-
Phần 6
14.
Cuộc thi bóng rổ ở trường cấp 3 là một lời chia tay hoành tráng của học sinh trung học với tất cả các hoạt động khác ngoài học tập.
Kể từ đây, 200 ngày còn lại của chúng tôi sẽ chỉ song hành với việc đếm ngược trên chiếc bảng đen.
Cố Thanh Châu đã dẫn dắt đội của chúng tôi đến trận chung kết.
Vào ngày thi đấu, Cố Thanh Châu từng bước một đi về phía sân đấu giữa một đám người vây quanh, trên tay ôm một quả bóng rổ.
Giống như vô số cô gái bên lề, tôi ngước nhìn chàng trai chói lọi trong đám đông.
Chiếc áo đỏ khiến chàng trai trẻ càng tỏa sáng.
Cậu ấy đơn giản là Rukawa Kaede trong lòng mọi cô gái, tôi thầm nghĩ.
Khi đi ngang qua tôi, Cố Thanh Châu dừng lại.
Cậu ấy ném chai nước uống dở vào tay tôi, hơi nước trong chai làm ướt váy tôi.
Lông mày chàng thiếu niên nhướn lên.
" Hứa Tư Châu, nếu tôi thắng, sẽ có phần thưởng chứ?"
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy.
Cậu ấy đưa tay ra và búng vào trán tôi.
Giống như khi tôi không thể trả lời các câu hỏi, như khi tôi chán nản vì bị tụt hạng, như rất nhiều khoảnh khắc chúng tôi bên nhau.
"Vậy tôi mặc định là cậu đồng ý rồi nhé."
Cố Thanh Châu quả thật đã thắng.
Chàng thiếu niên khắp người mồ hôi nhễ nhại ôm quả bóng đứng dưới nắng, toàn thân như được dát một lớp vàng.
"Thi đại học cùng tôi đi, Hứa Tư Châu."
"Tôi sẽ đi cùng cậu đi xem những nơi xa hơn."
Và chúng tôi đã làm được rồi.
Ngày có kết quả thi đại học cũng là sinh nhật của Cố Thanh Châu.
Tôi đã đến bữa tiệc pháo hoa do lớp tổ chức với anh ấy. Ở ngoại ô thành phố.
Nhưng đột nhiên một chiếc xe tải lớn với tài xế mệt mỏi lao ra khỏi con đường bằng phẳng vô tận.
Đâm mạnh vào chiếc taxi mà chúng tôi đang đi từ phía bên phải.
Cố Thanh Châu vốn ngồi ở bên trái, ngày đó người qua đời đáng ra sẽ là tôi, đây là số mệnh của tôi.
Nhưng khoảnh khắc chiếc xe lao vào tôi, cậu ấy không chút do dự đè tôi xuống dưới, bảo vệ tôi thật chặt.
Vốn dĩ cậu ấy còn có cơ hội được đưa đến bệnh viện, nhưng bởi vì tài xế xe tải đã bỏ chạy, trên con đường vắng người, cậu ấy đã bỏ lỡ thời gian cứu hộ tốt nhất.
Hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của tôi là đôi mắt nhìn tôi trên vũng m.áu vương vãi khắp mặt đất .
Vừa không nỡ vừa không cam lòng, giống như một con thú sắp ch.ết.
"Đáng ghét."
"Tớ còn chưa kịp hôn cậu."
Đằng sau cậu ấy là bầu trời đầy pháo hoa, nhợt nhạt và ảm đạm.
Đêm ấy, những ngôi sao như rơi vào màn đêm.
Năm đó, trong khuôn viên trường đại học N chỉ có một cô gái kéo vali.
Hình bóng của cô ấy bị ánh mặt trời lặn chiếu kéo dài, rất cô độc.
Cô ấy đã không nhớ chàng trai hứa sẽ cùng cô đi đến những nơi xa.
Ánh sáng trong cuộc đời cô vụt tắt.
Cô quên mất mình từng được yêu sâu đậm như thế nào, cô ấy dần trở lại dáng vẻ hèn nhát, sống khép kín.
15.
Đầu óc tôi ong ong, Cố Thanh Châu ở bên tai hỏi một loạt câu hỏi lo lắng cùng bối rối: " Hứa Tư Châu, em không sao chứ? Có bị thương không?"
Tôi từ mơ màng dần có lại ý thức.
Tôi ôm Cố Thanh Châu và hôn anh ấy thật sâu
.
Nụ hôn này, đã 5 năm rồi.
Nhưng đến cuối cùng, chúng tôi đã đợi được nó.
Sau đó, tôi cố ý đưa Cố Thanh Châu đến Lhasa.
Chùa Jokhang tràn ngập âm thanh Phật giáo và tiếng chuông du dương.
Tôi từ từ nhắm mắt trước Phật,
“Xin lỗi Đức Phật, trước đây con đã không thành kính với người”
"Nhưng sau này, tương lai... Con muốn cùng Cố Thanh Châu chung sống cả đời."