• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tiền đi liền tâm (1 Viewer)

  • Phần 5

11.

Tôi cứ nghĩ tôi và Cố Thanh Châu sẽ sống cùng với bố mẹ anh ta.

Dù sao thì ch.ết đã 5 năm, nhưng anh ta vẫn là trẻ vị thành niên dưới 18 tuổi.

Nhưng không ngờ, mẹ anh ta lại sắp xếp một ngôi nhà riêng cho tôi và Cố Thanh Châu.

Cô nam quả nữ, tôi cảm thấy thế này cũng không ổn lắm.

Cố Thanh Châu liếc mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt mang theo ý cười như không.

Tôi đột nhiên hiểu ra.

Chàng trai trẻ đẹp cao quý kia luôn coi thường tôi, tôi chẳng qua chỉ là một con chó già với cái đuôi cỏ vàng mà thôi.

Tôi chỉ là một máy phát dương khí trong mắt người khác, hoặc tôi thậm chí có thể không được xem là con người.

"Thiếu gia...."

Tôi buột miệng nói ra và nhanh chóng nuốt lại,

"Cố Thanh Châu, tôi cần làm gì?"

"Tiếp tục chuẩn bị thi."

Nhà của Cố Thanh Châu và nhà của người khác có chút không giống nhau.

Bởi vì có hai cái bàn làm việc đặt ngay bên cạnh cửa sổ kính trong suốt dọc từ trần đến sàn trong phòng khách.

Hai chiếc bàn đặt sát nhau.

Đây là chiếc bàn phổ biến với màu gỗ và khung màu trắng ở trường trung học.

Nó không còn mới, có rất nhiều vết trầy xước và dấu vết không thể xoá bỏ, giống như nó được mang thẳng ra từ một lớp trung học nào đó.

Tôi bĩu môi.

Chỉ có thể nói, khẩu vị của thiếu niên này thật đặc biệt.

Ngoài tài liệu "kiểm tra thực hành" và "thẩm định" trên bàn làm việc, còn có một đống lớn tài liệu "Kiểm tra tư pháp" được xếp ngay ngắn.

Mắt tôi lướt qua "Sách kiểm tra luật thực tế", và tôi vô thức cụp mắt xuống.

Khi đó... chỉ còn hai ngày nữa là đến kỳ thi tư pháp.

Cố Thanh Châu nói rằng chỉ cần tôi ở cạnh anh ta thì tôi có thể truyền dương khí cho anh ta.

Cũng không cần phải làm gì cả, chỉ cần tiếp tục chuẩn bị cho kỳ thi của tôi là được.

Anh ta nói rất nghiêm túc, và tôi tin điều đó.

Cố Thanh Châu chỉ định tôi ngồi ở bàn phía trước.

Hầu hết thời gian anh ta đều ngủ trên bàn phía sau tôi.

Có lẽ anh ta đã ở trong quan tài băng quá nhiều năm và dường như rất thích ánh nắng mặt trời.

Thỉnh thoảng anh ta sẽ tự mình đến đọc bài kiểm tra của tôi.

Trên thực tế, tỷ lệ chính xác của tôi bây giờ đã rất cao, nhưng người này thực sự rất tinh mắt.

Lần nào cũng bị bắt lỗi sai.

Những ngón tay mảnh khảnh chụm bút viết vài nét vào chỗ trống.

Căn phòng rất yên tĩnh, chỉ có giọng nói trầm thấp của người thiếu niên vang lên bên tai.

Một cảm giác quen thuộc khó tả dâng lên mà không biết vì nguyên do gì.

Tôi quay đầu nhìn anh ấy, tóc Cố Thanh Châu dài hơn một chút, dính vào tai nhìn có chút đáng yêu.

Nhưng góc nghiêng của anh ấy cực kỳ sâu, với một vết cắt nhỏ ở giữa lông mày bên trái.

Lúc còn nhỏ, tôi đã nghe nói rằng những người có khuôn mặt như vậy sẽ có cảm xúc khá cực đoan. Cả yêu và hận đều ăn sâu vào xương tủy.

Cố Thanh Châu... cũng là kiểu người đó sao?

"Em đang nhìn gì đó?"

Cố Thanh Châu chú ý tới ánh mắt của tôi, ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt mang theo ý cười sâu xa,

"Em thích tôi rồi à?"

Tôi giật lại tờ giấy, hơi bối rối.

"Đồ trẻ con, anh đang nói cái gì thế?"

Cố Thanh Châu ngửa người ra sau, đầu dựa vào tường, cười khẽ một tiếng.

Tôi thẫn thờ nhìn yết hầu nhô lên theo ý cười, đột nhiên đỏ mặt.

12.

Nửa tháng sau, tôi nhận được một cuộc gọi.

Cuộc gọi từ mẹ Cố Thanh Châu.

"Hôm nay là sinh nhật của Cố Thanh Châu, cô và bố nó đều bận, phiền cháu đón sinh nhật cùng nó được không?"

[……J

Cô Cố ở đầu bên kia điện thoại có vẻ như nhẹ nhõm hơn, giọng nói cũng mang theo ý cười.

" Cô đã đặt bánh cho thằng bé rồi. Lát nữa cô sẽ dặn người mang đến cho hai đứa "

Tôi vội trả lời.

"Cô ơi, hay là cô nói cho cháu biết địa chỉ cửa hàng bánh ngọt đi ạ, cháu tự đi lấy."

Còn có thể thuận tiện mua một món quà.

Tạo nên một sinh nhật bất ngờ.

Chỗ lấy bánh rất gần, chỉ cách hai con phố.

Tôi lay người Cố Thanh Châu đang ngủ say trên bàn,

"Em đi ra ngoài một lát, em sẽ quay lại ngay."

Anh ấy mơ hồ trả lời, cũng không biết có nghe thấy lời tôi nói không.

Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên tôi ra ngoài sau hơn nửa tháng.

Sau khi lấy bánh, tôi đã mua một mô hình ô tô ở cửa hàng Lego bên cạnh.

Con trai chắc sẽ thích mấy món đồ như này nhỉ?

Đắt tiền và đau ví
.
Trên đường mang chiếc bánh trở về, đột nhiên một chiếc xe thể thao phóng nhanh vượt đèn đỏ lao thẳng về phía bên này.

Nhạc DJ rất to.

M.áu khắp nơi.

Tôi thẫn thờ nhìn những vệt m.áu dài hàng chục mét trước mặt, những vết máu đỏ tươi và đặc quánh xuyên thẳng qua võng mạc và lao vào tận sâu thẳm tâm hồn tôi.

Một nơi nào đó như bị giam cầm đột nhiên cuồn cuộn, khuấy động.

Tôi ôm chặt lấy mình, toàn thân không tự chủ được mà run rẩy, chỉ cảm thấy m.áu trên mặt đất giống như có một con thú khổng lồ nào đó đang nuốt chửng sinh mệnh tôi, một tiếng gầm dữ dội vang lên.

Khoảnh khắc tiếp theo, thế giới chìm vào tĩnh lặng.

Tôi được một vòng tay ấm áp ôm chặt, khuôn mặt lo lắng sợ hãi của Cố Thanh Châu cùng khuôn mặt đẫm máu của 5 năm trước hiện lên có nét giống nhau…

Tôi nhớ lại rồi.

Cố Thanh Châu.

Cố Thanh Châu.

... Cố Thanh Châu.

13.

Tôi và Cố Thanh Châu tựa như hai đoàn tàu vĩnh viễn không giao nhau.

Anh ta sinh ra đã trên đường sắt cao tốc.

Còn tôi, dốc hết sức mới bám lên được trên tàu hoả màu xanh.

Trước khi quen biết Cố Thanh Châu, tôi là người ít được chú ý nhất trong vô số người bị Phật ném xuống thế gian để lịch kiếp.

Cha mẹ tôi đột ngột qua đời, tôi được người bác cả không khá giả nhận nuôi.

Bác tôi không hề yêu thương tôi, thậm chí còn có chút lạnh nhạt. Nhưng vì thương đứa em trai mất khi tuổi còn trẻ nên bác đã cố gắng hết sức để lo cho tôi ăn học.

"Châu Châu, cháu muốn ra khỏi đây thì phải liều mạng cố gắng, nếu không sẽ giống như bác, cả đời này bị nhốt ở đây ."

Tôi nhìn bác cả tuổi còn nhỏ đã phải ra đời bươn chải, lại nhìn bốn đứa em họ đang chờ được lo ăn học sau lưng bác.

Tôi thực sự đã làm hết sức mình.

Thiên phú của tôi không tốt, nhưng may mắn thay, nền giáo dục định hướng thi cử đã cho những người không đủ thông minh như chúng tôi một lối thoát.

Tôi học cả ngày lẫn đêm, ghi nhớ các công thức dưới ánh đèn đường chiếu vào lúc nửa đêm sau khi những người khác đã tắt đèn, những câu trong đề làm bị sai sẽ đều chép hết lần này đến lần khác .

Cuối cùng, tôi được nhận vào khóa trọng điểm của tỉnh và được trao học bổng.

Tôi dường như lần đầu tiên được thấy tấm vé tương lai chạm vào tay mình.

Cố Thanh Châu lẽ ra nên dứt khoát phi ngang qua tôi.

Nhưng không biết vì sao, anh ấy dừng lại ngay lúc đường ray bị cọ xát.

Tôi sẽ nhớ mãi buổi tối tự học hôm đó, ngoài cửa sổ tiếng ve kêu rung trời, chàng thiếu niên vươn ngón tay nhẹ nhàng gõ hai cái vào bàn tôi, vẻ mặt đem theo nụ cười có chút bất cần.

"Tôi ngồi ở phía sau cậu, nhìn cậu giải đề này suốt 2 tiếng rồi đó. Để tôi giúp cậu nhé?"

Lúc đó tôi sống rất khép kín.

Nhưng khi đến đây, tôi nhận ra rằng những thành tựu mà tôi tự hào chẳng được xem là gì cả.

Thiên phú và trí tuệ của người khác, những tài nguyên sinh ra đã có được của họ là thứ mà dù tôi có cố gắng đến mấy cũng sẽ không đuổi kịp được.

Tôi tự ti, và cũng sợ bị người khác phát hiện tôi đang tự ti.

Vì vậy, phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối,

"Không...không cần đâu, cảm ơn cậu, tôi sẽ tự làm."

Thiếu niên nhướng mày, ánh nắng rơi vào trong đôi mắt lấp lánh của cậu ấy, toả ra hào quang.

"Nhưng phải làm sao bây giờ?"

"Tôi ngứa ngáy khó chịu, cứ muốn giải nó."

Khi đó hành trình vào đời của Cố Thanh Châu đã được sắp xếp ổn thoả cả rồi, cậu ta sẽ thuận lợi học xong lớp 12, sau đó ra nước ngoài du học.

Nhưng kể từ ngày hôm đó, cậu ấy luôn giảng bài cho tôi.

Những trang giấy của tôi được cậu ấy xếp ngay ngắn từng trang, từng trang.

"Đây, đây, đây, trọng điểm cần ghi nhớ."

Cậu ấy khoanh tròn hết câu hỏi này đến câu hỏi khác trên tờ giấy kiểm tra của tôi,

"Câu này, câu này, câu này đều sai hết rồi."

Mùa đông năm ấy vô cùng lạnh giá.

Một trong hai chiếc áo len duy nhất của tôi đã bị rách.

Đến giờ tôi vẫn nhớ khi tôi bước vào lớp với chiếc áo len có lỗ to ở vai, mọi người trong lớp đều nhìn chằm chằm tôi rồi xì xào bàn tán như thể tôi đang làm vật mẫu vậy.

Chỉ có Cố Thanh Châu, buổi chiều hôm đó Cố Thanh Châu khoét bốn năm cái lỗ trên chiếc áo đan len dày màu đen thoạt nhìn đáng giá cả đống tiền, cứ như vậy tùy tiện mặc nó trong giờ học thể dục, vênh váo chơi trên sân.

Cậu ấy là một người rất năng động trong trường , một thần tượng được nhiều người theo đuổi.

Năm đó, đột nhiên có một xu hướng áo len rách ở trường cấp hai trực thuộc.

Hiệu trưởng tức giận đến nhảy cẫng lên, dành cả mùa đông ở cổng trường để nắm bắt tinh thần và kỷ luật của trường.

Nhưng tôi sẽ luôn nhớ, vào giữa mùa đông, xương quai xanh lộ ra của chàng thiếu niên thường có màu thâm tím.

Tôi biết cậu ấy rất sợ lạnh.

Lúc nào cũng như một con gấu, quấn hết lớp này đến lớp khác.

Nhưng bây giờ, con gấu ấy bỏ xuống lớp lông dày và chắn gió lạnh cho tôi.

Tôi đã yêu Cố Thanh Châu .

Một Cố Thanh Châu rực rỡ, nổi loạn và dịu dàng.

Nhưng tôi biết nếu không giữ đôi chân trên mặt đất, tôi sẽ không bao giờ có thể ngước nhìn những vì sao như bao người khác.

Tôi nhìn tấm biểu ngữ sáng loáng phía trên bảng đen "Đừng nói học tập là khó, đó là con đường để bạn ngắm nhìn cả thế giới", rồi lại vùi đầu vào biển câu hỏi mênh mông.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom