• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tiền đi liền tâm (3 Viewers)

  • [NGOẠI TRUYỆN - Góc nhìn của Cố Thanh Châu]

1.

Trên thực tế Hứa Tư Châu không bị mất trí nhớ vì tai nạn xe hơi.

Tôi tử vong ngay tại chỗ, nhưng Hứa Tư Châu cũng bị thương nặng.

Cô ấy nằm trên giường bệnh, nhíu chặt mày, dường như mỗi hơi thở đều toát ra sự đau đớn.

Nhưng tôi không muốn rời đi.

Mẹ và tôi đã lập một khế ước máu, linh hồn tôi ngày đêm lang thang quanh giường bệnh của Hứa Tư Châu.

Tôi nghĩ, thật ra nếu có thể nhìn cô ấy thêm vài lần, có hồn bay phách tán cũng không sao.

Tôi đã không biết bao lần vẽ lại đôi môi và đôi mắt của cô ấy.

Bác sĩ nói rõ ràng Hứa Tư Châu cần dưỡng bệnh vài ngày sẽ tỉnh nhưng đến ngày thứ mười thì cô ấy mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại đôi mắt lại mất đi ánh sáng.

Ngày nào cô cũng ngồi thẫn thờ trên giường, đôi mắt vốn trong sáng như trân châu giờ đây đã phủ đầy bụi trần.

Nhưng cô ấy dường như cảm nhận được tôi.

Mỗi khi tôi đến gần cô ấy, cô ấy sẽ khóc.

Cô gái ngốc nghếch này, cô ấy vốn dĩ là người rất dễ khóc.

Đó chỉ là dấu vết do linh hồn tôi thổi qua, đem theo cơn gió mang đầy âm khí khắc sâu vào ký ức của cô ấy mà thôi.

Vào ngày thứ mười bốn, mẹ tôi nói với tôi trong nước mắt:

" Con bé chỉ là cơ thể người trần, lại bị thương nghiêm trọng, bây giờ là lúc yếu nhất."

" Con là ma, mang theo âm khí, âm khí sẽ ăn mòn linh hồn con bé, ký ức thậm chí cả sinh mệnh."

"Nếu con còn ở lại, con bé sẽ chết."

Tôi nhìn cơ thể gầy gò, khí đen giữa hai hàng lông mày và khuôn mặt ngày càng vô hồn của cô ấy.

Nhìn một hồi, rất lâu.

Cuối cùng tôi lựa chọn từ bỏ.

Tôi cúi người hôn lên môi cô ấy.

Nhưng tôi thấy cơ thể mình lướt qua má cô ấy và tan vào hư vô.

Thực sự .... tôi không cam tâm.

2.

Sau khi xuống âm phủ, cha mẹ đã đốt rất nhiều tiền giấy cho tôi, và địa vị của tôi đã tăng lên.

Không nói đến Hắc Bạch Vô Thường, ngay cả diêm vương cũng nể tôi vài phần.

Dù sao thì gia đình tôi là gia đình duy nhất trên thế giới này có thể một mình cống nạp tài sản vào tay ông ta.

Vào ngày thứ hai sau khi đến âm phủ, tôi đã đổi tất cả tiền giấy trong tay để lấy một chiếc gương âm dương với diêm vương.

Thứ này có thể kết nối hai thế giới âm dương, nhưng lại không truyền tin, chỉ có tác dụng để yêu ma ở âm phủ thăm dò công việc của dương giới.

Nếu đối tượng có một mình, chỉ có người, vật trong lòng vướng bận nhất mới có thể nhìn thấy.

Tôi gạt bỏ bùa chú trên gương âm dương, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt mà tôi ngày nhớ đêm mong.

Cô ấy ngày càng gầy đi.

Nhưng khoảng đen giữa hai lông mày đã mờ đi rất nhiều.

Sau này, cô ấy tỉnh lại.

Nhưng cô ấy quên tôi rồi.

Đây có lẽ là quả báo lòng tham khi cố tình ở lại nhân gian của tôi.

Tôi thấy mẹ tôi đứng trước phòng bệnh của cô ấy lau nước mắt, hạ quyết tâm.

"Nếu cô ấy đã quên, vậy thì đừng để cô ấy nhớ lại nữa."

Tôi nắm chặt tay lại.

Nhưng thành thực mà nói, tôi đã nói dối mẹ tôi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đi đầu thai.

Tôi nghĩ, tôi có thể ở âm phủ chờ cô ấy cùng nhau đầu thai.

Tôi có rất nhiều tiền, đủ để tôi chờ đợi trong nhiều năm.

Tuy nhiên, thế giới âm và dương, tốc độ của dòng thời gian khác nhau gấp 10 lần.

Lúc ở âm phủ, tôi đã xem đi xem lại từng khung hình của cô ấy rất nhiều lần.

Cô ấy ở dương thế học hành, thi cử.

Cô ấy trở lại dáng vẻ ban đầu, dè dặt, nhát gan và sống tách biệt với đám đông.

Nhưng cô ấy vẫn luôn ngoan cường như vậy, nguồn năng lượng không bao giờ cạn đó vẫn giống như ngày trước .

Đôi mắt ấy vẫn như hạt trân châu, sáng trong veo.

Nhưng thế giới này dường như chưa bao yêu thương cô ấy.

Cô ấy đã tốt nghiệp và chuẩn bị thi luật.

Ánh sáng rực rỡ lại hiện lên trong mắt và cô ấy có hy vọng về tương lai.

Nhưng bác cả lại đột nhiên bị bệnh nặng.

Bà ấy rõ ràng có bốn người con gái ruột, nhưng tất cả đều xa lánh.

Mọi gánh nặng đè lên vai Hứa Tư Châu.

Phí phẫu thuật cao và không ngừng tăng giá.

Tôi thấy cô ấy một mình nhưng phải làm rất nhiều công việc.

Thấy cô ấy lăn lộn giữa bệnh viện và nơi làm việc.

Thấy cô ấy quyết định xin vào công chức địa phương để tiện chăm sóc bác cả.

Tôi cảm thấy kẻ ngốc này dường như có một cuộc sống khó khăn khi không có tôi.

Giống như cô bé thắt chặt gấu áo len và co mình lại thành một cục giữa mùa đông, cô ấy giống như một kẻ bị thế giới ruồng bỏ.

Tôi nhờ cha tôi đi đốt năm người mẫu cấp thế giới cho ông ta, một sảnh chứa tám báu vật, hàng trăm bộ quan phục dệt bằng chỉ vàng, hàng trăm bộ chuyển nối mạng mới nhất của Đài Loan, sau đó tôi đến tìm diêm
vương,

" Anh trai à, anh nói xem liệu có cách nào có thể khiến người ch.ết hoàn hồn không? "

Sắc mặt diêm vương trở nên cực kỳ khó coi, phất tay áo rời đi.

Nhưng tôi kiên nhẫn.

Tôi ngày ngày giày vò anh ta.

Cuối cùng một ngày, anh ta cũng chịu mở miệng.

"Người ch.ết sống lại là đi trái lẽ thường, cái giá phải trả cậu không thể tưởng tượng nổi đâu, cậu có chắc chắn sẽ làm không?"

Tôi nhìn anh ta và mỉm cười,

"Chắc chắn."

Diêm vương thở dài một hơi, trong mắt hiện lên một tia thương hại,

"Được. Trở về nhân gian sẽ phải đổi lấy mọi kiếp luân hồi của cậu sau này."

"Tất cả oán hận, yêu cùng chia ly, cậu chỉ có cơ hội trải nghiệm duy nhất ở kiếp này"

"Người âm trở về dương giới, cậu buộc phải tìm một người ký kết khế ước sinh t.ử."

"Ngày cô ấy ch.ết cũng là ngày cậu hồn phi phách tán."

Một tia sáng lóe lên trong mắt tôi.

... Không có sự sắp xếp nào khiến tôi hài lòng hơn sự sắp xếp này.

Tôi vốn dĩ vì cô ấy mà trở về.

Đương nhiên cũng sẽ theo cô ấy mà ra đi.

3.

Nhưng nếu tôi muốn lập khế ước thì tôi phải gặp được cô ấy.

Và trước khi tôi thật sự hoàn hồn, tôi không thể cách thi thể xa quá 100 mét.

Vì vậy tôi đã cố gắng nghĩ cách để ám chỉ cho tên Vương mập ở nhà tang lễ.

Chẳng qua là dùng sáp nến viết ra vài dòng nhưng lại doạ hắn sợ đến mức suýt tè ra quần.

Quả nhiên, tôi gặp được Hứa Tư Châu như mong muốn.

Cô ấy vẫn ngốc nghếch như vậy.

Vẫn nói sẽ dỗ quỷ ngủ ngon.

Cũng không sợ sẽ bị một vài con quỷ dữ doạ đến khóc nhè.

Cô ấy vốn dĩ là một con quỷ hay khóc mà.

Khóc khi không biết làm bài, khóc khi thi trượt, khóc khi điểm cao, khóc khi vui.

Nhưng thật sự là.. làm tôi say mất rồi.

Sau khi hình thành khế ước máu, vào khoảng nửa đêm, tôi phải được nuôi dưỡng bằng dương khí của người đã lập khế ước trong ba mươi ngày mới có thể phục hồi sinh dương khí và thực sự hoàn hồn.

Thế nên cô gái ngốc nghếch này không hề biết, tất cả chỉ là cái cớ để lừa cô ấy đến nhà tôi.

May mắn thay, cô ấy vẫn dễ bị lừa như ngày nào.

Ai nói gì cũng tin.

Trong vô số đêm sau đó, nhìn tư thế ngủ yên tĩnh và bình yên của cô ấy, tôi cảm thấy vô cùng hài lòng

Hứa Tư Châu, thế giới này không thương yêu em, tôi sẽ thương yêu em.

Sau đó, Hứa Tư Châu cất hai cái bàn kia vào phòng chứa đồ, hai cái bàn đó chứa đựng quá khứ mà chính cô ấy đã quên và bí mật mà tôi đã sớm công khai.

Trong góc khuất của hai chiếc bàn.

Một cái khắc tình cảm của Cố Thanh Châu, "Cố Thanh Châu thích Hứa Tư Châu, rất thích, thật sự rất thích."

Một cái khắc ước mơ của Hứa Tư Châu, "Hứa Tư Châu lớn lên sẽ trở thành một công tố viên, một công tố viên phục vụ nhân dân."

May mắn thay, may mắn thay, chúng tôi đều đạt được ước nguyện của mình.

4.

Cô gái ngốc nghếch này đã nắm lấy tay tôi trước khi ch.ết và nói:

"Kiếp sau em sẽ ở bên anh. Em đã từng ước nguyện trước mặt Đức Phật."

Cười ch.ết tôi mất.

Ai muốn cùng em đến kiếp sau chứ.

Tôi dở khóc dở cười, nước mắt tuôn rơi, nhỏ từng giọt lên mặt người trong lòng, lấm tấm một vệt nước chảy dài.

Đồ ngốc, tôi đã chẳng còn kiếp sau nữa rồi.

Tôi vuốt ve khuôn mặt bằng bàn tay đã đã nhăn nheo, tim đập thình thịch.

Em ngốc như vậy, thô lỗ như vậy,
lại hay thích khóc nữa.

Không biết kiếp sau có thể tìm thấy một người thích em giống như tôi nữa không ?

Thật sự là... không thể khiến người khác yên tâm mà.

Tôi úp mặt vào khuôn mặt lạnh dần của cô ấy, từ từ nhắm mắt lại.

Cảm nhận được cơ thể mình đang dần tiêu tan.

Thật ra tôi biết rõ.

Không phải là cô ấy không thể rời xa tôi.

Là tôi không thể sống thiếu cô ấy.

【Tái bút】

Địa phủ.

Diêm vương nhìn quyển sổ sinh tử trong tay thở dài nói:

"Đồ ngốc, tất cả đều là đồ ngốc."

Cuốn sổ sinh tử được trải ra, cuộc sống của hai bụi trần trong thế gian được ghi lại từng chữ bằng một cây bút màu đỏ son.

Hứa Tư Châu.

Mất năm 76 tuổi.

Linh hồn trở về âm phủ.

Kiếp sau, được làm người.

Cố Thanh Châu,

Mất vào ngày linh hồn của Hứa Tư Châu trở về địa phủ.

Linh hồn tiêu tán.

Không có kiếp sau.

Diêm vương nhớ tới ngày đó nhìn thấy thiếu niên quyết chí quay lại nhân gian, không đành lòng, buột miệng hỏi:

"Cậu còn mong muốn gì nữa không?"

Hình bóng cậu thiếu niên mờ đi từng chút trong ánh đèn vàng, nhưng nét mặt cậu hiền từ và chân thành,

"Điều ước của tôi là: Hứa Tư Châu mỗi một kiếp luân hồi sẽ có một gia đình để nương tựa, được bạn đời yêu thương, không lo cơm ăn áo mặc, luôn hạnh phúc và khỏe mạnh."

Đôi môi của diêm vương mấp máy, và phải mất một lúc lâu mới phát ra âm thanh:

"Bổn toạ đồng ý."

Chàng thiếu niên cuối cùng cũng nở nụ cười đầu tiên sau năm mươi năm ở âm phủ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom