-
Phần 2
4.
Vì tiền lương tăng vọt, đêm đó, tôi thấy tên quỷ vốn đã đẹp trai lại càng đẹp trai hơn.
Trong lòng tôi biết rõ, nếu không có một con quỷ khó tính như thế trong nhà tang lễ này, tôi sẽ không thể có được mức lương trên trời như vậy.
Tôi nhìn anh ta âu yếm, cho đến khi đồng tử anh ta sáng lên màu xanh lục.
Trước khi quỷ đại gia nổi cơn thịnh nộ, tôi kịp thời phát hiện ra.
"Quan tài của anh... sao lại ngắn như vậy?"
Anh ta dửng dưng gác chân lên thành quan tài.
"Có chút ngắn thật, bởi lúc tôi ch.ết , cơ thể vẫn còn đang trong thời kì phát triển, sau khi ch.ết thì..."
"Có lẽ là sẽ phát triển lâu hơn một chút."
Thân thể vẫn có thể phát triển sau khi ch.ết?
Thật giống một nhát dao đâm vào mông, khiến người ta mở rộng tầm mắt.
"Anh ch.ết khi nào?"
" Mười tám tuổi "
Vậy cũng thật...quá trẻ tuổi rồi.
Tôi liếc nhìn khuôn mặt hút hồn của anh, không biết vì sao có chút buồn bã, hốc mắt bắt đầu cay cay.
Anh ta thở dài, đưa tay lên ấn vào đuôi mắt tôi,
"Đừng khóc."
"Em mà khóc là tôi sẽ không thể sống."
Tôi kinh ngạc.
Chẳng lẽ nước mắt của người sống có dương khí hay gì đó sẽ làm tổn thương ma quỷ sao?
Tuy rằng tôi sợ anh ta, nhưng người ta khó khăn lắm mới lấy lại được linh hồn, tôi không thể lại gi.ết anh ta!
Tôi cắn chặt môi, cố kìm nước mắt.
Anh ta nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên, không nhịn được cười thành tiếng,
"Nếu biết điều này sẽ khiến em không khóc, tôi nên sớm làm quỷ lâu rồi"
Tôi cau mày.
Sao con ma này hay huyên thuyên nói nhảm vậy.
Nhưng mà... tôi còn có một chuyện rất tò mò.
"Tại sao anh có thể lấy lại linh hồn?"
Anh ta uể oải đưa tay ra sau đầu.
"Bởi vì... tôi có tiền."
Tôi sững người một lúc.
" Ý anh là việc đốt giấy tiền sao? Nhà ai đốt càng nhiều tiền giấy, liền có thể hồi sinh linh hồn?"
Tôi nhăn mũi,
"Trên đời có rất nhiều người giàu, vậy thì bao nhiêu con quỷ sẽ về nhỉ?"
Cứ nghĩ đến cảnh những bóng ma chạy loanh quanh là tôi không khỏi sởn da gà.
"Không phải tất cả đều có thể, chỉ có mình tôi. Tôi là người giàu nhất địa phủ"
Giọng điệu của anh vẫn uể oải, như thể đây là chuyện rất bình thường.
Nghe đến đây, tôi cuối cùng không nhịn được nữa.
"Đừng lớn tiếng khoe khoang nữa, anh trai!"
"Anh giàu có, nhưng anh có giàu hơn Jackma không? Còn nói mình là giàu nhất?”
Quỷ đại gia cười khẩy, trong mắt đầy khinh thường,
"Bọn họ? Bọn họ chỉ là đốt một cách mù quáng mà thôi ! Không có linh văn thông hành, đốt nhiều cũng chỉ ô nhiễm không khí!"
Nói xong, một tờ tiền giấy khắc đầy phù văn khó hiểu bằng chu sa từ trong hư không xuất hiện trong tay anh ta, giữa dòng bút mực còn có một tia sáng vàng nhàn nhạt.
“Chính là thứ này- phù văn thông hành âm dương, chỉ khi cầm theo nó thì số tiền giấy được đốt mới tới được âm phủ”
"Có rất nhiều gia đình ở địa phủ, sau khi c.hết nghèo đến mức không có giường và đồ dùng, họ xếp hàng dưới cầu Nại Hà để xin ăn và chờ đầu thai."
Theo lời của quỷ đại gia thì tổ tiên của anh ta là những người thông hành âm linh và thông thạo đường đi lối lại của ma quỷ nên người trong gia đình mới có thể biết được bí mật đốt giấy gần như đã thất truyền.
"Cho nên lão diêm vương cũng giống như quan chức ở dương thế chúng ta, chỉ cần dùng tiền là có thể mua chuộc?"
"Nói vậy thì cũng không hẳn là đúng."
Anh ta ngồi thẳng dậy,
“Ngoài tiền, bố tôi còn đốt năm người mẫu cấp thế giới cho ông ta, một sảnh chứa tám báu vật, hàng trăm bộ quan phục dệt bằng chỉ vàng, hàng trăm bộ chuyển nối mạng mới nhất của Đài Loan..."
Tuyệt vời.
Tất cả bao gồm quần áo, nhà ở, giao thông vận tải và giải trí.
Nhưng có vẻ như mối quan hệ bạn bè này thực sự khó nhằn.
Tôi tự liếm mặt một cái.
"Người anh em, anh xem xem có thể giúp em cải thiện quan hệ chút, để em sau này luân hồi thuận lợi hơn được không?"
Ít nhất không quá cô đơn và nghèo khó như cuộc sống hiện tại.
Đôi mắt anh ta đột nhiên trở nên sâu thẳm, như thể che giấu sự u sầu và bất đắc dĩ khó nói,
"Tôi thay mặt diêm vương gia hứa với em."
“Mỗi một kiếp sau này, em sẽ được bình an vui vẻ và hạnh phúc viên mãn "
5.
Tôi có thể tin mấy điều nhảm nhí này không?
Chắc chắn là không.
Bí mật đã thất truyền từ lâu lại được truyền từ đời này sang đời khác, anh ta là một con ma lụn bại làm sao đảm bảo điều đó là sự thực?
Tôi hơi không hài lòng và quyết định bỏ qua chủ đề này,
"Cám ơn quỷ đại gia. Vậy chúng ta thực hiện quy trình đi."
"Quy trình gì?"
"Quy trình dỗ anh ngủ."
Anh ta khẽ cười khúc khích.
"Không cần "
"Hôm nay chúng ta sẽ học."
Tôi sững người một lúc.
"Tháng sau em không phải thi quốc gia sao? Với trình độ của em có thể đỗ sao?"
Một mặt, tôi cảm thấy quỷ đại gia thần thông quảng đại, cái gì cũng biết.
Mặt khác, tôi lại cảm thấy bị xúc phạm.
Quỷ đại gia chỉ vào chiếc túi vải tôi đang để ở một bên,
"Lấy nó ra. Hôm nay bắt đầu với bài trắc nghiệm"
Có điều tôi thực sự rất thiếu thời gian, nếu lúc này không tranh thủ học thì tôi còn đợi đến bao giờ.
Vì vậy, tôi lật qua hàng loạt câu hỏi kiểm tra trong nhà tang lễ.
Lúc đầu, quỷ đại gia lặng lẽ quan sát.
Cũng không biết từ khi nào lông mày của anh ấy ngày càng nhíu chặt hơn.
Cuối cùng, anh ta không nhịn được mà đưa tay ra và chỉ vào bài tôi đang làm.
"Đây không phải là B, mà là C."
"Góc vuông xuất hiện. Ưu tiên số lượng góc vuông."
Tôi lướt qua đáp án.
Thật không ngờ, đó là C.
Quỷ đại gia lật lại đề phía trước.
"Đây, đây, đây, đây, và cả đây nữa, tất cả đều sai."
Tôi kiểm tra lại câu trả lời, và anh ta ấy đã đúng hết.
Tôi tức giận.
"Anh ch.ết lúc mới 18 tuổi! 18 tuổi! 18 tuổi còn đang học trung học! Tại sao mấy câu câu trắc nghiệm này anh cũng biết làm!"
"Hay là làm quỷ rồi vẫn còn cần thi quốc gia!"
Nếu thật là vậy thì tôi ch.ết rồi cũng không dám làm quỷ nữa.
Anh ta lộ ra biểu cảm chế giễu.
"Đương nhiên làm quỷ không cần thi quốc gia rồi "
"Chỉ là khi tôi ở dưới lòng đất, tôi đã từng xem một cô gái luyện đề mỗi ngày"
"Xem nhiều rồi tất nhiên sẽ thuộc lòng. Nhưng cô ấy vẫn chưa thuộc hết chúng"
Tôi nghĩ, cô gái này học lực cũng tệ quá.
Tất cả học sinh trung học lớp 10 đều biết làm rồi, nhưng cô ấy vẫn chưa học được.
Nói như vậy thì cuộc thi quốc gia của cô ấy cũng coi như cũng chẳng khả quan mấy.
Trong nửa tháng tiếp theo, dưới sự hướng dẫn của một con ma, trình độ của tôi đã được cải thiện vượt bậc.
Tôi có linh cảm rằng cuộc thi năm nay có lẽ sẽ ổn.
Khi quỷ đại gia chưa biết chuyện, tôi đã lén xem qua hồ sơ về cái ch.ết của anh ta.
"Cố Thanh Châu, 17 tuổi, ch.ết 5 năm trước."
Các đồng nghiệp đi ngang qua nhìn vào hồ sơ trên tay tôi,
"Wa! Người anh em này đẹp trai quá!"
"Cái tên đó cũng rất hợp với cậu nha ."
"... Cố Thanh Châu"
"... Hứa Tư Châu."