nguyệt Tông coi là nô lệ, không chút tôn nghiêm”.
“Hơn một nghìn nữ đệ tử, Huyết Nguyệt Lão Tổ đúng là tàn độc”. Hằng Thiên Thượng Nhân lạnh lùng nói.
“Sư huynh, với ba người kia, huynh lên hay là ta lên”. Diệp Thành cười nhếch miệng nhìn Liễu Dật.
“Tùy ý”.
“Vẫn là để ta đi!”, Diệp Thành vặn vặn cổ, rất tự giác xách lên Xích Tiêu.
“Các ngươi khinh người quá đáng”. Một bên khác, lão tổ của Hằng Nhạc Tông - Chân Dương Đạo Nhân đã bay lên trời, lạnh lùng nhìn ba ông lão áo bào tím: “Các nàng đều là người sống”.
“Vậy thì sao”. Một ông lão áo tím trong số đó cười giễu cợt: “Huyết Nguyệt Lão Tổ sắp đột phá, cần tinh nguyên trinh nữ, bọn họ nên cảm thấy vinh hạnh mới phải, ngươi muốn chống lại?”
“Các ngươi…”. Chân Dương Đạo Nhân định nổi bão, nhưng lời đến miệng lại giữ lại, bởi vì ba ông lão áo tím giây trước vẫn còn nguyên vẹn, trong chớp mắt đã mất đầu.
Chân Dương Đạo Nhân biến sắc, tất cả mọi người trong Hằng Nhạc Tông cũng đều cực kỳ hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì, ba vị Chuẩn Thánh khoẻ mạnh, trong nháy mắt đã bị chém đầu, vô cùng máu me.
Diệp Thành bước trên hư thiên, niêm phong nguyên thần của ông lão áo bào tím lại trên hư thiên.
Mọi người lúc này mới biết là ai đã ra tay, nhưng không phải chỉ là một người mặc áo đen đeo mặt nạ sao? Cũng không nhìn rõ hắn ta đã ra tay như thế nào, đầu của ba Chuẩn Thánh đã chuyển nhà rồi.
Đặc biệt là Chân Dương Đạo Nhân, thân thể già nua đang run rẩy, Diệp Thành mạnh mẽ, làm cho lòng ông ta phát run, thân là lão tổ của Hằng Nhạc Tông, ông ta vậy mà không biết trong tông còn ẩn giấu một đại thần như vậy.
“Sư tôn!”. Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân cũng đã lên trên trời, trong Hằng Nhạc Tông hiện nay, bọn họ thân là người chuyển thế, đều là đồ đệ của Chân Dương Đạo Nhân này.
“Đây... đây là ai!”. Chân Dương Đạo Nhân miệng lưỡi khô khốc nhìn đám người Hằng Nhạc Chân Nhân.
“Bạn cũ”.
“Người bạn cũ này của ngươi, cũng quá…”
“Tha mạng, tha mạng!”. Ba ông lão áo tím mặc dù đã bị phong ấn, nhưng vẫn chưa chết, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Diệp Thành, có thể chém bay đầu của bọn họ trong nháy mắt, thì phải là mạnh đến mức nào.
“Chuyện này dễ bàn, dễ bàn mà!”. Diệp Thành lộ ra hai hàm răng trắng tinh, tuy là đang cười, nhưng ở trong mắt ba ông lão áo tím, lại khiến người ta vô cùng sợ hãi, đây là một sát thần.
Tiếng kêu thảm thiết rất nhanh vang lên, Diệp Thành đã ấn một chưởng lên đỉnh đầu của một ông lão áo tím trong số đó, sử dụng bí pháp Sưu Thần, cưỡng ép cướp đoạt ký ức của ông ta, người đó chết ngay tại chỗ.
“Thế nào?”. Liễu Dật tiến đến: “Trong Huyết Nguyệt Tông, có thể có Chuẩn Thánh Vương trấn giữ”.
“Sư huynh cũng quá đề cao bọn họ rồi”. Diệp Thành cười: “Chỉ có một vị cấp Thánh Nhân”.
“Bên này dễ xử lý rồi”. Liễu Dật cầm kiếm Thái Cực, khí tức sát phạt lập tức bộc lộ.
“Đệ đi là được rồi”. Diệp Thành một bước súc địa thành thốn bước ra ngoài linh sơn, thẳng đến một phương.
“Xem ra ta là người giải quyết hậu quả”. Liễu Dật lắc đầu cười, một kiếm chém hai ông lão áo tím còn lại, thu lấy túi đựng đồ của bọn họ, giao lại cho bọn Hằng Nhạc Chân Nhân.
“Tiền bối, Huyết Nguyệt Tông bên kia…”, Chân Dương Đạo Nhân vẻ mặt lo lắng, muốn nói lại thôi.
“Sư tôn yên tâm, Hằng Nhạc Tông sẽ không sao!”. Hằng Thiên Thượng Nhân cười nói, cực kỳ tự tin về chiến lực của Diệp Thành, hai mươi bảy thần tử cũng không bắt được hắn, chỉ một Thánh Nhân, dễ như trở bàn tay.
“Vậy... vậy thì tốt”. Chân Dương Đạo Nhân không khỏi lau mồ hôi lạnh, tu đạo hơn nghìn năm, cũng chưa gặp qua người hung hãn như Diệp Thành, chém đầu của Chuẩn Thánh giống như bổ dưa vậy.
Chương 2002: Độ chúng sinh
Diệp Thành một đường vượt qua sông hồ lớn, đáp xuống một vùng biển máu cuồn cuộn sóng lớn.
Trời đất nơi đây đen kịt, biển máu cũng vô cùng đáng sợ, xa xa có thể nghe thấy tiếng gào thét, có thể thấy oán linh giãy giụa trong biển, cho dù đã chết cũng khó được giải thoát.
Ngoài ra biển máu cũng tự động trở thành hiện tượng lạ, có một vầng trăng mờ treo lơ lửng giữa nơi giao nhau của biển và trời, lóe lên ánh sáng u ám lạnh lẽo, vừa xa xăm vừa huyền ảo, vừa lạnh lẽo vừa quạnh hiu, thậm chí là khá kỳ lạ.
Đây là biển Huyết Nguyệt, đã có từ xa xưa, hung danh vang dội, tu sĩ bình thường không dám đặt chân đến, sợ bị oán linh trong biển vấy bẩn Nguyên Thần, cũng sợ bị sóng lớn màu máu đó nuốt chửng.
“Đã có bao nhiêu sinh linh phải chết rồi?”, Diệp Thành thở dài, cả đường đi đều nhìn xung quanh, có thể nhìn thấy được oán khí vô hình, oán linh gào khóc, tạo ra sự thê lương, trong đó có lẽ cũng có người chuyển kiếp.
Hắn bỗng đứng vững trên không trung biển Huyết Nguyệt, niệm chú Tịnh Thế của Đại Nhật Như Lai bằng sức mạnh phách của Nguyên Thần, Phật quang phổ chiếu, rực rỡ và chói lọi, lấy hắn làm trung tâm lan ra bốn phía.
Ngay sau đó, biển Huyết Nguyệt xao động, tiếng kêu gào càng lớn hơn, những nơi Phật quang đi qua, mặt biển màu máu không ngừng bị hủy diệt, những oán linh trong đó lần lượt được giải thoát, biến thành ánh sáng tu di.
Hắn như một vị thần minh, càng giống như một vị Phật, sau gáy còn tỏa ra ánh hào quang, đứng trong biển Huyết Nguyệt, cực kỳ chói mắt, rực rỡ, lấy kinh văn của Phật để độ hóa cho chúng sinh, giúp họ thoát khỏi biển khổ.
Chú Tịnh Thế của Đại Nhật Như Lai rất bá đạo, biển Huyết Nguyệt rộng lớn dần tiêu tán và khô cằn vì được Phật quang chiếu rọi, để lộ ra mặt đất màu đỏ máu và xương cốt chôn vùi trong đất bùn.
“Kẻ nào?”, một tiếng quát vang lên từ nơi tận cuối biển máu, động tĩnh của hắn lớn như thế đã chọc giận nhiều người, chính là Huyết Nguyệt Tông nằm trong chỗ sâu, rất nhiều cường giả kéo đến.
Diệp Thành liếc nhìn, biết người đến là cường giả của Huyết Nguyệt Tông, hắn không còn khách sáo nữa.
Ngay lập tức, Phật quang dung hợp với Thánh quang, mang theo sức mạnh hủy diệt lướt ngang qua biển Huyết Nguyệt, nhưng bất kỳ kẻ nào bị Phật quang và Thánh quang chiếu đến đều bị tiêu diệt, biến thành một tro tàn.
Hắn không có thù với Huyết Nguyệt Tông nhưng Huyết Nguyệt Tông đã gây ra quá nhiều tai họa chết chóc, những sinh linh chết thảm đó, có lẽ có người chuyển kiếp Đại Sở chưa đợi được hắn tìm đến thì đã biến thành oán linh.
Dù là thay trời hành đạo hay trả thù cho người chuyển kiếp Đại Sở, Huyết Nguyệt Tông - kẻ đã làm nhiều điều xấu xa đều sẽ phải tế máu của mình cho mảnh đất máu này, đã là loạn thế thì phải đánh dẹp bằng ý chí kiên cường.
“Là kẻ nào dám lỗ mãng?”, Chuẩn Thánh của Huyết Nguyệt Tông đánh đến, còn kéo theo rất nhiều sát trận đáng sợ.
Thế nhưng dù họ có tu vi cấp Chuẩn Thánh cũng khó mà chặn được Phật quang và Thánh quang, lúc nãy đặt chân đến vùng biển máu đó đã bị nghiền ép thành tro bụi, ngay cả Nguyên Thần cũng khó thoát khỏi bị tiêu diệt, hồn bay phách tán.
Phật quang và Thánh quang đó lan tràn ra, biển máu nhanh chóng khô cằn với tốc độ cực nhanh, một ngọn núi tiên cũng dần lộ ra, lưng tựa vào Âm Nguyệt, bị biển máu nhuộm đỏ, toàn thân toát ra ánh sáng đẫm máu.
Đó là Huyết Nguyệt Tông, vốn dĩ được che giấu bởi bí pháp nhưng lại bị đại thần thông của Diệp Thành ép buộc lộ ra ngoài, Phật quang phổ chiếu, Thánh quang quét qua, càng nhiều người bị tiêu diệt, trở thành hồn trong Phật.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, oán linh trong biển máu kêu gào càng thảm thiết, khiến người ta nghe mà não lòng.
Đó là một cảnh tượng kinh hoàng, từng nhóm người bị tiêu diệt, tính mạng con người cứ như cỏ rác, họ kiêu ngạo xem thường người khác đến chết cũng chưa từng nghĩ rằng thảm họa sẽ đến nhanh như thế.
“Biển Huyết Nguyệt xảy ra chuyện gì vậy?”, không ít tu sĩ vây quanh bờ biển, đều chỉ trỏ bàn tán nhưng lại không dám bước chân vào trong, sợ sẽ gặp hậu họa, trở thành oan hồn ở vùng đất máu.
“Có tu sĩ thực lực mạnh tìm đến Huyết Nguyệt Tông báo thù”, ai đó nói: “Trận thế khủng khiếp này thì có lẽ đối phương ít nhất cũng là Thánh Nhân, thậm chí là Chuẩn Thánh Vương, ngay cả biển Huyết Nguyệt cũng đã khô cạn rồi”.
“Đây là báo ứng đấy”, nhiều người đều lạnh lùng nói: “Đúng là ông trời có mắt, nên khiến đám súc sinh này xuống địa ngục từ lâu rồi, cho chúng bớt gây họa hại sinh linh thế gian rơi vào lầm than”.
Biển Huyết Nguyệt vô tận khô cạn hoàn toàn, tiên sơn của Huyết Nguyệt Tông cũng sụp đổ trong tiếng bàn luận.
Một người đầu tóc bù xù lao ra từ trong đống đổ nát, cả người bê bết máu, hung dữ như ác quỷ, huyết sát cuồn cuộn ngút trời lao thẳng đến trước mặt Diệp Thành, chính là lão tổ của Huyết Nguyệt Tông.
Nhưng ông ta bị thương quá nặng, không phải do Diệp Thành đánh mà là do ông ta bị phản phệ sau khi thăng cấp Chuẩn Thánh Vương thất bại, không chỉ không thể bước thêm một bước nữa mà ngược lại suýt nữa đã chết.
Mặc dù không phải do Diệp Thành đánh nhưng cũng có liên quan đến Diệp Thành, nếu không phải Diệp Thành đến làm loạn thì biển máu đã không làm tâm cảnh ông ta loạn, ông ta cũng sẽ không đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi bị phản phệ.
“Ta không thù không oán với ngươi, ngươi ức hiếp người quá đáng”, lão tổ Huyết Nguyệt nổi giận nói.
“Không thù không oán? Ngươi nói lời này có thấy trái lương tâm không?”, Diệp Thành bước vào không trung đi đến, cúi đầu nhìn lão tổ Huyết Nguyệt: “Mấy năm nay ngươi đã hại biết bao người phải chết, e là ngươi cũng không đếm được nhỉ”.
Chương 2003: Mặt dây chuyền
“Rốt cuộc người là ai?”, lão tổ Huyết Nguyệt khàn giọng gào lên như một kẻ điên.
“Hằng Nhạc Tông, ta che chở”, Diệp Thành nhàn nhã nói, lơ lửng giữa không gian, uy nghiêm lạnh lùng: “Còn những oán thù khác, ta cũng lười nói, chỉ một thôi là đủ”.
“Hay, hay đấy”, lão tổ Huyết Nguyệt gầm lên một tiếng, nghịch thiên đánh tới, một chưởng chém đứt bầu trời.
Diệp Thành giơ Xích Tiêu lên, chém một nhát kiếm vào Ngân Hà, lão tổ Huyết Nguyệt bị một nhát kiếm đánh trúng, ngay cả Nguyên Thần cũng bị cấm trên không trung.
“Cho dù giết được ta thì thế nào, dù sao họ cũng không về được nữa!”. Hình như biết mình rơi vào tình trạng không thể chạy thoát, lão tổ Huyết Nguyệt bật cười, tiếng cười cực kỳ đáng sợ.
“Ta thích sự khí khái của ngươi”, Diệp Thành vung tay lên hất ông ta ra khỏi biển Huyết Nguyệt khô cạn, rơi vào trong đám người đứng vây xem, sau đó một giọng nói thanh thúy vang vọng: “Người nhà ai chết thảm trong tay lão thì cứ có thù tất báo”.
“Ta chờ ngày này từ lâu lắm rồi”, ngay sau đó một lão giả xông lên, cũng không cầm theo đao kiếm mà tấn công ngay tại đó. Một cánh tay của cơ thể Nguyên Thần lão tổ Huyết Nguyệt cũng bị kéo xuống, biến thành sức mạnh Nguyên Thần rồi biến mất giữa đất trời.
“Tên khốn kiếp, trả lại mạng con gái ta lại đây”, một người đàn ngươi cao lớn cũng lao đến, hai mắt đỏ hoe, tay cầm một thanh đao ma đầu, điên cuồng chém xuống như chặt heo.
“Giết!”, người vây đến đánh ngày càng nhiều, đều là những người có thù hận lớn với lão tổ Huyết Nguyệt Tông.
Lão tổ Huyết Nguyệt gào lên thảm thiết nhưng không ai nghe thấy lời của ông ta, vì tiếng gào của ông ta đã bị những người bị ông ta giết che lấp, chẳng ai còn kiêng dè ngươi có phải là Thánh Nhân hay không nữa.
Lão tổ Huyết Nguyệt thật là bi thảm, đường đường là Nguyên Thần cấp Thánh Nhân mà lại bị một đám người điên xé nát thành từng mảnh trong tiếng kêu gào tức giận, còn bi thảm hơn cả bị lăng trì.
Chắc hẳn ông ta chết trong sự uất hận, thế mà lại bị Thiên Cảnh và Hoàng Cảnh bình thường hại cho thê thảm.
Ở bên này, Diệp Thành còn đứng trên mặt biển Huyết Nguyệt khô cạn, mở ra túi chứa đồ ra, đi khắp nơi thu nhặt đồ, những thứ đó đều là bảo vật của Huyết Nguyệt Tông, hắn muốn đem về cho người của Hằng Nhạc Tông.
Đến khi hắn đi ra, trong bóng tối trên bờ biển toàn là người, đa số đều là nước mắt lưng tròng, cung kính hành lễ với hắn, nếu không có hắn, có tám đời của họ cũng trả không được thù cho người thân.
“Hằng Nhạc Tông, ta che chở!”, Diệp Thành khẽ cười, còn không quên giơ tay lên, chọn ra vài người trong đám người đó, đều là những người chuyển kiếp, cũng xem như là bất ngờ lần này.
Nhưng những người đó coi câu nói của hắn như thánh chỉ, ý tứ của hắn rất rõ ràng: thành thật một chút, đừng có chọc vào Hằng Nhạc Tông, nếu không các ngươi sẽ là Huyết Nguyệt Tông tiếp theo.
Không cần hắn nói, mấy người này cũng không dám có ý định gì với Hằng Nhạc Tông, không chỉ không đi chọc vào Hằng Nhạc Tông mà ngược lại sẽ cố gắng tạo quan hệ tốt với bên này, có một vị đại thần bảo vệ như thế, ai dám động vào chứ.
“Được rồi, cứ thế đi”, Diệp Thành phất tay, nói rồi hắn định rời đi nhưng mới đi được hai bước lại quay ngược lại, ánh mắt dán chặt vào một người trung niên hiền lành chất phác trong đám người, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm trên cổ người đó.
“Đạo hữu, có bán mặt dây chuyền này không?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn người trung niên đó.
“Bán… bán chứ!”, người trung niên hiền lành chất phác lập tức gật đầu, ông ta vẫn biết giải quyết thế nào cho ổn thỏa, tiền bối người ta muốn mua dĩ nhiên phải nể mặt, bằng không người ta cướp, ngươi cũng chẳng thể nói gì..
“Không để ngươi chịu thiệt đâu”, Diệp Thành cong môi cười, nhét một túi chứa đồ có năm mươi vạn nguyên thạch cho ông ta, sau đó tự giác lấy mặt dây chuyền của người trung niên đi.
“Đi đây!”, cất mặt dây chuyền vào, Diệp Thành xoay người bước lên không trung, sau đó biến mất không thấy.
Sau khi hắn đi, người trung niên mới vô thức lau mồ hôi lạnh, cũng may ông ta phản ứng nhanh, nếu chọc người ta không vui thì đầu mình sẽ chuyển nhà mất, đó là một sát thần đấy.
Đến khi ông ta mở túi chứa đồ ra nhìn xem thì suýt nữa tè trong quần, nguyên thạch chất thành núi làm cho mắt ông ta lấp lánh sao vàng, một Thiên Cảnh như ông ta chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Sau khi hoàn hồn lại, ông ta vội vàng cất túi chứa đồ vào ngực, sợ người khác nhìn thấy.
Mà người ở đó quả thật cũng đang nhìn ông ta, đồ vật có thể được một sát thần thích chắc chắn là bảo bối.
Họ cũng rất tò mò Diệp Thành cho người trung niên này bao nhiêu tiền, nếu cho nhiều thì không chừng có thể chia được một chút, nếu không thể chia được thì cũng lấy một chút, không thể xin nữa thì chỉ có thể cướp thôi.
Chương 2004: Ba năm
Bầu trời mù mịt, Diệp Thành như được bao phủ tiên quang, tốc độ cực nhanh, trong tay cầm theo mặt dây chuyền trăng lưỡi liềm.
Đế giác bị vỡ tự bay đến, ghép lại với mặt dây chuyền trăng lưỡi liềm trong tay Diệp Thành, trông như có đế uy ẩn hiện, nhưng lại rất ôn hòa, không có chút uy sát nào.
Chuyện khiến hắn nuối tiếc chính là tuy đã ghép được mặt dây chuyền trăng lưỡi liềm, nhưng đế giác này vẫn chưa hoàn thiện, vẫn còn thiếu một mảng, nhưng lại chẳng biết ở đâu, cũng không biết đang trong tay tên tiện nhân nào.
Đến khi quay về Hằng Nhạc Tông, Chân Dương Đạo Nhân đích thân ra nghênh đón, phía sau còn có một nhóm các trưởng lão.
“Từ nay sẽ không còn Huyết Nguyệt Tông nữa”. Diệp Thành khẽ cười, lấy bảo vật có được từ Huyết Nguyệt Tông ra, hắn rất hào phóng, trực tiếp rải từ trên trời xuống, ai nhìn thấy cũng đều có phần.
“Huyết Nguyệt Tông không còn?”. Chân Dương Đạo Nhân sững sờ, trước sau chưa đến ba canh giờ mà đã tiêu diệt tông môn người ta rồi, cũng không cần nhanh đến vậy chứ! Người trước mặt này, phải mạnh đến đâu vậy.
Diệp Thành khẽ cười, đi đến ngọn núi chỗ Hằng Nhạc Chân Nhân và Liễu Dật đang đứng, thả ba năm người chuyển thế kia ra, trong đó còn có một người kiếp trước chính là đệ tử Huyền Nhạc Tông đời Huyền Tự.
“Diệp Thành sư đệ trước sau như một vẫn mạnh mẽ vang dội”. Liễu Dật đưa một vò rượu qua.
“Tâm lạnh rồi, giết người sẽ không còn thương xót”. Diệp Thành cười nhạt: “Thế đạo vẩn đục, pháp tắc tàn khốc, cũng không chứa nổi lòng thương hại, trên tay ta dính đầy máu là máu”.
“Hầy”. Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân đều thở dài, thế gian này có bao nhiêu người như Diệp Thành, bọn họ vốn nên có tinh thần phấn chấn, nhưng ai ai cũng đều biến thành sát thần máu lạnh.
“Sư tổ, ta phải lên đường rồi”. Diệp Thành lấy ra một cái túi đựng đồ, trong đó có rất nhiều đan dược cần thiết khi tu luyện, còn có cả ngọc giản phong ấn ký ức tiên quang.
“Cùng đi đi!”. Hằng Nhạc Chân Nhân cười nói ngay: “Ta đợi lão già đó kia từ khi còn trẻ rồi”.
“Tiến đến Chuẩn Thánh rồi tính tiếp”. Diệp Thành khẽ cười, vẫn là câu kia, Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân, cảnh giới tu vi quá thấp, mỗi lần ra ngoài đều có nguy cơ mất mạng.
Biết ý của Diệp Thành, mấy người Hằng Nhạc Chân Nhân cười ngượng, ngay cả người hung tàn như Diệp Thành cũng không dám đảm bảo sẽ bình yên vô sự, huống hồ là đám Thiên Cảnh và Hoàng Cảnh như bọn họ.
“Năm nào đó lại gặp”. Diệp Thành đến nhanh, đi cũng nhanh, trong tầm mắt của mọi người, đã lên đường cùng Liễu Dật, Hằng Nhạc Tông ở nơi này đối với bọn họ mà nói thì tương đương một trạm nghỉ thôi.
“Đúng là quý nhân của Hàng Nhạc ta”. Ánh mắt Chân Dương Đạo Nhân đầy vẻ kính nể, các trưởng lão khác cũng đều như vậy.
“Hắn là do ta đưa đến”. Thanh niên mặc áo bào trắng Lý Nguyên là người dẫn đường đưa Diệp Thành đến lại càng kích động không thôi, bởi vì quý nhân này, chính là do hắn ta dẫn đến.
“Mau mau, đi tu luyện đi”. Trưởng lão vội vàng thúc giục, vì Diệp Thành đem đến rất nhiều tài nguyên tu luyện, đủ để bọn họ dùng được rất lâu, cũng không thể lãng phí đồ người khác tặng.
Các đệ tử cũng nghe theo, mỗi người tự ôm lấy bảo vật quay về đỉnh núi, nhìn tài nguyên tu luyện phong phú như vậy, dù là lúc tông môn thịnh vượng nhất, những bọn họ cũng chưa từng thấy tài nguyên khổng lồ đến vậy.
Mấy người trong Hằng Nhạc Tông cũng tự mình quay về động phủ, chỉ chờ mong mau chóng thăng tiến đến cấp Chuẩn Thánh, chỉ có lên được cấp bậc đó, mới có tư cách cùng Diệp Thành lên đường tìm người thân.
Toàn bộ Hằng Nhạc Tông bế quan, vốn tưởng sẽ yên tĩnh rất nhiều ngày, nhưng không ngừng có người đến nơi thăm hỏi, không thiếu gì Chuẩn Thánh và Thánh Nhân đều chạy đến kết giao, đây rồi sẽ trở thành một gốc cây lớn.
Chân Dương Đạo Nhân sẽ không từ chối, cũng xem như hưởng chút hào quang từ Diệp Thành, lúc xưa bọn họ nào được vinh quang như thế nào, nếu cơ duyên đã đến, thì cứ hòa bình sống chung với mọi người bốn phương cũng không tệ.
Trên bầu trời mờ mịt, Diệp Thành và Liễu Dật cũng tách ra mỗi người một ngả, ước hẹn trăm năm sau sẽ gặp lại ở Côn Luân Hư.
Năm tháng lại đằng đẵng trôi qua, hắn giống như một người truyền đạo, mà cũng giống như một du khách, phong trần một đường, ăn gió nằm sương, đi qua núi cao trùng điệp, vượt qua hang sâu tăm tối, tiến bước trong mưa bão, dừng chân trong đêm tối, đi đến rất nhiều ngóc ngách đại địa Đông Hoang.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đến khi hắn ra khỏi đại địa Đông Hoang thì thế gian đã trôi qua ba năm.
Ba năm nay, hắn đã tìm được rất nhiều người chuyển thế, sinh mệnh ai cũng như ngọn lửa, chạy khắp bốn phương, đâm chồi nảy mầm, cứ một đời tiếp một đời truyền thừa, mãi đến khi ngọn lửa tan biến vào Huyền Hoang.
Ba năm nay, tóc hắn cũng đã bạc trắng, trông lại càng già hơn, chủ yếu là thăng trầm bãi bể nương dâu, tuy có bí pháp biến đổi chu kỳ, nhưng cũng khó che giấu được, là do hắn đã trải qua quá nhiều.
Lúc này, mặt đất dưới chân hắn đã thuộc Trung Châu của Huyền Hoang, nó rộng lớn hơn cả Đông Hoang, mỗi một tấc đất đã chứng kiến biết bao biến hóa thăng trầm đời người, so với năm tháng dường như còn già hơn.
Lại là một đêm yên tĩnh, hắn mệt nhọc cả một đường, bèn dừng chân ở đại địa Thương Mang, tay cầm bản đồ, thi thoảng còn xem địa hình xung quanh: “Chính là nơi này, chắc sẽ không sai”.
Chương 2005: Dù ngươi biến thành bùn thì ta vẫn nhận ra
Nơi này trước kia vốn không phải đại địa Thương Mang, mà là một vùng Tiên Sơn, Tiên Sơn của Côn Luân Hư, chỉ bởi vì Côn Luân Hư cũng tự phong ấn dị không gian giống như thành cổ Đông Hoang, nên mới biến mất.
“Tự phong đã trăm năm rồi, mà vẫn chưa giải phong”. Diệp Thành lầm bầm, đưa tay cất bản đồ, trầm ngâm cân nhắc, nhất định phải đợi Đại Sở trở về mới giải phong ấn sao? Vậy thì cũng phải lâu lắm.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành rời đi, đến một tòa thành cổ gần đó, thành cổ Côn Luân.
Cũng cách Côn Luân Hư rất gần, thành Côn Luân đương nhiên rất sầm uất, đến khi về đêm cũng vậy.
Diệp Thành đi vào, đập vào mắt toàn người là người, nhiều đến mức người ta giật mình, không chỉ có tu sĩ loài người, mà còn có yêu tu, ma tu và man tu, đủ các hình thù kỳ quái, chỉ có thứ ngươi không nghĩ ra được chứ không có thứ ngươi không thấy được, cả một nhóm hỗn tạp đủ thứ giống như đã hẹn nhau trước vậy.
Chủ yếu là huyết mạch của bọn họ đều thuộc loại đứng đầu, có mấy loại khiến Thánh Huyết của hắn cũng phải dao động, quá cổ xưa, ngay cả với năng lực của hắn cũng không thể nhận biết được hết, mà chỉ biết được những người cực kỳ mạnh.
Ngoài ra, hai bên đường còn bày bán các quầy hàng, chủ các quầy hàng đều là các ông lão, bảo vật được bán cũng rất bất phàm, tiếng gào thét không ngừng vang lên, Diệp Thành nhìn mà hoa cả mắt.
Diệp Thành không dám coi thường mấy ông lão này, đừng thấy bọn họ buôn bán không có gì đặc biệt, những thực ra tu vi đều cao thâm, hắn nhìn qua không dưới mười người có cấp bậc Đại Thánh.
“Đến cũng đến rồi, tiêu chút tiền vậy!”. Nói rồi, lại tìm đến một quầy hàng tìm kiếm.
Quầy hàng bán phần lớn là pháp khí, tiên kiếm, chuông lớn, linh cảnh, lò đồng, bảo ấn các thứ đều có đủ, cấp bậc đều không thấp, thấp nhất cũng là Chuẩn Thánh Binh, còn có mảnh vỡ Đại Thánh Binh.
“Lão phu nhìn một vòng là biết ngươi có mắt nhìn”. Chủ quầy hàng hút thuốc, rít một hơi nhả khói thành từng vòng tròn, giống như thầy đồng vậy, ngồi dưới đất tu tiên.
“Đống Thánh Binh này, tôi lấy hết”. Diệp Thành lấy pháp khí cấp bậc Thánh Nhân gom vào một chỗ.
“Lấy hết?”. Ông chủ quầy hàng nhướng mày, bất giác đưa mắt đánh giá Diệp Thành: “Thằng nhóc, à không đúng, cậu nhóc, mấy bảo bối này tốn nhiều tiền đấy, ngươi chắc chắn có nhiều tiền vậy không? Nửa đêm nửa hôm, ngươi đừng có đừng trêu ghẹo ta mua vui”.
“Không thiếu tiền, ông có thể tính ta rẻ chút”. Diệp Thành nhếch môi khẽ cười.
“Đương nhiên là tính rẻ rồi, nếu lấy hết, thì giá này không trả giá”. Ông chủ quầy hàng trực tiếp giơ hai ngón tay: “Không phải hai trăm vạn nguyên thạch, là hai nghìn vạn”.
“Không trả giá, tặng tôi thêm một cái thì sao”.
“Thành giao”.
“Được rồi!”. Diệp Thành đưa túi đựng đồ qua, vung tay lấy hết pháp khí cấp Thánh Nhân.
“Chỗ ta còn có Thánh Vương Binh và miếng vỡ Đại Thánh Binh, ngươi không xem thử sao?”. Chủ quầy hàng xoa xoa tay: “Nếu lấy hết thì cũng có thể tính rẻ, ngươi cũng không thiếu chút tiền này!”
“Cái này thực sự mua không nổi”. Diệp Thành ho khan một tiếng, quay người rời đi, tiền hắn đem theo thực sự không ít, nhưng vấn đề là Thánh Vương Binh và mảnh vỡ Đại Thánh Binh đều rất đắt.
Rời khỏi quầy hàng, hắn vẫn chưa dừng lại, đi đi lại lại từng quầy hàng, hơn nữa ra tay rất quyết đoán, đều là mua pháp khí, vả lại đều là Thánh Vương Binh, số lượng không hề ít.
Hắn tính toán rất tốt, tìm được người chuyển thế rồi sẽ đưa mỗi người một cái, có pháp khí mạnh bảo vệ bản thân cũng xem như cũng đảm bảo được an toàn, hắn nghĩ Thánh Chủ như hắn làm việc cũng rất chu toàn.
Nhờ hắn mà các quầy hàng trên đường đều đóng cửa sớm, họ thích các khách mua hàng như vậy, dứt khoát nhanh nhẹn không dài dòng, mà không phải chỉ mua một, mà đều là mua thành từng đống từng đống.
Không biết qua bao lâu hắn mới ngừng tay, mở túi đựng đồ ra nhìn vào trong, không đành lòng nhìn thẳng, trong lòng đau xót, tiêu hết toàn bộ nguyên thạch, một miếng cũng không còn.
Tiền đã tiêu sạch, tâm cũng tịnh rồi, buồn chán đi dạo một vòng, lại thấy không ít bảo bối, nhưng không còn tiền mua, thiếu chút nữa hắn đã lấy đan dược để đổi rồi.
Cuối cùng, hắn mới đi thẳng đến trung tâm thành, thành này không có người chuyển thế Đại Sở, nếu đã không có thì không cần lãng phí thời gian, đại lục Huyền Hoang rất lớn, đường hắn muốn đi, còn rất rất dài.
“Cũng không kém hơn thành cổ Đông Hoang”. Đi thẳng một đường, Diệp Thành có chút thổn thức, ngay cả đình đài lầu gác hay cầu hình vòm đều được chạm khắc bằng ngọc, du bị phá hủy nhưng cũng bán ra tiền.
“Ta nói này, có phải ngươi mù rồi không, không thấy ta à?”. Đang đi thì Diệp thành bỗng cảm thấy sau lưng có người chọc vào người hắn, âm thanh đó rất quen thuộc, là người quen.
Diệp Thành theo bản năng quay đầu thì thấy một người để râu, chính là bạn tốt năm xưa: Yên lão đạo.
“Sao vậy, bất ngờ lắm sao!”. Thấy Diệp Thành ngây người, Yên lão đạo khẽ vuốt râu của mình.
“Ông đến đại lục Huyền Hoang lúc nào”. Quả thực Diệp Thành rất kinh ngạc, cũng không nghĩ sẽ gặp Yên lão đạo ở đây, có lẽ trong thành này quad đông, lúc nãy hắn đi ngang qua, có lẽ không phát hiện ra.
“Sớm hơn ngươi ba năm”. Yên lão đạo lấy ra một vòi rượu: “Chuyện kinh thiên của tên nhóc ngươi mấy năm nay, ta nghe không thiếu gì, lỗ tai cũng như mọc kén đây này”.
“Không phải, ta che giấu kỹ như vậy, ông cũng nhận ra được?”, Diệp Thành ngạc nhiên nói.
“Lại xem thường ta rồi đúng không”. Yên lão đạo gãi cái đầu như ổ gà của mình: “Lão già ta có thần thông thiên phú, cho dù ngươi biến thành bùn thì ta vẫn nhận ra ngươi được thôi”.
“Ông so sánh như vậy, đúng là hình tượng rõ thật”. Diệp Thành lên tiếng đầy thâm ý.
“Nói gì cũng vô dụng, để ta đưa ngươi đến một chỗ hay ho”. Yên lão đạo cũng không quan tâm Diệp Thành có đồng ý hay không liền kéo hắn đi, chen vào đám người, bước vào một tửu lâu.
“Ồ!”. Mới vừa vào, Diệp Thành đã kinh ngạc hô lên, chỉ trách tửu lâu này lớn quá thể, cả một không gian đại thế giới, không phải cấp bậc Chuẩn Đế cũng không thể mở được.
“Nào, xem đi, có người quen hay không”. Yên lão đạo nhìn Diệp Thành.
Dưới chân núi, các đệ tử và trưởng lão đi ngang qua đều kinh ngạc, ngẩng mặt lên nhìn, lúc thì khóc lúc thì cười, cũng không biết trên núi đang làm cái gì, muốn vào xem, lại bị kết giới ngăn cản.
Đêm dần khuya, đám Diệp Thành vẫn ngồi trên đỉnh núi, ngẩng mặt nhìn sao trời, sắc mặt mỗi người đều tang thương, giống như đang nhìn về cố hương, hai trăm năm quá lâu, kiếp trước kiếp này, cũng làm già nua năm tháng.
Diệp Thành lần đầu tiên phóng túng, uống đến say khướt, rúc dưới tảng nham thạch, chìm vào giấc ngủ.
Mọi người nhìn hắn, lộ ra nụ cười mãn nguyện, nhìn thấy những sợi tóc bạc của hắn, thì đều đau lòng, chỉ mới hơn hai trăm tuổi, lại trông tang thương như một ông lão tuổi xế chiều, cực kỳ mỏi mệt.
Sáng sớm, tia sáng mặt trời rải khắp Hằng Nhạc Tông, phủ lên mảnh linh sơn này một chiếc áo bình yên.
Trời còn chưa sáng hẳn, đã thấy các đệ tử chăm chỉ ra bên ngoài động tiên ngồi thiền, hấp thu tinh hoa trời đất, tuy chỉ là một tông môn nhỏ, cũng có chí tiến thủ mạnh mẽ, tất cả đều tiến hành một cách rành mạch có trật tự.
Nhưng, hình ảnh đẹp đẽ điềm nhiên này, cuối cùng bị một tiếng quát uy nghiêm như có như không từ hư thiên phá vỡ: “Thánh chủ có lệnh, Hằng Nhạc Tông lập tức phái một nghìn nữ đệ tử tiến đến Huyết Nguyệt Tông”.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong Hằng Nhạc Tông, đặc biệt là các nữ đệ tử, sắc mặt đều tái nhợt, cơ thể mềm mại không nhịn được mà run rẩy, mắt ngấn lệ, tựa như đã biết kết cục bi thảm của minh.
Diệp Thành bị bừng tỉnh, liếc mắt nhìn hư thiên, mới thấy đó là ba ông lão, đều là cấp Chuẩn Thánh, khí thế ba người nối liền, nghiền ép khiến hư thiên ầm vang, giống như sấm sét.
“Ta đã nói mà! Đi đến đâu ở đó có chuyện”. Diệp Thành đứng lên, mạnh mẽ vươn vai.
“Sư tổ, Hằng Nhạc Tông là tông môn lệ thuộc của Huyết Nguyệt Tông?”, Liễu Dật nhìn về phía Hằng Nhạc Chân Nhân.
“Từ lâu đã là vậy rồi”. Hằng Nhạc Chân Nhân nhẹ nhàng gật đầu: “Thân ở loạn thế, không thể không dựa vào giáo phái lớn, cũng không muốn quanh năm bị Huyết Nguyệt Tông coi là nô lệ, không chút tôn nghiêm”.
“Hơn một nghìn nữ đệ tử, Huyết Nguyệt Lão Tổ đúng là tàn độc”. Hằng Thiên Thượng Nhân lạnh lùng nói.
“Sư huynh, với ba người kia, huynh lên hay là ta lên”. Diệp Thành cười nhếch miệng nhìn Liễu Dật.
“Tùy ý”.
“Vẫn là để ta đi!”, Diệp Thành vặn vặn cổ, rất tự giác xách lên Xích Tiêu.
“Các ngươi khinh người quá đáng”. Một bên khác, lão tổ của Hằng Nhạc Tông - Chân Dương Đạo Nhân đã bay lên trời, lạnh lùng nhìn ba ông lão áo bào tím: “Các nàng đều là người sống”.
“Vậy thì sao”. Một ông lão áo tím trong số đó cười giễu cợt: “Huyết Nguyệt Lão Tổ sắp đột phá, cần tinh nguyên trinh nữ, bọn họ nên cảm thấy vinh hạnh mới phải, ngươi muốn chống lại?”
“Các ngươi…”. Chân Dương Đạo Nhân định nổi bão, nhưng lời đến miệng lại giữ lại, bởi vì ba ông lão áo tím giây trước vẫn còn nguyên vẹn, trong chớp mắt đã mất đầu.
Chân Dương Đạo Nhân biến sắc, tất cả mọi người trong Hằng Nhạc Tông cũng đều cực kỳ hoảng sợ, không biết đã xảy ra chuyện gì, ba vị Chuẩn Thánh khoẻ mạnh, trong nháy mắt đã bị chém đầu, vô cùng máu me.
Diệp Thành bước trên hư thiên, niêm phong nguyên thần của ông lão áo bào tím lại trên hư thiên.
Mọi người lúc này mới biết là ai đã ra tay, nhưng không phải chỉ là một người mặc áo đen đeo mặt nạ sao? Cũng không nhìn rõ hắn ta đã ra tay như thế nào, đầu của ba Chuẩn Thánh đã chuyển nhà rồi.
Đặc biệt là Chân Dương Đạo Nhân, thân thể già nua đang run rẩy, Diệp Thành mạnh mẽ, làm cho lòng ông ta phát run, thân là lão tổ của Hằng Nhạc Tông, ông ta vậy mà không biết trong tông còn ẩn giấu một đại thần như vậy.
“Sư tôn!”. Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân cũng đã lên trên trời, trong Hằng Nhạc Tông hiện nay, bọn họ thân là người chuyển thế, đều là đồ đệ của Chân Dương Đạo Nhân này.
“Đây... đây là ai!”. Chân Dương Đạo Nhân miệng lưỡi khô khốc nhìn đám người Hằng Nhạc Chân Nhân.
“Bạn cũ”.
“Người bạn cũ này của ngươi, cũng quá…”
“Tha mạng, tha mạng!”. Ba ông lão áo tím mặc dù đã bị phong ấn, nhưng vẫn chưa chết, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn Diệp Thành, có thể chém bay đầu của bọn họ trong nháy mắt, thì phải là mạnh đến mức nào.
“Chuyện này dễ bàn, dễ bàn mà!”. Diệp Thành lộ ra hai hàm răng trắng tinh, tuy là đang cười, nhưng ở trong mắt ba ông lão áo tím, lại khiến người ta vô cùng sợ hãi, đây là một sát thần.
Tiếng kêu thảm thiết rất nhanh vang lên, Diệp Thành đã ấn một chưởng lên đỉnh đầu của một ông lão áo tím trong số đó, sử dụng bí pháp Sưu Thần, cưỡng ép cướp đoạt ký ức của ông ta, người đó chết ngay tại chỗ.
“Thế nào?”. Liễu Dật tiến đến: “Trong Huyết Nguyệt Tông, có thể có Chuẩn Thánh Vương trấn giữ”.
“Sư huynh cũng quá đề cao bọn họ rồi”. Diệp Thành cười: “Chỉ có một vị cấp Thánh Nhân”.
“Bên này dễ xử lý rồi”. Liễu Dật cầm kiếm Thái Cực, khí tức sát phạt lập tức bộc lộ.
“Đệ đi là được rồi”. Diệp Thành một bước súc địa thành thốn bước ra ngoài linh sơn, thẳng đến một phương.
“Xem ra ta là người giải quyết hậu quả”. Liễu Dật lắc đầu cười, một kiếm chém hai ông lão áo tím còn lại, thu lấy túi đựng đồ của bọn họ, giao lại cho bọn Hằng Nhạc Chân Nhân.
“Tiền bối, Huyết Nguyệt Tông bên kia…”, Chân Dương Đạo Nhân vẻ mặt lo lắng, muốn nói lại thôi.
“Sư tôn yên tâm, Hằng Nhạc Tông sẽ không sao!”. Hằng Thiên Thượng Nhân cười nói, cực kỳ tự tin về chiến lực của Diệp Thành, hai mươi bảy thần tử cũng không bắt được hắn, chỉ một Thánh Nhân, dễ như trở bàn tay.
“Vậy... vậy thì tốt”. Chân Dương Đạo Nhân không khỏi lau mồ hôi lạnh, tu đạo hơn nghìn năm, cũng chưa gặp qua người hung hãn như Diệp Thành, chém đầu của Chuẩn Thánh giống như bổ dưa vậy.
Chương 2002: Độ chúng sinh
Diệp Thành một đường vượt qua sông hồ lớn, đáp xuống một vùng biển máu cuồn cuộn sóng lớn.
Trời đất nơi đây đen kịt, biển máu cũng vô cùng đáng sợ, xa xa có thể nghe thấy tiếng gào thét, có thể thấy oán linh giãy giụa trong biển, cho dù đã chết cũng khó được giải thoát.
Ngoài ra biển máu cũng tự động trở thành hiện tượng lạ, có một vầng trăng mờ treo lơ lửng giữa nơi giao nhau của biển và trời, lóe lên ánh sáng u ám lạnh lẽo, vừa xa xăm vừa huyền ảo, vừa lạnh lẽo vừa quạnh hiu, thậm chí là khá kỳ lạ.
Đây là biển Huyết Nguyệt, đã có từ xa xưa, hung danh vang dội, tu sĩ bình thường không dám đặt chân đến, sợ bị oán linh trong biển vấy bẩn Nguyên Thần, cũng sợ bị sóng lớn màu máu đó nuốt chửng.
“Đã có bao nhiêu sinh linh phải chết rồi?”, Diệp Thành thở dài, cả đường đi đều nhìn xung quanh, có thể nhìn thấy được oán khí vô hình, oán linh gào khóc, tạo ra sự thê lương, trong đó có lẽ cũng có người chuyển kiếp.
Hắn bỗng đứng vững trên không trung biển Huyết Nguyệt, niệm chú Tịnh Thế của Đại Nhật Như Lai bằng sức mạnh phách của Nguyên Thần, Phật quang phổ chiếu, rực rỡ và chói lọi, lấy hắn làm trung tâm lan ra bốn phía.
Ngay sau đó, biển Huyết Nguyệt xao động, tiếng kêu gào càng lớn hơn, những nơi Phật quang đi qua, mặt biển màu máu không ngừng bị hủy diệt, những oán linh trong đó lần lượt được giải thoát, biến thành ánh sáng tu di.
Hắn như một vị thần minh, càng giống như một vị Phật, sau gáy còn tỏa ra ánh hào quang, đứng trong biển Huyết Nguyệt, cực kỳ chói mắt, rực rỡ, lấy kinh văn của Phật để độ hóa cho chúng sinh, giúp họ thoát khỏi biển khổ.
Chú Tịnh Thế của Đại Nhật Như Lai rất bá đạo, biển Huyết Nguyệt rộng lớn dần tiêu tán và khô cằn vì được Phật quang chiếu rọi, để lộ ra mặt đất màu đỏ máu và xương cốt chôn vùi trong đất bùn.
“Kẻ nào?”, một tiếng quát vang lên từ nơi tận cuối biển máu, động tĩnh của hắn lớn như thế đã chọc giận nhiều người, chính là Huyết Nguyệt Tông nằm trong chỗ sâu, rất nhiều cường giả kéo đến.
Diệp Thành liếc nhìn, biết người đến là cường giả của Huyết Nguyệt Tông, hắn không còn khách sáo nữa.
Ngay lập tức, Phật quang dung hợp với Thánh quang, mang theo sức mạnh hủy diệt lướt ngang qua biển Huyết Nguyệt, nhưng bất kỳ kẻ nào bị Phật quang và Thánh quang chiếu đến đều bị tiêu diệt, biến thành một tro tàn.
Hắn không có thù với Huyết Nguyệt Tông nhưng Huyết Nguyệt Tông đã gây ra quá nhiều tai họa chết chóc, những sinh linh chết thảm đó, có lẽ có người chuyển kiếp Đại Sở chưa đợi được hắn tìm đến thì đã biến thành oán linh.
Dù là thay trời hành đạo hay trả thù cho người chuyển kiếp Đại Sở, Huyết Nguyệt Tông - kẻ đã làm nhiều điều xấu xa đều sẽ phải tế máu của mình cho mảnh đất máu này, đã là loạn thế thì phải đánh dẹp bằng ý chí kiên cường.
“Là kẻ nào dám lỗ mãng?”, Chuẩn Thánh của Huyết Nguyệt Tông đánh đến, còn kéo theo rất nhiều sát trận đáng sợ.
Thế nhưng dù họ có tu vi cấp Chuẩn Thánh cũng khó mà chặn được Phật quang và Thánh quang, lúc nãy đặt chân đến vùng biển máu đó đã bị nghiền ép thành tro bụi, ngay cả Nguyên Thần cũng khó thoát khỏi bị tiêu diệt, hồn bay phách tán.
Phật quang và Thánh quang đó lan tràn ra, biển máu nhanh chóng khô cằn với tốc độ cực nhanh, một ngọn núi tiên cũng dần lộ ra, lưng tựa vào Âm Nguyệt, bị biển máu nhuộm đỏ, toàn thân toát ra ánh sáng đẫm máu.
Đó là Huyết Nguyệt Tông, vốn dĩ được che giấu bởi bí pháp nhưng lại bị đại thần thông của Diệp Thành ép buộc lộ ra ngoài, Phật quang phổ chiếu, Thánh quang quét qua, càng nhiều người bị tiêu diệt, trở thành hồn trong Phật.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên, oán linh trong biển máu kêu gào càng thảm thiết, khiến người ta nghe mà não lòng.
Đó là một cảnh tượng kinh hoàng, từng nhóm người bị tiêu diệt, tính mạng con người cứ như cỏ rác, họ kiêu ngạo xem thường người khác đến chết cũng chưa từng nghĩ rằng thảm họa sẽ đến nhanh như thế.
“Biển Huyết Nguyệt xảy ra chuyện gì vậy?”, không ít tu sĩ vây quanh bờ biển, đều chỉ trỏ bàn tán nhưng lại không dám bước chân vào trong, sợ sẽ gặp hậu họa, trở thành oan hồn ở vùng đất máu.
“Có tu sĩ thực lực mạnh tìm đến Huyết Nguyệt Tông báo thù”, ai đó nói: “Trận thế khủng khiếp này thì có lẽ đối phương ít nhất cũng là Thánh Nhân, thậm chí là Chuẩn Thánh Vương, ngay cả biển Huyết Nguyệt cũng đã khô cạn rồi”.
“Đây là báo ứng đấy”, nhiều người đều lạnh lùng nói: “Đúng là ông trời có mắt, nên khiến đám súc sinh này xuống địa ngục từ lâu rồi, cho chúng bớt gây họa hại sinh linh thế gian rơi vào lầm than”.
Biển Huyết Nguyệt vô tận khô cạn hoàn toàn, tiên sơn của Huyết Nguyệt Tông cũng sụp đổ trong tiếng bàn luận.
Một người đầu tóc bù xù lao ra từ trong đống đổ nát, cả người bê bết máu, hung dữ như ác quỷ, huyết sát cuồn cuộn ngút trời lao thẳng đến trước mặt Diệp Thành, chính là lão tổ của Huyết Nguyệt Tông.
Nhưng ông ta bị thương quá nặng, không phải do Diệp Thành đánh mà là do ông ta bị phản phệ sau khi thăng cấp Chuẩn Thánh Vương thất bại, không chỉ không thể bước thêm một bước nữa mà ngược lại suýt nữa đã chết.
Mặc dù không phải do Diệp Thành đánh nhưng cũng có liên quan đến Diệp Thành, nếu không phải Diệp Thành đến làm loạn thì biển máu đã không làm tâm cảnh ông ta loạn, ông ta cũng sẽ không đến mức tẩu hỏa nhập ma rồi bị phản phệ.
“Ta không thù không oán với ngươi, ngươi ức hiếp người quá đáng”, lão tổ Huyết Nguyệt nổi giận nói.
“Không thù không oán? Ngươi nói lời này có thấy trái lương tâm không?”, Diệp Thành bước vào không trung đi đến, cúi đầu nhìn lão tổ Huyết Nguyệt: “Mấy năm nay ngươi đã hại biết bao người phải chết, e là ngươi cũng không đếm được nhỉ”.
Chương 2003: Mặt dây chuyền
“Rốt cuộc người là ai?”, lão tổ Huyết Nguyệt khàn giọng gào lên như một kẻ điên.
“Hằng Nhạc Tông, ta che chở”, Diệp Thành nhàn nhã nói, lơ lửng giữa không gian, uy nghiêm lạnh lùng: “Còn những oán thù khác, ta cũng lười nói, chỉ một thôi là đủ”.
“Hay, hay đấy”, lão tổ Huyết Nguyệt gầm lên một tiếng, nghịch thiên đánh tới, một chưởng chém đứt bầu trời.
Diệp Thành giơ Xích Tiêu lên, chém một nhát kiếm vào Ngân Hà, lão tổ Huyết Nguyệt bị một nhát kiếm đánh trúng, ngay cả Nguyên Thần cũng bị cấm trên không trung.
“Cho dù giết được ta thì thế nào, dù sao họ cũng không về được nữa!”. Hình như biết mình rơi vào tình trạng không thể chạy thoát, lão tổ Huyết Nguyệt bật cười, tiếng cười cực kỳ đáng sợ.
“Ta thích sự khí khái của ngươi”, Diệp Thành vung tay lên hất ông ta ra khỏi biển Huyết Nguyệt khô cạn, rơi vào trong đám người đứng vây xem, sau đó một giọng nói thanh thúy vang vọng: “Người nhà ai chết thảm trong tay lão thì cứ có thù tất báo”.
“Ta chờ ngày này từ lâu lắm rồi”, ngay sau đó một lão giả xông lên, cũng không cầm theo đao kiếm mà tấn công ngay tại đó. Một cánh tay của cơ thể Nguyên Thần lão tổ Huyết Nguyệt cũng bị kéo xuống, biến thành sức mạnh Nguyên Thần rồi biến mất giữa đất trời.
“Tên khốn kiếp, trả lại mạng con gái ta lại đây”, một người đàn ngươi cao lớn cũng lao đến, hai mắt đỏ hoe, tay cầm một thanh đao ma đầu, điên cuồng chém xuống như chặt heo.
“Giết!”, người vây đến đánh ngày càng nhiều, đều là những người có thù hận lớn với lão tổ Huyết Nguyệt Tông.
Lão tổ Huyết Nguyệt gào lên thảm thiết nhưng không ai nghe thấy lời của ông ta, vì tiếng gào của ông ta đã bị những người bị ông ta giết che lấp, chẳng ai còn kiêng dè ngươi có phải là Thánh Nhân hay không nữa.
Lão tổ Huyết Nguyệt thật là bi thảm, đường đường là Nguyên Thần cấp Thánh Nhân mà lại bị một đám người điên xé nát thành từng mảnh trong tiếng kêu gào tức giận, còn bi thảm hơn cả bị lăng trì.
Chắc hẳn ông ta chết trong sự uất hận, thế mà lại bị Thiên Cảnh và Hoàng Cảnh bình thường hại cho thê thảm.
Ở bên này, Diệp Thành còn đứng trên mặt biển Huyết Nguyệt khô cạn, mở ra túi chứa đồ ra, đi khắp nơi thu nhặt đồ, những thứ đó đều là bảo vật của Huyết Nguyệt Tông, hắn muốn đem về cho người của Hằng Nhạc Tông.
Đến khi hắn đi ra, trong bóng tối trên bờ biển toàn là người, đa số đều là nước mắt lưng tròng, cung kính hành lễ với hắn, nếu không có hắn, có tám đời của họ cũng trả không được thù cho người thân.
“Hằng Nhạc Tông, ta che chở!”, Diệp Thành khẽ cười, còn không quên giơ tay lên, chọn ra vài người trong đám người đó, đều là những người chuyển kiếp, cũng xem như là bất ngờ lần này.
Nhưng những người đó coi câu nói của hắn như thánh chỉ, ý tứ của hắn rất rõ ràng: thành thật một chút, đừng có chọc vào Hằng Nhạc Tông, nếu không các ngươi sẽ là Huyết Nguyệt Tông tiếp theo.
Không cần hắn nói, mấy người này cũng không dám có ý định gì với Hằng Nhạc Tông, không chỉ không đi chọc vào Hằng Nhạc Tông mà ngược lại sẽ cố gắng tạo quan hệ tốt với bên này, có một vị đại thần bảo vệ như thế, ai dám động vào chứ.
“Được rồi, cứ thế đi”, Diệp Thành phất tay, nói rồi hắn định rời đi nhưng mới đi được hai bước lại quay ngược lại, ánh mắt dán chặt vào một người trung niên hiền lành chất phác trong đám người, nói chính xác hơn là nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền hình trăng lưỡi liềm trên cổ người đó.
“Đạo hữu, có bán mặt dây chuyền này không?”, Diệp Thành mỉm cười nhìn người trung niên đó.
“Bán… bán chứ!”, người trung niên hiền lành chất phác lập tức gật đầu, ông ta vẫn biết giải quyết thế nào cho ổn thỏa, tiền bối người ta muốn mua dĩ nhiên phải nể mặt, bằng không người ta cướp, ngươi cũng chẳng thể nói gì..
“Không để ngươi chịu thiệt đâu”, Diệp Thành cong môi cười, nhét một túi chứa đồ có năm mươi vạn nguyên thạch cho ông ta, sau đó tự giác lấy mặt dây chuyền của người trung niên đi.
“Đi đây!”, cất mặt dây chuyền vào, Diệp Thành xoay người bước lên không trung, sau đó biến mất không thấy.
Sau khi hắn đi, người trung niên mới vô thức lau mồ hôi lạnh, cũng may ông ta phản ứng nhanh, nếu chọc người ta không vui thì đầu mình sẽ chuyển nhà mất, đó là một sát thần đấy.
Đến khi ông ta mở túi chứa đồ ra nhìn xem thì suýt nữa tè trong quần, nguyên thạch chất thành núi làm cho mắt ông ta lấp lánh sao vàng, một Thiên Cảnh như ông ta chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Sau khi hoàn hồn lại, ông ta vội vàng cất túi chứa đồ vào ngực, sợ người khác nhìn thấy.
Mà người ở đó quả thật cũng đang nhìn ông ta, đồ vật có thể được một sát thần thích chắc chắn là bảo bối.
Họ cũng rất tò mò Diệp Thành cho người trung niên này bao nhiêu tiền, nếu cho nhiều thì không chừng có thể chia được một chút, nếu không thể chia được thì cũng lấy một chút, không thể xin nữa thì chỉ có thể cướp thôi.
Chương 2004: Ba năm
Bầu trời mù mịt, Diệp Thành như được bao phủ tiên quang, tốc độ cực nhanh, trong tay cầm theo mặt dây chuyền trăng lưỡi liềm.
Đế giác bị vỡ tự bay đến, ghép lại với mặt dây chuyền trăng lưỡi liềm trong tay Diệp Thành, trông như có đế uy ẩn hiện, nhưng lại rất ôn hòa, không có chút uy sát nào.
Chuyện khiến hắn nuối tiếc chính là tuy đã ghép được mặt dây chuyền trăng lưỡi liềm, nhưng đế giác này vẫn chưa hoàn thiện, vẫn còn thiếu một mảng, nhưng lại chẳng biết ở đâu, cũng không biết đang trong tay tên tiện nhân nào.
Đến khi quay về Hằng Nhạc Tông, Chân Dương Đạo Nhân đích thân ra nghênh đón, phía sau còn có một nhóm các trưởng lão.
“Từ nay sẽ không còn Huyết Nguyệt Tông nữa”. Diệp Thành khẽ cười, lấy bảo vật có được từ Huyết Nguyệt Tông ra, hắn rất hào phóng, trực tiếp rải từ trên trời xuống, ai nhìn thấy cũng đều có phần.
“Huyết Nguyệt Tông không còn?”. Chân Dương Đạo Nhân sững sờ, trước sau chưa đến ba canh giờ mà đã tiêu diệt tông môn người ta rồi, cũng không cần nhanh đến vậy chứ! Người trước mặt này, phải mạnh đến đâu vậy.
Diệp Thành khẽ cười, đi đến ngọn núi chỗ Hằng Nhạc Chân Nhân và Liễu Dật đang đứng, thả ba năm người chuyển thế kia ra, trong đó còn có một người kiếp trước chính là đệ tử Huyền Nhạc Tông đời Huyền Tự.
“Diệp Thành sư đệ trước sau như một vẫn mạnh mẽ vang dội”. Liễu Dật đưa một vò rượu qua.
“Tâm lạnh rồi, giết người sẽ không còn thương xót”. Diệp Thành cười nhạt: “Thế đạo vẩn đục, pháp tắc tàn khốc, cũng không chứa nổi lòng thương hại, trên tay ta dính đầy máu là máu”.
“Hầy”. Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân đều thở dài, thế gian này có bao nhiêu người như Diệp Thành, bọn họ vốn nên có tinh thần phấn chấn, nhưng ai ai cũng đều biến thành sát thần máu lạnh.
“Sư tổ, ta phải lên đường rồi”. Diệp Thành lấy ra một cái túi đựng đồ, trong đó có rất nhiều đan dược cần thiết khi tu luyện, còn có cả ngọc giản phong ấn ký ức tiên quang.
“Cùng đi đi!”. Hằng Nhạc Chân Nhân cười nói ngay: “Ta đợi lão già đó kia từ khi còn trẻ rồi”.
“Tiến đến Chuẩn Thánh rồi tính tiếp”. Diệp Thành khẽ cười, vẫn là câu kia, Hằng Nhạc Chân Nhân và Hằng Thiên Thượng Nhân, cảnh giới tu vi quá thấp, mỗi lần ra ngoài đều có nguy cơ mất mạng.
Biết ý của Diệp Thành, mấy người Hằng Nhạc Chân Nhân cười ngượng, ngay cả người hung tàn như Diệp Thành cũng không dám đảm bảo sẽ bình yên vô sự, huống hồ là đám Thiên Cảnh và Hoàng Cảnh như bọn họ.
“Năm nào đó lại gặp”. Diệp Thành đến nhanh, đi cũng nhanh, trong tầm mắt của mọi người, đã lên đường cùng Liễu Dật, Hằng Nhạc Tông ở nơi này đối với bọn họ mà nói thì tương đương một trạm nghỉ thôi.
“Đúng là quý nhân của Hàng Nhạc ta”. Ánh mắt Chân Dương Đạo Nhân đầy vẻ kính nể, các trưởng lão khác cũng đều như vậy.
“Hắn là do ta đưa đến”. Thanh niên mặc áo bào trắng Lý Nguyên là người dẫn đường đưa Diệp Thành đến lại càng kích động không thôi, bởi vì quý nhân này, chính là do hắn ta dẫn đến.
“Mau mau, đi tu luyện đi”. Trưởng lão vội vàng thúc giục, vì Diệp Thành đem đến rất nhiều tài nguyên tu luyện, đủ để bọn họ dùng được rất lâu, cũng không thể lãng phí đồ người khác tặng.
Các đệ tử cũng nghe theo, mỗi người tự ôm lấy bảo vật quay về đỉnh núi, nhìn tài nguyên tu luyện phong phú như vậy, dù là lúc tông môn thịnh vượng nhất, những bọn họ cũng chưa từng thấy tài nguyên khổng lồ đến vậy.
Mấy người trong Hằng Nhạc Tông cũng tự mình quay về động phủ, chỉ chờ mong mau chóng thăng tiến đến cấp Chuẩn Thánh, chỉ có lên được cấp bậc đó, mới có tư cách cùng Diệp Thành lên đường tìm người thân.
Toàn bộ Hằng Nhạc Tông bế quan, vốn tưởng sẽ yên tĩnh rất nhiều ngày, nhưng không ngừng có người đến nơi thăm hỏi, không thiếu gì Chuẩn Thánh và Thánh Nhân đều chạy đến kết giao, đây rồi sẽ trở thành một gốc cây lớn.
Chân Dương Đạo Nhân sẽ không từ chối, cũng xem như hưởng chút hào quang từ Diệp Thành, lúc xưa bọn họ nào được vinh quang như thế nào, nếu cơ duyên đã đến, thì cứ hòa bình sống chung với mọi người bốn phương cũng không tệ.
Trên bầu trời mờ mịt, Diệp Thành và Liễu Dật cũng tách ra mỗi người một ngả, ước hẹn trăm năm sau sẽ gặp lại ở Côn Luân Hư.
Năm tháng lại đằng đẵng trôi qua, hắn giống như một người truyền đạo, mà cũng giống như một du khách, phong trần một đường, ăn gió nằm sương, đi qua núi cao trùng điệp, vượt qua hang sâu tăm tối, tiến bước trong mưa bão, dừng chân trong đêm tối, đi đến rất nhiều ngóc ngách đại địa Đông Hoang.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, đến khi hắn ra khỏi đại địa Đông Hoang thì thế gian đã trôi qua ba năm.
Ba năm nay, hắn đã tìm được rất nhiều người chuyển thế, sinh mệnh ai cũng như ngọn lửa, chạy khắp bốn phương, đâm chồi nảy mầm, cứ một đời tiếp một đời truyền thừa, mãi đến khi ngọn lửa tan biến vào Huyền Hoang.
Ba năm nay, tóc hắn cũng đã bạc trắng, trông lại càng già hơn, chủ yếu là thăng trầm bãi bể nương dâu, tuy có bí pháp biến đổi chu kỳ, nhưng cũng khó che giấu được, là do hắn đã trải qua quá nhiều.
Lúc này, mặt đất dưới chân hắn đã thuộc Trung Châu của Huyền Hoang, nó rộng lớn hơn cả Đông Hoang, mỗi một tấc đất đã chứng kiến biết bao biến hóa thăng trầm đời người, so với năm tháng dường như còn già hơn.
Lại là một đêm yên tĩnh, hắn mệt nhọc cả một đường, bèn dừng chân ở đại địa Thương Mang, tay cầm bản đồ, thi thoảng còn xem địa hình xung quanh: “Chính là nơi này, chắc sẽ không sai”.
Chương 2005: Dù ngươi biến thành bùn thì ta vẫn nhận ra
Nơi này trước kia vốn không phải đại địa Thương Mang, mà là một vùng Tiên Sơn, Tiên Sơn của Côn Luân Hư, chỉ bởi vì Côn Luân Hư cũng tự phong ấn dị không gian giống như thành cổ Đông Hoang, nên mới biến mất.
“Tự phong đã trăm năm rồi, mà vẫn chưa giải phong”. Diệp Thành lầm bầm, đưa tay cất bản đồ, trầm ngâm cân nhắc, nhất định phải đợi Đại Sở trở về mới giải phong ấn sao? Vậy thì cũng phải lâu lắm.
Bất đắc dĩ, hắn chỉ đành rời đi, đến một tòa thành cổ gần đó, thành cổ Côn Luân.
Cũng cách Côn Luân Hư rất gần, thành Côn Luân đương nhiên rất sầm uất, đến khi về đêm cũng vậy.
Diệp Thành đi vào, đập vào mắt toàn người là người, nhiều đến mức người ta giật mình, không chỉ có tu sĩ loài người, mà còn có yêu tu, ma tu và man tu, đủ các hình thù kỳ quái, chỉ có thứ ngươi không nghĩ ra được chứ không có thứ ngươi không thấy được, cả một nhóm hỗn tạp đủ thứ giống như đã hẹn nhau trước vậy.
Chủ yếu là huyết mạch của bọn họ đều thuộc loại đứng đầu, có mấy loại khiến Thánh Huyết của hắn cũng phải dao động, quá cổ xưa, ngay cả với năng lực của hắn cũng không thể nhận biết được hết, mà chỉ biết được những người cực kỳ mạnh.
Ngoài ra, hai bên đường còn bày bán các quầy hàng, chủ các quầy hàng đều là các ông lão, bảo vật được bán cũng rất bất phàm, tiếng gào thét không ngừng vang lên, Diệp Thành nhìn mà hoa cả mắt.
Diệp Thành không dám coi thường mấy ông lão này, đừng thấy bọn họ buôn bán không có gì đặc biệt, những thực ra tu vi đều cao thâm, hắn nhìn qua không dưới mười người có cấp bậc Đại Thánh.
“Đến cũng đến rồi, tiêu chút tiền vậy!”. Nói rồi, lại tìm đến một quầy hàng tìm kiếm.
Quầy hàng bán phần lớn là pháp khí, tiên kiếm, chuông lớn, linh cảnh, lò đồng, bảo ấn các thứ đều có đủ, cấp bậc đều không thấp, thấp nhất cũng là Chuẩn Thánh Binh, còn có mảnh vỡ Đại Thánh Binh.
“Lão phu nhìn một vòng là biết ngươi có mắt nhìn”. Chủ quầy hàng hút thuốc, rít một hơi nhả khói thành từng vòng tròn, giống như thầy đồng vậy, ngồi dưới đất tu tiên.
“Đống Thánh Binh này, tôi lấy hết”. Diệp Thành lấy pháp khí cấp bậc Thánh Nhân gom vào một chỗ.
“Lấy hết?”. Ông chủ quầy hàng nhướng mày, bất giác đưa mắt đánh giá Diệp Thành: “Thằng nhóc, à không đúng, cậu nhóc, mấy bảo bối này tốn nhiều tiền đấy, ngươi chắc chắn có nhiều tiền vậy không? Nửa đêm nửa hôm, ngươi đừng có đừng trêu ghẹo ta mua vui”.
“Không thiếu tiền, ông có thể tính ta rẻ chút”. Diệp Thành nhếch môi khẽ cười.
“Đương nhiên là tính rẻ rồi, nếu lấy hết, thì giá này không trả giá”. Ông chủ quầy hàng trực tiếp giơ hai ngón tay: “Không phải hai trăm vạn nguyên thạch, là hai nghìn vạn”.
“Không trả giá, tặng tôi thêm một cái thì sao”.
“Thành giao”.
“Được rồi!”. Diệp Thành đưa túi đựng đồ qua, vung tay lấy hết pháp khí cấp Thánh Nhân.
“Chỗ ta còn có Thánh Vương Binh và miếng vỡ Đại Thánh Binh, ngươi không xem thử sao?”. Chủ quầy hàng xoa xoa tay: “Nếu lấy hết thì cũng có thể tính rẻ, ngươi cũng không thiếu chút tiền này!”
“Cái này thực sự mua không nổi”. Diệp Thành ho khan một tiếng, quay người rời đi, tiền hắn đem theo thực sự không ít, nhưng vấn đề là Thánh Vương Binh và mảnh vỡ Đại Thánh Binh đều rất đắt.
Rời khỏi quầy hàng, hắn vẫn chưa dừng lại, đi đi lại lại từng quầy hàng, hơn nữa ra tay rất quyết đoán, đều là mua pháp khí, vả lại đều là Thánh Vương Binh, số lượng không hề ít.
Hắn tính toán rất tốt, tìm được người chuyển thế rồi sẽ đưa mỗi người một cái, có pháp khí mạnh bảo vệ bản thân cũng xem như cũng đảm bảo được an toàn, hắn nghĩ Thánh Chủ như hắn làm việc cũng rất chu toàn.
Nhờ hắn mà các quầy hàng trên đường đều đóng cửa sớm, họ thích các khách mua hàng như vậy, dứt khoát nhanh nhẹn không dài dòng, mà không phải chỉ mua một, mà đều là mua thành từng đống từng đống.
Không biết qua bao lâu hắn mới ngừng tay, mở túi đựng đồ ra nhìn vào trong, không đành lòng nhìn thẳng, trong lòng đau xót, tiêu hết toàn bộ nguyên thạch, một miếng cũng không còn.
Tiền đã tiêu sạch, tâm cũng tịnh rồi, buồn chán đi dạo một vòng, lại thấy không ít bảo bối, nhưng không còn tiền mua, thiếu chút nữa hắn đã lấy đan dược để đổi rồi.
Cuối cùng, hắn mới đi thẳng đến trung tâm thành, thành này không có người chuyển thế Đại Sở, nếu đã không có thì không cần lãng phí thời gian, đại lục Huyền Hoang rất lớn, đường hắn muốn đi, còn rất rất dài.
“Cũng không kém hơn thành cổ Đông Hoang”. Đi thẳng một đường, Diệp Thành có chút thổn thức, ngay cả đình đài lầu gác hay cầu hình vòm đều được chạm khắc bằng ngọc, du bị phá hủy nhưng cũng bán ra tiền.
“Ta nói này, có phải ngươi mù rồi không, không thấy ta à?”. Đang đi thì Diệp thành bỗng cảm thấy sau lưng có người chọc vào người hắn, âm thanh đó rất quen thuộc, là người quen.
Diệp Thành theo bản năng quay đầu thì thấy một người để râu, chính là bạn tốt năm xưa: Yên lão đạo.
“Sao vậy, bất ngờ lắm sao!”. Thấy Diệp Thành ngây người, Yên lão đạo khẽ vuốt râu của mình.
“Ông đến đại lục Huyền Hoang lúc nào”. Quả thực Diệp Thành rất kinh ngạc, cũng không nghĩ sẽ gặp Yên lão đạo ở đây, có lẽ trong thành này quad đông, lúc nãy hắn đi ngang qua, có lẽ không phát hiện ra.
“Sớm hơn ngươi ba năm”. Yên lão đạo lấy ra một vòi rượu: “Chuyện kinh thiên của tên nhóc ngươi mấy năm nay, ta nghe không thiếu gì, lỗ tai cũng như mọc kén đây này”.
“Không phải, ta che giấu kỹ như vậy, ông cũng nhận ra được?”, Diệp Thành ngạc nhiên nói.
“Lại xem thường ta rồi đúng không”. Yên lão đạo gãi cái đầu như ổ gà của mình: “Lão già ta có thần thông thiên phú, cho dù ngươi biến thành bùn thì ta vẫn nhận ra ngươi được thôi”.
“Ông so sánh như vậy, đúng là hình tượng rõ thật”. Diệp Thành lên tiếng đầy thâm ý.
“Nói gì cũng vô dụng, để ta đưa ngươi đến một chỗ hay ho”. Yên lão đạo cũng không quan tâm Diệp Thành có đồng ý hay không liền kéo hắn đi, chen vào đám người, bước vào một tửu lâu.
“Ồ!”. Mới vừa vào, Diệp Thành đã kinh ngạc hô lên, chỉ trách tửu lâu này lớn quá thể, cả một không gian đại thế giới, không phải cấp bậc Chuẩn Đế cũng không thể mở được.
“Nào, xem đi, có người quen hay không”. Yên lão đạo nhìn Diệp Thành.
Bình luận facebook