-
Chương 14
Ta chẳng để ý gì nữa, vội vứt cái cời lửa xuống đất, kéo Hạ Hầu Thần ra sau: “Hoàng thượng, lửa này lạ lắm, than củi cháy bình thường không như thế.”
Than này trông bề ngoài giống như loại than rẻ tiền trong dân gian thường dùng, nhưng khói bốc lên mù mịt khác thường.
Vô tình nhìn sang, chợt thấy mắt Hạ Hầu Thần đỏ hoe, hình như bị lửa hun quá độ, đôi môi mím chặt, cả gương mặt lạnh tanh, ta vội gọi: “Hoàng thượng, người sao vậy, cay mắt quá phải không?”
Vào lúc này xin ngài đừng xảy ra chuyện ngay trong phòng giam của ta, đừng làm ảnh hưởng kế hoạch của ta!
Hạ Hầu Thần nhắm nghiền đôi mắt, quay người rảo bước ra xa nhằm tránh cho Khang Đại Vi nghi ngờ: “Đừng cho người vào đây!”
Khang Đại Vi vô cùng tỉnh táo, vội vã chạy ra ngoài, trong phòng ngục chỉ còn lại ta và Hạ Hầu Thần.
Ta sững người, sâu trong tim nảy sinh ý hoảng, lùi về sau một bước, miễn cưỡng cười hỏi: “Hoàng thượng, người sao vậy?”
Hắn từ từ tiến lại gần, ta chỉ biết lùi dần lùi dần, đến khi chạm phải mép giường bèn ngồi sụp xuống, chẳng biết lùi đi đâu nữa, đành giương mắt nhìn cánh tay hắn chậm rãi đặt lên người mình. Như mọi khi, trong không gian vắng lặng vang lên tiếng xiêm áo bị xé toạc, bàn tay hắn luồn vào vạt áo, mang theo một hơi lạnh, rút cạn hơi ấm trong người ta. Hắn nói: “Chỉ có những lúc thế này, trẫm mới cảm nhận được ngươi một cách chân thực…”
Trời quả thực rất lạnh, gió rét tức thì lùa qua cổ áo tràn vào cơ thể, ta không kìm được né tránh: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, người từ từ đã, thần thiếp ở trong ngục đã mấy hôm, sợ làm người nhiễm uế khí.”
Ở một nơi thế này mà hắn còn nổi hứng cho được, ngoài nỗi sợ, ta còn cảm thấy không thể hiểu nổi, Hạ Hầu Thần rốt cuộc là người như thế nào?
Hắn thì thầm vào tai ta: “Đừng phản kháng nữa, ngươi là người biết thời biết thế, tự hiểu cự tuyệt trẫm sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào.”
Cảm giác chán ghét trong tim ta dâng đến cực điểm, thầm nghĩ nếu hắn là minh quân, thì phải biết lần này ta hy sinh lớn biết nhường nào, tất thảy trù mưu toan tính đều thành hư không, đổi lại cái họa lao lý, hắn đã đạt được mục đích, sao còn đày đọa ta?
Chiếc áo bông trên người bị hắn cởi tuột, đôi tay nam nhân như con rắn lần mò xuống dưới, buốt giá như không còn chút sức sống, khiến cả cơ thể ta cóng lạnh theo. Những ngón tay hắn mơn trớn vỗ về phần trên đùi, cả người ta rởn da gà. Chăn trong phòng đã được đổi cái mới, nhưng chắc chắn vẫn có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc đặc trưng, vậy mà hắn chẳng hề thay đổi so với mọi lần, loáng cái đã sẵn sàng lâm trận. Ta nhủ thầm, chẳng lẽ biết bao phi tần trong cung vẫn không đủ khiến ngài thỏa mãn?
Đúng như lời hắn, ta không được phép phản kháng, không được phép né tránh. Thôi thì mong cho quãng thời gian ê chề này mau chóng trôi qua.
Nhưng lần này Hạ Hầu Thần có vẻ khác lạ, không như mọi khi. Ngón tay hắn chậm rãi lướt trên tay ta, đôi bàn tay vốn lạnh giá dần ấm lên nhờ nhiệt độ cơ thể, từ từ khiêu khích thân dưới, khiến ta cảm thấy khó chịu, tê dại. Trong lòng tuy chán ghét tận cùng, nhưng cơ thể lại mong đợi được hắn chạm vào, khi phát giác điều này, ta không kiềm chế được kinh ngạc, cơ thể sao lại không như ý bản thân, khe khẽ ưỡn lên dưới cánh tay hắn. Đang lúc bối rối, chỉ thấy tia dục vọng trong mắt Hoàng đế càng lúc càng nóng bỏng, dường muốn xé ta ra làm trăm mảnh. Hắn khẽ cười: “Hóa ra trước đây trẫm làm sai cách…”
Ngón tay ấm nóng của hắn chậm chạp đưa vào… một ngón, rồi hai ngón, trong lòng ta muốn cự tuyệt, nhưng cơ thể lại như bông hoa bừng nở nghênh đón chúng, lòng thẹn dâng trào, hắn định làm gì thế này? Coi ta như hạng gái thanh lâu rẻ rúng? Muốn ta triệt để thần phục trước hắn? Nhưng ta chẳng đã quỳ dưới chân hắn rồi đó sao? Ta chẳng đã nói chuyện làm bất cứ việc gì vì hắn, chỉ vì hắn mà thôi đó sao?
Gương mặt tuyệt đẹp của Hạ Hầu Thần dần dần ửng đỏ, hơi thở trở nên nặng nề, ngồi dậy cởi bỏ y phục trên người, rồi lại ôm lấy ta. Không cần. Ta xoay mặt đi chỗ khác, chiếc váy lót sau cùng bị hắn lột ra không thương tiếc, bàn tay kia lướt nhẹ vào bên trong… Ta gắng gượng ép chặt hai đùi lại. Trong phòng tuy có bếp sưởi, nhưng thân mình vẫn thấy lạnh ngắt. Chiếc chăn trắng đột nhiên được phủ lên cả hai, cùng lúc, hắn rút mạnh ngón tay, rồi thâm nhập, sau cơn xấu hổ ta thở phào, lần này không đau đớn như những lần trước.
Có tấm chăn bao phủ, ta không còn thấy lạnh, trong mũi tuy toàn là mùi vị đặc trưng của nhà ngục, nhưng không gian dần ngập tràn cảm giác ủy mị, ta quay nhìn bếp lửa cứ chợt bừng chợt tối. Cơ thể lõa lồ trong chăn bị hắn xâm chiếm, nhức nhối như sắp vỡ làm ngàn mảnh, nhưng không còn đau đớn như trước, ngược lại trong lòng sinh ra mong mỏi. Không khí trong chăn nóng phừng phừng, ta cảm thấy có thứ chất lỏng rơi xuống gáy, ngẩng đầu lên nhìn, thấy mặt y đỏ rực, mồ hôi từ trên trán nối nhau lăn xuống. Thấy ta nhìn, long nhan thêm vài phần sầu nộ, không giống với cơn giận bạo tàn mọi khi.
Ánh nhìn của hắn trở nên phức tạp, như giận lại như tủi, pha chút e thẹn, cứ như muốn lấy tay che kín đôi mắt đang nhìn mình. Rốt cuộc hắn chỉ gườm gườm liếc một cái. Lúc bấy giờ ta còn tâm trí nào giữ gìn vẻ mặt nữa, lòng như vừa buông bỏ điều gì, khoan khoái kỳ lạ, khẽ nghẹo đầu sang bên, tránh ánh mắt của hắn.
Hắn cử động ngày một mãnh liệt, dường muốn vò nát thân ta, nhưng lạ ở chỗ, ta không có cảm giác đau đớn khổ sở như mọi khi, có lẽ cơ thể đã dần dần thích nghi với chuyện này, mọi giác quan trở nên vô cùng linh mẫn, mùi mồ hôi trên người hắn hòa quyện với mùi nhà ngục, như một liều thuốc độc ấm áp. Càng lúc cảm giác chán ghét với hắn càng tiêu biến đi, chỉ muốn kéo dài thời gian này ra mãi mãi.
Không, ta không nên lưu luyến hắn! Cung điện là cái cũi nhốt mà ta phải thoát ra, cảm xúc này sẽ hủy hoại tất cả. Ta chẳng qua chỉ là một phi tử trong vô vàn phi tử khác, đừng, đừng bận lòng vì tia ấm áp mong manh này mà phạm sai, từ đây vạn kiếp bất phục.
Ta hít vào một hơi nặng nhọc, ngọn lửa trong bếp lò in trong đáy mắt. Phải chăng vì nhìn quá lâu, nên dẫu nhắm mắt lại, ngọn lửa đó vẫn cứ bập bùng cháy trước mắt.
Chợt một suy nghĩ lóe lên: Ta là kẻ thuộc về hậu cung, đã thuộc về hậu cung quá lâu, có thể nào suốt đời này ta chỉ phù hợp với nơi đó? Có thể nào chỉ bám víu lấy nó, ta mới có được tất cả những gì mình muốn…
Ta nhắm mắt lại vì sợ hắn nhìn ra suy nghĩ trong mình. Ta sẽ cố gắng, cố gắng khống chế thứ suy nghĩ phản nghịch kia lại.
Một lúc sau, hắn nằm xuống giường, hai tay ôm trọn lấy ta. Hắn dụi đầu vào gáy ta, khe khẽ gọi: “Ái phi, ái phi…”
Ánh nến trong nhà ngục rúng động, dường như đáp lại tiếng gọi của hắn. Trong bóng tối, ta nghe rõ sự mềm yếu bên trong tiếng gọi ấy. Đây rốt cuộc là thật hay giả, hắn cố tình làm vậy để dụ ta lên tiếng ư? Không thể trách ta nghĩ như vậy, Hạ Hầu Thần hết lần này đến lần khác vạch trần ta, “đạo hạnh” của hắn cao thâm hơn ta nhiều lần, lại nắm trong tay quyền lực chí cao vô thượng, ta chỉ có cách cẩn thận từng li từng tí, không để hắn khống chế toàn bộ cục diện.
Một lúc lâu không nghe ta đáp lời, hắn thở dài: “Thật lạ lùng, trẫm luôn muốn ngươi đối xử với trẫm thật lòng, nhưng ngay lúc gần gũi nhất, trẫm lại thấy khó chịu. Chỉ có những khi thế này, ngươi mới để lộ cảm xúc chân thật ra, hoặc buồn, hoặc vui…”
Nghe đến câu cuối, tim ta giật thót. Ta thực sự đã để lộ hỉ nộ ra mặt ư? Cả người rã rời, ta hít một hơi thật sâu, tập trung tinh lực mới thốt lên lời: “Hoàng thượng lo nghĩ quá nhiều rồi, thần thiếp không đáng để người phải như vậy.”
Thực tế ta không tin hắn lại như vậy. Hắn tiến thoái lưỡng nan, vì ta mà rung động ư? Hai chúng ta là cùng một hạng người, diễn kịch trước mặt kẻ khác thành quen rồi. Khi còn ở cung Trường Tín, ta tận mắt tận tai chứng kiến hắn lợi dụng tình nghĩa mẹ con với Thái hậu, vừa sướt mướt đau thương đấy, nhưng bà ta quay lưng đi khỏi, hắn lại là Hạ Hầu Thần khinh bạc vô tình. Tình cảm của hắn có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả?
Chăn gấm của Thượng Cung cục đem biếu vào ngục tuy không thêu hoa cỏ chim chóc đẹp đẽ như chăn dùng trong hậu cung, nhưng vẫn là chất liệu chống lạnh hảo hạng nhất, trong phòng lại có bếp sưởi cháy hồng, tuy thi thoảng có cơn gió lùa qua, nhưng ta không thấy lạnh chút nào. Hắn ôm chặt ta trong lòng, qua cơn sợ hãi, mới cảm thấy nhiệt độ trong chăn tăng cao, mồ hôi trên người hắn thấm đẫm da thịt, ta cảm thấy hơi khó chịu, khẽ cựa mình một cái, hắn giật mình tỉnh dậy, lại càng ôm chặt hơn. Ta ngập ngừng nói: “Hoàng thượng, đêm đã khuya rồi… Người…”
Đôi môi nóng hổi của hắn đặt lên gáy ta, ta cảm thấy nơi ấy đau tấy, bất giác rên lên một tiếng. Hắn nói: “Trẫm biết ngươi không thích, nhưng chỉ những khi thế này, trẫm mới cảm nhận ngươi là chân thực. Nhìn ngươi đi lại giữa phồn hoa nhung gấm hậu cung, trẫm lo bất ngờ ngươi sẽ tan biến đi mất…”
Lòng ta thất kinh, hắn biết rồi ư, biết được bao nhiêu? Ta cắn chặt răng, cố không để các bắp thịt trên cơ thể co rút, vì đang nằm gọn trong lòng hắn, chỉ hơi có chút phản ứng sẽ bị phát hiện ngay. Ta cố nói bằng giọng ấm áp nhất có thể: “Hoàng thượng, chuyện lần này là do thần thiếp sơ ý gây họa. Cục diện như hiện nay chẳng ai có thể cứu vãn được nữa, thần thiếp cam nguyện vì Hoàng thượng gánh chịu mọi thứ.”
Cơ thể hắn dần nóng ran, cánh tay siết chặt đến nỗi ta không thể thở được, có lẽ hắn lại nổi giận mất rồi?
Lòng ta thấp thỏm không yên, nhưng không dám vọng động, lát sau, nhiệt độ cơ thể hắn dần trở lại bình thường, cất giọng điềm đạm: “Trẫm biết chuyện này không phải do ngươi làm. Ngươi tin hay không thì tùy, trẫm không hề ra lệnh cho ai đổ tội lên mình ngươi cả!”
Rốt cuộc hắn cũng nói ra lời này, nhưng ta có thể tin được không?
Ta trầm ngâm không đáp, lặng lẽ ôm chặt một góc chăn. Ở chốn thâm cung này, ta có thể tin được ai? Nên tin ai? Rất lâu sau ta mới nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không hề oán trách.”
Trong phút chốc, vòng tay to lớn kia buông lỏng ra. Hắn vạch chăn, ngồi dậy, gió lạnh lập tức lùa vào, hút lấy hơi ấm nồng nàn trong chăn. Hắn giận rồi. Ta không dám động đậy, thậm chí không dám kéo chăn che gió lạnh. Hắn tiện tay hất một cái, vạt chăn rớt xuống người ta, gió lạnh lúc này mới bị ngăn lại. Ta quay mặt vào tường, nơi đây tuy là căn phòng tốt nhất của nhà ngục, nhưng trên tường vẫn đầy vết loang lổ. Ta hồi tưởng lại tất cả những gì vừa xảy ra, thật như một giấc mộng.
Có tiếng loạt soạt khe khẽ vang lên, có lẽ hắn đang mặc quần áo. Cánh cửa sắt kêu lên ken két rồi im bặt. Giọng Hạ Hầu Thần không to không nhỏ mà vang vọng khắp nơi: “Khang Đại Vi, hồi cung.”
Tiếng đáp rè rè, the thé của Khang Đại Vi cất lên ngay sau đó: “Hoàng thượng, người sao vậy?… Ninh nương nương lại…”
Rất lâu sau chẳng có ai đến làm phiền ta. Duyên ấm đứt đoạn, cơ thể ta lạnh dần. Có quấn chặt chăn gấm vào người cũng không hết lạnh. Ta nghĩ thầm: Hoàng thượng, thần thiếp vốn là người như thế đấy. Sống trong hậu cung, thần thiếp phải làm người như vậy.
Ta lần mò trong chăn, hẳn phục mỗi nơi một ngả cuối cùng được tập trung lại, khi mặc xiêm áo cho tề chỉnh mới cảm thấy người mình ấm lên một chút.
Chợt nghe cửa sắt lại mở ra, có tiếng cai ngục cung kính gọi: “Nương nương, nô tỳ để thêm hai cái bếp nữa nhé?”
Ta liếc nhìn, nữ cai kia càng thêm vẻ kính cẩn, quả thực có hai cái bếp đặt ngay trước cửa phòng. Ta nói: “Thế thì nhiều quá, nhỡ gây hỏa hoạn thì sao?”
Cai ngục đáp: “Không lo, không lo. Nô tỳ sẽ cho người ngày đêm canh gác, chỉ mong nương nương nói giúp nô tỳ vài câu trước mặt Khang công công… Nô tỳ nào dám biếng nhác, phòng giam trước nay vẫn bị gió lùa như vậy mà…”
Trông cô ta như thể nếu không đem bếp sưởi vào sẽ ăn không ngon ngủ không yên vậy. Ta đành khoát tay, mặc cô ta muốn làm gì thì làm, viên nữ cai hớn hở hăng hái mang bếp vào, như trút được gánh nặng.
Thân ta mang trọng tội, can dự đến gốc rễ của quốc gia, cho dù Hạ Hầu Thần thực có lòng sợ rằng cũng không bao che nổi. Nếu không Thái hậu năm lần bảy lượt tham gia đảo chính, hắn sẽ không hết lần này đến lần khác bỏ qua. Nguyên nhân chủ yếu có lẽ bởi binh lực của mấy vị phiên vương kia hùng mạnh, nếu cái chết của Thái hậu bị phanh phui là có liên quan đến Thiên tử, họ chẳng sẽ mượn cớ xuất binh đoạt quyền ngay? Khi Hạ Hầu Thần chưa thành niên, tất cả chuyện triều chính đều bị nhà Thượng Quan khống chế, Thái tử như hắn chẳng khác gì con rối, có thể bị phết truất bất cứ lúc nào. Họ Thượng Quan thế lực giăng kín bầu trời, cho nên thời ấy ta mới chọn theo phe Thái hậu, ai ngờ vị Thái tử yếu thế lại bất ngờ trở mình thành công?
Ngoài trời tuyết lất phất bay, thi thoảng có một vài bông lạc vào song cửa sổ, bị ta tóm lấy trong lòng bàn tay. Ta đã như cá nằm trên thớt, ngài không thừa nhận việc do mình làm thì có thay đổi được gì? Ngài đâu thể cứu ta, ngài chỉ có thể mặc cho Hoàng hậu hí lộng càn khôn, nắm giữ lấy vương quyền và ổn định triều cang. Một nữ nhân nhỏ bé như ta phải hy sinh có đáng là gì?
Cuồng phong rít gào, tuyết rào rạt lùa vào phòng, đậu trên tay ta. Tia cảm xúc nồng ấm không rõ từ đâu vừa giăng mắc trong lòng nay đã tan chảy vào hư không.
Tuyết rơi liên miên ba ngày, đến ngày thứ ba, mặt trời mới ló mặt ra khỏi tầng mây âm u, sưởi ấm mặt đất bằng ánh sáng của mình. Có lẽ giờ này tường đỏ ngói xanh trong cung vẫn phủ một màu trắng xóa, đám cung nhân chắc đã dậy từ sớm để dọn tuyết trên đường lớn, cho kiệu loan của Hoàng đế đi qua được dễ dàng.
Sống trong ngục, ranh giới giữa ngày và đêm dường như bị xóa nhòa, trong cung không còn ai tới thăm, cả ngày ta chỉ biết ngủ mê mệt, đến đêm lại không thể chợp mắt, dù có bếp lửa hồng sưởi ấm, nhưng cứ trước khi trời sáng thể nào ta cũng sực tỉnh, ngóng vầng mây ửng hồng, chờ lỗ cửa sổ chuyển từ màu đen sang trắng bạch.
Tất cả những gì ta có thể làm chỉ là chờ đợi, đợi tình thế ổn định, đợi Hoàng hậu thực hiện lời hứa của mình. Ta từng nghĩ nếu chuyện không thành thì sẽ ra sao, nếu buộc phải lôi Hoàng hậu xuống bùn để đổi lấy cái mạng hèn của mình, cũng coi như lãi to. Lúc này ta đã xem nhẹ việc sống chết, đâm càng nhận được sự kính ngưỡng của vị nữ cai trung tuổi kia. Cô ta tưởng ta đã có cách thoát tội, thể nào cũng có ngày trở về hậu cung, càng siêng năng hầu hạ từng li từng tí.
Ngày hôm đó, ta dậy sớm như mọi bận, rảo quanh phòng giam một vòng, cảm thấy thật vô vị. Mỗi sáng cai ngục đều tới Ty Thiện Phòng lĩnh bữa sáng mang về, bữa nay xem giờ giấc còn lâu mới đến, bên ngoài có hai tên thủ hạ được phái đến trông coi bếp lò sao cho hồng rực đêm ngày.
Rất lâu sau, nữ cai đích thân cầm cái mâm nhỏ, có lẽ dùng để đựng thức ăn bước vào. Vẻ mặt cô ta kính cẩn như thường, nay lại thêm vài phần hoan hỉ, đặt cái mâm lên kỷ án, hớn hở nói: “Nương nương, đại hỷ rồi, nghe người trong cung kể, Hoàng thượng nói rằng vụ án của người còn nhiều nghi vấn, muốn giao cho Đại Lý Tự phúc thẩm. Nương nương, người sắp được cứu rồi!”
Đầu mày cuối mắt cô ta đầy vẻ ngưỡng mộ, cứ như chính mình sắp thoát tội không bằng. Ta lúc ấy đương mở mâm, nhấc cái lọ sứ hai lớp lên, vừa nghe đến đây, thật như sét đánh ngang tai, suýt nữa trượt tay đánh rơi xuống đất. Vậy là tất cả hy vọng, tất cả kế hoạch chẳng hóa ra tro cả sao?
Việc gì hắn phải làm vậy? Coi như có thể giúp ta thoát tội, nhưng ta còn sống nổi trong cung nữa không? Hắn làm thế, chẳng tự quăng mình vào muôn trùng rắc rối, hậu cung vốn dĩ đã như một cái ao nước tù, lỡ tay khuấy lên, hàng sa số mùi vị khó ngửi lập tức xộc thẳng vào không trung, những đồn đoán truyền ngôn hễ bung ra ngoài, chỉ không cẩn thận chút thôi là mọi chuyện dây lên mình, nói không chừng đám phiên vương ở biên cương sẽ mượn cớ làm loạn.
Bởi Thái hậu và hắn ân oán sâu nặng, nghi ngờ từ nhiều phía sẽ chĩa về hắn, tội danh mưu sát Thái hậu quả là cái cớ tuyệt vời để đám phiên vương chầu chực đêm ngày như hổ đói xông vào xâu xé. Dù là nhìn từ khía cạnh nào, hắn cũng không nên làm thế này!
Nữ cai thấy ta nghe nói thì ngẩn người, tưởng ta mừng quá không thốt lên lời, bèn hoan hỉ tiếp: “Nô tỳ vừa nhìn đã biết nương nương phúc dày, sao có chuyện ở lâu tại nơi xúi quẩy này…”
Ta sốt ruột cắt lời cô ta: “Ngươi nghe được chuyện này từ đâu?”
Nữ cai đáp: “Nương nương, lúc nô tỳ vào cung lấy bữa sáng cho nương nương, thấy đám cung nhân trong ấy ai ai cũng đồn đại râm ran, nghe nói Tông Nhân Phủ đã lĩnh ý chỉ rồi, e rằng ngay ngày hôm nay Đại Lý Tự sẽ đến hỏi chuyện nương nương. Có thánh chỉ của Hoàng thượng ở đây, ai dám làm càn?”
Nói xong, cô ta lại vồn vã xúc động xúc đầy một bát cháo đưa ra: “Nương nương, người đừng vội, thế nào cũng có lúc mọi chuyện hai năm rõ mười, Hoàng thượng đã hoài nghi chuyện này, trong cung còn ai lớn hơn Hoàng thượng nữa?”
Lòng ta nóng như lửa đốt, xem ra lần này phải tính toán lại từ đầu, lật ngược vấn đề lại mà suy nghĩ. Có điều dù kết cuộc thế nào, Hoàng hậu vẫn cứ vững như bàn thạch, hỏi ta làm sao sống tiếp trong cung được?
Ta bỏ bát cháo, hồi tưởng lại tình cảnh khi Hạ Hầu Thần lần trước đến thăm, xem bản thân có nói hay làm điều gì không thỏa đáng để lọt vào mắt hắn, khiến hắn sinh lòng ngờ vực, cho rằng ta muốn trốn đi hay không. Ngẫm đi ngẫm lại một hồi thấy không đúng lắm, nữ nhân như ta chẳng qua chỉ là một phi tần bé nhỏ giữa vô số phi tần của hắn, nhằm tránh cho hoàng thất khỏi nỗi ô nhục, dẫu có biết được âm mưu kia hắn cũng chỉ việc dặn dò quan giám hình trông coi cẩn thận, tăng thêm lính gác là được, việc gì phải hao tâm tốn sức đi đường vòng?
Trước đây cũng vậy, ta suy nghĩ mãi mà không thể nghĩ ra nguyên do cách hành xử lạ lùng của hắn, chỉ đành đổ cho một số nguyên nhân nào đó khiến hắn bất đắc dĩ phải làm vậy?
Nữ cai thấy ta cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chẳng buồn ăn cháo cũng chẳng buồn rửa mặt, bèn sai hai cấp dưới vào hầu hạ, do đây là nơi giam giữ nữ phạm, lại thường là những người lai lịch bất phàm, nên đám cai ngục đều được học qua lễ nghi trong cung, tuy không thể so sánh với các cung nữ chuyên nghề hầu hạ như Tố Khiết, nhưng vẫn tạm chấp nhận được. Trong lúc tâm tình đang hoảng hốt, ta chẳng chú ý lắm bọn họ chải đầu có đẹp hay xấu.
Qua giờ tỵ không lâu, quả nhiên có một đám người do thái giám dẫn đầu, một viên quan thẩm án mang theo thánh chỉ của Hoàng thượng tới. Vốn dĩ vụ án của ta thuộc quyền thẩm tra của Tông Nhân Phủ, nhưng Tông Nhân Phủ hoàn toàn nằm trong vòng kiểm soát của nhà họ Thời, Hạ Hầu Thần muốn tránh đi, bèn giao vụ án cho Đại Lý Tự là nơi tâm phúc của mình xử, có vẻ thật muốn giúp ta thoát tội?
Viên quan này râu tóc rậm rạp, trên người bận quan phục tam phẩm, gương mặt tràn đầy chính khí. Tuy phải nằm ngục nhưng ta chưa bị truất phong hiệu, vẫn danh chính ngôn thuận là phi tử của Hoàng thượng, do đó khi thăng đường hoặc thẩm vấn ta chỉ việc đứng mà trả lời, không cần quỳ, ngược lại quan thẩm phải hành lễ xong mới có thể bắt đầu tra hỏi.
Qua lời người nữ cai, ta mới biết vị này chính là Lí Sĩ Nguyên, viên quan có tiếng ngang ngạnh cố chấp đánh chết không thay đổi thuộc Đại Lý Tự, nghe nói khi thẩm án ông ta chẳng bao giờ thèm để ý xuất thân lai lịch bị cáo, chỉ chiếu luật mà làm, dưới thời tiên hoàng từng mấy phen bị thăng giáng ba chìm bảy nổi, cố nhiên đắc tội với không ít người, ngược lại không mấy ai to gan đùa với lửa. Nghe nói ông ta tuy cố chấp sắt đá, nhưng thông minh tuyệt đỉnh, án do ông xử ít có án oan. Nữ cai vừa nhắc đến tên người này, ta đã biết Hoàng thượng quyết tâm giúp ta thoát tội.
Còn ta không lẽ lại nói với người rằng, thần thiếp chẳng muốn thoát tội chút nào?
Ta lặng lẽ thăm dò Lí Sĩ Nguyên, ông ta có đôi mắt sắc bén như dao, cảm giác khi bị ánh mắt đó liếc qua cũng hao hao như khi bị Hạ Hầu Thần dò xét. Ta thầm than không hay, dự cảm không lành trong lòng dâng cao. Xem tình hình này, kế kim thiền thoát xác đã thỏa thuận với Hoàng hậu khó mà thành.
Ta vốn là một phi tần phẩm vị không quá cao, với danh tiếng của Lí Sĩ Nguyên, theo lẽ sẽ không tôn trọng lắm, vậy mà ông ta vẫn chu toàn lễ nghĩa, cung kính như thường, khi thẩm vấn càng không vặn vẹo bức ép, câu nào câu nấy thoải mái như thể chuyện phiếm.
Đầu tiên Lí Sĩ Nguyên hỏi ta cặn kẽ từng chi tiết về cái đêm Thái hậu mất, ta cân nhắc cẩn thận mới trả lời, phục hiện hầu hết tình hình cung Tinh Huy lúc đó cho hắn nghe. Ta biết chẳng cần thêm mắm dặm muối thì nghi vấn lớn nhất vẫn đổ dồn về phía mình, có người cố ý thêm dầu vào lửa, chuyện đẩy ta vào nguy kịch thời dễ như trở bàn tay. Vậy mà nhìn dáng vẻ Lí Sĩ Nguyên hồ như chẳng hề bị tác động bởi ảnh hưởng bên ngoài, ông ta lặng lẽ nhíu mày, dường như phát hiện không ít nghi vấn bên trong.
Lòng ta thầm sốt ruột, nhưng không dám thúc giục, tránh khiến ông ta sinh lòng ngờ vực, nhủ thầm tình cảnh như hiện tại chỉ có cách thẩm tra cả Hoàng hậu, lẫn tình tình ngoài cung lúc đó mới phán đoán được chính xác. Có điều Hoàng thượng đã nhúng tay vào, e rằng Hoàng hậu tránh đi còn không kịp, chắc gì đã tới đây? Nếu cô ta đến chẳng quá mạo hiểm hay sao?
Lí Sĩ Nguyên hỏi rất nhiều, miệng một điều nương nương hai điều nương nương, ngữ khí vô cùng cung kính, ta bèn thuật lại tình hình đêm đó một lượt. Ông ta không hề nhắc đến ân oán giữa ta và Thái hậu, ta thấy lạ bèn chủ động hỏi, Lí Sĩ Nguyên liếc nhìn đầy ẩn ý thưa rằng: “Nương nương, thiên hạ là của Hoàng thượng, nương nương làm như thế chính là quay đầu về bờ, đâu thể coi là động cơ giết người? Huống hồ gia đình nương nương ở ngoài bị người ta truy sát, nếu tại hạ không lầm thì gia mẫu đã không may táng mạng?”
Ta chẳng biết nên khóc hay nên cười, cảm thấy cần phải đề cao cảnh giác với con người này, hình như hắn đã điều tra ra mẫu thân ta là ai? Quả thật không hổ danh là Lí Sĩ Nguyên cẩn thận kín kẽ, ngang ngạnh cố chấp!
Lí Sĩ Nguyên còn nhắc đến “Khổng Thượng Cung”, ông ta cho rằng những điều Khổng Thượng Cung nói đích thực là sự thật, có điều đó chỉ là sự thật nhãn tiền. Ta lấy làm lạ, bèn hỏi hắn, chẳng lẽ còn một sự thật nào khác, hắn chỉ mỉm cười mà không nói.
Sau khi hỏi chuyện xong, Lí Sĩ Nguyên bèn cáo biệt, trước khi ra về để lại cho ta hai câu nói không mấy rõ ràng: “Nương nương, đời người có khi tưởng mất mà lại còn, tưởng còn mà hóa mất, vụ án này nếu có tội thì tránh không thoát, vô tội tất không thể bị oan. Xin nương nương yên tâm, bản quan nhất định điều tra cho rõ ngọn ngành sự việc.”
Ta chỉ biết mỉm cười tỏ ý cảm tạ, ngó theo bóng dáng quan phục tam phẩm chầm chậm rời đi, bất giác trong lòng dâng lên một dự cảm, người này cứ như hình bóng Hạ Hầu Thần khi về già vậy!
Trong lòng ta nơm nớp lo sợ, một Hạ Hầu Thần đã làm ta điêu đứng, giờ lại thêm một Hạ Hầu Thần lão luyện từng trải gấp bội, kế thoát thân của ta liệu còn có thể trót lọt?
Nhưng có nói thế nào ta cũng không dám tin Hạ Hầu Thần thực sự giúp mình thoát tội. Tuy đây là việc của hậu cung nhưng có ảnh hưởng trực tiếp đến triều chính, đem ta và việc triều chính lên bàn cân, chẳng khác nào như cân con voi với cọng tóc! Tin rằng bất cứ người sáng mắt nào chỉ cần nhìn sơ là hiểu. Hạ Hầu Thần có thể nắm được ngai vàng, đoán chắc là kẻ biết luận thời thế hơn ai hết, ta đành lái suy nghĩ của mình theo hướng cũ: Bên trong tất có một nguyên nhân nào đó bản thân chưa biết rõ, phận mình chẳng qua như lục bình giữa dòng nước, chìm nổi không theo ý.
Thánh chỉ của Hoàng thượng chẳng khác nào một cái tát giáng vào mặt Hoàng hậu, người đầu tiên vạch trần sự việc và tố tội. Hai người họ bình thường yêu thương quấn quýt, Hạ Hầu Thần có lẽ đã ngầm ước định với Hoàng hậu điều gì đó, mới khiến cô ta bình thản như vậy. Không rõ lúc này Hoàng hậu đang nghĩ gì, liệu đã có đối sách hay chưa?
Sau khi Hoàng thượng hạ chỉ phúc tra vụ án, qua cai ngục ta chào hỏi được không ít người thuộc Tông Nhân Phủ, thi thoảng lại có vài kẻ mang biếu thức ăn vật dụng đến. Hạ Hầu Thần bèn giáng chỉ không cho phép ta tiếp người vào thăm viếng, thành thử việc giao liên trong ngoài ngục bị tắc nghẽn hoàn toàn.
Viên nữ cai rất chăm chuyển đồ vặt từ bên ngoài đến tay ta, vừa nhanh nhẹn lại thật thà, không dám bớt xén chút gì. Hôm ấy cô ta đem vào một giỏ hoa quả, nói với ta rằng đó là quà của Khổng Thượng Cung, điều này quả là lạ, từ khi bợ đỡ được Hoàng hậu đến này cô ta lặn mất tăm mất tích, nay lại đột nhiên xuất hiện? Tuy ngày trước nữ cai đến Ty Thiện Phòng lấy canh, Khổng Văn Trân không gây khó dễ, hơn nữa còn tự tay khâu vài đường lên chăn để thể hiện tấm lòng, nhưng rốt cuộc chỉ đến thế. Khi những kẻ khác lũ lượt đem đồ vật đến biếu đâu thấy cô ả có động tĩnh gì, trước nay nào có bao giờ Khổng Văn Trân chịu làm người chậm chân, nên chuyện lần này khá lạ lùng.
Nữ cai dâng cái giỏ đến tay ta xong thời chưa đi ngay. Ta hiểu ý, cô ta là người chịu trách nhiệm trông coi nhà ngục, phải chính mắt nhìn thấy đồ vật bên trong là gì rồi mới được đi.
Đang lúc mở giỏ, nữ cai bỗng bĩu môi, nói: “Nương nương, Khổng Thượng Cung quyền cao chức trọng, mỗi tháng lương bổng hậu hĩ, thế mà chỉ đem biếu có thứ này?”
Trong giỏ có hai loại quả khô, là vải và táo sấy.
Hai thứ này trong cung đích thực chẳng đáng giá, thấy nữ cai có vẻ khinh thường, ta bèn nói: “Vật tuy ít, nhưng cũng là tấm lòng, Khổng Thượng Cung biết ta thích uống trà hoa quả, biếu hai thứ này đến cũng không có gì lạ.”
Nữ cai nghe thế không nói gì nữa, giúp ta gói ghém cẩn thận rồi cất đi.
Ta nhìn theo cái gói nhỏ để táo và vải khô, lặng lẽ cười nhạt. “Lợi ích cạn ắt chẳng có bình an”. Bọn họ muốn chuyển lời đến ta như vậy.
Hai thứ này có lẽ không phải do Khổng Văn Trân muốn đem biếu, mà là người ở cung Chiêu Thuần sai cô ta đem biếu. Lòng ta không tránh khỏi thất vọng, xem ra vị Hoàng hậu trông có vẻ ung dung tiêu sái nay đã luống cuống chân tay, chẳng toan tính bước tiếp theo nên hành động thế nào, mà trước tiên nghĩ cách uy hiếp ta cái đã, coi như trút bỏ mọi trách nhiệm.
Cô ta thân ngồi ngai cao mà chẳng làm nổi việc lớn, kế hoạch của ta nếu kiên quyết thực hiện chắc sẽ khó khăn trùng trùng.
Ta muốn truyền lời đến Hoàng hậu, nhưng có thánh chỉ của Hoàng thượng, nữ cai kia tuy rất tôn kính ta, lại thi hành luật lệnh rất nghiêm cẩn, có lẽ sẽ không giúp ta báo tin ra bên ngoài, quả tình là hết cách xoay xở.
Hai ngày nữa trôi qua, Lí Sĩ Nguyên lại đường bệ xuất hiện trước song sắt trại giam, nói rằng có rất nhiều nghi vấn vẫn chưa giải thích được, cần có nương nương giúp đỡ, ta thầm nghĩ, phá án chẳng phải là sở trường của ông hay sao? Nếu có thể phá giải nghi vấn giúp ông thì ta đâu đến nỗi bị nhốt ở nơi này?
Không ngờ Lí Sĩ Nguyên nhận thấy ngay cảm xúc bức bối trong giọng nói của ta, lão hồ ly chớp đôi mắt sáng quắc, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Sao lão thần cứ cảm thấy nương nương ở trong ngục thoải mái quá, đâm không muốn ra ngoài nữa thì phải?”
Ta giật mình sợ hãi, vội cười nói: “Lí đại phu[1] đùa rồi, nhà ngục có dễ chịu đến mấy cũng không bằng hậu cung lụa là gấm vóc, bản phi trước đây sung sướng biết bao nhiêu, bây giờ sao lại không muốn ra?”
[1] Đại phu: Chức quan to thời xưa, dưới quan khanh trên quan sĩ.
Lí Sĩ Nguyên nở một nụ cười chừng mực, không nói tiếp vấn đề này nữa, chỉ hỏi lại tình hình đêm Thái hậu mất, rồi cau mày nói: “Kết quả kiểm nghiệm của ngự y so với lời khai của nương nương không mấy khác biêt, Thái hậu đích thực bị tiêu chảy quá độ dẫn đến kiệt sức, đột nhiên tái phát bệnh tim mà vong mạng, còn có liên quan đến canh thuốc do nương nương mang đến hay không, thời rất khó nói. Nhưng việc các vị thuốc xung khắc với nhau thì có thật.”
Lí Sĩ Nguyên nói tới đây, ta như sực tỉnh, nhớ ra tại sao mình lại đột nhiên muốn đến thăm Thái hậu. Câu nói của Khổng Văn Trân chính là một nguyên do, Hạ Hầu Thần lại là một lý do khác nữa. Chính vì mấy ngày trước Hạ Hầu Thần dùng lời lẽ khinh miệt ám chỉ ta là kẻ sẽ nhẫn tâm vứt bỏ những thứ hết giá trị lợi dụng sang một bên, nên ta mới đi thăm Thái hậu! Nghĩ đến đây, đôi chút ấm áp Hạ Hầu Thần vừa gieo vào lòng hôm nọ phút chốc trở nên băng lạnh, bất giác ta hiểu rõ, mỗi lời nói, thậm chí cả cái nhìn khinh thị kia đều có mục đích riêng. Có lẽ ta đã bị lay động ngay từ phút ấy, nên mới lưu tâm lời hắn nói ra, cuối cùng chuốc lấy kết cục thê thảm!
Hắn đẩy ta xuống bùn, nay lại sai người kéo ta lên, sâu xa bên trong tất có mục đích khác.
Lí Sĩ Nguyên thấy ta trầm tư thất thần, tưởng nghĩ ra điều gì, bèn hỏi: “Nương nương đang nghĩ gì, xin cứ nói với lão thần, lão thần sẽ theo đó mà phân tích xem có thu được điều gì mới không.”
Đầu ta rối ren trăm mối, cuối cùng chỉ còn một suy nghĩ khinh bạc. Hóa ra là vậy, Hạ Hầu Thần hóa ra, mà không, vốn dĩ là người như vậy, phải thế mới là Hoàng thượng mà ta biết chứ.
Lí Sĩ Nguyên dường như nhìn ra điều gì, bèn nói: “Nương Nương, thời tiết tuy giá rét, nhưng vẫn còn hy vọng, nương nương đừng nên quá bi quan.”
Gương mặt ta lúc này đang bi thương lắm sao? Không phải thế, thâm tâm ta biết sự thật vừa lĩnh hội được mới là lẽ tất nhiên. Những điều Hạ Hầu Thần thực sự toan tính kia là lẽ tất nhiên đó chứ! Không hy vọng thì lấy đâu ra thất vọng? Lòng ta tự lúc nào đã có hy vọng về hắn?
Ta lặng lẽ cười nhạt, quay ra nói với Lí Sĩ Nguyên: “Lí đại nhân, bản phi thật không nhớ ra đêm ấy còn phát sinh chuyện gì khác. Tất cả những gì biết được ta đều nói với đại nhận cả rồi, chỉ mong Lí đại nhân dốc sức tìm ra chân tướng, trả lại trong sạch cho bản phi.”
Lí Sĩ Nguyên liếc mắt một cái, bỗng nhiên mỉm cười: “Lão thần đã nhận thánh chỉ, tất sẽ dốc toàn lực tìm ra chân tướng vụ án. Án này nói đơn giản thì đơn giản, nhưng nói phức tạp cũng là phức tạp, điểm khó nhất ở chỗ xử nương nương có tội cũng được, mà vô tội cũng hợp lý. Kết quả còn phải xem những người đứng trong bóng tối lo liệu thế nào, nếu muốn lôi ra bằng cớ xác thực thì thật khó khăn.”
Lời ông ta nói ta sớm đã hiểu, vụ án này kết quả thế nào thực ra hoàn toàn phụ thuộc vào người thẩm án. Nếu Hoàng hậu thẩm án, ta chắc chắn có tội… Triều cục lấy lợi làm đầu, khép tội ta mới thực có lợi nhất cho vụ án này, không phải sao?
Đôi mắt nhỏ của Lí Sĩ Nguyên thi thoảng lại liếc nhìn, dường như nhìn thấu cả lục phủ ngũ tạng người khác. Ta chợt nảy ra một ý, liền nói: “Lí đại nhân, vụ án này trước do Hoàng hậu xét xử, bản cung và Hoàng hậu vốn tỷ muội tình thâm, nay vì bất đắc dĩ mà phải xa mặt cách lòng, bản phi rất muốn hỏi Hoàng hậu xem người lấy đâu ra chứng cứ mà giam ta ở Tông Nhân Phủ. Có điều đang lúc tâm trạng rối bời, lòng đau như cắt, chưa có cơ hội hỏi. Lí đại nhân có thể cầu xin Hoàng thượng cho ta được gặp Hoàng hậu một lần, biết đâu vụ án lại có cơ khởi sắc?”
Nếu dùng mưu mẹo không thể giao liên được với Hoàng hậu, thì ta cứ quang minh chính đại mà xin Hoàng thượng gia ân thử xem. Hoàng hậu không phải người có liên can đến vụ án, chỉ từng là người thẩm án, có lẽ sẽ không đến nỗi cự tuyệt?
Lí Sĩ Nguyên không tỏ thái độ gì, dường như cho rằng nguyện vọng này rất mực chính đáng, nghĩ một lát rồi nói: “Cũng tốt, vụ án đang lúc bế tắc, bản quan cũng không có nhiều chứng cứ xác thực để giúp nương nương, có lẽ chính nương nương sẽ tìm được con đường cứu bản thân mình.”
Không rõ vì sao, ta cứ cảm thấy hai chữ “đường cứu” thốt ra có một ẩn ý đặc biệt bên trong, bèn thận trọng quan sát gương mặt ông ta, nhưng không đoán ra được điều gì.
Xem ra không chỉ hậu cung có thể khiến người ta trưởng thành nhanh chóng, hóa thành cao thủ diễn kịch, mà quan trường cũng vậy.
Lí Sĩ Nguyên quan tước tuy không cao lắm, không phải quan lớn nhất phẩm, nhưng sự sắc bén và mẫn tiệp của ông ta chẳng hề thua kém bất cứ ai.
Không rõ sau đó Lí Sĩ Nguyên cùng Hạ Hầu Thần thương lượng ra sao, một hôm vừa chải đầu rửa mặt xong, ta đã nghe nữ cai hộc tốc chạy vào tâu: “Nương nương, trong cung truyền lời xuống rằng, kiệu loan của Hoàng hậu nương nương đang thẳng tiến tới Tông Nhân Phủ, là phượng thánh chỉ đến thăm nương nương.”
Ta “ừm” một tiếng, nói: “Bếp sưởi trong phòng thế này hơi nhiều, hôm nay ấm trời, thu bớt hai cái lại. Hoàng hậu nương nương thường bận áo bào, tà áo quệt đất, đừng nên đốt lò thì hơn.”
Viên nữ cai cảm thán: “Nương nương suy tính thật là chu toàn, việc lớn việc nhỏ đều nghĩ cho người khác.”
Ta liếc cô ta một cái, lòng thầm nghĩ người này mới trông thô tục nhưng tấm lòng lại trong trắng như tuyết.
Cô ta gọi người dời hai bếp lò đi, trong phòng đâm trống trải hơn nhiều, trở lại dáng vẻ ban đầu khi Hạ Hầu Thần chưa đến.
Mặt trời đã qua đỉnh đầu, sau bữa trưa mới thấy Thời Phượng Cần đến, lần này tiền hô hậu ủng rình rang, khác hẳn dạo trước. Cái tang Thái hậu còn mới tinh, nên cô ta lẫn Hoàng thượng luôn bận y phục màu trắng, trên đầu không cài trâm vòng gì cả, những người hầu cận bên cạnh cũng thế, cả đoàn người trắng xóa một màu.
Lần này ta không thể cùng Thời Phượng Cần nói chuyện tay đôi như lần trước. Xem ra cô ta không dám xua đám người dưới ra ngoài. Nhìn tình hình này ta càng nhận rõ Thời Phượng Cần đối với Hạ Hầu Thần có chút sợ sệt, hay vì có tình nên không tiện phản đối?
Chờ cho ta hành lễ xong, Hoàng hậu bèn sai người mở cửa bước vào lồng sắt, vẻ mặt thân thiết, tóm lấy tay ta mà nói: “Khổ cho muội quá, căn phòng này lạnh lẽo, ẩm thấp âm u, muội muội hãy gắng bảo trọng thân thể.”
Lần này đến đây phải nói là một động thái lớn của Hoàng hậu. Vốn dĩ lần trước, cô ta còn chẳng dám bước vào phòng, chỉ đứng từ xa xa mà nói chuyện. Bây giờ vồn vã bước vào thì chớ, lại còn nắm tay, rõ là muốn đám cung nhân mở to mắt nhìn cho rõ.
Ta cười nói: “Hoàng hậu nương nương xin đừng bận lòng, cai ngục ở đây đối xử với thần thiếp rất tử tế, mọi hôm còn có bếp lò cháy hồng suốt ngày đêm, thần thiếp nay đã thô da dày thịt rồi, chẳng thấy khổ chút nào.”
Ta thản nhiên nhét một miếng bông nhỏ vào tay Hoàng hậu, cô ta ngẩn ra, vội khum tay đón lấy, nắm chặt tay lại thu vào trong tay áo. Cử động này kín đáo mau lẹ chẳng ai hay biết, đến viên nữ cai đứng ngay đó cũng không nhìn thấy gì. Vì vụ án mà Hoàng hậu và Hoàng thượng nảy sinh mâu thuẫn, nhưng dù thế nào Thời Phượng Cần cũng là mẫu nghi thiên hạ, khi ra ngoài có lẽ chẳng ai dám lục soát cô ta.
Hoàng hậu tỏ vẻ hối hận nói: “Muội muội, đều tại bản cung hồ đồ, mới chớm nghe thấy vụ việc đã vừa cuống vừa đau, tưởng ngay muội muội phạm tội lớn, trong lúc tâm thần hoảng loạn đã phán đoán sai lầm. Thật là yêu càng sâu hận càng nặng, bởi tình nghĩa giữa chúng ta quá thân mật nên mới như vậy. Muội muội đừng trách bản cung nhé!”
Ta vội nắm lấy tay cô ta: “Thần thiếp sao dám trách nương nương? Thần thiếp gặp phải tai bay vạ gió, chỉ mong không liên lụy đến nương nương là tốt lắm rồi, há dám nghĩ suy gì nhiều?”
Hoàng hậu bèn nhìn quanh căn phòng một lượt, thử chạm tay vào chăn gấm, cau mày nói: “Lần trước bản cung đến thăm, đã căn dặn Ty Chế Phòng phải mang chăn loại đủ phân đủ lượng, sao bây giờ nhìn trông lại mỏng manh thế này?”
Chăn gấm vốn không mỏng, nhưng Hoàng hậu muốn tỏ vẻ trước mặt chúng nhân, đã thế ta đành phải phối hợp, cất lời khuyên: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp được người quan tâm, nằm trong ngục tối mà có chăn gấm để đắp, có áo bông để khoác, đã là vinh hạnh ngất trời. Ty Chế Phòng không hề chậm trễ, thần thiếp vô cùng hài lòng.”
Hoàng hậu lúc này mới khoát tay, cho nữ cai đang quỳ dưới đất thỉnh tội đứng dậy, lại tỉ tê dặn dò cô ta phải tận tình chăm nom, không được lười biếng… Viên nữ cai chỉ biết dạ vâng liên tục, Hoàng hậu thấy vậy mới thôi.
Ta xem chừng những kẻ đứng quanh, bao gồm cả viên nữ cai, gương mặt đều lộ vẻ cảm phục, biết mục đích hôm nay của Hoàng hậu đã đạt thành. Trước mặt mọi người, cô ta vẫn luôn là một Hoàng hậu đoan trang hòa nhã, dùng lời phục đức thiên hạ, chỉ vì bị ai đó ác ý xúi giục, trong lúc quá nóng giận mới đem nhốt ta vào Tông Nhân Phủ.
Về phía ta, lời muốn truyền đạt cũng đã gửi xong xuôi, muốn làm thế nào là việc của cô ta, chỉ mong Thời Phượng cần đừng như Ninh Tích Văn, vào lúc cấp bách nhất chạm phải Hạ Hầu Thần, bèn lúng túng như gà mắc tóc, quên hết mình định làm gì.
Chẳng mấy khi có được cơ hội tốt như vậy, ta nhất quyết sẽ không từ bỏ hy vọng. Tuy Hạ Hầu Thần đã nhúng tay vào, khiến kế hoạch vấp phải muôn trùng khó khăn, nhưng chỉ cần còn nước còn tát, ta nhất định phải thử.
Than này trông bề ngoài giống như loại than rẻ tiền trong dân gian thường dùng, nhưng khói bốc lên mù mịt khác thường.
Vô tình nhìn sang, chợt thấy mắt Hạ Hầu Thần đỏ hoe, hình như bị lửa hun quá độ, đôi môi mím chặt, cả gương mặt lạnh tanh, ta vội gọi: “Hoàng thượng, người sao vậy, cay mắt quá phải không?”
Vào lúc này xin ngài đừng xảy ra chuyện ngay trong phòng giam của ta, đừng làm ảnh hưởng kế hoạch của ta!
Hạ Hầu Thần nhắm nghiền đôi mắt, quay người rảo bước ra xa nhằm tránh cho Khang Đại Vi nghi ngờ: “Đừng cho người vào đây!”
Khang Đại Vi vô cùng tỉnh táo, vội vã chạy ra ngoài, trong phòng ngục chỉ còn lại ta và Hạ Hầu Thần.
Ta sững người, sâu trong tim nảy sinh ý hoảng, lùi về sau một bước, miễn cưỡng cười hỏi: “Hoàng thượng, người sao vậy?”
Hắn từ từ tiến lại gần, ta chỉ biết lùi dần lùi dần, đến khi chạm phải mép giường bèn ngồi sụp xuống, chẳng biết lùi đi đâu nữa, đành giương mắt nhìn cánh tay hắn chậm rãi đặt lên người mình. Như mọi khi, trong không gian vắng lặng vang lên tiếng xiêm áo bị xé toạc, bàn tay hắn luồn vào vạt áo, mang theo một hơi lạnh, rút cạn hơi ấm trong người ta. Hắn nói: “Chỉ có những lúc thế này, trẫm mới cảm nhận được ngươi một cách chân thực…”
Trời quả thực rất lạnh, gió rét tức thì lùa qua cổ áo tràn vào cơ thể, ta không kìm được né tránh: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, người từ từ đã, thần thiếp ở trong ngục đã mấy hôm, sợ làm người nhiễm uế khí.”
Ở một nơi thế này mà hắn còn nổi hứng cho được, ngoài nỗi sợ, ta còn cảm thấy không thể hiểu nổi, Hạ Hầu Thần rốt cuộc là người như thế nào?
Hắn thì thầm vào tai ta: “Đừng phản kháng nữa, ngươi là người biết thời biết thế, tự hiểu cự tuyệt trẫm sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào.”
Cảm giác chán ghét trong tim ta dâng đến cực điểm, thầm nghĩ nếu hắn là minh quân, thì phải biết lần này ta hy sinh lớn biết nhường nào, tất thảy trù mưu toan tính đều thành hư không, đổi lại cái họa lao lý, hắn đã đạt được mục đích, sao còn đày đọa ta?
Chiếc áo bông trên người bị hắn cởi tuột, đôi tay nam nhân như con rắn lần mò xuống dưới, buốt giá như không còn chút sức sống, khiến cả cơ thể ta cóng lạnh theo. Những ngón tay hắn mơn trớn vỗ về phần trên đùi, cả người ta rởn da gà. Chăn trong phòng đã được đổi cái mới, nhưng chắc chắn vẫn có thể ngửi thấy mùi ẩm mốc đặc trưng, vậy mà hắn chẳng hề thay đổi so với mọi lần, loáng cái đã sẵn sàng lâm trận. Ta nhủ thầm, chẳng lẽ biết bao phi tần trong cung vẫn không đủ khiến ngài thỏa mãn?
Đúng như lời hắn, ta không được phép phản kháng, không được phép né tránh. Thôi thì mong cho quãng thời gian ê chề này mau chóng trôi qua.
Nhưng lần này Hạ Hầu Thần có vẻ khác lạ, không như mọi khi. Ngón tay hắn chậm rãi lướt trên tay ta, đôi bàn tay vốn lạnh giá dần ấm lên nhờ nhiệt độ cơ thể, từ từ khiêu khích thân dưới, khiến ta cảm thấy khó chịu, tê dại. Trong lòng tuy chán ghét tận cùng, nhưng cơ thể lại mong đợi được hắn chạm vào, khi phát giác điều này, ta không kiềm chế được kinh ngạc, cơ thể sao lại không như ý bản thân, khe khẽ ưỡn lên dưới cánh tay hắn. Đang lúc bối rối, chỉ thấy tia dục vọng trong mắt Hoàng đế càng lúc càng nóng bỏng, dường muốn xé ta ra làm trăm mảnh. Hắn khẽ cười: “Hóa ra trước đây trẫm làm sai cách…”
Ngón tay ấm nóng của hắn chậm chạp đưa vào… một ngón, rồi hai ngón, trong lòng ta muốn cự tuyệt, nhưng cơ thể lại như bông hoa bừng nở nghênh đón chúng, lòng thẹn dâng trào, hắn định làm gì thế này? Coi ta như hạng gái thanh lâu rẻ rúng? Muốn ta triệt để thần phục trước hắn? Nhưng ta chẳng đã quỳ dưới chân hắn rồi đó sao? Ta chẳng đã nói chuyện làm bất cứ việc gì vì hắn, chỉ vì hắn mà thôi đó sao?
Gương mặt tuyệt đẹp của Hạ Hầu Thần dần dần ửng đỏ, hơi thở trở nên nặng nề, ngồi dậy cởi bỏ y phục trên người, rồi lại ôm lấy ta. Không cần. Ta xoay mặt đi chỗ khác, chiếc váy lót sau cùng bị hắn lột ra không thương tiếc, bàn tay kia lướt nhẹ vào bên trong… Ta gắng gượng ép chặt hai đùi lại. Trong phòng tuy có bếp sưởi, nhưng thân mình vẫn thấy lạnh ngắt. Chiếc chăn trắng đột nhiên được phủ lên cả hai, cùng lúc, hắn rút mạnh ngón tay, rồi thâm nhập, sau cơn xấu hổ ta thở phào, lần này không đau đớn như những lần trước.
Có tấm chăn bao phủ, ta không còn thấy lạnh, trong mũi tuy toàn là mùi vị đặc trưng của nhà ngục, nhưng không gian dần ngập tràn cảm giác ủy mị, ta quay nhìn bếp lửa cứ chợt bừng chợt tối. Cơ thể lõa lồ trong chăn bị hắn xâm chiếm, nhức nhối như sắp vỡ làm ngàn mảnh, nhưng không còn đau đớn như trước, ngược lại trong lòng sinh ra mong mỏi. Không khí trong chăn nóng phừng phừng, ta cảm thấy có thứ chất lỏng rơi xuống gáy, ngẩng đầu lên nhìn, thấy mặt y đỏ rực, mồ hôi từ trên trán nối nhau lăn xuống. Thấy ta nhìn, long nhan thêm vài phần sầu nộ, không giống với cơn giận bạo tàn mọi khi.
Ánh nhìn của hắn trở nên phức tạp, như giận lại như tủi, pha chút e thẹn, cứ như muốn lấy tay che kín đôi mắt đang nhìn mình. Rốt cuộc hắn chỉ gườm gườm liếc một cái. Lúc bấy giờ ta còn tâm trí nào giữ gìn vẻ mặt nữa, lòng như vừa buông bỏ điều gì, khoan khoái kỳ lạ, khẽ nghẹo đầu sang bên, tránh ánh mắt của hắn.
Hắn cử động ngày một mãnh liệt, dường muốn vò nát thân ta, nhưng lạ ở chỗ, ta không có cảm giác đau đớn khổ sở như mọi khi, có lẽ cơ thể đã dần dần thích nghi với chuyện này, mọi giác quan trở nên vô cùng linh mẫn, mùi mồ hôi trên người hắn hòa quyện với mùi nhà ngục, như một liều thuốc độc ấm áp. Càng lúc cảm giác chán ghét với hắn càng tiêu biến đi, chỉ muốn kéo dài thời gian này ra mãi mãi.
Không, ta không nên lưu luyến hắn! Cung điện là cái cũi nhốt mà ta phải thoát ra, cảm xúc này sẽ hủy hoại tất cả. Ta chẳng qua chỉ là một phi tử trong vô vàn phi tử khác, đừng, đừng bận lòng vì tia ấm áp mong manh này mà phạm sai, từ đây vạn kiếp bất phục.
Ta hít vào một hơi nặng nhọc, ngọn lửa trong bếp lò in trong đáy mắt. Phải chăng vì nhìn quá lâu, nên dẫu nhắm mắt lại, ngọn lửa đó vẫn cứ bập bùng cháy trước mắt.
Chợt một suy nghĩ lóe lên: Ta là kẻ thuộc về hậu cung, đã thuộc về hậu cung quá lâu, có thể nào suốt đời này ta chỉ phù hợp với nơi đó? Có thể nào chỉ bám víu lấy nó, ta mới có được tất cả những gì mình muốn…
Ta nhắm mắt lại vì sợ hắn nhìn ra suy nghĩ trong mình. Ta sẽ cố gắng, cố gắng khống chế thứ suy nghĩ phản nghịch kia lại.
Một lúc sau, hắn nằm xuống giường, hai tay ôm trọn lấy ta. Hắn dụi đầu vào gáy ta, khe khẽ gọi: “Ái phi, ái phi…”
Ánh nến trong nhà ngục rúng động, dường như đáp lại tiếng gọi của hắn. Trong bóng tối, ta nghe rõ sự mềm yếu bên trong tiếng gọi ấy. Đây rốt cuộc là thật hay giả, hắn cố tình làm vậy để dụ ta lên tiếng ư? Không thể trách ta nghĩ như vậy, Hạ Hầu Thần hết lần này đến lần khác vạch trần ta, “đạo hạnh” của hắn cao thâm hơn ta nhiều lần, lại nắm trong tay quyền lực chí cao vô thượng, ta chỉ có cách cẩn thận từng li từng tí, không để hắn khống chế toàn bộ cục diện.
Một lúc lâu không nghe ta đáp lời, hắn thở dài: “Thật lạ lùng, trẫm luôn muốn ngươi đối xử với trẫm thật lòng, nhưng ngay lúc gần gũi nhất, trẫm lại thấy khó chịu. Chỉ có những khi thế này, ngươi mới để lộ cảm xúc chân thật ra, hoặc buồn, hoặc vui…”
Nghe đến câu cuối, tim ta giật thót. Ta thực sự đã để lộ hỉ nộ ra mặt ư? Cả người rã rời, ta hít một hơi thật sâu, tập trung tinh lực mới thốt lên lời: “Hoàng thượng lo nghĩ quá nhiều rồi, thần thiếp không đáng để người phải như vậy.”
Thực tế ta không tin hắn lại như vậy. Hắn tiến thoái lưỡng nan, vì ta mà rung động ư? Hai chúng ta là cùng một hạng người, diễn kịch trước mặt kẻ khác thành quen rồi. Khi còn ở cung Trường Tín, ta tận mắt tận tai chứng kiến hắn lợi dụng tình nghĩa mẹ con với Thái hậu, vừa sướt mướt đau thương đấy, nhưng bà ta quay lưng đi khỏi, hắn lại là Hạ Hầu Thần khinh bạc vô tình. Tình cảm của hắn có bao nhiêu là thật, bao nhiêu là giả?
Chăn gấm của Thượng Cung cục đem biếu vào ngục tuy không thêu hoa cỏ chim chóc đẹp đẽ như chăn dùng trong hậu cung, nhưng vẫn là chất liệu chống lạnh hảo hạng nhất, trong phòng lại có bếp sưởi cháy hồng, tuy thi thoảng có cơn gió lùa qua, nhưng ta không thấy lạnh chút nào. Hắn ôm chặt ta trong lòng, qua cơn sợ hãi, mới cảm thấy nhiệt độ trong chăn tăng cao, mồ hôi trên người hắn thấm đẫm da thịt, ta cảm thấy hơi khó chịu, khẽ cựa mình một cái, hắn giật mình tỉnh dậy, lại càng ôm chặt hơn. Ta ngập ngừng nói: “Hoàng thượng, đêm đã khuya rồi… Người…”
Đôi môi nóng hổi của hắn đặt lên gáy ta, ta cảm thấy nơi ấy đau tấy, bất giác rên lên một tiếng. Hắn nói: “Trẫm biết ngươi không thích, nhưng chỉ những khi thế này, trẫm mới cảm nhận ngươi là chân thực. Nhìn ngươi đi lại giữa phồn hoa nhung gấm hậu cung, trẫm lo bất ngờ ngươi sẽ tan biến đi mất…”
Lòng ta thất kinh, hắn biết rồi ư, biết được bao nhiêu? Ta cắn chặt răng, cố không để các bắp thịt trên cơ thể co rút, vì đang nằm gọn trong lòng hắn, chỉ hơi có chút phản ứng sẽ bị phát hiện ngay. Ta cố nói bằng giọng ấm áp nhất có thể: “Hoàng thượng, chuyện lần này là do thần thiếp sơ ý gây họa. Cục diện như hiện nay chẳng ai có thể cứu vãn được nữa, thần thiếp cam nguyện vì Hoàng thượng gánh chịu mọi thứ.”
Cơ thể hắn dần nóng ran, cánh tay siết chặt đến nỗi ta không thể thở được, có lẽ hắn lại nổi giận mất rồi?
Lòng ta thấp thỏm không yên, nhưng không dám vọng động, lát sau, nhiệt độ cơ thể hắn dần trở lại bình thường, cất giọng điềm đạm: “Trẫm biết chuyện này không phải do ngươi làm. Ngươi tin hay không thì tùy, trẫm không hề ra lệnh cho ai đổ tội lên mình ngươi cả!”
Rốt cuộc hắn cũng nói ra lời này, nhưng ta có thể tin được không?
Ta trầm ngâm không đáp, lặng lẽ ôm chặt một góc chăn. Ở chốn thâm cung này, ta có thể tin được ai? Nên tin ai? Rất lâu sau ta mới nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không hề oán trách.”
Trong phút chốc, vòng tay to lớn kia buông lỏng ra. Hắn vạch chăn, ngồi dậy, gió lạnh lập tức lùa vào, hút lấy hơi ấm nồng nàn trong chăn. Hắn giận rồi. Ta không dám động đậy, thậm chí không dám kéo chăn che gió lạnh. Hắn tiện tay hất một cái, vạt chăn rớt xuống người ta, gió lạnh lúc này mới bị ngăn lại. Ta quay mặt vào tường, nơi đây tuy là căn phòng tốt nhất của nhà ngục, nhưng trên tường vẫn đầy vết loang lổ. Ta hồi tưởng lại tất cả những gì vừa xảy ra, thật như một giấc mộng.
Có tiếng loạt soạt khe khẽ vang lên, có lẽ hắn đang mặc quần áo. Cánh cửa sắt kêu lên ken két rồi im bặt. Giọng Hạ Hầu Thần không to không nhỏ mà vang vọng khắp nơi: “Khang Đại Vi, hồi cung.”
Tiếng đáp rè rè, the thé của Khang Đại Vi cất lên ngay sau đó: “Hoàng thượng, người sao vậy?… Ninh nương nương lại…”
Rất lâu sau chẳng có ai đến làm phiền ta. Duyên ấm đứt đoạn, cơ thể ta lạnh dần. Có quấn chặt chăn gấm vào người cũng không hết lạnh. Ta nghĩ thầm: Hoàng thượng, thần thiếp vốn là người như thế đấy. Sống trong hậu cung, thần thiếp phải làm người như vậy.
Ta lần mò trong chăn, hẳn phục mỗi nơi một ngả cuối cùng được tập trung lại, khi mặc xiêm áo cho tề chỉnh mới cảm thấy người mình ấm lên một chút.
Chợt nghe cửa sắt lại mở ra, có tiếng cai ngục cung kính gọi: “Nương nương, nô tỳ để thêm hai cái bếp nữa nhé?”
Ta liếc nhìn, nữ cai kia càng thêm vẻ kính cẩn, quả thực có hai cái bếp đặt ngay trước cửa phòng. Ta nói: “Thế thì nhiều quá, nhỡ gây hỏa hoạn thì sao?”
Cai ngục đáp: “Không lo, không lo. Nô tỳ sẽ cho người ngày đêm canh gác, chỉ mong nương nương nói giúp nô tỳ vài câu trước mặt Khang công công… Nô tỳ nào dám biếng nhác, phòng giam trước nay vẫn bị gió lùa như vậy mà…”
Trông cô ta như thể nếu không đem bếp sưởi vào sẽ ăn không ngon ngủ không yên vậy. Ta đành khoát tay, mặc cô ta muốn làm gì thì làm, viên nữ cai hớn hở hăng hái mang bếp vào, như trút được gánh nặng.
Thân ta mang trọng tội, can dự đến gốc rễ của quốc gia, cho dù Hạ Hầu Thần thực có lòng sợ rằng cũng không bao che nổi. Nếu không Thái hậu năm lần bảy lượt tham gia đảo chính, hắn sẽ không hết lần này đến lần khác bỏ qua. Nguyên nhân chủ yếu có lẽ bởi binh lực của mấy vị phiên vương kia hùng mạnh, nếu cái chết của Thái hậu bị phanh phui là có liên quan đến Thiên tử, họ chẳng sẽ mượn cớ xuất binh đoạt quyền ngay? Khi Hạ Hầu Thần chưa thành niên, tất cả chuyện triều chính đều bị nhà Thượng Quan khống chế, Thái tử như hắn chẳng khác gì con rối, có thể bị phết truất bất cứ lúc nào. Họ Thượng Quan thế lực giăng kín bầu trời, cho nên thời ấy ta mới chọn theo phe Thái hậu, ai ngờ vị Thái tử yếu thế lại bất ngờ trở mình thành công?
Ngoài trời tuyết lất phất bay, thi thoảng có một vài bông lạc vào song cửa sổ, bị ta tóm lấy trong lòng bàn tay. Ta đã như cá nằm trên thớt, ngài không thừa nhận việc do mình làm thì có thay đổi được gì? Ngài đâu thể cứu ta, ngài chỉ có thể mặc cho Hoàng hậu hí lộng càn khôn, nắm giữ lấy vương quyền và ổn định triều cang. Một nữ nhân nhỏ bé như ta phải hy sinh có đáng là gì?
Cuồng phong rít gào, tuyết rào rạt lùa vào phòng, đậu trên tay ta. Tia cảm xúc nồng ấm không rõ từ đâu vừa giăng mắc trong lòng nay đã tan chảy vào hư không.
Tuyết rơi liên miên ba ngày, đến ngày thứ ba, mặt trời mới ló mặt ra khỏi tầng mây âm u, sưởi ấm mặt đất bằng ánh sáng của mình. Có lẽ giờ này tường đỏ ngói xanh trong cung vẫn phủ một màu trắng xóa, đám cung nhân chắc đã dậy từ sớm để dọn tuyết trên đường lớn, cho kiệu loan của Hoàng đế đi qua được dễ dàng.
Sống trong ngục, ranh giới giữa ngày và đêm dường như bị xóa nhòa, trong cung không còn ai tới thăm, cả ngày ta chỉ biết ngủ mê mệt, đến đêm lại không thể chợp mắt, dù có bếp lửa hồng sưởi ấm, nhưng cứ trước khi trời sáng thể nào ta cũng sực tỉnh, ngóng vầng mây ửng hồng, chờ lỗ cửa sổ chuyển từ màu đen sang trắng bạch.
Tất cả những gì ta có thể làm chỉ là chờ đợi, đợi tình thế ổn định, đợi Hoàng hậu thực hiện lời hứa của mình. Ta từng nghĩ nếu chuyện không thành thì sẽ ra sao, nếu buộc phải lôi Hoàng hậu xuống bùn để đổi lấy cái mạng hèn của mình, cũng coi như lãi to. Lúc này ta đã xem nhẹ việc sống chết, đâm càng nhận được sự kính ngưỡng của vị nữ cai trung tuổi kia. Cô ta tưởng ta đã có cách thoát tội, thể nào cũng có ngày trở về hậu cung, càng siêng năng hầu hạ từng li từng tí.
Ngày hôm đó, ta dậy sớm như mọi bận, rảo quanh phòng giam một vòng, cảm thấy thật vô vị. Mỗi sáng cai ngục đều tới Ty Thiện Phòng lĩnh bữa sáng mang về, bữa nay xem giờ giấc còn lâu mới đến, bên ngoài có hai tên thủ hạ được phái đến trông coi bếp lò sao cho hồng rực đêm ngày.
Rất lâu sau, nữ cai đích thân cầm cái mâm nhỏ, có lẽ dùng để đựng thức ăn bước vào. Vẻ mặt cô ta kính cẩn như thường, nay lại thêm vài phần hoan hỉ, đặt cái mâm lên kỷ án, hớn hở nói: “Nương nương, đại hỷ rồi, nghe người trong cung kể, Hoàng thượng nói rằng vụ án của người còn nhiều nghi vấn, muốn giao cho Đại Lý Tự phúc thẩm. Nương nương, người sắp được cứu rồi!”
Đầu mày cuối mắt cô ta đầy vẻ ngưỡng mộ, cứ như chính mình sắp thoát tội không bằng. Ta lúc ấy đương mở mâm, nhấc cái lọ sứ hai lớp lên, vừa nghe đến đây, thật như sét đánh ngang tai, suýt nữa trượt tay đánh rơi xuống đất. Vậy là tất cả hy vọng, tất cả kế hoạch chẳng hóa ra tro cả sao?
Việc gì hắn phải làm vậy? Coi như có thể giúp ta thoát tội, nhưng ta còn sống nổi trong cung nữa không? Hắn làm thế, chẳng tự quăng mình vào muôn trùng rắc rối, hậu cung vốn dĩ đã như một cái ao nước tù, lỡ tay khuấy lên, hàng sa số mùi vị khó ngửi lập tức xộc thẳng vào không trung, những đồn đoán truyền ngôn hễ bung ra ngoài, chỉ không cẩn thận chút thôi là mọi chuyện dây lên mình, nói không chừng đám phiên vương ở biên cương sẽ mượn cớ làm loạn.
Bởi Thái hậu và hắn ân oán sâu nặng, nghi ngờ từ nhiều phía sẽ chĩa về hắn, tội danh mưu sát Thái hậu quả là cái cớ tuyệt vời để đám phiên vương chầu chực đêm ngày như hổ đói xông vào xâu xé. Dù là nhìn từ khía cạnh nào, hắn cũng không nên làm thế này!
Nữ cai thấy ta nghe nói thì ngẩn người, tưởng ta mừng quá không thốt lên lời, bèn hoan hỉ tiếp: “Nô tỳ vừa nhìn đã biết nương nương phúc dày, sao có chuyện ở lâu tại nơi xúi quẩy này…”
Ta sốt ruột cắt lời cô ta: “Ngươi nghe được chuyện này từ đâu?”
Nữ cai đáp: “Nương nương, lúc nô tỳ vào cung lấy bữa sáng cho nương nương, thấy đám cung nhân trong ấy ai ai cũng đồn đại râm ran, nghe nói Tông Nhân Phủ đã lĩnh ý chỉ rồi, e rằng ngay ngày hôm nay Đại Lý Tự sẽ đến hỏi chuyện nương nương. Có thánh chỉ của Hoàng thượng ở đây, ai dám làm càn?”
Nói xong, cô ta lại vồn vã xúc động xúc đầy một bát cháo đưa ra: “Nương nương, người đừng vội, thế nào cũng có lúc mọi chuyện hai năm rõ mười, Hoàng thượng đã hoài nghi chuyện này, trong cung còn ai lớn hơn Hoàng thượng nữa?”
Lòng ta nóng như lửa đốt, xem ra lần này phải tính toán lại từ đầu, lật ngược vấn đề lại mà suy nghĩ. Có điều dù kết cuộc thế nào, Hoàng hậu vẫn cứ vững như bàn thạch, hỏi ta làm sao sống tiếp trong cung được?
Ta bỏ bát cháo, hồi tưởng lại tình cảnh khi Hạ Hầu Thần lần trước đến thăm, xem bản thân có nói hay làm điều gì không thỏa đáng để lọt vào mắt hắn, khiến hắn sinh lòng ngờ vực, cho rằng ta muốn trốn đi hay không. Ngẫm đi ngẫm lại một hồi thấy không đúng lắm, nữ nhân như ta chẳng qua chỉ là một phi tần bé nhỏ giữa vô số phi tần của hắn, nhằm tránh cho hoàng thất khỏi nỗi ô nhục, dẫu có biết được âm mưu kia hắn cũng chỉ việc dặn dò quan giám hình trông coi cẩn thận, tăng thêm lính gác là được, việc gì phải hao tâm tốn sức đi đường vòng?
Trước đây cũng vậy, ta suy nghĩ mãi mà không thể nghĩ ra nguyên do cách hành xử lạ lùng của hắn, chỉ đành đổ cho một số nguyên nhân nào đó khiến hắn bất đắc dĩ phải làm vậy?
Nữ cai thấy ta cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chẳng buồn ăn cháo cũng chẳng buồn rửa mặt, bèn sai hai cấp dưới vào hầu hạ, do đây là nơi giam giữ nữ phạm, lại thường là những người lai lịch bất phàm, nên đám cai ngục đều được học qua lễ nghi trong cung, tuy không thể so sánh với các cung nữ chuyên nghề hầu hạ như Tố Khiết, nhưng vẫn tạm chấp nhận được. Trong lúc tâm tình đang hoảng hốt, ta chẳng chú ý lắm bọn họ chải đầu có đẹp hay xấu.
Qua giờ tỵ không lâu, quả nhiên có một đám người do thái giám dẫn đầu, một viên quan thẩm án mang theo thánh chỉ của Hoàng thượng tới. Vốn dĩ vụ án của ta thuộc quyền thẩm tra của Tông Nhân Phủ, nhưng Tông Nhân Phủ hoàn toàn nằm trong vòng kiểm soát của nhà họ Thời, Hạ Hầu Thần muốn tránh đi, bèn giao vụ án cho Đại Lý Tự là nơi tâm phúc của mình xử, có vẻ thật muốn giúp ta thoát tội?
Viên quan này râu tóc rậm rạp, trên người bận quan phục tam phẩm, gương mặt tràn đầy chính khí. Tuy phải nằm ngục nhưng ta chưa bị truất phong hiệu, vẫn danh chính ngôn thuận là phi tử của Hoàng thượng, do đó khi thăng đường hoặc thẩm vấn ta chỉ việc đứng mà trả lời, không cần quỳ, ngược lại quan thẩm phải hành lễ xong mới có thể bắt đầu tra hỏi.
Qua lời người nữ cai, ta mới biết vị này chính là Lí Sĩ Nguyên, viên quan có tiếng ngang ngạnh cố chấp đánh chết không thay đổi thuộc Đại Lý Tự, nghe nói khi thẩm án ông ta chẳng bao giờ thèm để ý xuất thân lai lịch bị cáo, chỉ chiếu luật mà làm, dưới thời tiên hoàng từng mấy phen bị thăng giáng ba chìm bảy nổi, cố nhiên đắc tội với không ít người, ngược lại không mấy ai to gan đùa với lửa. Nghe nói ông ta tuy cố chấp sắt đá, nhưng thông minh tuyệt đỉnh, án do ông xử ít có án oan. Nữ cai vừa nhắc đến tên người này, ta đã biết Hoàng thượng quyết tâm giúp ta thoát tội.
Còn ta không lẽ lại nói với người rằng, thần thiếp chẳng muốn thoát tội chút nào?
Ta lặng lẽ thăm dò Lí Sĩ Nguyên, ông ta có đôi mắt sắc bén như dao, cảm giác khi bị ánh mắt đó liếc qua cũng hao hao như khi bị Hạ Hầu Thần dò xét. Ta thầm than không hay, dự cảm không lành trong lòng dâng cao. Xem tình hình này, kế kim thiền thoát xác đã thỏa thuận với Hoàng hậu khó mà thành.
Ta vốn là một phi tần phẩm vị không quá cao, với danh tiếng của Lí Sĩ Nguyên, theo lẽ sẽ không tôn trọng lắm, vậy mà ông ta vẫn chu toàn lễ nghĩa, cung kính như thường, khi thẩm vấn càng không vặn vẹo bức ép, câu nào câu nấy thoải mái như thể chuyện phiếm.
Đầu tiên Lí Sĩ Nguyên hỏi ta cặn kẽ từng chi tiết về cái đêm Thái hậu mất, ta cân nhắc cẩn thận mới trả lời, phục hiện hầu hết tình hình cung Tinh Huy lúc đó cho hắn nghe. Ta biết chẳng cần thêm mắm dặm muối thì nghi vấn lớn nhất vẫn đổ dồn về phía mình, có người cố ý thêm dầu vào lửa, chuyện đẩy ta vào nguy kịch thời dễ như trở bàn tay. Vậy mà nhìn dáng vẻ Lí Sĩ Nguyên hồ như chẳng hề bị tác động bởi ảnh hưởng bên ngoài, ông ta lặng lẽ nhíu mày, dường như phát hiện không ít nghi vấn bên trong.
Lòng ta thầm sốt ruột, nhưng không dám thúc giục, tránh khiến ông ta sinh lòng ngờ vực, nhủ thầm tình cảnh như hiện tại chỉ có cách thẩm tra cả Hoàng hậu, lẫn tình tình ngoài cung lúc đó mới phán đoán được chính xác. Có điều Hoàng thượng đã nhúng tay vào, e rằng Hoàng hậu tránh đi còn không kịp, chắc gì đã tới đây? Nếu cô ta đến chẳng quá mạo hiểm hay sao?
Lí Sĩ Nguyên hỏi rất nhiều, miệng một điều nương nương hai điều nương nương, ngữ khí vô cùng cung kính, ta bèn thuật lại tình hình đêm đó một lượt. Ông ta không hề nhắc đến ân oán giữa ta và Thái hậu, ta thấy lạ bèn chủ động hỏi, Lí Sĩ Nguyên liếc nhìn đầy ẩn ý thưa rằng: “Nương nương, thiên hạ là của Hoàng thượng, nương nương làm như thế chính là quay đầu về bờ, đâu thể coi là động cơ giết người? Huống hồ gia đình nương nương ở ngoài bị người ta truy sát, nếu tại hạ không lầm thì gia mẫu đã không may táng mạng?”
Ta chẳng biết nên khóc hay nên cười, cảm thấy cần phải đề cao cảnh giác với con người này, hình như hắn đã điều tra ra mẫu thân ta là ai? Quả thật không hổ danh là Lí Sĩ Nguyên cẩn thận kín kẽ, ngang ngạnh cố chấp!
Lí Sĩ Nguyên còn nhắc đến “Khổng Thượng Cung”, ông ta cho rằng những điều Khổng Thượng Cung nói đích thực là sự thật, có điều đó chỉ là sự thật nhãn tiền. Ta lấy làm lạ, bèn hỏi hắn, chẳng lẽ còn một sự thật nào khác, hắn chỉ mỉm cười mà không nói.
Sau khi hỏi chuyện xong, Lí Sĩ Nguyên bèn cáo biệt, trước khi ra về để lại cho ta hai câu nói không mấy rõ ràng: “Nương nương, đời người có khi tưởng mất mà lại còn, tưởng còn mà hóa mất, vụ án này nếu có tội thì tránh không thoát, vô tội tất không thể bị oan. Xin nương nương yên tâm, bản quan nhất định điều tra cho rõ ngọn ngành sự việc.”
Ta chỉ biết mỉm cười tỏ ý cảm tạ, ngó theo bóng dáng quan phục tam phẩm chầm chậm rời đi, bất giác trong lòng dâng lên một dự cảm, người này cứ như hình bóng Hạ Hầu Thần khi về già vậy!
Trong lòng ta nơm nớp lo sợ, một Hạ Hầu Thần đã làm ta điêu đứng, giờ lại thêm một Hạ Hầu Thần lão luyện từng trải gấp bội, kế thoát thân của ta liệu còn có thể trót lọt?
Nhưng có nói thế nào ta cũng không dám tin Hạ Hầu Thần thực sự giúp mình thoát tội. Tuy đây là việc của hậu cung nhưng có ảnh hưởng trực tiếp đến triều chính, đem ta và việc triều chính lên bàn cân, chẳng khác nào như cân con voi với cọng tóc! Tin rằng bất cứ người sáng mắt nào chỉ cần nhìn sơ là hiểu. Hạ Hầu Thần có thể nắm được ngai vàng, đoán chắc là kẻ biết luận thời thế hơn ai hết, ta đành lái suy nghĩ của mình theo hướng cũ: Bên trong tất có một nguyên nhân nào đó bản thân chưa biết rõ, phận mình chẳng qua như lục bình giữa dòng nước, chìm nổi không theo ý.
Thánh chỉ của Hoàng thượng chẳng khác nào một cái tát giáng vào mặt Hoàng hậu, người đầu tiên vạch trần sự việc và tố tội. Hai người họ bình thường yêu thương quấn quýt, Hạ Hầu Thần có lẽ đã ngầm ước định với Hoàng hậu điều gì đó, mới khiến cô ta bình thản như vậy. Không rõ lúc này Hoàng hậu đang nghĩ gì, liệu đã có đối sách hay chưa?
Sau khi Hoàng thượng hạ chỉ phúc tra vụ án, qua cai ngục ta chào hỏi được không ít người thuộc Tông Nhân Phủ, thi thoảng lại có vài kẻ mang biếu thức ăn vật dụng đến. Hạ Hầu Thần bèn giáng chỉ không cho phép ta tiếp người vào thăm viếng, thành thử việc giao liên trong ngoài ngục bị tắc nghẽn hoàn toàn.
Viên nữ cai rất chăm chuyển đồ vặt từ bên ngoài đến tay ta, vừa nhanh nhẹn lại thật thà, không dám bớt xén chút gì. Hôm ấy cô ta đem vào một giỏ hoa quả, nói với ta rằng đó là quà của Khổng Thượng Cung, điều này quả là lạ, từ khi bợ đỡ được Hoàng hậu đến này cô ta lặn mất tăm mất tích, nay lại đột nhiên xuất hiện? Tuy ngày trước nữ cai đến Ty Thiện Phòng lấy canh, Khổng Văn Trân không gây khó dễ, hơn nữa còn tự tay khâu vài đường lên chăn để thể hiện tấm lòng, nhưng rốt cuộc chỉ đến thế. Khi những kẻ khác lũ lượt đem đồ vật đến biếu đâu thấy cô ả có động tĩnh gì, trước nay nào có bao giờ Khổng Văn Trân chịu làm người chậm chân, nên chuyện lần này khá lạ lùng.
Nữ cai dâng cái giỏ đến tay ta xong thời chưa đi ngay. Ta hiểu ý, cô ta là người chịu trách nhiệm trông coi nhà ngục, phải chính mắt nhìn thấy đồ vật bên trong là gì rồi mới được đi.
Đang lúc mở giỏ, nữ cai bỗng bĩu môi, nói: “Nương nương, Khổng Thượng Cung quyền cao chức trọng, mỗi tháng lương bổng hậu hĩ, thế mà chỉ đem biếu có thứ này?”
Trong giỏ có hai loại quả khô, là vải và táo sấy.
Hai thứ này trong cung đích thực chẳng đáng giá, thấy nữ cai có vẻ khinh thường, ta bèn nói: “Vật tuy ít, nhưng cũng là tấm lòng, Khổng Thượng Cung biết ta thích uống trà hoa quả, biếu hai thứ này đến cũng không có gì lạ.”
Nữ cai nghe thế không nói gì nữa, giúp ta gói ghém cẩn thận rồi cất đi.
Ta nhìn theo cái gói nhỏ để táo và vải khô, lặng lẽ cười nhạt. “Lợi ích cạn ắt chẳng có bình an”. Bọn họ muốn chuyển lời đến ta như vậy.
Hai thứ này có lẽ không phải do Khổng Văn Trân muốn đem biếu, mà là người ở cung Chiêu Thuần sai cô ta đem biếu. Lòng ta không tránh khỏi thất vọng, xem ra vị Hoàng hậu trông có vẻ ung dung tiêu sái nay đã luống cuống chân tay, chẳng toan tính bước tiếp theo nên hành động thế nào, mà trước tiên nghĩ cách uy hiếp ta cái đã, coi như trút bỏ mọi trách nhiệm.
Cô ta thân ngồi ngai cao mà chẳng làm nổi việc lớn, kế hoạch của ta nếu kiên quyết thực hiện chắc sẽ khó khăn trùng trùng.
Ta muốn truyền lời đến Hoàng hậu, nhưng có thánh chỉ của Hoàng thượng, nữ cai kia tuy rất tôn kính ta, lại thi hành luật lệnh rất nghiêm cẩn, có lẽ sẽ không giúp ta báo tin ra bên ngoài, quả tình là hết cách xoay xở.
Hai ngày nữa trôi qua, Lí Sĩ Nguyên lại đường bệ xuất hiện trước song sắt trại giam, nói rằng có rất nhiều nghi vấn vẫn chưa giải thích được, cần có nương nương giúp đỡ, ta thầm nghĩ, phá án chẳng phải là sở trường của ông hay sao? Nếu có thể phá giải nghi vấn giúp ông thì ta đâu đến nỗi bị nhốt ở nơi này?
Không ngờ Lí Sĩ Nguyên nhận thấy ngay cảm xúc bức bối trong giọng nói của ta, lão hồ ly chớp đôi mắt sáng quắc, đột nhiên cất tiếng hỏi: “Sao lão thần cứ cảm thấy nương nương ở trong ngục thoải mái quá, đâm không muốn ra ngoài nữa thì phải?”
Ta giật mình sợ hãi, vội cười nói: “Lí đại phu[1] đùa rồi, nhà ngục có dễ chịu đến mấy cũng không bằng hậu cung lụa là gấm vóc, bản phi trước đây sung sướng biết bao nhiêu, bây giờ sao lại không muốn ra?”
[1] Đại phu: Chức quan to thời xưa, dưới quan khanh trên quan sĩ.
Lí Sĩ Nguyên nở một nụ cười chừng mực, không nói tiếp vấn đề này nữa, chỉ hỏi lại tình hình đêm Thái hậu mất, rồi cau mày nói: “Kết quả kiểm nghiệm của ngự y so với lời khai của nương nương không mấy khác biêt, Thái hậu đích thực bị tiêu chảy quá độ dẫn đến kiệt sức, đột nhiên tái phát bệnh tim mà vong mạng, còn có liên quan đến canh thuốc do nương nương mang đến hay không, thời rất khó nói. Nhưng việc các vị thuốc xung khắc với nhau thì có thật.”
Lí Sĩ Nguyên nói tới đây, ta như sực tỉnh, nhớ ra tại sao mình lại đột nhiên muốn đến thăm Thái hậu. Câu nói của Khổng Văn Trân chính là một nguyên do, Hạ Hầu Thần lại là một lý do khác nữa. Chính vì mấy ngày trước Hạ Hầu Thần dùng lời lẽ khinh miệt ám chỉ ta là kẻ sẽ nhẫn tâm vứt bỏ những thứ hết giá trị lợi dụng sang một bên, nên ta mới đi thăm Thái hậu! Nghĩ đến đây, đôi chút ấm áp Hạ Hầu Thần vừa gieo vào lòng hôm nọ phút chốc trở nên băng lạnh, bất giác ta hiểu rõ, mỗi lời nói, thậm chí cả cái nhìn khinh thị kia đều có mục đích riêng. Có lẽ ta đã bị lay động ngay từ phút ấy, nên mới lưu tâm lời hắn nói ra, cuối cùng chuốc lấy kết cục thê thảm!
Hắn đẩy ta xuống bùn, nay lại sai người kéo ta lên, sâu xa bên trong tất có mục đích khác.
Lí Sĩ Nguyên thấy ta trầm tư thất thần, tưởng nghĩ ra điều gì, bèn hỏi: “Nương nương đang nghĩ gì, xin cứ nói với lão thần, lão thần sẽ theo đó mà phân tích xem có thu được điều gì mới không.”
Đầu ta rối ren trăm mối, cuối cùng chỉ còn một suy nghĩ khinh bạc. Hóa ra là vậy, Hạ Hầu Thần hóa ra, mà không, vốn dĩ là người như vậy, phải thế mới là Hoàng thượng mà ta biết chứ.
Lí Sĩ Nguyên dường như nhìn ra điều gì, bèn nói: “Nương Nương, thời tiết tuy giá rét, nhưng vẫn còn hy vọng, nương nương đừng nên quá bi quan.”
Gương mặt ta lúc này đang bi thương lắm sao? Không phải thế, thâm tâm ta biết sự thật vừa lĩnh hội được mới là lẽ tất nhiên. Những điều Hạ Hầu Thần thực sự toan tính kia là lẽ tất nhiên đó chứ! Không hy vọng thì lấy đâu ra thất vọng? Lòng ta tự lúc nào đã có hy vọng về hắn?
Ta lặng lẽ cười nhạt, quay ra nói với Lí Sĩ Nguyên: “Lí đại nhân, bản phi thật không nhớ ra đêm ấy còn phát sinh chuyện gì khác. Tất cả những gì biết được ta đều nói với đại nhận cả rồi, chỉ mong Lí đại nhân dốc sức tìm ra chân tướng, trả lại trong sạch cho bản phi.”
Lí Sĩ Nguyên liếc mắt một cái, bỗng nhiên mỉm cười: “Lão thần đã nhận thánh chỉ, tất sẽ dốc toàn lực tìm ra chân tướng vụ án. Án này nói đơn giản thì đơn giản, nhưng nói phức tạp cũng là phức tạp, điểm khó nhất ở chỗ xử nương nương có tội cũng được, mà vô tội cũng hợp lý. Kết quả còn phải xem những người đứng trong bóng tối lo liệu thế nào, nếu muốn lôi ra bằng cớ xác thực thì thật khó khăn.”
Lời ông ta nói ta sớm đã hiểu, vụ án này kết quả thế nào thực ra hoàn toàn phụ thuộc vào người thẩm án. Nếu Hoàng hậu thẩm án, ta chắc chắn có tội… Triều cục lấy lợi làm đầu, khép tội ta mới thực có lợi nhất cho vụ án này, không phải sao?
Đôi mắt nhỏ của Lí Sĩ Nguyên thi thoảng lại liếc nhìn, dường như nhìn thấu cả lục phủ ngũ tạng người khác. Ta chợt nảy ra một ý, liền nói: “Lí đại nhân, vụ án này trước do Hoàng hậu xét xử, bản cung và Hoàng hậu vốn tỷ muội tình thâm, nay vì bất đắc dĩ mà phải xa mặt cách lòng, bản phi rất muốn hỏi Hoàng hậu xem người lấy đâu ra chứng cứ mà giam ta ở Tông Nhân Phủ. Có điều đang lúc tâm trạng rối bời, lòng đau như cắt, chưa có cơ hội hỏi. Lí đại nhân có thể cầu xin Hoàng thượng cho ta được gặp Hoàng hậu một lần, biết đâu vụ án lại có cơ khởi sắc?”
Nếu dùng mưu mẹo không thể giao liên được với Hoàng hậu, thì ta cứ quang minh chính đại mà xin Hoàng thượng gia ân thử xem. Hoàng hậu không phải người có liên can đến vụ án, chỉ từng là người thẩm án, có lẽ sẽ không đến nỗi cự tuyệt?
Lí Sĩ Nguyên không tỏ thái độ gì, dường như cho rằng nguyện vọng này rất mực chính đáng, nghĩ một lát rồi nói: “Cũng tốt, vụ án đang lúc bế tắc, bản quan cũng không có nhiều chứng cứ xác thực để giúp nương nương, có lẽ chính nương nương sẽ tìm được con đường cứu bản thân mình.”
Không rõ vì sao, ta cứ cảm thấy hai chữ “đường cứu” thốt ra có một ẩn ý đặc biệt bên trong, bèn thận trọng quan sát gương mặt ông ta, nhưng không đoán ra được điều gì.
Xem ra không chỉ hậu cung có thể khiến người ta trưởng thành nhanh chóng, hóa thành cao thủ diễn kịch, mà quan trường cũng vậy.
Lí Sĩ Nguyên quan tước tuy không cao lắm, không phải quan lớn nhất phẩm, nhưng sự sắc bén và mẫn tiệp của ông ta chẳng hề thua kém bất cứ ai.
Không rõ sau đó Lí Sĩ Nguyên cùng Hạ Hầu Thần thương lượng ra sao, một hôm vừa chải đầu rửa mặt xong, ta đã nghe nữ cai hộc tốc chạy vào tâu: “Nương nương, trong cung truyền lời xuống rằng, kiệu loan của Hoàng hậu nương nương đang thẳng tiến tới Tông Nhân Phủ, là phượng thánh chỉ đến thăm nương nương.”
Ta “ừm” một tiếng, nói: “Bếp sưởi trong phòng thế này hơi nhiều, hôm nay ấm trời, thu bớt hai cái lại. Hoàng hậu nương nương thường bận áo bào, tà áo quệt đất, đừng nên đốt lò thì hơn.”
Viên nữ cai cảm thán: “Nương nương suy tính thật là chu toàn, việc lớn việc nhỏ đều nghĩ cho người khác.”
Ta liếc cô ta một cái, lòng thầm nghĩ người này mới trông thô tục nhưng tấm lòng lại trong trắng như tuyết.
Cô ta gọi người dời hai bếp lò đi, trong phòng đâm trống trải hơn nhiều, trở lại dáng vẻ ban đầu khi Hạ Hầu Thần chưa đến.
Mặt trời đã qua đỉnh đầu, sau bữa trưa mới thấy Thời Phượng Cần đến, lần này tiền hô hậu ủng rình rang, khác hẳn dạo trước. Cái tang Thái hậu còn mới tinh, nên cô ta lẫn Hoàng thượng luôn bận y phục màu trắng, trên đầu không cài trâm vòng gì cả, những người hầu cận bên cạnh cũng thế, cả đoàn người trắng xóa một màu.
Lần này ta không thể cùng Thời Phượng Cần nói chuyện tay đôi như lần trước. Xem ra cô ta không dám xua đám người dưới ra ngoài. Nhìn tình hình này ta càng nhận rõ Thời Phượng Cần đối với Hạ Hầu Thần có chút sợ sệt, hay vì có tình nên không tiện phản đối?
Chờ cho ta hành lễ xong, Hoàng hậu bèn sai người mở cửa bước vào lồng sắt, vẻ mặt thân thiết, tóm lấy tay ta mà nói: “Khổ cho muội quá, căn phòng này lạnh lẽo, ẩm thấp âm u, muội muội hãy gắng bảo trọng thân thể.”
Lần này đến đây phải nói là một động thái lớn của Hoàng hậu. Vốn dĩ lần trước, cô ta còn chẳng dám bước vào phòng, chỉ đứng từ xa xa mà nói chuyện. Bây giờ vồn vã bước vào thì chớ, lại còn nắm tay, rõ là muốn đám cung nhân mở to mắt nhìn cho rõ.
Ta cười nói: “Hoàng hậu nương nương xin đừng bận lòng, cai ngục ở đây đối xử với thần thiếp rất tử tế, mọi hôm còn có bếp lò cháy hồng suốt ngày đêm, thần thiếp nay đã thô da dày thịt rồi, chẳng thấy khổ chút nào.”
Ta thản nhiên nhét một miếng bông nhỏ vào tay Hoàng hậu, cô ta ngẩn ra, vội khum tay đón lấy, nắm chặt tay lại thu vào trong tay áo. Cử động này kín đáo mau lẹ chẳng ai hay biết, đến viên nữ cai đứng ngay đó cũng không nhìn thấy gì. Vì vụ án mà Hoàng hậu và Hoàng thượng nảy sinh mâu thuẫn, nhưng dù thế nào Thời Phượng Cần cũng là mẫu nghi thiên hạ, khi ra ngoài có lẽ chẳng ai dám lục soát cô ta.
Hoàng hậu tỏ vẻ hối hận nói: “Muội muội, đều tại bản cung hồ đồ, mới chớm nghe thấy vụ việc đã vừa cuống vừa đau, tưởng ngay muội muội phạm tội lớn, trong lúc tâm thần hoảng loạn đã phán đoán sai lầm. Thật là yêu càng sâu hận càng nặng, bởi tình nghĩa giữa chúng ta quá thân mật nên mới như vậy. Muội muội đừng trách bản cung nhé!”
Ta vội nắm lấy tay cô ta: “Thần thiếp sao dám trách nương nương? Thần thiếp gặp phải tai bay vạ gió, chỉ mong không liên lụy đến nương nương là tốt lắm rồi, há dám nghĩ suy gì nhiều?”
Hoàng hậu bèn nhìn quanh căn phòng một lượt, thử chạm tay vào chăn gấm, cau mày nói: “Lần trước bản cung đến thăm, đã căn dặn Ty Chế Phòng phải mang chăn loại đủ phân đủ lượng, sao bây giờ nhìn trông lại mỏng manh thế này?”
Chăn gấm vốn không mỏng, nhưng Hoàng hậu muốn tỏ vẻ trước mặt chúng nhân, đã thế ta đành phải phối hợp, cất lời khuyên: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp được người quan tâm, nằm trong ngục tối mà có chăn gấm để đắp, có áo bông để khoác, đã là vinh hạnh ngất trời. Ty Chế Phòng không hề chậm trễ, thần thiếp vô cùng hài lòng.”
Hoàng hậu lúc này mới khoát tay, cho nữ cai đang quỳ dưới đất thỉnh tội đứng dậy, lại tỉ tê dặn dò cô ta phải tận tình chăm nom, không được lười biếng… Viên nữ cai chỉ biết dạ vâng liên tục, Hoàng hậu thấy vậy mới thôi.
Ta xem chừng những kẻ đứng quanh, bao gồm cả viên nữ cai, gương mặt đều lộ vẻ cảm phục, biết mục đích hôm nay của Hoàng hậu đã đạt thành. Trước mặt mọi người, cô ta vẫn luôn là một Hoàng hậu đoan trang hòa nhã, dùng lời phục đức thiên hạ, chỉ vì bị ai đó ác ý xúi giục, trong lúc quá nóng giận mới đem nhốt ta vào Tông Nhân Phủ.
Về phía ta, lời muốn truyền đạt cũng đã gửi xong xuôi, muốn làm thế nào là việc của cô ta, chỉ mong Thời Phượng cần đừng như Ninh Tích Văn, vào lúc cấp bách nhất chạm phải Hạ Hầu Thần, bèn lúng túng như gà mắc tóc, quên hết mình định làm gì.
Chẳng mấy khi có được cơ hội tốt như vậy, ta nhất quyết sẽ không từ bỏ hy vọng. Tuy Hạ Hầu Thần đã nhúng tay vào, khiến kế hoạch vấp phải muôn trùng khó khăn, nhưng chỉ cần còn nước còn tát, ta nhất định phải thử.