• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tiền đi liền tâm (2 Viewers)

  • Phần 1

1.

“ Thật sao, vậy dỗ tôi đi”

Tôi quay người với cái cổ cứng nhắc.

Nhà xác trống rỗng bỗng có thêm một người đàn ông, không, chính xác hơn là một thiếu niên.

Anh ta một cước đạp quan tài băng.

Liếc nhìn qua khóe mắt, tôi thấy nắp quan tài băng bị lật úp trên mặt đất, thiếu niên này…cmn là từ trong quan tài kia bò ra, ch.ết tiệt!

“A…”

Tiếng hét chưa kịp ra khỏi cổ họng thì đã bị một cánh tay lạnh lùng bịt miệng lại.

" Đừng kêu lên "

Tôi nhìn chằm chằm vào thiếu niên trước mặt, màu da trắng bệch, trắng đến không thể nào trắng hơn nữa.

Mặt mày cực kì xinh đẹp, là kiểu khuôn mặt có khí chất kiêu ngạo.

Những giọt nước mắt của tôi không kìm chế được, cứ thế lã tã rơi xuống.

Anh ta nhíu mày, dáng vẻ có chút bực bội.

" Sao em lại khóc? Là tôi doạ em khóc à? "

Tuy rằng anh có doạ tôi đó, nhưng tôi khóc không phải vì anh.

Tôi bối rối giải thích:

" Không phải, em là bị gió thổi vào mắt thôi. Gió ở đây cứ thôi từng trận, từng trận ấy "

Thiếu niên nhẹ nhàng đáp một câu:

" Sao đột nhiên lại có cái bệnh này thế "

Tiếp đó, anh ta dường như nhớ ra gì đó, ánh mắt tối sầm lại.

Tôi vừa khóc lại vừa nhìn trộm biểu cảm của anh ta, anh ta mặt đầy u ám mở miệng nói:

" Không được khóc nữa, còn khóc nữa tôi sẽ...."

Những từ tiếp theo anh ta nói quá nhỏ, không nghe rõ là gì.

Không biết vì sao tôi cảm thấy con quỷ này tính khí không tốt cho lắm.

Tôi lập tức ngừng khóc.

" Em ổn rồi "

Anh ta nhướng mày.

" Ổn rồi? "

" Ổn rồi ". Tôi kiên định gật đầu.

Anh ta nhảy trở lại quan tài băng.

"Vậy tới đây đi”

Tôi ch.ết lặng.

2.

"Làm gì?"

" Dỗ tôi "

"Không phải tự em nói lấy tiền lương cao như vậy, không dỗ mấy cái xác ngủ ngon thì không yên tâm sao?"

"Không cần mấy cái, một cái là tôi đủ rồi."

Cmn, gặp quỷ thật rồi.

Nửa đêm mười hai giờ, tôi đang dỗ quỷ trong nhà tang lễ.

Tôi hít một hơi thật sâu.

"Dỗ thế nào?"

Anh ta nghiêng đầu, dường như đang suy nghĩ nghiêm túc,

" Kể cho tôi nghe một câu chuyện cổ đi."

"Có phải có câu chuyện cổ tích tên là 'Người đẹp ngủ trong rừng' không?"

Có nên nói hay không, cho dù là quỷ, là nam cũng thích nghe chuyện này?

Nhưng dưới sức mạnh của quỷ đại gia, tôi đã kể cho anh ta nghe câu chuyện cổ tích Grimm nổi tiếng “ Người đẹp ngủ trong rừng”

Tôi cứ nghĩ mình kể hay lắm rồi, ai ngờ quỷ đại gia sau khi nghe xong lại cau mày.

"Tại sao mỹ nhân nhất định phải là công chúa? Hoàng tử không được sao?"

!?

Cái này sao lại hỏi tôi? Anh ta phải đi hỏi anh em nhà Grimm chứ!

Vừa khéo, họ cũng ở dưới lòng đất.

Nhưng tôi không dám nói.

Tôi chỉ biết gật đầu phụ họa.

"Hoàng tử cũng được. Hoàng tử cũng được."

Quỷ đại gia sau khi thấy tôi hiểu lý lẽ vậy, rõ ràng tâm trạng có khá lên.

"Theo tôi thì, câu chuyện nên được kể như này."

"Ngày xửa ngày xưa, có một vị hoàng tử vì cứu một cô gái ngu ngốc mà mất mạng. Vốn dĩ anh ta muốn đi đầu thai nhưng ngày nào ở địa phủ anh ta cũng thấy dáng vẻ nhếch nhác, không thể sống thiếu anh ta của cô gái kia. Vì vậy anh ta quyết định không chìm sâu trong giấc ngủ nữa, vùng dậy bảo vệ cô gái ngốc kia."

"Em thấy câu chuyện này thế nào? Kể có hay không?"

Hay cái rắm!

Anh em Grimm sau khi nghe xong còn có thể bật nắp quan tài vùng dậy ấy chứ?

Nhưng tôi nhìn vẻ mặt chờ đợi khen ngợi của anh ta, nuốt xuống câu mắng, thẳng thắn khen anh ta:

"Kể hay lắm!"

Quỷ đại gia liếc qua khuôn mặt đang co giật của tôi rồi nhếch khóe môi,

"Em có cặp mắt tinh tường đó, vậy để tôi tặng em một món quà."

Nói xong, hắn đưa tay lên cắn đầu ngón tay, miệng nhanh chóng lẩm bẩm gì đó, sau đó trán tôi lạnh buốt.

Mãi đến khi ngửi thấy mùi m.áu tanh nhàn nhạt nơi chóp mũi, tôi mới muộn màng nhận ra anh ta bôi m.áu lên trán tôi.

Lần này tôi thực sự tức giận.

Anh ta là một con quỷ, anh ta sẽ không hạ bùa chú gì lên người tôi đấy chứ!

Tôi lấy tay áo lau vết m.áu trên trán, trừng mắt giận dữ:

"Anh bị điên à!"

Không biết câu nói này chọc vào điểm nào khiến anh ta bật cười, hai tay ôm bụng cười phá lên,

"Tôi điên rồi! Nếu tôi không điên, tại sao tôi phải quay lại đây tìm em chứ?"

Nhưng tôi thậm chí không chú ý đến những gì anh ta nói, bởi vì lúc anh ta cười ... rất đẹp.

M.áu đỏ tươi ở môi nhuộm hồng khuôn mặt tái nhợt của anh ta, khuôn mặt phóng túng và lãnh đạm kia trở nên sáng sủa hơn nhờ nụ cười nơi khóe mắt.

Vừa đẹp lại vừa sáng sủa.

Một chàng trai trẻ như vậy trước khi ch.ết chắc hẳn là tâm điểm của mọi ánh nhìn trong đám đông.

Cho đến khi anh ấy đưa tay ra lắc lắc trước mặt tôi, tôi mới biết rằng mình thực sự đã bị sắc đẹp dụ dỗ trong lúc tức giận!

Thật mất mặt quá!

Tôi định thần lại, nắm lấy vạt áo anh ta và tiếp tục truy hỏi:

" Đây rốt cuộc là cái gì!"

Ánh mắt anh ta lướt qua bàn tay đang nắm góc áo của tôi, trong mắt hiện lên một tia trìu mến và dịu dàng.

Khi anh ta ngẩng đầu lên lần nữa, lại trông giống như đang đùa giỡn với tôi:

"Không phải tôi đã nói là tặng quà cho em sao? Tôi đem tặng em tính mạng của mình đó~"

3.

Sáng sớm hôm sau, tôi cầm đơn từ chức ngồi xổm ở lối đi của quản lí Vương.

Tôi nói tại sao Vương béo lại ra giá hào phóng như vậy, lương ca đêm ban đầu là 1400 một đêm nói tăng gấp đôi liền tăng gấp đôi cho tôi.

Thì ra là đang chờ tôi đây?

Con quỷ đêm qua rõ ràng đã mất trí.

Công việc này thật kinh khủng, tôi không thể làm được.

Nhưng tôi chưa kịp nói đến chuyện từ chức thì hắn đã khiến tôi ch.ết s.ững chỉ bằng một lời nói.

"Tiểu Húc, tôi đang muốn tìm bạn."

"Bạn đã làm việc rất tốt, vì vậy ..."

Anh ta giơ bàn tay mập mạp của mình lên và vẫy lòng bàn tay,

"Lương gấp đôi, 5600 một đêm."

"Làm đủ một tháng sẽ được thưởng thêm nửa tháng."

Tôi đã bị sốc.

"Vương quản lý, ông đang nói cái gì! Tiền không phải là vấn đề, tôi chủ yếu thích vị trí này! Tôi nguyện ý hiến thân vì tổ quốc đại sự!"

Sau đó, tôi bình tĩnh nói lời tạm biệt dưới ánh mắt giật giật của quản lý Vương.

Đừng nói là một con quỷ đẹp trai, cho dù là quỷ ác, cũng đừng hòng cắt 20 vạn tiền lương hàng tháng của tôi!

Không có tiền tôi sống lâu như vậy làm gì!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom