-
Phần 3
6.
Làm ca đêm ngày thứ 29.
Cuối cùng tôi đã nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Nhìn trong gương, mắt tôi thâm quầng, đôi môi tím tái, đôi mắt đỏ ngầu, trông như thể bị hút hết dương khí.
Chắc chắn, con ma này đã lừa dối tôi.
Anh ta nhất định đã hạ bùa chú gì đó lên người tôi.
Cũng khó trách, số tiền này thực sự là phải dùng mồ hôi và má.u để kiếm, thậm chí dùng mạng sống để đổi lấy.
Tôi lau mặt bằng nước lạnh và quyết định đến bệnh viện.
Nhưng bác sĩ nói chỉ là do tôi thức khuya quá nhiều, chịu khó bồi bổ gan thì tình trạng sẽ khá lên .
Tôi chợt nhận ra.
Bác sĩ chỉ có thể khám ra bệnh trên dương thế thôi, căn bản không hiểu gì mấy về âm thế dưới kia.
Tôi tìm nhầm người rồi!
Tôi chợt nhớ đến một âm dương sư mà dì tôi đã đề cập với tôi mấy năm trước , dì nói rằng ông ấy đã xem bói cho tôi vào năm tôi sinh ra, nói rằng tôi sẽ có tai hoạ đổ m.áu khi trưởng thành.
Tai họa đó sẽ khiến tôi ch.ết sớm.
Nói thế nào nhỉ, hiện tại tôi rõ ràng là mệnh cứng mà sống đến tuổi 30.
Điều này chứng minh rằng chủ nhân của lời phán kia rất có thể là một kẻ ngốc.
Nhưng thà tin nhầm còn hơn gặp hoạ, vì vậy tôi quyết định đi hỏi thử.
Khi tôi đổi xe buýt sang xe đầu kéo và cuối cùng hỏi đến tận nơi mà Vương đại tiên, nơi chim không đi đại tiện thì đã hơn 1 giờ chiều.
Vương đại tiên với chòm râu dê, đang phơi nắng trên chiếc ghế trường kỷ dưới mái hiên.
"Đại tiên, ông cảm thấy bộ dạng này của tôi có phải do bị quỷ hút hết dương khí không?"
Ông ta cụp mi, nhìn mặt tôi một lúc rồi dừng lại trên trán tôi, nghiêm mặt nói:
“Có phải lúc trước cô từng lập khế ước má.u với một con ma không?”
Thành thật mà nói, lúc mới tới đây tôi chắc chắn 80% rằng ông ấy là một kẻ lừa đảo.
Nhưng khi ông ấy nói ra lời này, tôi liền biết đây là một người thực sự cao tay!.
Tôi bước tới và nắm lấy bàn tay gân guốc của ông ấy,
"Ông nội, nếu lập khế ước má.u này thì sẽ như thế nào? Con sẽ ch.ết sao?"
Ông ta mỉm cười vẫy tay:
"Ha ha ha, ch.ết cũng là người lập khế ước ch.ết, sao cô có thể ch.ết được chứ?"
Tôi sững người, ý ông ta là sao?
"Việc lập khế ước m.áu nói chung là hợp đồng giữa những hồn ma vẫn còn chấp niệm ở dương thế định ra với những người có quan hệ huyết thống. Bằng cách đem những người có quan hệ huyết thống làm vật chủ, thời gian ở thế giới dương của họ sẽ được kéo dài. Trong thời gian này, vật chủ sẽ không bị tổn hại gì. "
"Nhưng dài nhất cũng không quá mười bốn ngày."
"Nếu một linh hồn còn sống không ở địa phủ quá mười bốn ngày, nó sẽ hồn phi phách tán."
Tôi nghe tới đây chợt thấy sai sai gì đó.
Quỷ đại gia, không, cái người tên Cố Thanh Châu không phải là linh hồn sống đã quá 14 ngày rồi sao?
“Vậy nếu người lập khế ước m.áu là một con ma đã hoàn hồn thì sao?”
Ai ngờ, sau khi nghe tôi nói xong, Vương đại tiên phá lên cười, mặt lập tức nhăn nheo như vỏ cam khô.
"Cô gái à, đừng trêu chọc tôi, trên đời này không tồn tại người ch.ết rồi lại hoàn hồn đâu."
Nhưng ông ta nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc, từ từ kiềm chế biểu cảm của mình.
"Cô gái, tôi không có lừa dối cô."
"Trên đời này, âm dương nhất định phải theo quy tắc "
"Không thể nào có ai đó sống lại mà không có lý do."
"Trong sách cổ ngàn năm, tôi cũng chỉ tìm được một ghi chép tương tự."
"Nghe nói ngàn vạn năm trước, một vị công chúa bị quân địch giả mạo thân phận hoàng tử tiếp cận, khiến cho quốc gia diệt vong, thân nhân ch.ết. Cô công chúa và diêm vương đã ký một khế ước, cô ta có thể chiếm hữu nô lệ đang hấp hối và quay trở lại dương thế để trả thù. Thời gian mà cô ấy trở lại dương thế chưa đầy một năm, nhưng cái giá mà cô ấy phải trả là cô ấy sẽ rơi vào tầng địa ngục thứ 18 trong một trăm năm tới trước khi cô ấy có thể đầu thai.
Về phần người ch.ết hoàn hồn, tôi chưa từng nghe thấy bao giờ. "
Trên đường trở về, nỗi sợ hãi của tôi hoàn toàn bị sự nghi ngờ lấn át.
Nếu như lão thầy bói kia nói đúng, vậy Cố Thanh Châu phải tiêu tốn rất nhiều tiền mới có thể đem linh hồn của anh ta trở về, đây là chuyện xưa nay chưa từng có.
"Nếu như hắn thật sự hoàn hồn, cùng cô ký kết khế ước m.áu, hai người lại không có quan hệ huyết thống thì khế ước này chính là khế ước sinh tử."
" Cô và hắn sẽ sống ch.ết cùng nhau."
Lúc anh ta chọn tôi để lập khế ước m.áu, có lẽ vì không có sự lựa chọn nào khác tốt hơn trong số những người sống trong nhà tang lễ.
Dù sao thì tôi được xem như người có mạng sống dài nhất.
Nhưng mà tại sao lại vậy?
Theo anh ta nói thì tiền giấy và những đồ vật được đốt bởi gia đình anh ta đủ để anh ta đầu thai chuyển kiếp một cách sung túc.
Là do điều gì, hoặc ai đó đã khiến anh ta lỡ lòng buông tay chuyện tốt như vậy?
7.
Bước chân vào cổng nhà tang lễ, tâm trạng tôi vẫn rất nặng nề.
Không phòng bị, bỗng có người vươn tay chụp lấy tôi, tôi giật mình ngẩng đầu lên thì bắt gặp khuôn mặt của một phụ nữ trung niên xinh đẹp.
Giữa đôi lông mày của bà ấy phảng phất nỗi buồn, trong mắt của bà ấy đầy sự kinh ngạc.
"Cô . . Cô sao lại ở chỗ này?"
Tôi cũng rất ngạc nhiên.
Tôi rõ ràng không quen biết bà ấy.
"Cháu làm việc ở đây, xin hỏi có chuyện gì không ạ?"
Bà ấy không nói gì cả, nắm lấy tay tôi và kéo ra ngoài.
"Không được!"
"Cô lập tức rời khỏi đây."
Bà ấy dùng lực mạnh đến nỗi tôi hoàn toàn không thoát ra được, bị bà ấy kéo lảo đảo ra ngoài.
Đột nhiên bàn tay phải của tôi bị một bàn tay to và lạnh khác nắm lấy.
"Cô ấy không thể đi."
Khi người phụ nữ nghe thấy giọng nói này, giống như bị sét đánh trúng.
Bà ấy ngơ ngác nhìn Cố Thanh Châu, bóng dáng như bèo sau mưa, xụi lơ.
"Cậu... Cậu... Sao cậu lại ở chỗ này?"
Bà ấy không đợi Cố Thanh Châu trả lời, lại nắm lấy tay tôi.
"Mặc kệ cậu đang làm gì, cô gái này cũng không thể ở chỗ này!"
Nhưng bà ấy không kéo được tôi đi, Cố Thanh Châu bóp chặt cổ tay tôi.
"Bà buông tay!"
Cố Thanh Châu hốc mắt đỏ lên, nhưng thanh âm mỗi một chữ đều kiên định giống như đinh đóng cột.
"Tôi không buông ."
Người phụ nữ kích động.
"Cậu quên hậu quả của việc ở lại dương thế rồi sao?"
"Nếu đã lựa chọn yên tâm chui xuống lòng đất, thì không nên trở lại đây!"
Bây giờ là giữa mùa hè, mặt trời lúc bốn giờ vẫn còn gay gắt.
Mấy ngày nay, Cố Thanh Châu từ khuôn mặt tái nhợt, dưới mặt trời dần trở nên trong suốt, bị thiêu đốt đến đỏ bừng.
Tóc, má và làn da trần của anh ta lộ ra những mảng lớn cháy thành than.
Tôi thậm chí có thể ngửi thấy mùi cháy trong không khí.
Mọi người đều biết rằng ma quỷ không thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời.
Những giọt nước mắt của người phụ nữ cuối cùng rơi xuống lã chã, bàn tay đang nắm lấy tôi bỗng run rẩy.
"Mẹ."
Tôi nghe thấy Cố Thanh Châu thấp giọng kêu lên.
"Mẹ"
"Con đã thử"
"Nhưng con không buông được."