-
Chương 24 - Chương kết
Cánh cửa lớn nặng nề khép lại, một ngòi nổ dài được dẫn ra bên ngoài. Ta biết, khi ngòi nổ cháy đến bốn cột trụ cũng chính là lúc ta táng mạng. Kỳ thực Hoàng hậu đâu cần lãng phải nhiều hỏa dược đến thế, có điều vì muốn ta máu thịt bầy bầy, không nhìn ra mặt mũi nên mới để thuốc nổ ở đầu giường.
Nghe tiếng ngòi nổ bốc cháy, trong lòng ta bỗng chốc dâng lên cảm giác tuyệt vọng và căm giận vô cùng. Nếu không vì hắn ta sao lại đến nông nỗi này?
Trong khoảnh khắc ấy, ta chợt hối hận, sao lại hồi cung, sao lại để quyền thế mê hoặc, sao lại vì thứ yêu thương không có thật mà ném mình vào hiểm nguy, liệu có đáng?
Trong lòng ta lúc ấy đan xen hàng trăm ngàn cảm xúc, chỉ nghe tiếng ngòi nổ cứ gần dần, quay sang nhìn, trông từ khe cửa, ngòi nổ bốc cháy tóe ra tia lửa, hướng thẳng về phía giường, lòng giận Hạ Hầu Thần càng lúc càng sâu, quên mất bản thân mình cũng vì lòng tham nên mới thỏa hiệp, lại giận hắn lợi dụng cả lòng tham của mình!
Ta căng thẳng nhìn vết lửa liếm đến bên cột trụ, gói hỏa dược đầu tiên sắp nổ trong phút chốc. Ta liều mạng vùng vẫy, nhưng vẫn không thể cử động được.
Ta không nghe được có người ngoài vườn hét lớn: “Ninh Vũ Nhu, nàng ở đâu?”
Cũng không nghe được tiếng đao kiếm va chạm kịch liệt, chỉ đăm đăm theo dõi ngòi nổ kia, vùng vẫy đến kiệt cùng sức lực. Ta sắp chết rồi ư?
Cánh cửa đỏ chót bỗng chốc bị một lực mạnh từ bên ngoài phá ra, bức bình phong bị đạp đổ. Ta ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng chói gắt, nhìn rõ người mặt, chính hắn, kẻ khiến ta uất hận, kẻ dồn ta vào chỗ chết, là Hạ Hầu Thần chứ còn ai khác?
Bản năng sinh tồn khiến ta quên sạch những cảm xúc bão tố trước đó, hét to: “Hoàng thượng, mau cứu thiếp, hỏa dược sắp nổ rồi!”
Hắn nheo mắt, thấy ta bị trói chặt trên giường, định vùng tới cởi trói, ta vội nói: “Hoàng thượng, hãy dập ngòi nổ trước đã!”
Ta cố rướn đầu về phía mồi lửa, nhìn kỹ một chút, chợt lạnh người. Vốn dĩ ngòi lửa chỉ chạy theo một đường, cháy hết một nửa đột nhiên chia làm bốn ngả chạy về bốn cột trụ. Hạ Hầu Thần phi thân tới, trong tay cầm chặt một thanh đao nhỏ, nhanh nhẹn chặn đứt một đường, nhưng ba mồi lửa còn lại vẫn tiếp tục trườn tới như con rắn độc, thẳng tới ba khối hỏa dược tại ba cột trụ còn lại.
Ta tuyệt vọng nhìn theo dây dẫn lửa, Hạ Hầu Thần vội vã nhào tới một đầu lửa, lại dùng đao nhỏ chặt đứt. Vẫn còn hai sợi nữa, một trong hai đang cháy rất nhanh, chỉ còn cách hỏa dược một khoảng bằng cây nhang, ta nhìn chằm chằm về hướng ấy, hô lớn: “Hoàng thượng, mau chặt đứt sợi kia!”
Hắn như không nghe thấy, xông đến sợi dẫn kia, một đao chặt đứt lìa.
Khi hắn quay sang sợi dây cuối cùng thì đã muộn, chỉ nghe một tiếng động kinh hồn vang lên. Ta sợ hãi nhắm nghiền mắt, nghe có tiếng cột trụ gãy lìa, trần nhà rầm rầm đổ sụp, bụi đất xộc thẳng vào mũi, chợt thấy eo lưng đau đớn khôn tả, sau khi cơn đau đã bớt, ta mới dám mở mắt. Trong một khoảnh khắc, ta không thể nhìn rõ thứ gì xung quanh, phải mất đến vài phút mới lờ mờ nhận ra tình hình trong phòng. Bởi một cây cột trụ bị gãy khiến cho nửa phần mái nhà ụp xuống, một cây gỗ rất dài rơi trúng eo lưng ta. Hai tay ta vẫn bị trói ở chấn song đầu giường như cũ, giãy giụa một lúc lại cảm thấy dây trói hơi lỏng ra, hóa ra lan can nơi đầu giường đã bị đập gãy.
Ta định trở mình, lại cảm thấy cái hông đau đớn vô cùng, đưa tay khẽ chạm vào, chỉ thấy nơi ấy ướt đẫm, dính ngấy đầy tay. Chẳng cần nhìn, ta cũng biết hông mình đã bị đầu nhọn của thanh gỗ xuyên qua, máu tươi ào ạt chảy ra.
Ta vội gọi: “Hoàng thượng… Hoàng thượng…”
“Trẫm đây!”
Đôi mắt dần dần thích ứng, nhìn được trong bóng tối, ta nhìn thấy hắn đang ngồi tựa vào bức tường cách đầu giường ta nằm không xa, ngồi im bất động.
Xem ra hắn vẫn ổn, không có thương thế gì, liền thở phào nói: “Hoàng thượng, ngài tới đây giúp thần thiếp với. Thần thiếp bị thanh gỗ đè trúng, ngồi dậy không nổi…”
Ta thử nhúc nhích, liền đau đớn thấu tim gan, không tự chủ được rên lên thành tiếng. Hắn lại không hề tiến nhúc nhích, nói: “Trẫm cũng không động đậy được nữa, bắp chân bị xà nhà đè phải rồi. Nàng ráng đợi một chút, đừng sốt ruột, Khang Đại Vi đang dẫn thủ hạ ứng chiến với mấy tên cao thủ ở bên ngoài, sẽ nhanh chóng xông vào.”
Ta dạ một tiếng, cảm giác phần eo giống như một con suối, thứ chất lỏng cuồn cuộn tuôn ra, rút cạn tất cả hơi ấm lẫn sức lực, cả người dần dần lạnh như băng, nhưng thần trí ta lại vẫn tỉnh táo. Tình cảnh không khác gì cơn mưa tuyết nhiều năm về trước, ta thực sự sắp chết sao? Cuộc đời ta sợ hãi nhất là cái chết, vì muốn sinh tồn thậm chí không từ mọi thủ đoạn nào, không ngờ ta vẫn chạy không thoát khỏi vận mệnh?
Trước mắt dường như có một cơn mưa tuyết tung bay vô cùng vô tận. Những hạt tuyết lành lạnh dính trên đỉnh đầu ta, trên thân thể ta, khiến tất cả hơi ấm ít ỏi trên người ta mất hết, rét lạnh thấu xương. Ta chợt hiểu ra, không phải ta đang sợ chết, cảm giác cô độc lo sợ phải ra đi một mình, không có ai bên cạnh, không có chút ấm áp nào.
“Ninh Vũ Nhu, Ninh Vũ Nhu, mau trả lời trẫm!”
Ta thở ra một hơi: “Hoàng thượng, thần thiếp xin đi trước một bước. Hoàng thượng, nếu chân người bị thương không quá nghiêm trọng, xin hãy đến ôm thiếp…”
Nhưng hắn vẫn ngồi yên, thậm chí không thử nhấc chân khỏi cây xà nhà, chỉ nói: “Trẫm không đi được, Ninh Vũ Nhu nàng hãy gắng lên, Khang Đại Vi sắp đến cứu chúng ta rồi.”
Ta đảo mắt nhìn xung quanh, lại ngẩng lên trên, chợt phát hiện có một cây xà nhà ngay trên đỉnh đầu đang lắc lư chực rơi xuống, bất giác cười khổ: “Hoàng thượng sợ đến đây, thì sẽ cùng thần thiếp chôn thây nơi này đi?”
Giọng nói lạnh lùng của Hạ Hầu Thần chậm rãi truyền sang: “Không sai, trẫm là cửu ngũ chí tôn, cả thiên hạ, triều đình còn chờ trẫm chăm lo, vì cứu mạng nàng trẫm đã để mình rơi vào nguy hiểm, đã phạm vào sai lầm lớn! Trẫm đang hối hận đây!”
Lời hắn nói khiến ta giận điên. Ta luôn biết hắn là loại người thế nào, nhưng không hiểu sao nghe những lời tuyệt tình kia, trong tình cảnh này, ta vẫn cứ giận, vẫn cứ thất vọng, vẫn cứ bấn loạn tinh thần.
Ta miễn cưỡng nói: “Hoàng thượng không cần nói nữa, thần thiếp vốn hiểu con người ngài. Nếu thật phải lựa chọn, Hoàng thượng sẽ không chọn thần thiếp, là thần thiếp cầu sai người…” Khóe mắt ta có một giọt nước bỏng rát tuôn ra, lòng chua xót nghẹn ngào, “Hóa ra cái thần thiếp sợ, không phải là chết, mà là cảm giác cô độc phải ra đi một mình này.”
Hắn lãnh đạm nói: “Nàng yên tâm, giữa chúng ta đã có thỏa thuận, ta sẽ không để nàng lên đường cô độc. Trẫm sẽ cho nàng một tang lễ đàng hoàng, cho bọn Tố Linh đi theo hầu hạ, sau đó bố cáo thiên hạ, rằng nàng vì cứu trẫm mà chết, truy phong tước vị Hoàng hậu. Trẫm hứa với nàng!”
Ta bỗng quên phắt rằng cơ thể mình đang lạnh giá dần, ráng sức nói: “Thần thiếp không cần ai đi theo cùng, bọn Tố Linh cũng là hạng khổ mệnh. Hoàng thượng việc gì phải như vậy, điều thần thiếp cầu xin người không thể đáp ứng, sau khi chết rồi, mọi thứ còn ý nghĩa gì nữa đâu?”
Ta biết hắn tuyệt tình, nhưng thật không ngờ hắn tuyệt tình đến vậy. Phải thừa nhận rằng không rõ từ lúc nào, lòng ta đã bắt đầu vấn vương hắn. Một nam tử như hắn, có ai mà không ngưỡng mộ? Ngược lại hắn đối tốt với ta, chỉ vì hiệp ước kia.
Nghĩ đến đây lòng ta tràn ngập ai oán, cảm giác đau đớn thể xác bớt đi vài phần. Đầu óc đang mê man vì mất máu bỗng trở nên tỉnh táo, trái tim lại như bị quẳng vào chảo dầu sôi sục, nỗi căm giận từ từ chiếm cứ, chẳng thèm suy nghĩ mà nói: “Nếu không vì Hoàng thượng, Thần thiếp sao lại lâm vào tình cảnh này!”
Hắn điềm nhiên nói: “Nàng là người đàn bà của trẫm, dĩ nhiên phải cùng trẫm san sẻ gánh lo, đâu đến lượt nàng lựa chọn?”
Lòng ta nguội lạnh, lại cảm thấy vết thương trên bụng nhói đau, bất giác rên thành tiếng. Hắn không cất tiếng hỏi han, xem ra giá trị của ta với hắn đã hết, nên chẳng buồn giả vờ nữa. Đã vậy sao còn mạo hiểm vào đây cứu ta làm chi? “Nếu đã vậy, Hoàng thượng việc gì phải vào đây?” Ta không thể thốt lời ấy thành tiếng. Tại sao còn cho ta hy vọng, tưởng rằng bản thân có vị trí nào đó trong tim hắn?
Những lời hắn nói dường như ướp ra từ đá lạnh: “Chính trẫm đang hối hận về điều đó. Việc gì hấp tấp lao vào cứu nàng, để tự mình sa vào hiểm địa?”
Hy vọng cuối cũng trong lòng ta tắt phụt.
“Nếu Hoàng thượng thoát ra an toàn, xin hãy giải oan cho muội muội thần thiếp. Ninh Quý nhân bị Hoàng hậu hãm hại, bởi một thứ côn trùng tên là chuồn kim. Hoàng thượng chỉ cần lần theo đầu mối này, tất sẽ tìm ra ngọn nguồn sự việc.”
Phần cơ thể dưới eo lưng dần dần cóng lại, tứ chi dường như không còn là của mình nữa. Cảm giác ẩm ướt cứ lan dần, thậm chí thấm ướt đến khuỷu tay. Cả cơ thể ta lúc này cứ như chìm dần trong vũng máu vậy. Hoàng hậu nếu biết được chắc hẳn hài lòng lắm đây?
“Dĩ nhiên trẫm sẽ làm vậy. Phe phái Hoàng hậu lần này đã bị trẫm bẫy tung gốc rễ. Dù là phải hay không phải cũng đâu còn quan trọng.”
Sức lực ta càng lúc càng cạn kiệt, gần như không thể mở nổi miệng ra, bèn chậm chạp đáp lời hắn: “Vậy thần thiếp xin đa tạ.”
“Ninh Vũ Nhu, nàng không muốn biết trẫm đã thêu dệt thế nào khiến phụ thân nàng bị khép tội mưu phản, chịu trảm quyết ư?”
Trong thanh âm lạnh lùng của hắn xen lẫnmột tia đắc ý, cứ như một mũi kim đâm sâu vào tim, khiến ta càng thêm thống hận “Người nói gì cơ?”
“Phụ thân nàng tuy là quan tam phẩm, nhưng lại quá ham lợi lộc, y hệt như nàng, chỉ toàn tâm toàn ý phò tá cho tộc Thượng Quan, trở thành trợ thủ đắc lực của họ. Trẫm không trừ ông ta, sao có thể thuận lợi kế thừa ngôi báu? Trẫm chỉ cần giở chút thủ đoạn, đem chính mình ra làm mồi câu, để hắn tưởng rằng hắn cứu trẫm trong lúc nguy khốn. Việc này dĩ nhiên đẩy hắn vào vòng nguy hiểm, trẫm chỉ được nước đẩy thuyền, sai người tạo ra vài tội danh lặt vặt, lập tức có người khép hắn vào tội chết!”
Ta thở ra một hơi, nói: “Hóa ra người chọn thần thiếp không phải ngẫu nhiên. Người đưa thần thiếp lên chín tầng mây, rồi lại tự tay đẩy xuống, vì muốn trả thù cái tội bất kính của gia phụ?”
“Đúng, nàng nói không sai. Trẫm là người như thế đó. Ai đắc tội với trẫm, trẫm sẽ khiến kẻ đó vĩnh viễn không được siêu sinh, thậm chí cả người nhà kẻ đó. Còn nàng cũng thông minh, làm cách nào cũng không mắc lừa, lại không si mê trẫm như các phi tần khác. Quả thực nàng đã mang lại cho trẫm không ít lạc thú, nếu nàng chết đi, trẫm có hơi không đành!”
Ta không nhịn được nữa, hét lên: “Người là Hoàng thượng cái quái gì? Là đồ biến thái thì có!”
Vừa hơi cử động, lại cảm thấy lỗ hổng trên bụng ộc máu ra, nhờ tinh thần vẫn tỉnh táo, nên tạm đẩy lùi cảm giác giá lạnh một chút.
Ta lấy làm lạ vì sao mình vẫn chưa hôn mê, vẫn còn nhẫn nhịn nghe hắn nói mấy lời lạnh nhạt ấy. Hóa ra khi chân tướng sự việc được vén màn, ngay đến ta, dù đã chuẩn bị sẵn sàng, vẫn không thể chịu nổi.
Hắn điềm nhiên đáp: “Ái phi sắp sửa hồn lìa khỏi xác, trẫm sẽ không chấp nhất lời nói của nàng lúc này.”
Ta giận phát điên lên, cảm thấy chưa bao giờ hận ai đến như vậy.
Đúng lúc ấy có tiếng Khang Đại Vi cất lên bên ngoài: “Hoàng thượng, lão nô phái người đến rồi đây…”
Hạ Hầu Thần cao giọng: “Trẫm ở trong này!”
Ta hận sao mình không ngất đi cho rồi, thậm chí chết ngay càng tốt. Ta bỗng không muốn được cứu nữa. Hoàng thượng như vậy, hoàng cung như vậy, nếu cố gắng trụ lại cũng còn ý nghĩa gì? Hạ Hầu Thần quả là tài tình, khiến ý muốn tìm chết trong ta trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Nghe bụi cát trên trần nhà rào rào đổ xuống, cái xà ngang rung rinh sắp sửa rớt. Ta mở to mắt chờ đợi, thầm nghĩ: Hoàng hậu, nguyện vọng của cô được hoàn thành rồi, ta sắp sửa chỉ còn là một đống thịt bầy hầy. Đáng tiếc điều này chẳng mảy may ảnh hưởng đến Hạ Hầu Thần, bởi trái tim hắn chưa bao giờ dành cho ta!
Cuộc tranh giành giữa đám nữ nhân chúng ta, chẳng qua chỉ là cái mẹo trị vì của bậc đế vương.
Ta nghe có tiếng các thanh gỗ va chạm, tấm xà nhà rung lắc thêm dữ dội, có tiếng Hạ Hầu Thần nói: “Cẩn thận một chút, Hoa Phu nhân đang bị trói trên giường, trên đầu là một thanh xà sắp rơi!”
Trái tim ta từ băng giá bỗng vút lên một tia ấm áp. Ta càng thấy khó hiểu, hắn việc gì phải gọi người cứu ta? Chẳng lẽ đúng như dự đoán, trong ta còn giá trị gì đó để hắn lợi dụng mà chính mình không hay?
Khang Đại Vi dạ một tiếng, rồi hô lớn: “Trông kỹ bản vẽ đi, phần xà ngang ấy nằm ở đây, trước tiên phải tháo mái ngói ra đã, cẩn thận!”
Cát bụi trên trần nhà càng rơi xuống dày đặc, dường như bịt kín mí mắt ta, cây xà ngang kia vẫn rung rinh lay động, nhưng không thấy rơi xuống.
Một khe sáng lóe lên, bóng dáng Khang Đại Vi xuất hiện ngay ở đó. Ông ta đảo mắt một lượt, nhìn thấy Hoàng thượng dựa người vào tường, đang định chạy tới dìu, ai ngờ Hạ Hầu Thần lại nói: “Cứu Hoa Phu nhân trước, trẫm không sao, nàng ấy bị thương nặng hơn.”
Khang Đại Vi không nghe: “Bổn phận của lão nô là bảo vệ an toàn của Hoàng thượng!”
Hạ Hầu Thần lạnh lùng nói: “Cứu Hoa Phu nhân đi, rồi trẫm để ngươi cứu trẫm!”
Khang Đại Vi bắt đắc dĩ lao đến, gạt phắt thanh gỗ, ôm ta chạy ra ngoài. Ta cảm thấy bụng đau dữ dội, Khang Đại Vi đặt ta nằm giữa vườn, với thân thủ cực nhanh, ông ta trở lại trong phòng.
Ta vừa ra ngoài, lập tức có cung tỳ dùng chăn ấm đắp cho ta, lại có ngự y đến thăm khám. Đang lúc mê man, chợt thấy căn nhà hoang tàn rầm rầm đổ sụp xuống, chẳng biết lấy sức lực từ đâu, ta hét lớn: “Hoàng thượng vẫn còn trong ấy!”
Đầu ta lóe lên như xẹt điện. Ta bỗng hiểu ra tất cả. Tại sao hắn phải đứng bất động ở góc tường ấy, có lẽ là vì chân tường nơi đó đã bị bung nát, chỉ có cách dùng toàn bộ sức lực chống đỡ, mới không khiến cả căn phòng sụp xuống. Ta cũng biết vì sao hắn không chặt đứt dây nổ ngắn hơn, bởi sợi dây dài hơn được nối với khối thuốc nổ trên đầu ta. Tại sao hắn không lại gần, không ôm lấy ta, chỉ vì ta đã mất hết ý chí sinh tồn, cho rằng mình sắp ra đi, vì muốn ta không rơi vào hôn mê, hắn mới dùng lời lẽ cay nghiệt khiến ta tức giận, từ đó duy trì sự tỉnh táo.
Nhưng lúc ấy vì sao ta cứ cho rằng ấy là điều một vị Hoàng thượng như hắn nên làm? Phải tàn khốc, phải nhẫn tâm, phải mưu toan mới là Hoàng thượng? Cho rằng ấy là lẽ đương nhiên? Tại sao ta chẳng hề nghĩ đến điểm tốt của hắn, chẳng hề nhớ đến những khoảnh khắc chân thành bên cạnh bao lời giả dối bất đắc dĩ? Sao ta lại mắc lừa dễ dàng, chẳng hề nghi ngờ mục đích sâu xa của hắn?
Có thể ta là như vậy, là một nữ nhân tự tư tự lợi, chỉ biết nghĩ những chuyện nhỏ mọn, ích kỷ! Kẻ như ta chẳng thể tiếp nhận lòng tốt của người khác một cách vô tư được nữa.
Ta bỗng hận mình sao không ngất đi cho rồi. Nếu ngất đi rồi sẽ không phải đau đớn, giương mắt nhìn hắn bị vùi trong đống đổ nát.
Ta cựa quậy trở mình, chẳng còn nhớ đến vết thương đang toác miệng, chỉ nghe bản thân thảng thốt lạc giọng “Mau đi cứu Hoàng thượng, mau đi cứu Hoàng thượng…”
Trong màn nước mắt, ta trông thấy vô số người lao đến trước căn phòng đổ nát, có người đứng đó gào thét: “Hoàng thượng, Hoàng thượng…”
Ta không thể cử động, chỉ biết trừng trừng nhìn bụi đất mù mịt, tòa nhà nguy nga nay chỉ còn là gạch đổ tường nát.
Ta cố mở to mắt, mong nhìn thấy Khang Đại Vi dìu hắn đứng lên từ đống đổ nát, mong hắn sẽ bước ra từ đám bụi tung mù, nhưng không thấy. Ta cảm thấy đầu óc mình dần dần đông lại, ta giơ tay tát mạnh vào má mình: “Không, chưathấy Hoàng thượng ta không được mê man!”
Tố Tú nắm lấy tay ta: “Nương nương, người đừng như vậy, đây đâu phải lỗi của người.”
Lúc ấy ta chưa cảm thấy tự trách nên nói: “Không, bản phi đâu có sai, chỉ là…chỉ là muốn nhìn thấy người bước ra…”
Ta hét lớn: “Hạ Hầu Thần, người ra đây đi, ra đây mới trách phạt thần thiếp được chứ…”
Tố Tú sợ hãi nói: “Nương nương, nương nương, người sao vậy, tên húy của Hoàng thượng đâu thể gọi bừa!”
Ta nghe thấy giọng nói của mình lạc đi: “Sao nào, bản phi muốn gọi đó, nếu Hoàng thượng chết rồi, bản phi thích gọi thì ngày nào cũng sẽ gọi!”
Tố Tú sợ quá quỳ xuống bên ta: “Nương nương, nương nương, xin người bớt đau buồn”
Ta bỗng bật cười, cảm thấy nước mắt chảy dài trên má: “Bớt đau buồn cái quái gì, Hoàng thượng không chết đâu, nhất định sẽ không…!”
Trong mơ hồ ta nhìn thấy giữa cuồn cuộn bụi đất, một bóng người dìu một người khác bước ra, cơ thể cả hai bị phủ bụi trắng xóa. Một trong hai người thản nhiên nói: “Nàng không chết, trẫm chết làm sao được!”
Ta vui điên lên, đầu óc trống rỗng. Hai bóng người càng lúc càng đến gần, cũng càng lúc càng méo mó đi. Ta chỉ còn nhớ câu cuối cùng mình nói: “Không chết, tốt quá…”
Màn sương mù phía trước dày đặc, vô cùng vô tận, cứ như một thứ chất lỏng đặc sánh quấn chặt lấy cơ thể, cho dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra. Bốn bề không có ai, chỉ một mình ta chạy mãi, không biết nên chạy theo hướng nào và về đâu. Rất muốn gọi một người, nhưng không thể thốt lên thành tiếng, trong cơn tuyệt vọng ta nhìn thấy một luồng sáng lóe lên trước mặt, bèn liều mạng xông tới. Luồng sáng ấy lúc xa lúc gần, giống như tia hy vọng đột nhiên cháy bùng trong tuyệt vọng. Một tà áo vàng chói lóa lên giữa vầng sáng, ta buột miệng thét gọi điều nãy giờ vẫn kìm nén: “Hoàng thượng…”
Ta sực tỉnh, muốn vùng dậy, chợt nhận ra mình không thể cử động. Ngoại trừ cánh tay, từ eo lưng trở xuống dường như đã bị bó chặt, nẹp trên dưới bằng gỗ miếng. Có người lấy tay giữ chặt vai ta: “Nương nương, xin đừng cử động…”
Gương mặt Tố Khiết rõ dần, ta hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Mắt Tố Khiết ngấn lệ: “Nô tỳ không yên lòng, nên đã xin Hoàng thượng cho về hầu hạ nương nương”
Ta không thể ngờ nó lại vứt bỏ vị trí Thượng Cung mất bao nhọc nhằn gian khổ để trở về bên mình. Nếu là trước đây, ta nhất định sẽ nghi ngờ nó có mục đích khác nhưng lúc này chỉ thở dài một tiếng, bảo: “Ngươi thật là ngốc.”
Ngốc như người ấy.
Ta vốn không tin có người vô duyên vô cớ tốt với kẻ khác, cho rằng tất cả mọi thứ đều có mục đích và yêu cầu của riêng nó. Ví như có người bỗng nhiên đối tốt với ta, ngược lại sẽ khiến ta dè chừng, đó là thứ ta học được sau nhiều năm sống ở hậu cung. Mọi việc đều có căn nguyên, người khác nếu không cần gì ở ta, sao lại đối tốt với ta?
Nhưng mọi điều Hạ Hầu Thần làm lại khiến ta không thể không tin, trong trời đất này quả thực có người như thế. Nếu luận về giá trị, hắn long thể ngàn vàng, ngộ nhỡ có sơ suất gì, ta vĩnh viễn không cách gì bồi thường đủ.
Trước khi xông vào căn nhà đổ nát ấy, liệu hắn có từng nghĩ mình làm thế là đáng hay không?
Liệu hắn có nghĩ rằng vương vị, triều đình, vinh hoa phú quý bất tận sẽ vì cái quyết định ấy mà tiêu tan?
Lòng ta đan xen vô số ý niệm, cuối cùng đọng lại một nghi vấn, nếu đổi lại là ta, liệu có liều lĩnh lao vào cứu hắn?
Nhìn lên trướng đỉnh xanh nhạt có thêu hoa, bên góc, khung giường chạm trổ hình rồng tinh xảo hơi lộ ra, ta hỏi điều bản thân luôn muốn hỏi từ khi tỉnh dậy: “Hoàng thượng đang ở đâu?”
Tố Khiết nói: “Nương nương, hoàng thượng đang nghỉ ngơi ở phòng bên.”
“Người có khỏe không?”
Nghe hỏi, Tố Khiết bỗng nghẹn ngào gạt nước mắt, ta thấy tim mình nhói lên, vội hỏi: “Người sao rồi?”
“Hoàng thượng bị gãy chân, ngự y đã xem qua, giúp người băng nẹp lại…”
Ta thấy nó lưỡng lự định nói lại thôi, bèn gắt: “Mau nói cả ra!”
Tố Khiết nước mắt ròng ròng: “Nương nương, ngự y nói, chỉ cần Hoàng thượng tĩnh dưỡng tốt, sẽ không để lai di chứng gì ở chân.”
Ta nhìn thẳng vào Tố Khiết, nó bèn đưa mắt đi chỗ khác. Ta chợt hiểu, chỉ sợ tình hình thực tế nghiêm trọng hơn rất nhiều. Lúc ấy ta thực ích kỷ, thấy hắn đứng bên tường, tưởng rằng hắn không sao, lại nghĩ mình sắp chết, muốn được ôm một cái, bị cự tuyệt liền quay ra hận hắn, hoàn toàn chẳng nghĩ cho hắn chút nào, cho rằng lời hắn nói ra đều là thật. Hóa ra chân hắn lúc ấy đã bị thương thật, vì muốn bức tường không sụp xuống nên gắng sức chống đỡ, đứng mãi một thời gian dài khiến cho máu huyết không thông, tình trạng chắc chắn nghiêm trọng hơn lời Tố Khiết nói rất nhiều.
“Vết thương của nương nương không đáng ngại nữa. Trông có vẻ nghiêm trọng, mất máu nhiều, nhưng may mà chữa trị kịp thời, không làm tổn hại đến nội tạng. Ngự y đã châm cứu giúp cầm máu, chỉ cần nương nương chịu khó tĩnh dưỡng thì sẽ mau chóng hồi phục.”
Tố Khiết nói liến thoắng, ta tựa hồ như không nghe được gì, chỉ nói: “Tố Khiết, ta phải đến thăm người.”
Tố Khiết hoảng hốt khuyên ngăn: “Nương nương, người không thể cử động lúc này, ngự y vừa băng nẹp vết thương để giúp ngũ tạng cố định vị trí, không thể cử động được.”
Ta biết điều Tố Khiết nói là đúng, không nên làm khó nó thêm, chỉ nhìn trừng trừng lên trướng đỉnh: “Nhưng ngươi bảo ta làm sao có thể yên lòng?”
Hắn vốn rất coi trọng vẻ ngoài, lại thêm địa vị Hoàng đế, nếu thực sự để lại dị tật, ta có chết vạn lần cũng không đền hết tội.
Ta cựa quậy định ngồi lên, Tố Khiết vội lao đến giữ, lớn tiếng nói: “Nương nương, người đừng cử động.”
Một bóng người từ ngoài của vút tới, chính là Túc nương, cô ta vừa động thủ đã khiến ta không thể nhúc nhích vào đâu được. Ta bất đắc dĩ phải nằm yên, thấy một cánh tay cô ta bó chặt trước ngực, bèn nói: “Túc nương, ngươi đã bị thương thì hãy nghỉ đi, sao phải cùng Tố Khiết chầu chực ở đây?”
Tố Khiết tiếp lời: “Nương nương, Túc nương cứ tự trách mình không bảo vệ được nương nương, nô tỳ khuyên thế nào cũng không được…”
Nhớ lại tình cảnh hôm ấy, chắc hẳn Hoàng hậu đã lên kế hoạch từ rất lâu, còn ta và Hoàng thượng cũng đang chờ cô ta ra tay. Ta và hắn như con bạc lên sòng, đã đặt cửa rồi thì chẳng còn suy nghĩ gì nhiều nữa. Có lẽ hôm ấy hắn tưởng mình là mục tiêu, bị đám tặc phỉ cầm chân, đến khi vào vườn mới kinh ngạc, không ngờ Hoàng hậu lại điên cuồng muốn dồn ta vào chỗ chết đến thế.
Giờ đây ta toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho hắn, không còn ngờ vực hoài nghi, chỉ mong gặp lại hắn lần nữa mà thôi. Ta hỏi Tố Khiết: “Hoàng thượng đang ngủ ư? Có ăn được nhiều không?”
Tố Khiết cười đáp: “Xin nương nương yên tâm, Hoàng thượng vẫn ổn cả.”
Chợt nghe có tiếng người vang lên từ phía sau: “Nếu nàng muốn biết, sao không hỏi chính ta?”
Tố Khiết quỳ xuống đầu tiên, trên đất phút chốc đầy những người đang rạp mình hành lễ.
Ta quay sang nhìn, thấy hắn đang ngồi trên ghế gấm sơn đỏ, do hai thái giám khiêng vào phòng.
Ánh sáng nhàn nhạt lập lòe từ ngọn nến bao phủ lấy gương mặt hắn. Dung mạo hắn vẫn như xưa, lạnh nhạt điềm nhiên, nhưng ánh mắt sâu thẳm như làn nước mùa xuân, đăm đăm hướng về phía ta.
Tháng Bảy năm Khang Hựu, trong nước xảy ra nhiều chuyện động trời. Trước tiên là nhà họ Thời bị gán tội phản quốc, bị tịch biên gia sản, Hoàng hậu có liên quan nên bị phế truất, lại thêm ngang nhiên sát hại phi tần hậu cung mà khép vào tội chết. Cô ta là Hoàng hậu đầu tiên trong lịch sử triều đại phải nhận hình phạt nặng như vậy. Nghe nói sau khi được đưa vào Tông Nhân Phủ, cô ta vẫn đòi mặc áo lụa mỏng mềm, khi không được thì khóc thảm một đêm. Cô ta kháng nghị lên hết các cấp, đầu tiên là đòi gặp Hạ Hầu Thần, Hạ Hầu Thần nổi giận tránh không được, cô ta bèn quay sang đòi gặp ta.
Vết thương lúc này của ta đã gần lành hẳn, có thể rời giường đi lại nhẹ nhàng, lại thêm có nhiều khúc mắc cần cô ta giải đáp, nhân ngày đẹp trời, bèn sai Tố Tú, Tố Khiết dìu ra kiệu, thẳng hướng Tông Nhân Phủ.
Đây đã là lần thứ ba ta bước vào nơi này. Trong ngục chẳng có gì khác trước, vẫn lạnh lẽo âm u, không thấy ánh dương. Ngoài kia mặt trời chói chang, nhưng ở chốn này mùi vị ẩm thấp vẫn nồng nặc xộc lên mũi. Tố Tú khoác lên vai ta một chiếc áo choàng, ba người chậm rãi sải bước về phía trước, từ xa đã nghe tiếng Hoàng hậu phát ra sau song sắt: “Đám nô tài các ngươi sau không mang phấn sáp đến đây, bản cung phải thoa phấn!”
Có một viên cai ngục lên tiếng khuyên: “Phạm nhân đã vào đây, còn để ý những thứ phù hoa kia làm gì nữa, hãy bình tâm chờ đợi, vài ngày nữa là thăng thiên rồi.”
Cô ta nghiêm giọng: “Bản cung là Hoàng hậu, phạm nhân cái gì, người đâu, vả miệng nó cho ta!”
Nghe lời nói, xem ra Thời Phượng Cần đã không còn tỉnh táo. Ta bước đến bên song sắt, viên cai ngục thấy ta bèn thở phào một tiếng. Ta hỏi: “Sao lại đến nông nỗi này!”
Cai ngục đáp: “Nương nương, khi mới vào đây thần trí cô ta vẫn còn minh mẫn, nhưng ăn vào mấy bữa cơm tù, cả người mẩn ngứa, cào gãi không thôi, liền đòi được mặc áo lụa mỏng,đòi xoa phấn gì đó, bọn tệ chức dĩ nhiên mặc kệ, cứ thế vài lần, cô ta càng lúc càng điên cuồng, thần trí đâm mê loạn, cho rằng mình vẫn đang ở trong cung…”
Ta khoát tay, ra hiệu cho đám nô tỳ lui cả xuống, tự mình bước đến gần song sắt. Thời Phượng Cần ngồi trên giường, tay trái cầm một chiếc lược, chậm rãi chải đầu. Mái tóc dài tuy không có trâm vòng điểm sức, nhưng vẫn đẹp đẽ thanh xuân vô cùng. Ta cứ tưởng sẽ phải nhìn thấy một nữ nhân điên loạn đầu bù tóc rối, ai ngờ cô ta vẫn đoan trang như trước, dù trên người bận bộ áo phạm nhân bẩn thỉu, như thể ban nãy la hét là một người hoàn toàn khác.
Trừ khóe mắt đỏ hoe, trông cô ta không có gì bất thường. Ta khẽ gọi: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đến thăm người đây.”
Cô ta ngẩng đầu lên, nhã nhặn đặt chiếc lược xuống: “Ngươi đến, có mang phấn cho bản cung không?”
Lời này thốt ra, ta chợt hiểu Thời Phượng Cần đã không còn tỉnh táo. Ngoại trừ ý niệm phải duy trì vẻ đoan chính, hiền hậu đã thấm vào xương tủy, cô ta chỉ nghĩ mãi về phấn sáp.
Loại phấn hoa hồng cực phẩm do Cao Xương quốc tiến cống kì thực có pha một lượng nhỏ ngũ thạch tán, người dùng hít phải, ngũ thạch tán sẽ xâm nhập lục phủ ngũ tạng, gây chứng nghiện. Mặt khác ngũ thạch tán lại khiến da người dùng trơn láng vô cùng, cứ như làn da em bé, da mặt càng non tơ như trứng gà bóc, mặc y phục hơi thô cứng một chút cũng gây ngứa rát. Nhưng ai có thể đoán ra ngũ thạch tán lại có tác dụng như vậy? Nước Cao Xương là một tiểu quốc, được coi là quê hương của hoa hồng, món đồ đem tiến cống dĩ nhiên là đồthượng hạng, lại thêm mùi hương độc đáo, thơm nức mắt môi. Thời Phượng Cần chẳng hề đề phòng chút nào, cũng chẳng cần Hạ Hầu Thần phải mở lời khen, chỉ cần một ánh mắt tán thưởng là đủ để cô ta dùng mãi không thôi.
Trông dáng vẻ lúc này của Hoàng hậu, ta thầm nghĩ, kết cuộc này một phần do cô ta bị gia đình liên lụy, phần khác chính vì tình cảm với Hạ Hầu Thần.
Thời Phượng Cần đã không còn nhận ra ta, bao nhiêu ân oán bỗng trở thành hư vô. Bước ra giữa khoảng trời ngập nắng, ta cảm thấy hơi lóa mắt, giữa quầng sáng chói lóa ấy, Hạ Hầu Thần và Khang Đại Vi đã đứng chờ bên hành lang tự bao giờ.
Chân hắn giờ đã khá hơn nhiều, tuy vẫn phải chống gậy, nhưng đã có thể tự đứng một mình. Ngay cả lúc này cả người hắn vẫn như phát ra ánh hào quang đặc biệt, một thứ hào quang không thể bị mây mù che phủ. Mặc dầu mỗi lúc hắn trở nên tàn nhẫn, thật khiến người ta run rẩy lạnh người.
Nhưng bản thân ta có gì khác đâu?
Ta còn đòi hỏi chi nữa?
Hoàn Chính văn
Nghe tiếng ngòi nổ bốc cháy, trong lòng ta bỗng chốc dâng lên cảm giác tuyệt vọng và căm giận vô cùng. Nếu không vì hắn ta sao lại đến nông nỗi này?
Trong khoảnh khắc ấy, ta chợt hối hận, sao lại hồi cung, sao lại để quyền thế mê hoặc, sao lại vì thứ yêu thương không có thật mà ném mình vào hiểm nguy, liệu có đáng?
Trong lòng ta lúc ấy đan xen hàng trăm ngàn cảm xúc, chỉ nghe tiếng ngòi nổ cứ gần dần, quay sang nhìn, trông từ khe cửa, ngòi nổ bốc cháy tóe ra tia lửa, hướng thẳng về phía giường, lòng giận Hạ Hầu Thần càng lúc càng sâu, quên mất bản thân mình cũng vì lòng tham nên mới thỏa hiệp, lại giận hắn lợi dụng cả lòng tham của mình!
Ta căng thẳng nhìn vết lửa liếm đến bên cột trụ, gói hỏa dược đầu tiên sắp nổ trong phút chốc. Ta liều mạng vùng vẫy, nhưng vẫn không thể cử động được.
Ta không nghe được có người ngoài vườn hét lớn: “Ninh Vũ Nhu, nàng ở đâu?”
Cũng không nghe được tiếng đao kiếm va chạm kịch liệt, chỉ đăm đăm theo dõi ngòi nổ kia, vùng vẫy đến kiệt cùng sức lực. Ta sắp chết rồi ư?
Cánh cửa đỏ chót bỗng chốc bị một lực mạnh từ bên ngoài phá ra, bức bình phong bị đạp đổ. Ta ngẩng đầu lên, dưới ánh sáng chói gắt, nhìn rõ người mặt, chính hắn, kẻ khiến ta uất hận, kẻ dồn ta vào chỗ chết, là Hạ Hầu Thần chứ còn ai khác?
Bản năng sinh tồn khiến ta quên sạch những cảm xúc bão tố trước đó, hét to: “Hoàng thượng, mau cứu thiếp, hỏa dược sắp nổ rồi!”
Hắn nheo mắt, thấy ta bị trói chặt trên giường, định vùng tới cởi trói, ta vội nói: “Hoàng thượng, hãy dập ngòi nổ trước đã!”
Ta cố rướn đầu về phía mồi lửa, nhìn kỹ một chút, chợt lạnh người. Vốn dĩ ngòi lửa chỉ chạy theo một đường, cháy hết một nửa đột nhiên chia làm bốn ngả chạy về bốn cột trụ. Hạ Hầu Thần phi thân tới, trong tay cầm chặt một thanh đao nhỏ, nhanh nhẹn chặn đứt một đường, nhưng ba mồi lửa còn lại vẫn tiếp tục trườn tới như con rắn độc, thẳng tới ba khối hỏa dược tại ba cột trụ còn lại.
Ta tuyệt vọng nhìn theo dây dẫn lửa, Hạ Hầu Thần vội vã nhào tới một đầu lửa, lại dùng đao nhỏ chặt đứt. Vẫn còn hai sợi nữa, một trong hai đang cháy rất nhanh, chỉ còn cách hỏa dược một khoảng bằng cây nhang, ta nhìn chằm chằm về hướng ấy, hô lớn: “Hoàng thượng, mau chặt đứt sợi kia!”
Hắn như không nghe thấy, xông đến sợi dẫn kia, một đao chặt đứt lìa.
Khi hắn quay sang sợi dây cuối cùng thì đã muộn, chỉ nghe một tiếng động kinh hồn vang lên. Ta sợ hãi nhắm nghiền mắt, nghe có tiếng cột trụ gãy lìa, trần nhà rầm rầm đổ sụp, bụi đất xộc thẳng vào mũi, chợt thấy eo lưng đau đớn khôn tả, sau khi cơn đau đã bớt, ta mới dám mở mắt. Trong một khoảnh khắc, ta không thể nhìn rõ thứ gì xung quanh, phải mất đến vài phút mới lờ mờ nhận ra tình hình trong phòng. Bởi một cây cột trụ bị gãy khiến cho nửa phần mái nhà ụp xuống, một cây gỗ rất dài rơi trúng eo lưng ta. Hai tay ta vẫn bị trói ở chấn song đầu giường như cũ, giãy giụa một lúc lại cảm thấy dây trói hơi lỏng ra, hóa ra lan can nơi đầu giường đã bị đập gãy.
Ta định trở mình, lại cảm thấy cái hông đau đớn vô cùng, đưa tay khẽ chạm vào, chỉ thấy nơi ấy ướt đẫm, dính ngấy đầy tay. Chẳng cần nhìn, ta cũng biết hông mình đã bị đầu nhọn của thanh gỗ xuyên qua, máu tươi ào ạt chảy ra.
Ta vội gọi: “Hoàng thượng… Hoàng thượng…”
“Trẫm đây!”
Đôi mắt dần dần thích ứng, nhìn được trong bóng tối, ta nhìn thấy hắn đang ngồi tựa vào bức tường cách đầu giường ta nằm không xa, ngồi im bất động.
Xem ra hắn vẫn ổn, không có thương thế gì, liền thở phào nói: “Hoàng thượng, ngài tới đây giúp thần thiếp với. Thần thiếp bị thanh gỗ đè trúng, ngồi dậy không nổi…”
Ta thử nhúc nhích, liền đau đớn thấu tim gan, không tự chủ được rên lên thành tiếng. Hắn lại không hề tiến nhúc nhích, nói: “Trẫm cũng không động đậy được nữa, bắp chân bị xà nhà đè phải rồi. Nàng ráng đợi một chút, đừng sốt ruột, Khang Đại Vi đang dẫn thủ hạ ứng chiến với mấy tên cao thủ ở bên ngoài, sẽ nhanh chóng xông vào.”
Ta dạ một tiếng, cảm giác phần eo giống như một con suối, thứ chất lỏng cuồn cuộn tuôn ra, rút cạn tất cả hơi ấm lẫn sức lực, cả người dần dần lạnh như băng, nhưng thần trí ta lại vẫn tỉnh táo. Tình cảnh không khác gì cơn mưa tuyết nhiều năm về trước, ta thực sự sắp chết sao? Cuộc đời ta sợ hãi nhất là cái chết, vì muốn sinh tồn thậm chí không từ mọi thủ đoạn nào, không ngờ ta vẫn chạy không thoát khỏi vận mệnh?
Trước mắt dường như có một cơn mưa tuyết tung bay vô cùng vô tận. Những hạt tuyết lành lạnh dính trên đỉnh đầu ta, trên thân thể ta, khiến tất cả hơi ấm ít ỏi trên người ta mất hết, rét lạnh thấu xương. Ta chợt hiểu ra, không phải ta đang sợ chết, cảm giác cô độc lo sợ phải ra đi một mình, không có ai bên cạnh, không có chút ấm áp nào.
“Ninh Vũ Nhu, Ninh Vũ Nhu, mau trả lời trẫm!”
Ta thở ra một hơi: “Hoàng thượng, thần thiếp xin đi trước một bước. Hoàng thượng, nếu chân người bị thương không quá nghiêm trọng, xin hãy đến ôm thiếp…”
Nhưng hắn vẫn ngồi yên, thậm chí không thử nhấc chân khỏi cây xà nhà, chỉ nói: “Trẫm không đi được, Ninh Vũ Nhu nàng hãy gắng lên, Khang Đại Vi sắp đến cứu chúng ta rồi.”
Ta đảo mắt nhìn xung quanh, lại ngẩng lên trên, chợt phát hiện có một cây xà nhà ngay trên đỉnh đầu đang lắc lư chực rơi xuống, bất giác cười khổ: “Hoàng thượng sợ đến đây, thì sẽ cùng thần thiếp chôn thây nơi này đi?”
Giọng nói lạnh lùng của Hạ Hầu Thần chậm rãi truyền sang: “Không sai, trẫm là cửu ngũ chí tôn, cả thiên hạ, triều đình còn chờ trẫm chăm lo, vì cứu mạng nàng trẫm đã để mình rơi vào nguy hiểm, đã phạm vào sai lầm lớn! Trẫm đang hối hận đây!”
Lời hắn nói khiến ta giận điên. Ta luôn biết hắn là loại người thế nào, nhưng không hiểu sao nghe những lời tuyệt tình kia, trong tình cảnh này, ta vẫn cứ giận, vẫn cứ thất vọng, vẫn cứ bấn loạn tinh thần.
Ta miễn cưỡng nói: “Hoàng thượng không cần nói nữa, thần thiếp vốn hiểu con người ngài. Nếu thật phải lựa chọn, Hoàng thượng sẽ không chọn thần thiếp, là thần thiếp cầu sai người…” Khóe mắt ta có một giọt nước bỏng rát tuôn ra, lòng chua xót nghẹn ngào, “Hóa ra cái thần thiếp sợ, không phải là chết, mà là cảm giác cô độc phải ra đi một mình này.”
Hắn lãnh đạm nói: “Nàng yên tâm, giữa chúng ta đã có thỏa thuận, ta sẽ không để nàng lên đường cô độc. Trẫm sẽ cho nàng một tang lễ đàng hoàng, cho bọn Tố Linh đi theo hầu hạ, sau đó bố cáo thiên hạ, rằng nàng vì cứu trẫm mà chết, truy phong tước vị Hoàng hậu. Trẫm hứa với nàng!”
Ta bỗng quên phắt rằng cơ thể mình đang lạnh giá dần, ráng sức nói: “Thần thiếp không cần ai đi theo cùng, bọn Tố Linh cũng là hạng khổ mệnh. Hoàng thượng việc gì phải như vậy, điều thần thiếp cầu xin người không thể đáp ứng, sau khi chết rồi, mọi thứ còn ý nghĩa gì nữa đâu?”
Ta biết hắn tuyệt tình, nhưng thật không ngờ hắn tuyệt tình đến vậy. Phải thừa nhận rằng không rõ từ lúc nào, lòng ta đã bắt đầu vấn vương hắn. Một nam tử như hắn, có ai mà không ngưỡng mộ? Ngược lại hắn đối tốt với ta, chỉ vì hiệp ước kia.
Nghĩ đến đây lòng ta tràn ngập ai oán, cảm giác đau đớn thể xác bớt đi vài phần. Đầu óc đang mê man vì mất máu bỗng trở nên tỉnh táo, trái tim lại như bị quẳng vào chảo dầu sôi sục, nỗi căm giận từ từ chiếm cứ, chẳng thèm suy nghĩ mà nói: “Nếu không vì Hoàng thượng, Thần thiếp sao lại lâm vào tình cảnh này!”
Hắn điềm nhiên nói: “Nàng là người đàn bà của trẫm, dĩ nhiên phải cùng trẫm san sẻ gánh lo, đâu đến lượt nàng lựa chọn?”
Lòng ta nguội lạnh, lại cảm thấy vết thương trên bụng nhói đau, bất giác rên thành tiếng. Hắn không cất tiếng hỏi han, xem ra giá trị của ta với hắn đã hết, nên chẳng buồn giả vờ nữa. Đã vậy sao còn mạo hiểm vào đây cứu ta làm chi? “Nếu đã vậy, Hoàng thượng việc gì phải vào đây?” Ta không thể thốt lời ấy thành tiếng. Tại sao còn cho ta hy vọng, tưởng rằng bản thân có vị trí nào đó trong tim hắn?
Những lời hắn nói dường như ướp ra từ đá lạnh: “Chính trẫm đang hối hận về điều đó. Việc gì hấp tấp lao vào cứu nàng, để tự mình sa vào hiểm địa?”
Hy vọng cuối cũng trong lòng ta tắt phụt.
“Nếu Hoàng thượng thoát ra an toàn, xin hãy giải oan cho muội muội thần thiếp. Ninh Quý nhân bị Hoàng hậu hãm hại, bởi một thứ côn trùng tên là chuồn kim. Hoàng thượng chỉ cần lần theo đầu mối này, tất sẽ tìm ra ngọn nguồn sự việc.”
Phần cơ thể dưới eo lưng dần dần cóng lại, tứ chi dường như không còn là của mình nữa. Cảm giác ẩm ướt cứ lan dần, thậm chí thấm ướt đến khuỷu tay. Cả cơ thể ta lúc này cứ như chìm dần trong vũng máu vậy. Hoàng hậu nếu biết được chắc hẳn hài lòng lắm đây?
“Dĩ nhiên trẫm sẽ làm vậy. Phe phái Hoàng hậu lần này đã bị trẫm bẫy tung gốc rễ. Dù là phải hay không phải cũng đâu còn quan trọng.”
Sức lực ta càng lúc càng cạn kiệt, gần như không thể mở nổi miệng ra, bèn chậm chạp đáp lời hắn: “Vậy thần thiếp xin đa tạ.”
“Ninh Vũ Nhu, nàng không muốn biết trẫm đã thêu dệt thế nào khiến phụ thân nàng bị khép tội mưu phản, chịu trảm quyết ư?”
Trong thanh âm lạnh lùng của hắn xen lẫnmột tia đắc ý, cứ như một mũi kim đâm sâu vào tim, khiến ta càng thêm thống hận “Người nói gì cơ?”
“Phụ thân nàng tuy là quan tam phẩm, nhưng lại quá ham lợi lộc, y hệt như nàng, chỉ toàn tâm toàn ý phò tá cho tộc Thượng Quan, trở thành trợ thủ đắc lực của họ. Trẫm không trừ ông ta, sao có thể thuận lợi kế thừa ngôi báu? Trẫm chỉ cần giở chút thủ đoạn, đem chính mình ra làm mồi câu, để hắn tưởng rằng hắn cứu trẫm trong lúc nguy khốn. Việc này dĩ nhiên đẩy hắn vào vòng nguy hiểm, trẫm chỉ được nước đẩy thuyền, sai người tạo ra vài tội danh lặt vặt, lập tức có người khép hắn vào tội chết!”
Ta thở ra một hơi, nói: “Hóa ra người chọn thần thiếp không phải ngẫu nhiên. Người đưa thần thiếp lên chín tầng mây, rồi lại tự tay đẩy xuống, vì muốn trả thù cái tội bất kính của gia phụ?”
“Đúng, nàng nói không sai. Trẫm là người như thế đó. Ai đắc tội với trẫm, trẫm sẽ khiến kẻ đó vĩnh viễn không được siêu sinh, thậm chí cả người nhà kẻ đó. Còn nàng cũng thông minh, làm cách nào cũng không mắc lừa, lại không si mê trẫm như các phi tần khác. Quả thực nàng đã mang lại cho trẫm không ít lạc thú, nếu nàng chết đi, trẫm có hơi không đành!”
Ta không nhịn được nữa, hét lên: “Người là Hoàng thượng cái quái gì? Là đồ biến thái thì có!”
Vừa hơi cử động, lại cảm thấy lỗ hổng trên bụng ộc máu ra, nhờ tinh thần vẫn tỉnh táo, nên tạm đẩy lùi cảm giác giá lạnh một chút.
Ta lấy làm lạ vì sao mình vẫn chưa hôn mê, vẫn còn nhẫn nhịn nghe hắn nói mấy lời lạnh nhạt ấy. Hóa ra khi chân tướng sự việc được vén màn, ngay đến ta, dù đã chuẩn bị sẵn sàng, vẫn không thể chịu nổi.
Hắn điềm nhiên đáp: “Ái phi sắp sửa hồn lìa khỏi xác, trẫm sẽ không chấp nhất lời nói của nàng lúc này.”
Ta giận phát điên lên, cảm thấy chưa bao giờ hận ai đến như vậy.
Đúng lúc ấy có tiếng Khang Đại Vi cất lên bên ngoài: “Hoàng thượng, lão nô phái người đến rồi đây…”
Hạ Hầu Thần cao giọng: “Trẫm ở trong này!”
Ta hận sao mình không ngất đi cho rồi, thậm chí chết ngay càng tốt. Ta bỗng không muốn được cứu nữa. Hoàng thượng như vậy, hoàng cung như vậy, nếu cố gắng trụ lại cũng còn ý nghĩa gì? Hạ Hầu Thần quả là tài tình, khiến ý muốn tìm chết trong ta trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.
Nghe bụi cát trên trần nhà rào rào đổ xuống, cái xà ngang rung rinh sắp sửa rớt. Ta mở to mắt chờ đợi, thầm nghĩ: Hoàng hậu, nguyện vọng của cô được hoàn thành rồi, ta sắp sửa chỉ còn là một đống thịt bầy hầy. Đáng tiếc điều này chẳng mảy may ảnh hưởng đến Hạ Hầu Thần, bởi trái tim hắn chưa bao giờ dành cho ta!
Cuộc tranh giành giữa đám nữ nhân chúng ta, chẳng qua chỉ là cái mẹo trị vì của bậc đế vương.
Ta nghe có tiếng các thanh gỗ va chạm, tấm xà nhà rung lắc thêm dữ dội, có tiếng Hạ Hầu Thần nói: “Cẩn thận một chút, Hoa Phu nhân đang bị trói trên giường, trên đầu là một thanh xà sắp rơi!”
Trái tim ta từ băng giá bỗng vút lên một tia ấm áp. Ta càng thấy khó hiểu, hắn việc gì phải gọi người cứu ta? Chẳng lẽ đúng như dự đoán, trong ta còn giá trị gì đó để hắn lợi dụng mà chính mình không hay?
Khang Đại Vi dạ một tiếng, rồi hô lớn: “Trông kỹ bản vẽ đi, phần xà ngang ấy nằm ở đây, trước tiên phải tháo mái ngói ra đã, cẩn thận!”
Cát bụi trên trần nhà càng rơi xuống dày đặc, dường như bịt kín mí mắt ta, cây xà ngang kia vẫn rung rinh lay động, nhưng không thấy rơi xuống.
Một khe sáng lóe lên, bóng dáng Khang Đại Vi xuất hiện ngay ở đó. Ông ta đảo mắt một lượt, nhìn thấy Hoàng thượng dựa người vào tường, đang định chạy tới dìu, ai ngờ Hạ Hầu Thần lại nói: “Cứu Hoa Phu nhân trước, trẫm không sao, nàng ấy bị thương nặng hơn.”
Khang Đại Vi không nghe: “Bổn phận của lão nô là bảo vệ an toàn của Hoàng thượng!”
Hạ Hầu Thần lạnh lùng nói: “Cứu Hoa Phu nhân đi, rồi trẫm để ngươi cứu trẫm!”
Khang Đại Vi bắt đắc dĩ lao đến, gạt phắt thanh gỗ, ôm ta chạy ra ngoài. Ta cảm thấy bụng đau dữ dội, Khang Đại Vi đặt ta nằm giữa vườn, với thân thủ cực nhanh, ông ta trở lại trong phòng.
Ta vừa ra ngoài, lập tức có cung tỳ dùng chăn ấm đắp cho ta, lại có ngự y đến thăm khám. Đang lúc mê man, chợt thấy căn nhà hoang tàn rầm rầm đổ sụp xuống, chẳng biết lấy sức lực từ đâu, ta hét lớn: “Hoàng thượng vẫn còn trong ấy!”
Đầu ta lóe lên như xẹt điện. Ta bỗng hiểu ra tất cả. Tại sao hắn phải đứng bất động ở góc tường ấy, có lẽ là vì chân tường nơi đó đã bị bung nát, chỉ có cách dùng toàn bộ sức lực chống đỡ, mới không khiến cả căn phòng sụp xuống. Ta cũng biết vì sao hắn không chặt đứt dây nổ ngắn hơn, bởi sợi dây dài hơn được nối với khối thuốc nổ trên đầu ta. Tại sao hắn không lại gần, không ôm lấy ta, chỉ vì ta đã mất hết ý chí sinh tồn, cho rằng mình sắp ra đi, vì muốn ta không rơi vào hôn mê, hắn mới dùng lời lẽ cay nghiệt khiến ta tức giận, từ đó duy trì sự tỉnh táo.
Nhưng lúc ấy vì sao ta cứ cho rằng ấy là điều một vị Hoàng thượng như hắn nên làm? Phải tàn khốc, phải nhẫn tâm, phải mưu toan mới là Hoàng thượng? Cho rằng ấy là lẽ đương nhiên? Tại sao ta chẳng hề nghĩ đến điểm tốt của hắn, chẳng hề nhớ đến những khoảnh khắc chân thành bên cạnh bao lời giả dối bất đắc dĩ? Sao ta lại mắc lừa dễ dàng, chẳng hề nghi ngờ mục đích sâu xa của hắn?
Có thể ta là như vậy, là một nữ nhân tự tư tự lợi, chỉ biết nghĩ những chuyện nhỏ mọn, ích kỷ! Kẻ như ta chẳng thể tiếp nhận lòng tốt của người khác một cách vô tư được nữa.
Ta bỗng hận mình sao không ngất đi cho rồi. Nếu ngất đi rồi sẽ không phải đau đớn, giương mắt nhìn hắn bị vùi trong đống đổ nát.
Ta cựa quậy trở mình, chẳng còn nhớ đến vết thương đang toác miệng, chỉ nghe bản thân thảng thốt lạc giọng “Mau đi cứu Hoàng thượng, mau đi cứu Hoàng thượng…”
Trong màn nước mắt, ta trông thấy vô số người lao đến trước căn phòng đổ nát, có người đứng đó gào thét: “Hoàng thượng, Hoàng thượng…”
Ta không thể cử động, chỉ biết trừng trừng nhìn bụi đất mù mịt, tòa nhà nguy nga nay chỉ còn là gạch đổ tường nát.
Ta cố mở to mắt, mong nhìn thấy Khang Đại Vi dìu hắn đứng lên từ đống đổ nát, mong hắn sẽ bước ra từ đám bụi tung mù, nhưng không thấy. Ta cảm thấy đầu óc mình dần dần đông lại, ta giơ tay tát mạnh vào má mình: “Không, chưathấy Hoàng thượng ta không được mê man!”
Tố Tú nắm lấy tay ta: “Nương nương, người đừng như vậy, đây đâu phải lỗi của người.”
Lúc ấy ta chưa cảm thấy tự trách nên nói: “Không, bản phi đâu có sai, chỉ là…chỉ là muốn nhìn thấy người bước ra…”
Ta hét lớn: “Hạ Hầu Thần, người ra đây đi, ra đây mới trách phạt thần thiếp được chứ…”
Tố Tú sợ hãi nói: “Nương nương, nương nương, người sao vậy, tên húy của Hoàng thượng đâu thể gọi bừa!”
Ta nghe thấy giọng nói của mình lạc đi: “Sao nào, bản phi muốn gọi đó, nếu Hoàng thượng chết rồi, bản phi thích gọi thì ngày nào cũng sẽ gọi!”
Tố Tú sợ quá quỳ xuống bên ta: “Nương nương, nương nương, xin người bớt đau buồn”
Ta bỗng bật cười, cảm thấy nước mắt chảy dài trên má: “Bớt đau buồn cái quái gì, Hoàng thượng không chết đâu, nhất định sẽ không…!”
Trong mơ hồ ta nhìn thấy giữa cuồn cuộn bụi đất, một bóng người dìu một người khác bước ra, cơ thể cả hai bị phủ bụi trắng xóa. Một trong hai người thản nhiên nói: “Nàng không chết, trẫm chết làm sao được!”
Ta vui điên lên, đầu óc trống rỗng. Hai bóng người càng lúc càng đến gần, cũng càng lúc càng méo mó đi. Ta chỉ còn nhớ câu cuối cùng mình nói: “Không chết, tốt quá…”
Màn sương mù phía trước dày đặc, vô cùng vô tận, cứ như một thứ chất lỏng đặc sánh quấn chặt lấy cơ thể, cho dù có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát ra. Bốn bề không có ai, chỉ một mình ta chạy mãi, không biết nên chạy theo hướng nào và về đâu. Rất muốn gọi một người, nhưng không thể thốt lên thành tiếng, trong cơn tuyệt vọng ta nhìn thấy một luồng sáng lóe lên trước mặt, bèn liều mạng xông tới. Luồng sáng ấy lúc xa lúc gần, giống như tia hy vọng đột nhiên cháy bùng trong tuyệt vọng. Một tà áo vàng chói lóa lên giữa vầng sáng, ta buột miệng thét gọi điều nãy giờ vẫn kìm nén: “Hoàng thượng…”
Ta sực tỉnh, muốn vùng dậy, chợt nhận ra mình không thể cử động. Ngoại trừ cánh tay, từ eo lưng trở xuống dường như đã bị bó chặt, nẹp trên dưới bằng gỗ miếng. Có người lấy tay giữ chặt vai ta: “Nương nương, xin đừng cử động…”
Gương mặt Tố Khiết rõ dần, ta hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
Mắt Tố Khiết ngấn lệ: “Nô tỳ không yên lòng, nên đã xin Hoàng thượng cho về hầu hạ nương nương”
Ta không thể ngờ nó lại vứt bỏ vị trí Thượng Cung mất bao nhọc nhằn gian khổ để trở về bên mình. Nếu là trước đây, ta nhất định sẽ nghi ngờ nó có mục đích khác nhưng lúc này chỉ thở dài một tiếng, bảo: “Ngươi thật là ngốc.”
Ngốc như người ấy.
Ta vốn không tin có người vô duyên vô cớ tốt với kẻ khác, cho rằng tất cả mọi thứ đều có mục đích và yêu cầu của riêng nó. Ví như có người bỗng nhiên đối tốt với ta, ngược lại sẽ khiến ta dè chừng, đó là thứ ta học được sau nhiều năm sống ở hậu cung. Mọi việc đều có căn nguyên, người khác nếu không cần gì ở ta, sao lại đối tốt với ta?
Nhưng mọi điều Hạ Hầu Thần làm lại khiến ta không thể không tin, trong trời đất này quả thực có người như thế. Nếu luận về giá trị, hắn long thể ngàn vàng, ngộ nhỡ có sơ suất gì, ta vĩnh viễn không cách gì bồi thường đủ.
Trước khi xông vào căn nhà đổ nát ấy, liệu hắn có từng nghĩ mình làm thế là đáng hay không?
Liệu hắn có nghĩ rằng vương vị, triều đình, vinh hoa phú quý bất tận sẽ vì cái quyết định ấy mà tiêu tan?
Lòng ta đan xen vô số ý niệm, cuối cùng đọng lại một nghi vấn, nếu đổi lại là ta, liệu có liều lĩnh lao vào cứu hắn?
Nhìn lên trướng đỉnh xanh nhạt có thêu hoa, bên góc, khung giường chạm trổ hình rồng tinh xảo hơi lộ ra, ta hỏi điều bản thân luôn muốn hỏi từ khi tỉnh dậy: “Hoàng thượng đang ở đâu?”
Tố Khiết nói: “Nương nương, hoàng thượng đang nghỉ ngơi ở phòng bên.”
“Người có khỏe không?”
Nghe hỏi, Tố Khiết bỗng nghẹn ngào gạt nước mắt, ta thấy tim mình nhói lên, vội hỏi: “Người sao rồi?”
“Hoàng thượng bị gãy chân, ngự y đã xem qua, giúp người băng nẹp lại…”
Ta thấy nó lưỡng lự định nói lại thôi, bèn gắt: “Mau nói cả ra!”
Tố Khiết nước mắt ròng ròng: “Nương nương, ngự y nói, chỉ cần Hoàng thượng tĩnh dưỡng tốt, sẽ không để lai di chứng gì ở chân.”
Ta nhìn thẳng vào Tố Khiết, nó bèn đưa mắt đi chỗ khác. Ta chợt hiểu, chỉ sợ tình hình thực tế nghiêm trọng hơn rất nhiều. Lúc ấy ta thực ích kỷ, thấy hắn đứng bên tường, tưởng rằng hắn không sao, lại nghĩ mình sắp chết, muốn được ôm một cái, bị cự tuyệt liền quay ra hận hắn, hoàn toàn chẳng nghĩ cho hắn chút nào, cho rằng lời hắn nói ra đều là thật. Hóa ra chân hắn lúc ấy đã bị thương thật, vì muốn bức tường không sụp xuống nên gắng sức chống đỡ, đứng mãi một thời gian dài khiến cho máu huyết không thông, tình trạng chắc chắn nghiêm trọng hơn lời Tố Khiết nói rất nhiều.
“Vết thương của nương nương không đáng ngại nữa. Trông có vẻ nghiêm trọng, mất máu nhiều, nhưng may mà chữa trị kịp thời, không làm tổn hại đến nội tạng. Ngự y đã châm cứu giúp cầm máu, chỉ cần nương nương chịu khó tĩnh dưỡng thì sẽ mau chóng hồi phục.”
Tố Khiết nói liến thoắng, ta tựa hồ như không nghe được gì, chỉ nói: “Tố Khiết, ta phải đến thăm người.”
Tố Khiết hoảng hốt khuyên ngăn: “Nương nương, người không thể cử động lúc này, ngự y vừa băng nẹp vết thương để giúp ngũ tạng cố định vị trí, không thể cử động được.”
Ta biết điều Tố Khiết nói là đúng, không nên làm khó nó thêm, chỉ nhìn trừng trừng lên trướng đỉnh: “Nhưng ngươi bảo ta làm sao có thể yên lòng?”
Hắn vốn rất coi trọng vẻ ngoài, lại thêm địa vị Hoàng đế, nếu thực sự để lại dị tật, ta có chết vạn lần cũng không đền hết tội.
Ta cựa quậy định ngồi lên, Tố Khiết vội lao đến giữ, lớn tiếng nói: “Nương nương, người đừng cử động.”
Một bóng người từ ngoài của vút tới, chính là Túc nương, cô ta vừa động thủ đã khiến ta không thể nhúc nhích vào đâu được. Ta bất đắc dĩ phải nằm yên, thấy một cánh tay cô ta bó chặt trước ngực, bèn nói: “Túc nương, ngươi đã bị thương thì hãy nghỉ đi, sao phải cùng Tố Khiết chầu chực ở đây?”
Tố Khiết tiếp lời: “Nương nương, Túc nương cứ tự trách mình không bảo vệ được nương nương, nô tỳ khuyên thế nào cũng không được…”
Nhớ lại tình cảnh hôm ấy, chắc hẳn Hoàng hậu đã lên kế hoạch từ rất lâu, còn ta và Hoàng thượng cũng đang chờ cô ta ra tay. Ta và hắn như con bạc lên sòng, đã đặt cửa rồi thì chẳng còn suy nghĩ gì nhiều nữa. Có lẽ hôm ấy hắn tưởng mình là mục tiêu, bị đám tặc phỉ cầm chân, đến khi vào vườn mới kinh ngạc, không ngờ Hoàng hậu lại điên cuồng muốn dồn ta vào chỗ chết đến thế.
Giờ đây ta toàn tâm toàn ý lo nghĩ cho hắn, không còn ngờ vực hoài nghi, chỉ mong gặp lại hắn lần nữa mà thôi. Ta hỏi Tố Khiết: “Hoàng thượng đang ngủ ư? Có ăn được nhiều không?”
Tố Khiết cười đáp: “Xin nương nương yên tâm, Hoàng thượng vẫn ổn cả.”
Chợt nghe có tiếng người vang lên từ phía sau: “Nếu nàng muốn biết, sao không hỏi chính ta?”
Tố Khiết quỳ xuống đầu tiên, trên đất phút chốc đầy những người đang rạp mình hành lễ.
Ta quay sang nhìn, thấy hắn đang ngồi trên ghế gấm sơn đỏ, do hai thái giám khiêng vào phòng.
Ánh sáng nhàn nhạt lập lòe từ ngọn nến bao phủ lấy gương mặt hắn. Dung mạo hắn vẫn như xưa, lạnh nhạt điềm nhiên, nhưng ánh mắt sâu thẳm như làn nước mùa xuân, đăm đăm hướng về phía ta.
Tháng Bảy năm Khang Hựu, trong nước xảy ra nhiều chuyện động trời. Trước tiên là nhà họ Thời bị gán tội phản quốc, bị tịch biên gia sản, Hoàng hậu có liên quan nên bị phế truất, lại thêm ngang nhiên sát hại phi tần hậu cung mà khép vào tội chết. Cô ta là Hoàng hậu đầu tiên trong lịch sử triều đại phải nhận hình phạt nặng như vậy. Nghe nói sau khi được đưa vào Tông Nhân Phủ, cô ta vẫn đòi mặc áo lụa mỏng mềm, khi không được thì khóc thảm một đêm. Cô ta kháng nghị lên hết các cấp, đầu tiên là đòi gặp Hạ Hầu Thần, Hạ Hầu Thần nổi giận tránh không được, cô ta bèn quay sang đòi gặp ta.
Vết thương lúc này của ta đã gần lành hẳn, có thể rời giường đi lại nhẹ nhàng, lại thêm có nhiều khúc mắc cần cô ta giải đáp, nhân ngày đẹp trời, bèn sai Tố Tú, Tố Khiết dìu ra kiệu, thẳng hướng Tông Nhân Phủ.
Đây đã là lần thứ ba ta bước vào nơi này. Trong ngục chẳng có gì khác trước, vẫn lạnh lẽo âm u, không thấy ánh dương. Ngoài kia mặt trời chói chang, nhưng ở chốn này mùi vị ẩm thấp vẫn nồng nặc xộc lên mũi. Tố Tú khoác lên vai ta một chiếc áo choàng, ba người chậm rãi sải bước về phía trước, từ xa đã nghe tiếng Hoàng hậu phát ra sau song sắt: “Đám nô tài các ngươi sau không mang phấn sáp đến đây, bản cung phải thoa phấn!”
Có một viên cai ngục lên tiếng khuyên: “Phạm nhân đã vào đây, còn để ý những thứ phù hoa kia làm gì nữa, hãy bình tâm chờ đợi, vài ngày nữa là thăng thiên rồi.”
Cô ta nghiêm giọng: “Bản cung là Hoàng hậu, phạm nhân cái gì, người đâu, vả miệng nó cho ta!”
Nghe lời nói, xem ra Thời Phượng Cần đã không còn tỉnh táo. Ta bước đến bên song sắt, viên cai ngục thấy ta bèn thở phào một tiếng. Ta hỏi: “Sao lại đến nông nỗi này!”
Cai ngục đáp: “Nương nương, khi mới vào đây thần trí cô ta vẫn còn minh mẫn, nhưng ăn vào mấy bữa cơm tù, cả người mẩn ngứa, cào gãi không thôi, liền đòi được mặc áo lụa mỏng,đòi xoa phấn gì đó, bọn tệ chức dĩ nhiên mặc kệ, cứ thế vài lần, cô ta càng lúc càng điên cuồng, thần trí đâm mê loạn, cho rằng mình vẫn đang ở trong cung…”
Ta khoát tay, ra hiệu cho đám nô tỳ lui cả xuống, tự mình bước đến gần song sắt. Thời Phượng Cần ngồi trên giường, tay trái cầm một chiếc lược, chậm rãi chải đầu. Mái tóc dài tuy không có trâm vòng điểm sức, nhưng vẫn đẹp đẽ thanh xuân vô cùng. Ta cứ tưởng sẽ phải nhìn thấy một nữ nhân điên loạn đầu bù tóc rối, ai ngờ cô ta vẫn đoan trang như trước, dù trên người bận bộ áo phạm nhân bẩn thỉu, như thể ban nãy la hét là một người hoàn toàn khác.
Trừ khóe mắt đỏ hoe, trông cô ta không có gì bất thường. Ta khẽ gọi: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp đến thăm người đây.”
Cô ta ngẩng đầu lên, nhã nhặn đặt chiếc lược xuống: “Ngươi đến, có mang phấn cho bản cung không?”
Lời này thốt ra, ta chợt hiểu Thời Phượng Cần đã không còn tỉnh táo. Ngoại trừ ý niệm phải duy trì vẻ đoan chính, hiền hậu đã thấm vào xương tủy, cô ta chỉ nghĩ mãi về phấn sáp.
Loại phấn hoa hồng cực phẩm do Cao Xương quốc tiến cống kì thực có pha một lượng nhỏ ngũ thạch tán, người dùng hít phải, ngũ thạch tán sẽ xâm nhập lục phủ ngũ tạng, gây chứng nghiện. Mặt khác ngũ thạch tán lại khiến da người dùng trơn láng vô cùng, cứ như làn da em bé, da mặt càng non tơ như trứng gà bóc, mặc y phục hơi thô cứng một chút cũng gây ngứa rát. Nhưng ai có thể đoán ra ngũ thạch tán lại có tác dụng như vậy? Nước Cao Xương là một tiểu quốc, được coi là quê hương của hoa hồng, món đồ đem tiến cống dĩ nhiên là đồthượng hạng, lại thêm mùi hương độc đáo, thơm nức mắt môi. Thời Phượng Cần chẳng hề đề phòng chút nào, cũng chẳng cần Hạ Hầu Thần phải mở lời khen, chỉ cần một ánh mắt tán thưởng là đủ để cô ta dùng mãi không thôi.
Trông dáng vẻ lúc này của Hoàng hậu, ta thầm nghĩ, kết cuộc này một phần do cô ta bị gia đình liên lụy, phần khác chính vì tình cảm với Hạ Hầu Thần.
Thời Phượng Cần đã không còn nhận ra ta, bao nhiêu ân oán bỗng trở thành hư vô. Bước ra giữa khoảng trời ngập nắng, ta cảm thấy hơi lóa mắt, giữa quầng sáng chói lóa ấy, Hạ Hầu Thần và Khang Đại Vi đã đứng chờ bên hành lang tự bao giờ.
Chân hắn giờ đã khá hơn nhiều, tuy vẫn phải chống gậy, nhưng đã có thể tự đứng một mình. Ngay cả lúc này cả người hắn vẫn như phát ra ánh hào quang đặc biệt, một thứ hào quang không thể bị mây mù che phủ. Mặc dầu mỗi lúc hắn trở nên tàn nhẫn, thật khiến người ta run rẩy lạnh người.
Nhưng bản thân ta có gì khác đâu?
Ta còn đòi hỏi chi nữa?
Hoàn Chính văn
Bình luận facebook